1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện một viên chức

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Howcome, 17/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. newpages

    newpages Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2004
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Anh đang sử dụng cái urs mà em đã làm cho đấy, để viết vài dòng cho anh, chỉ anh thôi! Em đừng giận nhé!
    Hôm nay lạnh, cái lạnh phủ kín con đường, trên từng khuôn mặt, trên từng cái áo khoác mà mọi người đang mang, trên người em đang co ro sau lưng anh, vì hôm nay em mặc váy. Đó luôn là những bộ mà anh thích nhìn thấy. Anh cũng lạnh, khi nghe em nói hay và dịu dàng, như em vẫn thế, đủ để anh hiểu rằng chẳng nên quá chờ mong ở em một đièu gì khác ngoài tình bạn, là điều duy nhất có thể em mang lại cho anh. THì em ạ, hãy luôn hhiểu là, cho dù có thế nào, với anh, em luôn là người mà anh thương và dành cho mọi tình cảm chân thành nhất.
    Anh thất bại khi cố gắng ở bên em, tiến gần em, nhưng càng muốn lại gần, em lại càng đi xa. Anh thua T, cho dù T ở xa rất nhiều, và cho dù anh đến trước T. Biết thế nào được khi T là người mà em đã dành chọn tình yêu thương. Khi em buồn, anh biết, khi em và T gặp khó khăn, và khi đổ vỡ, anh cũng biết, biết và muốn làm như những đứa bạn xui, rằng hãy tranh thủ thời gian để có thể có em, nhưng cũng ko làm nổi. Có lẽ câu chuyện của anh tẻ nhạt, con người anh chỉ biết có hai chữ chân thành, chưa đủ để làm em vui!
    Thì đây, chờ em đi đám cưới người bạn, gặp được em, chỉ để nghe em nói, cảm ơn những gì đã dành cho em trong suốt thời gian qua, nhưng em biết sẽ ko bao giờ em thay đổi được tình bạn với anh, em muốn anh bình tĩnh nhìn lại sự khác nhau quá lớn của anh và em, rằng em là người tham vọng, em cần và muốn nhiều, và sẽ làm anh mệt mỏi... Em ngồi im, cũng chẳng nói gì, vốn như những lần gặp anh, em cũng ko bao giờ nói nhiều... Lạnh càng lạnh hơn!
    Đã bao lần anh hát trước mặt đám bạn bè, có cả em bài hát Trái tim bên lề rồi nhỉ, em ko vô tình, nhưng em ko phải để dành cho anh. "Tình yêu sâu kín trao em, đã bao ngày thầm lặng... Một trái tim bên lề rất đau, vì biết em chẳng hề biết đâu, tình yêu anh đã trao em rồi" Sẽ mãi mãi là anh...
    Thôi thì anh sẽ mang trong lòng những tình cảm về em mà anh đã có. Chỉ mong rằng, em sớm tìm được một bờ vai ấm, đủ rộng và đủ vững chãi cho em dựa vào, một trái tim đủ thương yêu để yêu tất cả cuộc sống của em, đủ để bao dung cho em và một cái đầu thông minh, hài hước để làm em vui, khi cảm thấy cần.
    Cầu mong em có được 1 người, yêu như anh đã yêu em!
  2. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Tháng mười hai, lạnh nhưng trời nắng thật đẹp, tay nứt nẻ, cái mũi lại bắt đầu ko thở được, trong túi lúc nào cũng là lọ COLDI... Mười mấy năm rồi, cứ Đông về, lại phải "sống chung với lũ", mãi rồi cũng thành quen...
    Đi từ sáng sớm đến tối mịt, trở về nhà, cảm thấy lạnh... Nhìn vào chỗ Bin vẫn hay nằm, nhớ nó đến phát khóc. Sau hôm cho Bin, anh Tún giận ko về nhà nữa, chỉ ở bên LT... Chẳng biết có ai hiểu ko, nhưng mà mình thì nhận ra điều đó... Anh Tún là con trai, ko nói ra, và ít khi thể hiện tình cảm, nhưng có lẽ sống sâu sắc hơn mình - đứa em gái bưởng bỉnh của anh ấy. Nhưng mà mình hiểu... Cũng ko thể tỏ vẻ giận được, vì mình đang ở trong cái nhà này... Lịch sự và trách nhiệm, giả tạo và thật lòng, cứ rối tung rối mù... Đôi khi mình cảm thấy mệt mỏi, từ quá lâu rồi, mãi cũng ko thể quen được...
