1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chút lòng tản mạn.....Hoa của cuộc đời.....

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi xuongrong, 26/04/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. VANDA

    VANDA Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/05/2003
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    ÐÔI NÉT VỀ HOA
    "Hoa lả buông chùng như ánh sao
    Nhạt hồng da đẹp, hé môi đào
    Ðong đưa cánh nhẹ cười trong nắng
    Lộng lẫy màu duyên hoa ngước cao"
    Bản thân hoa đã là một tác phẩm tuyệt mỹ, hoa gắn liền với thiên nhiên cây cảnh thành một kỳ tích làm say đắm lòng người, mà bản chất con người là một nghệ sĩ, thích nhìn ngắm vẻ đẹp thiên nhiên. Ðó là nhu cầu không thể thiếu được trong đời sống thực của mỗi người.
    Một bình hoa chính là một góc thiên nhiên được thu nhỏ lại, nơi đó mỗi đường nét, mỗi màu sắc đều biểu lộ tình cảm và lên tiếng vẫy gọi trước một tâm hồn đồng điệu. Vì vậy khi được tặng một bình hoa , bạn có thể hiểu được thông điệp của người gởi muốn nhắn gởi tình cảm của mình vào trong bình hoa này. Cũng có thể là những tình cảm sâu đậm nhất mà họ không thể thể hiện bằng lời hoặc cũng có thể cũng chỉ là tình bạn lâu năm không gặp, cũng có thể là sự đồng cảm và chia buồn với người được tặng.
    "Thăm thẳm trời xanh lộng đáy hồ
    Mùi hoa thiên lý thoảng chiều thu "
    Những ý tưởng trên chỉ là một chút lãng mạn thoáng qua trong đời thường để người đồng cảm như thả hồn mình bay bỗng du dương về nơi chốn nào có sông nước, trời mây, có mùi hoa thiên lý, có những cánh đồng có hoa, có cỏ ...và quên đi những giây phút khó khăn trong cuộc sống.
    VANDA sưu tầm
  2. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0

    Được anhdialan sửa chữa / chuyển vào 23:12 ngày 01/06/2003
  3. xuongrong

    xuongrong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    1.084
    Đã được thích:
    0
    Thương yêu tặng Nhi và...cho chính tôi
    (trích và "biên tập" từ quyển "Sứ điệp loài hoa")
    Loài hoa nào cũng dạy ta về tình yêu chân thành. Màu sắc của cánh, của nhuỵ, của đài hoa, dù rực rỡ hay đơn sơ, đều là những màu rất thật chứ không tô vẽ giả tạo bằng những nét đơn sơ phết bên ngoài.
    Loài hoa nào cũng dạy ta về tình yêu khiêm tốn. Dù hình dáng thanh tao, sắc màu tươi tắn đến đâu đi nữa, nhưng bao giờ hoa cũng gắn bó với lá, với cành, bao giờ cũng hoà mình vào cuộc sống chung. Có như thế hoa mới nhận được dòng nhựa sống chảy đều trong cơ thể.
    Loài hoa nào cũng dạy ta về tình yêu trong trắng, biết đợi chờ, tiến hoá theo thời gian. Chẳng có hoa nào nở sớm trước khi thành nụ và chẳng có nụ nào kết trái trước khi thành hoa.
    Loài hoa nào cũng dạy ta về tình yêu quảng đại. Dù màu sắc tươi đẹp, hương thơm thanh thoát, hoa chẳng bao giờ dành một chút cho chính mình. Hoa chỉ sống để làm đẹp cho đời, toả hương cho người. Hoa chẳng bao giờ biết bất mãn, giận hờn, ghen tị.
    Loài hoa nào cũng dạy ta về một tình yêu tuyệt vời vì hiểu được ý nghĩa của hy sinh. Dù chỉ sống một đời ngắn ngủi nhưng hoa nào cũng nở hết sức mình, toả hết hương thơm, rồi sau đó lặng lẽ kéo tàn như đi vào quên lãng. Thật ra dù con người có vô tình dửng dưng trước sự đóng góp của chúng thì Tạo Hoá lúc nào cũng nhớ đến công lao của muôn loài.
    Loài hoa dạy ta về cuộc sống của những người không bao giờ chết.
    Vì thế, đừng khóc nữa em dẫu tình thế có gian khổ tột cùng.
    Vì thế, em hãy hạ buồm thật nhanh và thả neo thật sâu trong vũng Tin Yêu vì sấm chớp này báo hiệu một cơn giông tố lớn. Những ngọn sóng bạc đầu của nghi kỵ giận hờn, những luồng gió ích kỷ tham lam sắp hành hạ con thuyền nhỏ bé. Em đừng lạ vì đây cũng chỉ là hiện tượng thông thường của biển đời trôi nổi.
    Em sẽ gào khóc vì say sóng. Đừng nằm đó than khóc một mình. Hãy vứt bỏ những gì nặng nề để con thuyền dễ dàng lướt theo chiều sóng. Nhưng nếu thuyền sắp vỡ và định mệnh muốn chôn vùi tất cả. Mảnh gỗ không đủ cho hai người bám. Em hãy bám chặt vào mảnh ván con thuyền vỡ tan như một kỷ vật để đời. Can đảm lên em và bền gan chịu đựng cô đơn giây lát để tới được bến bờ Hy Vọng
    Xin thắp lên ngọn lửa yêu thương trong tâm hồn mình và tâm hồn người
    *****Hoa của cuộc đời*****
    Còn ai nữa để tay cầm tay
    Còn ai nữa để chia từng cơn vui buồn...
  4. xuongrong252

