1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện một viên chức

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Howcome, 17/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoanghoatientuu

    hoanghoatientuu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2003
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Thu Lan
    Chú nói rằng sợ nhất thằng nào chơi theo cơn .Còn em thì nói sợ nhất ở đời này ai chết cho cái thứ jì đấy không phải là thứ thuộc về con người . Anh thì vẫn thế .Thu về lại chạm mùa hoa , chạm vào thứ hương đời vơ vất lạ . Vị ngọt lùi mặn mòi của miền gió biển không thể kéo anh trở lại với mơ ước nào anh chắp cánh cho mình .Quanh quanh mang mang ủ ấp anh là cỏ xa hương lạ , là cuộc đời rừng rực ảo vọng , khát cháy những vị ngọt , khát đến buốt xiết một trời bình yên không giông gió và bão tố .
    Thu lan như con gái quê , dung dị và đằm thắm đến lạ kỳ , cái thứ hương giếng khơi ngày hanh heo ấy , thứ hương duyên thầm thăm thẳm cuốn tất thảy tan nhoà theo , chới với , chống chếnh như ảo ảnh , như sương khói .Mùa cứ mùa , cơn vẫn cứ hoàn cơn , anh bốc đồng trong từng khoảng khắc mà mình gom góp được , rồi đổ vùi vào bãi đời cạn ráo những hỉ hoan . Một lúc nào ấy thấy muốn giữ lại , muốn víu vó , vun vén , mà chẳng thể nào thoát được cái vòng trói rất chặt của cuộc sống . Muốn thoát hẳn ra để mình còn cảm nhận được thanh tao và mảnh mai các đài em ban phát .
    Nhiều khi chỉ muốn về đấy , gục đầu vào để hòng mượn một lời ru cho êm ả , để mình ngủ , để mình mơ những giấc mơ tuyệt vời nhất đời mình .Để thấy sự mền mại che chở .để thấy sự ngọt lành và mến trừu .
    Thu lan đến rồi đi , qua mùa lại tàn , chỉ còn xác hoa vô hồn , duy có hương còn quyện lại với người mêng mang đến diệu vợi và man mác đến nao lòng .
  2. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Sáng khi tỉnh dậy và trước khi đi ngủ, lúc nào mình cũng nhìn vào gương. Gặp một đôi mắt mở to, tròn, một cái miệng nếu không cười nói thì cũng bình thường như những người khác, gặp một khuôn mặt ẩn hiện sự âu lo... Mà mình ko thể nào thờ ơ được, cứ nói là ko lo, nhưng có lẽ, ko lo nổi được nữa...
    Nhắc đến làm gì nữa nào, mình biết sóng gió rồi sẽ qua... Thử thách, để thấy mình lớn lên; thử thách để biết mình chưa là gì... Thử thách để biết mình là ai, thử thách để biết không phải bất cứ chuyện gì cứ có cố gắng là chưa đủ...
    Một ta, vốn tự tin nhường vậy!
    Một ta, nhanh chóng thích nghi với sự thay đổi cuộc sống!
    Một ta tự trọng tràn đầy!
    Một ta loay hoay với cuộc sống tự lập 3, 4 năm trời chưa xong...
    Một ta, một ta, một ta...
    Một!
    Ta!
    Chẳng còn gì khác nữa!
  3. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Không thể tệ hơn được nữa, cũng tựa như không thể buồn hơn được nữa... Lại là cảm giác chẳng biết mình cần gì và nghĩ gì. Tiên trách kỉ, hậu trách nhân...
    Trời Thu trong xanh và thật mát. Lâu lắm rồi mới có cảm giác từ tốn thế này, nước hồ vẫn thật đầy, xóng sánh gợn lên những làn cuồn cuộn nhỏ...