    Ăn cái gì, cũng ko thể quên để dành cho Bin, vừa ăn cơm, vừa ngó nồi cơm còn ko, để dành cho nó, vẫn chưa thể quên được. Lại nhớ đôi mắt hiền từ, lúc nào cũng buồn buồn và ướt ướt của nó. Càng cảm thấy con người đôi khi sống dã man thật ... Và cảm thấy hận...
    Đôi lúc ngông cuồng, chỉ muốn nhận lời yêu quách một ai đó, rồi thì nhanh chóng làm đám cưới, để được tự do nuôi và giữ gìn những gì mình thích, để được yêu một ai đó thật lòng, chăm sóc một ai đó vì tình cảm thật sự chứ ko phải vì nghĩa vụ hay trách nhiệm...
    Vòng xoáy: tìm thông tin, làm hồ sơ, nộp đơn, chờ đợi, phỏng vấn... đã tồn tại trong suốt bao nhiêu ngày nay. Hồi hộp chờ đợi, trúng tuyển, rồi lại ko muốn đi. Vẫn chưa cảm thấy thực sự thích thú. Và thế là, lại mải miết kiếm tìm...
    Công việc cuối năm thật bận, quay cuồng đến một lúc thì lại ngồi thở và chơi, hay tán gẫu. Đôi lúc cũng thấy mình sướng thật, trong khi bạn bè nó quay mòng mòng, mình vẫn có thể nhởn nhơ hoàn thành đủ việc, thậm chí tốt... Chưa có cái gì quá sức cả, vì thế, đôi lúc thấy mình chây ỳ!
    Muốn phá phách hay đập nát một cái gì đó, vào lúc này, nhưng chắc là cũng ko thể làm nổi... Phi tiêu vèo vèo và bắt đầu chuyển sang tính điểm, đúng tiêu chuẩn... Cũng ko khá hơn... À, hay là nghe nhạc... Ừ thì nghe, lên mạng search mấy anh chàng đẹp trai mê hồn trận người Italia, Unival, trong đêm Hoa hậu thế giới, biết đâu lại chẳng kiếm được điều gì mới mẻ...
    Nơi cửa sổ đã treo lên đầu lân và đầu mèo Nhật bản, gió thổi làm chúng đập vào nhè nhẹ, kêu leng keng đùng đục nhưng hay lắm! Rất đẹp và ấn tượng nữa... Mong là may mắn, sẽ thật sự đến.......
    ...................... Rất cần, phải, thật sự rất cần..........................
  3. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Tháng mười hai, lạnh nhưng trời nắng thật đẹp, tay nứt nẻ, cái mũi lại bắt đầu ko thở được, trong túi lúc nào cũng là lọ COLDI... Mười mấy năm rồi, cứ Đông về, lại phải "sống chung với lũ", mãi rồi cũng thành quen...
    Đi từ sáng sớm đến tối mịt, trở về nhà, cảm thấy lạnh... Nhìn vào chỗ Bin vẫn hay nằm, nhớ nó đến phát khóc. Sau hôm cho Bin, anh Tún giận ko về nhà nữa, chỉ ở bên LT... Chẳng biết có ai hiểu ko, nhưng mà mình thì nhận ra điều đó... Anh Tún là con trai, ko nói ra, và ít khi thể hiện tình cảm, nhưng có lẽ sống sâu sắc hơn mình - đứa em gái bưởng bỉnh của anh ấy. Nhưng mà mình hiểu... Cũng ko thể tỏ vẻ giận được, vì mình đang ở trong cái nhà này... Lịch sự và trách nhiệm, giả tạo và thật lòng, cứ rối tung rối mù... Đôi khi mình cảm thấy mệt mỏi, từ quá lâu rồi, mãi cũng ko thể quen được...
