1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện vẩn vơ của những người vơ vẩn [:D]

Chủ đề trong '1982 - Hội cún Hà Nội' bởi S.Leonhart, 03/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. GirlinRed

    GirlinRed Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/09/2001
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Hic có ai như tớ không, tối thứ 7, đoàn trường thông báo họp 6h30. Đinh ninh là đến ngồi nghe phổ biến một lúc rồi về như mọi lần thôi, ai dè lại là cả một chương trình quy mô: Gặp gỡ Cử Tri lần đầu bầu cử và Đại biểu quốc hội. Hic chương trình cao su đến tận 9h rưỡi.
    Bị lừa đau thế không biết, mấy ông công tác đứng chặn ở cửa ra vào không cho ra, tớ đảm bảo là 70% đứa trong hội trường ấy chưa ăn tối vì cũng tưởng bở như mình.
    Muốn ra gọi điện về nhà mà ông phụ trách Đoàn không cho. Ông ấy còn cắn răng cho mượn mobile để tớ dùng mới sợ chứ, biết thế gọi mấy cú cho bõ tức....

    Nghi Lâm
  2. Vi_Tieu_Bao_new

    Vi_Tieu_Bao_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/01/2002
    Bài viết:
    5.368
    Đã được thích:
    0
    Đánh bỏ xừ ông ý đi chứ sợ àh...
    Tôi nói đồng bào nghe rõ không
  3. sansan

    sansan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Chuyện vẩn vơ của Chiqui ko bít có ai muốn đọc ko nhỉ?Chiqui muốn tâm sự chút với mọi người đây!
    Uh, Chiqui đã tự khoá user của mình, và đúng là Chiqui muốn rời khỏi box. Mọi người ơi, Chiqui biết rằng mọi người quý mến Chiqui, và Chiqui ra đi ko phải vì Chiqui giận dỗi gì các bác trong box đâu. Mọi người đừng lên án bác 3tigol thế, ko phải đâu mà!
    Chiqui gặp phải 1 vấn đề nan giải, và Chiqui biết rằng chỉ có cách rời khỏi box là con đường nhanh nhất để Chiqui có thể giải quyết vấn đề của mình. Chiqui xin lỗi tất cả mọi người, nhưng quả thực là Chiqui đã để cho tình cảm riêng tư chi phối đến công việc. Chiqui biết là Chiqui sai nhiều lắm, nhưng mà "ko ai hiểu được mình bằng chính mình", nên Chiqui biết rằng Chiqui còn phải cố gắng nhiều để vượt qua vấn đề này. Mọi người ơi, Chiqui yêu quý mọi người lắm, Chiqui thấy mình gắn bó với TTVN, với box 82 vô cùng. Chiqui mong rằng mọi người hiểu cho Chiqui nha. Ai cũng có lúc gặp rắc rối mà. Hãy để Chiqui ra đi thanh thản, ko mang cảm giác áy náy.!!
    Uh, chả bít Chiqui đang viết cái gì nữa, thật sự bây giờ câu văn của Chiqui nó biến đâu hết rùi ý.Thế mới biết đôi khi mình muốn nói mà ko thể diễn tả thành lời quả thật rất bực mình. Chiqui mong là mọi người hiểu cho Chiqui nha!
    Chiqui sẽ đi chơi với mọi người lần cuối vào ngày 28/4 này. Hy vọng sau một thời gian nữa mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp........
    Uh, đây là chuyện vơ vẩn của Chiqui, mọi người đọc hết là Chiqui vui lắm rùi.Chiqui luôn yêu quý all ! FOREVER!
    GOOD BYE !!!!!!!!!!!!
    ThuAnh
  4. S.Leonhart

    S.Leonhart Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/06/2001
    Bài viết:
    1.904
    Đã được thích:
    0
    Cái này thấy được cũng trên mạng TTVNOL này,wá hay và sợ mọi người không ai để ý,mang lại đây post cho cả nhà cùng xem(xin phép chị Oshin nha :D)
    Live as if you would die tomorrow; Learn as if you would live forever
    Imagine that you are both blind and deaf. You see nothing. You hear no sound. How could you connect to reality ? What would your life be like ?
    Helen Keller (1880-1968), an American Born in Alabama, lost her sight and hearing from illness at the age of
    19 months, yet she became a world-renowned writer and lecturer who graduated cum lauder from Havard University and received the Presidential Medal of Freedom in 1963. She tells the chronicle of her journey out of darkness in her most popular book, The Story of My Life. This amazing story was later made into the film "The Miracle Worker". The writings of Helen Keller serve as an inspiration not only for people with disabilities but for all people the world over.

