1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện ba người- Câu chuyện tình lãng mạn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi soluna, 12/08/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. soluna

    soluna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    Đây đây, mình trở lại đây. Mấy ngày rồi soluna bị ốm không post hết được, tha lỗi cho mình nha!
  2. soluna

    soluna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    Quyết định đột ngột vừa rồi là một minh chứng hùng hồn. Cuộc chiến lên hay không lên công ty chấm dứt thật tức tưởi. Không bên thắng bên thua. Nếu Forest Gum cắm đầu chạy suốt ba năm trời, rồi bỏ cuộc vì tự nhiên nhận ra mình chạy không vì cái gì cả. Hoài Ân cũng vậy, như không còn động lực để tiếp tục sát phạt canh bạc này, anh buông xuôi.. ?o Phải, chẳng thà sếp cứ là..? PR nín kịp. Hoài Ân đẩy cửa phòng. Cả bọn lại trợn mắt, vừa ngạc nhiên vừa phấn khích. Don Joan đã thay đồ. Ít lâu nay, Hoài Ân chỉ mặc veste trong giờ làm. Chiếc jean Levis vừa vặn rất mốt hợp với sợi thắt lưng Dillhill kiểu cách, sơ mi đen tuyền, áo khoát da cũng đen vắt trên vai ?o Tôi mời tất cả đi chơi. Hy vọng quyết định này không làm tôi phải trả giá một đời?.
    Giờ cao điểm, xe chật như nêm. Thủy Tiên sốt ruột dõi theo chiếc Custom 400 trước mặt. Hoài Ân lạng lách trên đường như xiếc, theo hướng ra khỏi thành phố. Mấy tháng nay Hoài Ân rất buồn. Có chuyện gì đó làm anh sụp đổ. Anh không gọi cho cô, không một cuộc hẹn nào, những cuộc hẹn vốn đã ngày càng thưa. Anh không tới cái bar kia. Chắc chắn như thế. Từ hôm bị cô bắt gặp, anh không tới đó nữa. Cô đắn đo rất lâu trước khi quyết định theo dõi anh. Dù sao cũng chưa là gì của nhau, Hoài Ân mà biết được thì.. Những điều trông thấy làm cô lo sợ. Cái quán cao bồi âm u này cũng làm cô sợ. Bộ veste lịch lãm của ông trưởng văn phòng đại diện một tổng công ty nhất nhì thành phố được thay bằng bộ đồ như dân chơi. Anh ngồi một mình, xua bất kỳ cô tiếp viên nào tới gần. Uống cạn ly Gin. Chỉ một ly. Rồi ra xe và lao hết tốc độ. Thật nguy hiểm! Thủy Tiên nhấn ga, cô lạnh lưng nhìn bảng đồng hồ. Bám theo anh thế này là cô cũng đang đùa với tử thần.
    Gió rít vù vù rát mặt mà Hoài Ân cứ tăng ga. Chỉ khi ngất ngưởng hơi men hay cợt đùa với sinh mạng mình anh mới nhẹ lòng. Những tòa nhà cao ngất của khu đô thị mới lùi nhanh về phía sau. Chân đạp lút thắng cho xe quay đầu lại. Hoài Ân lao thẳng xuống vạt cỏ bên đường, chẳng buồn gạt chống, buông tay cho chiếc xe lăn kềnh ra đất. Anh rũ xuống kế bên, gục đầu vào hai tay. ?o Minh, anh yêu em, anh yêu em. Có biết không? Anh muốn tan xác đi cho nguôi mối hận này?. Tiếng thét uất ức bật ra. Nước mắt đắng cay tuôn trào không sao ngăn được. Nỗi đau này đau đến tận tâm cang..
