1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện ba người- Câu chuyện tình lãng mạn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi soluna, 12/08/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. soluna

    soluna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    Nếu hồi đó, cô học nhảy thay vì đứng bên mẹ chồng học nấu ăn làm bánh, để sau này hầu hạ anh cho tròn đạo vợ hiền! Cô tức muốn chảy nước mắt. Bên kia, Hoài Ân im lặng, ánh mắt không dịu đi chút nào, không nhìn cô một lần. À, lúc nào anh vui, anh tán này tán nọ, cô cứ bị lừa vui theo, lúc nào anh quạu, anh không màng tới cô, mặc cô tủi hổ, đáng đời cô lắm!. Và như để chọc tức thêm, cái di động cất trong ví lại véo von ngân nga. Cặp mắt Hoài Ân nẩy lửa nhìn chiếc ví nhỏ màu trắng bạc lóng lánh trên đùi cô. Hai ngón tay cô run run thò vào ví tắt máy. Cô nhìn ra ngoài, giấu dòng lệ tràn ướt má, tay lẳng lặng chùi đi. Hoài Ân đau không chịu được, kéo cô dựa vào mình ?o anh xin lỗi vì..?, anh im bặt. Bình Minh nhẹ tránh xa anh ?o đừng xin lỗi, anh không có lỗi gì cả, xin cho em yên?. Hoài Ân tái mặt. Anh nhấn ga, xe vọt tới thật nguy hiểm. Nếu anh và cô chết ngay, không chừng còn bớt đau đớn hơn nỗi đau mà cả hai gây cho nhau.
    Sắp tới được nghỉ bốn ngày lễ. Chú Năm bảo bà Thông cùng tụi nhỏ đi chơi xa để có dịp gần gủi. Bà bảo có gợi ý rồi mà tụi nó không đi, nghỉ ở nhà thoải mái hơn. Chú nói tụi nhỏ không đi thì bọn già mình đi. Hội người cao tuổi tổ chức đi chơi xa một chuyến, để lũ trẻ ở nhà một mình cũng là cách rất hay ho để tình yêu bùng nổ!. Bà Thông đồng ý ngay, dù bà biết chẳng có hy vọng gì. Hôm đám cưới, tụi nó đóng kịch làm mọi người mắc lừa, ngay bà biết rõ tình hình mà còn mắc lừa. Vì sau đó đâu vào đấy, y như cũ, hai đứa như hai người dưng chung nhà, vậy thôi. Bà hết cách rồi. Duyên nợ trời định thật, bà không thể làm gì được.
    Bà Thông đi rồi. Ông bà Tư cũng nghỉ lễ luôn rồi. Trong nhà chỉ còn hai người dưng khác họ mà trong lòng nhớ thương ấy. Họ nhớ thương ai chỉ có họ mới biết mà thôi. Còn người này có nhớ thương người kia không thì.. trời biết. Mỗi người đóng chặt cửa phòng mình. Ăn uống tự giải quyết, đồ ăn đầy tủ lạnh. Mà lạ là họ chẳng đi chơi đâu, cứ như là họ đang ..canh me nhau vậy. Hai ngày trôi qua, họ kiên trì canh nhau. Tới ngày thứ ba, Hoài Ân thổi kèn đình chiến trước. Anh gọi cho cô, mời cô đi ăn sáng, ăn trưa, ăn chiều, tối tính tiếp. Cô hỏi xen giữa ăn sáng, ăn trưa, ăn chiều là gì. Anh cười to trong máy ?o cứ thoải mái lái xe đi chơi, đụng đâu ghé đó?. Cô hình dung nụ cười duyên thật duyên của anh. Cô nói sẽ suy nghĩ, gọi lại sau. Tình hình này chắc lại bị Thủy Tiên giận rồi. Mẹ nhận xét lâu nay ít thấy anh chở Thủy Tiên tới chơi. Anh nói công việc bệnh viện dồn dập làm cô ấy mệt, sinh cáu giận. Gặp nhau nói hai ba câu là cô giận nên.. không gặp là tốt nhất. Biết tỏng đi rồi! Chắc cặp kè vui vẻ với mấy em, tung tăng tình tứ với mấy cô nửa bạn nửa bồ bị chị ấy bắt gặp chứ gì? Cho đáng đời. Lắm mối tối nằm không! Giờ buồn mới nhớ tới cô đây. Phong đi Nha Trang rồi. Công trình ngoài đó đang cần anh. Sau nhiều lần thoái thác, anh mới thu xếp đi.?o Anh không yên lòng chút nào khi rời em. Bình Minh, hứa với anh là sẽ thận trọng. Khi về anh sẽ bàn với