1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện của chúng mình

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi tuansmn, 09/07/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Câu Đố
    Một hôm, nhà có giỗ làm thịt lợn mời khách khứa đông lắm. Thấy Quỳnh hay nghịch, ai cũng chòng ghẹo chơị Đương lúc Quỳnh xem làm thịt lợn, có một ông Tú tên lá Cát thường tự phụ hay chữ chạy đến béo tai, bảo: - Tao ra một câu đối, đối được tao tha cho: - Lợn cấn ăn cám tốn (1) Quỳnh đối ngay: - Chó khôn chớ cắn càn (2) Ông Tú lại ra một câu nữ a, câu này có tự phụ mình là ông - Trời sinh ông Tú Cát (3) Quỳnh lại đối: - Đất nứt con bọ hung Ông Tú phải lỡm, tịt mắt. Mọi người cười ầm cả lên. (1) Cấn là quẻ cấn, Tốn là quẻ tốn trong bát quái . Đây lấy nghĩa lợn cấn (chửa) mà ăn tốn cám. (2) Khôn là quẻ khôn, Càn là quẻ càn cũng trong bát quái, đây lấy nghĩa con chó khôn chớ cắn càn, cắn bậy . (3) Cát còn có nghĩa là tốt; hung còn có nghĩa là xấu .
  2. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Cây nhà lá vườn - Trạng Quỳnh
    Quỳnh nhiều lần thất lễ với chúa, nên trước Chúa quý trạng bao nhiêu thì sau lại ghét bấy nhiêụ Quỳnh thất Chúa ghét, lại càng trêu tợn.
    Một lần, Chúa sai lính đến kéo đổ nhà Quỳnh. Quỳnh thấy lính đến thì bảo:
    - Chúa sai các anh đến kéo đổ nhà ta thì các anh cứ việc kéo, không được reo, được cười, ai mà reo cười thì ta cắt lưỡị
    - Nghề kéo nặng thì phải reo hò, không dô ta, không hò khoan đố ai kéo được. Bọn lính phải chịu về không.
    Lại một lần nữa, Chúa sai lính đến ỉa giữa nhà Quỳnh. Quỳnh cầm dao ra bảo lính:
    - Chúa sai các anh đến ỉa giữa nhà ta, thì cứ việc ỉa, nhưng cấm đái, anh nào mà đái ta cắt dá.i
    Đi ỉa ai mà nhịn đái được, bọn lính phải cắp đít về. Có một vài anh lính nghe thấy thế, đái ở trước nhà, rồi mới đến ỉa, lại đem gáo dừa đề phòng.
    Quỳnh thấy nó lập mưu trước, đành chịu nhưng trong bụng căm lắm, bèn kiếm cách xược lại Chúạ.
    Ít lâu sau, Quỳnh đi mua một cây cải thật to sai người đem dâng, làm cơm chúa xơị Khi Quỳnh vào hầu, Chúa hỏi cải đâu mà to lạ thế và khen ngon. Quỳnh thưa:
    - Cải nhà trồng, trước nó không to mấy, nhờ độ nọ Chúa sai lính đến ỉa nhà thần, thần đem phân ấy bón cho, nên lớn bổng lên thế. Cây nhà lá vườn đem dâng để chúa xơị Chúa Trịnh tái mặt lạị.

  3. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Cấy ruộng Chúa Liễu - Trạng Quỳnh
    Lúc Quỳnh còn là học trò nhà nghèo, phải ra đền Sông xin cấy rẽ. Quỳnh khấn và xin âm dương xem Chúa thuận lấy gốc hay lấy ngọn.
    Ban đầu chúa thuận lấy ngọn thì Quỳnh trồng rặt thứ khoai lang. Đến lúc được ăn, Quỳnh đào lấy củ, còn bao nhiêu dây ngọn đem nộp chúa.
