1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện một viên chức

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Howcome, 17/09/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Kỷ niệm cuối cùng còn hiện hữu của Người với cuộc sống cuối cùng cũng bị lấy đi mất. Chỉ vì rằng Bin đã già, đã ko tự chủ được hành động của mình mà ép từ rất lâu rồi, để đem nó ra khỏi nhà bằng bất cứ giá nào!
    Đi chợ buổi sáng, thấy 3, 4 ông tay cầm dây, mặt mũi hằm hè tiến đến gần cửa, thế là mình đã hiểu. Và thế là ko ngăn được dòng nước mắt... Pha sữa cho Bin uống, nó liếm tèm tẹm một cách khó nhọc, nó vẫn khoẻ, chỉ vì già nên lụ khụ thôi... Mắt nó hiền lắm, và hình như linh cảm được điều gì, và nó rơm rớm nước mắt.
    Mình ôm nó, một cô viên chức nhà nước chấp nhận đi muộn và ngày hôm đó sẽ ko được chấm công, chỉ để ở nhà ôm 1 con chó già, lụ khụ trong nước mắt. Ôm chặt nó vào lòng, thấy nó run rẩy, lại càng ko tự ngăn nổi dòng nước mắt...
    Tiếng chát chúa vang lên từ tầng 2, tự nhiên mình cảm thấy hận... Nói với bố hãy đừng để mình nghe tiếp như thế, nếu ko, sẽ là một trận cãi nhau... Bố phân trần... Khổ thân cụ, đứng ở giữa bị quay như chong chóng... Cũng đành phải kìm lòng làm cái điều mà ko bao giờ mình nghĩ đến...
    Bố nói với mình, để cho Bin đi ông thật sự rất khổ tâm, vì ông biết nó là quá khứ, nó là tình yêu của mình, của anh Tút, là thời gian gắn bó một mình ở nhà với mình, lúc học lớp 6, khi mẹ nằm viện... Nhưng, nó già rồi, rồi cũng sẽ ngã bệnh nặng và chết, như thế còn thương tâm hơn... Và, ở nhà đâu chỉ có bố và con, còn có những người khác, mà ko ai có thể hiểu nổi Bin là vật gắn bó với con, chỉ muốn cho nó đi cho khuất mắt...
    Trong cơn ngẹn ngào, mình chỉ nói, con hiểu rồi... Y hệt như cái thời khắc nào anh nói, mình cũng chỉ nói được trong nước mắt... rằng, mình đã hiểu...
    Bố giục đi làm, để mình ko nhìn thấy cảnh người ta bắt Bin đi, ôm hôn nó lần cuối, mình cảm thấy đó là điều kinh khủng nhất năm vừa rồi... Gần 8km từ nhà đến cơ quan, ko một lúc nào nhìn rõ đường vì nước mắt cứ thể chảy ròng... 25 phút chạy xe so với 15 phút thường ngày... Đến cơ quan với đôi mắt đỏ ngầu và cái đầu đau ình ịch...
    Ngày đầu tháng, 1/12/2004, lần đầu tiên mình ko thể hỏi khi về đến nhà ko thấy Bin. Để khi mình đi vắng, đi học xa nhà, Bin sẽ ko phải ốm đến nỗi bỏ ăn uống, gày dộc... Để Bin khỏi bị ăn đòn trộm, và chẳng phải đợi khi mình về, quấn chặt dưới chân và run lên từng hồi...
    Nước mắt vẫn cứ chảy, chẳng biết sẽ đến bao giờ mới hết buồn... Lời động viên của sếp cố gắng công tác tốt lần đàu tiên trong suốt hơn 1 năm đi làm, rằng làm việc rất tốt, rằng cố gắng ở đây thêm 1 thời gian nữa vì cần sự giúp đỡ của em... với mình hôm nay chẳng còn ý nghĩa
    Giờ này chắc mày đã siêu thoát sang thế giới bên kia. Một cô chó xinh đẹp, hiền lành, chưa bao giờ sinh một lần nào, tình cảm và hiểu người, trung thành đến thế, chưa bao giờ cắn người, và săn chuột rất cừ... chắc rồi sẽ được đầu thai làm người... Hoặc, hãy ở lại trên thiên đường Bin yêu quý của chị, ở đó, chắc em sẽ tìm được chốn thanh bình, để nhởn nhơ liếm sữa, nhởn nhơ bày tỏ tình cảm bằng cách liếm láp âu yếm, đôi mắt hiền lành...
    Bin ơi, mong em được yên bình, em nhé! Chị mãi yêu em, và sẽ ko bao giờ quên em đâu!