    ?o Anh Hoài Ân?. Hoài Ân ngước lên, anh giật mình ?o Thủy Tiên, sao em lại ở đây?? ?o em theo anh từ công ty ra đây, em .. em đã nghe..? cô ngồi cạnh anh, giọng thật buồn ?o hành hạ mình như vậy có ích lợi gì đâu?. Hoài Ân câm lặng. Thủy Tiên nhặt cặp kính anh vứt lăn lóc dưới đất, nhẹ nhàng thò tay vào túi áo anh, ở đó có chiếc khăn tay, chắc chắn thế. Thói quen mà bên Anh, Hoài Ân không hề có. Cô lau chầm chậm. ?o Em hỏi một câu được không?? Hoài Ân vẫn làm thinh. Thủy Tiên dõi mắt theo những cánh diều nhỏ xíu tít trên cao. Nó đang bay hay đứng yên nhỉ? Cô thở dài, hồi lâu mới nhỏ nhẹ ?o anh yêu Bình Minh như vậy có là.. trái đạo lý không?? Hoài Ân bật dậy, thở gấp. ?o Yêu thì phải nói cho cô ấy biết chứ, dù rằng..?. Hoài Ân ngắt lời ?o không phải như thế?. Thủy Tiên đứng lên, bình tĩnh ?o mẹ anh sẽ nghĩ sao nếu bà biết..? Hoài Ân nóng nảy cắt ngang ?o Thủy Tiên, không phải như thế? ?o Anh Ân, anh làm em ngạc nhiên đấy, yêu Bình Minh thì cứ nhận, còn chuyện hai người là..? Hoài Ân quay phắt lại ?o anh và Bình Minh không có họ hàng gì hết. Cô ấy là.. là..? anh bóp chặt hai tay, nghẹn lời. Thủy Tiên nhìn anh chằm chằm, câu hỏi cháy bỏng trên môi. Hoài Ân lắc đầu, quay mặt đi. Giọng Thủy Tiên thật tủi ?o Em biết từ lâu là anh không yêu em, lòng tự ái khiến em không chấp nhận, em nghĩ mình có thể làm anh xiêu lòng?. Hoài Ân cầm tay Thủy Tiên, nhìn thật sâu vào đôi mắt rưng lệ ?o tha lỗi cho anh. Thủy Tiên, anh biết đã làm em buồn, nhưng.. anh đã cố..? Thủy Tiên nhắm nghiền mắt, lệ tủi hờn lăn dài ?o tình yêu mà phải cố sao? Thật tội cho em.. Nhưng thôi, anh Hoài Ân, anh có thể chìu em lần cuối không?? ?o..? ?o hãy lấy nụ hôn đó ra khỏi môi em. Bây giờ thì em chắc chắn lúc đó anh nhớ cô ấy, chỉ muốn hôn cô ấy?. Hoài Ân nuốt khan, bất động. Thủy Tiên đi như chạy tới xe mình. Vòng tay mạnh mẽ ấm áp cô ước ao đã khép chặt ?o nụ hôn này.. Thủy Tiên, dù sao cũng có một thời.. mình ngỡ đã yêu nhau..?
    Tất cả tài liệu riêng tư cô lưu hết vào một CD, không có gì nhiều. Phần sổ sách của mẹ, chiều cô sẽ chuyển sang máy ở cửa hàng, cậu H tin cẩn sẽ đảm nhiệm việc này thế cô. Xong, vậy là xong, để bắt đầu một cuộc đời phải mất nhiều lo toan chuẩn bị, nhưng để khép lại một quảng đời lại chẳng mất gì nhiều. Cô lấy cái hộp thiếc dưới đáy tủ ra, hồi xưa nó đựng kẹo sôcôla. Hoài Ân gửi về cho mẹ rất nhiều bánh kẹo nhân giỗ đầu của cha. Sau khi cúng kiếng xong, Bà Thông đem biếu các chú, cô, dì, phần cô được hộp kẹo này. Hồi đó, con bé Bình Minh mê kẹo đến nổi, chỉ một ngày, hai trăm gam sôcôla ngọt lịm bị diệt gọn, chỉ còn cái hộp không, cô lau chùi cất kỹ vì của người ta gửi về. Cô bâng khuâng cầm từng món trong đó. Hai bao lì xì dầy cộp còn nguyên. Anh hai ơi, điều em mong mỏi chỉ là một chút tình, đâu phải những tờ đô la xanh mà anh hào phóng tặng. Bên dưới tấm thiệp cưới là cái khăn tay bé xíu màu hồng, cô thêu cho anh sau khi biết thêu mũi nổi, góc khăn có một cái hoa hồng to tướng và dòng chữ nhỏ ?oem tặng anh Hoài Ân? và ngày tháng. Ngô nghê làm sao! Tội nghiệp làm