1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện người đi tìm lá dong năm ấy

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi BearMoscow, 11/07/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. BearMoscow

    BearMoscow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0

    26.Cắt Râu Hùm.
    Sau này,khi tình cờ gặp cụ Trần Công,Danh Y -Võ sư,huấn luyện viên cao cấp cuả Quân đội,( Nhà ở 290 Dốc Tam Đa, gần Thụy Khê,Hà nội ),chú Hoà được cụ khen ngợi. Tuy nhiên cụ nói : ''Đáng nhẽ anh phải nhảy sang phải một bước,đâm thẳng lê vào chỗ mình đang đứng,hổ bị đâm vào tim từ nách chứ không phải ngực,nó chết ngay mà mình vô sự''. Nhưng một chàng trai quá trẻ như vậy,không biết võ nghệ gì,chỉ nghe đồng bào Vân Kiều nói về phường săn KhMú đánh hổ bằng mác,mà đã đi một đường lê trứ danh gần giống thế võ Tây Tạng nơi cụ tu luyện 13 năm trên đất cuả các Lạt Ma từ thuả 4 tuổi,thì sự quả cảm đó làm cụ rất mến. Cụ nói,nếu gặp Hoà sớm hơn,sẽ nhận anh chàng này làm học sinh. Dạo 1966,sau một loạt thất bại trong những cuộc đánh cận chiến nhỏ giưã bộ đội Đặc công Quân khu 5 với lính Đại hàn,cụ được lệnh huấn luyện cho họ. Những cú móc mắt ,xiên tim tinh diệu làm khiếp đảm lính đặc nhiệm sư đoàn Bạch hổ là do cụ hướng dẫn. Cụ nói, Trời không cho duyên nên cụ tìm đệ tử như vậy mà không thấy ,người xin học lại qúa nhiều.
    Thường gạt những giọt mồ hôi sung sướng nhìn thấy bạn mình đã hé mắt nhìn mặt trời Đông Trường Sơn. Khi cái đầu gối to tướng cuả cọp thúc vào mình,Hoà ngã xuống,tối sầm mặt mày. Anh đang trên đuờng tới điạ ngục. Hoà thấy bị rơi vào một đường ống sâu thẳm . Hoà rơi mãi,anh cảm thấy không gian đen tối dài vô tận. Đột ngột anh thấy mình gần ra khỏi ống,và thấy một luồng ánh sáng chói loà,xanh biếc. Đứng trước ống là khoảng 30 người đủ lưá tuổi,có cả cô bé Hồ Nghinh nưã. Tất cả hồ hởi vỗ tay vang dậy. Rồi có một tiếng nói trầm,tần số rất thấp và ấm áp nhưng âm lượng rung chuyển không gian. Một lực đẩy mạnh mẽ ấn ngược anh về phiá lối vào. Khi Hoà bị tống ra khỏi ống,ngã vật xuống thì nghe thấy tiếng róc rách nước chảy và nhìn thấy khuôn mặt đầm đià nước cuả Giáo sư.
    Từ đó,không bao giờ Hoà chê trách những người duy tâm như những người khác.
    Việc đầu tiên cuả Thường là hủy ngay bộ râu Hùm. Anh móc chiếc bật lưả Golf ,chiến lợi phẩm trong một trận đánh vào căn cứ Mỹ. Nhưng nước đã làm nó ướt sũng. Liếc sang Cọp,cái đầu kinh khủng cuả nó tuy gục xuống suối,nhưng những sợi râu vẫn chiã lên trời như thách thức
    Râu hùm là thứ khó hiểu nhất trong toàn bộ cơ thể con Cọp,đặc biệt những con Cọp dữ. Bất cứ người biết về nó một chút,đều làm như Giáo sư. Chuyện này liên quan tới Ngải.
    Ngày xưa,độ thời Bà Triệu Thị Trinh,quân Ngô đã kinh hồn bạt viá vì Ngải và thuốc độc cuả người Việt mà chúng gọi là bọn Nam Man. Chúng lùng diệt những người biết làm Ngải. Đến thời giặc Minh,chúng càng tận diệt sách và người liên quan tới Ngải
    Tưởng chừng tuyệt chủng chuyện Ngải,không ngờ một số người Thượng cả hai miền vẫn biết cách làm.Chỉ cần lấy lá cây rừng ( ông già tôi không biết tên khoa học là gì, chỉ biết họ kêu là a-kh de,quý và khó khăn lắm,một người Thượng mới chỉ cho bộ đội Bokh Hồ) trộn với đất sét trắng,thêm vài thứ nữa,đốt lên có khói nhẹ mà không có mùi ! Lấy một cái hũ bé,nung bằng đất,cho cái thứ đó vào đốt lên ,để ở đầu gió. Bảo đảm người ngửi vào là mê mệt ngủ. Thứ này dùng để đánh giặc,nên có chuyện người Thượng một mình đột nhập nơi đóng quân địch,thu súng là có đấy.
    Có loại ngải không làm mê ngủ,mà ngửi vài lần là bị tâm thần ! Như thế,thực chất ngải là những loại khói tác động vào mắt,mũi.Và hiểu được cơ chế gây hại.
    Còn loại Ngải làm từ râu Cọp thì cho đến nay vẫn chưa ai giải thích để dân tin được là không có. Nhất là bọn bất lương,thấy cuả đó,chúng quý hơn kim cuơng. Dân chúng nói,một số người cắm râu cọp vào măng tre tươi,vẫn còn nguyên gốc. Sau một số ngày,ống măng mọc ra một con sâu Ria hổ. Có hai loại sâu này. Loại thứ nhất thân hình vằn vện đen,vàng,trắng không có lông. Mặt nó có 3 vằn ngang trông rất dữ tợn. Ngày xưa,bà con Kiên giang nuôi con sâu này trong một cái nồi đồng. Nghe nói,có trộm đến,sâu phát ra tiếng rổn rảng,vi vút như người đang nấp trong buồng chực nhảy ra đánh. Vì thế trộm không dám lai vãng.
    Loại thứ hai trắng tuyền,trông như một con nhộng sâu đất. Duy chỉ có bộ răng là to và rất khoẻ. Con sâu này to bằng ngón tay cái. Tên độc ác nuôi sâu rất tốn kém và khó.Hăn phải nuôi bằng thịt lợn,thịt bò rất tươi. Phân cuả sâu là một thứ thuốc độc kinh khủng. Nếu luyện với mẻ,thuốc độc này giết chết người sau 3 ngày không thuốc chưã.Loại này có thể đầu độc nạn nhân bằng cả khói lẫn đường ăn uống. Cũng như trên,sau khi phơi,thuốc độc không có mùi vị.
    Mãi đến năm 2004,đồng bào vùng Thạch Hà,Hà Tĩnh còn xôn xao vụ Cầm Đồ Thuốc độc. Họ vây đánh,chặn đường những người bị nghi ,gọi là Cầm đồ hay là Thuốc độc mà công an phải vất vả lắm mới dẹp yên.. Danh từ này không dành cho chủ những tiệm Cầm đồ theo nghiã ngoài Bắc.Đó là những người xử dụng phân Sâu Ria cọp,luyện ra một thứ thuốc kỳ lạ. Thuốc này màu xám.Người bất nhân đó bỏ thuốc vào thức ăn,nước uống để đầu độc. Đối tượng cuả chúng thường là những người giầu có. Những người này sau khi ăn phải thuôc độc,ốm một tháng. Sau đó họ tỉnh dậy,tìm mọi cách bán đồ đạc,cưả nhà và đêm đến lại nhà tên gian ác vứt tiền vào. Thậm chí bán hết rồi,nhưng người ấy trở thành một thứ Zombi Trung Mỹ,quần quật làm đến kiệt sức để quẳng những đồng tiền nhỏ bé vào nhà tên kia. Dần dần,họ phù dần rồi chết rất đau đớn.
    Để đầu độc,tên bất lương có thể bám theo người đó đi chợ.Lúc vào hàng thì bỏ vào đồ ăn uống cuả họ. Có chị nghèo,vô tình uống nước chè mà người giàu mời.Người giàu không uống nên vô sự. Ả chàng tội nghiệp đó thành Zombi ,làm và vứt tiền còm cho bất luơng và chết sau 2 năm.
    Sau khi người bị đầu độc chết,tên bất lương phải đầu độc người khác,nếu không nó sẽ chết vì phù loại đau đớn.. Như thế,ngay cả khi con sâu chết rồi,chủ nó vẫn giữ phân để duy trì mạng sống chính mình. Có tên đi làm đầy tớ cho nhà giàu để đầu độc chủ.
    Vì thế,nhân dân rất ghét và sợ những người này. Thậm chí có nơi ghi thành Hương ưóc,sãn sàng bắt trói đánh đập cho tuyệt nọc những người bị tình nghi. Mà cớ thì vô cùng phong phú.Người tự nhiên giầu lên vô cớ cũng là Cầm đồ thuốc độc. Người vô cớ làm ít,nhưng bị phù cũng bị đánh cho thập tử nhất sinh..
    Cách mạng tháng 8-1945 tràn về cùng với phong trào văn minh mới. Cán bộ tuyên huấn vạch trần những hủ tục tệ hại. Họ tuyên bố Cầm đồ Thuốc độc mê tín dị đoan,là không có thật. Tuy nhiên suốt một dải Tây Hà tĩnh và Bắc Quảng bình,nhiều người vẫn còn tin và để xảy ra những dư luận như năm ngoái.
    Rõ ràng,phải cắt sạch râu Cọp. Thường tháo luôn lê 5 tác dụng ,một tay vần đầu Cọp kê vào đá,tay kia chặt đến mẻ dao,
    cho kỳ sạch những cái râu to như sợi cước,một thời oanh liệt.
    Được BrodaRu sửa chữa / chuyển vào 13:52 ngày 10/08/2005
  2. BearMoscow

