1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện kể về các loài hoa - Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Oshin, 08/06/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Aozola

    Aozola Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    19/05/2003
    Bài viết:
    968
    Đã được thích:
    0
    hì hì ,về tên hoa thì mình không rành lắm đâu nghe
    mấy đứa bạn nói thế nên nó sai thì mình cũng trật luôn .
    Anh chẳng dám nhận mình là thi sĩ
    Chỉ tại lòng quặn nhói thốt nên thơ
  2. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0
  3. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0
  4. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Nguyêfn Khuyến
    Sơn Trà
    (Tạ Lại Người Cho Trà)
    Xuân lai khách tặng ngã sơn trà,
    Túy lý mông lung bất biện hoa
    Bạch phát thương nhan ngô lão hỉ,
    Hồng bào kim đ ái tử chân da ?
    Tầm thường tế vũ kinh xuyên diệp
    Tiêu sắt thần phong oán lạc dà
    Cận nhật tương khan duy dĩ tị
    Liễu vô hương khí nhất kha kha !
    Nguyễn Khuyến tự dịch bài ?oSơn Trà?

    Tạ Lại Người Cho Trà (*)
    Tết đến người cho một chậu trà,
    Ðương say ta chẳng biết rằng hoa
    Da mồi tóc bạc ta già nhỉ
    Áo tía đai vàng bác đó a
    Mưa nhỏ những kinh phường xỏ lá (**)
    Gió to luống sợ lúc rơi già
    Xem hoa, ta chỉ xem bằng mũi
    Ðếch có mùi hương một tiếng khà .
    (*) Có thuyết cho rằng Chu Mạnh Trinh tặng Nguyễn Khuyến chậu trà hoa, là một thứ hoa có sắc mà không có hương, có ý chơi xỏ Nguyễn Khuyến đau mắt không thấy được sắc đẹp .
    (**) Nguyễn Khuyến dịch chữ ?oxuyên diệp? là ?oxỏ lá? thật quá tuyệt . ​
    Được Milou sửa chữa / chuyển vào 09:31 ngày 01/08/2003
  5. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Nguyêfn Khuyến
    Sơn Trà
    (Tạ Lại Người Cho Trà)
    Xuân lai khách tặng ngã sơn trà,
    Túy lý mông lung bất biện hoa
    Bạch phát thương nhan ngô lão hỉ,
    Hồng bào kim đ ái tử chân da ?
    Tầm thường tế vũ kinh xuyên diệp
    Tiêu sắt thần phong oán lạc dà
    Cận nhật tương khan duy dĩ tị
    Liễu vô hương khí nhất kha kha !
    Nguyễn Khuyến tự dịch bài ?oSơn Trà?

    Tạ Lại Người Cho Trà (*)
    Tết đến người cho một chậu trà,
    Ðương say ta chẳng biết rằng hoa
    Da mồi tóc bạc ta già nhỉ
    Áo tía đai vàng bác đó a
    Mưa nhỏ những kinh phường xỏ lá (**)
    Gió to luống sợ lúc rơi già
    Xem hoa, ta chỉ xem bằng mũi
    Ðếch có mùi hương một tiếng khà .
    (*) Có thuyết cho rằng Chu Mạnh Trinh tặng Nguyễn Khuyến chậu trà hoa, là một thứ hoa có sắc mà không có hương, có ý chơi xỏ Nguyễn Khuyến đau mắt không thấy được sắc đẹp .
    (**) Nguyễn Khuyến dịch chữ ?oxuyên diệp? là ?oxỏ lá? thật quá tuyệt . ​
    Được Milou sửa chữa / chuyển vào 09:31 ngày 01/08/2003
  6. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0