em một chuyện thật quan trọng. Nhưng trước hết hứa với anh, em sẽ thận trọng..?. Cô hiểu anh muốn nói gì, hiểu luôn ánh mắt si mê cứ vướng vít trên mặt. Cô không nói. Phong cũng không nói. Nhưng nhìn gương mặt hơi quay đi, chìa.. đôi má đỏ nóng bừng trước mặt anh, đôi mi rung nhẹ, anh hiểu.. Cái hôn được anh trân trọng đặt lên má. Nhớ lại cô thấy thương Phong vô cùng !. Thật tình, Bình Minh chẳng lo gì khi ở nhà một mình với anh hai. Hoài Ân không phải hạng người như thế, cô biết chắc. Có tiếng gõ nhẹ, cô hé cửa. Hoài Ân sáng sủa với sơ mi ngắn tay màu kem khoát ngoài, áo thun bên trong xanh lam nhạt với dòng chử Nothing at all màu đen, quần kaki cùng bộ với sơ mi, giày Dr Martens da bò.Tựa vào lan can, anh cười ?o đi chơi chút xíu mà suy nghĩ nhiều vậy sao? coi chừng mau già đấy!?. Cô bĩu môi ?o đi cũng được, với một điều kiện. Khi nào em muốn về, anh phải đưa em về, không được kiếm cớ từ chối mà cũng không được hỏi lý do?. Hoài Ân muốn..cắn cái miệng đanh đá đó hết sức ?o được thôi, anh chờ?. Cô nhanh chóng thay đồ, cũng trang phục hơi giống Hoài Ân. Khác chăng là áo thun bên trong màu vàng kim, có trang trí một dòng chử Hàn dọc chiều dài áo màu đen óng ánh. Chiến lợi phẩm của lần biểu diễn thời trang. Ánh mắt tán thưởng của anh làm cô vui ?o đẹp lắm!?. ?o Khen em hay khen bộ đồ??. Hoài Ân nịnh liền ?o bộ đồ bình thường, được em mặc nó mới đẹp đó chứ? anh vừa nói vừa khoát vai cô, bị cô đẩy ra liền cười ngất ?o trẻ con!?.
    Hai ngày đi chơi rong như vậy. Cô biết thêm được một điều, Hoài Ân rất rành mấy chốn ăn chơi. Ngay lòng thành phố này, có một câu lạc bộ vui chơi như vậy mà cô không biết, không làm sao biết được. Vào đó có thể tốn một ngày và một tháng lương. ?o Em vui không??, ?o vui lắm, nhưng.. Lạy Chúa, tốn kém quá!?. Hoài Ân thoải mái ?o sắp tốt nghiệp rồi phải không? Hướng tới của em là gì?? Bình Minh dè dặt ?o em cũng chưa biết nữa. Trước mắt thi tốt kỳ thi tốt nghiệp đã. Thứ hạng cao xin việc cũng dễ ? ?o về công ty anh đi. Ừ, văn phòng đại diện sắp dẹp. Phải lên công ty thôi. Vào làm thư ký riêng kiêm trợ lý hết sức đặc biệt cho anh?. Bình Minh dài giọng ?o em không biết làm cái chức hay ho đó? ?o ấy, không biết anh dạy..? ?o..? ?o hay thích làm sếp anh sẵn lòng nhường..? ?o Lạy Chúa, em không dám?. Lúc này cô hay nói theo Phong, cứ lạy Chúa lạy Chúa. Hai ngày nay cô nói không biết mấy lần rồi. Hoài Ân cau mày ?o anh bạn con chiên của em truyền cho em đó hả??. Bình Minh biết Hoài Ân sắp kiếm chuyện, cô vội vàng ?o em muốn về?. Hoài Ân muốn kiếm chuyện thật, anh gạt cần số, nhấn ga, xe vọt như tên bay. Bình Minh hoảng hồn ?o anh làm sao vậy, xin cho em về?, Hoài Ân im lặng, anh biết mình vô lý, nhưng anh muốn doạ cô một phen, cứ đụng đến thằng đó là cô lãng tránh, bênh nó, bảo anh không tức sao được. Bỗng anh thẳng người, chân đạp lút thắng, tránh một xe máy vút qua giao lộ, chỉ một chút nữa thôi thì ? Bình Minh xanh mặt, cố bình tĩnh, giọng mềm mỏng hơi run run ?o em không đòi về nữa, xin anh lái chậm chậm?. Xe máy lạnh nhưng trán cô rịn mồ hôi. Hoài Ân mềm lòng, nhả bớt ga. Bình Minh lấy trong ví chiếc khăn tay ?o anh lau mặt đi?. Hoài Ân làm thinh. Cô rụt rè để khăn trên đùi anh, chưa kịp rút tay về, tay anh đã đè lên ?o em yêu Phong lắm hả??.