    BearMoscow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0

    27. Đêm không ngủ
    Suốt cả đêm, Hùng trằn trọc ,đầu nhức buốt . Anh lo lắng,hồi hộp cho hai thằng ''trẻ con'' đang canh mồi cuả Cọp dữ để giết nó.Theo kinh nghiệm chiến đấu,dù cho chỉ đi lùng tìm mấy thằng biệt kích được Mỹ thả dù,mà mình phải dùng cả trung đội . Đằng này con Hùm dữ gấp mấy lần người,mà để chúng đi có hai thằng,mà lại là những thằng mới có trải qua mấy trận đánh ,thật là xua dê vào miệng Cọp.Thiệt là lạ,cái thằng Thường cẩn trọng,cân nhắc,triết lý như bác học nhưng đánh không lẹ lắm, mà vào trận đánh Hổ này lại liều mạng như vậy. Đánh hổ cũng có cái khó riêng-chẳng phải cứ đánh Mỹ mấy trận,mỗi trận một khôn lên- mà chủ quan thắng được nó. Ngoài kia anh em đánh nó đông người,lại có tổ chức mà chẳng giết nổi con quỷ sống này. Tại sao mình không ngăn chúng ? Mình cố tin với phuơng án trèo cây cuả thằng Hoà. Theo đó,chúng nó có thể không chết. Nhưng chắc gì đã hạ nổi Cọp . Để nó sống,chả thà đừng trêu tức bắn nó còn hơn. Cọp sổng,sẽ tàn sát dân và lính nhiều hơn. Hùng lại tự trách mình bết quá,không đủ sức làm mìn bẫy bằng bom bi,loại mìn sát thương mạnh mẽ không kém Claymore hay DH.
    - Chúng nó liều quá. Thiệt tình .... Bất giác Hùng lẩm bẩm trong đêm tối lạnh.
    Gió từ phương Bắc thổi qua các tấm vách làm bằng lá mây rừng càng làm Hùng bạt hơi,thở khó. Bao ý nghĩ trong đầu hiện ra,giằng xé làm cổ họng thêm đắng ngắt,tim đập loạn nhịp khiến phổi khò khè như một con mèo hen.
    -Chắc bộ đội lạnh quá phải không ? Ông trưởng bản hỏi giọng Quảng trị không sõi lắm. Ông cũng không thể ngủ được. Không hiểu hai cái thằng bộ đội sâu trong rừng ấy có làm sao không ? Ông thấy ngượng lắm. Hơn ai hết,Trưởng bản cảm thấy xấu hổ về thái độ nhút nhát cuả dân bản. Nhưng biết làm sao được. Bộ đội nó không giết được hùm,chúng nó đi chỗ khác. Dân bản biết đi đâu ?
    Ông lập cập ôm một ôm củi,chất cho lưả cháy rừng rực và kéo Hùng nằm gần bếp thêm một chút.
    - Cảm ơn cụ. Hùng nhăn mặt. Hơi lưả nóng rát ngực,nhưng phiá lưng quay ra ngoài vẫn lạnh cóng . Cả hai người cùng ít nói,dường như cố che giấu những lo âu cuả mình.
    Đột nhiên anh Hai Nam Bộ ngồi bật dậy cương quyết :
    - Ông phải tập trung dân làng ra chỗ đó xem thế nào ! Tui thấy sốt ruột lắm
    -Đúng đó. Giọng tỉnh như sáo,ông Trưởng bản đáp lời.
    Mờ sáng,Trưởng bản đã đến các nhà gọi . Nhưng lạ thay,một số người cương quyết không đi. Ngay cả Hồ Ngưng vẫn còn lưỡng lự. Họ sợ cái Ma đang ám vào Hồ Nghinh sẽ nhảy sang bắt họ. Theo phong tục,trong trường hợp này,phải 3 ngày mọi người mới đến đó.
    Chờ mãi,mặt trời đã lên cao mà mọi người còn bản cãi,không chịu nổi Hùng gượng xách súng trèo từ nhà sàn chống gậy ra đi. Hành động này thật có tác dụng. Một đám đông khoảng 20 người chạy về nhà cầm súng và mác chạy theo anh.
    Mãi gần chiều,người ta mới đến chiến trường cuả trận thư hùng đêm qua. Một cảnh tàn phá diễn ra trước mặt mọi người. Cây rừng bị quần nát,nhiều cây bằng cổ chân cũng ngã rạp. Trên mấy thân cây cao hôm qua,vết cào xé nham nhở. Bên cạnh xác Hồ Nghinh, Thường đang tựa lưng vào thân cây ngủ gục. Anh cởi trần,mặc mỗi cái quần đùi. Cái áo bộ đội được mặc để che kín thân thể loã lồ cuả người em gái,nom dài đến gần đùi. Chiếc quần cuả anh chàng cao kều được cắt hai ống bằng lưỡi lê AK làm quần sort mặc cho nàng,gấu nham nhở vết dao. Thường cẩn thận lấy áo lót cuả anh bọc kín đầu tử thi.Lũ kiến đang bâu đầy mà hút nước vàng chảy ra từ những vết cào xé.
    Sau này Giáo sư nói ông tuy rất sợ,nhưng thấy thương cô bé này quá. Con gái dân tộc dường như sớm trưởng thành hơn người dưới xuôi nên tuy ăn mặc nghèo nàn,trông Hồ Nghinh đã ra dáng một thiếu nữ có nụ cười lúm đồng tiền,đẹp man dại.
    Trong rừng núi bạt ngàn,bỗng đâu như vang lên tiếng guitare thân thuộc cuả Bố Vợ với những lời yêu thương cuả Trần Hoàn xua tan cái thê lương ngày Đông Chí :
    - Sơn nữ ơi !
    Làm chi cho đớn đau lòng
    Cho một thời gian rồi thương,rồi nhớ !
    - Sơn nữ ơi !
    Đừng làm thắc mắc cho lòng khô cạn
    Cho lau nước mắt đầy vơi.