    Three Days to See
    (Helen Keller)​
    All of us have read thrilling stories in which the hero has only a limited and specified time to live. Sometime it was as long as a year; sometimes as short as 24 hours. But always we were interested in discovering just how the doomed man chose to spend his last days or his last hours.
    Such stories set us thinking, wondering that what we should do under similar circumstances. What events, what experiences, what associations...should we crowd into those last hours as mortal being ? What happiness should we find in reviewing the past, what regrets ?
    Sometimes I have thought it would be an excellent rule to live each day as if we should die tomorrow. Such an attitude would emphasize sharply the values of life. We should live each day with a gentleness, a vigor, a keenness of appreciation which are often lost when time stretches before us in the constant panorama of more days and months and years to come.
    In stories, the doomed hero is usually saved at the last minute by some stroke of fortune, but almost always his sense of values is changed. He becomes more appreciative of the meaning of life and its permanent spirit values. It has been noted that those who live, or have lived in the shadow of death bring a mellow sweetness to everything they do.
    Most of us, however, take life for granted. We know that one day we must die, but usually we picture that day as far in the future. Whem we are in buoyant health, death is all but unimaginable. We seldom think of it. The days stretch out in and endless vista. So we go about our petty tasks, hardly aware of our listless attitude toward life.
    The same lethargy, I am afraid, characterizes the use of our faculties and senses. Only the deaf appreciate hearing, only the blind realize the manifold blessings that lie in sight. Particular does this observation apply to those who have lost sight and hearing in adult life. But those who never suffered impairment of sight or hearing seldom make the fullest use of these blessed faculties. Their eyes, ears take in all sights and sounds hazily, without concentration and with little appreciation. It is the same old story of not being grateful for what we have until we lose it, of not being conscious of health until we are ill.
    I have often thought it would be a blessing if each human being were stricken blind and deaf for a few days at some time during his adult life. Darkness would make him more appreciative of sight, silence would teach him the joys of sound.
    Recently, I was visited by a very good friend who has just returned from a long walk in the woods, and I asked her what she had observed. """Nothing in particular"", she replied. I might have been incredulous had I not been accustomed *****ch responses, for long ago, I became convinced that the seeing see little.
    How was it possible, I asked myself, to walk for an hour through the woods and see nothing worthy of note ? I - who cannot see - find hundreds of things to interest me through mere touch. I feel the delicate symmestry of a leaf. I pass my hands lovingly about the smooth skin of a silver birch, or the rough shaggy bark of a pine. In spring, I touch the branches of trees hopefully in search of a bud, the first sign of awakening Nature after her Winter' sleep. I feel the delightful, velvety texture of a flower, and discover its remarkable convolutions, and something of the miracle of Nature is revealed to me. Occasionally, if I am fortune, I place my hand gently on a small tree and feel the happy quiver of a bird in full song. I am delighted to have the cool water of a brook rush through my open fingers. To me, a lush carpet of pine needles or spongy grass is more welcome than the most luxurious Persian rug. To me, the pageant of seasons is a thrilling and unending drama, the action of which streams through my finger tips.
    At times my heart cries out with longing to see all these things. If I cant get so much pleasure from mere touch, how much more beauty must be revealed by sight ! Yet, those who have eyes apparently see little. The panorama of color and action which fills the world is taken for granted. It is human, perhaps, to appreciate little that which we have and to long for that which we have not, but it is a great pity that in the world of light, the gift of sight is used only as a mere convenience rather than as a means of adding fullness to life.
    Ba ngày để thấy​
    Tất cả chúng ta đều từng đọc qua những câu chuyện hồi hộp ly kỳ mà trong đó, người anh hùng chỉ còn một khoảng thời gian giới hạn để sống. Có khi nó dài như một năm, có khi nó chỉ ngắn ngủi vài giờ đồng hồ. Và chúng ta luôn muốn biết rằng người anh hùng bạc số ấy đã sử dụng những ngày tháng, giờ khắc cuối cùng của mình như thế nào.
