1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện của chúng mình

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi tuansmn, 09/07/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Quan Trường Mắc Lỡm
    Khi vào trường thi, không mấy lúc Quỳnh ngồi yên, trong lều cứ đeo ống quyển đi vẩn vơ gần đường thập đạọ Quan trường biết Quỳnh hay chữ, thấy đi nhung nhăng thì hỏi:
    - Đã làm xong được bài chưa, đưa xem? Quỳnh thưa:
    - Mới xong được vài đoạn, nhưng mà thối lắm, không thể ngửi được, xin các ông đừng xem! Quan trường thấy Quỳnh muốn giấu, mới bảo:
    - Thối thì thối cứ đưa đây! Quỳnh thưa:
    - Quả thối thật, đưa ra sợ các quan bưng mũi không kịp! Các quan không tin, cho là Quỳnh nhún mình, nhất định đòi xem cho được. Bất đắc dĩ, Quỳnh phải nói to:
    - Tôi nói thật, các quan không nghe, xem xong đừng có trách tôi nhé! Rồi trao ống quyển cho các quan. Không ngờ Quỳnh hoà *** vào nước đái để trong ống, bắt châu chấu bỏ vào từ bao giờ, lúc các quan mở ra, nó bay tung lên bẩn cả quần áo, chạy không kịp. Quỳnh cười ầm lên:
    - Tôi đã nói thực, lại cứ đòi xem!
    Các quan giận lắm, nhưng không lấy lẽ gì bắt lỗi được Quỳnh. Đến kỳ thi Hội, chúa Trịnh cứ ép Quỳnh đi thi đỗ lấy Tra.ng. Quỳnh không thiết. Chúa ép mãi, phải nghẹ Lúc vào thi, làm văn xong, còn thừa giấy, Quỳnh vẽ ngựa, vẽ voi vào sau quyển, rồi đề mấy câu thơ rằng: Văn chương phú lục đã xong rồi, Thừa giấy làm chi chẳng vẽ voị Tớ có một điều xin bảo thật Ai mà cười tớ nó ăn bòi! Làm thế cốt cho phạm trường quy, không lấy đỗ được.

  2. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Quyển sách quý - Trạng Quỳnh
    Trong số quan lại ở phủ Chúa có rất nhiều hoạn quan tham lam, nịnh hót. Chúa tin dùng chúng vì chúng giỏi gièm pha, tâng bốc. Có tên hoạn quan cấp trên ghét Quỳnh lắm, hễ có dịp là hắn rình mò Quỳnh rồi tâu xấu với chúa, xúi chúa làm tội Quỳnh. Quỳnh biết điều đó nhưng làm ngơ, xem hắn như cỏ rác.
    Một hôm, Quỳnh quắp nách một quyển sách rất đẹp, đi lơn tơn qua các hành lang, mặt vẻ nghiêm trọng rồi lại giấu giấu, giếm giếm. Tên hoạn quan kia đang rình mò Quỳnh, thấy vậy sinh nghi, bèn chạy theo níu áo đòi mượn sách xem. Hai bên giằng co một hồi thì tên quan giật được. Hắn lật từng trang, chỉ thấy toàn giấy trắng, đến trang cuối cùng có chữ, nhưng hắn cố căng mắt ra đọc cũng chả hiểu gì cả. Túng quá, hắn bảo Quỳnh đọc xem là gì, Quỳnh lại ra vẻ quan trọng bảo:
    - Ðọc ở đây thật không tiện, nếu ông muốn nghe, xin mời đến nhà cho kín đáo. Về nhà, Quỳnh liền đọc cho tên quan kia nghe những đIều ghi trong trang sách ấy, đó là "Chúa vị thần viết, vi cốt tứ dịch. Thị thần quị nhi tấu viết, thần phùng chỉ phát." Xong, Quỳnh lại diễn Nôm cho tên quan kia nghe, nghĩa câu đó là: "Chúa hỏi thần rằng làm xương cho sáo. Thị thần quì mà tâu rằng tôi may ngón tóc." Nghe xong, quan hoạn cứ ngớ người ra chẳng hiểu mô tê gì cả, lại gãi đầu gãi tai nhờ Quỳnh giải thích. Quỳnh làm bộ ngó trước ngó sau rồi nói khẽ:
    - Ông nghe thì không sao, nhưng nếu Chúa mà biết thì cầm chắc cái chết!
