1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện kể về các loài hoa - Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Oshin, 08/06/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. caneton0901

    caneton0901 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    1.223
    Đã được thích:
    0

    Khế là khế ơi...!



    Mùa hè đến! Cái nắng đầu tiên theo những gánh khế kẽo kẹt nối nhau vào nội đô, mang theo vị ngọt ngào quê hương vào giấc mơ hồn nhiên của lũ trẻ trong phố "Quê hương là chùm khế ngọt - cho con trèo hái mỗi ngày...". Đất Gia Lâm, bên kia cầu Long Biên, Chương Dương lịch sử, từ lâu đã mang danh đất của những vườn khế cơm ngọt thơm, nức tiếng xa gần...
    Bên kia sông, mùa khế bói quả, những cánh hoa nhỏ xíu, li ti, tim tím bắt đầu rụng lấm tấm xuống gốc như phủ một lớp thảm hoa. Cánh hoa theo gió rắc vương đầy ngõ xóm làng quê. Cánh hoa trôi bập bềnh trên mặt ao phẳng lặng rụng xuống từ cây khế già nghiêng mình soi bóng nước. Rồi những đài hoa kết đậu thành từng chùm quả ngọt lúc lỉu trên cành, to dần, mọng căng da múi khế khiến lũ trẻ về thăm quê ngắm hoài không chán mắt.
    Cây khế, không biết tự bao giờ đã gắn với chốn làng quê, trở thành một phần hồn đất Việt trong câu chuyện cổ dân gian. Người em đôn hậu, thật thà đã đựoc chim thần trả vàng khi đến ăn khế. Còn người anh tham lam, độc ác đã chết chìm theo tham vọng mãi mãi dưới biển sâu... Cây khế gắn với vàng, với tấm chân tình còn quý hơn vàng của con người nên chính vì thế quả khế cũng có nghĩa có tình. Cùng với nhiều loài cây khác như tre, cau, thị... cây khế đã thành máu thịt chốn chân quê, gắn với những tình cảm nhân hậu, thủy chúng, sắt son truyền từ đời này sang đời khác qua từng câu chuyện cổ: "ăn một quả/trả cục vàng/may túi ba gang/mang đi mà đựng..."
    Tuổi thơ của mỗi người, ai chẳng vẫn được, mỗi trưa hè, nghe bà nhẩn nha kể chuyện, tay vuốt rôm ở lưng, tay kia phe phẩy quạt mo cau bên hiên nhà nắng nhạt. Người thành phố nhớ khế như nhớ hương vị của đất quê, nắng quê và sự ngọt ngào sâu sắc của lời bà mỗi chiều trên phố. Bỗng thấy gánh khế vàng ươm chen giữa dòng người xe ồn ào đô hội, không thể không vây đến cho thoả lòng. Khế cũng là thức quà đậm đà ưa thích, khế tươi chấm muối ớt, khế dầm, khế lại còn có thể chế biến thành ô mai, mức khế đậm đà hương vị. Cũng có khi, khế gửi cả vào món canh chua hương vị ngọt ngào của mùa hè. Khế thân thuộc trong từng bữa ăn, giản dị vị man mác chất quê hương không thể nào lẫn. Khế cho cảm giác nhơ nhớ da diết quê hương, thương thương đồng đất, thơm ngây cuống rạ. Chính vì thế khế quyến rũ người Hà Thành, cho người ta một cảm giác bâng khuâng bồi hồi về một chốn mênh mông trong khoảng không gian chật hẹp của phố. Phải ăn khế bằng cảm nhận của tất cả các giác quan, bằng chính tâm hồn mới thấy khế thân thương gần gụi.
    Đất Gia Lâm cùng soi bóng sông Hồng, đối điện với kinh thành cổ ngàn năm Thăng Long vẫn có tiếng cho quả khế cơm thơm ngon nức tiếng xa gần mà lại thân thương với người Hà Thành. Mấy thôn Bồ Đề, Lâm Du, Ngọc Du... nổi tiếng với những vườn khế xanh ngút ngát, kĩu kịt qủa. Cũng bởi đất ven sông màu mỡ, có hạt phù sa lắng bồi hàng năm, cũng bởi bàn tay con người chịu thương chịu khó mới trồng nên được thức quả ngọt dâng đời. Còn nhớ, khi xưa, đấtn ày đã trở thành vùng đất thiêng gắn liền với lịch sử Thăng Long - Đông Đô - Hà Nội ngót mười thế kỳ nay. Thời Lý - Trần có các hành cung được đặt ở Gia Lâm, để nhà nước tiếp đón các sứ thần phương Bắc đến và nơi vua dừng chân chọn làm nơi nghỉ mát trong những ngày hè nóng nực. Trong cuộc khởi nghĩa Lam Sơn, Lê Lợi đặt bản doanh tại Bồ Đề để chỉ huy cuộc phản công địch ở thành Đông Quan. Các triều đại sau này đều đặt cung điện tại Gia Lâm. Bến sông Bồ Đề xưa kia vẫn được truyền tụng là một trong tám cảnh đẹp của thành Thăng Long vào các thế kỷ XVII - XVIII. Sở dĩ có tên gọi là Bồ Đề vì trong thôn Phú Vinh bây giờ có tên nôm là Bồ Đề, tên gọi nhôm này xuất hiện trước thế kỷ XV để chỉ vùng đất có hai cây bồ đề cao ngang với tháp Báo Thiên phía Nam kinh thành Thăng Long. Sử cũ chép rằng: khi bao vây quân xâm lược Minh đóng trong thành Đông Quan vào cuối năm 1427, Lê Lợi và Nguyễn Trãi đã đặt đại bản doanh tại Bồ Đề, lập các lầu cao trên hai cây bồ đề này để quan sát giặc Minh đang bị bao vây trong thành; vì thế nó đựoc gọi là dinh Bồ Đề. Cùng với chiến thắng lừng lẫy quét sạch quân xâm lược nhà Minh, mảnh đất Bồ Đề đi vào lịch sử dân tộc ta. Sau chiến thắng, Lê Lợi còn đặt triều đình nhà Lê ở đây thêm một thời gian rồi mới tiến vào thành cũ. Về sau này, trên dinh cũ Bồ Đề các đời vua kế tiếp, khi thì cho xây dựng, khi thì cho xây đặt trạm dịch, khi thì đặt trạm binh đều gọi là Bồ Đề; cả đoạn sông Hồng chảy qua đây cũng gọi là sông Bồ Đề, có cả bến nước Bồ Đề...
    Gia Lâm bây giờ đã lên phố, lên quận, những vườn khế cũng chẳng thể hạ nhiệt cùng cơn sốt đất đai ngày càng cao dần. Quả khế cơm múi cứ no căng vàng đượm, thơm ngây ngất, bày thành mẹt dọc chân cầu Long Biên đổ về ven con đê tả ngạn, nom sao thấy nao nao cùng lịch sử mảnh đất cổ.
    Những người gánh khế sang bên kia sông lam lũ đi dưới nắng trưa mà trên miệng lại nở nụ cười dân dã, vì họ gánh cả quê hương bình yên trên vai mình. Có bao giờ, người ăn khế tíu tít bên gánh hàng rong tự hỏi: "ăn một quả - trả cục vàng" như con chim thần trong cổ tích?!
    Ngân Hạ - Hà Nội mới


  2. caneton0901

    caneton0901 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    1.223
    Đã được thích:
    0

    Khế là khế ơi...!