    Trong lòng một cảm giác chầm chập, tang tóc đi qua. Không một lời hờn oán, không một câu khóc réo rắt trong lòng. Vàng mã thả tung trời, dòng người cúi mặt đi và đi, không một giọt nước mắt. Không ráo hoảnh, mà rất buồn, nếu nhìn vào đôi mắt ấy. Rồi chờ đợi đến lúc đặt một quá khứ xuống lòng đất, lấp lên từng xẻng, từng cuốc. Lúc đấy mới thật quặn đau.
    Nhưng rồi cũng phải trở về với thực tại, rồi dùng cái quá khứ, kí ức đẹp đấy để phấn đấu, để sống cho cái mà đã phải trả, chứ không phải đề vùi lấp quá khứ...
    Buồn và rất buồn. Cái gì sẽ đến, cái gì sẽ đợi chờ ở phía trước.
    Một lần nữa, lại cố gắng đến hơi thở cuối cùng!
    Vĩnh biệt! Chúc cho linh hồn sẽ được siêu thoát!
  4. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Nơi này sẽ chẳng còn là của con nữa, chỗ ngồi quen thuộc, bộ máy tính, đến cái bàn lệch khoá, phải lắt khoá một chút mới mở được tủ... Chỉ một lát nữa, bước ra khỏi ngoài cửa kia sẽ là bầu trời khác, một không gian khác, một cuộc sống khác! Lại bon chen, lại nhọc nhằn oằn lên trên đôi vai, chưa đủ già để có thể chịu đựng được mọi đớn đau, nhưng quá trẻ để nếm trải quá nhiều thất bại...
    Một ngày cuối thu chẳng còn đẹp như ý nghĩa của nó, chẳng còn là những mơ ước xây đắp và đổi mới cuộc sống. Hơi thở của mình là đâu, lối nào mình sẽ đi qua, cánh cửa nào sẽ mở...
    Cúi đầu nhìn xuống đất, thấy 2 giọt nước chảy ra, đưa mặt lên trời, lại là cái nheo mắt nhói lòng ấy! Đôi lúc mệt mỏi, muốn ngủ gục trong vũng bùn đớn hèn, nhưng tự trọng nổi lên, lại không thể đầu hàng dễ dàng đến thế!
    Cho dù thế nào cũng phải biết đối mặt. Dù có thế nào cũng phải hi vọng vào cuộc sống mới! Con muốn gọi Người nhưng có lẽ con không đáng phải không? Lúc nào con cũng là nỗi buồn, là niềm âu lo. Thay đổi thái độ cuộc sống, nhưng chưa thay đổi nổi cuộc đời...
    Tạm biệt anh áo xanh màu hoà bình lúc nào cũng í éo hỏi tên. Tạm biệt cái cửa ngu ngốc đã tặng đến 3 vết bầm tím. Tạm biệt góc nhỏ, tạm biệt con đường dài tít tắp. Tạm biệt ánh mắt nhìn, những lời nói chân thành, cũng đủ làm cay cay sống mũi...
    Tạm biệt! Mình sẽ phải cố gắng nhiều hơn bởi cuộc sống đôi khi khó khăn hơn chúng ta tưởng!
  5. ngooong

    ngooong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2005
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Cuộc đời chẳng bao giờ đến nỗi thật tốt, cũng như thật xấu như người ta tưởng. Rủi-may, may-rủi tạo lên số phận, tạo lên cuộc đời. Biết nói gì vào lúc này đây? Có khi tựa lá cỏ!
  6. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi lại có cảm giác chậm dãi, chậm đến ngẹt thở, đến phát sợ... Hình như cũng chẳng thể khác được nữa nên cũng ko thể làm gì được cho nó tốt hơn!
    Đầu ngày, một giọng nói đã bắt đầu nghe quen tai vang lên mấy câu quen thuộc, ừm, mình có khóc không nhỉ, chính mình cũng chẳng nhớ nổi nữa. Vô thức trả lời có/không như một điều gì đấy thuộc nhiều về chế độ automatic.
