1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện vợ chồng có phải là Duyên nghiệp ?

Chủ đề trong 'Hỏi gì đáp nấy' bởi billgatevn2, 15/04/2012.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kyoko211

    kyoko211 Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2009
    Bài viết:
    651
    Đã được thích:
    7
    Tớ chỉ thắc mắc cái là mấy cha Hồi giáo có cả trăm vợ thì duyên của họ chắc phải mạnh lắm nhỉ!
  2. bhv_binhminhmua

    bhv_binhminhmua Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/04/2011
    Bài viết:
    1.248
    Đã được thích:
    21
    Quan trọng nhất khi đứng trước một việc gì vẫn là do mình quyết định. Một trăm bà vợ có lấy một ông chồng hay không là do chính họ chọn và do cái xã hội ấy chấp nhận => theo một cách nào đó cũng là lựa chọn. Cũng như chả ai bắt ép một anh chồng hay một cô vợ làm kẻ đào mỏ nếu như họ ko lựa chọn cho mình con đường sống như thế.
  3. bhavaghita

    bhavaghita Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2010
    Bài viết:
    3.577
    Đã được thích:
    2
    trăm đâu ra mà trăm. chỉ được phép có tối đa bốn vợ mà thôi. mà phải đối xử giữa các bà vợ thật công bằng, không thiên vị bà nào. Một điều cực kỳ khó, vì thế cho nên những người đàn ông giàu có mới dám lấy bốn vợ còn lại chủ yếu là một vợ thôi.
  4. anbinh1

    anbinh1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    861
    Đã được thích:
    0
    Có thể trăm (nghĩa là nhiều lắm) thật đấy. Vì tôi nghe nói ở xứ x Hồi Giáo nào đó khi người anh(em) chết sớm thì người em (anh) lấy tất cả các bà vợ góa. Không biết có đúng không?
  5. beoU.kr

    beoU.kr Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2012
    Bài viết:
    780
    Đã được thích:
    2
    Bhavaghita nói về phong tục người Hồi giáo chuẩn rồi.
  6. Thiet_Moc_Chan

    Thiet_Moc_Chan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/05/2004
    Bài viết:
    1.765
    Đã được thích:
    1.532
    Gửi mọi người câu chuyện hay :http://dihia.com/cau-chuyen-con-nhen-va-duc-phat

    Chuyện con nhện và Đức Phật



    Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

    Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

    Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”

    Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”

    Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!”. Phật gật đầu, đi khỏi.


    Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

    Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”

    Nhện nói: “Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”

    Phật bảo: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”


    Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

    Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”

    Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi.”

    Phật nói: “Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!”

    Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

    Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

    Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

    Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”

    Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

    Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

    Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

    Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.

    Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

    Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”


    Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

    Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm và ôm lấy thái tử…

    Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

    “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
  7. beoU.kr

    beoU.kr Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2012
    Bài viết:
    780
    Đã được thích:
    2
    Điều mà Châu Nhi nói chính là một trong Bát Chánh Đạo của nhà Phật. Mặc dù truyện rất hay, rất ý nghĩa, nhưng người viết không có căn Phật mà chỉ cố mượn chuyện Phật để nói về tình yêu đôi lứa nên nghe hơi gượng ép (Mình nhớ đã từng nói điều này với một người bạn và họ đã giãy nảy như đỉa phải vôi, chẹp!)

    Tuy thế, câu chuyện cũng minh họa rất tốt cho hai chữ Duyên-Nghiệt.

    Mỗi ngày ta sống đều nặng Nhân Duyên, mỗi người ta gặp đều đầy Nghiệt Quả. Sắc sắc không không, sắc tức vị không, không tức vị sắc mà người đời không hiểu để trầm luân trong khổ đau vô lượng kiếp, chi bằng "an trú trong thực tại" chìa tay cho Nhân Duyên, mỉm cười với Nghiệt Quả, để đón nhận mỗi ngày đều là duyên lành, mỗi người đều là yêu thương. Adida phat :-"
  8. TakeFive

    TakeFive Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2010
    Bài viết:
    1.241
    Đã được thích:
    18
    Nhện kia tu luyện 3000 năm còn chưa giác ngộ huống chi là con người :))
  9. beoU.kr

    beoU.kr Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2012
    Bài viết:
    780
    Đã được thích:
    2
    Thế thì nó mới là NHỆN >:)
  10. TakeFive

    TakeFive Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2010
    Bài viết:
    1.241
    Đã được thích:
    18
    Vấn đề này gọi là ngộ tính đúng ko bác. Bản thân nhân gian vốn u mê lắm, chả phải là con người là ngộ tính hơn con nhện đâu ;))
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Vấn đề này gọi là ngộ tính đúng ko bác. Bản thân nhân gian vốn u mê lắm, chả phải là con người là ngộ tính hơn con nhện đâu ;))

Chia sẻ trang này