1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện cổ tích dành cho người lớn... (trẻ con tuyệt đối không được xem!)

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi hellohihi, 25/04/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hellohihi

    hellohihi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    2.034
    Đã được thích:
    2
    Lại nói từ khi Sùng phất lên nhanh chóng khiến cho giới trẻ xem Sùng như thần tượng, Sùng là trai tơ chưa vợ lại càng làm cho bao cô gái choáng ngợp. Thử hỏi, Sùng chỉ cần vẩy một phát là bao nhiêu người vâng dạ, quơ tay một cái là tiền rủng rẻng thì dù có là Yến Vy cũng choáng ngợp nữa huống là...
    Sùng thường đàm đạo, uống rượu, ngắm hoa *** lợn và bình luận về thị trường chứng khoán Luân Đôn, khí độ thật là trang nhã khác thường. Lời Sùng nói ra thường là 7 phần trang nhã, 3 phần cao siêu khiến cho người nghe tâm đắc, gật gù nhưng thường là không hiểu gì. Có lần cao hứng Sùng nói:
    -Ngày xưa, Khổng Minh dùng mưu kế lấy vạn mũi tên, giết ngàn quân địch, chiếm hàng chục thành. Ngày nay ta cũng có thể dùng mưu kế để có thể lấy vài triệu đô, thao túng giá hàng loạt cổ phiếu, thâu tóm hàng chục công ty trong nháy mắt. Ta có thể lấy tiền trong túi thiên hạ như lấy đồ vật trong túi quần lót của mình vậy!... Anh hùng hào kiệt mỗi thời mỗi khác, duy chỉ có khí độ hào hùng là giống nhau mà thôi!
    Sùng nói xong rồi lại nhắm nghiền mắt, thật khác nào thánh nhân.Thật là anh hùng chỉ có thể nói lên khí tiết của mình sao có thể dùng lời cho tiểu nhân hiểu được. Bọn phàm phu tục tử nghe lời của Sùng nói cứ như nghe lời của truyền nhân Sấm Trạng Trình. Đám người mặt to bụng bự chỉ có thể bắt nạt dân lành để kiếm chút tiền lẻ sao có thể hiểu được những lời cao siêu của Sùng. Bọn chúng chẳng qua là tiểu nhân bất đắc chí, được đời bố hy sinh danh tiết để cho đời con nhà cao cửa rộng, hóa ra cũng chỉ là ti tiện mà thôi. Nếu so với Sùng khác nào ánh sáng đom đóm sao có thể so với sao Khuê vằng vặc?
    Được một lát, có kẻ bước ra ấp úng:
    -Sùng huynh tuổi tác không còn thiếu nhi nhưng khí độ thật siêu phàm, bọn tiểu nhân đây chỉ có thể nghe những lời của huynh như sấm ngang tai. Nhưng nếu huynh có thể biểu diễn cho bọn phàm trần mắt thịt đây được thấy rõ những lời huynh nói thì thật là phước lớn ba đời!
    Cả bọn bắt lao nhao:
    -Đúng! Đúng! Sùng huynh hãy cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi! Chúng tôi nhất quyết vote cho huynh!
    Sùng đỉnh đạc lên tiếng:
    -Được! Đấy chỉ là chuyện nhỏ! Trong vòng bảy ngày ta sẽ đem về một triệu đô la!
