1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cô đơn và một mình ! Sự biến đổi như thế nào ? Tình yêu thật sự là gì ?

Chủ đề trong 'Yoga - Khí công - Nhân điện - Thiền' bởi ly_tieu_long_19121985, 06/12/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ly_tieu_long_19121985

    ly_tieu_long_19121985 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    773
    Đã được thích:
    0
    Cô đơn và một mình ! Sự biến đổi như thế nào ? Tình yêu thật sự là gì ?

    Người ta có nên trước hết chấp nhận sự cô đơn riêng của mình trước khi đi vào mối quan hệ không?
    Có chứ, bạn phải chấp nhận sự cô đơn của bạn, nhiều tới mức sự cô đơn được biến đổi thành sự một mình. Chỉ thế thì bạn mới có khả năng đi vào trong mối quan hệ sâu sắc, giầu có. Chỉ thế thì bạn mới có khả năng đi vào trong tình yêu. Tôi ngụ ý gì khi tôi nói rằng người ta phải chấp nhận sự cô đơn của mình, nhiều tới mức nó trở thành sự một mình?

    Cô đơn là trạng thái tiêu cực của tâm trí. Một mình là tích cực, mặc cho điều các từ điển nói. Trong từ điển, cô đơn và một mình là đồng nghĩa - trong cuộc sống chúng không đồng nghĩa. Cô đơn là trạng thái của tâm trí khi bạn thường xuyên thiếu vắng người khác. Một mình là trạng thái của tâm trí khi bạn thường xuyên hân hoan trong bản thân mình. Cô đơn là khổ sở. Một mình là phúc lạc. Cô đơn bao giờ cũng lo nghĩ, thiếu cái gì đó, khao khát cái gì đó, ham muốn cái gì đó. Một mình là sự hoàn thành sâu sắc, không đi ra, cực kì mãn nguyện, hạnh phúc, lễ hội. Trong cô đơn bạn bị ngắt khỏi trung tâm. Trong một mình bạn được định tâm và bắt rễ. Một mình là đẹp. Nó có sự thanh lịch về nó, sự duyên dáng, bầu không khí cực kì thoả mãn. Cô đơn mang tính xin xỏ; tất cả quanh nó đều chỉ có xin xỏ và không cái gì khác. Nó không có duyên dáng về nó; thực tế nó là xấu. Cô đơn là sự phụ thuộc, một mình là cực kì độc lập. Người ta cảm thấy dường như người ta là toàn thể thế giới, toàn thể sự tồn tại.

    Bây giờ, nếu bạn đi vào trong mối quan hệ khi bạn đang cảm thấy cô đơn, thế thì bạn sẽ khai thác người khác. Người khác sẽ trở thành phương tiện để thoả mãn bạn. Bạn sẽ dùng người khác, và mọi người bực bội khi bị dùng bởi vì không ai ở đây để trở thành phương tiện cho bất kì ai khác. Mọi con người đều là mục đích cho bản thân mình. Không ai ở đây để được dùng như một vật, mọi người ở đây để được tôn thờ như vua. Không ai ở đây để hoàn thành sự trông đợi của bất kì ai khác, mọi người ở đây để chỉ là bản thân mình. Cho nên bất kì khi nào bạn đi vào trong bất kì mối quan hệ nào từ cô đơn, mối quan hệ đã trên đá rồi. Thậm chí trước khi nó bắt đầu, nó đã trên đá rồi. Ngay cả trước khi sinh, đứa trẻ đã chết rồi. Nó sẽ tạo ra nhiều khổ hơn cho bạn. Và hãy nhớ, khi bạn đi theo sự cô đơn của mình bạn sẽ rơi vào mối quan hệ với ai đó cũng cùng cảnh ngộ khổ sở, bởi vì người thực sự sống theo sự một mình của họ sẽ không được hấp dẫn tới bạn. Bạn sẽ ở quá thấp dưới họ. Họ nhiều nhất có thể thông cảm, nhưng không thể yêu bạn được. Người ở trên đỉnh của một mình chỉ có thể bị hấp dẫn tới người nào đó cũng một mình. Cho nên bất kì khi nào bạn hành động theo sự cô đơn của mình, bạn sẽ tìm thấy người có cùng kiểu; bạn sẽ tìm thấy sự phản xạ của riêng mình ở đâu đó. Hai người ăn xin sẽ gặp nhau, hai người khổ sở sẽ gặp nhau. Và hãy nhớ - khi hai người khổ sở gặp nhau, nó không chỉ đơn thuần là phép cộng, nó là phép nhân đấy. Họ tạo ra nhiều khổ sở cho nhau hơn là họ có thể đã tạo ra trong sự cô đơn của mình.

