1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyên Mục Âm Nhạc & Đời sống

Chủ đề trong 'Bắc Giang - Bắc Ninh' bởi havalo, 17/06/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. pinks_lips

    pinks_lips Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    822
    Đã được thích:
    0
    Tiếp theo ( trang 2) TIỂU THUYẾT TÌNH YÊU BẤT TỬ
    Gần đây có một bài báo thẳng thắn nhận xét về cách ứng xử, nói chuyện của cô, cũng như về cách ăn mặc, trang điểm khá là quá đáng của cô. Có thể nói đó là bài viết cay nhất từ trước tới giờ. Tuy bề ngoài cô luôn tỏ vẻ bình thường, xem như không có chuyện gì xảy ra để bạn bè, người thân đừng lo lắng về mình nhưng trong lòng thì cô lại rất buồn. Ko nhiều người cảm nhận được điều đó, trừ anh. Khi đọc bài báo, anh biết thế nào cô cũng buồn lắm mặc dù đã mấy năm rồi, chuyện dư luận báo chí ko còn làm cô bận tâm nũa. Nhưng con người ai cũng có mức chịu đựng, huống chi cô là một người sống xa nhà, ít sự quan tâm của gia đình, Anh rất hiểu điều đó, anh ko nói gì trước mặt cô, ngay cả lúc chỉ có 2 người anh cung ko đề cập đến chuyện đó. Anh tin cô có thể tự vượt qua được, sự an ủi bây giờ chỉ làm cô yếu đuối thôi, co nên đón nhận sự thật và cố khắc phục. Cô hình như ít nói đã ít nói hơn từ ngày đó. cô chỉ biết lao vào công việc đến nỗi cô gầy hẳn & xanh xao đi. Nhưng rắc rối ko dừng ở đó, vào 1 show diễn cuối cùng của cô trong ngày, ngoài những đoá hoa, món quà nhận được còn có 1 lá thư nữa. Trong lúc ngồi một mình trên xe chuẩn bị về thì cô mở thư đọc. Đó là 1 bức thư nặc danh, lời lẽ đầy đe doạ kèm theo những lời cay độc. Cuối thư là 1 chiếc đầu lâu đầy máu bên 1 cây súng. Lúc đầu cô hơi hoảng nhưng chỉ vài giây sau đó cô bình tĩnh trở lại vì nghĩ mình chảng gây thù oán, chắc đây là trò đùa quái ác của ai đó. Cô bắt đầu thấy ngột ngạt và ko muốn ở trong xe thêm 1 giây nào nữa, cô bước ra ngoài và dự định sẽ đi bộ về nhà để thư giãn, tạo thoải mái cho tâm hồn. Thấy cô bước ra khỏi xe, T.H hỏi cô: - Em đi đâu thế?
    cô mỉm cười: - Em ko đi xe đâu, ngột ngạt lắm, em sẽ đi bộ về nhà. Hẹn gặp lại anh ngày mai.
    Biết dạo này co khá buôn nên H nghĩ đi bộ se làm cô bớt căng thẳng, anh cười:
    - Ừ, nhớ cản thận xe cộ đấy!
    Cô cười lần cuối rồi quay đi. Đường xá thành phố về khuya khá là yên tĩnh, nhà nào nhà nấy đóng cửa im lìm. Cô cảm thấy mình có khá hơn nhiều. Trong lúc này, khi thấy cô ko còn ở trong xe, anh hỏi H:
    - Mỹ Tâm đâu rồi anh?
    - Cô ấy đi bộ về rồi. Tội nghiêp, lúc này có nhiều chuyện quá, đi bộ giúp Tâm bớt căng thẳng hơn.
    Tuy vậy nhueng trong lòng anh chẳng an tâm tý nào, một cô gái trẻ mà đi bộ lúc đêm khuya thế này thì ko tránh khỏi nguy hiểm, huống chi là 1 người nổi tiếng. Khi nghĩ đến đây, anh lắc mạnh đầu 1 cái rồi nghĩ " ngốc thật, tại sao mình cức nghĩ xúi quẩy thế ko biết? Dù sao thì cô ấy cũng lớn rồi". Nghĩ như thế nhưng anh cũng chẳng an tâm chút nào, chợt anh nhìn lên trời thấy ko có trăng có sao mà chỉ thấy 1 đám mây đen kịt," chết rồi, trời mưa". Chỉ cần nghĩ đến đây thì anh liền phóng 1 cái như tên bay nhưng vẫn kịp quay lại nói với H: - Em về trước, hẹn gặp anh ngày mai.
