1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chúa tể Của Những Chiếc Nhẫn - Phần Một: Tình Bằng Hữu Của Chiếc Nhẫn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Milou, 06/07/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    "Không, tôi sẽ đi về nhà theo con đường dài cùng với ông Frodo, hoặc sẽ không bao giờ trở vềm" anh nói. "Nhưng tôi hy vọng là mình sẽ trở về vào một ngày nào đó. Nếu như những gì tôi thấy trở thành sự thật, thì sẽ có ai đó thấy nó tận mắt.""Ông không muốn nhìn sao, Frodo?" Công Nương Galadriel nói. "Ông không muốn thấy phép thuật của người Elf và đã cảm thấy hài lòng.""Bà khuyên tôi nên nhìn vào sao?" Frodo hỏi."Không," nàng nói. "tôi không tư vấn cho ông theo cách này hay cách khác. Tôi không phải là một nhà tư vấn. Ông có thể học được những cái gì đó, và dù cái ông thấy là tốt đẹp hay ma quỷ, thì nó vẫn có thể có lợi, nhưng cũng có thể không <bà điên> . Nhìn thấy được có thể là tốt mà cũng là xấu. Song tôi nghĩ, Frodo ạ, rằng ông đủ can đảm và trí khôn để mạo hiểm <cuối cùng cũng muốn hắn nhìn, thế mà còn vòng vo - rõ là đàn bà>, nếu không thì tôi đã không đưa ông đến đây. Hãy làm những gì ông muốn!""Tôi sẽ nhìn," Frodo nói, rồi ông leo lên cái bệ và trườn người ra trước khoảng nước đen thẫm. Ngay tức khắc Chiếc Gương trở nên trong vắt và ông thấy một vùng đất lờ mờ. Những ngọn núi hiện ra mờ ảo tối tăm ở đằng xa tương phản với một bầu trời xám. Một con đường dài màu xám rẽ ra khỏi tầm nhìn. Ở phía xa một bóng hình chậm chạp đi xuống đường, lúc đầu mờ ảo và nhỏ bé, nhưng rồi khi đến gần thì nó lớn dần và rõ hơn ."Bất chợt Frodo nhận ra rằng bóng hình này đang khiến ông nhớ đến Gandalf. Ông gần như gọi to tên của thầy phù thuỷ, và rồi ông thấy rằng bóng hình này không phải mặc quần áo màu xám mà là màu trắng, trong sắc trắng đang phát sáng lờ mờ trong bóng tối chạng vạng; và trong tay ông là một cây quyền trượng trắng. Đầu người này cúi thấp nên ông không thể thấy rõ mặt, và ngay lúc đó bóng hình này rẽ sang một bên đường và đi ra khỏi tầm nhìn của Chiếc Gương. Sự nghi ngờ lại ập vào tâm trí Frodo: đó là một hình ảnh của Gandalf tại một trong nhiều chuyến du hành đơn độc của ông trước đây, hay đó là Saruman?Cảnh tượng bây giờ đã thay đổi. Ông thấy thoáng qua rất ngắn và nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng hình ảnh của Bilbo đang đi tới đi lui không ngưng nghỉ trong căn phòng của ông. Cái bàng đang được thắp sáng với những mớ giấy tờ không được sắp xếp; mưa đang rơi đập vào cửa sổ.
    Rồi tất cả ngừng lại một chút, và sau nhiều cảnh được chiếu nối tiếp nhau rất nhanh Frodo bằng một cách nào đó đã biết được rằng đó là một phần của một lịch sử vĩ đại mà ông là một phần trong đó. Màn sương đã rõ dần và một thấy một cảnh tượng mà trước đây ông chưa từng thấy nhưng ông biết rõ nó ngay: Biển. Bóng tối phủ xuống. Biển dâng lên và gầm vang trong một cơn bão lớn. Rồi ông lại thấy Mặt Trời, đỏ rực một màu máu và chìm sâu vào những đám mây, một dáng hình đen ngòm của một con tàu chìm với những cột buồm bị xé nát đang dâng lên khỏi phía Tây. Rồi một con sông rộng đang chảy qua một đô thị đông đúc. Rồi tiếp đến là một pháo đài trắng với bảy ngọn tháp cao. Và rồi lại một con tàu với những cánh buồm đen, nhưng bây giờ thì trời đã lại sáng, và nước đang gợn lăn tăn rực rỡ, rồi một ngọn cờ mang biểu hiện một cái cây trắng chiếu sáng trong ánh mặt trời. Một luồng khói như đang bốc lên trong ánh lửa và chiến trận nổi lên, và rồi mặt trời lại chìm sâu trong những luồng lửa đỏ rực đang biến vào một mà sương xám; trong và một con tàu nhỏ biến đi vào màn sương, lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Nó biến mất, và Frodo thở dài rồi chuẩn bị rút lui.Nhưng thình lình Chiếc Gương lại tối tăm, tối tăm như thể có một cái hố đang mở ra trong thế giới của tầm nhìn, và Frodo đang nhìn vào một vùng trống rỗng. Trong cái vực đen ngòm ấy xuất hiên một Con Mắt đơn độc đang chậm chạp toả sáng cho đến khi ánh sáng phủ gần như toàn bộ Chiếc Gương. Frodo đứng chôn chân trong kinh hãi tột độ, không thể kêu lên được tiếng nào trong kinh hoàng. Con Mắt được viền quanh bởi lửa, nhưng bản thân nó thì đầy kính, vàng như mắt mèo, đầy thận trọng và chăm chú, và vạch đen trên con ngươi của nó mở vào một cái hố, một cửa sổ dẫn vào hư không.Rồi Con Mắt bắt đầu láo liêng, tìm kiếm khắp nơi; và Frodo biết với sự chắc chắn và kinh hãi rằng chính bản thân ông là một trong những thứ mà nó đang tìm kiếm. Nhưng ông cũng biết rằng nó không thể thấy ông - vào lúc này, trừ phi ông muốn. Chiếc Nhẫn đang treo trên sợi dây chuyền quanh cổ ông trở nên nặng chịch, nặng hơn một hòn đá lớn, và đầu ông bị kéo xuống. Chiếc Gương có vẻ như đang toả sáng nóng rực và những làn hơi cuồn cuộn đang bốc lên từ mặt nước. Ông trượt về phía trước."Đừng chạm vào nước!" Công Nương Galadriel nhẹ nhàng nói. Cảnh tượng biến đi, và Frodo thấy rằng ông đang nhìn vào những ngôi sao lạnh lẽo sáng lấp lánh trong cái bể bạc. Ông bước lùi, run bần bật và nhìn về phía Công Nương."Tôi biết vào lúc sau cùng ông đã nhìn thấy cái gì," bà nói; "bởi vì nó cũng hiện ra trong tâm trí tôi. Đừng sợ hãi! Nhưng đừng nghĩ đến nó dù chỉ qua những lời hát giữa rừng cây hoặc thậm chí bởi những mũi tên mỏng manh bắn ra từ những cây cung người Elves, rằng vùng đất Lothlurien đang gìn giữ và bảo vệ chống lại lại Kẻ Thù của nó. Tôi nói cho ông biết, Frodo ạ, rằng thậm chí khi tôi đang nói chuyệnv ới ông, tôi vẫn nhận thức được tâm tưởng Chúa Tể Hắc Ám và biết được tâm hồn của hắn, hoặc là những gì mà tâm hồn của hắn đang quan tâm về những người Elves. Và hắn cũng đang mò mẫm để thấy tôi và ý nghĩ của tôi. Nhưng cánh cửa vẫn còn đang được đóng kín!"Nàng đưa những cánh tay trắng muốt lên, và vươn tay về phía Đông trong một cử chỉ từ chối và ngăn chặn. Eđrenil, Ngôi Sao Ban Chiều, ngôi sao mà người Elves yêu mến nhất, sáng rực lên phía trên họ. Nó toả sáng lên hình bóng của nàng công nương người Elves và trải một bóng đen lờ mờ trên nền đất. Những tia sáng của nó lấp lánh trên chiếc nhẫn trên ngón tay của nàng; nó lung linh như mặt vàng bóng loáng được phủ ánh sáng bạc, và một hòn đá trắng bên trong nó lấp lánh như thể một ngôi sao của người Elves vừa hạ xuống trên tay nàng. Frodo kinh hãi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn; vì ông chợt thình lình nhận ra rằng ông hiểu điều ấy là gì.Phải," nàng nói, đoán được ý nghĩ của ông, "không được phép nói về điều ấy, và Elrond cũng không được làm điều này. Nhưng nó không thể giấu được khỏi Người Mang Chiếc Nhẫn, và với người đã nhìn thấy Con Mắt. Đang nằm trên vùng đất này, trên ngón tay của Galadriel thật sự chính là một trong Bộ Ba còn lại. Nó là Nenya, Chiếc Nhẫn Adamant, và tôi chính là người giữ nó."Hắn nghi ngờ, nhưng hắn vẫn chưa biết - vào lúc nào. Bây giờ thì anh có thấy rằng vì sao mà đối với chúng tôi việc các ông đến chính là ngưỡng cửa của Địa Ngục rồi chứ? Bởi vì nếu như ông thất bại, thì chúng tôi sẽ lộ ra trước kẻ thù. Nhưng nếu ông thành công, thì quyền lực của chúng tôisẽ bị thu hẹp, và Lothlurien sẽ tan biến, dòng thuỷ triều của Thời Gian sẽ cuốn nó đi. Chúng tôi phải đi về miền Tây, hoặc thoái thành thành những người người thô sơ ở trong những hang độn, chậm chạp quên và bị quên đi."Frodo cúi đầu, "Thế bà ước muốn điều gì?" cuối cùng ông hỏi."Muốn rằng điều gì nên đến sẽ đến," nàng trả lời. "Tình yêu của người Elves đối với vùng đất và công trình của họ còn sâu thẳm hơn cả những vực sâu của Biển, và nỗi niềm luyến tiếc của họ là vô tận và không thể nào hoàn toàn khuây khoả được. Nhưng họ sẽ chẳng thà bỏ đi tất cả chứ không để Sauron triệu tập: bởi vì bây giờ họ đã biết hắn. Vì ông không thể trả lời cho số phận của Lothlurien mà chỉ có thể thực hiện nhiệm vụ của mình. Nhưng tôi có thể ước rằng, nếu như có thể thì, thì Chiếc Nhẫn Số Một đừng bao được chế tạo, hoặc sẽ mất đi vĩnh viễn.""Ước muốn của bà thật đẹp đẽ và can đảm, Công Nương Galadriel," Frodo nói. "Tôi sẽ đưa cho bà Chiếc Nhẫn Số Một, nếu như bà muốn nó. Với tôi đó là một vấn đề quá lớn."Galadriel bật cười với một tiếng cười trong vắt đột ngột vang lên. "Có thể là Công Nương Galadriel rất khôn ngoan," nàng nói, "nhưng ở đây nàng đã gặp phải một sự nhã nhặn tương đương. Ông đã rất lịch sự báo thù lại cuộc kiểm tra của tôi với tim ông ở lần đầu chúng ta gặp gỡ. Ông đã bắt đầu nhìn đời bằng một con mắt sắc sảo. Tôi không chối rằng tim tôi đã có một khát khao mong mỏi được đề nghị với ông điều này. Suốt nhiều năm trong tôi đã suy nghĩ xem mình có thể làm gì, nếu như Chiếc Nhẫn Vĩ Đại rơi vào tay tôi, và nhìn này, nó đang ở ở trong tầm tay của tôi. Những điều ma quái được sắp đặt từ cách đây rất lâu đang có tác dụng bằng nhiều cách khác nhau, cho dù Sauron có đứng vững hay sụp đổ.Việc nhận lấy Chiếc Nhẫn của hắn sẽ có còn là một công việc mã thượng, nếu như tôi có được nó bằng cách dùng vũ lực hoặc đe doạ khách của tôi?"Và cuối cùng điều ấy đã đến. Ông sẽ đưa cho Chiếc Nhẫn hoàn toàn tự nguyện! Ở nơi của Chúa Tể Hắc Ám ông sẽ dựng lên một Nữ Hoàng. Và tôi sẽ không trở nên hắc ám, mà trở nên xinh đẹp và khủng khiếp như Buổi Sáng và Màn Đêm! Xinh đẹp như Biển Cả, Mặt Trời và Tuyết trên Núi! Khủnng khiếp như Bão và Sấm Chớp! Mạnh mẽ hơn cả cội nguồn đất mẹ. Tất cả sẽ yêu mến tôi và đau khổ tận cùng!"Nàng nâng tay lên và từ chiếc nhẫn mà nàng đang đeo toả ra một luồng sáng rực rỡ rọi sáng dáng hình nàng đơn độc và phủ bóng tối lên tất cả những thứ khác. Nàng đứng trước Frodo, có vẻ như cao hơn cả sự đo lường, xinh đẹp hơn cam chịu, ghê gớm và tôn sùng. Rồi nàng hạ tay xuống, và ánh sáng tắt đi, rồi thình lình nàng lại bật cười trở lại, và nàng lại co rút trở lại: một người phụ nữ elf mỏng manh, mặc một bộ y phục trắng đơn giản, giọng nói dịu dàng mềm mại và buồn."Tôi đã vượt qua được cuộc thử thách," nàng nói, "tôi sẽ rút lui, đi về phía Tây và trở lại là Galadriel."Họ đứng lặng lẽ một lúc lâu. Cuối cùng Công Nương lại cất tiếng."Chúng ta hãy trở về!" nàng nói. "Vào buổi sáng các ông sẽ phải khởi hành vì bây gờ chúng ta đã lựa chọn, và rồi dòng số phận sẽ chảy trôi.""Tôi muốn hỏi một điều trước khi chúng tôi đi," Frodo nói, "một điều mà tôi thường muốn hỏi ông Gandalf ở Rivendell. Tôi đã được phép mang Chiếc Nhẫn Số Một: vì sao tôi không thể thấy những chiếc khác và không biết đến ý nghĩ của những ai mang nó?""Ông đã không cố thử," nàng nói. "Chỉ khi ông đeo chiếc Nhẫn vào ngón tay ba lần ông mới biết là ông đang sở hữu cái gì. Đừng thử! Nó sẽ phá huỷ ông. Gandalf đã chẳng nói với ông rằng những chiếc nhẫn sẽ cung cấp quyền lực tuỳ theo tầm vóc của mỗi người sở hữu sao? Trước khi ông có thể dùng đến quyền lực ấy ông cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, và phải luyện tập ý chí để chi phối những người khác. Cho dù như vậy đi nữa, với tư cách là Người Mang Chiếc Nhẫn và là một người đeo nó trên ngón tay và thấy những gì bị che giấy, giác quan của ông đã trở nên sắc bắn hơn nhiều. Ông đã nhận thức được ý nghĩ của tôi rôi rõ ràng hơn những trí tuệ thông thái nổi tiếng khác. Ông đã thấy Con Mắt của hắn đang giữ Bộ Bảy và Bộ Chín. Và chẳng phải là anh đã nhìn thấy và nhận ra chiếc nhẫn trên tay tôi ấy sao? Anh có nhìn thấy chiếc nhẫn của tôi không?" nàng quay lại và hỏi Sam."Không, thưa Công Nương," anh trả lời. "Xin nói thật với bà, tôi đang tự hỏi xem bà nói về cái gì. Tôi thấy một ngôi sao qua ngón tay của bà. Nhưng nếu bà cho phép tôi nói, thì tôi nghĩ rằng chủ tôi đúng. Tôi ước gì bà nhận lấy Chiếc Nhẫn của ông ấy. Bà sẽ giải quyết ổn thoả mọi chuyện. Bà sẽ ngừng họ không cho đào bới chỗ ông già của tôi và đuổi ông ấy đi. Bà sẽ khiến những tên đó trả giá cho những công việc bẩn thỉu của chúng.""Tôi sẽ làm vậy," nàng nói. "Và đó chỉ là mới bắt đầu. Nhưng than ôi, nó sẽ không ngừng lại ở đó! Chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa. Chúng ta hãy đi nào!?
  2. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Chương 8: Tạm biệt LurienĐêm đó Đội Đồng Hành lại được triệu tập đến căn phòng của Celeborn, và tại đấy Lãnh Chúa và Công Nương chào đón họ thật nồng nhiệt. Cuối cùng Celeborn nói về chuyến khởi hành của họ."Bây giờ đã đến thời điểm," ông nói, "mà những ai muốn tiếp tục Câu Đố phải nén lòng để rời khỏi vùng đất này. Những ai không muốn đi nữa có thể ở lại đây một thời gian. Nhưng dù họ ở hay đi thì cũng không thể đảm bảo là sẽ được an bình được. Vì hiện nay chúng ta đang ở ngưỡng cửa của địa ngục. Ở đây là những người có thể muốn đợi đến thời điểm mà những nẻo đường của thế giới lại mở rộng hoặc để chúng tôi triệu tập họ khi mà Lurien cần họ lần cuối cùng. Rồi họ có thể trở lại những vùng đất của họ, hoặc những ai ngã xuống trong trận chiến sẽ lại trở về với ngôi nhà của tổ tiên."Có một thoáng im lặng. "Tất cả đều kiên quyết tiến bước," Galadriel nhìn vào mắt họ."Và với tôi," Boromir nói, "con đường dẫn về nhà nằm ở phía trước chứ không phải phía sau.""Đúng vậy," Celeborn nói, "nhưng tất cả Đội Đồng Hành này sẽ đi với ông đến Minas Tirith à?""Chúng tôi vẫn chưa quyết định đường đi của mình," Aragorn nói. "Tôi không biết là là Gandalf định làm gì sau khi đến Lothlurien. Thậm chí tôi không thật sự nghĩ là ông ta có một mục đích rõ ràng.""Có thể là không," Celeborn nói, "nhưng khi các ông rời khỏi vùng đất này, thì các ông không thể quên Dòng Sông Vĩ Đại được nữa. Và như một số người trong các ông biết rõ, những người lữ hành với hành lý trên vai không thể băng qua nó từ Lurien đến Gondor, trừ phi dùng thuyền. Đâu phải là tất cả những cây cầu ở Osgiliath đã gãy và tất cả bến đỗ lúc này đều đã bị Kẻ Thù chiếm giữ?"Các ông sẽ đi theo đường nào? Con đường đến Minas Tirith nằm trên phía này, ở phía tây; nhưng con đường thẳng theo Nhiệm Vụ nằm ở phía đông Dòng Sông, phía trên những bến bờ tăm tối hơn. Các anh sẽ theo bờ nào?""Nếu như lời khuyên của tôi đáng được để ý," Boromir nói, "thì nên đi theo phía tây, và theo con đường đến Minas Tirith," Boromir trả lời. "Nhưng lúc này tôi không phải là chỉ huy của Đội Đồng Hành."Những người khác không nói gì, và Aragorn có vẻ đầy nghi ngờ và bối rối. "Tôi thấy là ông vẫn chưa biết là phải làm gì?" Celeborn nói . "Tôi không phải là người lựa chọn cho ông, nhưng tôi sẽ giúp ông những gì tôi có thể. Trong số các ông có một số người có thể điều khiển thuyền được: Legolas, giống người của anh ấy biết rõ Con Sông Vĩ Đại cuồn cuộn, và Boromir vùng Gondor; và người lữ hành Aragorn.""Và một Hobbit nữa!" Merry kêu lên. "Không phải tất cả chúng tôi đều nhìn những con thuyền như những con ngựa hoang. Người vùng tôi sống bên bờ của dòng Sông Rượu Mạnh.""Thế thì tốt," Celeborn nói. "Thế thì tôi sẽ cung cấp cho Đội Đồng Hành các ông những con thuyền. Chúng phải nhỏ và nhẹ, vì nếu các ông đi xa khỏi dòng nước, thì có vài nơi các ông bắt buộc phải vác chúng. Các ông sẽ phải đi về phía ghềnh Sarn Gebir, và có thể cuối cùng sẽ đến những ngọn thác vĩ đại Rauros, ở đấy Dòng Sông sẽ đổ ập xuống từ Nen Hithoel; và ở đấy thì không còn nguy hiểm nào khác. Những con thuyền có thể khiến cho cuộc hành trình của các ông đỡ vất vả hơn trong một thời gian. Nhưng chúng sẽ không đưa các ông đến đích: cuối cùng các ông sẽ phải rời khỏi chúng và Dòng Sông, và rẽ về miền tây - hoặc miền đông."
