1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện Ma !!! Có thật 1..00%

Chủ đề trong 'Những người thích đùa' bởi New_Tazzan_new, 29/11/2001.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. New_Tazzan_new

    New_Tazzan_new Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    26/07/2001
    Bài viết:
    930
    Đã được thích:
    1
    Chuyện Ma !!! Có thật 1..00%

    He he, em thích nghe kể chuyện ma mà chả thấy bác nào Post lên cả, các bác có chuyện gì hay thi post lên cho mọi người xem với.
  2. Gorillaz

    Gorillaz Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/09/2001
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    hic ! ko du can dam de ngeh chie ma !
    BN
    You can't control the length of your life but you can control the width and depth.
  3. kien7782

    kien7782 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/11/2001
    Bài viết:
    416
    Đã được thích:
    0
    ờ, mãi sao không thấy ai post truyện ma lên nhỉ

    Kien7782
  4. secretcom

    secretcom Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/09/2001
    Bài viết:
    3.197
    Đã được thích:
    1
    CAI DAU CON ROI!
    Nếu nói đến tên đoàn xiệc "ĐẠI THẾ GIỚI" thì hầu
    hết những người sống trong thập niên 50 và 60 ở
    miền Nam VN đều biết đến tiếng của nó! Ddoàn này
    thường đi lưu diễn quanh năm từ tỉnh này qua tỉnh
    khác! Vào dịp Tết đoàn thường đóng đô ở vùng gần
    chợ Bà Chiểu Gia Ddịnh để biểu diễn cho bà con
    thưởng ngoạn trong dịp xuân về !
    Các diễn viên của đoàn đã từng làm mê mệt biết bao
    khán giả thiếu nhi qua những năm dài lưu diễn! Các màn
    đu giây không lưới an toàn đã làm hàng triệu người
    hồi hộp nín thở khi nhìn các cú nhào lộn, chuyền tay
    cầm của các tay cự phách giỡn mặt với tử thần này!
    Các cô cậu bé cũng xanh máu mặt khi thấy các cô nàng
    nhỏ nhắn bước vào chuồng cọp để khuất phục mấy
    chàng chúa tể sơn lâm! Tiếng reo hò vui vẻ khi các con
    chó và mấy chú khỉ làm trò trên sân khấu! Các cặp
    mắt mở to kinh ngạc vì sự đồ sộ của các chú gấu
    chú voi! Chúng tuy to mà phải làm theo lệnh của mấy anh
    nài răm rắp! Họ tài thiệt mà! Các chú hề mặt sơn
    xanh đỏ với lỗ mũi như quả cà chua cũng làm cho nhiều
    người cười ra nước mắt vì các câu diễu và cử chỉ
    của họ!

    Ddoàn đi đến đâu cũng được khán giả hoan nghênh
    nhiệt liệt! Tới diễn nơi nào thì nơi đó như ngày
    lễ hội! Người đi xem nườm nượp chật cả khu vực
    diễn! Tuy khán giả đều thích các màn biểu diễn của
    đoàn, nhưng có một màn đặc biệt do diễn viên Tuấn
    Ddăng biểu diễn vào cuối mỗi buổi diễn là được
    mọi người trông đợi hơn cả! Tuấn Ddăng là diễn viên
    biểu diễn với con rối! Chàng ta và con rối đối đáp
    rất đỗi là khôi hài và dí dỏm! Cả hai đã làm khán
    giả cười đau cả ruột, cười chảy cả nước mắt mà
    vẫn không nín được cười! Vì thế mà Tuấn Ddăng
    rất nổi tiếng! Chủ đoàn ký hợp đồng với chàng
    với giá rất cao! Chàng được cấp riêng một toa xe
    để làm chổ ở khi đi lưu diễn các vùng xa! Ddiều này
    đã làm nhiều diễn viên khác tỏ ý ganh tị! Người tài
    được nhiều ưu đãi hơn là lẽ thường mà!

    Tuấn Ddăng có một thân hình cao lớn tráng kiện, một
    khuôn mặt bảnh trai với mái tóc bồng bềnh luôn được
    chăm sóc kỹ lưỡng! Giọng chàng ấm cúng và luôn nhã
    nhặn với mọi người! Con rối của chàng có khuôn mặt
    rất thật, và giống chàng như đúc, trông như là hai anh
    em sinh đôi! Nó trông sống động như người thật,
    không giống như các con rối mà ta thường thấy của các
    diễn viên khác! Trên sân khấu khi nó và Tuấn Ddăng
    đấu khẩu với nhau, người ta cứ nghĩ là hai con
    người thật đang dùng tài trí mà đấu hài với nhau!
    Thật là sinh động vô cùng! Nó còn dùng nét mặt để
    diễn tả các tiết tấu, biểu lộ tình cảm như là
    người thật vậy! (Tôi xin mở ngoặc ở đây để nói
    sơ về màn biểu diễn con rối: Thường thì người
    diễn viên xỏ tay từ phía sau vào trong đầu con rối; khi
    nói với con rối họ dùng giọng thật của mình, còn khi
    con rối trả lời họ dùng giọng bụng nói qua cuống cổ
    nên không thấy họ nhép miệng, đồng thời họ dùng tay
    nhép miệng và xoay đầu con rối để ăn khớp với
    giọng bụng mà họ nói! Nếu bạn ở Mỹ có lẽ bạn rất
    quen thuộc với màn trình diễn này!)

    Khán giả khắp nơi và ngay cả nghệ sĩ lão luyện trong
    nghề đều thán phục tài nghệ diễn xuất của Tuấn
    Ddăng! Cả về những câu đối thoại lẫn tài diễn xuất
    của chàng, và tài điều khiển con rối một cách tài
    tình mà có lẽ chưa một ai trên thế giới này có thể
    làm được! Họ thấy chàng điều khiển con rối làm nó
    sống động như một con người thật sự! Những cái
    nheo mắt khôi hài và tự nhiên, những nụ cười lúc thì
    diễu cợt lúc thì chua cay, những cái nhăn trán, những
    cái nhíu mày thật đúng lúc đồng thời diễn tả đúng
    những diễn tiến đang xảy ra trong cuộc đối thoại !
    Chưa từng ai trên đời này có thể điều khiển con
    rối tài tình như vậy! Khán giả và đồng nghiệp còn
    thán phục tài hoá trang cho con rối của chàng! Không một
    nghệ sĩ hóa trang nào có thể biến một con rối giống
    như một sinh vật thật và sống động như vậy! Người
    xem cứ ngở như mình đang xem một con người thật đối
    thoại với Tuấn Ddăng chứ không phải như giữa một con
    người và một con rối!

    Các nữ khán giả ngưỡng mộ chàng như một thần
    tượng! Mỗi lần chàng bước ra sân khấu là tiếng
    huýt sáo, tiếng la hét điên cuồng vang lên như muốn
    vỡ cả lều xiệc! Thư từ các khán giả mộ điệu gửi
    về cho chàng hàng ngàn bức mỗi tháng! Một điều lạ
    là Tuấn Ddăng ít khi đi chơi la cà đây đó như uống
    rượu, hay đánh bida sau buổi trình diễn hay trong những
    ngày nghỉ như các nghệ sĩ thường làm! Chàng thường
    nhốt mình trong cabin, hay trong phòng khách sạn nơi đi lưu
    diễn! Họa hoằn người ta gặp chàng đứng một mình
    nơi chổ vắng, và như nói chuyện một mình với con
    rối chàng cầm trên tay! Một cái bí mật mà mọi người
    luôn thắc mắc là đi đâu chàng cũng kè kè mang theo con
    rối bên mình! Không khi nào để nó ở nhà cả ! Có
    người cho là chàng sợ kẻ gian trộm mất nó! Người
    thì nói Tuấn Ddăng bị bịnh về tâm lý, nghề nghiệp
    luôn ám ảnh trong đầu nên đi đâu cũng mang theo con rối
    để trò truyện như là kẻ bị tự kỷ ám thị vậy! Kẻ
    dễ tính hơn cho là chàng muốn trau dồi nghề nghiệp cho
    vững mạnh hơn nên mang theo con rối để tập dượt
    trước các cuộc đối thoại trước các buổi trình
    diễn! Mặc cho thiên hạ xì xầm, Tuấn Ddăng không bao
    giờ trả lời, hay đính chính việc đó cả ! Hình ảnh
    chàng và con rối lúc nào cũng bên nhau rồi cũng quen đi
    dưới mắt mọi người! Miễn sao chàng và con rối mang
    đến cho họ những trận cười thoải mái là họ mếm mộ
    rồi! Ông bầu và các đồng nghiệp cũng quá quen thuộc
    với hình ảnh này nên không ai buồn để ý hỏi đến
    cả! Nghệ sĩ mà! Họ ít để ý đến đời tư của
    người khác lắm!

    Một đêm kia sau giờ trình diễn, nghệ sĩ ai nấy đều
    tắm rửa và ăn uống xong! Họ đã trở về phòng của
    mình và sửa soạn đi ngủ! Ông bầu sai bà giúp việc
    đến cabin của Tuấn Ddăng, mời chàng đến để bàn
    việc ký lại hợp đồng cho năm tới! Bà ta ra đi rồi
    chẳng thấy trở về! Nửa tiếng sau, ông bầu phải kêu
    người khác đi gọi chàng, và luôn tiện xem bà giúp
    việc đi đâu! Anh ta ra đi và rồi tiếng la hoảng ngay
    trước phòng của Tuấn Ddăng vang lên! Mọi người chạy
    lại xem việc gì! Bà giúp việc nằm cứng đơ ngay
    trước cửa phòng! Họ chở bà đi nhà thương nhưng không
    cứu kịp nữa! Bác sĩ nói bà bị lên cơn đau tim đột
    xuất mà chết! Thế rồi hôm sau bầu đoàn phải lo an
    táng cho bà ta! Mọi việc rồi cũng êm xuôi! Không ai bàn
    tán gì về cái chết cả! Bà ta quá mập nên lên cơn đau
    tim đột xuất là chuyện thường! Duy chỉ có Tuấn Ddăng
    là lộ vẻ băn khoăn trên nét mặt cả tuần lễ sau ngày
    bà ta lìa đời! Rồi bận rộn với các buổi diễn xóa
    đi nỗi băn khoăn đó! Nhưng từ đó người ta ít thấy
    chàng ra ngoài hơn! Chỉ thấy mặt khi diễn xuất! Cơm
    nước chàng đi lấy rồi về phòng ăn một mình! Trước
    kia chàng đã sống cô độc thì bây giờ lại còn cô
    độc hơn! Mọi người trong đoàn đã quen cuộc của chàng
    nên chẳng ai để ý! Họ biết chàng không thích bị làm
    phiền nên luôn để chàng yên! Có tài thì có tật, họ
    nói vậy!

    Mùa xuân 1966, như thường lệ đoàn đang diễn Tết tại
    vùng chợ Bà Chiểu! Tuấn Ddăng nhận được một lá
    thư của một cô gái sống ngay tại nơi này, trong thư
    nàng tự giới là một người ái mộ tài năng của chàng
    và muốn được hân hạnh làm quen nếu chàng đồng ý!
    Lá thư khá dài với nét chử tròn trịa mềm mại trên
    nền giấy xanh! Ddặc biệt trong thư có kèm theo một
    tấm ảnh của nàng! Trong hình là một cô gái chừng 18, da
    trắng với đôi mắt bồ câu, mũi dọc dừa và cái
    miệng nho nhỏ với đôi môi trái tim cùng nằm cân đối
    trên khuôn mặt trái soan xinh xắn! Sống cô độc đã
    lâu, Tuấn Ddăng tưởng chừng tâm hồn mình đã thành
    sỏi đá! Mà thiên hạ cũng đồn là chàng quá khô khan
    nguội lạnh vì chẳng ai thấy chàng có bồ hay nói
    chuyện về việc này cả !