    H chưa kịp nói gì thì bóng anh đã khuất sau góc đường. Anh đoán quả ko sai, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa rất nặng hạt, mưa như trút nước. Những giọt nước như nhũng hòn đá cứ đổ ào ào trên người anh đau điếng nhưng anh ko quan tâm. Bây giờ anh chỉ nghĩ đến cô và cầu mong rằng cô đã về đến nhà. Người anh ướt sũng, gương mặt rát vì mệt và do mưa xối thẳng vào. Chợt: " phụt", cúp điện , đường phố bây giwò tràn ngập trong bóng đêm, nguồn sáng duy nhất bây giờ là từng đợt sấm ko ngừng rầm rú. Âm thanh bị nhoè đi của những chiếc xe đang chạy hối hả trên đường. Anh hoảng và lo cho cô lắm, vừa chạy vừa nhin quanh quất may ra ặp cô đang trú mưa ở đâu đó. Khi chạy đến 1 ngã tư, đường phố bây giờ hầu như ko còn 1 bóng người hay xe cộ, chỉ thấy bóng 1 người đang đứng co ro dưới mái hiên của căn nhà hai tầng bên kia đường. Anh mừng rỡ chạy sang. Nhờ từng đợt sáng của những tia sét, anh nhận ra co đang đứng đó, người ướt sũng chẳng kém gì anh. mặt co tái mét, đôi môi thâm tím có lẽ vì lạnh. Nhận ra anh, cô mừng lắm, người cô run lên vì xúc động và bật khóc nức nở. Cô ko biết vì sao mình lại khóc. Nhin thấy anh, lòng cô trỏ nên yếu đuối. Những muộn phiền bấy laau co nén chịu cùng với sự sợ hãi bỗng dưng bùng phát khiến cô ko thể kìm lòng được. Nghe tiếng thút thít, anh thấy tim mình nhói đau và chợt ôm cô vào lòng. mặc dù người anh ướt sung, lạnh buốt nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp kì lạ. Đây là lần đầu tiên từ khi rời khỏi gia đình cô cảm nhận được sự che chở của 1 người đàn ông mà người đó ko fải ba mình. Người cô mềm nhũn ra, nwớc mắt cô rơi ngày càng nhiều. Bao nhiêu phiền muộn, khó khăn trong cô dường như đã tiêu biến hết, chỉ còn lại hạnh phúc và sự nồng ấm. Nhưng sau đó thì cô chẳng còn cảm nhận được điều gì nữa, cô thấy mệt mỏi và ngất ngay trong tay anh...
    ( còn tiếp)
    Được pinks_lips sửa chữa / chuyển vào 23:23 ngày 16/07/2005
  2. baotrungvip

    baotrungvip Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/07/2002
    Bài viết:
    5.898
    Đã được thích:
    1
    Tản mạn Trịnh​
    Trịnh Công Sơn sinh ngày 28 tháng 2 năm 1939 tại Lạc Giao (cao nguyên miền Trung Việt Nam). Ông mất vào 12g45 sáng ngày 1 tháng 4, 2001, tại Sài Gòn.
    Ông lớn lên ở Huế, tốt nghiệp tú tài ban Triết tại Chasseloup Laubat, Sài Gòn.
    Trịnh Công Sơn tự học nhạc, bắt đầu sáng tác năm 1958 với tác phẩm đầu tay Ướt Mi (NXB An Phú in năm 1959). Cho đến nay, nhạc sĩ đã sáng tác hơn 600 tác phẩm, có thể được phân loại dưới 3 đề mục lớn: Tình Yêu -- Quê Hương -- Thân Phận.
    Quan niệm sáng tác: "Tôi chỉ là 1 tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo..."
    ------------------------------------------------------------------------------------
    Cuộc sống không thể thiếu tình yêu
    Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.
    Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.
    Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.
    Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.
    Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".