    Aragorn cám ơn Celeborn nhiều lần. Món quà là những chiếc thuyền này đã làm ông khuây khỏa nhiều, ít nhất cũng vì nó sẽ khiến cho ông không cần phải quyết định đường đi thêm vài ngày nữa. Những người khác cũng lên tinh thần. Dùng phía trước họ có là những mối nguy hiểm gì đi nữa, thì có vẻ như xuôi theo ngọn thuỷ triều Anduin để gặp chúng vẫn hơn là sải bước về phía trước với những cái lưng trĩu nặng. Chỉ có Sam là nghi ngờ: lúc nào anh cũng vẫn nghĩ là những con thuyền cũng tệ như những con ngựa hoang, và tất cả những nguy hiểm mà anh đã thoát qua vẫn không làm anh nghĩ tốt hơn về chúng."Tất cả sẽ được chuẩn bị cho anh và đợi anh ở tại bến cảng vào trước chính ngọ ngày mai," Celeborn nói. "Tôi sẽ cử người đến gặp các ông vào buổi sáng để giúp các ông chuẩn bị sẳn sàng cho chuyến đi Bây giờ thì chúng tôi chúc các ông một đêm an bình và một giấc ngủ thư thái.""Tạm biệt, các bạn của tôi!" Galadriel nói. "Hãy ngủ an bình! Đêm nay đừng để tim mình quá xao xuyến vì mãi nghĩ đến đường đi. Có thể những con đường mà từng người các ông sẽ bước đã nằm ngay dưới chân ông, cho dù các ông không thấy chúng. Tạm biệt!"Đội Đồng Hành rời khỏi đấy và trở lại lều. Legolas đi cùng họ, vì đây là đêm cuối của họ ở Lothlurien, và bất chấp những lời của Galadriel, họ vẫn bàn bạc cùng nhau. Suốt một lúc lâu họ cùng thảo luận xem họ nên làm gì, và làm gì tốt nhất để hoàn thành mục đích của họ với chiếc Nhẫn: nhưng họ không đi đến quyết định nào. Rõ ràng là phần lớn bọn họ đều muốn đi đến Minas Tirith trước, để ít nhất thoát khỏi Kẻ Thù kinh khủng một thời gian. Họ sẵn lòng đi theo một người chỉ huy qua Sông và đi vào vùng bóng tối của Mordor; nhưng Frodo không nói lời nào, và Aragorn vẫn suy nghĩ rất lung.Kế hoạch riêng của ông, khi mà Gandalf vẫn còn với họ, là đi cùng với Boromir, và giúp đỡ Gondor với thanh gươm của mình. Vì ông tin rằng khi thông điệp từ những giấc mơ là một lời triệu tập, và cuối cùng cũng đã đến giờ phút mà người thừa kế của Elendil nên tiến bước và tấn công Sauron để giành chiến thắng. Nhưng ở Moria gánh nặng của Gandalf đã quàng lên vai ông; và ông biết rằng lúc này ông không thể bỏ rơi chiếc Nhẫn, nếu vào phút cuối Frodo từ chối đi cùng với Boromir. Và ông hay bất kỳ ai trong Đội Đồng Hành có thể giúp được gì cho Frodo, ngoại trừ việc cùng ông đi mò mẫm trong vùng đất tối tăm hắc ám?"Tôi sẽ đi đến Minas Tirith, nếu cần thì đi một mình, vì đó là trách nhiệm của tôi," Boromir nói; sau khi im lặng một lúc, ông ngồi xuống, mắt dán chặt vào Frodo, như thể ông đang cố đọc ý nghĩa của Halfling. Cuối cùng ông nói trở lại, nhẹ nhàng, như thể ông đang thảo luận với chính mình. "Nếu anh chỉ muốn phá huỷ chiếc Nhẫn," ông nói, "thì chiếc tranh và vũ khí không làm được gì nhiều, và Con Người ở Minas Tirith chẳng thể giúp gì nhiều. Nhưng nếu anh muốn phá huỷ sức mạnh của Chúa Tể Hắc Ám, thì thật là điên rồ đi vào mà không có lực lượng gì vào vùng đất của hắn; và thật là điên rồ khi ném đi," Ông đột ngột ngừng lời, như thể ông bắt đầu nhận ra rằng ông đang nói to ý nghĩ của mình, "Thật là điên rồ khi ném đi mạng sống của mình, tôi muốn nói thế," ông kết thúc. "Đó là sự lựa chọn giữa việc bảo vệ một vùng đất mạnh mẽ và đi công nhiên vào những lực lượng của thần chết. Ít nhất, đó là những gì tôi thấy."Frodo bắt gặp một cái gì đó mới lạ trong cái nhìn của Boromir, và ông nhìn kỹ ông ta. Rõ ràng là ý nghĩ của Boromir khác với những lời cuối của ông. Thật là điên rồ khi ném đi cái gì? Chiếc Nhẫn Quyền Lực ư? Ông ta đã nói đến một chuyện giống thế ở Hội Đồng, nhưng rồi ông ta đã chấp nhận sự đúng đắn của Elrond. Frodo nhìn sang Aragorn, nhưng có vẻ như ông đang chìm sâu vào những ý nghĩ của mình và không lộ ra dấu hiệu nào là ông đang theo những lời của Boromir. Và rồi cuộc thảo luận của họ chấm dứt. Merry và Pippin đã ngủ mất, và Sam đang gật gù. Đêm đã khuya lắm rồi.
    Vào buổi sáng, khi họ bắt đầu đóng gói những đồ đạc ít ỏi của mình, những người Elves có thể nói được ngôn ngữ của họ đến gặp họ, mang cho họ nhiều món quà gồm thức ăn và quần áo cho cuộc hành trình. Thức ăn phần lớn ở dạng đóng thành bánh mỏng, làm bằng bột được rán sơ bên ngoài, bên trong nó có màu ke. Gimli lấy một cái bánh và nhìn với con mắt nghi ngờ."Cram", ông khẽ thì thầm, khi ông bẻ một miếng giòn và nhai thử. Vẻ mặt của ông nhanh chóng thay đổi, và ông ăn hết toàn bộ cái bánh với vẻ thích thú."Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa!" những người Elves cười phá lên. "Ông đã ăn đủ cho một ngày đường rồi.""Tôi chỉ nghĩ rằng nó là một loại cram, giống như loại mà những người ở Dale đã làm khi du hành vào hoang dã," Người Lùn nói."Là nó đấy," họ trả lời. "Nhưng chúng tôi gọi nó là lembas hay là bánh đi đương, và nó giàu dinh dưỡng hơn bất kỳ loại thực phẩm nào của Con Người, và nó ngon hơn cram nhiều.""Thật sự là như thế," Gimli nói. "Vì sao mà nó lại ngon hơn cả bánh mật của nhà Beorning thế nhỉ, và đó là một lời đánh giá cực cao đấy, vì nhà Beorning là những người làm bánh giỏi nhất mà tôi biết; nhưng họ không sẵn lòng cung cấp bánh cho những người lữ hành trong những ngày này. Các ông thật là những người chủ nhà tốt bụng!""Sao cũng được, chúng tôi muốn các ông phải để dành thức ăn," họ nói. "Hãy ăn ít thôi, và chỉ ăn khi cần. Bởi vì những thứ này dùng để các ông dùng khi tất cả những thứ khác đã kiệt. Những cái bánh này giữ được vị ngọt trong rất nhiều ngày, nếu như chúng không bị bẻ ra và được giữ trong lá gói, như cách chúng tôi mang chúng đi, Chỉ một cái thôi là đủ cho một người trong một người đường vất vả, thậm chí khi ông ấy là một trong những Con Người cao ở Minas Tirith."Tiếp theo những người Elves tháo những lớp vỏ bọc ra và đưa cho mỗi người trong Đội Đồng Hành quần áo mà họ mang theo. Họ đưa cho từng người một cái áo khoác và mũ trùm, được làm theo hình dáng của họ. làm bằng thứ lụa nhẹ nhưng ấm mà Galadriel đã dệt. Khó mà nói được rằng chúng màu gì: chúng có vẻ như màu xám với sắc chạng vạng dưới những ngọn cây; thế nhưng khi chúng di động, hoặc được đặt trong ánh sáng khá, thì chúng lại xanh nhưng những chiếc lá lúc tối trời, hoặc nâu như bóng của những cánh đồng vào ban đêm, óng ánh sắc bạc như nước dưới những vì sao. Mỗi chiếc áo khoác được thắt quanh cổ bằng một cái ghim giống như một chiếc lá xanh với những đường gân bạc. "Chúng có phải là những chiếc áo khoác ma thuật không?" Pippin hỏi, nhìn chúng với vẻ ngạc nhiên. "Tôi không biết là ông định nói gì," người thủ lĩnh của toán người Elves trả lời. "Chúng là những bộ quần áo tuyệt đẹp, làm bằng những loài tơ tuyệt vời, vì chúng được làm ở vùng đất này. Chúng thật sự là những bộ áo khoác của người elves, nếu như đó là điều mà ông muốn nói. Lá và cành, nước và đá: chúng có tất cả sắc và màu của tất cả mọi vật vào lúc hoàng hôn ở Lurien mà chúng tôi vô cùng yêu mến; bởi vì chúng tôi đem tất cả những gì chúng tôi yêu mến vào những gì mà chúng tôi làm ra. Chúng là y phục, không phải là áo giáp, và chúng không thể ngọn giáo hay lưỡi gươm. Nhưng chúng sẽ rất có ích cho các ông: khi mặc thì chúng rất nhẹ, và chúng luôn đủ ấm hay đủ lạnh khi cần. Và các ông sẽ rằng chúng là một trợ thủ đắc lực để giúp các ông tránh khỏi những đôi mắt không thân thiện, khi mà các ông đi giữa đá hay cây cối. Các ông thật sự nhận được một ân huệ lớn của Công Nương! Bởi vì chính nàng và những trinh nữ của nàng đã dệt lên những thứ này; và trước đây chúng tôi chưa bao giờ cho phép người lạ mặc quần áo của chúng tôi."
    Vào buổi sáng, khi họ bắt đầu đóng gói những đồ đạc ít ỏi của mình, những người Elves có thể nói được ngôn ngữ của họ đến gặp họ, mang cho họ nhiều món quà gồm thức ăn và quần áo cho cuộc hành trình. Thức ăn phần lớn ở dạng đóng thành bánh mỏng, làm bằng bột được rán sơ bên ngoài, bên trong nó có màu ke. Gimli lấy một cái bánh và nhìn với con mắt nghi ngờ."Cram", ông khẽ thì thầm, khi ông bẻ một miếng giòn và nhai thử. Vẻ mặt của ông nhanh chóng thay đổi, và ông ăn hết toàn bộ cái bánh với vẻ thích thú."Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa!" những người Elves cười phá lên. "Ông đã ăn đủ cho một ngày đường rồi.""Tôi chỉ nghĩ rằng nó là một loại cram, giống như loại mà những người ở Dale đã làm khi du hành vào hoang dã," Người Lùn nói."Là nó đấy," họ trả lời. "Nhưng chúng tôi gọi nó là lembas hay là bánh đi đương, và nó giàu dinh dưỡng hơn bất kỳ loại thực phẩm nào của Con Người, và nó ngon hơn cram nhiều.""Thật sự là như thế," Gimli nói. "Vì sao mà nó lại ngon hơn cả bánh mật của nhà Beorning thế nhỉ, và đó là một lời đánh giá cực cao đấy, vì nhà Beorning là những người làm bánh giỏi nhất mà tôi biết; nhưng họ không sẵn lòng cung cấp bánh cho những người lữ hành trong những ngày này. Các ông thật là những người chủ nhà tốt bụng!""Sao cũng được, chúng tôi muốn các ông phải để dành thức ăn," họ nói. "Hãy ăn ít thôi, và chỉ ăn khi cần. Bởi vì những thứ này dùng để các ông dùng khi tất cả những thứ khác đã kiệt. Những cái bánh này giữ được vị ngọt trong rất nhiều ngày, nếu như chúng không bị bẻ ra và được giữ trong lá gói, như cách chúng tôi mang chúng đi, Chỉ một cái thôi là đủ cho một người trong một người đường vất vả, thậm chí khi ông ấy là một trong những Con Người cao ở Minas Tirith."Tiếp theo những người Elves tháo những lớp vỏ bọc ra và đưa cho mỗi người trong Đội Đồng Hành quần áo mà họ mang theo. Họ đưa cho từng người một cái áo khoác và mũ trùm, được làm theo hình dáng của họ. làm bằng thứ lụa nhẹ nhưng ấm mà Galadriel đã dệt. Khó mà nói được rằng chúng màu gì: chúng có vẻ như màu xám với sắc chạng vạng dưới những ngọn cây; thế nhưng khi chúng di động, hoặc được đặt trong ánh sáng khá, thì chúng lại xanh nhưng những chiếc lá lúc tối trời, hoặc nâu như bóng của những cánh đồng vào ban đêm, óng ánh sắc bạc như nước dưới những vì sao. Mỗi chiếc áo khoác được thắt quanh cổ bằng một cái ghim giống như một chiếc lá xanh với những đường gân bạc. "Chúng có phải là những chiếc áo khoác ma thuật không?" Pippin hỏi, nhìn chúng với vẻ ngạc nhiên. "Tôi không biết là ông định nói gì," người thủ lĩnh của toán người Elves trả lời. "Chúng là những bộ quần áo tuyệt đẹp, làm bằng những loài tơ tuyệt vời, vì chúng được làm ở vùng đất này. Chúng thật sự là những bộ áo khoác của người elves, nếu như đó là điều mà ông muốn nói. Lá và cành, nước và đá: chúng có tất cả sắc và màu của tất cả mọi vật vào lúc hoàng hôn ở Lurien mà chúng tôi vô cùng yêu mến; bởi vì chúng tôi đem tất cả những gì chúng tôi yêu mến vào những gì mà chúng tôi làm ra. Chúng là y phục, không phải là áo giáp, và chúng không thể ngọn giáo hay lưỡi gươm. Nhưng chúng sẽ rất có ích cho các ông: khi mặc thì chúng rất nhẹ, và chúng luôn đủ ấm hay đủ lạnh khi cần. Và các ông sẽ rằng chúng là một trợ thủ đắc lực để giúp các ông tránh khỏi những đôi mắt không thân thiện, khi mà các ông đi giữa đá hay cây cối. Các ông thật sự nhận được một ân huệ lớn của Công Nương! Bởi vì chính nàng và những trinh nữ của nàng đã dệt lên những thứ này; và trước đây chúng tôi chưa bao giờ cho phép người lạ mặc quần áo của chúng tôi."Sau khi ăn xong bữa sáng Đội Đồng Hành tạm biệt bãi cỏ tại bồn nước. Tim họ nặng trĩu; bởi vì đó là một vùng đất đẹp, và nó gần như là nhà của họ, cho dù họ chẳng hề đếm những người và những đêm mà họ đã trải qua ở đấy. Khi họ đang đứng lại một lúc để nhìn mặt nước trắng trong ánh nắng mặt trời, Haldir đi về phía họ qua trảng cỏ xanh. Frodo vui mừng đón ông.
  3. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    "Tôi vừa trở về từ Hàng Rào Phương Bắc," người Elf nói, "và bây giờ lại được cử đến để dẫn đường cho các ông. Thung lũng Dimrill đang phủ đầy hơi nước và những đám mây khói, và những ngọn núi sẽ gây khó khăn cho các ông. Có những tiếng động sâu trong lòng đấy. Nếu như có ai trong số các ông nghĩ đến việc trở về nhà qua phương bắc, các ông sẽ không thể đi theo đường này được. Nhưng đi nào! Con đường của các ông bây giờ hướng về phía nam."Khi họ băng qua Caras Galadhon thì những con đường xanh đều vắng lặng; nhưng những hàng cây phía trên họ phát ra nhiều tiếng xào xạc. Bản thân họ thì vô cùng im lặng. Cuối cùng Haldir dẫn họ đi xuống những bờ vách phía nam của ngọn đồi, và họ lại bắt đầu đi vào một cái cổng vĩ đại treo đầy những ngọn đèn, và đi về hướng một cây cầu trắng; tại đấy họ đi ra ngoài và rời khỏi thành phố của người Elves. Rồi họ rẽ ra khỏi con đường lát gạch và đi theo một con đường đi khỏi một vùng đầy những cây cẩm quỳ, và rồi băng nó nó, đi khúc khuỷu qua những vùng rừng phủ quanh một vùng tối bàng bạc, dẫn họ đi xuống mãi, đi về phía nam và phía đông, hướng về bờ của Con Sông.Họ đi được khoảng mười dặm thì gần đến giữa trưa và họ đi đến trước một bức tường cao màu xanh. Băng qua một khoảng rộng, họ thình lình đi ra khỏi rừng cây. Trước mặt họ là một rừng cỏ sáng chảy dài, đầy những bông elanor bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bãi cỏ trải dài đến một vạt đất hẹp nằm giữa các rìa sáng: ở bên phải và phía tây là dòng Mạch Bạc đang chảy lấp lánh; ở bên trái và và phía đông là Dòng Sông Vĩ Đại đang cuộn tuôn dòng nước, sâu và đen. Ở bờ phía xa rừng vẫn chạy dài xuống phái nam xa vượt khỏi tầm mắt, nhưng tất cả vùng bờ đều trống trải hoang sơ. Chẳng có cây cẩm quỳ nào phô những cành cây vàng của chúng đằng sau Vùng đất Lurien. Trên bờ Mạch Bạch, ở phía xa phía trên nơi hội tụ của những dòng sông là một vùng đá và rừng trắng. Bê cạnh nó là nhiều con thuyền và xà lan được buộc sẵn. Một số được sơn màu sáng, toả sáng với ánh vàng, bạc và xanh lục, nhưng phần lớn được sơn màu trắng hoặc xám. Có ba chiếc thuyền nhỏ màu xám đã sẵn sàng cho các hành nhân, và những người Elves đang xếp hàng hoá lên chúng. Họ cũng chất thêm những cuộn dây thừng, mỗi chiếc thuyền ba cuộn. Họ có vẻ mảnh khảnh, nhưng khoẻ mạnh, mặc áo lụa, ánh lên sắc xám như những chiếc áo khoác của người elves."Những cái này là cái gì thế?" Sam hỏi, cầm lên một cuộn nằm trên bãi cỏ."Tất nhiên là dây thừng!" một người Elf trả lời từ trên thuyền. "Đừng bao giờ đi đâu xa mà không có một sợi thừng! Sợi đó dài nhưng rất chắc và nhẹ. Những sợi này cũng thế. Chúng có thể rất hữu dụng trong nhiều trường hợp.""Chẳng cần phải nói với tôi thế đâu!" Sam nói. "Tôi đã đến đây mà chẳng có sợi nào hết và tôi chẳng hề lo về chuyện ấy. Nhưng tôi không biết là những thứ này làm bằng gì, vì tôi biết một chút về việc làm dây thừng: chúng không giống lắm với những thứ mà ông nói.""Chúng làm bằng hithlain," một người Elf nói, "nhưng lúc này không có thời gian để chỉ dẫn anh về nghệ thuật chế tạo chúng. Nếu chúng tôi biết nghề này làm cho anh thích, thì chúng tôi có thể dạy được anh nhiều. Nhưng bây giờ thì than ôi, trừ phi anh trở về đây vào một lúc nào đó đó, thì anh phải hài lòng với quà tặng của chúng tôi. Có thể nó sẽ rất hữu dụng cho anh!""Đi nào!" Haldir nói. "Tất cả đều rất hữu dụng cho các ông. Lên thuyền nào! Nhưng trước tiên thì tạm biệt nào!""Nghe kỹ này!" những người Elves khác nói. "Những chiếc thuyền này được chế tạo rất nhẹ, chúng được làm rất tinh xảo và không giống như thuyền của những giống nòi khác. Chúng không chìm, các ông có thể chất hàng lên chúng thoải mái; nhưng chúng rất ương ngạnh nếu bị ngược đãi. Khôn ngoan nhất là các anh tự làm quen với việc bước vào và ra chúng ở nơi bến đậu trước khi các ông xuôi dòng."
    Đội Đồng Hành được sắp xếp thế này: Aragorn, Frodo và Sam lên một thuyền, Boromir, Merry và Pippin lên một thuyền khác, và chiếc thứ ba là Legolas và Gimli, người bây giờ đã trở nên rất thân thiện. Trên chiếc thuyền cuối chất gần phần lớn hàng hoá đã được mang đến. Những con thuyền chuyển động và được lái đi với những mái chèo có tay cầm ngắn có lưỡi rộng hình lá. Khi tất cả đã sẵn sàng Aragorn dẫn họ thử đi ngược lên Mạch Bạc. Dòng nước chảy siết và họ tiến rất chậm chạp. Sam ngồi thấp xuống, thu tay giữ chặt bên sườn và nhìn ngược lại bờ sông với vẻ tiếc nuối. Ánh mặt trời lấp lánh trên mặt nước phản chiếu trong mắt anh. Khi họ băng qua phía sau vùng đất xanh của Vạt đất, những hàng cẩy đổ dần xuống bờ sông. Đây đó những chiếc lá bằng vàng rơi ra và lơ lửng trên dòng nước lăn tăn. Không khí sáng rực và lặng lẽ, và khung cảnh hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng hót chim chiền chiện vẳng về từ phía xa.Họ rẽ ngang dòng sông, và rồi, hăng hái xuôi xuống dòng nước đang cúon họ, họ thấy một con thiên nga cực lớn. Nước nhỏ giọt ở hai bên vùng ngực trắng dưới cái cổ cong. Cái mỏ của nó sáng lên như vàng bóng, và mắt nó đen huyền lấp lánh trong những hòn đá vàng, đôi cánh khổng lồ màu trắng của nó đang nửa giương lên. Một điệu nhạc vẳng xuống dòng sông khi nó tiến lại gần hơn; rồi thình lình họ nhận ra rằng đấy là một con thuyền, được chế tạo chạm khắc theo nghệt thuật người elves nhìn giống như một con chim. Có hai người elves mặc đồ trắng đang chèo thuyền bằng những mái chèo đen. Ở giữa thuyền là Celeborn, và đứng sau ông là Galadriel, cao và trắng, trên tóc nàng là một vòng hoa, và trên tay nàng là một cây đàn hạc, và rồi nàng hát. Giọng nàng buồn bã và ngọt ngào vẳng qua luồng không khí lạnh trong lành:
    Tôi hát về những chiếc lá, những chiếc lá vàng, những chiếc lá vàng đã mọcTôi hát về cơn gió, một cơn gió thổi đến đây và thổi trên những cành câySau Mặt Trời, sau Mặt Trăng, và biển sủi bọt giữa trời mâyIlmarin đã đến bên bờ biển, nơi đã từ vàng tạo ra một Ngọn Cây.Bên dưới những ngôi sao của đêm trước Vĩnh Hằng nó đã sáng soi EldamarTại Eldamar bên cạnh những bức tường Tirion Elven.Những chiếc lá bằng vàng đã mọc lên lâu lắm rồi trên những cành tháng năm,Trong khi những giọt lệ Elves rơi xuống sau Biển Phân CáchHỡi Lurien! Mùa Đông đến rồi, một Ngày trơ trụi chẳng còn lá nhanh;Lá đã rơi xuống những dòng sông, và Dòng Sông cuốn chúng trôi nhanhHỡi Lurien! Tôi đã ở đây từ lâu trên Bờ Biển Nơi ĐâyVà rồi một trên một vòng hoa héo tàn, một hoa elanor đã được quyện thànhNhư trên con thuyền tôi hát về nó, con thuyền nào sẽ đến với tôiCon thuyền nào sẽ lại mang tôi vượt qua Biển rộng xa khơi?Aragorn dừng thuyền lại khi chiếc thuyền Thiên Nga lái đến gần. Công Nương chấm dứt bài hát và chào họ. "Chúng tôi đến để chào cái ông lời tạm biệt cuối cùng," nàng nói, "và để chấp cánh cho các ông bởi những lời chúc phúc từ vùng đất của chúng tôi.""Cho dù các ông là khách của chúng tôi," Celeborn nói, "các ông vẫn chưa từng ăn với chúng tôi, vì vậy nên chúng tôi mời các ông cùng ăn với chúng tôi một bữa tiễn đưa, tại nơi đây, giữa dòng nước đang tuôn chảy sẽ mang các ông rời xa Lurien."Con Thiên nga chậm chạp băng dòng, và họ rẽ thuyền theo nó. Ở tận của của Egladil, nằm phía trên một bãi cỏ xanh mượt nơi bữa tiệc tiễn đưa đã dọn sẵn; nhưng Frodo ăn và uống rất ít; mối bận tâm chủ yếu của ông chỉ là vẻ đẹp của Công Nương và giọng nói của nàng. Nàng có vẻ như không còn nguy hiểm hay đáng sợ nữa, và không còn tràn ngập một quyền lực bí ẩn bên trong nữa. Đối với ông, nàng đã có vẻ như thật hiện hữu nhưng xa xôi, như những ngày sau này thỉnh thoảng con người lại thấy những người Elves như thế, một cảnh tượng sống của cái đã từng bị bỏ lại rất xa xôi trong dòng Thời gian không ngừng tuôn chạy.