    Những câu chuyện như thế khiến ta suy nghĩ, tự hỏi liệu rằng ta sẽ làm gì khi ở vào hoàn cảnh tương tự ? Những liên tưởng gì ta sẽ nghĩ đến trong những giờ cuối cùng cận kề bên cái chết ? Ta sẽ tìm được những hạnh phúc hay tiếc nuối gì khi nhìn lại quá khứ ?
    Tôi nghĩ đôi khi đó là một ý hay - nếu ta sống mỗi ngày như thể ta sẽ chết đi vào ngày hôm sau. Khi đó những giá trị của cuộc sống được nhấn mạnh một cách sâu sắc hơn. Lúc ấy, ta sẽ biết sống mỗi ngày với niềm hăng say và sự nâng niu quý trọng những giây phút đang có - điều thường bị lãng quên khi thời gian vẫn đang trải dài với biết bao ngày, bao tháng, bao năm phía trước.
    Trong những câu truyện kể, người anh hùng thường được cứu sống vào những phút cuối cùng bời một sự kỳ diệu nào đó. Rồi gần như, cảm nhận của anh ta đã thay đổi. Anh ta trở nên nhận thức sâu sắc hơn ý nghĩa cuộc sống và những giá trị tinh thần vĩnh cửu của nó. Người ta nói rằng, những ai sống, hay từng sống dưói bóng của cái chết thường mang sự ngọt ngào dịu dàng vào trong mọi việc họ làm.
    Thế nhưng, phàm ở đời, hầu hết chúng ta đều xem sống là lẽ tất nhiên. Ta biết rằng một ngày nào đó ta phải chết, nhưng thường chúng ta vẫn hình dung ngày đó xa vời vợi trong tương lai. Khi chúng ta đang tràn đầy sinh lực và sức khỏe thì cái chết chỉ là cái gì đó thật khó tưởng tượng. Ít khi ta nghĩ đến nó. Ngày tháng như trải dài trong một viễn cảnh vô tận. Cho nên, ta cứ băn khoăn về những chuyện vụn vặt mà không nhận ra thái độ thờ ơ của mình với cuộc sống.
    Tôi e rằng, sự hờ hững đó tác động đến việc sử dụng những khả năng và nhận thức của chúng ta. Chỉ có những người bị khuyết tật thính giác mới biết quý trọng âm thanh, chỉ có những người khiếm thị mới nhận ra sự ban phúc tràn trề của ánh sáng. Đặc biệt đối với những ai không phải bởi bẩm sinh mà vì một lý do nào đó làm mất đi khả năng nhìn và nghe khi đã là một người lớn. Còn những người bình thường hiếm khi sử dụng hết những năng lực mà tạo hóa đã ban phát cho. Đôi mắt và tai họ nhận lấy ánh sáng và âm thanh một cách hờ hững, không chú tâm và ít trân trọng. Như từ xưa đến giờ vẫn vậy, ta thường không biết ơn những gì ta có cho đến khi nó vuột khỏi tầm tay; không ý thức đến sức khỏe cho tới lúc ta ngã bệnh.
    Tôi thường thoáng nghĩ rằng, nhiều khi đó lại là một ân huệ nếu như giả sử mỗi con người trong thời trẻ, thử trải qua vài ngày không thể nhìn và nghe thấy gì . Vài ngày thôi, bóng tối sẽ làm anh ta biết trân trọng hơn ánh sáng, sự lặng câm sẽ dạy anh ta niềm hạnh phúc của âm thanh.
    Gần đây thôi, một người bạn bạn rất tốt vừa trở về sau buổi đi dạo trong rừng ghé thăm tôi. Tôi hỏi cô ấy đã thấy được gì. ""Chẳng có gì đặc biệt""-cô ấy trả lời. Đáng lẽ ra tôi đã phải hoài nghi nếu như tôi không quen với những câu trả lời như thế, vì từ lâu rồi, tôi nghiệm ra rằng những người sáng mắt có thấy đủ hết đâu...
    Tôi tự hỏi mình, lẽ nào không có gì đáng để xem khi đi dạo gần một giờ đồng hồ suốt khu rừng ? Tôi đây - một người không thể nhìn mà còn khám phá hàng trăm điều kỳ thú chỉ bằng cách chạm vào sự vật. Tôi cảm nhận được sự đối xứng tinh tế của chiếc lá. Tôi trìu mến vuốt tay mình trên lớp vỏ mượt mà của cây phong bạc hay lớp vỏ sần sùi của cây thông xanh. Vào mùa xuân, tôi lần theo những nhánh cây với hy vọng sẽ bắt gặp một nhành chồi non, dấu hiệu đầu tiên của nàng Thiên Nhiên vừa tỉnh thức sau giấc ngủ Đông dài. Tôi cảm nhận niềm vui sướng trong lớp nhung những cánh hoa và khám phá sự xoắn lại độc đáo của chúng. Có gì đó diệu kỳ của Thiên Nhiên mở ra trong tôi. Và thỉnh thoảng tình cờ, khi tay mình đặt nhẹ nhàng trên cành cây nhỏ, nếu may mắn, tôi cảm nhận được tiếng vỗ cánh hân hoan của chú chim đang cất tiếng hót líu lo. Tôi vui sướng để những dòng nước lạnh của con suối róc rách chảy qua kẽ tay đang mở ra của mình. Với tôi, lớp gai thông hay lớp cỏ xốp mượt còn thú vị hơn tấm thảm xa hoa nhất xứ Ba Tư. Với tôi, quang cảnh lộng lẫy của bốn mùa là vở kịch bồi hồi vô tận.
    Có đôi khi, trái tim tôi muốn gào lên thật lớn với ước mong khao khát được nhìn thấy tận mắt những điều ấy. Nếu chỉ bằng cảm giác thôi mà tôi đã thấy biết bao điều thú vị, vậy thì cái đẹp thực sự khi được mở ra dưới ánh sáng còn rực rỡ biết chừng nào. Thế mà, những người sáng mắt nào có thấy được nhiều đâu. Toàn cảnh của sắc màu và hoạt động đã đong đầy thế giới vốn được coi như thể là lẽ tất nhiên. Con người, âu cũng là lẽ thường khi ít quý trọng những gì ta sẵn có và ước mong những gì ta không có. Tuy vậy, điều luyến tiếc lớn lao hơn đó là, trong thế giới ánh sáng, quà tặng của thị giác chỉ được sử dụng như một thứ tiện nghi hơn là một cách thức bổ sung cho sự toàn bích của cuộc sống.
    [​IMG] [​IMG] [​IMG]
  5. pampi

