1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện về những người thích đùa (truyện tự sáng tác)

Chủ đề trong 'Những người thích đùa' bởi skeletonnn, 17/02/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. skeletonnn

    skeletonnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2003
    Bài viết:
    3.262
    Đã được thích:
    28
    Chuyện tình kể trước lúc rạng đông
    Hai năm trước, vào một buổi tối mùa thu năm hai ngàn lẻ hai, đội trưởng Mồ côi tình mời vợ vào buồng riêng nói chuyện. Vợ anh, chị Lựu , một cán bộ phụ nữ tổ dân phố, ngạc nhiên. Bình thường không người đàn ông nào gọi vợ như thế:
    - Lựu này, tôi muốn làm với Lựu một chuyện. Lựu vui lòng khoá chốt an toàn lại nhé. Mời Lựu vào buồng.
    Nói xong, anh đứng nghiêm trang, chờ chị rửa ráy trắng xóa bọt xà phòng. Rồi hai người bước vào buồng riêng. Đó là một trong năm gian nhà của ông bà thân sinh ra đội trưởng. Một trong hai gian ấy của vợ chồng Mồ côi. Họ lấy nhau từ năm hai lẻ một do hội phụ lão phường tổ chức.
    Đội trưởng Mồ côi gạt đống chăn gối xếp ở đầu giường vào góc trong:
    - Mời Lựu nằm.
    Còn anh, anh tháo dây thắt lưng có móc khẩu súng bắn tốc độ treo lên tường. Xong đó, anh ngồi xuống cuối giường:
    - Đã từ lâu, tôi định nói với Lựu...
    Người đàn bà ngước nhìn chồng chờ đợi: Không có niềm vui không có nỗi buồn trong đôi mắt anh. Chỉ có vẻ thầm lặng và bí ẩn đã trở thành thói quen nhiều năm nay.
    Mồ côi đứng dậy, ra gian thờ chính giữa nhà, bưng bộ tách chén, hai lon bò húc và phích đá vào, chờ nước mát, rót cho vợ một chén, cho mình một chén rồi nói tiếp:
    - Lựu thấy đời sống tình cảm dục vọng của vợ chồng chúng ta ra sao?
    Giọng nói trầm trầm của anh khiến câu nói đó không còn là nỗi băn khoăn cần giải đáp mà giống như hồi âm của một nỗi buồn từ vực sâu ký ức vọng về.
    Lựu không hiểu chồng muốn gì. Chị hỏi:
    - Tình gì cơ ạ?
    Mồ côi nhắc lại:
    - Chúng ta có phải là một cặp vợ chồng không, chẳng lẽ Lựu chưa hề nghĩ đến điều đó?
    Người đàn bà trợn tròn mắt. Chị tưởng chồng lẩn thẩn, như người ta vẫn nói là mắc bệnh tâm thần, hoặc anh sốt âm ỉ mà không nói nên lâu dần hóa cuồng ngôn. Chị đứng dậy, định chặt tay lên gáy anh. Nhưng Mồ côi mỉm cười, ngăn lại:
    -Lựu đừng làm thế, tôi không ngờ nghệch đâu. Sáu tháng liền tôi vẫn huấn luyện ngoài thao trường đâu lạ gì. Tôi muốn nói chuyện với Lựu một cách rõ ràng, nghiêm chỉnh.
    Đôi mắt anh mở rộng, nhìn chị. Đôi mắt dâm dê và tư lự. Đó không phải là đôi mắt của kẻ mắc chứng cuồng ngôn hoặc đang chìm đắm trong cơn mê sảng nào. Lựu thu tay vào lòng, bối rối nằm lại xuống giường.
    Đội trưởng Mồ côi nhẹ nhàng nói tiếp:
    - Chẳng nhẽ Lựu không thấy rằng giữa tôi và Lựu lâu nay...
    Người đàn bà bỗng dưng đỏ mặt, từ trước ra sau. Màu đỏ mỗi lúc mỗi gay gắt và hổ thẹn thầm kín bị chôn vùi trong tâm tư chị bỗng hóa niềm căm giận. Chị quắc mắt nhìn chồng giây lát rồi quay đi.
