1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chống dã thú

Chủ đề trong 'Võ thuật' bởi Tuyet_Ma_Nu, 20/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Nguyen_Son

    Nguyen_Son Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/06/2002
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Hùm thiêng mất mạng.
    Hoà và Thường chuẩn bị vũ khí để đi đánh cọp. Bàn đi tính lại,hai người chỉ còn cách mang theo khẩu AK với 5 băng đạn,hai quả lựu đạn phòng ngự
    Dân làng không một ai dám theo.
    Lần mò khiêng xác Hồ Nghinh mãi,khi đến nơi mặt trời sắp lặn. Thật là may,họ chọn được hai cây cao ,thân cây không có gai,nằm huớng nam. Muà này gió bắc ,nên chọn hướng này,gió thổi bạt hơi người. Hơn nưã đằng sau hai cây này lại có mấy cây khác mọc khá khít,nên con hổ không lách vào mà chọn đường tiếp cận con mồi từ hưóng Nam. Nó phải vào từ ba hướng còn lại.
    Các anh gắn hai chiếc đèn pin Trường Giang vào mũ cối. Khi bắt đèn,mắt hổ sẽ đổi màu ,sáng hắt ra nên phải bắn vào giưã hai đốm sáng lớn đó.
    Hai chàng lính leo lên hai cây cao ngồi. Họ dùng thắt lưng gài lựu đạn (xanh-tuya-rông) cuả Mỹ và thắt lưng Trung quốc buộc mình vào cây. Vội quá,họ quên mang theo cuộn dây dù- 1 trong mấy người bạn đồng hành cuả lính sơn cước. Súng không buộc được vì thiếu dây dài,họ đành ôm súng ngồi canh.
    Trăng đã lên,mưa đông hơi lất phất. Dưới kia,cái tử thi trơ hai hốc mắt,hơi mờ sáng từ hộp sọ trắng lông lốc. Mùi máu người thỉnh thoảng tanh lợm đưa lên. Cả hai đều cảm thấy lạnh và rợn người.Đã mấy lần tiếp xúc với thi hài liệt sỹ,lúc đó họ không thấy
    sợ mà chỉ có lòng cảm thương vô hạn. Thế tại sao bây giờ,phiá dưới là người con gái đáng thương,mà có tình trạng này ?
    Cho dù đây là lần thứ hai ngủ trên cây rồi,Thường vẫn thấy hãi lắm. Sau này chú nói với bố tôi rằng độ gần 11 giờ tối,thình lình một cành cây to gãy rơi xuống phủ kín tử thi. Sau đó có một ông già với một cô gái mặc quần áo nữ quân nhân đến. Lão già hì hụi ngậm dao quắm đi rừng leo lên cây gần đến chỗ Thường ngồi.Còn cô nọ chỉ đứng nhìn.Bí thế Thường lấy chân đạp mạnh vào đầu tên khọm làm hắn ngã đánh rầm. Lạ thay,Hồ Nghinh bật dậy. Cô gái nhặt dao quắm đi vuông góc 90 độ phăm phăm lên cây,nhằm đầu Thường chém xuống.Anh gạt ra,một tay giữ chắc cán dao quắm,tay kia Thường rút lê đâm lấy đâm để vào mặt con bé,mà lạ quá,như đâm vào không khí. Giằng thật mạnh,nó phạt đứt chân Thường làm anh ngã xuống. Cô gái bộ đội cõng anh chạy trốn đến một cái hang,trong đó nhốt bao nhiêu người,đủ già trẻ,đúng như bà mẹ Hồ Nghinh trông thấy lúc họ diễu qua bản. Thất vọng và ức về chuyện bị ma Trành dụ lối thế mạng, Thường thấy nghẹt thở mà ho khù khụ. Thật là một cơn ác mộng.
    Bên kia, Hoà mệt quá ngủ thiếp đi mà chẳng thấy mơ mòng gì. Trăng như càng sáng. Gió đột nhiên mạnh mẽ. Đúng lúc ấy,mùi hôi nồng nặc đưa lên. Cả Hoà và Thường đột nhiên tỉnh như sáo. Nhìn xuống dưới ,một cái bóng đen sì xuất hiện.Đúng như dự kiến,nó vào từ phiá cây thưa,lông vằn vện
    Thân hình hổ to lớn như một con bò mộng. Nhìn thấy con mồi,nó dựng người,đứng trên hai chân. Khi hai ông lính bật đèn bắn,nó quay phắt đầu nhìn lên phiá trên. Trời ơi !Cái mặt con cọp mới to làm sao ! Ngửi hơi người,lông mặt nó dựng tua tuả. Mặt hổ bạnh ra,trông to lớn như một cái mâm ! Đôi mắt dữ tợn mà oai nghiêm chuyển vàng rực ,nhãn quang phóng ra như hai luồng laser giết ngay đối thủ. Bên này ,Thường bị thôi miên cứng người,nước tiểu và phân ra đầy quần. Lạ thay,khẩu AK tuột khỏi vai rơi đánh rào xuống đất.
    Bên kia, Hoà cứng ngón tay trong vòng cò súng,khiếp đảm không cử động được một lúc lâu.
    Con hổ ngạo nghễ quay mặt đi,lấy chân cào vào tử thi. Bóng nó với vết khuyết bên tai kéo dài đen thẫm.
