1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện kể về các loài hoa - Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Oshin, 08/06/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    Hoa Diên Vỹ
    [​IMG]
    Diên vĩ đồng Provence
    Đầu hè, khi nắng ấm rực rỡ bắt đầu trải dài trên những con đường lát đá của thành phố cổ Aix-en-Provence, lũ sinh viên đến từ khắp nơi nôn nao chực bỏ rơi sách vở và những kỳ thi bộn bề. Ngoài phố đã có nhiều người vác chiếc chiếu nhỏ trên vai, tay cầm thêm khăn lông to sụ, quần lửng, áo lỗ. Họ thong thả tìm đường ra biển sưởi nắng sau bao nhiều tháng ủ ấm trong nhà. Vòng xoay La Rotonne đầy khách du lịch từ miền bắc loay hoay tìm chỗ đậu xe. Đường Cour Mirabeau ngay trung tâm thành phố rợp bóng cây tấp nập khách bộ hành. Chị Thu sáng nào trước khi leo lên xe buýt đến trường cũng ghé tai Chi thì thầm đầy háo hức: "Rồi tụi mình sẽ đi Marseille tắm biển đã đời". Chi cười vẻ hưởng ứng nhưng cô biết mình giỏi lắm chỉ xả hơi được một ngày. Long cứ phone nhắc thi xong về Avignon phụ anh ngay. Năm ngoái Chi làm ròng rã suốt ba tháng hè đủ trang trải các khoản trong năm học. Mấy ngày đầu ngượng, cô núp sau lưng Huỳnh cắm cúi chiên xào. Được vài hôm, cả chợ quen mặt nhỏ phụ bếp trong chiếc xe "Saigon dans mon coeur" (Sài Gòn trong tim tôi) với hai lúm đồng tiền và giọng rao lanh lảnh: "Bienvenue à la cuisine Vietnamienne!" (Xin mời đến với món ăn Việt Nam). Long thành công bất ngờ nên ưu ái cho thêm Chi bao nhiêu thứ: chén bát, nồi niêu và cả một chiếc tivi cũ coi đỡ ghiền.
    Chị Thu tìm không ra bạn đồng hành để rong chơi, gặp ai cũng chê Chi không biết cách sống, sang đây du học không có nghĩa chỉ là biết chúi đầu vô sách vở và đi làm thêm. Chi không hiểu một người bò gần đến học vị tiến sĩ lại chậm hiểu một vấn đề đơn giản đến vậy. Chị có học bổng, xài phủ phê không hết tiền. Còn Chi, mang theo tất cả niềm hy vọng của gia đình với khoản trợ cấp ít ỏi đủ mua bánh mì gặm trong vài tháng. Khi đi, ba cô chỉ tiễn đứa con gái nhiều kỳ vọng của mình bằng câu "Ba biết con can đảm!" đủ để Chi không thể khóc dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
    Môn kinh tế vĩ mô đã thi xong, Yvon chờ Chi ở bồn hoa giữa trường, đây là chỗ hẹn thường lệ của hai người.
    - Tối nay mình đi liền - Yvon hào hứng - phải như thế mới đủ thời giờ cho em thấy hết những cảnh đẹp vùng Provence. Năm nay nắng đẹp quá...
    - Nhưng... - Chi không nỡ làm bạn thất vọng - em còn công việc ở chỗ anh Long...
    Cô cảm nhận rõ rệt sự hụt hẫng trong ánh mắt Yvon. Đôi môi mọng hay trề và cặp má bầu bĩnh của anh hơn lúc nào hết làm Chi ý thức "trẻ con quá!".
    - Thì đi với anh hai ngày thôi, em cũng cần xả hơi chứ - Yvon nài - rồi sau đó anh chở em thẳng đến chỗ Long.
    Hồi mới nhập học, suốt mấy tháng đầu Chi không theo kịp bài vở. Thầy giảng nhanh theo phương pháp bắt sinh viên tự thân vận động. Cô lân la lên bàn đầu ngồi làm quen với mấy bạn Pháp nhưng ai cũng ngó lơ. Thấy Chi có ý làm quen để hỏi han bài vở, họ khó chịu vì bị làm phiền. Tuy ngoài mặt vẫn lịch sự nhưng thái độ lạnh lùng khiến Chi tủi thân mấy phen ứa nước mắt. Hôm đó môn xác suất thống kê quá khó, cô đang ôm đầu cúi gằm xuống mớ bài tập trong thư viện thì một tên con trai mặc quần jean rách bươm gối đến hỏi: "Hiểu bài không? Có cần tôi giảng lại không?". Chi nhận ra anh chàng học chung lớp hay ngồi những dãy bàn cuối. "Tôi chắc cô không theo kịp bài. Người nước ngoài làm sao hiểu hết bài giảng. Môn này mà lơ mơ thì không ổn rồi. Tập tôi ghi lại đầy đủ, còn đây là sách đọc dễ hiểu lắm. Cho cô mượn tuần sau trả lại, nếu còn chưa hiểu tôi sẽ giảng cho" - nói xong anh ta quay lưng đi mất. Chi ngỡ ngàng... Tối đó Chi sung sướng chong đèn nghiên cứu tài liệu của vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, gần ba giờ sáng cô lên giường.
    Đang lơ mơ chưa chìm hẳn vào giấc ngủ vì còn bị những con số ám ảnh, một biến cố đột ngột xảy ra. Còi báo hoả hoạn hú từng tràng náo động đêm khuya. Chi kinh hãi mở cửa phòng thấy tụi sinh viên lố nhố hỗn loạn đầy hành lang. Người ta nói lửa cháy từ tầng bốn. Thang máy cấm sử dụng, sinh viên các tầng trên cuống cuồng đổ ào xuống nghẹt cầu thang. Chi hốt hoảng quay vào phòng kịp quơ cái ba lô đựng giấy tờ, khoác thêm áo lạnh và ngớ ngẩn túm tấm khăn trải giường trùm lên người rồi mới bước thấp bước cao ra cầu thang. Còi báo động vẫn hú từng hồi ghê người. Ở dưới nhà sinh viên đứng nghẹt sảnh tiếp khách. Ai cũng mặc áo ngủ, tóc tai bù xù dựng ngược, chân không giày dép lạnh nhấp nhổm. Đang tiết cuối thu trời khá rét, Chi hài lòng mình kịp quơ theo tấm trải giường, cô trùm kín tận từ đầu xuống chân. Đột nhiên trong không khí nghiêm trọng đó, từng tràng cười nho nhỏ cất lên. Chi e mọi người cười mình, cô quan sát theo ánh mắt bọn sinh viên và bắt gặp...
    Ân nhân của Chi, anh chàng mới sáng hôm qua đưa tập vở cho mượn rồi hào sảng bỏ đi chưa kịp cho cô cảm ơn, đang đứng trong góc cầu thang. Anh ta nép thật sát vào tường, mặt đỏ bừng, hai tay đang khum khum che. Có lẽ anh ở tầng bốn, thấy khói ra mù mịt nên hoảng loạn bổ nhào xuống lầu trong tình trạng này. Bây giờ Chi mới tin người phương Tây thích ngủ thật... thiên nhiên. Mọi người đang phong phanh, có kẻ chỉ mặc cái quần nhỏ xíu nên chẳng ai chịu khó cho anh chàng khoả thân một chút vải che tạm trong lúc nhiệt độ đang xuống thấp. Ai đó có sáng kiến lấy một tờ **** quảng cáo để đầy trên bàn đưa anh. Cảnh tượng nhộn nhạo hơn, dường như bọn sinh viên không còn lo lắng đến trận hoả hoạn nữa. Tờ **** đó quảng cáo tiệm cắt tóc phụ nữ. Dòng chữ to "Nơi đây phục vụ quí cô rất tận tình và hiệu quả!" vô tình đặt trúng chỗ làm Chi phải giấu mặt vào tấm trải giường cười rung người. Đội cứu hoả đến, mọi người bị lùa ra sân. Lúc này răng ai cũng va lập cập. Tờ **** của ân nhân phấp phới trong gió sớm. Chi chợt nhớ mình là đứa mặc đồ kín nhất ở đây. Cô tháo khăn trải giường đưa ông Adam.
    Vụ hoả hoạn chỉ kịp cháy bếp tập thể tầng bốn. Sau sự kiện này Chi học khá hẳn lên nhờ có bạn kèm cặp. Đến năm thứ hai, cô đã nằm trong top ten của lớp. Thỉnh thoảng theo Yvon lên tầng bốn, vào nhà bếp xem anh nấu món thỏ rôti, cô bất giác đỏ mặt: "Làm sao mình có thể kể với tụi bạn bên VN khởi đầu cho một tình yêu lại là cái màn... hổng giống ai này".
    Long khá bất ngờ thấy Yvon đưa Chi đến bằng xe hơi. Anh thích Chi gọi điện cho mình, báo đang ở nhà ga Avignon để anh hấp tấp "chờ anh mười phút thôi nhé!" rồi phóng xe đến rước. Yvon hồn nhiên khoe:
    - Tụi em đi chơi vùng Provence, tối ngủ trong lều dưới chân dãy núi Alpilles...
    Việc Chi có bồ Tây trong lúc nhiều anh Việt Nam theo đuổi là một cái tội. Người ta bóng gió xa gần Chi đã "sống thử" với Yvon như thanh niên bên đây. Mỗi lần cô dẫn Yvon đến chơi, không ai hoan nghênh "tên Pháp búng ra sữa, gốc quí tộc, giàu có sang trọng" này. Huỳnh có lần hỏi thẳng: "Yêu nghiêm túc hay lợi dụng?". Còn Long chỉ đều giọng đầy mặc cảm: "Em đâu cần phải làm phụ bếp với tụi này, ra trường rồi em sẽ chẳng còn nhớ đến anh chàng đầu tóc lúc nào cũng đầy mùi dầu mỡ này đâu!". Đã có thời gian mọi người và chính bản thân Long tưởng rằng trái tim Chi đã đón nhận anh. Trước khi đi du học Chi tốt nghiệp khoa ngữ văn Pháp, tâm hồn cô dễ dàng hoà điệu với Long, cũng dân mê Victor Hugo, Standhal và Beaudelaire. Anh có bằng cử nhân văn chương nhưng sau một thời gian phụ giúp người chú làm nhà hàng, loay hoay thế nào cuối cùng chọn nghề chiên rán làm kế sinh nhai. Thấy Chi yêu văn học, nhiều lần Long hứa: "Rảnh anh chở em đến những vùng được các nhà văn lấy bối cảnh viết thành sách". Vùng Provence xinh đẹp anh cũng hứa lâu rồi....