    Anh lấy chị bởi anh ham mê đánh đấm. Anh từng yêu một cô tên Lê, nhưng anh lấy chị bởi chị tên là Lựu, vì đối với anh lựu đạn sát thương mạnh hơn lê. Tuy vậy từ hơn nửa năm nay, anh chưa hề nói một lời yêu thương chị, không nghĩ tới chuyện ái ân. Trước kia, ngày anh về hai lần, vì đơn vị đóng quân cách nhà có mười hai cây số. Mỗi lần ấy, nếu chị hoàn toàn khỏe mạnh, họ chung đụng một cách hối hả trước khi anh đi... Nhưng sáu tháng nay, người chồng hầu như chỉ ôm ấp, hôn hít hai đứa con gái hàng xóm cạnh nhà rồi đạp xe đi chơi rong suốt ngày nghỉ. Đến khuya, anh mới trở về. Lựu nằm ôm con gấu bông nhỏ. Chị thao thức chờ anh. Khi anh về, chị lặng lẽ như đã ngủ. Người chồng nhẹ nhàng xả khẽ nước, tắm qua rồi quáng quàng vo vội đống quần áo ném vào máy giặt, rồi vén lá màn, trèo lên giường. Rồi anh vào phía trong, sát tường, ngủ ngáy như sấm. Đôi lần anh cũng còn thao thức. Chị nghe thấy anh thở dài khoan khoái rồi sau đó anh mới khe khẽ ngáy. Còn chị, chị lăn lộn tới gà gáy canh ba. Chị ngờ anh có một người đàn bà nào đó, hoặc một cô gái mũm mĩm trẻ măng nơi đóng quân. Lòng ghen bốc phừng phừng như lửa. Chị trình bày hoàn cảnh với người bạn từ thuở còn chăn lô đề trong quán đầu khu là Hồng Khắm. Hồng Khắm là tổ trưởng. Chị triệu tập ngay một mạng lưới cán bộ phụ nữ tổ dân phố ở dưới quán cháo lòng, truyền đạt câu chuyện và yêu cầu họ mở cuộc điều tra để bảo vệ hạnh phúc cho bạn. Mặc dù, mạng lưới cán bộ phụ nữ đã dò xét một cách thật công tâm, nhưng cũng không có kết quả, có tình tiết đáng ngờ vực là họ đột nhiên trở nên im lặng với ánh mắt long lanh khi nhắc đến anh. Họ bảo Mồ côi không có một cô gái mũm mĩm nào cả. Anh hoàn toàn vô tội. Lựu không còn cách nào hơn là yên lặng chờ đợi. Mặc dù, trong thâm tâm, chị hoang mang vì không rõ tình trạng đó là do bệnh tình của chồng hay nỗi ghét giận ngấm ngầm không được bộc lộ. Có vài lần, chị hỏi anh:
    - Thân em có chỗ nào bị lỗi không?
    Nhưng đáp lại đôi mắt băn khoăn, hồi hộp của chị, anh chỉ lắc đầu:
    - Không.
    Chị chẳng thể hỏi anh một câu nào khác nữa, vì sự hổ thẹn đã ăn sâu trong cội rễ tâm hồn. Cuộc sống bất thường kéo dài tới ngày người chồng đặt câu hỏi một cách nghiêm trang cho vợ ...
    Đội trưởng Mồ côi nhìn ngọn lửa căm tức vừa cháy rực lên trong ánh mắt người đàn bà. Anh đưa một tay nắm tóc Lựu, bàn tay kia anh đưa về phía trước mặt chị:
    - Đừng giận tôi ... Tôi biết Lựu rất khổ tâm. Nhưng tôi không thể ...
    Người chồng ngừng lại, ngắc ngứ chút ít rồi nói tiếp:
    - Tôi chỉ có thể làm việc đó khi có một mình, một mình thôi, Lựu hiểu chứ ... Vì sao ư, tôi cũng chẳng biết nữa? ... Có lẽ, vì chúng ta không có tình yêu ...
    Anh cúi đầu. Mái tóc anh đổ xuống trán. Những sợi tóc rễ tre, cứng, quăn tự nhiên. Lựu nhìn những sợi tóc vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của chồng:? Không có tình yêu? ... Anh ấy nói thế nào nhỉ? ... Tình yêu ư? ...Tình yêu là cái gì khi anh tự làm việc đó??
    ... Tội lỗi  - đó không phải là lúc say rượu làm bậy, mà là khi say rượu lại không làm gì cả ....
  2. garung76

    garung76 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    A ha hoá ra anh Mồ côi tình bị bệnh tự " làm việc " nên đâm ra chán vợ à, ly kỳ đây kể tiếp đi
    <P>Thế là bố tức lên đập phát chết luôn !</P>
    u?c cafedang2008 s?a vo 07:52 ngy 28/08/2004
  3. skeletonnn

    skeletonnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2003
    Bài viết:
    3.262
    Đã được thích:
    28
    Chuyện tình kể trước lúc rạng đông (phần 2: Kill Bill vol.1)
    ...Lúc ấy Vẹt nằm đối diện với Larra. Không hiểu vì sao, chị lại đưa mắt nhìn anh. Larra cũng nhìn chị. Và cả hai người cùng đỏ bừng mặt lên.
    Người thanh niên vừa ngồi nhìn trộm thấy hai người bối rối sau thời gian đầy ý nghĩa đó thì cực khoái reo lên:
    - A ... a ... a, bắt được quả tang rồi nhé. Bắt được quả tang rồi ... A ha ... ha ... ha ... "Vì cam nên quýt đèo bòng. Vì cơn co giật, anh phải lòng... cô em...".
    Cứ thế, anh ta vừa hò, vừa cười cợt vừa vỗ Vẹt đôm đốp. Larra và Vẹt mặt đỏ tía tai, không làm sao chạy trốn được vòng tròn những làn sóng trêu cợt mỗi lúc một ráo riết bao vây họ ...
    - Cô ả Vẹt phải lòng anh Larra rồi... Tụi mình lo mua hoa quả vào viện C là vừa...
    Mấy cô bạn cùng làng đi sóp pinh về kháo ầm ĩ. Cả cơ quan làng đoàn cũng vậy. Hiển nhiên việc Larra và Vẹt làm việc yêu nhau đó trở thành một nội dung trong cuộc họp cán bộ đoàn thể. Đồng chí phụ trách gọi hai người tới:
    - Các đồng chí làm việc đó từ bao giờ mà không báo cáo tổ chức?
    Cả Vẹt lẫn Larra đều ấp úng:
    - Thưa đồng chí, tôi không biết, tôi không...,
    Chính họ, họ cũng không thể hiểu được mình làm việc yêu từ bao giờ. Sau khi đụng chạm vài lần trở về, rồi từ đó mỗi lần gặp nhau, hai người cùng đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nhưng thích thú lắm. Một nỗi thích thú khó giải thích của tuổi trẻ, giống như cơn choáng váng êm dịu của kẻ chưa bao giờ uống rượu lần đầu được nhấp một ngụm rượu nếp pha lẫn mật ong.
