1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện ngắn của Nguyễn Việt Hà

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi quyentiny, 23/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Chuyện ngắn của Nguyễn Việt Hà

    ... Trong hộp đồ khâu của tôi có bẩy lá thư của anh. Địa chỉ của tôi, anh qua nhà xin bố mẹ. Các cụ vùng vằng nhưng vẫn cho. Sáu lá thư đầu nét mực phai loang lổ. Tôi thè lưỡi nếm thấy mặn chát nước mắt. Vào tuổi ấy tôi ghét những người đàn ông biết khóc. Có phải thế chăng mà đến tận bây giờ tôi chỉ gặp toàn những người đàn ông không khóc...

    Đọc chuyện ngắn của Nguyễn Việt Hà thấy toàn "Cơ hội của chúa", nhưng cũng đọc thử xem
  2. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Tiếng gõ cửa sớm làm cắt ngang giấc ngủ nặng nề của Thắng. Nhìn cái đồng hồ Gimiko vừa thay pin. Thắng váng vất nén tiếng thở dài. Chưa đến sáu giờ. Cái rèm cửa ba năm chưa giặt lờ nhờ một mầu sắng đục. Suốt chiều muộn ngày hôm qua lớp tại chức do Thắng làm chủ nhiệm liên hoan. Học viên đều đã trên dưới 40 nhưng thật quậy. Số phận đưa đẩy những ông những bà trưởng phó phòng vì lý do nào đó thủa thanh niên không đỗ vào đại học, bây giờ đột ngột hưởng cái thú nhí nhảnh cắp sách. Trong lớp chừng năm sáu cặp yêu nhau. Thắng biết vậy. Đã hơn một lần trên bục giảng, Thắng thấy cảnh mái đầu muối tiêu của nam sinh viên cố tình ngả sang bờ vai sệ của nữ học viên ngồi cạnh. Thắng làm ngơ chẳng bao giờ nhắc. Buổi sáng hoặc buổi chiều giảng suốt năm tiết, người bã ra vì mệt, cũng thấy thích khi nhìn những cái gì vui mắt.
    - Dạ thưa anh là Thắng.
    Khách hỏi chừng năm mươi, tóc vuốt dài ra sau như phần đông các giáo sư hay để. Thắng mời khách vào nhà, khi nói cố tình hướng cái mồm sáng chưa đánh răng vào mặt khách. Với cái kiểu ăn mặc sạch sẽ chắc ông ta biêt ý mà chuồn sớm. Khách vẫn vui vẻ ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn căn phòng trống hoắc duy nhất có một chiếc tivi đen trắng vỏ đỏ.
    - Tôi là Đỗ Minh phó tiến sỹ ngữ văn, đã viết nhiều bài về thi ca Việt hiện đại
    Thắng tỏ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố đưa đẩy.
    - Thưa phó tiến sỹ, chắc phó tiến sỹ nhầm nhà. Tôi làm kinh tế và thề độc là chưa bao giờ làm thơ.
    Khách cười cầu tài và nói rằng tự giới thiệu như vậy để đảm bảo cho một xuất xứ còn mục đích đến đây hoàn toàn là vì một việc khác.
    Thắng cười khẩy:
    - Chắc là vì gói tiền ông đã đánh rơi phải không ạ.
    Khách thoáng đỏ mặt, trí thức nghe chuyện tiền nong rất hay bẽn lẽn nhưng vẫn gật đầu.
    Vào buổi chiều muộn thứ sáu ngày cuối tháng trước, trong mục thông tin quảng cáo sau bột ngọt Ajinomoto và bia BGI, có dòng thông báo, ?oHôm mùng năm vừa rồi khi đi ngang ngã tư Lý Thường Kiệt- Phan Bội Châu, tôi có nhặt được một gói tiền lớn. Vậy ai đánh rơi xin liên hệ địa chỉ ...?. Thắng giật bắn mình khi phát thnah viên đọc tên và địa chỉ của Thắng. Nuốt vội ngụm rượu từ cái chai dở, quà biếu ngày 20/11, Thắng dỏng tai cố nghe lại nhưng tiếp đến là tin tìm trẻ lạc. Cái tivi đen trắng 14 inches ăng ten râu chuyển sang mặt Thu Hà với nụ cười ướt át, nàng đang gội đầu. Chắc có thằng bạn nào đùa, Thắng nghĩ đến vài ba đứa bạn thân hay nghịch ngầm. Bạn Thắng đều đã có vợ. Hôn nhân giống như quan chức thường làm người ta đứng đắn. Thắng chưa yêu lần nào và suýt một lần lấy vợ. Cô sinh viên nội trú năm cuối nức nở trước toàn thể hội đồng giáo viên khẳng định cái bụng bầu tháng thứ tư là của Thắng. Hồi ấy mẹ Thắng đang nằm viện, cụ yếu ớt hỏi: ?oTại sao con lại nhận?. Hồi bé Thắng có theo mẹ đi lễ nhà thờ, lớn len bỏ hẳn. Câu chuyện tát má trái giơ nốt má phải, chỉ lờ mờ nhớ. Cụ Tê Rê Sa Thảo lầm rầm cầu Đức Mẹ phù hộ cho đứa con duy nhất khỏi oan. Hơn bốn tháng sau cô bé nội trú sinh thằng nhóc đẹp tuyệt vời, nét đẹp của người bắc âu. Bố đúng của nó gốc gác vùng Xờ căng đi na vơ quay lại Việt namquyết định làm lễ cưới thật to. Ngay sau hôm cưới, cô vợ bắt chồng bế đứa con tóc vàng đến nhà Thắng. Anh chàng cao gần mét chín vụng về quỳ xuống xá Thắng một lạy. Thắng ép cả hai vợ chồng uống một chén rượu để lấy khước. Suốt cả thời gian bị kỷ luật nghỉ dạy Thắng thêm thói quen uống rượu cả ngày. Phía bên vách hàng xóm chợt bật chuỗi cười dài. Ở bên ấy có hai người yêu nhau. Gã hàng xóm độc thân như Thắng dạy cùng khoa và phong phanh là sắp lấy vợ. Gã có thói quen khi giảng hay xì mũi vào góc lớp và bao giờ cũng dành một tiết để tả về người tình của gã. Đó là một phụ nữ có tài sắc của Thuý Kiều, sự dịu dàng của Desdemona và trinh bạch thuỷ chung như Juliet. Đám sinh viên năm cuối há hốc mồm ngồi nghe, có nhiều đứa liên hệ tới người yêu của mình rồi âm thầm nghĩ đến thuốc chuột. Thắng chưa nhìn thấy mặt cô vợ chưa cưới nhung tiếng cọt kẹt từ chân giường gã hàng xóm không bao giừo chịu tắt trước hai rưỡi sáng. Thật hẩm hưu, Thắng có thói quen đọc sách đêm, nhịp tư duy bị trùng với nhịp của gã. Một lần gã hàng xóm nhờ Thắng dạy thay hai tiết, Thắng bảo: ?oông có thể thay giát giường được không?. gã gừ gừ cười. Chẳng nhẽ vì thế mà hắn đùa nhả mình. Thắng tu rượu cả chai. Chương trình ca nhạc trên tivi được bắt đầu với giọng hát Mỹ Linh. Thắng cẩn thận xoay ăng ten, mặt nữ ca sỹ thần tượng của giới trẻ bị kéo dài ra chừng nửa gang. Cái tivi này về mặt bản thể có khuynh hướng nhất nguyên luận. Được tiếng mất hình, được hình hỏng tiếng.
