1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

chuyện cổ tích của người điên

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi Rubi19, 28/09/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Rubi19

    Rubi19 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    chuyện cổ tích của người điên

    Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi xa thật xa, có một cô búp bê rất hay mộng mơ. Cuộc sống này đối với búp bê là một màu hồng không chút gợn, bầu trời trước mắt búp bê là cả một dảy bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Ngày nào búp bê cũng ngồi mộng mơ, cô mơ sẽ có một ngày được gặp chàng hoàng tử cưỡi trên con ngựa trắng toát. Cô mơ chàng sẽ mỉm cười với cô và dẫn cô đến vùng đất của tình yêu, vùng đất chỉ có những tiếng cười không ngớt, nơi mà những lo toan của cuộc sống bộn bề sẽ không hề tồn tại, nơi mà mọi người đối xử với nhau bằng những tấm lòng chân thật chứ không phải bằng đố kị, ganh ghét của đời thường.Mỗi lần nghĩ đến giấc mơ ấy, búp bê đều mỉm cười vì cô tin tưởng, tin tưởng lắm vào một thế giới chỉ có tình yêu và hạnh phúc là tồn tại.

    Một ngày kia, chàng hoàng tử mang cái tên là BồNG BộT xuất hiện. Chàng bước đến bên búp bê rồi mỉm cười, nụ cười có cái răng khểnh thật dễ thương. Chàng nói với búp bê rằng hãy để cho tình yêu của hai người được bắt đầu...Búp bê ngờ ngợ nhận ra rằng phải chăng búp bê đã tìm được một tình yêu, phải chăng cô sắp được đến miền đất của hạnh phúc...Và rồi búp bê cảm thấy lòng mình như được ánh mặt trời chiếu rọi, để những đoá hoa thạch thảo, cẩm tú cầu...nở rộ khoe sắc hương. Và rồi BồNG BộT và búp bê yêu nhau. Ngày sinh nhật búp bê, chàng mang đến một chiếc bánh sinh nhật thật to, một lọ thủy tinh với 652 ngôi sao, một đóa hồng tươi thắm. Ngày Valentine, búp bê nhận được 200 trái tim xếp thật tỉ mỉ. Búp bê cảm thấy lòng mình như ấm lại và chưa bao giờ bên BồNG BộT , cô cảm thấy rằng mình cô đơn, không bao giờ lẻ loi, vì cô biết rằng, à không, cô tin chắc rằng lúc nào BồNG BộT cũng đang ở bên cô, lo lắng cho cô, quan tâm đến cô. Và búp bê trở thành một búp bê biết nhõng nhẽo, biết nũng nịu, thành một búp bê trẻ con bên chàng hoàng tử? Búp bê hiểu ra rằng mình đang yêu và đang được yêu...

    Mọi chuyện diễn ra cứ như một giấc mơ mà búp bê cứ ngỡ mình sẽ sống mãi trong cái giấc mơ đầy hoa, đầy hương thơm như thế. Cho đến một ngày kia mẹ của BồNG BộT đến buộc búp bê phải xa chàng. Thì ra, thì ra mẹ của bồng bột là một con bạch tuộc sống lâu năm, bà luôn muốn BồNG BộT phải trở về đại dương để canh giữ lâu đài. Bà đã hóa phép biến búp bê thành một con ốc sên suốt ngày cứ lẩn trốn trong những đám cỏ. Chỉ đến tối, khi bà đi ngủ, búp bê mới được chui ra khỏi vỏ ốc và gặp BồNG BộT. Những lúc búp bê chui vào trong vỏ ốc, nghe thấy tiếng kêu gọi mải miết của BồNG BộT cô cảm thấy đau lòng lắm. Nhiều lúc cô muốn bò đi thật xa, thật xa để không còn gặp BồNG BộT nữa, vì cô biết chỉ cần cô rời xa BồNG BộT, chàng sẽ kết hôn với nàng tiên VUI Vẻ, chàng sẽ tìm được hạnh phúc, vì mẹ chàng đã hứa với cô như thế. Nhưng khi đã đi thật xa, nhìn lại, cô thấy BồNG BộT đã biến thành một pho tượng trắng, đứng trơ trọi trên cánh đồng hoang, mắt cứ nhìn vào một nơi xa thật xa, búp bê cảm thấy bàng hoàng và đau khổ biết bao nhiêu. Thì ra ngoài búp bê ra BồNG BộT chẳng có người nào để tâm sự, những áp lưc từ gia đình đã khiến trái tim chàng khô héo. Búp bê oà khóc và thế là cô lại chạy về ôm chầm lấy chàng, dùng trái tim cô sưởi ấm lại trái tim chàng, và cũng đồng nghĩa búp bê tự nguyện chui vào trong vỏ ốc, tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi, lo lắng đến một ngày mẹ bồng bột sẽ trừng phạt cô và trừng phạt cả người cô yêu.