sao!. Chiếc sơ mi màu hồng ngắn ngủn này cũng do cô may, áng chừng kích thước người anh mà cô nhớ, nó được thêu thùa rất cầu kỳ bởi tất cả những kiểu rua mà cô biết dọc hai bên áo, bên trong lần lót vai cũng có dòng chữ ?o em tặng anh Hoài Ân? ngô nghê đó. Lúc đó cô mới mười lăm. Cô thêu khăn áo cho chồng lúc mới mười lăm!. Nước mắt tràn ra rơi từng giọt lên cái khung hình. Hoài Ân ơi, không biết đến bao giờ em quên được anh, nhưng em sẽ không còn đau đớn khi ở bên anh mà anh không màng tới. Món quà dành cho anh, anh không nhận được, nó sẽ theo em đến cuối đời. Cô ôm chiếc hộp vào ngực mình một lúc rồi đứng dậy. Chỉ còn một việc thôi, cô băn khoăn rất nhiều, người tình không quen của cô, gần tháng nay không thấy mail của người đó nữa, nhưng chắc cô phải từ giả người ta và cám ơn người ta đã tâm sự với cô. Bình Minh uống hết ly nước lọc, cô ngồi vào máy.
    ?oNgười bạn không quen ơi. Tôi xin được gọi người là bạn. Những thư người gửi cho tôi không biết có làm người nhẹ lòng không, nhưng nó đã giúp tôi khuây khoả. Tâm sự người sao giống tôi vậy. Tôi yêu người ta biết chừng nào mà không sao nói được, vì tôi không dám. Tôi muốn gọi tên người ta trước mặt người ta một lần, chứ không phải thầm gọi hằng đêm trong đớn đau và buồn tủi, tôi cũng không dám. Tám năm trước, một sự nhầm lẫn của số phận đã gắn kết tôi và người đó chỉ trong một ngày ngắn ngủi. Người đó chỉ chải tóc cho tôi một lần mà làm tôi nhung nhớ trọn đời. Người đó vô tình lắm. Trong mắt người đó không có tôi, nên tôi sợ, người ta sẽ coi rẻ, người ta sẽ chối bỏ, như đã từng rũ bỏ tôi. Mai mốt tôi xa người ta rồi, và cũng xa người bạn không quen này rồi. Xin đừng gửi thư cho tôi nữa. Tất cả thư của người tôi sẽ xoá đi. Tôi muốn khép lại quảng đời này. Thôi, chào bạn. Tôi sẽ đến với người yêu tôi. Anh ấy đã an ủi tôi khi tôi tuyệt vọng, đã chờ tôi khi tôi chưa dứt khỏi mối tình câm. Tôi không nỡ để anh ấy chờ đợi mà không biết chờ đến bao giờ. Tôi đã đọc tâm sự của bạn bao lâu rồi. Thật không công bằng nếu ra đi mà không gửi lại lời chào. Lời chào vĩnh biệt!?.
    Tất cả đã gọn ghẽ. Sau chuyến du lịch, Phong sẽ cưới ngay. Bà Thông xuôi tay, bà biết không còn hy vọng gì về một đám cưới mà hai con bà là nhân vật chính, điều đó xẩy ra rồi, nó đã là quá khứ và mãi mãi không sống lại. Chiều mai Bình Minh rời đây rồi. Cô muốn nhìn anh. Nhìn lại căn phòng có cái giường nhỏ ấm êm mà đêm nào cô nằm trên đó trong vòng tay anh. Bình Minh đứng dậy, mười hai giờ khuya. Chắc Hoài Ân ngủ say rồi. Cô sẽ sang đó, nhẹ đẩy cửa, nếu anh không khoá. Cô sẽ nhìn anh một chút. Mai chắc chắn anh cũng sẽ mất mặt tới tối, cô sẽ không được thấy anh trước khi đi. Cô ra ngoài, bầu trời nhấp nháy sao đêm. Thusau nói ban đêm có khoảng năm ngàn ngôi sao thấy được bằng mắt. Cô ngẩng nhìn. Ngôi sao Hoài Ân và ngôi sao Bình Minh đang ở đâu trong vũ trụ mênh mông đó. Có gần mà xa, xa mà gần như hai con người trần thế này không? Nước mắt lại tràn khóe. Cô nhẹ chùi đi, khẩn cầu ?o ngôi nào tên Bình Minh, xin phù hộ cho tôi không bị anh.. bắt quả tang!?.