    Tuấn Ddăng cảm thấy như mình đã có duyên nợ với
    người trong ảnh từ kiếp nào rồi! Vừ a đọc thư xong
    và nhìn hình nàng chàng đã bị tiếng sét ái tình đánh
    ngay vào tim! Ddây không phải là lần tiên Tuấn Ddăng
    nhận được thư tỏ tình hay làm quen! Hàng ngàn cô gái
    ái mộ đã gửi thư cho chàng, nhưng chàng vẫn thờ ơ
    không trả lời! Ddây là lần đầu tiên chàng thấy lòng
    bồn chồn, xao xuyến vì một lá thư và một tấm ảnh!
    Ddịa chỉ trên bao thư cho biết nhà Lan cách chổ chàng
    diễn chẳng bao xa! Nhà ở trên đường Hoàng Hoa Thám
    gần ngã ba chợ Cây Quéo! Tuấn Ddăng biết nơi ấy vì
    chàng đã có lần ghé thăm đền thờ Hai Bà Trưng nằm
    trên con đường này! Tuấn Ddăng viết mấy dòng trả
    lời, chàng nhận lời làm quen của Lan và hẹn đến chơi
    tại nhà nàng vào trưa Thứ Hai! Chàng cũng nhờ nàng báo
    trước cho cha mẹ nàng về điều này! Tuấn Ddăng đến
    thăm Lan như lời hẹn, chàng nói chuyện và ăn cơm gia
    đình với mọi người trong nhà ! Chàng còn biểu diễn
    vài câu với con rối mà chàng mang theo để làm hài lòng
    hai cậu em trai của Lan! Cuộc gặp gỡ rất tốt đẹp!
    Người nhà Lan đều mến mộ , và yêu mến cách cư xử
    lịch sự cũng như lời nói nhả nhặn của một nghệ nhân
    nổi danh như chàng!

    Sau vài lần gặp gở, sau đó người ta lấy làm ngạc
    nhiên khi thấy Tuấn Ddăng tới nhà Lan một mình! Chàng
    bỏ con rối ở nhà! Một điều chưa ai từng gặp trước
    đây! Chàng đeo đôi bao tay màu da người mỏng, nhìn từ
    xa không ai biết là chàng có bao tay cả! Người ta xì xào
    là tình yêu làm chàng thay đổi các thói quen của mình!
    Thật thế, Tuấn Ddăng tươi cười hơn, gương mặt luôn
    tươi vui, và chào hỏi mọi người niềm nở hơn! Cái
    Tết năm đó là cái Tết vui nhất trong đời chàng!
    Chàng đã xin phép ông bầu chỉ diễn vào các xuất đêm
    trong ba ngày Tết thôi !Tuấn Ddăng đến nhà Lan dự cúng
    giao thừa! Mồng Một chúc Tết cha mẹ Lan, lì xì cho các
    cậu em trai , rồi cùng Lan đi dạo phố Xuân! Họ đến
    Lăng Ông xin xăm và khấn nguyện cho cuộc tình của lứa
    đôi! Tuấn Ddăng chưa bao giờ có được niềm vui và
    hạnh phúc lớn lao như thế! Hôm Mồng Hai họ đi lên
    Saigon, thăm Thảo Cầm Viên (Sở Thú), dạo dọc Bến
    Chương Dương và vài nơi khác! Chiều tối chàng đưa
    nàng về và hẹn sẽ cùng nhau đi Thủ Ddức ngày mai!

    Sáng Mồng Ba, khi Tuấn Ddăng đang sửa soạn đi đến nhà
    nàng thì nghe xe cảnh sát hú còi trước liều rạp! Bốn
    vị cảnh sát ùa vào văn phòng, sau đó họ tiến đến
    cabin của Tuấn Ddăng và đưa trát tòa bắt chàng vì tội
    sát nhân! Mọi người trong đoàn hết sức ngạc nhiên vì
    Tuấn Ddăng là một người hiền hậu, tốt với tất cả
    mọi người thì lẽ đâu lại là một tên sát nhân cho
    được! Cảnh sát chở chàng về bót! Rồi tin được
    đồn ra, Tuấn Ddăng bị tình nghi là giết chết người
    tình trong đêm qua! Cảnh sát cho biết Lan bị giết trong
    đêm qua! Trên người có nhiều vết cắn và dấu bầm
    tím trên mặt! Cở tay nàng bị cắn đứt động mạch và
    do ra máu quá nhiều mà chết! Dù là Mồng Ba Tết, cảnh
    sát không bỏ phí thì giờ và mở ngay cuộc điều tra
    tại nhà Lan và thẩm tra Tuấn Ddăng tại văn phòng cảnh
    sát Bà Chiểu! Tuấn Ddăng với gương mặt thiểu nảo,
    đau khổ ngồi trầm ngâm trước mặt nhân viên điều
    tra! Chàng từ tốn trả lời từng câu hỏi do người này
    đặt ra, rồi cuối cùng chàng đưa lòng bàn tay phải cho
    anh ta xem và chậm rãi kể cho điều tra viên về cuộc
    đời chàng: "Anh xem lòng bàn tay phải của tôi và có thể
    tin những điều tôi sắp nói ra là sự thật từ thâm
    tâm mà tôi đã giữ kín trong lòng suốt hai mươi mấy
    năm nay!" viên cảnh sát nhìn trong lòng bàn tay Tuấn Ddăng
    thấy có 9 vết dài hằn sâu vào da như những cái thẹo
    do vết thương để lại, nhưng lằn hằn đỏ vẫn còn
    tươi rói trên những vết thẹo này! Trên cổ tay chàng
    có dán một miếng băng keo như che đi một vết thương
    nào đó! Tuấn Ddăng tháo miếng băng ra để lộ 2 lổ
    như kim đâm vào chổ động mạch và tỉnh mạch trên cổ
    tay! Ddiều tra viên buột miệng hỏi: "anh chích xì ke phải
    không ?!" "Không!" Tuấn Ddăng trả lời rồi với giọng
    trầm trầm chàng tiếp:

    "Cha mẹ tôi là người khá giả ở miệt vườn Lái Thiêu,
    nên khi sinh tôi cha tôi cho mời bà mụ đến tận nhà
    để đỡ đẻ ! Tôi từ lúc mới sinh ra đã không phải
    là một đứa trẻ bình thường! Bà mụ khi đỡ tôi ra
    đã té xỉu và rơi vào hôn mê rồi qua đời vài ngày sau
    đó ở nhà thương! Cái bí mật của tôi vì thế chẳng
    ai biết đến cả ! Thật ra mẹ tôi đã sinh đôi! Tôi và
    người em trai! Nhưng cái làm cho ba mẹ tôi đau buồn và
    cũng là nguyên nhân gây ra cái chết của bà mụ, đó là,
    em của tôi! Nó giống tôi như hai giọt nước! Nhưng than
    ôi! nó là một quái thai không mình! Nó chỉ có mỗi cái
    đầu thôi! Dưới đầu là một chùm tua như những ngón
    tay của con bạch tuột! Tôi với nó sinh ra cùng một
    lượt với nhau! Vì nó bám vào lòng bàn tay phải của
    tôi! Chúng tôi tuy hai mà như một! Ddầu em tôi có đầy
    đủ cơ phận như một cái đầu bình thường! Cổ nó có
    một trái tim nhỏ xíu đủ để bơm máu nuôi dưỡng cái
    đầu nó trong vài ba bữa! Vì không có phần dưới nó
    cần có máu của tôi để cung cấp năng lượng và
    dưỡng khí cho nó! Không có tôi nó chỉ sức sống trong
    ba ngày là cùng vì kiệt sức và thán khí tích tụ trong
    máu nó! Anh thấy đó em tôi dùng bàn chân chín ngón của
    nó để sống bám vào tôi! Chín cái thẹo trên lòng bàn
    tay tôi là do vết bám của chân nó trong hai mươi mấy
    năm mà thành! Ở cái chân thứ 9 chín của nó _ mà ta có
    thể gọi là vòi cũng được _ có mọc thêm hai sợi gân
    cứng như hai cái kim! Nó dùng những cái kim này để
    luân chuyển máu đỏ từ tôi sang nó và máu đen từ nó
    sang tôi! Nó như là con ký sinh trùng sống bám vào tôi!
    Không có tôi nó sẽ chết! Nhưng dù nó có là quái vật
    đi chăng nữa thì nó vẫn là em của tôi! Tôi vẫn
    thương nó với tình thương của anh dành cho em! Có lẽ
    còn hơn thế nữa vì nó còn rất đáng thương mà!

    Tuy nó có thể rời khỏi tay tôi và nhảy đi bằng các
    cái chân của nó như những con nhện, nhưng nó thích bám
    dính trong lòng tay tôi! Nó khóc lóc, năn nỉ, than thở
    rất thảm thương mỗi khi tôi muốn nó rời tay tôi để
    cho tôi được tự do một lúc! Vì thương em tôi cũng
    chiều ý nó! Và cứ thế cuộc đời chúng tôi gắn
    liền với nhau! Tôi với nó thường đối thoại với
    nhau! Nó rất linh lợi và thông minh! Cả hai chúng tôi
    thích nói chuyện tếu và dùng đề tài này để đối
    đáp nhau! Rồi thành thói quen hằng ngày! Tài đối đáp
    giữa tôi và nó phát triển từ những câu đối đáp dí
    dỏm này! Năm 18 tuổi chúng tôi xin phép ba mẹ để tìm
    việc làm ở các đoàn xiệc để đúng với khả năng
    mình! Và cũng đáp ứng với khát vọng được chu du
    khắp miền đất nước của hai anh em chúng tôi! Chúng
    tôi đồng ý với nhau để diễn trò con rối! Tôi là
    người điều khiển còn em tôi đóng vai con rối để
    cùng thủ diễn với nhau! Tôi đến xin việc tại đoàn
    "ĐẠI THẾ GIỚI" và được đón nhận ngay vì tài diễn
    xuất của mình! Mọi người đều lầm tưởng em tôi là
    con rối thật, ngay cả anh chị em nghệ sĩ trong đoàn cũng
    không biết được sự bí mật này! Chúng tôi không phụ
    lòng tin của ông bầu và cũng đã làm hài lòng khán giả
    mộ điệu khắp nơi!

