1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CHUYỆN NHÀ NÔNG

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Quan_Di_Ngo, 28/12/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Quản thân mến! Đã vào lần lướt qua topíc của cậu, ngập ngừng rồi lại rẽ ngang. Cái tiêu đề chập chờn xuân của cậu nghe sao mà da diết thế. Quanh đi, quẩn lại không đành lòng, lại ngập ngừng ... bước vào.
    Nhớ lần đầu tiên tôi leo 11 tầng lầu lên nhà bạn, tôi nghe lòng lắng lại. Cậu loanh quanh, lẩn quẩn pha nước, rót trà,... nhiệt tình tiếp khách mới là tôi. Dần dần, thêm người này, người nọ. Cái chuồng cu nho nhỏ đó vậy mà ấm áp những nụ cười sâu lắng. Tiếc rằng tôi chưa có lần quay lại, bỏ quên lời hứa với cậu. Tôi cũng vô tình....
    Năm sắp hết, Tết cũng sắp đến. Cái guồng quay của cuộc sống càng ngày càng hối hả. Hy vọng là có đôi dịp rảnh rỗi, lại lên nhà cậu nghe đàn, nghe thơ và uống trà. Muốn lắm thay!
  2. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    @greenline thân mến!
    Duyên tri ngộ là quà tặng ngọt ngào của cuộc đời ban tặng chúng ta. Đôi khi ta nhớ về một cái tên để khi cần có thể gọi nhau đã là vô cùng quý giá và cần thiết lắm! Quản vẫn nhớ những lần cóng lạnh giữa Sài Gòn nắng lửa, đó là những đêm suy lặng bên li trà quánh đặc, quánh đặc như nỗi lòng vợi vọng cố hương, thương nhớ người thân...Nhưng khi ấy, bạn có biết chăng, Quản thèm nắm một bàn tay, để không còn thấy tháng ngày mênh mông * như anh Võ Trung Hiếu có lần từng thốt lên như thế!
    Ở đời, có lẽ vẻ đẹp nhất của tâm hồn là điều giản dị trong lối sống và cư xử. Và nó lí giải rằng, cái sự nghèo đôi khi lại trở nên quan trọng trong điều kiện cần và đủ để liên kết những giao thoa đồng dạng hoàn cảnh với với nhau. Một lần bạn đến thăm , uống trà, đàn và hát...Thế là đủ! Có lẽ trong cuộc đời này, điều nhỏ nhoi ấy không phải ai cũng dễ dàng có được, nếu như họ không bị nghèo như Quản, và sự chấp nhận cái nghèo đó trong con mắt của bạn bè. Hẳn bạn còn nhớ rằng, đa phần những người nông dân từ nhỏ đến lớn sống ở thôn quê như Quản, đều mang tính cách nông điền từ trong huyết mạch. Dù sống bất cứ nơi nào cũng không giấu được cái vẻ chân lấm tay bùn. Vì thế, khi ra khỏi bán kính làng xã không chỉ về nghĩa địa lí thông thường, mà còn cả về nghĩa không gian tri thức, những người nông dân như Quản buộc phải hiểu rằng, giá trị Con Người cần thiết phải giữ lại trong đức tin vĩnh cửu, dù thời đại có trôi về phía các vì sao còn chưa tìm thấy! và bạn cứ tin rằng, dù cánh cửa của " Cái chuồng cu" nhà Quản có nhỏ hẹp đến đâu đi nữa, vẫn đủ để bạn lại ghé thăm trong niềm hân hoan chào đón.
    Xuân đang cựa mình để mãn càn khôn, xin một lần nữa ấm nóng niềm tin cũ để giơ tay đón chào hi vọng mới. Chắc có lẽ bạn và những người bạn khác sẽ hồi hương ăn tết với gia đình, xin được gửi chút Lễ Tình Mọn nằm trong ba chữ: Phúc Mãn Đường, mong các bạn và gia dình bình an!