    Mùa hè đến! Cái nắng đầu tiên theo những gánh khế kẽo kẹt nối nhau vào nội đô, mang theo vị ngọt ngào quê hương vào giấc mơ hồn nhiên của lũ trẻ trong phố "Quê hương là chùm khế ngọt - cho con trèo hái mỗi ngày...". Đất Gia Lâm, bên kia cầu Long Biên, Chương Dương lịch sử, từ lâu đã mang danh đất của những vườn khế cơm ngọt thơm, nức tiếng xa gần...
    Bên kia sông, mùa khế bói quả, những cánh hoa nhỏ xíu, li ti, tim tím bắt đầu rụng lấm tấm xuống gốc như phủ một lớp thảm hoa. Cánh hoa theo gió rắc vương đầy ngõ xóm làng quê. Cánh hoa trôi bập bềnh trên mặt ao phẳng lặng rụng xuống từ cây khế già nghiêng mình soi bóng nước. Rồi những đài hoa kết đậu thành từng chùm quả ngọt lúc lỉu trên cành, to dần, mọng căng da múi khế khiến lũ trẻ về thăm quê ngắm hoài không chán mắt.
    Cây khế, không biết tự bao giờ đã gắn với chốn làng quê, trở thành một phần hồn đất Việt trong câu chuyện cổ dân gian. Người em đôn hậu, thật thà đã đựoc chim thần trả vàng khi đến ăn khế. Còn người anh tham lam, độc ác đã chết chìm theo tham vọng mãi mãi dưới biển sâu... Cây khế gắn với vàng, với tấm chân tình còn quý hơn vàng của con người nên chính vì thế quả khế cũng có nghĩa có tình. Cùng với nhiều loài cây khác như tre, cau, thị... cây khế đã thành máu thịt chốn chân quê, gắn với những tình cảm nhân hậu, thủy chúng, sắt son truyền từ đời này sang đời khác qua từng câu chuyện cổ: "ăn một quả/trả cục vàng/may túi ba gang/mang đi mà đựng..."
    Tuổi thơ của mỗi người, ai chẳng vẫn được, mỗi trưa hè, nghe bà nhẩn nha kể chuyện, tay vuốt rôm ở lưng, tay kia phe phẩy quạt mo cau bên hiên nhà nắng nhạt. Người thành phố nhớ khế như nhớ hương vị của đất quê, nắng quê và sự ngọt ngào sâu sắc của lời bà mỗi chiều trên phố. Bỗng thấy gánh khế vàng ươm chen giữa dòng người xe ồn ào đô hội, không thể không vây đến cho thoả lòng. Khế cũng là thức quà đậm đà ưa thích, khế tươi chấm muối ớt, khế dầm, khế lại còn có thể chế biến thành ô mai, mức khế đậm đà hương vị. Cũng có khi, khế gửi cả vào món canh chua hương vị ngọt ngào của mùa hè. Khế thân thuộc trong từng bữa ăn, giản dị vị man mác chất quê hương không thể nào lẫn. Khế cho cảm giác nhơ nhớ da diết quê hương, thương thương đồng đất, thơm ngây cuống rạ. Chính vì thế khế quyến rũ người Hà Thành, cho người ta một cảm giác bâng khuâng bồi hồi về một chốn mênh mông trong khoảng không gian chật hẹp của phố. Phải ăn khế bằng cảm nhận của tất cả các giác quan, bằng chính tâm hồn mới thấy khế thân thương gần gụi.
    Đất Gia Lâm cùng soi bóng sông Hồng, đối điện với kinh thành cổ ngàn năm Thăng Long vẫn có tiếng cho quả khế cơm thơm ngon nức tiếng xa gần mà lại thân thương với người Hà Thành. Mấy thôn Bồ Đề, Lâm Du, Ngọc Du... nổi tiếng với những vườn khế xanh ngút ngát, kĩu kịt qủa. Cũng bởi đất ven sông màu mỡ, có hạt phù sa lắng bồi hàng năm, cũng bởi bàn tay con người chịu thương chịu khó mới trồng nên được thức quả ngọt dâng đời. Còn nhớ, khi xưa, đấtn ày đã trở thành vùng đất thiêng gắn liền với lịch sử Thăng Long - Đông Đô - Hà Nội ngót mười thế kỳ nay. Thời Lý - Trần có các hành cung được đặt ở Gia Lâm, để nhà nước tiếp đón các sứ thần phương Bắc đến và nơi vua dừng chân chọn làm nơi nghỉ mát trong những ngày hè nóng nực. Trong cuộc khởi nghĩa Lam Sơn, Lê Lợi đặt bản doanh tại Bồ Đề để chỉ huy cuộc phản công địch ở thành Đông Quan. Các triều đại sau này đều đặt cung điện tại Gia Lâm. Bến sông Bồ Đề xưa kia vẫn được truyền tụng là một trong tám cảnh đẹp của thành Thăng Long vào các thế kỷ XVII - XVIII. Sở dĩ có tên gọi là Bồ Đề vì trong thôn Phú Vinh bây giờ có tên nôm là Bồ Đề, tên gọi nhôm này xuất hiện trước thế kỷ XV để chỉ vùng đất có hai cây bồ đề cao ngang với tháp Báo Thiên phía Nam kinh thành Thăng Long. Sử cũ chép rằng: khi bao vây quân xâm lược Minh đóng trong thành Đông Quan vào cuối năm 1427, Lê Lợi và Nguyễn Trãi đã đặt đại bản doanh tại Bồ Đề, lập các lầu cao trên hai cây bồ đề này để quan sát giặc Minh đang bị bao vây trong thành; vì thế nó đựoc gọi là dinh Bồ Đề. Cùng với chiến thắng lừng lẫy quét sạch quân xâm lược nhà Minh, mảnh đất Bồ Đề đi vào lịch sử dân tộc ta. Sau chiến thắng, Lê Lợi còn đặt triều đình nhà Lê ở đây thêm một thời gian rồi mới tiến vào thành cũ. Về sau này, trên dinh cũ Bồ Đề các đời vua kế tiếp, khi thì cho xây dựng, khi thì cho xây đặt trạm dịch, khi thì đặt trạm binh đều gọi là Bồ Đề; cả đoạn sông Hồng chảy qua đây cũng gọi là sông Bồ Đề, có cả bến nước Bồ Đề...
    Gia Lâm bây giờ đã lên phố, lên quận, những vườn khế cũng chẳng thể hạ nhiệt cùng cơn sốt đất đai ngày càng cao dần. Quả khế cơm múi cứ no căng vàng đượm, thơm ngây ngất, bày thành mẹt dọc chân cầu Long Biên đổ về ven con đê tả ngạn, nom sao thấy nao nao cùng lịch sử mảnh đất cổ.
    Những người gánh khế sang bên kia sông lam lũ đi dưới nắng trưa mà trên miệng lại nở nụ cười dân dã, vì họ gánh cả quê hương bình yên trên vai mình. Có bao giờ, người ăn khế tíu tít bên gánh hàng rong tự hỏi: "ăn một quả - trả cục vàng" như con chim thần trong cổ tích?!
    Ngân Hạ - Hà Nội mới