    Ăn cái gì, cũng ko thể quên để dành cho Bin, vừa ăn cơm, vừa ngó nồi cơm còn ko, để dành cho nó, vẫn chưa thể quên được. Lại nhớ đôi mắt hiền từ, lúc nào cũng buồn buồn và ướt ướt của nó. Càng cảm thấy con người đôi khi sống dã man thật ... Và cảm thấy hận...
    Đôi lúc ngông cuồng, chỉ muốn nhận lời yêu quách một ai đó, rồi thì nhanh chóng làm đám cưới, để được tự do nuôi và giữ gìn những gì mình thích, để được yêu một ai đó thật lòng, chăm sóc một ai đó vì tình cảm thật sự chứ ko phải vì nghĩa vụ hay trách nhiệm...
    Vòng xoáy: tìm thông tin, làm hồ sơ, nộp đơn, chờ đợi, phỏng vấn... đã tồn tại trong suốt bao nhiêu ngày nay. Hồi hộp chờ đợi, trúng tuyển, rồi lại ko muốn đi. Vẫn chưa cảm thấy thực sự thích thú. Và thế là, lại mải miết kiếm tìm...
    Công việc cuối năm thật bận, quay cuồng đến một lúc thì lại ngồi thở và chơi, hay tán gẫu. Đôi lúc cũng thấy mình sướng thật, trong khi bạn bè nó quay mòng mòng, mình vẫn có thể nhởn nhơ hoàn thành đủ việc, thậm chí tốt... Chưa có cái gì quá sức cả, vì thế, đôi lúc thấy mình chây ỳ!
    Muốn phá phách hay đập nát một cái gì đó, vào lúc này, nhưng chắc là cũng ko thể làm nổi... Phi tiêu vèo vèo và bắt đầu chuyển sang tính điểm, đúng tiêu chuẩn... Cũng ko khá hơn... À, hay là nghe nhạc... Ừ thì nghe, lên mạng search mấy anh chàng đẹp trai mê hồn trận người Italia, Unival, trong đêm Hoa hậu thế giới, biết đâu lại chẳng kiếm được điều gì mới mẻ...
    Nơi cửa sổ đã treo lên đầu lân và đầu mèo Nhật bản, gió thổi làm chúng đập vào nhè nhẹ, kêu leng keng đùng đục nhưng hay lắm! Rất đẹp và ấn tượng nữa... Mong là may mắn, sẽ thật sự đến.......
    ...................... Rất cần, phải, thật sự rất cần..........................
  4. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Mùa Đông, đẹp thật nhưng cũng kỳ lạ thật, mang đến bao nhiêu điều kỳ quặc... Năm nay, thời tiết hâm dở, rét muộn, nhưng rồi cũng có lúc chỉ còn 14 độ, chẳng ăn thua so với những năm trước nhưng cũng đủ để cảm nhận một điều gì đó ngày càng lung linh, lung linh nhưng mà mờ ảo lắm...
    Yêu mùa Đông nhất trong các mùa trong năm, khi còn nhỏ, thuở 14, 15, mùa Đông đến làm má lúc nào cũng hây hây đỏ... Hồng rực rỡ nên được gọi là Cà chua... Bây giờ thì ko rực rỡ nữa, nhưng cũng hồng hồng Mỗi tội khi mùa Đông đến, tay chân và mũi đến khổ
    Mười mấy năm rồi cứ đông sang là mũi tịt, tay bắt đầu khô và nứt nẻ... Năm nay, có người mách là xông và hơ tay bằng củ thuốc, thì hơ, chưa biết có đỡ ko nhưng nhìn bàn tay vàng khè, trông rõ gớm... May mà dạo này ko phải đi đâu mấy nên cũng đỡ mất tự tin vì cái bàn tay củ chuối...
    Thôi, chịu khó xấu một thời gian, rồi sẽ có bàn tay đẹp, ái chà, lúc đó thì
    Thôi, chưa măm gì từ sáng, giờ mới nhớ ra, chỉ vì mấy cái bảm vẽ cũ rích từ đời kiếp nào, bây giờ mình bị ôm rơm...