    Cây và hoa
    (Trích "Sống Đẹp" - Lâm Ngữ Đường)​
    Trong số hàng vạn loài cây, các danh sĩ và thi nhân Trung Hoa cảm thấy rằng vài loại có vẻ đẹp đặc biệt vì cái thế và đường nét của nó hợp với thư pháp và gây cho ta cái thú thưởng ngoạn. Một số cây thường được họa trong thi ca; nhất là loài tùng hùng vĩ, loài mai thanh kì, loại trúc tao nhã, thân mật và loại liễu yểu điệu như thiếu nữ.
    Đẹp cũng có nhiều vẻ : có cái đẹp nhu hòa, có cái đẹp thanh nhã, có cái đẹp hùng vĩ, có cái đẹp trang nghiêm, có cái đẹp kỳ dị, có cái đẹp mạnh mẽ, có cái đẹp cổ kính... Chính vì có vẻ đẹp cổ kính mà cây tùng có một vị trí đặc biệt; nó như một cao sĩ ở ẩn, bận chiếc áo trắng, chống gậy trúc, đi trong núi. Lý Lạp Ông bảo rằng ngồi trong một vườn trồng đầy liễu và đào, mà bên cạnh không có cây tùng thì chẳng khác nào ngồi chung với bọn trai thanh gái lịch mà bên cạnh không có một ông già để chỉ giáo mình.
    Người Trung Hoa chơi tùng, lựa những cây già; càng già càng đẹp vì càng hùng vĩ. Cây bách cũng hùng kỳ, được quý gần như cây tùng, cành nó cong queo mà lại rũ xuống. Những cây mà cành lá đưa lên tượng trưng cho thiếu niên, còn những cây rủ xuống tượng trưng cho ông già ngó xuống đàn trẻ.
    Tùng khả ái ở chỗ nó có ý nghĩa về nghệ thuật, thể hiện thái độ ẩn dật, u tĩnh, hùng vĩ. Vì vậy mà người ta thường vẽ tùng với đá và một ông già. Lão Tử bảo đại khối trầm tĩnh vô ngôn, mà cây tùng cũng vô ngôn, yên lặng nhìn xuống thế giới, tựa như đã từng trải cảnh tang thương ở cõi đời rồi. Nó như một ông già minh trí, cái gì cũng biết, nhưng không muốn nói ra, thành thử nó có vẻ vĩ đại mà thần bí.
    Loài mai khả ái ở cái vẻ lãng mạn và hương thơm của nó. Các thi nhân thường gọi tùng, trúc, mai là "tam kiệt" hoặc "tam hữu" của mùa đông; vì trúc và tùng quanh năm xanh mà mai tới cuối đông đầu xuân nở hoa, tượng trưng cho sự cao khiết. Hương của mai cũng đặc biệt, trời càng lạnh thì càng thơm, người ta gọi là "lãnh hương" (hương lạnh). Nó với loài lan tượng trưng cho phong vận u tĩnh. Thi sĩ ẩn dật đời Tống là Lâm Hòa Tĩnh, thường tự cười mình là cưới mai làm vợ, nuôi hạc làm con. Di tích của ông nay còn ở núi Cô Sơn, tại Tây Hồ, bên cạnh ngôi mộ ông có một ngôi mộ của hạc, mỗi năm thi nhânvăn sĩ tới viếng rất đông.
    Người ta yêu trúc vì cành lá nó mảnh mai, mềm mại, cho nên ưa trồng trong vườn để hưởng thú gia đình. Vẻ đẹp của nó là cái vẻ tươi cười ôn hòa. Trúc càng gầy nhỏ, càng thưa thớt thì càng đẹp, nên người ta chỉ trồng vài ba gốc thôi, vã vài ba cành thôi, cũng như vẽ mai, chỉ nên vẽ một cành một. Vẽ trúc, nên vẽ một tảng đá ở bên, vì trúc và đá phối hợp đặc biệt với nhau.
    Liễu thường trồng nơi bờ nước. Loài đó tượng trưng cái đẹp của phụ nữ, cho nên Trương Thảo bảo là "liễu dễ cảm lòng người". Người đàn bà đẹp, mảnh mai, người Trung Hoa gọi là mình liễu. Các vũ nữ bận áo rộng để múa cho có cái vẻ cành liễu múa dưới gió. Vì liễu dễ trồng nên ở Trung Hoa nhiều nơi trồng những rặng liễu dài mấy dặm, gió nổi lên, thành những đợt "sóng liễu". Loài Hoàng Oanh và ve sầu rất ưa đậu ở cành liễu, cho nên vẽ liễu, người ta thường vẽ thêm mấy con hoàng oanh hoặc con ve. Vì vậy trong 10 cảnh đẹp Tây Hồ có một nơi gọi là "Liễu lãng đấu oanh" (Trong sóng liễu oanh tranh nhau hót).
