1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

''Chửi nhau''-Phải chăng cũng là một nét độc đáo trong nghệ thuật ngôn từ của người Việt?

Chủ đề trong 'Tiếng Việt' bởi home_nguoikechuyen, 18/04/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. yeungon

    yeungon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2003
    Bài viết:
    1.308
    Đã được thích:
    0
    Lại đến chuyện hay ho, lành mạnh. Mấy cái này cũng khó lắm các bác ạ. Nhưng cái khó cội nguồn là định nghĩa chửi như thế nào? Không phải lúc nào người nói và người nghe cũng thông nhất với nhau đưọc đâu. Tôi xin đưa ra một vài ví dụ.
    1)
    A: Hôm nay em mặc đẹp quá!
    B: Anh chửi em hay sao đấy chứ?/ Gớm sao anh cứ phải chửi khéo em thế?
    2)
    C: Anh là một người đê tiện!
    D: Á, con này, mày chửi ông phải không?
    C: Không tôi có chửi anh gì đâu. Tôi chỉ nói ra một sự thật. Sự thật đó là anh là một người đê tiện!
    3) (Một tình huống từ chủ đề thắc mắc về từ ngữ)
    Yeungon: Sao bác nktvnvn cứ hay lôi từ điển ra hù anh em thế nhỉ? ...
    nktvnvn: (trong bài trả lời sau đó xem ra hơi bực bội, cho là yeungon nói ngang như cua. Không biết nktvnvn có coi là yeungon chửi nktvnvn không?)
    Đấy các bác thấy đấy! Khi nào một lời nói đưọc coi như là câu chửi? Trả lời câu này không hề đơn giản chút nào.
    Được yeungon sửa chữa / chuyển vào 16:40 ngày 09/07/2004
  2. Babymonkey

    Babymonkey Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    0
    Đó thực sự cũng là suy nghĩ của tôi cách đây không lâu. Từ bé, tôi chưa được học chửi và cho đến bây giờ vẫn chưa từng biết chửi ai bao giờ. Và tôi đã luôn nghĩ như thế thì mình đã là một cô bé ngoan...
    Rồi đến một hôm, tôi chợt nhận ra rằng, nếu ở đời mà không biết chửi thì cũng thiệt thòi quá.
    Bạn thử nghĩ xem, một ngày, bạn đi chợ và hỏi mua một món hàng mà bạn thấy tàm tạm, tất nhiên, bạn có quyền mua hay không mua. Thế nhưng nếu bạn lựa chọn không mua, bạn sẽ bị chửi, lúc đó, phản ứng của bạn là gì? Chửi lại hay là cười rồi ngoảnh mặt bỏ đi? Vì tôi không biết chửi nên tôi đã cười và xin lỗi người ta. Thế là tôi bị người ta túm lại, bắt ép tôi phải mua hàng. Rất khó chịu mà tôi không thể chửi hay làm gì được. Cái kiểu bắt ép giống như là trấn lột thì đúng hơn.
    Rồi lại một lần khác, tôi đang đi ngoài đường thì bị một thằng con trai trêu chọc, cũng vì tôi không biết chửi mà chỉ nhăn mặt khó chịu, no'' lại càng làm tới, giật xe đùa cợt, may mà có bác bán nước chửi hộ thằng đó nên nó mới chịu biến đi.
    Đấy, sau những lần như thế, bây giờ tôi ước gì tôi biết chửi để không còn bị bắt nạt nữa. Thế mà bây giờ vẫn chả chửi được, chán bỏ mẹ. Hí, có ai dạy tôi phải chửi như thế nào không?
  3. yeungon

    yeungon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2003
    Bài viết:
    1.308
    Đã được thích:
    0
    Bạn ''sắp'' biết chửi rồi đấy, ''cô bé ngoan'' ạ!!!
  4. assassinz

    assassinz Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2003
    Bài viết:
    3.042
    Đã được thích:
    0
    người nào quen chửi chắc là lì hơn người chẳng chửi bao zờ rồi
  5. honghoavi