    Lúc ngồi trên chiếc xe hơi thể thao mui trần chạy êm êm vào những con đường rợp bóng cây, nghe tiếng ve sầu râm ran hát, Chi thầm nghĩ đến Long. Yvon đang hồn nhiên huýt gió bên cạnh, tóc anh túm trong chiếc khăn vải theo kiểu hippie, mắt đeo kính đen cố ra vẻ ngầu. Yvon đưa Chi đến làng Saint Rémy có những ngôi nhà bằng đá, cửa gỗ xanh da trời. "Em có nhận ra khung cảnh trong truyện Lâu đài của mẹ tôi, Vinh quang của cha tôi không? - Yvon nheo mắt hỏi - Nhà văn Marcel Pagnol quê ở vùng này đó!". Hai người nắm tay nhau dạo bước giữa cánh đồng hoa diên vĩ. Những bông hoa to lớn hướng mặt lên bầu trời vàng rực rỡ. Yvon mua cho Chi mấy tấm bưu thiếp in lại những bức tranh Van Gogh vẽ làng quê Provence. "Còn một tác giả nổi tiếng nữa lấy bối cảnh Provence cho các truyện ngắn của mình - Yvon lấy tay gí gí vào trán Chi - Em đoán ra anh sẽ chở đến, nếu không thật hổ thẹn đã tự nhận yêu văn học Pháp!". Rốt cuộc Chi đành nhăn nhó biện hộ hai năm nay bị mấy môn kế toán và xác suất thống kê hành tội quên hết văn chương, thế mà Yvon vẫn đánh xe đến cối xay gió của Alphonse Daudet. "A, nhớ rồi!" - Chi reo - Tập truyện Thư từ cối xay gió. Alphonse Daudet không dùng lối hành văn cao cấp, thích hợp cho người nước ngoài nên em đọc hầu hết tác phẩm của ông". Và trên sân thượng lộng gió của tòa lâu đài Tarascon nằm bên dòng sông Rhône xanh mát, nghe Yvon thì thầm "Anh là Tartarin xứ Tarascon đây!" (một tác phẩm nổi tiếng của Daudet), Chi biết mình yêu anh thật rồi.
    Chị Thu vẫn hay cảnh cáo: "Em không yêu nó đâu, tình yêu chỉ một mà những tình cảm na ná như tình yêu thì nhiều". Long cũng nghĩ vậy, làm sao Chi có thể yêu một người nhỏ hơn mình bốn tuổi, tính tình hồn nhiên và cuộc đời luôn yên bình. Yvon không đủ sức chia sẻ những khó khăn của cuộc đời này với Chi. Có chăng chỉ là những bài vở linh tinh trong trường đại học. Nhiều lần Chi tự hỏi phải chăng Yvon như chiếc phao trong lúc cô đang bơi giữa dòng vất vả của kẻ xa nhà. Anh học cùng cô, bênh vực cô làm ấm lên những lạnh lẽo trong một cộng đồng khác văn hoá. Hai ngày cuối tuần về Avignon phụ Long, nhận những chăm sóc của anh, Chi bất giác thở dài. Long tế nhị, cư xử ôn hoà và chỉ kín đáo bộc lộ tình cảm bằng những việc cụ thể. Con trai Việt Nam vốn không có thói quen phô bày cảm xúc. Mỗi sáng thứ hai cầm chéo khăn Long gói những hộp nhựa thức ăn quay về ký túc xá, cô bước đi nặng nề. Gặp lại Yvon sau bốn mươi tám tiếng xa cách, Chi hốt hoảng nhận ra mình không hề nhớ anh trong suốt khoảng thời gian bên Long. Nhưng chỉ cần Yvon chạy như bay đến, ôm ghì lấy cô vào lòng, nồng nhiệt hôn lên vầng trán bướng bỉnh và hét lên "Anh nhớ em quá!" giữa sân trường đầy bọn sinh viên, Chi chặc lưỡi: "Còn là gì nữa nếu không phải là tình yêu?".
    Yvon cuối tuần cũng đi làm phục vụ phòng trong khách sạn ở Marseille. Khách sạn nằm ngay bãi biển nên mùa hè anh kiêm thêm việc cho thuê phao bơi và ghế bố. Đã nghỉ hè nên Chi ở lại quán Long suốt tháng. Khách du lịch đến Avignon rất đông, mỗi ngày đều đắt hàng. Khách sạn ở Marseille cũng quá tải, Yvon làm quần quật từ sáng đến khuya chưa hết việc. Chị Thu tìm không ra bạn đồng hành, cuối cùng đành đi Marseille tắm biển một mình. Chị trọ ở khách sạn Yvon làm việc rồi gọi điện dụ khị thế nào mà khuya dọn hàng xong, Long vui vẻ nói với mọi người: "Thôi, tiền nhiều quá, mai tụi mình đi Marseille tắm biển xả hơi một ngày!". Huỳnh trố mắt nhìn anh. Huỳnh theo phụ Long hơn ba năm nay, từ khi anh còn bán xe tải nhỏ chở ra chợ trời. Lúc Chi bắt đầu làm, Long vẫn còn kiếp bán rong ngoài chợ. Miệt mài ngày đêm cuối cùng anh cũng tích luỹ được vốn mở nhà hàng khá sang. Huỳnh chưa bao giờ thấy Long dám bỏ một ngày kinh doanh để rong chơi. Chi không thích bọn Long đến chỗ Yvon. Lần đầu cô giới thiệu Yvon với anh em trong nhà hàng, mọi người nhìn "thằng Tây" khó chịu. Còn Yvon vừa nghe tên "Long" đã bật cười ngộ nghĩnh: "Tên gì kỳ vậy? Anh dài hả? Chắc không?" (Long: dài). Long thường bị dân bên đây chọc quê tên mình nên không mấy bất ngờ. Huỳnh nhún vai nói tiếng Việt: "Nhóc con nghĩ bậy bạ!". Chi lật đật bấu Yvon rồi mau mắn giải thích: "Tiếng Việt có nghĩa là rồng!".
    Yvon trố mắt nhìn mọi người lần lượt chui ra khỏi xe. Anh trông rám nắng hơn, đẹp hơn và người lớn hơn. Chị Thu vỗ tay ầm ĩ đón phái đoàn Avignon xuống. Yvon mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Chi và hôn vào má cô. Dù đã quen cách xã giao kiểu Tây, mọi người đều sượng sùng quay đi. Chi bực, gắt: "Đã nói đừng có làm vậy khi có người Việt mà!". Yvon bất ngờ, anh tiu nghỉu bỏ đi. Long cúi mặt không nói gì. Mọi người gọi bia và hải sản. Huỳnh nằm lăn ra chiếc chiếu nilon Yvon vừa trải ra, nói tiếng Việt: "Lâu nay phục vụ thiên hạ, giờ cũng có lúc được người ta hầu hạ mình".
    Nghe mọi người cười lớn, Yvon bất giác hồ nghi. Chi đề nghị: "Tụi mình nói tiếng Pháp đi, cho Yvon hiểu với!". Lời yêu cầu của Chi không được đáp ứng, vả lại Yvon còn phải chạy đi chạy lại lo phục vụ khách. Chị Thu hỏi: "Thằng Michael khoa luật nói gia đình Yvon sở hữu một lâu đài nhỏ ở vùng Provence, đi làm thêm chi cho vất vả?". Huỳnh thắc mắc: "Chi chưa được Yvon dẫn về giới thiệu với gia đình lần nào sao? Kỳ trước đi Provence có về lâu đài nó không?". Chi lắc đầu: "Tụi em ngủ lều...". Đột nhiên Long quay lại nhìn cô chăm chú, mắt anh tối sầm lại: "Nó có thật lòng với em không? Sao em dại vậy! Dù sao nó cũng Tây, không chắc chắn đâu!". Yvon quay lại, thấy mọi người nhìn mình khang khác, anh nửa đùa nửa thật: "Nói xấu gì tôi à?". Long bật dậy bất ngờ nắm cổ áo Yvon giật mạnh: "Mày có yêu Chi thật không? Mày có định cưới Chi không? Sao mày không dẫn Chi về nhà giới thiệu? Tao không để yên đâu...". Không quen kiểu tra hỏi chuyện riêng tư, Yvon khó chịu xô Long ngã xuống cát. Huỳnh cầm hai chai bia giơ lên, nhảy choi choi sẵn sàng choảng nhau thật sự: "Vô luôn anh Long! Đồ...". Chi bất lực nhìn hai con gà trống hăng máu. Khách du lịch xung quanh đã ngoái nhìn hiếu kỳ. Ai đó móc di động gọi cảnh sát...
    Chi lầm lũi đi giữa cánh đồng hoa Diên vĩ. Lúc cô buồn bực chạy khỏi đám đánh nhau còn kịp nghe chị Thu hét: "Ngưng ngay đi! Chiến lợi phẩm tụi bay biến mất rồi còn tranh giành nỗi gì?". Mùa hè mặt trời đi ngủ trễ, mười giờ tối vẫn chiếu vàng cánh đồng hoa. Chi đi mải miết đến trại nuôi cừu lần trước cô và Yvon ghé vào. Chi đã nhìn bầy cừu mũm mĩm dưới chân núi Alpilles, ước ao: "Ngày nào chán bon chen, muốn trốn đời em sẽ làm mục đồng!". Giờ sẽ chẳng còn ai tìm thấy cô ở đây.
    Trời vụt tối, Chi nằm xuống đồng cỏ ngước nhìn những vì sao lấp lánh. "Mục đồng chào cô chủ, cô có muốn tôi kể chuyện những vì sao...". (Truyện ngắn Những vì sao của Alphonse Daudet). Một dáng người nhẹ nhàng đến bên cô thì thầm.
    Chi ngủ, bên tai cô giọng anh vẫn dịu dàng "... sao Mục đồng đi theo sao Saturne, và, họ cưới nhau...".