    pampi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    140
    Đã được thích:
    0
    Hay nhỉ, thêm một truyện nữa nhé ! Bác nào có lòng tu't thì dịch hộ cái !Ngại ngồi gõ lém !
    Once upon a time, there was an island where all the feelings lived: Happiness, Sadness, Knowledge, and all of the others including Love. One day it was announced to the feelings that the island would sink, so all repaired their boats and left.

    Love wanted to persevere until the last possible moment. When the island was almost sinking, Love decided to ask for help. Richness was passing by Love in a grand boat. Love said, "Richness, can you take me with you?" Richness answered, "No, I can't. There is a lot of gold and silver in my boat. There is no place here for you."
    Love decided to ask Vanity who was also passing by in a beautiful vessel, "Vanity, please help me!" "I can't help you Love. You are all wet and might damage my boat." Vanity answered.
    Sadness was close by so Love asked for help, "Sadness, let me go with you." "Oh....Love, I am so sad that I need to be by myself!"
    Happiness passed by Love too, but he was so happy that she did not even hear when Love called her!
    Suddenly, there was a voice, "Come Love, I will take you." It was an elder. Love felt so blessed and overjoyed that he even forgot to ask the elder his name. When they arrived at dry land, the elder went his own way.
    Love realizing how much he owed the elder and asked Knowledge, another elder, "Who helped me?" "It was Time," Knowledge answered. "Time?" asked Love. "But why did Time help me?" Knowledge smiled with deep wisdom and answered, "Because, only Time is capable of understanding how great Love is."
    không bit bác nào đọc truyện này chưa ! Thấy hay hay nên post lên cho các bác ngồi vơ vẩn một ti' !
    I'm you
  6. Vi_Tieu_Bao_new