    honghoavi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2004
    Bài viết:
    1.412
    Đã được thích:
    0
    Tôi có xem chương trình ấy, quả thực mới đầu cũng cười nhưng sao lại thấy buồn, buồn vì một VTV đài truyền hình cả nước, một Lại Văn Sâm MC cũng nổi tiếng mà lại có một chương trình phản giáo dục như thế. Làm như thế là ta đã vô tình (hay cố ý không biết...) cổ vũ cho cái chuyện chửi... nghệ thuật, bản thân chửi đã bao hàm nghĩa không tốt, nghĩa... tục. Chính vì vậy mà ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường người ta đã dạy học trò không được chửi thề. Rất có thể ở một phương diện nào đó người ta cho rằng chửi cũng là một nghệ thuật độc đáo (trong và trường hợp đặc biệt) nhưng nhìn chung ta còn rất cái để bảo tồn hơn là bảo tồn những cái vớ vẩn như thế.
    Không những vậy nó còn đặt ra một tiền lệ chửi cũng là một nghệ thuật nên bộ sách Thần Đồng Đất Việt đã nêu cao tinh thần này cho hàng ngàn độc giả nhí.
    Viết tới đây tự nhiên muốn chửi thề bỏ xừ.. bà con thông cảm nhé...
    honghoavi
  6. voiconlontalonton

    voiconlontalonton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2003
    Bài viết:
    1.362
    Đã được thích:
    0
    Em thấy chửi cũng là một nhu cầu rất cần thiết trong đời sống con người. Tức thì chửi hoặc nghe người khác chửi nhiều thành thói quen, mỗi khi gặp một việc gì cần nhấn mạnh là chửi, vd: **, hôm qua đi chơi vui phết,...
    Vấn đề là đối với người chửi chỉ là một từ đệm thôi, nhiều khi còn chẳng biết nghĩa nữa, (như từ dek,.. em phải tìm hiểu mãi mới biết được ) nhưng người ngoài nghe thì lại khác. Nhiều lúc nói với bạn bè quen gặp người khác cũng có thể lỡ lời dù chả có ý xấu nhưng người ta cũng thấy khó chịu.
    Theo em nhu cầu cần một từ đệm hoặc một từ để nhấn mạnh, để chửi là rất cần thiết, bạn em cứ mở mồm ra chửi nhiều hơn nói, đầu câu **, cuối câu lại **. Bác nào có chuyên môn có thể cho em biết về cái này được không?
    Rõ ràng là nhiều lúc không biết nghĩa của nó (nhưng dùng vẫn dùng thoải mái, nhiều em nhỏ 6, 7 tuổi tức nhau cũng ** loạn cả lên, hỏi đảm bảo không biết) mà phụ thuộc vào thói quen. Sao các nhà chuyên môn không tìm lấy một tiếng nghe thật kêu làm tiếng đệm, lại vừa dùng để chửi nhau nhưng chả có nghĩa gì cả rùi dạy từ lớp một cho học sinh. Chắc nó cũng có tác dụng như ** nhưng người lớn nghe không còn cảm giác mất thoải mái nữa. Chẳng hạn cứ dạy các em mỗi khi tức nhau cứ xyz mà chửi, nhảy vào đánh nhau cũng "xyz mày nè", gặp nhau thì "xyz hôm qua đi đâu gọi mãi không được".. như thế chắc vui lắm nhỉ? Qua độ vài đợt cải cách giáo dục là lại có một nét văn hoá mới của Việt Nam.
  7. Kamaly

