1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện...

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi As_Eros, 16/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Chuyện...

    Chuyện của chàng

    Thật khó tin nếu như nàng bảo với ai đó rằng, chàng và nàng vừa yêu nhau vừa coi nhau như đối thủ. Vừa muốn gắn kết với nhau, vừa muốn giữ chừng với nhau. Những lời thầm thì luôn mang sắc màu của sự thận trọng.

    Sự thận trọng ấy có từ khi họ còn là bạn của nhau. Thân thiết đấy nhưng không gần gũi được. Chia sẻ đấy nhưng không cởi mở. Chàng thì sợ sẽ yêu nàng nhiều hơn, sợ mất kiêu với nàng. Ôi chao, chàng sẵn sàng vứt bỏ hết, vứt sạch, thậm chí là đập vỡ những khái niệm dù thương yêu đến mấy, chỉ để giữ cho bằng được cái kiêu ngạo của mình, đặc biệt là trước nàng. Chàng hầm hừ, chàng gục gặc, vì chàng biết, nàng biết rõ mười mươi như vậy, chàng muốn phát điên lên vì nàng sẽ mỉm cười với những điều ấy. Nàng cười bằng cái miệng đáo để và nheo đuôi mắt tròn to, nghiêng nghiêng như thách thức, như khiêu khích mà như mời gọi.

    Chàng cứ phải tỏ ra bình thản, như là vô tư lự trước những cái nàng cho là kỷ niệm, là ký ức. Ôi dào, chàng thèm vào bận tâm. Nó không xứng cho chàng phải bận tâm. Chàng giấu sự khó chịu vì biết nàng luôn bận tâm đến chúng. Không, chàng không khó chịu với chúng, chúng chả là cái gì với chàng cả. Nói đến kỷ niệm, đến ký ức, chàng cũng ối ra đấy chứ. Nhưng mà?sao nàng cứ bận tâm đến chúng như vậy nhỉ. Chàng giật mình, hình như khoảnh khắc nào đó, chàng phân vân tự hỏi, không biết, giữa chàng và những ký ức, những kỷ niệm của nàng. Sâu thẳm trong cái đầu bướng bỉnh kia, nàng dành cho phần nào nhiều hơn? Không, chàng không thèm nghĩ như vậy. Hừ, chúng chả là cái gì so với sự hiện hữu của chàng. Chàng sẵn sàng cười khẩy. Nhưng sao nàng cứ loanh quanh với chúng trong những bài thơ của nàng thế. Nếu như không nặng lòng, sao nàng cứ viết mãi thế. Ai mà biết được đấy là chuyện thiên hạ hay chính là xúc cảm của nàng? Nàng là còn thản nhiên đọc cho chàng nghe nữa chứ. Lại còn muốn chàng cùng cảm nhận nữa chứ. Nghe thì nghe, cảm nhận thì cảm nhận, chả nhẽ chàng lại để cho nàng nghĩ ràng chàng đang khó chịu vì điều ấy lắm. Nàng nhất định sẽ dẩu môi lên mà bảo vệ có cái lý thơ thẩn của nàng. Chỉ là thơ thôi, chàng không thèm chấp.

    Chàng yêu nàng, muốn ve vuốt cái gai góc của nàng. Có lần nàng cười bảo rằng: ?oChúng ta giống nhau nhiều thứ, một trong những cái giống ấy là muốn thống trị lẫn nhau?. Làm gì có cái khái niệm nàng có thể thống trị được chàng, điều vớ vẩn nhất, nghịch lý nhất, chàng đã cười khẩy nghĩ thầm. Và hiển nhiên là chàng muốn làm cái việc mà có một cậu em nàng bảo với nàng rằng: ?oCó lẽ anh ấy sẽ thuần phục được chị?. Nàng cười khẩy với cái ý nghĩ rằng nàng sẽ chịu để cho ai đó thuần phục nàng. Chàng thì râm ran trong bụng lắm. Câu nhận xét vu vơ ấy tăng thêm sự tự tin cho chàng.

    Ai sẽ thống trị ai, ai sẽ thuần phục ai? Hay họ tự thuần phục lẫn nhau? Nhưng nếu có điều đó đi chăng nữa, họ sẽ chẳng bao giờ chịu thừa nhận với nhau. Thậm chí, với ngay chính thâm tâm, họ cũng không muốn thừa nhận. Họ sợ mất đi cái TÔI ngạo nghễ trong mắt nhau.

