1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện cổ tích, ngụ ngôn thời hiện đại

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi pbdkhatmau, 20/05/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. pbdkhatmau

    pbdkhatmau Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    2.503
    Đã được thích:
    1.511
    Chuyện cổ tích, ngụ ngôn thời hiện đại

    Một nam sinh lớp 12 vào một cửa hàng photocopy, dốc hết số tiền tiết kiệm từ chơi game mua 3 bộ phao khối A nhỏ bằng lòng bàn tay. Trên đường về, qua hồ Ba Mẫu, thình lình một cơn gió mạnh thổi bộ phao của chàng bay tòm xuống hồ. Phao chìm nghỉm! Xót của, tiếc hơn trăm nghìn đồng tiền mua phao, chàng ôm mặt ngồi khóc hu hu. Thủy thần nghe tiếng khóc, động lòng thương, lấy từ dưới hồ lên cho chàng một bộ sách gốc, cỡ khổ 20x28cm và hỏi:
    -Sách của cháu đây có phải không?
    Chàng buồn rầu:
    -No, đây không phải sách của cháu. Sách của cháu nhỏ hơn cơ!
    Thủy thần lại mang lên cho chàng một bộ sách khác, cỡ khổ 10x14cm. Chàng vẫn buồn rầu nói:
    -Không phải sách của cháu đâu! Sách của cháu nhỏ hơn nữa cơ!
    Khi ấy, thủy thần mới đưa lên bộ phao của chàng. Chàng ta mừng quá chộp lấy:
    -Vâng, đây mới đúng là sách của cháu!
    Thủy thần ngỏ ý tặng chàng cả hai bộ sách trước để thưởng cho sự trung thực của chàng, nhưng chàng kiên quyết không nhận, cười tít mắt phóng xe đi. Thủy thần gật gù hài lòng: "Chà, bọn trẻ thời nay ngoan quá, không tham sách to, chỉ chuộng sách nhỏ! Thật đáng khen đáng khen!"
  2. pbdkhatmau

    pbdkhatmau Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    2.503
    Đã được thích:
    1.511

    Chuyện cổ tích hiện đại kể rằng, ngày nay có một hoàng tử rất đẹp trai. Nhưng không may, chàng bị một bà phù thủy phù phép nên mỗi năm hoàng tử chỉ nói được một từ duy nhất. Vì thế, chàng rất buồn vì không nói chuyện được với ai. Cũng như mọi câu chuyện cổ tích, có hoàng tử thì sẽ có một nàng công chúa...
    Nàng công chúa cũng sống trong lâu đài nọ và xinh đẹp vô cùng. Hoàng tử đem lòng yêu nàng công chúa. Nhưng oái ăm thay, chàng không nói được, mỗi năm chàng chỉ có cơ hội thốt lên một tiếng và phải im lặng cả năm. Làm thế nào để tỏ tình đây? Chàng suy nghĩ và quyết định rằng hay là ta im lặng trong ba năm để được nói với nàng ba từ: Anh yêu em.
    Và chàng bắt đầu chờ đợi, ba năm trôi qua... Nhưng chàng chợt nhận ra rằng nói với nàng ba từ đó chẳng có tác dụng gì. Thế là chàng nghĩ hay là tiếp tục chờ đợi thêm 5 năm để nói với nàng thêm năm từ nữa: "Em làm vợ anh nhé".
    Chàng ta tiếp tục chờ đợi....
    Đã tám năm trôi qua kể từ ngày chàng quyết định chờ đợi, tám năm trong im lặng để được nói với nàng một câu duy nhất. Và rồi ngày định mệnh đó cũng đã tới, nàng công chúa vẫn xinh đẹp như ngày nào. Nàng đang đứng trên lan can sân thượng của lâu đài, miệng lẩm nhẩm hát có vẻ rất yêu đời.
    Chàng hoàng tử tiến tới trước mặt nàng, quỳ xuống, cầm lấy bàn tay nàng, nhìn sâu vào mắt nàng và thốt lên tám tiếng yêu thương: "Anh yêu em, em làm vợ anh nhé?".
    Bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Như mọi chuyện cổ tích, câu chuyện sẽ kết thúc có hậu là chàng hoàng tử sẽ cưới công chúa và lời nguyền được hóa giải. Nhưng mọi việc không kết thúc như thế! Nàng công chúa, sau khi nghe xong, vẻ mặt rất ngạc nhiên. Nàng từ từ rút khỏi tai hai cái tai nghe của chiếc headphone và hỏi lại: "Anh nói gì cơ, em nghe không rõ?".
  3. khatsmaus

    khatsmaus Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/03/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Dê đen và dê trắng
    Tí đi mẫu giáo, cô giáo thấy Tí thông minh, nhớ nhanh nên hôm có đoàn kiểm tra đến dự giờ, cô cho Tí lên kể chuyện. Tí liền kể chuyện "Dê đen và dê trắng" :
    -Có một chú dê trắng đi tới một khu rừng để tìm ăn lá non và uống nước suối. Chú gặp một con sói ở đâu đi tới..
    Đột nhiên, Tí đổi giọng chó sói, chỉ thẳng vào mặt thầy thanh tra, quát lên:
    -Dê kia, mày đi đâu? Sao hè năm ngoái mày dám đuổi việc bố tao?
  4. khatsmaus

    khatsmaus Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/03/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Tấm Cám hiện đại
    Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm cũng mất, nên Tấm phải ở cùng với dì ghẻ là mẹ của Cám.
    - Tấmmmm!!!!!!!!! Tao đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaaaaaà. Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm.
    - Tấmmmm!!!!!!!!! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???
    Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.
    Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến và rằng: ?oHai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch, cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đứa nào bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ, tôm thì càng tốt? .
    Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm lam, chăm làm. Cô nhảy ào xuống đồng. Một tay cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ.
    Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm cất tiếng gọi Cám đi về. Tỉnh dậy, Cám bỗng thấy hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy giỏ của mình trống rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó becgie vì nó trót xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy, để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất giác đưa tay che lấy miệng mình...
    Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám và thưởng cho Cám cái yếm đỏ. Còn Tấm, cô khóc tấm tức rồi lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Cô thấy cuộc đời sau lắm trái ngang. Cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt đầy giỏ tôm tép mang về cho mẹ ghẻ, vậy mà lúc lên bờ, cô đã cả tin khi nghe Cám nói: ?oChị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng?. Rồi lừa lúc Tấm quay đi, Cám đã tráo bỏ giỏ rỗng của mình lấy giỏ đầy của Tấm rồi phi trâu một mạch về lĩnh yếm mới, bỏ lại đằng sau vài viên gạch do Tấm ném với theo.
    ?oThôi thì của đi thay người?, Tấm tặc lưỡi. Sau đó cô nhẹ nhàng thả con cá Bống trong giỏ xuống giếng. Con cá Bống này là của một người đàn ông lạ mặt tặng cho. Lúc ở ngoài đồng tép, đang nằm đập thùm thụp hai tay xuống đất vì uất ức, bất chợt ngẩng lên, Tấm bỗng thấy ông ta từ đâu xuất hiện. Ông tự giới thiệu mình là Bụt. Tấm nhớ rõ lắm vì cái tên này lần đầu tiên cô thấy có trên đời. Lúc đầu cô đã nghĩ thầm "Tên gì mà xấu tệ, sao không giới thiệu tên Việt hay Hảo đi cho đẹp???". Tuy nhiên, cô đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi: ?oVì sao con khóc??. Sau khi nghe Tấm kể lại mọi chuyện, ông Bụt mới cho Tấm con cá Bống này và dặn, mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ gọi: ?oBống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.? Dặn xong, ông bỏ chạy vì bị con chó becgie mà Tấm mang theo nhe bộ hàm thiếu bốn chiếc răng cửa ra dọa.
    Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều lén trút một bát cơm nóng hổi vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống.
    Những lúc như vậy, Tấm phải vừa nhảy vừa huýt gió để dì ghẻ và Cám khỏi nghi ngờ về hành động của mình. Tuy nhiên, hành động đó của Tấm đã không qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ.
    ?oKhông điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Vậy mà vừa ăn no xong lại nhảy chồm chồm như phải bỏng? ?" Dì ghẻ nghĩ thầm. ?oRõ ràng là khuất tất rồi đây?.
    Rồi mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi; ghi lại mọi diễn biến, việc làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai...
    Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm dậy: ?oCon ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần, làng bắt mất trâu?. Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới hai rưỡi sáng đã bị đánh thức, trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được bắt đầu vào lúc hai giờ mười lăm.
    Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Từ đằng xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Chẳng biết họ đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh tưởng mất trộm nguyên liệu.
    Tối đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn...
    ?oBống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.?
    Người ta nghe Tấm gọi mãi, gọi mãi. Và rồi tiếng Tấm rú vang khi chỉ thấy một cục máu nổi lên mặt nước. Tấm oà khóc. Kẻ nào đã hãm hại Bống? Kẻ nào đã đang tâm làm việc này? Và thế là tối hôm đó, lần thứ hai trong ngày, cả làng lại một lần nữa phải nghe chửi.
    Bụt lại hiện lên và hỏi: ?oVì sao con chửi??. Sau khi nghe Tấm kể lại sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn vào bốn góc giường nơi Tấm nằm. Nghe lời Bụt, Tấm quay về nhà tìm xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại khóc. Khóc mãi thì có một tiếng nói the thé vang lên ?oCục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới xương cho?. Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất giọng đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm ném thóc cho gà. Gà bới một lúc thì tìm thấy xương. Tấm nhặt lấy bỏ vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm...
    Ít lâu sau, nhà vua mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài đẹp nhất, và đặc biệt là bỏ qua thói quen ăn sáng hàng ngày. Tấm cũng muốn đi lắm. Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3 kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào thùng và bảo Cám quay cho chúng trộn lẫn. Sau đó bà bắt Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Tấm uất lắm. Cô muốn bóp cổ Cám cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám đang nằm thở phì phò vì chóng mặt, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi...
    Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc.
    Bụt hiện lên và hỏi: ?oLàm sao con khóc??, và rồi khi biết rõ câu chuyện, Bụt mới cười mà rằng: ?oXời, tưởng gì, chuyện nhỏ. Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con?.
    Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào thùng thóc. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra nổi, Bụt cho chim nhặt thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ...
    Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.
    Và Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây???". Sau khi nghe Tấm kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace không hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt nữa xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng nặc xin chuyển công tác...
    Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy chúng. Nào thì áo, nào thì quần, nào thì giày, và còn cả một con ngựa.
    Tấm đóng bộ gọn gàng, nhảy lên lưng ngựa và phi thẳng đến nơi trảy hội. Lúc đi ngang qua cầu, táy máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ trúng ngay đầu vị vua trẻ đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu lên chửi với theo "Mẹ đứa nào ném giầy vào đầu ông" . Tấm sợ rằng sẽ đến muộn giờ trẩy hội nên Tấm mặc kệ và không quên vứt lại câu chửi thề về phía vị Vua trẻ đó "Sư cha đứa nào chửi bà", nhảy lên lưng ngựa và tiếp tục thúc ngựa phi nước đại.
    Đến nơi, đúng lúc nhà vua đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc giày mà vua mang ra, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất cũng rộng ngót một size. Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên lắm. Trong khi đó nhà Vua thầm nghĩ "Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông". Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Nàng trở thành vợ của nhà vua từ đó. Chẳng ai biết được vị vua trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm trông vẻ rất gian xảo.
    Tấm và vua kẻ tám lạng người nửa cân, hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai, nhà vua ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của tấm, nào là làm bia cho vua tập bắn, nào là làm bao cát cho vua tập oánh quyền... Tấm cũng chẳng vừa, Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm vua lúc vua ngủ gật.... Chính vì thế mà cả hai người rất tâm đầu ý hợp, nhà vua thật sự rất sung sướng khi đã tìm được một ý trung nhân theo mong muốn của mình.
    Thấm thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép vua cho nàng trở về nhà. Vừa đến nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm. Dù gì thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo cây cau. Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi nghe theo lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày đã đi vào lịch sử.
    Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót trên ngọn cây, cả hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc. Cây đổ ụp xuống ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí điện xuống nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách đó không xa cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới lấy quần áo của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.
    Tấm chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào cung lắm. Nàng muốn được nhìn thấy nhà vua hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ riêng nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà vua là đều bay mất dép. Chả là nhà vua đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất bị vua bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng chỉ dám đến bên vua mỗi khi đêm về và hót cho vua nghe những điệu nhạc mà chính nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim lạ cứ quấn quít bên mình, một hôm vua hỏi: ?oVàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào ống quần?. Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt chết ngạt trong đó...
    Từ ngày có vàng anh, nhà vua quên cả Cám mỗi khi đêm về khiến Cám tức lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra vườn. Từ đám lông ấy mọc ra hai cây xoan đào. Vua thấy đẹp, bỏ chơi chim chuyển sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong vườn và lấy gỗ đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau suýt nữa thì Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.
    Khung cửi hàng ngày phát ra tiếng kêu: ?oKẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt cho?. Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải ra đường. Từ đám tro ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một quả...
    Lại nói về nhà vua. Từ ngày Cám về cung, nhà vua cảm thấy có điều gì lạ lạ. Vua sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây khoả. Một hôm, khát nước, vua đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai cốc trà đá. Bà cụ mời vua miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống của hoàng hậu têm ngày trước, nhà vua mới gặng hỏi, đồng thời xin bà miếng nữa...
    Thì ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà mới nói: ?oThị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi?. Gọi mãi, gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp, bà lão mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có thị, mỗi lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng sạch sẽ, cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe, và sau đó phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả vờ đi ra khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một người con gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé tan vỏ thị. Từ đó Tấm ở lại với bà lão.
    Khi vua hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Sau đó vua đưa Tấm về cung lại làm hoàng hậu.
    Gặp Tấm, thấy nàng xinh đẹp hơn xưa, Cám mới hỏi: ?oChị Tấm ơi, chị làm thế nào mà đẹp thế??. Tấm mới sai đào một cái hố sâu, bảo Cám đứng dưới để Tấm giội nước sôi xuống. Cám vui lắm. Vậy là nó lại sắp được đẹp như Tấm rồi. Cám cười rạng rỡ và không quên dặn Tấm phải đun nước thật sôi giội cho sướng...
    Cám chết, Tấm băm vằm xác Cám làm nghìn mảnh, nấu mắm rồi sai quân lính đóng chum dán nhãn Phú Quốc đem biếu dì ghẻ. Dì ghẻ đang ăn khen ngon, bỗng có con quạ đến kêu rằng: ?oNgon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con có còn xin miếng?. Dì ghẻ giật mình, nhìn xuống đáy chum thấy đầu của Cám. Mụ kêu to ba tiếng rồi lăn đùng ra chết. Tấm cũng suýt bị truy tố vì tội giết người cũng may mắn là có ô dù to nâng đỡ nên mới thoát nạn... Từ đó Tấm suốt ngày ở trong cung chẳng dám đi đâu sợ dân chúng chửi bới chê cười bởi chí ít gì thì Tấm cũng là đương kim hoàng hậu mà.
  5. khatsmaus

    khatsmaus Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/03/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Chuyện nàng Bạch Tuyết - Tác giả Godbless
    Ngày xửa ngày xưa, có bà hoàng hậu ngồi đan áo bên cửa sổ vào 1 ngày tuyết rơi dày. đột nhiên bà bất cẩn đâm kim vào tay mình một cái. Theo lời 1 tên đầy tớ kể lại từ lời kể của 1 tên đầy tớ khác, lúc đó đang đi dạo thì bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng dm ko biết từ đâu vang tới. Về sau, cả 2 tên tự nhiên lăn đùng ra chết -----> ko đối chứng .
    Lại nói về hoàng hậu, lúc đó 1 giọt máu nhỏ ra rơi xuống, nhưng lại lập tức ngấm vào tuyết. Bà rất tức tối, nặn chỗ kim đâm mấy cái thật mạnh cho máu chảy ra nhìu nhìu vừa đủ làm đỏ thẫm mặt tuyết ( để giống cổ tích ấy mà ), rồi vội vàng chấp tay khấn, sợ máu lại ngấm vào tuyết thì uổng công:"ước gì con sinh ra được 1 công chúa da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun". Khấn xong, hoàng hậu vội vàng kéo nhà vua vào phòng ngủ .....
    Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước. Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, và răng thì vàng khè. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bạch Tuyết vừa được sinh ra thì hoàng hậu qua đời vì dịch cúm gà đang hoành hành trong vương quốc. bà hưởng thọ 30 tuổi và được an táng tại quê nhà.
    Một năm sau, nhà vua cha lấy 1 người vợ xinh đẹp, vốn là 1 mụ phù thuỷ. bà ta có 1 cái gương thần biết nói, ngày nào cũng hỏi:
    ?oGương kia ngự ở trên tường.