    Kamaly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2002
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    ôi trời ơi, chửi là một nét văn hoá đúng rồi, còn chuyện nói rằng cần một từ đệm để nhấn mạnh thì ....... nhiều người có cần đến cái từ nhấn mạnh đâu. Còn đổ tại thói quen ư, thói quen được hình thành phải có thời gian, và cả môi trường nữa. Không thể nói rằng, chửi đệm chỉ vì thói quen, hix..... nếu là trẻ con thì người lớn phải dạy bảo chứ, còn khi đã lớn rồi thì cũng phải biết mình nói gì chứ. Nói chung những câu nói đệm đấy cũng chỉ có ở một số đối tượng thôi, có những người nói chuyện không hề đệm mà vẫn có duyên đáo để đấy chứ. Nhớ lại hồi cấp 3 đi học, hôm đó, cô giáo tôi hỏi một bạn trong lớp, Bạn Nam đâu em, thằng bạn tớ trả lời rất thản nhiên " dạ, em đ.... biết" rồi đến khi cả lớp cười ầm lên nó mới sững người ra rồi xin lỗi cô rối rít. Một thói quen thật kinh khủng
  8. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Văn hoá? chửi
    Chửi, nói năng hồ đồ, tất nhiên không phải là một hành vi văn hóa. Nhưng dưới cái nhìn xã hội học về sự tồn tại của hành vi chửi thì lại có một thú văn hóa... chửi. Vì chửi tồn tại hầu hết ở các nền văn minh cổ kim. Ở mỗi vùng, địa phương, dân tộc có một cách chửi khác nhau. Sắc thái và cấp độ nặng nhẹ của chửi thường thuộc về quan niệm. Cách chửi của miền Bắc khác cách chửi của miền Trung, miền Nam. Đây là cái khác của những thành tố như lối sống, tập quán và ngôn ngữ địa phương .v.v....

    Có lần ở đội bóng Thừa Thiên Huế, các cầu thủ đã dạy cho các đồng nghiệp người Camơrun nói ?ocảm ơn? tiếng Huế là ?omả cha mi?. Và cầu thủ này cứ cảm ơn mọi người bằng câu ?omả cha mi? cho đến khi biết là mình bị đồng nghiệp chơi xỏ. Đây có thể chỉ là một giai thoại nhưng giai thoại này đã phản ánh bản chất giàu văn hóa của chửi kiểu Huế.
    Chửi kiểu Huế có cái hay riêng của nó. Trước hết là cái hay của giai điệu. Nghe những câu chửi đại loại như ?omả cha mi?, ?ođồ mi là đồ mi phá, ba mi về là ba mi la?... quả là nghe như hát. Nếu một người ngoại quốc nghe một mệ Huế chửi thì rất có thể nhầm là mệ đang hát một làn điệu dân ca với những nốt nhạc hiện đại đồ rê mi pha son.
    Hay về giai điệu, chất nhạc, chửi kiểu Huế còn rất mực văn hóa ở nội dung chửi. Không có kiểu chửi chì chiết, tiếng bấc tiếng chì nặng nhẹ, riết róng, thóa mạ, mà chủ yếu là chửi yêu chửi nịnh, chửi lúc này là tỏ tình thương yêu. Một câu chửi như ?omả cha mi? người nghe còn hình dung kèm theo tiếng chửi là một cái bẹo má. Hay người mẹ Huế chửi con ?omi là đồ con tinh?, ?ođồ con tinh le le?, là nói zậy mà không phải zậy. Có lẽ lời chửi có nội dung nặng ký nhất của xứ Huế là ?ođồ vô hậu?. Điều này xuất phát từ sự chịu ảnh hưởng lâu đời của đạo Nho, xem không có con nối dõi là bất hiếu. Vì vậy khi người Huế chửi ai đó là ?ođồ vô hậu?, là chửi vỗ mặt, chửi đến cùng. Nhưng chữ ?ovô hậu? còn có nghĩa rộng của nó chứ không chỉ dừng lại ở nghĩa hẹp không có con nối dõi. ?oVô hậu? còn là không có tương lai (như ở chữ mai hậu - mai sau, là tương lai). Chửi ?omắng yêu? là một trong những sắc thái khá đặc sắc của văn hóa chửi kiểu Huế. Vì vậy rất khó diễn đạt trên giấy mà phải là trong ngữ dụng của nó mới có thể hiểu hết các sắc thái nghĩa của một câu chửi cụ thể. Khó có thể mô tả lại câu chửi ?oà cái mặt coi hay chưa tề? nếu như không được nghe từ một hoàn cảnh nhất định. Con gái Huế thường chửi hay hơn con trai, đàn bà chửi hay hơn đàn ông, người già chửi hay hơn người trẻ, nông thôn chửi hay hơn thành thị... Cái hay hơn ở đây là vốn từ để chửi phong phú hơn và cách chửi dễ chịu hơn. Từng là cái nôi của trung tâm văn hóa, người Huế thích ăn nói văn hoa, sử dụng nhiều từ Hán Việt cho nên chửi kiểu Huế cũng nằm trong tầm ảnh hưởng này. Một kẻ đa nghi sẽ bị chửi là ?ođồ đa nghi như Tào Tháo?. Có biết nhân vật Tào Tháo trong Tam Quốc Chí thì mới hiểu được nghĩa của lời chửi. Cách dùng các điển cố, điển tích trong nội dung chửi đã làm nhẹ đi sắc thái đụng chạm của lời chửi, đó là một cách ?ochửi vòng? rất văn hóa mang đặc trưng kiểu Huế. Đại loại ta chửi mà mi không biết, thâm sâu đó mà nhẹ nhàng, không gây hấn, thúc bách đẩy người bị chửi đi đến chỗ nổi cục nổi hòn, xô xát làm hư việc.
    Câu chửi của người Huế thường hay bắt đầu từ chữ ?ođồ? như một tiếp đầu ngữ. Tính chất định tính chứ không phải là định lượng của chữ ?ođồ? làm người bị chửi ?ohoang mang? một cách dễ chịu. Có thể hiểu câu chửi nặng sau đây ?omi là đồ chó?, nghĩa là ?ođồ chó? chứ không phải là ?ochó?. Dường như ở một số vùng của miền Trung cũng có kiểu chửi này nhưng không đặc trưng như ở Huế.
    Dù muốn hay không thì hành vi chửi vẫn cứ tồn tại một khi còn có con người. Vì vậy tìm một nét văn hóa trong hành vi chửi kiểu Huế chính là để nhận thức sâu hơn điều gì ở nền tảng văn hóa đã tác động đến hành vi đó, làm cho chửi trở thành một lời mắng yêu. Tức tối đó mà dịu dàng đó, chửi mà không mạ lỵ, tục mà thanh tao, Và nếu chửi là một lời mắng yêu, lời khen phi văn bản thì tại sao chúng ta lại không mong ước được nghe chửi suốt ngày?
    Nguyễn Xuân Hoàng
    Nguồn:http://www.hue.vnn.vn