    Chàng luôn bày tỏ cho nàng thấy sự chủ động của chàng trong mọi tình huống. Thậm chí kể cả khi chàng sai. Chàng nói to, chậm rãi, thậm chí gằn từng tiếng. Thế mà nàng cứ tưng tửng, nhếch cái miệng đáo để, nghiêng cái đôi mắt to. Mà sao mắt nàng lại có thể to như thế nhỉ? Có con kiến bò bò dưới bàn chân ngứa ngáy của chàng khi chàng chỉ nghe thấy tiếng thở của nàng ở bên kia đầu dây. Cái mà chàng muốn nghe không phải là tiếng thở của nàng để trả lời hay phản ứng lại những gì chàng đang cố chứng minh là chàng đúng và nàng đã sai, nàng phải nói gì chứ, nói cái gì đi chứ. Cái miệng đáo để thế cơ mà. Không, nàng cứ thở, đều đều, hay thở dài, thậm chí là cười như giễu cợt. Lại có người dám giễu cợt chàng cơ à. Làm gì có cái mùa quýt ấy. Chàng không bao giờ cho phép điều đó, bất kỳ ai, thế mà nàng lại cười. Không được, chàng không thể chịu được cái cảm giác ấy. Nàng biết, chàng biết thừa là nàng biết thế mà cứ như không hề đếm xỉa gì đến.

    Chàng sẵn sàng không cần ngay, đập vỡ ngay. Bản chất chàng là thế mà. Làm gì có cái chuyện chàng để cho người ta biết rằng chàng cần họ. Ồ, nàng thử nhìn lại xem, nàng vừa gầy, không, rất gầy, chàng có ví nàng như cái mắc áo chắc không ngoa. Nàng lại vừa già. Có thể kết luận, nàng chả xinh tý nào, chả có sự hấp dẫn nào. Mà mắt chàng thì, ối giời, có sạn đi được ấy chứ. Chàng chả thiếu gì những cô nàng xinh xinh, đáng yêu, và quan trọng nhất là chàng có cái cảm giác lớn lao bên những cô nàng bé bỏng. Còn nàng thì sao, lúc nào cũng giơ cho càng thấy bộ lông nhím của mình, lại còn cái kiểu ?ođếm đi xem có bao nhiêu cái gai?. Nàng chả bao giờ nói được với chàng một lời dịu dàng, ngọt ngào. Mà chàng thì chàng ưa ngọt ngào lắm. Ngọt nhũn ra ấy chứ. Đó là một lợi thế quá đi chứ, ấy thế mà nàng lại tỏ ra khó chịu với cái tính tỏ ra dịu dàng của chàng. Nàng bảo ?oanh dịu dàng với tất cả mọi người?. Hoạ có điên mới nghĩ đó là một câu khen ngợi.

    Mà sao nàng chưa bao giờ nói là nàng yêu chàng nhỉ? Nếu như có hỏi nhiều lắm thì nàng chỉ gật gật cái đầu, không biết là nàng đang buồn ngủ hay là đang đồng ý với chàng. Nhưng chàng sẽ chẳng yêu cầu nàng phải nói, mặc dù, nhu cầu ấy cứ lớn dần trong chàng. Nhưng chàng sẽ không yêu cầu nàng nói, chàng sẽ làm cho nàng phải tự nói ra với chàng. Nhưng mà?cái đầu bướng bỉnh ấy đang nghĩ gì??? Chàng cứ phải căng óc ra để đọc. Chàng chỉ muốn được nàng nói cho nghe, nhưng nàng lại cứ bắt chàng phải đọc chúng, đọc cho nàng nghe. Mà chàng thì không thích bị ai đó bắt làm cái gì cả. Chàng lại hậm hực?

    Người ta mới chỉ có vừa là bạn, vừa là đối thủ. Đằng này, chàng với nàng?chàng lờ tịt câu thơ về An Dương Vương và Mỵ Châu nàng đã từng đọc: ?oNếu trong tình yêu còn cảnh giác dối lừa nhau/ Thì nhân loại này tìm đâu ra trung thực?.

    Nàng chẳng có gì hấp dẫn về sinh lý, còn về tâm lý thì sao, nàng như con ngựa bất kham. Chẳng có gì hấp dẫn cả. Thế mà sao chàng lại yêu nàng nhỉ? Càng ngày càng nhiều hơn. Kể cả khi chàng gầm gừ muốn tung hê, muốn đập vỡ nàng ra, xé nát nàng, muốn bóp vụn nàng?thì đó cũng là lúc chỉ có chàng biết, chàng yêu nàng đến phát điên. Và chàng muốn phát điên lên thật, muốn xe vụn nàng ra, trong tay chàng.