    Đúng lúc đó,Hoà bóp cò khẩu tiểu liên. Đoàng một viên đạn lẻ loi vang lên.
    Con hổ quay ngoắt lại. Hoà kéo cò tiếp. Khẩu súng đã câm tịt. Sao lại vậy nhỉ ? Mấy trận đánh,khẩu AK này bắn hay lắm cơ mà.
    Một nỗi kinh hãi bùng dâng choáng óc. Đúng là con hổ này có oai tránh được đạn và làm súng ống vô tác dụng. Bao người không bắn đưọc nó là vì thế này đây.
    Con cọp há mõm . Huồm ! Nó rống lên một tiếng vang đậy rồi quật đuôi nhảy lên cao, hai chân trước to như cái bát tộ. Rầm,hổ đáp xuống lăn một vòng. Thấy không vồ trúng người,nó càng ***g lộn. Con Tinh này không thấy tiếng nổ tiếp nên hằn học quyết tấn công đến cùng. Ngay lập tức,nó nhìn thấy khẩu AK nằm dưói gốc cây.
    Oàm,nó phóng tới. Trừng mắt nhìn lên,nhanh như cắt,hổ cúi xuống nhe nanh cắn đúng báng khẩu AK rồi hất đầu làm khẩu súng văng đi như một cây củi.
    Suốt hai tiếng đồng hồ,nó nhảy qua lại, hết tát vào hai cây,lại gặm gần nát thân cây,làm cái cây rung chuyển,chao đảo tưạ bão lớn. Hai chàng lính đôi lúc sợ quá,muốn trèo cao lên,nhưng không được vì bị dây lưng chằng cứng,đành ngồi ôm cái cây bị dao động như đánh võng. Cứ cái đà này,cái cây nhỏ hơn cuả Hoà phải bị đổ. Chẳng lẽ đánh trận thì dũng mãnh,bây giờ chịu nhìn cái chết đến gần,làm ma trành thay cho con bé bị giết ? Hoà cay đắng nghĩ.
    Chính trong phút nguy hiểm đó,tinh thần người con mồ côi này lại bình tinh. Anh giương lê lên,quyết xọc thẳng vào hổ,không thể chết vô lý như thế đuợc.
    Con hổ đã quá mệt. Nó nằm xuống,giận cá chém thớt,lấy chân hất tung tử thi lên. Thái độ bình thản cuả Cọp làm Hoà xấu hổ trong tích tắc. Một ý nghi vụt loé:Phải kiểm tra lại súng.
    Gào. Thét.Nhe nanh. Bổ vuốt.Hổ nhảy phóc lên thân cây,dùng chân sau đạp . Lực gỗ phản lại làm nó bật bắn người vào cây Thường ngồi. Trong tích tắc,nó đạp tiếp vào cây này để bay người dùng chân trước tát lên. Cái tay cuả nó vươn gần tới Hoà,tiếng không khí bị quạt đánh véo. Hơi từ hai nanh vĩ đại cuả hổ thối lọng óc phụt lên.
    Thật là một đòn uyên ương cước phối hợp với hổ quyền quá mềm dẻo cộng với sức mạnh phi thường.
    Con hổ rơi xuống,uốn người tiếp đất như con mèo hộc lên phóng vào bụi.
    Hoà lúc này giật mạnh cơ bẩm cuả khẩu tiểu liên. Sao một động tác tầm thường thế này mà hàng tiếng đồng hồ,chàng dũng sỹ không nghĩ ra được nhỉ ? Xin thưa ,con hổ có thể thôi miên được đôi giò cuả nai ,hoẵng.Gặp mắt hổ,nó sụp xuống,không chạy nổi. Sự thôi miên cuả hổ với người dũng cảm chỉ có tác dụng ngắn.
    Hoá ra,súng không nổ,vì viên đạn tiếp theo bị thối.Cú kéo quy lát vưà rồi làm nó văng đi,đưa viên đạn viền xanh có sức đâm xuyên lớn vào ổ nòng. Lúc này Hoà đã sáng suốt lắm. Anh thấy phải bắn thật gần,gí đúng chỗ hiểm như bắn Mỹ,ắt Chuá Sơn Lâm toi mạng.
    Thấy đòn vưà rồi phi gần lại được người,con hổ lại đá uyên ương phóng lên .Lần này nó làm ngược lại,nghiã là phóng lên cây Thường ngồi trước,mới bật vào cây khác mà phi lên Hoà. Do bay trái chiều,gáy cuả nó hướng về phiá Hoà mà dùng nắm tay to hơn quả bưởi,vuốt quặp lại , đánh ngược về sau. Cú này thật nguy hiểm vì nếu dính đòn,xương chân cuả Hoà nát vụn.
    Đầu hổ chỉ còn cách chỗ anh lính khoảng 40 cm thì Hoà bóp cò. Mấy viên đạn bay vào vai hổ ngọt xớt.Sức đạn mạnh mẽ làm tung lên một đám lông hung hung nhỏ bé. Con hổ bị đạn xuyên vào chỗ hiểm bất ngờ rơi phịch xuống. Chưa hết sức mạnh,nó căm thù phóng thẳng vào ngoạm tung vỏ cây cuả Hoà.