    Sau khi họ ăn uống xong, Celeborn đứng trên bãi cỏ, lại tiếp tục nói với họ về cuộc hành trình của họ, và ông nâng tay lên chỉ về hướng nam, về phía khu rừng sau Vạt đất."Khi các ông xuôi dòng nước xuống đấy," ông nói, "các ông sẽ thấy rằng cây cối không còn nữa, và các ông sẽ đến một vùng quê cằn cỗi. Tại nơi đó Dòng Sông sẽ chảy vào một thung lũng đá nằm giữa một đồng hoang cao, cho đến khi cuối cùng sau nhiều dặm đường nó sẽ dẫn dến hòn đảo Tindrock cao, chúng tôi gọi nó là Tol Brandir. Tại đấy nó rẽ nhánh và những bờ kênh dốc của hòn đảo, và đổ xuống một một thác nước lớn ầm vang sùng sục tuôn về Nindalf, theo tiếng các ông gọi là Wetwang. Đó là một miền đầm lầy rộng nơi mà dòng sông bắt đầu khúc khuỷu và rẽ ra nhiều nhánh. Đó là nơi dòng Entwash chảy ra nhiều cửa của Cánh Rừng Fangorn ở phía tây. Ở bên dòng suối này, một bên của Dòng Sông Vĩ Đại, là Rohan. Ở phía bờ xa bên kia là những ngọn đồi Emyn Muil ảm đạm. Nơi đó có gió từ hướng Đông thổi về, bởi vì nó trông ra Những Đầm Lầy Chết và vùng đất Noman dẫn đến Cirith Gorgor và những cánh cổng đen của Mordor."Boromir, và bất kỳ ai đi với ông ấy để tìm Minas Tirith, sẽ rời khỏi Dòng Sông Vĩ Đại ở phía trên Rauros và cắt ngang Entwash trước khi nó dẫn đến đầm lầy . Nhưng họ không nên đi quá xa khỏi con sông, cũng như đừng nên mạo hiểm lang thang vào trong Cánh Rừng Fangorn. Đó là một vùng đất xa lạ, và vẫn chưa được biết đến nhiều. Nhưng chắc chắn là Boromir và Aragorn không cần đến sự cảnh báo này.""Thật sự ra chúng tôi đã nghe về Fangor ở Minas Tirith," Boromir nói. "nhưng với tôi, những gì nghe được dường như chỉ là những câu chuyện cổ hiếm hoi, như chúng tôi vẫn thường kể cho con cháu của mình.Với chúng tôi, những gì nằm ở phía bắc Rohan thật quá xa xôi nên chẳng ai thích thú gì du hành ở đó cả. Fangorn cổ xưa thì nằm ngay trên biên giới vương quốc của chúng tôi; nhưng lúc này có nhiều người trong số chúng tôi đã đi đến đó, để chứng minh hoặc bác bỏ những truyền thuyết đã được truyền từ những năm tháng xa xưa."Bản thân tôi đã từng ở Rohan một thời gian, nhưng tôi chưa bao giờ băng qua nó về phương bắc cả. Khi tôi được cử đi như một người đưa tin, tôi băng qua Khoảng Trống ở giữa các lá chắn của Rặng Núi Trắng, và băng qua Isen rồi Lũ Xám về Vùng Đất Phương Bắc. Đó là một cuộc hành trình dài và gian khổ. Tôi cho rằng nó dài khoảng bốn trăm dặm, và tôi đã phải đi mất nhiều tháng; bởi vì tôi đã mất ngựa ở Tharbad, khi lội qua Lũ Xám. Sau chuyến hành trình đó, và với con đường tôi đã đi cùng với Đội Đồng Hành này, thì tôi không nghi ngờ gì nhiều rằng tôi sẽ tìm thấy một con đường qua Rohan, và cả Fangorn nữa, nếu như cần thiết.""Thế thì tôi không cần nói gì thêm nữa," Celeborn nói. "Nhưng đừng bỏ qua những câu chuyện cổ được truyền lại từ bao năm tháng xa xưa; bởi vì rất có thể những câu chuyện kỳ lạ ấy ghi nhận lại những chuyện mà một người thông thái có thể sẽ cần phải biết."Lúc này Galadriel đã đứng dậy khỏi bãi cỏ, và nàng lấy một cái cốc từ một trong số những nàng trinh nữ của nàng, nàng đổ đầy vào nó rượu mật ong trắng và đưa nó cho Celeborn."Bây giờ đã đến lúc uống cạn cốc chia tay," nàng nói. "Hãy uống đi, hởi Lãnh Chúa của Galadhrim! Và đừng để cho chúng tôi nghe về những câu chuyện buồn nữa, cho dù sau giấc trưa thì đêm sẽ phải đến, và bây giờ thì buổi chiều của chúng ta đang chuyển dần về đêm."Rồi nàng nâng cốc cho từng người trong số Đội Đồng Hành, mời họ uống và chia tay. Nhưng khi họ đã uống xong thì nàng lại yêu cầu họ ngồi lại trên cỏ, và những chiếc ghế được đặt ra cho nàng và Celeborn. Những người trinh nữ của nàng đứng lặng bên cạnh nàng, và trong khi đó thì nàng ngắm nhìn những người khách của mình. Cuối cùng nàng lại cất tiếng."Chúng ta đã uống cốc chia tay," nàng nói, "và bóng tối rồi sẽ phủ xuống giữa chúng ta. Nhưng trước khi các ông đi, tôi đã mang đến trên con tàu của tôi những món quà tặng mà Lãnh Chúa và Công Nương Galadhrim bây giờ muốn tặng các vị như là kỷ niệm về Lothlurien."Rồi nàng gọi từng người một."Đây là quà tặng của Celeborn và Galadriel cho người chỉ huy của Đội Đồng Hành," nàng nói với Aragorn, và nàng đưa cho ông một cái bao gươm được làm vừa khít với thanh gươm của ông. Nó được chạm những hoạ tiết hình hoa và lá được làm bằng bạc và vàng, và trên nó được chạm khắc những dòng của người Elves được làm từ những viên ngọc tạo nên cái tên Anduril và nòi giống của thanh gươm."Thanh gươm khi được rút ra khỏi cái vỏ này sẽ không hề bị hoen ố hoặc gãy thậm chí cả khi bị đánh bại," nàng nói. "Nhưng ông còn muốn cái gì khác ở chúng tôi tại cuộc chia tay này không? Bì bóng tối rồi sẽ chảy dài giữa chúng ta, và nó thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, trừ phi con đường này khác xa với một con đường chẳng bao giờ trở lại."Và Aragorn trả lời. "Công Nương, người đã biết tất cả mơ ước của tôi, và đã giữ cho mình khá lâu món châu báu duy nhất mà tôi ao ước. Nhưng nó không phải là của người để cho tôi, kể cả khi người muốn, và tôi sẽ chỉ có thể có được nói khi băng qua bóng tối thăm thẳm.""Nhưng có thể điều này sẽ làm tim ông dịu đi," Galadriel nói; "vì nó còn lại mãi trong tâm tưởng của tôi để trao lại cho ông; nếu ông băng qua vùng đất này." Và rồi nàng lấy ra từ vạt áo mình một hòn đá xanh sáng rực thật lớn, đặt trong một cái trâm gài đầu bằng bạc làm giống như một con đại bàng với sải cánh dang rộng; và khi nàng nâng nó lên thì viên ngọc toả sáng lấp lánh như ánh mặt trời xuyên qua những chiếc lá xuân. "Tôi đã đưa viên đá này cho Celebrnan, con gái của tôi, và nó đã truyền cho con cháu nó; và bây giờ nó sẽ được đưa cho ông như một biểu tượng của hy vọng. Trong giờ phút này hãy biết đến cái tên đã được nói trước với ông, Elessar, Viên Đá Elf tại ngôi nhà của Elendil!"Thế rồi Aragorn cầm lấy viên ngọc và gắn cái trâm cài lên ngực mình, và những ai đang nhìn ông đều sững sờ; bởi vì trước đây họ chưa bao giờ chú ý rằng dáng đứng của ông lại có dáng cao lớn và đế vương đến thế, tuồng như bao năm tháng vất vả khó nhọc ngày xưa đã trôi tuột khỏi vai của ông. "Xin cám ơn người vì quà tặng mà người đã mang đến cho tôi," ông nói. "Hỡi Công Nương Lurien, nguồn cội của Celebrnan và Arwen Evenstar. Làm sao tôi có thể nói gì hơn để tỏ lòng kính trọng của mình?"Công Nương cúi đầu, và nàng quay sang Boromir, và nàng trao cho ông một cái thắt lưng vàng; rồi nàng trao cho Merry và Pippin những cái thắt lưng bạc, mỗi cái được đều có một cái móc gài giống như một bông hoa bằng vàng. Nàng trao cho Legolas một cây cung giống như cây mà Galdhrim đã dùng, dài hơn và bền chắc hơn những cây cung ở Mirkwood,và được cây bởi những sợi dây cung làm từ tóc người elf. cùng với nó là một bao đựng tên."Với anh, người làm vườn nhỏ bé, người yêu mến cỏ cây," nàng nói với Sam, "tôi chỉ có một món quà nhỏ này thôi." Nàng đặt vào tay anh một cái hộm nhó làm bằng gỗ xám trơn, chẳng tô điểm gì ngoài một con dấu bạc nằm trên nắp. "Đây là chữ G tượng trưng cho Galadriel," nàng nói; "nhưng nó cũng tượng trưng cho khu vườn (garden) theo ngôn ngữ của anh. Trong cái hộp này là mẫu đất từ vườn cây ăn quả của tôi, và Galadriel đã đặt lời cầu phúc vô vàn của mình lên nó. Nó sẽ không giữ cho anh đi đúng đường được, nó cũng chẳng thể bảo vệ anh khỏi hiểm nguy; nhưng nếu anh giữ nó và cuối cùng lại trở về nhà mình, thì có thể nó sẽ là sự tưởng thưởng cho anh. Cho dù anh thấy rằng chung quanh chỉ là một vùng đất cằn cỗi vô dụng, thì cũng chẳng có được bao nhiêu khu vườn ở Trung Giới nở được rừng hoa như khu vườn của anh, nếu như anh rải nắm đất này ở đấy. Rồi anh lại có thể nhớ đến Galadriel, và lại ném một cái nhìn xa vắng về Lurien, nơi mà anh chỉ có thể thấy được mùa đông của chúng tôi. Bởi vì mùa xuân và mùa hè của chúng tôi đã qua rồi, và sẽ chẳng bao giờ thấy lại được chúng trên thế giới nữa ngoại trừ trong ký ức mà thôi."Sam đỏ đến tận mang tai và ấp úng những từ vô nghĩa, khi anh cầm lấy cái hộp và cúi người thật nhã nhặn đến mức có thể.
  4. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    ?oThế một Người Lùn yêu cầu món quà gì từ những người Elves?" Galadriel quay sang Gimli và cất tiếng."Không, thưa Công Nương," Gimli trả lời. "Với tôi việc nhìn thấy Công Nương Galadriel và nghe thấy những lời nói dịu dàng của bà đã là quá đủ.""Những người Elves đang nghe ông cả!" nàng cười với từ này. "Đừng để ai nói lại rằng những Người Lùn thì thật là vụng về và thô lỗ! Nhưng hiển nhiên là, Gimli con trai của Gluin ạ, rằng ông đang muốn một cái gì đó mà tôi có thể ban tặng chứ? Hãy nêu tên nó ra đi, tôi van ông! Ông sẽ không là người khách duy nhất chẳng có quà tặng.""Không có gì cả, thưa Công Nương Galadriel," Gimli nói, cúi thấp mình và ấp úng. "Không có gì cả, trừ phi nó có thể - trừ phi nó được phép yêu cầu, không, để nêu tên nó như là một sợi tóc mảnh trên tóc bà, cái mà vượt hơn vàng trên thế giới này như những vì sao vượt hơn những viên ngọc của tôi <câu này hay quá>. Tôi không đòi hỏi một món quà như thế. Nhưng bà đã ra lệnh tôi nêu lên mong mỏi của mình."Những người Elves xao động và thì thầm với vẻ kinh ngạc, và Celeborn nhìn Người Lùn chằm chằm đầy kinh ngạc, nhưng Công Nương mỉm cười. "Người ta nói rằng những Người Lùn khéo chân tay hơn miệng lưỡi," nàng nói; "nhưng điều này không đúng với Gimli. Vì không có ai có thể đưa đến tôi một lời yêu cầu thật táo báo và nhã nhặn như thế. Và làm sao mà tôi từ chối được, vì chính tôi đã yêu cầu ông ấy nói ra? Nhưng hãy nói với tôi, ông sẽ làm gì với món quà như thế?""Để trân trọng nó, thưa Công Nương," ông trả lời, " để giữ mãi ký ức của tôi những lời nói của bà trong lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta. Và nếu thậm chí tôi có trở về với những lò rèn của mình, thì nó sẽ được đặt trong một viên pha lê bất diệt như một vật báu truyền gia trong ngôi nhà của tôi, và như là một vật làm tin cho tình bằng hữu giữa Núi và Rừng cho đến ngày tận thế."Thế rồi Công Nương tháo bím tóc dài của nàng ra, và cắt ra ba sợi tóc bằng vàng, và đặt chúng vào tay Gimli. "Những lời nói này sẽ đi cùng với quà tặng," nàng nói. "Tôi không đoán trước,vì tất cả những điều đoán trước lúc này đều vô dụng: bóng tối đang nằm trên một cánh tay, và trên tay kia chỉ có hy vọng mà thôi. Nhưng nếu không từ bỏ hy vọng, thì, tôi nói với ông, Gimli con trai của Gluin ạ, rằng vàng sẽ tràn trề trong những cánh tay của ông, và sẽ chẳng có quyền lực nào ngự trị trên vàng của ông.""Và anh, Người Mang Chiếc Nhẫn," nàng nói, quay sang Frodo. "Tôi nói với anh sau cùng nhưng anh không phải là người cuối tôi nghĩ đến. Vì tôi đã chuẩn bị cho anh thứ này." Nàng đưa lên một ống pha lê nhỏ: nó sáng lấp lánh khi nàng chuyển động nó, và phát ra những ánh sáng trắng toả ra từ tay nàng. "Đó là một ống thuốc, nó đựng ánh sáng của ngôi sao Edrendil, được đặt giữ nước trong bồn nước của tôi. Nó sẽ toả sáng hơn nữa trong đêm. Có thể nó sẽ là một nguồn sáng cho anh trong những vùng đất tối tăm, khi mà tất cả những nguồn sáng khác đều đã cạn. Hãy nhớ đến Galadriel và chiếc gương của nàng!"Frodo cầm lấy ống thuốc, và nó toả ra ánh sáng giữa họ trong một lúc, và ông lại thấy nàng đang đứng như một nữ hoàng, vĩ đại và xinh đẹp, nhưng không còn vẻ đáng sợ nữa. Ông cúi người, nhưng không nói lời nào.Đến lúc này Công Nương đứng dậy, và Celeborn lại đưa họ ra bên bờ nước. Buổi trưa chính ngọ đang toả dài trên vùng đất xanh của Vạt Đất, và nước sáng lấp lánh như bạc. Cuối cùng thì tất cả đã sẵn sàng. Đội Đồng Hành lại xếp chỗ trên những chiếc thuyền như trước. Cất cao những lời tạm biệt, những người Elves vùng Lurien với những cái sào dài màu xám đẩy họ trở lại vào dòng nước chảy, và những giọt nước lặng lẽ tuôn ra từ họ. Các lữ hành nhân ngồi lặng mà chẳng cử động hay nói năng gì. Trên một bờ đất màu xanh gần sát bên Vạt đất, Công Nương Galadriel đứng lặng trong cô đơn. Khi họ băng qua chỗ nàng, họ nhìn lại và quan sát nàng đang từ từ trôi dần xa khỏi họ. Với họ mọi thứ có vẻ như đang diễn ra như thế: Lurien đang lùi lại sau, nhìn như một con tàu sáng với những cột buồm là những thân cây huyền bí, đang căng buồm xuôi vào những dòng kênh quên lãng, trong khi họ bất lực ngồi trên một rìa của một thế giới xám xịt chẳng hề có lá cây.
    Thậm chí khi họ đang nhìn như vậy, thì dòng Mạch Bạc đã chảy ra khỏi dòng chảy của Dòng Sông Vĩ đại, và những con thuyền của họ rẽ hướng và bắt đầu xuôi nhanh về phía nam. Hình bóng trắng muốt của Công Nương sớm trở nên nhỏ bé và xa tít. Nàng toả sáng như một cửa sổ kính trên một ngọn đồi phía xa trong ánh mặt trời phía tây, hoặc như một cái hồ phía xa được ngắm từ một ngọn núi: một viên pha lê rơi vào giữa vùng đất. Rồi Frodo cảm thấy dường như là nàng đang nâng tay chào tạm biệt lần cuối, và một cơn gió từ phía xa nhưng buốt lạnh vẳng đến vang theo giọng hát của nàng. Nhưng bây giờ nàng hát bằng một thứ ngôn ngữ cổ của những người elves phía sau Biển, và ông không hiểu nghĩa của nó: điệu nhạc thật là hay, nhưng nó không làm cho ông cảm thấy dễ chịu.Nhưng đó là chính là đặc điểm của ngôn ngữ của người Elves, và chúng vẫn còn được khắc lại trong trí nhớ của ông, và rất lâu sau đó ông đã dịch lại nó, với tất cả khả năng mà ông có thể có được: đó là một ngôn ngữ được dùng trong các lời hát và câu chuyện của người Elves và rất ít được biết đến ở miền Trung giới:
    Ai! lauril lantar lassi surinen,Yjni unutiml ve rbmar aldaron!Yjni ve lintl yuldar avbniermi oromardi lisse-miruvurevaAndunl pella, Vardo tellumarnu luini yassen tintilar i eleniumaryo airetbri-lnrinen.Sn man i yulma nin enquantuva?An sn Tintalll Varda Oiolosslove fanyar mbryat Elentbri ortanlar ilyl tier undulbvl lumbull;ar sindanuriello caita mornili falmalinnar imbl met, ar hnsiluntupa Calaciryo mnri oiall.Si vanwa nb, Rumello vanwa, Valimar!Nambril! Nai hiruvalyl Valimar.Nai elyl hiruva. Nambril!"A, chẳng khác gì lá vàng rơi trong gió, nhưng năm tháng vô tận như những nhánh cây! Năm tháng dài lâu đã trôi qua như những cơn gió dồn dập từ những đồng cỏ dịu dàng trên những dãy đất cao sừng sững ở tận bờ Tây, đằng sau cái khung vòm màu xanh của Varda, nơi mà những vì sao run rẩy trong tiếng hát của nàng, thật quyền quý và linh thiêng. Giờ đây ai sẽ rót đầy cốc cho tôi? Bởi vì bây giờ Kindler, Varda, Nữ Hoàng của Những Vì Sao, từ Khung Trời Trắng Mãi đã nâng tay nàng lên như những áng mây, và tất cả những con đường đã dẫn sâu vào bóng tối; và vượt ra khỏi vùng làng quê xám tối tăm đang năm trên những cơn sóng sủi bọt tung lên giữa chúng tôi, và những đám sương mù đang che phủ châu báu của Calacirya mãi mãi. Đã mất rồi, Valimar đã mất khỏi những người đến từ phía Đông! Tạm biệt! Có thể các ông sẽ tìm thấy Valimar. Có thể các ông sẽ tìm thấy nó. Tạm biệt!" Varda là tên của Công Nương mà người Elves ở những vùng đất tha hương gọi là Elbereth . Thình lình Con Sông rẽ ngoặt, và những bờ đất dâng lên từ hai phía, rồi ánh sáng của Lurien tắt đi. Và Frodo chẳng bao giờ đến vùng đất xinh đẹp này nữa.Những người lữ hành bây giờ lại đối mặt với chuyến đi của mình; mặt trời ở phía trước họ, và mắt họ loá lên, bởi vì chúng đọng đầy những lệ. Gimli khóc nấc lên.?oTôi đã trông thấy cái cuối cùng của những gì đẹp nhất," ông nói với bạn đồng hành Legolas của mình. "Từ đây tôi sẽ không còn gọi cái gì là đẹp nữa, trừ phi đó là món quà của bà." Ông đặt tay lên ngực mình."Hãy nói với tôi, Legolas, vì sao mà tôi lại dấn thân vào Nhiệm Vụ này? Tôi chẳng biết gì nhiều về nơi mà mối nguy hiểm chính chờ đợi! Elrond đúng khi nói rằng chúng ta không thể thấy trước những gì chúng ta có thể gặp trên đường . Sự đau khổ trong bóng tối chính là mối nguy hiểm mà tôi sợ, và nó chẳng kéo tôi lại đâu. Nhưng tôi sẽ không đi, nếu tối biết đến sự nguy hiểm của ánh sáng và niềm vui <yep>. Bây giờ tôi đã nếm trải vết thương nhức nhối nhất trong cuộc chia tay này, thậm chí nếu như tối nay tôi đến thẳng trước mặt Chúa Tể Hắc Ám. Trời phù hộ cho Gimli con trai của Gluin!""Không!" Legolas nói. "Phù hộ cho tất cả chúng ta! Và cho tất cả những ai đi trên thế giới trong những ngày sau này. Vì đây là số phận của nó: để tìm thấy và mất đi, như là những ai ngồi trên một chiếc thuyền đang xuôi theo dòng nước. Nhưng tôi trân trọng lời chúc của ông, Gimli con trai của Gluin: bởi vì sự mất mát của ông làm cho ý chí tự do của ông bị tổn thương, và ông có thể có một sự lựa chọn khác. Nhưng ông đã không từ bỏ những bạn đồng hành của mình, thì ít nhất ông cũng có một phần thưởng là ký ức về Lothlurien sẽ mãi mãi còn lại thật thanh thản và tươi đẹp trong tim ông, và nó sẽ không bao giờ mất đi hay trở thành một câu chuyện cổ được.""Có thể là thế," Gimli nói; "và tôi cám ơn những lời nói của ông. Chắc chắn đó là những lời đúng; nhưng cảm giác thoải mái mà nó mang lại vẫn lạnh lẽo vô cùng. Ký ức không phải là cái mà con tim mong mỏi. Đó chỉ là một tấm gương, trong suốt như Kheled-zvram. Hoặc là con tim của Người Lùn Gimli nói thế. Những người Elves có thể nhìn nhận sự vật theo cách khác. Thật sự ra tôi đã nghe rằng ký ức của họ giống như một thế giới chuyển động hơn là một giấc mộng. Những Người Lùn thì không thế."Nhưng chúng ta đừng nói gì về nó nữa. Hãy trông chừng chiếc thuyền! Nó đang chìm quá thấp xuống nước với tất cả những thứ hành lý này, và Con Sông Vĩ Đại đang trôi đi rất nhanh. Tôi không muốn nhấn chìm nỗi buồn của tôi vào dòng nước lạnh giá này." Ông nắm lấy cái mái chèo, và lái về phía bờ tây, đi theo con thuyền của Aragorn phía trước, đang di chuyển ra khỏi giữa dòng.Đội Đồng Hành cứ đi như vậy suốt một đoạn đường dài, dấn xuống dòng nước rộng đang tuôn chảy, cứ mãi xuôi về phương nam. Những thanh gỗ trơ trợi trôi dọc theo hai bên bờ, và họ không thể thấy gì bóng dáng của vùng đất đằng sau nữa. Gió đã lặng hẳn và Dòng Sông tuôn chảy mà chẳng có tiếng động nào. Chẳng có tiếng chim nào phá vỡ sự im lặng. Mặt trời trở nên mờ dần khi ngày dần tàn, cho đến khi nó toả sáng trên bầu trời nhợt nhạt như một viên ngọc trắng trên cao. Rồi nó chìm xuống phía Tây, và hoàng hôn đã đến thật sớm, theo sau là một màn đêm xám chẳng có ánh sao. Họ xuôi dòng đi từ phía xa trong bóng tối lặng lẽ, dẫn con thuyền của mình đi dưới bóng tối đang giăng trên cánh rừng phía tây. Những hàng cây to lớn băng qua như những bóng ma, vươn những cái rễ khát nước của chúng qua màn sương dẫn sâu xuống làn nước. Cảnh vật thật là ảm đạm và lạnh lẽo. Frodo ngồi và lắng nghe tiếng nước róc rách mờ ảo của Dòng Sông đang lăn tăn dọc theo những rễ cây và những thanh gỗ đang trôi gần bờ, cho đến khi đầu ông gục xuống và ông chìm vào một giấc ngủ chập chờn.
