1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện tình cuối thu! (Tình chỉ đẹp khi tình dang dở!?)

Chủ đề trong 'Nghệ Tĩnh' bởi natna, 18/02/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. VuAnhThu

    VuAnhThu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/06/2004
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    ...Nàng không quên được .bao hình ảnh lộn xộn của một thời lão Vũ vụt lên trong trí nhớ nàng : những món quà con gái .bạc dịch trường ...đêm trăng trên sông ..tiếng hát cô chiêm nữ ...mùa đông cơn bệnh liên miên..những chén thuốc bưng trong giọt mưa tranh biên ngoài ...Và rõ nhất lên trên hết : ...chiếc lông nhím trắng cắm ngập vào trái đào mơm mởm ..cặp mắt trai trẻ ngời ngợi yêu thương...
    Một niềm nối tiếc bâng khuâng lởn vởn thoáng qua trong mắt nàng .Bên kia ,thuyền đã cập bến .Bóng chàng lên ngựa ,ra roi .Ai biết lòng chàng nghĩ gì ?
    "Giã biệt Thăng Long, đất rồng lên
    Hậu đình hoa ,khúc ấy
    Ta sang sông rồi ,người có quên?
  2. Glorymoon

    Glorymoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    377
    Đã được thích:
    0
    Úi giời ơi ! Không hiểu là tại vì trời nóng quá or tại vì thức khuya xem Euro mà có thể post lên 1 kiệt tác hay như vậy.
    Cao siêu quá đọc mãi mà chả hiểu gì cả.
  3. Cyclo

    Cyclo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2003
    Bài viết:
    959
    Đã được thích:
    0
    Úi zời, anh cũng rứa, chả hiểu gì sất. Nhất là lại trong lúc ngủ gật để chờ xem Ê Zô [​IMG].
    Mà đọc cái bài này có cảm giác quen quen. Hè hè, để thử tìm lại coi có đúng k0 [​IMG].
  4. guocmocloetquet

    guocmocloetquet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2003
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Cuộc vui vừa đượm chưa tàn
    Bên sông em đứng tiễn chàng xuất chinh
    Nhắc chi khúc "Hậu đình"...

    Lão Vũ, lão lại đi ư?
  5. giatlientuc

    giatlientuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0

    NO ONE KNOWS WHAT IT IS.
    ...............
    (TO LOVE IS TO
    DOUBLE THE JOYS AND TO
    HALVE THE MISERABLENESS)
    ...............
    VAY TINH CO DEP KHONG HA ... BAC?
  6. giatlientuc

    giatlientuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    MẪU HÌNH THANH NỮ HIỆN ĐẠI



    Cô gái kinh điển và táo bạo.

    Thập niên 90 với những cô gái giản dị (đôi khi thành giản đơn), thoải mái tưởng chừng đã biến đi nay lại đang trở thành thời thượng, bởi được bồi đắp thêm bởi vẻ chín chắn và hấp dẫn trong tư duy, thanh nhã và lộng lẫy ở ngoại hình. Người phụ nữ của thời đại mới biết học cách tận dụng thế mạnh của thởi trang, của ngoại hình để tôn lên tinh thần, trí tuệ của người đẹp, để làm bật thần thái mềm dịu thanh nhã của một nửa nhân loại. Về kiểu dáng, vẻ đẹp đoan trang truyền thống đang trở lại; không ít các sản phẩm tiêu thụ rất ưa thích mô típ truyền thống để quảng bá cho sản phẩm của mình. Về màu sắc, quá phô trương không còn được các cô gái ưa chuộng. Hòa hợp và tinh tế trong màu và kiểu, trong hoa văn và mảng miếng, sự kết hợp lâu dài và mới mẻ của trắng đen, của thanh nhạt, của đỏ mận, của xám tươi tạo nên nét đẹp lạ đáng giá.

    Cô gái khả ái dễ thương.

    Đây là nét đẹp mà cả thế giới công nhận và tôn vinh. Nhưng với riêng cô gái, cô còn tự thấy mình dễ thương nhất ở ước nguyện lý tưởng là được trở thành người phụ nữ cao quý. Câu chuyện thử hài tìm vợ cho vương tử chính là ví dụ tiêu biểu, bao nhiêu cô gái vì muốn được thử đôi hài thủy tinh nhỏ xíu đã chấp nhận gọt chân, mài thịt cho tứa máu mà không ngại đớn đau. Câu chuyện chứng tỏ rằng, khát khao làm đẹp càng làm cho cô gái dễ thương hơn nhiều đường nét khác.

    Cô gái đẹp theo thời thượng.