    13 bông hồng - tuổi 13 của Bin!!!
  2. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Mắt bắt đầu đỏ và sưng... Mỏi mắt đến thảm hại, 2 cái đít chai mà cũng ko nhìn rõ hơn mấy màn hình... Hàng núi việc phải giải quyết... Cuối năm mà...
    Mệt, tha được cái thân già về đến nhà thì H đã đứng chờ ngoài cửa. Chẳng nói, chỉ cười nhàn nhạt... H nói biết chuyện Bin, cũng chỉ trả lời được dăm ba câu. Tự nhiên nói, em mệt quá...
    Cả nhà nói, H tốt nhưng là người lành quá, ko hợp với cái B. nhà mình. Lại cảm thấy H có điều gì đó hơi tẻ, lúc nào cũng chẳng thay đổi, mãi vẫn chỉ là một cách ăn mặc, 1 tính cách, 1 giọng điệu nhàm tai... Chắc tối nay, H sẽ giận, đành vậy, khi mà chẳng còn thiết gì nữa!
    Chỗ Bin hay nằm trống vắng, chẳng hiểu giờ này, Bin sắp đến cổng thiên đường chưa? Chắc là rồi, và có thể, đang nằm nghỉ trên 1 cái giường ấm áp và được cả gối kê đầu...
    Sài gòn lại vẫy gọi, mức lương đầy hứa hẹn nhưng đầy thử thách. Lại một số vấn đề được đặt ra, nên đành từ chối. Chắc ở nhà ru rú thêm hơn 1 năm nữa, khi nào ôm được cái bằng đỏ choé mong ước kia rồi lại tiếp tục thoả chí tang bồng. Tiếc cái thời gian, giá như bây giờ mới 22 tuổi...
    Nghĩ đến một người bạn, đầy dẫy sự bí hiểm và thâm trầm... Nghĩ đến một số người bạn khác... Thấy trong cả nhóm đó, hình như thuốc nổ hợp với máy tính, mạng mẽo, goép ghiếc hơn là Gấu mạnh mẽ hay ******* chuyên gia chống lũ A_ma_tơ nhất nhì đám xuân xanh...
    Âm thầm và mê mải, thực tế và các cảm giác bồng bềnh... Có lẽ 2 bạn đó hợp với nhau hơn tất cả những người khác...
  3. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Mắt bắt đầu đỏ và sưng... Mỏi mắt đến thảm hại, 2 cái đít chai mà cũng ko nhìn rõ hơn mấy màn hình... Hàng núi việc phải giải quyết... Cuối năm mà...
    Mệt, tha được cái thân già về đến nhà thì H đã đứng chờ ngoài cửa. Chẳng nói, chỉ cười nhàn nhạt... H nói biết chuyện Bin, cũng chỉ trả lời được dăm ba câu. Tự nhiên nói, em mệt quá...
    Cả nhà nói, H tốt nhưng là người lành quá, ko hợp với cái B. nhà mình. Lại cảm thấy H có điều gì đó hơi tẻ, lúc nào cũng chẳng thay đổi, mãi vẫn chỉ là một cách ăn mặc, 1 tính cách, 1 giọng điệu nhàm tai... Chắc tối nay, H sẽ giận, đành vậy, khi mà chẳng còn thiết gì nữa!
    Chỗ Bin hay nằm trống vắng, chẳng hiểu giờ này, Bin sắp đến cổng thiên đường chưa? Chắc là rồi, và có thể, đang nằm nghỉ trên 1 cái giường ấm áp và được cả gối kê đầu...
    Sài gòn lại vẫy gọi, mức lương đầy hứa hẹn nhưng đầy thử thách. Lại một số vấn đề được đặt ra, nên đành từ chối. Chắc ở nhà ru rú thêm hơn 1 năm nữa, khi nào ôm được cái bằng đỏ choé mong ước kia rồi lại tiếp tục thoả chí tang bồng. Tiếc cái thời gian, giá như bây giờ mới 22 tuổi...
    Nghĩ đến một người bạn, đầy dẫy sự bí hiểm và thâm trầm... Nghĩ đến một số người bạn khác... Thấy trong cả nhóm đó, hình như thuốc nổ hợp với máy tính, mạng mẽo, goép ghiếc hơn là Gấu mạnh mẽ hay ******* chuyên gia chống lũ A_ma_tơ nhất nhì đám xuân xanh...
    Âm thầm và mê mải, thực tế và các cảm giác bồng bềnh... Có lẽ 2 bạn đó hợp với nhau hơn tất cả những người khác...
  4. LeGrill