    - Thưa đồng chí, tôi có làm gì đâu ...
    Larra ấp úng nói lần thứ hai. Anh bỗng có cảm giác lo âu. Nỗi lo âu mơ hồ nhưng rất rõ ràng hậu quả về một sinh linh nhỏ bé đè nặng trái tim và khiến anh lúng túng, hoang mang. Đồng chí phụ trách nhìn anh với cặp mắt thương yêu trìu mến:
    - Các đồng chí yên tâm. Dù có xảy ra hậu quả nặng nề, tổ chức vẫn có nhiệm vụ quan tâm tới hạnh phúc của các thành viên. Chúng ta có sức mạnh của khoa học kỹ thuật, các đồng chí đừng lo ngại. Mọi chuyện sẽ được giải quyết gọn nhẹ và ổn thỏa sau 30 phút thôi.
    Larra lật đật đứng dậy gãi tai:
    - Báo cáo, tôi chưa xác định được là đã có... hay chưa
    Cán bộ phụ trách đưa tay gạt anh xuống:
    - Tôi hiểu, tôi hiểu... Các đồng chí không nên lo ngại điều gì...
    Vẹt ngồi im. Lúc đó, chị cũng hoang mang như Larra. Thực tình, Vẹt thấy thích Larra. Có lẽ từ buổi tối trong bếp, khi ánh lửa bập bùng nhảy nhót, khi gương mặt chan hòa niềm vui, má ửng đỏ vì hơi nóng cơ thể, còn ánh mắt long lanh vì cảm giác khó tả. Cũng có lẽ chị là một cô gái đã tới tuổi dậy thì, còn anh là một cậu trai khôi ngô tuấn tú... Vẹt không biết Larra. Chị chỉ biết anh là thầy thuốc, nên rành nhiều chuyện hay ho... Nhà anh hình như ở đâu đó tại một nơi nào đó... Ngoài những điều đó, anh là một người xa lạ.
    Thế nhưng chị không biết nói sao với đồng chí cán bộ phụ trách. Mọi dấu hiệu trong chị đều mờ nhạt, không rõ rệt. Vả chăng, lúc đó chị mười tám tuổi, chưa hề cầm tay người con trai nào. Chưa hề thầm thương trộm nhớ ai, ngoài công tác đoàn thể, Vẹt chỉ có niềm vui duy nhất là về thăm u và lũ bạn. Từ dạo sang làng Thích đùa về, thêm một nỗi thích thú nữa là gặp Larra. Vừa thích vừa sợ, vì Vẹt thấy anh xinh gái hơn, sang trọng hơn mình. Anh biết để mái tóc kiểu mới và kể chuyện thắc mắc biết hỏi ai rất giỏi...
    - Các đồng chí cố gắng giải quyết cho tốt. Tổ chức sẽ quan tâm tới các đồng chí với khả năng cao nhất.
    Cán bộ phụ trách kết thúc với câu nói đó. Xong anh hối hả bước ra, để đôi bạn trẻ có thời gian tâm sự.
    - Báo cáo...
    Larra đuổi theo, nắm vạt áo anh. Nhưng người cán bộ phụ trách mỉm cười gạt tay Larra một cách khéo léo. Chắc hẳn, anh tưởng chàng trai làm một động tác giúi vào túi anh một cái gì đó. Khi người phụ trách đi hẳn.Larra quay vào nhà. Tâm hồn anh tràn ngập nỗi bối rối.
    Vẹt vẫn ngồi trước bàn, lấy ngón tay nhúng vào cốc nước vối rồi vẽ lên bàn những chữ ?oHận? méo mó. Hết chữ nọ tới chữ kia. Cô cố gắng để vẽ được một chữ thật đẹp nhưng không nổi. Những ngón tay cô thô cứng, vụng về. Thấy Larra vào, cô ngước mắt nhìn anh.
    Larra hỏi:
    - Vẹt thấy giải quyết như thế có sao không?
    Cô gái lúng búng trong miệng:
    - Em thấy làm thế...làm thế ..em không đành lòng...
    Larra ngồi im. Lúc đó, tới lượt cô hỏi anh:
    - Còn anh thấy thế nào?
    Larra đang nghĩ ngợi gì đó. Anh chợt quay đầu nhìn cô như vừa dứt khỏi dòng mộng mị. Anh đáp lại cô bằng một giọng vô cùng dứt khoát:
    - Mình ấy à... Mình thấy rất tốt , rất tốt, nên làm ngay như thế đi...
    T....
    bang bang, he shot me down.
    bang bang, i hit the ground.
    bang bang,that awful sound.
    bang bang, my baby let me....... down
    T
    szН.Ц
    BLESS THE UNBORN CHILD
    ... Tôi xin chết , à nhầm , xin hết ....
  4. CafeDang2008

    CafeDang2008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/05/2003
    Bài viết:
    1.086
    Đã được thích:
    4
    Những Bà Vợ Bị Chồng Cắm Sừng Qua Internet
    skeletonnn là một gã đàn ông khỏe mạnh khôi ngô, tuấn tú. Tuy đẹp trai, to con như vậy nhưng gã lại rất sợ gần gũi đụng chạm với đàn bà con gái. Đúng là chuyện lạ, đếch ai tin! Nhưng không tin thì cứ nhìn cái avatar của gã thì biết, ngây thơ rõ trẻ con. Gã vào cái làng NNTĐ trò chuyện đó, tán phét đó, đang vui vẻ đó, nhưng khi có bà Củ chuối cợt nhả, nửa đùa, nửa thật vỗ vào vai, vào lưng hay vào đùi gã một cái là gã giật bắn người như phải bỏng, lập tức gã ngưng đùa rồi hoảng hốt ngó quanh trông đến tội nghiệp...
