Chốn xưa (TT) Vẫn bài hát năm xưa réo rắt Cung đàn dìu dặt tơ vương, Người hát không phải người năm cũ Đưa ta về chốn xưa... Giọt nước mắt mặn hơn Rơi xuống làn môi cười gắng gượng. Gom dĩ vãng trong một chiều sương khói Tìm gọi phút giây của riêng mình. Phút giây nông nổi ngọt ngào Làm lênh đênh một đời giông bão. Níu giữ lòng neo đậu một phương, Nâng niu chút bình yên giả dối. Chốn xưa bằng lăng vẫn tím, Cỏ vẫn xanh êm gót chân trần, Tơ trời vẫn vương từng sợi mỏng, Chỉ có người xưa không thấy đâu...