    Căn phòng sáng mờ mờ, im ắng. Dù quả quyết như vậy, nhưng chân tay cô run lẩy bẩy. Gắng trấn tĩnh, cô đặt tay lên nắm cửa. Chưa kịp vặn, cửa mở thật mạnh. Cô theo đà chúi vào trong, va mạnh vào.. Hoài Ân đang phóng ào ra, áo chưa kịp gài nút. Cô ngã ngửa nhưng Hoài Ân đã nhanh tay ôm được. Chưa hoàn hồn, cô thấy mình bị nhấc bổng lên. Anh bế gọn cô trong tay, giơ chân gạt cửa lại, đi thẳng vào phòng. Áp sát vào khuôn ngực trần rắn chắc, mặt mũi đỏ như say rượu hôm nào. Bình Minh chết ngượng trước tia nhìn đắm đuối từ đôi mắt đỏ kè của Hoài Ân. Thở dồn dập, cô gắng sức nói nhỏ ?o cho em xuống, xin cho em xuống, em qua đây là vì..vì..?. Cô che mặt, không biết phải nói sao, xấu hổ quá!. Hoài Ân để cô xuống, ghì chặt, mặt anh sát mặt cô, cặp mắt đỏ ngầu nóng rẫy ?o Minh, nhìn anh đi. Anh cũng đang bay qua em đây, chỉ để hỏi em một câu. Nếu đã yêu anh đến như vậy, sao nỡ bỏ anh mà đi. Chúng mình sẽ sống thế nào đây nếu vĩnh viễn mất nhau? Giọng anh tắt lại, nghèn nghẹn khàn khàn đầy ứ yêu đương ?o còn bây giờ trước mặt anh, hãy gọi tên anh một lần, anh chờ cũng mỏi mòn rồi!?. ?o Ôi, Hoài Ân, là anh!? Cô gục đầu vào ngực anh, cắn chặt môi, nước mắt tuôn như suối. Rồi không ngăn được, cô oà khóc. Chính là anh, người tình không quen ấy. Anh vuốt nhẹ tóc cô, để cô khóc cho nguôi lòng, anh cũng đang khóc đây ?o từ khi cưới em tới giờ mới nghe em gọi tên anh. Minh ơi, sao chúng mình làm khổ nhau đến như vậy?. Bình Minh tức tưởi ?o em không đành lòng đi mà không từ giã con người đã đối với em hết sức phủ phàng. Hoài Ân, Hoài Ân ơi, anh làm khổ em quá!?. Hoài Ân hôn lên nắm tay nhỏ bé đấm vào ngực anh sau mỗi tiếng gọi tên ?o vậy em tưởng anh sướng lắm sao. Tiếc nuối đầm đìa vì đã trót bỏ em. Mê man lăn lóc nhớ thương em mà chẳng thể mở lời vì hổ thẹn. Đành hờn ghen sói trán nhìn em đi với thằng đó! Ai khổ hơn ai nào??. Đang khóc vậy mà Bình Minh cũng bật cười. Mồm mép chàng khiếp thật, đúng giọng thu sầu rồi!. Thật lâu, họ ngưng thổn thức, nhìn vào đôi mắt sưng sưng mòng mọng của nhau. Cô sờ lên ngực áo ướt dầm của anh, e thẹn. Rồi một nụ hôn trên môi thật lâu, ngây ngất đến tột cùng khiến cô ngã ập vào mình anh, không guợng được nữa, để anh bế ra sân sau. ?o Anh hay ra nằm đây, tiếc và nhớ, yêu và ghen.. Nhưng từ hôm nay anh không nằm một mình nữa. Minh ơi, anh yêu em.. yêu em..?. Bầu trời đầy sao đêm, gió dìu dịu ve vuốt những tán lá xạt xào. Hương Hoàng lan ngọt ngào quấn quít quanh hai tấm thân kề cận như muốn cận kề hơn nữa.. Những ngón chân Hoài Ân mơn man chiếc gót nhỏ mềm mại, riết vào riết vào nữa. Giọng anh đứt quảng cố kềm chế cảm xúc choáng ngợp cứ dồn dập, dồn dập ?o chúng ta sẽ cưới lại. Hằng ngày em ngồi trước tấm gương cũ đó để anh chải tóc, con bé ấy tóc dài chấm eo, nhưng