    Trịnh Công Sơn
    [​IMG]
    Được baotrungvip sửa chữa / chuyển vào 15:11 ngày 17/07/2005
  3. havalo

    havalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    939
    Đã được thích:
    1
    Biển nghìn thu ở lại - Quang Dũng
    Sáng tác: Trịnh Công Sơn
    Biển đánh bờ,
    Xôn xao bờ đánh biển
    Đừng đánh nhau ... Ơi biển sẽ tàn phai
    Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát
    Biển là em ngọt đắng trùng khơi
    Biển nghìn thu ở lại, nghìn thu ngậm ngùi
    Biển đánh bờ,
    Xôn xao bờ đánh biển
    Đừng đánh nhau ... Ơi biển sẽ tàn phai
    Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát
    Biển là em ngọt đắng trùng khơi
  4. havalo

    havalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    939
    Đã được thích:
    1
    Chiều một mình qua phố - Quang Dũng
    Sáng tác: Trịnh Công Sơn
    Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
    Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím
    Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
    Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên.
    ĐK
    Chiều qua bao nhiêu lần môi cười
    Cho mình còn nhớ nhau
    Chiều qua bao nhiêu lần tay mời
    Nghe buồn ghé môi sầu.
    Ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu
    Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau.
    Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
    Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt
    Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
    Áo xưa chưa quen phong trần đợi mùa thu vàng áo thêm.
    Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
    Bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi xanh
    Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em
    Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên.
  5. baotrungvip

    baotrungvip Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/07/2002
    Bài viết:
    5.898
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
    --------------------------------------------------------------------------------------
    Tình yêu trong nhạc TCS
    Mùa xuân thay lá mùa đông, để nghe chim hót chuyện tình...
    (Thành Phố Mùa Xuân)
    Câu hát ấy là một trong những câu tôi thích trong những ca khúc TCS. Có hai lý do: thứ nhất, câu ấy làm nhớ tới câu thơ ngày xưa của Vũ Thành:
    Đàn chim về hót trong thành phố
    kể chuyện hai người xa cách nhau
    Thứ hai nữa, đấy là một câu hiếm thấy trong những câu viết về tình yêu trong nhạc TCS: có mùa xuân, có cây lá đâm chồi nẩy lộc, có chim hót líu lo kể chuyện tình. Tình yêu trong nhạc TCS có một khí hậu riêng, có một bộ mặt khác, không giống như những ca khúc viết về tình yêu của những người viết nhạc khác. Dường như ông ít khi viết một chuyện tình nào trọn vẹn, tròn đầy, ông chỉ viết phần cuối, hoặc về một tình yêu đã mất. Cứ đọc thử những cái tựa bài hát là đủ thấy: Cuối Cùng Cho Một Tình Yêu, Hãy Khóc Đi Em, Tình Nhớ, Tình Xa, Tình Sầu... Ông viết về những hạnh phúc buồn bã, những nỗi vui ngậm ngùi, những bất an và bất trắc của những cuộc tình không may... Những kẻ yêu nhau trong nhạc TCS có vươn tay về phía nhau nhưng không chạm tay vào nhau được.
    Nghe nhạc TCS cũng là nghe những lời đau xót, những nỗi dằn vặt, giằng xé, dày vò, những ?omưa quanh chỗ nằm?, những ?ođêm đổ xuống đời ta?, ?ođêm thì thầm tiếng buồn?... ở những lời ông viết ta đọc thấy những lần chia tay, những nỗi chia lìa:
    Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ... (Tình Xa)
    Dù ngày mai em như chim bay, bỏ quên đây một người... (Hãy Cứ Vui Như Mọi Ngày)
    Từ lúc đưa em về, là biết xa nghìn trùng... (Như Cánh Vạc Bay)
    Đâu ngờ tình như lá úa, khiến tôi chia lìa từng giấc mơ... (Trong Nỗi Đau Tình Cờ)
    Ông cũng có những lần tự thú trong tình yêu, trái tim ông quá đỗi yếu mềm đến độ lắm lúc ông rất muốn quên đi một hình bóng mà vẫn không sao quên được. ?oTưởng Rằng Đã Quên? chỉ là ?oTình Nhớ? nối dài. Chỉ có khác một điều, ?onhững bước chân mềm mại đã đi nhẹ vào đời? ở ?oTình Nhớ?, đã đổi thành ?ochợt từng bước em là từng mũi đinh cuồng điên? ở ?oTưởng Rằng Đã Quên?. Ông đã phải thú nhận, ?oTưởng rằng có thể quên đi dễ dàng một cuộc tình, nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được.? Trái tim ông cũng đầy những mảnh vá. ?oMượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn,? ông nói, ?onhững mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi....?