    Trước hết hãy trở thành một mình. Trước hết hãy bắt đầu tận hưởng bản thân mình, trước hết hãy yêu lấy bản thân mình. Trước hết hãy trở nên hạnh phúc đích thực tới mức nếu không ai tới cũng chẳng thành vấn đề gì. Bạn tràn đầy, tuôn chảy. Nếu không ai gõ cửa nhà bạn thì hoàn toàn được - bạn chẳng bỏ lỡ cái gì. Bạn không chờ đợi ai đó tới và gõ cửa. Bạn ở nhà - nếu ai đó tới, tốt, hay. Nếu không ai tới, điều đó nữa cũng hay và tốt. Thế rồi hãy đi vào trong mối quan hệ. Bây giờ bạn đi giống như người chủ, không như kẻ ăn xin. Bây giờ bạn đi giống như hoàng đế, không như kẻ ăn xin.

    Và người đã sống trong sự một mình của mình bao giờ cũng được hấp dẫn tới người khác, người cũng sống sự một mình của mình một cách đẹp đẽ, bởi vì cái giống nhau hấp dẫn cái giống nhau. Khi hai thầy gặp nhau - thầy của bản thể họ, của sự một mình của họ - hạnh phúc không chỉ được cộng vào, nó được nhân lên. Nó trở thành hiện tượng lễ hội vô cùng. Và họ không khai thác, họ chia sẻ. Họ không dùng nhau. Ngược lại, họ trở thành một và tận hưởng sự tồn tại bao quanh họ.

    Hai người cô đơn bao giờ cũng đối phó nhau, đương đầu với nhau. Hai người cùng nhau, người đã biết tới sự một mình, đang đối diện với cái gì đó cao hơn cả hai. Tôi bao giờ cũng nêu ra ví dụ này: hai người yêu bình thường, cả hai đều cô đơn, bao giờ cũng đối phó với nhau; hai người yêu thực, vào đêm trăng tròn, sẽ không đối phó nhau. Họ có thể cầm tay nhau, nhưng họ sẽ đối diện với trăng tròn trên trời. Họ sẽ không đối phó nhau, họ sẽ cùng nhau đối diện với cái gì đó khác. Thỉnh thoảng họ sẽ cùng nhau nghe bản giao hưởng của Mozart hay Beethoven hay Wagner. Thỉnh thoảng họ sẽ ngồi bên cạnh cây và tận hưởng vô biên việc được cây bao bọc họ. Thỉnh thoảng họ có thể ngồi bên cạnh thác đổ và nghe âm nhạc hoang sơ liên tục được tạo ra ở đó. Thỉnh thoảng, bên cạnh đại dương, họ cả hai sẽ cùng nhìn ra xa nhất mà tầm mắt có thể thấy được. Bất kì khi nào hai người cô đơn gặp nhau, họ nhìn vào nhau, bởi vì họ thường xuyên tìm cách thức và phương tiện để khai thác người kia - làm sao dùng người kia, làm sao hạnh phúc qua người kia. Nhưng hai người được mãn nguyện sâu sắc bên trong bản thân họ lại không cố gắng dùng lẫn nhau. Thay vì thế, họ trở thành bạn đồng hành; họ đi cùng chuyến hành hương. Mục đích là cao, mục đích là xa xăm. Mối quan tâm của họ gắn họ lại với nhau.

    Thông thường mối quan tâm chung là dục. Dục có thể gắn hai người lại một cách tạm thời và ngẫu nhiên, và rất hời hợt. Những người yêu thực có mối quan tâm chung lớn hơn. Không phải là sẽ không có dục; có thể có, nhưng như một phần của sự hài hoà cao hơn. Nghe giao hưởng của Mozart hay Beethoven, họ có thể tới gần nhau thế, gần thế, gần tới mức họ có thể ******** với nhau, nhưng nó là trong sự hài hoà lớn hơn của giao hưởng Beethoven. Bản giao hưởng mới là điều thực; tình yêu xảy ra như một phần của nó. Và khi tình yêu xảy ra theo cách riêng của nó, không cầu xin, không suy nghĩ, đơn giản xảy ra như một phần của sự hài hoà cao hơn, nó có phẩm chất hoàn toàn khác cho nó. Nó là thiêng liêng, nó không còn mang tính người nữa.

