1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CHUYỆN ĐỜI TÔI - Eric Cantona

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi trangsarah, 21/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. trangsarah

    trangsarah Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    641
    Đã được thích:
    0
    2​
    Ban lãnh đạo đã thuê cho tôi một căn nhà tại vùng quê gần Leeds và chúng tôi đã sống tại đấy cho mãi đến hôm nay. Căn nhà nằm trong một khu vực không phải thượng lưu hay sang trọng nhưng không khí rất thích hợp với tôi. Láng giềng là những người Anh hoặc người Ấn hay Pakistan nhập cư. Tất cả đều trung thực, dễ mến và sẵn sàng giúp đỡ bất cứ ai cần đến họ.
    Tôi sẽ không đánh đổi căn nhà ấy dù để lấy một dinh thự to lớn kiểu Victoria. Ngay đến tận bây giờ, khi khoác áo Manchester United, tôi vẫn luôn mong được rời khách sạn nơi tôi ở suốt tuần để tập luyện và thi đấu để trở về căn nhà ấy. Tôi sẽ đến đón Raphael khi tan trường và hai bố con cùng chơi bóng tại bãi cỏ sân viên Roundhay. Lúc ấy, không có gì sung sướng bằng.
    *​
    Dần dần, tôi chiếm trọn lòng tin của Wilkinson và mọi người tại Elland Road bắt đầu quen với lối chơi của tôi. Tôi cũng tin mình sẽ thi đấu xuất sắc đủ để hình ảnh mình sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí các CĐV Leeds United.
    Ngày 11-4-92, Leeds thi đấu với Chelsea tại Elland Road. Thật khó mà tả bàn thắng phi thường mà tôi ghi vào hôm đó.Với 3 lần đảo người, tôi vượt qua tất cả để cuối cùng sút thẳng bóng vào góc lưới xa. . Suốt 10 phút sau bàn thắng ấy, tất cả khán giả vẫn còn đứng vỗ tay và hát to tên tôi. Thật là một điều tôi chưa từng được hưởng trong đời.
    Tôi tin rằng khán giả biểu lộ sự nhiệt tình ấy không phải vì tôi là một cầu thủ xuất sắc mà vì với bàn thắng ấy tôi đã giúp họ mơ mộng.
    Bóng đá ngày nay đã hầu như làm cầu thủ bỏ qua những dịp phô diễn sự khéo léo như thế vì sự hiện diện quá nặng nề của tiền bạc trong môn chơi này. Cho dù khán giả vẫn muốn thưởng thức những pha bóng đẹp mắt, các cầu thủ ít khi dám vờn quả bóng trong chân từ giữa sân hướng đến cầu môn. Một rủi ro từ những cú tackle sẽ làm thiệt hại rất nhiều cho đội bóng và cho chính họ. Sự khéo léo chỉ có thể được phô diễn nếu không có sự hiện diện của đồng tiền.
    Và từ tối hôm ấy, tiếng "Oh, ah, Cantona" đã trở nên quen thuộc với tôi trên sân Elland Road và sau này trên sân Old Trafford.
    *​
    Giai đoạn cuối của mùa bóng thật đầy kịch tính. Chỉ còn vài trận mà chúng tôi vẫn so kè với MU. Mọi người đều mơ đến ngày đăng quang của Leeds. Còn tôi, tôi mơ đến danh hiệu đầu tiên trên nước Anh..
    Ban lãnh đạo đưa ra kế hoạch một cuộc diễu hành của đội đến trung tâm TP. Sẽ là một ngày rực rỡ cờ hoa. Và vào ngày 26/4, khi chúng tôi đã nắm chắc chức VĐ, hầu như cả đội không ai ngủ được vì quá hào hứng. Toàn TP đều rợp một màu cờ của đội bóng.. Đa số các khuôn mặt đều được tô vẽ xanh và trắng. Hàng ngàn cư dân Leeds tràn ngập các đường phố.
    Trên balcon của toà thị chính, toàn đội bóng xuất hiện để nhận những tiếng hoan hô. Tôi cầm lấy chiếc micro mà ai đó vừ giúi vào tay để nói vài lời với CĐV. Nghẹn ngào vì xúc động tôi chỉ nói được một câu bằng thứ tiếng Anh lơ lớ của mình "I don't know why I love you but I love you all"
    Câu nói ngắn ngủi ấy đã trở thành tựa của một bài hát được sáng tác bởi 2 nhạc sỹ là CĐV của Leeds. Leeds đã luôn chiếm một chỗ trang trọng trong trái tim tôi vì ở đó, tôi đã được yêu quý bằng kiểu cánh mà tôi chưa từng gặp trong đời trước đây.
    *​
    Sau những cảm xúc chiến thắng tại Anh, tôi đã phải trở lại ngay Pháp để chuẩn bị cho một thử thách khác. Lần này với ĐTQG, GVĐ châu Âu 1992 tổ chức tại Thuỵ Điển đã gần kề.
    Tất cả tuyển thủ đều rất tự tin. Chúng tôi đã thắng cả tám trận vòng loại và với thành tích kiệt xuất ấy, chúng tôi được tất cả đánh giá là ứng cử viên số một cho chức VĐ
    Thế mà.....
    (còn nữa)
    Phạm Quỳnh Trang-Chirugienne

