CHUYỆN TÌNH CHUYỆN TÌNH Tác giả: ERICH SEGAL CHƯƠNG 13 Trong nền giáo dục rất ưu tú mà tôi đã được hấp thụ, có một điều đã giúp tôi nhiều trong buổi chiều hôm ấy. Người ta xưa nay vẫn dạy tôi rằng đang ăn đầy miệng thì không nên nói. Thế mà ông Phil và cô con gái ông hùa nhau đổ đầy cái miệng tôi cho nên tôi không cần phải nói một tiếng nào. Tôi đã phải ngốn một con số kỷ lục những chiếc bánh ngọt làm theo kiểu Ý. Sau đó, tôi dừng lại khá lâu ở những loại bánh mà tôi thích, làm hai cha con ông Cavilleri rất khoái. (Tôi đã ăn mỗi loại ít nhất hai chiếc vì sợ làm mích lòng họ). Ông Phil Cavilleri bảo con gái: - Nó ?ođược? đấy chứ. Thế nghĩa là thế nào? Tôi không cần người ta giải nghĩa cho tôi từ ?ođược? nữa rồi, nhưng điều tôi muốn biết là trong số những cử chỉ ít ỏi và dè dặt của tôi hôm đó, cử chỉ nào đã đem lại cho tôi lời đánh giá quý báu ấy. Có phải vì tôi đã thích đúng những thứ bánh cần thích hay không? Có phải vì cái nắm tay của tôi khá chặt không? Hay vì cái gì? Cô con gái của ông Cavilleri nói: - Con đã bảo với bố anh ấy ?ođược? mà. - Được ?" người bố nói. ?" Nhưng cũng phải để tao chính mắt thấy chứ. Bây giờ thì tao thấy rồi. Oliver? Đấy là ông Cavilleri hỏi tôi. - Dạ, thưa ông? - Bác Phil. - Vâng, thưa bác Phil. Bác dạy gì cháu ạ? - Mày ?ođược? đấy. - Cảm ơn bác. Cháu rất mừng được bác đánh giá như vậy. Quả là cháu mừng thực sự. Và thưa bác chắc bác đã biết những tình cảm của cháu đối với Jenny. Và thưa bác, cả với bác nữa. Jenny ngắt lời tôi: - Oliver, anh có thôi lúng ba lúng búng như một thằng nhóc đi không? Ông Cavilleri nhắt lời con: - Jenny, con có thôi sỗ sàng đi không con? Dù sao thằng nhãi này cũng là khách của chúng ta. *** Đến bữa tối (rốt cuộc bánh trái mới chỉ là thứ ăn cho vui miệng thôi), ông Phil cố đề cập với tôi một cách nghiêm túc vấn đề gì thì chắc các bạn đã đoán biết. Ông tưởng rằng ông có thể kéo Oliver III và Oliver IV nhích lại gần nhau. Ông yêu cầu tôi: - Để bác gọi dây nói cho cụ nhà, nói chuyện giữa những người bố với nhau. - Xin bác đừng, bác mất thời giờ thôi. - Bác không thể để cho một người bố từ con mà không làm gì. Bác không thể để thế được. - Cháu hiểu, nhưng chính cháu, cháu cũng từ ông ấy. Ông bảo tôi thực sự bị xúc phạm. - Đừng để bác bao giờ phải nghe cháu nói như thế nữa. Tình cha con là một thứ tình cảm hiếm hoi. - Nhất là trong gia đình cháu, - tôi thưa. Jenny lăng xăng chạy đi chạy lại để dọn bữa ăn cho nên nàng không tham gia câu chuyện. Ông Cavilleri lại bảo: - Gọi dây nói cho cụ nhà đi. Bác sẽ dàn xếp cho. - Thôi bác ạ. Đừong dây giữa cha cháu và cháu đã bị cắt đứt rồi. - Này, tao bảo mày, Oliver, rồi cụ nhà sẽ nguôi thôi. Khi tao bảo sẽ nguôi là nguôi, mày cứ tin ở tao. Đến lúc ra nhà thờ? Jenny đang dọn đĩa tráng miệng cho từng người, bỗng gọi giật giọng một tiếng bố đầy ý nghĩa: - Bố! - Gì hả, Jen? - Về chuyện nhà thờ? - Hả? - Hừm? chúng con không thật thích? - Hả? ?" Ông Cavilleri hỏi, rồi