  3. BearMoscow

    BearMoscow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0

    (Tiếp)Đặt một người canh xác thiếu nữ,đoàn người lại hăm hở đến nơi con Cọp bị giết theo sự dẫn đường cuả Thường. Lúc này Hoà đã hoàn toàn tỉnh táo. Đợi mãi không thấy Thường và mọi người quay trở lại, Hoà tháo lưỡi lê còn đầy máu hổ,chặt một cây gậy to để vần con hổ lên bờ. Dưới suối đá lổn nhổn nên vần mãi mà hổ vẫn chưa dịch được bao nhiêu. Lúc đến nơi,đoàn người thấy Hoà đang lúi húi xếp những tảng đá đắp thành một cái đập bé chắn ngang dòng nước. Anh muốn làm nước dềnh lên để vần ông Kễnh nhẹ hơn.
    Thấy cả hai thằng trẻ con vô sự,Hùng mừng lắm. Bố Vợ không nói được lờI nào,gánh nặng trong lòng được cất hết,xông tớI phát một cái cháy vai Hoà.
    Lúc hai ngườI lính rời tay nhau ra, thì đã thấy hơn chục người đang khiêng con Hùm lên bờ. Thật sự là một con Cọp to lớn. Cái thân cuả nó chỉ to bằng con bò mộng,mà tay cuả nó to như cái ống bương ! Nghiã là nếu cân lên có lẽ phảI tớI trên 400 kgs.
    TrờI bắt đầu xế chiều. Những tia nắng còn rọI qua kẽ lá mà rừng rậm đã tốI thui. Theo sự bàn bạc,mọI ngườI lạI quay lạI và chôn cất ngay Hồ Nghinh trong rừng. TrờI Trường sơn đầy mây và hơi nước ẩm nên cái quần short mặc cho Sơn nữ được Thường giặt từ sáng đến lúc đó vẫn chưa khô. Nàng được an táng cùng cái áo quân phục dài rộng như cái váy cuả Thường,.Bên trong túi áo ngực cuả bộ Tô Châu vẫn còn cái lọ
    penexiline nút chặt,đựng miếng giấy nho nhỏ :

    Lê Đăng Thường
    Sinh ngày?..1948
    C?,D?,E174,F316
    Quê quán :
    Số nhà?.. Lê Thánh Tôn
    Hà nộI

    Đó,cái miếng thẻ bài cuả ngườI lính chống Mỹ là như thế đấy. Sau này,những ngườI đồng độI cũ đi tìm mộ liệt sỹ,có khi đào lên, di thể cuả bạn mình đã tan thành đất đen cả. Chỉ có đôi dép đúc và cái lọ đó thì vẫn còn nguyên vẹn.
    PhảI mất 8 ngườI cùng lúc mớI khiêng được Ông Ba Mươi to chềnh ềnh,len lỏI đi trong rừng đầy dây leo và gai sắc.Khoảng 8 giờ tốI họ mớI về đến bản.
    Con hổ được mổ ra ngay tốI hôm đó. Thật là một cảnh bi,hùng trong ánh đuốc bập bung vớI những ngườI dân cởI trần tay cầm dao sắc lóc thịt chen lẫn những tiếng khóc lạc giọng vì hết sức cuả ngườI nhà nạn nhân con Hùm.
    Con hổ này hai tai đen,có vùng trắng hình tròn ở chop hai tai,to bằng trôn bát B-40. Một bên,vòng trắng đó bị mất,trông quăn queo vì sẹo.
    Cái chân Hổ bị thọt, gân đứt một bên,chỉ còn những sợI vưà to.vưà dai chắc. Con Cọp này quả thật là một chiến thương đầy vết sẹo. Những vết đạn làm xấu đi bộ da cọp có long rất dài và dầy dặn. Sau khi nó bị Hoà bắn trong cú Uyên Ương ngược,đạn AK xuyên đã phá thủng phổI . Một viên khác làm bung một miếng xương vai rồI xuyên sâu vào trong.Lỗ đạn ngọt sắc bé nhỏ nhưng xung quanh lỗ chỗ hạt thuốc đạn đã cháy đen phóng ra từ nòng sung vớI khoảng cách quá gần. Chính vì vỡ xương vai mà con Cọp rơi uỵch xuống.
    Mấy ngườI đàn ông Vân Kiều nhanh nhẹn xả thịt Ông Ba mươi . Họ định vứt đi tất toàn bộ nộI tạng cuả con hổ. Tuy nhiên ,Hoà và đồng độI đã giữ lạI một số. Buồng gan và quả tim vĩ đạI cuả Hổ được luộc lên như luộc thịt lợn. Lá phổI vỡ một mảng được phơi cùng vớI cái mật to lớn cuả nó. Duy chỉ có dạ dày thì không ai động đến. Chắc trong đó còn có thịt Hồ Nghinh.
    Bộ da hổ được lột ra khá cẩn thận. Nó rất to. Lông cũng đã già nên nhiều chỗ bợt ra. Lông phần bụng dài chưa từng thấy.
    MỗI nhà được một tảng thịt Hổ. Riêng mẹ Hồ Nghinh nhận được 2 tảng thịt. Sau này bà nói lạI là thịt mang về,chỉ bọn con nít ăn. Còn bà ghê khiếp không nuốt nổI miếng nào.
    Không như không khí chiến thắng cuả Bản khi săn đuợc con mồI lớn,cả bản im lặng sầu não. Hoà và Hùng ngồI xem bà vợ ông Trưởng bản làm thịt. Thoạt trông thịt hổ cũng gần như thịt trâu bò. Song nhìn kỹ thì nó có thớ to hơn. Bà Trưởng bản giảng giảI là không được rán vớI mỡ lơn : miếng thịt hổ sẽ nhảy,văng lung tung. Thịt hổ phảI được lóc ra và sấy khô ngay để ăn dần. PhảI sấy ngay vì thịt sẽ bị ôi,thốI rất nhanh so vớI tất cả các con vật khác.
    Ông trưởng bản rót rượu mờI bộ độI nhắm thịt hổ. PhảI nói vì chế biến sơ sài,ăn vẫn thấy gây và có mùi hơi rất nặng. Tuy nhiên,thịt vưà muốI ngọt lừ. Hoà và Hùng chén ngon lành. Họ ăn bốc như ngườI HồI giáo.
    Sở dĩ như vậy,vì không dùng đuã tre mà gắp thịt được. Cũng như không bao giờ được nấu măng hay cùng ăn măng vớI thịt hổ. Nếu làm ngược lạI, sẽ rất độc. Không biết tre,măng có chất gì mà việc ngộ độc thức ăn ấy xảy ra ngay. NgườI ngộ độc choáng váng,mặt sưng lên như mặt Hổ phù.
    Duy Thường trước sau không động vào miếng nào. Anh chàng Giáo sư kinh lơm giọng. Anh không được hưởng cái nóng rừng rực từ trong ruột nóng ra như hai ngườI bạn kia. Cái thứ năng lượng gì thật khó hiểu. Ai ăn thịt Cọp cũng đều thấy nóng ngườI và rất khó ngủ.
    Ba ngườI bạn ở lạI chờ bố tôi về. Trong mấy ngày đấy,Hùng dần già xơi hết tim gan hổ. Rút kinh nghiệm món thịt hôm trước,anh nướng tất cả lên cho dễ ăn. Lính chiến trường có khi hang nưả năm trờI không biết miếng thịt. Ốm đau có khi chỉ một viên Sunfamit loàng xoàng cũng khỏi. Thịt con lợn ra phảI vùi vào gạo,ăn cả tuần. Đến những ngày cuốI,thịt ôi thiu quá,bốc mùi thum thủm. Thế mà bộ độI vẫn ăn. Đói và them.
    Dịp này thật may. Hùng đang ốm mà lạI được chén thoảI mái thịt hổ. Anh đỡ bệnh từng giờ,đi lạI đỡ thấy đau người. Thường ,Hoà và cả ông Trưởng bản đều mừng cho sự tiến bộ bất ngờ này.
  4. BearMoscow