  3. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Kể từ hôm ấy Thắng nhận nhiều sự phiền. Ngay chiều hôm sau, khi Thắng đi dạy về đã thấy hai bà nạ dòng dáng sồn sồn ngồi chờ ở vỉa hè trước cửa. Cái căn hộ tập thể này, Thắng được phân cách đây ba năm. Vì nó quá xuống cấp, ban giám hiệu quyết định trong thời gian tới sẽ cải tạo thành nhà vệ sinh công cộng. hai bà tự giới thiệu là tiểu thương chợ đồng xuân có chân trong ban chấp hành phụ nữ chợ. Quy luật của nền kinh tế thị trường tỏ ra đúng đắn, những người buôn bán nhỏ bao giờ cũng tiên phong. ?oQuả là giời phật có mắt, tiền của chúng em là tiền hàng tiền họ. May gặp bác đây là người phúc hậu?. Thắng ra sức thanh minh ròng rã hơn một tiếng và không dám cáu. Hai bà tiểu thương vừa nói vừa thi nhau khóc, nước mắt lênh láng cái sàn quét xi măng chín mét rưỡi vuông. Cuối cùng Thắng cũng phải theo hai bà lên phủ tây hồ, vật mình thề độc trước đền thờ mẫu là sẽ chết đường chết chợ nếu có nhặt được gói tiền ấy. Về đến nhà đã gần mười giờ tối, vừa đói vừa mết đang chập chuội nhai gói mì milikét lại có tiếng đập cửa. Một ông sáu mươi lăm tuổi cán bộ về hưu mặc áo đại cán chân đi ủng. Theo một thống kê xã hội học không đáng tin cậy, 85% khán giả trung thành với các chương trình truyền hình là các cụ có tuổi. ?oNgười già hạt lệ như sương?. Ông cán bộ về hưu không khóc được nhiều nhưng liên tục nức nở. Hoá ra, đây là món tiền dành dụm cả cuộc đời. Lần này Thắng không phải thề nhưng cũng phải đem danh dự ra hứa. Suốt tuần kế tiếp thắng liên tục tiếp khách. Xã hội quá nhiều người lơ đãng, họ nườm nượp đánh rơi tiền. Tỉ lệ nổi trội vẫn là các cụ ông. Điều này có thể giúp cho chuyên khoa lão một kết luận nhỏ. Khi có tuổi các cụ ông dễ lẫn hơn các cụ bà. trong nửa tháng ấy, thắng bị ngất hai lần đành phải xuống cụ lang Sự cắt một thang đúp thuốc nam âm thầm tẩm bổ. Sang tuần thứ ba, khách đến tìm Thắng đều đặn và đúng giờ giấc hơn. Thường là từ khoảng năm đến bảy giờ chiều. Chắc quy luật đi lại của Thắng mọi người đều bắt đầu thuộc.Tiếp xúc nhiều, Thắng cũng có thêm kinh nghiệm. KHông phải ngẫu nhiên mà chủ những nhà hàng bia ôm thường là những **** đứng tuổi. Nhân loại có thần đồng văn học thần đồng âm nhạc nhưng chưa bao giờ có thần đồng đau khổ. Thắng không thanh minh nữa và cùng không thề thốt nữa. Những cái ấy không đem lại hiệu quả. Thắng sử dụng những chiến thuật linh động và mềm dẻo. Khách bước vào nhà, sau vài câu trình bày thường là khóc. Thăng lập tức khóc theo to hơn và dai dẳng hơn. Nước mắt của chủ nhà chan chứa một niềm chia sẻ với nỗi đau của người xưng là mất tiền. Sụt sịt một lúc khách phải ra về vì hầu như Thắng nói tiếng được tiếng mất lổn nhổn trong tiếng nấc. Những vị khách đa cảm không bao giờ quay lại. Nước mắt lã chã của một chàng trai trẻ thường vò xé những con tim nhân hậu. tuy nhiên cũng còn nhiều người sắt đá lạnh lùng. Vẫn lại là các cụ ông. Thắng cắt từ tạp chí ?oKiến thức? có bài phỏng dịch với tiêu đề: ?oTỉ lệ phạm pháp của người già ở Nhật bản đang gia tăng? photo khổ to treo cạnh một bức tranh chụp một người mẫu cởi trần. Các cụ ông chỉ cần trượt mắt từ bộ ngực nây nẩy tròn của Claudia Shiffer là rơi đúng vào bài báo tai ác. Có cụ đang thao thao bỗng mặt tái dại xin phép chính chủ ra về vì tuổi già hay trở bệnh đột ngột. Tất nhiên có cả lưu manh côn đồ. Một lần có gã trai đầu đội mũ cối chân đi dép đúc áo phanh ngực xăm hàng chữ ?ongục tù vẫn đợi? bằng ba thứ tiếng Anh, Pháp, Việt. Xã hội ta mở cửa tất cả các ngành nghề đều đòi hỏi phải có tiêu chuẩn quốc tế. Ngàng du thủ du thực không nằm ngoài thông lệ. Gã rút con dao đầu mũi có cắm một bài báo tường thuật vụ xử án cách đây hai năm. Thắng lẩy bẩy đọc để biết gã là một trùm cướp khét tiếng. Thủa xa xưa cũng là một công dân lương thiện chỉ vì vợ đi ngoại tình với một ông tây mà phẫn chí trôi dần sang nghề đâm thuê chém mướn. Thắng vừa mở các ngăn tủ, lộn các túi áo vừa trình bày là mình bị nhà vợ vu oan. Gã cướp gật gù thông cảm. Bố mẹ vợ thường hại con rể, tuy đấy không phải là truyền thống dân tộc nhưng cũng là một khuynh hướng nổi trội trong xã hội hiện đại.
  4. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Chỉ có ba mươi mốt ngày Thắng sụt tám kylo, trên giảng đường hơn một lần nói tên giám đốc hãng sony là nguyễn du. Vẫn chưa hết cách đây tròn ba hôm, định mệnh của gói tiền chưa nhặt được đã giáng cho Thắng một đòn chí tử. Buổi trưa âm u mây oi mưa, Thắng uống rượu vã mồi với chán nản. Ban giám hiệu vừa mời Thắng lên gặp riêng. Ông hiệu phó phụ trách tổ chức chỉ nhìn không hỏi. Là một người thông minh Thắng biết phải trình bày chuyện gì. Cũng như nhiều người lương thiện, đầu tiên Thắng kêu oan. Ông hiệu phó lạnh lùng đưa ra dẫn chứng. Đã quá nhiều dư luận từ nhân dân lao động quanh trường (ở đây là bà lao công, ông bảo vệ). Từ những đồng nghiệp khả kính của Thắng (là những giáo viên nữ chưa chồng tuổi khoảng băm hai đến băm bẩy ), từ những sinh viên thi lại lần ba đến lần tư. tất cả đều khẳng định một nhân cách mờ ám của Thắng. Cố không khóc, Thắng gập người nghẹn ngào kêu ông hiệu phó là Bao Thanh Thiên đại lão gia, ông hiệu phó vẫn không mảy may xúc động nghiêm khắc quyết định. Một là, để chứng minh sự trung thực, Thắng phải đem gói tiền lên nộp. Nhà Trường sẽ chịu trách nhiệm chiêu tuyết cho thanh danh cán bộ của mình. Hai là, cút. KHông kể những tai tiếng quá khứ, thì nhà trường cũng không thể chịu nổi một giáo viên, dù với bất kỳ lý do gì, ngày ngày tiếp khách sáu mươi lượt. Thắng gục mặt vào lòng bàn tay. Buổi trưa thật oi và Thắng thật tuyệt vọng. Khi cùng quẫn người ta nghĩ đến cái gì. thắng không có đức tin tôn giáo, không có tình yêu. Thủa sinh viên cũng một vài lần mê đắm. Nhưng tài thì hèn, tiền thì thiếu. Trông thấy các nàng cũng giống như đức Khổng phu tử trông thấy quỷ thần, chỉ dám đứng ra xa mà ngưỡng vọng. Chao ôi, nếu lúc này có một bàn tay dịu dàng. Cửa không gõ tự mở. câu chuyện ?ocánh buồm đỏ thắm? bỗng dưng tái bản. Trước mặt Thắng là một nàng tuyệt xinh, tuyệt đẹp. ?oEm là ai, cô gái hay nàng tiên? cái giọng khàn khàn vì hát karaoke quá nhiều làm vỡ mất không khí cổ tích.
