1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chúng ta cùng nghĩ.

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi christy166, 27/04/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. christy166

    christy166 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    1.297
    Đã được thích:
    0
    Chúng ta cùng nghĩ.

    Bạn đồng ý bao nhiêu phần trăm với những tổng kết (3 điều) dưới đây

    - Ba điều trong đời một khi đã qua không lấy lại được :+ Thời gian
    + Lời nói
    + Cơ hội

    - Ba điều trong đời không được đánh mất+ Sự thanh thản
    + Hy vọng
    + Lòng trung thực

    - Ba thứ có giá trị nhất trong đời+ Tình yêu
    + Lòng tự tin
    + Bạn bè

    - Ba thứ trong đời không bao giờ vững bền
    + Giấc mơ
    + Thành công
    + Tài sản

    - Ba điều làm nên giá trị một con người+ Siêng năng
    + Chân thành
    + Thành đạt

    - Ba điều trong đời làm hỏng một người
    + Rượu
    + Lòng tự cao
    + Sự giận dữ

    Christy



    Được christy166 sửa chữa / chuyển vào 19:39 ngày 29/01/2004
  2. christy166

    christy166 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    1.297
    Đã được thích:
    0
    Bạn có từng nghĩ....
    Nếu nhìn Thế giới dưới góc độ như thế này ta sẽ thấy rằng chúng ta, những con người, cần sự thông cảm, đoàn kết, sự nhân ái và trí thức đến mức nào !
    Bạn hãy nghĩ về điều đó !
    - Nếu sáng nay bạn thức dậy khoẻ mạnh, nghĩa là bạn hạnh phúc hơn 1 triệu người rồi đấy, những người không sống được đến tuần sau.
    - Nếu bạn chưa bao giờ trải qua chiến tranh hay sự cô độc trong những phòng giam của nhà tù , nếu bạn chưa phải hấp hối vì đói và khát, bạn hạnh phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên Thế giới này.
    - Nếu bạn đến nhà thờ, không sợ hãi về 1 ngày tận thế hay cái chết, bạn hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên Thế giới.
    - Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn được ăn mặc tử tế, bạn có 1 mái nhà và 1 cái giường êm ấm, bạn giàu có hơn 75% nhân loại.
    - Nếu bạn có tài khoản trong nhà băng, tiền trong ví và 1 ít xu lẻ trong túi quần, bạn đã thuộc 8% no đủ của toàn Thế giới.
    Nếu bạn đọc những dòng chữ này, bạn sẽ hạnh phúc gấp 2 lần vì :
    - Có ai đó nghĩ đến bạn
    - Bạn không nằm trong số 2 tỷ người mù chữ
    - Bạn có máy tính.
  3. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    TO WHOM IT MAY CONCERN
    Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tính hình, vì thương cho con lừa , người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp. Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thần tự nhủ và tự cổ vũ: ?o Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên...? Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm ?ohất nó xuống và bước lên trên?. Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình.
    Cuộc sống là như vậy đó. Nếu Ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải.
    Do đó hãy "HẤT NÓ XUỐNG VÀ BƯỚC LÊN TRÊN".
    ... Truyện này mang ý nghĩa gì vậy ta ... chắc là ai cũng có thể hiểu được ...

    đừng bao giờ bỏ cuộc nếu anh vẫn có thể tiếp tục,đừng bao giờ nói ko còn yêu nữa nếu như nước mắt em vẫn có thể giữ chân anh
  4. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    BÁU VẬT
    Để nhận thức giá trị của một tháng
    Hãy hỏi người mẹ sinh con chưa đầy tháng tuổi.
    Để nhận thức giá trị của một tuần
    Hãy hỏi biên tập viên báo tuần.
    Để nhận thức giá trị của một giờ
    Hãy hỏi những người yêu nhau đang chờ cuộc hẹn.
    Để nhận thức được giá trị của một phúc
    Hãy hỏi người vừa trể một chuyến xe.
    Để nhận thức được giá trị một giây
    Hãy hỏi người vừa trải qua một tai nạn trong gang tấc.
    Để nhận thức giá trị của một sao
    Hãy hỏi người vận động viên vừa đoạt huy chương vàng Olympic.
    Hãy trân trọng mỗi phúc giây bạn có
    Hôm qua là lịch sử
    Ngày mai la bí ẩn còn đó
    Hôm nay là món quà mà chúng ta có được.
    Đó cũng là lý do tại sao chúng ta gọi nó là "hiện tại"
    (Hiện tại và quà tặng trong tiếng anh đều có nghĩa là present)
    Trích "Quà tặng cuộc sống"