    Nàng cứ ngồi, một cách rất kiểu cách, đuôi mắt to, nhìn chàng bằng cái miệng cười đáo để, như khiêu khích, như thách thức, như mời gọi?
  2. giothu25

    giothu25 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    541
    Đã được thích:
    0
    Vào Thi ca mà cứ ngỡ lạc vào box Văn Học hay Tác Phẩm Văn Học.
    Bác nào am hiểu cho em hỏi đoạn văn trên có phải trích trong truyện Cuốn Theo Chiều Gió phải không ạ ?
  3. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Thơ hở, sẽ có, giờ tớ đi uống cà phê rồi về post tí thơ cho giothu25 khỏi thắc mắc.
    Mà quái, sao bạn ý (giothu25 ý), lượn khắp chốn Thica, mà rặt im thít nhể? Mình thò tí đoản khúc ra là í ợ ngay được. Không phải là tôi ngại lấy link minh hoạ mà tôi không lãng phí thời gian đi làm cái việc ải ai cũng thừa biết.
    Cuốn theo chiều gió tôi đã đọc thuở xưa tít, hồi học Trung học, khoảng đâu ngấp nghé chục năm trước, rất ngưỡng mộ! Tôi nhớ mình chả có họ hàng quái gì tới bà Mít cheo sất cả.
  4. giothu25

    giothu25 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    541
    Đã được thích:
    0
    ơ! thế mà đọc cái đoạn văn trên, thấy hoành cảnh và tâm lý nhang nhác như Gone with the Wind.
    Hay tớ nghĩ rằng tác giả đã đọc đoạn văn của cậu để có cảm hứng viết lên tác phẩm tình ái lãng mạn đo, khiến khối kẻ sau khi đọc đã muốn mình là nhân vật chính trong đó hay cố tạo cho mình có cái gì giông giống như thế
  5. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã đọc và yêu Scarlet, mê Ret Butler, đã từng nghĩ và thực sự muốn mình được như nàng: Nhan Sắc, Trí Tuệ, Khôn Ngoan, Bản Lĩnh và Đắm Say. Không lạ.
    Từng mê Ret và Ran. Không lạ.
    Ngưỡng mộ Mít cheo và Mác Ca lâu, những người đàn bà tạo sức lôi cuốn không thể cưỡng lại. Không lạ.
    Nhưng tôi vẫn là tôi, và tôi không phủ nhận nếu như bản thân mình có chút phảng phất ảnh hưởng từ những điều ngọt ngào ấy, nó là một lẽ tự nhiên như bản năng con người vậy. Đừng nói với tôi rằng bạn không, hay ai đó không!
    Tuy nhiên, tôi tin và biết một điều, tôi không nhại giọng mình. Còn bạn, nếu như khả năng phân biệt giọng nói chỉ đến thế thì cũng buồn thật!
  6. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Post vào tí thơ, không lại bị khoá như topic Nhảm thì hức... hức...
    Vòng đời
    Bỏ lại vườn cam bỏ mái gianh
    Tôi đi dan díu với kinh thành*