    Thoạt khởi, nhiều người trong làng thấy Sì ke lon ton như vậy cũng ngạc nhiên. Đàn ông gì to cây tốt củ, tuổi tác cũng đâu còn trẻ trung gì, nhìn bộ râu quai nón lởm chởm giống như của mấy bà người ta cũng đoán gã phải thuộc loại club81 là ít, vậy mà chạm phải đàn bà con gái cứ như chạm phải than hồng là cớ làm sao?
    Nhưng dần dần cùng với năm tháng qua đi, qua bài viết của hắn người ta biết được gã chẳng phải là loại người nhân chi sơ tính bổn thiện. Trăm sự chẳng qua chỉ vì gã may mắn hơn người ở chỗ sợ vợ. Gã Sì ke lon ton sợ vợ lắm bà con ạ. Chính bản thân gã, gã cũng biết là gã sợ vợ. Có điều gã cũng không biết gã sợ vợ từ bao giờ. Nhưng ông cụ Gà tồ thân sinh ra gã thì biết rõ, sợ vợ là giòng máu di truyền của giòng họ nhà ông. Vì vậy, ông phải dậy nó mới được. Ông muốn giòng họ của ông, nỗi sợ vợ đến đời ông là phải tuyệt. Có vậy hậu duệ giòng họ nhà ông mới ngẩng mặt được với anh hùng trong thiên hạ.
    Chẳng hiểu có phải vì sợ vợ là do di truyền hay không, nhưng từ khi biết nghĩ gã cam đoan chuyện đó là có. Thì chính gã đã lây cái tính sợ vợ, sợ giống cái của thầy gã từ hồi còn bé. Mà quái lạ, gã đã nghiệm ra trong nhà gã hình như bất cứ cái gì là giống cái cũng có vẻ làm chủ. Không những hai bố con gã sợ mẹ gã một phép mà còn sợ cả mấy đứa em gái mồm loa mép dải. Đã vậy, những lúc nhà cửa có chuyện sóng gió thì ngay cả hai con mèo cái và bầy gà mái cũng ầm ĩ hùa cùng lũ em gái và bà mẹ nhảy vô tấn công hai bố con gã...
    Vì mắt thấy tai nghe nỗi đau khổ sợ vợ của thân phụ, Sì ke lo ton đã rút ra một triết lý rất sáng suốt, làm thằng đàn ông mà sợ vợ thì đến chọc c... cũng không nên lỗ, vỗ c... cũng không vào tròn, chả làm nên trò trống gì trên đời. Vì thế, thiên hạ chọn vợ thì chọn người khôn ngoan, tháo vát, riêng hắn trước sau một mực thầm hứa với lòng, sau này gã nhất quyết thà lấy con vợ đui, què, mẻ, sứt thế nào mặc lòng, miễn sao nó đừng giầu có, bằng cấp hay khôn ngoan hơn gã là được...
    (còn tiếp)
  5. skeletonnn

    skeletonnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2003
    Bài viết:
    3.262
    Đã được thích:
    28
    Chuyên đề thân mến.
    Thấy con bức xúc như thế, thầy cũng chỉ biết tặng con một chữ ?o Tĩnh?, mặc cho thiên hạ nói gì, con vẫn phải luôn luôn là chính mình. Thầy khác con, thầy không thổ huyết nên không dùng được cái ?ođể luôn luôn là chính mình?. Thấy các con giờ đã là hai đường thẳng song song, không còn giao cắt nhau được nữa, thầy cũng thấy buồn. Nhưng kể ra con dứt được thằng đó, thầy thấy con có cơ hội làm lại cuộc đời, còn có thời gian trước khi biến thành gái già, chứ không chắc bây giờ con cũng bệnh hoạn như Gà rừng mất rồi.
    P/S; Gà rừng, anh lấy cho thầy cái đĩa đó chưa, nhanh nhanh để thầy còn lấy tư liệu làm báo cáo xã hội học về giới tính tuổi hoa. Còn chú Cà phê, hẵng để đó đã, hôm khác xử lý.
    ... Tôi xin chết , à nhầm , xin hết ....
  6. skeletonnn

    skeletonnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2003
    Bài viết:
    3.262
    Đã được thích:
    28
    Bồ câu không rô-ti
    Huệ sầu đời săm soi tờ giấy trên tay. Nó phân vân lật tới lật lui, chưa biết tính thế nào. Chiều hôm qua, lúc thò tay vào ngăn bàn, nó tình cờ phát hiện ra tờ giấy này. Trong đó chỉ vẻn vẹn có mấy dòng, được viết bằng máu.
    Đọc thoáng qua, Huệ sầu đời bất giác đỏ bừng mặt: "Cho mình mấy ngàn với. Mình ở ca Háp lai buổi sáng, ngồi cùng chỗ với bạn đấy. Nếu không dám từ chối, bạn để cho mình vài đồng vào đó.
    Thành thật cảm tạ. Rất mong bắn xuyên đầu bạn".