    Tên hoạn quan thề rối rít:
    - Không sao, chỉ có mình tôi biết thôi mà. Nếu có điều hệ trọng, ai lại đi tâu với chúa.
    Quỳnh mỉm cười, giải thích:
    - Nghĩa của nó là như thế này: Chúa hỏi thần rằng làm sao cho sướng? Thị thần quì mà tâu rằng tôi móc ngón tay! (Thị thần tức là hoạn quan )
    Tên kia nghe xong, mặt đỏ tía tai, phùng mang trợn má lên hét:
    - Thế ra lâu nay nhà ngươi tàng trữ sách chế giễu Chúa, lại còn thoá mạ những bầy tôi trung thành của Chúa. Hay lắm, rồi ngươi sẽ biết tay ta!
    Ðợi hắn đi khỏi, Quỳnh liền tháo bỏ cuốn sách, lấy trang giấy vừa rồi đem đốt, thay vào đó là một trang giấy mới rồi hí hoáy viết vào một câu khác.
    Quả nhiên sáng hôm sau, Quỳnh được lệnh vào chầu Chúa. Vừa thấy Quỳnh, Chúa hỏi ngay:
    - Nghe nói khanh có quyển sách lạ, ta muốn xem!
    - Tâu, quyển sách ấy của thần thật không có gì là lạ cả vì nó ghi những điều nhảm nhí bậy bạ. Xin Chúa đừng xem!
    Nghe Quỳnh nói, Chúa lại càng chắc rằng điều mà tên hoạn quan ton hót với mình là đúng bèn phán:
    - Nhà ngươi viết những gì trong sách mà không dám cho ta xem. Nếu không có gì phạm thượng thì cứ lấy đưa ta xem!
    Quỳnh cứ một mực tâu là sách chẳng đáng xem, Chúa lại càng ngờ hơn, sau cùng thì sai lính áp giải Quỳnh về tận nhà lấy sách đem vào cho Chúa xem. Khi có sách ,vua giở mãi đến trang cuối mới thấy một câu: Ngã tư thế sự. Tư viết tả tô chấn tân thịnh nền giai khống xái châu.
    Theo lệnh chúa, Quỳnh xướng đọc và diễn nghĩa từng đoạn như thế này : "Ngã tư thế sự," là ta nghĩ về dự thế, "Tư viết," là nghĩ rằng, "tả,tô, chấn," là mình phải tả, tô điểm thêm, làm cho hưng chấn thêm, " tân thịnh nền " là đẹp vô cùng , "Xái châu," là châu báu cũng không sánh kịp.
    Nghe xong Chúa cười phào nhẹ nhõm: đúng là chẳng có gì đáng nghe cả, chỉ là một câu lằng nhằng về ý tứ, nhưng Chúa lại cho rằng Quỳnh có ý khen tặng ngài là bậc anh minh, bèn thưởng mười nén bạc cho Quỳnh!
    Thấy không làm gì được Quỳnh, chiều hôm ấy, tên hoạn quan mò tới nhà Quỳnh, vỗ về :
    - Trạng đừng trách tôi đã ton hót với Chúa nhé. Vì nếu không thế thì sao Chúa biết đến sách quý của trạng và được thưởng hậu thế!
    Quỳnh chẳng nói chẳng rằng, mở tủ lấy quyển sách kia ra để trên bàn và nói:
    - Ai lại trách ông làm gì. Có điều ông không biết rằng chính cái câu tôi viết trong sách không phải để đọc cho Chúa nghe mà để dành riêng cho ông đấy!
    Trong khi tên hoạn quan còn ngơ ngác chưa hiểu ất giáp gì thì Quỳnh đã chỉ vào sách , đọc :
    - "Ngã tư thế sự," là tao nghĩ cái trò đời, "tư viết," là nghĩ rằng, "tả tô chấn," là ****** hắn, "tân thịnh nền," là tên lịnh thần, "giai khống, "xái châu," là xấu chơi ! Cả câu đọc lái sẽ là., ông đã thông chưa nào ?