    Dương Thụy
  2. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    Hoa Diên Vỹ
    [​IMG]
    Diên vĩ đồng Provence
    Đầu hè, khi nắng ấm rực rỡ bắt đầu trải dài trên những con đường lát đá của thành phố cổ Aix-en-Provence, lũ sinh viên đến từ khắp nơi nôn nao chực bỏ rơi sách vở và những kỳ thi bộn bề. Ngoài phố đã có nhiều người vác chiếc chiếu nhỏ trên vai, tay cầm thêm khăn lông to sụ, quần lửng, áo lỗ. Họ thong thả tìm đường ra biển sưởi nắng sau bao nhiều tháng ủ ấm trong nhà. Vòng xoay La Rotonne đầy khách du lịch từ miền bắc loay hoay tìm chỗ đậu xe. Đường Cour Mirabeau ngay trung tâm thành phố rợp bóng cây tấp nập khách bộ hành. Chị Thu sáng nào trước khi leo lên xe buýt đến trường cũng ghé tai Chi thì thầm đầy háo hức: "Rồi tụi mình sẽ đi Marseille tắm biển đã đời". Chi cười vẻ hưởng ứng nhưng cô biết mình giỏi lắm chỉ xả hơi được một ngày. Long cứ phone nhắc thi xong về Avignon phụ anh ngay. Năm ngoái Chi làm ròng rã suốt ba tháng hè đủ trang trải các khoản trong năm học. Mấy ngày đầu ngượng, cô núp sau lưng Huỳnh cắm cúi chiên xào. Được vài hôm, cả chợ quen mặt nhỏ phụ bếp trong chiếc xe "Saigon dans mon coeur" (Sài Gòn trong tim tôi) với hai lúm đồng tiền và giọng rao lanh lảnh: "Bienvenue à la cuisine Vietnamienne!" (Xin mời đến với món ăn Việt Nam). Long thành công bất ngờ nên ưu ái cho thêm Chi bao nhiêu thứ: chén bát, nồi niêu và cả một chiếc tivi cũ coi đỡ ghiền.
    Chị Thu tìm không ra bạn đồng hành để rong chơi, gặp ai cũng chê Chi không biết cách sống, sang đây du học không có nghĩa chỉ là biết chúi đầu vô sách vở và đi làm thêm. Chi không hiểu một người bò gần đến học vị tiến sĩ lại chậm hiểu một vấn đề đơn giản đến vậy. Chị có học bổng, xài phủ phê không hết tiền. Còn Chi, mang theo tất cả niềm hy vọng của gia đình với khoản trợ cấp ít ỏi đủ mua bánh mì gặm trong vài tháng. Khi đi, ba cô chỉ tiễn đứa con gái nhiều kỳ vọng của mình bằng câu "Ba biết con can đảm!" đủ để Chi không thể khóc dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
    Môn kinh tế vĩ mô đã thi xong, Yvon chờ Chi ở bồn hoa giữa trường, đây là chỗ hẹn thường lệ của hai người.
    - Tối nay mình đi liền - Yvon hào hứng - phải như thế mới đủ thời giờ cho em thấy hết những cảnh đẹp vùng Provence. Năm nay nắng đẹp quá...
    - Nhưng... - Chi không nỡ làm bạn thất vọng - em còn công việc ở chỗ anh Long...
    Cô cảm nhận rõ rệt sự hụt hẫng trong ánh mắt Yvon. Đôi môi mọng hay trề và cặp má bầu bĩnh của anh hơn lúc nào hết làm Chi ý thức "trẻ con quá!".
    - Thì đi với anh hai ngày thôi, em cũng cần xả hơi chứ - Yvon nài - rồi sau đó anh chở em thẳng đến chỗ Long.
    Hồi mới nhập học, suốt mấy tháng đầu Chi không theo kịp bài vở. Thầy giảng nhanh theo phương pháp bắt sinh viên tự thân vận động. Cô lân la lên bàn đầu ngồi làm quen với mấy bạn Pháp nhưng ai cũng ngó lơ. Thấy Chi có ý làm quen để hỏi han bài vở, họ khó chịu vì bị làm phiền. Tuy ngoài mặt vẫn lịch sự nhưng thái độ lạnh lùng khiến Chi tủi thân mấy phen ứa nước mắt. Hôm đó môn xác suất thống kê quá khó, cô đang ôm đầu cúi gằm xuống mớ bài tập trong thư viện thì một tên con trai mặc quần jean rách bươm gối đến hỏi: "Hiểu bài không? Có cần tôi giảng lại không?". Chi nhận ra anh chàng học chung lớp hay ngồi những dãy bàn cuối. "Tôi chắc cô không theo kịp bài. Người nước ngoài làm sao hiểu hết bài giảng. Môn này mà lơ mơ thì không ổn rồi. Tập tôi ghi lại đầy đủ, còn đây là sách đọc dễ hiểu lắm. Cho cô mượn tuần sau trả lại, nếu còn chưa hiểu tôi sẽ giảng cho" - nói xong anh ta quay lưng đi mất. Chi ngỡ ngàng... Tối đó Chi sung sướng chong đèn nghiên cứu tài liệu của vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, gần ba giờ sáng cô lên giường.
    Đang lơ mơ chưa chìm hẳn vào giấc ngủ vì còn bị những con số ám ảnh, một biến cố đột ngột xảy ra. Còi báo hoả hoạn hú từng tràng náo động đêm khuya. Chi kinh hãi mở cửa phòng thấy tụi sinh viên lố nhố hỗn loạn đầy hành lang. Người ta nói lửa cháy từ tầng bốn. Thang máy cấm sử dụng, sinh viên các tầng trên cuống cuồng đổ ào xuống nghẹt cầu thang. Chi hốt hoảng quay vào phòng kịp quơ cái ba lô đựng giấy tờ, khoác thêm áo lạnh và ngớ ngẩn túm tấm khăn trải giường trùm lên người rồi mới bước thấp bước cao ra cầu thang. Còi báo động vẫn hú từng hồi ghê người. Ở dưới nhà sinh viên đứng nghẹt sảnh tiếp khách. Ai cũng mặc áo ngủ, tóc tai bù xù dựng ngược, chân không giày dép lạnh nhấp nhổm. Đang tiết cuối thu trời khá rét, Chi hài lòng mình kịp quơ theo tấm trải giường, cô trùm kín tận từ đầu xuống chân. Đột nhiên trong không khí nghiêm trọng đó, từng tràng cười nho nhỏ cất lên. Chi e mọi người cười mình, cô quan sát theo ánh mắt bọn sinh viên và bắt gặp...
    Ân nhân của Chi, anh chàng mới sáng hôm qua đưa tập vở cho mượn rồi hào sảng bỏ đi chưa kịp cho cô cảm ơn, đang đứng trong góc cầu thang. Anh ta nép thật sát vào tường, mặt đỏ bừng, hai tay đang khum khum che. Có lẽ anh ở tầng bốn, thấy khói ra mù mịt nên hoảng loạn bổ nhào xuống lầu trong tình trạng này. Bây giờ Chi mới tin người phương Tây thích ngủ thật... thiên nhiên. Mọi người đang phong phanh, có kẻ chỉ mặc cái quần nhỏ xíu nên chẳng ai chịu khó cho anh chàng khoả thân một chút vải che tạm trong lúc nhiệt độ đang xuống thấp. Ai đó có sáng kiến lấy một tờ **** quảng cáo để đầy trên bàn đưa anh. Cảnh tượng nhộn nhạo hơn, dường như bọn sinh viên không còn lo lắng đến trận hoả hoạn nữa. Tờ **** đó quảng cáo tiệm cắt tóc phụ nữ. Dòng chữ to "Nơi đây phục vụ quí cô rất tận tình và hiệu quả!" vô tình đặt trúng chỗ làm Chi phải giấu mặt vào tấm trải giường cười rung người. Đội cứu hoả đến, mọi người bị lùa ra sân. Lúc này răng ai cũng va lập cập. Tờ **** của ân nhân phấp phới trong gió sớm. Chi chợt nhớ mình là đứa mặc đồ kín nhất ở đây. Cô tháo khăn trải giường đưa ông Adam.
    Vụ hoả hoạn chỉ kịp cháy bếp tập thể tầng bốn. Sau sự kiện này Chi học khá hẳn lên nhờ có bạn kèm cặp. Đến năm thứ hai, cô đã nằm trong top ten của lớp. Thỉnh thoảng theo Yvon lên tầng bốn, vào nhà bếp xem anh nấu món thỏ rôti, cô bất giác đỏ mặt: "Làm sao mình có thể kể với tụi bạn bên VN khởi đầu cho một tình yêu lại là cái màn... hổng giống ai này".
    Long khá bất ngờ thấy Yvon đưa Chi đến bằng xe hơi. Anh thích Chi gọi điện cho mình, báo đang ở nhà ga Avignon để anh hấp tấp "chờ anh mười phút thôi nhé!" rồi phóng xe đến rước. Yvon hồn nhiên khoe:
    - Tụi em đi chơi vùng Provence, tối ngủ trong lều dưới chân dãy núi Alpilles...
    Việc Chi có bồ Tây trong lúc nhiều anh Việt Nam theo đuổi là một cái tội. Người ta bóng gió xa gần Chi đã "sống thử" với Yvon như thanh niên bên đây. Mỗi lần cô dẫn Yvon đến chơi, không ai hoan nghênh "tên Pháp búng ra sữa, gốc quí tộc, giàu có sang trọng" này. Huỳnh có lần hỏi thẳng: "Yêu nghiêm túc hay lợi dụng?". Còn Long chỉ đều giọng đầy mặc cảm: "Em đâu cần phải làm phụ bếp với tụi này, ra trường rồi em sẽ chẳng còn nhớ đến anh chàng đầu tóc lúc nào cũng đầy mùi dầu mỡ này đâu!". Đã có thời gian mọi người và chính bản thân Long tưởng rằng trái tim Chi đã đón nhận anh. Trước khi đi du học Chi tốt nghiệp khoa ngữ văn Pháp, tâm hồn cô dễ dàng hoà điệu với Long, cũng dân mê Victor Hugo, Standhal và Beaudelaire. Anh có bằng cử nhân văn chương nhưng sau một thời gian phụ giúp người chú làm nhà hàng, loay hoay thế nào cuối cùng chọn nghề chiên rán làm kế sinh nhai. Thấy Chi yêu văn học, nhiều lần Long hứa: "Rảnh anh chở em đến những vùng được các nhà văn lấy bối cảnh viết thành sách". Vùng Provence xinh đẹp anh cũng hứa lâu rồi....
    Lúc ngồi trên chiếc xe hơi thể thao mui trần chạy êm êm vào những con đường rợp bóng cây, nghe tiếng ve sầu râm ran hát, Chi thầm nghĩ đến Long. Yvon đang hồn nhiên huýt gió bên cạnh, tóc anh túm trong chiếc khăn vải theo kiểu hippie, mắt đeo kính đen cố ra vẻ ngầu. Yvon đưa Chi đến làng Saint Rémy có những ngôi nhà bằng đá, cửa gỗ xanh da trời. "Em có nhận ra khung cảnh trong truyện Lâu đài của mẹ tôi, Vinh quang của cha tôi không? - Yvon nheo mắt hỏi - Nhà văn Marcel Pagnol quê ở vùng này đó!". Hai người nắm tay nhau dạo bước giữa cánh đồng hoa diên vĩ. Những bông hoa to lớn hướng mặt lên bầu trời vàng rực rỡ. Yvon mua cho Chi mấy tấm bưu thiếp in lại những bức tranh Van Gogh vẽ làng quê Provence. "Còn một tác giả nổi tiếng nữa lấy bối cảnh Provence cho các truyện ngắn của mình - Yvon lấy tay gí gí vào trán Chi - Em đoán ra anh sẽ chở đến, nếu không thật hổ thẹn đã tự nhận yêu văn học Pháp!". Rốt cuộc Chi đành nhăn nhó biện hộ hai năm nay bị mấy môn kế toán và xác suất thống kê hành tội quên hết văn chương, thế mà Yvon vẫn đánh xe đến cối xay gió của Alphonse Daudet. "A, nhớ rồi!" - Chi reo - Tập truyện Thư từ cối xay gió. Alphonse Daudet không dùng lối hành văn cao cấp, thích hợp cho người nước ngoài nên em đọc hầu hết tác phẩm của ông". Và trên sân thượng lộng gió của tòa lâu đài Tarascon nằm bên dòng sông Rhône xanh mát, nghe Yvon thì thầm "Anh là Tartarin xứ Tarascon đây!" (một tác phẩm nổi tiếng của Daudet), Chi biết mình yêu anh thật rồi.