    Hoà tiếp tục bắn điểm xạ. Con hổ đã dính các viên đạn,nhưng còn khoẻ kinh khủng. Nó nhảy,uốn,lăn qua lại tránh đạn.Những viên đạn cuối cùng cuả Hoà găm về phiá bụng lại làm con hổ đau đớn gầm rống. Một khoảng cây rừng bị nát bét. Máu hổ vương trên lá rừng bàng bạc ánh trăng,nom đen sẫm,óng ánh một màu chết chóc.
    Bất đồ,quật đuôi,con hổ lao vào bụi biến mất.
    Không gian còn đầy khói thuốc và như còn âm vang tiếng súng nổ và tiếng hổ giẫy chết chói tai. Bên dưới,thi thể cuả Hồ Nghinh bị hổ hất bắn đi vương vào đám dây leo chằng chịt,cách đó chục mét. Hai anh bộ đội đã tạm yên. Họ ôm cây mà không dám xuống đất. Cứ thế cho đến khi trời sáng hẳn.
    Nắng đã lên. Việc đầu tiên cuả hai chàng lính là tụt xuống đất lấy lại khẩu AK. Ghê gớm thay,một nưả báng súng nát vụn,gỗ trơ lởm chởm. Lên đạn,Thường bóp mấy lần không nổ. Hoá ra do ngâm bùn,nên hơi bi kẹt đạn. Thật may là được sưả sơ qua và lau chùi một lát,khẩu súng lại sẵn sàng chiến đấu.
    Đánh rắn phải dập đầu,trừ hổ phải tận gốc. Hoà và Thường thấy rằng do trúng phải một số đạn,nhất là bắn trong khoảng cách quá gần,con hổ phải bị thương nặng. Cũng có thể nó đã chết. Tuy vậy phải đi tìm và khẳng định điều này.
    Lần theo dấu hổ,hai anh lính thấy nó ra nhiều máu quá. Máu hổ tanh lạ thường,uớt cả hạt vạt cây rừng nó bạt qua. Chim chóc sợ hãi,tịnh không thấy mống nào kêu hót.
    Đến trưa thì Hoà đột nhiên phát hiện ra con Cọp. Chuá Sơn lâm oai hùng lúc này chỉ là một đống lông vàng rực,vằn vèo loang lổ nằm trong một bụi cây bên bờ suối. Cái đầu lớn dị thường cuả nó bẹp xuống đất,mồm há ra,bộ nanh cong lên gớm giếc. Con hổ có lẽ bị chết do mất quá nhiều máu- Hoà nghĩ vậy. Nó lê ra suối do quá khát vì mất nước.Nhưng càng uống bao nhiêu,máu cuả nó càng loãng bấy nhiêu. Những dòng máu vẫn ri rỉ chảy xuống suối. Ruồi nhặng,bu đầy trên đôi mắt chưa khép hẳn đầy dử.
    Ném một hòn đá to trúng người hổ mà nó không động đậy,Hoà cản thận dương lê lên tiến về phiá xác Cọp. Đến lúc anh đã qua được gần hết suối rồi thì hổ hét lên như sấm. Dùng hết sức tàn nó lao người định tát nát Hoà.
    Người bộ đội này phản xạ rất lẹ. Anh khom người lao lưỡi lê chếch cao lên phiá trước. Cây súng găm ngập sâu vào trái tim vĩ đại cuả Chuá sơn lâm. Nó ngã nhào xuống nước,lôi theo khẩu AK như một cái que.Bụng hổ to bè lướt qua người lính nhỏ bé. Đầu gối sau cuả hổ thúc trúng người Hoà,làm anh ngã ngưả,đầu đạp mạnh xuống tảng đá trong suối,ngất lịm.
    Lúc thấy tiếng hổ gầm,Thường chạy ngay về phiá đó. Đến nơi anh đã thấy Cọp nằm chắn chéo dòng nước. Chỗ nưóc dềnh lên phiá bụng nó,máu ra đỏ ngầu. Hoà nằm bất tỉnh,áo cỏ uá rách bươm,vạt dập dềnh theo dòng nước.
    Không ngại nguy hiểm,Thường lội ào ra cõng bạn lên bờ. Tuy Hoà bị uống ít nước và đầu sưng u,song có lẽ chưa bị chấn thương sọ não. Anh vẫn còn thở yếu ớt. Như bao người lính trận,việc đầu tiên là Thường làm hô hấp cho Hoà. Đáng lẽ anh khá ngay,song có lẽ quá căng thẳng và lao lực mà mãi Hoà mới hồi tỉnh được.
    Từ hôm đó tên người lính con liệt sỹ ấy đã thay đổi . Anh được bộ đội và nhân dân toàn mặt trận gọi là Võ Tòng cuả Sư đoàn 316 lừng lẫy.
  2. Nguyen_Son

    Nguyen_Son Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/06/2002
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Cắt Râu Hùm.