  5. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Chương 9. Dòng Sông Vĩ ĐạISam đánh thức Frodo dậy. Ông thấy mình đang nằm, được ủ kỹ, dưới một cái cây cao vỏ màu xám nằm ở một góc rừng ở phía bờ tây của Dòng Sông Vĩ Đạ, Anduin. Ông đã ngủ suốt đêm, và màu xám của buổi sáng đang hiện ra mờ nhạt giữa những cành cây trơ trụi. Gimli đang bận rộn nhóm lên một đống lửa nhỏ gần đó.Họ lại bắt đầu đi trước khi nắng lên cao. Không phải là phần lớn Đội Đồng Hành đều hăm hở xuôi phương nam: họ hài lòng với việc là họ sẽ chỉ phải ra quyết định cho đến khi họ đến Rauros và Đảo Tindrock, vẫn còn vài ngày phía trước cho việc này; và họ để cho Dòng Sông mang họ đi trong nhịp chảy hiền hoà, không hề có mong muốn mau chóng hương đến những hiểm nguy đang nằm phía sau, bất chấp con đường mà họ sẽ chọn vào phút cuối. Aragorn dẫn họ trôi theo dòng sông như họ muốn, để tiết kiệm sức lực nhằm chống chọi lại sự mệt mỏi sắp đến. Nhưng ông lại khăng khăng muốn rằng ít nhất họ nên khởi hành sớm mỗi ngày và đi thật xa cho đến tận chiều tối; bởi vì ông cảm thấy từ trong tim mình rằng thời gian đang bức bách, và ông sợ rằng Chúa Tể Hắc Ám không hề thờ ơ trong khi họ nán lại ở Lurien.Tuy nhiên trong ngày hôm đó họ chẳng thấy dấu hiệu nào của kẻ thù, và ngày kế tiếp cũng vậy. Giờ giấc buồn tẻ đều đều trôi qua mà chẳng có sự kiện gì. Đến ngày thứ ba của cuộc hành trình thì cảnh vật trên các vùng đất từ từ thay đổi: cây cối trở nên mảnh hơn và không còn mọc sát bên nhau nữa. Ở bờ tây nằm bên tay trái họ thì họ thấy những dốc đá không có hình dạng đang duỗi lên cao về phía bầu trời; làm tầm nhìn của họ trở nên nhuộm nâu và khô quắt, như thể lửa đang băng qua họ, chẳng để lại một vạt xanh này: một vùng đất bỏ hoang không thân thiện mà chẳng hề có thậm chí dù một cái cây gãy hoặc một hòn đá nặng để làm giảm bớt đi sự trống rỗng. Họ đã đến Những Vùng Đất Nâu nằm mênh mông và cô độc giữa phía Nam Mirkwood và những ngọn đồi của vùng Emyn Muil. Thậm chí cả Aragorn cũng không thể nói được bệnh dịch hay chiến tranh hay một việc ma quái nào mà Kẻ Thù đã giáng xuống vùng đất này. Nằm ở phía tây bên phải họ là một vùng đất cũng chẳng hề có cây cối, nhưng nó bằng phẳng, và có nhiều vùng đất xanh rì với những đồng cỏ rộng. Họ băng qua những cánh rừng với những đám sậy lớn nằm bên bờ sông, cao đến nỗi chúng che khuất hết tất cả tầm nhìn phía tây, khi những chiếc thuyền nhỏ xào xạc chạy dọc bên những bờ nước xao động của chúng. Những đám lông quắt queo đen đúa của chúng cong lại và rã ra trong ánh sáng của bầu không khí lạnh giá, rít lên nhẹ nhàng và buồn bã. Đây đó qua khoảng không mở rộng Frodo có thể thấy những hình bóng bất chợt của của những đồng cỏ, và ở xa đằng sau chúng là những ngọn đồi trong ánh hoàng hôn, và xa khỏi bên bờ của vùng tối, là dãy phía nam của Rặng Núi Sương Mù.Chẳng có dấu hiệu nào của sự sống đang chuyển động tại đây, trừ những con chim. Có nhiều loại chim: những con chim nhỏ đang kêu chim chíp lanh lảnh trong đám sậy, nhưng ít khi thấy được chúng. Một hoăc hai lần những người lữ hành nghe thấy một luồng hơi và tiếng của những cánh thiên nga, và khi nhìn lên thì họ lấy một đội hình lớn đang băng đi giữa trời."Thiên nga!" Sam nói. "Và là những con thật vĩ đại!""Phải," Aragorn nói, "và chúng là những con thiên nga đen.""Vùng đất này thật rộng lớn, trống rỗng và thê lương!" Frodo nói. "Tôi luôn luôn nghĩ rằng khi đi xuống phương nam thì phải ấm áp và vui tươi hơn chứ, cho đến khi mùa đông bỏ lại mọi thứ phía sau mãi mãi.""Nhưng chúng ta chưa đi xa đủ xuống phía nam đâu," Aragorn trả lời. "Vẫn còn là mùa đông, và chúng ta đang ở cách xa biển. Thế giới ở đây vẫn lạnh lẽo cho đến khi mùa xuân chợt đến, và chúng ta có thể lại thấy tuyết. Ở xam xuống phía dưới Vịnh Belfalas, nơi mà Anduin chảy đến, thì ấm áp và vui tươi, có thể thế, hoặc là nó sẽ như thế nếu như không có Kẻ Thù. Nhưng tại đây thì tôi đoán là chúng ta chưa hơn được sáu mươi dặm về phía nam tí từ vùng Phía Nam của Quận của anh, vẫn còn hàng trăm dặm nữa. Hiện nay anh đang ngắm vùng tây nam cắt ngang dãy đồng bằng phía bắc của Riddermark, Rohan vùng đất của Những Lãnh Chúa Ngựa. Chúng ta sẽ sớm đến cửa của Limlight chảy xuôi xùng từ Fangorn và nhập vào Dòng Sông Vĩ Đại. Nó nằm ở biên giới phía bắc của Rohan; và vào ngày xưa thì vùng đất nằm giữa Limlight và Răng Núi Trắng thuộc về Rohirrim. Đó là một vùng đất trù phú và dễ chịu, và vùng cỏ của nó thì không đâu sánh bằng; nhưng trong những ngày ma quỷ thì ocn người không còn cư ngụ bên Dòng Sông hay thường cưỡi ngựa dọc theo bờ của nó nữa. Anduin thật là rộng lớn nhưng bọn orcs có thể bắn tên thật xa cắt ngang bờ sông; và người ta kể rằng vào sau này thì họ không dám băng qua sông để sinh sống và khai phá khắp Rohan nữa."
    Sam nhìn từ bờ này sang bờ kia với vẻ bất an. Những hàng cây trước kia có vẻ thù địch là thế, như thể bên trong chúng đang ẩn nấp những đôi mắt bí mật và lởn vởn những mối nguy hiểm; thì bây giờ anh lại ước rằng những hàng cây vẫn còn ở đấy. Anh cảm thấy Đội Đồng Hành thật là trơ trọi, khi đang lênh đênh trên những chiếc thuyền nhỏ lộ thiên nằm giữa những vùng đất không hề được che chắn, và trên một dòng sông từng là ranh giới của chiến tranh.Khi họ đi tiếp một hai ngày nữa, xuôi hẳn về nam, thì cảm giác không an toàn càng lớn mạnh khắp Đội Đồng Hành. Họ sải mạnh mái chèo suốt cả ngày và tiến vội về phía trước. Những bờ đất trôi nhanh và Dòng Sông rộng hơn và sâu hơn; những bờ biển đá trải dài nằm dọc phía đông, và những bải cát ngầm đầy sỏi xuất hiện trong nước, nên cần phải chèo thuyền thật cẩn thận. Những Vùng Đất Nâu dâng lên vào trong những vùng đất trống trải, những luồng không khí lạnh thổi qua chúng từ phía Đông. Nằm ở bờ kia là những đồng cỏ đang bắt đầu dẫn xuống những bãi cỏ quắt queo nằm giữa một vùng đất đầy đầm lầy và bụi cỏ. Frodo run rẩy, nghĩ đến những bãi cỏ những ngọn núi, đến mặt trời rực rỡ và những cơn mưa dịu dàng ở Lothlurien. Có rất ít tiếng nói và không hề có tiếng cười trên bất kỳ chiếc thuyền nào. Mỗi thành viên của Đội Đồng Hành đều bận rộn với những ý nghĩ riêng của mình.Tim của Legolas đập mạnh dưới những vì sao đêm hè trong những trảng đất phương bắc nằm giữa những rừng sồi; tâm trí Gimli lại miên man đến vàng, và tự hỏi chúng có xứng đáng để chế tạo trong ngôi nhà chứa quà tặng của Công Nương. Merry và Pippin ở thuyền giữa thì phát ốm vì sự nhàn hạ, bởi vì Boromir cứ ngồi lảm nhảm một mình, đôi khi lại cắn phải lưỡi, như thể có một sự bất an hoặc nghi ngờ nào đó đang xâm chiếm ông, đôi khi ông lại nắm lấy mái chèo và chèo thuyền sát lại phía sau Aragorn. Thế rồi Pippin, người đang ngồi ở mũi nhìn ra sau, thấy mắt ông loé lên một cách kỳ lạ, khi ông nhìn chằm chằm về phía trước về phía Frodo. Sam thì vẫn cho rằng, cho dù những chiếc thuyền có thể không nguy hiểm nhưng anh đã từng tin, thì chúng vẫn bất tiện hơn là thậm chí anh tưởng tượng nhiều. Anh bị chuột rút và đau khổ, chẳng có gì để làm ngoài việc nhìn chòng chọc và những vùng đất mùa đông đang được lôi bằng con nước xám xịt đang chảy dọc theo hai bên anh. Thậm chí khi những mái chèo được dùng thì chúng cũng chẳng làm cho Sam tin được gì.Khi hoàng hôn của ngày thứ tư đổ xuống, thì anh nhìn ngược lại những mái đầu đang gục xuống của Frodo và Aragorn và con thuyền phía sau; anh trở nên buồn ngủ và muốn được cắm trại, muốn được cảm thấy đất dưới những ngón chân của mình. Thình lình có một cái gì đó ập vào tầm nhìn của anh: đầu tiên anh nhìn nó một cách lờ đờ, rồi anh ngồi dậy và dụi mắt; nhưng khi anh nhìn lại thì anh không thấy nó nữa.Đêm đó họ cắm trại trên một hòn đảo nhỏ gần bờ tây. Sam nằm cuộn tròn trong những chiếc chăn bên cạnh Frodo. "Tôi có một giấc mơ kỳ lạ trước khi chúng ta dừng lại một hoặc hai giờ, ngài Frodo ạ," anh nói. "Hoặc có thể nó không phải là một giấc mơ. Dù sao thì nó cũng buồn cười lắm.""Nào, thế nó là gì?" Frodo nói, biết rằng Sam sẽ không yên được nếu anh không kể lại câu chuyện của mình, cho dù nó là gì. "Tôi chưa hề thấy hoặc nghĩ đến cái gì khiến tôi mỉm cười kể từ khi chúng ta rời Lothlurien.""Nó không buồn cười theo nghĩa đó, ngài Frodo ạ. Nó kỳ lạ lắm. Tất cả đều sai cả, nếu như nó không phải là một giấc mộng. Và tốt nhất là ngài hãy nghe nó. Nó giống như thế này: tôi thấy một khúc gỗ có mắt!""Khúc gỗ thì được rồi," Frodo nói. "Chúng đầy trên Sông. Nhưng dẹp cái chuyện có mắt đi!"?oTôi không làm thế đâu," Sam nói. "Đó là cặp mắt khiến tôi ngồi sững dậy. Tôi thấy rằng tôi đang nhìn một khúc gỗ trôi lềnh bềnh dọc theo sau chiếc thuyền của Gimli trong vùng tranh tối tranh sáng; nhưng tôi không chú ý đến nó. Rồi thình lình dường như khúc gỗ đang chậm chạp đuổi kịp chúng ta. Điều này thì thật kỳ lạ, như ngài thấy đấy, vì tất cả chúng ta đang trôi trên cùng một dòng nước. Rồi ngay lúc đó tôi thấy cặp mắt: hai điểm lờ mờ, sáng lên, tại một cái mô đấy nằm ở gần cuối khúc gỗ. Hơn thế nữa, nó không phải là một khúc gỗ, vì nó có những cái chân mái chèo, gần giống như của con thiên nga, chỉ có điều là chúng có vẻ lớn hơn, và cứ liên tục nhúng xuống và nhấc lên khỏi mặt nước. Đó là lúc tôi ngồi dậy và dụi mắt, đinh cất một tiếng kêu, nếu như nó vẫn còn ở đấy khi tôi rũ bỏ sự mơ ngủ khỏi đầu mình. Bởi vì cái-là-gì-cũng-được đang tiến tới rất nhanh và tiến sát lại phía sau ông Gimli. Nhưng đó là hai ngọn đèn chập chờn chuyển động hay là tôi đã tỉnh trí lại, tôi không biết. Khi tôi nhìn lại, thì nó không còn đó. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã kịp thoáng thấy từ đuôi mắt mình, như người ta vẫn nói, của một cái gì đen đen phóng đi dưới bóng tối của bờ đất. Dù vậy tôi cũng không thể thấy đôi mắt ấy nữa nữa.
     
     ?oTôi tự nói với chính mình: "mày lại mơ rồi, Sam Gamgee ạ," tôi nói: và tôi chỉ không nói gì nữa. Nhưng tôi lại suy nghĩ lung tung, và bây giờ thì tôi không chắc lắm. Ngài nghĩ gì về chuyện này, ngài Frodo?""Tôi chẳng nghĩ ra chuyện gì khác ngoài việc một thanh gỗ, bóng hoàng hôn và cơn buồn ngủ trong mắt anh, Sam ạ, Frodo nói, nếu như đó là lần đầu tiên cặp mắt ấy bị bắt gặp. Nhưng không phải thế. Ta đã thấy chúng từ ở phía bắc trước khi chúng ta đến Lurien. Và tôi thấy một con vật lạ với cặp mắt ấy leo lên cái flet trong đêm ấy. Haldir cũng thấy nó. Và anh còn nhớ đến bản báo cáo của những người Elves đã truy tìm theo bọn Orc không?""A," Sam nói. "Tôi còn nhớ; và tôi cũng nhớ nhiều chuyện khác nữa. Tôi không thích ý nghĩ của tôi; nhưng tôi cứ nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, những câu chuyện của ông Bilbo và tất cả những chuyện khác, tôi nghĩ rằng tôi có thể đặt một cái tên cho sinh vật này, một sự phỏng đoán thôi. Một cái tên xấu xa, Gollum, có thể chăng?""Phải, đó là cái mà đôi khi ta cũng sợ đến," Frodo nói. "Kể từ cái đêm trên flet ấy. Ta nghĩ rằng hắn đang lởn vởn ở Moria, và đuổi theo con đường của chúng ta; nhưng ta hy vọng rằng chuyến nghỉ ngơi của chúng ta ở Lurien sẽ lại tống hắn ra khỏi sân khấu . Sinh vật đau khổ ấy hẳn là phải trốn ở những cánh rừng bên bờ Mạch Bạc, và quan sát chúng ta khởi hành!""Chính vậy," Sam nói. "Và chúng ta nên trông chừng chính mình, không thì chúng ta sẽ cảm thấy những ngón tay nhơ nhớp đang luồn quanh cổ chúng ta vào một trong những đêm này, nếu như chúng ta còn thức được để cảm thấy một cái gì đó. Và đấy mà tôi muốn nói đến. Không cần phải làm phiền Người Sải Bước hay những người khác vào đêm nay. Tôi sẽ thức canh. Ngày mai tôi có thể ngủ, không khác gì một gói hành lý trên thuyền, như ngài có thể nói.""Có thể nói vậy," Frodo nói, "và ta có thể nói ''gói hành lý với cặp mắt''. Anh sẽ trông chừng; nhưng chỉ khi anh chịu hứa với ta là sẽ đánh thức ta vào lúc nửa đêm, nếu như không có gì xảy ra trước đó."Frodo giật mình khỏi một giấc ngủ sâu đầy tối tăm vài giờ khi Sam lay ông. "Tôi thật đáng hổ thẹn khi đánh thức ngài," Sam thì thầm, "nhưng vì ngài đã nói thế. Chẳng có gì để nói cả, không có gì nhiều. Tôi nghĩ rằng tôi có nghe thấy có tiếng lội nước nhè nhẹ và tiếng khịt mũi trong một thoáng; nhưng về đêm thì ngài thường nghe những tiếng động lạ như vậy ở bờ sông lắm."Anh nằm xuống, và Frodo ngồi dậy, gạt những tấm chăn thành một đống, và chiến đấu chống lại cơn buồn ngủ của mình. Giờ khắc chậm chạp trôi qua, và không có gì xảy ra cả. Frodo chỉ chực tuân theo sự khao khát được nằm xuống trở lại thì một bóng đen, không rõ hình dạng, lướt đến gần một trong những chiếc được neo. Có thể thấy lờ mờ một bàn tay trăng trắng đang nhô ra và nắm lấy bên mép; một đôi mắt sáng như đèn đang lạnh lẽo sáng lên như thể chúng được chiếu ra từ bên trong, và rồi chúng nhuowng lên và nhìn về phía hòn đảo chỗ Frodo. Chúng cách đó không nhiều hơn một hoặc hai yard, và Frodo nghe thấy một tiếng rít khẽ từ một hơi thở không nhận ra được. Ông đứng dậy, rút thanh Chích ra khỏi vỏ, và nhìn về cặp mắt. Ngay lập tức ánh sáng của chúng tắt phụt. Có một tiếng rít và một tiếng bì bõm, và một bóng đen hình khúc vỗ vụt xuống dòng nước biến vào màn đêm. Aragorn giật mình, quay sang và ngồi dậy."Chuyện gì thế?" ông thì thầm, đứng lên và tiến về phía Frodo. "Tôi cảm thấy có cái gì đó trong giấc ngủ của tôi. Sao mà anh lại tuốt gươm thế?""Gollum," Frodo trả lời. "Hoặc ít nhất là tôi đoán thế.""A!" Aragorn nói. "Thế anh đã biết về tên cướp đi bộ nhỏ bé của chúng ta rồi à? Hắn đã đi theo tất cả chúng ta qua Moria và xuống Nimrodel. Do chúng ta dùng thuyền, hắn đã nằm trên một khúc gỗ và chèo bằng tay và chân. Tôi đã thử tóm hắn một hoặc hai lần trong đêm; nhưng hắn ranh mảnh còn hơn một con cáo, và trơn nhớt như một con cá. Tôi hy vọng là cuộc hành trình sông nước này sẽ đánh quỵ hắn, nhưng hắn là một vận động viên bơi thuyền quá khôn ngoan."Chúng ta sẽ cố đi nhanh hơn vào ngày mai. Bây giờ thì anh nằm xuống đi, và tôi sẽ trông chừng xem đêm nay còn có gì nữa. Tôi ước gì tôi có thể đặt tay lên con quái vật ấy. Chúng ta sẽ làm cho hắn trở nên hữu ích. Nhưng nếu tôi không làm được thì chúng ta sẽ phải cố làm lạc lối hắn. Hắn rất nguy hiểm. Ngoài việc ám sát trong bóng đêm theo kiểu của hắn, hắn còn có thể sắp đặt kẻ thù trên đường đi của chúng ta."