    Lần thứ hai, xin âm dương, Chúa thuận lấy gốc để ngọn cho Quỳnh, thì Quỳnh trồng các thứ lúạ Đến mùa gặt, Quỳnh cắt lấy bông, còn bao nhiêu gốc rạ đem nộp Chúạ
    Chúa hai lần mắt hợm, tức lắm, song đã trót hứa rồi, không biết làm thế nào được.
    Lần thứ ba, Quỳnh đến xin thì Chúa bảo lấy cả gốc, lẫn ngọn, còn khúc giữa cho Quỳnh, Quỳnh vờ kêu ca:
    - Chị lấy thế thì em còn được gì nữa! Khấn đi khấn lại mãi, Chúa nhất định không nghe, Quỳnh về trồng rặt ngô, đến kỳ bẻ ngô, bao nhiêu bắp Quỳnh giữ lại, còn ngọn và gốc thì đem nộp Chúạ Chúa mắc mưa Quỳnh ba lần, đòi lại ruộng, song trong ba vụ này, Quỳnh đã kiếm được cái vốn to rồị
  4. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Chọi Gà - Trạng Quỳnh
    Bọn quan thị, gà thật không có mà lại cứ hay chọi gà. Nghe nói Quỳnh chọi gà với sứ Tàu thắng, họ liền mang gà đến nhà Quỳnh, chơi thử
    Một vài cựa chơi Quỳnh vốn ghét bọn quan thị, từ chối, nói là không có gà, nhưng họ nhiễu mãi, phải ừ và hẹn đến mai đi bắt gà về sẽ chơi
    Bên láng giềng có một con gà trống thiến, Quỳnh mượn mang về.
    Sáng sớm, mở mắt dậy, đã thấy quan thị đem gà lại rồị Quỳnh sai bắt gà trống thiến đem ra chơi, vừa giao mỏ được một vài nước, thì gà quan thị đá cho gà trống thiến một cựa vào bụng vỡ hầu lăn cổ chết ngaỵ, Quan thị vỗ tay reo:
    - Thế mà đồn rằng gà của Trạng hay, chơi được gà Tàu, giờ mới biết đồn láo cả!
    Quỳnh chẳng cãi lại, chỉ nói:
    - Các ngài nói phải, trước gà tôi chơi hay lắm, nhưng từ khi tôi thiến đi, thì nó đốn đời ra thế! Rồi ôm gà mà than thở:
    "Khốn nạn thân mày, gà ôi! Tao đã bảo thân phận may không dái thì chịu trước đi cho thoát đời, lại còn ngứa nghề làm gì cho đến nỗi thế! Thôi mày chết cũng đáng đời, còn ai thương nữa, gà ôi!"
    Các quan thị nghe thế, xấu hổ, ôm gà cút thẳng.

  5. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Chửi cha thằng nào bảo Thái - Trạng Quỳnh
    Quỳnh vốn thích đùa, lại thêm trong bụng không ưa nhà vua là kẻ hay nghe lời gièm nịnh của đàm ô quan trong triều. Một hôm bèn nghĩ cách cho nhà vua một vố.
    Sáng sớm hôm ấy, Quỳnh bảo gia nhân ra chợ nói với các nhà hàng thịt rằng có sứ Tàu sang chơi, triều đình chuẩn bị làm tiệc rất to để khoản đãi nên nhà vua sai mình ra chợ dặn các hàng thịt không được bán cho ai nữa. Tất cả thịt ở chợ - heo, bò, gà, chó... cứ việc đem mà sắt vụn ra sẵn, đến trưa sẽ có người ra lấy hết.
    Các chủ hàng thịt hí hửng, tưởng là được một mẻ khá, thi nhau thái thịt vụn ra rồi ngồi chờ. Nhưng chờ mãi cho đến trưa cũng chả thấy ai, cho tới khi trời đã xế chiều vẫn chẳng thấy ma nào ra lấy thịt. Có kẻ tức quá bèn tìm đến tận nhà Quỳnh mà hỏi cho ra lẽ. Quỳnh nói với họ:
    - Chắc là ai muốn chơi sỏ tôi, làm hại các bác đấy thôi chứ có tiệc tùng gì đâu nào? Ðã thế, các bác cứ việc lôi những ai "Bảo thái" ra mà chửi cho đỡ tức!