    Sau này,khi tình cờ gặp cụ Trần Công,Danh Y -Võ sư,huấn luyện viên cao cấp cuả Quân đội,( Nhà ở 290 Dốc Tam Đa, gần Thụy Khê,Hà nội ),chú Hoà được cụ khen ngợi. Tuy nhiên cụ nói : ''''''''Đáng nhẽ anh phải nhảy sang phải một bước,đâm thẳng lê vào chỗ mình đang đứng,hổ bị đâm vào tim từ nách chứ không phải ngực,nó chết ngay mà mình vô sự''''''''. Nhưng một chàng trai quá trẻ như vậy,không biết võ nghệ gì,chỉ nghe đồng bào Vân Kiều nói về phường săn KhMú đánh hổ bằng mác,mà đã đi một đường lê trứ danh gần giống thế võ Tây Tạng nơi cụ tu luyện 13 năm trên đất cuả các Lạt Ma từ thuả 4 tuổi,thì sự quả cảm đó làm cụ rất mến. Cụ nói,nếu gặp Hoà sớm hơn,sẽ nhận anh chàng này làm học sinh. Dạo 1966,sau một loạt thất bại trong những cuộc đánh cận chiến nhỏ giưã bộ đội Đặc công Quân khu 5 với lính Đại hàn,cụ được lệnh huấn luyện cho họ. Những cú móc mắt ,xiên tim tinh diệu làm khiếp đảm lính đặc nhiệm sư đoàn Bạch hổ là do cụ hướng dẫn. Cụ nói, Trời không cho duyên nên cụ tìm đệ tử như vậy mà không thấy ,người xin học lại qúa nhiều.
    Thường gạt những giọt mồ hôi sung sướng nhìn thấy bạn mình đã hé mắt nhìn mặt trời Đông Trường Sơn. Khi cái đầu gối to tướng cuả cọp thúc vào mình,Hoà ngã xuống,tối sầm mặt mày. Anh đang trên đuờng tới điạ ngục. Hoà thấy bị rơi vào một đường ống sâu thẳm . Hoà rơi mãi,anh cảm thấy không gian đen tối dài vô tận. Đột ngột anh thấy mình gần ra khỏi ống,và thấy một luồng ánh sáng chói loà,xanh biếc. Đứng trước ống là khoảng 30 người đủ lưá tuổi,có cả cô bé Hồ Nghinh nưã. Tất cả hồ hởi vỗ tay vang dậy. Rồi có một tiếng nói trầm,tần số rất thấp và ấm áp nhưng âm lượng rung chuyển không gian. Một lực đẩy mạnh mẽ ấn ngược anh về phiá lối vào. Khi Hoà bị tống ra khỏi ống,ngã vật xuống thì nghe thấy tiếng róc rách nước chảy và nhìn thấy khuôn mặt đầm đià nước cuả Giáo sư.
    Từ đó,không bao giờ Hoà chê trách những người duy tâm như những người khác.
    Việc đầu tiên cuả Thường là hủy ngay bộ râu Hùm. Anh móc chiếc bật lưả Golf ,chiến lợi phẩm trong một trận đánh vào căn cứ Mỹ. Nhưng nước đã làm nó ướt sũng. Liếc sang Cọp,cái đầu kinh khủng cuả nó tuy gục xuống suối,nhưng những sợi râu vẫn chiã lên trời như thách thức
    Râu hùm là thứ khó hiểu nhất trong toàn bộ cơ thể con Cọp,đặc biệt những con Cọp dữ. Bất cứ người biết về nó một chút,đều làm như Giáo sư. Chuyện này liên quan tới Ngải.
    Ngày xưa,độ thời Bà Triệu Thị Trinh,quân Ngô đã kinh hồn bạt viá vì Ngải và thuốc độc cuả người Việt mà chúng gọi là bọn Nam Man. Chúng lùng diệt những người biết làm Ngải. Đến thời giặc Minh,chúng càng tận diệt sách và người liên quan tới Ngải
    Tưởng chừng tuyệt chủng chuyện Ngải,không ngờ một số người Thượng cả hai miền vẫn biết cách làm.Chỉ cần lấy lá cây rừng ( ông già tôi không biết tên khoa học là gì, chỉ biết họ kêu là a-kh de,quý và khó khăn lắm,một người Thượng mới chỉ cho bộ đội Bokh Hồ) trộn với đất sét trắng,thêm vài thứ nữa,đốt lên có khói nhẹ mà không có mùi ! Lấy một cái hũ bé,nung bằng đất,cho cái thứ đó vào đốt lên ,để ở đầu gió. Bảo đảm người ngửi vào là mê mệt ngủ. Thứ này dùng để đánh giặc,nên có chuyện người Thượng một mình đột nhập nơi đóng quân địch,thu súng là có đấy.
    Có loại ngải không làm mê ngủ,mà ngửi vài lần là bị tâm thần ! Như thế,thực chất ngải là những loại khói tác động vào mắt,mũi.Và hiểu được cơ chế gây hại.
    Còn loại Ngải làm từ râu Cọp thì cho đến nay vẫn chưa ai giải thích để dân tin được là không có. Nhất là bọn bất lương,thấy cuả đó,chúng quý hơn kim cuơng. Dân chúng nói,một số người cắm râu cọp vào măng tre tươi,vẫn còn nguyên gốc. Sau một số ngày,ống măng mọc ra một con sâu Ria hổ. Có hai loại sâu này. Loại thứ nhất thân hình vằn vện đen,vàng,trắng không có lông. Mặt nó có 3 vằn ngang trông rất dữ tợn. Ngày xưa,bà con Kiên giang nuôi con sâu này trong một cái nồi đồng. Nghe nói,có trộm đến,sâu phát ra tiếng rổn rảng,vi vút như người đang nấp trong buồng chực nhảy ra đánh. Vì thế trộm không dám lai vãng.