    LeGrill Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2004
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0

    Sài gòn lại vẫy gọi, mức lương đầy hứa hẹn nhưng đầy thử thách. Lại một số vấn đề được đặt ra, nên đành từ chối. Chắc ở nhà ru rú thêm hơn 1 năm nữa, khi nào ôm được cái bằng đỏ choé mong ước kia rồi lại tiếp tục thoả chí tang bồng. Tiếc cái thời gian, giá như bây giờ mới 22 tuổi...
    ----->Còn chờ gì nữa nhỉ??? Kêu oai oái về vấn đề công chức nhà nước mà còn ngồi nhà ti tỉ kêu khổ, kêu kiềm chế, kêu... Vậy hỏi thật nhé, ban hi vọng vào cái Bằng đỏ ấy lắm à? Chứ không phải cái Bằng đỏ ấy nó là bằng cấp nhà nước à?
    Nghĩ ít thôi. Rên ít thôi. Tự hoài cảm ít thôi ----> bạn đã không ngồi đây, nhỉ .....[
    Xem ra bản lĩnh thì có đấy, nhưng sức bật thì chắc mới ở mức " nhức cái chân bên phải, mỏi cái chân bên trái "
    Goodluck 4u!
  5. LeGrill

    LeGrill Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2004
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0

    Sài gòn lại vẫy gọi, mức lương đầy hứa hẹn nhưng đầy thử thách. Lại một số vấn đề được đặt ra, nên đành từ chối. Chắc ở nhà ru rú thêm hơn 1 năm nữa, khi nào ôm được cái bằng đỏ choé mong ước kia rồi lại tiếp tục thoả chí tang bồng. Tiếc cái thời gian, giá như bây giờ mới 22 tuổi...
    ----->Còn chờ gì nữa nhỉ??? Kêu oai oái về vấn đề công chức nhà nước mà còn ngồi nhà ti tỉ kêu khổ, kêu kiềm chế, kêu... Vậy hỏi thật nhé, ban hi vọng vào cái Bằng đỏ ấy lắm à? Chứ không phải cái Bằng đỏ ấy nó là bằng cấp nhà nước à?
    Nghĩ ít thôi. Rên ít thôi. Tự hoài cảm ít thôi ----> bạn đã không ngồi đây, nhỉ .....[
    Xem ra bản lĩnh thì có đấy, nhưng sức bật thì chắc mới ở mức " nhức cái chân bên phải, mỏi cái chân bên trái "
    Goodluck 4u!
  6. willwins

    willwins Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Howcome cho mình ké vào topic này chút nhé, :) thanks thanks
    Hình như bắt đầu đến cái tuổi dở dở ương ương hay kêu ca phàn nàn, nửa trẻ con nửa bà già rồi.
    Tớ không làm ở một cơ quan nhà nước, Bố mẹ thì vẫn cứ lúc nào cũng giục: " Tìm chỗ nào đấy ổn định con ạ!". Con gái thì vẫn cứ "Con còn trẻ mà, con muốn học!"
    Công việc lại phải Tiếp xúc với rất nhiều cơ quan nhà nước và phải họp hành, negotiate hàng ngày nên có lẽ mình cũng có hiếu biết kha khá (hihi) về các cơ quan nhà nước, Nhiều lúc cũng chỉ biết khóc dở mếu dở vì hai tác phong làm việc và khác nhau. Một chị từng ở trong cơ quan, chuyển sang một cơ quan nhà nước, mọi người ngạc nhiên và thậm chí lo lắng, vấn đề thích nghi có lẽ sẽ khó đây.
    Dù làm ở chỗ nào, đó cũng là một công việc, và dù ở đâu thì mình cũng tin rằng khả năng thực sự sẽ luôn được appreciate, cũng có thể là hơi lạc quan nhỉ?. Không biết mình còn mấy năm nữa để tự do học và làm việc như thế này, nhiều hôm 9, 10 h tối mới về nhà, chẳng có cơm ăn, muốn nghe nhạc cũng không được vì khuya rồi, hàng xóm khéo lại cho một bài ca. Mà cái lúc đó nghe headphone thì chả thích. Nhiều lúc ghét từ "bận", ai hỏi thăm, bạn bè hỏi thăm, lúc nào cũng nghệt mặt ra bảo "bận", cứ như là chỉ có mình bận, Những kế hoạch enjoy luôn bị dở dang, những khóa học dự định luôn bị dở dang, nhiều lúc thấy bận thật đấy mà thành ra thật nhàn rỗi, vì lúc không bận thì lại mệt, chẳng enjoy được việc gì. Thèm cảm giác bận thời sinh viên, Làm nghiên cứu khoa học... tổ chức các câu lạc bộ tiếng Anh.
    Có lẽ phải khoanh vùng lại, tuổi trẻ mà, phải tìm nơi nào mình cống hiến được nhiều nhất! Hôm qua đứa bạn thân báo tin đã vượt qua được phỏng vấn, thật vui quá đỗi! Thật hạnh phúc vì ta còn trẻ, những ánh mắt trong veo, lấp lãnh ước mơ và hy vọng, thậm chí cả những ánh nhìn lo lắng nhưng rồi đột nhiên lại thở phào "forget it! " và ánh lên niềm vui vì những ước mơ, hy vọng và không ngừng cố gắng. Sao lại hay thế chứ!
    Tối mai có liên hoan nhạc Jazz, đã có vé mời và cũng rinh được đứa bạn đi cùng. hihihi, thật vui khi được nghe những câu : " trẻ thế, trẻ thế", sắp già đến nơi rồi. Hôm qua lại còn ngồi nói chuyện nghiêm túc với đứa bạn, hơ, chẳng nhẽ những câu phát ngôn "già dặn" thế lại có thể phát ra từ miệng mình. Buồn ghê!
  7. willwins