    Và búp bê đã sống mãi trong cái vòng lẩn quẩn ấy, dễ buồn, dễ vui, mít ướt, là một viên thủy tinh dẽ vỡ giữa đời thường...Cho đến một ngày, BồNG BộT đi xa, búp bê một mình ra bờ sông, ngồi nhìn ánh mặt trời thật to như quả cầu lửa đang từ từ lặn xuống, khuất dần, khuất dần. Nơi đây, có một chiếc thuyền be bé đang đậu sẵn, thấy cô, chiếc thuyền đã trôi đến, rủ cô sang bên kia xem mặt trời. Chiếc thuyền đã cười với búp bê và bảo đảm với búp bê rằng đó là chiếc thuyền được làm từ gỗ của những cây sồi già, đầy chắc chắn, thuyền sẽ đưa búp bê đi xa thật xa. Bất chợt, búp bê cảm thấy cuộc sống của búp bê đã nhen nhóm những hi vọng mới, BồNG BộT đã đi xa, không ai níu kéo cô, không ai có thể làm cho cô phải bận lòng lúc này. Búp bê tin vào lời hứa của chiếc thuyền và... cô đã chạy trốn, đã bỏ quên tình yêu của cô sau lưng, vì đơn giản lắm, búp bê chỉ muốn thay đổi mình. Trong cái khoảng không vô tận của ý thức, cô chỉ muốn mình được hạnh phúc, dẫu một lần, cô đã ích kỉ vội lãng quên những gì đã tồn tại, dẫu chưa bao giờ cô dám tin mình sẽ đến được bên kia bờ, vì cô vẫn là người đã thay đổi. Từ khi lên thuyền, chưa bao giờ búp bê dám nhìn lại những gì đã qua, vì đối với búp bê tất cả những kỉ niệm, những buồn vui với BồNG BộT cũng tựa hồ như một trang kí ức vội xé toạc đi loang lỗ, vụng về. Và búp bê đã ngồi im cho thuyền trôi đi, càng xa, càng xa, những cảnh vật thiên nhiên xung quanh làm cho cô cảm thấy lòng mình vui trở lại. Dù không dám vui nhưng những tia nắng ban mai ấy cứ như đang thêm một lần làm cho những đóa hoa cẩm tú cầu rộ nở trong trái tim cô. Dù không dám hi vọng nhưng cũng đã từng một lần, hai lần, búp bê hi vọng sao cô sẽ còn tồn tại lâu trong khung cảnh này. Dù không dám hi vọng nhưng búp bê cũng đã từng nghĩ vì biết đâu ông trời đã quên mất sự vô tình của búp bê mà cho cô một giọt nắng của hạnh phúc...
  2. viethoa

    viethoa Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/09/2001
    Bài viết:
    643
    Đã được thích:
    0
    Buồn .................cuộc sống quả thật lắm chông gai . gia đình , công việc , người yêu ..................coi như mất tất cả ......................
    Veno's member
    http://forum.venoviet.org
  3. Rubi19