    Có lắm lúc ông thật hồn nhiên trong tình yêu: ?oTôi đã yêu em như trẻ thơ...?, hoặc ?otôi đã yêu em bao ngày nắng, tôi đã yêu em bao ngày mưa, yêu em bên đời lặng lẽ..., yêu em trái tim thật thà? (Trong Nỗi Đau Tình Cờ). Cách yêu của ông cũng có vẻ hơi khác thường. Ông yêu thật từ tốn, thật chậm rãi, không phải vội vàng, như người ngồi nhấm nháp và thưởng thức từng ngụm trà nhỏ, hoặc ngồi nhìn từng giọt café rót xuống từng giọt, từng giọt, trong lúc lắng nghe từng nốt nhạc... ?oYêu em không cần vội vã, yêu trong nỗi vui đợi chờ.? (Trong Nỗi Đau Tình Cờ). Thậm chí, còn có những khi ?oyêu em, yêu thêm tình phụ, yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ.? (Ru Em) nữa. Những lời lẽ nghe thì dịu dàng, nhẹ nhàng và đơn sơ như vậy, nhưng lại có bao nhiêu là vết thương. Những vết thương sâu mà ông gọi là... ?ovết thương hồn nhiên?. Những nỗi đớn đau mà ông gọi là... ?oniềm đau ngọt ngào? hay ?onỗi đau tình cờ? (trong khi ông cũng biết chắc là khó mà ngọt ngào hay tình cờ nổi). Trong lòng ông luôn luôn dâng lên nỗi khát khao muốn được đi lại từ đầu, muốn được yêu thêm một lần nữa, muốn được bắt đầu lại một chuyện tình với trái tim mới biết yêu. Ông khẩn khoản: ?oCho tôi đi xây lại chuyện tình...? (Xin Cho Tôi), những chuyện tình chắc hẳn đã để lại trong ông rất nhiều hối tiếc.
    Trong những tình khúc TCS, tình yêu vừa là mật ngọt, vừa là mật đắng, ?omật ngọt trên môi, mật đắng trong đời?. Tại sao lại như vậy? Người viết những ca khúc ấy không có lời giải thích, chỉ nghe ông nói, ?oCon người không thể sống mà không yêu. Có người yêu thì hạnh phúc, có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù dau khổ hay hạnh phúc, con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại.?
    Những chuyện tình ông viết thường là những chuyện tình lặng lẽ, không sóng gió, không sôi nổi, nhưng không phải là không đắm say, nồng nàn.
    Tôi xin làm cây xa, đứng nhìn em rực rỡ. Tôi xin làm nụ cười, chờ em giữa đôi môi. Tôi xin làm mộng nhỏ, em vừa giấc ngủ say... (Vì Tôi Cần Thấy Em Yêu Đời).
    Trong nhạc tình TCS, không có những lời thề non hẹn biển, mà chỉ có ?ota gặp tình cờ như là cơn gió?, và những lời hẹn thề chỉ ?olà những cơn mưa?. Cũng không có những lời thở than, sướt mướt ?oduyên kiếp lỡ làng rồi?, mà chỉ có những lời cố làm ra vẻ hững hờ, dửng dưng như ?oừ thôi em về...?, hoặc là ?oem về hãy về đi, ta phiêu du một đời...? Chuyện gì cũng cho là tình cờ, như cơn mưa bất chợt, vội vàng đến vội vàng đi. Ngay đến cả tuổi thọ của những chuyện tình xem ra cũng chẳng dài lâu, chỉ ?omong manh như nắng? và ?othoảng như gió vội?.
    Ta gặp tình cờ như là cơn gió... (Hoa Vàng Mấy Độ)
    Em ra đi như thoáng gió thầm... (Tạ Ơn)
    Tình đến lặng lẽ, ?otình đi âm thầm, lạnh lùng như dấu chim...?, trong khi ông còn ngồi lại đó, ?obên đời hiu quạnh?, khi mà hạnh phúc đã khô queo như một dòng suối cạn, nhưng vẫn cứ mong đợi hoài những giấc mơ sẽ không bao giờ đến.
    Ta vẫn mong, ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu.
    Ta vẫn mong em về đây cho đời bầy cuộc vui... (Rừng Xưa Đã Khép).