    Loại thứ hai trắng tuyền,trông như một con nhộng sâu đất. Duy chỉ có bộ răng là to và rất khoẻ. Con sâu này to bằng ngón tay cái. Tên độc ác nuôi sâu rất tốn kém và khó.Hăn phải nuôi bằng thịt lợn,thịt bò rất tươi. Phân cuả sâu là một thứ thuốc độc kinh khủng. Nếu luyện với mẻ,thuốc độc này giết chết người sau 3 ngày không thuốc chưã.Loại này có thể đầu độc nạn nhân bằng cả khói lẫn đường ăn uống. Cũng như trên,sau khi phơi,thuốc độc không có mùi vị.
    Mãi đến năm 2004,đồng bào vùng Thạch Hà,Hà Tĩnh còn xôn xao vụ Cầm Đồ Thuốc độc. Họ vây đánh,chặn đường những người bị nghi ,gọi là Cầm đồ hay là Thuốc độc mà công an phải vất vả lắm mới dẹp yên.. Danh từ này không dành cho chủ những tiệm Cầm đồ theo nghiã ngoài Bắc.Đó là những người xử dụng phân Sâu Ria cọp,luyện ra một thứ thuốc kỳ lạ. Thuốc này màu xám.Người bất nhân đó bỏ thuốc vào thức ăn,nước uống để đầu độc. Đối tượng cuả chúng thường là những người giầu có. Những người này sau khi ăn phải thuôc độc,ốm một tháng. Sau đó họ tỉnh dậy,tìm mọi cách bán đồ đạc,cưả nhà và đêm đến lại nhà tên gian ác vứt tiền vào. Thậm chí bán hết rồi,nhưng người ấy trở thành một thứ Zombi Trung Mỹ,quần quật làm đến kiệt sức để quẳng những đồng tiền nhỏ bé vào nhà tên kia. Dần dần,họ phù dần rồi chết rất đau đớn.
    Để đầu độc,tên bất lương có thể bám theo người đó đi chợ.Lúc vào hàng thì bỏ vào đồ ăn uống cuả họ. Có chị nghèo,vô tình uống nước chè mà người giàu mời.Người giàu không uống nên vô sự. Ả chàng tội nghiệp đó thành Zombi ,làm và vứt tiền còm cho bất luơng và chết sau 2 năm.
    Sau khi người bị đầu độc chết,tên bất lương phải đầu độc người khác,nếu không nó sẽ chết vì phù loại đau đớn.. Như thế,ngay cả khi con sâu chết rồi,chủ nó vẫn giữ phân để duy trì mạng sống chính mình. Có tên đi làm đầy tớ cho nhà giàu để đầu độc chủ.
    Vì thế,nhân dân rất ghét và sợ những người này. Thậm chí có nơi ghi thành Hương ưóc,sãn sàng bắt trói đánh đập cho tuyệt nọc những người bị tình nghi. Mà cớ thì vô cùng phong phú.Người tự nhiên giầu lên vô cớ cũng là Cầm đồ thuốc độc. Người vô cớ làm ít,nhưng bị phù cũng bị đánh cho thập tử nhất sinh..
    Cách mạng tháng 8-1945 tràn về cùng với phong trào văn minh mới. Cán bộ tuyên huấn vạch trần những hủ tục tệ hại. Họ tuyên bố Cầm đồ Thuốc độc mê tín dị đoan,là không có thật. Tuy nhiên suốt một dải Tây Hà tĩnh và Bắc Quảng bình,nhiều người vẫn còn tin và để xảy ra những dư luận như năm ngoái.
    Rõ ràng,phải cắt sạch râu Cọp. Thường tháo luôn lê 5 tác dụng ,một tay vần đầu Cọp kê vào đá,tay kia chặt đến mẻ dao,cho kỳ sạch những cái râu to như sợi cước,một thời oanh liệt.
    Trích từ chuyện người đi tìm lá dong năm ấy- Nguyễn Hưng Đạt
    Được Nguyen_Son sửa chữa / chuyển vào 13:18 ngày 02/03/2006
  3. hamhieubiet

    hamhieubiet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/02/2002
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Mấy bài vừa rồi nên gửi vào box Truyện chưởng thì hợp hơn đấy
  4. vienanh

    vienanh Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    11/09/2005
    Bài viết:
    2.289
    Đã được thích:
    0
    Rất phong phú , rất đa dạng !
  5. sihyeu

    sihyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2004
    Bài viết:
    592
    Đã được thích:
    0
    Đọc thấy rất thú vị, bạn tiếp tục đi!
  6. nguamatnguamui

    nguamatnguamui Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2005
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    0
    Bài của Nguyen_Son hay thật! Tôi đã copy về máy.
    Theo tôi, thú dữ không đáng sợ bằng người dữ, người dữ không đáng sợ bằng ma dữ, ma dữ không đáng sợ bằng ma nữ. Vậy, ma nữ là đáng sợ nhất.