    Chị Thu vẫn hay cảnh cáo: "Em không yêu nó đâu, tình yêu chỉ một mà những tình cảm na ná như tình yêu thì nhiều". Long cũng nghĩ vậy, làm sao Chi có thể yêu một người nhỏ hơn mình bốn tuổi, tính tình hồn nhiên và cuộc đời luôn yên bình. Yvon không đủ sức chia sẻ những khó khăn của cuộc đời này với Chi. Có chăng chỉ là những bài vở linh tinh trong trường đại học. Nhiều lần Chi tự hỏi phải chăng Yvon như chiếc phao trong lúc cô đang bơi giữa dòng vất vả của kẻ xa nhà. Anh học cùng cô, bênh vực cô làm ấm lên những lạnh lẽo trong một cộng đồng khác văn hoá. Hai ngày cuối tuần về Avignon phụ Long, nhận những chăm sóc của anh, Chi bất giác thở dài. Long tế nhị, cư xử ôn hoà và chỉ kín đáo bộc lộ tình cảm bằng những việc cụ thể. Con trai Việt Nam vốn không có thói quen phô bày cảm xúc. Mỗi sáng thứ hai cầm chéo khăn Long gói những hộp nhựa thức ăn quay về ký túc xá, cô bước đi nặng nề. Gặp lại Yvon sau bốn mươi tám tiếng xa cách, Chi hốt hoảng nhận ra mình không hề nhớ anh trong suốt khoảng thời gian bên Long. Nhưng chỉ cần Yvon chạy như bay đến, ôm ghì lấy cô vào lòng, nồng nhiệt hôn lên vầng trán bướng bỉnh và hét lên "Anh nhớ em quá!" giữa sân trường đầy bọn sinh viên, Chi chặc lưỡi: "Còn là gì nữa nếu không phải là tình yêu?".
    Yvon cuối tuần cũng đi làm phục vụ phòng trong khách sạn ở Marseille. Khách sạn nằm ngay bãi biển nên mùa hè anh kiêm thêm việc cho thuê phao bơi và ghế bố. Đã nghỉ hè nên Chi ở lại quán Long suốt tháng. Khách du lịch đến Avignon rất đông, mỗi ngày đều đắt hàng. Khách sạn ở Marseille cũng quá tải, Yvon làm quần quật từ sáng đến khuya chưa hết việc. Chị Thu tìm không ra bạn đồng hành, cuối cùng đành đi Marseille tắm biển một mình. Chị trọ ở khách sạn Yvon làm việc rồi gọi điện dụ khị thế nào mà khuya dọn hàng xong, Long vui vẻ nói với mọi người: "Thôi, tiền nhiều quá, mai tụi mình đi Marseille tắm biển xả hơi một ngày!". Huỳnh trố mắt nhìn anh. Huỳnh theo phụ Long hơn ba năm nay, từ khi anh còn bán xe tải nhỏ chở ra chợ trời. Lúc Chi bắt đầu làm, Long vẫn còn kiếp bán rong ngoài chợ. Miệt mài ngày đêm cuối cùng anh cũng tích luỹ được vốn mở nhà hàng khá sang. Huỳnh chưa bao giờ thấy Long dám bỏ một ngày kinh doanh để rong chơi. Chi không thích bọn Long đến chỗ Yvon. Lần đầu cô giới thiệu Yvon với anh em trong nhà hàng, mọi người nhìn "thằng Tây" khó chịu. Còn Yvon vừa nghe tên "Long" đã bật cười ngộ nghĩnh: "Tên gì kỳ vậy? Anh dài hả? Chắc không?" (Long: dài). Long thường bị dân bên đây chọc quê tên mình nên không mấy bất ngờ. Huỳnh nhún vai nói tiếng Việt: "Nhóc con nghĩ bậy bạ!". Chi lật đật bấu Yvon rồi mau mắn giải thích: "Tiếng Việt có nghĩa là rồng!".
    Yvon trố mắt nhìn mọi người lần lượt chui ra khỏi xe. Anh trông rám nắng hơn, đẹp hơn và người lớn hơn. Chị Thu vỗ tay ầm ĩ đón phái đoàn Avignon xuống. Yvon mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Chi và hôn vào má cô. Dù đã quen cách xã giao kiểu Tây, mọi người đều sượng sùng quay đi. Chi bực, gắt: "Đã nói đừng có làm vậy khi có người Việt mà!". Yvon bất ngờ, anh tiu nghỉu bỏ đi. Long cúi mặt không nói gì. Mọi người gọi bia và hải sản. Huỳnh nằm lăn ra chiếc chiếu nilon Yvon vừa trải ra, nói tiếng Việt: "Lâu nay phục vụ thiên hạ, giờ cũng có lúc được người ta hầu hạ mình".
    Nghe mọi người cười lớn, Yvon bất giác hồ nghi. Chi đề nghị: "Tụi mình nói tiếng Pháp đi, cho Yvon hiểu với!". Lời yêu cầu của Chi không được đáp ứng, vả lại Yvon còn phải chạy đi chạy lại lo phục vụ khách. Chị Thu hỏi: "Thằng Michael khoa luật nói gia đình Yvon sở hữu một lâu đài nhỏ ở vùng Provence, đi làm thêm chi cho vất vả?". Huỳnh thắc mắc: "Chi chưa được Yvon dẫn về giới thiệu với gia đình lần nào sao? Kỳ trước đi Provence có về lâu đài nó không?". Chi lắc đầu: "Tụi em ngủ lều...". Đột nhiên Long quay lại nhìn cô chăm chú, mắt anh tối sầm lại: "Nó có thật lòng với em không? Sao em dại vậy! Dù sao nó cũng Tây, không chắc chắn đâu!". Yvon quay lại, thấy mọi người nhìn mình khang khác, anh nửa đùa nửa thật: "Nói xấu gì tôi à?". Long bật dậy bất ngờ nắm cổ áo Yvon giật mạnh: "Mày có yêu Chi thật không? Mày có định cưới Chi không? Sao mày không dẫn Chi về nhà giới thiệu? Tao không để yên đâu...". Không quen kiểu tra hỏi chuyện riêng tư, Yvon khó chịu xô Long ngã xuống cát. Huỳnh cầm hai chai bia giơ lên, nhảy choi choi sẵn sàng choảng nhau thật sự: "Vô luôn anh Long! Đồ...". Chi bất lực nhìn hai con gà trống hăng máu. Khách du lịch xung quanh đã ngoái nhìn hiếu kỳ. Ai đó móc di động gọi cảnh sát...
    Chi lầm lũi đi giữa cánh đồng hoa Diên vĩ. Lúc cô buồn bực chạy khỏi đám đánh nhau còn kịp nghe chị Thu hét: "Ngưng ngay đi! Chiến lợi phẩm tụi bay biến mất rồi còn tranh giành nỗi gì?". Mùa hè mặt trời đi ngủ trễ, mười giờ tối vẫn chiếu vàng cánh đồng hoa. Chi đi mải miết đến trại nuôi cừu lần trước cô và Yvon ghé vào. Chi đã nhìn bầy cừu mũm mĩm dưới chân núi Alpilles, ước ao: "Ngày nào chán bon chen, muốn trốn đời em sẽ làm mục đồng!". Giờ sẽ chẳng còn ai tìm thấy cô ở đây.
    Trời vụt tối, Chi nằm xuống đồng cỏ ngước nhìn những vì sao lấp lánh. "Mục đồng chào cô chủ, cô có muốn tôi kể chuyện những vì sao...". (Truyện ngắn Những vì sao của Alphonse Daudet). Một dáng người nhẹ nhàng đến bên cô thì thầm.
    Chi ngủ, bên tai cô giọng anh vẫn dịu dàng "... sao Mục đồng đi theo sao Saturne, và, họ cưới nhau...".
    Dương Thụy
  3. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    Dưới Bóng Hoàng Lan - Thạch Lam
    [​IMG]
    Thanh lách cánh cửa gỗ để khép, nhẹ nhàng bước vào. Chàng thấy mát hẳn cả người; trên con đường lát gạch bát tràng rêu phủ, những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây xuống nhẩy múa theo chiều gió. Một mùi lá tươi non phảng phất trong không khí. Thanh rút khăn lau mồ hôi trên trán - bên ngoài trời nắng gắt - rồi thong thả đi bên bức tường hoa thấp chạy thẳng đến đầu nhà. Yên tĩnh quá, không một tiếng động nhỏ trong căn vườn, tựa như bao nhiêu sự ồn ào ở ngoài kia đều ngừng lại trên bậc cửa.
    Thanh bước lên thềm, đặt vali trên chiếc trường kỷ, rồi ngó đầu nhìn vào trong nhà: bóng tối dịu và man mát loáng qua những màu sắc rực rỡ chàng đem ở ngoài trời vào; Thanh chưa nhìn rõ thấy gì cả; một lát, quen bóng tối, chàng mới nhận thấy cảnh tượng gian nhà cũ không có gì thay đổi, cũng y nguyên như ngày chàng đi xưa. Sự yên lặng trầm tịch đến nỗi Thanh trở nên nghẹn họng; mãi mãi chàng mới cất được tiếng lên gọi khẽ:
    - Bà ơi!
    Một cái bóng lẹ làng từ trong vụt ra, rơi xuống mặt bàn; Thanh định rõ nhìn: con mèo của bà chàng, con mèo già vẫn chơi đùa với chàng ngày trước. Con vật nép chân vào mình khẽ phe phẩy cái đuôi, rồi hai mắt ngọc thạch xanh dương lên nhìn người. Thanh mỉm cười lại gần vuốt ve con mãn:
    - Bà mày đâu?