    Hoa có thứ hương nồng như hoa lài, có thứ hương tĩnh như lan, hương càng tĩnh càng quý; có thứ sắc rực rỡ, có thứ sắc đạm nhã, càng đạm nhã càng quý. Hoa nở có mùa, trông sen ta tưởng tượng cảnh gió mát trên bờ hồ, ngắm mai, ta nhớ cảnh tuyết đổ mùa đông...
    Lan, cúc. mai, sen, mẫu đơn là những danh hoa, tùy sở thích của mỗi người. Thi nhân Trung Hoa thường cho mai là hoa khôi, vì nó nở vào dịp Tết, ngày đầu năm, trước cả các loài hoa khác, nhưng có người cho mẫu đơn là hoa vương. Thứ hoa này tượng trưng phú quý, đời Đường rất trọng, còn hoa mai tượng trưng ẩn dật. Có truyền thuyết về loài mẫu đơn bị Võ Tắc Thiên đày rời khỏi vườn Thượng Uyển ở kinh đô Tây An xuống Lạc Dương. Vì vậy mà sau này loài hoa đó rất thịnh ở Lạc Dương. Trung Hoa hồi xưa có đến chín chục giống mẫu đơn, mỗi giống có một tên nên thơ.
    Lan, trái hẳn với mẫu đơn, có cái đức "cô phương độc thưởng", không cần người ta biết tới mình, chỉ thích những hang sâu mà ghét nơi náo nhiệt; cho nên có thành ngữ : "không cốc u lan" để chỉ các cao sĩ ẩn cư.
    Thi sĩ Lâm Hoà Tĩnh rất yêu mai, nho gia Chu Liêm Khê rất yêu sen, Đào Uyên Minh yêu cúc. Có rất nhiều giống cúc, mỗi giống một màu sắc, một hình dáng, nhưng màu trắng và vàng mới là chính sắc. Tôi yêu sen nhất vì nó có cả sắc lẫn hương mà không bộ phận nào của nó là vô dụng.
    Ngoài ra còn có nhiều loại cây khả ái nữa, mỗi cây một vẻ. Đặc biệt là miền Mộc Độc, bên bờ Thái Hồ ở Tô Châu có 4 loại bách già có tên là "thanh", "kỳ", "cổ", "quái". Loại "thanh bách" thân cây đâm thẳng lên trời, cành lá xòe ra như cái tán. Loài "kỳ bách" nằm ngang trên đất, thân cành uốn thành hình chữ Z. Loại "cổ bách" trụi lá, đưa những cành nửa khô lên trời như những ngón tay. Loài "quái bách" từ gốc trở lên, thân vặn hình xoáy ốc....
    Điều quan trọng nhất là yêu cây chẳng phải chỉ vì cây mà còn vì những vật thiên nhiên khác như mây, đá, điểu và người. Trương Trào bảo : "Trồng hoa để mời ****, chất đá để mời mây, trồng tùng để mời gió...trồng chuối để mời mưa, trồng liễu để mời ve". Người ta yêu cây thì yêu cả tiếng chim hót trên cây, yêu đá thì yêu cả tiếng dế gáy bên đá, vì có cây thì có chim hót, có đá thì có dế gáy. Người Trung Hoa thích nghe tiếng ếch nhái, tiếng dế, tiếng ve hơn là yêu mèo, chó và các con vật khác. Trong tất cả các loài động vật, chỉ có loài hạc được quý ngang với tùng và mai, vì nó cũng tượng trưng cho sự ẩn dật. Cao sĩ nào thấy một con hạc hoặc một con cò trắng, thanh khiết, ngạo nhiên độc lập trong một cái đầm lầy hay hồ vắng vẻ cũng ước ao được biến thành loài hạc .
    Trịnh Bản Kiều, trong một bức thư viết cho em, khuyên đừng nhốt chim trong ***g, vì chúng ta nên dung hòa với thiên nhiên mà vui cùng vạn vật :
    ''Anh bảo em không nên nhốt chim trong ***g không phải vì anh không yêu chim, mà vì có cái đạo yêu chim, nuôi chim. Muốn nuôi chim thì không gì bằng trồng vài trăm cây chung quanh nhà để chim tới đó tìm lá xanh bóng mát làm tổ. Như vậy, sáng sớm, tỉnh dậy đã được nghe tiếng chim ríu rít như khúc hòa tấu trên thiên cung. Rồi nhìn thấy nó vỗ cánh rực rỡ, bay qua bay lại, mắt ta nhìn theo không kịp. Cái vui nhìn chim trong ***g đâu sánh được cái vui đó ?
    Vũ trụ là một cái vườn, sông ngòi là những cái vũng, mà vật nào cũng được vui sống hợp với bản tính của nó. Lạc thú đó mới thật lớn, gấp bao lần cái vui nhìn chim ***g, cá chậu !''