    ?oEm là Diễm TRinh Việt Hương, em biết nhiều chuyện về anh?
    ?oVâng?
    ?oEm rất thông cảm với anh và sẽ giúp anh?
    ?oGiúp tôi?
    Thắng lắc đầu, nói như mẹ của Thắng, cứu giúp con người là quyền năng của Chúa.
    ?oAnh là người đàn ông kiên trì đầy bản lĩnh. Anh hãy đem gói tiền ấy cùng với em, chúng mình trốn đi thật xa?.
    ?oGói tiền nào?
    ?oEm yêu anh, anh hãy tin em. Ngay bây giờ, ngay tại đây em sẽ chứng tỏ tình yêu của mình?.
    Nàng hôn thật dài lên cặp môi lơ ngơ của Thắng. Cả người Thắng run rẩy giống như đại biểu quốc hội phẫn uất khi nghe tin bọn tham nhũng chưa bị xét xử. Nàng dìu Thắng về phía giường, cả hai ngã xuống cái chăn bông Tàu mà nhóm sinh viên tại chức thi lại vừa tặng. Chân giường bật tiếng cót két, tiếng cót két quen thuộc, Thắng bừng tỉnh.
    ?oHóa ra là cô?
    ?oVâng là em?
    ?oCô thật đê tiện. Vậy mà anh bạn tôi đã coi cô là Desdemona tái sinh trong Juliet?
    Nàng sửa lại quần áo, rút điếu ba số nhả một vòng khói đậm lững lờ lên trần nhà.
    ?ocác anh toàn là một bon ích kỷ. Những đồ đạo đức giả không tiền nhưng lại hay thích thuyết pháp. Nếu các anh nghĩ về tôi như vậy, sao các anh không chịu biết romeo là một công tử đại gia nhiều vàng lắm ngọc và Otenlo chẳng bao giò chịu làm một thằng giáo viên quèn?
    Nàng còn định nói dài nhưng chợt vội vàng nhìn đồng hồ. Sắp đến lúc anh bạn hàng xóm tan giờ dạy. Nàng đột ngột đến rồi đột ngột đi, bỏ lại Thắng với nỗi hoang mang khó tả.
  5. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Thắng rửa mặt vội vàng rồi lịch sự mời phó tiến sỹ Đỗ Minh dùng bữa sáng. Bây giờ Thắng chẳng còn thấy sợ hãi khi phải tiếp khách nữa. Phó tiến sỹ nhiệt tình nhận lời, khi nhặt được của rơi người ta thường tiêu hoang. Thắng lấy can rượu Uớc lễ rót cẩn thận đầy hai chén tống. Lai rai chừng bốn lít trời đã sê sế ngả chiều. Nhiều lúc tiện tay Thắng tu cả can. Có lẽ từ giờ trở đi mình chỉ nên uống rượu. Bố Thắng mất sớm, mẹ Thắng ở vậy nuôi con. Suốt cả tuổi thơ cụ dưỡng dục Thắng theo tinh thần nhẫn nhục của Jesuss Christ. thắng đã gặp nhiều người thật tốt, còn bây giờ đành buông xuôi bất lực. Mình cũng chỉ là một thứ mà Chúa đánh rơi xuống cuộc đời này. Phó tiến sỹ Đỗ Minh cũng uống nhiều. Tửu lượng của các bậc đại khoa đáng để người đời tâm phục khẩu phục. Tuy vậy, đến mười giờ sáng thì cũng phải móc họng nôn và đến ba giờ kém mười lăm chiều thì nôn thật. Giữa hai lần nôn phó tiến sỹ đã đọc tám mươi bài thơ trong đó có bốn mươi bài ca ngợi lòng trung thực. Gần tàn bữa rượu, phó tiến sỹ khật khưỡng hỏi: ?oVậy gói tiền đâu?. thắng thở dài. Cụ và ông nội Thắng đỗ cử nhân đời mạt Nguyễn. thắng cũng bị ảnh hưởng của Nho giáo, mà nhà nho rất hiếm khi đấm khách.
    Chiều đã thật sậm. Phó tiến sỹ đi rồi, văng vẳng còn lại lời đe doạ sẽ tố cáo Thắng trên báo ?ongười giáo viên nhân dân?. Thắng dốc ngược can. Một sự vô lý chếnh choáng khắp người. cứ mãi thế này sao. Đột nhiên Thắng tỉnh táo quyết định. Cái xe đạp Phượng hoàng nhiều phụ tùng Sài gòn kẽo kẹt đưa Thắng về phía Hồ Gươm. Tháp Rùa lờ nhờ trong vài ba ánh điện tắt muộn đâu đó từ những nhà cao tầng. Mặt hồ sóng sánh đen duyềnh nước sát mép bờ bởi những cơn mưa giữa he. nước sẽ rất sâu và mát, còn mình không biết bơi. Thắng dựng xe vào chỗ khuất sau một đài hoa xây cao. Mình phải làm vậy. Chỉ có cái chết mới chứng tỏ sự thanh bạch. Sáng ngày mai sẽ có nhiều người hối hận vì những hành vi của họ. Thắng từ từ cởi quần dài lòng thanh thản. Bỗng một ánh đèn pin loá sáng chiếu thẳng vào bụng dưới của Thắng.
    - Anh này định làm gì?
    Thắng ú ớ. ánh đèn lia dịch lên mặt.
    - Trông thế này mà dám làm bậy.
    Ánh đèn hắt ngựoc soi hai anh bảo vệ mặc đồng phục tay đeo băng đỏ đầu đội mũ kê-pi.
    - Anh không thấy nhà vệ sinh bên kia hồ à.
    Thắng nghẹn ngào bật khóc. Một anh bảo vệk cởi xà cột lấy bút lập biên bản. Liếc nhìn vẻ trí thức của Thanứg, anh ta tế nhị chữa chữ ?oĐái bậy? thành ?oVứt rác bậy?. Đây là trường hợp thứ mười ba vi phạm văn minh đường phố trong vòng một buổi tối. thắng lập cập mặc quần, vét ví lấy năm mươi ngàn nộp phạt. Có gì đấy xoáy sâu sa phía trong ngực trái của Thắng. Vô thức, Thắng đạp xe về hướng ngã tư Lý Thường Kiệt ?" Phan Bội Châu. Biết đâu đấy, có một gói tiền đánh rơi thật
    Hết chuyện "Của rơi".