    Hôm sau Sùng gặp Trần Lê Nguyễn tổng giám đốc công ty Kinh Đông:
    -Chúc mừng, chúc mừng huynh sắp được món hời to!
    Lê Nguyễn vừa gặp Sùng đã nghe Sùng nói thế lấy làm ngạc nhiên lắm:
    -Không rõ huynh chúc mừng tôi như vậy là sao?
    Sùng làm ra vẻ thần bí, trợn mắt nói:
    -Lê Nguyễn huynh không cần tốn một đồng loby, không tốn một chầu nhậu, không phải lại quả bất kỳ ai mà có thể thu về vài triệu đô la thì thử hỏi Sùng mỗ đây không chúc mừng sao được?
    Lê Nguyễn vốn là một tay giàu có có hạng, tuy nhiên nghe Sùng nói không tốn một xu mà vẫn có thể thu về vài triệu đô la thì không khỏi tò mò, ra vẻ khảng khái nói:
    -Được! Nếu Sùng huynh có thể thu về món lợi như thế thì tôi với Sùng chia đôi!
    Sùng nói:
    -Nghe nói công ty EximBong đang mời gọi nhà đầu tư chiến lược mua cổ phiếu. Nếu huynh có thể bỏ ra 90 triệu đô la thì có thể thu về một món hời khổng lồ!
    Lê Nguyễn nhảy tưng tưng lên:
    -Sùng huynh giỡn chơi hoài! 90 triệu đô la à! Huynh chẳng biết là tổng tài sản có trên bảng cân đối kế toán của công ty Kinh Đông còn chưa đủ 90 triệu đô la nữa là...!
    Sùng khoát tay nói:
    -Ấy ấy! Huynh sao vội lo lắng thế?- Sùng kéo Lê Nguyễn vào gần to nhỏ mấy câu khiến Lê Nguyễn vỗ tay bôm bốp cứ như là một thằng rồ!
    Quả nhiên, đúng một tuần sau món hời thu về được là hơn hai triệu đô la. Sùng đem về hơn một triệu đô la khiến cho bọn đàn em cúi rạp người tung hô không ngớt! Bọn họ xem Sùng như vị thánh sống, bọn chúng cứ đồn thổi và ca tụng Sùng mãi không thôi! Xem ra anh hùng thời nay dễ có mấy tay!
    Đang lúc đắc chí cười to thì có một tay ra dáng thư sinh, tiến vào nói:
    -Sùng huynh đúng là tuổi trẻ tài cao! Không biết Sùng huynh có thể thi đấu với tại hạ không?
    Sùng đang lúc hả hê, tinh thần đang hăng hái chợt có người hỏi một câu thật đáng bỏ ngoài tai. Nhưng Sùng vẫn bình tĩnh hỏi:
    -Chẳng biết các hạ muốn thi đấu như thế nào?
    Chàng thanh niên lạ mặt lên tiếng:
    -Ta với huynh thách đấu xem trong vòng 7 ngày ai kiếm được nhiều tiền nhất thì người đó thắng!
    Cả đám thuộc hạ chỉ tay vào người thanh niên lạ mặt ấy cười mãi không thôi, có đứa cười mãi đến độ sái cả quai hàm không tài nào ngậm miệng lại được nữa. Có đứa cười sòng sòc đến độ chảy cả máu mắt...!
    Sùng cười nhạt rồi nói:
    -Được! Ta thách đấu với ngươi!
    ...
    Mời các bạn đón xem Sùng thi đấu như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ!
    PS: copy thì xin ghi tên tác giả!
    Được hellohihi sửa chữa / chuyển vào 09:13 ngày 27/04/2007
  2. pete711