  2. zzzyyy

    zzzyyy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    BAN OI POST tiep di minh dang cho doc truyen cua ban
  3. soluna

    soluna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    Cô cứng người, sửng sờ. Hoài Ân thở dài ?o anh cầu mong em hạnh phúc. Minh, anh chỉ mong em hạnh phúc!? Bình Minh lặng một chút. Hoài Ân, hạnh phúc của em ở gần đây, ngay sát em đây, chứ không phải đang ở ngoài xa bốn trăm cây số. Mắt mờ đi, cô nhìn một ngón của bàn tay hờ hửng trên vô lăng. Hồi xưa cô có đeo cho anh một cái nhẫn. Xúc động, lo lắng khiến cô run rẩy không đủ sức ***g vào hết ngón đó. Anh tự kéo vô và sau này, anh tự cởi ra. Cô nhìn đôi mày thẳng hơi xếch cau cau thân thương. Nhìn bàn tay đang ôm gọn tay cô. Anh ghen!.Cô xúc động, tim đập mau, anh ghen chăng? Cô le lói hy vọng là anh ghen!. Liếc trộm khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh. Tóc phía sau tỉa mỏng ôm vào gáy. Chiếc gáy rất đáng yêu mà cô hằng ao ước được một lần sờ nhẹ nhẹ. Giống như ngày xưa anh đã chạm nhẹ nhẹ lên cổ con bé nhà quê dại khờ, vợ anh!. Cô chỉ là vợ anh ngắn ngủi lúc đó thôi. Hoài Ân ơi, tủi cho em biết chừng nào!. Cô nhìn lại gương mặt đẹp trai của anh, lòng chan chứa yêu thương. Anh ghen!. Ghen làm gì, anh Hoài Ân. Tình yêu em dành cho anh sờ sờ trước mắt, anh không thấy, anh ghen chi với người mà em chắc anh cũng chưa biết mặt người ta. Lấy hết can đảm nhưng giọng vẫn lạc đi, nhỏ như tiếng thở ?o anh có yêu ai chưa, anh hai??. Đôi mày ấy càng cau lại, không nhìn cô, giọng anh lạnh tanh ?o yêu làm gì, thứ tình cảm đoạ đày ấy!?. Rồi tay anh, ôm trọn tay cô, luôn cả chiếc khăn trả lại vị trí cũ, bên đùi cô. Bình Minh lịm người, không còn sức để buồn nữa, không còn sức để rơi dù chỉ một giọt lệ, câu trả lời quá rõ. Hoài Ân, Hoài Ân ơi, mối tình si khốn khổ này em sẽ quên vĩnh viễn!.