    Cố gắng, cố gắng... Xếp ới ời, đồng nghiệp trẻ thân thương ở đây nữa, sắp có màn chia tay khóc lóc rồi, ko hiểu lúc đó những lời hoa mỹ nào sẽ được nói đây... Mong là ASAP
  5. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Mùa Đông, đẹp thật nhưng cũng kỳ lạ thật, mang đến bao nhiêu điều kỳ quặc... Năm nay, thời tiết hâm dở, rét muộn, nhưng rồi cũng có lúc chỉ còn 14 độ, chẳng ăn thua so với những năm trước nhưng cũng đủ để cảm nhận một điều gì đó ngày càng lung linh, lung linh nhưng mà mờ ảo lắm...
    Yêu mùa Đông nhất trong các mùa trong năm, khi còn nhỏ, thuở 14, 15, mùa Đông đến làm má lúc nào cũng hây hây đỏ... Hồng rực rỡ nên được gọi là Cà chua... Bây giờ thì ko rực rỡ nữa, nhưng cũng hồng hồng Mỗi tội khi mùa Đông đến, tay chân và mũi đến khổ
    Mười mấy năm rồi cứ đông sang là mũi tịt, tay bắt đầu khô và nứt nẻ... Năm nay, có người mách là xông và hơ tay bằng củ thuốc, thì hơ, chưa biết có đỡ ko nhưng nhìn bàn tay vàng khè, trông rõ gớm... May mà dạo này ko phải đi đâu mấy nên cũng đỡ mất tự tin vì cái bàn tay củ chuối...
    Thôi, chịu khó xấu một thời gian, rồi sẽ có bàn tay đẹp, ái chà, lúc đó thì
    Thôi, chưa măm gì từ sáng, giờ mới nhớ ra, chỉ vì mấy cái bảm vẽ cũ rích từ đời kiếp nào, bây giờ mình bị ôm rơm...
    Cố gắng, cố gắng... Xếp ới ời, đồng nghiệp trẻ thân thương ở đây nữa, sắp có màn chia tay khóc lóc rồi, ko hiểu lúc đó những lời hoa mỹ nào sẽ được nói đây... Mong là ASAP
  6. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Biết rồi xẽ có lúc cảm thấy bế tắc nhưng rồi cũng lại tự bằng lòng cho qua - nghĩ là rồi sẽ có lúc qua được thời gian kinh khủng này, thế mà lại trở thành người bị động...
    Chẳng biết bắt đầu từ đầu cho một lá đơn, dù là xin gì thì cũng khó, xin mà. Mà xin thì khó mà cho được. Biết làm thế nào được khi cuộc sống luôn đầy dẫy khó khăn, và sự thử thách, luôn luôn ẩn hiện và thách thức. Nhiều khi tự hỏi mình, chắc là sinh sai giờ, hay chí ít, ngôi sao may mắn vẫn còn đang ẩn hiển đâu đây, cũng có thể sự cố gắng như thế vẫn là chưa đủ...
    Thấy bắt đầu phải refresh lại bản thân mình, có trách nhiệm hơn, cố gắng hơn, không phải chỉ trong hành động, suy nghĩ mà hãy bằng hành động...
    Cũng chẳng nên chê trách ai làm gì, PHÓ GIÁM ĐỐC bị công an sờ gáy, vì mấy vụ biển thủ, sếp cũng đau đầu, nhân viên thì xanh mặt, các thể laọi cứ nháo nhào... cũng đâu phải việc của mình...
    Nói chuyện một lát với một người, cảm thấy vui vẻ và phấn chấn lên rất nhiều. Đã có lúc, chờ mong và hy vọng rất nhiều, giờ thì bình thản... Có thể trong lúc này thì nghĩ thế, nhưng rồi sẽ có lúc cảm thấy buồn và tiếc cho một tình yêu... Biết làm sao được khi cuộc sống luôn biết động và có những biến cố bất ngờ xảy ra, mà, nói theo ngôn ngữ Xác suất thì khả năng của rủi ro luôn nhiều hơn là may mắn... Thế mới lạ lùng chứ
    Có trách nhiệm với bản thân, cố gắng học cho xong, hoàn thành thật tốt như những gì đã cố gắng suốt hơn 1 năm qua. Thời gian cũng ko còn dài nữa, cố gắng lên, nhé Cún ngoan !!!