    Sáng mở mắt, lại quyết nhắm mắt vào,đồng hồ sinh học của mình dạo này có thể vặn xuống bao lâu thì tuỳ, chắc mấy hôm rồi sẽ quen. Bố gọi, nhanh lên con, không lại muộn đấy! Nghẹn lòng, 26 năm qua rồi, lúc nào con cũng phải để bố lo cho như thế này. Đành trả lời, con đi học nửa ngày bố ạ, chưa đến giờ con đi đâu, bố yên tâm...
    Chuỗi ngày mắc tội sẽ kéo dài đến tận bao giờ. Cảm giác đi qua hết khó khăn này rồi sang khó khăn khác bao giờ mới chấm dứt? Thất bại ê chề và niềm tin ngày càng mỏng mảnh vào ý nghĩa cuộc đời chẳng dậy ta lớn khôn...
    Chính bản thân ta còn nhìn ta dưới con mắt khác. Ngu ngốc, đáng thương!...
    Thôi cứ dặn lòng, đừng gục ngã... Hi vọng sẽ có nhiều điều mới mẻ hơn!
    Cố gắng lên nào, chiaki khờ khạo, ngốc nghếch!!!
  7. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    ...
    Big: may di dau do (ve que) chang han
    Big: hoac di tim cong viec moi
    khim: uhm
    Big: qua giai doan nay may se refesh duoc thoi
    Big: co len
    khim: uhm
    khim: ve phia tao thi ok
    khim: nhung ma ve phia bo tao
    khim: chua biet noi the nao
    Big: bo may lam sao
    khim: ko biet noi the nao voi cu.
    Big: tao cung dang phat chan ve bo tao day, tao mac ke
    khim: tao bo nha nuoc
    khim: bo tao da ko muon roi
    Big: uh
    Big: tao hieu
    khim: cam giac lon the nay roi ma van de bo lo
    khim: chan lam may ah
    Big: cac cu thi luc nao chang lo, may hay mung ve dieu do vi van con nguoi lo cho minh
    khim: may noi nghe co ve triet li qua
    khim: con su that dau co don gian nhu the
    khim: sang nao tao cugn ra khoi nha luc 8h kem
    khim: ve nha luc 6hkem
    khim: co gang lam roi
    khim: chang biet suot ngay chiu vao thu vien den bao gio
    khim: cung met
    khim: toi qua ve phat om
    Big: may cu noi cho bo may biet
    Big: the nay cung moi met that
    Big: tao noi ko triet ly dau, ma su that, bo tao gio lam sao roi
    Big: chang biet cac con la ai, chi nham nham toi ba kia
    Big: bon tao di lam, hay song the nao mac ke
    Big: tao phai noi mot cau, b tao la nguoi ich ky va vo trach nhiem
    Big: bo may con lo lang cho may that ra cung buon chi khi may thay chua lam duoc gi
    Big: nhung nhu the cung la dong vien roi
    Big: hay cho do la may man
    Big: may cu chia se voi bo may, tao tin bo may se hieu thoi
    khim: ve phia bo tao thi ko sao
    khim: con co T
    khim: co ay se nghi ntn
    khim: tao cugn cam thay ko vui
    Big: uh, tao nghi chi con la co ay
    khim: vi cai A, Thang B no cu tien am am
    khim: tao thi mai ko lo noi cong viec tu te
    khim: te the day may ah
    Big: dung lo lang ve dieu day qua
    Big: chua co gi la muon ca
    Big: may bat dau lai cung chang sao
    khim: chang biet the nao
    khim: nhieu khi tu hoi
    khim: minh 25, 26 roi
    khim: van chua cai gi ra cai gi
    khim: khong tinh yeu, khong cong viec
    khim: ko dia vi
    khim: chan lam
    khim: nhung luc the nay, lai nghi den Me.