    Tên hoạn quan nghe xong thì giận bầm gan tím ruột, cay đắng cõi lòng nhưng cứng họng không thốt ra được lời nào, lẳng lặng rút lui.

  3. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Quỳnh lỡm quan thị - Trạng Quỳnh
    Quỳnh Lỡm Quan Thị Có một ông quan thị đại nịnh thần, được Chúa Trịnh yêu lắm. Ông ta thường đến chơi nhà Quỳnh, thấy sách gì cũng mượn xem, mà ít khi trả. Quỳnh ghét cay ghét đắng, định chơi xỏ một bận cho chừạ Quỳnh bèn lấy giấy trắng đóng thành quyển sách để sẵn.
    Một hôm, thấy bóng quan thị đằng xa, Quỳnh giả vờ cầm sách xem, đợi khi ông ta đến nơi thì giấu đị Quan thị thấy Quỳnh giấu, ngỡ là sách lạ, đòi xem Quỳnh bảo:
    - Sách nhảm có gì mà xem.
    Quan thị năn nỉ mãi cũng không được, về tâu với Chúạ Chúa đòi Quỳnh sang hỏị Quỳnh đám chắc là đò về chuyện quyển sách, mới lấy bút viêt mấy câu vào sách bỏ vào tráp khoá lại, rồi sang hầụ Quả nhiên như thế. Quỳnh tâu:
    - Không có sách gì lạ, chắc thị thần tâu man với Chúa đó.
    Chúa thấy Quỳnh chối, lại càng tin là Quỳnh có sách lạ, bắt phải đem trình. Quỳnh sai người vè đem tráp sang, mở ra, chỉ thấy có một quyển sách mỏng. Quỳnh rụt rè không dám đưạ Chúa bảo:
    - Cứ đưa ta xem. Nếu sách lạ thì ta thưởng, mà có phải sách can phạm thì ta cũng xá cho, đừng ngại .
    Quỳnh đưa ra . Chúa mở ra xem, chỉ thấy có mấy câu: "Chúa vị thần viết: Vi cốt tứ địch, vi cốt tứ địch. Thị thần qui nhị tấu viết: Thần phong chỉ phát, thần phông chỉ phát". Chúa ngẫm lại không biết nghĩa ra làm sao, bảo Quỳnh cắt nghĩa thì Quỳnh rụt rè tâu:
    - Sách ấy là sách nhảm nhí của tiểu thần chỉ xem khi buồn, sợ cắt nghĩa ra rác tai Chúa!
    Chúa nhất định không nghe, bắt Quỳnh cắt nghĩa cho được. Quỳnh vâng lệnh tâu với Chúa, câu ấy nghĩa là: "Chúa hỏi thị thần rằng:
    - Làm xương cho sáo, làm xương cho sáọ Thị thần quỳ mà tâu rằng: "Tôi may ngón tóc, tôi may ngón tóc". Quỳnh cắt nghĩa, nhưng chúa vẫn chưa hiểu ra, lại hỏi:
    - Đa đành nghĩa đen là như thế, nhưng ý tứ thế nào ?
    Quỳnh tủm tỉm cười không dám nóị Chúa và quan thị đứng hầu bên càng gặng hỏị Quỳnh mới tâu:
    - Xin chúa đọc đảo lại thì ra nghĩa, nhưng mà tục lắm.
    Bấy giờ Chúa với quan thị mới biết Quỳnh lỡm, bảo Quỳnh mang sách về. Quỳnh ra, quan thị chảy theo trách Quỳnh nhạo cả Chúa, thực là người vô phu, vô quân. Quỳnh dáp lại rằng:
    - Ngài bảo tôi là vô phu, vô quân thì bọn thưòng thị đời Hậu Hán là gì? Tôi đã giấu mà ngài cứ nịnh để đòi ra cho được thì lỗi tại ai ?
    Quan Thị tịt mắt.
  4. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Quỳnh trả nợ anh lái đò - Trạng Quỳnh
    Quỳnh Trả Nợ Anh Lái Đò Quỳnh đi đò ngang thường chịu tiền, lâu quá hóa nhiều, không trả được. Lúc anh lái đò đến đòi, Quỳnh bảo: -
    Ừ đợi đấy, mai ta trả. Rồi mua tre nứa, lá gồi làm một cái nhà bè ở giữa sông, trong đó một câu: Đ... mẹ thằng nào bảo thằng nào! Và phao ầm lên rằng đó là lầu yết thơ của Trạng.
