1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện một viên chức

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Howcome, 17/09/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua, một đôi mắt híp tịt khi cười, khiến mình chợt nghĩ đến chú heo đất chuyên để tiết kiệm tiền và sẽ dùng đến khi nào cần thiết và trong những trường hợp quan trọng... Trong đầu nảy xinh ý nghĩ, gọi tên... Heo đất ụt ịt, khụt khịt... hì hì hì...
    Hôm trước, lang thang vào chùa với một đứa bạn, lòng thanh thản không suy nghĩ, cái cửa thiền luôn tìm đến khi cầu AN... Chẳng bao giờ mở cửa đón ta. Chợt nghĩ, giả sử mình có muốn đến ở đây, chắc chắn sẽ nhận được cái lắc đầu: " Con còn nặng nợ với đời trần...". Đấy là suy nghĩ, chứ chẳng thể vượt qua những cơn thèm khát bụi đời...
    Về nhà, dậy con bé cháu cái trò hôn mũi và híc híc mũi vào nhau. Con bé thông minh, học nhanh... khiến mình lúc nào cũng muốn hôn lên cái mũi tròn xoe và đôi má bầu bĩnh trắng muốt của nó.
    Đôi khi nghĩ cuộc đời thật đẹp, thật nhiều ước mơ... Đôi lúc nghĩ đến một điệu cười rất trẻ con, nghĩ đến một thân phận cuộc đời đôi lúc tưởng đớn đau chẳng thể nào vượt qua...
    Cuộc đời, số phận... Xoay vần tạo nên nhiều điều bất ngờ...
    Đôi lúc, ước mơ có thể đi đến tận cùng, để trả lời câu hỏi: Cuộc đời? Số phận? Tạo hoá? Có thể nào biết trước được không?..
  2. bonghoa

    bonghoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2004
    Bài viết:
    2.294
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Ta cầu chúc em không bao giờ quên hương vị cuộc sống??..
    Đưng quên nhé em, cuộc sống không bao giờ ngừng cho em cơ hội mới?
    Chỉ cần trong em có một niềm tin?
    Ta cầu chúc em sẽ mãi vui tươi?
    Mong em sẽ sống, sẽ vui và không bao giờ ngừng nhảy múa?
    Bởi cuộc sống trôi đi không ngừng nghỉ..
    Sống nhé em để yêu mãi cuộc đời này?
    Ta cầu chúc em sẽ không đầu hàng?
    Khi định mệnh đòi em gục ngã
    Nhớ nhé em?
    đôi khi những niềm đau?
    là cơ hội em vượt lên phía trước?
    Để thực sự yêu cuộc sống đến tận cùng?
    Hứa với ta nhé, em sẽ không từ bỏ..
    Sẽ mãi vui tươi?
    Để năm tháng trôi đi không nuối tiếc?
    Bởi em đã sống và yêu cuộc đời này?

    @lời bài hát này rất hay,em chỉ dịch được nghĩa qua qua thôi ,ko được sát lắm
  3. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Chỉ có thuyền mới hiểu
    Biển mênh mông nhường nào
    Chỉ có biển mới hiểu
    Thuyền đi đâu về đâu
    Những ngày không gặp nhau
    Biển bạc đầu nỗi nhớ
    Những ngày không gặp nhau
    Lòng thuyền đau rạn vỡ
    ...
    Nếu phải cách xa anh
    Em chỉ còn bão tố...​
    Muốn...
    Nơi nào...
    Sẽ bình yên?...
    [​IMG]
    My Pix from Sw.land
    Được Howcome sửa chữa / chuyển vào 09:14 ngày 22/10/2005
  4. skept82

    skept82 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2003
    Bài viết:
    1.056
    Đã được thích:
    0
    Hic, tặng Hao-com thuyền và nàng tiên cá skept nè chụp. Relax nha.
    [​IMG]
  5. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Chị ơi, đôi khi em cũng thèm được như nàng tiên cá.. HI sinh hết mình vì một cái đáng được hi sinh, đi đến cùng cảm xúc xem nó thế nào... Nhưng cuộc đời không phải là truyện cổ tích, đẹp như những gì Andersen đã viết! Vẫn mãi chỉ là cảm giác... Đôi lúc lay động, nhẹ nhàng... Gió qua và lại bình lặng...
    Đêm qua ngồi nghĩ, cuộc đời mình có vô nghĩa không nhỉ khi xung quanh đôi người nói : "Chán mày lắm rồi...". Cảm giác tồi tệ đang mang trong lòng có phải ai cũng nói được, có phải ai cũng hiểu, và có phải muốn nói gì thì nói...
    Xáo trộn, linh tinh, lang tang... Bòng bong... Đôi lúc mệt mỏi, em muốn mình sẽ bị quên lãng... Chẳng còn biết em là ai...
    Cánh buồm... Chở đầy ước mơ... Em vẫn mãi đi tìm Cánh buồm đỏ thắm năm nào...
    Được Howcome sửa chữa / chuyển vào 14:32 ngày 24/10/2005
  6. mactoc

    mactoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2004
    Bài viết:
    2.339
    Đã được thích:
    0
    Trời đột nhiên trở gió, mưa rét căm căm, nhớ mãi cái ngày hôm đó, gần 14-2. Mới quen anh, nhưng cảm giác như đã thân thiết từ lâu lắm rồi. Rét là vậy, mưa to là vậy mà vẫn thấy trong lòng một cảm giác ấm áp lạ lùng. Không phải đơn thuần là tình cảm nam nữ, một tình bạn vô cùng trong sáng và cao cả.
    Cách xa nhau, nhưng em luôn mong anh tìm được hạnh phúc riêng mình. E cũng đang hạnh phúc bên chồng sắp cưới của em
  7. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Em biết ngừng hi vọng là ngừng cuộc sống! Đôi lúc oải thất vọng rồi mọi việc lại chẳng có điểm dừng...
    Em sẽ tạm đóng lại khung trời mơ ước với biết bao hi vọng và tâm sự... Sẽ là những cái nhắm mắt lúc nào cũng cảm thấy cồm cộm ngổn ngang... Sẽ là những lúc chẳng buồn mà nước mắt cứ chảy... Sẽ là những ngày thuốc thang kéo dài...
    Nhưng rồi em lại nghĩ đến việc sách vở, em sẽ handle nó thế nào đây? Em đã hi vọng vào sách vở, sẽ mang đến cho em khung trời mới, phù hợp và đi đến thành công... Thì em sẽ phải dừng nó lại? Em không thể, bởi em không thể dập tắt ước mơ cháy bỏng của mình... Em không thể bỏ vì thế mà bỏ dở ước mơ...
    Bởi ngừng hi vọng thì với em là ngừng sống, anh biết không?
  8. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Anh bước vào cuộc đời em, theo cách đơn giản mà chẳng hề dễ dàng, để rồi một ngày, em bỗng nhận ra rằng, em bắt đầu biết nhớ đến anh. Để rồi mỗi tối khi trở về nhà, lúc nào em cũng nhớ đến ánh mắt và nụ cười ấy...
    Em đã hi vọng, và em đã im lặng chờ đợi bí ẩn của số phận. Em đã từng nghĩ, nếu chỉ vì mình sẽ thiệt thòi một chút nhưng người mình yêu thương sẽ mãi mãi là của mình thì em cũng sẵn lòng... Hi vọng nhiều rồi triền miên thất vọng... Em bắt đầu nhận ra anh chẳng như em tưởng... Em sợ lời nói đôi lúc trống không, chẳng có một chút tình cảm nào trong đấy, lạnh lùng và vô tâm, chẳng cần nghĩ người khác sẽ thấy thế nào... Và rồi em quyết định, có lẽ chúng ta chỉ nên là bạn, như thế sẽ đỡ làm mệt mỏi nhau hơn. Bởi em là đứa cầu toàn, cái gì không được như em mong muốn, thì em sẽ dễ thất vọng, mà em đã thất vọng là em im lặng... Như thế thì sẽ đáng sợ lắm anh à!
    Ngay cả bây giờ, khi nỗi buồn của em nhiều đến nỗi em không biết giải quyết nó lần lượt như thế nào, tương lai của em sẽ ra sao, cuộc đời em vấp ngã không ít nhưng chọn đường bằng phẳng để đi thì hình như em không thể. Thử thách, khiến người ta chai lì cảm xúc... Nhưng em chấp nhận... Khó khăn sẽ còn nhiều, đớn đau và nước mắt sẽ còn chảy, nhưng em không nản lòng, bởi em tin em không phải là kẻ đớn hèn!
    Em nghĩ đến sự sắp đặt! Em ghét nhất sự sắp đặt trong cuộc đời. Vì thế em luôn tự muốn tìm những gì phù hợp, tự đứng trên đôi chân mình, chẳng cần đến những cầu xin, những sắp đặt tay bắt mặt mừng. Em không thích cuộc đời của em là những lối đã được vạch kế hoạch, em sẽ là đứa thụ động nhìn vào sự sắp đặt ấy, mỉm cười, và làm theo đúng như những gì người sắp đặt bày ra...
    Em đã tìm cách trốn tránh tất cả các "anh tài" mà gia đình và bạn bè mang đến. Họ là những người lớn, thành đạt, giỏi giang và đáng mến. Em quý họ, nhưng yêu thì không thể, bởi em biết em không thích những thứ phải gượng ép. Vì thế, cứ hết năm tháng, người này đến, người khác lậi ra đi, em thì vẫn cứ một mình đi về, nhưng lại cảm thấy thoải mái. Để một vài tháng sau gặp lại, người ta chìa ra trước mặt em một tấm thiệp hồng, em lại cảm thấy trong lòng có điều gì đó mang mác. Buồn cười thật, em sợ cái cảm giác ấy... Lúc nào cũng tươi cười nói vui: "Từng người bỏ ta đi, như những dòng sông nhỏ... "
    Em thích đi một mình lúc đêm khuya, đường phố bây giờ thừa an toàn nếu chẳng may em có về muộn. Đi một mình là em thoả sức nghĩ ngợi, thoả sức lẩm nhẩm hát những bài em thích, thoả sức hít hà không khí tươi mát đêm đêm... Có một người đi bên cạnh, với em hình như cũng chẳng nghĩa lý gì...
    Em kì lạ, đã bao lần anh nói thế rồi, em khác hẳn với những cô gái khác? Em cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng có thể cái bản tính nó lớn hơn nhiều những cái yếu mềm... Bởi thế, em sẽ chưa đầu hàng một ai đấy, nếu họ không biết cách làm em im lặng đúng lúc!
    Anh thành đạt, anh giỏi giang và anh có trí. Điều ấy thì em hiểu và em cũng chỉ vì những điều ấy mà em muốn có một mối quan hệ tốt đẹp hơn. Và căn bản, em muốn mọi người biết, chẳng cần phải sắp đặt gì, em cũng sẽ có được một người mà chính em "kiếm" được nơi cuộc sống này! Nhưng rồi cũng có khác gì đâu... Ngày nào cũng từng ấy câu... Nhiều đến nỗi chính em đã tự cho mình cái quyền không trả lời tin nhắn nữa... Anh sẽ nghĩ thế nào về em, em không biết, em chỉ biết rằng, có lẽ, anh sẽ lại là một dòng sông nhỏ, lững thững trôi đi...
    Em nghĩ đến người khác, em nghĩ đến giọng nói, ánh mắt, điệu cười, tác phong của một người, thầm so sánh với những người mà em đã gặp... Đôi lúc suy nghĩ nổi loạn, em thấy em có thể chấp nhận và bỏ mặc tất cả... Em biết em sẽ phải... em sẽ phải... chắc chắn là thế...
    Công việc, cuộc sống, sách vở, bạn bè, gia đình... Mọi thứ cứ cuốn lấy em, đẩy em từ khía cạnh này, phạm trù khác... Với em, được sống tự do, được đi khắp nơi trên trái đất này, được phấn đấu, được làm việc, được yêu thương chăm sóc gia đình... thế là chẳng có gì hạnh phúc hơn!
    Tình yêu ư? Bây giờ em chưa nghĩ đến... Bởi em biết, em vẫn còn có một trái tim, một tâm hồn đầy thương yêu...
    Nước sông sẽ trôi qua, làn nước mới sẽ trong lành và tinh khiết hơn, hoặc giả có vẩn đục hơn thì em cũng chẳng nghĩ đến nữa! Lúc này, em chỉ nghĩ đến cuộc sống của chính mình. Làm thế nào để thật tốt...
    ... Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mê...
  9. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0