    Thanh bước xuống giàn thiên lý. Có tiếng người đi, rồi bà chàng, mái tóc bạc phơ, chống gậy trúc, ở ngoài vườn vào. Thanh cảm động và mững rỡ, chạy lại gần.
    - Cháu đã về đấy ư?
    Bà cụ thôi nhai trầu, đôi mắt hiền từ dưới làn tóc trắng đưa lên nhìn cháu, âu yếm và mến thương.
    - Ði vào trong nhà không nắng cháu.
    Thanh đi bên bà, người thẳng, mạnh, cạnh bà cụ gầy còng. Tuy vậy chàng cảm thấy chính bà che chở cho chàng, cũng như những ngày chàng còn nhỏ.
    - Nhà không có ai ư bà?
    - Vẫn có thằng Nhân, hôm nay nó đi đong thóc bên kia xóm. D- chốc nó về. Con đã ăn cơm chưa?
    - Dạ chưa. Con ở tàu về đây ngay. Nhưng con không thấy đói.
    Bà nhìn cháu, giục:
    - Con rửa mặt đi, rồi đi nghỉ không mệt. Trời nắng thế này mà con không đi xe ư?
    Thanh cười:
    - Có một tý đường đất, cần gì phải xe. Con đi bộ hàng ngày cũng được.
    Nhưng Thanh cũng vẫn theo lời bà. Chàng đến bên bể múc nước vào thau rửa mặt. Nước mát rợi và Thanh cúi nhìn bóng chàng lay động trong lòng bể với những mảnh trời xanh tan tác.
    Tất cả những ngày thuở nhỏ trở lại với chàng. Thanh vắng nhà đã gần hai năm nay, vậy mà chàng có cảm giác như vẫn ở nhà tự bao giờ. Phong cảnh vẫn y nguyên, gian nhà vẫn tịch mịch và bà chàng vẫn tóc bạc phơ và hiền từ.
    Trên trường kỷ, ngọn đèn con và cái điếu cũ kỹ. Con mèo già tròn mình nằm bên cạnh, mắt lim dim trong sự bình yên và nhàn nhã. Thanh trông thấy cảnh ấy đã nhiều lần. Lần nào trở về với bà chàng, Thanh cũng thấy bình yên và thong thả như thế. Căn nhà với thửa vườn này đối với chàng như một nơi mát mẻ và hiền lành, ở đấy bà chàng lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi để mến yêu chàng.
    - ấy, bà làm gì thế? Bà để mặc cháu.
    Bà cụ vẫn không thôi phẩy chiếc phất trần lên đầu giường:
    - Ðã lâu không có ai nằm nên bụi bám đầy khắp cả.
    Thanh phải để mặc cho bà sửa chiếu và xếp lại gối. Chàng thấy mình bé quá.
    - Cháu đi nghỉ chẳng mệt. Ðể bà hái mấy lá rau nấu canh ăn cho mát.
    Bà cụ đi ra. Thanh bỗng thấy mệt mỏi. Chàng lặng nằm xuống giường, ruỗi chân tay, khoan khoái. Ngoài khung cửa sổ, trời xanh ngắt ánh sáng; lá cây rung động dưới làn gió nhẹ. Một thân cây vút cao lên trước mặt. Cùng một lúc, chàng lẩm bẩm: "cây hoàng lan!", mùi hương thơm thoang thoảng đưa vào. Thanh nhắm mắt ngửi hương thơm và nhớ đến cái cây ấy chàng thường hay chơi dưới gốc nhặt hoa. Ðã từ lâu lắm, ngày mới có căn nhà này, ngày cha mẹ chàng hãy còn. Rồi đến ngày một bà một cháu quấn quít nhau. Thanh ra tỉnh làm rồi đi về hàng năm, các ngày nghỉ. Bây giờ cây đã lớn.
    Thanh thấy tâm hồn nhẹ nhõm tươi mát như vừa tắm ở suối. Chàng tắm trong cái không khí tươi mát này. Những ngày bận rộn ở tỉnh giờ xa quá. Khu vườn với các cây quen đã nhận biết chàng rồi.
    Nghe tiếng bà đi vào. Thanh nằm yên giả vờ ngủ. Bà lại gần săn sóc buông màn, nhìn cháu và xua đuổi muỗi. Gió quạt đưa nhẹ trên mái tóc chàng. Thanh vẫn nằm yên, nhắm mắt nhưng biết bà ở bên mình. Chàng không dám động đậy, yên lặng chờ cho bà lại đi ra. Bà xuống bếp làm cơm hẳn. Tiếng dép nhỏ dần.
    Chàng cảm động gần ứa nước mắt. Bà yêu thương cháu quá, giờ chỉ có mình cháu, với mình bà. Mà bà làm bếp có một mình thôi ư? Không, hình như có tiếng người khác nữa, tiếng trong và mau hơn. Thanh lắng nghe: một tiếng cười sẽ đưa lên. Tiếng ai? Nghe quen quá mà Thanh không nhớ được.
    Chàng lẳng lặng ngồi dậy, tỳ trên cửa sổ, cúi mình nhìn ra phía ao. Bóng cây hoàng lan lay động cả một vùng. Chàng chợt nhớ, chạy vùng xuống nhà ngang, gọi vui vẻ:
    - Cô Nga...
    Người thiếu nữ đương nhặt rau nghe tiếng gọi vội ngửng đầu: một nụ cười, đôi mắt trong sáng lên; rồi tiếng nhẹ nhàng:
    - Anh Thanh! Anh đã về đấy à?
    Thanh đứng tựa bên cột, chưa trả lời. Chàng nhìn cô thiếu nữ xinh xắn trong tà áo trắng, mái tóc đen lánh buông trên cổ nhỏ, bên cạnh mái tóc bạc trắng của bà chàng. Cô Nga, cô bé hàng xóm vẫn sang chơi với chàng trong vườn, và mỗi lần về, chàng lại gặp ở nhà như một người thân mật.
    Một lát cô Nga nói:
    - Anh Thanh độ này khác hẳn trước. Anh chóng nhớn quá.
    - Tôi vẫn thế đấy chứ.
    Bà cụ cúi trên rổ rau, không nhìn cháu đáp:
    - Cô trông em có phải gầy đi không. Không bằng độ còn ở nhà.
    Nga ngửng nhìn Thanh, cười:
    - Ðấy em có nói sai đâu. Anh trông lại đen đi nữa.
    Lá rau tươi xanh ngắt bên bàn tay trắng hồng nhỏ nhắn. Thanh cũng ngồi ghé xuống. Thế là lại như lúc còn ở nhà, ngày ngày chàng cũng vẫn với Nga xuống bếp xem bà làm cơm. Câu chuyện vẫn vui vẻ và vẫn đậm, có lúc chàng lầm tưởng Nga chính là em gái ruột của mình.
    <><><><><><><><><><><><><>
    Lúc Nga bưng cơm đặt lên bàn, bà cụ bảo cô thiếu nữ:
    - ở đây ăn cơm một thể, cháu ạ.
    Thanh nhìn lên:
    - Ăn cho vui, cô Nga.
    - Xin phép cụ và anh thôi, em vừa mới ăn cơm xong ở nhà. Em đứng đây cũng được chứ gì.
    Thanh ra vẻ không bằng lòng:
    - Không, cô phải ngồi ăn cơ. Cô làm khách mãi.
    Nga sợ, vén áo ngồi bên cạnh bà cụ, nhưng nàng chỉ ăn nhỏ nhẻ, cầm chừng, và buông đũa luôn để xới cơm cho Thanh. Bữa cơm vui quá. Thanh ăn rất ngon miệng, lòng thư thái và sung sướng. Thỉnh thoảng chàng nhìn đôi môi thắm của Nga, hai má hồng. Và nụ cười tươi nở, nàng nhìn lại Thanh, một chút thôi, nhưng bao nhiêu âu yếm.
    Ngoài vười, trời vẫn nắng. Giàn thiên lý pha xanh một bên tà áo trắng của Nga. Những búp hoa lý non và thơm rủ liền trong giàn, lẫn vào đám lá. Gạch mát và phủ rêu khiến Thanh nhớ lại hai bàn chân xinh xắn của Nga, ngày nào, đi trên đó. Hai bàn chân nhỏ, lấm tấm cát, để dấu tự ngoài ao trở về... Chàng đột nhiên mỉm cười, rồi hỏi:
    - Cô Nga có còn hay đi nhặt hoàng lan rơi nữa không?
    Nga cũng cười hơi thẹn:
    - Vẫn nhặt đấy. Nhưng không có ai tranh nữa.
    Nàng nhìn Thanh, nắng như tụ lại những hình ảnh tự bao giờ, và sẽ vuốt mấy sợi tóc mai ra một bên. Thanh thấy quả tim đập nhẹ nhàng.
    Bà cụ thì mải nhìn cháu. Bác Nhân khoanh tay đứng dựa bên cột nghe; bác cũng vui mừng vì thấy cậu về, vẫn khỏe mạnh và xinh trai như ngày trước. Còn cô Nga vẫn tươi đẹp và vui vẻ như thế. Có cô nhà cũng đỡ vắng, và bà cậu cũng đỡ buồn; hàng ngày cô chạy sang chơi giúp đỡ bà cụ giã cối trầu và nói chuyện đến người đi vắng ở trên tỉnh đã lâu không về thăm nhà.
    Bữa ăn xong. Thanh với Nga đã trở lại thân mật như khi còn nhỏ. Thanh dắt nàng đi thăm vườn; cây hoàng lan cao vút, cành lá rủ xuống như chào đón hai người. Có lúc gần nhau, Thanh thấy mái tóc Nga thoang thoảng thơm như có giắt hoàng lan. Nhưng hoa lan chưa rụng, vẫn còn tươi xanh ở trên cành, Nga bảo Thanh:
    - Những ngày em đến đây hái hoa, em nhớ anh quá.
    Thanh chẳng biết nói gì; chàng vít một cành lan xuống giữ ở trong tay để Nga tìm hoa, rồi nhẹ nhàng buông ra cho cành lại cong lên. Nắng soi vào vai hai người, nhưng dưới chân đất vẫn mát như xưa.
    - Bao giờ anh lên tỉnh?
    - Ngày mai thôi. Kỳ này được nghỉ ít. Nhưng mai kia, tôi sẽ về ở đây lâu hơn.
    Lòng Thanh dịu lại. Nga đến bên bể múc nước rửa hoa, rồi xếp bầy lên trên quả trầu. Bà cụ nhìn cô, âu yếm:
    - Hoa hãy còn non lắm, sao hái sớm thế, con?
    Nga thưa:
    - "Anh con hái đấy ạ" và nàng nhìn Thanh mỉm cười.