    Thấy nói thơ Trạng, thiên hạ nô nức kéo nhau đi xem. Đi đò ra đến nơi, thấy độc một câu như thế, chán quá liền đi đò về. Người khác gặp hỏi thì chỉ trả lời: "Ra mà xem!" Thế là thiên hạ càng thấy lạ, càng xô nhau ra xem. Anh lái đò chở hết chuyến nọ đến chuyến kia không kịp, trong ba bốn ngày, được không biết bao nhiêu tiền. Được mấy hôm, Quỳnh dỡ nhà bè, bán lại cho anh lái đò. Anh lái đò trừ nợ..
    Quỳnh mắng:
    - Anh còn nợ ta thì có, ai làm cho anh mấy hôm chở được bấy nhiêu tiền?
    Anh lái đò mới nhận ra, liền cám ơn Quỳnh rồi rít và xin trả đủ tiền.

  5. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Quỳnh trả ơn Chúa Liễu - Trạng Quỳnh
    Gặp khoa thi, Quỳnh ra ứng thị Đường đi qua đến Sông, Quỳnh vào yết Chúa, xin Chúa phù hộ cho, đỗ thì xin trả lễ.
    Quỳnh ra thi, quả nhiên đỗ thật. Vinh qui về, Quỳnh mua một con bò mẹ, một con bò con, đem đến lễ, Quỳnh quỳ xuống lạy, rồi dắt con bò mẹ đến buộc vào tay ngai mà khấn rằng:
    - Chúa có lòng thương phù hộ cho Quỳnh được đỗ, nay gọi là có một con bò để trả lễ. Xin Chúa nhận chọ Chúa là chị, xin lễ con lớn, còn con nhỏ, em xin đem về khao dân.
    Nói rồi, dắt con bò vè. Con bò mẹ thấy dắt mất con đi, ***g lên chạy theo, làm ngai Chúa đổ lổng chổng, long gẫy cả. Quỳnh cười nói:
    - Chị thương em nghèo, trả không lấy, thì em xin đem về vậỵ
    Nói rồi dắt cả hai mẹ con bò về.
  6. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Thi vẽ - Trạng Quỳnh
    Sứ Tàu vốn là một tay vẽ rất giỏi. Một hôm, hắn khoe tài với Quỳnh, ra giọng thách thức:
    - Ta chỉ nghe ba tiếng trống đánh là vẽ xong một con vật. Người có thể làm như thế không?
    Quỳnh cười đáp:
    - Thưa, chỉ nghe một tiếng trống mà vẽ xong đến mười con vật như tôi mới tài, chứ phải ba tiếng trống mới vẽ được một con thì sao gọi là tài cho được!
    Sứ Tàu nghe nói tức lắm, nghĩ bụng phải cho cái thằng này biết tài mới được, thách Quỳnh thi vẽ với hắn. Quỳnh nhận lời ngay.
    Ðến lúc thi, nghe tiếng trống đầu tiên, sứ Tàu liền cắm cúi vẽ lấy vẽ để. Quỳnh thì cứ ung dung ngồi dưới chiếu nhai trầu, xem như người đang ngồi hóng gió chứ không phải thi thố gì cả. Tiếng trống thứ hai nổi lên, sứ Tàu liếc thấy Quỳnh vẫn cứ ngồi đó ngâm nga. Nghe tiếng trống thứ ba, Quỳnh mới đứng lên, tiến tới bàn, nhúng cả mười đầu ngón tay vào nghiên mực rồi trét lên giấy thành mười vệt dài ngoằn nghoèo. Khi đó, sứ Tàu chưa vẽ xong được hình thù con vật nào cả.
    Thời gian so tài đã hết, Quỳnh đưa tờ giấy ra, bảo với sứ Tàu:
    - Ông thua cuộc rồi đấy nhé ! Tôi đâu có nói ngoa, chỉ nghe một tiếng trống thôi là tôi vẽ xong ngay mười con giun đất đây này.
    Sứ Tàu muốn ôm đầu kêu trời, đành thua mẹo của Quỳnh một lần nữa.

