1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện đời thường

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi Heo_angel, 27/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. unisom

    unisom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/07/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Họ là ai? Là những người đi vệ sinh không nhấn nút xả nước giội cầu, mang dép vào nhà mặc cho nền gạch bóng lộn. Vì ?omù? luật giao thông, họ lừng khừng qua đường trước mũi xe ta (ngay cả lúc ta quyết định dừng lại nhường họ qua thì họ lấm lét rụt lại không thèm đi tiếp nữa).
    Họ hà tiện, thích ăn những món rẻ tiền bên đường, kém vệ sinh. Họ ăn mặc đơn điệu, luộm thuộm, có chưng diện cũng thô thiển, quê mùa, từ đôi bông tai vàng chóe cho tới kiểu tóc uốn dợn. Họ cả tin vào chuyện thần thánh vẩn vơ, những tin đồn buồn cười.
    Họ gây cho ta một sự khó chịu cả khi bày tỏ tình cảm, khi cố nài ép ta phải nhận món quà là buồng chuối chín, hay dăm ba trái dừa khô, đôi lúc họ còn dúi vào tay ta một con vịt ốm nhách, hôi hám, lấm láp phèn.
    Hình ảnh họ là một vệt lấm lem trên cái nền thị thành rực rỡ. Và mỗi khi có cảm giác khó chịu với người nhà quê, mỗi khi lườm nguýt, cười cợt họ, mỗi khi chen vào con đường lúc nhúc xe cộ, buột miệng mắng nhiếc họ: ?oBộ muốn chết sao mà chàng ràng đây??, tôi đều tha thứ cho mình.
    Nhưng mười một giờ trưa ngày thứ hai vừa rồi, trên đường về nhà, người đi cạnh tôi tạt câu nói đó vào một người nhà quê (thật dễ nhận ra với áo bà ba nâu khoác ngoài cái áo túi đã phai màu, tay xách giỏ đệm) lủi thủi đi trong khói nắng, tôi bỗng nghe nhói ran. Bỗng thấy giận cái người đã buông lời đau như ném đá. Bỗng thấy tôi đã thay đổi đến giật mình.
    Đến ngơ ngác, không biết người nhà quê trong mắt tôi đã khác tự hồi nào, sao tôi lại ngoay ngoắt thương yêu họ đến thế kia. Họ có khác gì đâu, vẫn nghèo, lam lũ, cục mịch và bỗ bã. Những mùa mưa, tôi thấy họ ngồi khóc bên đống lúa ướt đã lên mầm trắng xóa.
    Tôi thấy những phụ nữ dầm mình dưới kênh, bẻ rau muống ra chợ bán, món tiền cho một thúng rau chỉ bằng tô phở sáng của tôi. Tôi thấy những bữa cơm nghèo, người già, trẻ nhỏ cũng chỉ rau luộc chấm nước chao, hay mấy con cá lòng tong kho tiêu, mặn và khô quắt.
    Những mùa nắng, tôi thấy họ gánh nước tưới rau hay đào đất sên vuông giữa trưa nóng rẫy. Họ đi qua mùa nông nhàn, mùa giáp hạt bằng cách bắt chuột đồng, hay đào củ năn để bán. Cả đống lúa nhễ nhại mồ hôi, thành quả lao động ngót ba bốn tháng ròng chỉ đáng giá một tiệc nhậu của người thành thị.
    Những món quà họ dành cho tôi cũng chẳng sang trọng lên chút nào. Vẫn chuối, dừa, ổi, mãng cầu chín trong vườn nhà, họ dúi vào túi xách khi tôi xuống bến. Có ông cụ còn tặng tôi một mặt thớt mù u, tôi đem về quẳng vào một góc. Sau này, nghe tin ông mất vì bệnh uốn ván. Tôi lấy đinh đóng vào tường treo mặt thớt ấy lên, không biết đau ở đâu mà suýt rơi nước mắt.
    Những người nhà quê, họ là ai? Những chuyến công tác ở vùng đất xa ngái của quê nhà đã giúp tôi vẽ lại họ một chân dung khác. Họ nhọc nhằn cả đời để rồi cả đời nghèo khó, thiệt thòi.
    Tôi ngả lòng về phía họ khi nhận ra điều đó?
    Hay vì một bữa, đứng ở Sài Gòn, tôi đắng đót nhận ra mình cũng là người nhà quê, mình chưa và không bao giờ từ bỏ được sự thật đó. Ngay lúc ấy, tôi bỗng nghe thèm được ai đó cầm tay dắt qua đường, mà không, một cái nhìn ấm áp thôi, cũng được...
    (Muợn lời của NGUYỄN NGỌC TƯ)
  2. oceanman

    oceanman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2005
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Chào một ngày mới!