    xuongrong252 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/10/2002
    Bài viết:
    471
    Đã được thích:
    0
    Chị à, Nhi nhớ chị nhiều....
    [​IMG]

    XươngRồng252.
  5. xuongrong

    xuongrong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    1.084
    Đã được thích:
    0
    Trích từ truyện viết cho thiếu nhi "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" mà tôi đã đọc được bên 1980 family HN. Thật là thú vị khi đọc truyện này.
    Xin post một truyện nhỏ có nhắc về hoa vào đây, cũng như là "chút lòng tản mạn"......
    Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ

    Nhà tôi có khu vườn rất rộng. Bố trồng nhiều hoa. Buổi chiều ra đồng về, bố thường dẫn tôi ra vườn, hai bố con thi nhau tưới. Bố làm cho tôi một bình tưới nhỏ bằng cái thùng đựng sơn rất vừa tay. Bố lại lấy hộp lon gò thành cái vòi sen nữa. Bố hay bảo tôi nhắm mắt lại, sau đó dẫn tôi đi chạm từng bông hoa một. Bố nói:
    - Ðố con hoa gì?
    Tôi luôn nói sai. Nhưng bố nói không sao cả, dần dần tôi sẽ nói đúng. Những buổi chiều tôi hay nhắm mắt sờ những bông hoa rồi tập đoán. Tôi đoán được hai loại hoa: hoa mồng gà và hoa hướng dương. Bố cười khà khà khen tiến bộ lắm! Một hôm khác, tôi đoán được ba loại hoa. Bố nói:
    - Phen này con sẽ đoán được hết các loại hoa của bố mất thôi!
    Và đúng như vậy, không bao lâu, tôi đã đoán được hết vườn hoa. Từ trong nhà ra ngoài vườn, tôi có thể chạm bất cứ loại cây nào và nói đúng tên của nó. Tôi cũng đã thuộc khu vườn. Tôi có thể vừa nhắm vừa đi mà không chạm vào vật gì. Những lúc rảnh rỗi, bố hay đứng trong vườn rồi đố tôi tìm ra bố. Bố nói:
    - Bố thấy con hé mắt!
    Tôi cãi lại:
    - Không! Con không có hé mắt. Con biết chỗ cây hoàng lan mà!
    - Thật không? - Bố giả vờ nghi ngờ.
    Trò chơi này không chỉ diễn ra ngoài vườn mà còn trong nhà. Bố hay giấu cục kẹo đâu đó rồi đố tôi, và lần nào tôi cũng tìm thấy. Bố còn đố khi tôi nhắm mắt, bố đứng cách tôi bao xa.
    Lúc đầu tôi luôn đoán sai nhưng sau thì đúng dần. Mỗi lần như thế, bố đều lấy thước ra đo đàng hoàng.
    Bây giờ, khi đang còn vùi đầu trong mền, tôi vẫn biết bố đang cách xa tôi bao nhiêu mét khi chỉ cần nghe tiếng bước chân. Trò chơi này làm chú Hùng ngạc nhiên lắm. Chú cứ hay nghi ngờ rằng không thể được, cháu đã ăn gian. Cháu hé mắt. Thế là tôi lại lặp trò chơi cho đến khi chú phải thốt lên:
    - Thật không thể tin nổi, cháu có con mắt thần!
    Trò chơi này, tôi có một kỷ niệm đáng nhớ. Sau nhà tôi có một con sông nhỏ. Những ngày nghỉ bố hay dẫn tôi ra đó tắm. Bố tôi bơi giỏi lắm. Bố có thể lặn một hơi dài đến mấy phút. Hôm đó, khi cả nhà đang ăn cơm thì bỗng nghe một tiếng hét lớn. Sau đó hoàn toàn im lặng. Mọi người nhìn quanh, không biết tiếng hét xuất phát từ hướng nào. Nhưng tôi đã nói ngay:
    - Cách đây khoảng ba chục mét, hướng này!
    Mẹ tôi chồm dậy:
    - Chết rồi, ngoài bờ sông!
    Bố quăng chén cơm rồi băng vườn chạy ra... Tôi và mẹ chạy theo, quả nhiên đúng như vậy. Dưới cái hụp xoáy, một thằng bé chới với chỉ còn lòi ngón chân.