    Tuy thế, sự rắc rối bắt đầu xảy ra từ năm ngoái,
    khi người giúp việc trong đoàn chết trước cửa phòng
    của tôi! Mọi người cho đó là tai nạn, còn tôi, trong
    thâm tâm nghĩ là vì tình cờ bà này nghe hoặc thấy
    được cái đầu trần truồng không che đậy với cái
    thân hình giả tạo phía dưới đang nói chuyện với tôi
    trong phòng lúc bà tới kiếm! Nhưng rồi theo thời gian
    lương tâm tôi cũng bớt cắn rứt đi! Cho tới hôm tôi
    nhận được lá thư của cô Lan, thì rắc rối bắt đầu
    xảy ra giữa tôi và cái đầu em tôi! Ngày ấy là một
    bước rẽ lớn làm thay đổi cả đời tôi! Suốt cuộc
    đời hai mươi mấy năm nay tôi chỉ sống cô độc với
    đứa em quái dị của mình! Trao đổi tâm sự với nó,
    chia sẽ vui buồn với nhau! Tôi chưa hề biết đến phụ
    nữ! Thỉnh thoảng vui miệng tôi có đề cập đến vấn
    đề này, nó không vui và giận dữ ngắt ngang đi! Nó
    không muốn tôi vì đàn bà mà bỏ rơi nó! Nó coi tôi như
    thân thể của nó vậy! Thương em tôi chiều ý nó và
    vẫn cu ki cho đến bây giờ! Nhưng với Lan, hình như tôi
    với nàng đã có duyên nợ từ kiếp nào! Ddọc thư và
    nhìn ảnh tôi đã yêu nàng ngay! Trong vài lần gặp gở
    đầu đều có sự hiện diện của em tôi! Không ai phát
    hiện ra cả vì họ cho tôi là có thói quen luôn kè kè con
    rối theo mình khắp mọi nơi! Nhưng khi về nhà thì chiến
    tranh mới bùng ra! Tôi và nó cãi nhau vì Lan rất nhiều
    lần! Nó bắt tôi chấm dứt mối tình và cắt đứt sư
    giao du với nàng! Tôi tìm đủ cách để biện hộ cho
    mình, từ nói lý rồi đến cả năn nỉ mà nó chẳng từ
    bỏ ý định của mình! Ngay cả việc tôi nói là sẽ tìm
    cách cho Lan biết sự thật, và xin nàng chấp nhận tình
    trạng giữa anh em chúng tôi, và nếu nàng không đồng ý
    tôi sẽ chiều theo ý em tôi để đau đớn đơn phư*ơng
    chấm dứt cuộc tình của mình ! Nhưng nó nằng nằng bác
    bỏ ! Có lẽ nó nhận ra tình cảm giữa tôi và Lan đã quá
    thắm thiết không có gì có thể ngăn cản được nữa
    rồi!

    Sau cùng tôi đưa đến một quyết định cho riêng mình!
    Tôi không thể bỏ tình yêu của mình được! Tôi đã yêu
    Lan quá sâu đậm rồi! Sau một buổi trình diễn, trong
    khi mọi người đang dọn dẹp và ăn uống, tôi viện cớ
    nhức đầu và lẻn vào phòng y tế để lấy thuốc
    uống! Tôi lén lấy một bình xịt thuốc mê bỏ vào túi
    không cho em tôi thấy! Y tá dùng thuốc này gây mê các
    con thú nhỏ khi muốn khám bệnh hay chích ngừa cho chúng!
    Vì mỗi lần đi chơi với Lan tôi đều phải mang theo
    đứa em mình và mỗi lần về là có tranh cãi! Nó cũng
    không chịu để tôi đi một mình với Lan! Nó sợ sau này
    sẽ bị chia cách với tôi! Và nhiều khi tỏ ra như là ghen
    tương với nàng! Cho nên mấy lần sau này trước khi
    đến nhà Lan, tôi thường lén xịt hơi mê vào đứa em
    mình, làm nó mê đi và tôi gở nó ra khỏi bàn tay mình
    để được tự do đi chơi với Lan! Thuốc mê có hiệu
    ngiệm khoảng 3 giờ đồng hồ! Tôi luôn sắp xếp cuộc
    đi chơi để về nhà trước khi thuốc hết công hiệu
    !Tôi gắn nó trở lại tay tôi và lên giường nằm ngủ
    cùng với nó như không có gì xảy ra cả ! Những ngày đi
    chơi lâu tôi phải xịt nhiều hơn vào mũi nó để nó
    không thể tỉnh dậy trước khi tôi về được! Nhưng
    hôm qua, mồng Hai Tết, tôi và Lan vui chơi quá lâu! Tôi
    quên mất là em mình có thể tỉnh lại ở nhà! Khi về
    đến nhà thì cái đầu em tôi đã biến đi đâu mất
    rồi! Tôi về trể hơn hai tiếng! Nó đã tỉnh dậy và
    biết được sự ma mãnh của tôi! Nó đã biết tôi lừa
    nó trong thời gian gần đây! Tôi lo ngại cho nó và cố
    tìm nó vòng vòng chung quanh gánh xiệc, nhưng không thấy
    đâu! Tôi phải xin phép ông bầu hủy bỏ tiết mục của
    tôi, việc cớ là bị bịnh! Thật ra, tôi làm sao diễn
    được mà không có nó đây! Tìm kiếm nó khắp các
    phòng, các chuồng thú, các xe chở đồ nghề... cũng
    chẳng thấy bóng dáng nó đâu! Tôi mệt mỏi về phòng
    nằm nghỉ! Tôi tự trấn an mình là nó sẽ trở về, nó
    không thể sống mà không có tôi! Nó cần máu tôi để
    sống mà! Nó không cho tôi liên hệ với phụ nữ nhưng
    nó vẫn yêu thương tôi lắm! Quá mệt mỏi tôi thiếp đi
    lúc nào không biết! Sáng dậy tôi vẫn chưa thấy nó
    trở về! Tôi mặc quần áo định sang nhà Lan để đưa
    nàng đi Thủ Đức chơi và quyết định cho nàng biết sự
    thật! Sau đó chúng tôi sẽ kiếm em tôi để tr`inh bày
    với nó!

    Chưa kịp đi thì các anh tới bắt tôi về tội giết Lan!
    Tôi nghe mà như chừng trời sụp xuống trên đầu!
    Người yêu dấu mà tôi nguyện suốt đời gắn bó đã
    không còn mà tôi còn bị nghi can là kẻ đã ra tay! Ddứa
    em mà tôi không rời nửa bước cũng bặt hơi tăm cá!
    Tôi thật sự không biết điều gì đã xảy ra cho Lan! Ai
    giết nàng tôi thật tình không biết! Tôi đã vỡ hết
    các mộng ước mà tôi xây trong đầu mấy tuần nay
    rồi! Tôi quá chán cho cái đời vô phước của tôi lắm
    rồi! Các anh cứ việc điều tra và hỏi các điều mà
    anh muốn tôi sẽ trả lời thêm cho các anh để làm nhiệm
    vụ!"

    Họ hỏi thêm vài chi tiết khác như lúc nào anh về nhà,
    có ai làm chứng cho anh không! Và tuy bán tín bán nghi về
    câu chuyện cái đầu con rối họ cũng hỏi thêm một số
    chi tiết của nó, ghi vào hồ sơ để điều tra sau này!
    Trong khi chờ đợi cuộc điều tra tiến hành, cảnh sát
    nhốt Tuấn Ddăng trong nhà giam tạm tại Ty Cảnh Sát Gia
    Ddịnh để chờ kết quả và ngày ra tòa! Ddêm đó anh
    cảnh sát viên trẻ ngồi canh gác phòng giam! Anh ta mới gia
    nhập cảnh sát được vài tháng thôi, mặt vẫn còn nét
    của một anh học sinh trung học! Anh ta có nghe đến chuyện
    cái đầu con rối truyền ra từ các người điều tra!
    Họ cho đó là điều diễu cợt, và cho là Tuấn Ddăng
    đặt ra để chạy tội thôi! Nhưng với anh cảnh sát trẻ
    tuổi này thì đó có thể có thật lắm! Anh là một
    trong những kẻ ái mộ Tuấn Ddăng từ lâu! Anh ta kéo
    ghế ngồi trước song sắt nói chuyện với thần tượng
    của mình, dù bây giờ thần tượng đó chỉ là một tù
    nhân! Anh chẳng coi đó là quan trọng!

    Ddến nửa đêm, Tuấn Ddăng về nằm trên cái giường
    bố trong phòng giam, còn anh cảnh sát ra ngồi gác trên
    ghế ở phòng ngoài! Anh ta ngủ gà ngủ gật trên ghế!
    Nằm nhìn lên trần nhà nghĩ về tình trạng của mình,
    đến cái chết của người yêu dấu, về đứa em thân
    thuộc của mình! Chợt Tuấn Ddăng nghe tiếng gọi nhè nhẹ
    của người em mình! Nhìn ra song sắt chàng thấy nó đang
    bám trèo lên các song sắt cửa! Miệng nó ngậm một
    chùm chìa khóa! Nó cố lách vào trong phòng nhưng không
    thể được vì các kẻ giữa các song sắt quá hẹp! Nó
    gọi chàng giúp nó vào trong! Mắt nó nhợt nhạt và mệt
    mỏi, da mặt hơi xậm màu tím! Nó sắp kiệt lực vì
    thiếu máu tươi và năng lượng mà thường ngày nó
    được tiếp qua máu của chàng! Tuấn Ddăng bước tới
    gần nhìn nó với ánh mắt như đặt câu hỏi "có phải em
    là kẻ giết Lan không?!" Cái đầu nhìn chàng và hiểu
    cái gì Tuấn Ddăng muốn biết! Nó thì thào "Anh tha tội
    cho em! Em đã gây tổn thương cho anh! Em rất hối lỗi
    về việc làm của em! Hãy cầm cái chìa khóa này, em lấy
    được của anh cảnh sát ngủ gục ngoài kia! Hãy mở cửa
    rồi anh em mình trốn đi một nơi nào đó để sống nghe
    anh!" Tuấn Ddăng ôm đầu bật khóc nức nở! Ddiều mà
    chàng nghi ngờ đã thành sự thật rồi! Ddứa em mình vì
    quá ích kỷ mà trở thành kẻ sát nhân! Chàng còn có thể
    nào sống và gắn bó với nó được nữa không ?!?! Mà
    có trốn đi nữa, thì suốt đời chàng sẽ mang tiếng
    giết người và là kẻ đào vong suốt kiếp! Cũng chẳng
    biết có được lâu không vì trên đất nước này
    chẳng mấy ai mà không biết đến mặt chàng _nghệ sĩ
    lừng danh Tuấn Ddăng của đoàn xiệc "ĐẠI THẾ GIỚI"
    này !!

    Quá đau khổ vì sự thật phủ phàng, chàng khóc rống
    lên to hơn trước! Tiếng khóc làm anh cảnh sát tỉnh
    thức và bước lẹp xẹp vào xem việc gì xảy ra! Cái
    đầu nghe tiếng chân vào vội thả chân rơi xuống nền
    nhà, chùm chìa khoá chạm xuống nền xi măng kêu loảng
    xoảng! Nó nhún chân phóng như nhện ra ngoài với chùm
    chìa khóa vẫn cắn chặt trong miệng! Anh cảnh sát chạy
    vội vào chỉ thoáng thấy một bóng nhỏ vọt qua khe cửa
    ra ngoài và tiếng leng keng của chùm chìa khoá ! Anh ta
    soát lại túi quần thì chùm chìa khóa các cửa đà biến
    mất tiêu rồi! Lúc này anh ta thật tin tưởng vào câu
    chuyện cái đầu con rối của Tuấn Ddăng rồi! Vì trong
    đêm khuya va ` trong giờ anh gác, anh ta không giám đi về
    văn phòng để báo cáo vì nhà giam cách phòng của sĩ quan
    trực khoảng hơn 300 mét, và anh sợ cái đầu sẽ lợi
    dụng thời gian anh vắng mặt để giải cứu Tuấn Ddăng!
    Nếu tù nhân trốn mất chắc anh sẽ bị kỷ luật nặng
    lắm! Tù tội cũng nên! Anh quyết định khóa cửa phòng
    và ngồi trước song phòng giam để gác và chờ sáng!
    Không khí trong phòng thật căng thẳng! Tuấn Ddăng vẫn
    ngồi ôm đầu âm ỷ khóc! Anh cảnh sát mắt nhìn đăm
    đăm ra cửa phòng! Không ai nói với ai một lời!!