    khim: tao con phai song cho ca danh du cua me nua may ah
    Big: may giong tao
    Big: tao dang song vi dieu do
    khim: day la dieu ma tao cam thay buon nhat
    khim: moi khi ko lam duoc cai gi nen hon ca
    Big: nhung khi buon chi mong co me de noi chuyen, va dong vien minh
    Big: tao va may ko co duoc dieu do,
    Big: nhung minh van co the vuot qua duoc
    khim: hi`
    Big: may co the thap huong cho me, hoac lam mot dieu gi do de lay lai suc
    khim: tao co cam giac nay 13 nam nay roi
    Big: tao it hon may nhieu, moi co 3 nam, ma nhieu luc buon khung khiep
    khim: cu nghi nhu the lau lam roi
    khim: cuoi cung cung chi giu duoc niem kieu hanh
    khim: trong cach doi xu voi moi nguoi
    khim: trong viec hoc hanh
    khim: trong tinh cam moi nguoi danh cho
    khim: the la het!
    Big: het the nao duoc
    Big: do moi chi la nhung dieu co ban nhat trong cs thoi
    Big: tao nho khi me tao om, chi tiec la con tre so voi tuoi, va mogn duoc lam nhieu thu
    khim: thi tao moi chi co duoc dieu do thoi
    khim: may ko thay sao?
    Big: co thay, nhung van thay duoc nhieu dieu khac nua
    Big: tuoi tre con dai lam
    Big: ngay hom nay ko co nhung mai se co
    khim: uh
    khim: tao lai con hay co cai cam giac chenh venh nua chu
    khim: chang biet minh can gi
    khim: muon gi
    khim: the`m gi
    khim: nhieu luc co the nghi, anh kia co khi minh cung yeu duoc day chu. Roi nhin sang anh khac, nghi la neu minh yeu anh day, minh se the nay, minh se the khac. Toan nghi, rat vien vong! Rat hoang tuong!!!
    khim: hehe
    khim: co khi lai nghi
    khim: minh bang nay tuoi roi van chua co cai gi that su la cua rieng minh
    khim: co khi ve sau se duoc bu dap tron ven
    khim: nghi the thoi
    Big: uh, nen nghi the
    khim: nhung ma van thay tu?i
    Big: may biet tai sao minh co cam giac chenh venh ko?
    khim: ko
    khim: co le vi da cam
    khim: co le vi tao song vi tinh cam qua nheiu
    Big: mot phan nhu vay
    Big: mot phan vi khi can ko co ai giup minh lua chon dung
    Big: may co biet nhieu luc tao ko tu quyet dinh duoc la hay nghi den me tao ko
    Big: nhung co mong cung ko duoc, danh thuc te mot chut
    Big: minh phai tu quyet dinh cho cs cua minh
    khim: uh
    khim: biet, biet!
    khim: tao hay ve cho me tao
    khim: nhung ma doi luc khong the vao duoc
    khim: vi co lau moc qua cao
    khim: luc day chi biet dung nhin tu xa vao ma khoc
    khim: buon the day
    khim: ngay cai viec don gian nhat ma cung chang lam duoc
    Big: o tan dau?
    khim: o ngay Dinh Cong
    khim: chang xa lam
    khim: nhung ma van la nghia trang la`ng
    khim: nen cung lo^m co^m
    Big: uh
    Big: thay nho me thi toi do di, dung xa khoc cung duoc
    Big: khoc xong thay thoai mai hon, coi nhu me cung hieu
    khim: uh
    khim: bao gio o day ve xong
    khim: cung cam thay nhe nhang
    khim: co 1 lan tao den day khoc
    khim: may biet ko
    khim: tu nhien bat huong cua me tao chay bung bung
    khim: tao nghi la luc day me dang o ben tao
    khim: gio thoi rat mat
    khim: va tao cam thay yen long...
    Big: uh
    Big: nghi thoang mot chut
    Big: se thay don gian hon
    Big: cai nay kho lam, phai hoc day
    khim: uh
    khim: cai gi ma chang phai hoc
    Big: hehe
    Big: hoc ngay di
    khim: may day tao nhe???