    Nó là thằng Tí, con bà Sáu. Nhân buổi trưa, nó trốn ra bờ sông vọc nước, không ngờ trượt chân té xuống. Bố tôi ẵm nó về nhà. Bụng nó đầy nước, bố phải nắm ngược hai chân dốc xuống như làm xiếc. Sau đó cả xóm mới hay tin chạy ra. Người ta bu quanh tôi, hỏi đủ chuyện. Bà Sáu còn cám ơn tôi. Bà khóc. Bà nói không có tôi, thằng Tí con bà sẽ chết. Nhiều người không tin rằng tôi có thể lắng nghe âm thanh tài tình như vậy bèn thử tài, thật may phước lần nào tôi cũng đoán trúng. Họ hỏi làm sao biết hay vậy? Bố nháy mắt và chúng tôi cười ồ. Tôi biết đó là một bí mật, không thể tiết lộ! Một bí mật giữa bố và tôi. Nhưng tôi đã hứa, tôi sẽ chỉ cho thằng Tí bí mật này. Nó là bạn thân của tôi mà. Tôi thấy tên nó đẹp hơn mọi tên, khi đọc lên, âm thanh cứ du dương như một bài hát.
    Ở trường tôi hay gọi nó:
    - Tí, Tí!
    Nó hỏi:
    - Cái gì?
    Tôi mỉm cười:
    - Chẳng có gì!
    Nó ngạc nhiên lắm. Nó không hề biết rằng tôi đang nghe âm thanh từ cái tên của nó.
    Bố tôi nói, mỗi cái tên là một âm thanh tuyệt diệu. Người càng thân với mình bao nhiêu thì âm thanh đó càng tuyệt diệu bấy nhiêu.
    Tôi tin bố. Tôi hay gọi tên bố chỉ để nghe âm thanh.
    Sau vụ đó, tôi dám cá với các bạn, thằng Tí không dám ra bờ sông một mình nữa. Lần nào đi, nó cũng chờ bố tôi. Bố tôi cõng nó một bên vai, cõng tôi một bên vai. Nhưng tôi có qui định với nó, cái cổ của bố phải để tôi ôm. Bố tôi mà! Nó đồng ý.
    Mỗi lần ra sông vui lắm. Bố làm chiếc xuồng, hai chúng tôi cỡi trên lưng. Bố nói, đây là xuồng máy nên không cần phải chèo, chỉ cần xăng, chúng tôi phải đổ xăng vào. Bố nói, đừng có đổ vào lỗ tai, chỗ đó là cái đèn.
    Thằng Tí hay đem cho bố tôi những trái ổi. Nó trèo cây giỏi lắm, nhà nó có một vườn ổi. Những trái ổi to được nó lựa dể dành cho bố đều có bịch ni-lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi như thế bao giờ cũng vừa to vừa mềm, cắn vào rất đã. Bố tôi ít khi nào ăn ổi, nhưng vì nó, bố ăn.
    Tôi nói:
    - Sao bố kính trọng nó quá vậy?
    Bố cười xòa:
    - Không phải đâu, bố không cưỡng lại được trước món quà. Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó - Bố còn nói thêm - Một nụ hôn cũng là một món quà sang trọng. Một giấc ngủ của tôi cũng chính là một món quà, cả con người tôi đều là món quà cho bố.
    Tôi đi nhẹ ra vườn. Tôi hiểu, khu vườn là món quà bất tận của tôi. Mỗi một bông hoa là một món quà nhỏ, một vườn hoa là món quà lớn. Tôi nhắm mắt và chạm tay rồi gọi tên từng món quà. Tôi chạm phải bố. Tôi la lên:
    - A! Món quà của tui đây rồi. Ôi cái món quà này bự quá!
    Bố lại nghĩ ra trò chơi khác. Thay vì chạm vào hoa, bây giờ tôi chỉ ngửi rồi gọi tên nó. Bố đưa bông hoa trước mũi tôi rồi nói, hoa gì? Trò chơi cứ được diễn ra liên tục cho đến hồi tôi nhận diện được tất cả mùi hương của các loài hoa.
    Ðêm, tôi mở cửa sổ và nói:
    - Hoa hồng đang nở kìa bố ơi!
    Bố không tin, xách đèn ra soi và đúng vậy. Những bông hoa cứ đem hương đến cửa sổ như báo cho tôi biết từng mùa. Hoa gì nở sớm, hoa gì nở muộn. Tôi còn phân biệt đồng một lúc những hoa gì đang nở. Bố nói tôi có cái mũi tuyệt nhất thế giới!