    Ông cũng hay nói về những giấc mơ. Một bài hát có những lời và hình ảnh thật là đẹp nhưng lại ít được người nghe ở đây đón nhận chỉ vì có những câu mà người ta không muốn nghe chút nào, chẳng hạn ?othành phố vẫn có những giấc mơ...? Nghĩ cho cùng, chẳng ai ngăn cấm được những giấc mơ. Ngay cả khi thân ta bị giam hãm tù đày, những giấc mơ vẫn còn được tự do. Người ta đã không thể nhốt được gió thì cũng không thể nào giam giữ, bỏ đói, hay giết chết được những giấc mơ. Và cuộc sống không thể nào thiếu được những giấc mơ. TCS có một cái tội mà ngay chính ông cũng khó lòng tha thứ cho ông được (vì có tha thứ rồi cũng sẽ tái phạm): đó là ông đã có những giấc mơ (chẳng hạn giấc mơ về thành phố mà ông đang sống, và giấc mơ nối được một vòng tay lớn). Ông đã sống cùng những giấc mơ đó, và đã chết cùng những giấc mơ đó. Chính những giấc mơ đó, chứ không phải ai khác, không phải điều gì khác, đã khiến ông bị oán ghét. Nhưng ông không thể nào đổ lỗi cho những giấc mơ, mặc dầu ông đã phải trả giá cho những giấc mơ ấy. Đã có người nào đó nói rằng ca khúc TCS là ?onhững bản tình ca không có hạnh phúc?, tôi nghĩ, đấy còn là những bản tình ca về những giấc mơ rạn vỡ.
    ?oSống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề... Ta biết tha thứ những điều nhỏ thì cuộc đời sẽ tha thứ cho ta những điều lớn hơn,? ông nói vậy, và ta cũng nhận là đúng thôi. Khi còn sống, trong những năm cuối đời, ông có được lắm kẻ yêu và cũng nhiều người ghét, ông nhận được cả những lời ngợi ca và những câu nguyền rủa, cho ông thấy ?onhững con mắt thù hận, cho ta đời lạnh câm? (Những Con Mắt Trần Gian). Yêu và ghét, cũng như tốt và xấu, hai mặt của cuộc sống, có khi chỉ là một. Những người ghét ông, là bởi vì trước đó họ đã trót yêu ông quá đấy thôi. Nếu không yêu ông lắm người ta đã không ghét ông nhiều đến vậy. Tình yêu biến thành tình hận. Ông giống như một người tình phụ bạc vậy. Đúng là do lỗi ông thôi, ông không thở than vào đâu được. ?oĐời tôi ngốc dại, tự làm khô héo tôi đây...? (Chiếc Lá Thu Phai), ông cũng chẳng từng đấm ngực tự thú đó sao. Nhưng cũng đâu có phải vì mối hận tình đó mà tấm nhan sắc kia bỗng đổi thành xấu xí, những bản tình ca kia chẳng còn ai muốn nghe... Còn những người yêu ông thì lại càng yêu ông hơn sau ngày ông lặng lẽ rời bỏ ?omột cõi đi về? này...
    Thế còn ông, vì ông đã nói những lời trên, tôi chắc ông cũng chẳng cay đắng, hờn trách chi cuộc đời. Một người từng có những lúc ?ochuyện trò với lá cây? thì khó mà có thể giận hờn ai được. ?oĐời Cho Ta Thế,? ông nói trong một ca khúc, có nghĩa là, dẫu có hay dở, tốt xấu thế nào ông cũng sẵn sàng và vui vẻ mở gói quà tặng của cuộc đời. TCS, ông là ai vậy? ?oTôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau,? ông nói. Nếu không muốn nghe những lời chim hót, tôi chắc cũng chẳng ai đành lòng ném đá xua đuổi để con chim nhỏ ấy phải bay đi nơi khác.