    BearMoscow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    28.Đồ dùng cuả bộ độI sơn cước.
    Khi các bạn cuả bố tôi hạ được con Cọp lừng lẫy,ông đã đi trong rừng sâu được mấy ngày. Rừng càng ngày càng rậm rạp vơi những cây chò cao ngất. Đâu đó những cây dó thân sần sùi vươn thẳng lên trờI ,tranh giành chút ánh sang,to lạ lùng. Rừng ẩm ướt lạnh cóng bốc lên một mùi mốc và nồng cuả lá cây mục. Đâu đây những con gà gô dạn dĩ trố mắt nhìn ngườI lính sơn cước như chẳng biết gì về cảnh hoang tàn chết choc bởI chất độc hoá học cách đấy có vài chục kms phiá đông. DướI chân những cây lim,lá độc như vậy vẫn thấy đầy rẫy sâm rừng. Ôi ,thứ cây cho loạI đồ uống tuyệt vờI này. Nó giống hệt như sâm Korea,nhưng than cây mập mạp,mọc thấp,chừng 0.5 m trở lại. Rễ cây thơm ngát mùi sâm và đắng như những củ sâm chính hiệu. Hay hơn là nếu ngậm nó vẫn cho vị đăng đắng, sau đó chừng vài phút lạI thấy ngọt thanh trong cổ họng. Còn gì hay hơn,khi bạn đi một ngày đường rừng mệt,mồ hôi như bốc khói,lạI được đồng độI cho mấy bát B52 sâm rừng mát dịu ? Sau này thắng Mỹ- ông nghĩ- mình sẽ chỉ cho dân Vân kiều nơi để lấy sâm phơi khô đem về xuôi bán làm nước giảI nhịêt. Chắc cũng được ốI tiền.
    Việc đi tìm lá dong còn do y tá Liên khi đi tìm cây thuốc đã phát hiện ra . Nhưng anh không nhớ kỹ lắm,nên ông già tôi tìm khá vất vả. PhảI trèo đèo,lộI suỗI dữ quá.
    Những ai ở trong Trường sơn,không thể không có mấy anh bạn thân trong hành trang cuả mình ngoài sung đạn,mũ,dép râu ,tăng võng. Cái mũ cốI chóp kim loạI,làm bằng bakêlít từ Trung quốc ( cái mũ này tôi đã viết một bài dài về nó),anh chàng dép tông đúc cũng từ Tàu. Anh này và chỉ có hắn ta,mớI làm đế bắn cốI 60mm khi đang chạy ,thật hay. Cái tăng,cái võng vưà là cái giường vưà là nóc nhà dã chiến,lạI là cái quan tài chôn xác ngườI chinh phu. Những thứ đó,ngườI lính đồng bằng cũng có. Nhưng đồ dung thiết yếu cuả anh lính Trường sơn là một cuộn dây dù,thứ dây được biện bằng dây dù pháo sang ( Bạn AKM có cho biết them chi tiết .Dù này treo 1 ống pháo sang
    Thông thường được thả từ các loại máy bay C47, C130, C123 - tại VN mẽo sử dụng pháo sáng các loại MK-24 (có 3 model) và MK -45 .MK 24 là 1 ống kim loại (nhôm) chứa chất cháy - 3 model ở đây khác nhau về thời lượng chiếu sáng - từ 2 đến 3 phút - nặng 2kg. Mỹ dùng các loại dù TM 10 - giống dù nhảy của lính nhưng đường kính nhỏ hơn nhiều - 3m so với khoảng 8.3 mét ) Nhớ có lần về Việt nam ,đi thăm Tam đảo xe bus bị hỏng,chết máy dướI chân núi. MọI ngườI phảI đi đường xoáy ốc mệt đứt hơi mớI lên tớI nơi. Thế mà ông già tôi đã nằm khò,ngủ giưã đường được mấy giấc rồi. Hoá ra ông mang cuộn dây để cắt rừng leo lên . Thật nhanh và cũng là cơ hộI thử xem sức mình được mấy phần so vớI khi xưa. Việt kiều mà ngủ giưã đường ? Đúng thế,lâu lâu rồI cũng phảI để hơi cuả đất Tổ quốc xông vào ngườI chút ít.
    Về tính năng sợi dây thì cụ bảo thế này :
    -Sợi dây rất có ích cho người đi rừng. Nó dùng để căng võng,tăng. Khi bạn đi ở vùng có cọp,báo ...thì phải ngủ trên câỵ Ai mà không cần nó.
    -Dùng sợi dây để trèo núi . Chỉ cần độ 10 cái đinh đóng thuyền với 1 hòn đá là vừa đóng vừa nhổ có thể leo núi cao (bộ đội không ai mang búa đi hành quân).
    - Nếu ai chưa quen quăng dây bằng cách buộc đá ném lên cây thì dùng 3 cái móc sắt buộc lại mà quăng để trèo
    - Dùng sợi dây để kéo mảng,thuyền vượt sông
    - Dùng dây để làm dấu cho người đi sau khi vào hang cho khỏi lạc
    -Dùng dây căng qua suối cho người ta qua lại,khỏi bị trượt ngã.
    -Dùng dây trói tù binh
    - Dùng dây làm bẫy treo để bẫy thú rừng........(nhưng phải ngâm dây xuống bùn 3 ngày cho hết hơi người).....
    -Dùng dây làm mìn bẫỵ
    .....
    Mấy anh bạn trẻ tuổi hỏi :
    -Nhưng mà chúng cháu hiện nay cần dây làm cái gì chứ. Bác có sợi nào mà trói được các cô thì chúng cháu mới cần !
    Ông già trả lời :
    - Cái dây cháu hỏi thì chúng mày có hàng đống ấy chứ. Nhưng còn cái mạng chúng mày đôi khi không cứu nổi vì thiếu sợi dây chắc. Bác vẫn khuyên mọi người ở nhà tầng nên có sợi dây,mà người ta cho là lẩm cẩm,lẫn rồị
    Mấy năm trước ở T/P HCM có đám cháy ở 1 Trung tâm Thương mạị Mọi người ra cửa sổ kêu gào,rồi chết cháy nhiều ngườị Nếu có các sợi dây thì có phải khối người được sống ?
    Được BearMoscow sửa chữa / chuyển vào 00:39 ngày 16/10/2005
  5. BearMoscow