    Nước ta ai đẹp được dường như ta."
    Gương thần lúc nào cũng trả lời:?ohoàng hậu đẹp nhất trần đời?. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn.
    Thời gian thấm thoát 4rum đưa, Godbless chỉ mới post có mấy bài mà Bạch Tuyết nay đã trở thành 1 thiếu nữ càng xinh đẹp, tóc duỗi thẳng tắp, môi son má phấn, vô cùng model.
    Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh giấc, hoàng hậu hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương đã trả lời: ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn?. Nghe gương trả lời, hoàng hậu giận tím người. ?o Này thì đẹp này, này thì đẹp này?, hoàng hậu vừa gào, vừa đập bôm bốp vào gương. đến khi gương thần ko còn hình dạng của cái gương nữa thì bà ta mới bớt giận, quẳng gương thần vào tủ và bắt đầu tìm cách hãm hại BT. ngay ngày hôm sau, bà cho gọi người thợ săn giỏi nhất của vương quốc đến và ra lệnh: ?oNhà người hãy giết BT đi, và mang tim gan của nó về đây cho ta".
    tuy nhiên, vì lòng nhân từ, người thợ săn tốt bụng đã nhận của nàng 100kg vàng và tha cho nàng đi. sau đó trở về lâu đài với tim gan của 1 con chó mua được ở 1 quán thịt cầy trên đường Nguyễn Thị Minh Khai. từ đó, ko ai còn nhìn thấy ông nữa, nghe đâu đang ở bên Campuchia.
    Lại nói về Bạch Tuyết. Được người thợ săn thương tình, nàng chạy một mạch vào rừng. Nàng cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng gào rú xung quanh nàng. Gai rừng cứa khắp làn da dày cộm của nàng. Không biết nàng đã phải đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể nàng chằng chịt sẹo.
    BT cứ chạy mãi chạy mãi như 1 vận động viên marathon thứ thiệt. cuối cùng, nàng tìm thấy 1 căn nhà nhỏ xinh nằm sâu trong rừng.Từ từ, thận trọng, Bạch Tuyết tiến lại gần ngôi nhà.
    "Cộc... Cộc...Cộc", nàng gõ cửa, không có tiếng đáp lại.
    "Kịch...Kịch...Kịch", Bạch Tuyết gõ to hơn. Không gian vẫn im lặng như tờ.
    "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", cánh cửa vẫn ko hề động đậy.
    "Rầm...", cánh cửa sút bản lề, lung lay lung lay đong đưa đong đưa như đang trêu ngươi nàng. BT thuận chân phóng cho nó 1 cước đổ luôn, rồi...nhẹ nhàng e lệ bước vào nhà. Trước mắt nàng hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ nàng cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ...
    Trong khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người đàn ông tí hon, hay còn gọi là 7 chú lùn. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ lái xe ôm tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn thường nhật, vì phải chở khách đến tận Đầm Sen.
    Về sau đó là 7 chú lùn gặp BT, rồi thì thương cảm, cho BT ở lại?
    Cuộc sống êm ả cứ thế trôi qua. Hàng ngày, Bạch Tuyết quét dọn nhà cửa, nấu cơm đun nước, giặt giũ quần áo trong khi 7 chú lùn đi làm. Tối đến, họ cùng đánh chén. Cả 8 người đều cảm thấy rất hạnh phúc...
    Về phần dì ghẻ, đinh ninh rằng mình đã được ăn tim gan Bạch Tuyết, bà ta không thèm ngó ngàng tới gương thần. Một hôm, nhân dịp sinh nhật lần thứ 70, bà mới lại lôi gương ra và bắt đầu hỏi:
    ?o Gương kia ngự ở trên tường
    Nước ta ai đẹp được dường như ta...?
    Gương thần trả lời"
    ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần
    Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn
    Nàng ta ở khuất núi non
    Tại nhà của bảy chú lùn xa xa?
    Đó cũng là lần cuối cùng người ta được nhìn thấy gương thần, những mảnh vỡ của gương về sau được trưng bày tại viện bảo tàng thành phố.
    Về phần mụ dì ghẻ, sau khi đã hoá trang thành người bán hoa quả rong với hai gánh táo trĩu nặng trên vai, bà ta liền nhằm hướng nhà của 7 chú lùn thẳng tiến. Đường đến nhà của bảy chú lùn vô cùng chông gai hiểm trở, và để đến được tận nơi, bà ta phải chén dần chén mòn số táo mình mang đi, chỉ chừa lại 1 quả duy nhất có tẩm thuốc độc.
    Khi vừa nhìn thấy BT trong ngôi nhà nhỏ trong rừng, bà ta liền tiến tới, mời chào đon đả:
    - Hỡi con gái xinh đẹp của ta. Ta mang cho con quả táo này để con ăn cho thêm phần rạng rỡ.
    -Điên à, hâm à, trời ko mưa sao mặc áo mưa- BT trả lời- ai là con gái của bà. Còn táo thì thôi khỏi, bảy chú lùn dặn rằng không được ăn đồ của người lạ.
    -Cô sợ táo có thuốc độc ư? Đừng nghĩ thế phải tội, cô gái. Bây giờ thế này nhé. Ta sẽ ăn một nửa, và đưa cho cô một nửa. Vậy là OK rồi chứ gì?
    -Thế thì quý hoá quá. Cho cháu nửa ngon ngon kia kìa.
    Vừa ăn dứt miếng táo, Bạch Tuyết giật giật mấy cái rồi ngã lăn xuống đất, và dì ghẻ, bà ta cũng giật giật mấy cái vì đau khi bị Bạch Tuyết tóm lấy tóc trước khi ngã. tuy nhiên, bà ta cũng vô cùng sung sướng.Làm sao mà không sung sướng cho được, khi giờ đây bà đã không còn đối thủ về nhan sắc. Hạnh phúc tuyệt đỉnh, bà chạy một mạch về lâu đài, băng băng qua những con suối, nhảy vút qua các khóm bụi rậm, và giành giải nhất cuộc thi marathon vượt rào đang tình cờ được tổ chức trong vương quốc...
    Hôm nay, khác với mọi ngày, bỗng nhiên cả bảy chú lùn đều cảm thấy trong lòng có điều gì bất ổn. Tình trạng vẫn không khá hơn, sau khi cả bảy chú đã xơi gọn 7 gói xôi to vì ngỡ rằng mình đói. Trên đường về, khung cảnh dường như khác thường hơn. Thú rừng chạy tung tăng khắp nơi vì không còn lo những viên đạn được bắn ra từ súng săn của một ai đó nấp trong nhà. Còn chim chóc thì đậu kín trước sân. Thường ngày lấy đâu ra chim do chúng sợ sập bẫy của Bạch Tuyết đặt trước cửa nhà. Bảy chú lùn linh cảm thấy một điều gì chẳng lành khi tiến đến gần ngôi nhà. Bỗng một tiếng rú vang lên, tiếp theo là 6 tiếng rú khác: Họ nhìn thấy Bạch Tuyết nằm sõng xoài bên cửa ra vào, và trong tay nàng là một nắm tóc...
    Ngay lập tức, cảnh sát 113 được gọi đến, cơ quan phòng chống tội phạm xuyên quốc gia và cả cảnh sát quốc tế đều nhảy vào cuộc. nắm tóc được đem đi xét nghiệm và ngay lập tức nhận được lời chửi rủa của các bác sĩ pháp y vì bắt họ phải xét nghiệm 1 nắm tóc giả. biết rõ thủ phạm nhưng ko có bằng chứng, các chú lùn đành phải chấp nhận sự thật. họ đau đớn lắm, từ đây, cơm nước chẳng ai lo, áo quần không ai giặt. Họ khóc ròng rã ba ngày liền, đêm vẫn ngủ lấy sức để sáng ra khóc tiếp. Họ muốn chôn cô, nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn ửng hồng như lúc còn sống thì lại không nỡ. Họ đặt cô vào trong một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh trong suốt, khắc tên cô bằng chữ vàng, và ghi rõ cô là một nàng công chúa. Họ mang quan tài cô lên núi rồi thay phiên nhau ngày đêm trông giữ. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, Bạch Tuyết nằm trong quan tài vẫn tươi tỉnh như khi chưa nằm trong quan tài. Da nàng vẫn trắng như tuyết, tóc vẫn đen như gỗ mun, môi vẫn đỏ như máu, và răng thì vẫn vàng khè...