    Chẳng thể ngờ tôi sẽ về thăm lại
    Ngôi làng hun hút
    Làng - hơn 30 năm xưa lần đầu tiên tôi biết khóc
    khấp khểnh ngõ
    Cha lao về từ cánh đồng ngèo đói
    Ẵm tôi trên đôi tay sắt sạm mùi bùn đất
    Ẵm tôi từ ánh mắt mẹ cố cười
    Ánh mắt của người đàn bà sau cơn vượt cạn.
    Cha đặt tên tôi từ Đất
    nghèo đói hay sinh sôi từ đời cụ, đời ông, đời cha - nay lại bắt đầu từ đời tôi - cha nghĩ.
    Những đứa em tôi nheo nhóc lại khóc cười
    Và mẹ - người đàn bà sau bao nhiêu lần vượt cạn
    Cho chúng tôi ra đời từ khả năng sinh đẻ
    từ những cơn đau kinh hoàng và từ những vũng huyết
    Cha thêm khẳng khiu bám sâu vào đất...
    Mẹ đi khi tôi mười lăm tuổi
    Mẹ đi khi thằng Út còn ngậm chặt đầu vú
    Nó bám vào đôi mắt cha khô khốc mà kêu như con mèo con
    Tôi ngơ ngơ đi giữa mười lăm
    Cha thay mẹ ru em
    tiếng ru khê nồng
    Con gió Lào lạnh buốt đêm sâu
    Tôi đi
    Mang theo những cắp mắt ngác ngơ
    Mang theo cái sắt sạm của cha ngày càng bám sâu vào đất
    Mang theo cơn trỗi khát thằng tôi 16 tuổi
    Con gió Lào tiễn tôi trên trảng cát
    Bụi bặm phố phường đón tôi - lăn lộn
    Tôi ngụp lặn - toi đớn đau - tôi hả hê
    tôi gột cái tên mình từ Đất
    Gửi cho lũ em những đồng tiền lấm lem
    Gửi cho hương hồn mẹ tôi những vết thương
    Gửi cho cha cái kiêu ngạo ngông cuồng
    Gửi cho phố phường cái thằng tôi phóng đãng
    Và gửi cho những người đàn bà cái khát thèm của con người và thú vật
    Không giấu nổi
    có lúc ngập trong họ tôi giật mình chợt nhớ
    hình ảnh thằng Út ngày xưa...
    Tôi trở về cái làng sâu hun hút
    Những con gió Lào đón tôi từ trảng cát
    Lũ em khẳng khiu mang vành khăn còi cọc
    Hai con mắt tôi không khô khốc như mắt cha xưa
    Giống những giọt huyết của mẹ sau mỗi lần vượt cạn
    Tan xé lòng vào Đất!
    Nhuệ Giang đêm 16/10/1999
    * Nguyễn Bính
  7. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Đêm nay tôi thức cho em
    Em đang ở đâu? Em bé bỏng của tôi? Lo lắng và sợ hãi như người mất trí, có lẽ, tôi đã làm một số việc không khôn ngoan. Nhưng tôi bất biết, tôi mặc kệ!
    Em đang ở đâu? Em ngu ngốc của tôi? Tôi thề là tôi đang mong em bị tai nạn. Tôi thề là tôi mong lúc này đây em đang nằm ở 1 bệnh viện nào đấy.
    Em đang ở đâu? Em đáng thương của tôi? Bây giờ mới có 2h22'' sáng. Bao lâu nữa cho trời sáng đây hả giời?
    Em đang ở đâu? Em tội nghiệp của chính bản thân tôi?
  8. giothu25

    giothu25 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    541
    Đã được thích:
    0
    Văn xuôi cả thơ khác nhau thế nào nhỉ?
  9. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Tai nạn
    Đêm phấp phỏng trong nỗi lo lắng và sự sợ hãi. Đêm dài lê thê khi nhìn từng con số thời gian lê bước chậm chạp như muốn gầm gì với những bất ổn của ta.
    Sớm, Hà Nội đẫm sương và lạnh hun hút. Mặt đất tối mờ mờ. Ta cau có nhìn từng bó hướng dương trên chợ hoa Quảng Bá.... Ta nắm khư khư chiếc điện thoại rong ruổi tìm. Vô vọng.
    Sáng, em trở về, bình an nhưng mỏi mệt và sợ sệt. Ta giận lắm và thương cho những hệ luỵ về sau...
    Ngày, nắng và bụi táp vào mặt. Mệt mỏi rã rượi. Không hề có cảm giác về cái đói, cái khát.
    Chiều, bạn lên, không hẳn là để thanh minh. Chỉ cần nghe đến câu thứ 2 là ta đã hiểu. Chỉ có điều, trách thì vẫn cứ phải trách. Một ngày đáng lẽ phải thật vui bỗng nhiên chỉ vì phút xúc cảm điên rồ của kí ức, của sự nhu nhược mà mọi thứ đã trở nên cực kỳ tồi tệ.
    Ngày, một người đã bực bội, lo lắng và mệt mỏi lây. Chao ôi là chữ Bạn...
  10. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Mai mỉa
    Mai mỉa một chữ tình
    Em ném xuống sông sâu
    Một chiều mắt dao cau
    Nghiêng lệch cứa hoàng hôn
    Mai mỉa chuyện mất ?" còn
    Tin yêu rày nhớp ứa
    Ô hô tìm thề hứa
    Đỏ dòng trở từ nao?
    Mai mỉa cái khát khao
    Ngỡ tri âm cái thuở
    Lặng nghe trong hơi thở
    Buồn vui lẩn cợt cười.
    Mai mỉa những đãi bôi
    Bước ngang mình lèo lợt
    Chân tình và bỡn cợt
    Vờ say vờ ngô nghê?
    Gom tất cả cuồng mê
    Nhểu trên tay từng giọt
    Từng giọt?hề? từng giọt?
    Loang lổ áo trắng em!
    Nhuệ Giang đêm 18/10/2006

Chia sẻ trang này