suy luận nhẩm, ông quay sang nói với tôi vẻ như xin lỗi: - Bác? hừm? bác không nói nhất thiết phải là nhà thờ Thiên Chúa giáo, Oliver ạ. Chắc Jenny đã bảo với cháu bác là người đạo Thiên Chúa. Nhưng Oliver này, cử hàng tại nhà thờ của đạo cháu, nếu cháu muốn. Chúa trời sẽ ban phúc cho cuộc hôn phối của hai con tại bất cừ nhà thờ nào, bác bảo đảm với cháu như thế. Tôi nhìn sang Jenny. Rõ ràng nàng đã không đề cập đến vấn đề trọng yếu này trong cuộc nói chuyện qua điện thoại. Nàng giải thích với tôi: - Oliver, em không đủ can đảm giảng cho bố đòn búa bổ ấy. Ông Vavilleri vẫn giọng hòa nhã: - Gì hả? Cứ nói đi, các con, cứ nện vào bố đi. Bố muốn các con nghĩ gì trong đầu cứ nói thẳng ra với bố. Tại sao đúng lúc ấy mắt tôi lại rơi đúng vào bức tượng Đức Mẹ Maria đồng trinh bằng sứ đặt trên một cái giá trong phòng ăn của gia đình Cavilleri? Jenny nói tiếp, mắt tránh nhìn bố: - Chính là vấn đề ban phúc, bố ạ. - Thế à, Jen, sao nữa? ?" Ông Cavilleri sợ có chuyện gì ghê gớm hơn. - Hừm? chúng con không thật thích, bố ạ ?" Jen nói xong, quay sang tôi để tìm kiếm một sự hậu thuẫn ? mà con mắt tôi cố đem lại cho nàng. - Không thích Chúa à? Bất kể là Chúa nào? Jenny gật đầu. Tôi nói hộ nàng: - Bác Phil ạ. Cháu xin giải thích? - Ừ nói đi, mày nói đi. - Chúng cháu không tin ở một Chúa trời nào, bác Phil ạ. Và chúng cháu không muốn giả dối. Tôi nghĩ ông đã bỏ qua câu đó là vì do tôi nói ra. Chứ phải là Jenny thì có lẽ ông đã đập cho nàng rồi. Nhưng bây giờ ông hóa ra người bị lẻ loi, đứng ngoài. Ông không dám nhìn chúng tôi nữa, cả tôi lẫn Jenny. Sau một lúc lâu, ông mới nói: - Thôi được. Thế chúng mày có thể cho tao biết ai sẽ làm lễ được không? - Chúng con ?" tôi thưa. Ông nhìn con gái tìm lời xác nhận. Nàng gật đầu: những điều tôi nói là đúng. Sau một lúc lâu im lặng nữa, ông nhắc lại: ?oThôi được!? rồi, vì tôi là kẻ định đi vào ngành luật, ông hỏi tôi đám cưới như vậy liệu có ?" nói thế nào đây nhỉ ?" hợp pháp hay không? Jenny giải thích rằng trong buổi lễ mà chúng tôi dự định tiến hành, cha tuyên úy giáo phái nhất thể sẽ làm chủ lễ (?oA! Cha tuyên úy à! ?" Ông Phil lẩm bẩm) trong khi người vợ và người chồng hứa hẹn với nhau. - Cả người vợ cũng nói? ?" Ông hỏi với vẻ dường như đây là ngọn đòn chí tử cuối cùng đối với ông. - Bố! ?" Con gái ông lên tiếng ?" Bố có thể tưởng tượng có tình huống nào mà con lại chịu câm như hến không? - Ừ, quả thế thật, con gái nhỏ bé của bố, ông đáp với nụ cười yếu ớt. *** Trong xe trên đường về Cambridge, tôi hỏi Jenny theo ý nàng tình hình như vậy là ra sao. Nàng trả lời - Là được.