  7. Nguyen_Son

    Nguyen_Son Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/06/2002
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Bài này lấy từ: An ninh thế giới
    Rừng thiêng
    Mường Nhé - Điện Biên, vùng đất ngã ba biên giới (giáp ranh 3 nước Việt-Trung-Lào) hoang sơ với đầy những lớp lang huyền thoại. Những chuyện khó tin ở các bản xa xôi như Phu Ma, Lỳ Mà Tá, Leng Su Sìn... khiến người ta phải nghe tận tai, nhìn tận mắt.
    Theo An Ninh Thế Giới, vào bản Đoàn Kết, gặp Lỳ Hà Xá, trưởng bản, người đã chứng kiến tận mắt bố vợ mình chết thảm do gấu tấn công vào tháng 2. Ngoài 30 tuổi, anh Xá đã bắn được tổng cộng 6 con gấu lớn, chưa kể vô số hươu, nai, hoẵng, cầy, cáo... Câu chuyện sinh động của Lý Hà Xá là một cái gì đó thật kinh hoàng. Xá kể: Ông Sè là cán bộ ngành bưu điện nghỉ hưu, ông nổi tiếng là người rành rẽ các con đường đi lấy huyết lình trong rừng sâu núi đá. Huyết lình là nhau thai của con khỉ khi sinh đẻ và kể cả.... máu khi con khỉ ?othấy tháng?, dân gian vẫn đồn thổi nó là thứ thần dược trị được bách bệnh.
    Hôm ấy, ông Sè đến rủ con rể Lỳ Hà Xá và con rể Lỳ A Khố vào rừng lấy huyết lình. Ba bố con đi đúng một ngày, trời tối, mới bảo nhau giở cơm nguội ra ăn, múc nước suối uống rồi dựng lán để ngủ ở đầu ngọn suối Nậm Ma. Lửa được đốt lên, bốn góc lán bốn đống lửa to để phòng tránh thú dữ.
    Sáng hôm sau họ dậy sớm và thúc nhau đi sâu nữa vào trong rừng, đi đến khi mặt trời đứng bóng thì A Khố được phân công xuống suối Nậm Ma bắt cá. Lỳ Hà Xá và bố vợ tiếp tục đi lấy huyết lình. Bố đi trước, Hà Xá đi sau. Bỗng thấy một bóng đen vụt ra, rồi tiếng gầm gừ vang động một góc rừng. Hà Xá nhìn thấy một con gấu khổng lồ, lông đen nhưng nhức vừa đi vừa hồng hộc gào gằn trong cổ họng! Gấu đi bằng hai chân, ?otóc? của nó dài, và cứ ngúc ngoắc vắt vẻo ra phía trước trùm hết cả mặt. Con gấu cào mạnh, tóc và da đầu ông Sè bị bóc cả mảng lật từ phía gáy lên phía trán. Ông Sè, 59 tuổi, có sức khỏe và kinh nghiệm đi rừng đã chống cự quyết liệt; con gấu càng uất, nó phè bọt mép tiếp tục vung tay xé từng mảng bắp tay, bả vai của ông Sè ra. Trong lúc kinh hoàng, Xá cũng cầm dao rừng xông lên đâm con gấu mấy nhát. Lưỡi dao của anh đâm phầm phập vào lớp lông dày nên cứ truội ra. Biết tình thế chẳng đừng, anh Xá ù té chạy.
    Xá và A Khố chạy suốt 4 tiếng đồng hồ thì về đến bản Đoàn Kết. Gia đình và bà con cầm vũ khí lên tới nơi thì thi thể ông Sè đã lạnh ngắt. Người ta vừa đào hố chôn ông Sè, chôn không quan quách gì ở ven suối, vừa canh chừng con gấu có lớp lông dày dao đâm không hề hấn kia quay trở lại. Quan niệm của người Hà Nhì là không đưa xác người chết ngoài rừng về bản, và chôn xong cũng không bao giờ cất mộ hay giỗ chạp gì, thế nên, nắm xương của ông Sè chẳng bao lâu đã hòa vào đất và bị lũ ở đầu ngọn Nậm Ma cuốn mất.
    Cả tháng sau khi tai nạn thảm khốc này diễn ra, Lỳ Hà Xá vẫn chưa dám bước ra khỏi nhà vì sợ... gấu. Cả bản cứ ngỡ anh bị ma ám - một nỗi ám ảnh khủng khiếp.
    Hà Xá đưa tôi sang nhà ông Chang Mai Lình. Ông Lình năm nay 62 tuổi, nguyên là cán bộ Mặt trận Tổ quốc xã Chung Chải. Hôm ấy, một ngày nắng nỏ năm 2000, ông Lình lên đồn dự tiệc chia tay với anh Thắm, đồn phó Leng Su Sìn để đồng chí chuyển về tỉnh công tác. Cơn xong thì đã trưa, ông Lình, anh Thắm và cả đồng chí Chiến, cán bộ đồn cùng nhau cuốc bộ vượt dốc đi ra phía Mường Nhé ra tỉnh.
    Qua con dốc dựng đứng bỗng từ trong vách núi cao vút, một bóng đen to lớn xùm xòa vọt ra lao thẳng vào đầu ông Lình. Bàn tay lông lá móng vuốt lạnh ngắt của con gấu vả sượt qua tóc và da đầu ông Lình. Đồng chí Chiến kịp thời rút súng ngắn bóp cò, nhưng đạn không nổ. Con gấu vọt xuống vực sâu hun hút, biến mất. Ông Lình được dìu về đến bản trong sự tung hô chúc mừng của ngót một trăm nóc nhà tranh cũ xám nằm ềm ệp dưới trời chiều xám xịt. Cũng không ngờ sau đó bà con và chiến sĩ ở đồn đem tên ông đặt cho con dốc đó: dốc Chang Mai Lình!