    pete711 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2007
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    tiếp đi bác ơi, đọc mãi chưa thấy đến đoạn cấm trẻ con
  3. Cocolee055

    Cocolee055 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2006
    Bài viết:
    857
    Đã được thích:
    0
    Hay phết nhờ !
  4. hellohihi

    hellohihi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    2.034
    Đã được thích:
    2
    Gượm đã! sắp đến đoạn xxx... bảo đảm có cảnh kẻ thờ phì phò, người thì rên rỉ... thật là càng đọc càng nóng đỏ cả mặt, tim đập thình thịch...! Hãy đợi đấy!
  5. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    xxx xong còn có ba chấm nữa hả bạn.mà sao cái cảnh thở phì phò , rên rỉ làm mình cứ tưởng tưởng đến...cảnh A Phủ bị trói ngoài sân đấy nhỉ.Đọc đoạn đó hồi bé cứ tức đỏ cả mặt,tim đập thình thịch mãi.
    Chờ truyện của bạn vậy!
  6. HsiuMei

    HsiuMei Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2007
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Sùng đúng vẫn là Sùng Millionare-Born.
    He''s always big on his promise
    Well done,
    Được HsiuMei sửa chữa / chuyển vào 21:17 ngày 27/04/2007
  7. CAMBUON

    CAMBUON Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/12/2006
    Bài viết:
    375
    Đã được thích:
    0
    Gởi hellohihi !
    Mình vừa đọc hết 2 phần câu chuyện của bạn ..có lẽ vì 2 lời nhắn trong hộp tin nhắn làm mình cũng rất tò mò về câu truyện bạn viết . Cho phép mình viết chút cảm nghĩ cho hellohihi nhé !
    Trước hết , mình thú thật đây là lần đầu mình đọc cách hành văn này : cái cách viết pha trộn giữa cổ tích và hiện đại , giữa ảo và thực, giữa bi và hài ?đôi khi sự hư cấu quá mạnh tay của nhân vật ?oSùng ?o lại biểu hiện một lớp người rất hiện thực trong xã hội ..Mình cũng nhìn nhận bạn có kiến thức về tài chính ngân hàng , có kiến thức tổng quát về nhân vật bạn muốn so sánh và hư cấu ..dù bạn cố ý thay đổi một chút ..nhưng đọc qua ai cũng sẽ nhân ra nhân vật mà bạn định đề cập đến ..Do vậy cần hư cấu sao cho không thể nhận ra nhân vật thật ngòai đời cũng là cái cần cho người viết truyện.
    Thứ hai ?"mình muốn nói đến đề tài của topic ?" Nếu chỉ dừng lại ?oTruyện cổ tích dành cho người lớn ?o thì tốt hơn biết bao . Phần mở ngoặc đơn có lẽ sẽ khơi thêm trí tò mò nhưng sẽ làm cho câu chuyện của bạn nhuốm cái nhìn khác hơn?và mình tin rằng đó không là chủ ý của bạn.
    Dĩ nhiên mình chưa thể nói nhiều vì câu chuyện của bạn vẫn chưa kết thúc và các tình tiết đan xen cũng đủ để dẫn dắt người đọc ..và mình chưa thể góp ý về nội dung .Nhưng đọc qua phần 1 và 2 mình có thể biết về tác giả của nó : Bạn là người đọc khá nhiều từ Tam Quốc Chí cho đến Murakami..là người nhạy bén với sự biến chuyển của thị trường ..bạn có nhiều kiến thức :nó được đan xen bằng các tình tiết hư cấu lên câu chuyện và dĩ nhiên quan điểm của tác giả sẽ được lộ rõ ở những phần sau và phần kết thúc .Mình cũng chờ xem nhân vật Sùng của bạn sẽ đi đến đâu giữa nhân tình thế thái này ? giữa cuộc đời mà bạn cho rằng ?oSùng chỉ cần vẩy một phát là bao nhiêu người vâng dạ, quơ tay một cái là tiền rủng rẻng thì dù có là Yến Vy cũng choáng ngợp nữa huống là...? . Đây là cách viết hài hước pha lẫn trào phúng và phê phán ?mình sẽ đợi xem phần cuối đó hellohihi ạ !
    P/S :Những ngày nghĩ sắp đến , mình chỉ có thói quen nằm nhà đọc sách và viết cái gì đó..nếu bạn không ngại mình thử viết phần kết thúc được không ?( đương nhiên thủ thuật viết của bạn và của mình khác nhau đến 180 độ )
  8. tuansinbad

    tuansinbad Guest

    Hiz, câu chuyện hay vật vã, tui dang to mò muốn biết đây, bác post sớm lên nhé
  9. hellohihi

    hellohihi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    2.034
    Đã được thích:
    2
    Cái tiêu đề "truyện cổ tích dành cho người lớn..." có thòng thêm phần mở ngoặc đó là dụng ý riêng của mình! Thật ra thì chỉ có đọc hết truyện mới thấy được cái hay... nếu bạn đã đọc mấy truyện mình viết ở các topic khác thì mới biết mình viết bậy như thế nào... mà có thì cũng bậy cỡ như... murakami mà thôi!
    Mình rất mong bạn thử viết phần tiếp theo của câu truyện bởi mình rất thích cách viết của mình so với cách viết của người khác! Rất mong các bạn thử dự đoán phần tiếp theo của câu chuyện... (bảo đảm phần tiếp theo sẽ là bất ngờ đến bật ngửa...!)
  10. hellohihi