     Đêm trôi qua mà chẳng thấy Gollum xuất hiện như một cái bóng nữa. Sau đó Đội Đồng Hành luôn trông chừng kỹ lưỡng, nhưng họ thấy gì về Gollum trong suốt chuyến hành trình còn lại. Nếu như hắn vẫn còn đi theo, thì hắn hẳn là rất cảnh giác và xảo nguyệt. Aragorn yêu cầu họ chèo rất lâu, và và bờ đất vùn vụt trôi qua. Nhưng họ thấy rất ít cảnh làng quê, vì chuyến hành trình của họ lúc này phần lớn diễn ra vào ban đêm và trong ánh chạng vạng, và họ nghỉ ngơi vào ban ngày, và họ nằm ngủ như đang lẩn trốn ở những nơi mà địa thế đất cho phép. Mọi việc cứ diễn ra như thế cho đến ngày thứ bảy.Thời tiết vẫn còn xám xịt và u ám, gió thổi về từ phương Đông, nhưng khi bóng chiều trải dần vào đêm thì bầu trời ở xa phía tây rạng dần, và một quầng sáng lờ mờ, vàng và xanh nhợt, mở rộng ra dưới bờ mây xám. Có thể thấy một lớp vỏ trắng của một Mặt Trăng mới đang toả ra từ những khu hồ phía xa. Sam nhìn lại và cau đôi lông mày lại.Ngày tiếp theo thì mọi phía của vùng đất bắt đầu thay đổi rất nhanh. Những bờ đất bắt đầu dâng lên và chuyển sang nền đá. Họ nhanh chóng băng qua một vùng đá cao, và ở hai bên bờ sông là những dốc đá chôn sâu trong những bụi ận gai, lẫn với bụi mâm xôi và giống dây leo. Đằng sau họ là những vách đá vỡ vụn, và những khe núi xám trang điểm bởi những hòn đá tối tăm đầy dây thường xuân; và đằng sau những thứ đó lại là những chóp núi cao ngất với những cây linh sam quặn mình theo gió. Chúng vươn ra đến gần một vùng quê trên ngọn đồi xám của vùng Emyn Muil, phần phía nam của Vùng Đất Hoang Dã Hơn.
  6. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Có rất nhiều chim trên các vách đá và khe núi, và từng bầy chim lượn vòng trên không trung suốt cả ngày, tạo thành mảng đen đối diện với bầu trời xám. Vào hôm đó khi họ nằm trong trại của mình thì Aragorn quan sát những hướng bay với vẻ nghi ngờ, ông không biết là liệu Gollum đã làm điều gì nguy hại đến họ và tin tức về chuyến đi của họ bây giờ đã lan đi trong miền hoang dã chưa. Sau đó khi mặt trời lặn, khi Đội Đồng Hành được đánh thức và lại chuẩn bị sẳn sàng để khởi hành lại, thì ông chợt phát hiện ra một đốm đen trên nền sáng mờ nhạt: một con chim khổng lồ từ trên cao và ở đằng xa, đang lượn vòng, và đang chậm chập bay về phương nam."Cái gì đấy, Legolas?" ông hỏi, chỉ về phía bầu trời phương bắc. "Nó có phải là một con đại bàng như tôi nghĩ không?""Phải," Legolas nói. "Đó là một con đại bàng, một con đại bàng săn mồi. Tôi tự hỏi liệu nó có báo trước cái gì không. Ở đây cách xa những rặng núi lắm.""Chúng ta sẽ không khởi hành cho đến khi tối hẳn," Aragorn nói.Đêm thứ tám của cuộc hành trình của họ trôi qua. Nó thật lặng lẽ và chẳng có chút gió nào; cơn gió đông xám xịt đã thổi qua. Vầng lưỡi liềm mỏng của Mặt Trăng vừa chìm vào trong ánh hoàng hôn nhợt nhạt, những bầu trời thì ***g lộng phía trên, nhưng ở xa phương Nam vẫn có một áng mây lớn đang toả sáng lờ mờ trong ánh sáng của những vì sao phương Tây."Đi nào!" Aragorn nói. "Chúng ta sẽ tiếp tục mạo hiểm đi thêm một chuyến nữa vào đêm nay. Chúng ta đang đi đến khúc Sông mà tôi không nắm rõ lắm: bởi vì tôi chưa hề đi bằng đường thuỷ đến những nơi này trước đây, cũng như những nơi nằm giữa đây và dốc Sarn Gebir. Nhưng nếu tôi đúng thì vẫn còn nhiều dặm phía trước lắm. Vẫn còn khá nhiều nơi nguy hiểm thậm chí là trước khi chúng ta đến đấy: những vách núi và những hòn đảo đá giữa dòng. Chúng ta phải luôn trông chừng kỹ lưỡng và đừng cố bơi quá nhanh."Sam ở chiếc thuyền dẫn đầu được giao nhiệm vụ của một người canh chừng. Anh nhìn chăm chăm về phía trước trong bóng tối lờ mờ. Đêm tối dần, nhưng những vì sao phía trên sáng một cách lạ lùng, và ánh sáng vẫn lờ mờ toả ra trên bề mặt của Dòng Sông. Đã gần đến nửa đêm, và họ xuôi dòng một lúc mà chẳng dùng nhiều đến mái chèo, thì chợt Sam kêu lên một tiếng. Chỉ ở ngay phía trước họ vài yard là một bóng tối lờ mờ trên dòng sông vàanh thấy tiếng nước cuộn phía trước. Có một dòng nước cuồn cuộn đang rẽ về phía trái, hướng về phía bờ đông nơi lòng sông hiện rõ. Khi rẽ sang một bên thì các hành nhân có thể nhìn thấy, lúc này rất gần, một luồng bọt tung toé của Dòng Sông đang quật mạnh vào những vách đá sắc nhọn đang nhô xa ra giữa dòng như một hàng răng. Những con thuyền xô cả vào nhau.
    ?oĐi, đi nào Aragorn!" Boromir la lên, khi thuyền của ông va vào thuyền dẫn đầu. "Điên thât! Chúng ta không thể đi vào Luồng Thác và ban đêm được! Nhưng không chiếc thuyền nào có thể sống lại ở Sarn Gebir, ngày hay đêm cũng mặc!""Lui lại, lui lại!" Aragorn la lên. "Xoay đầu! Xoay đầu nếu như các anh có thể làm!" Ông nhấn mái chèo xuống nước, cố giữ thuyền và quay đầu nó lại. "Tôi ko còn nắm được tình hình nữa," ông nói với Frodo. "Tôi biết chúng ta đã đi bao xa rồi: Anduin chảy nhanh hơn tôi nghĩ. Sarn Gebir hẳn là phải gần sát rồi."Với những nỗ lực ghê gớm, họ kiểm tra lại những chiếc thuyền và chậm chapj lôi nó đi, nhưng trước tiên họ đạt được rất ít tiến bộ trong việc ngược dòng, càng lúc họ càng tiến sát bờ đông. Lúc này bóng tối đang lan toả khắp trong màn đêm một cách đáng ngại."Nào mọi người, chèo nào!" Boromir la lên. "Chèo! Hoặc là chúng ta sẽ bị lôi vào ch cạn." Thậm chí ngay khi ông đang nói thì Frodo đã cảm thấy bên dưới có tiếng kèn kẹt trên nền đá.Ngay lúc đó đó có một tiếng dây cung tưng lên: có nhiều mũi tên rít lên phía trên họ, và một số rơi xuống chung quanh họ. Một mũi tên rơi xuống giữa vai Frodo và ông ngã chúi tới một tiếng thét, buông rơi cái mái chèo của mình: nhưng mũi tên rơi ngược trở lại, bị toè đi bởi chiếc áo giáp ẩn bên trong của ông. Một mũi khác bắn sượt qua cái mũ trùm của Aragorn; và một mũi thứ ba cắm phập vào mép chiếc thuyền thứ hai, gần sát bên tay Merry. Sam nghĩ rằng anh có thể trông thấy những bóng đen đang chạy tới chạy lui dọc theo những bờ biển đầy đá cuội nằm dưới bờ phía đông. Có vẻ như chúng đã rất gần."Yrch" Legolas buột miệng kêu lên bằng tiếng mẹ đẻ của mình."Bọn Orcs!" Gimli kêu lên."Gollum bày ra trò này, tôi sẽ bị tóm." Sam nói với Frodo. "Chọn chỗ này cũng hay thật. Dòng Sông có vẻ như đang mang chúng ta thẳng vào tay chúng!"Họ cúi người tới dấn mạnh những mái chèo: thậm chí cả Sam cũng giúp một tay. Cứ mỗi khoảnh khác trôi qua họ lại chờ đợi cảm giác bị những mũi tên cắm lông chim cắm phập vào. Nhiều mũi rít lên phía trên đầu họ hoặc cắm vào mặt nước gàn đó; nhưng không mũi nào bắn trúng nữa. Trời tối, nhưng không đến nỗi quá tối cho những con mắt chuyên nhìn đêm của bọn Orc, và trong ánh sáng trời sao thì họ hẳn là cung cấp cho những kẻ thù nham hiểm của mình những đích ngắm tuyệt vời, trừ phi họ khoác những cái áo choàng xám của Lurien và những chiếc thuyền của họ làm bằng loại gỗ xám của người elf, tất cả đã đánh bại dã tâm của những cung thủ miền Mordor.Họ miệt mài tiến lên. Trong bóng đêm thì khó mà nắm chắc được họ có đang thật sự chuyển động hay không; nhưng tiếng nước cuộn từ từ yếu đi, và bóng của bờ đông đã chìm vào màn đêm trở lại. Cuối cùng, như họ dự đoán, thì họ đã đến được giữa dòng trở lại và đang chèo thuyền của mình cách xa trên những mũi đá nhô ra. Rồi họ quay mũi và dồn hết sức hướng thuyền về bờ tây. Họ dừng lại để thở dưới bóng của những bụi cây nhô ra dưới dòng nước.Legolas hạ mái chèo xuống và cầm lên cây cung mà chàng đã mang đi từ Lurien. Rồi chàng phóng lên bờ và đi vài bước trên bờ. Chàng căng dây cung và lắm một mũi tên rồi quay lại, nhìn ngược về phía Dòng Sông trong bóng tối. Có tiếng la hét inh tai nhức óc vẳng lên qua dòng nước, nhưng không thể được gì.Frodo nhìn lên chàng trai người Elf đang đứng cao phía trên ông, khi chàng đang nhìn chăm chăm vào màn đêm, tìm kiếm một mục tiêu để buông tên. Đầu chàng tối đi, như được phủ một vương miện bởi những vì sao trắng lấp lánh trong những vùng đen trên bầu trời đằng sau. Nhưng lúc này một đám mây lớn đang dâng đến và trôi về phương Nam, xua bóng tối phủ trùm lên vùng sao. Một cảm giác kinh hãi đột ngột trùm lên khắp cả Đội Đồng Hành."Elbereth Gilthoniel!" Legolas thì thào khi chàng đứng dậy. Thậm chí khi chàng làm thế, thì một cái bóng tối tăm, nhìn như một đám mây nhưng không phải là một đám mây, vì nó di chuyển rất nhanh từ phía xa, toả ra khỏi vùng tối đen ở phía Nam, và lướt nhanh về phía Đội Đồng Hành, che khuất tất cả ánh sáng khi nó tiến đến. Nó nhanh chóng hiện ra như một con vật khổng lồ có cánh, đen tối hơn cả những cái hố trong đêm đen. Những tiếng thét man dại vang lên băng qua dòng nước. Frodo cảm thấy một cơn ớn lạnh đột ngột xuyên qua ông và thắt chặt lấy tim ông; đó là một cảm giác lạnh lẽo chết chóc, giống như ký ức về vết thương cũ, trong vai ông. Ông thụp xuống, như thể trốn tránh. Thình lình cây cung vĩ đại của miền Lurien lên tiếng. Mũi tên rít lên lạnh lùng từ dây cung của người Elf. Frodo nhìn lên. Bóng những cái cánh lệch đi gần như ngay phía trên ông. Có một tiếng thét khàn đục vang lên, như thế vẳng ra từ không khí, biến mất trong vùng tối ở bờ đông. Bầu trời rõ trở lại. Nhiều tiếng thét lộn xộn vang lên từ phía xa, những tiếng nguyền rủa và la khóc vẳng qua bóng đêm, và rồi im lặng. Đêm đó không còn tiếng gươm giáo hay tiếng kêu la vẳng lại từ phía đông nữa.
    Sau một lúc Aragorn lại dẫn thuyền ngược dòng trở lại. Họ cứ đi theo cảm tính dọc theo bờ nước, cho đến khi họ tìm thấy một cái vịnh nhỏ. Có vài cái cây thấp mọc lên gần bờ nước, và đằng sau họ là một bờ đá nhô cao. Đến đây thì Đội Đồng Hành quyết định ở lại và đợi cho đến bình minh: cố gắng đi tiếp nữa trong bóng đêm là vô ích. Họ không dựng trại và không nhóm lửa, mà để thuyền sát lại, ràng chặt với nhau."Cây cung của Galadriel, cánh tay và cặp mắt của Legolas thật tuyệt vời!" Gimli nói, khi ông nhai trệu trạo một mẩu bánh lembas. Thật là một cú bắn vĩ đại trong bóng tối, bạn tôi!""Nhưng ai có thể nói được là nó có trúng đích hay không?" Legolas nói."Tôi không thể nói," Gimli nói. "Nhưng tôi vui mừng vì bóng tối không còn gần nữa. Tôi hoàn toàn không thích nó. Nó gợi lại trong tôi bóng tối vùng Moria - bóng tối của Balrog," ông kết thúc với một tiếng thì thào."Đó không phải là một Balrog," Frodo nói, vẫn còn run với cơn ớn lạnh đang trùm lên ông. "Đó là một cái gì đó còn lạnh lẽo hơn nữa. Tôi nghĩ rằng đó là -" đến đây ông ngừng lại và chìm vào im lặng."Anh nghĩ gì thế?" Boromir hăm hở hỏi, nhô ra khỏi cái áo choàng, như thể ông đang cố nhìn vẻ mặt của Frodo."Tôi nghĩ - Không, tôi sẽ không nói," Frodo trả lời. "Cho dù nó là gì đi nữa, thì việc nó ngã xuống đã làm kẻ thù của chúng ta mất tinh thần.""Có vẻ như vậy," Aragorn nói. "Nhưng chúng đang ở đâu, và có bao nhiêu, và chúng sẽ làm gì tiếp theo, chúng ta không biết được. Đêm nay tất cả chúng ta đều không được ngủ! Lúc này bóng tối đang che giấu chúng ta. Nhưng ai có thể nói là ban ngày sẽ hiện ra những gì? Hãy sẵn sàng vũ khí trong tay!"Sam đặt tay lên chuôi thanh gươm như thể anh đang đếm những ngón tay của mình, và nhìn ngược lên bầu trời. "Lạ thật," anh lầm bầm. "Mặt Trăng giống như ở Quận và và ở Vùng Đất Hoang Dã Hơn, hoặc là nó nên thế. Nhưng hoặc là nó không còn di chuyển nữa, hoặc là tôi hoàn toàn sai lầm. Ngài nhớ không, ngài Frodo, Mặt Trăng đang khuyết khi chúng ta nằm trên cái flet trong cái cây ấy: tôi nghĩ là còn một tuần nữa thì đến kỳ trăng tròn. Và chúng ta đã trải qua một tuần kể từ đêm ấy, khi một Mặt Trăng mới nhô lên mỏng manh như một vết móng, như thể chúng ta chẳng hề ở lại vùng đất người Elves một lúc nào."Vâng, tôi có thể nhớ chắc chắn là đã ba đêm, và tôi dường như còn nhớ nhiều thứ nữa, nhưng tôi xin thề là chưa hề trôi qua một tháng tròn. Ai cũng nghĩ là ở đây dường như thời gian không trôi."Và có thể đúng là như vậy," Frodo nói. "Trong vùng đất này, có thể là chúng ta đang ở trong một dòng thời gian đã trôi qua từ lâu ở những nơi khác. Ta nghĩ là đến tận khí Mạch Bạc mang chúng ta trở về dòng Anduin thì chúng ta mới trở về với dòng thời gian đang trôi qua trên những mảnh đất trần thế ở Biển Vĩ Đại. Và ta không nhớ đến bất kỳ mặt trăng nào, dù là mới hay cũ, ở Caras Galadhon: chỉ có những vì sao vào ban đêm và mặt trời vào ban ngày."Legolas cựa quậy trong chiếc thuyền của chàng. "Không, thời gian không về chậm trễ bao giờ," chàng nói; "nhưng mọi vật thay đổi và phát triển ở các vùng đất không giống nhau. Với người Elves thì thế giới chuyển động, và nó chuyển động rất nhanh và rất chậm. Nhanh, bởi vì bản thân họ thay đổi rất ít và tất cả mọi thứ đều lướt qua: đó là nỗi bất hạnh củahọ. Chậm, bởi vì họ không đếm những năm tháng trôi qua, chúng không phải dành cho họ. Những năm tháng trôi qua những chỉ là những đợt sóng nhỏ lặp đi lặp lại trong một dòng suối dài thăm thẳm. Nhưng đằng sau Mặt Trời thì cuối cùng tất cả mọi thứ đều có một kết cục.""Nhưng sự mệt mỏi rất chậm đến ở Lurien," Frodo nói. "Quyền lực của Công Nương toả ra tại đấy. Thời gian thật tràn trề tại Caras Galadhon, cho dù chúng có vẻ ngắn ngủi, nơi mà Galadriel đeo chiếc nhẫn của người Elves.""Đừng nên nói điều đó bên ngoài Lurien, kể cả đối với tôi," Aragorn nói. "Đừng nói gì thêm về nó! Nhưng là thế đấy, Sam ạ: trong vùng đát này anh sẽ mất đi khả năng đếm của mình. Thời gian ở đây trôi qua rất nhanh với chúng ta, cũng như đối với người Elves. Mặt trăng cũ đã qua, và một vầng trăng khuyết mới hiện lên ở thế giới bên ngoài, trong khi chúng ta vẫn kẹt trong đây. Và chiều hôm qua một mặt trăng mới lại xuất hiện. Mùa đông đã đến rất gần rồi. Thời gian trôi đi trên một luồng hy vọng mỏng manh."Đêm trôi qua lặng lẽ. Không còn nghe thấy tiếng động hay tiếng la hét nào qua mặt nước. Các hành nhân đang nằm co bên nhau trong những chiếc thuyền cảm thấy sự thay đổi của thời tiết. Không khí trở nên ấm hơn và trở nên vô cùng lặng lẽ dưới những đám mây lớn ẩm ướt đang trôi phía trên miền Nam và những bờ biển phía xa. Tiếng Dòng Sông chảy nhanh qua những bờ đá dường như càng lúc càng lớn và càng gần hơn. Các nhánh cây phía trên họ bắt đầu nhỏ nước.Khi ban ngày xuất hiện thì thế giới chung quanh họ bắt đầu trở nên mềm mại và buồn bã. Bình minh chậm chạp toả ra một ánh sáng nhợt nhạt, khuếch tán và xua đi màn đêm. Không còn sương mù trên Dòng Sông, và màn sương trắng cắt qua bờ sông, không thể nhìn thấy những bờ phía xa được nữa."Tôi không thể chịu đựng được sương mù," Sam nói; "nhưng có vẻ như điều này là một điều may mắn. Bây giờ thì chúng ta có thể ra đi mà không bị những tên yêu tinh đáng nguyền rủa dòm ngó.""Có thể là thế," Aragorn nói. "Nhưng lúc này thì khó mà tìm được đường đi trừ phi đợi khi sương mù tan bớt. Và chúng ta phải tìm thấy con đường ấy, nếu chúng ta muốn băng qua Sarn Gebir và tiến vào Emyn Muil.""Tôi không thấy lý do nào để chúng ta nên băng qua Ngọn Thác hoặc đi theo dòng sông tiếp nữa," Boromir nói. "Nếu như Emyn Muil nằm ngay phía trước chúng ta, thì chúng ta có thể bỏ lại những con thuyền nhỏ này, băng về phía tây và phía nam, cho đến khi chúng ta đến được Entwash và băng vào vùng đất của tôi.""Chúng ta có thể làm được điều đó, nếu như chúng ta muốn đến Minas Tirith," Aragorn nói, "nhưng việc này vẫn chưa được thoả thuận. Và một con đường như vậy có thể nguy hiểm hơn ta tưởng nhiều. Thung lũng Entwash bằng phẳng và nhiều đầm lầy, và sương mù nơi đấy thì vô cùng khủng khiếp với những ai đi bộ và vác nặng. Tôi sẽ không bỏ lại những con thuyền của chúng ta trừ phi bắt buộc. Ít nhất là Cong Sông là một con đường không thể lạc được."
  7. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    "Nhưng Kẻ Thù đang chiếm giữ bờ đông," Boromir cãi lại. "Và thậm chí nếu như anh băng qua được Những Cánh Cổng Argonath và đến được Tindrock bình an, thì anh sẽ làm gì? Nhảy xuống Ngọn Thác và đi trên đầm lầy à?""Không!" Aragorn trả lời. "Tôi sẽ lựa chọn cách là chúng ta sẽ gánh những chiếc thuyền của mình theo con đường cổ dẫn vào chân núi Rauros, và từ đó lại xuống nước trở lại. Anh không biết sao, Boromir ạ, hay là anh lựa chọn việc quên Bậc Thang Phương Bắc, và khu bờ cao phía trên Amon Hen, được tạo ra từ thời của những vì vua vĩ đại? Ít nhất tôi cũng muốn thử đứng lại lên vùng cao ấy, trước khi quyết định đường đi của mình. Từ đấy, có thể là, chúng ta sẽ lại thấy một số dấu hiệu soi đường cho chúng ta."Boromir tranh cãi lại lựa chọn này khá lâu; nhưng khi bắt đầu vỡ ra rằng Frodo sẽ đi theo Aragorn, dù ông đi đâu, thì Boromir bỏ cuộc. "Bỏ rơi bạn bè khi cần thiết không phải là phong cách của những Con Người ở Minas Tirith," ông nói, "và các anh sẽ cần đến sức mạnh của tôi, nếu như các anh còn muốn đến Tindrock. Tôi sẽ đi vào hòn đảo cao ấy, nhưng không đi thêm nữa. Đến đấy tôi sẽ trở về nhà mình, đơn độc nếu như sự giúp đỡ của tôi không xứng đáng có được bất kỳ bạn đồng hành nào."Lúc này ngày đã sáng rõ, và màn sương đã tan đi nhiều. Mọi người quyết định là Aragorn và Legolas sẽ đi ngay về phía trước dọc theo bờ sông, trong khi những người khác ở lại trên thuyền. Aragorn hy vọng là sẽ tìm thấy một con đường nào đó để họ có thể vác theo cả thuyền lẫn hành lý đến một vùng nước phẳng lặng hơn bên dưới Ngọn Thác."Có thể là những con thuyền của người Elves sẽ không chìm," ông nói, "nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ sống sót xuyên qua Sarn Gebir. Việc này vẫn chưa từng xảy ra. Không có con đường nào được Con Người ở Gondor tạo ra trên vùng đất này, bởi vì thậm chí trong những ngày huy hoàng của mình thì vương quốc của họ vẫn không vươn tới được Anduin đằng sau Emyn Muil; nhưng có một con đường chở hàng nằm ở bờ phía tây, nếu như tôi có thể tìm được. Nó không có gì nguy hiểm, bởi vì người ta có thể dùng thuyền nhẹ đi từ Vùng Đất Hoang Dã Hơn xuống tận Osgiliath, và vẫn tiếp tục làm thế cho đến vài năm trước, cho đến khi bọn Orcs ở Mordor bắt đầu được nhân rộng.""Vào thời của tôi thì ít có chiếc thuyền nào ra khỏi phía Bắc, và bọn Orcs thì thường lảng vảng ở bờ đông," Boromir nói. "Nếu như các ông tiến tới, nguy hiểm sẽ tăng lên theo từng dặm đường, thậm chí nếu ông tìm thấy một con đường.""Nguy hiểm nằm trên từng con đường xuống phương nam," Aragorn trả lời. "Hãy đợi chúng tôi trong một ngày. Nếu chúng tôi không trở lại kịp lúc, các anh sẽ biết rằng ma quỷ đã thật sự đánh ngã chúng tôi. Lúc đó các anh cần phải bầu một thủ lĩnh mới và đi theo ông ta với những gì có thể."