    "Lá thư" chỉ ngắn ngủi có vậy. Bên dưới ký tên: Nhiêu Khê. Huệ chuột vốn đanh đá, lại máu lửa. Nó chưa gặp phải kiểu xin tiền ngố như thế này bao giờ. Từ hôm qua đến giờ, "lá thư" của anh chàng Nhiêu Khê chưa rõ mặt mũi nọ cứ bắt Huệ chuột nghĩ ngợi hoài. Đã mấy lần, Huệ định hỏi ý kiến 4-6 và 5-1, nhưng lại sợ tụi nó chọc ngoáy, Huệ đành giấu nhẹm. Ai chứ con 4-6 và 5-1 đã mở miệng khạc đạn, Huệ chỉ có nước tát lật mặt chúng nó.
    Loay hoay một hồi, không biết xử sự thế nào, Huệ khẽ buông tiếng thở dài. Nó không biết nên phớt lờ hay nên trả lời. Và nếu trả lời thì phải cho bao nhiêu. Năm ngoái, 4-6 cũng rơi vô một tình huống tương tự, thậm chí còn "ghê gớm" hơn. Hùng lông quăn nhét thư "tống tình" vào ngăn bàn, lại còn đe dọa "nếu không cho nó cái gì quý giá đó, 4-6 sẽ ân hận suốt đời", nghe phát khiếp! Nhưng 4-6 bản lĩnh hơn Huệ nhiều. Nó thẳng tay ném lựu đạn khói vào mồm Hùng lông quăn. Lúc cao hứng, nó còn giở thư ra cho 5-1 và Huệ cùng đọc. Cả ba đứa vừa "tích phân" vừa cười ngặt nghẽo.
    Huệ không dám hành động như 4-6. Cái câu "nếu không dám từ chối" khiến Huệ thấy buồn cười. Hơn nữa, anh chàng Nhiêu Khê khác xa Hùng quăn. Anh ta chắc bắn kém hơn Huệ nhiều.
    Đang thả hồn theo những suy tính vẩn vơ, Huệ bỗng giật bắn người khi nghe tiếng 4-6 lên quy lát đột ngột sau lưng:
    - Làm gì ngồi thẫn thờ vậy, cô nương?
    - À, à... tao có làm gì đâu...
    Huệ lúng túng đáp. Vừa nói nó vừa hấp tấp vo tròn tờ giấy lại, cho vào mồm nhai.
    4-6 vẫn thản nhiên:
    - Mày đang đi đặt mìn hả?
    Nghe 4-6 hỏi vậy, Huệ mừng như bắt được vàng. Nó mau mắn:
    - Ừ, tao đang đặt mìn bài Đớt hai.
    Đột nhiên 4-6 đổi giọng. Đang tươi cười, nó bỗng nghiêm mặt:
    - Thôi đi, đừng có dóc! Mày không qua mặt nổi tao đâu! Hãy khai thật đi!
    Thái độ của 4-6 khiến Huệ đâm chột dạ. Nó ấp úng:
    - Tao đang... đặt mìn thật mà!
    - Hừ, đặt mìn! Đặt vòng thì có! - 4-6 hất mái tóc - Mày đặt mìn sao tao không thấy mày ấn chuột?
    - Ấn chuột hả? - Huệ liếm môi - Đếch cần, mìn tao tự tìm mục tiêu!
    - Mày đặt mìn trong bụng mày chứ gì? - Giọng 4-6 bỗng trở nên tinh quái.
    Huệ điếng hồn. Nó nhìn sững 4-6:
    - Sao mày biết?
    - Tao đứng sau lưng mày nãy giờ sao không biết! - 4-6 vừa cười hì hì vừa chìa tay ra - Đưa tao coi thử cái gì vậy! Thư tình phải không?
    Biết không thể giấu được, Huệ đành bẽn lẽn nhè tờ giấy nhàu nát trong mồm ra.
    Vừa liếc mắt qua tờ giấy, 4-6 đã ré lên:
    - Trời ơi, trơ dữ chưa! "Cho mình xin mấy ngàn", mùi còn hơn lúc thằng Gà rừng bị bắn xuyên đầu.
    - Mày đừng có nói bậy! - Huệ đỏ mặt cự nự.
    4-6 huơ huơ tờ giấy trước mặt, chun mũi chọc:
    - Tao nói có sách mách có chứng đàng hoàng mà mày dám kêu tao nói bậy hả!
    Đúng lúc đó, 5-1 ôm băng đạn bước vào. Nó liếc quanh phòng một vòng rồi rảo bước lại chỗ 4-6:
    - Làm gì mà hò hét om sòm vậy?
    4-6 làm ra vẻ nghiêm trọng:
    - Có đứa xin tiền với con Huệ.
    ... Tôi xin chết , à nhầm , xin hết ....
  7. garung76

    garung76 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    ...Tiếp...
    Thằng 5-1 nhăn trán một lúc suy nghĩ sau một hồi hắn la toáng lên . A tao có cách rồi hỏi thằng Xi ke lon ton thằng này là một thằng cô hồn chuyên làm bảo kê cho nhà hàng KARAOKE và là một tay má mì chuyên nghiệp . Lại nói thêm về Xì ken lon ton Hắn có thói quen sử dụng lựu đạn trong những trận chiến của giới giang hồ các đảng. Có một điều nực cười là thằng cha này không biết sử dụng lựu đạn nhưng vẫn nghiện dùng món này. Giang hồ đồn rằng có lần trong trân thanh toán giữa băng Cafedang20008 và Huệ sầu đời thay vì ném lựu đạn vào đám cafe hắn lại ném nhầm vào người tình C của hắn đang chạy phía trước . Kết quả là nàng C của hắn bị lựu đạn nổ giữa lưng không chết nhưng bác sỹ kết luận nàng sẽ không bao giờ có con được nữa ( Về chuyện này hắn đau khổ mãi vì mang tiếng là người tình nhưng hắn chưa kịp thổ lộ tiếng yêu với nàng C của hắn) . Từ đó hắn trở nên chán đời nghiện nặng thỉnh thoảng hơi chập checng nên giang hồ gọi hắn là Xi ke lon ton.