    Các chủ hàng thịt không biết tên kẻ đã bảo họ thái thịt, đành nén hơi gào lên chửi. Anh nọ bảo chị kia:
    - Chửi đi! Kéo cả mồ mả nhà nó kên mà chửi. Cha nó chứ! Cái thằng "Bảo Thái"!
  6. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Đất nứt con bọ Hung - Trạng Quỳnh
    Từ bé Quỳnh đã nổi tiếng học giỏi và đối đáp nhanh. Trong làng có ông Tú Cát rất hợm hĩnh mình, đi đâu cũng khoe mình hay chữ. Quỳnh rất ghét những loại người như vậy. Một hôm Quỳnh đang đứng xem đàn lợn ăn cám trong chuồng, Tú Cát đi qua trông thấy, liền gọi Quỳnh lại và bảo:
    - Ta nghe đồn mày thông minh và có tài đối đáp. Bây giờ ta ra cho mày một câu đối, nếu không đối được, ta sẽ đánh đòn. Nói rồi, Tú Cát lên giọng, gật gù ngâm nga:
    - Lợn cấn ăn cám tốn.
    Tú Cát nghĩ rằng câu này rất khó đối, ví ?~cấn?T và ?~tốn?T là hai quẻ trong kinh Dịch nào ngờ. Quỳnh đói lại ngay:
    - Chó khôn chớ cắn càn.
    Quẻ này cũng có ?~khôn?T và ?~càn?T là tên hai quẻ trong kinh Dịch, đồng thời lại có ý xỏ Tú Cát là chó. Không ngờ bị chơi đau như vậy, Tú Cát tức lắm, hằm hằm bảo:
    - Được! Ta ra thêm vế nữa, phải đối lại ngay, rồi đọc: ?~trời sinh ông Tú Cát.?T
    Quỳnh đáp luôn:
    - Đất nứt con bọ hung.
    Tú Cát tức đến sặc tiết nhưng không làm gì được, vì Quỳnh đối rất chỉnh, đành lùi thủi bò đi.
  7. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Đầu to bằng cái Bồ - Trạng Quỳnh
    Quỳnh khi còn bé độ bảy tám tuổi, chơi nghịch đã khác người, lấy tàu chuối làm cờ, lá sen làm lọng, Quỳnh lại tinh ranh; trẻ con trong làng mắc lừa luôn.
    Một hôm trời tháng tám, sáng trăng, Quỳnh chơi với lũ trẻ ở sân, bỗng Quỳnh bảo:
    - Chúng bay làm kiêu tao ngồi, rồi tao đưa đi xem một người đầu to bằng cái bồ.
    Lũ trẻ tưởng thật, tranh nhau làm kiêu rước Quỳnh đi bảy, tám vòng quanh sân , mệt thở không ra hơị Quỳnh thấy thế bảo:
    - Đứng đợi đây, tao đi châm lửa soi cho mà xem.
    Lũ trẻ sợ quá, không dám xem, chỉ những đứa lớn ở lại . Quỳnh lấy lửa thắp đèn xong đâu đấy, rồi thò đầu che ngọn đèn, bảo lũ trẻ:
    - Kìa! Trông vào vách kia kìa! Ông to đầu đã ra đấy !
    Anh nào cũng nhìn nhớn nhơ nhớn nhác, thấy bóng đầu Quỳnh ở vách to bằng cái bồ thật. Lũ trẻ biềt Quỳnh xỏ, quay ra bắt Quỳnh làm kiêu đơn.
    Quỳnh chạy vào trong buồng đóng kín cửa lại, kêu ầm lên. Ông bố tưởng là trẻ đánh, cầm roi chạy ra, lũ trẻ chạy tán loạn.