    Tôi có người bạn, nghe tin TCS mất và thấy nhiều người tỏ lòng thương tiếc người nhạc sĩ tài hoa, anh nhún vai nói: ?oChẳng nên bi lụy thái quá. Có những kẻ chết nhiều lần trước khi chết thật. Cái tin này chẳng qua chỉ là xác nhận lại một cái chết từ năm bảy mươi lăm mà thôi.? Thế nhưng sau đấy, có một lúc nào đó tôi nghe được từ miệng anh câu hát vu vơ: ?oTình mong manh như nắng, tình còn đầy không em?...? Như vậy là anh bỏ TCS, chứ TCS đâu có bỏ anh. Tôi nghĩ là chúng ta sẽ dễ dàng quên TCS thôi nếu một ngày nào đó không còn ai hát nữa những câu nhạc tình vu vơ như vậy. Chắc là phải đợi cho đến lúc ở quanh ta không còn có những cặp tình nhân, không còn có những kẻ yêu nhau và phụ nhau, cũng không còn ai muốn nói với ai những lời tình tự ngọt ngào. Và nếu như thế, cuộc sống sẽ buồn tẻ biết chừng nào.
    Nghe nhạc TCS có được chút hạnh phúc là có ông chia sớt, san sẻ cùng ta những nỗi vui, niềm đau. Ông nói hộ ta những điều ta muốn nói. Ông cũng bày tỏ, thố lộ dùm ta những tình cảm sâu kín nhất trong ta. Khi nghe những lời ông tự vỗ về, an ủi, ta như cũng được vuốt ve, xoa dịu. Trong những ca khúc TCS, ông đã vừa nói với ông lại vừa nói với ta nữa. Nhạc TCS, như vậy, cũng có thể được gọi là những ?otự tình khúc?, như là tựa một bài hát của ông vậy.
    Có ai trong mỗi chúng ta lại chẳng có mộạt chút TCS, theo cái nghĩa đó. Chỉ cần một chút thôi (nói theo chữ ông hay dùng) cũng đủ giúp ta có lúc tạm quên đi cái gánh nặng ?ođời cơm áo?. Vậy thì cũng nên cám ơn ông lắm chứ, vì ông đã gánh nhẹ dùm ta những nỗi phiền muộn của đời sống, và cũng vì chút lẽ công bằng (biết đâu lại chẳng khiến ông phải ân hận mà rút lại lời trách móc nhẹ nhàng ?ođôi tay nhân gian chưa từng độ lượng?). Và, cuộc đời như thế cũng sẽ đẹp thêm lên một chút.
    (Nguồn:http://material.allvaluehosting.net/modules.php?name=News&file=article&sid=216)
  6. boy_galang812003

    boy_galang812003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    3.130
    Đã được thích:
    0

    Cho em mấy cái link down bài nài đi
    1-Tình Yêu Mang Theo <=== Nhật tinh Anh
    2-Tình Anh Vẫn Như Thế <===== Nhật tinh Anh
    3.Lời hẹn người đã quên <==== lâm Nhật Tiến
    4.Tình anh con đây <===== Sỹ Đan
    5.Cuộc tình mùa thu <==== Nguyên Vũ
    6.Ngày chia tay <==== Andy và cát Tiên
    7. Đi tìm thiên đường <==== Romeo
  7. havalo

    havalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    939
    Đã được thích:
    1
    To Boy: cái này em chuyển qua mục "Quà tặng âm nhạc..." nhé anh sẽ cố gắng tìm cho em.
  8. havalo

    havalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    939
    Đã được thích:
    1
    Như cánh vạc bay - Khánh Ly(Song ngữ Nhật Việt)
    Sáng tác: Trịnh Công Sơn
    Nắng có hồng bằng đôi môi em
    Mưa có buồn bằng đôi mắt em
    Tóc em từng sợi nhỏ
    Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh
    Gió sẽ mừng vì tóc em bay
    Cho mây hờn ngủ trên trên vai
    Vai em gầy guộc nhỏ
    Như cánh vạc về chốn xa xôi
    Nắng có còn hờn ghen môi em
    Mưa có còn buồn trong mắt em
    Từ lúc đưa em về
    Là biết xa nghìn trùng
    Suối đón từng bàn chân em qua
    Lá hát từ bàn tay thơm tho
    Lá khô vì đợi chờ
    Cũng như đời người mãi âm u
    Nơi em về ngày vui không em
    Nơi em về trời xanh không em
    Ta nghe từng giọt lệ
    Rớt xuống thành hồ nước long lanh.
  9. havalo

    havalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    939
    Đã được thích:
    1
    Một cõi đi về
    1.
    Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
    Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
    Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
    Rọi suốt trăm năm một cõi đi về
    Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
    Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua
    Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
    Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa
    Mây che trên đầu và nắng trên vai
    Đôi chân ta đi sông còn ở lại
    Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
    Lại thấy trong ta hiện bóng con người
    2.
    Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa
    Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
    Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
    Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà
    Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
    Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
    Từng lời tà dương là lời một địa
    Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe
    Trong khi ta về lại nhớ ta đi
    Đi lên non cao đi về biển rộng
    Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
    Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.....
  10. baotrungvip

    baotrungvip Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/07/2002
    Bài viết:
    5.898
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
    Ca Từ Trịnh​
    Đặc điểm nổi bật trong ca từ TCS là tính... mơ hồ. Khi hát hay nghe nhạc TCS, chúng ta cho là chúng ta hiểu nhưng đồng thời chúng ta cũng không chắc là chúng ta hiểu. Đôi chỗ hiểu, đôi chỗ không hiểu; đôi lúc hiểu, đôi lúc không hiểu. Hiểu ít hiểu nhiều, hiểu đúng hiểu sai, vừa hiểu lại vừa không hiểu, tất cả cứ lẫn vào nhau nên ta không thể biết chắc là ta hiểu hay không hiểu.
    Hiểu như thế nào gọi là hiểu? Hiểu như thế nào là hiểu đúng? Lấy đâu ra câu trả lời. Có khi mỗi người hiểu một cách, chẳng ai giống ai, chẳng biết ai đúng ai sai. Thành thử, hiểu cách nào cũng chỉ là hiểu theo cách riêng của mình, không thể nói người này hiểu đúng, người kia hiểu sai. Nghe nhạc TCS, vì vậy, tưởng khó hiểu mà thành ra dễ hiểu, vì muốn hiểu sao thì hiểu, không hiểu cũng không sao, cũng không cần phải cố gắng để hiểu, miễn cứ thích nghe thích hát, miễn cứ thấy... hay là được!
    Không hiểu, hay không hiểu rõ lắm nhưng vẫn làm như hiểu, vẫn làm ra vẻ thông thái, uyên bác như là thông hiểu hết mọi lẽ, mọi chuyện (những vô thường, vô vi, hư vô, hư ảo...). Cái tâm lý ấy khá phổ biến, cũng chẳng khác mấy hiện tượng "làm dáng trí thức" của các chàng sinh viên ở miền Nam một thời, vẫn thích kè kè trên tay những pho sách dày cộm nói về những "mặt trời không bao giờ có thiệt", những vực sâu và "hố thẳm của tư tưởng" (tương tự "đỉnh cao của trí tuệ", nói theo ngôn ngữ khoa trương ở trong nước bây giờ), dù có khi chẳng hề đọc lấy một chữ nào. Nếu có khác thì đấy chỉ là một kiểu thời trang, có tính giai đoạn, trong lúc "hiện tượng" TCS kéo dài trường kỳ, nhiều năm, lại phổ biến rộng rãi hơn, không hạn chế trong một giới, một đối tượng nào. Có phải là âm nhạc chiếm ưu thế hơn hay còn do những yếu tố nào khác nữa(?).
    Kể ra, không hiểu thì cũng khó mà thấy hay, thấy đẹp, khó mà thấy thích được. Trước hết, cần phải hiểu mới nói chuyện được. Cũng không thể nói "tôi hiểu mà tôi nói không được". Nói như thế là vẫn chưa thực sự hiểu, là vẫn chỉ hiểu đại khái, là vẫn còn mơ hồ. Khen hay, phải nói được tại sao hay, hay ở chỗ nào. Chê dở, cũng phải nói được tại sao dở, dở ở chỗ nào. Liệu người ta có thể yêu cái mà người ta không hiểu rõ lắm, không biết rõ là cái gì, và cũng không cần tìm hiểu cho ra lẽ, như yêu tranh lập thể, yêu thơ tự do, yêu nhạc giao hưởng, và... nhạc TCS?
    Ca từ TCS, như chính tác giả thú nhận "... bản thân tôi cũng thấy khó giải thích. Viết thì viết vậy nhưng để giải thích rõ ràng thì thật là khó." (3)
    Thế nghĩa là sao? Người nghe không hiểu, người hát không hiểu, người viết ra những lời ấy cũng... chỉ hiểu mơ mơ màng màng, cũng chẳng biết đằng nào mà giải thích. Vậy thì ai hiểu, ai giải thích được đây? Có lẽ nào cả ba ta (người nghe, người hát, người viết) đều chẳng ai hiểu... ai cả. Đến chỗ này mới thật là.. khó hiểu!