    Chừng hai tiếng đồng hồ sau, anh cảnh sát nghe tiếng
    lịch kịch phía ngoài cửa, tiếng cào cào vào cánh cửa,
    tiếng chạm leng keng của chùm chìa khóa! Rồi cái nắm
    vặn nhúc nhích! Tuấn Ddăng cũng tỉnh hẳn người! Cả
    hai chăm chú nhìn vào tay nắm cửa! Anh cảnh sát trẻ còn
    quá non nơ*'t trong nghề, thần kinh anh căng thẳng quá
    độ, như kẻ mất hồn tay anh rút cây súng ru-lô ra, bật
    khóa an toàn, nhắm về hướng cửa! Tuấn Ddăng la lên
    "Ddừng! Ddừng! Ddừng bắn! Em ơi, hãy chạy đi! chạy đi
    em ơi! Hu hu hu! Trời ơi! Cứu chúng tôi với!" Tiếng cái
    đầu vọng vào yếu ớt hơn "Không! Không! Em không đi
    đâu hết! Em vào tạ tội với anh! Xin anh tha tội cho em!"
    Và tiếng chìa khóa đút vào ổ, vặn lắc cắc, và tay
    nắm xoay vòng! Anh cảnh sát nhắm mắt bắn về phía ấy
    cả 6 viên đạn trong băng! Khi tiếng súng yên một hai
    phút, có tiếng một vật rụng xuống sàn! Rồi có tiếng
    la hét, tiếng kẻng báo động, và tiếng chân rầm rập
    của người chạy đến! Tiếng la hoảng sợ của vài
    người phía ngoài! Khi anh cảnh sát mở cửa ra, đã thấy
    cả chục người đang vây quanh một chiếc đầu nằm hấp
    hối trên sàn, một viên đạn xuyên xéo qua má nó! Nó
    thì thào "Xin mang tôi vào gặp mặt anh tôi lần cuối!
    Xin các ông làm phước!" Tiếng khóc rống thảm thiết
    của Tuấn Ddăng vang lên làm xốn động lòng mọi người!
    Không ai lên tiếng, một phần vì sợ hãi, một phần vì
    kinh hoàng trước sự kiện trước mặt mình! Rồi một
    người cảnh sát trung niên, có lẽ là sĩ quan trực, cúi
    xuống bưng cái đầu trên tay, mang vào trước phòng giam!
    Cái đầu thều thào "Anh tha tội cho em! Xin anh hãy tha
    tội cho em! Xin anh hãy nói lên lời thứ tội trước khi
    em nhắm mắt lìa bỏ cỏi đời này!!" Tuấn Ddăng cầm
    lòng không đậu nữa! Chàng thò tay ra ôm lấy cái đầu,
    hôn lên mái tóc xơ xác của nó, nói qua tiếng nức "Anh
    không bao giờ bắt tội em đâu! Em là em của anh mà!
    Ddừng bỏ anh mà đi! Có tù tội gì thì anh em ta cùng
    gánh em ơi! Ddừng bỏ anh nghe em!" Cái đầu thủ thỉ "Anh
    tha tội là em mãn nguyện rồi! Em chúc anh gặp may mắn
    trong quảng đời còn lại!" Quay sang viên sĩ quan cảnh sát
    nó nói "Mọi việc đều do lòng ích kỷ của tôi mà ra!
    Tôi đã giết chết cô Lan! Tối Mồng Hai tôi lẻn vào
    phòng cô ta đợi đến khuya mới lộ diện, cô ấy thấy
    cái đầu tôi liền ngất xỉu! Tôi với sự ganh tị đầy
    đầu đã cắn đứt mạch máu tay để cô mất máu mà
    chết! Chưa hả lòng tôi còn cắn, và đập nhiều chổ
    trên thân thể cô cho hả lòng thù hận! Tôi nhận hết
    mọi tội lỗi! Anh tôi hoàn toàn vô tội trong vụ này!
    Hãy thả người vô tội!"

    Cái đầu quá kiệt sức vì vết thương ở đầu, máu
    chảy ra nhiều quá! nó nhắm mắt lại! Tuấn Ddăng gào
    lên "Ddừng bỏ anh nghe em! Mở mắt ra đi! Ddừng bỏ anh
    mà!" Chàng cuống quít gắn các vòi của người em vào
    bàn tay phải mình! Gắn cái vòi có kim vào mạch máu mình
    với hy vọng cứu được người em khốn khổ của mình!
    Cái đầu mở mắt ra nói lời cuối "Trể quá rồi! Em
    không sống nổi nữa đâu anh! Em thương anh lắm! Vẫn
    thương như ngày chúng ta còn vui vẻ bên nhau! Nay hết
    rồi! Em vỉnh biệt anh!" Nó nhắm đôi mắt đã mất
    thần lại! Tuấn Ddăng rống to lên và ngất đi!

    Ngày hôm đó, cảnh sát duyệt lại hồ sơ! Kêu các cảnh
    sát viên lên lấy lời chứng rồi làm biên bản kết
    thúc cuộc điều tra! Chiều tối họ đến thả Tuấn
    Ddăng ra với vài lời xin lỗi và an ủi! Tuấn Ddăng trở
    về đoàn xiệc, thu xếp hành trang! Hôm sau chàng xin xác
    cái đầu em mình, bỏ vào một cái hộp gỗ! Sau đó
    chàng xin phép giả từ đồng nghiệp rồi ra đi! Với số
    tiền chàng dành dụm được trong 8 năm qua cũng đủ cho
    chàng lập nghiệp ở một nơi nào đó! Từ đó không ai
    biết chàng đi đâu, làm việc gì! Có lẽ Tuấn Ddăng đã
    kiếm một nơi hoang vắng nào đó để sống cho qua quảng
    đời đau khổ này, để tưởng nhớ đến cuộc tình
    ngắn ngủi của mình, và cũng có khi để thương xót
    đến người em xấu số và bạc mệnh! Cũng có thể
    chàng đã lập gia đình với một người phụ nữ nào
    đó và sống một cuộc đời bình thường như những
    người bình thường trên thế gian này! Nếu tình cờ
    bạn thấy một người đàn ông nào có chín cái thẹo dài
    trên lòng bàn tay phải! Người đó chính là nghệ sĩ
    Tuấn Ddăng, người đã từng nức tiếng một thời! Hy
    vọng bạn là người đầu tiên may mắn gặp chàng, và
    bạn có thể hỏi chàng chi tiết hơn về cuộc đơi mà con
    người nghệ sĩ đáng thương đó đã trải qua! Chúc bạn
    may mắn!!
    Dragon
    Được sửa chữa bởi - despi vào 06/12/2001 02:17
  5. homeless

    homeless Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    1.975
    Đã được thích:
    0
    Chào mọi ngườị
    Các bạn còn nhớ vào khoảng năm 80 ở VN hay có nạn cúp diện hàng tuần không? Mổi đêm như vậy ở khu chung cư mình ở dám bạn bè trong khu thường hay leo lên sân thượng tụ họp lại dể kể truyên ma cho nhau nge,một phần là dể hù dám con gái ,một phần là dể có cảm giác rùng rơn cho những dêm cúp điện.Dưới dây là câu truyện mình dược nge kể lai khi còn o VN bởi một nguoi lớn tuổi hơn trong một dêm nhu vậỵ
    Danh xưng "tôi" là dể chỉ nguòi dã thuật lại câu truyện nàỵ
    Vào khoảng năm 19.. tôi dang phục vụ trong quân dội,dơn vị của chúng tôi có nhiêm vụ bảo vệ ,tuần tra sân bay TSN lúc dó dang trong thời kỳ mở rông thêm dể dáp ứng nhu cầu cuả chiến cuộc.
    Trong một phiên gác dêm,khi tôi dang dứng một min`h trong dêm vắng hút thuốc thì bỗng nhien có một người mặc dồ pilot từ trong bóng tối di lại gần,tôi nhìn kỹ thì thấy dó là 1 phi công ngoại quốc vói mái tóc màu sáng,vì cách không xa chỗ tôi dứng gác là khu trại cũ cuả phi công Pháp nhung họ dã dọn di từ lâu rồi,tôi hoi ngạc nhiên nhưng tưởng rằng dây là những phi công còn ở lại dể training cho Không Quân VN trong thời kỳ phôi thai.Anh ta lại gần và cứ dứng im lặng cách tôi vài thước,tôi chìa bao thuốc về phía người phi công tỏ ý mời ,anh ta nhận lấy diếu thuốc từ tay tôi và im lặng gật dầu cảm ơn,khi hút hết diếu thuốc tôi quay lại thì ngạc nhiên thấy anh ta dã không còn dó nũa,tôi cho rằng anh ta vì không ngủ dược nên di dạo quanh trại mà thôi.Hai hôm sau,cũng vào phiên gác dêm của tôi,nguoi phi công hôm nọ lại xuất hiện,nhung lần này anh ta dứng cach xa tôi hon và cứ nhìn về phía tôi dang dứng gác,lạ hơn nũa là dã gần 15 phút trôi qua mà anh ta vẫn còn dứng ở vị trí cũ mà nhìn về hướng tôi,tôi ngĩ chắc tên này muốn hút thuốc nhưng không dám xin nên tôi bước lại gần và chìa bao thuốc lá,nhưng tôi bước can`g gần anh ta thì khoảng cách của chúng tôi vẫn giữ nguyên nhu thể tôi vẫn dứng nguyên một chỗ mặc dù dôi chân tôi dang bước di dều dặn,rất ngạc nhiên tôi dứng lại vànhìn về phía sau thi thấy tôi dã cách xa chổ dứng lúc nãy khoảng 15m,quay lại nhìn th`i người phi công vẫn còn dó......rất chậm rãi,anh ta dua hai tay ôm lấy dôi vai mình nhu thể trời dang rất lan.h lẽo....ngay lúc dó một trái hoả châu bắn vụt lên nền trời,trong an'h sáng của trái hoả châu bừng toả trong trời dêm,tôi thấy hin`h bóng của người phi công nọ nhạt nhòa theo an'h sáng dang tăt lịm của trái hoả châu.Khi dêm den che phủ cảnh vật trở lại thìchỉ còn mình tôi dứng dó giữa dám cỏ và lau sậy của dám dất cuối phi trường.Tôi về kể lại chuyện này cho bạn bè nge,dĩ nhiẽn là không ai tin,họ còn bảo tôi nếu cấp trên nge truyện này thì sẽ bị phạt vìlàm cho binh lin'h sợ hãi.Sau dó ,mổi khi phaỉ di gác dem,tôi thường cố tránh trạm gác cuối phi trường nàỵ
    Khoãng 2 tháng sau ,trong khi dào dất dể mở rộng runway cho sân bay mọi nguời phát hiện một xác máy bay của quân dội Pháp vùi dưới sâu (khi xưa nơi này là dầm lầy) và trong phòng lái là xác của 1 phi công.Tôi nhớ lại người phi công dả từng hiện ra hút thuốc cùng tôi và dẫn tôi tới nơi anh gặp nạn mà không khỏi ngậm ngùi cho người quân nhân qúa cố trên dất lạ quê ngườị
    Gỉa thuyết cho rằng khi trở về phi trường sau 1 phi vụ,viên phi công vì mệt mỏi hoặc máy bay dã bị trúng dạn hư hại nên cả máy bay lẫn người lái rớt xuống khu dầm lầy cách dường phi dạo không xa và lún sâu xuống nên không thể rescue dược.
    Xác chiếc máy bay (kiểu Morrane) này sau khi kéo lên dược trưng bày ngay tại sân bay TSN và người pilot xấu số dược an tan'g trong ngĩa trang Mạc Đĩnh Chi .
    PS:Các bác các anh nào khi xưa có phục vụ trong sân bay TSN trước 75 có thấy chiếc máy bay này không? Xin cho ý kiến . Bản thân mình khi trước ở VN có vô ngỉa trang Mạc Đĩnh Chi chơi và có thấy vài ngôi mộ cuả quân nhân Pháp dược an táng tại dó.
    Chỉ tò mò muốn biết câu truyện này có phần nào thật hay không?
    P/S Homeless ST
    Đêm nay ta ngủ ngoài hiên, quanh ta có mảnh trăng hiền??????.. :o)
  6. homeless