    đừng bao giờ bỏ cuộc nếu anh vẫn có thể tiếp tục,đừng bao giờ nói ko còn yêu nữa nếu như nước mắt em vẫn có thể giữ chân anh
  5. christy166

    christy166 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    1.297
    Đã được thích:
    0
    "Nhà em có một con gà. Buổi sáng thức dậy, nó nhảy từ dưới đất lên nóc chuồng, rồi lại nhảy lên đống củi, vỗ cánh và gáy ầm ĩ. Tức mình, em ném nó què chân".
    Đây chỉ là một trong những "áng văn" độc đáo mà tôi đã gặp trong quá trình dạy học. Có lẽ em này chuyên đọc những truyện tranh kiểu như: "Đấm! Đá! Hự ! Bụp!..." và đã áp dụng khá nhuần nhuyễn khi làm bài văn "Tả con gà nhà em".
    Còn đây là bài văn "Tả sinh hoạt một buổi tối ở gia đình em": "Ăn cơm xong, bố em ngồi uống nước, mẹ em thì rửa bát, còn chúng em cất xoong nồi. Bỗng điện phụt tắt. Bố em bảo: 'Thôi, hôm nay lại mất điện, cả nhà mình đi ngủ sớm!'". (Có khả năng nhà học sinh này ở khu vực hay bị ông điện cắt đột xuất).
    Một học sinh giỏi toán của lớp, bố mẹ suốt ngày bắt "làm toán đi", thì tả cô giáo: "Chiều dài của cô giáo em là..., chiều rộng của cô giáo em là...". (Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ (...) được).
    Khi cô giáo ra đề bài: "Tưởng tượng mình là Thánh Gióng lên tâu với Ngọc Hoàng những việc mình đã làm dưới trần gian", có em đã viết: "Lên đến cổng trời, ta gặp ngay ông Thiên Lôi, ông ấy cười khà khà vỗ vai ta và rủ ta vào nhà ông ấy làm vài chén rượu cho đã". Chao ôi! Sự tưởng tượng này rất có thể bắt nguồn từ thực tế em được chứng kiến các cuộc nhậu triền miên ở xung quanh.
    Một học sinh mê truyện trinh thám thì tả tiết học trong lớp như thế này: "... Cô giáo em đang giảng bài, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa như làm ám hiệu: Cạch... cạch... cạch. Và sau làn kính mờ là một bóng đen đứng lặng im. Cô giáo em rón rén ra mở cửa, cả lớp im lặng hồi hộp... Trời! Thì ra là bác hội trưởng hội phụ huynh của lớp...".
    Với đề bài "Em hãy tả bà nội thân yêu trong gia đình em", một học sinh "tả thực" như sau: "... Bà nội em rất hiền. Mắt bà một mí nhìn sụp xuống. Bà khoái ăn trầu, ngày nào cũng ăn, nhổ ra cái nước đỏ lòm. Bà rất thích đánh em vì em hay trốn ngủ trưa. Cái roi bà giấu sau cánh cửa. Bà sai em đi mua cho bà ly chè sương sa, bánh lọt. Vừa đi em vừa húp bớt lớp nước dừa ở trên vì nó béo lắm. Về nhà nhìn ly nước, bà sai em ra xin thêm nước dừa và chê bà bán hàng hà tiện nước dừa. Em đâu có dám xin thêm. Bà em rất cao. Thân bà cao bảy thước. Gần nhà em có mấy cái cô bán bia ôm, buổi trưa hay la lối, cười giỡn om sòm với mấy cái ông lạ hoắc ở đâu tới. Bà tức lắm, chống nạnh chửi qua. Mấy cô thấy bà cao lớn, không dám chửi lại".
    Ca dao, tục ngữ vốn là những thứ rất thân thuộc với người Việt từ nhỏ. Thế mà học sinh, sinh viên của chúng ta cũng có những kiến giải rất lý thú. Một nữ sinh giải thích câu tục ngữ "Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh" như thế này: "Câu tục ngữ nói lên sự dã man của bọn giặc cướp, khi đã tràn vào làng mạc, nhà cửa thì không cứ đàn ông, mà cả đàn bà, trẻ em chúng cũng đánh đập, hành hạ...". Hay như câu "Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ" có người giải thích một cách đầy "sáng tạo": "Câu tục ngữ cho thấy sự thông minh của loài ngựa, chúng thấy có một con bị đau là cả bọn bỏ ăn ngay, để đề phòng bệnh lây lan qua đường tiêu hoá".
    Thế mới biết, có rất nhiều yếu tố tác động đến việc học văn của học sinh, để chúng ta đã và đang được thưởng thức những bài văn, câu văn... dựng tóc gáy.
  6. christy166