    Đã được dựng thành phim, không biêt như thế nào nhỉ
  6. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Tôi vừa nhận được thiếp mời tới dự đám cưới của vợ tôi vào chủ nhật tới. Không rõ ai gửi nên tôi hơi đột ngột. Hôn nhân ly dị là một vụ dân sự hình như phải ra toà nhiều lần. Tôi không nhớ chúng tôi đã phải ra toà lần ba hay chưa, nhưng lần thứ hai thì tôi nhớ. Ngày hôm ấy có vẻ may cho tôi khhi thẩm phán là một bà trung niên có khuôn mặt tròn phúc hậu. Bà đọc kỹ lá đơn vợ tôi viết, chăm chăm nhìn thằng con tôi rồi đột nhiên hỏi ?oCháu thích ở với bố hay với mẹ?. Thằng con trai tôi sắp vào lớp một, bốn tuổi biết đọc và hai tuổi biết văng tục. Thằng nhóc đôi thoáng ngần ngừ, tôi cầu chúa cho nó đừng nói bậy, quay sang ôm cổ tôi. Vợ tôi bật dậy, xuất khẩu một bài luận tuyệt vời, về sau được in vào tập san của hội những người bênh vực phụ nữ. Trước hết, ngàng chứng minh rằng tôi chỉ là một gã công chức hạng bét thích xu nịnh người khác để khẳng định mình. ?oTham nhũng ở ta đang trong mức độ trầm trọng. Việc nó trở thành quốc nạn đều do những hành vi đưa hối lộ của những kẻ dưới quen thói bợ đỡ?. Vợ tôi nhấn mạnh, suốt sáu năm đi làm tôi đã hai lần thành công trong việc rủ ông phó giám đốc đi uống bia buổi trưa và có lần vượt đèn đỏ tôi đã mời công an giao cảnh bốn điếu ba số. Đặc biệt, những năm căng thẳng gần đây giữa hai vợ chồng, khi đi ăn phở sáng tôi rất hay gắp thịt sang bát thằng con (ông chủ quán phở sẵn sàng làm nhân chứng). Và còn chứng cớ hiển nhiên hơn ngay hôm nay trước khi vào hầu toà, rất nhiều người đã nhìn thấy tôi ngấm ngầm tọng cho thằng nhóc một bát chè lớn trong lúc thằng bé đang bị táo tỏng. Từ đấy thật dễ hiểu tại sao thằng bé lại thích ở với tôi. Nó bị quyến rũ bởi một hệ thống những hành vi lừa mị. Tôi cúi đầu. Ngay từ hồi chúng tôi yêu nhau, tôi đã quen bị nàng bắt nạt. Thế nhưng nàng luôn luôn kêu yêu nhất ở tôi là tính trung thực, không biết xu nịnh.Còn bây giờ tôi chỉ biết ôm chặt thằng con, mong nó đừng phải nghe những lời giận dữ. Đằng nhà vợ tôi muốn thằng bé trở nên tự tin, tự lập. Còn tôi, tôi ước ao nó chẳng bao giờ biết hằn học. Tôi và vợ tôi cùng một trường, khác khoa. Nàng học kinh tế, tôi học triết. Ngẫu nhiên Chúa định, chúng tôi gặp nhau ở một quán mỳ. Hồi ấy, tôi được coi là đẹp giai và khá nổi tiếng. Tôi đã có hai bài thơ in trên báo, đều ở tờ Tiền phong. Vợ tôi nói, hôm ấy tôi có vẻ lãng mạng đầy bí hiểm. Tôi không rõ lắm, thời gian đó tôi thường bị đói. Khi cả buổi sáng không ăn gì, vẻ mặt con người ta luôn đầy bí hiểm. Vợ tôi bị tôi quyến rũ bằng vẻ cao ngạo bất cần đời. Còn tôi bị những sợi mỳ quyến rũ bằng mầu vàng gà non hơi nhạt. nàng đứng lên, không hẳn vô tình, sánh một ít nước dùng bắn sang áo tôi. Cái chemise duy nhất nằm trong thời trang chiến lược của cả học kỳ II. Tôi trừng mắt, nàng dịu dàng xin lỗi và chúng tôi yêu nhau. Bà thẩm phán gõ thước kẻ xuống mặt bàn yêu cầu vợ tôi nói ngắn. Bà thẩm phán trông sáng suốt nhưng lần này chắc bà lầm. Vợ tôi là tập trung tinh hoa mọi đức tính của người phụ nữ thời mở cửa, đã nói có mà trời can. Người xưa bảo ?oTrai thời loạn, gái thờibình?,. Đất nước ta yên tĩnh hơn hai chục năm, quá đủ để người phụ nữ khẳng định. Vợ tôi có trình độ đại học, biết ngoại ngữ và hàng tuần đều đặn cãi nhau với bốn bên hàng xóm. Với thiên thời địa lợi như vậy, vợ tôi có đầy đủ tố chất để làm một biện sỹ.
  7. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Vợ tôi hùng hồn tố cáo sự nghiện ngập ở tôi và những nỗi nguy hiểm cho tương lai thằng bé khhi phải ở cùng tôi. Nó nói bậy thì còn có thể sửa được, nhưng gần đây, nó đã làm kinh hoàng những người đứng đắn khi hôm giỗ ở đằng ngoại, nó thật thà khen bia hơi ngon hơn bia chai. ?oChúng ta không thể dửng dưng trước một đứa trẻ chỉ trong vài sớm vài chiều sẽ trở thành một công dân nát rượu. Làm gì có tương lai cho những kẻ bét nhè. hãy cứu lấy trẻ em?. Tôi nghi câu cuối cùng là của nhạc mẫu tôi, vì có lần bà khoe là đã dịch Lỗ Tấn. Toà cho phép tôi thanh minh. Tôi yếu ớt cãi, đương nhiên tất cả đều là sự thật, chỉ trừ một việc, thằng bé con không phải bị ỉa chảy mà là bị táo bón. Vợ tôi chồm lên, nàng hứa sẽ vạch bộ mặt dối trá ở tôi bằng cách phải lập ngay một hội đồng giám định y khoa tại toà, tiền nong thế nào mỗi bên chịu một nửa. Tôi bị ?