    homeless Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    1.975
    Đã được thích:
    0
    Tiếng cười trong đêm vắng. (Truyện ở trên là "Truyện ma tại phi trường Tân Sơn Nhất)
    Ha...ha..ha..ha! há..há..a..ha! Hú...hu...hu..hu....u!
    Thiệt là hãi hùnh, khi không sao lại có tiếng cười ai đó văng vẳng trong đêm làm cho bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy rợn người ... Sáng hôm sau đâu đâu người ta cũng nghe lời bàn tán về tiếng cười đêm trước - người thì cho đó là tiếng rên rĩ của muột người con gái còn rất trẻ, người thì bảo đó là tiếng hú của một chàng thanh niên trong tuổi đôI mươi, còn có người thì cho rằng đó là tiếng la hét của hai người ... mà là hai người đã chết v.v. Thiệt ra thì đó là tiếng cười, hay tiếng rên rỉ, hoặc là tiếng la hét. Nhưng những tiếng đó phát xuất từ đâủ Phải chăng là ở bãi tha ma vắng vẻ trên ngọn đồi phía bắc làng, hay là những tiếng đó phát ra từ ngôi nhà hoang ở phía nam? ...
    Rồi thì sự sinh hoạt trong làng cũng trở lại bình thường và đêm lại một lần nữa trở lại với vạn vật như mọi khị Nhưng đêm nay thì khác, hầu như mọi người trong làng đều cảm thấy lành la.nh. Lạnh mà họ cảm được đây không phải là do thời tiết mà là lạnh do tiếng cười đêm qua ám ảnh. Mới có 10 giờ tối mà cả xóm làng đều im phăng phắc; không biết là đã có ai ngủ vô chưa nhưng vạn vật hình như đã bị lắng đọng lại - cả đến những tiếng động do súc vật gây ra cũng không có. Không lẽ chó, gà, heo, vịt cũng đều kiếm chỗ ẫn nấp hết rồi saỏ Tại sao tiếng cười lại có ma lực ghê gớm như thế? Không lẽ thật là tiếng ma kêu quỉ hú? ...
    Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới ... Trong lúc mọi người trong làng đều trùm mền kín đầu thì tiếng cười đêm trước lại lanh lãnh vang dội ... Ha?.ha?.ha! ?.Hu?.hu?.hu! Và cứ như thế 5, 10 phút một lần. Người Công Giáo thì thì thầm đọc kinh, người Phật Giáo thì Nam-Mô-AĐi, còn trẻ con thì ôm cứng lấy cha mẹ anh chị chúng. Thật là khinh khủng sợ hãi ... Nhưng rồi một đêm kinh sợ cũng qua đi và mặt trời lại ló da.ng. Mọi người lại một lần nữa xôn xao bàn tán - "Làng mình chắc là có ma quỉ xuất hiện, phải nhờ cụ Tám ra giúp giải quết vấn đề!" một người xướng. "Ddồng ý! Ddồng ý!" mọi người khác đều hưởng ứng.
    Cụ Tám là người nổi tiếng không sợ trời, không sợ đất. Cụ là người duy nhất luôn luôn tắm xác cho người chết trước khi bỏ vô hòm. Người ta khẩu truyền rằng cụ đã gặp rất là nhiều ma quỉ nhưng chưa một lần tỏ ra khiếp sợ ... Tuy rằng không muốn liều mình, nhưng vì xóm làng cụ Tám cũng đành phải miễn cưỡng tuân theo để tìm hiểu nguyên do tiếng cười bí mật kiạ
    Cụ Tám sửa soạn con dao cặt củi mà cụ cho là một vũ khí lợi hại nhất của cu.. Trời vừa chập tối là cụ đã ra khỏi nhà. "MớI có 9 giờ mà mọi nhà đã đóng cử tắt đèn rồi," cụ lẩm bẩm và từ từ tiến tới ngôi nhà hoang ở phía nam khu xóm, nơi mà cụ nghĩ rằng sẽ tìm được nguyên do tiếng ma gào quỉ khóc kiạ ... Ddã hai tiếng trôi qua mà không có gì xãy ra, cụ cảm thấy người cụ hơi mỏi mệt vì nấp trong bụi cỏ trước căn nhà hoang ... Nhưng, bất chợt, cụ cảm thấy rờn rợn lạnh trong ngườị Linh tính báo cho cụ biết là có gì không ổn đâu đâỵ Cụ cố lấy bình tĩnh để chờ đợi thêm.
    Khoảng đúng 12 giờ đêm, thì Hu?..hu?..hu?..hu! Tiếng hú làm cho cụ giật bắn người giậy; tay cụ nắm chặt con dao để chờ đợị Tiếng Hu..hu..hu?.ha?.ha?.ha! mỗi lúc một tiến gần nơi cụ nấp là cho cụ toát mồ hôi lạnh và tự nhủ, "Trong suốt cuộc đời, đây là lần ta cảm thấy rợn nhất, không biết tại ta đã già nua hay là tại con quỉ này ghê gớm đến vậỵ" .... Một lần nữa tiếng Hu?.hu lại nổi lên bên cạnh cụ và một bóng trắng xuất hiện trước mặt cu.. Hai tay nắm chặt con dao, cụ định tung ra một nhát vào bóng trắng kia nhưng bóng trắng đã bay xa hơn và dùng tay để vẫy cụ như là muốn thách thức cụ Tám. Cụ cứ tiến gần thì bóng trắng đó lại bay xa thêm ... Cứ như thế mà đã đến gần bờ biển. Bất chợt, lại thêm một bóng trắng xuất hiện. Lần này thì cả hai bóng trắng đều quay lại như muốn nói với cụ Tám điều gì đó và cả hai chợt biến mất trước mặt cụ Tám. Cụ mĩm cười ra điều hãnh diện vì con ma ác ôn đó mà cũng sợ cu.. Sau đó cụ quay người trở lại để ra về thì chân cụ vấp phải vật gì đó. Bật chiết đèn lên cụ chợt hốt hoảng vì dưới chân cụ là hai xác chết của một đôi nam nữ độ đôi mươị Lúc này thì cụ đã đoán ra được 9 phần 10 của câu truyện. Cụ khéo hai cái xác lui vô trong để nước khỏi cuốn đi, rồi ra về ... Sáng hôm sau dân làng mang hai cái xác đi chôn và lập một bàn thờ cho đôi trai gái xấu số; và từ đó người ta không còn bị ám ảnh bởi tiếng gào thét kinh sợ giữa đêm khuya nữạ
    Đêm nay ta ngủ ngoài hiên, quanh ta có mảnh trăng hiền??????.. :o)
  7. homeless