    TCS, không khéo ta bị ông chơi khăm mất. Hệt như một người ra câu đố hóc búa, những người khác bấm đầu nặn óc suy nghĩ, sau cùng hoặc chịu thua, hoặc đưa ra những lời giải đoán khác nhau, đến lúc mọi người yêu cầu giải đáp thì người ra câu đố trả lời tỉnh queo "tôi cũng không biết, tôi cũng... chịu thua". Thế không phải chơi khăm là gì?
    Chưa hết, người viết những ca từ ấy còn cho biết là "cần phải có một linh cảm nhạy bén và một vốn kiến thức nhất định" (3) mới có thể hiểu được cái hay, cái đẹp trong những ca khúc TCS. "Tôi gặp không ít người," ông nói thêm, "dù họ ít học nhưng họ lại thích, hỏi họ có hiểu không thì họ trả lời không hiểu, nhưng họ lại cảm nhận được có một cái gì đó ở bên trong, nên khi nghe hay khi hát lên thì có một điều gì đó chạm đến trái tim của mình..." (3)
    Liệu đúng là "có một điều gì đó chạm đến trái tim của mình" hay không, tôi không được rõ lắm, thế nhưng qua lời ông tôi biết được một điều: kẻ "ít học" thì không cách chi hiểu được những lời lẽ ấy. Nhạc TCS, như vậy chỉ dành cho đối tượng có chọn lọc. Kẻ hiểu được và biết thưởng thức phải là đối tượng "học nhiều hiểu rộng". Ở đây lại có vấn đề "trình độ" kiến thức, khiếu thẩm mỹ và thưởng ngoạn nghệ thuật nữa chứ không phải chơi. Từ đó, tâm lý tỏ ra am hiểu (do đóng kịch, giả vờ, tự đánh lừa mình) có phát sinh cũng là chuyện tự nhiên, thường tình. Dần dà, lâu ngày, tâm lý tiềm ẩn ấy phát triển thành một dạng thức mà nhà văn Nguyễn Mộng Giác gọi là "ảo giác của trí tuệ". Chẳng ai muốn thú nhận cái vốn học ít ỏi của mình, cho dù có ít ỏi thật. Dẫu không hiểu cũng phải cố làm ra vẻ hiểu. Còn kẻ "học nhiều hiểu rộng" thì lại càng muốn chứng tỏ cái sở học mênh mông của mình, chẳng biết nông sâu cỡ nào nhưng chắc chắn là phải vượt xa tầm hiểu biết hạn hẹp của những kẻ "ít học"...
    Thế nhưng, đến khi tác giả TCS "thật thà khai báo" là "viết thì viết vậy" chứ cũng không rõ là... viết cái gì(!), thì kẻ "học ít" lẫn kẻ "học nhiều" đều hụt hẫng, chới với, xính vính, nhất là kẻ "học nhiều" , vì lỡ bộ. Tưởng ông biết, hóa ra ông trả lời không biết. Tưởng ông hiểu, nào ngờ ông nói ông không hiểu. Kẹt quá. Ông không hiểu ông thì tôi làm sao hiểu ông được. Giá như ông cứ nhận bừa là ông hiểu đi thì hay biết mấy, khỏi rắc rối, đỡ phiền phức. Tương tự, sau khi triết lý đủ thứ về cuộc sống, về tình yêu, về thân phận con người..., ông kết luận gọn gàng, ngon ơ: "đường trần... đâu có gì!" (Phôi Pha).
    TCS, ông quả là có máu hài hước, chẳng thế mà ông vẫn thích đùa nghịch, thích trò chơi nhào lộn, tung hứng chữ nghĩa trong ca từ của ông:
    Trong khi ta về lại nhớ ta đi..., hoặc
    Em là tôi và tôi cũng là em..., hoặc
    Nào có cái chết đầu tiên, đâu có cái chết sau cùng..., hoặc
    Còn hai con mắt khóc người một con
    Còn hai con mắt một con khóc người...
    Về phía người nghe TCS, điều rõ ràng là, thưởng thức nhạc với tâm lý như đã nói ở trên thì đâu có cần chi hiểu hay không hiểu

Chia sẻ trang này