    Ðêm ấy, một bà, một cháu với một cô láng giềng chuyện trò dưới bóng đèn mãi tới khuya, khi trăng lên. Qua vườn, Thanh ti-n Nga ra đến cổng, đi qua hai bên bờ lá đã ướt sương. Mùi hoàng lan thoang thoảng bay trong gió ngát. Không lưỡng lự, Thanh cầm lấy tay Nga, để yên trong tay mình, Nga cũng đứng yên lặng. Lâu lâu, Nga rút tay sẽ nói:
    - Thôi em về.
    Thanh đi trở vào rất thong thả. Có cái gì dịu ngọt chăng tơ ở đâu đây, khiến chàng vương phải. Chàng đến trường kỷ ngồi ở bên đèn.
    - - -
    Sáng hôm sau, Thanh đã phải lên tỉnh. Chiếc vali chàng nặng những thức quà bà chàng đã ban cho. Thanh cầm mũ đứng nghe lời khuyên bảo ân cần của bà dưới giàn hoa lý. Chàng vẫn bé quá và lại đi xa.
    Tới cổng, Thanh còn đứng lại nhìn cây hoàng lan và các cây khác trong vườn. Bác Nhân nhanh nhảu cầm đỡ vali cho chàng, Thanh dặn khẽ:
    - Bảo tôi có nhời chào cô Nga nhé.
    Rồi chàng bước ra đi nửa buồn mà lại nửa vui. Thanh nghĩ đến căn nhà như một nơi mát mẻ và sung sướng để chàng thường về nghỉ sau việc làm. Và Thanh biết rằng Nga sẽ vẫn đợi chàng, vẫn nhớ mong chàng như ngày trước. Mỗi mùa cô lại giắt hoàng lan trong mái tóc để tưởng nhớ mùi hương.
    [​IMG]
  4. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    Dưới Bóng Hoàng Lan - Thạch Lam
    [​IMG]
    Thanh lách cánh cửa gỗ để khép, nhẹ nhàng bước vào. Chàng thấy mát hẳn cả người; trên con đường lát gạch bát tràng rêu phủ, những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây xuống nhẩy múa theo chiều gió. Một mùi lá tươi non phảng phất trong không khí. Thanh rút khăn lau mồ hôi trên trán - bên ngoài trời nắng gắt - rồi thong thả đi bên bức tường hoa thấp chạy thẳng đến đầu nhà. Yên tĩnh quá, không một tiếng động nhỏ trong căn vườn, tựa như bao nhiêu sự ồn ào ở ngoài kia đều ngừng lại trên bậc cửa.
    Thanh bước lên thềm, đặt vali trên chiếc trường kỷ, rồi ngó đầu nhìn vào trong nhà: bóng tối dịu và man mát loáng qua những màu sắc rực rỡ chàng đem ở ngoài trời vào; Thanh chưa nhìn rõ thấy gì cả; một lát, quen bóng tối, chàng mới nhận thấy cảnh tượng gian nhà cũ không có gì thay đổi, cũng y nguyên như ngày chàng đi xưa. Sự yên lặng trầm tịch đến nỗi Thanh trở nên nghẹn họng; mãi mãi chàng mới cất được tiếng lên gọi khẽ:
    - Bà ơi!
    Một cái bóng lẹ làng từ trong vụt ra, rơi xuống mặt bàn; Thanh định rõ nhìn: con mèo của bà chàng, con mèo già vẫn chơi đùa với chàng ngày trước. Con vật nép chân vào mình khẽ phe phẩy cái đuôi, rồi hai mắt ngọc thạch xanh dương lên nhìn người. Thanh mỉm cười lại gần vuốt ve con mãn:
    - Bà mày đâu?
    Thanh bước xuống giàn thiên lý. Có tiếng người đi, rồi bà chàng, mái tóc bạc phơ, chống gậy trúc, ở ngoài vườn vào. Thanh cảm động và mững rỡ, chạy lại gần.
    - Cháu đã về đấy ư?
    Bà cụ thôi nhai trầu, đôi mắt hiền từ dưới làn tóc trắng đưa lên nhìn cháu, âu yếm và mến thương.
    - Ði vào trong nhà không nắng cháu.
    Thanh đi bên bà, người thẳng, mạnh, cạnh bà cụ gầy còng. Tuy vậy chàng cảm thấy chính bà che chở cho chàng, cũng như những ngày chàng còn nhỏ.
    - Nhà không có ai ư bà?
    - Vẫn có thằng Nhân, hôm nay nó đi đong thóc bên kia xóm. D- chốc nó về. Con đã ăn cơm chưa?
    - Dạ chưa. Con ở tàu về đây ngay. Nhưng con không thấy đói.
    Bà nhìn cháu, giục:
    - Con rửa mặt đi, rồi đi nghỉ không mệt. Trời nắng thế này mà con không đi xe ư?
    Thanh cười:
    - Có một tý đường đất, cần gì phải xe. Con đi bộ hàng ngày cũng được.
    Nhưng Thanh cũng vẫn theo lời bà. Chàng đến bên bể múc nước vào thau rửa mặt. Nước mát rợi và Thanh cúi nhìn bóng chàng lay động trong lòng bể với những mảnh trời xanh tan tác.
    Tất cả những ngày thuở nhỏ trở lại với chàng. Thanh vắng nhà đã gần hai năm nay, vậy mà chàng có cảm giác như vẫn ở nhà tự bao giờ. Phong cảnh vẫn y nguyên, gian nhà vẫn tịch mịch và bà chàng vẫn tóc bạc phơ và hiền từ.
    Trên trường kỷ, ngọn đèn con và cái điếu cũ kỹ. Con mèo già tròn mình nằm bên cạnh, mắt lim dim trong sự bình yên và nhàn nhã. Thanh trông thấy cảnh ấy đã nhiều lần. Lần nào trở về với bà chàng, Thanh cũng thấy bình yên và thong thả như thế. Căn nhà với thửa vườn này đối với chàng như một nơi mát mẻ và hiền lành, ở đấy bà chàng lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi để mến yêu chàng.
    - ấy, bà làm gì thế? Bà để mặc cháu.
    Bà cụ vẫn không thôi phẩy chiếc phất trần lên đầu giường:
    - Ðã lâu không có ai nằm nên bụi bám đầy khắp cả.
    Thanh phải để mặc cho bà sửa chiếu và xếp lại gối. Chàng thấy mình bé quá.
    - Cháu đi nghỉ chẳng mệt. Ðể bà hái mấy lá rau nấu canh ăn cho mát.
    Bà cụ đi ra. Thanh bỗng thấy mệt mỏi. Chàng lặng nằm xuống giường, ruỗi chân tay, khoan khoái. Ngoài khung cửa sổ, trời xanh ngắt ánh sáng; lá cây rung động dưới làn gió nhẹ. Một thân cây vút cao lên trước mặt. Cùng một lúc, chàng lẩm bẩm: "cây hoàng lan!", mùi hương thơm thoang thoảng đưa vào. Thanh nhắm mắt ngửi hương thơm và nhớ đến cái cây ấy chàng thường hay chơi dưới gốc nhặt hoa. Ðã từ lâu lắm, ngày mới có căn nhà này, ngày cha mẹ chàng hãy còn. Rồi đến ngày một bà một cháu quấn quít nhau. Thanh ra tỉnh làm rồi đi về hàng năm, các ngày nghỉ. Bây giờ cây đã lớn.
    Thanh thấy tâm hồn nhẹ nhõm tươi mát như vừa tắm ở suối. Chàng tắm trong cái không khí tươi mát này. Những ngày bận rộn ở tỉnh giờ xa quá. Khu vườn với các cây quen đã nhận biết chàng rồi.
    Nghe tiếng bà đi vào. Thanh nằm yên giả vờ ngủ. Bà lại gần săn sóc buông màn, nhìn cháu và xua đuổi muỗi. Gió quạt đưa nhẹ trên mái tóc chàng. Thanh vẫn nằm yên, nhắm mắt nhưng biết bà ở bên mình. Chàng không dám động đậy, yên lặng chờ cho bà lại đi ra. Bà xuống bếp làm cơm hẳn. Tiếng dép nhỏ dần.
    Chàng cảm động gần ứa nước mắt. Bà yêu thương cháu quá, giờ chỉ có mình cháu, với mình bà. Mà bà làm bếp có một mình thôi ư? Không, hình như có tiếng người khác nữa, tiếng trong và mau hơn. Thanh lắng nghe: một tiếng cười sẽ đưa lên. Tiếng ai? Nghe quen quá mà Thanh không nhớ được.
    Chàng lẳng lặng ngồi dậy, tỳ trên cửa sổ, cúi mình nhìn ra phía ao. Bóng cây hoàng lan lay động cả một vùng. Chàng chợt nhớ, chạy vùng xuống nhà ngang, gọi vui vẻ:
    - Cô Nga...
    Người thiếu nữ đương nhặt rau nghe tiếng gọi vội ngửng đầu: một nụ cười, đôi mắt trong sáng lên; rồi tiếng nhẹ nhàng:
    - Anh Thanh! Anh đã về đấy à?
    Thanh đứng tựa bên cột, chưa trả lời. Chàng nhìn cô thiếu nữ xinh xắn trong tà áo trắng, mái tóc đen lánh buông trên cổ nhỏ, bên cạnh mái tóc bạc trắng của bà chàng. Cô Nga, cô bé hàng xóm vẫn sang chơi với chàng trong vườn, và mỗi lần về, chàng lại gặp ở nhà như một người thân mật.
    Một lát cô Nga nói:
    - Anh Thanh độ này khác hẳn trước. Anh chóng nhớn quá.
    - Tôi vẫn thế đấy chứ.
    Bà cụ cúi trên rổ rau, không nhìn cháu đáp:
    - Cô trông em có phải gầy đi không. Không bằng độ còn ở nhà.
    Nga ngửng nhìn Thanh, cười:
    - Ðấy em có nói sai đâu. Anh trông lại đen đi nữa.
    Lá rau tươi xanh ngắt bên bàn tay trắng hồng nhỏ nhắn. Thanh cũng ngồi ghé xuống. Thế là lại như lúc còn ở nhà, ngày ngày chàng cũng vẫn với Nga xuống bếp xem bà làm cơm. Câu chuyện vẫn vui vẻ và vẫn đậm, có lúc chàng lầm tưởng Nga chính là em gái ruột của mình.
    <><><><><><><><><><><><><>
    Lúc Nga bưng cơm đặt lên bàn, bà cụ bảo cô thiếu nữ:
    - ở đây ăn cơm một thể, cháu ạ.
    Thanh nhìn lên:
    - Ăn cho vui, cô Nga.
    - Xin phép cụ và anh thôi, em vừa mới ăn cơm xong ở nhà. Em đứng đây cũng được chứ gì.