    Love means you never have to say you are sorry

  2. phuthuy_so_ma

    phuthuy_so_ma Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/12/2001
    Bài viết:
    777
    Đã được thích:
    0
    Chị Trang viết công phu quá. Em phải in ra nghiền ngẫm mới được.
    Cantona là cầu thủ đầu tiên em biết, là người làm em biết đến MU và thích MU. Em chết cái tính ngang tàng, 0 sợ dư luận mà cũng rất lãng mạn của EC...
    [blue]
    ...chuyện xưa đã xa dần, rồi cũng lãng quên...
    ...tình yêu vẫn vô hình sống với em...[blue]
  3. diego

    diego Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Cho hỏi Bác post bài này từ đâu hả?
    Bác viết hay lăm....Về Cantona...va MU...
    D.A.M
  4. Chu_linh_chi07

    Chu_linh_chi07 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/05/2002
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Trangsarah thật tuyệt vời !
  5. speedkn

    speedkn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/12/2001
    Bài viết:
    1.881
    Đã được thích:
    0
    Khi nào bà chị post hết em sẽ in ra để ngẫm, với lại em có đứa em cũng thích Cantona lắm, nhưng nó chưa vào box ta lần nào

    <img> src='http://www.tinhocvn.com/ttvnonline/uploaded/speedkn/signture.gif '</img>



  6. trangsarah

    trangsarah Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    641
    Đã được thích:
    0
    3​
    Việc đội Pháp bị loại sớm khỏi VCK Euro 92 không phải là một chuyện gì bất công. Chuyện gì cũng có lý do của nó nhưng riêng tôi, tôi không thể lý giải được thất bại này. Với tôi, không có lý do gì để chúng tôi đại bại đến như thế. Hoặc có cả ngàn lý do, nhưng bây giờ để tìm hiểu thì đã quá muộn
    Tuy nhiên, kể từ ngày buồn ấy, chúng tôi đã vượt qua để bước vào một cuộc chiến khác: Vòng loại USA 94. Sau một năm tranh tài, đội tuyển đang ở một vị trí thuận lợi. Thắng Áo 2 lần, Phần Lan, Israel và Thuỵ Điển. CHỉ một trận thua duy nhất trước Bulgarie. Một sự trỗi dậy đẹp mắt sau những gì đáng thất vọng diễn ra tại Thuỵ Điển. Có lẽ kinh nghiệm đã giúp chúng tôi hồi sinh. Với tôi mọi việc có vẻ hoàn toàn suôn sẻ: Tôi đã ghi được 5 bàn thắng trong các trận đấu với đội tuyển.
    Nhưng rất nhiều điều mới đã đến sau Euro 92. Một HLV mới, Gerard Hullier, những cầu thủ trẻ mới bước vào đấu trường quốc tế....
    Michel Platini sớm rời khỏi đt sau Euro 92. Sự ra đi của ông làm tôi rất buồn. Ngoài nỗi đau vì thành tích kém cỏi tại TĐ, tôi còn phải chịu một nỗi đau nữa khi xa rời Platini, người mà tôi luôn tin tưởng một cách tuyệt đối. Tôi sẵn sàng khoác chiếc áo thủ môn trong khung thành nếu Platini yêu cầu tôi làm điều ấy.
    Michel luôn là người tôi đã đang và sẽ ngưỡng mộ sâu sắc, Nếu phải cần một khoảng thời gian để vượt qua nỗi đau thất bại tại TĐ thì tôi phải cần một thời gian gấp đôi như thế để quen với sự thiếu vắng Platini. Tôi đã cầu mong, và chắc là tất cả các tuyển thủ Pháp đã cầu mong như thế, rằng Michel đáng lẽ có thể ra đi trong vinh quang chiến thắng, điều mà lẽ ra với phẩm chất và khả năng của mình, Michel hoàn toàn có thể đạt được.
    Với những tâm sự buồn ấy, tôi đã nhanh chóng tách khỏi bạn bè để tìm những ngày nghỉ đơn độc tại nhà cha mẹ tôi trong dãy Alpes. Nghiền ngẫm mọi việc trong bầu không khí trong lành và tìm cách quên đi mùa bóng vừa qua với những cảm xúc lẫn lộn của chiến thắng và thảm bại, của niềm vui và nỗi đau. Mọi điều cứ đan lẫn vào nhau trong tiềm thức của riêng tôi.
    Cùng với những điều trái ngược ấy tôi nghỉ ngơi và thư giãn cùng hội hoạ....
    (còn nữa)
    Phạm Quỳnh Trang-Chirugienne