  3. caneton0901

    caneton0901 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    1.223
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Hoa Khế
  4. caneton0901

    caneton0901 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    1.223
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Hoa Khế
  5. chiaki_ruanhoc

    chiaki_ruanhoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2003
    Bài viết:
    395
    Đã được thích:
    0
    Ảnh hoa khế chiaki chụp sáng hôm qua (16/9) ở vườn nơi chiaki đang sống:
    [​IMG]
     
    Trong lúc chụp hoa kế, bé mèo này cũng "bon chen" trèo lên cây khế ngó nghiêng, thế là chụp luôn cho bé 1 hình:
    [​IMG]
    Được chiaki_ruanhoc sửa chữa / chuyển vào 12:15 ngày 17/09/2004
  6. chiaki_ruanhoc

    chiaki_ruanhoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2003
    Bài viết:
    395
    Đã được thích:
    0
    Ảnh hoa khế chiaki chụp sáng hôm qua (16/9) ở vườn nơi chiaki đang sống:
    [​IMG]
     
    Trong lúc chụp hoa kế, bé mèo này cũng "bon chen" trèo lên cây khế ngó nghiêng, thế là chụp luôn cho bé 1 hình:
    [​IMG]
    Được chiaki_ruanhoc sửa chữa / chuyển vào 12:15 ngày 17/09/2004
  7. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Hoa Khế sau vườn :
    GỐC KHẾ
    Lê Đạt
    Khi gió mùa anh đi
    Sang sông tìm nắng khác
    Để mẹ già tóc bạc
    Lưng còng trên gậy tre
    Để người yêu ngơ ngác
    Gốc khế xanh đầu hè
    Ba năm anh không về
    Mẹ già anh ngơ ngác
    Lưng còng đau gậy tre
    Người yêu anh đốm bạc
    Tóc khế xanh đầu hè
    Ba năm anh không về
    Ba năm rồi ba năm
    Mẹ anh thành nấm đất
    Người yêu anh cũng đi
    Gốc nửa ngày khế chát
    Sót bóng hoa mơ chờ.
  8. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Hoa Khế sau vườn :
    GỐC KHẾ
    Lê Đạt
    Khi gió mùa anh đi
    Sang sông tìm nắng khác
    Để mẹ già tóc bạc
    Lưng còng trên gậy tre
    Để người yêu ngơ ngác
    Gốc khế xanh đầu hè
    Ba năm anh không về
    Mẹ già anh ngơ ngác
    Lưng còng đau gậy tre
    Người yêu anh đốm bạc
    Tóc khế xanh đầu hè
    Ba năm anh không về
    Ba năm rồi ba năm
    Mẹ anh thành nấm đất
    Người yêu anh cũng đi
    Gốc nửa ngày khế chát
    Sót bóng hoa mơ chờ.
  9. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    NHƯfNG CON ONG MẬT NHƯ LAI
    Văn Câ?m Ha?i
    Mu?a xuân năm 1967. Nga?y 27 tháng Giêng. Có hai ngươ?i lên hái mây vê? chợ. Họ vốn la? con nha? quan lại thất cơ. Bơ?i không pha?i la? nhưfng tay sơn tra?ng chuyên nghiệp, gan ruột đau hơn vết cắt cứa máu lo?ng tay nhớ vê? ngươ?i vợ va? đa?n con thiếu cơm dưới vu?ng quê buô?n, họ đaf quên mất nơi mây mọc cufng la? nơi trú â?n cu?a loa?i hô?.
    Ngươ?i em hứng khơ?i chặt đứt một gốc mây. Ngọn mây da?i vút lên trơ?i bôfng rụng xuống tha?m khốc. Bên kia, chưa đến mươ?i tâ?m tay, một tiếng gâ?m bu?ng lên nhanh hơn tia chớp. Núi rư?ng tắt phụt ma?u xanh. Im lặng ! Nóng hô?i máu vương vất lá co?. Ngươ?i em câ?m cây dao chém loạn xạ, chém mafi cho đến khi hoang lạnh rư?ng mây vâfn không nghe tiếng đau cu?a ngươ?i anh đáp tra?.
    Ngươ?i anh trơ?i tha?nh một sinh linh cu?a rư?ng xanh tư? đó.
    Ngươ?i em trơ? vê? la?ng mang theo âm thanh kinh khiếp cu?a loa?i chúa sơn lâm. Đó la? cha tôi !
    Tôi biết, cha có thê? quên tất ca?, quên mất cuộc chiến tranh đi qua đơ?i ông, quên mất nhưfng năm tháng cơ ha?n da?y xé gia đi?nh, quên luôn ca? nga?y sinh tháng đe? cu?a nhưfng đứa con nhưng cha không hê? nguôi ngoai âm thanh dưf dội rư?ng núi đaf cướp mất ngươ?i anh trai cu?a mi?nh trong buô?i sáng sắc nhọn rư?ng mây năm 1967.
    Đang đêm, nghe tiếng muôfi bay, cha cufng lâ?m tươ?ng đó la? tiếng hô? ?" Cha tôi, nhưfng khi thanh bi?nh nhất vâfn nhắc nhớ ?" cha mong sao, một nga?y cha nghe tiếng hô? gâ?m cufng nho? bé như tiếng muôfi trong đêm vắng !
    Lơ?i nguyện câ?u cu?a cha cha?y va?o lo?ng tôi va? cho đến cuối đơ?i mi?nh, có lef không bao giơ? tôi được nhi?n thấy lơ?i nguyện câ?u ấy trơ? tha?nh sự thật. Va? đó la? lý do, tôi rất sợ muôfi, tôi sợ nghe tiếng gâ?m ga?o phát ra tư? cái thân hi?nh bé nho? không ngư?ng nghi? ngơi ti?m kiếm mu?i da thịt.
    Nhưng rô?i một nga?y. Không pha?i trong đêm vắng la?ng quê. Không pha?i trên rư?ng mây nơi hai anh em cha tôi chia ly. Không pha?i trong giây phút say sưa ánh đe?n đô thị va? ca?ng không pha?i trong trạng thái siêu nhân xem nhân gian chi? la? một hạt cát lọt qua kef tay, tôi đaf thấy tiếng muôfi kêu hay tiếng hô? ga?o cufng như tất ca?, chi? la? âm thanh được vuf trụ sa?n sinh va? nuôi dươfng qua lơ?i dạy to?a ra tư? một loa?i hoa nho? bé ma? cao nhaf hơn tất ca? nhiê?u loa?i hoa trên thế giới.