    Một ngày nọ, có một hoàng tử tình cờ đi ngang qua. Biết được câu chuyện do các chú lùn kể lại, hoàng tử xin được mang nàng về để nhìn cho sướng. Được các chú lùn đồng ý, chàng bảo thị vệ khuân quan tài thuỷ tinh xuống núi. Bỗng nhiên, một người thị vệ vấp phải rễ cây khiến cho quan tài bị xóc mạnh. Miếng táo trong miệng Bạch Tuyết văng mạnh ra ngoài. Bạch Tuyết sống lại, và thay vào đó là một chú ******** nhăn khi đớp phải miếng táo đó.
    Nghe hoàng tử kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên là sau khi đã thêm mắm thêm muối cho tăng phần sinh động, Bạch Tuyết liền đồng ý theo hoàng tử sang Đài Loan về ra mắt nhà bố mẹ chồng. Lễ cưới được tổ chức vô cùng sang trọng. Trong số khách mời, có cả mụ dì ghẻ độc ác. Vừa nhìn thấy Bạch Tuyết, cơn tức giận dâng trào, mụ liền ngã lăn ra chết
    Tuy sống trong hạnh phúc bên hoàng tử, Bạch Tuyết vẫn không quên bảy chú lùn. Nàng xin phép chồng đón bảy chú về cung và tìm được bảy cô lùn giúp các chú an hưởng tuổi già. Họ đã cùng ở bên nhau cho đến cuối đời.
    The end.
  6. khatsmaus

    khatsmaus Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/03/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Kim Tinh - Thổ Tinh
    Nga?y na?y nga?y nay, ơ? đất nước nọ có một vị quan, la?m to lắm... nên có một cô con gái rất xinh đẹp ma? không biết ga? cho ai đê? xứng đôi vư?a lứa.
    Một hôm, xuất hiện hai cha?ng tuấn kiệt đến xin câ?u hôn tiê?u thư nha? vị quan nọ. Một cha?ng tên Kim Tinh, một cha?ng tên Thô? Tinh.
    Kim Tinh xuất thân tư? Châu Âu xa xôi, con nha? đại ty? phú, một bước lên xe (hơi), bước xuống...cufng xe (hơi). Cha?ng có ta?i design xe rất gio?i, sa?n xuất cực nhanh, luôn cho ra đơ?i nhưfng do?ng xe mới.
    Thô? Tinh thi? lại thao túng mặt đất...chặn nước ngăn sông la?m thu?y điện, đa?o mo? khai thác than, khoan dâ?u chế xăng/nhớt.
    Vị quan kia thấy hai cha?ng thật xứng với con gái mi?nh...nhưng ko biết chọn ai...be?n ra một điê?u kiện.
    Ngay nga?y hôm sau, ai mang đến:
    "Mẹc 4 thi?
    Li(Limozin) 6 cư?a
    Jaguar 8 xilanh"
    thi? sef được lấy tiê?u thư nha? quan la?m vợ.
    Sáng sớm hôm sau, Kim Tinh mang đâ?y đu? lêf vật đến va? rước na?ng tiên trong mộng vê? nước, đaf thế co?n được phép mang bán xe cuf va?o đất cu?a quan nọ.
    Co?n Thô? Tinh đến sau, mất người đẹp, lo?ng căm tức lắm...nên nuôi hận. Tư? đó, ha?ng năm, giá điện, giá xăng dâ?u, chất đốt cứ tăng vo?n vọt... khiến muôn dân lâ?m than, cơ cực !!!
  7. khatsmaus

    khatsmaus Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/03/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Mỵ Châu - Trọng Thủy thời @
    Mùa thu năm xxx trước Công Nguyên, trong lúc dân chúng nước Âu Lạc đang vui hưởng thái bình, ăn mừng một vụ hè thu được mùa thì chiến tranh xảy ra. Triệu Đà vua nước Nam Việt, một nước nhỏ nằm trong hệ thống chư hầu của Tần quốc lúc bấy giờ, đã xua quân về phía Nam tiến đánh Âu Lạc.
    Quân Triệu Đà tuy ít nhưng thiện chiến và được tài trợ chính thức của nhà Tần nên đánh đâu thắng đó, thế mạnh như chẻ tre những tưởng chỉ trong một sớm một chiều sẽ thôn tính toàn bộ Đông Dương.
    An Dương Vương, vua nước Âu Lạc rất lo lắng trước sức mạnh của địch quân nên đã âm thầm tìm kiếm nhân tài, gia tăng ngân sách cho quốc phòng nhằm trang bị thêm vũ khí hiện đại phục vụ cho chiến tranh. Thông qua một đường dây mua bán vũ khí có sức tàn phá lớn đa quốc gia, An Dương Vương tìm được một người môi giới tên là Kim Quy cung cấp một loại vũ khí lạ tên là Kình Thiên Nỏ.
    Là một loại nỏ có sức mạnh thần diệu, cùng lúc nó có thể bắn ra hàng vạn mũi tên cực mạnh có tầm sát thương hàng kilomet và xuyên thủng mọi loại áo giáp. Nỏ thì được tặng không nhưng tên thì phải mua bằng ngoại tệ mạnh. Cứ mỗi phát bắn được 1 vạn mũi tên, mỗi mũi tên có giá 4,98 USD, vị chi mỗi lần bắn tiêu tốn ngân sách hết 49.800 USD. Tính ra thời giá bây giờ tương dương khoảng 500 triệu USD.
    Có vũ khí mạnh trong tay, An Dương Vưong coi Triệu Đà như cỏ rác. Quân Triệu Đà đi đến đâu, An Dương Vương vác nỏ ra bắn đến đó. Tên bay ngợp trời, không trúng người thì cũng trúng ngựa, trúng chó, trúng mèo... Thậm chí ruồi muỗi còn chết. Quân Triệu Đà mất hết nhuệ khí nên đành cố thủ ở Tiên Du (nay thuộc Bắc Ninh). Triệu Đà dùng kế hoãn binh, sai sứ đến gặp An Dương Vương xin giảng hòa, lập lại hòa bình mỗi bên hùng cứ một phương.
    Song song đó, Triệu Đà cho con trai là Triệu Trọng Thủy mang sính lễ đến cầu hôn cùng con gái An Dương Vương là công chúa An Mỵ Châu. Trong lễ diện kiến, Mỵ Châu vừa nhìn thấy Trọng Thủy thì tình trong như đã mặt ngoài còn e vì Trọng Thủy vốn là con nhà võ tướng lại minh tuệ hơn người, thần sắc phi phàm. Mỵ Châu đâu biết Trọng Thủy từng đỗ thủ khoa trường mật vụ cao cấp của CIA và hiện đang làm việc cho MI5. Là một điệp viên chuyên nghiệp, Trọng Thủy có sẵn những yếu tố cần thiết nhất để thu hút các cô gái phải ngã vào vòng tay của mình... An Dương Vương cũng hoàn toàn mù tịt những thông tin đó và lại muốn giữ Trọng Thủy làm con tin cho mối quan hệ hai nước nên đồng ý gả con cho Trọng Thủy với điều kiện Trọng Thủy phải ở lại làm rể nước Âu Lạc. Điều này hoàn toàn phù hợp với ý đồ của mình nên Triệu Đà đồng ý ngay.
    Lễ cưới của Mỵ Châu & Trọng Thủy được tổ chức linh đình trong ba ngày bảy đêm. Bia rượu tràn trề, nhân dân hai nước sáng say chiều xỉn phải nói là hoan hỉ vô cùng. Riêng hãng rượu Johnny Walker đã cung cấp cho tiệc cưới này đến 1.350.000 chai loại Gold Label. Dĩ nhiên khách mời cao cấp nhất là Kim Quy, tay môi giới giờ đã thành tỷ phú đô la. Nghe đâu sau vụ mua bán vừa rồi thì Kim Quy đã nhảy lên vị trí thứ nhì trên top phú hộ thế giới, chỉ sau Bill Gates.
    Mỵ Châu thì bội phần sung sướng, đê mê tận hưởng niềm hoan lạc của những ngày trăng mật. Hai vợ chồng kính nhau như bạn, yêu nhau hoa cỏ với mùa xuân lúc nào cũng quấn quít vui đùa. Có lúc Mỵ Châu cảm khái mà thốt lên rằng:
    - Chàng ơi, thân phận của thần thiếp tuy ở chốn lầu son là cành vàng lá ngọc nhưng cũng chỉ như cóc ổi mía ghim nếu như không gặp được chàng. Chàng như ánh nắng ban mai soi rọi vào khu vườn xuân thì của thần thiếp. Nếu không có ánh sáng đó, thần thiếp chỉ còn là bóng tối vĩnh hằng chết khô chết héo cùng nhạc khúc bi ai cũng lũ côn trùng dấm dớ mà thôi...