    hellohihi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    2.034
    Đã được thích:
    2
    THẠCH SÙNG CHÍNH TRUYỆN (tiếp theo)
    Điều kiện đặt ra là mỗi bên dùng số tiền mười triệu đô la, trong vòng một tuần ai mang về số tiền nhiều nhất người đó sẽ chiến thắng, người thua sẽ phải khỏa thân trong vòng mười lăm phút cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng!
    Hôm sau, hai đối thủ bắt đầu thể hiện bản lĩnh của mình. Sùng chắc mẫm rằng mình sẽ chiến thắng, tự tin mua bán cổ phiếu liên tục... khiến cho người xem không khỏi chóng mặt.
    Trong khi đó người thanh niên lạ mặt vẫn bình tĩnh, ký mỗi một hợp đồng nhập khẩu rượu ngoại trị giá mười triệu đôla. Sùng hay tin người thanh niên lạ mặt chỉ vỏn vẹn làm như thế thì không khỏi cười mỉa.
    Bảy ngày sau, người ta thống kê Sùng là đã kiếm được hơn bốn triệu đôla. Quả là một thành tích cực kỳ ấn tượng. Thật là xưa nay chỉ có mỗi Sùng là có khả năng đấy mà thôi, mà trăm năm sau không biết có còn người nào đủ tài năng để làm thế không nữa?! Bao nhiêu người vỗ tay như sấm chúc mừng Sùng thắng cuộc... Nhưng thật là ngạc nhiên, ban giám khảo đã công bố chàng thanh niên lạ mặt đã chiến thắng khi món lợi nhuận thu về là gần chín triệu đôla. Sùng giật mình thoảng thốt, mặt tái xanh, hỏi ra thì mới biết tay thanh niên lạ mặt kia chính là con của quan tể tướng đương triều. Khi hắn nhập khẩu rượu về thì có lệnh cấm nhập khẩu rượu, khiến cho rượu ngoại lên cơn sốt chưa từng thấy. Người ta vẫn phải biếu sếp bằng rượu ngoại nên đắt mấy cũng phải mua. Thế nên lệnh cấm vừa ban ra thì rượu ngoại đã tăng giá 100% khiến cho món hời thu về thật không có gì sánh nổi. Thạch Sùng tặc lưỡi: ?oDân không thể nào đọ lại với quan! Thạch Sùng này có tài hơn trăm lần thì cũng chẳng bằng một kẻ phàm phu! Than ôi!?.
    Thạch Sùng trước giờ vẫn lấy oai phong của mình tỏ rõ cho thiên hạ biết, nay thua cuộc phải khỏa thân trước thiên hạ thì thật là xấu hổ đến cùng cực. Hôm ấy Sùng thất thểu lang thang trước nhà thờ Đức Bà thì có kẻ lúc trước đầu cơ cổ phiếu của EximBong sau hỏi ra mới biết vì Sùng mà hắn thua lỗ thê thảm, hắn vẫn căm Sùng đến tận xương tủy, thấy Sùng đi chỉ một mình, tình trạng rũ rượi bèn dụ Sùng ra chỗ vắng bắt cóc.
    Hắn sai thuộc hạ trói Sùng lại và hỏi xem ai có cách nào tra tấn dã man nhất, cả bọn đang im lặng thì có một tay đầu dơi mặt chuột bước ra nói:
    -Nghe nói Sùng vốn là một cao sỹ thế nào cũng yêu thích thơ văn nay đại nhân cũng từng làm thơ hơn trăm bài, nếu lấy thơ của đại nhân đọc cho hắn thì thế nào hắn cũng không chịu nổi. Đây đúng là một cực hình trong các loại cực hình!
    Hắn cho là phải bèn, trói nghiến Sùng lại, căng tai Sùng ra và cho thuộc hạ đọc thơ của hắn. Bọn chúng đọc được ba câu đầu thì Sùng bật dậy đòi sửa lỗi chính tả, đến năm câu thì Sùng nghiến răng ken két đòi sửa câu, chỉnh ý. Xong một bài thơ thì Sùng bắt đầu sùi bọt mép vật vã không tài nào chịu nổi. Thật đúng là một cực hình man rợ nhất từ xưa đến nay.
    Bọn chúng cười hả hê vì đã trả thù Sùng bằng cách man rợ nhất mà chúng có thể. Đột nhiên hắn dừng cười, nghiêm trang hỏi thuộc hạ: ?oTa muốn tăng cực hình lên, không biết các ngươi có diệu kế gì chăng??
    Kẻ lúc nãy bước lên hiến kế:
    -Thuộc hạ nghe nói, trong triều có một tay nịnh thần là Trần Thanh Đàm, hắn thường thích làm văn, Sùng lại là người nho nhã, nếu đại ca cho đọc văn của hắn thì thể nào cũng có trò hay!
    Quả nhiên khi bọn chúng đọc văn của Trần Thanh Đàm thì Sùng gào thét không thôi, được một lát quả nhiên Sùng hú lên một tiếng thật dài rồi thất khiếu đều chảy máu tươi, thật là đau đớn đến cùng cực. Mấy hôm sau Sùng hóa ra lú lẩn, ngu ngu ngơ ngơ như người điên. Bọn chúng tra tấn Sùng hả hê rồi thả Sùng ra.
    Sùng sau khi bị tra tấn trở nên điên loạn, lang thang ở đầu đường xó chợ, hình hài thật không giống người nên không ai nhận ra anh Sùng oai phong như ngày nào... Cô Ba Sún nghe tin Sùng mất tích, mủi lòng khóc trước phụ thân mà rằng:
    -Mặc dù con không nghe tin tức của Sùng nhưng con vẫn tin Sùng là người ngay thẳng, là bậc quân tử xưa nay hiếm, có thể trao thân gởi phận. Nay con giã từ cha mẹ mà tìm Sùng...
    Nói đoạn cô Ba Sún gạt nước mắt, lên kinh thành tìm Sùng...
    ...
    Mời các bạn đón xem cô Ba Sún tìm Sùng như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ!
    PS: nếu thấy hay thì cho xin 5 sao, copy thì xin ghi tên tác giả!

Chia sẻ trang này