    Big: uh duoc
    Big: cu lam nhu tao noi, ko co viec se tim viec
    Big: bat dau lai chua muon
    Big: chua co nguoi yeu se di tim va yeu
    khim: hi`
    khim: cu lam nhu don giam lam
    Big: ko don gian
    Big: nhung phai don gian tu phia minh
    khim: tinh vi qua
    Big: may dung lo lang qua, cang lo lang cang thay kho khan
    Big: tao noi that day
    Big: tao da tung co cam giac nhu vay ma
    khim: uh duoc roi
    khim: nhung luc nhu the nay, chi co nhung dua nhu may moi hieu duoc het
    khim: vi may biet tinh tao roi
    khim: dau phai cai gi tao cugn noi ra dau
    Big: uh tao hieu
    khim: noi voi nhieu nguoi, nhung moi nguoi chi noi 1 phan khac nhau
    khim: noi tom lai chang ai duoc dan`h tron ven ca
    khim: hihi
    Big: may nen chia se voi moi nguoi, moi nguoi mot it
    Big: se thay thoai mai va nhe nhang hon
    khim: hi, tao cung dau co nhieu nguoi de chia se duoc
    khim: biet roi con gi nua
    khim: thoi, tao out day. lam may viec da!
    khim: dang om
    khim: hoa ca mat
    khim: ho nhu ga ay
    Big: Uh, thuoc thang vao, do luoi bieng. Co gi cu bao tao!
    ...

  8. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Tiếng nấc giữa đêm dài, khiến mình không thể nào ngủ lại được nữa. Đã cảm thấy có điều gì đớn đau sau tiếng "mày à" quen thuộc... "Tao vừa đi viện C tuần trước..." và rồi im lặng...
    Chợt cảm thấy quặn đau nơi cõi lòng, "bố mẹ chồng để tao về bên này để tao có thời gian nghỉ ngơi, cũng là để có người cho tao đỡ nghĩ quẩn... Tao muốn gặp mày bây giờ quá!"
    Nhói lòng, thân gày guộc và xanh xao, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như sắp khóc, một tâm hồn lúc nào cũng bồng bềnh, đến mức không thể bồng bềnh hơn được nữa... rồi sẽ vượt qua những tháng ngày khởi đầu thế nào đây!!! Muốn ôm nó vào lòng, muốn nhìn vào đôi mắt ướt của nó, nói với nó rằng, phải vững tâm, chuyện đó là chuyện bình thường... Và đó là cái số của đứa bé chưa được ở lại với bố mẹ của chúng...
    Nó cứ đeo đuổi với suy nghĩ, vì gia đình chưa muốn, nên nó mới không ở lại, vì tao không sẵn lòng đón nhận nó, nên cái tin ấy quá đỗi bất ngờ và gây shock với gia đình, với cả bản thân tao... Nhưng rồi mọi người lại phải mỉm cười... Thế mà nó bị ngộ độc...Tai ù đi... Mày không được nghĩ thế, đấy là phận người, đấy là vì nó bị ngộ độc, chứ ko phải do mày không mong muốn... Im lặng, thay đổi sắc giọng...
    Những lúc thế này, 2 đứa ở 2 đầu dây lại là sự may mắn, nếu không, sẽ làm thế nào đây! Chẳng nhẽ chỉ biết nhìn nhau mà khóc...
    Mai tao sẽ qua nhà mày, tao sẽ tìm hoa lưu li mày thích nhé!
    Cuộc đời buồn, gắn cùng với thân phận buồn, kiếp người, số phận... Linh tinh hoà thành một bản nhạc đôi khi hỗn tạp...
    Chẳng thể ngủ nổi nữa...
    Tạo message, report..
    ...
    Lại là cuộc đời...