    BearMoscow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    29.Bánh Trứng kiến
    Mấy hôm nay gạo vơi đi nhanh quá. Dự kiến đi lấy lá dong một tuần,bố tôi đã xin mang 10 ngày gạo đi cho rộng rãi. Mỗi người mang 7 cân gạo ,rồi còn ba lô,chăn màn,nhất là khẩu cối 60 mm với gần chục quả đạn nặng nề. Hơn nưã bác Hùng ốm,lại phải có người dìu đi. Ba lô ,súng đạn, gạo cuả anh này ba người chia nhau mang vác. Hôm ở bản,thấy đưá con cuả Hồ Ngưng cũng sốt rét mà ăn toàn sắn,bố tôi thương quá,cho cháu cân gạo. Bố tôi đi rừng mà ăn mỗi ngày có một bưã cơm độn củ mài.Còn hai bưã kia toàn xơi cái cuả ngai ngái,bở bung như thế.''Người chiến sỹ trong gió rét mưa bay.Tắm mình trong khói súng. Chiến trường áo mong manh. Căm thù nuôi ấm thân'' (Tiếng hát quay tơ) đó vưà đi vưà phải đào củ mài.
    Sáng nay bố tôi hâm hấp sốt. Ông ly bì ngủ thiếp đi giưã mùi hăng cuả đám kiến rừng bò đầy mặt. TộI nghiệp thay,cậu bé 18 tuổi,mặt còn lún phún lông tơ mà trán nhăn nhúm bởi khốn khó chiến tranh,trông như người 40 tuổi. Trong mơ ,hết thấy hơi ấm từ bàn tay xinh đẹp cuả người bạn gái,ông lại thấy mình nằm gọn trong lòng bà nội kính yêu. Những con kiến này. Sao mà vô tình và dữ dằn thế ? Chúng có biết rằng,cùng loai với chúng,lại có những giống rất cao quý không ? Mùi cuả kiến rừng,khiến bố tôi nhớ lại,mới gần một năm trước đây,bố tôi còn được thưởng thức Bánh trứng kiến tại miền Bắc yêu thương.
    Các bác trong forum thật hạnh phúc khi đang sống trong lòng Đất nước Việt. Bạn có biết có món quà lạ kỳ bậc nhất quê hương đó không ?
    Dạo bước trên hè đại lộ Champ Elyseé thủ đô Paris ngạt ngào hương thơm cuả các hãng mỹ phẩm hay băng mình qua những công viên muà thu vàng rực rỡ cuả thành phố Moscow,bạn vẫn cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó. PhảI chăng đo chính là hương vị quê Việt vẫn còn khắc khoảI sau bao nhiêu năm xa cách. VớI ông già tôi đó chính là loạI bánh này
    LoạI đặc sản ấy là món quà mà bạn không tìm thấy nơi đâu khác ngoài thôn Cam Lâm, Đông sang và Phụ Khang,xã Đường Lâm,Ba vì,Hà tây. Đó là một làng đặc biệt cuả Việt nam-chỉ một làng mà sinh ra hai Vua : Phùng Hưng và Ngô Quyền,hai nguời anh hùng thuộc các thơi đại khác nhau .
    Nơi đắc điạ ấy còn có thứ bánh đặc biệt mà có những người từ Phương tây xa xôi,vừa từ máy bay xuống Nội Bài đã phóng thẳng taxi về Sơn tây để có nó.
    Vào một ngày cuốI tháng Ba âm lịch,lúc mà ''Mưa xuân phơi phới bay.Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy'',chúng ta cùng tìm về Đường Lâm. Từ Sơn thành,bạn đừng đi ôtô hay xe máy. Phải đi bộ, băng tắt qua những thưả ruộng đang thì con gái , vớI những cây trám thuyền xanh thẵm trên bờ,chân ta mát rượi và đẫm hơi sương cỏ xuân mới, để lát nưã ta có thể thú vị thưởng thức món ăn kỳ diệu cuả tạo hoá .Đâu đó những chú chẫu chàng vẫn thản nhiên ca những khúc gọi ******** ,không sợ hãi và quan tâm tói du khách. Lòng ta trẻ lạI khi gặp từng đàn châu chấu nhỏ như những chùm hoa tử đinh hương nhỏ, xanh muớt dịu dàng đón gió bay lên .
    Đường Lâm hiện ra với cả một biển hoa xoan tím biếc. Đâu đó lấp ló trên nhưng ngọn cây xoan già, những tổ kiến khổng lồ,bằng phân trâu khô,đường kính lên tới 40 cm. Đó là nơi cung cấp trứng kiến cho một loại bánh nếp đặc sản .Bánh làm từ trứng một loài kiến đen qua một quá trình thật công phu và phức tạp. Dân làng chỉ làm được bánh có một lần duy nhất trong năm khi tàn muà hoa xoan. Ông già tôi nhớ mãi lúc còn nhỏ,khi đi sơ tán máy bay Mỹ tại đây,bà nội cuả ông thường ngước nhìn lên vườn xoan,khi mà những tổ kiến đen được
    các chú kiến xây bằng phân trâu mới bé tý. Tới lúc tổ kiến đã to là lúc có thể thu hoạch được nhũng quả trứng lớn ,mọng bóng cỡ hạt kê,to gấp hai trứng kiến thường. Gây dựng tổ kiến cũng thật công phu .Giống kiến này chỉ chọn những cây xoan già,cao và khô ráo.Người làng trồng xoan bên cạnh đường,trong những khu vườn rậm ,để cây to che bớt gió cho tổ kiến. Sở dĩ cạnh đường,vì kiến đen chỉ làm tổ bằng phân trâu tươi thường hay gặp trên đường. Tuy làm tổ bằng phân,nhưng kiến lại ưa sạch sẽ. Vì thế gôc cây phải được quét dọn chu đáo.
    Lấy tổ kiến cũng thật công phu. Cả làng chĩ có vài ngươi có kỹ thuật chặt hạ tổ kiến. Chặt cành mạnh,kiến trong tổ sẽ cắn nát trứng ngay hoạc đái vào trứng. Chặt nhẹ kiến có thời gian chay trốn,chú nào cũng tha một cái trứng to kềnh. Vì thế người ta phải đốt lên một loại khói cuả vỏ cây trám đen,kiến như mê đi,tản mát phần lớn. Có tổ kiến rồi,người thợ phải đãi trứng trên sông Tích giang. Đây là công đoạn khó nhất cuả khâu thu hoạch. Phải thật khéo léo tách trứng ra khỏi phân trâu và khỏi những chú kiến ôm riết lấy trứng mà chết chìm. Một số lớn kiến đã kịp đái thứ nước rất hăng vào trứng,vì thế cũng phải loại số trứng đó. Cả tổ kiến lớn như vậy cũng chỉ lấy được lưng bát ăn