anh cũng yêu mái tóc này?. Hoài Ân vuốt ve mái tóc tém ?o chủ nhật anh sẽ đưa em về quê. Về thăm cây cầu Bình Minh mà anh chưa kịp nhìn qua. Sau cưới mình ra Hội An, thăm con sông Hoài. Đám cưới này anh sẽ lo. Minh ? anh nói nhỏ ?o ôm cổ anh đi!? Ôi, cô sờ nhẹ nhẹ vào chiếc gáy đáng yêu. Chiếc gáy đàn ông đầu tiên và duy nhất đời cô. Họ muốn nói thật nhiều, nhưng cả hai đều thấy chỉ im lặng, lắng nghe tiếng tim rộn ràng trong ngực nhau mới bày tỏ hết nỗi lòng. ?o Hoài Ân ơi, em nhớ biết bao câu hát hoàng lan..? ?o anh sẽ hát, Búp cưng à. Tối nào cũng ra đây nằm với anh đi, anh hứa sẽ rất nghiêm ..? ?o không cần hứa, em tin anh mà, Hoài Ân? cô dịu dàng. Hoài Ân thở thật sâu ?o em gọi Hoài Ân nghe ấm lòng làm sao. Kể anh nghe xem ngày xưa nằm đây em nghĩ gì, anh không tin em chỉ nhớ mấy con cò?. Giọng Bình Minh thật nhỏ chất chứa yêu thương ?o phải, không chỉ nhớ những con cò trắng, mà nhớ quay quắt tới một cánh cò ở xa rất đỗi vô tình..?
  3. soluna

    soluna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    ..? Hoài Ân trườn lên người cô, gắn vào đôi môi mềm ấy một nụ hôn cháy bỏng ?o rồi anh sẽ đền. Minh ơi, từ giờ tới đó, anh ..ốm o..?. Bình Minh cười nhỏ, thủ thỉ ?o những yêu thương nhung nhớ mà anh viết đó, dù thật hay không em cũng rất thích đọc, thật tiếc là em đã xoá hết rồi?, ?o đừng lo, nó còn đây nè!?. Anh cầm cái vật sáng sáng mà cô vẫn thấy anh đeo trước cổ ?o Flash drive này chứa tất cả ảnh cưới và những mail mà thứ sáu gửi cho em, mười bốn thư tất cả, anh sẽ tặng cho em trong đêm tân hôn. Minh ơi, anh yêu em như vậy mà em không nhận ra sao? ?, ?o ôi, làm sao em nghĩ là anh, khi ngày ngày thấy anh.. hư đốn đến thế. Nhưng.. thứ sáu? em cứ nghĩ đó là thu sầu. Em tưởng là.. Thế thứ sáu nghĩa là gì??. Hoài Ân nằm song song bên cô, nắm bàn tay nhỏ mềm mại chỉ lên trời, giọng êm ái hơi cảm động như kể chuyện đời xưa ?o vào ngày thứ sáu một năm xa xưa đó. Cậu Nguyễn Hoài Ân tan nát tâm hồn, xiêu vẹo bước lên xe hoa!. Xuống tận vùng đất mênh mông ruộng dứa. Cưới một con bé lạ quắc tên Đoàn Bình Minh, sợ sệt như con sóc, nhỏ xíu như cái búp hoa, đem về nhốt trong nhà..?. Bình Minh đặt ngón tay lên môi anh, thiết tha da diết áp cặp môi mềm mại run rẩy lên đôi môi đầy đặn có cái răng khểnh đáng yêu. Hoài Ân rung động. Nụ hôn chưa là nụ hôn, nhưng tình đó thấm tới tận cỏi lòng.. Anh run giọng ?o Minh ơi, nói yêu anh đi, anh muốn nghe em nói!?. Cô sung sướng chìu anh ?o Hoài Ân, em yêu anh! ?, ?o nữa..?, ?o Hoài Ân, em yêu anh!?, ?o nữa.. nữa..? Một cái hôn thật dài, chất ngất đam mê. Hoài Ân rủ rỉ ?o Bé Búp không biết hôn, không biết nhiều thứ quá, anh sẽ dạy từ từ..?. Cô đẩy anh ra ?o anh hai, ấy, em xin lỗi, anh dạy cái môn gì khôn thế!?,?o chưa khôn đâu, em gái! anh