    Love means you never have to say you are sorry

  7. trangsarah

    trangsarah Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    641
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG BẨY​
    CUỘC CHẠY ĐUA GIÀNH CHỨC VÔ ĐỊCH TẠI OLD TRAFFORD​
    1​
    Đó là vào ngày 11-3-93. Aston Villa đến Old Trafford. Đội đang đứng đầu bảng xếp hạng sẽ thi đấu với đội đứng thứ nhì. Sự chênh lệch chỉ dựa trên hiệu số bàn thắng bàn thua. Cả Aston Villa và Manchester United đang có cùng số điểm.
    Tôi biết rất rõ, nhất là sau khi bị Leeds cướp tay trên chức VĐQG mùa bóng vừa rồi, rằng với MU, chức á quân là một thất vọng lớn. Đối với bất kì đội bóng nào khác, vị trí thứ nhì là một thành công nhưng đối với Manchester United, đó là một bi kịch. Và tôi biết chắc rằng vào ngày ấy, các CĐV của MU sẽ làm vỡ tung Old Trafford bằng những tiếng hò hét cổ vũ cuồng nhiệt của họ.
    Đã 26 năm, Manchester mê mải đi tìm lại vinh quang của quá khứ. Không còn bi kịch nào lớn hơn cho một thành phố khi thấy vinh quang ấy cứ tuột khỏi tay vào những phút cuối.. Chức VĐQG cứ như một ảo ảnh đối với Manchester, xuất hiện trước mắt rồi lại tan biến đi trong đau khổ của tất cả mọi người. Cúp QG năm 90, cúp C2 năm kế đó rồi cúp LĐ năm 92, tất cả đều là những vinh dự mà không phải đội bóng nào cũng có được. Nhưng với Manchester, chỉ bấy nhiêu chưa đủ làm hài lòng những người hâm mộ.
    Năm trước, khi đoạt chức VĐQG cùng Leeds United, chính mắt tôi đã chứng kiến nỗi buồn của cả TP Manchester. Họ đã đến thật gần vinh quang để rồi lại vấp ngã ở thời điểm sau cùng. Lần này, Alex Ferguson quyết tâm đi đến tận cùng con đường ấy.
    Không còn một chỗ trống trên khán đài. Có đến 36000 tấm vé được bán sạch và trên những khán đài ấy, người ta chứng kiến được những gì mà chỉ bóng đá tại Anh mới có được. Những CĐV nữ đã già đến SVĐ để nói với bạn bè về tài năng tiên phú của Duncan Edwards, cầu thủ đã chết trong thảm kịch tại Munich lúc mới 21 tuổi, về tài lừa bóng vô song của George Best, về những cú tỉa bóng chính xác từng ly của Brian Kidd, về khả năng quan sát và dự đoán cảu Bobby Chalton...Tất cả những tên tuổi ấy đã xuất hiện tại Old Trafford nhiều năm trước đây htế mà đến gờ các mệnh phụ của nước Anh cổ kính vẫn còn nhớ rõ từng cử chỉ và nét mặt của họ.
    Những điều này đã dệt nên huyền thoại của Manchester và đã làm cho bóng đá tại đây có dáng vóc bất tử...
    *​
    Luôn có những chuyện bất thường xảy ra trên khán đài của các SVĐ tại Anh khi đội nhà đang bị dẫ trước hoặc đang bị áp đảo. Tiếng ca trên khán đài trở nên to hơn, vang xa hơn để cổ vũ những chàng lính chiến đang trong lúc khốn khó. Lúc ấy, CĐV và cầu thủ trở nên gắn bó như những người ruột thịt trong cùng một gia đình...
    Trong trận MU-Aston Villa cũng thế. Khi Steve Stauton ghi bàn dẫn điểm cho Aston Villa, tiếng reo hò từ trên khán đài tỏ ra phấn khích hơn và chúng tôi hiểu là cần phải ghi bàn thắng gỡ hoà, không chỉ để ngăn AV vượt lên trên bảng xếp hạng mà còn để đáp lại những tiếng reo hò ấy...
    Phút 67, đường chuyền dài của Paul Ince đưa bóng ra cánh trái cho Mc Clair, anh chuyền cho tôi và tôi nhảy lên dùng đầu đưa bóng đến Mark Hughes. Cầu thủ xứ Wales này bật cao và dùng đầu đưa thẳng bóng vào lưới. Một đường cơ bida tuyệt hảo trên bầu trời Old Trafford!