  7. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Thư gửi bà giáo Thụ - Trạng Quỳnh
    Quỳnh có người bạn làm giáo thụ xứ Bắc Ninh. Vợ sống ở quê thuộc làng Nam Ngạn, tỉnh Thanh Hoá. Người vợ xa chồng, thỉnh thoảng ngứa nghề, tằng tịu với mấy tay chức dịch trong làng. Ðã thế, nghe ai nhắc đến phu quân, lại còn giả vờ ghen bóng ghen gió.
    Ông giáo thụ ở xa, quanh năm cặm cụi dậy dỗ mấy đứa học trò nhỏ. Lương bổng của ông chẳng được bao nhiêu, bởi thế ông tiêu xài tằn tiện, chẳng dám ăn uống gì. Khổ như thế mà ba, bốn năm ông mới dám về thăm quê một lần.
    Không may năm ấy thiên tai mùa màng thất bát, kiếm cái ăn đã khó thì đám học trò lấy đâu ra tiền trả tiền học. Năm ấy cũng là kỳ hẹn ông giáo về thăm nhà, ông giáo thụ không đủ lộ phí nên đành thất hứa với vợ, nằm lì ở tỉnh Bắc. Bà giáo thụ suốt ruột, phần lại mong tiền, nhờ người nhà đi tìm. Tên người nhà đi tìm đến nơi, kể ông nghe vài thứ, ông bảo nó đưa về cho bà hộ lá thư, chứ còn việc về thì không thành. Trong thư, ông than vắn ,thở dài, hẹn với vợ sang năm thì may ra có thể về được.
    Tên người nhà mang thư trở về. Trên đường đi, tình cờ lại cùng đường với Quỳnh. Hai người trò chuyện vui vẻ nhân đấy hắn khoe lá thư nọ với Quỳnh. Xem thư, Quỳnh biết việc thầy giáo thụ, ngẫm thấy tình cảnh thật vừa đáng thương, vừa đáng trách. Quỳnh lựa lúc đánh tráo lá thư, thay vào đó một bài thơ do mình đặt ra.
    Thơ rằng:
    Này lời giáo thụ gởi về quê
    Nhắn nhủ bà bay chớ nghứa nghề
    Cõi Bắc anh mang thằng củ lẳng
    Miền Nam em giữ cái trai he
    Hãy còn vương vít như hang thỏ
    Hay đã tò ho quá lỗ trê
    Dù có thế nào đành chịu vậy
    Hai ba năm nữa đợi anh về.
  8. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Trạng chết Chúa cũng băng hà - Trạng Quỳnh
    Từ ngày ấy Chúa có bụng ghét Quỳnh. Được mươi hôm, Chúa đòi Quỳnh vào thị yến, định đánh thuốc độc cho chết.
    Quỳnh biết Chúa căm về mấy chuyện trước, lần này đòi vào thị yến chắc là có chuyện. Lúc đi dặn vợ con rằng:
    - Hôm nay ta vào hầu yến Chúa, lành ít, dữ nhiềụ Ta có mệnh hệ nào, thì không được phát tang ngay, cứ phải để ta vào võng, cắt hai đứa quạt hầu, rồi gọi nhà trò về hát, đợi bao giờ phủ Chúa phát tang thì ở ngoài hãy phát tang.
    Dặn xong, lên võng đị Quỳnh vào đến cung, đã thấy Chúa ngồi đấy rồị Chúa bảo:
    - Lâu nay không thất mặt, lòng ta khát khao lắm. Vừa rồi, có người tiến hải vị, ta nhớ đến ngươi, đòi vào ăn yến, ngươi không được từ. Quỳnh biết Chúa thù về cây cải hôm nọ, không ăn không được. Vừa ném một miếng thì Chúa hỏi:
    - Bao giờ Quỳnh chết?
    Quỳnh thưa:
    - Bao giờ Chúa băng hà thì Quỳnh cũng chết.