    Trọng Thủy cũng khiêm nhường đáp lại với lời hoa mỹ:
    - Nàng đừng nói thế làm lòng ta thêm tự kiêu tự phụ. Nếu không có nàng, dù ta có là cây tùng, cây bách, cây đa, cây bồ đà thì cũng hoang phí mà mọc trên bờ hoang đất bụi. Nếu ta thực sự là ánh nắng ban mai thì nàng còn hơn là mùa thu kiêu sa & quyến rũ nhất để mọi thứ ánh sáng dù rực rỡ mấy cũng phải lịm tắt với làn da mịn màng hơn cả sữa tắm Dove, suối tóc mượt mà đến Sunsilk còn phải ghen tỵ và ánh mắt mà V-Rohto luôn thèm muốn...
    Thời gian dần trôi, hết xuân rồi hạ - thu tàn rồi đông đến, thắm thoắt mà đã một năm. Trọng Thủy âm thầm điều tra được mối quan hệ mua bán của An Dương Vương & Kim Quy. Bằng một số tiền lớn mua chuộc Kim Quy, Trọng Thủy mua được bản vẽ kỹ thuật của Kình Thiên Nỏ. Có bản vẽ kỹ thuật, Trọng Thủy phát hiện ra rằng mình chỉ cần đánh tráo sợi dây căng tên khác là có thể vô hiệu hóa vũ khí trấn quốc lợi hại này của An Dương Vương. Vấn đề còn lại là tìm cách tiếp cận nó thôi vì An Dương Vương vốn rất cẩn thận đã cất giữ chiếc nỏ quý với lớp lớp hàng rào bảo mật.
    Một đêm nọ, sau khi vợ chồng ân ái mặn nồng đến ba lần bảy lượt Trọng Thủy mới thử dò hỏi Mỵ Châu:
    - Nàng ơi, ta rất hâm mộ vũ khí trấn quốc của phụ vương nhưng chưa lần nào được thấy, nàng có thể cho ta xem được không vì ta không dám nói chuyện này với phụ vương ?
    - Ah, chuyện nhỏ mà chàng ơi - Mỵ Châu trả lời trong cái dư âm đầy phấn khích - Em còn nhớ password để qua được cổng vào nhưng không biết phụ vương có đổi chưa nữa, chàng cứ thử xem sao. Password là ***************************. Em ngủ đây, khi nào chàng đi xem thì nhớ rủ em với nhé !
    Mỵ Châu nói xong thì chìm trong cơn buồn ngủ ngọt ngào đang dần đến. Lúc này đã canh tư, trời gần sáng. Trọng Thủy vội vã mặc quần áo, lận vũ khí vào người rồi âm thầm rời phòng ngủ.
    Bóng đêm lặng lẽ che chở cho Trọng Thủy đến gần toà tháp cất chiếc nỏ quý. Gió lạnh từng cơn. Qua mặt được một đám lính canh, Trọng Thủy đến một cánh cửa bằng thép kiên cố có khóa điện tử. Bấm password mà công chúa đưa ra, thật may mắn cánh cửa bật mở. Theo hành lang nhỏ hẹp và trơn bóng sau cánh cửa, Trọng Thủy đến một gian phòng rộng & sơn nước trắng toát. Trong phòng chẳng có gì ngoài một cái laptop IBM đã mở sẵn đặt trên bàn ngay giữa phòng.
    - Vậy là còn lớp bảo mật thứ 2 - Trọng Thủy thầm nghĩ.
    Ngồi vào chiếc ghế trước máy tinh, Trọng Thủy bấm nút Enter. Tức thì màn hình vụt sáng:
    "Xin bạn vui lòng trả lời 3 câu hỏi để qua cửa !"
    "Câu hỏi thứ nhất:"
    "- Con gì tối đi bốn chân, ngày không đi chân nào, nhưng cũng có lúc đi ba chân dù ngày hay đêm ?"
    Không cần suy nghĩ, mấy câu hỏi bảo mật cỡ này quá dễ đối với một điệp viên đang làm việc cho MI5 như Trọng Thủy. Chàng gõ vào:
    **** chó"
    Cái này đến con nít còn đoán ra, con chó thì tối nó không ngủ nên đi bốn chân, ngày ngủ nên không xài chân nào nhưng lúc cần đi tè thì chỉ xài 3 chân.
    "Rất tốt, bây giờ là câu hỏi thứ hai:"
    "- Cái gì khi không xài thì lúc khô lúc ướt, nhưng khi xài đến thì chắc chắn phải ướt ?"
    Mất 5 giây, Trọng Thủy gõ vào:
    "Cái ... à không ! Cái ca"
    "Chính xác, câu hỏi cuối cùng là:"
    "- Cái gì mà người con gái có nhưng người đàn bà không có và cái gì mà người đàn ông có nhưng con trai thì không có ?"
    Có quá nhiều câu trả lời cho câu hỏi này. Bóp trán một hồi, Trọng Thủy quyết định alô cho ruoitrau để xin trợ giúp, ruoitrau cũng bó tay nhưng quyết định giúp Trọng Thủy bằng cách hack vào máy chủ của hệ thống bảo mật của An Dương Vương để dò câu trả lời. Dù gác kiếm đã lâu nhưng ruoitrau cũng còn một số tool để dành, nay đem ra xài, nó vẫn chạy tốt. Sau khi tìm ra được một số lỗi tràn bộ đệm để có thể đi vòng qua firewall, ruoitrau cũng truy cập được vào database của hệ thống.
    Sau khi decode dữ liệu, kết quả thật bất ngờ: Cái mà người con gái có nhưng người đàn bà không có là sự e thẹn & cái mà người đàn ông có nhưng con trai thì không có là sự tự tin.
    Khi vừa nhập kết quả vào, một cánh cửa bí mật trên bức tường bên phải lập tức mở ra. Sau cánh cửa là một cầu thang xoắn dẫn xuống đất. Trọng Thủy nhanh nhẹn chạy xuống. Cuối cầu thang là một căn phòng tối tăm, hôi hám vì có lẽ do không có ai lui tới đây. Trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin cầm theo, Trọng Thủy phát hiện có tới hơn một trăm cái nỏ.
    - Ái chà, cái nào là thật, cái nào là giả đây ? - Trọng Thuỷ nhủ thầm - An Dương Vương quả là bậc tài trí hơn người.
    Xăm xoi từng cái một, Trọng Thủy phát hiện một cái bị mòn nhiều nhất do nhiều lần sử dụng. Biết đã tìm đúng, Trọng Thủy thay sợi dây kém chất lượng đã thủ sẵn từ trước vào rồi bẻ thêm cái lẫy nỏ cho hư luôn. Sau khi xong việc, Trọng Thủy xóa sạch mọi dấu vết rồi rời khỏi khu vực đó trở về phòng lúc trời vừa hừng sáng. Trọng Thủy hôn nhẹ lên má công chúa Mỵ Châu như thầm cảm ơn nàng rồi không quên phone cho ruoitrau hẹn bữa nào rảnh thì ra nhậu mừng thành công.
    Ngay sáng đó, Trọng Thủy xin An Dương Vương cho về nhà thăm cha đang bệnh nặng. Hai vợ chồng chia tay rất là quyến luyến nhưng rồi công chúa Mỵ Châu chỉ còn biết lên tháp canh cao nhất của kinh thành mà mắt ngấn lệ nhìn theo cánh máy bay dần xa khuất chở theo chàng Trọng Thủy lấp loáng trên trời xanh.
    Vừa về đến nhà, Trọng Thủy không chỉ báo tin đã phá hủy Kình Thiên Nỏ mà còn mang theo một số tài liệu mật cực kỳ quan trọng mà chàng đã lấy được trong thời gian ở rể. Triệu Đà lập tức điểm quân, phát chiến thư chính thức tuyên chiến với An Dương Vương.
    An Dương Vương ỷ lại vào Kình Thiên Nỏ không thèm để ý quân tình chiến sự chỉ biết ngồi đánh cờ mà cười rằng: ******** họ Triệu không sợ chết à !".
    Quân Triệu Đà tiến như vũ bão, đánh đâu thắng đó. An Dương Vương ra lệnh đem Kình Thiên Nỏ ra để uy thần thiên hạ nhưng ôi thôi... Lẫy nỏ bị gẫy, An Dương Vương lập tức điện cho Kim Quy mua gấp một cái lẫy nỏ khác để thay vào. Nỏ lại được đem ra trận nhưng tên bắn đi thì yếu như cỏ tranh, chẳng khác nào gãi ngứa cho quân Triệu Đà. Quân Triệu Đà đã làm chủ tình hình, chiếm toàn bộ kinh đô.