    homeless Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    1.975
    Đã được thích:
    0
    Ma trên cầu thang
    Gia đình tôi chân ướt chân ráo đến Mỹ vào mùa Hè 1986. Cũng như những gia đình đến Mỹ theo diện "mồ côi" khác (không có thân nhân bảo trợ ,) gia đình tôi được hội bảo trợ thuê cho một appartment ở từng thứ ba của một building tại đường
    Adams trong vùng Dorchester, đó là một vùng phụ cận về phía Nam của thành phố Boston (thủ đô của tiểu bang Massachutsetts.)
    Gần chổ chúng tôi cư ngụ cũng có một số gia đình người Việt nên
    chúng tôi cũng không cảm thấy lạc loài lắm! Cũng như tình trạng chung của các khu down towns tại Mỹ, nơi tôi ở đa số là người Mỹ đen và Hispanic (dân ở các nước Nam Mỹ nói tiếng Spanish và Portuguesẹ) Tôi cũng nên nói sơ một chút về nơi tôi ở, Dorchester là một nơi nổi tiếng về tội ác và tràn đầy các tệ nạn xã hội ! Nó có tiếng xấu đến nỗi nếu bạn ở vùng khác đón taxi vào Dorchester sau 9:00 PM, tài xế sẽ từ chối bạn thẳng thừng. Ở nhiều khu phố trong vùng này cư dân không dám ra đường sau 8:00PM vì sợ "tên bay đạn lạc" từ các tay anh chị trong các băng đảng thanh toán lẫn nhau! Tình trạng cũng giống như một số khu vực tại Nam California ! Án mạng xảy ra như cơm bữa ! Người Việt mới qua vì tài chính còn hạn hẹp thường phải thuê nhà trong những vùng này để tiết kiệm được phần nào số tiền nhỏ nhoi kiếm được qua các công việc thấp kém dành cho những kẻ mới qua !
    Trở lại chuyện của gia đình tôi, trong hai tuần đầu mọi chuyện đều êm đẹp . Người trên hội bảo trợ xuống dẫn chúng tôi đi lo các thủ tục giấy tờ, và tìm việc làm cho các người lớn trong gia đình . Gia đình tôi gồm vợ chồng tôi, bố và hai em trai nhỏ của chồng tôị Nhà có 3 phòng ngủ, vợ chồng tôi ở phòng lớn nhất, phòng giữa dành cho bố chồng tôi, còn phòng ở cuối hành lang dành cho hai đứa em trai . Sau một tháng chúng tôi đều có việc làm. Chồng tôi và bố anh ấy làm ca một cho một hảng điện tử, còn tôi kém may mắn hơn nên phải làm ca hai cho một hảng chế tạo giấy! Hai đứa em chồng được ghi danh chờ học tại trường trung học địa phương vào đầu
    mùa Thu . Hàng ngày tôi đi làm từ 3:00PM và vềtới nhà khoảng hơn 11:00PPM. Mọi sự diễn ra êm đẹp trong hai tháng đầụ Tôi cũng đã quen với công việc và supervisor của tôi đã cho phép tôi làm thêm giờ. Cũng như phần đông người Á Ddông, tôi chăm làm và muốn có thêm thu nhập cho gia đình nên tôi thường xin ở lại làm thêm đến 3 giờ sáng!
    Một đêm, sau khi làm thêm giờ , tôi về đến nhà khoảng 3:30AM! Cảnh vật chung quanh rất yên ắng! Thỉnh thoảng mới có tiếng xe vọng lại từ con đường phố chính (Dorchester Ave) mà thôi! Bước vào nhà, ngó lên cầu thang dẫn lên tầng 3 và trong ánh sáng lờ mờ của ánh đèn đường chiếu xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một bóng đen to lớn đứng ngay giữa lối lên của từng hai và từng ba! Một luồng hơi lạnh chạy dài trên xương sống tôi! Ddể trấn tỉnh mình tôi tự nhủ chắc đó chỉ là thằng Mỹ đen sống ở từng hai mà thôi ! Ddã từng nghe nhiều lời đồn không tốt về Mỹ đen và "Sì" (tiếng người Việt thường dùng để gọi nhừng người Hispanish,) nên tôi rất ngại chạm mặt với họ ! Tôi làm bộ cúi tìm vật gì trong túi xách tay trong khi vẫn từ từ bước lên cầu thang. Khi lên đến chổ mà tôi nghĩ là sẽ chạm mặt tên Mỹ đen đó thì lạ thay chẳng thấy ai cả !!
    Tôi hơi rợn người nhưng ráng làm tỉnh bước tiếp lên tầng ba về nhà mình! Mấy ngày sau tôi không có làm thêm giờ nên về sớm, tôi có để ý về tên Mỹ đen nhưng không thấy gì. Rồi tôi cũng quên bẳng đi chuyện đêm đó.
    Nhưng ngày thứ Hai tuần sau, tôi lại về nhà lúc 3:30AM! Vừa bước vào nhà ngước nhìn lên cầu thang, cái bóng đen bữa trước đã thù lù đứng đó tự bao giờ! Lần này nó nhìn thẳng về phía tôi! Tôi sợ điếng người, đứng chết trân như trời trồng mấy phút đồng hồ! Chừng định tỉnh lại được, tôi nhớ ra
    rằng trong xách tay của tôi có một cái đèn "pin" nhỏ ! Run rẩy tôi lần tay vào giỏ rút nó ra và bật sáng lên, rồi rọi về hướng cái bóng đen! Nó đã biến đâu mất dạng! Tuy rất sợ,
    tôi vẫn phải tiến lên để về nhà mình! Tôi phải cố gắng lắm mới khỏi qụy xuống vì hai đầu gối của tôi run rẩy ngoài sự kiểm soát của tôi ! Cuối cùng tôi cũng về đến cửa nhà, nghe tiếng mở khóa chồng tôi ra bật đèn và đón tôi tại cửạ Thấy
    mặt mày tôi tái mét anh ấy hỏi:
    _ Em làm sao vậỷ Trông mặt em tái mét vậỷ Bị cảm phải không ?
    _ Em không sao cả _ Tôi lắp bắp trả lờị
    _ Anh đã bảo em đừng làm thêm giờ nữa rồi mà! Không bõ tiền thuốc đâu !
    Tôi bỏ vào phòng tắm, tắm rửa xong xuôi tôi về phòng mình. Lúc này tôi mới kể cho chồng tôi về việc hai lần chạm trán với cái bóng đen ở cầu thang tầng hai! Chồng tôi, một người đạo gốc, gạt phăng đi:
    _ Em chỉ tin nhảm nhí ! Làm gì có ma quỉ lang thang trên thế gian này! Chắc em làm quá nhiều giờ, mệt nên "trông gà hóa quốc" cũng nên!
    Tôi không cãi lại nhưng trong lòng tôi tin chắc là tôi không thể nhầm được! Mà nhầm thế nào được cơ chứ ! Chính mắt tôi nhìn thấy nó hai lần mà! Từ ngày đó tôi sợ không dám ở lại làm thêm giờ nữa! Dù supervisor có hỏi, tôi cũng viện cớ để từ chối! Tiền thì tôi cũng thích đó, nhưng nỗi sợ phải đụng đầu với cái bóng đen ở cầu thang còn cao hơn! Tôi đành chịu thua nó vậy! Mọi việc có vẻ yên xuôi, trong hai tuần kế sau đó, tôi không thấy cái bóng đó nữa! Có lẽ là do tôi về sớm vào lúc hơn 11 giờ đêm thôị Vào thời điểm này nhiều nhà vẫn còn thức nên bóng đen chưa dám hiện ra chăng ?! Tôi cũng không biết nữa, chỉ đoán mò như thế thôi!
    Gia đình tôi vẫn thuộc diện mới đến nên không quen biết ai! Chỉ vào ngày Chúa Nhật đi nhà thờ là cơ hội để gặp người Việt mà thôi!
    Cũng đôi khi chúng tôi gặp nhau trong chợ, chào hỏi nhau vài câu rồi lại mạnh ai nấy đi! Thành ra gia đình tôi cũng chưa quen một ai thân cả !
    Tưởng mọi việc rồi sẽ êm đềm trôi đi! Nhưng cuối tháng Tám năm đó, chồng tôi cùng ba anh ấy qua New York ăn cưới con của một người bà con
    và nghỉ lại đêm bên đó! Tôi và hai đứa em trai ở nhà xem TV, khoảng 10 đêm chúng về phòng ngủ, tôi cũng tắt TV trở về phòng mình. Tôi nằm đọc
    mấy cái thư mới nhận của ba mẹ và các em tôi gửi sang từ VN! Khoảng 11 đêm tôi tắt đèn đi ngủ ! Tôi trằn trọc không sao ngủ được, mãi sau mới
    rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Trong trạng thái đó tôi cảm thấy có bàn tay ai đó rờ vào chân tôi rồi xoa lên xoa xuống chổ bắp vế chân phải !
    Tôi ú ớ muốn thoát ra khỏi cơn mơ mơ màng màng đó, nhưng không thoát ra được ! Tôi cố vùng vẫy rồi giật mình mở mắt ra được! Ddiều đầu tiên tôi làm là bật công tắc đèn lên, ánh sáng chói chang làm tôi hoa mắt. Tôi chớp chớp mắt rồi nhìn quanh xem có ai không! Phòng trống không chỉ mỗi mình tôi thôi! Tôi tự trấn tỉnh có lẽ mình bị ám ảnh nên bị ác mộng thôi! Nằm lại xuống giường tôi thao thức ngó lên trần nh`a không sao dỗ lại giấc ngủ ! Cuối cùng tôi cũng tắt đèn rồi cố nhắm mắt ru mình vào giấc ngủ ! Tôi lại rơi vào trạng thái mê mê tỉnh tỉnh lần nữa ! Và cái cảm giác bị ai sờ lại đến với tôi! Tôi lại cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cơn ác mộng! La hét, kêu gào trong giấc mơ một lúc tôi vụt bừng mắt ra! Tôi nhìn xuống cuối giường! Trời ơ! Trong bóng tối nhờ nhờ, cái bóng đen quỷ quái đang đứng một đống chình ình ở đó! Tôi hét lên vang dội cả nhà ! Các em tôi
    chạy qua mở cửa bật đèn lên:
    _ Chuyện gì đó chị !? Sao chị trông hoảng hốt thế ?!
    _ Em coi xem có ai trong phòng không ?! Nó vừa ở đây nè !!!
    Các em tôi tìm khắp nơi trong phòng và cả mọi chổ trong nhà nhưng không thấy một bóng dáng nào cả ! Tôi nói rằng cái bóng đen đứng ngay dưới chân giường tôi, chúng nghe rồi chỉ ậm ừ cho qua nhưng có vẻ không tin lời tôi! Chúng trở về phòng ngủ tiếp, tôi sợ lắm vội ra phòng khách bật đèn sáng trưng và mở TV xem để giết thì giờ chờ sáng! Hôm sau ba và chồng tôi về, các em tôi kể lại chuyện đêm qua cho họ nghe! Cả hai chỉ cười xoà mà thôi, coi như chẳng có gì xảy ra cả !
    Chiều đó chúng tôi đi dự lễ ở nhà thờ VN, khi tan lễ có một chị phụ nữ việt Nam khoảng trên dưới 30 tiến về phía chúng tôi chào làm quen, sau vài câu chào hỏi, chị nói:
    _ Tôi trước kia cũng ở chổ anh chị ởbây giờ, nhưng gia đình đình tôi chỉ ở đó đúng một tháng rưỡi là dời đi chổ khác thôi !
    _ Sao vậy chị ? _ Tôi tò mò hỏi lại .
    _ Tôi không biết có ai trong nhà chị thấy gì không ?! Chứ chẳng dấu gì chị tôi nhát lắm nên phải đi thôi !!
    Tự nhiên xương sống tôi lại ớn lạnh lên! Nhưng tôi vẫn cố làm tỉnh hỏi tiếp:
    _ Chắc chị sợ tụi Sì và Mỹ đen phải không ?
    _ Chắc anh chị nặng vía nên không thấy gì! Nói thật với anh chị là người thì tôi không sợ đâu! Ddằng này tôi thấy ma chị ạ !!!
    _ Thằng Mỹ đen ở cầu thang phải không ?! _ Tôi thảng thốt buột miệng nóị
    _ Ddúng đó !! Chị cũng thấy nó phải không ?!?!
    _ Ddúng chị ạ !! Tôi chạm trán nó tới 3 lần rồi ! Mà nói với anh nhà tôi thì anh ấy cứ gạt phăng đi nói là tôi tin nhảm nhí!
    _ Trời ơi! Anh chị là người mới đến nên không biết đó thôi! Cái building đó bị ma ám lâu lắm rồi! Rất nhiều người thấy nó lắm! Cứ sau nửa đêm thì nó hay hiện ra đứng ở cầu thang đó! Tụi Mỹ đen và Sì nói là khoảng 10 năm trước nó bị bắn chết ở đầu cầu thang tầng hai đó!! Từ đó nó đóng đô ở cái building đó luôn! Nó thường chỉ nhát đàn bà con gái thôi !! Nghe nói nó dê dữ lắm đó !!
    Tôi quay bật lại phía chồng tôi:
    _ Anh còn nói em tin nhảm nữa hay không?! Nó vào cả phòng mình nữa đó !!
    Cả gia đình tôi ai nấy đều có vẻ tái mặt! Chị ấy lại lên tiếng:
    _ Chổ building tôi ở vừa có chổ trống, nếu anh chị muốn tôi gọi giữ chổ cho ?!
    _ Chị giữ cho chúng tôi đi! Cám ơn chị trước nhé! _ Tôi trả lời ngay không cần hỏi ý kiến của chồng và các người khác !
    Và cuối tháng đó chúng tôi dời đi nhà khác! May mắn là ở building mới này tôi không thấy gì lạ cả ! Tuy thế mỗi khi lái xe qua cái building ngày trước tôi vẫn thấy rợn da gà!!!
    Homeless ST
    Đêm nay ta ngủ ngoài hiên, quanh ta có mảnh trăng hiền??????.. :o)
  8. New_Tazzan_new