    Đó là khi cô gái ưa chuộng đôi giày mũi nhọn dài cong vút. Từ hai ba năm nay, vẻ yêu kiều có pha chút cổ điển cách điệu của đôi giày này đã thu hút vô số ánh mắt của công chúng. Các nhà thiết kế giày cho biết, mũi giày nhọn dài tạo hiệu quả thị giác, khiến gót chân như dài hơn, đi cùng quần ống vảy rộng hoặc váy dài hẹp. Chiều dài của cô gái vốn đã cao lại như được cao thêm, như một biểu tượng cho đời sống ngày càng phát triển. Rồi đôi giày bịt mũi mà hở gót (hay được gọi là sục), chiếc dây buộc tóc kết hạt cườm, cái cặptúm tóc hình **** lượn... Các đồ trang sức đi với nhau trong một tông phù hợp, in rõ phong cách thời trang của người thanh nữ hiện nay.

    Đó là khi cô gái sở hữu vòng eo thon nhỏ lấp lánh chiếc dây lưng độc đáo. Thắt lưng bằng da đơn giản hay ấn tượng, hoặc bằng những chất liệu cao cấp khác với vô số họa tiết, màu chủ yếu là trắng, đen và lóng lánh. Thắt lưng có vai trò là đồ trang điểm cho chiếc váy hay quần, không có ý nghĩa thực tế lắm, nhưng cô gái vẫn rất tỉ mỉ khi lựa chọn.

    Đó là khi cô gái choàng hờ chiếc khăn mỏng mảnh bằng tơ lụa trên vai thon, trên cổ mịn hay trên mũ nghịch ngợm. Khăn choàng hay quàng không bao giờ lỗi mốt trong trang phục xưa nay. Mỗi chiếc khăn có riêng một sức thu hút, với mỗi bộ trang phục, cô gái lại kết hợp với khăn tinh tế đến độ như những người bạn không thể rời xa nhau.

    Và hình như cũng vì thế, người đàn ông nói riêng, người ngắm nhìn nói chung, một khi đã cảm thụ được vẻ đẹp của cô gái nào đấy thì khó mà lìa đi cho nổi.



    THEO Thế giới phụ nữ -
  7. businesszuki

    businesszuki Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2004
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Đây nè, mùa thu yêu thương dạt dào đây nè. Thấy chủ đề là Chuyện tình cuối thu, tặng cho những ai đã từng có tình yêu bắt đầu từ những ngày đầu thu tháng 8...

    Thơ tình cuối mùa thu
    Cuối trời mây trắng bay
    Lá vàng thưa thớt quá
    Phải chăng lá về rừng
    Mùa thu đi cùng lá
    Mùa thu ra biển cả
    Theo dòng nước mênh mang
    Mùa thu và hoa cúc
    Chỉ còn anh và em
    Chỉ còn anh và em
    Là của mùa thu cũ
    Chợt làn gió heo may
    Thổi về xao động cả:
    Lối đi quen bỗng lạ
    Cỏ lật theo chiều mây
    Đêm về sương ướt má
    Hơi lạnh qua bàn tay
    Tình ta như hàng cây
    Đã bao mùa gió bão
    Tình ta như dòng sông
    Đã yên ngày thác lũ.
    Thời gian như là gió
    Mùa đi cùng tháng năm
    Tuổi theo mùa đi mãi
    Chỉ còn anh và em
    Chỉ còn anh và em
    Cùng tình yêu ở lại...
    - Kìa bao người yêu mới
    Đi qua cùng heo may.
  8. natna

    natna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2003
    Bài viết:
    1.411
    Đã được thích:
    0
    Híc, buồn quá đi mất. Đúng giờ này, ngày này năm ngoái thằng bạn mình phang cho con người yêu của nó một cái tát để rồi hai đứa nó chia tay nhau trong sự thanh thản bình yên đây.
  9. congchuaxinhdep2006