    Ăn xong, Quỳnh thấy trong người khang khác, cáo xin về. Vừa về đến nhà thì tắt hơị Vợ con cứ theo lời Quỳnh dặn mà làm. Chúa sai người dò xem Quỳnh có việc gì không, thấy Quỳnh đương nằm võng nghe nhà trò hát, mà người nhà thì đi lại vui vẻ như thường, về tâu với Chúạ Chúa liền đòi đầu bếp lên hỏi xem đánh thuốc thế nào mà Quỳnh không việc gì.
    Chúa ăn thử, được một chốc thì Chúa lăn ra chết. Nhà Quỳnh nghe thất trong dinh Chúa phát tang, thì ở nhà cũng phát tang. Chúa và Trạng đưa ma một ngàỵ Thế mới biết Quỳnh chết đến cổ còn lừa được Chúa mới nghẹ Người đời về sau có câu thơ:
    - Trạng chết Chúa cũng băng hà
    - Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn.

  9. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Tượng bà Banh - Trạng Quỳnh
    Quỳnh nghe nói cách nơi mình dạy học một vài dặm có một tượng đá rất thiêng, bèn hỏi học trò:
    - Pho tượng ấy mang tên vị thần nào mà dân chúng ai cũng sợ như thế?
    Anh học trò thưa:
    - Trình thầy, không thần phật nào cả. Ðấy là pho tượng một người đàn bà ở truồng, người ta gọi là tượng "Bà Banh"
    - Tượng ấy hình thù như thế nào? Anh học trò có vẻ xấu hổ, nói:
    - Pho tượng ấy trông kỳ cục lắm thầy ạ! Ðầu nghiêng về một phía, miệng cười tủm tỉm, Cổ quấn mấy vòng chuỗi hạt, chân đi giầy bắt chéo, còn hai tay chỉ vào "chỗ ấy" bên cạnh tượng có đặt một chiếc chày đá.
    Quỳnh bực mình hỏi:
    - Sao không đập vỡ quách đi cho rồi? Ðể cái của nợ ấy đứng trêu ngươi làm gì?
    - Thưa, "Bà Banh" dữ vía lắm ạ! Ai đi qua đấy, muốn yên lành thì phải lặng lẽ đến cầm chiếc chầy đá, đâm vào bộ phận kia một cái, mà phải làm việc đó rất kính cẩn. Những ai không làm hoặc chọc ghẹo tượng thì khi về đến nhà thế nào cũng bị méo miệng, trẹo tay, vẹo cổ...
    Một hôm, Quỳnh đến tận nơi có tượng Bà Banh để xem thực hư. Quỳnh đến bên tượng, lấy chầy đá quẳng đi, đoạn cầm bút đề tám câu thơ lên bụng tượng:
    Khéo đứng ru mà đứng mãi đây
    Khen ai đẽo đá tạc nên mày
    Trên cổ đếm đeo dăm chuỗi hạt
    Dưới chân đứng chéo một đôi giầy
    Cởi váy phất cờ trêu ghẹo tiểu
    Ðể đồ bốc gạo thử thanh thầy
    Có thiêng sao chẳng ngồi toà ngọc?
    Khéo đứng ru mà đứng mãi đấy!
    Bài thơ Quỳnh viết xong chưa ráo mực, mồ hôi tượng đá đã vã ra như tắm. Từ đấy, không còn ai nghe nói rằng "Ba Banh" thiêng nữa.
  10. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Vay tiền Chúa Liễu - Trạng Quỳnh
    Lại một lần Qùynh vào yết điện, thấy chúa có nhiều tiền, trông sướng mắt, định vaỵ Quỳnh khấn:
    - Em độ này túng lắm, chị có tiền để không, xin cho em vay để em buôn bán, kiếm ít lời.
    Nói rồi, khấn dài âm dương: "Sấp thì chia tư, chị cho em vay một phần, ngửa thì chia ba, chị cho một phần, chị mà thuận cho một nửa thì xin nhất âm nhất dương."
    Thấy đằng nào Quỳnh cũng vay được, mà ý Chúa thì không muốn cho vay, vì biết được là cho vay, Quỳnh sẽ không trả, liền cứ làm cho hai đồng tiền quay tít, chẳng sấp mà cũng chẳng ngửạ Quỳnh thất thất thế tay reo:
    - Tiền múa Chúa cười,thế là chị bằng lòng cho em vay cả rồi! Nói xong, vác hết cả tiền về.

Chia sẻ trang này