    christy166 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    1.297
    Đã được thích:
    0
    Đừng
    * Ðừng quên hi vọng, sự hi vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

    * Ðừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lí do để cố gắng thực hiện điều đó.

    * Ðừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ ?ogiàu có? trong cuộc sống của mình.

    * Ðừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.

    * Ðừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kì khoảng thời gian nào trong cuộc đời.

    * Ðừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của bạn.

    * Ðừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.

    * Ðừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.

    * Ðừng quên mỉm cười trong cuộc sống.

    * Ðừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.
    *Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng.
    ST
  7. christy166

    christy166 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    1.297
    Đã được thích:
    0
    Cái này đọc hay lắm .
    Một phím hỏng
    Cái bàn phím của tôi dùnx đã lâu nhưnx vẫn còn rất tốt, trừ một phím. Phím đó bị hỏnx và cứ nhấn nó lá nó hiện ra một chữ khác, và bạn đọc nhữnx dònx chữ này chắc cũnx biê't là phím nào. Khônx biết bao nhiêu lần tôi ước xía như nó hoạt độnx tốt như các phím khác.
    Mà thật là đánx ghét, rõ rànx bàn phím có đến 105 phím và một phím này thật nhỏ bé, dườnx như chẳnx đónx xóp xì nhiều.104 phím làm việc tốt .Thế nhưnx chỉ một phím quái quỷ này "chập mạch "thôi cũnx đủ làm đảo lộn mọi sự. Ví dụ như tôi khônx thể đem một biên bản họp lớp viết bằnx bàn phím có phím hỏnx này nộp cho thầy, hay gửi mail ...
    ?
    Đôi khi tôi thấy cuộc sống cũng giống như cái bàn phím ấy - không phải tất cả mọi người đều làm việc tốt như nhau. Là mỗi cá nhân trong xã hội này, bạn có thể tự nói với mình :" Một mình mình thì có nhằm nhò gì đâu". Khi bạn vứt một vỏ hộp ra đường, bạn tặc lưỡi: " Một mình mình vứt cũng chẳng làm bẩn cả thành phố." Khi cả lớp cùng quyên góp cho trẻ em nghèo , bạn lại nghĩ : " Mình góp cũng chẳng đáng là bao, một mình mình không góp chắc cũng chẳng có vấn đề gì."
    Nhưng rõ rànglà có khác. Nếu bạn nghĩ rằng những hành động của bạn chẳng là gì, hãy nghĩ đến cái bàn phím và nhớ rằng: bạn " được cần đến" như tất cả từng người khác. 104 phím hoạt động tốt, chỉ một phím hỏng thôi , là đã rất khác.
    Chắc bạn không bao giờ muốn mình là một phím hỏng trên cái bàn phím phải không ?
    Được christy166 sửa chữa / chuyển vào 18:13 ngày 30/05/2003
    Được christy166 sửa chữa / chuyển vào 18:29 ngày 30/05/2003
  8. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    Nhìn vậy mà không phải vậy đâu!
    Chuyện kể rằng có một vị thần nọ rất tốt bụng. Một hôm ông và người hầu đi vào một ngôi nhà nọ, gia đình này rất giàu có, không thiếu bất kì cái gì hết. Vị thần nhìn vào góc nhà thì thấy một khoảng tường bị bể, ông bèn lấy ximăng trám lại cho khoảng tường ấy biến mất và ngôi nhà càng trở nên lộng lẫy, xinh đẹp hơn. Tiếp tục, vị thần đi đến một ngôi nhà của một anh nông dân nọ, gia đình nghèo nàn, chỉ có mỗi con bò , ông thấy con bò trước nhà và dùng cây đập chết nó. Đến lúc này, người hầu cận không thể nhịn nổi liền hỏi vị thần là:
    - Thưa ngài! Tại sao gia đình kia quá giàu có thì ngài lại giúp họ,còn trong khi gia đình này rất nghèo, chỉ có mỗi con bò làm vốn thì ngại lại cướp mất nó đi.
    -Anh chưa hiểu được đâu! Gia đình giàu có ấy không thiếu cái gì cả, tôi lấp cái lỗ trống đó đi là bít đi nơi giấu vàng của gia đình chúng. Còn gia đình anh nông dân nghèo kia, tôi biết có điềm báo là sẽ cướp đi sinh mạng của một người trong gia đình, nên tôi lấy con bò đó để thế mạng.
    Đọc câu truyện trên bạn thấy thế nào. Theo tôi nghĩ thì cuộc sống của chúng ta cũng thế, cũng có những điều nhìn như vậy mà không phải như vậy đâu, phải hông nè?