~ao?T thật rồi. Sáng nay, giống như võ sỹ Tôm King, tôi phải đi bộ tới đây. bát chè mà thằng con tôi ăn đã vét sạch đồng xu cuối trong túi. Toà tuyên bố ?obãi đường? kèm kết luận, nếu một lần nữa tôi không chứng minh có một giải pháp hợp tình hợp lý, toà sẽ chấp nhận ly dị của vợ tôi với điều kiện nàng được phép nuôi con. Chuông nhà thờ điểm bốn tiếng. Cũng có thể là bốn giờ sáng, tôi mơ hay tỉnh. Vợ tôi không bao giờ là người hấp tấp, vợ tôi luôn tôn trọng và tuân thủ pháp luật, đơn giản vợ tôi sắp là phó giám đốc vào đầu tháng tới. Để có chức danh ấy, vợ tôi đã vất vả nhiều. Bắt đom đóm học đêm, treo búi tóc lên xà nhà đọc sách, nhữngngười chăm học cũng chỉ mong đến ngày lên nhà lầu xuống xe hơi. Thoả mãn được khao khát ấy, làm quan là cách tốt nhất. Hơn nữa, vợ tôi con nhà thượng lưu, nhiều tự tin đầy quyết đoán chẳng bao giờ để cho những thứ vớ vẩn như ?ohôn nhân? hoặc ?otình yêu? làm vẩn đục hoạn lộ. Thế nhưng thiếp cưới tôi đang cầm thì đúng là gout của vợ tôi rồi. thiếp diêm dúa màu hồng sậm thoang thoảng mùi nước hoa ?oeaux de cologne?. ngày chúng tôi chuẩn bị cưới, nàng cũng bắt tôi phải in thiếp thật to, màu thật nổi và thật may cho tôi hồi ấy người ta chưa vẩy nước thơm vào công nghệ in ấn. Bố mẹ vợ tôi cho một căn nhà, các đồ gia dụng cần thiết với hộp nữ trang mang hiệu Bảo tín, của hồi môn như vậy là nhiều. Đằng nhà tôi chỉ chịu phí ăn hỏi là tiền in thiếp. Mẹ tôi chiều tôi, thằng con trai út có bằng đại học, chưa có việc làm, phía trên còn ba chị gái chưa chồng. Mẹ tôi vay nợ của họ nội, họ ngoại, hàng xóm, của những quen thân hoặc sơ. Hàng cháo gà đêm xế xế sân nhà thờ lớn của mẹ tôi có tiếng là ngon. Bố tôi là một giảng viên quèn, vĩnh viễn không có bằng phó tiến sỹ, nổi tiếng khắp bộ đại học vì tài nấu rượu lậu. Với tư cách pháp nhân ấy, mọi người cho vay không nhiều nhưng cũng cho vay. Đến bây giờ còn đọng vài món tính lãi, khó trả đứt hết gốc. Mọi người thương, đều đều chủ nhật, gia đìnhnhững chủ nợ đi qua uống rượu với chân gà trừ dần. Tôi lấy được vợ tôi là một kỳ tích. Tuy nó không hào hùng bằng chiến công của dũng sỹ Heccul, không qua sgian nan như trò chơi Mario đi cứu công chúa, nhưng ở khía cạnh nào đấy nó cũng suýt soát tầm hoành tráng của bi kịch Otenlo. Bố vợ tôi là tổng giám đốc mỗi chuỗi các xí nghiệp thuộc ngành kinh tế mũi nhọn. Mẹ vợ tôi trước đây dạy văn ở trường tổng hợp, sau giữ trách nhiệm lớn bên hội liên hiệp phụ nữ, Khi yêu nhau được một tháng và hôn nhau hơn một lần, tôi đến nhà nàng. Một villar cổ với khuôn viên rộng nhiều hoa. Tôi bấm chuông rồi giật mình với tiếng chuông kêu.Nàng nhí nhảnh ra mở cửa và bố mẹ nàng thật nặng nề với tôi. Vợ tôi hay bị mắng yếu là bướng, sức ép của bố mẹ nàng chỉ tăng thêm phần hiếu thắng. Từ lúc một tuổi rưỡi, nàng chưa bao giờ đòi gì mà người khác không dám đưa. Bây giờ nàng đòi tôi. Vợ tôi không xinh lắm, mắt sáng trán cao. Với vầng trán ấy phải có tính cách ấy.
  8. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Trước đám cưới chừng ba tháng, bố vợ xin cho cả hai chúng tôi vào cơ quan ông làm việc. Vợ tôi làm ở văn phòng bộ, nàng quyết tâm học cho xong cao học. Còn tôi không có chuyên môn kinh tế, đành phải tập sự ở phòng lễ tân. Hôm cưới, trưởng phòng tôi gọi tôi là ?ophò mã? và thừa dịp tôi nhờ ông làm đại diện họ đằng giai. Tôi ân hận là đã hại ông. Có Chúa chứng giám, tôi không biết ông bị bệnh tim. Khi ra đến hội trường, mọi người vinh dự được biết chủ hôn là đương kim bộ trưởng.. Lúc cụng ly rượu chúc, trưởng phòng tôi quá xúc động. Lần đầu tiên được đàng hoàng uống với một tầm cỡ như thế, huyết áp của ông dâng đột ngột gây tai biến mạch máu não. Ba năm kế tiếp ông trưởng phòng bán thân bất toại, nằm co giật môi liên tục lắp bắp theo nhịp ?othưa, thưa ... dạ?. Nhưng có chuyện còn tệ hơn thế, theo thói thường cơ quan, tôi phải mời giám đốc, ông này vừa đi Hà lan về, tôi chưa mọt lần giáp mặt. Chủ nhật vu vơ ngẫu hứng, ông tạt qua dự đám cưới. Rượu uống phê phê, ông gặp nhạc phụ tôi. Đầu cua tai nheo chưa hiểu, ông nghĩ, tổng giám đốc xuống họp đơn vị. Vội vàng, ông mời nhạc phụ tôi ra hành lang ngấm ngầm đưa phong bì dầy kèm câu nói thường lệ: ?oBọn em xin bồi dưỡng thủ trưởng tí lấy sức phát biểu?. Bố vợ tôi giận coi đấy không phải là hành vi vô tình. Tám tháng sau đã có cớ, ông giám đốc bị cách chức với tội danh hủ hoá. Trước hội đồng kỷ luật ông giám đốc của tôi khóc như mưa. Ông thừa nhận hay đi Karaoke ôm nhưng chưa bao giờ gạ gẫm các nữ đồng nghiệp. Cán bộ nhân viên trong cơ quan đều thương ông, coi như ông bị hàm oan. So với baremt đạo đức của các giám đốc, được như ông đã là người đứng đắn. Mùa đông của năm cưới, chúng tôi có con. TRong thời gian ở cữ, vợ tôi viết xong luận văn cao học ?oẢnh hưởng của việc thanh toán không dùng tiền mặt trong hệ thống ngân hàng thương mại đối với các doanh nghiệp?. Luận văn này gây xôn xao nền học thuật kinh tế thời thị trường mở. Tôi nghỉ ba tháng không ăn lương trông thanừg nhóc gần một tuổi để vợ tôi đi dự hội thảo dài ngày ?oTrí tuệ phụ nữ trẻ Việt nam? tổ chức tại thành phố HCM. Bốn tháng sau với trăm phần trăm phiếu tuyệt đối, vợ tôi lên thay ông trưởng phòng kê hoạch đã có tuổi. Tôi đi làm lại, ngày ngày hai buổi đưa thằng nhóc ở nhà trẻ. Hôm kỷ niệm tròn ba năm ngày cưới, vợ tôi bảo:
    ?oAnh nghỉ làm đi?
    ?oSao vậy, việc rất nhàn mà em?
    ?oAnh không nghe mọi người nói gì à??
    ?oMọi người đều khen em?
    Vợ tôi chua chát cười: ?oAnh hồn nhiên thật hay giả vờ??