    An Dương Vương bỏ chạy mang theo con gái. Biết Trọng Thủy sẽ tìm mình, Mỵ Châu mang theo cái áo lông đà điểu quý hiếm mà Trọng Thủy mua tặng lúc hai vợ chồng đi tuần trăng mật ở Ai Cập, Mỵ Châu rải lông đà điểu dọc đường đi. Có dấu vết, quân Triệu Đà càng đuổi cùng giết tận. Chạy đến núi Dạ Sơn, xã Cao Xá ở Diễn Châu (nay thuộc Nghệ An) không còn đường để chạy, An Dương Vương buộc lòng phải giết con rồi nhảy xuống biển tự sát.
    Trọng Thủy lòng đau khôn xiết khi biết tin Mỵ Châu đã chết. Thấy cuộc sống không còn ý nghĩa dù danh vọng ngất trời, tiền bạc như núi, gái gú bao la... Lúc này Trọng Thủy mới thấm thía cái nghĩa vợ chồng, cái tình chăn gối. Trong lúc tuyệt vọng, chán nản Trọng Thủy chỉ biết dùng men rượu để quên đời rồi thành nghiện rượu từ đó. Một hôm lúc xỉn về, Trọng Thủy chân thấp chân cao đã té xuống cái giếng mà vợ chàng ngày trước hay ngồi chải tóc. Âu cũng là số kiếp đã tận.
  8. khatsmaus

    khatsmaus Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/03/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Ước muốn của chú vịt
    Ngày xửa ngày xưa, có một con vịt chết xuống gặp diêm vương. Con vịt kêu oan wá xá.
    - Dạ bẩm diêm vương, con đâu có tội tình gì đâu mà con người lại giết con, lấy máu con làm tiết canh ăn. Thiệt là oan uổng quá đi, mong diêm vương suy xét.
    Cảm thấy tội nghiệp con vịt quá. Thế là diêm vương bèn bảo con vịt:
    - Bây giờ ta sẽ cho nhà ngươi đầu thai để trả thù con người. Nhà ngươi muốn đầu thai làm con gì?
    Con vịt nói ngay không cần suy nghĩ:
    - Dạ con muốn đầu thai thành con gì mà có thể uống máu con người được. Ngoài ra con còn muốn có một đôi cánh để bay nữa.
    Diêm vương liền trả lời:
    - Vậy thì ta cho nhà ngươi đầu thai làm con muỗi. Hô biến
    Con vịt (nay là con muỗi) sung sướng bay trở về cõi trần. Thế nhưng chưa đầy 3 phút sau, nó lại đột ngột xuất hiện trước mặt Diêm vương. Diêm vương ngạc nhiên hỏi:
    - Tại sao ngươi trở xuống đây nhanh vậy ?
    Con vịt buồn rầu trả lời:
    - Con mới định đốt 1 con người, thế là bị đập cho 1 phát rồi thấy trở lại đây. Diêm vương ơi cứu con với.
    Diêm vương liền nói:
    - Do lần đầu tiên, nhà ngươi chưa có kinh nghiệm. Bây giờ ngươi trở lên đó đi, cẩn thận hơn thì sẽ không bị giết nhanh như vậy đâu.
    Con vịt (vẫn là con muỗi) cũng vâng lời và trở lên dương gian. Lần này nó đi được hơn 3 phút. Diêm vương đang mừng thầm cho con muỗi phen này có thể rửa được thù. Diêm vương bèn mở TV lên xem thì bỗng nhiên.... Bụp, con vịt lai quay trở về âm ty sau 5 phút. Lần này trông còn thất thểu hơn trước nữa.
    - Diêm vương biết không, con đã tránh được tay người đập. Nhưng bây giờ con người khôn lắm, nó dùng vợt bắt muỗi để giết con. huhuhu chắc con không bao giờ trả thù được đâu, con không làm con muỗi nữa đâu.
    Diêm vương suy nghĩ mãi không ra là phải biến con vịt thành con gì vừa có thể hút máu người, vừa có cánh mà không bị con người giết. Ngay lúc đó trên TV chuyển sang chương trình quảng cáo. Thế là Diêm vương vỗ đùi cái đét
    - Ta sẽ cho ngươi đầu thai thành con...... Whisper có cánh.
    Con vịt ...... xỉu.
    Rõ ràng con whisper thỏa mãn 2 yêu cầu của vịt
  9. khatsmaus

    khatsmaus Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/03/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Có một loài chim sống ở phương Bắc, hàng năm cứ đến mùa đông chúng kéo nhau hàng đàn bay về phương Nam để trốn cái giá rét, được gọi là loài chim thiên di.
    Mùa đông năm ấy có một chú chim mải lo ăn chơi nhảy múa không đi cùng bầy đàn nên phải bay sau một mình. Bay được một quãng, do không có sự hỗ trợ của đồng đội mà trời lại quá rét, chim ta bị cóng cánh, rơi xuống đất.
    Tuyết đổ xuống bắt đầu phủ dần lên mình chim. Chim ta lẩm bẩm: "Than ôi! chỉ vì ít phút ham chơi mà nay phải bỏ mình trong tuyết lạnh!".
    Bất ngờ lúc ấy một chiếc xe bò kéo đi ngang qua, bác bò cảm thấy lòng buồn buồn bèn "phẹt" một phát, vô tình lại phủ trọn lên người chim.
    Chim nghĩ thầm:
    - Rõ là họa vô đơn chí! Đã chết mà còn không được chết cho tử tế, lại chết ngập trong đống phân bò....
    Nào ngờ ít giây sau, nhờ hơi ấm của bãi phân, chim dần dần cử động được cánh, mừng rỡ hót líu lô:
    -Ta thoát nạn rồi, thoát rồi.
    Vừa đúng lúc ấy, một gã mèo đói đi ngang qua, nghe tiếng liền thò chân khều chim ra khỏi đống phân, rũ sạch và liền đánh chén.
    Câu chuyện rất bình thường chẳng có gì đặc sắc, duy chỉ vài kết luận rút ra từ câu chuyện là có điều đáng nói.
    Kết luận 1: Kẻ ỉa lên đầu ta chưa chắc đã hại ta.
    Kết luận 2: Kẻ moi ta từ đống phân ra chưa chắc đã giúp ta.
    Kết luận 3 (quan trọng nhất): Khi đang ngập trong đống phân thì tốt nhất là đừng mở miệng ra.
  10. khatsmaus

    khatsmaus Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/03/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Tấm Cám tập 2
    Ngày xửa ngày xưa , ở 1 ngôi làng nọ có 1 cô gái tên là Tấm sống cùng dì ghẻ và đứa con riêng của mụ tên là Cám . Ngày ngày , Tấm phải làm lụng vất vả từ sáng đến khuya để phục vụ mẹ con Cám . Thời đại công nghệ thông tin dần dẫn phát triển , Internet đến với làng của Tấm , đi theo phong trào , mẹ con Cám cũng mở hàng net kinh doanh , và dĩ nhiên , mọi công việc nặng nhọc như trông quán , lau dọn .... mẹ con Cám đẩy hết cho Tấm để ung dung ngồi cắm Võ Lâm, PTV, MU, GB ...từ sáng đến tối .
    Cho đến 1 ngày , mụ dì ghẻ gọi 2 con lại và bảo :
    - 2 con yêu dấu , dạo này quán mình vắng khách quá , làm ăn thua lỗ , cứ thế này mẹ con mình đến đi ăn xin mất . Thế nên các con hãy đi đến những nơi thật xa , tìm về cho mẹ những game mới hấp dẫn hơn VLTK để mẹ câu khách . Đứa nào tìm được mẹ sẽ thưởng cho 1 lô đất bên sông Hồng , tha hồ mà bán .....
    Thế là 2 chị em Tấm Cám lên đường đi,Tấm vốn có tính cần cù, cộng thêm khao khát cháy bỏng được thoát khỏi mẹ con Cám , cô lên tàu sang Hàn Quốc tìm kiếm. Nơi đất khách quê người , Tấm phải làm việc vất vả kiếm tiền để sinh sống và thực hiện nhiệm vụ. Cho đến 1 ngày, Tấm đã tìm ra thứ cô cần trong khi đang bán bánh rán dạo tại 1 cửa tiệm game net.Đó chính là Au***ion _ nhịp điệu cuộc sống _ nơi cảm xúc thăng hoa . Mừng như bắt được vàng , Tấm vội vã đến ngay trụ sở của Yedang online và T3 Entertainment - 2 công ty phát hành game - để đặt vấn đề . Vậy là mong ước của cô sắp thành hiện thực .