    Thật là nặng nề khi Frodo nhìn Aragorn và Legolas leo lên những bờ dốc và biến mất vào màn sương; nhưng nỗi sợ hãi của ông tỏ ra không có căn cứ. Chỉ hai hoặc ba giờ sau, vẫn chỉ mới giữa ngày, thì bóng của những người thám hiểm đã xuất hiện trở lại."Tất cả đều ổn," Aragorn nói, khi ông leo xuống bờ đất. "Có một con đường, và nó dẫn xuống một vùng đất vẫn còn hữu ích. Khoảng cách không quá xa: đầu của Ngọn Thác chỉ ở dưới chúng ta nửa dặm, và nó không dài hơn một dặm bao nhiêu. Dòng sông ở không xa phía dưới lại trong và hiền hoà trở lại, cho dù nó vẫn chảy rất xiết. Công việc vất vả nhất của chúng ta là mang thuyền và hành lý theo đường bộ. Chúng tôi đã tìm thấy nó, nhưng nó lại nằm ngược trở lại khỏi bờ nước tại đây, và chảy dưới chỗ che gió của bức tường đá, cách bờ biển khoảng một furlong hoặc hơn thế. Chúng tôi không tìm thấy bến phía bắc. Nếu nó vẫn còn thì hẳn là đêm qua chúng ta đã băng qua nó rồi. Chúng ta có thể đi ngược dòng khá xa nhưng vẫn bị lỡ mất nó trong màn đêm. Tôi sợ là bây giờ chúng ta phải rời khỏi Con Sông, và đi theo đường bộ càng xa càng tốt.""Không dễ đâu, thậm chí nếu tất cả chúng ta là Con Người," Boromir nói."Nhưng chúng ta vẫn cứ thử," Aragorn nói."Được, chúng ta sẽ làm," Gimli nói. "Chân của Con Người thường tụt lại trên đường đất gập ghềnh, trong khi Người Lùn vẫn vững tiến, khi phải mang theo hai lần trọng lượng của mình, thưa ngài Boromir!" Nhiệm vụ tỏ ra là rất khó khăn, nhưng cuối cùng nó đã được xác định. Hành lý được mang ra khỏi thuyền và mang lên bờ, nơi có một khoảng đất bằng. Rồi những con thuyền được lôi ra khỏi dòng nước khiêng đi. Chúng nhẹ hơn mọi người tưởng rất nhiều. Chúng được làm bằng những loại cây mọc trên những vùng đất của người Elves mà thậm chí Legolas cũng không biết; nhưng gỗ của chúng rất cứng rắn song lại nhẹ một cách kỳ lạ. Chỉ cần Merry và Pippin là đủ khiêng chiếc thuyền của họ một cách nhẹ nhàng trên đất bằng. Tuy nhiên, cần đến sức mạnh của hai Con Người để khiêng chúng lên và kéo đi trên nền đất mà Đội Đồng Hành đang băng qua. Nó dốc đứng lên khỏi Dòng Sông, và băng qua một vùng dốc đầy đá vôi xám, có nhiều lỗ hổng được che đậy bởi cỏ dại và bụi cây; với những bụi mâm xôi dày, với những thung lũng nhỏ; đó đây là những vũng lầy với nước chảy nhỏ giọt từ cỏ dẫn sâu vào trong.Boromir và Aragorn khiêng từng chiếc thuyền lên, trong khi những người khác bò theo họ cùng với hành lý. Cuối cùng tất cả đã được chuyển hết lên con đường bộ. Đến đây thì chẳng còn trở ngại gì nhiều, ngoại trừ những rừng thạch nam ngổn ngang và nhiều tảng đá lổn ngổn, họ cùng nhau vượt lên. Sương mù vẫn phủ thành một tấm màn trên bờ tường đá nhấp nho, và màn sương bên trái họ phủ quanh Dòng Sông: họ có thể nghe thấy tiếng nó chảy và tung bọt trên những bờ vách sắc bén và những hàng răng đá của Sarn Gebir, nhưng họ không thể thấy được nó. Họ lặp lại cuộc hành trình hai lần, trước tiên là để tìm một bến đỗ an toàn ở mạn nam. Đó là một con đường dùng chuyên chở hàng hoá, rẽ ngược ra phía bờ nước, chạy xuôi xuống một cái cạnh hẹp của một cái vũng nhỏ. Nó dường như được khoét ra từ bờ sông, không phải bằng tay mà bằng dòng nước xoáy xuống từ Sarn Gebir tạo ra từ một bờ đá thấp nhô ra dòng sông. Đằng sau nó là một bờ kênh dốc xuống một bờ đá xám, và không còn lối đi bộ nào đi xa hơn từ đó.Một buổi chiều ngắn đã trôi qua, và bóng tối chăng đầy mây đen đang đổ xuống. Họ ngồi bên cạnh dòng nước lắng nghe tiếng con nước cuồn cuộn và tiếng gầm của Ngọn Thác ẩn sau màn sương; họ mệt mỏi và buồn ngủ, và tim họ cũng ảm đạm như buổi chiều tàn."Nào, chúng ta đã đến đây, và chúng ta phải trải qua một đêm khác," Boromir nói. "Chúng ta cần ngủ, và thậm chí nếu như Aragorn có ý định băng qua Những Cánh Cổng Argonath vào ban đêm, thì chúng ta cũng đã quá mệt rồi, ngoại trừ, không nghi ngờ gì, anh bạn người lùn vững vàng của chúng ta."Gimli không trả lời: đầu ông gục xuống khi ông ngồi."Chúng ta hãy cố nghĩ ngơi càng nhiều càng tốt," Aragorn nói. "Ngày mai chúng ta đi suốt cả ngày. Trừ phi thời tiết thay đổi một lần nữa và đánh lừa chúng ta, chúng ta sẽ có một cơ hội tốt để vượt qua, không bị trông thấy bởi bất kỳ cặp mắt nào bên bờ biển đông. Nhưng đêm nay thì phải có hai người thay phiên nhau gác: cứ ba giờ đổi phiên một lần."Không gì xảy ra trong đêm đó tệ hơn là một cơn mưa bụi nhỏ vào lúc khoảng một giờ trước bình minh. Ngay khi trời đã sáng hẳn thì họ lên đường. Sương đã mỏng. Họ cố đi sát bên nhau về phía bờ tây, và họ có thể thấy hình dáng lờ mờ của những vách đá thấp nhô cao dần, những bức tường tối mọc lên từ con nước chảy nhanh. Đến giữa buổi sáng thì mây hạ thấp dần, và trời bắt đầu mưa nặng hạt. Họ phủ những tấm bạt trên những chiếc thuyền để chúng không bị ngập nước, và tiếp tục đi: rất khó mà thấy phía trước hoặc chung quanh họ qua tấm màn xám đang phủ xuống.Tuy nhiên trận mưa không kéo dài lâu. Bầu trời phía trên họ dần dần trở nên sáng hơn, và rồi thình lình những đám mây tan ra, và họ lê bước dọc theo lối mòn dẫn lên phía bắc Dòng Sông. Màn sương mù đã tan. Phía trước các hành nhân là một khe núi rộng, với những sườn đá cao ngất chụm lại vào nhau, phía trên những kẽ nứt hẹp, có một vài cây nhô lên. Đường hẻm trở nên hẹp dần và Dòng Sông trôi nhanh hơn. Bây giờ thì họ đang đi nhanh với rất ít hy vọng là có thể dừng lại hoặc quay đầu, bất chấp những gì họ sẽ gặp ở phía trước. Phía trên họ là một đường trời xanh nhạt, vòng quanh họ là bóng Dòng Sông trập trùng, và phía trước họ là những ngọn đồi Emyn Muil tối đen thăm thẳm, che khuất hẳn mặt trời, không để lại khoảng trống nào để nhìn.Frodo nhìn ra phía trước và thấy từ xa hai vách đá lớn đang tiến lại gần: chúng gần giống ngọn tháp nhọn hoặc những cây cột đá. Chúng cao, dốc đứng và có vẻ rất đáng ngại, sừng sững bên hai bờ dòng sông. Giữa chúng là một khoảng trống hẹp, và Dòng Sông cuốn con thuyền về phía chúng."Hãy nhìn Argonath, Cây Cột của Vua!" Aragorn kêu lên. "Chúng ta sẽ sớm băng qua chúng. Hãy giữ thuyền đi thành hàng, và càng cách xa nhau càng tốt. Giữ cho thuyền đi giữa dòng!"Khi Frodo được cuốn về phía chúng thì những cây cột vĩ đại nhìn như những ngọn tháp để chào đón ông. Chúng có vẻ thật khổng lồ với ông, hình bóng khổng lồ của chúng im lặng nhưng đầy đe dọa. Rồi ông thấy chúng quả thật có hình dạng và kiểu cách: những công trình và uy quyền cổ xưa được khắc lên chúng, và chúng vẫn duy trì được qua bao nắng mưa của năm tháng quên lãng vẻ uy nghi như khi chúng đã được tạo dựng. Trên những cái bệ lớn sâu trong dòng nước là hai vị vua khổng lồ bằng đá: họ vẫn đứng lặng lẽ với đôi mắt mờ và đôi mắt nứt nẻ nhìn trừng về phương Bắc; trong mỗi tay phải là một ngọn rìu; trên mỗi cái đầu là một cái mũ trụ vỡ vụn và vương miện. Họ vẫn có cái vẻ quyền uy và oai nghiêm thật vĩ đại, những người giám sát thầm lặng của những vương quốc bị biến mất từ lâu. Nỗi kinh hoàng và sự sợ hãi đổ ập xuống Frodo, và ông ngồi co rúm lại, nhắm nghiền mắt và không dám nhìn lên khi chiếc thuyền tiến lại gần. Thậm chí cả Boromir cũng cuối đầu khi những chiếc thuyền cuộn lên lướt qua những chiếc lá nhỏ, dưới cái bóng vĩnh viễn của những người canh gác của Numenor. Họ băng vào kẽ sâu tăm tối của những Cánh Cổng như vậy. Những vách đá dốc đứng khủng khiếp dâng lên ở một độ cao không thể đoán được ở hai bên. Bầu trời mờ tối dần xa. Những con nước đen gầm vang, và tiếng gió thét gào quanh họ. Frodo rạp mình xuống gối và nghe tiếng Sam ở phía trước lầm bầm và rên rỉ: "Nơi gì thế này! Một nơi kinh khủng! Hãy đẻ cho tôi ra khỏi chiếc thuyền này, và tôi sẽ không bao giờ nhúng chân tôi xuống một lại vũng nước, chứ đừng nói một con sông!""Đừng sợ!" một giọng nói lạ lùng vang lên từ phía sau ông. Frodo quay lại và thấy Người Sải Bước, nhưng không phải là Người Sải Bước, vì người Ranger dãi dầu mưa nắng không còn nữa. Aragorn con trai của Arathorn đang ngồi nghiêm nghị, kiêu hãnh và thật thẳng, dẫn hướng con thuyền với những động tác khéo léo; mũ trùm của ông lật ra sau, mái tóc đen của ông phần phật trong gió, một luồng sáng loé lên trong mắt ông: một vị vua từ nơi xa đang trở về đất nước của mình."Đừng sợ!" ông nói "Đã từ lâu tôi vẫn mơ ước được nhìn thấy Isildurr và Anbrion như thế này, những tổ tiên xa xưa của tôi. Ở dưới bóng của họ, Elesar, Elfston con trai của Arathorn của Ngôi nhà của Valandil Isildur con trai thừa tự của Elendil, không cần phải sợ!"Rồi ánh sáng trong mắt ông không còn nữa, và ông tự nói với chính mình: "Gandalf đã từng ở đây! Tim tôi khát khao được thấy Minas Anor và những bức tường của thành phố của tôi! Nhưng bây giờ thì tôi sẽ đi đâu?"Kẽ nứt này rất dài và tối, và phủ đầy bởi tiếng gió thổi, tiếng nước chảy và tiếng đá dội lại. Nó hơi hướng về phía bờ tây khiến cho lúc đầu tất cả đều tối đen; nhưng rồi Frodo nhanh chóng nhìn thấy một khoảng ánh sáng cao nằm phía trước mặt, lớn dần. Nó tiến lại gần rất nhanh, và thình lình những chiếc thuyền vụt qua, trôi vào vùng sáng rộng trước mặt.Mặt trời, đã thật sự xuống rất sâu từ chính ngọ, đang toả sáng trên vùng trời lộng gió. Dòng nước đóng kín đổ tràn vào một vùng hồ bầu dục dài, vây quanh Nen Hithoel, được rào bởi những ngọn đồi xám cao sườn mọc đầy cây cối, nhưng đỉnh của chúng thì lại trọc, toả sáng lạnh lùng dưới ánh mặt trời. Ở xa tận phía nam có ba đỉnh núi nhô lên. Ngọn chính giữa có phần nhô lên khỏi những ngọn khác và bao bọc quanh chúng, một hòn đảo trong nước, là những nhánh Dòng Sông đang tung chảy lờ mờ. Ở xa nhưng nằm sâu là một cơn gió đang thổi rền vang như tiếng của sấm sét vang vang ở đâu đây."Hãy nhìn Tol Brandir!" Aragorn nói, chỉ về phía nam, nơi đỉnh núi cao. "PHía bên trái là Amon Lhaw, và ở phía bên phải là Amon Hen, những Ngọn Đồi của Thính Giác và Thị Lực. Trong thời kỳ của những vị vua vĩ đại có những trụ sở trên đó, và những trạm gác cũng được đặt nằm đó. Nhưng tương truyền rằng không có con người hay con thú nào từng đặt chân lên Tol Brandir. Chúng ta sẽ đến đấy trước khi màn đêm phủ bóng. Tôi đã nghe thấy tiếng gọi của Rauros vang vọng không ngớt."Đội Đồng Hành nghỉ ngơi một lúc, trôi xuôi theo dòng nước chảy vào giữa hồ. Họ ăn một ít thức ăn, và rồi họ lại nắm lấy mái chèo và vội vã tiếp tục hành trình. Sườn của những ngọn đồi tây trải bóng đen, và Mặt Trời trở nên tròn và đỏ. Những vì sao toả sáng đó đây. Ba đỉnh núi lờ mờ phía trước họ, mờ ảo trong ánh chạng vạng. Rauros đang gầm lên những tiếng động kinh hồn. Đêm đã trải xuống trên dòng nước chảy khi những hành nhân cuối cùng cũng đến được dưới bóng của những ngọn đồi.Ngày thứ mười của cuộc hành trình đã trôi qua. Miền Đất Hoang Dã Hơn đã ở phía sau họ. Họ không thể đi nữa mà không lựa chọn giữa đường đông và đường tây. Chặng cuối của Nhiệm Vụ đang ở phía trước họ.
  8. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Chương 10. Tình bằng hữu tan vỡAragorn dẫn họ đi về phía phải của Dòng Sông. Nằm trên sườn tây của nó, dưới bóng đên của Tol Brandir là một vùng cỏ xanh chảy xuống vùng nước nằm dưới chân của Amon Hen. Đằng sau nó một ngọn đồi phủ đầy cây cối thoai thoải nhô lên, và cây mọc lan ra phía tây vòng qua bờ hồ. Một con suối nhỏ chảy xuống nuôi sống rừng cỏ."Chúng ta sẽ nghỉ ở đây vào tối nay," Aragorn nói. "Đây chính là bãi cỏ Parth Galen: một nơi rất đẹp vào những ngày hè xa xưa. Chúng ta hãy hy vọng là đêm nay sẽ không có ma quỷ nào đến đây."Họ kéo thuyền lên bờ xanh, và họ dựng trại cạnh chúng. Họ cử người đứng canh, nhưng chẳng hề có dấu hiệu hay âm thanh nào về kẻ thù của họ. Nếu Gollum vẫn âm mưu theo dấu họ, thì vẫn không thể thấy hay nghe được hắn. Tuy nhiên khi đêm xuống thì Aragorn trở nên rất bồn chồn, ông thường bứt rứt và bừng tĩnh trong giấc ngủ. Được vài giờ thì ông thức dậy và đi đến chỗ Frodo, người đang trong phiên gác."Vì sao mà ông thức dậy chứ?" Frodo hỏi. "Đâu phải phiên gác của ông.""Tôi không biết," Aragorn trả lời; "nhưng một bóng đen và một mối đe doạ đang lớn dần trong giấc ngủ của tôi. Có lẽ nên rút gươm thanh gươm của anh ra.""Vì sao?" Frodo nói. "Có kẻ thù ở sát bên à?""Chúng ta hãy xem thanh Chích nói gì?" Aragorn trả lời.Frodo liền rút thanh gươm elf của ông ra khỏi vỏ. Trước sự hoảng hốt của ông, lưỡi gươm sáng lên lờ mờ trong bóng đêm. "Orc!" ông nói. "Không gần lắm, nhưng có vẻ như cũng khá gần.""Ta sợ là như thế," Aragorn nói.. "Nhưng có thể bọn chúng vẫn chưa đến bên bờ Dòng Sông. Ánh sáng của thanh Chích còn yếu lắn, và có thể điều mà nó chỉ ra không có gì hơn việc có vài tên gián điệp của Mordor đang lảng vảng ở bên bờ dốc Amon Lhaw. Trước đây tôi chưa bao giờ nghe về bọn Orcs trên Amon Hen. Nhưng ai biết được là điều gì có thể xảy ra trong những ngày này, bây giờ thì Minas Tirith không còn bảo đảm an toàn cho những lối đi của Anduin nữa. Chúng ta phải đi thật cảnh giác vào ngày mai."Rồi ban mai đến như lửa và khói. Thấp ở phía Đông là những dãy mây đen nhìn giống như những làn khói bốc lên từ một đám cháy lớn. Mặt trời lên toả sáng từ phía sau chúng với những vầng lửa đỏ âm u; nhưng rồi nó sớm vượt lên chúng trong một bầu trời quang đãng. Đỉnh của Tol Brandir phủ đầy vàng. Frodo liếc ra phía đông và nhìn chằm chằm vào hòn đảo cao. Cạnh của nó được nâng lên cao khỏi dòng nước chảy. Những vách đá cao phía trên đầy cây mọc, cây này mọc trên cây khác; và trên chúng là bền mặt xám của một vách đá không thể leo lên đến được, được bao phủ bởi một vòng đá xoắn ốc khổng lồ. Có rất nhiều chim chóc lượn vòng quanh nó, nhưng không thể thấy được những dấu hiệu gì về những sự sống khác.Khi họ ăn xong, Aragorn gọi cả Đội Đồng Hành lại. "Cuối cùng đã đến ngày này," ông nói: "ngày của lựa chọn mà chúng ta đã trì hoãn lại khá lâu. Điều gì đã hình thành trong Đội Đồng Hành chúng ta sau khi đã đi xa đến đây trong tình bằng hữu? Chúng ta sẽ rẽ về phía tây với Boromir và tham gia cuộc chiến ở Gondor,; hay là rẽ về phía đông với Sợ Hãi và Bóng Tối; hay là chúng ta phá vỡ tình bằng hữu và mỗi người sẽ đi một con đường mà người đó chọn? Dù làm gì đi nữa thì chúng ta cũng phải làm sớm. Chúng ta không thể dừng lại lâu ở đây. Kẻ thù đang ở bờ tây, chúng ta đã biết thế; nhưng tôi sợ là bọn Orc có thể đã ở bên bờ nước rồi."Có một khoảng im lặng dài, và không ai nói hay cử động cả."Được rồi, Frodo," cuối cùng Aragorn nói. "Tôi sợ là gánh nặng bây giờ đang đặt lên vai anh. Anh là Người Mang Chiếc Nhẫn được Hội đồng chỉ định. Anh có thể đơn độc lựa chọn đường đi của mình. Tôi không thể khuyên anh về vấn đề này được. Tôi không phải là Gandalf, và cho dù tôi đã cố đóng vai trò của ông ấy, tôi cũng không thể biết được ông ấy đã dự định hay hy vọng gì vào lúc này, nếu thật sự ông ấy có dự định hay hy vọng. gì. Điều khả dĩ nhất có vẻ như là nếu ông ấy có ở đây thì vẫn đợi sự lựa chọn của anh. Đó là số phận của anh."
