1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chuyện...

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi As_Eros, 16/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tuan040279

    tuan040279 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.118
    Đã được thích:
    0
    Chỉ cảm nhận và góp ý 1 điều thôi , đừng viết bằng màu đỏ ..đọc rất mỏi mắt và làm cho người đọc có cảm nhận người viết là một kẻ màu mè ...thế thôi ...........
  2. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Chắc là sẽ làm cho chàng tiếp tục mỏi mắt rồi chừng nào chàng còn bận tâm đến nàng, nhể?
    Còn bảo ta màu mè. Ờ, ta mê màu đỏ tươi cực kỳ! Nếu chỉ thế mà bảo ta màu mè thì... chậc chậc...
    Mà chàng yêu, cái chữ ký của chàng...hơ hơ... chối quá chàng ợ!
    Được As_Eros sửa chữa / chuyển vào 08:27 ngày 23/10/2006
  3. tuan040279

    tuan040279 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.118
    Đã được thích:
    0
    Chuyển cái này sang box Tâm sự đi thôi ..vì giống như Nhảm ..nó chỉ mang tính tâm sự cá nhân và là những cảm xúc vụn vặt ...mà nàng viết màu gì chàng chẳng căng mắt ra đọc chứ . Thế đang ở Hà Nam hay về rồi .
    Quái ..sao bây giờ gọi điện cho nhau khó thế nhỉ ???
    Được tuan040279 sửa chữa / chuyển vào 16:10 ngày 23/10/2006
  4. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Lẩn thẩn với con chuột, tình cờ thấy lại bài này, không nhớ là nó được hoạ lại bài nào của Sói, chợt nhớ Sói đến nao lòng, nhớ Sói hay là nhớ những rưng rẩy mải miết xưa khi đọc những bài viết của Sói. Sao bao lâu rồi mà không viết lại nữa hả Sói ơi?
    Lỡ
    (Cho Sói)
    Đường nào chia hai lối?
    Có bao giờ anh hỏi
    Câu thơ nào dang dở
    Khi đường tình chia đôi
    Anh có trèo cây bưởi
    Hái nụ tầm xuân tươi
    Nghe nhà bên tiếng pháo
    Nhuốn đỏ một góc trời...
    Tình cờ qua lối ấy
    Ngỡ thấy lá trầu cay
    Tiếng ru hời vọng lại
    Ba đồng xưa còn đây!
    Anh lỡ chậm một câu
    Ô Thước lỡ nhịp cầu
    Để gió mùa thổi mãi
    Nhức nhối một miền đau
    Nhuệ Giang ngày....
  5. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Nàng vừa lên đến nơi xong, mệt phờ râu! Phùuuuuuuuuuuuuu..........................
  6. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Rong chơi
    Ta rong chơi quên thuở yêu lần hồi cơn đói khát
    Ném vụn mình lẫn lộn tình chân
    Môi áp môi và trời khép lạnh câm
    Ai đắm đuối ai hững hờ
    khoảnh khắc.
    Đập vỡ mảnh gương toé nghìn mình rời rạc
    Nhiều, thật nhiều không đủ ghép lành nguyên
    Đừng nói với nhau về phút an nhiên
    Mỗi góc khuất lòng riêng những tình si giả giấu...
    Chỉ là những kẻ rong chơi lết những bước chân đói ngấu
    Chỉ quỵ mình khi tàn cuộc trống trơn
    Có đủ lòng nghĩ về trái thị thơm?
    Cằn cỗi cả giấc mơ côi cút!
    Sẽ hết
    Hoang đường ảo giác tự thân
    Gặm vẹt nhau lục tìm khúc ái êm
    Lỉa xỉa trơ những ảnh mình trong mảnh gương ngày đã...
    Sẽ hết
    rong chơi đói lả
    Điếu sống mình trong mắt người qua...
  7. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Rong chơi II: Dây leo dai như tơ
    Lâu lắm mới nàng mới trở lại Hải Vân, trời một màu xám xịt, mây vần vũ ngoạm chặt lấy đỉnh núi, gió ***g lộn trên biển. Lùi ra xa, nhìn lại, gió thốc từng đám tóc nàng rũ rượi. Lần đầu tiên nàng hiểu một cách hình ảnh nhất, rằng: tại sao người ta lại đặt tên cho con đèo này là đèo Hải Vân.
    ...Nàng ngạc nhiên nhìn những vạt rừng tràm bị bẻ ngang mình, chỉ còn những thân cây gì như cây sắn dây, giống như thế, bò lan, hắt màu phấn trắng lên tạo thành những tấm thảm nhung êm ai giả tạo. Nàng đi mãi, đi mãi... ô... ô... tất cả rừng tràm của dãy Trường Sơn Đông hoàn toàn nát bấy... chỉ còn những vạt day leo tiếm dần những thân gẫy gẫy gục. Rồi hàng loạt những ngôi nhà bị bẻ ngang, trơ khấc như bàng quan.
    Một cái tên loé ngang óc nàng: Xangxane
    Chỉ còn vạt cây leo còn sót lại. Tự nhiên nàng ngẩn ra, dây leo dai như tơ... câu này, nàng nghe thấy ở đâu nhỉ? Giờ mới thấy... đúng là dây leo dai như tơ...
    Trong cuồng phong bão tố, chỉ những dây leo còn nguyên và tiếp tục tiếm thế.
    ...dây leo dai như tơ...
    Cuộc sống cũng thế, ai cũng biết thế, và nàng mỉm cười một cách ngu ngốc khi một thanh âm quen thuộc rớt qua óc nàng: biết là một chuyện, ai chả biết thế, nhưng...
    Vẫn có chỗ cho những chữ nhưng chễm chệ một cách xấc xược vì còn khối chỗ dung túng nó...
  8. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Giọt
    Thất thường mưa chẳng còn đâu hiên vắng tình cờ
    Tình cờ em tình cờ anh tình cờ một đêm mưa không trụt trùi như xứ trầm hương đêm nay chỉ mình em lạnh cóng....
    Tình cờ anh bảo hứng giọt duyên cho trăm năm, trăm năm mát lạnh kẽ tay
    Lại như tình cờ anh đi ngang như thất thường cơn mưa miền Nam giật thột.
    Vô thức ngón gầy em giờ tay đếm từng giọt... từng giọt... lọt kẽ đường tơ...
    Mưa như có mùi trầm ma mị!
    Ai còn hát ví à ơi ai ngậm ngải...
    Tìm nhau.
  9. giothu25