    Hoa sinh ra trên độ cao hơn 4000m !
    Loa?i hoa Chantai trên cao nguyên Tây Tạng !
    Bâ?y ngạc nhiên lan to?a khắp mặt đất. Nhưfng bông hoa Chantai dịu da?ng, không nê? ha? khí hậu khắc nghiệt, bất chấp bafo tuyết va? gió lạnh tư? dafy Himalaya tra?n xuống, vâfn vươn lên, cươ?i rạng rơf trên mặt đất chói chang ánh sáng mặt trơ?i. Trên tư?ng cánh hoa mong manh Chantai, môfi cm2 điê?m nhiên hứng chịu độ bức xạ lên đến 195 kg calo triê?n miên to?a nóng suốt 3021 giơ? ánh sáng quanh năm. Với thân pháp thâm hậu nhưng thư thái như vậy, hoa Chantai có quyê?n ban phước la?nh cho nhưfng loại hoa dưới miê?n bi?nh nguyên vi? ngay ca? vư?ng đất nă?m cu?ng vif độ với Lhasa la? Tha?nh Đô, Thượng Ha?i, các loa?i hoa đaf ca?m thấy nghẹt thơ? du? thơ?i gian chiếu sáng mới có gâ?n 2000 giơ? va? độ bức xạ tư? 88 ?" 113 kg calo.
    Tắm mi?nh trong ánh sáng chói chang chưa pha?i la? điê?u ky? diệu, ma? chính sự vươn qua mọi trạng thái thơ?i tiết mới la? ba?n lifnh cu?a hoa Chantai. Sinh ra trên vu?ng đất có địa thế phức tạp đột biến, khi cao nga?n thước lúc sâu khó lươ?ng nên không đợi bốn mu?a ma? chi? một nga?y một đêm đi, thân hi?nh ma?nh mai cu?a cu?a hoa Chantai đón nhận bao nhiêu loa?i khí hậu chuyê?n giao tư? nhiệt đới va? á nhiệt đới chuyê?n sang ôn đới, ha?n đới, ha?n ôn đới rất biến a?o ?onhất sơn hưfu tứ quý, thập lý bất đô?ng thiên? ?" một ngọn núi có bốn mu?a, mươ?i dặm nhưng không cu?ng một nga?y !
    Tôi đaf có nhưfng nga?y qua Khe Sanh lặn lội la?m phim với Hưfu Thu, có nhiê?u hôm đứng trên đi?nh núi, xo?e hai tay, tay pha?i hứng mưa rơi, tay trái sươ?i ấm ánh nắng mặt trơ?i nhưng khi dặt chân lên Tây Tạng, không chi? đôi tay ma? dươ?ng như tất ca? tô?ng thê? mọi tế ba?o trên thân thê? đê?u biến hóa cu?ng muôn chiê?u thơ?i tiết ky? lạ.
    Thân thê? như tôi đaf ta?n tạ v2 ngay ca? ngươ?i xứ Tạng, trên đôi má thiếu nưf ánh sáng mặt trơ?i va? khí hậu thiêu cháy la?n da nhưng với Chantai, trơ?i ca?ng nắng, đất ca?nh lạnh, gió ca?ng cuô?ng say, khí ca?ng chuyê?n động, hoa ca?ng tinh anh. Trên đươ?ng phố Lhasa, bên sươ?n núi đá hay dưới chân cung điện Potala hu?ng vif, nơi na?o tôi cufng gặp hoa Chantai như mu?a xuân an nhiên tự tại trước mọi nghiệp chướng đất trơ?i !
    Nơi na?o có hoa, nơi ấy có sự thăng hoa cu?a cofi đất !
    Nơi chốn na?o cufng có một dáng điệu thăng hoa riêng biệt. Đi qua nhưfng cánh đô?ng hoa Ha? Lan với lo?ng thương yêu tinh thâ?n pha?n kháng cu?a ngươ?i dân cha?i Bắc Âu vượt qua bafo tố mang lại cho nhân loại nhưfng myf miê?u hoa co?. Tôi không hay trên cao bâ?u trơ?i, bên mái hiên Himalaya hu?ng vif, có nhưfng loa?i hoa tuy gia?n dị nhưng lại â?n chứa trong mi?nh nội lực sống hết sức ky? vif, không chi? hiến dâng ve? đẹp ngoại ca?nh ma? co?n vượt qua kha? năng thăng hoa, la?m nên cofi giới bao la to?a sáng tư? 8 cánh điê?u đặn như bánh xe chính pháp.
    Với Tây Tạng, hoa la? khoa?nh khắc tái sinh cu?a đất.
    Dưới bóng hoa Chantai, không biết bao nhiêu số phận đaf tái sinh, đaf khước tư? đớn đau đê? đón nhận niê?m hân hoan đơ?i sống mới.
    Mươ?i ba thế ky? trước, khi tư? Đại Đươ?ng sang la?m dâu vương triê?u Tu?ng Tán Cương Bố, na?ng công chúa Văn Tha?nh cufng như tôi hôm nay, ngắm hoa Chantai bôfng nhiên tâm thế xúc động, trút bo? mọi mặc ca?m va? đau khô? như một ngươ?i cơ?i bo? nặng nê? áo xống ném xuống vực sâu rô?i điê?m nhiên khoác lên vai mi?nh la?n mây trắng bay qua muôn thi? không gian.
    Rêf đâm va?o đá, như cái cây tư tươ?ng cu?a Nietzsche mọc lên thiên đươ?ng thi? rêf nó pha?i vươn xuống địa ngục, hoa Chantai la? một lơ?i kinh cu?a thiên nhiên da?nh cho con ngươ?i.
    Khi lên cung Potala nă?m ơ? phía tây bắc tha?nh Lhasa đê? viếng thăm các ba?o tháp cu?a Lama, tôi choáng ngất nha?nh khói lạc va?o vu?ng trơ?i ngột ngạt mu?i hương đe?n, thâm u lơ?i nguyện câ?u chen kín không gian đượm nô?ng ánh nến mơf trâu Yark. Lo?ng dạ hoang mang, đâ?u óc đau buốt. Đôi mắt cố vươn vê? phía khung cư?a, nơi có ánh sáng mặt trơ?i mong được hớp lấy va?i hạt oxy. Giưfa lúc ca?m giác sợ hafi đang lâ?n mo? khắp tư?ng chân tơ kef tóc như vậy, tôi chợt thoa?ng qua tai mi?nh âm thanh dịu nhẹ như ánh nến hắt ra tư? một hốc đá !
    Nhắm mắt đê? tin ră?ng, trước mặt tôi la? một vị tu sif đang niệm kinh !
    Trên vách đá, trong hốc nho? vư?a vặn thân thê?, ánh nến nhạt hơn buô?i hoa?ng hôn, vị tu sif gia? tay câ?m que gôf trắng lâ?n hô?i gạt tư?ng do?ng kinh như trên trang giấy ố va?ng. Theo que gôf đưa tư? trên xuống dưới, nhưfng mâfu tự Tạng ngưf hiện ra như vuf khúc cu?a lư?a âm nhu sáng lên đôi môi gia? nua...