    Trận đấu này được đánh giá là một trong những trận đấu hay nhất trong nhiều năm qua tại Old Trafford.. Cả hai đội đều ít phạm lỗi, những pha phối hợp đẹp mắt, những màn biểu diễn kỹ thuật cá nhân hoàn hảo đáng được đưa và sách GK đá bóng.
    Sau trận đấu, làm thế nào để ra về trước một đám đông CĐV cuồng nhiệt vẫn còn đang ngây ngất vì trận đấu quả là một điều khó khăn cho chúng tôi.
    Nhưng đó đúng là một kiểu cách riêng của bóng đá Anh. Tại đây, người ta đến sân cùng cả GĐ, vợ và con, nhiều khi từ giữa trưa. Và từ trong đường hầm tiến ra sân, chúng tôi đã nghe thấy những bài ca vang vọng từ trên khắp các khán đài.
    Tôi sẽ không bao giờ quên lần tiếp xúc với một CĐV mù trong phòng tiếp khách tại sân Elland Road trước đây vài tháng, khi tôi còn chưa rời khỏi Leeds. Ông giữ tôi lạ để nói về sự ngưỡng mộ mà ông giành cho tôi. Cảm động làm sao khi nghe những lời lẽ của ông :"Tôi đã ủng hộ Leeds trong nhiều thập kỷ. Tôi biết rõ anh dù không thể nhìn thấy anh. Và tôi không muốn anh giã từ tôi mà không có bột cái bắt tay giữa chúng ta."
    Cái bắt tay ngắn ngủi nhưng tràn đầy sự chân tình và qua đó tôi biết CĐV Anh không hề giống như ở những nơi khác.. Họ phải được nói chuyện với thần tượng của mình, phải được chạm vào họ. Dù cuộc nói chuyện ấy thật ngắn ngủi nhưng đã toát ra vẻ gần gũi chân tình mà tôi chưa bao giờ có được tại Pháp.
    *​
    Tôi biết tại TP công nghiệp Manchester, dân chúng nổi tiếng độc lập và bảo thủ. Tuy nhiên, trong thời gian có mặt tại đây, tôi đã nhận được dấu hiệu cho thấy các CĐV đã đánh giá cao sự có mặt của tôi.
    Manchester luôn tồn tại như một TP đam mê thể thao. Những cố gắng nhằm đăng cai Olympic 2000 đã nó lên điều đó. Ngoài bóng đá, giớ trẻ còn có những đam mê khác. Bóng đá, lễ hội và âm nhạc là lẽ sống nơi đây. Tất cả biểu hiện một ý chí mạnh mẽ cộng thêm một chút nổi loạn trong đời thường. Bậc cha mẹ của thế hệ trẻ hôm nay luôn nhắc đến Bobby Chalton, Denis Law.. của những năm 60 còn họ đến để cổ vũ chúng tôi...
    Nhưng dẫu sao, chúng tôi vẫn còn xa chức VĐQG. Tôi nghĩ đến những nỗ lực mà Michel Platini và Gerard Hullier đã làm cho tôi. Tôi nhớ đến những hy vọng mà họ đặt vào đứa bé khủng khiếp ( l'enfant terrible ) này. Và đã đến lúc tôi phải đáp trả lại họ.
    Tôi sẽ không tả lại các trận đấu trước khi đến lượt cuối cùng. Tuy nhiên, trận đấu với Norwich City ngày 5-4 có ý nghĩa quan trọng, ảnh hưởng lớn lao đến thắng lợi sau cùng của MU.
    Trước trận ấy, vị trí của các đội như sau: Aston Villa dẫn đầu, hơn MU và Norwich 1 điểm. Rõ ràng, nếu chúng tôi thua và Aston Villa lại thắng thì không những họ bỏ xa chúng tôi đến 4 điểm mà Norwich cũng sẽ vượt lên trên. Chỉ còn 6 trận nữa và chỉ một sơ sẩy là vinh quang lại đóng sập của trước mũi của MU. Chúng tôi phải chiến thắng, đó là điều bắt buộc.
    Chỉ trong vòng 9 phút, Giggs, Kanchelskis và tôi ghi liên tiếp 3 bàn. Dù sau đó ở hiệp 2, Norwich gỡ lại được một bàn thì vẫn không đủ. Một chiến thắng đán nhớ của MU. Hy vọng lại đang tràn đầy....
    Mọi người đã không phải hồi hộp lâu. Chúng tôi tiến lên thắng cả 6 trận còn lại..
    Rốt cục, sau 26 năm chờ đợi, vinh quang đã trở lại với Manchester. Và trong đó có sự góp sức của tôi....
    (còn nữa)
    Phạm Quỳnh Trang-Chirugienne