dạy nhưng anh cũng bắt.. trả bài luôn luôn đấy!?. Anh ôm khuôn mặt nóng hổi quý báu nhất đời anh ?o còn bây giờ, quan trọng hơn, vé máy bay đâu, đưa anh vứt!?. Bình Minh ngồi lên, giọng buồn buồn ?o mai em sẽ gặp Phong. Em có lỗi với anh ấy lắm. Em sẽ gửi mọi giấy tờ liên quan tới chuyến đi trả anh ấy?. Cô thở dài, thương Phong tới ứa lệ. Hoài Ân mơn man tay cô ?o em không yêu Phong mà lấy anh ấy mới là có lỗi. Mai anh đi với em nhé?, ?o không, em gặp Phong một mình, anh ấy xứng đáng để em kính trọng, anh ấy không ngăn cản em đâu?. Hoài Ân nhớ chàng trai tóc dài, phong trần với mười ngón tài hoa. Mà không, anh ta đã là đàn ông rồi. Vĩnh Nghi có nói nhỏ với anh là Phong đã li dị vợ ?o tụi nó cải lời cha mẹ lấy nhau hồi còn quá trẻ, ở không được nên thôi lâu rồi, không biết Bình Minh biết chưa? ? Xem ra hoàn cảnh Phong cũng khá giống anh. Có khác chăng là anh.. vâng lời cha mẹ mà lấy vợ và vợ anh còn đây, dù anh rắp tâm bỏ nàng một lần rồi. Hoài Ân bật dậy ?o Minh, anh muốn tắt thở khi nghĩ suýt chút nữa ta mất nhau. Anh không yên lòng để em đi một mình. Phong yêu em, cho nên..?. Bình Minh ấp hai tay anh lên mặt mình ?o Hoài Ân, em yêu người chồng đã chải tóc cho em, yêu anh hai đã ôm em vào lòng mà hỏi say tình phải làm thế nào. Càng yêu chàng trai đã dữ dội áp đặt lên môi em nụ hôn đầu tiên. Anh bảo em lấy ai em cũng vâng lời?. Anh kéo cô nằm xuống, mê đắm ?o lấy anh, lấy anh, chúng ta sẽ cưới gấp!?. ?o Hoài Ân ơi, em sung sướng quá. Có thật em đã có anh không? ? ?o thật, rất thật. Tạ ơn trời, chúng ta mãi mãi ở bên nhau. Bây giờ khuya rồi, mà chúng ta còn biết bao điều cần nói với nhau, ngủ đây với anh nhé? Anh cười, cặp mắt ma giáo hết sức ?o anh hứa chỉ ôm em như lần đó?. Bình Minh nhẹ nhàng sờ lên môi anh, giọng xao xuyến ?o em yêu cái răng thừa này biết bao, nhưng em sẽ về phòng mình, ngày mai là một ngày cay đắng trong đời em, anh thông cảm cho em không? Hoài Ân!?. Hai người cùng đứng lên. Hoài Ân ấp hai tay Bình Minh trong hai tay mình. Nhìn vào mắt nhau, họ cảm nhận được một tình yêu vô bờ, chân thành và sâu sắc mà người này dành cho người kia. Im lặng cho cảm xúc trào dâng lắng đọng, Hoài Ân nói, giọng hơi lạc đi ?o Minh, chúng ta mất tám năm, trải qua bao cay đắng suýt chút nữa là mất nhau, để trở về điểm xuất phát là một đám cưới, nhưng lần này anh và em đến với nhau do tình yêu chứ không do áp đặt. Cuộc sống chung chắc có những lúc không êm ả. Nhưng không khó khăn và đau đớn nào hơn những gì đã trải qua trên đường tìm kiếm lại nhau của chúng ta. Anh sẽ đem hạnh phúc tới cho em vì anh yêu em, bé Búp cưng của anh?, ?o và cũng vì em yêu anh, anh Hoài Ân!?. Nụ hôn sâu đậm như con dấu đóng cái cộp lên bản hợp đồng hôn nhân mà họ còn thiếu ở cái đám cưới ép uổng tám năm trước.