  7. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Biết rồi xẽ có lúc cảm thấy bế tắc nhưng rồi cũng lại tự bằng lòng cho qua - nghĩ là rồi sẽ có lúc qua được thời gian kinh khủng này, thế mà lại trở thành người bị động...
    Chẳng biết bắt đầu từ đầu cho một lá đơn, dù là xin gì thì cũng khó, xin mà. Mà xin thì khó mà cho được. Biết làm thế nào được khi cuộc sống luôn đầy dẫy khó khăn, và sự thử thách, luôn luôn ẩn hiện và thách thức. Nhiều khi tự hỏi mình, chắc là sinh sai giờ, hay chí ít, ngôi sao may mắn vẫn còn đang ẩn hiển đâu đây, cũng có thể sự cố gắng như thế vẫn là chưa đủ...
    Thấy bắt đầu phải refresh lại bản thân mình, có trách nhiệm hơn, cố gắng hơn, không phải chỉ trong hành động, suy nghĩ mà hãy bằng hành động...
    Cũng chẳng nên chê trách ai làm gì, PHÓ GIÁM ĐỐC bị công an sờ gáy, vì mấy vụ biển thủ, sếp cũng đau đầu, nhân viên thì xanh mặt, các thể laọi cứ nháo nhào... cũng đâu phải việc của mình...
    Nói chuyện một lát với một người, cảm thấy vui vẻ và phấn chấn lên rất nhiều. Đã có lúc, chờ mong và hy vọng rất nhiều, giờ thì bình thản... Có thể trong lúc này thì nghĩ thế, nhưng rồi sẽ có lúc cảm thấy buồn và tiếc cho một tình yêu... Biết làm sao được khi cuộc sống luôn biết động và có những biến cố bất ngờ xảy ra, mà, nói theo ngôn ngữ Xác suất thì khả năng của rủi ro luôn nhiều hơn là may mắn... Thế mới lạ lùng chứ
    Có trách nhiệm với bản thân, cố gắng học cho xong, hoàn thành thật tốt như những gì đã cố gắng suốt hơn 1 năm qua. Thời gian cũng ko còn dài nữa, cố gắng lên, nhé Cún ngoan !!!
  8. princess_of_hell

    princess_of_hell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/06/2002
    Bài viết:
    1.276
    Đã được thích:
    0
    ực,ợ.. Sao Mắt lắc nhà mình lại nằm ở trên họ nhà Viên chức thế này nhỉ.. cướp bản quyền thế nhỉ
  9. princess_of_hell

    princess_of_hell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/06/2002
    Bài viết:
    1.276
    Đã được thích:
    0
    ực,ợ.. Sao Mắt lắc nhà mình lại nằm ở trên họ nhà Viên chức thế này nhỉ.. cướp bản quyền thế nhỉ
  10. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Ợ... chua (đau dạ dày ) Em này ko phải là mắt lác, mà là mắt tròn bi ve, chắc là Chua cống nhìn nhầm roài
    Bản quyền nào nhờ, sao biết là cướp bản quyền... Hỏi kỹ Nhà xuất bản chưa hihi. Tự nhiên ló đến đấy, chẳng mất công đi tìm đâu
    --------------------
    Không hiểu sao, sau Rít đờ , mình lại khoái ông Tà vẹt rẹt này thế, trước hết vì bản tính thẳng thắn,dám chấp nhận sự phản kháng của dư luận rằng Quyến ko thi hành kỷ luật chung thì anh ta sẽ bị loại bỏ, cho dù anh ta có là một sao. Mà ku đó sao gì, chưa siêu nhân đã thành siêu tưởng...
    Dù Vn thua, buồn nhưng chẳng làm thế nào, Đành chờ bạn Lào làm nên bất ngờ thứ hai, như Seagames năm nào loại Malay cho VN được vào... Cứ hy vọng cho dù nó mong manh...
    Mệt quá, lại tịt mũi nữa, ko thể thở nổi... Đến lúc nào đó, sẽ cảm giác hết hơi ko nhỉ... Lo và lo.....

Chia sẻ trang này