    " Dạo này thằng Xi ke đang chán đời lắm nghe đâu hắn đang chăn một con hàng tên là Y thì phải nhưng không được" 5-1 nói
    Huệ sầu đời : Vậy thì mời nó ra mặt cho chị đi,
    4-6: Không được thằng này hay quăng lựu đạn lung tung . Nó ra mặt cho chị nhỡ trong lúc nước sôi lửa bỏng nó lại quăng một quả lựu đạn nổ vào giữa mẹt chị như con Bồ của nó thì sao
    Huệ sầu đời: Ừ nhỉ không biết tính sao đây
    Thế là bố tức lên đập phát chết luôn !
  8. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Đêm cuối cùng (hay Vì sao skeletonnn và 4GMN đổ vỡ)
    Suốt năm năm, 4GMN giả lơ giả điếc trước những lời kiềng riềng ấy. Hai đứa như hai người đắm tàu cùng níu chung một cái phao chỉ tải nổi một người. Phải có một đứa hy sinh, không thôi chết chùm cả lũ. Chị yêu cái thân hình của chị lắm. Nên dù rất yêu lão Skeletonnn, chị cũng chẳng dám hy sinh buông phao để trông như con mẹ Đốp. Xứng vợ xứng chồng, anh cũng rất yêu cái thân hình của anh. Anh chưa bao giờ dám tưởng đến chuyện sẽ ăn uống bớt đi để cái thân hình đẹp đẽ kia bị gầy rạc như bộ xương khô, dù đã có rất nhiều người dụ dỗ.
    Vậy mà đêm nay chị đành phải chấp nhận! Anh không biết. Mà biết làm gì nữa ? Tuần sau, họ sẽ ra toà ly dị sau gần một năm bao nhiêu người hoà giải không xong. Trong làng NNTĐ cũng không ai biết, chị chỉ nói riêng với trưởng làng CafeDang cách đây một tháng để ông ta chuẩn bị thông báo người khác ứng cử cho vị trí "chồng chị" cho đúng "luật làng".
    4GMN gọi một chiếc xe đạp ôm đến trung tâm làng. Ngồi ké né một bên sợ dơ chiếc yên xe dù nó đã ngã màu. Năm năm, chưa bao giờ chị hưởng hạnh phúc được anh chở đến những chỗ đông người. Trai tráng trong làng ai cũng rủa. Chồng con gì tệ vậy. Không bỏ phứt cho rồi. Bỏ được thì đã khối người bỏ. Người ta thường nói chồng con nợ buộc. Nó như nghiệp chướng. Chị dứt được sau năm năm chung sống cũng là một kỳ công, anh thì chắc không bao giờ thoát được việc phải lấy một con vợ tồi tệ hơn chị.
    Cứ như một dạo anh về cứ khoe toáng lên là mới tìm ra một con hay lắm. Nhưng rồi chờ mãi, chờ mãi không thấy ai săn đón gì anh, hoặc anh cứ giấu không muốn cho chị biết. Hỏi, thì anh nói nó cúp rồi, hoặc anh đã bị cắt bớt một phần trên cái thân thể hoàn chỉnh của nó. Có phải đó là cái lý do khiến cho nhìn thấy cái mặt của anh, ngó quanh sao lắm kẻ nổi điên. Không điên trường kỳ cũng nổi lên điên một khoảnh khắc... Cả cái mặt chị cũng vậy... Và họ cũng chịu đựng cơn điên của nhau trong năm năm. Như thế, thật ra đã quá nhiều....
    (trích)
    In my lifeThere's just an empty space.All my dreams are lost,I'm wasting away.Forgive me
  9. skeletonnn

    skeletonnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2003
    Bài viết:
    3.262
    Đã được thích:
    28
    ... Nước mắt của Lâm Tiên Zim lại trào ra dưới rèm mi dài say khướt, nàng gào lên:
    - Tôi quả thật đã nhìn nhầm anh. Con người biến thái....
    Cà phê đắng cắn chặt môi cơ hồ rướm máu:
    - Nhưng tôi đã không nhìn lầm cô. Đồ nghiện ngập
    Lâm Tiên Zim càng tức tưởi:
    - Nếu tôi nói rằng những lần chậm kinh mạch kia là do Đơn Cứu và Bá Hiểu Sinh tự ý vu cho tôi, chắc anh không thể nào tin phải không?
    Cà phê vụt cười lên thê thiết:
    - Bây giờ cô đang say nói thế nào đi nữa tôi cũng không còn tin được.
    Lâm Tiên Zim cười thê thảm:
    - Bây giờ thì kể như tôi đã hiểu ý anh rồi .. tôi đã hiểu ý anh rồi.