    Phong đang đợi Bình Minh ở nhà, đi học về cô sẽ ghé. Xa cô gần hai mươi ngày thật cực hình cho anh. Cứ tối tối anh gọi cho cô, kể thương kể nhớ. Đêm đêm nằm trên giường trở mình bức rức, tặc lưỡi thở dài thề thốt sẽ không khi nào dại dột đi xa cô lần nữa, Thật giống thằng học sinh vỡ lòng lớp học yêu đương. Anh cũng lạ cho mình, quá ba mươi rồi, một đời vợ rồi, nhọc nhằn năm năm trong cuộc hôn nhân bế tắc rồi, qua bao nhiêu mối tình tạm bợ rồi, mà anh lại có thể si tình đến thế được. Bây giờ mà hỏi anh Bình Minh hơn các cô khác chỗ nào, Phong cũng không trả lời được. Cô đẹp chăng? người đẹp hơn cô dẫy đầy. Cô trong trắng chăng? con gái hiền lành cũng đâu thiếu. Nói tóm lại, Phong yêu, thế thôi!. Suốt hai mươi ngày ngoài đó, Phong càng nghiền ngẩm cho cái kế hoạch của mình. Chiều nay thì không được, anh chưa sẵn sàng. Trong nhà này càng không được, anh không tự tin. Nhiều lần, sau khi cô về, Phong bồn chồn tự hỏi, cái gì ở cô làm một thằng già đời như anh bị kích động đến như vậy. Ở quán anh hay bất cứ quán nào, có vắng khách mấy đi nữa, anh cũng thật thoải mái với cô. Thế nhưng trong nhà mình, cứ nhìn cô là anh ..nghĩ bậy, cô nói gì là anh suy diễn lung tung. Mà cô đàng hoàng đúng mực, Phong công nhận thế. Cho nên để thuyết phục cô, không thể ở nhà. Chỉ một sơ xuất, một cử chỉ hay một ánh mắt thiếu kiềm chế làm cô sợ, tất cả thành công cốc, mà có thể Phong mất luôn cô. Sau này, phải, sau này khi cô bước vào nhà với tư cách vợ anh rồi lúc đó chắc chắn anh không.. tha mạng! Phong đứng dậy, để ngày đó tới gần anh cần phải hành động. Ngày mốt chủ nhật, anh sẽ đón cô đi ăn buffet chiều. Sau đó tới khu du lịch thơ mộng xa thành phố một chút, trong căn lều cỏ mát mẻ, anh sẽ nói. Anh biết mình đang đánh cuộc với đời mình lần nữa, nhưng anh không thể cứ khoanh tay chờ đợi. Bình Minh càng ngày càng yêu thằng anh hai lãng nhách đó. Như thế chỉ có hại cho cuộc sống chung với anh sau này. Mà anh thì.. anh thở dài, nhìn Chúa. Anh yêu cô gái ấy đến mức nào chắc Chúa cũng biết. Chúa sẽ thông cảm với anh. Trong thâm tâm, anh biết, Chúa rất phiền!
    Chiều xuống dần, thành phố thật đẹp. Nam thanh nữ tú dập dìu, càng nhộn nhịp bởi du khách tấp nập xuôi ngược phố xá, phần lớn khách châu Á. Ngay trước cửa khách sạn, hai cô gái trắng như bột, mắt một mí, mũi cao xuống tắc xi, chắc gái Hàn quốc, xem phim Hàn quốc riết, gặp mặt là nhận biết ngay. Họ thật dễ mến, vào chung thang máy với Phong và Bình Minh, họ cám ơn khi Phong nhường cho họ ra trước vì cùng lên lầu bốn như hai người. Phòng buffet hình chử nhật thật dài, hai bên là bàn khách, quầy bày thức ăn hình chử U ở giữa. Phong chọn bàn gần cuối, có thể nhìn bao quát gian phòng. Ngồi một chút, anh và Bình Minh đi chọn thức ăn, giáp một vòng rồi trở lại bàn mình. Hai cô Hàn ở bàn giữa vẫn còn nói chuyện. Phong nhìn Bình Minh, cô ăn nhỏ nhẻ, thỉnh thoảng hỏi anh công việc ngoài Nha Trang. Phong thấy mình thiếu tập trung, anh ít nhìn mắt cô, đành ra vẻ quan sát cách bày trí trong phòng. Một chàng trai dáng thon khoẻ trong chiếc sơ mi body ngắn tay sọc xéo màu xanh ô liu, quần kaki túi hộp trắng rất hợp thời trang, cái đồng hồ trên tay màu đen là lạ, thật đẹp trai với kiểu tóc Armani cổ điển chấm gáy, bước vào. À, hoá ra cùng bàn với hai cô Hàn. Anh chàng Hàn quốc kéo ghế thì thấy Phong, cặp mày hơi xếch nhíu lại. Phong vừa ăn vừa nhìn quanh. Anh nhận ra