  9. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Đêm qua, như một kẻ ốm dở, nó móc họng đến 5, 6 lần. Đã 2 ngày rồi, nó chẳng ăn được cái gì cả, đến sữa là loại thức uống dễ nuốt nhất nó cũng không nuốt nổi... Nếu nó đã có chồng, có khi đấy là dấu hiệu đáng vui mừng, thế nào mọi người cũng lại hỏi han, bắt đi thử này nọ... Nhưng, nó vẫn là một tâm hồn cô độc. Nó buồn nôn đến không thể nào hiểu nổi, nhưng nó biết đấy là hiện tượng mỗi lần nó bị sốt. 23h05: đầu đau như búa bổ, bắt đầu hoả bốc ngùn ngụt trên đầu, nó thấy người nóng hầm hập. Mặc thêm một chiếc áo, đi tất vào chân, đắp chăn và uống 2 viên Pamin, nhắm mắt..
    4h30 phút, nó tỉnh dậy, ho một tràng rát cả cổ, nước mắt tràn ra, và bắt đầu lại nôn. Nó quyết định, sáng sẽ bảo với bố, hôm nay con xin nghỉ, ko thể đi làm nổi nữa. Nhưng không hiểu sao, sáng sớm, bố nó đã đập cửa uỳnh uỳnh, nhanh lên không lại muộn... Dờ dẫm bước ra khỏi giường, đầu đau búa bổ và mắt sưng húp híp, nó mò dậy, dắt xe, sang đến nhà ông anh trai, nó lăn đùng ra giường. Bà quản gia và đứa cháu nhỏ xanh xao nhìn nó...

    Thiêm thiếp đến tận giờ, tự dưng ngẹt thở, cổ họng vướng đờm không biết cách nào để lấy ra, nó thi thoảng lại đằng hắng 1 cái thật dài, vô ích!!!
    Chợt cảm thấy cô đơn, buồn và lãnh lẽo quá. Giờ thì nó hiểu, vì sao H. luôn cảm thấy cần nó, chỉ khi H buồn và thất bại... Hôm trước, H nói với nó, giọng rất buồn qua điện thoại, "Anh muốn được ở bên cạnh em lúc này quá. Muốn được ...". Tai nó ù đi, thực ra không phải vì xúc động, mà nó biết lại có chuyện gì xảy ra với H rồi... Nên nó im lặng... H vẫn hiển hiện hàng ngày, trong các tin nhắn nó nhận được, thi thoảng là những cuộc nói chuyện điện thoại dài dòng chẳng mang nội dung gì hết...
    Trước đấy nữa, khi T trở về HN, mặt dù 2 đứa đã chia tay nhau, nhưng trong lúc bảng lảng và trong khung cảnh lãng mạn, T cầm tay nó, ôm nó, hôn lên mái tóc của nó, và ... Nó phản ứng lại và chỉ kịp nhận ra rằng, một chiếc hôn tình cờ sượt qua đôi má bầu bĩnh đáng yêu của nó... Và nó tức giận... Lòng tự trọng nổi lên, nó im lặng và không nói gì nữa. T. hiểu tính nó, vội vàng xin lỗi và nói với nó rằng, đấy là lúc yếu đuối nên không làm chủ được cảm xúc... Nó lặng thinh không nói gì cả, trong lòng là một cảm giác nửa thương lại, nửa coi thường... Đêm ấy, nó đã khóc rất nhiều, sự thất vọng về một con người, về một thứ mà nó đã gọi là tình yêu chỉ là một kỉ niệm, buồn đến nỗi giờ nó vẫn sợ cái giây phút nó và T cuối cùng ở bên nhau...
    Nó nghĩ đến 1 người, càng tỏ ra cứng cỏi, thì người ấy lại càng trở thành một kẻ yếu ớt. Cái độ nghênh ngang, lúc nào cũng ồn ã chẳng thể dấu nổi những phút giây chững lại khi chợt nghĩ đến miền đau... Nó hiểu, nó thương và nó cũng bỏ qua rất nhiều những gì nó có thể giận. Nó hiểu có những cuộc điện thoại bất kể giờ giấc, những lúc cảm hứng nổi lên ầm ầm, là khi hắn muốn được sẻ chia, thì hình như chẳng còn ai khác ngoài nó có thể kiên nhẫn ngồi nghe những lời nói hể hả đôi khi quá trẻ con, hồn nhiên đến độ ngộ nghĩnh, mặc dù đôi khi nó biết, hắn chẳng cần nó nói, chỉ cần nó nghe. Thế là đủ!