    New_Tazzan_new Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    26/07/2001
    Bài viết:
    930
    Đã được thích:
    1
    Hê hê, bác homeless này cũng kiếm đwợc mấy chuyện ma thú vị nhỉ, thay mặt cho những anh em thích chuyện ma, cám ơn bác nhiều nhiều nha.
    Nào bác nào có thêm chuyện thì post tiếp lên đi chứ.
  9. homeless

    homeless Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    1.975
    Đã được thích:
    0
    Ánh lửa ma
    Nguyễn Đình Khánh
    Ma quỉ đã có từ đời thượng cổ, và
    ở bất cứ nơi nào trên thế giới,
    những câu chuyện ma thường được kể
    vào những buổi tối mà thính giả luôn
    luôn là một lũ trẻ con ngồi trên
    giường với những đôi chân nhỏ bé rút
    lên vì sơ.. Mà sợ cái gì?
    Sợ giữa lúc đang say sưa nghe chuyện,
    lỡ một bàn tay lạnh buốt nào đó từ
    trong gầm giường thò ra nắm chân lôi
    xuống thì lôi thôi... Ở Âu châu, đã
    có một thời, người xứ Wales tin tưởng
    mãnh liệt vào "ánh lửa ma" và đã có
    rất nhiều câu chuyện về loại lửa này
    được kể đi kể lạị Ánh lửa ma có
    hình dạng một ngọn lửa nhỏ xuất hiện
    trên đường đi của đám tang. Những
    người có đủ can đảm tới gần ánh lửa
    ma sẽ có thể thấy mặt người sắp
    chết. Lửa xanh báo hiệu cái chết của
    trẻ con và lửa vàng dành cho người lớn.
    oOo
    Một ngày vào đầu thế kỷ trước, trong
    một ngôi làng nhỏ ở miền Bắc xứ
    Wales, có hai cậu bé bà con gần tên là
    Tom Llewellyn và Evan Pugh ở hai trang trại
    cận kề và là đôi bạn thiết.
    Khi Tom 18 và Evan 16, hai người phải chia
    tay khi gia đình Evan dọn tới một ngôi
    làng khác cách ngôi làng cũ khoảng 10 cây
    số. Đã từ bao năm qua, đôi trẻ vẫn
    luôn chơi đùa bên nhau, nên bây giờ khi
    phải chia tay, cả hai cảm thấy như bị mất
    mát một cái gì rất quan trọng, họ cảm
    thấy rất nhớ nhau dù cả hai bà mẹ đều
    hết lời khuyên giảị
    Một thời gian sau, hai cậu đã tìm ra
    một giải pháp: Cứ mỗi cuối tuần, hai
    cậu lại thay phiên tới thăm nhaụ
    Một ngày cuối tuần vào cuối mùa thu,
    đến lượt Evan tới thăm Tom. Sau một
    ngày chơi đùa thỏa thích trong hai ngày
    trời mát dịu, giữa vẻ đẹp hiền hòa
    của miền quê, trong cái nắng trong vắt
    như pha lê, cuối cùng đôi bạn cũng phải
    chia taỵ Theo tục lệ xứ Wales, chủ nhà
    thường tiễn khách một đoạn đường và
    Tom lấy một cái khăn quàng thật dầy
    quấn quanh cổ, đưa tiễn Evan trên con
    đường làng, vừa đi cả hai vừa thảo
    luận cho chương trình tuần sau, khi đến
    lượt Tom tới thăm Evan.
    Đi được một đoạn thì trời nhá nhem.
    Evan nói với bạn:
    - Cậu đã tiễn tôi hơn ba cây số rồị
    Thôi cậu về đị
    Tom đáp:
    - Ờ, tới chỗ nhà thờ thì tụi mình chia
    taỵ
    Trên đường tới nhà thờ, cả hai đi
    ngang một nghĩa trang lạnh lẽo, bao quanh
    bằng những hàng cây gầy guộc. Đột
    nhiên không hiểu tại sao, Evan bỗng rùng
    mình run lẩy bẩỵ Thấy thế Tom bảo bạn:
    - Nếu lạnh, cậu lấy cái khăn choàng này
    của tôi đị
    Evan lắc đầu:
    - Không, tôi không lạnh, nhưng hôm nay tự
    nhiên sao tôi cảm thấy sợ hãi lạ lùng.
    Có thể vì nghĩa trang này! Nhưng tụi mình
    đã đi ngang đây nhiều lần mà chưa bao
    giờ tôi có cảm giác hãi hùng nàỵ
    Tom liếc nhìn bạn với vẻ tinh nghịch:
    - Ờ, có lẽ vì mấy cành cây khẳng khiu
    này trông giống những cánh tay ma đang
    vươn ra tính chụp lấy cậu đó.
    Nói rồi, Tom quơ quơ hai tay trên đầu
    bạn, miệng giả bộ rên la như tiếng ma
    kêu quỉ khóc. Evan bật cười đưa tay
    chụp lấy tay Tom, nhưng Tom đã lanh lẹ rụt
    lại rồi phóng mình chạy về phía hàng
    cây bao quanh nghĩa địạ Trong bóng tối
    mịt mù, bóng Tom khi ẩn khi hiện, Evan chỉ
    nhắm hướng và nghe tiếng chân bạn mà
    chạy theọ Khi vừa chạy tới thảm cỏ mịn
    màng bên ngoài hàng cây, chợt Evan bị
    một bàn tay lạnh buốt chụp lấy và nghe
    thấy một giọng nói thì thầm bên tai:
    - Evan! Đứng thật yên. Coi kìa!
    Phía bên kia nghĩa trang lạnh lẽo chập
    chờn một ánh lửa mạ Khi hai cậu bé
    chăm chú nhìn, ánh lửa như bùng lên. Evan
    nuốt nước miếng một cách khó khăn,
    thì thầm hỏi bạn:
    - Cái gì đó Tom?
    Giọng nói của Tom đầy khích động:
    - Ánh lửa ma! Nó chỉ xuất hiện để báo
    tin cho người sắp chết.
    Tóc gáy Evan đột nhiên dựng đứng. Cậu
    ráng thều thào hỏi bạn:
    - Ai đang cầm ngọn lửa đó.
    - Không ai hết. Nhưng ngọn lửa có hình
    khuôn mặt người sắp chết.
    Ánh lửa chập chờn vẫn chậm chạp di
    chuyển giữa những ngôi mộ im lìm. Evan
    lập cập nói với Tom:
    - Đi đi, lẹ đi Tom! Nó đang tiến về
    phía tụi mình.
    Tom nắm chặt tay bạn:
    - Không, cứ ở đây đị Nó không làm gì
    được tụi mình vì nó chỉ di chuyển trên
    đường đi của người chết.
    Yên lặng một chút, Tom nói tiếp:
    - Tôi muốn biết người sắp chết là aị
    Cậu có muốn đi với tôi không? Evan cảm
    thấy hết sức hãi hùng, toàn thân run
    lẩy bẩỵ Cậu chỉ muốn chạy về nhà
    thật lẹ tìm một nơi ấm cúng giữa
    những người thân nên cậu ú ớ: -
    Không... không... Tôi không đi đâụ
    Tom hoàn toàn không có vẻ gì là sợ sệt:
    - Cậu đừng sơ.. Coi kìa, nó đâu có
    tiến tới phía tụi mình. Đây là lần
    đầu tiên tôi thấy nó dù vẫn nghe lão
    già Price thường xuyên nhắc nhở. Đi!
    Nếu mình tới trước cửa nhà thờ
    trước khi ánh lửa tiến vào bên trong,
    mình có thể thấy được khuôn mặt của
    người sắp chết. Cậu có đi với tôi
    không?
    Evan không nói nổi nữa mà chỉ rên rỉ:
    - Không... không... Tôi không muốn biết ai
    sắp chết... Tôi không muốn thấy ngọn
    lửa ma... Tôi không muốn thấy gì hết...
    Tom nhún vai:
    - Được rồi! Nếu cậu cứ run rẩy như
    con gái thế này thì tôi đi một mình.
    Evan nắm tay bạn:
    - Tom, đừng đị Tôi sợ quá! Tụi mình
    rời khỏi nơi này ngay đị
    Tom có vẻ náo nức:
    - Đừng sợ! Tôi không thể bỏ qua dịp may
    hiếm có nàỵ Tôi không tin lão Price và
    lần này tôi sẽ có thể chứng minh
    được là lão ta nói láọ Tôi hỏi cậu
    lần chót, cậu có đi với tôi không?
    Evan vẫn run lẩy bẩy:
    - Không! Đó chỉ là loài ma quái mà tụi
    mình nên tránh xạ Không, tôi không đi và
    cậu cũng đừng đị
    Tom cả quyết:
    - Nếu không muốn đi, cậu lên chờ tôi
    trên đường. Coi xong mặt xác chết tôi
    chạy lên với cậu ngaỵ
    Dứt lời, Tom chạy thẳng về phía nhà
    thờ đứng chờ ngọn lửa ma trong khi Evan
    lập cập chạy ngược lại, nhẩy qua mấy
    bụi cây ven đường rồi ngồi run rẩy
    trên thảm cỏ chờ bạn mà tim đập liên
    hồị
    Trong nghĩa trang, Tom vừa chạy vừa theo
    dõi ánh lửa ma vẫn đang từ từ di
    chuyển giữa những tấm mộ bia lạnh lẽọ
    Cậu không hề sợ hãi mà chỉ cảm thấy
    tò mò. Khi tới gần cửa nhà thờ, cậu
    ngạc nhiên khi thấy hai cánh cửa mở
    rô.ng. Tom tự hỏi không biết có nên
    bước vào hay không, nhưng rồi cậu
    quyết định đứng núp sau một thân cây
    nhỏ bên ngoài chờ đợi, vì tuy không
    nhát gan, cậu cũng hơi mê tín. Biết
    rằng Thánh David chỉ dùng ngọn lửa để
    báo hiệu một cách thân thiện, giúp
    những ai sắp về với Chúa biết trước
    để dọn mình chứ Thánh David không bao
    giờ làm hại ai, và cũng nghĩ rằng một
    ánh lửa cỏn con không thể làm hại
    được mình, nhưng những câu chuyện
    truyền kỳ về ngọn lửa ma luôn luôn là
    những câu chuyện kinh hoàng khiến Tom cảm
    thấy ở bên ngoài dầu sao cũng vẫn an
    toàn hơn. Nếu bước vào trong, lỡ hai
    cánh cửa đột nhiên đóng sập lại rồi
    đèn nến bên trong đột nhiên tắt ngóm
    và ánh lửa chợt biến thành một cái gì
    khủng khiếp thì quả là hết thuốc chữạ
    Đang suy nghĩ miên man, Tom thấy ánh lửa
    ma đã tới thật gần. Nó lập lòe vượt
    qua tấm mộ bia cuối cùng và chậm chạp
    tiến về phía cửa giáo đường. Tom nín
    thở đợi chờ và đột nhiên cậu cảm
    thấy toàn thân lạnh ngắt... Ánh lửa
    vẫn chập chờn tiến tới... Tom nhìn
    trừng trừng như bị thôi miên. Khi ánh
    lửa tới gần hơn nữa, Tom nhận thấy
    thoạt tiên nó chỉ là một đốm xanh lập
    lòe, rồi đột nhiên biến thành khuôn
    mặt trắng bệch của một xác chết,
    khuôn mặt mà Tom biết nhưng không thể
    gọi tên.
    Tới sát bên Tom, khuôn mặt của xác chết
    chợt mở bừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn
    cậu bằng một ánh mắt ma quái, hai khóe
    miệng đầy nhớt rãi nhếch lên thành
    một nụ cười khủng khiếp...
    Tom la lên một tiếng hãi hùng làm vang
    động cả nghĩa địa im lìm như muốn
    đánh thức tất cả những hồn ma đang