    Vi_Tieu_Bao_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/01/2002
    Bài viết:
    5.368
    Đã được thích:
    0
    HÌ hì, chuyện này thằng bạn anh vừa dịch, post hộ em vậy...
    Ngày xửa ngày xưa, có 1 hòn đất nơi mà tất cả những Cảm Xúc của con người trú ngụ kể cả Tình Yêu. Một ngày kia, cả đống cảm xúc tả pí lù nhận được thông báo Hòn đảo sẽ chìm vì con người bị tẩu hoả nhập ma bởi cảm xúc lẫn lộn. Vì vậy, mỗi thứ chuẩn bị cho mình 1 con thuyền để biến.
    Tình yêu dở hơi cố đợi tới những khắc cuối cùng trên đảo (đây là tình yêu của 1 Titanic's fan ). Chỉ tới khi hòn đảo gần như chìm nghỉm thì TY mới tìm kiếm giúp đỡ. Sự Giàu Có đi ngang qua nó trên một 1 cái thuyền to (). TY gọi:"Êu nhà giàu , cho em đi mới !". SGC đáp :"Không có chỗ cho chú đâu! Thuyền anh trở đầy vàng bạc mất rồi !" (Vậy đấy, đừng ai mong cho Tiền và Tình song hành nhé)
    TY lại xin SỰ PHÙ PHIẾM cho đi nhờ khi nó ngang qua trên 1 cái chậu khá đẹp (đừng ai hiểu vessel là thuyền nhé , từ này còn có nghĩa chỉ các đồ chứa rỗng, mà sự phù phiếm thì....) "Bác ơi, cho em đi mới !". "Không đc ! Chú mày ướt nhẹp rồi, hỏng thuyền anh mất !"
    Rồi Buồn chảy Nước đến gần, TY lại cầu cứu "Anh giai, em đi cùng cho vui nhé !" "Không đâu, tôi buồn lắm, tôi muốn ở 1 mình." (Thế đấy, khi buồn thì người ta chả thiết gì nữa, kể cả TY)
    Rồi Hạnh Phúc cũng ngang qua TY, nhưng nó phê tới mức ko nghe thấy TY gọi.
    Bỗng nhiên 1 giọng nói vang lên "Này TY, để tôi đưa cô đi !". Giọng nói cất lên từ 1 bác già. TY cảm thấy thật đáng nguyền rủa (vâng, blessed còn có nghĩa đó ) nhưng vẫn vui mừng tới mức quên cả việc hỏi tên của bác. Khi cả 2 đã tới 1 hòn đảo ko bị ướt , bác già một mình đi tiếp.
    TY lúc đó mới thấy mình nợ bác kia thật nhiều (ng` ta bảo : Tình yêu sòng phẳng, kể cũng ko sai) và tìm tới Cụ Giáo ( hồi đấy hiểu biết nhất đảo) để hỏi :"Ai đã giúp cháu thế ?" "Thời Gian đó !" "Oé, Thời gian á? nhưng tại sao Thời gian lại giúp cháu ?". Cụ giáo cười 1 phát rất thâm và trả lời "Bởi chỉ có thời gian mới đủ công lực để hiểu TY to thế nào".
    Hết.
    Tôi nói đồng bào nghe rõ không
    [​IMG]
  7. NCD

    NCD Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    7.059
    Đã được thích:
    1
    Em đọc xong => mệt lử . Bái phục , xin vote bác S.Leonhart 5 *
    Anh đã nói yêu em rồi mà lỵ
    Mà tại sao em vẫn cứ không tin
    Anh thề :không yêu , anh sẽ chết
    Thịt anh ,em bán chắc được tiền
  8. S.Leonhart