    Tôi không thông minh nhưng cũng biết, Khổng Tử dạy:? Y phục xứng kỳ đức?, dịch nôm hao hao có nghĩa là chồng phải tương xứng với vợ. Vợ đã là trưởng phòng thì chồng không thể là nhân viên. Người Á đông đa phần đều chịu ảnh hưởng của lễ nghĩa nho giáo. TRong chuyện này tôi có lỗi,. Giống như những giáo dân bình thường vào tuần lễ thương khó hay đấm ngực kêu : ?oLỗi tại tôi mọi đàng?, tôi phải sửa sai. Sau một tranh luận nhỏ, tôi và vợ tôi đi đến thoả hiệp, tôi vẫn có thể đi làm nhì nhằng ở cơ quan, nhưng chủ yếu bây giờ tôi phải làm thơ. Nền kinh tế của thập kỷ chín mươi tương đối sung túc, khá nhiều nơi đã coi người có tư cách nghệ sỹ nhang nhác oai như giám đốc. Vợ tôi đưa cho tôi một tập cardvisit in bay **** tên tôi với chức danh thi sỹ. nàng hứa giúp tôi trong vòng ba tháng sẽ trở thành hội viên hội văn nghệ hà nôi. Trước mắt nàng liên hệ cho tôi được tham gia câu lạc bộ ?oNhóm thơ những người đứng tuổi? tuần sinh hoạt hai lần dưới chủ đề ?oma tuý với học đường? và ?ongười già với aids?. Nàng đặc biệt khuyến khích tôi giao du với những ai có tên trong tuyển tập thơ tứ tuyệt thế kỷ. Hồi xa xưa, tôi có trót làm thơ nhưng bây giờ thì không thể, tài năng đâu phải là sản phẩm đông lạnh. Vợ tôi không ưa bàn lùi, nàng mua nhiều rượu về nhà, cho phép tôi đãi tao nhân mặc khách. Trớ trêu cuộc đời, thơ tôi không làm được nhưng rượu thì tôi lại uống được. Những buổi chiều nghe theo vợ , sau khi phải đi hai vòng bờ hồ tìm ý thơ trong bộ thổ cẩm Mường, tôi đâm thèm rượu thật. Khi biết, vợ tôi hơi lo nhưng bố mẹ tôi lại bênh ?oTừ ngàn xưa thi nhân ai mà chẳng uống rượu?. Sáng danh Chúa, trên cái mâm son óng ánh của nhà vợ ,tôi không lộ nguyên hình là đôi đũa mốc.
  9. quyentiny

    quyentiny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Chuông đồng hồ nhà thờ lớn điểm không rõ mấy tiếng. Nếu chủ nhật tới, vợ tôi cưới, không hiểu nàng có bị những kỷ niệm cũ quấy rầy không. Thường thường được danh hay gặp lợi con người ta không thích bị dằn vặt. Thế nhưng để có quyết định ấy chắc vợ tôi chắc phải dựa vào cái gì đó. Tôi cẩn thận lục lại đống giấy tờ, tuyệt không thấy giấy hẹn nào của toà, càng không thấy phán quyết hay công văn nào của các cấp hành chính, chỉ nhan nhản nhiều giấy đòi nợ. Như thế việc vợ tôi lấy chồng là bất hợp pháp. Thực ra việc vợ chồng tôi có ở với nhau hay không là chuyện nhỏ. Tôi tự biết phận mình và từ lâu đã biết chuyện vợ bồ bịch. Tôi yếu ớt luẩn quẩn trong những sai lầm mà có lẽ Chúa muốn thử thách tôi. Tôi cam chịu mọi điều nhưng chuyện thằng con, tôi không thể nhường. Nó là tất cả của tôi. Nó là cái neo đính giữ sự thăng bằng của tôi. Sau một mùa hè ở đằng ông bà ngoại được luyện piano và học tiếng Pháp, vợ tôi gửi thằng con vào trường mầm non ?oHồng nhung tím?. Thằng nhóc học lớp ?ochồi? được hai tháng thì bị đuổi. Học vấn mẫu giáo của nó vĩnh viễn không qua được lớp ?onụ?, cô giáo kêu thằng con tôi hay văng tục. Bố mẹ vợ tôi khẳng định đấy là hậu quả giáo dục của ông bà nội. Chưa đầy ba tuổi nó đã lon ton ra rửa bát ở hàng cháo đêm. Ở đấy, người ta không bàn về Chopin hay Victor Hugo mà đa phần chỉ chửa thề. Rời sự giáo dưỡng ưu việt của đằng ngoại, tâm hồn trong trắng như tờ giấy của thằng bé ngẫm đẫm nền văn minh vỉa hè. Vợ tôi nói, tôi cúi đầu chấp nhận. Vợ tôi nhiều bận rộn đương nhiên ít quan tâm. Còn tôi, chẳng công lên việc xuống gì, suốt ngày hai bố con quanh quẩn. Bén tiếng quen hơi, không có nó ngủ cùng, cả đêm tôi trằn trọc. Khi vợ tôi viết đơn li dị, nằng nặc đòi nuôi thằng bé, thật sự tôi không hiểu. Chồng sắp cưới của vợ tôi cũng đến gặp tôi. Ông ta là sếp cũ, đã biết tính nhau, nên có cầm theo một chai ********. Chồng chưa cưới của vợ tôi bảo, nếu tôi đồng ý, vợ tôi sẽ để lại cho tôi căn nhà cũ. Tôi lắc. Uống ngà ngà chừng nửa chai, sếp lượng lự rồi nói sẽ lấy tiền túi bù thêm cho tôi năm ngàn Mỹ. Tôi, thở dài, hứa sẽ lấy vỏ chai gõ vào vầng trán trí thức của sếp nếu sếp cứ tiếp tục bàn về chuyện ấy. Sếp tôi chơi bài ngửa. ?o Nói thật, tôi cũng đâu ưa gì thằng nhóc, nó giống cậu quá. Nhưng tôi với vợ cậu là lãnh đạo. Chúng tôi có tài và phải tỏ ra có đức. Cô ấy không muốn người ta di nghị về tình mẫu tử. Thời gian nữa, dư luận đã bớt cậu cứ việc mang thằng nhóc về mà nuôi ?. Tôi cãi, miệng quan trôn trẻ, tôi sợ bị lừa. Sếp tôi đem nốt phần đời còn lại kèm cả sự nghiệp ra thề độc. Tôi thanh minh, tôi là giáo dân chỉ biết tin Chúa, không bắt ai thề và cũng chẳng tin vào lời thề của ai. Sếp tôi cáu mắng tôi là đồ đọc sách mà không hiểu sách. ?oTử viết, bần bất tranh phú, phú bất tranh quan?. Nhà nghèo thì đừng ?ogấu? với nhà giàu mà đến nhà giàu thì cũng đừng láo với nhà quan. Vợ tôi đã là quan lại còn giầu, tôi mong gì phần thắng. Chồng chưa cưới của vợ tôi về rồi, tôi mếu máo ngồi một mình uống rượu vã. Sếp tôi không phải không có lý. Chuông nhà thờ điểm bốn tiếng. Tôi mơ hay tỉnh. Trang ******á **** tự coi là hạnh phúc. Vậy thì tôi đi ngủ. Nhưng tôi là tục nhân làm sao dám mơ mộng như thánh nhân. Tôi ngắm thật chậm cái thiếp in rõ ràng tên vợ tôi . Chủ nhật tới tôi có nên đi dự đám cưới. Có lẽ, cũng phải hỏi ý kiến thằng con.
  10. frome2u

    frome2u Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2002
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Những trang báo ma quái​
    Nguyễn Việt Hà
    Thư viện, nơi mà tôi sẽ tả kỹ, là một nơi tôi đã nhớ và bị nhớ rất lâu. Không phải ở đó tôi đã lần đầu yêu và lần đầu hôn.
    Tôi nhớ nó vì có một truyện kỳ dị, cái truyện đó rồi sẽ đẩy tôi suýt nữa trở thành một thứ bải hoải rẻ rách. Những năm ấy tôi đang là sinh viên năm cuối, ngày ngày phải đều đặn vào thư viện để viết cho xong một cái luận văn chết tiệt.
    Tôi thích học và việc học hành cũng không tồi nhưng tuyệt đối không hào hứng. Đơn giản, quá nhiều người ở nhà tôi bắt tôi phải học. Không kể bố mẹ tôi, ngay cả đám xa xa cô dì chú bác, tất cả đều thúc. Họ nông nổi nghĩ, họ đã và đang có điều kiện chắc chắn giúp tôi được thành thượng lưu trí thức. Ở Việt Nam, nói cho cùng, đương nhiên là không có giới thượng lưu, còn giới trí thức thì hình như mờ mịt có vẻ có.