    Cao Quan Hong, ngươ?i vệ sif mang do?ng máu Tứ Xuyên cu?a tôi kéo tay, anh ta thâ?m thi? ba?o không được đến gâ?n hốc đá. Nhưng có hê? chi, tôi không tin nhưfng lơ?i kinh kia chi? da?nh riêng cho tu sif nên cứ lặng lef tiến tới, lắng nghe trong raf rơ?i ca?m giác cho đến khi thanh gôf nho? dư?ng lại ơ? do?ng cuối cu?ng. Vị tu sif hé mắt, một tia sáng tím cu?a đá xuyên qua ma?n khói hương.
    - Thưa nga?i !...
    - Ha?i a?, em không được phép ! ?" Cao Quan Hong ca?n bước lơ?i tôi.
    Nhưng ba?n tay hộ pháp cu?a Hong đang hcụp xuống vai tôi đaf li?a rụng ! Trong hốc đá, bất ngơ? mơ? ra một lơ?i la?m tôi sư?ng sốt xương tu?y !
    - Anh không pha?i la? khách lạ chốn na?y ! ?" Tu sif tư? tốn, tư?ng âm vực rung động sâu xa, tựa hô? la?n âm tự cu?a sấm thô?i va?o trí nafo.
    - Không, anh ta mới tư? Việt Nam đến đây. Va? tôi nưfa, tôi cufng mới đến tư? Tha?nh Đô ! ?" Hong nhanh miệng tra? lơ?i.
    - Anh không pha?i la? khác lạ cu?a chốn na?y vi? vậy nhưfng đau đớn kia sef qua nhanh ! ?" Tu sif vâfn quét tia mắt tím va?o tôi ?" Ngươ?i đứng sau lưng anh mới la? khách lạ. Anh hafy nhi?n ra cư?a sô?, anh sef thấy !
    Tôi không đu? sức đưa ánh mắt ra ngoa?i kia bâ?u trơ?i. Tâm tư xao xuyến. Không ngơ?, lâ?n đâ?u tiên được gặp một tu sif Mật giáo lại diêfn ra trong cung Potala có tuô?i đơ?i một nga?n ba trăm năm linh thiêng !
    - Hafy bi?nh tifnh, hafy nhi?n ra bâ?u trơ?i !
    Theo lơ?i tu sif thức ti?nh, không chi? tôi ma? ca? Hong cu?ng nhi?n ra. Bâ?u trơ?i pha lê. Một khoa?ng không gian vô nhiêfm. Đôi con ngươi tôi sóng sánh ánh sáng đọng tư?ng ma?nh nho? trên cánh hoa Chantai rung rinh sươ?n núi.
    - Hoa Chantai ! - Tôi thốt lên va? chơ? đợi.
    Vị tu sif mi?m cươ?i. Nụ cươ?i điêu khắc trên khuôn mặt đá.
    - Hoa Chantai hay ngươ?i, có gi? khác nhau không !
    Như thị ngaf văn ! Như thế tôi đaf nghe thấy lơ?i đâ?u tiên trong kinh Phật bay vê? trong lo?ng cung Potala ! Trước bông hoa Chantai, tôi không hê? la? ngươ?i khách lạ. Có gi? đâu công phu đớn đau, loa?i hoa kia vâfn tươi mươi ánh sáng ! Giọt máu ngơ ngác sợi lông nách Yarlung Tsangpo ! Giọt sương mướt xanh cuối cọng co? ! Giọt mưa miên man chắt tư? trơ?i ! Giọt hoa đoan trang phơi ma?u đất đá ! Có pha?i đâu chớp mắt tha?nh tựu nếu không xin trơ?i mang lấy va? tự mi?nh chiến thắng nghiệp chướng ! ?" Xin ca?m ơn ngga?i ! ?" Nhưfng sợi dây thâ?n kinh như xanh mướt trơ? lại trong mái đâ?u tru?m kín len dạ, tôi tha?nh kính ca?m ơn vị tu sif.
    - Không pha?i ta. Chính cuộc gặp gơf giưfa anh va? hoa Chantai đaf mang đến cho anh điê?u ky? diệu bé bo?ng kia ! Ta chi? có lơ?i khuyên, khi đau đớn, đư?ng trốn chạy ma? hafy đối diện với nó, hafy nhi?n một cách tận tụy va?o nó, hafy nhi?n cho đến khi anh thấy anh hiện ra !
    - Tôi... ?
    - Một nư?a nó đây ?" Tu sif thu?ng thă?ng gắp miếng dưa ca?i trong cái bát gôf nâu đặt trước mặt, bất ngơ? chi?a va?o tôi ?" Một nư?a anh đây !
    Mu?i vị ngái ma?u mơf trâu Yark tư? ?omột nư?a tôi? la?m bước chân lu?i lại nhưng rất nhanh, tôi liê?n đưa tay bo? va?o miệng ăn ngon la?nh trước đôi mắt kinh ngạc cu?a Hong.
    - Anh đaf có đu? rô?i đấy ! Nhưng đê? thấy, anh hafy đi đi ! ?" Tu sif cúi xuống thanh gôf trang kinh.
    Hong dắt tay tôi bước ra cung Potala. Trên cao, thu? phu? Lhasa lọt trong vo?ng tay điệp ma?u núi. Mây ngâ?n trắng. Trơ?i tím xanh. Nhưfng mái nha? thâ?m nghệ chiêu tư?ng hớp hoa?ng hô?n. Lhasa đang di?u dắt phật tư? gia? tre? lên cung Potala. Họ đi theo lối bậc thang phía bên pha?i rô?i trơ? xuống bên trái theo đúng chiê?u quay cu?a trái đất xung quanh mặt trơ?i.
    Hong đu?a va?o tai tôi, ră?ng anh ta đang đi bên miếng dưa ca?i ! Miếng dưa ca?i la? tôi bây giơ? bắt kịp nhịp gió xuôi núi Hô?ng sơn ma? không câ?n ai di?u hay gắp lên mâm bát cuộc đơ?i. Miếng dưa ca?i tôi lâ?n nưfa lại xanh lên khi nhi?n thấy hai vị thâ?y tre? tuô?i di?u một ngươ?i đa?n ba? Tạng, tư?ng bước, tư?ng bứơc tự tin men theo sươ?n núi lên cao cung Potala.
    - Hafo le ! Ba? gia? na?y bao nhiêu tuô?i, thưa thâ?y ? ?" Hong ho?i.
    - Hơn 90 ! ?" Một trong hai vị sư đáp.
    - Anh thấy không, một ngươ?i gia? như thế vâfn lên được potala, huống hô? mi?nh la? thanh niên. Pha?i gắng lên nhưfng nga?y co?n lại nhé.
    - Anh quên tôi la? một miếng dưa ca?i rô?i sao !