CHƯƠNG 24 Bây giờ ít ra tôi không còn sợ về nhà. Tôi không khiếp sợ sự việc phải ?ocư xử cho bình thường?. Jenny và tôi lại cùng nhau chia xẻ mọi điều trong cuộc sống, cả cái ý nghĩa ghê tởm và khủng khiếp là biết chắc rằng thời gian chung sống với nhau của chúng tôi nay đã tính từng ngày. Chúng tôi có những việc phải bàn bạc với nhau những việc mà những cặp vợ chồng hai mươi bốn tuổi thường không đề cập. - Em trông mong anh sẽ cứng cỏi, nhà vô địch ạ, - nàng bảo tôi. - Nhất định rồi, nhất định rồi ?" tôi trả lời mà trong lòng tự hỏi không biết Jenny vốn bao giờ cũng đọc được hết ý nghĩ của tôi liệu có đoán nhà vô địch vĩ đại của nàng đã thấy sợ rồi không. Nàng nói tiếp: - Em muốn nói là anh phải cứng cỏi để làm chỗ dựa cho bố. Đối với bố việc này quá nặng nề. Còn anh, dẫu sao anh sẽ là người chồng góa vợ vui vẻ. - Anh sẽ không vui vẻ đâu. - Anh phải vui vẻ. Em muốn anh vui vẻ. Anh có nghe em không? - Nghe. - Thế thì được. *** Hôm ấy là gần một tháng sau, đúng vào lúc sau bữa ăn tối Jenny vẫn tiếp tục làm bếp, nàng muốn thế. Cuối cùng tôi cũng đã thuyết phục được nàng để tôi giành lấy việc thu dọn (tuy nàng gắt với tôi bảo rằng ?ođây không phải là việc của đàn ông?). Tôi đang cất dọn bác đĩa trong khi nàng chơi piano bản Chopin, bỗng nghe thấy nàng dừng lại giữa chừng một bản Dạo đầu. Ngay lập tức tôi lao vào phòng khách và thấy nàng ngồi yên bất động trên ghế. - Sao em, Jenny? ?" Tôi hỏi với nhiều ý ngầm. Nàng trả lời tôi bằng một câu hỏi khác: - Anh có tiền trả taxi không? - Có chứ ?" tôi đáp ?" Em muốn đi đâu? - Chẳng hạn? đến bệnh viện. Trong lúc làm những động tác chớp nhoáng liền ngay sau, tôi hiểu ra rằng điều đó đã xảy ra. Jenny sẽ ra đi khỏi căn nhà chúng tôi để không bao giờ trở lại nữa. Trong khi nàng ngồi đó và tôi xếp một vài thứ cần dùng cho nàng, tôi tự hỏi không biết nàng đang nghĩ đến cái gì. Ý tôi muốn nói về gian phòng: nàng muốn nhìn vào cái gì để nhớ lại sau này? Không nhìn vào cái gì cả. Nàng ngồi yên không nhúc nhích và đôi mắt nàng không đặt vào đâu cả. - Em ơi ?" tôi nói, - Em có muốn đem theo cái gì không em? - Hừm ?" nàng lắc đầu ra hiệu bảo không, nhưng rồi như để nghĩ lại, nàng nói thêm: - Anh. *** Không dễ gọi được taxi đúng vào giờ tan rạp hát. Người gác cổng huýt còi vung tay y như một trọng tài hockey trong lúc lộn xộn. Jenny dựa vào người tôi và tôi thầm mong taxi không bao giờ đến để nàng cứ thế dựa vào người tôi mãi mãi. Nhưng cuối cùng có một xe, và tài xế ?" may cho chúng tôi ?" thuộc loại vui tính. Khi biết chúng tôi đến bệnh viện Mount Sinai bác ta nhập ngay vào cuộc: - Đừng lo, các bạn trẻ ạ. Các bạn được gửi gấm vào những bàn tay đáng tin cậy đấy. Bà đỡ và tôi đã cộng tác với nhau từ nhiều năm nay rồi. Trên ghế sau, Jenny áp sát người vào tôi. Tôi hôn lên mái tóc nàng. Bác tài vui tính hỏi han chúng tôi: - Con đầu lòng của hai anh chị à? Jenny đoán chắc là tôi sắp tỏ ra cục cằn với bác này thì nàng thì thầm vào tai tôi: - Tử tế với người ta nhé, Oliver. Người ta chỉ định tử tế với mình thôi mà. - Vâng bác ạ ?" tôi nói, - con đầu lòng. Và nhà tôi thấy người khó chịu, vậy bác có thể bỏ qua mấy cái đèn đỏ được không? Loáng một cái bác ta đã đưa chúng tôi đến Mount Sinai. Quả thực bác ta rất tử tế, mở cửa xe cho chúng tôi, vân vân. Trước khi đi, bác ta còn