  8. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Dê đực có chửa - Trạng Quỳnh
    Quan tư thiên xem thiên văn, thấy địa phận tỉnh Thanh có một ngôi sao sáng, chắc ở đấy có người tài, nhưng không biết làng nào, mới tâu vuạ Vua giao cho đinh thần xét. Có một vị tâu:
    - Xin tư cho tỉnh thần Thanh Hoá sức mỗi làng phải tiến một con dê đực chửa, hạn một tháng, không có thì trị tộị
    Trát đến làng, các cụ kỳ lão lo sốt vó, nhất là ông thân sinh ra Quỳnh lại càng sợ, ông ta là huyng thứ trong làng, tất phải tội trước. Ông ta phàn nàn nhà vua đòi những chuyện oái oăm.
    Quỳnh thấy bố buồn rầu mới hỏi:
    - Hôm nay thầy có việc gì mà không được vui?
    Ông bố đương bực mình liền mắng:
    - Viê,c làng, việc nước, trẻ con biết gì mà hỏi.
    Quỳnh nhất định hỏi cho ra, ông bố phải kể thực cho nghẹ Quỳnh nghe xong, thưa:
    - Con tưởng viê,c gì, chứ việc ấy thì thầy không phải lo! Nhà vua bắt mua một con, chứ bắt mua mười con cũng có. Xin thầy cứ ra nhận lời với làng, chồng cho con trăm quan tiền để con đi muạ Không thì mình chịu tội cho cả làng.
    Ông bố thấy con nói thế, lạ lắm, nhưng nghĩ bụng:
    "Ta thử nghe trẻ con xem sao!"
    Mới đánh liều ra nhận với làng, làm tờ cam đoan, đem tiền bảo con đi mua. Sáng sớm, hai bối con khăn gói, com nắm, vác chục quan tiền ra Thăng Long mua dệ Đến nơi, Quỳnh nói với bố hỏi dò xem hôm nào vua ngự chơi phố.
    Hôm đó, Quỳnh dậy thật sớm, lén xuống dưới cổng cửa Đông nằm chực. Đợi đến quá ngọ, nghe tiếng xe ngựa quan quân đi xình xịch trên cổng, Quỳnh liền khóc oà lên. Vừa lúc xa giá đi qua, vua nghe tiếng trẻ khóc mà không thấy người, sai lính đi tìm, lôi được Quỳnh ở dưới cống lên. Vua hỏi:
    - Sao mày lại chui xuống cống?
    Quỳnh giả vờ không biết là vua, nói:
    - Thưa ông, tôi thấy xe ngựa đông, sợ chết chẹt nên tránh xuống cống.
    - Thế tại sao khóc?
    - Thưa ông, mẹ tôi chết đã ba năm nay mà mãi không thấy bố tôi đẻ để có em mà ẵm nên tôi khóc!
    - Thằng này mới dở hơi chứ! Làm gì có đàn ông đẻ bao giờ.
    - Thưa ông, mới rồi tôi thấy các cụ làng tôi rủ nhau đi mua dê đực chửa để tiến vua, Dê đực chửa được thì chắc bố tôi cũng đẻ được.
    Vua và các quan đi hộ giá đều bật cười, biết đứa bé này có tài, ứng vào ngôi sao sáng, liền thưởng tiền và tha cho dân làng không phải cống dê đực chửa nữạ

  9. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Dòm nhà quan Bảng - Trạng Quỳnh
    Đồn rằng Quỳnh sinh cùng thời với Thị Điểm. Quan Bảng sinh ra thị Điểm, dạy học trò đông lắm. Quỳnh ngày ngày giả vờ đến xem bình văn, để ngấp nghé cô Điểm. Học trò biết ý, vào thưa với quan Bảng, ngày bắt vào hỏi . Quỳnh thưa:
    - Tôi là học trò, thấy trường quan lớn bình văn, tôi đến nghe trộm. Quan Bảng nói:
    - Ta biết hết rồi, anh đừng giả danh học trò mà bắt chước tuồng chim chuột. Có phải học trò thì ta ra cho một câu đối, không đối được thì đánh đòn! Quỳnh vâng. Quan Bảng ra một câu:
    - Thằng quỷ ôm cái dấu, đứng cửa khôi nguyên Quỳnh ứng khẩu đối ngay:
    - Con mộc dựa cây bàng, dòm nhà bảng Nhãn Quan Bảng thấy Quỳnh xuất khẩu thành chương có bụng yêu, giữ Quỳnh lại nuôi ăn học. Quỳnh học tấn tới lắm, kỳ nào văn cũng được đọc.