hình như chàng Hàn quốc kia ngó anh và.. lưng Bình Minh hơi nhiều. Mắt anh ta dừng lại ở lưng cô thật lâu và đượm buồn. Phong hơi ngạc nhiên, nhưng chắc mình đang căng thẳng nên nghĩ ngợi thế thôi. Ba người kia đứng lên ra quầy. Bất giác, Phong cũng đứng lên ?o anh lấy thêm thức ăn?, anh nói với Bình Minh rồi theo sau họ. Họ nói tiếng Anh với nhau. Nhưng Phong biết anh chàng này là Việt Nam trăm phần trăm. Anh ta quay sang một ông kế bên bình phẩm món tré Huế, rành rẽ như dân Huế thứ thiệt bằng cái giọng nửa nam nửa trung trầm ấm. Qua khúc cua chử U, Phong đối diện anh ta. Và khi Phong vừa lấy món bánh tôm, ngó lên. Cặp mắt sáng của anh ta đang nhìn Phong đăm đăm. Ánh mắt đó Phong biết, là ánh mắt ghen tuông, đàn ông với nhau mới nhận ra. Như tia chớp xé màn đêm. Phong biết đó là ai. Hoài Ân!. Đúng là Hoài Ân. Và anh ta yêu Bình Minh. Phong chấn động, tay bưng dĩa hơi chao đi. Hoài Ân rót một ly trà nóng. Hai cô bạn cũng vui vẻ làm theo. Ba người cùng về bàn mình. Phong nhìn theo ly trà trên tay anh ta, nhức nhối. Có phải thằng anh hai ham vui mà cô ấy chết lên chết xuống đây không?. Bình Minh cười với anh khi anh trở lại. Cô nói thanh toán một dĩa đã thấy no rồi. ?oBên bàn tráng miệng có nhiều món ướp lạnh khá hấp dẫn, em ra chọn đi, ráng ăn thêm một chút?. Phong thấy mình.. nhỏ mọn. Nhưng anh phải biết chắc có đúng tình địch trước mắt không và có đúng hắn yêu..em hắn không?. Cái tia nhìn ghen tuông ấy phải được giải mã!. Bình Minh uyển chuyển đi dọc căn phòng, trong chiếc váy điểm hoa tím nhạt, dáng cô đi thật đẹp. Phong lơ đãng nhìn lên trần như quan sát bức bích hoạ trên đó. Đúng như anh nghĩ, Hoài Ân tới gần Bình Minh ngay. Hình như cô bất ngờ, nhìn vội về phía Phong. Anh nhanh chóng cúi xuống dĩa mình. Hoài Ân nói gì đó, chỉ hai cô bạn mình rồi cười. ?o Có duyên lắm đây!? Phong bực bội. Hai người cứ vừa đi vừa trao đổi, đúng hơn chỉ có Hoài Ân nói. Phong buồn lòng khi thấy Bình Minh nhận dĩa thức ăn do anh ta đưa. Khi cô quay đi, ánh mắt anh ta nhìn theo làm Phong lặng người. Một tình yêu tuyệt vọng, âm thầm. Bình Minh về. Dĩa trên tay không phải của cô, dĩa của Hoài Ân. Bình Minh mặt buồn rười rượi, nét tươi tắn lúc bước vào đã theo anh hai đi mất!. Phong nhìn cô, mắt anh mờ đi. Sao thế? Tình cảm của Hoài Ân rõ như vậy mà sao cô không thấy. Còn Hoài Ân, hắn có phải là nai đâu mà cũng không nhìn ra người ta yêu hắn tới héo hon!. Quan trọng hơn cả là tại sao không ai chịu thổ lộ lòng mình!. Điều mà hai người trong cuộc không biết, anh nhận ra ngay. Họ yêu nhau! yêu ác liệt!. Phong nuốt không nổi cục nghẹn cứ trồi lên trong cổ. Họ yêu nhau! Họ yêu nhau!.. Mấy tiếng đó cứ từng đợt từng đợt dội vào tim anh đau buốt. Bình Minh ghim miếng rau câu sữa rồi nhìn nó chằm chằm. Không khí bỗng ngột ngạt quá. Thật lâu, Bình Minh thẩn thờ bỏ nĩa, cô nói nhỏ, đôi mi hạ xuống để anh khỏi nhìn thấy cặp mắt u uất ?o cho em về, Phong, em xin lỗi!?. Phải quyết định ngay và cũng chẳng cần đi đâu xa. Phong dứt khoát ?o chúng mình về, nhưng về nhà anh?. Cô không phản đối. Cô chỉ muốn rời khỏi đây. Hai người đứng dậy. Ra tới cửa, Bình Minh bước chậm rồi quay lại. Hoài Ân lơ đãng dựa ghế, đầu nghiêng nghiêng. Tia nhìn vời vợi của Bình Minh làm Phong đắng lòng. Không còn thời gian nữa, anh phải hành động ngay. Cô ấy phải dứt khỏi thằng anh hai.. quá đẹp trai này, trước khi cô nhận ra tình yêu của hắn!.