    Bên cạnh nó có rất nhiều bạn bè, kẻ không tôn trọng có, người tôn thờ và yêu thương cũng nhiều, nhưng không hiểu sao, nó vẫn chưa sẵn sàng để quyết định đẩy 1 trong những mối quan hệ ấy đi xa hơn nữa. Nó vẫn hàng ngày lụi hụi đi về, lang thang trên phố một mình, suy nghĩ một mình, buồn và suy nghĩ một mình, không lời yêu thương, không ánh mắt nhìn, không một kẻ khờ lúc nào cũng sẵn sàng ở bên cạnh nó khi cần... Và để rồi, nó luôn cảm thấy cô đơn, buồn, trống trải đến nỗi cảm thấy cuộc đời vô vị khi mãi lúc nào cũng độc lập quá.
    Dạo này, nó hay nghĩ đến một người nào đấy để nó có thể yêu. Nó hay nghĩ đến vị ngọt ngào hay sững sờ của nụ hôn nồng cháy, hơi ấm toả ra từ người mà nó đang ở trong vòng tay của họ, hơi thở của người ấy, giọng nói thân thương, điệu cười quen thuộc, hoặc giả lúc người ấy nhăn mặt cau có tức tối, với nó cũng sẽ là những điều đáng yêu nhất bấy giờ... Nó nghĩ đến cảm giác lúc nó xọc 5 ngón tay vào mái tóc ngắn tũn tĩn của người ấy, vuốt lại cho đỡ khỏi bù xù lúc hắn vừa hớt hải phóng xe đến nhà nó cho đúng giờ; nghĩ đến bàn tay to gấp đôi tay nó vuốt vuốt mái tóc dài, thẳng và lúc nào cũng mườn mượt của nó... Tự nhiên nó lại cảm thấy thèm được để bàn tay mình lọt thỏm vào trong đôi bàn tay ấy...
    Đôi khi chợt nghĩ đến T., chẳng còn buồn nữa, nhưng vẫn cứ không hiểu sao nó để đến gần 3 năm trời yêu thương vô vọng, không một lời hứa hẹn, nó cũng không cho T hứa hẹn điều gì; không một đòi hỏi, không một yêu cầu, và để rồi một ngày, cái mà nó nghĩ là tình yêu ra đi một cách đơn giản và cũng không kèm theo các điều kiện!
    Đôi khi nó cũng nhớ H, muốn ở trước mặt để có thể có nhiều kỉ niệm hơn, để có thể hiểu H hơn, và biết đâu... Nhưng rồi nó lại nghĩ, bản thân nó hiểu nó nhất, cái mà nó cần thì H chẳng có. Và thế lại thôi!
    Đôi khi nó nghĩ đến kẻ vẫn tự nhận mình là đứa khôn hơn tất cả mọi người, và nghĩ, khi hắn đau đớn, khi hắn vui vẻ, thay vì là những lời nói líu lo trên đt, nó sẽ đưa bàn tay mình ra, cầm vào tay hắn, chẳng nói gì hết - đúng như cái cách mà đôi lúc hắn vẫn oang oang nói - để hắn tự nhận thấy rằng, chẳng phải dễ dàng gì để nhận ra ai là người hắn cần, và thế nào là không phù phiếm! Bởi nó tin, bàn tay nó dù rất nhỏ nhắn, nhưng nó có thể làm tất cả, nếu nó muốn và nếu nó quyết tâm.