    congchuaxinhdep2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Các bạn ơi!Bài viết này tôi sưu tầm nhưng nó rất giống với hiện tại.Mong nhận được thư góp ý của các bạn trong diễn đàn Nghệ Tĩnh. Câu chuyện như sau:
    Ngày hẹn gặp nhau, trời không nắng cũng không mưa. Tôi đến sớm nên nhìn thấy anh trước. Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hy vọng chỉ là ảo giác...
    Ngày mới quen nhau, tôi đã nửa đùa nửa thật: "Anh giống hệt chiếc máy vi tính. Ðầu là CPU, gương mặt là màn hình, cái miệng là bàn phím, còn trái tim là con chuột". Anh gí ngón tay vào trán tôi, cười to: "Em chỉ khéo tưởng tượng, làm sao giống được, bởi anh biết yêu em. Anh chỉ giống máy vi tính ở chỗ biết xử lý rất nhanh mọi tình huống". Ðến lượt tôi phì cười nhớ lại buổi đầu gặp anh, với một kiểu tỏ tình quái lạ chẳng giống ai.
    Hôm ấy, mới nộp đơn xin việc xong, vừa hồi hộp vừa lo, tôi ghé một quán nước gần trường cũ, gọi ly cà phê uống trấn tĩnh. Ðang ngồi thẫn thờ, tôi cảm thấy nong nóng sau gáy, quay lại thì bắt gặp một ánh mắt. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, nửa như muốn thi gan, nửa như trêu đùa. Anh đột ngột đứng phắt dậy, tiến đến bàn tôi rồi nói một mạch: "Anh là Minh Đức, kỹ sư tin học. Anh muốn biết tên và địa chỉ của em!". Lúc ấy, như bị thôi miên, tôi ngoan ngoãn xé vội mảnh giấy, ghi tên và số điện thoại rồi đưa cho anh.
    Tối đó, anh gọi điện đến thật. Nói chuyện với nhau gần hai tiếng đồng hồ, "nấu cháo điện thoại" như tôi hay nói đùa. Ba ngày sau, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi, tay ôm một bó hoa hồng...
    Bạn bè khen: "Chúng mày đẹp đôi!" và trầm trồ về mối tình lãng mạn, tưởng chỉ có trong phim hay tiểu thuyết. Chẳng ai biết rằng, tôi và anh khác nhau như nước với lửa, như mặt trăng với mặt trời. Anh trầm ngâm ít nói, tôi liến thoắng luôn miệng. Anh có thể ngồi suốt ngày bên cạnh chiếc máy vi tính, cũng như tôi ngồi suốt ngày với mấy quyển sách.
    Có khi, mấy tuần liền, tôi không thấy mặt anh. Những lời thăm hỏi qua điện thoại, lúc đầu làm tôi vui vui, nhưng sau đó làm tôi thấy tủi thân. Sau nữa là buồn, trống vắng và cuối cùng là cảm giác bực bội, chán nản.
    Có lần, tôi trách anh chỉ biết sống hết mình cho công việc mà không biết hết mình cho tình yêu. Cho là tôi ích kỷ, anh bảo: "Ghen tị với con người chứ ai lại ghen tị với máy vi tính". Gặp nhau, anh tiếp tục say sưa nói toàn chuyện tin học, kể về những người bạn mới quen được trên mạng. Tôi tập thói quen im lặng bên anh, nghĩ ngợi chuyện văn chương. Ðôi khi tôi cũng tự hỏi, phải chăng đó là người mình yêu.
    Chúng tôi chia tay nhau, sau một lần tôi ốm nặng. Cô bạn thân đến tìm anh báo tin, anh vẫn dán mắt vào màn hình máy tính. Ðúng ba hôm sau, anh mới đến bệnh viện với nụ cười hối lỗi vụng về.
    Ngày chia tay nhau trời không nắng, không mưa, chẳng có mây đen mù mịt, mà cũng chẳng có giông tố đầy trời... Tóm lại là không lãng mạn chút nào.
    Thỉnh thoảng, anh khuấy động tôi bằng những tiếng chuông điện thoại. Lần nào cũng vậy, nhận ra giọng anh, tôi lặng lẽ gác máy. Bạn bè bảo: "Mày bướng bỉnh, cố chấp quá". Tôi lắc đầu, cười mà ứa nước mắt.
    Tôi cắt tóc ngắn, trở lại thói quen ngồi quán cà phê một mình, dạo phố lang thang một mình, thức khuya hơn, nhưng đọc sách ít hơn và bắt đầu tin là có số phận.
    Bạn bè giới thiệu liền mấy chàng để tôi làm quen, nhưng không ai... giống anh cả. Nga, cô bạn thân đến kéo tôi ra khỏi trạng thái "trầm uất" bằng cách rủ tôi đi học thêm tin học. Tôi đồng ý vì muốn biết nhiều hơn về thế giới của anh, thế giới đã biến anh trở nên y hệt một chiếc computer lạnh lùng, không hồn.
    Ðến lượt tôi suốt ngày ngồi bên máy vi tính. Tôi vào mạng Internet, tìm thêm những thông tin cho nghề nghiệp. Và rồi tôi cũng thấy thinh thích chuyện gẫu với những người bạn không biết mặt.