    Bình Minh mệt mỏi, thần kinh căng thẳng, cô ngồi tư lự trên sàn. Phong kề bên. Ấm trà nguội ngắt. Bình Minh khép mắt, cô như thấy lại Hoài Ân bên cạnh mình. Anh cười cười ?o không phải anh sợ đổi xe đâu, nhưng anh phải nói rõ, anh đi một mình, hai cô kia đi riêng, họ là đối tác của công ty anh?, ?o..?, ?oMẹ khen Phong hoài, hôm nay anh mới gặp, em khéo chọn lắm, rất xứng với em?, ?o..?, ?okhông muốn nói chuyện với anh thì thôi. Đây, mấy món này anh chọn cho em. Chúc em một tối hạnh phúc!?. Chưa bao giờ Bình Minh thấm thía nỗi vô vọng trong mối tình đơn phương của mình. Cô bưng chén trà nguội lên, nó sóng sánh muốn đổ. Phong nắm tay cô ?o Bình Minh, có gì làm em buồn vậy?? ( A, mi biết rõ mà còn làm bộ!). Phong hơi giật mình, cái gì lên tiếng phản bác anh vậy?. ?o Phong, anh nói muốn bàn với em chuyện gì phải không??
  4. soluna

    soluna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    ??. Cổ Phong khô khốc. Lạy Chúa cứu giúp.?o Em suy nghĩ về đề nghị của anh chưa? nếu em thấy chưa trả lời được, anh cũng không ép, anh chờ được, nhưng.. anh thấy rõ em đau khổ nên.. Bình Minh, anh có một giải pháp. Sắp tới hè rồi, em xa.. anh hai một thời gian đi, đi với anh. Ba má anh bên Mỹ rất muốn gặp em, chúng ta sẽ qua Mỹ chơi hai tháng. Em khuây khoả, bình tĩnh hơn để quyết định xem chúng ta.. có thể lấy nhau được không? ( đồ xỏ lá, ý đồ của mi rõ như ban ngày, người ta là con gái, đi với mi hai tháng, không lấy mi còn lấy ai nữa, còn ai dám lấy nữa?) Anh biết em..chưa yêu anh ( biết vậy mà mi vẫn lợi dụng lúc người ta thất tình để đạt ý muốn của mình), nhưng anh tin chúng ta sẽ có hạnh phúc ( bài học cuộc chiến tranh năm năm, xem ra mi đã quên, hôn nhân không tình yêu mà bảo là sẽ hạnh phúc). Anh yêu em rất nhiều nên anh tin rồi em cũng sẽ yêu anh ( đồ bất lương!)? . Phong đứng bật dậy, hổ thẹn tê người. Lương tri một tín đồ không cho phép anh lừa dối người, dối mình. Anh dùng những lời lẻ mật ngọt để dụ một người đang đau khổ không còn tỉnh táo, mà đó là người anh yêu!. (Chúa sẽ đày mi xuống địa ngục. Cuộc sống cô ấy sau này thế nào, bên người chồng cô ấy không yêu, mi không quan tâm, miễn là mi lấy được cô ấy, đồ khốn!). Phong thở dồn dập, Chúa đang phán xét anh. Anh không dám lên tiếng. Bình Minh im lìm, thật lâu cô ngước nhìn anh, ánh mắt bi thảm ấy sẽ ám anh suốt đời ?o Phong, em đồng ý!?.