  3. iU

    iU Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2004
    Bài viết:
    324
    Đã được thích:
    0
    Bạn bè cả khắp nơi chịu khó leo tuốt lên tầng 11 thăm chuồng cu của Trịnh Đồ mà còn không biết rằng mình giàu
  4. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0

    Quản thân mến, nghèo nhưng ấm tình người còn hơn giàu mà lạnh cô liêu. Mặc dù greenline là dân cày đường nhựa từ bé nhưng cũng hiểu cái cay của bóc tỏi, bóc hành, cái ho xé cổ của bóc lạc, cái đầm ấm ngẹn ngào nước mắt của bếp mùn đêm đông... Vì thế một lần đến là một lần vui. Cái vui của sự san sẻ những tâm hồn, chẳng phải cái vui của sự vay mượn cảnh vật xung quanh. Cái chuồng cu nhỏ mà lộng gió, mà tung hoành những nét bút dọc ngang...
    Vậy mà sắp Tết rồi, nhanh quá. Biết Quản "Chẳng về đâu để bươn chải nỗi lòng, Nặng nề bươn chải những mưu sinh"..! Long An, Đồng Nai rồi.. Hà Nội,.. Thôi thì xuân đến, xuân qua, xuân lại về. Tặng cậu nhé:
    Cánh diều​
    Tung muôn cánh vỗ lưng trời
    Xuyên chín tầng mây xé phong ba
    Nghiêng cánh chở hồn đi muôn ngả
    Ngạo nghễ thiên ca dễ mấy diều!

  5. whitewinter

    whitewinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    xuân đến, xuân qua, xuân lại về
    đúng vậy,nhắm mắt lại và lặng lẽ cảm nhận hơi thở của mùa xuân đã sắp phả vào mặt rồi,nghe chừng lạnh sẽ qua và ắm sẽ tới.
    thôi thì cùng nâng một chén trà lên và chúc nhau rằng năm mới đã ở bên thềm cửa rồi.chúc cho mọi người đều mở rộng tâm hồn cho lộng gió yêu thương,như cái chuồng cu tầng 11 của bạn Quan_di_ngo
  6. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Xuân ơi sao thở khẽ
    Để lá xào xạc bay
    Xuân ơi sao rì rầm
    Ru người trong giấc ngủ...
    Xuân về!
  7. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Mùa xuân - hai chữ thật gia?n đơn nhưng làm rộn rã lòng người. Với tôi, Xuân bắt đầu từ hương hoa Điều tràn ngập trên những nẻo đường đất đỏ miền Đông yêu dấu này. Mỗi khi đi đâu xa về, lúc bắt đầu nghe mùi vỏ cây cao su trộn lẫn mùi đất ẩm, mùi lá khô, cu?i mục? la? tôi biết mình đã về gần tới nhà. Tôi gọi đó là ?omùi quê hương?. Và, với mùa Xuân, cái ?omùi quê hương? ấy co?n đặc biệt hơn nưfa vi? quyện lâfn thêm hương hoa Điều ?" thứ mu?i hương quyến rũ và bí ẩn như một phụ nữ. Khi tôi cố tìm nó, nó lẩn khuất đâu đó nơi những ngõ sâu hun hút của những vườn cây trái mênh mông; và rồi lại bất thần ùa ra, ập vào, chiếm hữu tôi trong khoảnh khắc, nồng nàn và say đắm. Mu?a xuân thực sự hiê?n hiện va? mi?m cươ?i cha?o tôi, nắm lấy tay tôi ma? kéo tôi bay qua nhưfng căn nha? â?n sau ha?ng ra?o hoa Râm Bụt, đi qua tiếng vofng đong đưa day dứt ca? trưa nô?ng, đi qua nhưfng cội mai gia? trụi lá rợp bóng hoa?ng hoa trước nhưfng khoa?ng sân bă?ng đất nện êm ái? Va? chính cái mu?i hoa mai dịu nhẹ thoang thoa?ng đó la? thứ đaf quyến dụ tôi va?o cofi say - nhưfng vo?ng xoay bất tận trong điệu valse cu?a đất trơ?i. Khi cái tô? hợp tư? nhưfng mu?i đaf gắn bó suốt thơ?i thơ ấu cu?a tôi : đất â?m, lá khô, cu?i mục, hoa Điê?u va? hoa Mai trơ? nên bê?n chặt, đọng lại trong tôi tha?nh một khối trong suốt, tôi gọi đó la? mu?i cu?a mu?a Xuân.