    cơm trứng. Loại kiến này dường như có linh tính kỳ lạ. Có nhiều tổ trước khi chủ nhân lên phá,chúng đã tha trứng đi sạch.
    Có khi chúng cho bọn kiến vàng là loại không đội trời chung ăn hết . Có trứng kiến rồi,nhưng các nguyên liệu khác làm bánh phai chuẩn bị công phu. Cụ tôi ra tận những cánh ruộng
    thơ mộng bên đền Và để mua nếp cái hoa vàng từ dạo tháng 10 năm trước. bà không tuốt mà để nguyên nhánh thóc treo lên gác bếp. Cụ cũng không đi xát gạo bằng máy vì sợ nát,mà giã bằng tay cho ngon. Khâu xay bột cũng thật cầu kỳ. Cụ ngâm gạo bằng thứ nước giếng đá ong lấy gần đình làng,mặc cho cái giếng ấy sâu thăm thẳm và bao giờ cũng đông người đến múc.Thứ nước ngọt lịm ấy ăn đứt nước mưa. Xay bột phải đêu tay,không được giật cục,vì cụ cho rằng nếu như vậy,phần nào tinh bột đã bị chín. Chất bánh khác ngay. Bột xay ra rồi không được ép,mà phải để thấm dần qua tro bếp. Có như vậy mới giữ được hương vị. Đỗ xanh được chọn kỹ lưỡng,sao cho khi đồ lên là nát nhừ ,không phải nhàp hay quấy ,dậy lên hương bùi và nồng nàn.
    Bánh không dùng nhân thịt ,vì trứng đã đủ chất béo. Nhân bánh chỉ đơn giản là đạu xanh với chút hành phi thậ ráo mỡ. Cụ lăn khối bột nếp nhỏ bằng quả trứng gà trên trứng kiến,để một lớp mỏng trưứng bao phủ. Lá gói bánh phải bằng lá chuối mật thật dày và thơm. Khâu hấp bánh cũng cần kỹ thuật. Đun to lưả,trứng kiến bở. Đun nhỏ lưả,trứng nát. Phải biết canh lưả vưà phải để trứng kiến ngoài thì dẻo mà trong còn lớp chất sánh hăng ngọt.Phải đun bằng rơm nếp cho mùi bánh thơm phức và ấm cúng.
    Đây,thứ bánh giản dị mà thanh khiết ta chờ đợi một năm nay mới hiện ra. Nó là một khôí trông như đá hoa cương granit được cẩn vô số hạt kim cương trong vắt như pha lê,đểm xuyết những hột ngọc li ti có vân màu máu. Những quả trứng trắng như nhau lúc nãy đã chuyển mầu ; cái thì trong suốt,cái rực màu vàng hổ phách hay xanh lơ như ngọc bích. Tương truyền Vua Bố Cái Đại Vương Phùng Hưng phải trai giới mấy ngày mới dùng nó để cúng tế Trời,Đất.
    Bạn quý hãy ăn bánh thật chậm rãi. Bánh đựng trong bát nhỏ,sâu lòng. Bạn có thể dùng chén uống nước to để đưa cả mũi vào,vưà ăn vưà hít hà cái hương vị hồng hoang, sâu thẳm sang trọng thơm thoang thoảng cuả trứng kiến. Nó không giống hương vị nào cả,mặc dù có thoáng hương hoa xoan. Ông già tôi cứ tự hỏi : Phải chăng cái mùi hăng hắc ấy quyến luyến như Long Diên Huơng cuả Điạ Trung Hải trong nước hoa hàng đầu Thế giới là Chanel 5 mà trong một lần qua thăm Nhà sản xuất đó,ông được giới thiệu ? Nhưng thấy kỹ thì thấy nó nồng nàn hơn,mãnh liệt hơn chứ không hời hợt như một nàng Âu châu tuyệt đẹp nào đó,lộng lẫy với mái tóc vàng rực mà nông cạn,chóng quên...
    Những miếng bánh đầu tiên đã trôi vào cổ họng là lúc trưng kiến làm cho bạn rạo rực và bắt đầu thấy yêu tất thảy. Hương trứng kiến,mùi nếp vị đỗ...hoà thành một Bản Anh Hùng Ca vĩ đại mà chính bạn là Nhạc trưởng !
    Phải chăng bạn như đang lạc vào Cung điện thuả nào bên Tàu,trở thành chàng Phò mã Thuần Vu Phần trong Vương quốc kiến Hoè An để thấy một giấc mơ huy hoàng không bao giờ có được trong đời nưã ? Hay bạn chính là Thượng khách cuả Vua Phùng Hưng và Ngô Quyền cùng được dự giờ cúng tế Nam giao ngày xuân ? Thứ bánh kích thích ấy không ồn ào , mau chóng. Chất cao sang mà bình dị ấy lặng lẽ chậm rãi nhưng thực sự theo ta suốt cuộc sống
    Bố tôi nhớ mãi muà hoa xoan 1966,ông và các bạn bị bom vùi trong lớp học nưả nổi nưả chìm. Bất chợt cậu bé này tỉnh lại trước hai người bạn cùng hầm trú ẩn. Cậu bàng hoàng,tột cùng sợ hãi trong âm thanh như xé vải cuả những The Sword A8, Skyraider (vâng,có cả loại cánh quạt này nưã),cũng như Thunderchief F-105. Bàn tay cậu chợt sờ thấy vật gì cưng cứng trong túi áo bông. Đó chính là chiếc bánh trứng kiến bà nội cho lúc sáng. Nhai miếng bánh lạo xạo lẫn đất cát,cậu bé bỗng thấy không sợ một thứ gì hết. Một bức trường thành bình yên là lòng nhân hậu bà cụ dành cho cậu. Gạt những thanh tre sập trên đầu,cậu đã đưa được hai đưá bé bên cạnh lên mặt đất.
    Bây giờ,đôi khi vì nh?ng lý do này khác,bố tôi cũng sợ sệt. Một chuyến vài container hàng chậm tàu,vài lần dollars xuống giá,mấy lần thời tiết thất thường làm hàng lỗi mốt ...làm cho con tim ông đập không thở nổi. Thế nhưng,mường tượng lại những hương vị cuả Giá trị Việt nam,bố tôi bỗng thấy hăng hái lên. Không còn âu lo,ông hăng hái đi lên trong tuyết giá.
    Hàng năm,cứ vào muà hoa xoan rụng,bạn lại về Đường Lâm nhé. Nơi chiến trường xưa cuả hai chàng Sơn tinh và Thủy tinh sẽ tuyệt đẹp đón bạn với núi Tản viên hùng vĩ và sông Tích thơ mộng xứ Đoài. Và hơn nưã,những chiếc bánh nhỏ bé ấy sẽ làm bạn thấy đời thật ý nghiã với một nguồn năng lượng bí ẩn.
    Được BearMoscow sửa chữa / chuyển vào 00:54 ngày 16/10/2005
  6. Vietspring