    Thanh ra vẻ không bằng lòng:
    - Không, cô phải ngồi ăn cơ. Cô làm khách mãi.
    Nga sợ, vén áo ngồi bên cạnh bà cụ, nhưng nàng chỉ ăn nhỏ nhẻ, cầm chừng, và buông đũa luôn để xới cơm cho Thanh. Bữa cơm vui quá. Thanh ăn rất ngon miệng, lòng thư thái và sung sướng. Thỉnh thoảng chàng nhìn đôi môi thắm của Nga, hai má hồng. Và nụ cười tươi nở, nàng nhìn lại Thanh, một chút thôi, nhưng bao nhiêu âu yếm.
    Ngoài vười, trời vẫn nắng. Giàn thiên lý pha xanh một bên tà áo trắng của Nga. Những búp hoa lý non và thơm rủ liền trong giàn, lẫn vào đám lá. Gạch mát và phủ rêu khiến Thanh nhớ lại hai bàn chân xinh xắn của Nga, ngày nào, đi trên đó. Hai bàn chân nhỏ, lấm tấm cát, để dấu tự ngoài ao trở về... Chàng đột nhiên mỉm cười, rồi hỏi:
    - Cô Nga có còn hay đi nhặt hoàng lan rơi nữa không?
    Nga cũng cười hơi thẹn:
    - Vẫn nhặt đấy. Nhưng không có ai tranh nữa.
    Nàng nhìn Thanh, nắng như tụ lại những hình ảnh tự bao giờ, và sẽ vuốt mấy sợi tóc mai ra một bên. Thanh thấy quả tim đập nhẹ nhàng.
    Bà cụ thì mải nhìn cháu. Bác Nhân khoanh tay đứng dựa bên cột nghe; bác cũng vui mừng vì thấy cậu về, vẫn khỏe mạnh và xinh trai như ngày trước. Còn cô Nga vẫn tươi đẹp và vui vẻ như thế. Có cô nhà cũng đỡ vắng, và bà cậu cũng đỡ buồn; hàng ngày cô chạy sang chơi giúp đỡ bà cụ giã cối trầu và nói chuyện đến người đi vắng ở trên tỉnh đã lâu không về thăm nhà.
    Bữa ăn xong. Thanh với Nga đã trở lại thân mật như khi còn nhỏ. Thanh dắt nàng đi thăm vườn; cây hoàng lan cao vút, cành lá rủ xuống như chào đón hai người. Có lúc gần nhau, Thanh thấy mái tóc Nga thoang thoảng thơm như có giắt hoàng lan. Nhưng hoa lan chưa rụng, vẫn còn tươi xanh ở trên cành, Nga bảo Thanh:
    - Những ngày em đến đây hái hoa, em nhớ anh quá.
    Thanh chẳng biết nói gì; chàng vít một cành lan xuống giữ ở trong tay để Nga tìm hoa, rồi nhẹ nhàng buông ra cho cành lại cong lên. Nắng soi vào vai hai người, nhưng dưới chân đất vẫn mát như xưa.
    - Bao giờ anh lên tỉnh?
    - Ngày mai thôi. Kỳ này được nghỉ ít. Nhưng mai kia, tôi sẽ về ở đây lâu hơn.
    Lòng Thanh dịu lại. Nga đến bên bể múc nước rửa hoa, rồi xếp bầy lên trên quả trầu. Bà cụ nhìn cô, âu yếm:
    - Hoa hãy còn non lắm, sao hái sớm thế, con?
    Nga thưa:
    - "Anh con hái đấy ạ" và nàng nhìn Thanh mỉm cười.
    Ðêm ấy, một bà, một cháu với một cô láng giềng chuyện trò dưới bóng đèn mãi tới khuya, khi trăng lên. Qua vườn, Thanh ti-n Nga ra đến cổng, đi qua hai bên bờ lá đã ướt sương. Mùi hoàng lan thoang thoảng bay trong gió ngát. Không lưỡng lự, Thanh cầm lấy tay Nga, để yên trong tay mình, Nga cũng đứng yên lặng. Lâu lâu, Nga rút tay sẽ nói:
    - Thôi em về.
    Thanh đi trở vào rất thong thả. Có cái gì dịu ngọt chăng tơ ở đâu đây, khiến chàng vương phải. Chàng đến trường kỷ ngồi ở bên đèn.
    - - -
    Sáng hôm sau, Thanh đã phải lên tỉnh. Chiếc vali chàng nặng những thức quà bà chàng đã ban cho. Thanh cầm mũ đứng nghe lời khuyên bảo ân cần của bà dưới giàn hoa lý. Chàng vẫn bé quá và lại đi xa.
    Tới cổng, Thanh còn đứng lại nhìn cây hoàng lan và các cây khác trong vườn. Bác Nhân nhanh nhảu cầm đỡ vali cho chàng, Thanh dặn khẽ:
    - Bảo tôi có nhời chào cô Nga nhé.
    Rồi chàng bước ra đi nửa buồn mà lại nửa vui. Thanh nghĩ đến căn nhà như một nơi mát mẻ và sung sướng để chàng thường về nghỉ sau việc làm. Và Thanh biết rằng Nga sẽ vẫn đợi chàng, vẫn nhớ mong chàng như ngày trước. Mỗi mùa cô lại giắt hoàng lan trong mái tóc để tưởng nhớ mùi hương.
    [​IMG]
  5. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    Hoa Xoan
    [​IMG]
    CÁI NGẦN Hạ Huyền (9D, THCS Hàm Rồng, Thanh Hoá)
    ++ Truyện ngắn đoạt giải nhì của cuộc thi Sáng tác văn học Tương lai 1998-1999.
    Bố tôi vẫn thường nói với tôi: Nó khổ hơn con rất nhiều, con đừng tỵ bì với nó. "Nó" là cái Ngần, con bé lang thang không có cha mẹ được ba tôi đem về nuôi trong một lần bà đi tàu từ Hà Nội về. Bà tôi kể: lúc thấy nó ngơ ngơ ngác ngác một mình trên sân ga, quần áo rách rưới bẩn thỉu, bà tôi động lòng hỏi han nó thì không hiểu sao nó oà khóc đòi đi theo bà tôi. Nó chẳng nhớ tại sao nó đến được đây. Nó cũng chẳng nhớ nó tên gì. Bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống đang êm ả của tôi bị đảo lộn lung tung cả lên.
    Đầu tiên là mấy con búp bê xinh đẹp. Mẹ tôi bảo: "Con cho nó chơi với". Rồi hộp đồ xếp hình tôi vẫn cất cẩn thận trong thùng giấy các tông. Bố tôi bảo: "Con hãy chơi chung với nó". Bực nhất là nó chẳng thèm xin chơi với tôi. Nó đứng trân trân, tròn đôi mắt nhìn tôi. Nó muốn tất cả đồ chơi của tôi ư? Đừng hòng...
    Tới năm đầu đi học nó mới được bố tôi đặt cho cái tên là Ngần. Cả nhà gọi nó là cái Ngần. Nó quen dần với cái tên mới. Khi được gọi "Ngần ơi", nó toét miệng cười. Nó gọi bà tôi bằng bà, gọi bố tôi bằng bố. Nghe ngọt không? Tôi nhiều lần quát nó: "Bà mày à? Bà của tao chứ... Bố tao chứ. ****** ấy à, đang ở"... Tôi chỉ tay về rặng núi xa tít phía chân trời. Nó nhìn theo, bần thần gạ tôi: "Cho em chung bà với... chung bố với...". Có thế chứ. Cuối cùng nó cũng hiểu thân phận nó và đã ngoan ngoãn xin tôi.
    ở làng tôi, rất nhiều cây xoan. Tháng hai, hoa xoan thả hương thơm ngát, rụng tím cả các phiến đá lát đường. Những hàng rào cúc tần xanh mơn mởn trong mưa bụi mùa xuân. Dây tơ hồng vàng quấn quýt đan vào nhưng hứng những cánh hoa xoan li ti như những vỏ trấu màu tím rơi nhẹ. Tôi với cái Ngần chơi trò công chúa về làng. Nó luôn bắt tôi làm công chúa. Làm công chúa được đeo vòng vàng (vòng vàng làm bằng dây tơ hồng). Nó cẩn thận "trang điểm" cho tôi xong rồi nghiêng ngó cười ngặt nghẽo: "Chị Huyền giống hệt công chúa nhé". Công chúa như thế nào tôi không biết. Có gì khác lũ con gái bình thường chúng tôi? Tôi làm bộ sang trọng đi vào sân nhà. Cái Ngần vun hoa xoan rụng đầy vạt áo, đi sau tung hoa lên đầu tôi, miệng ơi ới: "Tránh ra nhá, cho công chúa đi cái nhá". Chú cún cũng rối rít lăng xăng chạy lui chạy tới. Chán vai Công chúa tôi bảo đổi cho nó. Cái Ngần lắc nguây nguẩy: "Em ứ làm được công chúa đâu. Em xấu lắm. Công chúa phải đẹp chứ. Em là người hầu công chúa thôi".
    Những mùa hoa xoan tím thấm thoắt qua nhanh. Vèo một cái chúng tôi đã học lớp 9. Bà tôi dạo này yếu hẳn đi. Bà ho nhiều về đêm. Mâm cơm hàng ngày của gia đình tôi không còn nhiều bát đĩa to đựng thức ăn như trước. Bố tôi hay ngồi tư lự sau những buổi đi làm về. Mẹ tôi lại chuẩn bị sinh em bé. Tất cả việc đồng áng đều một mình bố tôi gánh vác. Tôi và cái Ngần sau buổi học lăn ra làm giúp bố. Tối tối đến giờ học bài, bố bắt chúng tôi vào học:
    - Năm nay vượt cấp, các con phải chú ý bài vở hơn đấy.
    Tôi với cái Ngần hai đứa không giao ước nhưng đều cố đạt điểm tốt để bố vui lòng. Tuy khác lớp nhau nhưng chúng tôi đều biết được kết quả học tập của nhau. Tôi là học sinh giỏi lớp A thì nó cũng là học sinh giỏi lớp C. Kỳ thi tốt nghiệp, đám học trò lo xanh mặt. Tôi với cái Ngần thì "Yên trí làm bài xong bọn tớ sẽ viện trợ" - chúng tôi đùa với bạn như thế. Năm đó chúng tôi thi xong tốt nghiệp phải thi tiếp lên lớp 10. Buổi báo tin danh sách trúng tuyển vào trường phổ thông trung học tôi không tin vào mắt mình nữa: Cái Ngần không đỗ lớp 10.
    Khi tôi báo tin này với bố, bố tôi bỏ buổi cày phóng xe đạp hộc tốc xuống trường huyện. Mẹ tôi hỏi lại tôi: "Sao cái Ngần lại không đỗ?" Bà tôi thì rên rẩm: "Đúng là học tài thi phận. Rõ khổ". Rồi bà lại ho khan từng hồi dài...