  7. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0


    Cây và hoa
    (Trích "Sống Đẹp" - Lâm Ngữ Đường)​
    Trong số hàng vạn loài cây, các danh sĩ và thi nhân Trung Hoa cảm thấy rằng vài loại có vẻ đẹp đặc biệt vì cái thế và đường nét của nó hợp với thư pháp và gây cho ta cái thú thưởng ngoạn. Một số cây thường được họa trong thi ca; nhất là loài tùng hùng vĩ, loài mai thanh kì, loại trúc tao nhã, thân mật và loại liễu yểu điệu như thiếu nữ.
    Đẹp cũng có nhiều vẻ : có cái đẹp nhu hòa, có cái đẹp thanh nhã, có cái đẹp hùng vĩ, có cái đẹp trang nghiêm, có cái đẹp kỳ dị, có cái đẹp mạnh mẽ, có cái đẹp cổ kính... Chính vì có vẻ đẹp cổ kính mà cây tùng có một vị trí đặc biệt; nó như một cao sĩ ở ẩn, bận chiếc áo trắng, chống gậy trúc, đi trong núi. Lý Lạp Ông bảo rằng ngồi trong một vườn trồng đầy liễu và đào, mà bên cạnh không có cây tùng thì chẳng khác nào ngồi chung với bọn trai thanh gái lịch mà bên cạnh không có một ông già để chỉ giáo mình.
    Người Trung Hoa chơi tùng, lựa những cây già; càng già càng đẹp vì càng hùng vĩ. Cây bách cũng hùng kỳ, được quý gần như cây tùng, cành nó cong queo mà lại rũ xuống. Những cây mà cành lá đưa lên tượng trưng cho thiếu niên, còn những cây rủ xuống tượng trưng cho ông già ngó xuống đàn trẻ.
    Tùng khả ái ở chỗ nó có ý nghĩa về nghệ thuật, thể hiện thái độ ẩn dật, u tĩnh, hùng vĩ. Vì vậy mà người ta thường vẽ tùng với đá và một ông già. Lão Tử bảo đại khối trầm tĩnh vô ngôn, mà cây tùng cũng vô ngôn, yên lặng nhìn xuống thế giới, tựa như đã từng trải cảnh tang thương ở cõi đời rồi. Nó như một ông già minh trí, cái gì cũng biết, nhưng không muốn nói ra, thành thử nó có vẻ vĩ đại mà thần bí.
    Loài mai khả ái ở cái vẻ lãng mạn và hương thơm của nó. Các thi nhân thường gọi tùng, trúc, mai là "tam kiệt" hoặc "tam hữu" của mùa đông; vì trúc và tùng quanh năm xanh mà mai tới cuối đông đầu xuân nở hoa, tượng trưng cho sự cao khiết. Hương của mai cũng đặc biệt, trời càng lạnh thì càng thơm, người ta gọi là "lãnh hương" (hương lạnh). Nó với loài lan tượng trưng cho phong vận u tĩnh. Thi sĩ ẩn dật đời Tống là Lâm Hòa Tĩnh, thường tự cười mình là cưới mai làm vợ, nuôi hạc làm con. Di tích của ông nay còn ở núi Cô Sơn, tại Tây Hồ, bên cạnh ngôi mộ ông có một ngôi mộ của hạc, mỗi năm thi nhânvăn sĩ tới viếng rất đông.
    Người ta yêu trúc vì cành lá nó mảnh mai, mềm mại, cho nên ưa trồng trong vườn để hưởng thú gia đình. Vẻ đẹp của nó là cái vẻ tươi cười ôn hòa. Trúc càng gầy nhỏ, càng thưa thớt thì càng đẹp, nên người ta chỉ trồng vài ba gốc thôi, vã vài ba cành thôi, cũng như vẽ mai, chỉ nên vẽ một cành một. Vẽ trúc, nên vẽ một tảng đá ở bên, vì trúc và đá phối hợp đặc biệt với nhau.
    Liễu thường trồng nơi bờ nước. Loài đó tượng trưng cái đẹp của phụ nữ, cho nên Trương Thảo bảo là "liễu dễ cảm lòng người". Người đàn bà đẹp, mảnh mai, người Trung Hoa gọi là mình liễu. Các vũ nữ bận áo rộng để múa cho có cái vẻ cành liễu múa dưới gió. Vì liễu dễ trồng nên ở Trung Hoa nhiều nơi trồng những rặng liễu dài mấy dặm, gió nổi lên, thành những đợt "sóng liễu". Loài Hoàng Oanh và ve sầu rất ưa đậu ở cành liễu, cho nên vẽ liễu, người ta thường vẽ thêm mấy con hoàng oanh hoặc con ve. Vì vậy trong 10 cảnh đẹp Tây Hồ có một nơi gọi là "Liễu lãng đấu oanh" (Trong sóng liễu oanh tranh nhau hót).