    Ơ? quê tôi, có 1 con đươ?ng nho? dâfn va?o xứ Lạc Sơn (nơi có 1 nghifa trang nho? đi?u hiu, ngôi mộ nho? cu?a ?obố? tôi nă?m lặng thinh ơ? đó). Con đươ?ng na?y chính la? nơi ma? tôi có thê? ca?m nhận rof rệt nhất mu?i cu?a tư?ng mu?a trong năm. Tôi gọi nó la? đươ?ng Sư? Quân Tư?, vi? nhưfng nga?y cuối năm, hai bên đươ?ng luôn phu? kín bơ?i nhưfng chu?m hoa gia?n dị mang sắc trắng, hô?ng, đo?. Sư? Quân Tư? thơm lắm, nhưng thươ?ng chi? thơm nô?ng vê? đêm, bắt đâ?u to?a mu?i tư? chạng vạng tối. Loa?i hoa dạ lai hương na?y tư?ng hiện diện trong nhiê?u giấc mơ cu?a tôi ?" nhưfng giấc mơ trong tre?o, ngốc ngếch va? xa lạ. Rô?i co? Bông Mây đua nhau nơ? kín đô?i cao su thoai thoa?i, trông như nhưfng đám mây bê?nh bô?ng trên mặt đất. Va? Anh Đa?o. Chă?ng pha?i la? nhưfng đóa Sakura duyên dáng cu?a Nhật, chă?ng pha?i hoa Đa?o nho? nhắn viên mafn cu?a miê?n Bắc. Khắp thung lufng nho? xíu trên con đươ?ng đi qua lô cao su phu? kín bơ?i sắc trắng, hô?ng phớt tím cu?a nhưfng chu?m hoa Anh Đa?o xứ nóng (có ngươ?i gọi nó la? Xăng ?" ca ?" rô, nhưng tôi không thích cái tên na?y) trông gâ?n gâ?n như nhưfng chu?m hoa Đậu Tía, mọc dại khắp nơi na?y. Thuơ? nho?, tôi thươ?ng lâ?m Anh Đa?o với cây? rau ngót. Tôi nhớ sân nha? ngoại nga?y xưa có một cây to lắm, mọc phía bên pha?i. Môfi mu?a xuân hoa tím trắng hô?ng rụng kín ca? khoa?ng đất trước nha?, vương đâ?y lên nhưfng ca?nh trúc khă?ng khiu, đong đưa không ngư?ng nghi?. Tôi co?n nhớ va?o một chiê?u a?m đạm, tôi đaf ho?i ngoại: ?oSao cây rau ngót na?y lại cao lớn va? có hoa??, va? có lef chính cái ma?u a?m đạm cu?a bâ?u trơ?i đaf la?m ky? niệm đó trơ? nên buô?n (một phâ?n vi? cây hoa đó giơ? cufng không co?n nưfa. Nó đaf bị cậu tôi chặt đi, cậu sợ mu?a mưa bafo nó sef gafy đô? va?o căn nha? gôf nho? bé cu?a ngoại).
    Trước sân nha? ngoại giơ? chi? co?n lại cây Vú Sưfa, ngoại ba?o nó bă?ng tuô?i cây Anh Đa?o nga?y na?o. Đâ?u xuân, hoa Vú Sưfa ma?u trắng nga? nho? li ti rụng đâ?y mặt đất, mu?i ngọt nga?o. Tôi thươ?ng tha thâ?n nhặt tư?ng bông, xâu lại tha?nh chuôfi hạt ma? đeo. Quanh vươ?n ngoại hô?i ấy co?n có rất nhiê?u xoan, va? đặc biệt la? cây Vông Đô?ng. Bọn chim Ri thươ?ng hay la?m tô? đe? trứng ơ? nhưfng chạc ba cu?a cây vông, môfi lâ?n tôi muốn bắt trứng thi? lại pha?i bắc thang leo lên vi? cây có rất nhiê?u gai nho?. Hoa Vông Đô?ng đo? rực rơf, thắp tha?nh tư?ng cụm lư?a cháy miên man giưfa trơ?i. Chă?ng hiê?u sao tôi hi?nh dung cái ma?u hoa ấy, giưfa khung ca?nh ấy, có thê? ngân lên tha?nh tiếng. Va? tiếng ấy rất khan, rất gio?n, khắc khoa?i va? xao xác, vang vọng xuyên qua mưa, nắng, thơ?i gian. Có lef vi? trong một buô?i trưa na?o đó, mu?a xuân đaf khắc sâu va?o tôi nhưfng thanh âm, mu?i hương quen thuộc ?" cu?ng lúc với khoa?nh khắc ma?u Vông đo? bu?ng cháy tha?nh ngọn lư?a vifnh cư?u trong lô?ng ngực trái. Tất ca? như một bức tranh, va? chi? câ?n tôi thấy lại bất cứ điê?u gi? tương tự nhưfng chi tiết trong bức tranh đó, tôi lại nhớ vê? nhưfng tháng nga?y tuô?i thơ năm na?o?