    Tôi thức dậy sớm hơn va?o 4 giơ? 35. Tôi thấy mi?nh nhẹ nhofm va? mạnh kho?e hơn nga?y hôm qua. Nga?y hôm qua, giấc ngu? với tôi la? một cực hi?nh. Tôi mơ ma?ng, tôi la hét, tôi chạnh lo?ng quặn đau khi nghif đến anh.
    Tôi tra tấn đứa bạn thân cu?a tôi cho đến hơn 1 giơ? sáng khi bắt nó nghe nhưfng gi? tôi nói, thế ma? nó lại có ve? muốn nghe va? nghe một cách chăm chú. Pha?i chăng nói ra, viết ra la? một cách đê? gia?i to?a stress cu?a tôi? Có thê?! Nó la? ngươ?i tôi yêu quí va? tin tươ?ng. Nó hiê?u tôi va? tôi tin ră?ng nó cufng yêu quí tôi. Nói chuyện với nó, tôi thoa?i mái cơ?i mơ? lo?ng mi?nh, nói nhưfng gi? mi?nh thích.
    Tôi nói ră?ng tôi yêu anh, tôi đang nhớ anh va? tôi bắt đâ?u kê? vê? anh cho nó nghe. Nó to? mo? muốn biết anh la? ai chi? đơn gia?n vi? anh la? ngươ?i tôi yêu. Nó nói ră?ng tôi va? anh đê?u ?ochuối như nhau?. Ư? nhi?! Mi?nh cufng thấy buô?n cươ?i khi nghif vê? chuyện nga?y ấy. Nó lại ho?i ?otại sao cậu lại yêu hắn lâu đến vậy??. Tôi cươ?i ba?o ?ochă?ng biết?. Ti?nh yêu thật buô?n cươ?i va? khó hiê?u, đôi khi chă?ng khác gi? một canh bạc, một tro? chơi ma? không có ke? thắng, chi? có ngươ?i thua, họa chăng may mắn hơn la? ca? hai đê?u đoạt cúp va?ng.
    Tôi đang nghe tiếng chim hót ngoa?i cây nhafn bên cư?a sô?, tôi đang nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh Công Sơn. Tôi thấy cuộc đơ?i vâfn đẹp lắm, vâfn đâ?y nhưfng thư? thách đê? tôi pha?i bước qua. Dậy sớm, ra ngoa?i trơ?i một mi?nh đứng giưfa không gian tifnh lặng. Nghif vê? anh, tôi hiê?u tôi co?n yêu anh như thuơ? na?o. Hơn ti?nh yêu có ve? tre? con trước kia tôi da?nh cho anh, giơ? đây đượm chút gi? đă?m thắm. Tôi hiê?u, tôi biết mi?nh sef co?n yêu anh da?i lâu.
    Nga?y mới đaf bắt đâ?u. Tôi tự nhu? lo?ng mi?nh không có gi? pha?i nghif ca?, tôi yêu anh thi? cứ yêu cho đến khi na?o co?n yêu. Chi? thế thôi đu? la?m cho tôi thoa?i mái tâm tươ?ng. Tôi không câ?n biết anh co?n yêu tôi không, tôi không hay. Tôi chi? biết một điê?u tôi vâfn đang sống trong ti?nh yêu đâ?u đơ?i tinh khiết như nắng mai.
    AN THÚY NGA
  3. phale81

    phale81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    1.967
    Đã được thích:
    0
    9h: thức dậy rửa mặt đánh răng
    9h30: giặt đồ
    10h: chà phòng khách
    10h30: chà nhà bếp
    11h: Dọn phòng
    11h45: măm măm + trò chuyện với nhị vị lão gia
    12h30: lại dọn phòng + đại hội 8
    Một buổi sáng cuối tuần là như thế, đời thường rất đời thường. Nhẹ nhàng thoải mái
  4. phale81

    phale81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    1.967
    Đã được thích:
    0
    12h trưa, khu phố đang yên tĩnh dưới ánh nắng khá gắt. Một tiếng còi hụ vang lên làm náo động cả con hẻm. Mọi người đổ xô ra đường, những gương mặt hớt ha hớt hải, công an phường, dân phòng đi chân đất hì hục chạy ra chạy vào. Điện tắt phụp. Chưa hình dung ra được chuyện gì đang xảy nên nên cũng lót tót bước ra đường. Một làn khói bốc lên nghi ngút. Một khung cảnh nhốn nháo hiện ra
    - Cháy cháy, cháy ngay bên cạnh cái nhà bán gas, bên trong còn một bà cụ nữa.
    - Hình như là chập điện.
    - Mọi người tránh đường cho xe vào nào, có gì mà coi, né đường để người khác làm việc.
    - Dây đâu, dây đi đường nào.
    - Cháy cái nhà làm giò chả đó, em vừa chạy ra, khói quá trời, bà già còn kẹt ở trỏng
    - Nè chạy đâm qua nhà này luôn đi cho nhanh
    - Em thấy xe cảnh sát, xe cứu thương, 2 xe cứu hỏa lớn, 1 xe nhỏ đang đậu bên bờ kênh nè
    - Hẻm mình chắc xe chạy ko lọt rồi
    - Xe nhỏ chắc lọt nhưng vướng dây điện zầy sao đi
    - Ối zời, cháy có tí xíu, tắt rồi
    - Trời ơi trời, giờ ko dập tắt rồi nó lan sang nhà gas kia rồi sao, mở miệng ra là thấy ngu rồi
    - Rồi dập xong rồi, bà già thắp nhang mà ko hiểu thắp làm sao lửa bén vào gỗ
    - Ờ cũng may là bên phường nhanh chạy vào lấy mấy cái bình chữa cháy con dập không nó bén qua bên nhà bán gas là đi luôn nguyên xóm rồi
    - Thôi giải tán
    Thế là ai lại lóc cóc về nhà đấy, điện cũng mở lại. Tiếng karaoke nhà hàng xóm vang lên, mở quạt máy nằm được 15 phút lại đến giờ đi làm
    Được phale81 sửa chữa / chuyển vào 19:37 ngày 27/01/2007

Chia sẻ trang này