    S.Leonhart Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/06/2001
    Bài viết:
    1.904
    Đã được thích:
    0
    Thêm 1 bài nữa từ chị Oshin nè...tham khảo nha mọi người :D
    Kahlil Gibran 1883-1931
    Nhà thơ, nhà văn, triết gia, họa sĩ, sinh ra tại một làng miền núi nhỏ ở Lebanon (? : Arab?).Hàng triệu người Arab đã quen thuộc với các tác phẩm của ông viết bằng ngôn ngữ này. Họ xem ông như bậc thiên tài thời đó. Những thi phẩm của ông đã được dịch ra hơn 20 thứ tiếng trên thế giới.
    Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là ""The Prophet"" với những áng văn đậm chất thơ và triết lý sống. Xuất bản năm 1932, cuốn sách đã trở thành một trong những tác phẩm mang màu sắc cổ điển được yêu thích nhất và đã được bán hàng triệu bản.
    Lao Động​
    (Bản dịch của Cao My An)​
    Anh làm việc là anh có thể sánh nhịp cùng với quả đất này và với linh hồn đất đai.
    Vì sống nhàn rỗi sẽ trở thành kẻ lạ mặt với bốn mùa, tự tách mình khỏi dòng đời đang uy nghi và trong quy phục đầy kiêu hãnh tiến về nơi vô tận.
    Khi anh làm việc, anh như một cây sáo trúc mà ngang qua tim nó, tiếng thì thầm của thời gian ngân lên thành tiếng nhạc. Có ai trong chúng ta muốn làm lau sậy lặng câm trong khi mọi người xung quanh đang cùng hát chung một bản hòa ca ?
    Anh vẫn hằng nghe nói rằng làm việc và lao động là một điều bất hạnh.
    Nhưng tôi nói với anh rằng, khi anh làm việc là anh đang hoàn thành một phần giấc mơ xa xưa nhất trên trái đất này, giấc mơ vốn dĩ dành cho anh khi nó vừa chớm nở.
    Rồi trong khi hòa mình vào lao động, anh mới thực sự yêu đời. Và yêu đời qua lao động là anh đã trở nên gần gũi với điều bí mật sâu xa nhất của đời sống.
    Tuy nhiên, nếu trong cơn thống khổ, anh cho rằng sinh ra đời là một điều phiền não và phải cưu mang hình hài là một lời nguyền in hằn trên trán anh, thì tôi nói với anh rằng, không gì có thể cuốn trôi đi những vết hằn kia ngoại trừ những giọt mồ hôi trên trán anh.
    Anh cũng từng nghe nói rằng, cuộc sống thì tối tăm, và trong mệt mỏi, anh lập lại những gì mà các kẻ mệt mỏi rã rời đã thốt lên.
    Nhưng tôi nói rằng cuộc sống quả thực tối tăm trừ khi có sự hối thúc giục giã. Mọi sự hối thúc, mọi nhiệt tình đều mù quáng trừ khi có tri thức. Nhưng mọi tri thức đều vô ích trừ khi có lao động. Và, mọi lao động đều trống rỗng trừ khi có tình yêu. Khi lao động với tình yêu, anh đã trùng phùng với bản thể, hội ngộ với tha nhân, hợp nhất với Thượng Đế.
    Thế nhưng lao động với tình yêu là gì ?
    Đó là dệt một tấm áo với muôn sợi tơ lòng như thể người yêu dấu của anh sẽ khoác lên mình tấm áo đó.
    Đó là xây một ngôi nhà với biết bao lòng trìu mến như thể người yêu dấu của anh sẽ đến trú ngụ trong ngôi nhà ấy.
    Đó là gieo những hạt mầm với tất cả dịu dàng để rồi gặt hái mùa màng với bao nỗi hân hoan như thể người yêu dấu của anh sẽ thưởng thức những hoa trái kia..
    Đó là thổi vào tất cả những gì anh tạo nên bởi chính hơi thở tinh thần mình. Và biết rằng bao tâm hồn đã được chúc lành đang vây quanh và dõi theo anh.
    *****​
    Ta thường nghe anh nói, như thốt lên trong cơn mê : ""Kẻ nào làm công việc chạm trổ đá cẩm thạch và nhìn thấy bóng dáng linh hồn mình ánh lên trong đá, kẻ đó cao quý hơn người chỉ biết cày xới đất đai. Và kẻ nào biết lấy bảy sắc cầu vồng vẽ lên tấm vải theo vóc dáng con người, kẻ đó hơn hẳn người chỉ biết may những đôi giày cho chúng ta mang.""
    Nhưng tôi nói, không phải trong cơn mê mà trong sự tỉnh thức hoàn toàn của thanh thiên bạch nhật, rằng cơn gió thổi qua những cây sồi vĩ đại cũng không ngọt ngào hơn khi thổi qua những ngọn cỏ bé nhỏ nhất.
    Và cao cả chính là người đã chuyển được tiếng gió thổi thành một bài ca - một bài ca mà tình yêu của chính người đó đã làm cho nó trở nên ngọt ngào hơn gấp bội.
    *****​
    Lao động là sự thể hiện của tình yêu.
    Nếu anh không thể lao động với tình yêu mà chỉ với sự ghẻ lạnh thì tốt hơn anh nên rời bỏ công việc, đến ngồi nơi cổng ngôi đền kia mà nhận của bố thí của những người lao động với lòng hoan hỉ.
    Bởi vì nếu anh nướng chiếc bánh một cách hờ hững, anh sẽ nướng một chiếc bánh cay đắng chỉ xoa dịu được nửa phần cơn đói của con người.
    Nếu anh miễn cưỡng trong việc ép nho, sự miễn cưỡng của anh sẽ tiết độc tố vào rượu kia.
    Và nếu anh hát, dù là hát hay như thiên thần, mà anh không thích việc ca hát ấy thì anh sẽ chỉ làm át đi bao nhiêu âm thanh đêm ngày của cuộc sống.
    Chapter 7.On Work
    (From ""The Prophet"" - Kahlil Gibran)​
    Then a ploughman said, "Speak to us of Work."
    And he answered, saying:
    You work that you may keep pace with the earth and the soul of the earth.
    For to be idle is to become a stranger unto the seasons, and to step out of life's procession, that marches in majesty and proud submission towards the infinite.
    When you work you are a flute through whose heart the whispering of the hours turns to music. Which of you would be a reed, dumb and silent, when all else sings together in unison?
    Always you have been told that work is a curse and labour a misfortune.
    But I say to you that when you work you fulfil a part of earth's furthest dream, assigned to you when that dream was born,
    And in keeping yourself with labour you are in truth loving life,
    And to love life through labour is to be intimate with life's inmost secret.
    But if you in your pain call birth an affliction and the support of the flesh a curse written upon your brow, then I answer that naught but the sweat of your brow shall wash away that which is written.
    You have been told also life is darkness, and in your weariness you echo what was said by the weary.
    And I say that life is indeed darkness save when there is urge,
    And all urge is blind save when there is knowledge,
    And all knowledge is vain save when there is work,
    And all work is empty save when there is love;
    And when you work with love you bind yourself to yourself, and to one another, and to God.
    And what is it to work with love?
    It is to weave the cloth with threads drawn from your heart, even as if your beloved were to wear that cloth.
    It is to build a house with affection, even as if your beloved were to dwell in that house.
    It is to sow seeds with tenderness and reap the harvest with joy, even as if your beloved were to eat the fruit.
    It is to charge all things you fashion with a breath of your own spirit,
    And to know that all the blessed dead are standing about you and watching.
    Often have I heard you say, as if speaking in sleep, "he who works in marble, and finds the shape of his own soul in the stone, is a nobler than he who ploughs the soil.
    And he who seizes the rainbow to lay it on a cloth in the likeness of man, is more than he who makes the sandals for our feet."
    But I say, not in sleep but in the over-wakefulness of noontide, that the wind speaks not more sweetly to the giant oaks than to the least of all the blades of grass;
    And he alone is great who turns the voice of the wind into a song made sweeter by his own loving.
    Work is love made visible.
    And if you cannot work with love but only with distaste, it is better that you should leave your work and sit at the gate of the temple and take alms of those who work with joy.
    For if you bake bread with indifference, you bake a bitter bread that feeds but half man's hunger.
    And if you grudge the crushing of the grapes, your grudge distils a poison in the wine.
    And if you sing though as angels, and love not the singing, you muffle man's ears to the voices of the day and the voices of the night.