    Đôi khi nó vẫn thường nghĩ, nó chán tất cả những gì mờ nhạt chẳng rõ ràng, nó chán những thứ bảng lảng, chán những thứ gọi là "gió mát"... Nó biết đã đến lúc nó cần một cái gì thực sự, cần một cái là của chính nó. Nó đã đủ tuổi, đủ tự tin và đủ những gì cần phải hiểu, cần phải chiêm nghiệm, cần phải chia sẻ, cần phải hi sinh...
    Mắt nó nhoà đi, nhưng nó vẫn muốn tất cả những gì nó ẩn chứa trong lòng bấy lâu được nói thật lòng. Chưa bao giờ nó thấy, nó chính là nó, như lúc này!!!
  10. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Tròn 1 tuần sau cái ngày mình thấy buồn hơn bao giờ hết, thế mà cảm giác thời gian trôi chậm kinh khủng, nặng nề mỗi lần đứng trước mặt cha, dối lòng khi lúc nào cũng tươi cười hồn nhiên đầy vô lo... 1 tuần là 7 ngày, có đến 5 ngày lăn quay ra ho hắng, sổ mũi, nhức đầu .v.v Để rồi bọn bạn mò đến, nhìn thấy cái mặt nhăn nhó đến tội của mình, chúng nó lại lo mình mất thăng bằng và khuyên là nên đi nghỉ đâu đó một thời gian!
    Mình thèm đi xa, đi đâu đó khoảng 2 tuần, để được hoà mình vào thiên nhiên, vào rừng núi, đồi, ruộng bậc thang, hoa dại nở... Hoà vào ánh nắng sớm, sẽ làm da mình xạm lại, nhưng còn hơn là bị cớm nắng. Nhưng nhìn trên bản đồ VN, gần như chẳng còn chỗ nào là mình chưa đặt chân đến, trừ SP, PT, PQ, ĐL...Ước mong một một lúc nào đó, đủ thời gian, đủ tiền để có thể phóng đi, có thể một mình như dạo nào, có thể với một đứa bạn nào đấy cũng điên như mình. Thời gian bây giờ có vẻ rất triệu phú, nhưng tiền nong lại là một vấn đề nan giải... Tốt nghiệp, học phí, tiền ăn hàng tháng, xăng xe, điện thoại v.v. Mình vẫn còn phải tồn tại!
    Mình bắt đầu quen dần với sự cảm thông pha một chút thương hại, ai biết thì nói với mình rằng, cũng là một cách để thay đổi cuộc sống; Ai không rõ thì hỏi han, thế nào; còn thế nào nữa, mọi chuyện vẫn bình thường! Ai biết rồi thì hình như toàn né tránh, sợ mình lại bị tổn thương; sợ mình stress, sợ mình bị điên lên vì phải suy nghĩ! Nhìn trước gương, tự phục cái tài lấy cân bằng của mình, nhanh đến mức chính mình cũng không nghĩ là có thể nhanh đến thế; thích nghi với cuộc sống mới cũng nhanh, đến nỗi mình cũng sợ mình là kẻ vô lo!
    Có ai đó nói rằng, cứ khi khó khăn, tưởng chừng như không vượt qua nổi, thì lúc đấy mình sẽ vượt qua. Cuộc sống của mình sẽ luôn phải đối đầu với những khó khăn... Mình hiểu và ngày càng thấm thía câu nói ấy...
    Cái lúc tưởng như vô vọng ấy, mình chợt có một niềm hi vọng... Nhỏ bé và le lói, như ngọn lửa nhỏ mới được thắp lên. Nhưng dù sao cũng là hi vọng... Mình sẽ thử, sẽ chuẩn bị thật tốt cho cái sự "thử" ấy...
    Ở đâu đó có câu nói thế này: "khó khăn chỉ là chuyện vui đùa"... Với mình, không đến nỗi đơn giản như thế, nhưng mình nghĩ, khó khăn là thử thách trong mỗi cuộc sống của mỗi con người!
    Vì thế, đừng để mất lòng tin vào cuộc sống, vào chính bản thân mình, phải không bạn?

Chia sẻ trang này