    Chính vì sự mong manh ấy càng làm cho những người có chữ và có dư dật tiền khát khao, một nỗi khát khao cồn cào làm họ mơ màng mường tượng tin chắc những điều ấy là có thật. Mỗi sáng, mẹ tôi đưa tôi hai tờ năm chục ngàn, tiền đi tắc xi bốn lượt vì buổi trưa tôi phải về nhà ăn cơm cùng mẹ. Nếu một buổi tối nào đó, tôi đã quá chán ngồi computer (tôi đang viết một phần mềm, hy vọng sẽ cho Bill Gate đi ăn mày) tôi sẽ ra nũng nịu ôm cổ mẹ, mẹ tôi sẽ đưa tôi ba tờ một trăm nghìn và tôi được phép tự lái cái xe Camry ra một quán ba mà tôi thích.
    Thường ở những buổi đó tôi rủ theo con bé học dưới hai khoá, nó ngốc nghếch nhạt hoét nhưng nhìn ngoài lại đặc biệt mặn mà. Khi nó phê phê rượu (chúng tôi chưa bao giờ chích hút) nó thường vật tôi ra băng ghế sau làm trò. Đi chơi với nó có nhiều thứ tiện vì cả nhà tôi và chính tôi đều biết chúng tôi chỉ là bạn. Mẹ tôi đã lên sẵn cả một dàn ba rem để tiêu chuẩn hoá đứa con gái sẽ là vợ tôi. Có tất cả mười bốn gạch đầu dòng, ngoại hình có hai gạch và đạo đức có năm gạch. Rồi đây có một lần bà vô tình đọc lại, bà ôm mặt hu hu khóc. Tôi thương mẹ tôi lắm.
    Tôi vào thư viện cả ngày, tất nhiên là học, thời gian còn lại thì thỉnh thoảng đọc báo và tiểu thuyết kiếm hiệp. Các quyển tiểu thuyết văn học lớn, các quyển khảo cứu chuyên môn hẹp tương đối khó thì tôi đọc ở nhà. Tủ sách của bố tôi có trên dưới tám nghìn cuốn. Nghe nói bố tôi mê sách từ hồi sinh viên, chục năm lại đây không thấy ông đọc, nhưng ông vẫn đều đặn mua và có đông đảo người biếu.
    Sinh nhật ông ngập đầy ngồn ngộn là quà tặng sách. Tất cả đều buộc nơ loại sợi sa tanh dai và chắc vì hầu hết phía trong có kẹp phong bì. Những quyển buộc hai hoặc ba nơ chỉ riêng mẹ tôi được phép giở. Và không hiểu sao những quyển có nhiều nơ đều là những kiệt tác văn học. Tôi nhớ có lần bố mẹ tôi đều hơi choáng khi giở bộ Tam quốc diễn nghĩa. Từ sau trận đại chiến khốc liệt Xích Bích đến trước chiến dịch thê thảm Hào Đình là nhan nhản những tờ xanh một trăm đô Mỹ. Mẹ tôi ấp úng cười hoan hỉ như Tôn phu nhân được tin cầu hôn, còn bố tôi bối rối vụng về như Lưu Huyền Đức phiêu lưu sang Giang đông lấy vợ.
    Thư viện hồi tôi vào là một toà nhà cổ kính sang trọng có nhiều mùi gây gây của thuốc chống ẩm hay chống mối mọt gì đó. Dọc ngang ken dầy những giá sách bằng gỗ lim trĩu nặng những quyển đại từ điển to khủng khiếp. Con bé học dưới tôi hai khoá thường xuyên bị thi lại rất thích ngồi cạnh những cái giá cũ có mùi tệ hại ấy, nó độc đáo đặt tên cho thư viện là nhà ?ochứa? sách. Rồi đây thư viện còn chứa thêm cả máy điều hoà cả cầu thang máy nhưng lúc ấy nó cũng đủ toát ra một vẻ oai và oách. Bọn sinh viên năm thứ ba lần đầu cầm thẻ run run nội trú hầu hết ngây ngất choáng. Bọn chúng đều nghĩ rằng trong thư viện đẫm đầy cô đặc ngập tràn trong sạch kiến thức.
    Bọn chúng ngây thơ sùng kính khi được mấy thằng ma cô trung niên trang bị đạo mạo học giả lân la đến làm quen. Tất cả các thiếu nữ mười chín tuổi đều đinh ninh chỉ ở chợ Đồng Xuân mới có ăn cắp.
    Tôi vào thư viện thích ngồi lâu trong toa lét tầng ba. Thoáng mát và đặc biệt khung cửa sổ luôn vuông một mầu xanh mơ màng của những đám lang thang mây. Trên cánh cửa phoọc mi ca trắng lằng nhằng ghi đen nghịt những dòng chữ đủ các loại bút lộn xộn. ?oMay quá ra rồi?. ?oKẻ hèn này đã đến đã thấy và đã ị?. Một dòng nắn nót nổi bật mầu đỏ. ?oCần tìm bạn đồng tính - Gay?. Rồi ai đó quỉ quái viết phía dưới. ?o Gay đây - liên hệ số điện thoại 091338...?. Về sau tôi mới biết đấy là số máy của ông giám đốc thư viện. Ông này đầu hói, trước bữa ăn trưa hay lững thững đi dạo ngoài khuôn viên. Thỉnh thoảng tôi thấy ông rút mô bai ra, cáu kỉnh đút vào mặt đỏ bừng rồi lầm bầm văng tục. Thư viện thâm nghiêm có nhiều phòng, phân chia thành từng khu nói chung là khá thoải mái và tiện lợi. Có phòng Đọc, phòng Báo, phòng xem micrôphim và đặc biệt có phòng nghiên cứu sách quý hiếm. Con bé mê tôi hay thi lại nên thâm niên thư viện dày, rỉ tai nói với tôi là trong phòng nghiên cứu quý hiếm có đủ từng bộ Playboy hay Penhouse. Tôi tin, tôi đã ngó qua cửa kính mờ nhìn vào đó nhiều lần, chỉ thấy các giáo sư hoặc học giả răng lung lay thưa tóc phơ phơ bạc ngồi khảo cứu hào hứng hàng giờ. Phải có tuổi lắm mới đủ sức nhịn mà xem chay như vậy. Tôi ngồi trên phòng Đọc hay chọn bàn kê sát cửa sổ dễ nhìn xuống đường, còn ở dưới phòng Báo thì chọn một góc khuất sát ngay cửa kho cất tạp chí cũ. Ngồi ở đó thì có thể ngắm nghía kỹ tờ lá cải ?oVoici? có nhiều ảnh chụp trộm bọn người mẫu hoặc diễn viên nổi tiếng Tây đi tắm biển trần truồng hở ngực.
    ?oBạn làm ơn cho tôi mượn nhờ một cái bút?