    [​IMG] [​IMG] [​IMG]
  9. hoacuctay

    hoacuctay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2001
    Bài viết:
    2.683
    Đã được thích:
    0
    Ôi bố khỉ !!!!!Girlinred ui mai tui cũng phảI đi học về bầu cử này .Nhưng mà tui nghĩ nó cũng bổ ích miễn là phảI thiết thực .Chẳng hạn như trên tivi thì quẳng cáo ghê lém rầm rộ nhưng tui vẫn ko biết phảI tớI đâu để tìm hiểu về những ứng cử viên mình sẽ bầu .Chắc mai sẽ biết ??????.,,
    Còn mấy câu chuyện chú leo dịch ở đâu đó .Bạn thử nhìn ra cuộc sống xung quanh xem nó ko hề lãng mạn chàng nàng như vậy???.Còn quá nhìu những cảnh gân guốc ,tàn khốc ???Nhưng đó mớI chính là cuộc sống của chúng ta,của dân tộc ta ???.Tôi rất ghét những câu chuyện bay trên mây như xế nầy!!!!!!!!!

    Cơn lốc màu da cam-Holland fans club.

    http://www.ttvnonline.com/forum/FORUM.asp?FORUM_ID=225
  10. chienau82

    chienau82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/01/2002
    Bài viết:
    478
    Đã được thích:
    0
    híc đọc xong thấy mình ù cả tai mà cũng thành ra vớ vẩn rồi, khổ thế chứ lại,

    Cuoi len ban nhe
    [​IMG]
    [

Chia sẻ trang này