    willwins Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Howcome cho mình ké vào topic này chút nhé, :) thanks thanks
    Hình như bắt đầu đến cái tuổi dở dở ương ương hay kêu ca phàn nàn, nửa trẻ con nửa bà già rồi.
    Tớ không làm ở một cơ quan nhà nước, Bố mẹ thì vẫn cứ lúc nào cũng giục: " Tìm chỗ nào đấy ổn định con ạ!". Con gái thì vẫn cứ "Con còn trẻ mà, con muốn học!"
    Công việc lại phải Tiếp xúc với rất nhiều cơ quan nhà nước và phải họp hành, negotiate hàng ngày nên có lẽ mình cũng có hiếu biết kha khá (hihi) về các cơ quan nhà nước, Nhiều lúc cũng chỉ biết khóc dở mếu dở vì hai tác phong làm việc và khác nhau. Một chị từng ở trong cơ quan, chuyển sang một cơ quan nhà nước, mọi người ngạc nhiên và thậm chí lo lắng, vấn đề thích nghi có lẽ sẽ khó đây.
    Dù làm ở chỗ nào, đó cũng là một công việc, và dù ở đâu thì mình cũng tin rằng khả năng thực sự sẽ luôn được appreciate, cũng có thể là hơi lạc quan nhỉ?. Không biết mình còn mấy năm nữa để tự do học và làm việc như thế này, nhiều hôm 9, 10 h tối mới về nhà, chẳng có cơm ăn, muốn nghe nhạc cũng không được vì khuya rồi, hàng xóm khéo lại cho một bài ca. Mà cái lúc đó nghe headphone thì chả thích. Nhiều lúc ghét từ "bận", ai hỏi thăm, bạn bè hỏi thăm, lúc nào cũng nghệt mặt ra bảo "bận", cứ như là chỉ có mình bận, Những kế hoạch enjoy luôn bị dở dang, những khóa học dự định luôn bị dở dang, nhiều lúc thấy bận thật đấy mà thành ra thật nhàn rỗi, vì lúc không bận thì lại mệt, chẳng enjoy được việc gì. Thèm cảm giác bận thời sinh viên, Làm nghiên cứu khoa học... tổ chức các câu lạc bộ tiếng Anh.
    Có lẽ phải khoanh vùng lại, tuổi trẻ mà, phải tìm nơi nào mình cống hiến được nhiều nhất! Hôm qua đứa bạn thân báo tin đã vượt qua được phỏng vấn, thật vui quá đỗi! Thật hạnh phúc vì ta còn trẻ, những ánh mắt trong veo, lấp lãnh ước mơ và hy vọng, thậm chí cả những ánh nhìn lo lắng nhưng rồi đột nhiên lại thở phào "forget it! " và ánh lên niềm vui vì những ước mơ, hy vọng và không ngừng cố gắng. Sao lại hay thế chứ!
    Tối mai có liên hoan nhạc Jazz, đã có vé mời và cũng rinh được đứa bạn đi cùng. hihihi, thật vui khi được nghe những câu : " trẻ thế, trẻ thế", sắp già đến nơi rồi. Hôm qua lại còn ngồi nói chuyện nghiêm túc với đứa bạn, hơ, chẳng nhẽ những câu phát ngôn "già dặn" thế lại có thể phát ra từ miệng mình. Buồn ghê!
  8. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Vinaphone đoản mạch từ đêm qua thì phải, làm hơn 1h sáng nay, cái mob kêu ing ỏi từng hồi, msg đến nơi cũng nhiều...
    Tỉnh dậy và mắt nhắm mắt mở xem msg, cũng phí cười một tin nhắn, được gọi là "cô bé" Uhm, hoá ra mình cũng chưa đến nỗi già...
    Tự nhiên hôm nay, lại cảm thấy phấn chấn... Từ hôm qua, cái mob mới của mình đã được đổi status thành "Popeye ở đâu?" mặc dù muôn đời ko bao giờ mình sẽ trở thành Oliver
    Nice nice weekend thật tốt lành, nhé
  9. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Vinaphone đoản mạch từ đêm qua thì phải, làm hơn 1h sáng nay, cái mob kêu ing ỏi từng hồi, msg đến nơi cũng nhiều...
    Tỉnh dậy và mắt nhắm mắt mở xem msg, cũng phí cười một tin nhắn, được gọi là "cô bé" Uhm, hoá ra mình cũng chưa đến nỗi già...
    Tự nhiên hôm nay, lại cảm thấy phấn chấn... Từ hôm qua, cái mob mới của mình đã được đổi status thành "Popeye ở đâu?" mặc dù muôn đời ko bao giờ mình sẽ trở thành Oliver
    Nice nice weekend thật tốt lành, nhé
  10. newpages