    Vietspring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2005
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    ----
    Lâu rồi mới thấy bác Gấu đưa bài viết tiếp của BrodaRu. Hai bác ở bên đó chắc thường gặp nhau ,nói bác Đạt bỏ thời gian ra mà viết cho hết đi. Chứ vừa rồi thấy bác ý say sưa bên Kỹ thuật quân sự quá,ngồi trên phản lực cơ trông oai phết. Công nhận viết hấp dẫn.
    Up, please !
  7. BearMoscow

    BearMoscow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    Mấy tuần rồi viết gửi hộp thư cho cậu ấy suốt mà mãi mới thấy trả lời. Mình có viết cho cậu ấy,nói mấy cái chuyện cười mà ai cũng biết,nó viết thì đâm hay chứ không thấy nhàm. Có lẽ vì nó ở Nga cả đời nên viết theo cái kiểu Tchekhov,dùng thức bị động là chính,đọc hơi lạ. Mình với cả Steppy cũng đi xem MACK 2005 mà đọc nó tường thuật vẫn thấy được. Bên Lịch sử văn hoá anh em cũng chờ truyện của nó lắm.
  8. BearMoscow

    BearMoscow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    30.Chiến tranh ác liệt
    Mùi kiến hăng xộc lên làm bố tôi dần tỉnh lại. He hé mở mắt ra,ông thấy đàn kiến đang bu lạI là kiến đen,chứ không phảI bọn Bù đọt hung hãn. Như các bạn thấy, giá bị một thằng ác chiến màu da cam ấy đốt vào gò má,thì mắt sưng húp lên,tịt mít không nhìn thấy gì,chẳng kém bị ong bò vẽ đánh. Đúng là câu ?~ hoạ vô đơn chí?T không phảI lúc nào cũng đúng. Lạy Chuá ! Giá sử đang sốt rét nằm giưã rừng mà lạI bị quân háu đói nó xẻ thịt, thì chắc chắn sang mai trên võng chỉ còn một bộ xương trắng hếu.
    Chiến tranh ngày càng ác liệt. Nó quăng hàng trăm ngàn thanh niên ưu tú nhất vào vô vàn địa ngục khủng khiếp mà sức và ý chí con ngườI đôi khi không chịu đựng nổi. Những địa ngục ấy,đôi khi không phảI là bom đạn,mà lạI là những cánh rừng thơ mộng,có hoa nở và **** bay bên một ngọn thác nhỏ như nơi các nàng tiên hạ cánh xuống tắm táp. Nằm trên võng bên cạnh cảnh thần tiên ấy,nhưng cái bụng thì đau như cắt. Tưởng chừng như muốn thu hết cả sức nóng cuả vô vàn tia sang lọt qua kẽ lá mà sưởI ấm cái cơ thể đang bị hàng tỷ ký sinh trùng sốt rét đục khoét. Đói. Khát. Sốt hầm hập mà trong ngườI lạnh như nưóc đá. Nhìn xuống đôi chân tong teo,hằn nổI những đám gân xanh to tướng như bị trũng lạI bởI đám muỗI độc bu vào,bố tôi như thấy cái chết đang lạI gần. Khát ! Khát như cháy ruột gan,nhưng nào có lê nổI xuống suốI để gục mặt uông đạI cái thứ nước tanh lòm lá cây rừng mục nát hàng ngàn năm. Tiếc quá ! Nhiều lần bom đạn ác liệt như vậy mà không chết. Giờ này phảI chết dần trong rừng nguyên sinh đất khách quê người. Thôi,cố mở nắp túi và lấy cây bút chì Hồng Hà mà ghi mấy dòng vậy. Bố tôi lôi cái lọ penexilin ,rút ra mẩu giấy ghi nguyên quán,lật mặt sau nguệch ngoạc mấy chữ :
    ?~ Bà nộI ơi,con phảI chết mà không thấy mặt bà. Con không làm gì ô danh dòng họ??T Mắt hoa lên bố tôi gục xuống ngất đi.
    Khi tỉnh lạI,tia nắng trưa Trường sơn Tây đất Lào phản chiếu một vật gì lấp lánh ngay bên cạnh. Tập trung tinh thần nhìn vào ,hoá ra đó là một tờ truyền đơn. LạI truyền đơn ! Sao chỗ nào cũng trắng xoá một loạI giấy bọc nylon,dai và chắc như vậy ? Tưởng như chốn này chưa có gót chân nào đặt tớI, thì Mỹ nó chẳng them ngó ngàng chứ. Đằng này?. ?~ Các cán binh Cộng sản ! Các anh uổng mạng xâm lược Miền Nam để bọn Bắc Bộ phủ ê hề dự tiệc. Tiệc là máu xương các anh đó. Hãy mau rờI bỏ hàng ngũ xâm lăng để thoát khỏI cảnh Sinh Bắc Tử Nam.Tờ giấy này dùng như giấy thông hành. Mang giấy đến bất cứ binh lính Mỹ hay Việt nam Cộng hoà,các anh sẽ được đốI xử tử tế?T Ở dướI có hai bức ảnh. Một bức chụp xác bộ độI chất cao như quả đồi. Ảnh kia là bàn tiệc cuả các vị lãnh đạo đón mấy ông Tây,chắc Liên xô.
    Tự nhiên ,máu trong ngườI bố tôi như sôi lên. ''Không thể chết vô lý,oan uổng như thế được ! ?~ Hưng ơi,mày phảI Sống !?T Phải sống mà trả lạI những oan ức quân xâm lược bên kia bờ Thái Bình Dương đã gây ra. Trong mơ màng, ánh mắt oan uổng cuả Đáng chết gục vì bom B-52 quắc lên vì mi không khép được,tiếng thét kinh hoàng cuả Thanh bị nước lũ cuốn trôi ?đập thẳng vào thần trí cuả bố tôi làm ông tỉnh táo hẳn. Đã vượt qua cuộc Trường chinh đến đây,phảI sống để chiến đấu !
    Ngay ở đoạn giưã cuả con đường này,trông bố tôi và đồng độI đã như những thây ma biết đi. Quần áo rách tơi tả vì gai rừng,miếng vá chồng lên miếng vá,càng vá càng rách. Có anh đựng cả một viên Q u i n i n e trong một lớp vá giữa các lớp khác. Bố tôi vốn cận,con nhà nề nếp,dù rách mấy cũng vá lạI bằng những miếng vảI quân nhân loang lổ màu. Một số khác mặc kệ,để quần áo tơi tả chống gậy như một đoàn Zombie độI mồ ,lên mặt đất mà đi.
    Chiến tranh là một cái hồ lô nóng thiêu ngườI,khủng khiếp vớI nhiệt độ cao cuốI hút vào tất cả. Cái Sức mạnh vô hình này hiện hữu ở khắp mọI nơi,đảo lên,xáo trộn và đốt cháy mọI trật tự cuả chiến trường từ cổ tớI đương đại. Sức mạnh cuả một ngườI khổng lồ,có phép lạ như một vị Thánh nhổ tung một đốI thủ kích thưóc như một ngườI tí hon. Cuộc chiến tranh có và không có trong quy ước vĩ đạI quá sức tưởng tượng bóp tan mọI cơ cấu hậu cần,y tế,quân sự thành bụI rồI như ngạo nghễ reo cườI,nó rắc cái mớ ấy lung tung khắp nơi. Ở nhiều nơi,từng đoàn ngườI họp lạI sau những trận bom B52 và pháo bày khủng khiếp. Không còn phiên hiệu đơn vị. Cũng không còn lực luợng gì để chỉ huy,cả lính lẫn sỹ quan cùng đói ,rách và lem luốc thuốc bom như nhau.
    Trong chiến tranh,vàng đá rõ ràng. Cũng qua cuộc gia tăng nhiệt độ vớI áp suất cao chưa từng có từ thuả Khai thiên lập điạ trên Thế giớI, mớI thấy được ai là những viên ca r bo n có cấu tạo khốI lục diện đều ,sáng rực lên như ban ngày,để dù có khói bom đạn vàng rực che phủ,vẫn chói chang soi đường cho cả một dân tộc.
    Cái cân não cuả bố tôi và các chú ,đôi khi hèn nhát chạy trốn,nhưng bao giờ cũng trụ lạI được mà đi tớI trong ngày đuổI sạch bóng NgoạI bang. Bố tôi nói : ?~ Quân độI phảI tri ân. ĐạI tướng Võ Nguyên Giáp phảI biết ơn những ngườI lính ,đói khát,ốm đau, phảI dùng vũ khí địch,có khi bị chỉ huy cao cấp phản bộI,gọI hàng mà vẫn độc lập chiến?T. Nhớ khi nào,ông Tám Hà là Phó tư lệnh Quân khu 7, thượng tá ,nói lờI lảI nhảI trên OV10 cuả quân độI Mỹ,mà đám tàn quân ,trong đó có chú Hoà nhất định không ra hàng. Thật anh dũng như anh lính Dmitri sống 6 tháng trong hầm ngầm cuả Pháo đài Bresk nằm sâu trong vùng hậu phương chiếm đóng. Khi những ngườI lính Phát xít xuống cáng anh này lên,một bức ảnh ghi cái nhìn căm hờn cuả anh thương binh gẫy chân nhìn Hitler,khi hắn đến thị sát Bresk. Tên đồ tể phát xít đã ra lệnh cho đám Thống chế,tướng tá đi cùng ngả mũ chào.
    Ôi ,ngườI lính Việt nam !. Kim loạI có thể chảy và bốc hơi. Thân thể cuả họ có thể bị thiêu rụi. Nhưng linh hồn cuả họ như một mặt trờI từ từ mọc lên từ đáy lò Mac- tanh luyện thép. Dù mục xương dướI đáy sông Thạch hãn hay tan xác vì những trái 203mm bắn từ ngoài ĐạI dương vào,hình ảnh cuả những Hùng, Dân,Thưng, Đáng,Liên,? luôn luôn khắc cốt ghi tâm những ngườI đồng độI và con cháu Việt nam đờI đời.
  9. BearMoscow