    Mu?a xuân, la?m sao có thê? quên được nhưfng trận pháo gio?n giaf đón giao thư?a nhiê?u năm trước ? Mu?i xác pháo nô?ng khét, ma?u hô?ng va? đo? tươi, bay la? ta? khắp chốn? Tiếng pháo cu?a nga?y xưa ấy đaf xa rô?i. Xác pháo cufng đaf nă?m lại vifnh viêfn trong lo?ng huyệt mộ ký ức, bơ?i chă?ng thê? na?o cứu rôfi một khoa?nh khắc đaf qua đơ?i. La?m sao có thê? quên được mu?i lá gói va? nếp bánh chưng vư?a chín tới trong đêm canh thức ? La?m sao có thê? thiếu được tiếng cắn hạt dưa, tiếng cươ?i? Va? la?m sao ghi? được tiếng lo?ng mi?nh kho?i xôn xao, vư?a háo hức vư?a nuối tiếc khi chân bắt đâ?u dợm bước lên thê?m năm mới ?...
    Va?i do?ng ta?n mạn - một nga?y đâ?u năm buốt ngực, mọi thứ phơi ba?y trâ?n trụi dưới chân Mu?a?
  8. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4

    THƯ GỬI MÙA XUÂN
    1. Mùa xuân hỡi,
    Thềm xuân hoa gục xuống người
    Thềm em, ta gục xuống đời chênh vênh
    .*
    Giọt nước mắt của tôi đã rơi sau 24 năm không khóc, khi xuân nay chẳng đến với bao người. Đó là những người nông dân trồng hoa trên mảnh đất Bình Nguyên Lộc ( Đồng Nai), đang ngồi nhìn từng cánh hoa gục xuống vai người để ủi an cho đời bần nông giáp hạt. Xuân đem đến niềm hân hoan cho toàn vũ trụ, và xuân cũng mang theo sự ích kỉ của cuộc đời.
    Một trăm bốn mươi tám gian hàng bán hoa tết nằm trong khuôn viên quảng trường tỉnh Đồng Nai, là một trăm bốn tám sắc xuân trộn màu nước mắt. Tôi nghe từng tiếng thở dài của bà con nông dân, như nghe tiếng mẹ tôi xáo rau má rau bần của ngày cháo rau thay bữa. Mặc dù hôm nay những người mẹ, người chị của tôi sống ở đất này, đang lấy hoa gượng nở để thay cơm. Hoa ngợp người, hoa đè đời, hoa cuộn nhau trong lời thở vội. Hoa nhếch mép cười những kẻ vô tình cưỡi ngựa xem hoa, hoa nghẹn ngào ấm ức cho người dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Hoa gục xuống cội mình trong lời ru của đất...
    2. Mùa xuân ơi,
    Cội em nở phía thượng nguồn
    Hạ lưu ta ứ dòng buồn chưa khơi
    **
    Mùa xuân này chẳng biết quê quê nhà hoa Thị nở về đâu? Cái màu hoa suốt một thời cho tôi lối mơ hoa Thị trắng, có em như nàng Tấm, đong đưa ý ngụ giữa hội làng.
    Tôi chẳng biết bố tôi có còn hát Xẩm để ru mẹ tôi trong đêm mươi tết nữa hay không? Cái câu: " Làm hề cho thế gian cười, làm hoa cho thế gian chơi nửa mùa" mà tôi viết tặng một người con gái quê lên thị thành làm đĩ, bố tôi vừa hát vừa khóc và vừa chửi tôi độc ác, chẳng biết xuân này bố có còn ê a bên cây đàn Nhị nữa không? Nhưng tôi vẫn tin là bố vẫn mua hoa Thạch Thảo về tặng mẹ, thứ hoa mà gần ba mươi năm trước là đoá hoa trong tay mẹ bữa làm dâu.