    Hoa có thứ hương nồng như hoa lài, có thứ hương tĩnh như lan, hương càng tĩnh càng quý; có thứ sắc rực rỡ, có thứ sắc đạm nhã, càng đạm nhã càng quý. Hoa nở có mùa, trông sen ta tưởng tượng cảnh gió mát trên bờ hồ, ngắm mai, ta nhớ cảnh tuyết đổ mùa đông...
    Lan, cúc. mai, sen, mẫu đơn là những danh hoa, tùy sở thích của mỗi người. Thi nhân Trung Hoa thường cho mai là hoa khôi, vì nó nở vào dịp Tết, ngày đầu năm, trước cả các loài hoa khác, nhưng có người cho mẫu đơn là hoa vương. Thứ hoa này tượng trưng phú quý, đời Đường rất trọng, còn hoa mai tượng trưng ẩn dật. Có truyền thuyết về loài mẫu đơn bị Võ Tắc Thiên đày rời khỏi vườn Thượng Uyển ở kinh đô Tây An xuống Lạc Dương. Vì vậy mà sau này loài hoa đó rất thịnh ở Lạc Dương. Trung Hoa hồi xưa có đến chín chục giống mẫu đơn, mỗi giống có một tên nên thơ.
    Lan, trái hẳn với mẫu đơn, có cái đức "cô phương độc thưởng", không cần người ta biết tới mình, chỉ thích những hang sâu mà ghét nơi náo nhiệt; cho nên có thành ngữ : "không cốc u lan" để chỉ các cao sĩ ẩn cư.
    Thi sĩ Lâm Hoà Tĩnh rất yêu mai, nho gia Chu Liêm Khê rất yêu sen, Đào Uyên Minh yêu cúc. Có rất nhiều giống cúc, mỗi giống một màu sắc, một hình dáng, nhưng màu trắng và vàng mới là chính sắc. Tôi yêu sen nhất vì nó có cả sắc lẫn hương mà không bộ phận nào của nó là vô dụng.
    Ngoài ra còn có nhiều loại cây khả ái nữa, mỗi cây một vẻ. Đặc biệt là miền Mộc Độc, bên bờ Thái Hồ ở Tô Châu có 4 loại bách già có tên là "thanh", "kỳ", "cổ", "quái". Loại "thanh bách" thân cây đâm thẳng lên trời, cành lá xòe ra như cái tán. Loài "kỳ bách" nằm ngang trên đất, thân cành uốn thành hình chữ Z. Loại "cổ bách" trụi lá, đưa những cành nửa khô lên trời như những ngón tay. Loài "quái bách" từ gốc trở lên, thân vặn hình xoáy ốc....
    Điều quan trọng nhất là yêu cây chẳng phải chỉ vì cây mà còn vì những vật thiên nhiên khác như mây, đá, điểu và người. Trương Trào bảo : "Trồng hoa để mời ****, chất đá để mời mây, trồng tùng để mời gió...trồng chuối để mời mưa, trồng liễu để mời ve". Người ta yêu cây thì yêu cả tiếng chim hót trên cây, yêu đá thì yêu cả tiếng dế gáy bên đá, vì có cây thì có chim hót, có đá thì có dế gáy. Người Trung Hoa thích nghe tiếng ếch nhái, tiếng dế, tiếng ve hơn là yêu mèo, chó và các con vật khác. Trong tất cả các loài động vật, chỉ có loài hạc được quý ngang với tùng và mai, vì nó cũng tượng trưng cho sự ẩn dật. Cao sĩ nào thấy một con hạc hoặc một con cò trắng, thanh khiết, ngạo nhiên độc lập trong một cái đầm lầy hay hồ vắng vẻ cũng ước ao được biến thành loài hạc .
    Trịnh Bản Kiều, trong một bức thư viết cho em, khuyên đừng nhốt chim trong ***g, vì chúng ta nên dung hòa với thiên nhiên mà vui cùng vạn vật :
    ''Anh bảo em không nên nhốt chim trong ***g không phải vì anh không yêu chim, mà vì có cái đạo yêu chim, nuôi chim. Muốn nuôi chim thì không gì bằng trồng vài trăm cây chung quanh nhà để chim tới đó tìm lá xanh bóng mát làm tổ. Như vậy, sáng sớm, tỉnh dậy đã được nghe tiếng chim ríu rít như khúc hòa tấu trên thiên cung. Rồi nhìn thấy nó vỗ cánh rực rỡ, bay qua bay lại, mắt ta nhìn theo không kịp. Cái vui nhìn chim trong ***g đâu sánh được cái vui đó ?
    Vũ trụ là một cái vườn, sông ngòi là những cái vũng, mà vật nào cũng được vui sống hợp với bản tính của nó. Lạc thú đó mới thật lớn, gấp bao lần cái vui nhìn chim ***g, cá chậu !''