    ...
    Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
    Áo em sơ ý cỏ găm dày
    Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
    Ai biết lòng anh có đổi thay?

    Được Howcome sửa chữa / chuyển vào 19:10 ngày 05/11/2005
  10. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Nước mắt không còn chảy, nhưng nỗi lo thì vẫn tràn ngập trong lòng... Công việc ngổn ngang, tương lai vẫn còn có nhiều thách thức, chờ đợi là phía trước... Thở dài đánh sượt, nỗi lo lúc nào cũng ở bên, cũng như nỗi buồn lúc nào cũng đang cùng sát cánh...
    Mai này rồi sẽ ra sao?
    Cái tuổi mới lại sắp đến gần, năm nay sẽ không còn những nhớ nhung, những ngóng chờ đợi, rồi tiếng nhẩy cẫng lên sung sướng khi nhận được thông báo của bưu điện, rồi tiếng nói thì thào ấm áp bên tai với lời chúc lúc nào cũng mang nhiều điều ý nghĩa... Nhiều điều mới đón chờ, nhưng nỗi buồn vẫn còn đấy, mang mầu sắc khác đi nhiều... Nỗi buồn chẳng còn dầy, nhưng vẫn luôn ẩn hiện... cùng với hạnh phúc, cùng với hạnh phúc tràn ngập trong lòng...
    Đêm qua, con bạn thân gọi điện, mọi hiểu lầm và tức tối xoá tan trong lòng. Lại được quan tâm và hỏi han, thích gì, mua gì, mua thế nào, kiểu dáng, kích cỡ... Cái đứa trẻ con trong mình lại hồi hộp lớn, ờ, tao thích và tao thích... Hí hửng đón chào món quà chúng nó mang đến nhiều hơn là đón chào tuổi mới... Tuổi ngày càng một nhiều, cái cảm giác hồi hộp, mong chờ cái ngày chàng hoàng tử sẽ gọi điện nói lời chúc mừng sinh nhật đúng vào cái thời khắc mẹ sinh mình ra, và có thể sẽ hát tặng mình một bài hát mà mình yêu thích "khi chiếc lá xa cành, lá không còn màu xanh... Có gì đâu em ơi, tình yêu là sự sống..."... ngày càng mờ dần... Đôi lúc tự cười mình, hoang tưởng!!!
    Thở dài 1 cái nào.... Nắng bắt đầu lên sau những ngày u ám, hưu quạnh, nụ cười bắt đầu thắm hơn... Dịu dàng và đằm thắm... Có phải là mình không nhỉ, khi bước sang tuổi 26 đến nơi rồi...
    Đời đôi lúc có đôi khi...

Chia sẻ trang này