    Rubi19 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Và búp bê đã sống mãi trong cái vòng lẩn quẩn ấy, dễ buồn, dễ vui, mít ướt, là một viên thủy tinh dễ vỡ giữa đời thường...Cho đến một ngày, BồNG BộT đi xa, búp bê một mình ra bờ sông, ngồi nhìn ánh mặt trời thật to như quả cầu lửa đang từ từ lặn xuống, khuất dần, khuất dần. Nơi đây, có một chiếc thuyền be bé đang đậu sẵn, thấy cô, chiếc thuyền đã trôi đến, rủ cô sang bên kia xem mặt trời. Chiếc thuyền đã cười với búp bê và bảo đảm với búp bê rằng đó là chiếc thuyền được làm từ gỗ của những cây sồi già, đầy chắc chắn, thuyền sẽ đưa búp bê đi xa thật xa. Bất chợt, búp bê cảm thấy cuộc sống của búp bê đã nhen nhóm những hi vọng mới, BồNG BộT đã đi xa, không ai níu kéo cô, không ai có thể làm cho cô phải bận lòng lúc này. Búp bê tin vào lời hứa của chiếc thuyền và... cô đã chạy trốn, đã bỏ quên tình yêu của cô sau lưng, vì đơn giản lắm, búp bê chỉ muốn thay đổi mình. Trong cái khoảng không vô tận của ý thức, cô chỉ muốn mình được hạnh phúc, dẫu một lần, cô đã ích kỉ vội lãng quên những gì đã tồn tại, dẫu chưa bao giờ cô dám tin mình sẽ đến được bên kia bờ, vì cô vẫn là người đã thay đổi. Từ khi lên thuyền, chưa bao giờ búp bê dám nhìn lại những gì đã qua, vì đối với búp bê tất cả những kỉ niệm, những buồn vui với BồNG BộT cũng tựa hồ như một trang kí ức vội xé toạc đi loang lỗ, vụng về. Và búp bê đã ngồi im cho thuyền trôi đi, càng xa, càng xa, những cảnh vật thiên nhiên xung quanh làm cho cô cảm thấy lòng mình vui trở lại. Dù không dám vui nhưng những tia nắng ban mai ấy cứ như đang thêm một lần làm cho những đóa hoa cẩm tú cầu rộ nở trong trái tim cô. Dù không dám hi vọng nhưng cũng đã từng một lần, hai lần, búp bê hi vọng sao cô sẽ còn tồn tại lâu trong khung cảnh này. Dù không dám hi vọng nhưng búp bê cũng đã từng nghĩ vì biết đâu ông trời đã quên mất sự vô tình của búp bê mà cho cô một giọt nắng của hạnh phúc...
    Và búp bê đã đưa hai tay mình nắm lấy, nâng niu những hạt nắng hạnh phúc từ trên trời rơi xuống. Búp bê cảm nhận được dường như cô đã tìm được một bãi cỏ êm ái, và cô sẽ được ngủ trên bãi cỏ đầy hương thơm ấy, sau một chuyến đi dài mệt mỏi, cô sẽ đắm chìm trong một giấc ngủ say với nhiều, nhiều những giấc mộng đẹp . Những tưởng búp bê sẽ được ngủ say trong những giấc mơ ấy, cho đến một ngày, trời đột nhiên tối sầm lại, và trời đổ mưa, không tầm tã nhưng dầm dề, không dứt. Ngồi trên thuyền, búp bê lạnh lắm, cô ước gì lúc này có một bờ vai vững chãi, một vòng tay ấm áp, để cô được tựa vào, tránh những hạt mưa to đang quất mạnh vào người. Chiếc thuyền chòng chành, nước mưa trong thuyền càng đầy, thuyền cũng chẳng nói với búp bê một câu, vì thật ra, búp bê hiểu, thuyền cũng đã mệt mỏi khi cứ phải đưa người sang sông. Trời cứ mưa, mưa mãi, nước trong thuyền càng ngày càng nhiều, chiếc thuyền trôi càng ngày càng chậm, chiếc thuyền càng ngày càng nặng, chiếc thuyền càng ngày càng chìm. Búp bê biết chiếc thuyền sắp chìm, nhưng búp bê chẳng biết làm sao vì chiếc thuyền chẳng đưa gàu cho cô tát nước ra. Thuyền lặng im, búp bê cũng lặng im, và cô biết chỉ một chốc nữa thôi, thật gần, cô sẽ chìm xuống dòng nước lạnh buốt này, rồi cô sẽ trôi về một nơi nào đó vô tận... Nhưng búp bê không thể làm gì, chẳng biết làm gì, chỉ chờ đợi và chờ đợi, không hi vọng...vì cuộc đời, vì chuyến hành trình tìm hạnh phúc của búp bê có lẽ càng ngày càng xa, có lẽ con đường đi đến hạnh phúc đã trở thành đường chân trời xa tít, thấy nó, nhưng mãi mãi, nhưng suốt đời, búp bê sẽ không thể đến nơi....mãi mãi sẽ không thể...mãi mãi?
    Dòng nước thật lạnh, quấn lấy búp bê, những dòng xoáy, những cơn gió thổi không ngừng. Không hiểu sao, búp bê không còn cảm thấy lạnh, cô cũng không còn thấy sợ, không còn biết mình đang nghĩ gì, chỉ biết, dòng nước này sẽ đưa cô đến đâu cũng mặc.
    Bất chợt búp bê thấy trái tim mình, trái tim của búp bê đã rời khỏi cô, bỏ rơi cô. Trái tim không còn là một màu đỏ đầy sức sống như ngày xưa nữa mà là một trái tim màu đen, khô héo, già cỗi, và ...trái tim búp bê đã hóa đá. Hình như trái tim đang nhìn búp bê mà trách móc, mà như chào tạm biệt. Thì ra, búp bê bàng hoàng nhận ra rằng, búp bê cứ mãi chạy đi tìm hạnh phúc, tìm những thứ thật xa xăm vô vọng mà vội quên mất trái tim cô đang rỉ máu, đang tổn thương, đang tàn lụi. Thì ra, búp bê cố trốn chạy nỗi buồn của mình, cố quên những gì mà vốn dĩ phải cần rất lâu để quên được để giờ đây trái tim cô chỉ là một thứ vô hồn. Trái tim rơi xuống dòng sông, như một viên đá, để cho cát, cho nước chôn vùi mãi cho đến mai sau...mãi cho đến khi nào búp bê trở lại là một búp bê mộng mơ, lạc quan, có tình yêu. Búp bê không còn trái tim. Búp bê muốn gào khóc cho mình vơi đi nỗi buồn nhưng... không hiểu sao, những giọt nước mắt cứ như chảy ngược vào trong...Trái tim đã bỏ búp bê, tình yêu đã bỏ búp bê...Búp bê không biết khóc, không biết buồn như thế nào để mình cảm thấy thoải mái...Búp bê chỉ biết đứng lặng yên, không nghĩ được gì, không buồn được gì, không khóc được gì, không chờ đợi gì, không hi vọng, không...không... Và búp bê nhắm mắt lại, cứ để cho mình trôi đi, trôi đi.....

Chia sẻ trang này