nói một thôi một hồi chúng chúng tôi hạnh phúc và may mắn. Jenny cảm ơn bác ta. *** Nàng tỏ vẻ không đứng vững, tôi định bế nàng vào trong bệnh viện, nhưng nàng gạt đi: - Không. Không thích bế qua ngưỡng cửa này. Chúng tôi cùng nhau bước vào và trải qua những chuyện hạnh họe khi nhập viện. - Anh chị có mua bảo hiểm hay đóng quỹ Tương tế không? - Không? (Làm sao chúng tôi có thể nghĩ đến những chuyện dớ dẩn ấy? Chúng tôi còn quá bận mua sắm bát đĩa). Việc Jenny đến đây cố nhiên không phải là bất ngờ. Bệnh viện đã được báo trước, và nàng bây giờ đã được bác sĩ Bernard Ackerman theo dõi. Ông này, như Jenny đã nói với tôi, là một người giỏi và tốt, tuy đã học ở Ien từ đầu đến cuối. Bác sĩ Ackerman bảo tôi: - Chúng tôi sẽ truyền cho bà nhà hồng huyết cầu và tiểu cầu. Đó là những gì cần thiết trong lúc này. Bà nhà hoàn toàn không cần đến những chất chống chuyển hóa. - Thế nghĩa là thế nào? ?" Tôi hỏi. - Đó là một liệu pháp làm chậm đi sự phá hủy của các tế bào, nhưng như bà nhà đã biết? nó có thể có tác dụng phụ, gây khó chịu. - Này ông bác sĩ ?" tôi biết tôi căn dặn ông ta là thừa ?" Vợ tôi là người ra lệnh. Các ông hãy làm tất cả những gì vợ tôi yêu cầu. Công việc của các ông là làm tất cả những gì có thể làm được cho nhà tôi khỏi đau đớn. - Ông cứ yên tâm, chúng tôi sẽ hết sức chu đáo. - Tốn kém bao nhiêu đối với tôi không hề gì. Hình như tôi nói hơi to. - Việc điều trị có thể kéo dài hàng tuần hoặc hàng tháng ?" bác sĩ nhắc nhở. - Tốn kém bao nhiêu không sao hết, - tôi nói to. Tôi đối xử với ông ta quả là thô bạo, nhưng ông vẫn tỏ ra rất kiên nhẫn với tôi. Ông ta giải thích: - Tôi chỉ muốn nói chúng tôi thực sự không thể biết có thể kéo dài bao lâu ? cuộc sống của bà nhà. - Bất luận thế nào, ông bác sĩ ?" tôi ra lệnh cho ông chớ quên là tôi muốn vợ tôi được hưởng những thứ gì tốt nhất. Phòng riêng, y tá túc trực, vân vân. Tất cả mọi thứ. Tôi yêu cầu ông như vậy. Tôi có tiền trả hết. --------------------------------------------------------------------------------
CHƯƠNG 26 Tôi phải gánh lấy nhiệm vụ báo tin cho ông Phil Calliveri biết. Còn ai vào đây nữa? Ông không gục ngã như tôi lo sợ mà bình tĩnh đóng cửa ngôi nhà ở Cranston rồi đến ở tại nhà chúng tôi. Mỗi người chúng ta đều có cách riêng của mình để đương đầu với nỗi đau buồn. Cách của ông Phil là làm việc quét dọn, lau chùi, cọ sàn. Tâm trạng của ông diễn biến như thế nào tôi không được rõ lắm nhưng thôi lạy Chúa, cứ để ông làm. Phải chăng ông còn ấp ủ hy vọng Jenny sẽ trở về? Chắc đúng thế rồi, tội nghiệp ông Phil! Vì lẽ đó mà ông cứ lau chùi dọn dẹp nhà cửa. Ông thực không chịu chấp nhận sự thể như nó đã diễn ra. Cố nhiên ông không thú nhận với tôi, nhưng tôi biết là ông nghĩ vậy. Bởi vì cả tôi nữa tôi cũng nghĩ như vậy. *** Khi Jenny đã vào viện, tôi gọi dây nói cho ông Jonas biết vì sao tôi không đến làm việc được. Nói xong, tôi bảo liền ngay là tôi có việc bận, phải bỏ máy, vì tôi biết ông