    Nàng bước từng bước đến trước mặt Cà phê, bước chân tuy rũ rượi vì say nhưng cũng thật là kiên quyết.Gió đang gào lên, ánh đèn đường chao chao muốn tắt. Màu vàng của đèn đường chập chờn rọi lên khuôn mặt trắng bệch của nàng, rọi lên đôi mắt cú vọ của nàng, càng tạo nên cho nàng một nét đẹp thật chơi vơi đáng sợ.
    Nàng nhìn Cà phê đắng bằng cái nhìn thật sâu và cũng thật là não ruột:
    - Tôi hiểu anh đến đây để ức ... hiếp tôi, có phải vậy chăng?
    Cà phê nắm cứng lấy cánh tay, hai môi mím thật chặt.
    Lâm Tiên Zim vụt nắm lấy một bên váy xé toạc một mảng để lộ ra khoảng da đỏ bầm màu rượu nho.
    Ngực nàng ưỡn lên, tay chỉ thẳng vào vùng để lộ :
    - Hông anh đã sẵn kiếm sao chẳng ra tay cho rồi. Tôi chỉ mong được anh đâm ngay vào chỗ này.
    Bàn tay của Cà phê sờ lên gốc kiếm xoa xoa.
    Lâm Tiên Zim đôi mắt từ từ khép lại, giọng nàng như chìm trong lệ nóng:
    - Mau động thủ đi thôi, sốt ruột quá. Được ức hiếp bởi anh, tôi không ân hận chút nào.
    Lông ngực nàng phập phồng run rẩy, dưới đôi rèm mi , hai hàng lệ nóng rung rinh như hai hòn ngọc dương nhỏ.
    Cà phê không can đảm để ngó nàng, chàng cúi mặt nhìn kiếm mà thất vọng.Kiếm vẫn xìu xìu ển ển, vẫn lạnh tanh, vẫn oặt oẹo và vẫn rất vô cảm.
    Đôi mắt của Cà phê cắn chặt vào nhau, cơ hồ có thể nghiền nát tiếng nói của mình ra từng mảnh vụn:
    - Cô đã nhìn nhận tất cả?
    Lâm Tiên Zim từ từ ngước mắt nhìn lên.
    Ánh mắt nàng như bộc lộ tất cả những gì u oán, những gì yêu thương và tất cả những gì yêu và hận, đôi mắt rượu ấy quả là hết sức khủng khiếp mà trên thế gian này không một độ cồn nào sánh nối.
    Khoé mép nàng khe khẽ nhếch lên một nụ cười thật là thê thảm:
    - Anh là kẻ mà tôi yêu độc nhất trên đời, nếu cả anh cũng chẳng chịu tin tôi thì cuộc sống đối với tôi đã mất hết ý nghĩa.
    Cà phê càng gồng cứng đôi bàn tay, gân tay đã nổi vồng lên, năm ngón tay đặt lên thân kiếm khiến kiếm tím lịm.
    Lâm Tiên Zim vẫn nhìn sững chàng, giọng nói cực kỳ ủ rũ:
    - Chỉ cần anh nhìn nhận tôi là Mai Hoa Liễu, chỉ cần anh nhìn nhận tôi đúng là con đàn bà nghiện ngập thì dù anh có ức .. hiếp .. tôi, tôi cũng chẳng hận anh chút nào.
    Bàn tay của Cà phê bắt đầu rung rung, nhưng thân kiếm vẫn càng như mềm dẻo.
    Kiếm vô cảm nên người mặc cảm.
    Đèn đường lụn dần rồi tắt lịm
    Nhưng cái dáng say rượu mang vẻ liêu trai của Lâm Tiên Zim trong bóng tối càng huyền ảo mê ly.
    Nàng lặng im không nói nhưng hơi thở khò khè của nàng trong bóng tối nghe dìu dặt như những lời tỉ tê, dìu dặt như những tiếng rên than não người.
    Đối diện với một thân thể phong phanh như thế, đối diện với một tình cảm mãnh liệt nhất của cuộc đời, đối diện với cái đồng minh bóng tối bát ngát vô biên ấy...
    Cà phê đắng đủ chăng khả năng để xuống tay?
    Không. Bởi vì Kiếm vô cảm khiến người si tình mặc cảm.
    ...
    ... Tôi xin chết , à nhầm , xin hết ....
  10. skeletonnn

    skeletonnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2003
    Bài viết:
    3.262
    Đã được thích:
    28
    Tê còng là người Lỗ, tương truyền xuất thân từ làng Phù Lỗ, thuộc châu Đại Lỗ, . Từ thuở bé chàng đã có sức khoẻ, vai rộng vài thước, thân vài tấc cao, chân vòng kiềng mà tay thì khuỳnh khuỳnh như kingkong. Nhằm tiết thanh minh đời Chu Linh Vương, chàng đi qua làng Phủ Lỗ kế bên trêu hoa ghẹo nguyệt. Đến đầu làng, chàng đụng độ với một đám trai làng đang thực hiện bế quan toả cảng gái làng. Tê còng tả xung hữu đột, nhưng mãnh nhân nan địch quần nhân, bởi vậy chàng đi trọn bộ nhai gửi lại đất làng Phủ Lỗ. May có một lão nhân mắt trắng đi qua, tung hai chiêu Bạch nhãn tinh công mà giải cứu được. Bạch nhãn lão nhân gia mới sờ kinh mạch của chàng mà cả kinh:
    - Ngươi đã trúng phải đòn hội đồng, than ôi, tay làm hàm nhai, vậy mà bây giờ hàm nhai đã mất, tỳ vị cũng theo đó mà nát tan hết cả, chỉ còn có thể húp cháo mà sống qua ngày.