    Tôi va? Hong ca? cươ?i. Đó la? lâ?n đâ?u tiên chúng tôi có nụ cươ?i môi rạn trong nhưfng nga?y chao đa?o thơ?i tiết. Nụ cươ?i ấy được nâng đơf bơ?i bông hoa Chantai bên đươ?ng lên núi. Cufng mong manh như hoa Thu?y Tiên trên cánh đô?ng hoa Lisse ơ? Ha? Lan nhưng Chantai mo?ng cánh hơn va? chi? có khiêm nhươ?ng hai ma?u tím phớt, mê?m trắng. Hoa trắng hay tím đê?u có chung nhị va?ng. Trông xa, hoa Chantai như bâ?y bướm rập rơ?n sươ?n núi ti?m kiếm hương phấn trên tư?ng đốm va?ng ánh sáng !
    Ngươ?i Tây Tạng yêu hoa Chantai. Bốn mươi triệu năm qua, bao nhiêu mu?a hoa nơ?, bao nhiêu cuộc biến thiên thay đô?i đất trơ?i nhưng Chantai vâfn một nhụy va?ng với 8 cánh tím trắng không hê? lai tạp bất cứ ma?u sắc na?o khác. Nó la? một linh hô?n tu ha?nh muôn kiếp đê? giưf cho tâm ấn trong sạch như lơ?i cu?a Đức Dudjom Rinpoche miêu ta?, sinh tư? không la?m nó xấu hơn, Niết Ba?n không la?m nó tốt hơn !
    (co?n tiếp)
    Theo như trong nhưfng tấm hi?nh đen trắng ke?m theo ba?i ký na?y, tôi thấy hoa Chantai ma? tác gia? nói giống y như hoa... Cánh Chuô?n ơ? VN (Cufng có thê? lắm, vi? hoa Cánh Chuô?n mọc được khắp mọi miê?n đất nước)... Nếu đúng như thế, thi? loa?i hoa Chantai trắng va? phớt tím giống như hoa na?y đây :
    [​IMG]
  10. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    NHƯfNG CON ONG MẬT NHƯ LAI
    Văn Câ?m Ha?i
    Mu?a xuân năm 1967. Nga?y 27 tháng Giêng. Có hai ngươ?i lên hái mây vê? chợ. Họ vốn la? con nha? quan lại thất cơ. Bơ?i không pha?i la? nhưfng tay sơn tra?ng chuyên nghiệp, gan ruột đau hơn vết cắt cứa máu lo?ng tay nhớ vê? ngươ?i vợ va? đa?n con thiếu cơm dưới vu?ng quê buô?n, họ đaf quên mất nơi mây mọc cufng la? nơi trú â?n cu?a loa?i hô?.
    Ngươ?i em hứng khơ?i chặt đứt một gốc mây. Ngọn mây da?i vút lên trơ?i bôfng rụng xuống tha?m khốc. Bên kia, chưa đến mươ?i tâ?m tay, một tiếng gâ?m bu?ng lên nhanh hơn tia chớp. Núi rư?ng tắt phụt ma?u xanh. Im lặng ! Nóng hô?i máu vương vất lá co?. Ngươ?i em câ?m cây dao chém loạn xạ, chém mafi cho đến khi hoang lạnh rư?ng mây vâfn không nghe tiếng đau cu?a ngươ?i anh đáp tra?.
    Ngươ?i anh trơ?i tha?nh một sinh linh cu?a rư?ng xanh tư? đó.
    Ngươ?i em trơ? vê? la?ng mang theo âm thanh kinh khiếp cu?a loa?i chúa sơn lâm. Đó la? cha tôi !
    Tôi biết, cha có thê? quên tất ca?, quên mất cuộc chiến tranh đi qua đơ?i ông, quên mất nhưfng năm tháng cơ ha?n da?y xé gia đi?nh, quên luôn ca? nga?y sinh tháng đe? cu?a nhưfng đứa con nhưng cha không hê? nguôi ngoai âm thanh dưf dội rư?ng núi đaf cướp mất ngươ?i anh trai cu?a mi?nh trong buô?i sáng sắc nhọn rư?ng mây năm 1967.
    Đang đêm, nghe tiếng muôfi bay, cha cufng lâ?m tươ?ng đó la? tiếng hô? ?" Cha tôi, nhưfng khi thanh bi?nh nhất vâfn nhắc nhớ ?" cha mong sao, một nga?y cha nghe tiếng hô? gâ?m cufng nho? bé như tiếng muôfi trong đêm vắng !
    Lơ?i nguyện câ?u cu?a cha cha?y va?o lo?ng tôi va? cho đến cuối đơ?i mi?nh, có lef không bao giơ? tôi được nhi?n thấy lơ?i nguyện câ?u ấy trơ? tha?nh sự thật. Va? đó la? lý do, tôi rất sợ muôfi, tôi sợ nghe tiếng gâ?m ga?o phát ra tư? cái thân hi?nh bé nho? không ngư?ng nghi? ngơi ti?m kiếm mu?i da thịt.
    Nhưng rô?i một nga?y. Không pha?i trong đêm vắng la?ng quê. Không pha?i trên rư?ng mây nơi hai anh em cha tôi chia ly. Không pha?i trong giây phút say sưa ánh đe?n đô thị va? ca?ng không pha?i trong trạng thái siêu nhân xem nhân gian chi? la? một hạt cát lọt qua kef tay, tôi đaf thấy tiếng muôfi kêu hay tiếng hô? ga?o cufng như tất ca?, chi? la? âm thanh được vuf trụ sa?n sinh va? nuôi dươfng qua lơ?i dạy to?a ra tư? một loa?i hoa nho? bé ma? cao nhaf hơn tất ca? nhiê?u loa?i hoa trên thế giới.
    Hoa sinh ra trên độ cao hơn 4000m !
    Loa?i hoa Chantai trên cao nguyên Tây Tạng !
    Bâ?y ngạc nhiên lan to?a khắp mặt đất. Nhưfng bông hoa Chantai dịu da?ng, không nê? ha? khí hậu khắc nghiệt, bất chấp bafo tuyết va? gió lạnh tư? dafy Himalaya tra?n xuống, vâfn vươn lên, cươ?i rạng rơf trên mặt đất chói chang ánh sáng mặt trơ?i. Trên tư?ng cánh hoa mong manh Chantai, môfi cm2 điê?m nhiên hứng chịu độ bức xạ lên đến 195 kg calo triê?n miên to?a nóng suốt 3021 giơ? ánh sáng quanh năm. Với thân pháp thâm hậu nhưng thư thái như vậy, hoa Chantai có quyê?n ban phước la?nh cho nhưfng loại hoa dưới miê?n bi?nh nguyên vi? ngay ca? vư?ng đất nă?m cu?ng vif độ với Lhasa la? Tha?nh Đô, Thượng Ha?i, các loa?i hoa đaf ca?m thấy nghẹt thơ? du? thơ?i gian chiếu sáng mới có gâ?n 2000 giơ? va? độ bức xạ tư? 88 ?" 113 kg calo.