    Thủ tục cho chuyến đi chóng vánh làm xong. Bình Minh cũng vừa thi tốt nghiệp. Khi đưa cô các giấy tờ, Phong lại day dứt tự hỏi mình làm vậy có đúng không?. Ngón tay cô lơ là sờ lên bìa tấm passport cưng cứng, lướt qua tờ visa mà không biết cô có đọc được dòng nào không, rồi ánh mắt sửng sờ dừng trên chỗ ghi ngày giờ bay. Cô nhìn trân trân, nước mắt lưng tròng. Phong thở dài, anh không dám hỏi. Từ lúc cô ký vào tờ khai xin xuất cảnh, anh sống không yên. Gần ba tháng trời làm hồ sơ, Phong luôn phập phồng, thậm chí anh sợ những cuộc hẹn. Anh sợ sau khi nhấp ngụm trà cô nói ?o em xin lỗi, Phong, nhưng..? Anh sợ sau khi múc muỗng kem sôcôla quen thuộc, cô nhỏ nhẹ ?o em suy nghĩ lại rồi, em rất tiếc, nhưng..?. Phong chỉ yên tâm khi nằm trên giường, mỏi mòn chờ giấc ngủ chập chờn tới. ?o Họ yêu nhau! Họ yêu nhau!.? Ngay trong giấc ngủ chập chờn ấy, mấy tiếng đó cứ vang vang trong đầu anh. Nhiều khi không chịu nổi, anh vùng dậy??o hay mình nhầm, cô ấy còn không nhận ra mà..? Hắn có yêu cô ấy không? không chắc! Nhưng anh yêu cô ấy thì .. Chúa trên cao chứng giám lòng anh. Bình Minh ơi, anh biết nỗi lòng của em. Hằng đêm, anh đều nguyện cầu Chúa thương xót chúng ta. Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc, rồi em sẽ quên, sẽ quên..
    Gần ba tháng nay, trong nhà thật ảm đạm. Khi Bình Minh run giọng xin phép Bà Thông đi du lịch với Phong, sau khi về, Phong làm đám cưới liền, cô ngỡ mẹ sẽ sửng sốt, căn vặn, nhưng bà chỉ nín lặng một chút ?ocon đã hơn hai mươi, con có quyền quyết định việc trọng đại của đời mình, mẹ không mong gì hơn con được hạnh phúc?. Bà nói vậy, không phải bà không đau. Linh cảm của người mẹ mách bảo cho bà là con trai bà đã yêu, yêu người nó đã bỏ, giờ nó đã chậm bước rồi. Trái tim nó ứa máu, bà phải nói thế nào với nó đây. Nhưng Hoài Ân cũng khá bình tĩnh, anh chỉ nheo mắt lại như tránh cái ánh sáng quá chói của chiếc đèn chùm pha lê trên trần, nói con mừng cho cô ấy. Mọi việc trong nhà bỗng thay đổi, mọi người như răm rắp tuân theo mệnh lệnh vô hình nào đó. Ai nấy đều trở về với thói quen cũ, lối sống cũ. Sau giờ ăn, người nào về phòng người đó. Cái tivi to tướng chẳng ai mó vào, mấy dĩa phim mà ông bà Tư rất mê, giờ nép mình trong hộc. Cả nhà im ắng, y như trước ngày Hoài Ân về cách đây gần hai năm.