    Lại nói về Cám. Chơi bời chán chê, Cám mới bắt đầu tìm kiếm. Từ 1 nguồn tin đáng tin cậy trong nước , Cám biết rằng chị mình đã có game mới và đang trên đường về nước . Ngay trong đêm đó , Cám phi đến bến cảng Hải Phòng , đến gặp cán bộ hải quan và bí mật tiến hành 1 âm mưu thâm độc . Âm mưu đó là gì ?
    Sau hơn 1 năm lang thang nơi xứ người , cuối cùng Tấm cũng đặt chân về quê hương , mang theo Bản quyền của game Au cùng với 1 con chuột và 1 cái bàn phím nhập ngoại làm quà cho Cám . Những tưởng mộng ước đã thành , Tấm sung sướng nhảy 1 điệu BreakDance quay đầu . Sau đó là kết thúc hành trình của tấm. Sau vụ " đi tìm miền đất bán " , Tấm trở lại cuộc sống bình thường , ngày ngày vẫn bị mẹ con nhà Cám đè ra bắt nạt .........
    Từ ngày có game mới , quán nhà Cám đông hẳn lên , mọi người ra ra vô vô tối ngày thật nhộn nhịp . Độ " hot " của Au đã lên đến cực độ . Thấy vậy , mẹ con Cám bàn nhau mở thêm các chi nhánh trên mọi miền đất nước hòng kiếm thêm lời ( " Ngon thế ngu gì không kiếm " _ nguyên văn lời mụ dì ghẻ ) . Cũng nhờ đó mà Au được truyền bá rộng rãi . Từ nông thôn đến thành thị , từ em bé 4 tuổi đến cụ già 100 đều đắm mình trong những bản nhạc dance sôi động , những vũ điệu cuồng nhiệt hay những điệu nhảy đôi tình tứ .......
    Cho đến 1 ngày , làn sóng Au đến tay nhà vua . Ngay lập tức , nhà vua bỏ ngay con Cái Bang đang luyện skill để " cảm xúc thăng hoa " tối ngày , 1 phần vì vua thik đi vũ trường mà ko có nhiều xèng cho lắm , 1 phần vì vua nghe nói game nài có nhiều Girl hơn . Thế nà vua lập ngay 1 nick rất kêu : đẹpgiai_online_tốingày và điên cuồng cởi truồng dance trong buồng
    Lại nói về Tấm , mặc dù mù tịt về Internet nhưng khi thấy dân tình chơi cái game mình mang về ác quá làm cô cũng thấy thèm . Thế là 1 đêm , khi mẹ con Cám đang say ngủ , Tấm lẻn dậy bật máy và đăng nhập vào game , ngay lập tức cô bị choáng ngợp bởi sự sôi động của thành phố vũ hội . 1 đêm , 2 đêm , 3 đêm ...... rồi thì đêm nào cô cũng online để chơi game và nhanh chóng trở thành 1 con nghiện game . Trình độ của Tấm càng ngày càng lên cao cùng với sự xuống dốc ko phanh của nhan sắc do thức khuya nhiều quá. Nhìn Tấm ngáp ngắn ngáp dài mỗi sáng , mẹ con Cám lại tưởng Tấm " nghiện " mà không biết rằng trình độ múa keyboard của cô đã hơn hẳn mẹ con Cám 1 bậc . 1 ngày kia , mẹ con Cám quyết định sẽ đi khảo sát các chi nhánh của mình và để cho Tấm trông nhà 1 ngày . Dĩ nhiên là cô không dại gì mà từ chối cơ hội này . Khi mẹ con Cám vừa đi , lập tức Tấm phi thân vào 1 góc nhà , hí hoáy đăng nhập nick và chìm luôn trong đó .
    Như 1 sự tình cờ , sau buổi thiết triều hôm đó , vua cũng tự giành cho mình 1 phút nghỉ ngơi = cách vô game nhảy . Lại như 1 sự tình cờ nữa , vua và Tấm gặp nhau trong 1 room ở TD 101 . Ngay lập tức vua bị hút hồn bởi cái nick rất đáng yêu : Tấm_babydancing . Bắt chuyện làm quen mãi mà không thấy " ẻm " pm lại , vua tức giận quyết phải hạ gục em nài cho nó bõ ghét . Ván 1 , Tấm thua .... ván 2 , vua thắng ....... ván 3 , vua không thua ......... Trong khi vua ngồi cười như phá mả, thì ở đầu bên kia , Tấm lẩm nhẩm : " Toshiba dám chơi bà à ? " . Máu Au nổi lên , cả 2 cùng ngồi lì từ sáng đến chiều để " cho mài biết tay ông ( bà )Nhưng càng nhảy và tiếp xúc với nhau thì họ càng cảm thấy hợp nhau hơn .............. để cuối cùng họ quyết định nhảy đôi với nhau 1 ván . Không ngờ sự kết hợp đó thật hoàn hảo , họ chiến thắng với 10 tim tròn trĩnh . 1 nụ hôn được trao cho đôi nhảy chiến thắng ...... còn ở ngoài , cả vua và Tấm đều cảm thấy tim mình đang đập " bình bịch " . Phải chăng họ đã yêu ?
    Đúng lúc Tấm đang ngồi mộng mơ về 1 mối tình đẹp thì " vèo " 1 cái , không kịp né tránh , cô ăn trọn 1 cái dép vào mặt.Định thần lại , Tấm quay ra định chửi cha cái thằng mất dạy nào chơi cái trò vô học đó thì ngay lập tức , mặt cô biến sắc , cắt không còn giọt máu . MẸ CON CÁM ĐÃ VỀ .
    Trong khi Tấm còn đang đờ người ra vì sợ , ngay lập tức Cám xuất chiêu Tiểu lý phi thân lao vào ôm chặt lấy Tấm . Không bỏ lỡ cơ hội , mụ dì ghẻ cũng ra chiêu độc " Thôi chấn chưởng " nhằm thẳng mặt Tấm mà tiến . Bị ôm chặt cứng bởi đôi bàn tay thép của Cám , Tấm đành đau đớn lãnh trọn bàn chân rất " rau mùi " của mụ dì ghẻ ....... 5'''' phút sau , mặc kệ cho Tấm lăn lộn vì " không ngửi được " , mẹ con Cám ung dung nhốt Tấm về phòng , với lời hứa hẹn " 1 tháng không nhìn thấy mặt trời ".. Cô Tấm đáng thương chỉ còn biết ngồi trong phòng khóc nức nở ........
    Lại nói về nhà vua , sau lần gặp gỡ với " ẻm " trên Au , không đêm nào vua ngủ được , nỗi nhớ nhung dâng tràn trong tim khiến đôi mắt vua thao thức suốt đêm khuya( để rồi sáng nào cũng ngáy đến 1, 2 h chiều)Dường như vua đã yêu say đắm người con gái với cái nick dễ thương ấy . Nhưng vua tìm mãi , tìm mãi mà vẫn không thấy tăm hơi Tấm_babydancing trên Au , từ sau lần gặp mặt đầu tiên và cũng là cuối cùng ấy . 1 ngày , 2 ngày .... rồi 1 tuần , 2 tuần ......... vua buồn bã đến mức chẳng thèm cơm ,chỉ thèm phở , chẳng thiết triều mà chỉ suốt ngày Au ........ Quần thần thấy vậy rất lo lắng , nhưng khuyên can thế nào vua cũng không nghe , còn dọa sẽ " cắt cơm thằng nào dám bảo tao bỏ Au ". Cuối cùng , tể tưởng nghĩ ra 1 cách có thể giúp vua tìm lại nàng Tấm_babydancing . Ngay lập tức , trong buổi thiết triều sáng hôm đó , tể tướng dâng cho vua 1 bản tấu , nói rõ kế hoạch của mình . Vua đọc xong , gật gù : " thằng này đúng là thông minh đột xuất , ngu bất thình lình , khá . Truyền : ban cho tể tướng 1 con gà sạch không nhiễm H5N1 , 1 Nokia N91 , 1 xe Mẹc có người kéo" . Xong , vua lập tức bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch của mình . Kế hoạch đó là gì ? Liệu nó có giúp vua tìm lại được người trong mộng của mình không ? Hãy gọi điện tới số 1900 J Q K Át để dự đoán kết quả ........ ( chết , nhầm sang quảng cáo rồi , cắt , cắt )
    Sáng hôm sau tỉnh dậy , ngay lập tức vua sai bọn công công đi dán cáo thị khắp nơi trong thành :
    Bản cáo thị !!!!!