    BearMoscow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    31.Cây thuốc và Y tá Liên
    Bố tôi sốt đến trưa thì bớt hẳn. Cho đến bây giờ bố tôi mường tượng được những bộ xương trắng,nằm khắp rừng nhiệt đới.Đó là vô vàn những người xấu số bị chết vì bệnh tật-,đến 90% vì sốt rét. Những kẻ thù của chúng ta không phải chỉ là đối phương và vũ khí quá dồi dào của chúng,mà còn là muôn ngàn thứ hiểm nguy ,bệnh tật. Những con muỗi Anophen giết chết người nhiều hơn khi tác chiến với hàng sư đoàn.
    Hẳn có lúc nào đấy,bạn tự hỏi tại sao giống người Việt không to lớn như bọn Tây thủa sơ khai ? Tại sao trong rừng Siberia hay rừng xứ Scandinavia có hàng đàn nai ,độ rộng hàng km mà rừng jungle xứ mình rất ít thú ? Đó có lẽ là,từ thủa sơ khai,dân Âu châu đã có nhiều thịt ăn nên nòi giống ngày một phát triển. Còn rừng của ta,tuy cây xanh lá quanh năm,nhưng quá ẩm và nhiều bệnh tật,thú rừng -tuy sức kháng bệnh rất lớn,nhưng bị sốt rét qua nhiều nên không phát triển được. Nền văn hoá Đông Sơn với hàng núi vỏ sò,hến thấy rõ thức ăn của người Việt cổ đại là trai hến chứ không phải thịt các loại thú. Nếu bạn vào rừng rậm Trường sơn,đặc biệt là những nơi vắng dấu chân người,hàng vốc muỗi sẽ ù ù bay ra đón chào bạn.
    Như trên đã kể,mặc dù suýt chết bao lần,lần này Trời vẫn thương ông già tôi mà để ông không gục hẳn.Mở mắt ra,ông bò xuống chân con thác nhỏ uống nước.
    Lần này,ông gặp may. Một đám cây Ngải Đắng ( còn gọi là cây Thanh hao) mọc um tùm,lá rung rinh bởi vô vàn hạt nước nhỏ bắn ra từ dòng chảy đổ trên cao xuống. Đối với người lính sơn cước,những chiếc lá nhỏ mọc đầy lông và không bao giờ lìa cành là vị cứu tinh.Hương thơm thoảng nhẹ chính là báo hiệu cái cây diệt được ký sinh trùng sốt rét .Hình dáng những lá cây khô không rơi xuống đất mà dính chặt với cành cho người ta liên tưởng đến đời lính chiến trường,già trẻ , khoẻ yếu ôm chặt với nhau keo sơn trong những năm tháng mà sức người không thể vượt được sức bombs ,pháo và sức hủy diệt của thiên nhiên.
    Bố tôi vồ lấy những cái cây quý báu đó bứt ra mà nhai,mà nuốt. Tưởng chừng như hiệu nghiệm hơn sâm Korea hay thơm hơn nước hoa Chanel 5 của Pháp. Những bông hoa vàng nhỏ bé ấy thật sự đẹp đẽ hơn bất kỳ loại hoa nào trên đời- hoa của sự Sống.
    Chiều hôm ấy và hôm sau,bố tôi sắc liên miên lá Ngải đắng để lui bệnh.Ông già lấy đầy một ba lô lá khô mang về cho anh em.
    Nói đến cây thuốc,không ai không biết ơn Y tá Liên. Sẽ là thiếu sót rất lớn,khi ta chỉ kể về một người Anh Nuôi hay một cô cơ yếu -thông tin . Trong đơn vị nào cũng có một ông y sỹ không chỉ cứu mạng anh em trên chiến hào mà còn là một vị bác sỹ nội,ngoại ,thần kinh...đa khoa tất tật các kiểu. Cái vị Med Doctor này quê ở Hải dương, khi nhập ngũ mới 18 tuổi,chẳng có học hành trường lớp gì. Liên vào tiểu đội 6, nơi có ông Tân ,A trưởng '' hắc xì dầu'' đào tạo từ Trường Hạ sỹ quan của Sư đoàn
    Sông Lam mãi tận Tân Kỳ Nghệ an. Lính khung xứ Bọ rèn tân binh ra bã. Mà Liên lúc nào cũng trắng trẻo, nhẹ nhàng,thư thái . Cậu không chịu được cảnh thường xuyên phải đeo đá,vác gạch đựng trong ba lô sao cho đủ 30 kgs trèo núi. Thế là Tiểu đội trưởng Tân ép cho cái thằng ''bệnh tư tưởng'' hơn ép dầu lạc quê hắn. Cho đến một ngày, Tân phải nể phục Liên. Số là tiểu đội có thằng Tám đái dầm, chõng của nó khai không chịu nổi. Bỗng một hôm,thằng Tám dám nằm ngả ngớn vói anh em mà chảng ai kêu gì. Hoá ra cậu Liên lấy tiền phụ cấp 5 đồng,mua chim lợn xào lên cho nó xơi. Thế là khỏi liền. Nghe thấy chuyện ấy,hỏi ra mới biết Liên là con ông Lang Bính nổi tiếng đất Đường số 5. Cậu phải giã thuốc cho bố từ lúc lên 6. Tân nghe chuyện,đặt luôn tên Liên là Lang Băm.
    Lang Băm ngày một nổi tiếng hơn về những chiêu chữa bệnh kỳ lạ. Thằng Quýnh bị hóc xương cá,mắt trợn lên. Thế là Liên đến bảo nó ra ngõ,gặp cái que nào nằm ngang thì xoay dọc,khỏi liền. Quýnh ra ngõ,lộn trở về vói cái tay ôm họng vì không thấy que. Lang Băm bèn xuất chiêu thứ hai. Nó xin chủ nhà que nhang ,bảo Quýnh đốt lên cầu khấn. Sau đó,nó lấy một cái đũa đặt ngang bát nước ấm,bảo Quýnh khấn lần nữa rồi xoay dọc đũa và uống hết bát nước đó. Kỳ lạ thay,Quýnh hết hóc xương.
    Xảy ra vài vụ nữa,do tài xử lý của Liên mà nó được cử đi học lớp Y tá cấp tốc 3 tháng gần Bộ tư lệnh Quân khu 4, tại Nam Xuân-Nam đàn. Khi về,cậu lên đặc cách Binh nhất do thành tích học tập.
    Y tá Liên chuyển đơn vị sang Sư 316 chỗ ông già tôi. Khi về ,anh em trong Đại đội đang bị bệnh mụn cơm ngứa hoành hành. Suốt ngày gãi. Để thử tài,Đại đội trưởng hỏi:
    -Cậu có tài gì chữa cho anh em không ? Đừng xui tôi cho chũng nó thuôc bộc phá với thuốc tím cạo ra chữa nhá !
    Liên cười bí mật :
    - Bệnh này phải ăn thịt gà mới khỏi !
    Đại trưởng trợn mắt :
    -Có phải ăn đấm nữa cho khỏi hẳn không ?
    Nói thế,nhưng ông vẫn cho Quản lý đi chợ mua chục con gà ( cho 130 người người ăn trong C). Lang Băm lấy mề gà,muối xát vào các mụn cơm ngứa ngáy của anh em. Kỳ lạ thay,mấy hôm sau Đại đội hết hẳn chứng bệnh này. Bữa ấy,anh em được ăn thịt gà. Tuy miếng thịt bé tý,nhưng húp cái nước xuýt,ai cũng bảo Ông Lang Băm chơi quá được.
    Lần khác,cô Thanh cơ yếu Trung đoàn bị bệnh lang ben ở mặt. Lang băm bèn lấy rễ cây giã bột,rồi lấy ráy tai và mẻ (làm từ cơm nguội) ra bôi cho cô. Lạ thay,Thanh hết hẳn bệnh,da trắng xanh như một bông Phong lan đùi gà giữa rừng Trường sơn.
    Trong rừng thẳm trên núi đầy mây,giữa một biển hơi nước,quần áo lúc nào cũng ẩm,không ai không bị hắc lào hay ghẻ. Từ lúc có Liên về,tối nào nó cũng lùa anh em ra suối tắm nước nấu với các loại lá cho hết ghẻ. Từ lúc ấy,cái dáng khom khom gánh lá đi từ rừng rậm về của Liên luôn ghi sâu vào tâm trí ông già tôi.
    Trong một câu chuyện nào đó,có người viết bộ đội trong rừng đánh nhau vì một viên Quynine. Có thể như thế lắm.Vì túi thuốc đi B đã hết nhẵn từ lâu rồi. Và trong cái xác xơ,tiều tụy vì bombs và muỗi rừng,có người có thể cư xử như vậy. Nhưng đơn vị ông già tôi hạnh phúc khi có một người Y tá như vậy. Ấy là chưa kể lúc Lang Băm phải kiêm luôn cả bác sỹ phẫu thuật ngay tại chiến trường bằng dao găm và dao cạo. Có lúc cậu khâu vết thương toang hoác bằng tơ tước từ áo lót quân phục cho thằng Tín. Khổ cho Tín phải khâu đùi bằng kim khâu quần áo,chẳng có rượu hay cồn ,chân tay và đầu bị anh em ghì chặt. Nó khóc lóc gào thét đến thủng màng nhĩ mọi người. Nhưng mà nó sống.(Ngày nay chú Tín đã lên cụ -có chắt ngoại rồi). Một cậu nữa bị mảnh bom phạt nát chân,mà Y tá Liên phải dùng dao chặt đi,đắp lông con culy và cao vào,mà may mắn sống sót. Dĩ nhiên đấy chỉ là một số trường hợp.
    Suốt ngày,Liên lang thang tìm cây thuốc. Và Danh mục 10 cây thuốc quan trọng nhất chính là do Y tá viết ra đã lưu truyền toàn Đại đơn vị. Chính vì thế bố tôi và các bạn mới biết đến cây Ngải đắng quý hoá đó.
    Có lần bố mẹ tôi cằn nhằn nhau vì tội ông già tham job mà không chăm sóc vợ con,mặc dù bà chăm sóc ông rất nhiều. Tôi nghe bố tôi nói lớn từ trong buồng :
    - Em còn chưa chăm anh bằng anh Liên đâu. Ở Long Đại-Quảng bình anh do phải lặn mò xe đạn 130mm bị bom đánh văng xuống sông giữa trời đông mà bị sưng phổi có mủ trong đó. Anh Liên lên tận Quân Y viện 44,xin bác sỹ cho được ngồi cho anh dựa lưng suốt mấy đêm liền. Thế mà anh đã lo cho gia đình anh ấy một cái gì đâu.
    Khổ thân chú Liên ! Chú chết đi trong hoà bình. Kế hoạch đặt ra là cuối 1978,Liên đuợc đi học Bác sỹ Quân Y tại Hà Đông. Hè năm đó,một quả pháo của bọn Polpot nổ đúng hầm tại An
    giang ,chết hết cả Ban Chỉ Huy Tiểu đoàn trong đó có người Lương Y thân thương

Chia sẻ trang này