    Đó là câu nói đầu tiên của nàng, nó dịu dàng mong manh bất trắc như một buổi sáng sớm mùa Thu. Tôi có thói quen là hay viết bút máy và thường thường có hai bút đều mang hiệu Parker. Tôi được tặng từ một ông chú hay một bà cô hoặc từ một gã ất ơ nào đó, tôi cóc cần biết bởi vì tôi là con của bố tôi. Bút giá rất đắt, nét chữ ra đậm rất đẹp và tôi giắt nó rất sâu trong túi áo sơ mi. Tôi ghét cay ghét đắng bất kể đứa nào cả già cả trẻ dám mở mồm ra mượn bút tôi. Đã thế đứa mượn lại còn hồn nhiên tự nhiên thô bỉ thô bạo thô lỗ tự rút cái bút ra khỏi túi áo ngực tôi. Tôi sẽ văng tục nếu là đang ở ngoài đường hoặc trong một quán ba. (Cái Bar tôi hay ngồi có đông đảo nhiều người biết tôi và có nhiều đứa muốn chơi với tôi. Tất cả bố bọn chúng nó thấp chức hơn bố tôi và đương nhiên tiền tiêu của chúng nó sẽ ít hơn của tôi). Nhưng đây là thư viện và tôi đang là sinh viên năm cuối đàng hoàng có thẻ đọc. Khá đông người lầm lẫn nịnh nọt hay gọi sinh viên là những trí thức trẻ. Bố tôi chân thành nói rằng, có rất nhiều loại hoặc nhiều bọn có thanh lịch, nhưng thanh lịch nhất thường là người trí thức. Tôi nuốt nhịn và gầm gừ lịch sự ngẩng lên. Thảo nào mà tự tin đến thế. Xinh này, mô bai Nokia 7280 này, đi giầy Gucci này, tay trắng muốt ơ hờ trễ nải cầm ví đầm Louis Vuitton. Tất cả tinh tế nồng nàn một mùi tiểu thư con nhà quan lớn.
    ?oCảm ơn?
    Thiếu nữ kiêu sa trịnh thượng đưa trả bút sau khi điền rất nhanh vào phiếu yêu cầu những ký hiệu của cuốn sách sẽ mượn. Đến đây tôi ngừng kể chuyện này vì mọi người thể nào cũng biết là chúng tôi rồi sẽ yêu nhau, một lãng mạn love story đang có khá nhiều trong học đường. Đến cái Thiên niên kỷ khỉ gió hiện giờ bây giờ thì chẳng có chuyện gì là mới là bất ngờ cả. Những bộ phim xem tới khúc giữa đã đoán được khúc đuôi. Những cuốn sách lê thê kẻ cả sáo mòn nhân văn nhân hậu nhân nghĩa có thêm lễ trí tín. Tất thẩy đều lặp lại cũ rích nhạt hoét. Nhưng chúng tôi yêu nhau. Chính ở những điểm quanh quẩn đó lại là cái tuyệt vời hay. Bi kịch thiêng liêng hoành tráng nhất của thời đại bây giờ sâu sắc và đau đớn là ở chỗ, khi người ta phải cố gắng đến tuyệt vọng để lặp lại những cái cũ rích một cách tưởng là nhạt hoét.
    Bố cô bé người yêu của tôi (rồi đây chúng sẽ rất vất vả để mà có nhau) là một quan chức trí thức hình như thanh lịch thì thật và đạo đức thì giả. Tôi biết điều đó là do kiến thức và trải nghiệm của riêng tôi chứ hoàn toàn không phải là do những thông tin từ cái phòng khốn khổ khốn nạn chứa báo cũ. Hôm đầu tiên dẫn tôi về chơi nhà, nàng làm ra vẻ vô tình giới thiệu tên bố của tôi. Cả hai bố mẹ nàng đang khinh khỉnh bỗng hấp tấp cung kính đứng lên, ánh mắt vụt đầy những hoang mang hãnh diện sợ sệt. Gia pháp nhà nàng rất nghiêm, phải đến lần thứ tư hay thứ ba gì đấy, bố mẹ nàng mới đi vắng cho phép chúng tôi ở một mình. Nàng ngồi trong lòng tôi, hai tay quấn quanh cổ tôi, cả hai đứa nhấp chung một cốc rượu giôn đen rót trộm, hút chung một điếu thuốc Marlboro nhả khói vào một hộp kẹo lớn có nắp đậy rất chặt bằng inox.
    ?oBao giờ thì em sẽ đến phòng riêng của anh?
    Tôi điên cuồng và trong trắng yêu nàng nên không nhớ đấy là tôi đã hỏi hay nàng đã hỏi. Tôi lâng lâng chỉ biết là sau ba tuần quen nàng thì ra trường kiểu gì tôi cũng phải lấy nàng. Tôi chưa bao giờ thất vọng, tôi hai mươi mốt tuổi tràn đầy tự tin. Tôi đẹp trai con nhà giầu. Tôi thi chính quy vào một trường đại học danh tiếng không phải chạy chọt. Sức khoẻ của tôi quật ngã Lý Đức, bố tôi lại là đại đại lớn. Tôi, một lô gô biểu tượng nhãn hiệu mẫu hình của hạnh phúc thế hệ A còng. Và tôi cứ gào như thế cho đến hết đời nếu không có cái tuần thứ tư, kể từ khi quen nàng, đầy nghiệt ngã kỳ dị định mệnh. Hôm đó tôi đang rất phấn chấn. Đêm qua tôi với nàng đi chơi muộn và chúng tôi đã hơn cả hôn nhau. Sáng nay thi kiểm tra o ran vấn đáp tôi mưu mẹo may mắn, bay bay qua. Tất nhiên tôi không đánh răng rồi cung kính ngơ ngác hỏi lại ?ohả, ạ? sát vào mũi thầy giáo ba mươi sáu tuổi sạch sẽ chưa vợ đang thầm yêu một con bé cũng rất sạch ở trong lớp tôi.
    Những cặn đục đọng lại sau một đêm có yêu có rượu làm thầy bịt mũi và đành cho tôi sáu trừ, bay bay qua môn. Tôi khoan khoái vào chỗ cũ phòng Báo thư giãn đọc báo tử tế Văn Nghệ ?ogià? ở mục vài người có tuổi và có chữ đang cãi nhau về câu dân dĩ thực vi tiên hay là dân dĩ thực vi Thiên. Chẳng quan trọng gì, với tôi bây giờ nàng là tất tất là giời. Mùa thi đã tàn và thư viện thanh thản thưa người. Chị thủ thư đã quen mặt nhờ tôi trông hộ phòng, tranh thủ đi chợ sớm để chiều còn kịp về làm Rằm. Tôi mênh mang đọc, bỗng nhiên cái cửa của phòng để báo và tạp chí cũ gió khẽ lay, he hé mở. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại lơ mơ nhìn thấy một tập loã lồ Playboy nằm chềnh ềnh ở một chồng báo sát sát góc. Ma đưa lối, tôi đứng dậy rón rén đi vào trong định rút trộm một quyển. Nhưng thật kỳ quái, khi tôi càng lại gần chồng báo đó, nó lại càng chạy ra xa. Tôi nhìn xuống chân, ngạc nhiên thấy những ô đá hoa lát nền hình như cũng đổi mầu, từ mầu hiền lành hồng nhạt sang mầu kỳ dị ghi xam xám. Bất giác tôi ngoái lại, cái cánh cửa kho đã trôi tít mờ mờ đằng xa giữa đám bồng bềnh như thể là mây trắng. Không gian xung quanh tôi rờn rợn im lặng tuyệt đối. Tôi hoảng sợ quay ra, hốt hoảng đụng mạnh vào một kệ xếp đầy báo, chúng toé tung văng khắp nền nhà. Tôi lúng túng cúi nhặt xếp gọn và tôi đã thấy. Trang nhất của một tờ báo rất nổi tiếng mà nhà tôi hàng ngày vẫn đặt có một ảnh to chụp bố tôi. Ông mệt mỏi đeo kính tóc xoã muối tiêu và hai bàn tay đang cho trong còng số tám.

Chia sẻ trang này