    Tê còng nghe vậy chỉ biết than trời, trách cho cái tật háu gái mà đến nỗi mang hoạ vào thân. Từ đó chàng ngày đêm húp cháo. Cháo loãng quả có dễ ăn, nhưng phải húp khá nhiều mới đảm bảo đủ năng lượng cho cuộc sống và cho những trò xua chim đuổi **** mà chàng ham mê. Phàm ở đời , ăn một lần thì ngon, ăn hai lần vẫn ngon, nhưng ăn tới vài năm liên tục thì thực là cực hình, bởi vậy mà mỗi khi nhìn thấy cháo, cái thứ cơm nấu nhão thừa nước lõng bõng đó, khiến chàng chỉ thấy xây xẩm mặt mày mà buồn nôn khó tả.
    Ngày rằm năm đó, sư huynh của chàng được cử làm Trinh nguyên đại tướng quân xuất năm vạn binh mã ra trấn vùng quan ngoại. Lại nói sư huynh của Tê còng vốn cũng có họ với sơn dương, chàng lấy hai bà vợ, giữ như mèo giữ khứt, nhưng lại hay thèm măng non, dù vậy chàng rất sợ kẻ khác nhòm ngó mà xào xáo vợ mình. Nên nhiều khi chàng ra ngoài hái măng , lại căn dặn con sen canh chừng cẩn mật. Bởi vậy khi có việc ngoài quan ải, chàng phải đi gấp chỉ kịp có lời nhờ Tê còng hộ tống hai đại tẩu đi sau mà đem tới nhốt vào ***g mới. Tê còng chắp tay nhận lời uỷ thác mà vội về chuẩn bị hành lý rồi xe ngựa áp tải hai đại tẩu đi sau sư huynh. Đến một đêm đoàn đã đi tới vùng sa mạc hẻo lánh, sợ gặp phải bất trắc, Tê còng đưa hai đại tẩu vào nghỉ nhờ tại một nhà của hai lão bản nông. Tê còng vác long đao đứng canh ngoài mé cửa. Bất chợt chàng bật cười mà nghĩ: ?o Xưa kia Võ Hầu vì tín nghĩa mà đứng canh cho hai đại tẩu , một tấc không sờn. Nay mình cũng vậy thực là hay lắm ru.? Nhưng rồi một ý nghĩ khác chợt xuất hiện trong đầu: ?o Võ Hầu đường đường nam tử hán, thân mười thước cao vai năm tấc rộng, uy lực kinh hồn, vậy mà lại không vượt qua được ải quyến rũ để đến nỗi phải đứng chay cả ngày ngoài cửa, kể cũng uổng cho một đời hảo hán anh hùng. Nay ta lại rơi vào hoàn cảnh giống người, sao lại không nhân cơ hội này mà mau động thủ, lọt sàng thì xuống nia, anh em như tay như chân, tay chạm được há chẳng để cho chân ngọ nguậy.?
    Nghĩ sao thực hành vậy, chàng hăm hở tiến vào phòng trong, chắp tay thi lễ:
    - Nhị vị đại tẩu, tiểu đệ quả thực không muốn thất lễ, nhưng thấy nhị tẩu xuân tình còn phơi phới mà phải chịu cảnh chim ***g cá chậu, biết một mà chẳng biết mười, đệ thực lòng ái ngại. Nay đệ đã hạ quyết tâm muốn mở mang tầm mắt cho nhị tẩu để thấy rằng trời đất này đâu phải chỉ có một cánh chim, chẳng hay nhị tẩu có đồng thanh mà hưởng ứng, đồng khí mà tương nhau
    Nhị tẩu nghe vậy cả kinh mà đồng thanh cất tiếng:
    - Hiền đệ thực là lỗ mãng, quân tử sống phải biết trên dưới, đâu chỉ vì một phút nông cạn mà làm càn vậy.
    Tê còng vân vê long đao mà suy tính: ?o Sức đàn bà lẻo khẻo, mình vung một quyền há chẳng lăn quay ra sao, nhưng nể mặt sư huynh đành tìm cách khác vậy.? Nghĩ đoạn chàng lần tay vào túi tìm hai hoàn thuốc kích thích do một đạo sĩ tại Tuyệt tình cốc chế thành. Nhị vị đại tẩu trông thấy vậy chỉ biết thở dài, rồi Đại phu nhân cất tiếng:
    - Tê còng đệ, bọn ta nghĩ đệ là trang nam tử hán, vậy mà thực chúng ta có mắt như mù. Người quân tử đâu cần nhiều lời rào trước đón sau, cứ âm thầm mà động thủ há chẳng tỏ mặt anh hào sao. Những lời rườm rà dụ dỗ chỉ nên dành cho những kẻ tiểu nhân mà thôi.
    Tê còng nghe vậy lấy làm hổ thẹn lắm thay, chàng chỉ biết cúi đầu khoát tay ra hiệu cho nhị tẩu cứ tự giác mà trút bỏ xiêm y ra vậy. Rồi chàng từ từ ngước mắt lên và rồi há hốc mồm kinh ngạc...
    ... Chàng nôn thốc nôn tháo bên cái máng cỏ ngựa, cái cảm giác đó, cái cảm giác về những tô cháo lõng bõng lại hiện về, cái cảm giác khiến chàng ghê sợ suốt bao năm nay đã trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết...
    Mới hay:
    Không có việc gì khó
    Chỉ sợ người hơi dừ...

    ... Tôi xin chết , à nhầm , xin hết ....

Chia sẻ trang này