    Cái Ngần về, mặt buồn buồn. Tôi hỏi. Nó trả lời qua quýt: "Em bị điểm liệt". Bố tôi đạp xe từ trường về thở dài: "Cái Ngần không đỗ rồi, bị một môn điểm liệt". Không, tôi không tin được. Tất cả các môn cái Ngần đều học khá. Có môn còn giỏi nữa. "Vấn đề" gì đây. Tôi quyết định cất công tìm hiểu. Có đứa mách: Không hiểu sao cái Ngần chép đề xong cứ ngồi im khóc thầm. Thầy giám thị hỏi nó trả lời ấp úng là không hiểu bài, không làm được". Tôi nóng ruột: Hôm đó thi môn gì? Đứa bạn trả lời: Môn địa lý.
    Người tôi run lên. Môn địa lý nó học giỏi hơn cả tôi. Đề năm nay không khó... Đúng rồi... Tôi chạy về nhà, lôi nó ra sau bếp:
    - Sao mày cố tình không làm bài thi môn địa lý?
    Lúc đầu nó chống chế:
    - Em không nhớ bài...
    - Nói láo, tôi quát lên - Mày cố tình không làm. Bài đó tao với mày đã từng kiểm tra lẫn nhau.
    Cái Ngần cúi đầu. Tôi nhìn qua làn tóc mai của nó. Những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên má nó. Tôi khóc oà lên:
    - Mày muốn ở nhà làm giúp bố phải không? Mày thấy bà ốm nên muốn ở nhà phải không? Mày muốn dành cho tao đi học phải không? Sao lại thế...
    Bố tôi từ đồng về đứng sau chúng tôi lúc nào không biết. Người lẳng lặng dựng chiếc cuốc vào góc hè, mắt cũng đỏ hoe.
    Được alleykat sửa chữa / chuyển vào 05:18 ngày 25/02/2005
  6. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    Hoa Xoan
    [​IMG]
    CÁI NGẦN Hạ Huyền (9D, THCS Hàm Rồng, Thanh Hoá)
    ++ Truyện ngắn đoạt giải nhì của cuộc thi Sáng tác văn học Tương lai 1998-1999.
    Bố tôi vẫn thường nói với tôi: Nó khổ hơn con rất nhiều, con đừng tỵ bì với nó. "Nó" là cái Ngần, con bé lang thang không có cha mẹ được ba tôi đem về nuôi trong một lần bà đi tàu từ Hà Nội về. Bà tôi kể: lúc thấy nó ngơ ngơ ngác ngác một mình trên sân ga, quần áo rách rưới bẩn thỉu, bà tôi động lòng hỏi han nó thì không hiểu sao nó oà khóc đòi đi theo bà tôi. Nó chẳng nhớ tại sao nó đến được đây. Nó cũng chẳng nhớ nó tên gì. Bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống đang êm ả của tôi bị đảo lộn lung tung cả lên.
    Đầu tiên là mấy con búp bê xinh đẹp. Mẹ tôi bảo: "Con cho nó chơi với". Rồi hộp đồ xếp hình tôi vẫn cất cẩn thận trong thùng giấy các tông. Bố tôi bảo: "Con hãy chơi chung với nó". Bực nhất là nó chẳng thèm xin chơi với tôi. Nó đứng trân trân, tròn đôi mắt nhìn tôi. Nó muốn tất cả đồ chơi của tôi ư? Đừng hòng...
    Tới năm đầu đi học nó mới được bố tôi đặt cho cái tên là Ngần. Cả nhà gọi nó là cái Ngần. Nó quen dần với cái tên mới. Khi được gọi "Ngần ơi", nó toét miệng cười. Nó gọi bà tôi bằng bà, gọi bố tôi bằng bố. Nghe ngọt không? Tôi nhiều lần quát nó: "Bà mày à? Bà của tao chứ... Bố tao chứ. ****** ấy à, đang ở"... Tôi chỉ tay về rặng núi xa tít phía chân trời. Nó nhìn theo, bần thần gạ tôi: "Cho em chung bà với... chung bố với...". Có thế chứ. Cuối cùng nó cũng hiểu thân phận nó và đã ngoan ngoãn xin tôi.
    ở làng tôi, rất nhiều cây xoan. Tháng hai, hoa xoan thả hương thơm ngát, rụng tím cả các phiến đá lát đường. Những hàng rào cúc tần xanh mơn mởn trong mưa bụi mùa xuân. Dây tơ hồng vàng quấn quýt đan vào nhưng hứng những cánh hoa xoan li ti như những vỏ trấu màu tím rơi nhẹ. Tôi với cái Ngần chơi trò công chúa về làng. Nó luôn bắt tôi làm công chúa. Làm công chúa được đeo vòng vàng (vòng vàng làm bằng dây tơ hồng). Nó cẩn thận "trang điểm" cho tôi xong rồi nghiêng ngó cười ngặt nghẽo: "Chị Huyền giống hệt công chúa nhé". Công chúa như thế nào tôi không biết. Có gì khác lũ con gái bình thường chúng tôi? Tôi làm bộ sang trọng đi vào sân nhà. Cái Ngần vun hoa xoan rụng đầy vạt áo, đi sau tung hoa lên đầu tôi, miệng ơi ới: "Tránh ra nhá, cho công chúa đi cái nhá". Chú cún cũng rối rít lăng xăng chạy lui chạy tới. Chán vai Công chúa tôi bảo đổi cho nó. Cái Ngần lắc nguây nguẩy: "Em ứ làm được công chúa đâu. Em xấu lắm. Công chúa phải đẹp chứ. Em là người hầu công chúa thôi".
    Những mùa hoa xoan tím thấm thoắt qua nhanh. Vèo một cái chúng tôi đã học lớp 9. Bà tôi dạo này yếu hẳn đi. Bà ho nhiều về đêm. Mâm cơm hàng ngày của gia đình tôi không còn nhiều bát đĩa to đựng thức ăn như trước. Bố tôi hay ngồi tư lự sau những buổi đi làm về. Mẹ tôi lại chuẩn bị sinh em bé. Tất cả việc đồng áng đều một mình bố tôi gánh vác. Tôi và cái Ngần sau buổi học lăn ra làm giúp bố. Tối tối đến giờ học bài, bố bắt chúng tôi vào học:
    - Năm nay vượt cấp, các con phải chú ý bài vở hơn đấy.
    Tôi với cái Ngần hai đứa không giao ước nhưng đều cố đạt điểm tốt để bố vui lòng. Tuy khác lớp nhau nhưng chúng tôi đều biết được kết quả học tập của nhau. Tôi là học sinh giỏi lớp A thì nó cũng là học sinh giỏi lớp C. Kỳ thi tốt nghiệp, đám học trò lo xanh mặt. Tôi với cái Ngần thì "Yên trí làm bài xong bọn tớ sẽ viện trợ" - chúng tôi đùa với bạn như thế. Năm đó chúng tôi thi xong tốt nghiệp phải thi tiếp lên lớp 10. Buổi báo tin danh sách trúng tuyển vào trường phổ thông trung học tôi không tin vào mắt mình nữa: Cái Ngần không đỗ lớp 10.
    Khi tôi báo tin này với bố, bố tôi bỏ buổi cày phóng xe đạp hộc tốc xuống trường huyện. Mẹ tôi hỏi lại tôi: "Sao cái Ngần lại không đỗ?" Bà tôi thì rên rẩm: "Đúng là học tài thi phận. Rõ khổ". Rồi bà lại ho khan từng hồi dài...
    Cái Ngần về, mặt buồn buồn. Tôi hỏi. Nó trả lời qua quýt: "Em bị điểm liệt". Bố tôi đạp xe từ trường về thở dài: "Cái Ngần không đỗ rồi, bị một môn điểm liệt". Không, tôi không tin được. Tất cả các môn cái Ngần đều học khá. Có môn còn giỏi nữa. "Vấn đề" gì đây. Tôi quyết định cất công tìm hiểu. Có đứa mách: Không hiểu sao cái Ngần chép đề xong cứ ngồi im khóc thầm. Thầy giám thị hỏi nó trả lời ấp úng là không hiểu bài, không làm được". Tôi nóng ruột: Hôm đó thi môn gì? Đứa bạn trả lời: Môn địa lý.
    Người tôi run lên. Môn địa lý nó học giỏi hơn cả tôi. Đề năm nay không khó... Đúng rồi... Tôi chạy về nhà, lôi nó ra sau bếp:
    - Sao mày cố tình không làm bài thi môn địa lý?
    Lúc đầu nó chống chế:
    - Em không nhớ bài...
    - Nói láo, tôi quát lên - Mày cố tình không làm. Bài đó tao với mày đã từng kiểm tra lẫn nhau.
    Cái Ngần cúi đầu. Tôi nhìn qua làn tóc mai của nó. Những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên má nó. Tôi khóc oà lên:
    - Mày muốn ở nhà làm giúp bố phải không? Mày thấy bà ốm nên muốn ở nhà phải không? Mày muốn dành cho tao đi học phải không? Sao lại thế...
    Bố tôi từ đồng về đứng sau chúng tôi lúc nào không biết. Người lẳng lặng dựng chiếc cuốc vào góc hè, mắt cũng đỏ hoe.
    Được alleykat sửa chữa / chuyển vào 05:18 ngày 25/02/2005
  7. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Mới đọc đến 64 trang thôi nhưng mê chết được.Cảm ơn mọi người đã tạo 1 topic hay như thế.Chúc mọi người vui và tiếp tục post bài cho anh em nhờ.
  8. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Mới đọc đến 64 trang thôi nhưng mê chết được.Cảm ơn mọi người đã tạo 1 topic hay như thế.Chúc mọi người vui và tiếp tục post bài cho anh em nhờ.
  9. caneton0901

    caneton0901 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    1.223
    Đã được thích:
    0
    Lang thang ở Box nhiếp ảnh , tự nhiên thấy hình hoa Chi Mai của TKSG, post lại ở đây cho bạn xem nè ( dù chưa xin phép chủ nhân )
    [​IMG]
    Được caneton0901 sửa chữa / chuyển vào 00:54 ngày 27/02/2005
  10. caneton0901

    caneton0901 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    1.223
    Đã được thích:
    0
    Lang thang ở Box nhiếp ảnh , tự nhiên thấy hình hoa Chi Mai của TKSG, post lại ở đây cho bạn xem nè ( dù chưa xin phép chủ nhân )
    [​IMG]
    Được caneton0901 sửa chữa / chuyển vào 00:54 ngày 27/02/2005

Chia sẻ trang này