    Bạn hãy tưởng tượng, một buổi sáng mờ sương. Bạn vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, và bạn chợt hiểu khu vườn nói gì. Bạn hiểu bây giờ là mùa gì và bông hoa nào đang nở, tên gì. Từng tiếng bước chân trong vườn, bạn biết chính xác người có bước chân đó cách xa bạn bao nhiêu mét. Bạn còn biết tiếng chân đó là của ai, bố hay mẹ. Bạn sẽ giả vờ hỏi:
    - Ai đó? Có phải là người khách lạ không?
    - Không. Tôi là khách quen! - Người đó trả lời.
    Bạn sẽ nói:
    - Khách quen sao tui không biết vậy cà? Tui nghe bước chân lạ lắm.
    - Ðó là tại vì tui đang hồi hộp. Tui thấy khu vườn nở nhiều hoa quá.
    - Hoa hồng và mào gà phải không?
    - Ôi! Sao anh biết hay quá vậy?
    Bạn sẽ nói to lên:
    - Tại vì tôi có con mắt thần.
    - Con mắt thần nằm ở đâu vậy?
    - Nằm ở mũi tui.
    Ðó chính là một điều bí mật mà tôi muốn chia sẻ với bạn. Bạn hãy thử đi rồi sẽ thấy, khu vườn sẽ lớn lên rất nhiều. Những bông hoa thơm hơn và khi nhắm mắt, bạn vẫn nhìn thấy nó. Không chỉ vậy, bạn còn thấy nguyên cả khu vườn. Bạn có thể nhìn thấy bông hồng ngay trong đêm tối. Ðêm bạn nằm, đắp chăn kín người nhưng bạn vẫn có thể đi dạo. Bạn sẽ không bao giờ lạc trong bất cứ một khu vườn nào, bởi vì, những bông hoa sẽ chỉ lối cho bạn, một lối đi an toàn và thơm ngát.
    Và lúc đó, bạn sẽ tiếc lắm nếu thế giới này vắng đi những bông hoa. Bạn sẽ tự hỏi, tại sao trong khu vườn không có người dẫn lối? Người ta sẽ ngạc nhiên hỏi lại, người dẫn lối nào? Bạn sẽ từ từ nói, đó là NHỮNG BÔNG HOA...
    Những bông hoa chính là người đưa đường!
    *****Hoa của cuộc đời*****
    Còn ai nữa để tay cầm tay
    Còn ai nữa để chia từng cơn vui buồn...
  6. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0
    Loài hoa dạy ta về cuộc sống của những người không bao giờ chết.
    --------------------------
    Lan Anh còn nhớ một câu nói về loài hoa miền cát bỏng này không ?
    Vắt kiệt sức để dâng hiến cho đời lung linh hoa nắng dù chỉ có vài giờ
    Đẹp ! phải không nhỉ ? Nó như những viên kim cương trong lòng đất một sớm xuân bừng lên ánh sáng huyền hoặc loài người : Yêu nó cũng từ đây vậy !
    Điều phiền muội nhất trên đời là không biết mình đang làm gì !
  7. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0
    Thời gian ! Ai cũng vin cho mình thời gian để thoát khỏi những buồn chán và đơn điệu trong cuộc đời đầy bé nhỏ này .
    Có thời gian rồi nó cũng sẽ qua ! Anhdialan tự hỏi sao mình không vượt qua nó bằng chính con người mình , bằng chính những đam mê mình đang có . Tìm đến một khu vườn nào đó , gặp ông chủ vườn và nói chuyện về loài cây cỏ mình yêu quý ,rồi nhân tình thế thái , rồi yêu thương hờn ghét . Thú lắm chứ , có lẽ sẽ thêm yêu nhiều hơn cuộc sống này .Một loài hoa trên sỏi đá cằn khô mạnh mẽ đến vậy mà cũng mong manh dễ vỡ lắm sao.Anhdialan thấy lạ ! À ! không cũng chẳng có gì là lạ , con người mà , ai cũng chẳng có một lúc như thế này : Cảm thấy đơn điệu và buồn chán !
    Chúc cô bạn tìm được một bông xương rồng như ý nguyện !
    Điều phiền muội nhất trên đời là không biết mình đang làm gì !
  8. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0