    Frodo không trả lời ngay. Rồi ông nói thật chậm. "Tôi biết rằng cần phải nhanh chóng, nhưng tôi không thể lựa chọn được. Gánh nặng quá nặng. Hãy cho tôi một giờ, và tôi sẽ nói! Hãy để tôi một mình!"Aragorn nhìn ông với vẻ cảm thông sâu sắc. "Được lắm, Frodo con trai của Drogo," ông nói. "Anh sẽ có một giờ, và anh sẽ ở một mình. Chúng ta sẽ ở lại đây một lúc. Nhưng đừng đi xa quá khỏi tầm gọi."Frodo ngồi một lúc, đầu cúi xuống. Sam vẫn đang rất chăm chú quan sát chủ mình, lắc đầu và lẩm bẩm: "Rõ ràng như một ngọn giáo, nhưng nếu Sam nói lên ý mình vào lúc này thì chưa tốt."Lúc này Frodo đã đứng dậy và đi dạo quanh; và Sam thấy rằng trong khi những người khác đã tản đi và không nhìn về ông, thì đôi mắt của Boromir vẫn theo dõi Frodo đầy chăm chú, cho đến khi ông khuất ra khỏi tầm nhìn vào những hàng cây ở chân Amon Hen.Lang thang không mục đích trong rừng, Frodo thấy rằng chân ông đang dẫn ông lên những bờ dốc trên đồi. Ông đi theo lối mòn, là một tàn tích thoái hoá của một con đường lớn vào ngày xưa. Những bậc đá đã được đẽo gọt trên nó, nhưng bây giờ thì chúng đã vỡ vụn và mòn đi, và bị ngăn ra bởi rễ cây. Ông leo lên một lúc, không quan tâm đến mình đang đi đâu, cho đến khi ông đến một vùng cỏ. Những cây thanh hương trà đang mọc quanh nó, và ở giữa màn sương là một vùng đá rộng bằng phẳng. Bãi cỏ nhỏ phía trên trải dàu ra phía Đông và được phủ đầy nắng sớm. Frodo dừng lại, nhìn quanh Dòng Sông nằm xa phía dưới ông, dẫn đến Tol Brandir và bầy chim chóc đang lượn quanh trong cái vịnh vĩ đại của khoảng không nằm giữa ông và hòn đảo không dấu chân người. Tiếng vọng của Rauros vẫn gầm vang lẫn lộn từ một khoảng không sâu thẳm.Ông ngồi trên bờ đá và chống tay lên cằm, nìn về phía tây nhưng mắt ông chẳng thấy gì nhiều. Tất cả những gì xảy ra từ khi Bilbo rời khỏi Quận đang băng qua tâm trí ông, ông nhớ lại tất cả những gì mà ông có thể nhớ từ lời của Gandalf. Thời gian trôi đi, và ông vẫn không đến gần hơn được với một lựa chọn nào.Thình lình ông bừng tĩnh khỏi những ý nghĩ của mình: ông chợt cảm thấy một cảm giác lạ lùng rằng có cái gì đó sau lưng mình, một đôi mắt không thân thiện đang ngắm nhìn ông. Ông bật dậy và quay phắt lại, nhưng tất cả những gì ông thấy trước sự ngạc nhiên của mình là Boromir, với một khuôn mặt đang mỉm cười và vui vẻ."Tôi sợ cho anh, Frodo ạ," ông nói, tiến tới phía trước. "Nếu Aragorn nói đúng và bọn Orcs đang đến gần, thì không ai trong số chúng ta đi một mình được, và anh thì yếu hơn tất cả: có rất nhiều thứ phụ thuộc vào anh. Và tim tôi cũng nặng trĩu. Tôi có thể ở lại đây và nói một chút không, vì tôi đã tìm thấy anh? Nó sẽ làm tôi thấy thoải mái hơn. Có nhiều thứ ngoài kia, và tất cả những ý kiến đã trở thành những cuộc tranh cãi không có đoạn kết. Nhưng hai người cùng với nhau có thể tìm thấy những ý khôn ngoan.""Ông thật tử tế," Frodo trả lời. "Nhưng tôi không nghĩ là có bất kỳ ý kiến nào giúp được tôi. Vì tôi biết tôi nên làm gì, nhưng tôi sợ làm nó, Boromir ạ: sợ."Boromir đứng lặng yên. Rauros vẫn gầm vang không dứt. Gió xào xạc trong những càng cây. Frodo rùng mình.Thình lình Boromir bước đến và ngồi cạnh ông. "Anh có chắc là anh không lo sợ một cách không cần thiết không?" ông nói. "Tôi muốn giúp anh. Anh cần lời khuyên trong lựa chọn khó khăn của mình. Anh sẽ không cần lời khuyên của tôi à?""Tôi nghĩ là tôi đã biết ông sẽ cho tôi lời khuyên nào, Boromir ạ," Frodo nói. "Và nó cũng giống như sự suy xát nhưng để cảnh báo trong tim tôi.""Cảnh báo? Cảnh báo chống lại cái gì?" Boromir lạnh lùng hỏi."Chống lại sự trì hoãn. Chống lại con đường có vẻ như dễ dàng hơn. Chống lại sự từ chối gánh nặng trên vai mình. Chống lại, vâng, nếu như phải nói, chống lại vịêc tin vào sức mạnh và sự thật của Con Người.""Nhưng cái sức mạnh ấy đã bảo vệ anh từ lâu từ khi ra anh ra xa khỏi cái làng nhỏ bé của anh, dù anh biết hay không.""Tôi không nghi ngờ giá trị của những người các anh. Nhưng thế giới đang thay đổi. Những bức tường của Minas Tirith có thể rất vững chãi, nhưng chúng không đủ mạnh. Nếu chúng đổ xuống thì sao?""Chúng tôi sẽ ngã xuống đầy can đảm trong chiến đấu. Nhưng vẫn còn hy vọng là chúng tôi sẽ không ngã xuống.""Không có hy vọng trong khi Chiếc Nhẫn vẫn còn tồn tại," Frodo nói."A! Chiếc Nhẫn!" Boromir nói, mắt ông loé lên. "Chiếc Nhẫn! Việc chúng phải chịu đựng nhiều sợ hãi và nghi ngờ như thế cho một vật nhỏ bé như vậy không phải là một số phận kỳ lạ sao? Một vật nhỏ như thế! Và tôi đã chỉ mới nhìn qua nó một thoáng trong Ngôi Nhà của Elrond. Tôi có thể thấy nó lần nữa không?"Frodo nhìn lên. Tim ông đột ngột trở nên lạnh giá. Ông thấy một ánh sáng kỳ lạ trong ánh mắt của Boromir, trong khi mặt ông vẫn vui tươi và thân thiện. "Tốt nhất là nên giấu kín nó," ông trả lời."Tuỳ ông, tôi không quan tâm," Boromir nói. "Nhưng tôi không thể thậm chí là chỉ nói về nó sao? Vì có vẻ như ông chỉ nghĩ đến quyền lực của nó trong tay Kẻ Thù: về những hiệu ứng ma quỷ của nó chứ không phải về những điều tốt của nó. Thế giới có thể thay đổi, anh đã nói thế. Minas Tirith sẽ sụp đổ nếu như Chiếc Nhẫn vẫn còn. Nhưng vì sao? Chắc chắc làthế, nếu Chiếc Nhẫn ở cùng với Kẻ Thù. Nhưng vì sao, nếu như nó ở cùng với chúng ta?""Ông không có mặt ở Hội Đồng sao?" Frodo trả lời. "Bởi vì chúng ta không thể dùng nó, và những ai dùng nó rồi sẽ biến thành ma quỷ."Boromirr đứng dậy và đi tới đi lui đầy sốt ruột. "Anh cứ tiếp tục như thế," ông gào lên. "Gandalf, Elrond - tất cả những người đó dạy anh nói thế. Bản thân họ có thể đúng. Những người elves, nửa elves và các phù thuỷ ấy, họ có thể rồi sẽ gặp bất hạnh. Tôi vẫn thường nghi ngờ không biết là họ có thật sự thông thái và hoàn toàn không nhút nhát hay không. Nhưng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Con Người thì trung thực, và họ sẽ không lầm lạc. Chúng tôi, những người con của Minas Tirith vẫn luôn trung thành qua bao năm tháng thử thách. Chúng tôi không ước muốn quyền lực của những lãnh chúa phù thuỷ, chỉ cần có sức mạnh để bảo vệ chính mình, chỉ sức mạnh mà thôi. Và hãy xem này, cơ hội đã mang ra ánh sáng cái mà chúng tôi cần - Sức Mạnh Quyền Lực. Đó là một món quà, tôi cho là thế; món quà cho những kẻ thù của Mordor. Không dùng đến nó thì thật là điên khùng, hãy dùng quyền lực của Kẻ Thù để chống lại chính hắn. Không sợ hãi, không thương xót, chỉ cần những điều đó để đạt đến thắng lợi. Một chiến binh có thể làm gì trong giờ này, một lãnh đạo vĩ đại ư? Aragorn có thể làm gì? Nếu như ông ta từ chối, vì sao không thể là Brrm? Chiếc Nhẫn có thể tôi sức mạnh Ra Lệnh. Tôi sẽ đẩy lùi đạo quân Mordor, và tất cả mọi người sẽ tập hợp dưới lá cờ của tôi!"Boromir sải bước đi đi lại lại,nói mỗi lúc một lớn hơn: Ông gần như cảm thấy quên bẵng Frodo, trong khi ông mãi nói về những bức tường thành và vũ khí, về sự tập trung lực lượng; và ông vẽ ra những kế hoạch về những đội đồng minh vĩ đại và những chiến thắng rực rỡ sẽ có; và ông sẽ đánh bại Mordor, và bản thân mình sẽ trở thành một vì vua vĩ đại, nhân đức và thông thái. Thình lình ông dừng lại và vung tay."Và họ nói với chúng tôi rằng hãy ném nó đi!" ông gào lên. "Tôi sẽ không chấp nhận phá huỷ nó. Điều này cũng được thôi, nếu như có nguyên nhân nào chỉ ra được bất kỳ hy vọng nào để làm thế. Không có. Chỉ có một kế hoạch được đưa ra với chúng ta là một hafling sẽ mò mẫm đâm đầu vào Mordor và cung cấp cho Kẻ Thù mọi cơ hội để chiếm lại nó cho chính hắn. Điên rồ!""Chắc chắn là anh đã thấy rồi chứ, bạn tôi?" ông nói, thình lình quay lại phía Frodo. "Anh nói rằng anh đang sợ. Nếu như vậy, thì người cứng rắn nhất sẽ xin lỗi anh. Nhưng nó chẳng phải thật sự là một cảm giác tốt của anh đối với việc phản kháng sao?""Không, tôi sợ," Frodo nói. "Chỉ đơn giản là sợ. Nhưng tôi rất vui khi được nghe ông nói rõ mọi chuyện như thế. Lúc này tâm trí của tôi đã rõ ràng rồi.""Thế thì anh sẽ đến Minas Tirith chứ?" Boromir kêu lên. Mắt ông sáng lên và mặt ông đầy hăm hở."Ông hiểu lầm tôi rồi," Frodo nói."Nhưng anh sẽ đến chứ, ít nhất là trong một thời gian chứ?" Boromir khăng khăng. "Thành phố của tôi không xa đây, và từ đấy đến Mordor sẽ chẳng xa hơn đây là bao. Chúng tôi đã ở miền hoang dã từ lâu, và anh sẽ cần đến tin tức về những gì Kẻ Thù đang làm trước khi anh đi. Đi với tôi, Frodo," ông nói. "Anh cần nghỉ ngơi trước khi tiếp tục mạo hiểm, nếu như anh phải làm thế." Ông đặt tay lên vai người hobbit một cách đầy thân thiện; nhưng Frodo cảm thấy bàn tay run lên với một sự khích động lộ rõ. Ông vội bước tránh ra, và mắt ông cẩn trọng nhìn lên Con Người cao lớn, cao gấp đôi ông và mạnh hơn ông nhiều lần."Vì sao anh có vẻ kém thân thiện thế?" Boromir nói. "Tôi là một con người thật thà, không phải là một tên trộm hay một kẻ theo dõi. Tôi cần Chiếc Nhẫn của anh: bây giờ thì anh đã biết rồi; nhưng anh có được lời của tôi rằng tôi không muốn giữ nó cho mình. Anh có thể cho tôi ít nhất thử kế hoạch của mình không? Hãy cho tôi mượn chiếc Nhẫn!""Không! Không!" Frodo kêu lên. "Hội Đồng đã giao cho tôi giữ nó.""Đấy tại vì cái ý nghĩ điên rồ là Kẻ Thù sẽ đánh bại chúng ta," Boromir kêu lên. "Điều này làm tôi tức giận biết bao! Ngu ngốc! Ngu ngốc khó bảo! Ngoan cố chạy đến chỗ chết và phá hỏng cơ hội của chúng ta. Nếu như có một người trần nào có quyền có Chiếc Nhẫn, thì đó là con người ở Numeror, chứ không phải Halfling. Nó không phải là của anh trừ phi bởi một cơ hội không may. Nó có thể đã thuộc về tôi. Nó nên thuộc về tôi. Đưa nó cho tôi!"
  9. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Frodo không trả lời, nhưng đi về phía đá lớn bằng phẳng đứng giữa họ. "Nào, nào, bạn tôi!" Boromir nói với một giọng nhẹ nhàng. "Vì sao lại giũ bỏ nó? Vì sao không để cho sự nghi ngờ và sự sợ hãi của ông đi khỏi? Anh có thể đổi lỗi cho tôi, nếu anh muốn. Anh có thể nói rằng tôi quá mạnh và đã giật nó khỏi tay anh bằng vũ lực. Tôi tôi quá mạnh với anh, halfling ạ," ông kêu lên, thì thình lình ông nhảy qua tảng đá và nhảy đến Frodo. Khuôn mặt xinh đẹp và vui vẻ của ông đã thay đổi ghê gớm; lửa giận đã bùng lên trong mắt ông.
    Frodo tránh sang một bên và lại sau một hòn đá giữa họ. Ông chỉ có thể làm một chuyện: ông run rẩy rút Chiếc nhẫn ra khỏi sợi dây chuyền và vội vã đeo vào ngón tay của mình, ngay khi Boromir lại nhảy về phía ông. Con Người há hốc mồm, nhìn trừng trừng trong một thoáng với vẻ sững sờ, và rồi điên dại chạy xộc đến, tìm kiếm quẩn quanh những vách đá và cây cối."Tên lừa đảo khốn khổ!" ông gào lên. "Hãy coi chừng ta! Bây giờ ta đã thấy được tâm địa của mi. Mi sẽ mang Chiếc Nhẫn đến cho Sauron và bán đứng tất cả chúng ta. Mi chỉ đợi cơ hội để bỏ rơi chúng ta trong cơn hoạn nạn. Ta nguyền rủa mi và tất cả bọn hafling, cầu cho bọn mi chết và tăm tối!" Rồi vướng phải một tảng đá, ông ngã xoài ra và nằm úp mặt xuống đất. Ông nằm yên như thế như thể câu nguyền của chính ông đã giáng trúng ông, rồi thình lình ông khóc.Ông đứng dậy và chùi tay lên mắt để lau những giọt lệ."Tôi đã nói gì thế này?" ông gào lên. "Tôi đã làm gì? Frodo, Frodo!" ông gọi to. "Trở lại đi! Tôi lên một cơn điên, nhưng nó qua rồi. Trở lại nào!"Không có tiếng trả lời. Frodo thậm chí còn không nghe thấy tiếng ông gào. Ông đã ở rất xa, nhảy bừa lên một con đường dẫn lên đỉnh đồi. Sự kinh hoàng và đau khổ làm ông sốc, khuôn mặt giận dữ điên dại với cặp mắt bốc lửa của Boromir vẫn còn trước mặt ông.Ông nhanh chóng ra khỏi đỉnh Amon Hen một mình, rồi ngừng lại, há hốc mồm để thở. Ông thấy qua màn sương một vòng tròn lớn bằng phẳng, lát bởi những ngọn cờ vĩ đại, và bị bao quanh bởi một khung cảnh chiến trường vỡ vụn; và ở chính giữa, trên bốn cây cột chạm khắp, là một cái ghế cao, được dẫn lên bởi nhiều bậc thang. Ông đi lên đó và ngồi vào cái ghế cổ xưa, cảm thấy như một đứa trẻ đi lạch đang trèo lên ngai vàng của những vì vua núi.Đầu tiên ông không thể thấy gì nhiều. Ông cảm thấy như thế giới sương mù trong đó chỉ có những bóng đen: Chiếc Nhẫn đang trùm lên ông. Rồi màn sương tan dần ở đó đây và ông thấy nhiều cảnh tượng: nhỏ và rõ ràng như thể chúng ở dưới mắt ông trên một cái bàn, nhưng ở rất xa. Hoàn toàn không có âm thanh, chỉ có những hình ảnh sống động chiếu sáng. Thế giới có vẻ như đang co ngắn lại và chìm vào im lặng. Ông đang ngồi trên Chiếc Ghế Thị Giác, trên đỉnh Amon Hen, Ngọn Đồi Đôi Mắt Con Người ở Numeror. Ở phía đông ông nhìn thấy những vùng đất chưa được thám hiển, những đồng bằng không tên và những khu rừng chưa khám phá. Ông nhìn lên phía bắc, và Dòng Sông Vĩ Đại nằm như một dãi băng bên dưới ông, Ngọn Núi Sương Mù sừng sững nhỏ nhoi và cứng rắng như một hàm răng gãy. Ông nhìn sang phía tây và thấy bãi cỏ Rohan rộng lớn; và Orthanc, ngọn tháp Isengard, nhìn giống như một cọc nhọn màu đen. Ông nhìn xuống phía nam, và ngay dưới chân ông là Dòng Sông Vĩ Đại uốn cong như một làn sóng lung lay và lượn vào những ngọn thác Rauros đổ xuống một vùng hồ tung bọt; một cái cầu vồng toả sáng đang chơi vơi trên làn khói. Và ông thấy Ethir Anduin, một vùng châu thổ rộng lớn do Dòng Sông bồi đắp, và vô số những loài chim biển đang lượn vòng như một đám bụi sáng trong ánh mặt trời, và bên dưới chúng là biển màu xanh bạc đang lăn tăn những đợt sóng vô tận.Nhưng nhìn đâu ông cũng nhìn thấy những dấu hiệu của chiến tranh. Rặng Núi Sương Mù đang nhốn nhoá như một tổ kiến: bọn orcs đang túa ra từ hàng ngàn lỗ thủng. Dưới những cành cây của Mirkwood đầy những dấu vết giao tranh quyết liệt của Elves và Con Người và những con thú gục ngã. Vùng đất của Beornign đang bốc lửa; một đám mây đang phủ trên Moria, khói bốc lên từ biên giới Lurien.Các kỵ sĩ đang phóng nước đại trên bãi cỏ Rohan; sói đang tràn ra từ Isengard. Từ các bến cảng ở Harad những chiếc thuyền chiến đang ra biển; và vượt khỏi bờ Đông Con Người đang đi chuyển không ngừng: những kiếm sĩ, kích sĩ, cung thủ trên mình ngựa, nx xe ngựa chở các thủ lĩnh và chất nặng hàng hoá. Tất cả quyền lực của Chúa Tể Hắc Ám đang chuyển động. Rồi quay lại sang phía nam ông nhìn thấy Minas Tirith. Nó có vẻ như rất xa, và vô cùng xinh đẹp: những bờ tường thành màu trắng, nhiều ngọn tháp, kiêu hãnh và đẹp đẽ trên đỉnh núi; những bức tường với lỗ châu mai của nó lấp lánh ánh thép, và những ngọn tháp nhỏ của nó đang bừng lên với nhiều lá cờ. Hy vọng lại dâng trong tim ông. Nhưng đối lại với Minas Tirith là một pháo đài khác, to lớn hơn và mạnh mẽ hơn. Đôi mắt u sầu bất đắc dĩ của ông dõi theo hướng đó, về phía đông. Nó băng qua những cây cầu bị huỷ hoại ở Osgiliath, cánh cổng đang mở xếch ra của Minas Morgul, và Rặng Núi ma quái, và nó nhìn lên Gorgoroth, thung lũng kinh hoàng của Lãnh Địa Mordor. Bóng tối nằm dưới ánh Mặt Trời. Lửa sáng lên giữa vùng khói. Ngọn Núi Địa Ngục đang bùng cháy và mùi hôi thối nồng nặc đang bốc lên. Rồi cuối cùng cái nhìn của ông chựng lại: từng nối trên tường, lỗ châu mai tiếp lỗ châu mai đen ngòm, mạnh mẽ đến không thể lường được, một ngọn núi thép, cổng bằng thép luyện, ngọn tháp cứng rắn vô cùng, ông đã thấy nó: Barad-dyr, Pháo đài của Sauron. Tất cả hy vọng rời khỏi ông.