đau buồn và muốn nói lên những điều ông không thể diễn đạt nữa. Kể từ đó, ngày của tôi được chia một cách đơn giản làm hai phần, một phần là những giờ đến thăm nàng và một phần là tất cả những công việc khác. Tất cả những công việc khác ấy tất nhiên chẳng là gì cả: ăn mà không thấy đói, nhìn ông Phil lau chùi nhà cửa (lại lau chùi!) và không ngủ được mặc dù đã uống thuốc ngủ mà Ackerman đã kê cho tôi. Có lần tôi nghe thấy ông Phil lẩm bẩm một mình: ?oTôi không thể chịu đựng nổi nữa rồi?. Ông đang ở phòng bên, rửa bát đĩa của bữa tối (rửa bằng tay). Tôi không trả lời ông nhưng nghĩ bụng tôi thì tôi chịu đựng được. Hỡi ông Đấng Tối Cao, ông ở trên trời điều khiển mọi việc dưới thế gian, ông cứ tiếp tục đi, tôi có thể chịu đựng được vô cùng tận. Bởi vì hiện tại Jenny vẫn còn là Jenny. Tối hôm đó nàng đuổi tôi ra khỏi phòng nàng. Nàng muốn nói với cha nàng một chuyện ?ogiữa đàn ông với nhau?. - Cuộc nói chuyện này chỉ dành cho những người gốc Ý thôi ?" nàng nói, mặt trắng bệch như mặt gối trên giường ?" vậy anh đi ra đi, anh Barrett. - Anh ra nhé. - Nhưng đừng đi đâu xa, - nàng nhắn với khi tôi ra tới cửa. Tôi ra ngồi ở chiếc ghế đợi bên ngoài. Chẳng mấy chốc ông Phil lại chỗ tôi bảo tôi: - Jenny bảo con vào đi ?" ông thì thầm bằng một giọng khàn khàn đùng đục như thể trong người ông đâu cũng rỗng cả ?" còn bố, bố đi mua thuốc lá đây. *** - Đóng cái cửa chết tiệt ấy lại anh ?" nàng ra lệnh cho tôi khi tôi bước vào. Tôi làm theo lời nàng, đóng cửa thật nhẹ. Trong lúc bước lại để ngồi cạnh giường nàng, tôi nhìn thấy Jenny đầy đủ hơn, tôi muốn nói là thấy cả những cái ống cắm vào cánh tay phải nàng mà nàng thường lấy chăn đắp lên. Tôi muốn được ngồi sát nàng, chỉ nhìn gương mặt nàng thôi, vì nàng dù nhợt nhạt đến thế song đôi mắt vẫn sáng long lanh. Vì vậy, tôi bước nhanh lại giường nàng và ngồi thật sát nàng. - Em không đau đâu. Ollie ạ, thật đấy. Anh biết không, y như rơi chầm chậm từ trên bờ vực cao xuống. Trong tôi có một cái gì đó nó làm quặn lòng tôi. Nó sắp sửa kéo lên cổ tôi và làm tôi bật khóc. Nhưng tôi sẽ không khóc. Tôi chưa bao giờ khóc. Tôi là một đứa cứng cỏi. Đúng không? Tôi sẽ không khóc. Nhưng nếu không khóc thì không mở miệng nổi. Tôi chỉ gật đầu được mà thôi. - Dớ dẩn ?" nàng nói. - Gì hả em? ?" tôi ậm ừ hỏi lại, giọng nhòe đi không thành tiếng. - Anh chưa biết thế nào là rơi từ bờ vực cao xuống đâu. Việc đó chưa bao giờ xảy ra với anh. - Rồi chứ, tôi trả lời với giọng nghẹn ngào ?" đó là lúc anh gặp em. - Ừ nhỉ ?" nàng nói và một nụ cười yếu ớt thoáng qua trên gương mặt nàng ?" ?oÔi ?" Rơi mới chóng mặt làm sao!? Ai đã nói câu ấy nhỉ? - Anh không biết, - tôi đáp ?" Shakespeare thì phải. - Ừ, mà ai cơ? ?" Nàng lại nói, giọng não nùng ?" Em không nhớ nổi ở vở nào nữa. Hồi em vào Radcliffe, em phải thuộc nhiều lắm. Hồi ấy, em thuộc lòng số hiệu tất cả các tác phẩm của Mozart. - Anh phục thật! - Phục chứ! ?" Nàng nói, rồi cau mày hỏi tôi ?" Bản concerto cho piano cung đô thứ là số mấy nhỉ? - Để anh xem lại. Tôi biết chỗ nàng để sách: ở nhà, trên cái giá cạnh cây đàn piano. Tôi sẽ xem lại và sẽ đến bảo nàng ngay sáng mai. - Trước em nhớ. Trước em nhớ hết cơ. - Này em, - tôi nói với giọng Boga ?" Em muốn nói chuyện với anh về âm nhạc à? - Anh muốn nói chuyện về đám tang ư? - Không phải đâu, - tôi hối tiếc đã ngắt lời nàng. - Em đã bàn với bố rồi, - Anh nghe em đấy chứ. Ollie? Tôi đã ngoảnh mặt đi. - Có chứ, Jenny, anh nghe em nói đây. - Em đã bảo với bố là có thể làm một lễ cầu siêu theo đạo Thiên chúa, và anh sẽ đồng ý. Được không anh? - Được chứ em. Đến lúc này tôi lại cảm thấy hơi nhẹ nhõm, bởi vì bất kể chuyện gì chúng tôi nói bây giờ cũng phải là vui hơn. Nhưng tôi nhầm. - Em bảo này, Oliver, - Jenny nói, lần này với giọng nàng thường dùng những khi nổi giận, tuy vẫn dịu dàng ?" Anh bỏ cái kiểu ấy đi nhé, không hay đâu. Em muốn anh thôi đi. - Em bảo anh thôi đi cái gì hả em? - Cái vẻ có lỗi trên mặt, Oliver, không hay đâu. Tôi thành thực cố gắng, làm đổi thay nét mặt, nhưng các cơ mặt của tôi đã bị cứng đờ ra cả rồi. - Không phải là lỗi của ai cả, anh ạ, vậy thì anh đừng có tự trách mình nữa. Anh có chịu nghe lời em không? Tôi muốn tiếp tục nhìn nàng vì không muốn rời mắt khỏi nàng một giây nào, nhưng tôi đành phải sụp mắt xuống. Tôi rất hổ thẹn là ngay đến tận lúc này, Jenny của tôi vẫn còn đọc được rõ những gì diễn ra trong tâm hồn tôi. - Em bảo này, Oliver, đó là điều duy nhất em yêu cầu anh. Ngoài ra, em biết là anh sẽ ổn. Cái gì đó ở dưới đáy lòng tôi lại bắt đầu quặn lên đến nỗi tôi không dám ?oừ? đáp lại nữa, sợ bật ra tiếng khóc. Tôi chỉ nhìn Jenny mà không nói gì. Bỗng nàng nói: - Mặc xác Paris. - Gì hả em? - Mặc xác Paris và âm nhạc lẫn tất cả những thứ vớ vẩn mà anh cứ nghĩ là anh đã cướp đi mất của em. Em không tiếc gì hết, anh ạ. Anh có tin em không? - Không, - tôi thành thực trả lời. - Thế thì anh đi đi. Em không muốn có anh bên giường chết của em. Nàng nghĩ như thế thật. Tôi biết những khi nào Jenny nghĩ đúng những điều nàng nói. Tôi đành phải dùng lời nói dối để được phép ở lại. - Anh tin lời em. - Thế thì em bằng lòng. Bây giờ, em yêu cầu anh một việc nhé. Đâu đó trong tôi cuồn cuộn dân lên một lực gì ghê gớm chỉ chực làm tôi bật khóc. Nhưng tôi cưỡng lại. Tôi sẽ không khóc. Tôi chỉ ra hiệu cho Jenny hiểu rằng ?" bằng cách gật đầu ?" Tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì nàng yêu cầu. - Anh ơi, anh ôm em thật chặt vào nhé. Tôi đặt bàn tay tôi lên cánh tay nàng ?" Trời ơi, sao tay nàng gầy thế! ?" Và bóp nhẹ một chút. - Không, Oliver, ôm thật sự cơ, Thật chặt vào. Cẩn thận chú ý đến những cái ống và dây nhợ lằng nhằng, tôi duỗi mình trên giường bên cạnh nàng và ôm nàng trong đôi tay tôi. - Cảm ơn anh, Ollie. Đó là lời cuối cùng của nàng.
CHỈ QUA 3 CHƯƠNG TRÊN! THEO BẠN KẾT THÚC THẾ NÀO LÀ HỢP LÝ NHẤT ,BẠN CÓ THỂ DIỄN ĐẠT NÓ TRONG 17 DÒNG KHÔNG?