    Nhiều khi cuộc sống là những cái gai , nhưng không không bén nhọn . Hoa Xương rồng long lanh sương cát khoả lấp hết những gồ ghề trong tâm trạng .Đưa ta đến những khát khao và ước muốn một mai có cuộc sống đặn đầy .
    Cô bạn thân mến của tôi ơi !
    Đừng buồn nhiều vì một lúc cảm thấy cô độc . Hãy nhớ rằng khi rộng lòng thì ta luôn có bạn trên đời !
    Điều phiền muội nhất trên đời là không biết mình đang làm gì !
  9. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0

    Trong cái tròn nẳn của số phận một nét hoen trên nền trắng tinh khôi là những gì bông Cactus này muốn gửi gắm đến mọi người .
    Mỗi số phận cũng như một loài hoa , không tránh khỏi những vết hằn mà cuộc sống ban tặng . Nhiều khi nói không ưa vì nó hoen ố rồi , nhưng thực ra mỗi người có riêng một quá khứ cho mình không hoen ố gì mới là điều lạ .Cuộc sống thường trêu đùa con người ta là vậy . Tiếc một vết hoen , nhưng lại mong mình được hằn vết như bông hoa kia :Dâng vẻ đẹp cho đời !
    Điều phiền muội nhất trên đời là không biết mình đang làm gì !
  10. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0

    -Bạn đang giận sao ?
    -Ồ ! không ! Mình đang tìm ánh sáng mặt trời .
    -Vậy mà mình tưởng ...?
    -Thấy mặt mũi tớ thế này tưởng là đang giận ai chứ gì ?
    -Hjì ! không ! nhưng nó cứ tối tăm thế nào ấy ..!
    -Thì ngắm tớ lâu mới thấy đẹp chứ ! Người gì mà ...!
    Đấy ! loài hoa nhiều khi cũng biết thế nào là giận hờn , nhưng càng ngắm kỹ anhdialan mới cảm thấy cái sâu thẳm của bông hoa mang lại . Nó có chiều sâu , Vâng ! một cái sâu của những ân tình , của những tấm lòng mà bạn bè luôn dành cho nhau dù chỉ một chút thoảng qua cũng đủ nguôi ngoai lòng ! Hjì ! Đỡ buồn chưa cô bạn ?
    Điều phiền muội nhất trên đời là không biết mình đang làm gì !

Chia sẻ trang này