    Vậy mà đúng hai năm sau ngày Hoài Ân về, Bình Minh sẽ đi với Phong. Tim cô thắt lại khi đọc ngày bay trên tờ vé. Hình như tất cả là định mệnh. Cô buông mình trôi theo định mệnh. Phong nói khi đi không cần đem đồ nhiều, qua đó, thiếu thứ gì sắm luôn, cả đồ cưới của anh của cô cũng sẽ mua sắm phần lớn bên đó. Cô mua một chiếc va li nhỏ gọn. Ông Tư xách vào phòng cho cô, đặt xuống sàn, ông len lén chùi nước mắt. Ai cũng hiểu, dù chưa theo chồng, nhưng một khi cô ra khỏi nhà xem như vĩnh viễn không còn trở lại như cũ. Hơn ai hết Bình Minh ý thức điều này. Giọt nước mắt của ông như con sóng nhỏ nhưng nó làm tức vỡ những bức bối tức tối nhức nhối trong lòng cô bao ngày qua. Cô đóng sập cửa khoá trái rồi lăn ra giường. Cắn chặt một góc chăn. Cô khóc, vật mình khóc, khóc thảm thiết, khóc vật vã. Không biết mình khóc vì cái gì, hình như vì tất cả. Cô khóc cho cái quảng đời trong trẻo sống bên mẹ chồng, lớn lên và đợi người đó về. Trong tận cùng ngóc ngách của trái tim nhỏ bé ấy, có một tình cảm rụt rè dành cho chàng trai cáu kỉnh. Tình cảm đó theo ngày tháng lớn lên. Cho đến một ngày trái tim nhỏ nhưng chứa chan một tình yêu lớn, lặng lẽ thổn thức từng đêm khi người đó chối bỏ cô. Nhưng không tuyệt vọng như bây giờ. Cô hoảng loạn vùng dậy. Muốn xé tấm visa, vò nát cái vé sẽ đem cô xa chốn êm đềm nhưng cũng đầy kỷ niệm đau xót này. Hình như ông Tư có lên mời cô xuống ăn cơm. Hình như có tiếng gõ cửa nhè nhẹ hay cô chỉ tưởng tượng thôi. Cô thất thần nhìn lên khoảng tường trăng trắng. Bình Minh ơi, đừng nhắm mắt trước sự thật là mi và người đó không duyên không nợ. Nên chấp nhận là người đó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ màng đến mi. Bình Minh ngồi dậy, cô lau mặt, lấy tờ giấy cô liệt kê những việc cần làm trước khi đi với Phong. Nước mắt lại trào ra.
    Đám nhân viên tròn xoe mắt khi nghe sếp vắn tắt ?o từ tháng sau bắt đầu xúc tiến việc lên công ty?. Họ chưa kịp phản ứng gì thì sếp đã trở vô phòng. Trời đất! Cả bọn xôn xao. PR đằng hắng ?o ai muốn bàn tán gì xin mời ra ngoài. Riêng tôi có ý này. Hôm nay hết giờ làm mời ảnh đi ăn đi nhảy tới chết! Không lết không về!?. Tất cả tán thành. Đúng quá, tình hình này là phải quậy tung tóe trời mây! ?o Thúy đại diện cả nhóm vô mời đi?. Thúy dẫy nẩy ?o sao lại em, chị có uy chị mời đi? PR nguýt ?o cô hay đi nhảy riêng với ảnh. Vậy mà bây giờ vô mời ảnh đi chung lại không dám?. Thúy mím môi, một lát mới thở hắt ra, giọng đầy tâm trạng ?o chẳng thà ảnh cứ là.. Don Joan!? Câu than như một lời tổng kết tình hình chính xác nhất. Điều mà tất cả nhân viên chẳng ai dám nói ra. Sếp bây giờ chỉ là cái bóng của chàng Don Joan sừng sỏ mà cả giới doanh nhân biết đến.
  5. zzzyyy

    zzzyyy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    [ bạn ơi sắp hết chưa bạn. mình đang chờ. cám ơn bạn nha
  6. soluna

    soluna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    Chỉ còn chục trang nữa thôi. Nhưng mạng lỗi, mình không post được. Đọc từ từ mới thú vị, đọc nhanh quá thì không thưởng thức hết đâu. Cảm ơn bạn nhé
  7. liverpoor

    liverpoor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    post tiếp di ban,dang den khuc hấp dẫn
  8. Hannah85

    Hannah85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2003
    Bài viết:
    358
    Đã được thích:
    0
    bạn soluna ơi sao chưa post bài
  9. thydanang

    thydanang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2008
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0

  10. Hannah85

    Hannah85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2003
    Bài viết:
    358
    Đã được thích:
    0
    bắt đền

Chia sẻ trang này