    Từ ngày trường quan Bảng có Quỳnh, bao nhiêu học trò danh sĩ đều
    phải nhận Quỳnh tài giỏi hơn cả. Quan Bảng thấy Quỳnh học giỏi, có ý
    muốn gả cô Điểm cho, mà cô Điểm nghe cũng thuận. Quỳnh biết
    rằng cô Điểm vào tay mình rồi, thoả được ước nguyện, song tính tinh
    nghịch, cứ đùa cợt luôn. Cô Điểm đứng đắn, thùy mị không ứa chớt
    nhả, Quỳnh lại càng ghẹo dai...
  10. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Đón xứ Tàu - Trạng Quỳnh
    Triều đình chuẩn bị đón sứ nhà Thanh sang nước ta. Chúa nghe nói tên này là kẻ hống hách, hợm hĩnh, bèn kêu Quỳnh vào, giao cho giữ việc nghênh tiếp.
    Quỳnh phụng mạng vua, đồng thời xin triệu thêm bà Ðoàn Thị Ðiểm giả làm người bán hàng nước cho khách qua đường, còn mình giả trang làm anh lái đò đưa sứ bộ qua sông.
    Khách Tàu đến, đi ngang quán bà Ðiểm, thấy trong hàng có một cô gái xinh xắn ngồi bán, liền hùa nhau kéo vào uống nước, sẵn có buông lời chọc ghẹo, bỡn cợt. Một tên líu lo đọc bâng quơ:
    "Nam bang nhất thốn thổ bất tri nhân canh"
    (Một tấc đất nước Nam không biết bao nhiêu người cày, ý cho rằng đàn bà nước Nam lẳng lơ)
    Bà Ðiểm đang nhai trầu, nhổ toẹt một bãi, đọc:
    "Bắc quốc chư đại phu, giai do thử đồ xuất"
    (Bọn quan quyền phương Bắc đều từ chỗ đó mà ra cả )
    Nghe xong câu ấy, cả bọn ngừng uống nước, tròn mắt, há hốc miệng nhìn bà Ðiểm. Chúng không thể ngờ rằng một bà bán nước bên đường lại có sức học kinh người đến thế !
    Khách ra đi, xuống đò của Quỳnh. Khi đò đến giữa sông, một tên trong nhóm sứ Tàu nhột bụng, vãi rắm nghe một tiếng "bủm". Không thấy xấu hổ thì thôi, hắn còn đọc một câu chữa thẹn xấc xược:
    Lôi động Nam bang (Sấm động nước Nam)
    Quỳnh đang cầm chèo, liền đứng cậy vạch quần đái vòng cầu qua đầu sứ, vừa đái vừa đọc:
    Vũ qua Bắc hải (Mưa qua bể Bắc)
    Tên sứ Tàu giận điên tiết, xộc lại định đánh Quỳnh, Quỳnh trở cán chèo thủ thế rồi mắng:
    "Tiền phát lôi, hậu phát vũ, thiên địa chi lý nại hỉ "
    (Sấm động trước, ắt sau sẽ có mưa, luật trời đất là thế )
    Cả bọn khách Tàu sửng sốt nhìn nhau, không thốt được một lời vì câu đối đáp bắt bí quá đúng của anh lái đò. Cả nhóm trong bụng vừa tức, vừa sợ, cứ ngậm miệng cho đến nơi.

Chia sẻ trang này