    Tắm mi?nh trong ánh sáng chói chang chưa pha?i la? điê?u ky? diệu, ma? chính sự vươn qua mọi trạng thái thơ?i tiết mới la? ba?n lifnh cu?a hoa Chantai. Sinh ra trên vu?ng đất có địa thế phức tạp đột biến, khi cao nga?n thước lúc sâu khó lươ?ng nên không đợi bốn mu?a ma? chi? một nga?y một đêm đi, thân hi?nh ma?nh mai cu?a cu?a hoa Chantai đón nhận bao nhiêu loa?i khí hậu chuyê?n giao tư? nhiệt đới va? á nhiệt đới chuyê?n sang ôn đới, ha?n đới, ha?n ôn đới rất biến a?o ?onhất sơn hưfu tứ quý, thập lý bất đô?ng thiên? ?" một ngọn núi có bốn mu?a, mươ?i dặm nhưng không cu?ng một nga?y !
    Tôi đaf có nhưfng nga?y qua Khe Sanh lặn lội la?m phim với Hưfu Thu, có nhiê?u hôm đứng trên đi?nh núi, xo?e hai tay, tay pha?i hứng mưa rơi, tay trái sươ?i ấm ánh nắng mặt trơ?i nhưng khi dặt chân lên Tây Tạng, không chi? đôi tay ma? dươ?ng như tất ca? tô?ng thê? mọi tế ba?o trên thân thê? đê?u biến hóa cu?ng muôn chiê?u thơ?i tiết ky? lạ.
    Thân thê? như tôi đaf ta?n tạ v2 ngay ca? ngươ?i xứ Tạng, trên đôi má thiếu nưf ánh sáng mặt trơ?i va? khí hậu thiêu cháy la?n da nhưng với Chantai, trơ?i ca?ng nắng, đất ca?nh lạnh, gió ca?ng cuô?ng say, khí ca?ng chuyê?n động, hoa ca?ng tinh anh. Trên đươ?ng phố Lhasa, bên sươ?n núi đá hay dưới chân cung điện Potala hu?ng vif, nơi na?o tôi cufng gặp hoa Chantai như mu?a xuân an nhiên tự tại trước mọi nghiệp chướng đất trơ?i !
    Nơi na?o có hoa, nơi ấy có sự thăng hoa cu?a cofi đất !
    Nơi chốn na?o cufng có một dáng điệu thăng hoa riêng biệt. Đi qua nhưfng cánh đô?ng hoa Ha? Lan với lo?ng thương yêu tinh thâ?n pha?n kháng cu?a ngươ?i dân cha?i Bắc Âu vượt qua bafo tố mang lại cho nhân loại nhưfng myf miê?u hoa co?. Tôi không hay trên cao bâ?u trơ?i, bên mái hiên Himalaya hu?ng vif, có nhưfng loa?i hoa tuy gia?n dị nhưng lại â?n chứa trong mi?nh nội lực sống hết sức ky? vif, không chi? hiến dâng ve? đẹp ngoại ca?nh ma? co?n vượt qua kha? năng thăng hoa, la?m nên cofi giới bao la to?a sáng tư? 8 cánh điê?u đặn như bánh xe chính pháp.
    Với Tây Tạng, hoa la? khoa?nh khắc tái sinh cu?a đất.
    Dưới bóng hoa Chantai, không biết bao nhiêu số phận đaf tái sinh, đaf khước tư? đớn đau đê? đón nhận niê?m hân hoan đơ?i sống mới.
    Mươ?i ba thế ky? trước, khi tư? Đại Đươ?ng sang la?m dâu vương triê?u Tu?ng Tán Cương Bố, na?ng công chúa Văn Tha?nh cufng như tôi hôm nay, ngắm hoa Chantai bôfng nhiên tâm thế xúc động, trút bo? mọi mặc ca?m va? đau khô? như một ngươ?i cơ?i bo? nặng nê? áo xống ném xuống vực sâu rô?i điê?m nhiên khoác lên vai mi?nh la?n mây trắng bay qua muôn thi? không gian.
    Rêf đâm va?o đá, như cái cây tư tươ?ng cu?a Nietzsche mọc lên thiên đươ?ng thi? rêf nó pha?i vươn xuống địa ngục, hoa Chantai la? một lơ?i kinh cu?a thiên nhiên da?nh cho con ngươ?i.
    Khi lên cung Potala nă?m ơ? phía tây bắc tha?nh Lhasa đê? viếng thăm các ba?o tháp cu?a Lama, tôi choáng ngất nha?nh khói lạc va?o vu?ng trơ?i ngột ngạt mu?i hương đe?n, thâm u lơ?i nguyện câ?u chen kín không gian đượm nô?ng ánh nến mơf trâu Yark. Lo?ng dạ hoang mang, đâ?u óc đau buốt. Đôi mắt cố vươn vê? phía khung cư?a, nơi có ánh sáng mặt trơ?i mong được hớp lấy va?i hạt oxy. Giưfa lúc ca?m giác sợ hafi đang lâ?n mo? khắp tư?ng chân tơ kef tóc như vậy, tôi chợt thoa?ng qua tai mi?nh âm thanh dịu nhẹ như ánh nến hắt ra tư? một hốc đá !
    Nhắm mắt đê? tin ră?ng, trước mặt tôi la? một vị tu sif đang niệm kinh !
    Trên vách đá, trong hốc nho? vư?a vặn thân thê?, ánh nến nhạt hơn buô?i hoa?ng hôn, vị tu sif gia? tay câ?m que gôf trắng lâ?n hô?i gạt tư?ng do?ng kinh như trên trang giấy ố va?ng. Theo que gôf đưa tư? trên xuống dưới, nhưfng mâfu tự Tạng ngưf hiện ra như vuf khúc cu?a lư?a âm nhu sáng lên đôi môi gia? nua...
    Cao Quan Hong, ngươ?i vệ sif mang do?ng máu Tứ Xuyên cu?a tôi kéo tay, anh ta thâ?m thi? ba?o không được đến gâ?n hốc đá. Nhưng có hê? chi, tôi không tin nhưfng lơ?i kinh kia chi? da?nh riêng cho tu sif nên cứ lặng lef tiến tới, lắng nghe trong raf rơ?i ca?m giác cho đến khi thanh gôf nho? dư?ng lại ơ? do?ng cuối cu?ng. Vị tu sif hé mắt, một tia sáng tím cu?a đá xuyên qua ma?n khói hương.
    - Thưa nga?i !...
    - Ha?i a?, em không được phép ! ?" Cao Quan Hong ca?n bước lơ?i tôi.
    Nhưng ba?n tay hộ pháp cu?a Hong đang hcụp xuống vai tôi đaf li?a rụng ! Trong hốc đá, bất ngơ? mơ? ra một lơ?i la?m tôi sư?ng sốt xương tu?y !
    - Anh không pha?i la? khách lạ chốn na?y ! ?" Tu sif tư? tốn, tư?ng âm vực rung động sâu xa, tựa hô? la?n âm tự cu?a sấm thô?i va?o trí nafo.
    - Không, anh ta mới tư? Việt Nam đến đây. Va? tôi nưfa, tôi cufng mới đến tư? Tha?nh Đô ! ?" Hong nhanh miệng tra? lơ?i.