  8. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0


    Lễ hội hoa ở Chiang Mai
    Chiang Mai Flower Festival​
    [​IMG]
    Một trong những điểm hấp dẫn du khách đến Chiang Mai - Thái Lan là lễ hội hoa vào tháng hai hằng năm. Thành phố Chiang Mai tháng hai ngập tràn sắc màu sống động của muôn hoa, trải khắp trên thung lũng, ngọn đồi và những cánh đồng xanh rộng lớn. Màu cam đến màu cà hoa giấy, nhung thẫm dã yên thảo trong sắc hồng, trắng, tím, đỏ trạng nguyên, sặc sỡ cúc vạn thọ Phi châu, đủ các loại hồng và đặc biệt nhất là Phong Lan với hàng ngàn loài được đem triển lãm. Trong vòng ba ngày lễ, những bông hoa đạt giải được trưng bày tại công viên Rama IX phía bắc thành phố.
    Người ta đến với lễ hội không chỉ để ngắm hoa mà không khí còn thực sự sôi động bởi nhiều hoạt động vui nhộn khác như những buổi trình diễn văn hóa nghệ thuật truyền thống, những cuộc thi nông sản, thi hoa, thi ẩm thực quốc tế, và cuộc thi sắc đẹp với đám rước Hoa Khôi thật hoàng tráng nữa.
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được Oshin sửa chữa / chuyển vào 17:22 ngày 05/08/2003
  9. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0


    Lễ hội hoa ở Chiang Mai
    Chiang Mai Flower Festival​
    [​IMG]
    Một trong những điểm hấp dẫn du khách đến Chiang Mai - Thái Lan là lễ hội hoa vào tháng hai hằng năm. Thành phố Chiang Mai tháng hai ngập tràn sắc màu sống động của muôn hoa, trải khắp trên thung lũng, ngọn đồi và những cánh đồng xanh rộng lớn. Màu cam đến màu cà hoa giấy, nhung thẫm dã yên thảo trong sắc hồng, trắng, tím, đỏ trạng nguyên, sặc sỡ cúc vạn thọ Phi châu, đủ các loại hồng và đặc biệt nhất là Phong Lan với hàng ngàn loài được đem triển lãm. Trong vòng ba ngày lễ, những bông hoa đạt giải được trưng bày tại công viên Rama IX phía bắc thành phố.
    Người ta đến với lễ hội không chỉ để ngắm hoa mà không khí còn thực sự sôi động bởi nhiều hoạt động vui nhộn khác như những buổi trình diễn văn hóa nghệ thuật truyền thống, những cuộc thi nông sản, thi hoa, thi ẩm thực quốc tế, và cuộc thi sắc đẹp với đám rước Hoa Khôi thật hoàng tráng nữa.
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được Oshin sửa chữa / chuyển vào 17:22 ngày 05/08/2003
  10. Pakita

    Pakita Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/12/2001
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0

    Daisy, how I love the plain, slender, quiet yet cheerful beauty of you...​
    i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!
    Crazy, but that's how it goes
    Millions of people living as foes
    Maybe it's not too late
    To learn how to love and forget how to hate...

Chia sẻ trang này