    Có những người đi qua đời ta như là định mệnh. Với Phong, người đó đã qua hồi trưa. Khi Bình Minh đến mà không gọi trước. Lại đến khi chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ ngồi bên anh trên máy bay, anh biết ý Chúa đã thể hiện. Nàng đã chọn tình yêu của nàng ?o.. rất có thể sống với Hoài Ân, em sẽ còn nhiều lần đau lòng. Nhưng em yêu anh ấy, em chấp nhận. Xin tha thứ cho em, Phong. Những ngày qua, tình yêu của anh đã là báu vật mà trời thương ban cho em. Em trân trọng tình yêu ấy đến trọn đời..?. Nàng đi rồi, anh mất nàng rồi.. Anh nhìn lại những tờ giấy Bình Minh trao tận tay anh. Lúc đó anh đã nắm chặt tay nàng. Những ngón tay tuyệt vọng đan chặt tay nàng. Đôi tay nhỏ của nàng ôm cả hai tay anh đưa lên môi hôn. Đôi môi mềm mại mà anh chưa một lần chạm đến, chỉ sợ cô nhỏ sẽ tan ra, biến khỏi đời anh. ?oLạy Chúa, nàng đã từ chối tình con. Nhưng xin Chúa hãy đoái thương nàng. Những ngày tháng có nàng, tim con đã hồi sinh, con biết mình có thể sống tốt, và con sẽ tiếp tục sống tốt. Nếu Chúa gửi nàng đến chỉ để làm sống lại trái tim con, con cúi mình tuân theo ý Chúa?. Phong đặt xấp giấy tờ của nàng lên bàn, chỗ nàng đã ngủ ngày xưa. Anh như nhìn thấy trước mắt anh, người con gái ấy, má áp trên hai bàn tay đan nhau, chân xếp đoan trang với tà váy trải rộng chung quanh. Nuớc mắt lăn trên khuôn mặt cứng cỏi. Phong quay đi. Passport của nàng sẽ nằm đó, để mỗi khi nhìn nó, anh thấy lại dáng dấp thiên thần đã ngủ trong nhà anh ngày nào, đối với anh như vậy quá đủ. Phong quả quyết đứng lên, hướng về tượng Chúa anh làm dấu, rồi nắm chặt tay kéo chiếc vali, anh đi. Những tháng ngày trước mặt sẽ thiếu vắng Bình Minh, thiếu vắng những hẹn hò nơi quán cũ, nhưng nàng có trong nhà anh, như vậy đủ rồi. Phong nhìn căn phòng vắng vẻ một lần nữa, mắt dừng lại rất lâu trên tấm passport. Bình Minh, anh sẽ về, anh sẽ về uống trà với em.Tạm biệt.
    Thế đó, câu chuyện tình iu lãng mạn hết rùi đó. 1 cái kết mở- không hẳn là có hâu, nhưng rất sâu sắc, phải không nào
  4. zzzyyy

    zzzyyy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    thanks bạn nhìu
  5. tinysoulit

    tinysoulit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/08/2008
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Thanks bạn đã post. 1 câu chuyện hay.!
  6. Hannah85

    Hannah85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2003
    Bài viết:
    358
    Đã được thích:
    0
    thanks bạn nha, mong chóng khoẻ
  7. bsaibolit

    bsaibolit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2006
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Chao ban Soluna, truyen rat hay, minh xin phep post ve trang www.vietlangdu.com de chia xe voi moi nguoi.
    Thank ss
  8. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    tks soluna .
    Tặng bạn và *****
  9. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    bạn soluna ơi . Tớ cũng xin phép bạn post lên vnthuquan nhe. Nhung tác giả là ai bạn nhỉ.

Chia sẻ trang này