    đừng bao giờ bỏ cuộc nếu anh vẫn có thể tiếp tục,đừng bao giờ nói ko còn yêu nữa nếu như nước mắt em vẫn có thể giữ chân anh
    Được belysymbol sửa chữa / chuyển vào 18:34 ngày 14/06/2003
  9. christy166

    christy166 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    1.297
    Đã được thích:
    0
    Yêu người mà người không thân thì phải xét lại cái nhân của mình
    Trị người mà người không phục thì phải xét lại cái trí của mình
    Lễ người mà người không đáp thì phải xét lại cái kính của mình
    Phàm làm việc gì mà không đạt đều phài xét lại mình cả
    Dòng đời là My Way.
    Quay tới quay lui té cái ầm.
  10. christy166

    christy166 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    1.297
    Đã được thích:
    0
    Nhận thức: Một đồng xu.
    Có hai bạn trẻ, một người Anh và một người Do Thái cùng đi xin việc làm.
    Một đồng xu của ai đó đánh rơi trên mặt đất. Anh bạn trẻ người xứ sương mù
    đi ngang qua trông thấy nhưng phớt lờ, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì cúi
    xuống nhặt, nét mặt tỏ vẻ hân hoan.
    Nhìn thấy hành động của anh bạn Do Thái, anh bạn trẻ người Anh tỏ ra
    khinh thường, lẩm bẩm: "Một đồng xu cũng nhặt, thật chẳng ra làm sao cả".
    Chờ cho anh bạn trẻ người Anh đi qua, anh bạn trẻ người Do Thái nói: "Nhìn
    thấy tiền mà ngoảnh mặt làm ngơ, thật là lãng phí của Giời!".
    Hai người cùng đến xin việc ở một công ty. Doanh nghiệp rất nhỏ, công
    việc thì nặng nhọc mà tiền lương thì chẳng được là bao, anh bạn trẻ người
    Anh chẳng nói chẳng rằng vội vã bỏ đi, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì
    tình nguyện xin vào làm việc.
    Hai nZm sau, hai người tình cờ gặp nhau trên đường phố. Anh bạn trẻ
    người Do Thái đã trở thành Giám đốc công ty, còn anh bạn trẻ người Anh vẫn
    chưa xin được việc làm. Không hiểu được sự việc, anh ta bèn hỏi: "Anh là
    người chẳng xuất sắc gì lắm, sao lại phất nhanh như thế?". Anh bạn Do Thái
    đáp: "Tôi không bỏ qua từng đồng xu như anh. Một đồng xu cũng không quan
    tâm, làm sao anh có thể trở nên giàu có được?".
    Anh bạn trẻ xứ sương mù đâu phải là không cần tiền, nhưng trong con mắt
    của anh, anh chỉ muốn những khoản tiền lớn, song lại quên câu thành ngữ:
    "Tích tiểu thành đại", vì vậy ước mơ làm giàu của anh ta phải đợi đến ngày
    mai. Đó là lời giải đáp cho câu hỏi của anh bạn trẻ người Anh
    Christy@
    Dòng đời là My Way.
    Quay tới quay lui té cái ầm.

Chia sẻ trang này