    giothu25 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    541
    Đã được thích:
    0

    hình như câu chuyện đã nhạt rồi thì phải. Xa xôi mà lơ lửng tầng cao nữa thì chỉ có khói với mây kết được với nhau thôi
  10. As_Eros

    As_Eros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Đường vàng...
    Tây Nguyên buồn hun hút và lạnh đến tê dại. Nàng không biết là lạnh thế, không hề mang theo một chiếc áo dài tay nào chứ đừng nói gì đến áo ấm. Lạnh đến nỗi thấy mình như nhỏ xíu hẳn đi.
    Hà Nội - Nha Trang - Quy Nhơn - Dakpơ - Pleiku - Ban Mê Thuột - Daknong - Sài Gòn - Ban Mê (Bản Đôn) - Nha Trang - Huế - Hà Nội... giờ nàng đang ở Daknong, vậy là đã đi được bao nhiêu % trong đự định hành trình nhỉ. Lạnh quá, lạnh đến nhỏ nhoi...Triền miên nhưng đêm di chuyển trên đường, căng thẳng, mệt mỏi.
    Nàng tiếp tục bước độc hành, mang theo vết xước sẹo của Quy Nhơn... như một vết xót xa...
    Chỉ những bạt ngàn cúc quỳ vàng rưng rức trên mọi nẻo đường Tây Nguyên là làm cho lòng nàng dịu lại.
    Tây Nguyên ***g lộng gió, gió đến bạc cả làn da khô ráp như nắng hanh ngoài Bắc. Đêm... nàng lên đỉnh Mang Yang. Mang Yang theo tiếng Ba Na nghĩa là Cổng Trời, khác hẳn cảm giác khi ở trên cổng trời của Lai Châu, cả một thung lũng cúc quỳ vàng rưng rức mê ảo dưới vành trăng Hoàng Hữu. Bốn bề gió, bốn bề trăng, bốn bề vàng loang lổ...Đếm mùa xuân, đúng độ Cúc quỳ rộ nhất, là mùa của trùng sinh, trên trời dưới đất Gia Lai sẽ ngập trong sắc vàng của rừng cúc quỳ và rừng **** vàng... nếu thu xếp được, nàng lại muốn trở lại vào mùa xuân, chao, bạt ngàn sắc vàng đến quay quắt...
    Rét đến tím lịm.
    Nàng chỉ có một mình...

Chia sẻ trang này