    Ly kỳ nhất là chuyện của bà Lỳ Lòng Xứ. Năm nay 42 tuổi, chồng chết sớm, bà ở vậy nuôi ba đứa con trong một căn nhà tường chình đất sập sệ nhưng bà Xứ vẫn còn nét đẹp sơn nữ khá mặn mòi. Hôm ấy bà cùng cô con gái đi lên nương cắt lúa. Đang cắt thì có con gấu lớn chạy ra đánh cả hai mẹ con. Hết đường chạy, bà Xứ dùng liềm chống đỡ, con gái bà thương mẹ cũng vung liềm giúp sức. Cũng may là cái liềm mua ở bên kia biên giới rất to và dày. Bà Lòng Xứ quần nhau với gấu đến mệt nhoài, cô con gái thì đánh được vài nhát lăn quay ra... ngất xỉu.
    Chưa từng đi săn, chưa từng biết nghệ thuật đánh gấu là phải đánh thẳng vào sống mũi (?otử huyệt? của loài gấu), nhưng cũng là số phận, bà Lòng Xứ nện cái sống liềm trúng... sống mũi gấu. Con gấu ngất xỉu. Lập chiến công bằng liềm xong, bà Xứ cũng từ từ... ngất xỉu. Lúc sau tỉnh dậy, thấy con gấu vẫn quay đơ bà Xứ bèn bế con gái chạy thẳng một mạch về đến đầu bản thì ngất đến tận sáng hôm sau mới tỉnh!
    Bản Apachải còn có thêm một ông già ?ogấu vồ không chết? nữa, đó là ông Mạ Cà Ché. Năm nay 72 tuổi, ông Ché bị con gấu lớn tát cho lột da đầu, dập nát phần ngực và liệt vĩnh viễn mất cánh tay trái. Hôm ấy ông Ché đi lên thăm lúa, bỗng thấy con gấu ra phá ruộng, ông xót ruột xì xì đuổi nó mấy câu ai ngờ cái giống mật to này nóng nảy quay lại tát ông ngất xỉu. Ông quay đơ bất tỉnh rồi gấu vẫn cứ đánh, toàn thân ông Ché không chỗ nào là không bị nát bươm! Cả bản còn nhớ cái ngày miếng thịt to ở mặt ông Ché bị lật lên rủ từ thái dương xuống chân cằm! Trông vướng quá, mà đau đớn quá, máu cứ bết lại, có cố giữ, miếng thịt ấy cũng chẳng lành được. Người bản Đoàn Kết bảo nhau, thôi thì cắn răng giữ tay giữ chân ông Ché mà... cắt bỏ miếng thịt rách to tướng trên mặt đi.
    Người chăm giữ kho chuyện lớn về sự huyền bí đến hãi hùng của rừng ngã ba biên giới này nhất có lẽ chính là thầy giáo Lò Sinh Phạ, người bản Sen Thượng, đã 22 năm làm giáo viên đứng lớp ở xã ngã ba biên giới vùng Sín Thầu. Thầy Phạ kể: ?oEm trai bà mẹ đẻ ra tôi là cậu Toán Kinh Bầu đã bắn 9 viên đạn CKC thẳng vào một con gấu lớn. Con gấu không chết, nó quay lại đánh cho ông Bầu chết luôn. Đánh chết chưa hả, gấu còn tha xác ông vào trong bụi cây chít.
    Đau đớn hơn cả là ?otai nạn kinh hoàng? đối với thợ săn Lỳ Pó X, người Chung Chải. Hôm ấy, Pó X đã liều lĩnh dùng súng tấn công lợn lòi. Anh chàng Pó X, mới 20 tuổi, cũng là tuổi nông nổi quá chứ ai lại đi săn lợn rừng mà lại dám đứng mặt đối mặt với nó, rồi cứ thế bắn thẳng. Bất kể trúng hay không trúng, lợn rừng, trâu rừng, bò tót đều có chung đặc điểm là khi bị tấn công bao giờ nó cũng lao thẳng về phía trước mặt hòng đập tan bất cứ thứ gì mà nó gặp, kể cả gốc cây cổ thụ. Lợn lòi quyết liệt hơn là vì nó thấp, nó có thói quen sục hai răng nanh húc nát đùi người thợ săn, nhai nát thịt chân, đùi để trả thù. Lỳ Pó X đã bị lợn lòi phản công y như thế!?.
    Trưởng bản Leng Su Sìn, ông Sừng Chừ Cà cầm đèn pin đưa tôi sang nghe chuyện ông già Chang Gố Chừ với vẻ đầy ái ngại. Bởi kể từ khi khe nước ven dòng suối Păng Pơi kia được đặt tên là khe Hai Bà Cháu thì chưa có ai yêu cầu ông Gố Chừ kể về chuyện hổ dữ đã ăn thịt mẹ ông và đứa con gái 13 tuổi của ông bao giờ.