    - Anh không pha?i la? khác lạ cu?a chốn na?y vi? vậy nhưfng đau đớn kia sef qua nhanh ! ?" Tu sif vâfn quét tia mắt tím va?o tôi ?" Ngươ?i đứng sau lưng anh mới la? khách lạ. Anh hafy nhi?n ra cư?a sô?, anh sef thấy !
    Tôi không đu? sức đưa ánh mắt ra ngoa?i kia bâ?u trơ?i. Tâm tư xao xuyến. Không ngơ?, lâ?n đâ?u tiên được gặp một tu sif Mật giáo lại diêfn ra trong cung Potala có tuô?i đơ?i một nga?n ba trăm năm linh thiêng !
    - Hafy bi?nh tifnh, hafy nhi?n ra bâ?u trơ?i !
    Theo lơ?i tu sif thức ti?nh, không chi? tôi ma? ca? Hong cu?ng nhi?n ra. Bâ?u trơ?i pha lê. Một khoa?ng không gian vô nhiêfm. Đôi con ngươi tôi sóng sánh ánh sáng đọng tư?ng ma?nh nho? trên cánh hoa Chantai rung rinh sươ?n núi.
    - Hoa Chantai ! - Tôi thốt lên va? chơ? đợi.
    Vị tu sif mi?m cươ?i. Nụ cươ?i điêu khắc trên khuôn mặt đá.
    - Hoa Chantai hay ngươ?i, có gi? khác nhau không !
    Như thị ngaf văn ! Như thế tôi đaf nghe thấy lơ?i đâ?u tiên trong kinh Phật bay vê? trong lo?ng cung Potala ! Trước bông hoa Chantai, tôi không hê? la? ngươ?i khách lạ. Có gi? đâu công phu đớn đau, loa?i hoa kia vâfn tươi mươi ánh sáng ! Giọt máu ngơ ngác sợi lông nách Yarlung Tsangpo ! Giọt sương mướt xanh cuối cọng co? ! Giọt mưa miên man chắt tư? trơ?i ! Giọt hoa đoan trang phơi ma?u đất đá ! Có pha?i đâu chớp mắt tha?nh tựu nếu không xin trơ?i mang lấy va? tự mi?nh chiến thắng nghiệp chướng ! ?" Xin ca?m ơn ngga?i ! ?" Nhưfng sợi dây thâ?n kinh như xanh mướt trơ? lại trong mái đâ?u tru?m kín len dạ, tôi tha?nh kính ca?m ơn vị tu sif.
    - Không pha?i ta. Chính cuộc gặp gơf giưfa anh va? hoa Chantai đaf mang đến cho anh điê?u ky? diệu bé bo?ng kia ! Ta chi? có lơ?i khuyên, khi đau đớn, đư?ng trốn chạy ma? hafy đối diện với nó, hafy nhi?n một cách tận tụy va?o nó, hafy nhi?n cho đến khi anh thấy anh hiện ra !
    - Tôi... ?
    - Một nư?a nó đây ?" Tu sif thu?ng thă?ng gắp miếng dưa ca?i trong cái bát gôf nâu đặt trước mặt, bất ngơ? chi?a va?o tôi ?" Một nư?a anh đây !
    Mu?i vị ngái ma?u mơf trâu Yark tư? ?omột nư?a tôi? la?m bước chân lu?i lại nhưng rất nhanh, tôi liê?n đưa tay bo? va?o miệng ăn ngon la?nh trước đôi mắt kinh ngạc cu?a Hong.
    - Anh đaf có đu? rô?i đấy ! Nhưng đê? thấy, anh hafy đi đi ! ?" Tu sif cúi xuống thanh gôf trang kinh.
    Hong dắt tay tôi bước ra cung Potala. Trên cao, thu? phu? Lhasa lọt trong vo?ng tay điệp ma?u núi. Mây ngâ?n trắng. Trơ?i tím xanh. Nhưfng mái nha? thâ?m nghệ chiêu tư?ng hớp hoa?ng hô?n. Lhasa đang di?u dắt phật tư? gia? tre? lên cung Potala. Họ đi theo lối bậc thang phía bên pha?i rô?i trơ? xuống bên trái theo đúng chiê?u quay cu?a trái đất xung quanh mặt trơ?i.
    Hong đu?a va?o tai tôi, ră?ng anh ta đang đi bên miếng dưa ca?i ! Miếng dưa ca?i la? tôi bây giơ? bắt kịp nhịp gió xuôi núi Hô?ng sơn ma? không câ?n ai di?u hay gắp lên mâm bát cuộc đơ?i. Miếng dưa ca?i tôi lâ?n nưfa lại xanh lên khi nhi?n thấy hai vị thâ?y tre? tuô?i di?u một ngươ?i đa?n ba? Tạng, tư?ng bước, tư?ng bứơc tự tin men theo sươ?n núi lên cao cung Potala.
    - Hafo le ! Ba? gia? na?y bao nhiêu tuô?i, thưa thâ?y ? ?" Hong ho?i.
    - Hơn 90 ! ?" Một trong hai vị sư đáp.
    - Anh thấy không, một ngươ?i gia? như thế vâfn lên được potala, huống hô? mi?nh la? thanh niên. Pha?i gắng lên nhưfng nga?y co?n lại nhé.
    - Anh quên tôi la? một miếng dưa ca?i rô?i sao !
    Tôi va? Hong ca? cươ?i. Đó la? lâ?n đâ?u tiên chúng tôi có nụ cươ?i môi rạn trong nhưfng nga?y chao đa?o thơ?i tiết. Nụ cươ?i ấy được nâng đơf bơ?i bông hoa Chantai bên đươ?ng lên núi. Cufng mong manh như hoa Thu?y Tiên trên cánh đô?ng hoa Lisse ơ? Ha? Lan nhưng Chantai mo?ng cánh hơn va? chi? có khiêm nhươ?ng hai ma?u tím phớt, mê?m trắng. Hoa trắng hay tím đê?u có chung nhị va?ng. Trông xa, hoa Chantai như bâ?y bướm rập rơ?n sươ?n núi ti?m kiếm hương phấn trên tư?ng đốm va?ng ánh sáng !
    Ngươ?i Tây Tạng yêu hoa Chantai. Bốn mươi triệu năm qua, bao nhiêu mu?a hoa nơ?, bao nhiêu cuộc biến thiên thay đô?i đất trơ?i nhưng Chantai vâfn một nhụy va?ng với 8 cánh tím trắng không hê? lai tạp bất cứ ma?u sắc na?o khác. Nó la? một linh hô?n tu ha?nh muôn kiếp đê? giưf cho tâm ấn trong sạch như lơ?i cu?a Đức Dudjom Rinpoche miêu ta?, sinh tư? không la?m nó xấu hơn, Niết Ba?n không la?m nó tốt hơn !
    (co?n tiếp)
    Theo như trong nhưfng tấm hi?nh đen trắng ke?m theo ba?i ký na?y, tôi thấy hoa Chantai ma? tác gia? nói giống y như hoa... Cánh Chuô?n ơ? VN (Cufng có thê? lắm, vi? hoa Cánh Chuô?n mọc được khắp mọi miê?n đất nước)... Nếu đúng như thế, thi? loa?i hoa Chantai trắng va? phớt tím giống như hoa na?y đây :
    [​IMG]

Chia sẻ trang này