    Love means you never have to say you are sorry

  8. Man0waR

    Man0waR Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/06/2002
    Bài viết:
    464
    Đã được thích:
    0
    Chị Trang ui. hơi bị ấn tượng đấy nhé
    Mà em xin chị mấy bài viết này từ tháng 5 đến giờ vẫn chưa thấy gì cả, mấy ngày nữa họp BFC bà chị mang cho thằng em này nhé
    Thank you bà chị trước

    Kill Me If You Can


    May your sword stay wet like a young girl in her pride

  9. trangsarah

    trangsarah Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    641
    Đã được thích:
    0
    2​
    Mỗi một trận đấu trong mùa bóng này lại cho tôi thêm cơ hội để hiểu thêm về tinh thần quyết tâm của ban lãnh đạo, HLV và cầu thủ tại Manchester United, những điều hoàn toàn khác so với những gì tôi thấy tại Leeds trước đây.
    Không có gì khó hiểu, 1/4 thế kỷ đã trôi qua mà MU vẫn chưa tìm lại được chức VĐQG. Bryan Robson, thủ quân của đội, người đã đến MU được 12 năm mà vẫn chưa một lần chạm tay đến vinh quang ấy. Anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi mặc dù nhận được rất nhiều lời mời chào từ các CLB khác. Chờ cho đến ngày mà niềm vui sẽ làm bùng nổ cả TP Manchester. CHờ cho đến ngày mà nơi tụ tập của mọi người dân là SVĐ Old Trafford.... Không thể tìm được từ gì đủ để diễn tả nối khát khao chiến thắng của Manchester United.
    Tôi nhận ra rằng với LS oai hùng và những con người bất tử trong thập niên 60, Manchester còn là một cái gì đó cao cả hơn một đội bóng. Tại đây, mọi người trung thành, gắn bó với các cầu thủ. Tôi cảm thấy bầu không khí càng lúc càng sôi sục, nóng bỏng hơn. Vẻ nóng ruột hiện rõ trên khuôn mặt các CĐV. Họ mong sớm đến lượt cuối cùng của mùa bóng.
    Sau trận thắng Crystal Palace 2-0, một trận đấu có ý nghĩa quyết định cho chức VĐQG, trên đường đi về phòng thay quần áo, một người đàn ông trạc 40 tuổi chặn tôi lại và nói :"anh biết không, Eric, đã 26 năm rồi hàng ngàn người như tôi đến SVĐ để chờ đợi giây phút này. Hôm nay có 8000 người từ Manchester đến đây nhưng sẽ có 500000 dân đổ ra phố nếu vào ngày 3/5 tới các anh thắng Blackburn và mang về chức VĐ".
    Thế đấy, hãy thử tưởng tượng mà xem! Mọi đường phố sẽ tắc nghẽn với 500.000 người. Tất cả đều bắt đầu từ chiến thắng của Manchester United.
    *​
    "Nếu anh thắng trong cuộc đối đầu tay đôi, anh sẽ đoạt được bóng. Nếu anh đoạt được bóng, anh sẽ thắng trận". Đã biết bao lần tôi đã được nge Howard Wilkinson nói điều đó tại Leeds United. Và tại đây, tôi đã làm được hơn thế.