    Rồi thình lình ông cảm thấy Con Mắt. Có một con mắt trong Ngọn Tháp Hắc Ám vẫn không ngủ. Ông biết rằng nó đang nhận ra dần cái nhìn của ông. Tại đấy có một cơn cuồng nhiệt hoang dại. Nó chảy chồm đến ông; gần như một ngón tay của ông đã cảm thấy nó, đang tìm kiếm ông. Nó nhanh chóng đóng chặt xuống ông, nó đã biết chính xác ông đang ở đây. Nó đang chạm đến Amon Lhaw. Nó đang liếc lên Tol Brandir, ông lao vội xuống khỏi ghế, rạp mình, lấy cái mũ trùm xám che lên đầu.Ông nghe chính mình đang gào thét: Không bao giờ, không bao giờ! Hoặc như thế này: Ta đang đích thực đến, ta sẽ đến với ngươi chứ? Ông không thể nói gì. Rồi một số điểm quyền lực khác chợt bùng lên trong tâm trí ông như một ánh chớp: Tháo nó ra! Tháo nó ra! Tên ngốc, tháo nó ra! Tháo Chiếc Nhẫn ra!Hai quyền lực giằng co bên trong ông. Trong một thoáng, những điểm đang giao tranh quyết liệt này đạt đến một sự cân bằng tuyệt đối, ông quằn quại, đau đớn. Thình lình ông chợt nhận ra lại chính mình. Frodo, không phải Giọng Nói hay Con Mắt nữa: ông đang tự do lựa chọn, và trong chốc lát chỉ còn lại một việc để làm. Ông tháo Chiếc Nhẫn ra khỏi ngón tay của mình. Ông đang quỳ giữa ánh mặt trời quang đãng trước cái ghế cao. Một bóng đen có vẻ như đang thoáng qua như một cánh tay phía trên ông; nó biến khỏi Amon Hen và mò mẫm ra khỏi phía tây, rồi biến mất. Rồi tất cả bầu trời trở nên xanh trong và chim lại hót vang trên từng ngọn cây.Frodo đứng đậy. Một sự mệt mỏi ghê gớm trùm lên ông, nhưng tâm trí ông vẫn vững vàng và tim ông đã nhẹ nhõm. Ông nói lớn với chính mình: "Bây giờ ta sẽ làm cái mà ta phải làm," ông nói. "Ít nhất thì nó cũng rõ ràng rồi: sự ma quái của Chiếc Nhẫn lúc nào cũng có tác dụng thậm chí ngay cả trong Đội Đồng Hành, và Chiếc Nhẫn phải rời khỏi họ trước khi nó gây thêm tác hại. Tôi sẽ đi một mình. Tôi không thể tin ai, và những ai tôi tin cậy lại quá thân thiết với tôi: Sam già tội nghiệp, Merry và Pippin. Người Sải Bước nữa: tim ông luôn dành cho Minas Tirith, và ở đấy người ta cần ông, vì bây giờ Boromir đã ngã về phía ma quỷ. Tôi sẽ đi một mình. Đi ngay."Ông nhanh chóng đi xuống con đường và đi trở lại bãi cỏ nơi mà Boromir đang tìm ông. Rồi ông dừng lại, lắng nghe. Ông nghĩ rằng ông đang nghe thấy tiếng la hét và tiếng gọi từ khu rừng gần bên bờ sông bên dưới."Họ đang săn tìm tôi," ông nói. "Tôi tự hỏi tôi đã tránh đi được bao lâu. Tôi nghĩ là đã hàng giờ rồi." Ông ngần ngại. "Tôi có thể làm gì đây?" ông lẩm bẩm. "Bây giờ tôi phải đi hoặc là tôi sẽ không bao giờ đi. Tôi sẽ không có lại cơ hội nữa. Tôi ghét phải rời khỏi họ như thế này mà không có lời giải thích nào. Nhưng chắc chắn họ sẽ hiểu. Sam sẽ hiểu. Và tôi có thể làm gì khác nữa?"Ông chậm chạp rút chiếc Nhẫn ra và lại đeo nó vào. Ông biến mất và băng xuống ngọn đồi, nhẹ hơn một làn gió thổi.Những người khác ngồi lại khá lâu bên bờ sông. Họ im lặng một lúc, liên tục đi đi lại lại; nhưng bây giờ thì họ ngồi lại thành một vòng tròn, và nói chuyện. Cứ chốc chốc họ lại cố nói về những chuyện khác, về con đường dài đầy mạo hiểm; họ hỏi Aragorn về vương quốc Gondor và lịch sử cổ đại của nó; về những tàn tích của những công trình vĩ đại của nó vẫn còn có thể thấy ở biên giới kỳ lạ của Emyn Muil: những vì vua đá và những chiếc ghế ở Lhaw và Hen, và Cầu Thang vĩ đại bên cạnh những ngọn thác ở Rauros. Nhưng ý nghĩ và lời nói của họ vẫn luôn trở về với Frodo và Chiếc Nhẫn. Frodo đã lựa chọn như thế nào? Vì sao ông ấy lại ngập ngừng?
    ?oAnh ta đã cân nhắc con đường nào là liều lĩnh nhất, tôi nghĩ thế," Aragorn nói. "Và anh ta có thể làm điều đó. Bây giờ thì đi về phía đông lại càng ít hy vọng hơn bao giờ hết đối với Đội Đồng Hành, vì chúng ta đang bị Gollum lần theo, và phải luôn lo sợ là cuộc hành trình bí mật của chúng ta đã bị phản bội. Nhưng Minas Tirith chẳng gần hơn với Ngọn Lửa và sự phá huỷ của Gánh Nặng."Chúng ta có thể ở lại đây một lúc và bày tỏ lập trường can đảm; nhưng Lãnh Chúa Denethor và người của ông ta không thể hy vọng vào những gì thậm chí là Elrond nói vượt sau quyền lực của ông ấy" thậm chí là để giữ bí mật về Gánh Nặng hoặc để giữ toàn bộ tâm trí của Kẻ Thù tránh xa nó khi hắn đến để lấy nó. Chúng ta sẽ lựa chọn gì nếu chúng ta ở vào vị trí của Frodo? Tôi không biết. Nhưng bây giờ là lúc chúng ta nhớ Gandalf nhất.""Sự mất mát của chúng ta thật đau khổ," Legolas nói. "Nhưng chúng ta phải cần xác định tâm trí của mình mà không cần sự giúp đỡ của ông. Vì sao chúng ta không thể quyết định để giúp Frodo? Chúng ta hãy gọi ông ấy lại và biểu quyết. Tôi sẽ biểu quyết cho Minas Tirith.""Và tôi cũng thế," Gimli nói. "Chúng ta, tất nhiên , là chỉ được cử đi để giúp đỡ Người Mang Nó trên suốt đoạn đường, và chúng ta không muốn làm gì hơn thế; và không một ai trong số chúng ta ràng buộc với lời thề hoặc mệnh lệnh là phải tìm đến Ngọn Núi Địa Ngục. Sự chia ly của tôi với Lothlurien thật là khó khăn. Nhưng tôi đã đi khá xa, và tôi có thể nói thế này: bây giờ chúng ta đã đến sự lựa chọn cuối cùng, rõ ràng là tôi không thể rời khỏi Frodo được. Tôi sẽ lựa chọn Minas Tirith, nhưng nếu ông ta không đến đấy, thì tôi sẽ theo ông ta.""Và tôi cũng sẽ đi với ông ấy," Legolas nói. "Bây giờ mà nói lời tạm biệt thì thật là xảo trá.""Thật sự đó là một sự phản bội, nếu như tất cả chúng ta rời khỏi ông ấy," Aragorn nói. "Nhưng nếu ông ấy đi về phía đông, thì tất cả cần phải đi với ông ấy; nhưng tôi nghĩ không nghĩ là tất cả nên đi. Chuyến đi này sẽ rất liều lĩnh: cho tám người cũng như cho hai hoặc ba người, hay chỉ một người. Nếu các ông để tôi lựa chọn, thì tôi sẽ chỉ định ba bạn đồng hành: Sam, người không thể chấp nhận điều gì khác; và Gimli; và chính tôi. Boromir sẽ trở về thành phố của anh ấy, nơi cha và người của anh đang cần anh; và những người khác sẽ đi với anh ấy, hoặc ít nhất là Meriadoc và Peregrin, nếu như Legolas không sẵn lòng rời khỏi chúng tôi.""Không thể thế được!" Merry kêu lên. "Chúng ta không thể rời Frodo được! Pippin và tôi luôn muốn đi bất kỳ đâu cậu ta muốn đi, và chúng tôi vẫn tiếp tục như thế. Nhưng chúng tôi không nhận ra rằng điều đó có nghĩa là gì. Nó có như rất khác so với ở Quận hay Rivendell. Để cho Frodo đi đến Mordor thật là điên khùng và độc ác. Sao chúng ta không cản cậu ấy lại.""Chúng ta phải cản anh ta lại," Pippin nói. "Và tôi chắc chắn rằng đó là điều anh ta đang lo ngại. Anh ta biết rằng chúng ta sẽ không đồng ý cho anh ta đi về phía đông. Và anh ấy không muốn bất kỳ ai đi cùng anh ấy, anh bạn già tội nghiệp. Hãy tưởng tượng đi: đi về Mordor một mình!" Pippin rùng mình. "Nhưng tên hobbit già thân thương ấy, hắn nên biết là hắn không cần phải hỏi. Hắn nên biết là nếu chúng ta không cản được hắn, chúng ta sẽ không rời khỏi hắn.""Xin lỗi," Sam nói. "Tôi không nghĩ rằng ông đã hoàn toàn hiểu rõ chủ tôi. Ông ấy không ngần ngại về con đường phải đi. Tất nhiên là không! Dù sao thì Minas Tirith có lợi lộc gì chứ? Tôi muốn nói là, với ông ấy, xin lỗi ông, Ngài Boromir," ông thêm và quay lại. Rồi đến lúc đó thì họ khám phá ra rằng Boromir, người vẫn ngồi yên lặng từ đầu bên ngoài vòng tròn, không còn ở đó nữa.?oBây giờ thì ông ta đi đâu chứ?" Sam kêu lên, đầu lo lắng. "Gần đây ông ấy lạ lắm. Nhưng dù sao thì ông ấy cũng không liên can gì đến tôi. Ông ấy đã rời khỏi đây để về nhà, như ông ấy vẫn luôn nói; và ông ấy không có lỗi gì. Nhưng ngài Frodo, ông biết là ông phải tìm đến Khe Nứt Địa Ngục, nếu như ông ấy có thể. Nhưng ông ấy sợ. Bây giờ thì đã đến đúng vấn đề rồi, ông ấy rõ ràng chỉ là sợ. Đó là vấn đề răc rối của ông ấy. Tất nhiên là ông ấy đã được dạy dỗ nhiều, đúng hơn là tất cả chúng tôi, từ khi chúng tôi rời nhà, không thì ông ấy đã sợ đến mức chỉ việc vất Chiếc Nhẫn xuống Dòng Sông và chạy trốn. Nhưng ông vẫn quá sợ không dám khởi hành. Và ông ấy cũng không sợ gì về chúng ta đâu: cho dù chúng ta có đi với ông ấy hay không. Ông ấy biết chúng ta đang làm gì. Đó là một điều khác làm vấn vương ông ấy. Bởi vì ông ấy đã quyết chí ra đi, thì ông ấy sẽ đi một mình. Hãy chú ý lời tôi! Chúng ta sẽ gặp rắc rối khi chúng ta quay lại. Ông ấy đã quyết chí ra đi, chắc chắn như thể tên ông ấy là Baggins.""Tôi tin là anh nói những điều khôn ngoan hơn bất kỳ ai trong số chúng tôi, Sam ạ," Aragorn nói. "Và chúng tôi sẽ làm gì, nếu như những lời của anh là đúng?""Cản anh ấy lại! Đừng để anh ấy đi!" Pippin gào lên."Tôi tự hỏi nên làm không?" Aragorn nói. "Anh ta là Người Mang Nó, và số phận của Gánh Nặng đặt trên anh ta. Tôi không nghĩ rằng phần việc của chúng ta là lái anh ta theo đường này hoặc đường khác. Tôi cũng không nghĩ là chúng ta sẽ thành công nếu chúng ta thử. Có những quyền lực khác mạnh hơn nhiều đang hoạt động.""Được, tôi ước gì Frodo sẽ "quyết chí" và sẽ trở lại, và chúng ta hãy để nó kết thúc," Pippin nói. "Sự chờ đợi này thật khủng khiếp! Hẳn là sắp đến lúc rồi?""Phải," Aragorn nói. "Thời gian đã trôi qua khá lâu. Buổi sáng đã trôi qua lâu rồi. Chúng ta phải gọi anh ta thôi."Ngay lúc đó Boromir xuất hiện trở lại. Ông đi ra khỏi những ngọn cây và đi về phía họ mà không nói lời nào. Khuôn mặt của ông có vẻ khắc nghiệt và buồn bã. Ông ngừng lại như thể đang đếm những ai đang hiện diện, và rồi ngồi tách ra, mắt dán chặt vào nền đất.
  10. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    "Anh đã đi đâu thế, Boromir?" Aragorn hỏi. "Anh có thấy Frodo không?"Boromir ngần ngừ một lúc. "Có, và không," ông chậm chạp trả lời. "Có: tôi đã tìm thấy anh ta trên đường lên đồi. Tôi muốn anh ta đi đến Minas Tirith và đừng đi về phía đông. Tôi đã trở nên giận dữ và anh ta đã rời khỏi tôi. Anh ta đã biến mất. Tôi chưa bao giờ thấy một chuyện như vậy xảy ra trước đây cho dù tôi đã nghe đến nó trong truyền thuyết. Anh ta hẳn là đã đeo Chiếc Nhẫn vào. Tôi không thể tìm lại anh ta. Tôi nghĩ là anh ta đã trở về với các ông.""Đó là tất cả những gì anh phải nói à?" Aragorn nói, nhìn Boromir chăm chú và không thân thiện gì lắm."Phải," Boromir trả lời. "Tôi sẽ không nói gì hơn.""Thật là tồi tệ!" Sam kêu lên, nhảy dựng lên. "Tôi không biết Con Người này định làm cái gì. Vì sao mà ngài Frodo lại đeo cái vật ấy vào? Ông ấy không nên làm thế; ve nếu ông ấy làm, chỉ có trời mới biết điều gì sẽ xảy ra!""Nhưng cậu ấy sẽ không đeo nó đâu," Merry nói. "Trừ phi cậu ấy phải trốn khỏi những vị khách không mời, giống như ông Bilbo ấy.""Nhưng anh ta đi đâu? Anh ta đang ở đâu?" Pippin kêu lên. "Anh ấy hẳn là đã ở xa lắc rồi.""Lần cuối anh thấy Frodo là bao lâu rồi, Boromir?" Aragorn hỏi."Nửa giờ, có thể thế," ông trả lòi. "Hoặc có thể là một giờ. Tôi đã lang thang một lúc từ lúc đó! Tôi không biết! Tôi không biết!" ông gục đầu vào tay, và ngồi gục xuống trong nỗi đau khổ."Một giờ kể từ khi ông ấy biến mất!" Sam kêu lên. "Chúng ta phải cố tìm ông ấy ngay. Nào!""Đợi một lúc!" Aragorn kêu lên. "Chúng ta phải chia thành từng đôi, và phải sắp xếp lại, đợi nào! Đợi!"
    Không có kết quả. Họ chẳng chú ý gì đến ông. Sam là người đầu tiên lao đi. Merry và Pippin theo sau, và đã biến mấy về phía tây vào những hàng cây bên bờ sông, gọi lớn: Frodo! Frodo! bằng những giọng hobbit trong veo cao vút của họ. Legolas và Gimli đang chạy. Có vẻ như một sự sợ hãi hoặc điên khùng đang trùm xuống Đội Đồng Hành."Chúng ta sẽ bị phân tán và lạc mất," Aragorn rên lên. "Boromir! Tôi không biết là anh đang chơi trò gì trong cái trò tai hoạ này, nhưng hãy giúp một tay nào! Hãy đuổi theo hai hobbit trẻ ấy và ít nhất hãy bảo vệ họ, thậm chí nếu các anh không thể tìm thấy Frodo. Hãy trở lại nơi này, nếu tìm thấy anh ta, hoặc bất kỳ dấu vết nào của anh ta. Tôi sẽ trở về ngay."Aragorn lao vội đi đuổi theo Sam. Ngay khi ông đến bên bãi cỏ nhỏ bên đám thanh hương trà thì ông đuổi kịp Sam, đang lao lên đồi, thở hổn hển và gọi to, Frodo!"Đi với tôi, Sam!" ông nói. "Không ai trong số chúng ta nên đi một mình. Có một taihoạ quanh đây. Tôi cảm thấy thế. Tôi sẽ đi lên đỉnh, đến chỗ Cái Ghế của Amon Hen, để xem có thể thấy được gì. Và nhìn kìa! Đúng như tim tôi đoán, Frodo đã đi đường này. Hãy theo tôi, và hãy quan sát cẩn thận!" ông lao đi theo lối mòn. Sam cố hết sức, nhưng ah không thể theo kịp người Ranger Người Sải Bước, và nhanh chóng bị rơi lại phía sau. Anh chẳng đi được bao nhiêu trước khi Aragorn vượt ra khỏi tầm mắt phía trước. Sam dừng lại và thở phì phì. Thình lình anh vỗ tay lên đầu."Whoa, Sam Gamgee!" anh nói lớn. "Chân mi thì ngắn, nên hãy dùng đến cái đầu! Hãy nhìn xem nào! Boromir không nói dối, việc đó không hợp với ông ta; nhưng ông ấy không kể với chúng ta mọi thứ. Có cái gì đó làm ngài Bilbo sợ khiếp đảm. Thình lình ông ấy đã quyết chí với một điểm. Ít nhất là ông ấy đã xác định tâm trí để ra đi. Đi đâu? Về Hướng Đông. Không có Sam à? Phải, không có ai thậm chí là cả Sam nữa. Thật là cứng rắn, cứng rắn đến độc ác."Sam đưa tay lên mắt, lau dòng lệ rơi. "Vững vàng lên nào, Gamgee!" ông nói. "Hãy nghĩ nào, nếu có thể! Ông ấy không thể bay qua sông, và ông ấy không thể nhảy vượt lên thác nước. Ông ấy không có đồ đạc. Vậy nên ông ấy đã trở về chỗ những con thuyền. Trở về những con thuyền! Trở về những con thuyền, Sam, như ánh chớp!"Sam quay trở lại và lao vụt xuống lối mòn. Anh ngã xuống và đầu gối bị trầy xước. Anh lại bật dậy và lao vụt đi. Anh lao xuống bên bờ cỏ của bãi cỏ Parth Galen bên bờ sông, nơi những chiếc thuyền đang lững lờ trên dòng nước. Không ai ở đấy. Có vẻ như có những tiếng kêu ở cánh rừng phía sau, nhưng anh không chú ý đến chúng. Anh đứng sững một thoáng, bất động, há hốc miệng. Một con thuyền đang tự trôi xuống bờ. Sam chạy xuống bãi cỏ mà không nói tiếng nào. Con thuyền đang trôi xuống dòng nước."Đi nào, ngài Frodo! Đi nào!" Sam gọi, và ném mình xuống bờ, tóm lấy con thuyền đang khởi hành. Anh trượt khỏi nó khoảng một yard. Với một tiếng kêu và một tiếng tung toé anh ngã úp mặt xuống mặt nước sâu đang chảy nhanh. Anh kêu ùng ục bên dưới, và Dòng Sông phủ lên cái đầu bù xù của anh.Một tiếng kêu thất thanh bật ra từ chiếc thuyền trống rỗng. Một mái chèo vung lên và con thuyền lạng đi. Frodo đến vừa kịp lúc để tóm lấy tóc Sam khi anh trồi lên, thở bong bóng và vùng vẫy."Sam của tôi, lên nào!" Frodo nói. "Nào, nắm lấy tay tôi!""Cứu tôi, ngài Frodo!" Sam hổn hển. "Tôi đang chết đuối. Tôi không thể thấy tay ngài.""Đây này. Đừng có cấu véo, anh bạn! Tôi không buông anh đâu. Đạp nước và đừng có trồi sụp nữa, không thì anh làm lật nhào chiếc thuyền bây giờ!"
    Với vài lần cố, Frodo mang được chiếc thuyền vào bờ và Sam đã có thể trườn lên, ướt như một con rái cá. Frodo tháo chiếc Nhẫn ra và đứng lại lên bờ."Anh là điều tệ hại nhất trong những điều tệ hại đáng ngạc nhiên, Sam ạ!" anh nói."Ôi, ngài Frodo, ngài cứng rắn quá!" Sam run lên. "Cứng rắn quá, định đi mà không có tôi và tất cả mọi người. Nếu như tôi không đoán đúng, thì bây giờ ngài đã đến tận đâu rồi?""An toàn trên con đường của ta.""An toàn!" Sam nói. "Hoàn toàn đơn độc và không có tôi để giúp ngài? Tôi không thể chịu đựng được điều ấy, điều ấy với tôi thật là khủng khiếp,""Việc anh đến với ta mới là khủng khiếp, Sam ạ" Frodo nói, "Và ta không thể chịu đựng được nó.""Điều này không thể như việc bị bỏ lại phía sau," Sam nói."Nhưng ta sẽ đi Mordor.""Tôi biết rõ điều ấy, thưa ngài Frodo.Tất nhiên là ngài sẽ làm vậy. Và tôi sẽ đi với ngài.""Này, Sam," Frodo nói, "đừng cản trở ta! Những người khác sẽ trở lại bất kỳ lúc nào. Nếu như họ tóm được ta ở đây, thì ta sẽ phải tranh cãi và giải thích, và ta sẽ không bao giờ có được tâm trí để khởi hành nữa. Nhưng ta phải đi ngay. Đó là con đường duy nhất.""Tất nhiên là vậy," Sam trả lời. "Nhưng không phải đi một mình. Tôi cũng sẽ đi, hoặc là không có ai trong số chúng ta đi cả. Tôi sẽ đục lỗ trên tất cả những con thuyền."Frodo phá lên cười. Một cảm giác ấm áp và vui vẻ chợt tràn vào tim ông."Chừa lại một cái! Chúng ta sẽ cần nó. Nhưng anh không thể đi như thế này mà không cần đến đồ đạc, thức ăn hay bất kỳ thứ gì khác.""Đợi một lúc thôi thưa ngài, và tôi sẽ lấy đồ của tôi ngay!" Sam hăm hở kêu lên. "Tất cả đã sẵn sàng rồi. Tôi nghĩ là hôm nay chúng ta sẽ khởi hành." Anh lao vội xuống khu cắm trại, lôi đống đồ đạc của mình ra khỏi cái đống mà Frodo đã để lại khi ông dọn đồ đạc của các bạn đồng hành ra khỏi chiếc thuyền , anh với lấy một cái chăn dự trữ và một ít túi thức ăn rồi chạy ngược trở lại."Thế là tất cả kế hoạch của ta đã tiêu tùng." Frodo nói. "Việc cố trốn khỏi anh không ích lợi gì cả. Nhưng ta rất vui, Sam ạ. Ta không thể nói với anh là ta vui như thế nào. Đi nào! Rõ ràng là chúng ta phải ở cùng nhau. Chúng ta sẽ đi, và có thể những người khác sẽ tìm thấy một con đường an toàn! Người Sải Bước sẽ trông chừng họ. Ta không nghĩ là chúng ta sẽ thấy lại họ.""Nhưng chúng ta có thể, ngài Frodo. Chúng ta có thể mà," Sam nói.Thế rồi Frodo và Sam cùng nhau khởi hành cho chặng cuối của Nhiệm Vụ. Frodo chèo thuyền ra khỏi bờ, và Dòng Sông mang họ trôi nhanh, dẫn xuống bờ tây, và băng qua những vách đá đe doạ của Tol Brandir. Tiếng gầm của những ngọn thác vĩ đại vang lên gần hơn. Thậm chí với những sự giúp đỡ mà Sam có thể làm, cũng khó mà băng qua dòng nước ở tận cùng phía nam của hòn đảo và lái con thuyền về phía đông hướng về bờ xa.Cuối cùng họ cũng lại cập vào những vách đá bờ nam của Amon Lhaw. Họ tìm thấy một bờ sông thoai thoải, và họ cập thuyền vào, cao hơn dòng nước, và giấu nó sau một bờ đất lớn. Rồi họ khoác hành lý lên vai và khởi hành, tìm một con đường có thể đưa họ lên trên những ngọn đồi xám của Emyn Muil, và đi xuống Lãnh Địa Bóng Tối.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này