    Tôi nốc thêm một li Sa-kê nóng hổi, miệng khẽ lầm bầm:
    Ta xin uống cùng em li hạnh phúc
    Rượu trăm năm cất bởi trái tim buồn
    ***
    Rồi nhớ về em để trái tim mình hát lời ca của quỷ...
    3. Mùa xuân hời,
    Mùa xuân uống rượu một mình
    Thương ta lận đận thương tình long đong
    .****
    Chợt nhớ một nơi kia bên dòng sông Đồng Nai, người bạn lớn của tôi, tác giả của bộ phim " Phía trước là dòng sông[/] " cũng đang ngồi đó nghiêng chén cho chiều buồn đổ xuống(#). Tôi không biết chén xuân này chưng cất bởi tình ai, chỉ biết rằng nó quá đắng cay cho mỗi khi nhấp ngụm. Chén yêu thương còn nằm trong biên giới của hai mùa, thế còn chén nồng ân ái ở nơi đâu?
    Vài dòng gửi đến mùa xuân, và nâng cốc để uống giùm thế nhân vài dòng lệ. Cứ gọi nhau bằng tên của mùa khởi nguyên xuân nhé....
    ____________________
    (*) & (**) : thơ Trịnh Tuấn
    (***) : Thơ Du Tử Lê
    (****): Thơ Nguyễn Một
    (#): Thơ Bùi Khương Thanh Hà
  9. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    UỐNG TRÀ ĐÊM XUÂN ĐỌC THƠ THẦY
    Ba trăm sáu mươi lăm ngày trên lịch
    Ba trăm sáu mươi lăm bước chân trên mặt đất
    Tôi đi...
    Có bước trong như gương
    Có bước đen như huyệt
    Có bước nở đầy hoa
    Có bước vào xáx chết
    Tôi đi...
    Tôi đã gặp:
    Những cái ao cố phình ra làm biển
    Những con rắn giả nhả mật ong
    Những cây tre cúi xuống cho gần cây sậy
    Những cây đại thụ bị nghiền ra làm bột giấy
    Những người trung phải mượn đến vai hề
    Cuộc đời đầy thuốc lú bùa mê
    Tôi cố giằng khỏi những cái vòi bạch tuộc
    Câu thơ tôi đã từng ngộ độc
    Đôi chữ bầm đen
    Tôi nghiền nát mình ra không tuổi không tên
    Quăng ra khỏi thiên đường và địa ngục
    Trong cõi vô hư tưởng yên làm bụi được
    Nhưng con kiến lại tha về cái miệng chén ngày xưa
    Đi tận cùng trong nắng
    Trôi tận cùng trong mưa
    Bỗng sống lại trong lời ru của mẹ
    Ba trăm sáu lăm ngày con đã đi như thế
    Những bước đi tưởng chừng như không thể
    Đem câu thơ này kịp đến với mùa xuân.

    ( BA TRĂM SÁU MƯƠI LĂM NGÀY, Thơ: Nguyễn Minh Khiêm )
    Thầy ơi!
    Ba trăm sáu lăm ngày vừa qua của con nằm trong thơ thầy viết cả. Con đã đi như lời thầy chỉ bảo của một năm bản lề cho niềm tin. Có lúc, con như con gà con vịt bị hóc thóc đứng gồng người mà khạc, lại có lúc như con chim yến của thơ thầy:
    Khi chim yến chắt máu mình làm tổ
    Nơi tận cùng vách đảo giữa trùng khơi
    Yến chỉ nghĩ giữa sóng thần bão tố
    Phải có riêng một tổ ấm cho đời
    .
    ( CHIM YẾN, thơ NMK )
    Con đã cầm ngang cây giáo của giòng tộc mà viết lên trời những vần thơ, nhưng những vần thơ chỉ tứa ra những giọt máu khô bầm như chính đời con vậy. Con bày đời mình ra chợ để rêu rao định mệnh, rốt cuộc cũng chỉ bán được một niềm tin cho người cùng cảnh ngộ, còn tất cả mọi hàng hoá khác, kể cả lương tâm đều ế cả. Cũng bởi vì điều đó mà con mắc nợ cả thế gian này.