    Ông Chừ kể: ?oChuyện hổ ăn thịt mẹ và con gái tôi xảy ra năm 1978, bấy giờ là vào tháng 8, buổi sáng mẹ tôi ra nương làm cỏ sắn. Đến trưa, từ nhà, con gái tôi cũng ra đầu suối tìm ăn quả chua. Mặt trời chiều chếch bóng ở phía đằng ngã ba biên giới, tôi thấy nóng ruột và thắc mắc tại sao bây giờ mà con gái với cả mẹ vẫn chưa về nhà. Linh tính mách bảo, tôi đi ra phía dòng suối Păng Pơi. Bỗng giật mình thấy cái thắt lưng và một vuông khăn nằm vương vãi ở bờ suối mà không thấy mẹ và con gái tôi đâu cả. Tôi lắng nghe thì thấy tiếng gì ồ ồ ồ ồ như tiếng đàn hổ đang cắn vào cổ con trâu mộng mà hút máu vậy.
    Tôi sợ quá chạy thẳng về bản, về đồn biên phòng bên kia suối hô hoán lên. Mọi người vác súng, vác dao rừng, gậy gộc lùa cả ra suối. Ra đến bờ suối thì đám hổ bỏ chạy. Con gái tôi đã bị hổ ăn hết cả chân, ăn hết phần dưới, cụt đến tận ngang bụng, một nửa người cháu nằm trên vũng máu loang lổ. Mẹ tôi thì cũng bị hổ cắn cho gần nát, cái đầu và phần cổ be bét máu, có lẽ nó ăn bà sau khi đã ăn con bé... Cả tháng sau, bộ đội biên phòng phải tổ chức gài 7 cây súng trong rừng thì mới giết nổi mấy con hổ thành tinh. Cái khe ấy sau này bà con thương xót đặt tên là khe Hai Bà Cháu?.
    Bây giờ, ai lên Leng Su Sìn cũng thắc mắc về sự tích khe Hai Bà Cháu, cũng lè lưỡi vì những huyền thoại núi rừng thảm khốc, nguyên thủy. Khó ai ngờ được rằng, chỉ một vài năm nữa thôi trong niềm hân hoan mở đường ô tô vào ngã ba biên giới thì chắc là những gì tôi viết hôm nay sẽ sớm trở nên lạ lẫm cả với chính những cư dân bản xứ
  8. bulubuloa

    bulubuloa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    4.209
    Đã được thích:
    5.444
    Các bác kể chuyện gấu tát rồi hổ vồ hay quá nhỉ! Nhưng bác có biết loài vật nào còn nguy hiểm hơn bọn này không ?? Voi dữ đó. Hổ hay gấu thì thỉnh thoảng mới gặp, và bọn này chỉ tấn công nguời đi rừng chứ ít khi dám xông hẳn vào giữa bản làng mà tấn công người. Còn bọn voi điên thì khác!
    Chắc mọi nguời thỉnh thoảng cũng nghe việc các đàn voi dữ tấn công bản làng ở Tây Nguyên. Mấy tháng trước tôi được xem chương trình về sự nguy hiểm của voi. Đa số các câu chuyện là ở Thái Lan và Ấn độ, nơi có nhiều voi và được huấn luyện để làm phương tiện vận chuyển.
    Với hổ báo thì chúng ta chỉ bị tấn công khi bất cẩn khi vào khu vực săn mồi của bọn chúng, còn với voi, có những người đang đi ô tô, bị voi xồ ra lật đổ xe, đè bẹp người, hay những vụ voi xô đổ nhà xông vào quật người (hãy tưởng tượng chúng nó mà đi theo đàn thì sao). Và với tốc độ gần 40 km/h , bạn có thể chạy đi đâu khi bị nó tấn công.
    Thực ra voi là loài vật nuôi, và rất quy phục chủ nuôi, nhưng gốc gác của nó là 1 loài vật hoang dã và tồn tại nhờ sức mạnh khổng lồ của nó. Vì thế vào những thời gian động đực, người ta có thể thấy hóc môn tiết ra hai bên thái dương con voi, bọn voi trở nên cực kỳ nguy hiểm, ngay cả với chủ nuôi. Người chủ nuôi voi trong giai đoạn này thường phải xích voi lại, và tránh đứng vào tầm mắt của nó. Lúc mình xem ti vi, có phỏng vấn 1 ông bị voi dùng ngà đâm xuyên bụng, ghim xuống đất như người ta ghim 1 tờ giấy lên bàn vậy.
    Hay có lẽ mọi người cũng xem các đoạn phim về voi chơi bóng đá như 1 môn thể thao ở Ấn Độ? Khi voi mà đá thì con người cũng chả khác gì quả bóng đâu. Hic hic, viết thế đủ rồi, phải chạy vào WC 1 phát, nãy giờ vận nội công nín đủ rồi!
    Lúc khác viết tiếp
  9. vienanh

    vienanh Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    11/09/2005
    Bài viết:
    2.289
    Đã được thích:
    0
    Đồng ý với Nguamatnguamui , phụ nữ là đáng sợ nhất !
  10. sihyeu

    sihyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2004
    Bài viết:
    592
    Đã được thích:
    0
    Đáng sợ nhất là ở chỗ biết là đáng sợ rồi mà vẫn lao vào.

Chia sẻ trang này