    newpages Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2004
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Anh đang sử dụng cái urs mà em đã làm cho đấy, để viết vài dòng cho anh, chỉ anh thôi! Em đừng giận nhé!
    Hôm nay lạnh, cái lạnh phủ kín con đường, trên từng khuôn mặt, trên từng cái áo khoác mà mọi người đang mang, trên người em đang co ro sau lưng anh, vì hôm nay em mặc váy. Đó luôn là những bộ mà anh thích nhìn thấy. Anh cũng lạnh, khi nghe em nói hay và dịu dàng, như em vẫn thế, đủ để anh hiểu rằng chẳng nên quá chờ mong ở em một đièu gì khác ngoài tình bạn, là điều duy nhất có thể em mang lại cho anh. THì em ạ, hãy luôn hhiểu là, cho dù có thế nào, với anh, em luôn là người mà anh thương và dành cho mọi tình cảm chân thành nhất.
    Anh thất bại khi cố gắng ở bên em, tiến gần em, nhưng càng muốn lại gần, em lại càng đi xa. Anh thua T, cho dù T ở xa rất nhiều, và cho dù anh đến trước T. Biết thế nào được khi T là người mà em đã dành chọn tình yêu thương. Khi em buồn, anh biết, khi em và T gặp khó khăn, và khi đổ vỡ, anh cũng biết, biết và muốn làm như những đứa bạn xui, rằng hãy tranh thủ thời gian để có thể có em, nhưng cũng ko làm nổi. Có lẽ câu chuyện của anh tẻ nhạt, con người anh chỉ biết có hai chữ chân thành, chưa đủ để làm em vui!
    Thì đây, chờ em đi đám cưới người bạn, gặp được em, chỉ để nghe em nói, cảm ơn những gì đã dành cho em trong suốt thời gian qua, nhưng em biết sẽ ko bao giờ em thay đổi được tình bạn với anh, em muốn anh bình tĩnh nhìn lại sự khác nhau quá lớn của anh và em, rằng em là người tham vọng, em cần và muốn nhiều, và sẽ làm anh mệt mỏi... Em ngồi im, cũng chẳng nói gì, vốn như những lần gặp anh, em cũng ko bao giờ nói nhiều... Lạnh càng lạnh hơn!
    Đã bao lần anh hát trước mặt đám bạn bè, có cả em bài hát Trái tim bên lề rồi nhỉ, em ko vô tình, nhưng em ko phải để dành cho anh. "Tình yêu sâu kín trao em, đã bao ngày thầm lặng... Một trái tim bên lề rất đau, vì biết em chẳng hề biết đâu, tình yêu anh đã trao em rồi" Sẽ mãi mãi là anh...
    Thôi thì anh sẽ mang trong lòng những tình cảm về em mà anh đã có. Chỉ mong rằng, em sớm tìm được một bờ vai ấm, đủ rộng và đủ vững chãi cho em dựa vào, một trái tim đủ thương yêu để yêu tất cả cuộc sống của em, đủ để bao dung cho em và một cái đầu thông minh, hài hước để làm em vui, khi cảm thấy cần.
    Cầu mong em có được 1 người, yêu như anh đã yêu em!

Chia sẻ trang này