    Thầy ơi,
    Ba trăm sáu lăm mươi ngày qua, có biết bao người còn thống khổ hơn con. Có những người nước mắt đã rơi sau mấy chục năm trời không khóc. Lại có những người chết thêm một lần không vì bom đạn, mà vì con cái của họ chẳng được làm người do chất độc da cam...Thầy biết không, trong những chuyến đi, con đã gặp từng dấu chân của thầy trên suốt dọc dài đất nước. Những nụ cười, những tiếng thở dài và nước mắt...đan xen trộn lẫn vào nhau. Con chẳng dám nghĩ đến mình đang khổ đau hay hạnh phúc vì thấy mình còn may mắn đến vô cùng. Nên con cũng xin chẳng dám tổng kết cuộc đời mình bằng nhưng được-mất, bại-thành trong cõi trần gian thiên đường pha địa ngục này. Con chỉ thấy mình càng ngày càng giống nén tâm nhang của thầy đã thắp ở chiều xưa nơi quê nhà:
    ... xin làm một bó nhang tự cháy
    Thơm hết cho nhau không cần gì giữ lại
    Chỉ đem tro vào cõi vĩnh hằng
    ...
    ( TRỞ LẠI KHU VƯỜN, thơ NMK )
    Thầy ơi, ba trăm sáu mươi lăm ngày qua, đỉnh Pu-eo-cưa vẫn chưa dựng tượng đài; Thành Nhà Hồ vẫn dặm dài hàng cây số đá.; Lam kinh mòn trong thềm lá, núi Mục sông Chu nghiêng theo ý chỉ Thuận Thiên...
    Lớp chúng con mãi lo đời đã quên mất mảnh quê Thanh, đã quên rau má, rau bần xáo vẹt đường ray tàu xe lửa. Quên bữa cây cuồng phong mọc ở hội làng, quên cá chốt cá cày chêm làm sao cho thẳng...Thế thì chúng con làm sao còn dám mở miệng than van rằng cuộc đời này khinh bạc! Tiên trách kỉ hậu trách nhân, vì tệ trước nên người bạc sau, có đúng vậy không thầy?
    Ba trăm sáu mươi lăm ngàyqua, con nghe những gì đọng lại trong tai mình là những tiếng đếm chia, là những câu kì kèo trả giá. Đến chữ cũng bán mua rẻ rúng như bèo. Con chìa mặt ra giữa trời nhìn chữ mình cong lên như phù sa sông Chu, sông Mã sau những mùa bão lũ, nứt hoác những hình thù dị dạng. Thế nhưng chiếc bản lề niềm tin thầy rũa hàn cho con vẫn bị cánh cổng cuộc đời im ỉm đóng. Thật là:
    Những chú lùn trung thực thật thà
    Muốn sống được phải tự mình dị dạng
    Cái ác độc tàng hình trong cái thiện
    Con biết đâu cạm bẫy để mà lường

    ( NỖI BUỒN BẠCH TUYẾT, thơ NMK )
    Vâng, thầy ơi, dù con chẳng biết xuân về khi nào cả, nhưng vẫn xin uống cạn một li trà để độc thoại với đêm, để nhìn xuống đời nghe tiếng tiếng thầy rơi mòn lối mệnh.
    _______________
    Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
    Quê nhà một góc nhớ mênh mông
    .
  10. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    GIÓ THƯỢNG NGUỒN
    Vậy là em đã qua Tân Cộ rồi sao? Bến Hàn Tâm, sông vẫn chảy mòn từng mùa trăng tròn lẻ. Bờ bãi Can Chi gió bắt đầu về lại, và những khóm cây Cuồng Phong đang nẩy lộc dậy thì...
    Ta bây chừ ngồi mở Dịch tra Phong, nghe gió Thượng Nguồn thổi tung bờ Định Mệnh. Em đoản sắc truờng tình lỡ uổng, ngay giữa niềm tin Trơn Trượt viền đời..
    Gió Thượng Nguồn mây đem tóc ra phơi, rũ liễu trong guơng bồng bềnh trôi mắt khuyết. Ngõ Hạnh chẳng còn lối nguời Trí Đức, ẩm-thuỷ-bất-tư-nguyên-điên-đảo-thuợng, Tuế-cuồng-phong-vô-ái-khấp-cựu-tình...

Chia sẻ trang này