    nằm yên dưới đáy mô.. Rồi cậu phóng
    chạy giữa những mộ bia như bị ma đuổi,
    té lên té xuống nhiều lần để cố
    tránh thật xa khuôn mặt của xác chết và
    nụ cười ma quáị
    Khi nghe tiếng bạn la, Evan đã đứng bật
    dậy lo lắng đợi chờ. Khi Tom xốc xếch
    chạy tới như kẻ mất hồn, Evan vội vàng
    hỏi bạn:
    - Cái gì thế? Cậu thấy cái gì thế? Có
    điều gì ghê gớm đã xẩy ra phải không?
    Mặt tái ngắt không còn hột máu, Tom
    thở hổn hển:
    - Không... Không có gì hết... Có điều...
    lão già Price chỉ là một thằng điên!
    Evan nắm tay bạn, mặt đầy vẻ lo âu:
    - Không có gì hết? Thật không? Tại sao
    cậu lại la hét thất thanh như vậỷ
    - La hét? Tôi có la hồi nào đâu! Mà có
    hay không... tôi cũng... không biết nữa!
    Evan vẫn thắc mắc:
    - Cậu nhìn thấy cái gì? Cậu thấy khuôn
    mặt người chết qua ánh lửa ma phải
    không?
    Tom run lẩy bẩy:
    - Không... tôi không thấy gì hết... Thôi,
    cậu về đi, về ngay đi kẻo trễ quá
    rồị
    Evan hỏi tiếp:
    - Cậu thấy khuôn mặt của aỉ Có quen
    biết với tụi mình không?
    Tom vẫn run lẩy bẩy, cố gắng trả lời
    bạn một cách khó khăn:
    - Không... không có gì hết... không có ai
    hết.... trễ quá rồi... cậu về đị
    Evan nhìn bạn lo lắng:
    - Ừ, trễ thật rồi, nhưng cậu có sao
    không? Tôi lo quá!
    Tom cố trấn an bạn:
    - Không, tôi không sao đâụ Thôi cậu về
    đi, tuần tới tụi mình gặp lạị
    Evan nói một cách miễn cưỡng:
    - Thôi được! Tôi về. Tuần tới tụi
    mình gặp lạị
    Rồi Tom và Evan chia taỵ Trong khi Evan rảo
    bước về ngôi làng của cậu thì Tom vẫn
    chưa hết vẻ kinh hoàng, vừa đi vừa run
    lẩy bẩỵ
    Khi cậu về tới nhà, mẹ cậu nhìn con
    hỏi bằng một giọng đầy kinh ngạc:
    - Tom, con có sao không? Sao mặt con xanh
    mướt như vậỷ
    Tom như chợt tỉnh, nói với mẹ:
    - Dạ không, con không sao hết. Có lẽ tại
    trời hơi lạnh và con hơi mệt.
    Đêm hôm đó, Tom thao thức mãị Khuôn
    mặt ma quái mà cậu nhìn thấy buổi
    chiều lúc nào cũng như đang trừng trừng
    nhìn cậu trong đêm tốị Cậu cố xua
    đuổi khuôn mặt của xác chết và nụ
    cười ma quái, nhưng khi chỉ vừa chợp
    mắt, cậu thấy mình đang đi trong nghĩa
    địa và khuôn mặt trắng bệch của xác
    chết lại xuất hiện qua ánh lửa, nhìn
    cậu nhếch mép cười khiến cậu la lên
    một tiếng hãi hùng, mở bừng mắt, mồ
    hôi toát ra như tắm.
    Mấy ngày sau đó, mọi việc diễn ra một
    cách bình thường. Tom đã có vẻ phục
    hồi sau cơn xúc động, tuy những gì cậu
    nhìn thấy trong nghĩa trang hoang vắng
    không thể nào rời khỏi đầu óc cậụ
    Nhiều khi trong lúc đang làm việc, Tom
    ngưng lại, nhìn trừng trừng về phía
    trước thật lâu cho tới khi cha cậu thúc
    cậu, cậu mới như chợt tỉnh tiếp tục
    làm việc.
    Tới sáng thứ sáu Tom cảm thấy vô cùng
    mệt mỏi, chân tay cậu như rã rờị
    Thường thường mỗi chiều thứ sáu sau
    khi làm việc, Tom và Evan lại gặp nhaụ
    Tuần này, đáng lẽ Tom chạy sang nhà Evan,
    nhưng tới buổi chiều, cậu bị ngất xỉu
    cả thẩy ba lần. Lần cuối, sau khi té
    xỉu trong phòng khách, Tom không còn đứng
    dậy được nữạ Mẹ cậu rờ trán cậu:
    - Con nóng quá! Cái thời tiết quái gở
    này làm cho con tôi bị cảm lạnh rồị
    Thôi, con về phòng nằm nghỉ đị
    Tom gắng gượng phản đối:
    - Tuần này con phải đi thăm Evan.
    Mẹ cậu lắc đầu:
    - Con yếu quá đi làm sao được. Thôi, con
    cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi cái đã. Tuần
    này con không đi thăm nó được rồị
    Tom im lặng vì biết mình không đi nổị
    Cha cậu phải bồng cậu vào giường.
    Nằm trên giường, đôi mắt Tom mở
    trừng trừng như muốn nhìn xuyên qua cái
    trần nhà trắng xóạ Nhiều lần cậu
    muốn nói với mẹ về những gì cậu nhìn
    thấy trong nghĩa địa vào tuần trước
    nhưng lại thôị Mẹ cậu đem vào cho cậu
    một tô cháo nóng hổi nhưng cậu không
    thể nào nuốt nổị Cuối cùng, cậu
    thều thào nói với mẹ:
    - Mẹ ơi! Con muốn gặp Evan. Mẹ làm ơn
    gọi nó đến đây cho con.
    Mẹ cậu lắc đầu:
    - Không được đâu con. Con không được
    khỏe, gọi nó tới làm gì. Thôi, con chịu
    khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày cho
    khỏe đi đã, rồi cuối tuần tới Evan sẽ
    tới gặp con chứ có lâu la gì.
    Tom cố năn nỉ mẹ bằng một giọng nói
    đứt quãng:
    - Mẹ làm ơn... gọi nó tới... tới đây
    cho con... Con phải gặp nó... ngay tối
    nay... Con không thể... chờ... lâu...
    hơn... nữa...
    Mẹ Tom cương quyết:
    - Con mệt quá rồị Con cần phải nghỉ
    ngơị Con đang bệnh, nếu Evan tới đây
    nó cũng chẳng làm gì được cho con. Thôi
    con cứ nghỉ cho khỏe đi đã, sáng mai mẹ
    sẽ nhờ người nhắn lại với nó, chắc
    chắn nó sẽ thông cảm. Mẹ nghĩ rằng ngày
    mai nó sẽ có thể tới thăm con.
    Nước mắt dâng ngập đôi mi, Tom muốn
    gặp Evan ngay nhưng cậu không thể cãi
    mẹ, vì dù có muốn cãi, cậu cũng không
    thể nói nên lờị Cuối cùng, cậu gắng
    gượng thều thào:
    - Me.... me... làm ơn...
    Rồi Tom lại ngất xỉụ Mẹ cậu vội gọi
    chồng lấy nước lạnh lau mặt cho cậụ
    Đứng nhìn khuôn mặt trắng bệch và
    đôi mắt sâu hoắm của con, bà Llewellyn
    cảm thấy thương xót vô cùng. Bà nghĩ
    thầm, biết đâu khi gặp Evan con bà lại
    chả khá hơn. Bà bèn nói với Tom:
    - Thôi được. Để mẹ nhờ ba sang đón
    Evan. Bây giờ, con phải ráng ngủ một chút
    nghe không.
    Cha của Tom vội lấy xe ngựa sang đón
    Evan. Đang nóng ruột không biết tại sao
    trời đã tối mà Tom chưa tới, vừa
    thấy chiếc xe ngựa thoáng hiện bên
    ngoài trang trại, Evan vội vã phóng rạ Khi
    được cha của Tom cho hay tự sự, Evan bèn
    xin phép cha mẹ, lấy vài món đồ cần
    thiết bỏ vào cái túi nhỏ, nhảy lên xe
    ngựạ Từ giã cha mẹ Evan, cha Tom đánh xe
    chạy về nhà thật le.. Chỉ độ trên
    dưới nửa tiếng đồng hồ, xe ngựa đã
    về tới nơị Evan nhảy xuống, chạy thẳng
    vào phòng ngủ của bạn. Vào tới nơi, Evan
    vô cùng kinh ngạc vì người nằm trên
    giường trông không giống người bạn
    thân của cậu chút nàọ Thân thể Tom co
    rúm lại như chỉ còn một nửạ Con người
    đầy sinh lực của Tom được thay thế
    bằng một thể xác ốm yếu tong teọ
    Khuôn mặt tươi vui hồng hào của Tom bị
    thay thế bởi một khuôn mặt hốc hác,
    tái mét của một người lạ mặt. Evan
    bước tới bên giường cầm tay bạn. Cậu
    cố nén lòng nhưng nước mắt vẫn trào
    rạ Đôi mắt Tom nhắm nghiền dù mí mắt
    có hơi lay đô.ng. Evan bóp chặt tay bạn
    và bắt đầu khóc rấm rứt. Đột nhiên
    Tom mở mắt nhìn Evan chăm chăm. Evan hỏi:
    - Tom, cậu có nhận ra tôi không? Evan
    đâỵ
    Đôi mắt Tom vẫn nhìn Evan trừng trừng.
    Một lát sau, Evan thấy đôi môi bạn mấp
    máy nhưng không thành tiếng. Evan quì
    xuống, ghé tai sát vào miệng bạn. Trong
    sự yên lặng nặng nề của căn phòng
    nhỏ, Evan nghe bạn thều thào: - Evan...
    cậu... ánh lửa... nghĩa trang....
    Chỉ nói được mấy tiếng, Tom ngưng lại
    thở một cách mệt nhọc. Evan siết chặt
    tay người bệnh như muốn truyền thêm
    sinh lực. Cậu nói nho nhỏ:
    - Tom, nếu cậu mệt thì cứ nghỉ đị Tôi
    ở lại đây với cậu trong dịp cuối
    tuần này mà. Cậu nhắm mắt lại ngủ cho
    khỏe đị
    Tom vẫn nhìn bạn bằng đôi mắt vô hồn:
    - Không... tôi phải nói... Evan... hãy
    hứa... giữ... bí mật... đừng nói...
    với... ai...
    Nói tới đây, đôi mắt Tom như lạc thần
    khiến Evan hoảng hốt lắc mạnh tay bạn: -
    Tom, Tom, cậu có sao không?
    Tom lắc đầu thật nhẹ, cố thều thào:
    - Evan... cậu hỏi tôi... thấy gì... tôi
    thấy... mặt... người chết...
    Nói tới đây, đầu Tom hơi nghiêng sang
    một bên khiến Evan vội buông tay bạn,
    rồi dùng cả hai tay đặt đầu Tom lại
    trên gối cho ngay ngắn. Tom tiếp tục
    thều thào:
    - Lúc đó... tôi không... nhận ra... nhưng
    đó là... khuôn mặt... của... tôi... Dứt
    lời, đầu Tom ngoẻo sang một bên. Giọng
    nói Tom tắt lịm. Hơi thở yếu ớt của
    Tom cũng tắt theọ
    Evan bàng hoàng đứng dậy nhìn thẳng vào
    Tom. Trước mắt cậu là xác chết của
    một người trông hoàn toàn xa lạ, người
    đã nhìn thấy khuôn mặt chết chóc của
    chính mình qua ánh lửa ma.
    Đêm nay ta ngủ ngoài hiên, quanh ta có mảnh trăng hiền??????.. :o)
  10. New_Tazzan_new

    New_Tazzan_new Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    26/07/2001
    Bài viết:
    930
    Đã được thích:
    1
    Có mỗi bác Homeless có chuyện ma thôi à, chán wá !!!! Toàn người nhát chết thôi à ???????

Chia sẻ trang này