    Ðang lúc tôi bắt đầu tin trong ký ức con người có phím delete như máy vi tính, thì một người khác xuất hiện. Chúng tôi quen nhau qua mạng Internet. Lúc đầu, tôi bị ấn tượng bởi cái tên rất lạ: Downcome, thế là tán gẫu thử. Trò chuyện mấy lần mới biết anh chàng cũng là một kỹ sư tin học. "Downcome nghĩa là thất bại, sao anh lại chọn tên ấy?" "Bởi vì tôi thích và vì tôi cũng đã từng thất bại. Còn em sao lại chọn tên Soundless". "Vì hồi trước nói nhiều quá, nên bây giờ muốn im lặng" "Chúng ta có thể là bạn được không?".
    Tôi thở hắt ra, cảm thấy thời gian dường như trôi ngược lại, bất chấp các định luật vật lý. Tôi trả lời: "yes, sir".
    Hầu như ngày nào chúng tôi cũng vào mạng trò chuyện với nhau. Lũ bạn ngạc nhiên: "Mày điên rồi, tìm quên hả?". "ừ thì điên, mà có lẽ cũng sắp quên được rồi". Tôi mạnh miệng, nhưng lại giật mình tự hỏi, quên một con người nhanh chóng không biết là điều tốt hay điều xấu.
    Downcome bảo: "Nói chuyện với Soundless thật vui. Soundless làm tôi vừa nhớ lại vừa quên một người". "Tôi cũng có cảm giác giống y như vậy". "Nếu ngày xưa tôi được gặp Soundless thì có lẽ tôi không thành Downcome". "Vì không gặp Downcome nên tôi mới thành Soundless". "Vậy thì cho xin địa chỉ nhà nhé!".
    Tôi chợt rùng mình: "Không, không, chuyện gẫu là đủ, biết nhiều không khéo lại khổ nhiều". "Sao bi quan thế!". "Ðó mới là lạc quan". "Ðừng bắt chước Hămlet suy tư gặp gỡ hay không gặp gỡ, mà phải bắt chước Juliet hỏi Romeo ai đưa lối cho chàng đến đây".
    Tôi tập làm Hămlet, suy tư mất mấy ngày liền. Chuông điện thoại lại reo, lần này tôi ngồi im, đếm được mười ba tiếng thì nó im bặt, bỗng thấy nhẹ lòng.
    Mấy ngày sau, Downcome lại rủ gặp nhau. Tôi vẫn phân vân: "Gặp nhau biết đâu thêm buồn". "Thì hai người buồn cùng đi tìm một niềm vui". "Triết lý hơi bị xoàng". "Nghề nghiệp có dính đến văn chương phải không?". Tôi chợt run: "Sao anh biết" "Ðã từng có một người bạn gái có lẽ cũng giống như Soundless". "Không giữ được à?". "Tuột khỏi tay mất rồi". "Cảm giác thế nào?". "Tiếc và buồn. Nhưng đừng nói nữa, để gặp nhau nói nhiều hơn".
    Tôi tò mò: "ừ thì gặp. Cà phê Văn khoa nhé!". "Có cần ám hiệu gì không? Tôi mặc quần xanh, áo đỏ, đội nón trắng, xách cặp đen...". Tôi cười phá lên trước máy vi tính: "Nên mặc đồ đen như Hămlet". "Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, làm sao để nhận ra Soundless?". "Tóc ngắn, mắt to, miệng rộng, mũi hếch, quần jean, áo xanh". "Còn tôi cũng tóc ngắn, mắt vừa vừa, miệng rộng, mũi không hếch, quần Jeans, áo sọc xanh. à này, tôi nói một điều rất quan trọng, rất thật lòng: Tôi yêu em".
    Tôi mở to mắt nhìn dòng chữ trên màn hình, thấy nhói tim. Sao trên đời này có những người giống nhau đến thế.
    Ngày hẹn gặp nhau trời lại không nắng cũng không mưa. Tôi đến sớm nên nhìn thấy anh trước. Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hy vọng chỉ là ảo giác, rằng Downcome và anh Minh ngày xưa của tôi không thể cùng là một người. Anh tháo kính, đưa tay dụi mắt, rồi đeo kính vào và quả quyết tiến đến bàn tôi ngồi. Chúng tôi im lặng, nhìn nhau rất lâu rồi cùng cười phá lên.
    Bây giờ tôi và anh nói chuyện với nhau bằng điện thoại, bằng mạng máy tính và cả những lần gặp gỡ. Tôi thấy anh bớt giống chiếc máy vi tính. Bạn bè bảo: "Một kết cục có hậu. Hóa ra thời hiện đại vẫn có những chuyện cổ tích dành cho người lớn". Khi tôi thì thầm: "Cám ơn trời cho em gặp lại anh", anh vội ngắt lời: "Em đừng cám ơn trời, em phải cảm ơn máy vi tính". Chúng tôi lại cười và âu yếm nhìn... chiếc máy vi tính.
  10. anhtuan_116

    anhtuan_116 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/01/2004
    Bài viết:
    9.590
    Đã được thích:
    0
    hỏi thật nì. nếu đó là thằng khác thì you sẽ nghĩ như thế nào. yêu luôn thằng ni hay chỉ là bạn.

Chia sẻ trang này