    Hà Nội ngày ..... tháng..... năm.... Sở cáo thị và tuyên truyền Hoàng cung.
    A lô 1 2 3 4 5 ..... Bà con chú ý . Hôm nọ nhà vua có nhảy Au với 1 em trên mạng có nick là Tấm_babydancing. Nhưng từ hổm vua đã dày công tìm kiếm mà không gặp lại ẻm . Vua rất yêu ẻmvà muốn cưới ẻm làm vợ , vì thế đề nghị tất cả chị em phụ nữ chú ý , ngày ..... tháng..... tới vua sẽ tổ chức 1 cuộc thi có tên gọi là " Miss Au***ion" để tìm lại hình bóng người con gái ngày xưa ấy . Địa điểm tổ chức : Net chùa , Phạm Ngọc Thạch Street . Nếu ai muốn tham dự xin soạn tin nhắn mã số : HV ( hôn vua ) gửi tới số 190000000 Có ..... Hạn chót là ngày ..... tháng........ Chúng tôi xin chân thành cảm ơn , trong lúc tang gia bối rối có gì sơ suất xin chị em thông cảm chấm hết . "
    Bản cáo thị được tung ra , chị em nô nức đến đọc rồi lũ lượt kéo nhau ..... đi về , bởi vua đã quá nổi tiếng trong lĩnh vực .... dê cụ . Nhưng không vì thế mà cuộc thi bị trì hoãn , vẫn có 1 số đông chị em phụ nữ vì mù quáng với số tài sản chị giá vài chục tỉ $ của vua ( Bill Gate gọi = cụ) mà không ngần ngại bỏ qua lý lịch rất " giang hồ " của vua ta. Trong đó dĩ nhiên có mẹ con Cám , nhưng ngay khi đọc được nickname Tấm_babydancing , mẹ con Cám đã nghĩ ngay đến cái của nợ nhà mình . Lo sợ Tấm sẽ phỗng tay trên của cả 2 , mụ dì ghẻ ngày đêm nghĩ cách ngăn cản không cho Tấm tham gia cuộc thi " Làm sao để tốt cho cả 2 " đây ?
    Ngày ..... tháng.... năm 19XX , 1 ngày đẹp giời như mọi ngày đẹp giời khác , trong khi Tấm đang lăn lộn ngáy O O trên giường . Bất giác , đánh hơi thấy mùi nguy hiểm , Tấm mở 1 mắt ra giòm , cô thấy có cái gì đen đen , mùi tanh tanh giống như là ...... chân mụ dì ghẻ .......................................... " Á a a a a a a " ( mụ dì ghẻ rất khoái đòn này ).......... 5'''' phút sau , mụ dì ghẻ quay lại nói với Tấm :
    - Ai bảo để tao gọi mãi mà không dậy cơ , con . Nghe tao bảo đây , tí nữa tao với con Cám phải đi dự cuộc thi " miss au " , mày ở nhà cắm chuột cho tao 2 con 5 độc , bao giờ luyện từ 5 đến max skill xong thì tao cho đi , nhược = không nghe về mài biết " chân " bà ...Nói xong mụ cắp cặp mông vĩ đại đi thẳng ......Tội nghiệp cho cô Tấm , đã nghèo còn mắc cái eo , làm sao cô có thể luyện được skill từ 5 đến max chỉ trong 1 ngày đây ? Cô rất muốn được đi dự thi , bởi cô biết mình là người trong mộng của vua màCô đã ngồi mộng mơ đến cái ngày làm hoàng hậu , được " dưới 1 người mà trên vạn người " ( nhất là mẹ con Cám ) , nhưng " giờ cô phải làm sao trọn đây " ?Tức mình Tấm chỉ còn biết lôi tên họ mụ dì ghẻ ra mà chửi cho bõ ghét .
    - Vì sao con khóc ?
    - Bà khóc liên quan gì đến mài .......
    - Vì sao con chửi ?
    - Mk , bà đang điên tiết đây , mày có té con nghé , lượn con vượn , giải tán con gián ngay cho bà ... ơ ... ơ ........
    Đang ngon trớn , Tấm bỗng ngưng chửi vì nhận ra trước mặt mình là cụ già quai nón tốt bụng ngày nào , đang tối mặt tối mày vì " mưa xuân " từ mồm Tấm . Vội vã Tấm cúi đầu xin lỗi cụ , rồi không đợi cụ kịp lên tiếng chửi lại mình , Tấm kể cho cụ nghe nỗi uất ức mà mẹ con Cám gây ra . Cố nén đau thương , tức giận , Mr Bụt cười hề hề :
    - Ta tưởng làm sao chứ , cái đó thì ngon lành không , ôke , con cứ đi đi , để ta ở lại cắm chuột cho con , gì chứ cắm chuột là nghề của chàng mà con nhớ đào cái bàn phím với con chuột ở góc tường lên nhé , nó sẽ giúp ích cho con nhiều đấy ........ ơ đâu rồi ?
    Khi Mr Bụt ngẩng mặt lên thì Tấm đã biến từ lúc nào , bất giác giật mình , Mr Bụt vội chạy ra sân .
    Ôi không !Con Mẹc của ngài , con Mẹc ngài phải thế chấp cả nhà + 2 năm trả góp ... đi rồi , theo chân Tấm ra đường quốc lộ rồi ... thở dài 1 cái , Mr Bụt đành ngán ngẩm quay lại , bắt tay vào công việc của mình .........
    Còn Tấm , thó được chìa khóa của cụ già quai nón xong , cô lao lên con xe đời mới , rú ga tông thẳng vào cột điện , ý nhầm , phóng ra đường quốc lộ , nhằm thẳng Net Chùa mà tiến . Dĩ nhiên cô đã nghĩ ngay đến cái bàn phím và con chuột từ trước và luôn mang theo bên mình ( chuyện , hàng nhập ngoại mà lỵ , mang theo nhảy thì hết sảy con bà bảy)10'''' sau , Tấm đã thấy bóng dáng khu game net nổi tiếng trước mắt ..............
    Tấm phi xe thẳng vào trung tâm với 1 tâm trạng háo hức . Đến chỗ gửi xe, Tấm suýt lao thẳng vào tường vì không hiểu hôm nay thằng gửi xe ăn trúng phải cái gì mà ăn mặc hoành tráng quá . " MK " , quen mồm Tấm lại lầm bầm chửi .
    Nhưng Tấm chỉ bực được có 2 phút , ngay khi bước vào phòng thi , cô đã bị choáng ngợp vì không khí nhộn nhịp nơi đây , những tiếng la ó , những tiếng chửi hay hơn hót , thỉnh thoảng còn xen lẫn " Ai bánh gián nóng giòn đê" làm cho Tấm cảm thấy hứng khởi . Bất giác Tấm nhớ về quá khứ .........
    Trong khi Tấm đang mơ mộng thì tiếng loa phát thanh vang lên làm cô giật mình hồi tỉnh . Không khí trong phòng đột nhiên lắng xuống .....
    - A lô 1 2 3 4 5 , A lô 5 4 3 2 1 , A lô J Q K Át Móm ...Xin kính chào toàn thể chị em phụ nứ , hôm nay chúng tôi hân hạnh được mở cuộc thi " Miss Au " để tìm cho vua người trong mông nặng ....... mộng ..... Xin chị em bình tĩnh đừng quá khích thế , chị kia không rao bánh rán nữa , đói lắm rồi đấy ....... E hèm , chúng tôi xin được thông báo thể lệ cuộc thi ngay bây giờ , đó là " không có thể lệ " , bà nào thik chơi con nào thì cứ việc , nghiêm cấm sử dụng vũ khí dưới mọi hình thức ..... công khai ........ Ê , tui chưa hô bắt đầu mà .....
    Ngay khi biết được thể lệ , chị em nấn ná xô đẩy nhau để tìm cho mình 1 máy vì số lượng máy là có hạn , đồng nghĩ với việc ai không có máy thì nên đi về mà ra đồng cày cho kịp giờ . Đương nhiên những bà những cô " quá khổ " thường có lợi thế hơn người . Trong cái thế giới " mành được yếu thua " , " béo thì lấy thịt đè người này " , liệu những nhân vật chính của chúng ta sẽ phải làm sao để sống sót ?

Chia sẻ trang này