  9. qwertzy2

    qwertzy2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    612
    Đã được thích:
    0
    CHỬI, nếu chỉ dừng ở phương diện văn hoá và nghệ thuật, thì có thể xem là một trò vui và là một nét độc đáo của Việt Nam.
    Nhưng một khi đã đi vào tâm hồn, biến người Việt thành những kẻ nhỏ nhen và nhiều hận thù, nhiều thành kiến, cố chấp, thì là cái nên tránh.
    Mà tôi thấy cái nét thanh của chửi ngày nay dần dần không còn nữa.
  10. yeungon

    yeungon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2003
    Bài viết:
    1.308
    Đã được thích:
    0


    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ:
    @home_nguoikechuyen: bạn yeungon cái gì nó cũng có mức độ thôi.
    Được home_nguoikechuyen sửa chữa / chuyển vào 14:20 ngày 12/06/2005 [/QUOTE]
    Home có giỏi thì chỉ ra cho tôi và mọi người xem cái mức độ đó đi xem nào.
    Tôi đã có nhận xét về cái hình đại diện của muabanmai rằng:
    *********
    Tôi nhìn cái hình đại diện của MBM và tôi nhận xét như thế. Vậy thì theo home tôi sai ở chỗ nào? Tôi quá mức ở chỗ nào?
    Cố thử bắt cái đầu của bạn nó suy nghĩ một chút đi home ơi. Dùng tay ít thôi.
    Được yeungon sửa chữa / chuyển vào 22:26 ngày 12/06/2005
    Được home_nguoikechuyen sửa chữa / chuyển vào 08:55 ngày 14/06/2005

Chia sẻ trang này