    Không một trở ngại nào ngăn cản chúng tôi đến với vinh quang cuối cùng. Dù cho đó là một vết thương không đúng lúc của tôi trong trận gặp Sheffield Wednesday hay dù đó là vết thương dai dẳng đã bắt Bryan phải ngồi ngoài sân trong nhiều tháng liền. Dần dần, Robson cũng đã tìm lại được phong độ. Khi chúng tôi bị Sheffield dẫn trước 1-0, Robson vào sân lần đầu tiên sau nhiều thắng chấn thương.
    Sự có mặt của anh đã đem lại một không khí khác cho đội. Những tiếng hô vang từ bốn phía khán đài đã giúp chúng tôi vững vàng hơn và Steve Bruce đã đánh đầu chính xác 2 lần vào lưới giúp chúng tôi giành thắng lợi.
    Một tuần sau, rõ ràng rằng ai cũng trông đợi Alex Ferguson tung Bryan vào sân ngay từ đầu trong trận gặp Coventry. Với phong độ ấy và là chỗ dựa tinh thần cho toàn đội, Bryan xứng đáng có mặt ngay từ đầu. Nhưng thật ngạc nhiên, lời phản đối đến chính từ Bryan :"Hãy giữ nguyên đội hình như thế, mọi việc đang đi đúng hướng, đừng đưa ra một sự thay đổi nào cả". Có phải là một sự hy sinh của Bryan? Có thể! Nhưng chắc chắn một điều, anh đã đặt đội bóng lên trên quyền lợi của bản thân mình.
    Chúng tôi thắng Norwich, Chelsea và cả Crystal Palace. Mùa bóng đang dần kết thúc. Chiến thắng cũng đang ở thật gần. Với tâm lý sảng khoái ấy, tôi trở veè Paris để chuẩn bị cho trận đấu với đội tuyển Pháp.
    Ngày 24/4, tôi gặp các đồng đội và HLV Gerard Hullier để chuẩn bị cho trận gặp Thụy Điển trong vòng loại World Cup 94. Sau đó sẽ quay trở lại Anh để cùng Manchester đối đầu với Blackburn trong trận đấu sinh tử quyết định chức VĐQG.
    Thật là một cuộc hành trình đầy hứng thú đáng mong đợi!
    *​
    Đó là ngày 28/4/93, ngày của trận đấu Pháp-Thụy Điển. Thật tuyệt khi là một cầu thủ hàng đầu trong ngày hội ấy, Trừ một vài giây do dự trước khung thành, từ một vài điều không mong đợi, tôi đã cống hiến tất cả cho trận đấu.
    Tại Pháp, người ta nói :"Một người không bao giờ hỏi điều gì là một tên ngốc hạnh phúc". Và trong đêm ấy, tôi đã trở thành "vua của những tên ngốc hạnh phúc". bởi vì niềm vui không chỉ đến từ 2 bàn thắng tôi ghi được mà còn lớn hơn khi tôi nghe tên mình được hô vang trên kháp các khán đài sân Parc de Princes.
    Không cần hỏi điều gì, không cần nói câu gì, tôi tận hưởng niềm vui của một "tên ngốc hạnh phúc".......
    (còn nữa)
    Phạm Quỳnh Trang-Chirugienne

    Love means you never have to say you are sorry

    Được trangsarah sửa chữa / chuyển vào 07:32 ngày 11/07/2002
  10. trangec

    trangec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    Tớ rất phục bạn đấy.
    Mặc dù tớ rất thần tượng Cantona nhưng chưa bao giờ tớ làm được như bạn cả.
    THANKS.

    <b><i> Cantona - You are the King [/size=8]</i></b>
    <b><i> Something For You[/sze=4]</i></b>

Chia sẻ trang này