    Từ hạnh phúc happy bắt nguồn từ từ Scandinavia, hap. Từ xảy ra happening cũng bắt nguồn từ cùng gốc. Hạnh phúc là cái xảy ra. Bạn không thể tạo ra nó được, bạn không thể chỉ huy nó được, bạn không thể ép buộc nó được. Nhiều nhất bạn có thể sẵn có cho nó. Bất kì khi nào nó xảy ra, thì nó xảy ra.

    Hai người yêu thực bao giờ cũng sẵn có nhưng không bao giờ nghĩ về - không bao giờ cố gắng tìm ra - hạnh phúc. Thế thì họ không bao giờ thất vọng, bởi vì bất kì khi nào nó xảy ra thì nó xảy ra. Họ tạo ra tình huống - thực tế, nếu bạn hạnh phúc với bản thân mình, bạn đã là tình huống đó rồi, và nếu người kia cũng hạnh phúc với bản thân mình, người đó cũng là tình huống rồi. Khi hai tình huống này lại gần nhau, một tình huống lớn hơn được tạo ra. Trong tình huống lớn hơn đó nhiều điều xảy ra - chẳng cái gì được làm.

    Con người phải không làm gì cả để hạnh phúc. Con người chỉ phải tuân theo và buông bỏ.
    Cho nên, câu hỏi là: "Người ta có nên trước hết chấp nhận sự cô đơn riêng của mình trước khi đi vào mối quan hệ không?" Có chứ - có, tuyệt đối đấy. Nó phải như vậy, bằng không thì bạn sẽ bị thất vọng, và nhân danh tình yêu bạn sẽ làm cái gì đó khác, cái không phải là tình yêu chút nào.
    ============================================

    Đọc bài này bên thiencungyoga thấy hay quá nên post lên đây để mọi người nhận xét và đánh giá về các khái niệm này .

    bạn phải chấp nhận sự cô đơn của bạn, nhiều tới mức sự cô đơn được biến đổi thành sự một mình

    Vậy biến đổi bằng cách nào ???Mong các bạn cho ý kiến .
  2. ly_tieu_long_19121985

    ly_tieu_long_19121985 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    773
    Đã được thích:
    0
    Một người sống trong thế giới riêng của mình , người ấy say mê , người ấy hoà vào nó , người ấy hạnh phúc . Lấy ví dụ ở 1 khía cạnh :Các nhà khoa học , nhà thơ,nhà nghiên cứu ,...- họ sống trong thế giới " một mình " , vì thế họ luôn cảm thấy hạnh phúc , họ đi con đường của họ , tiềm năng bản thân họ được đánh thức trong niềm vui sướng hân hoan chứ không gò bó , ép buộc .
    " một mình " là hành động không có đúng có sai .
    Trong khi nghiên cứu về võ thuật dưói quan điểm triết học , Bruce Lee cũng đã thấu hiểu sự " một mình ". Võ thuật tồn tại ở nơi nào có sự tự do tuyệt đối , vắng thiếu tự do thì không có sáng tạo .
  3. ly_tieu_long_19121985

    ly_tieu_long_19121985 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    773
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu thật sự là trí tuệ. Tình yêu như phần lớn mọi người nghĩ chỉ là một cảm giác tạm. Có một món ăn thật ngon, nhưng nếu mỗi ngày bạn đều ăn như thế, chẳng bao lâu bạn sẽ chán lên tận cổ. Cũng thế, tình yêu đó cuối cùng đi đến thù hận và phiền muộn. Hạnh phúc thế gian bao gồm tham ái và luôn luôn dính liền với đau khổ. Thật vậy, đau khổ theo sau hạnh phúc thế gian như cảnh sát theo sau tên trộm.
    Tuy thế, chúng ta không thể loại bỏ hay ngăn trở loại cảm giác này. Chúng ta không nên dính mắc hay đồng hóa với chúng mà chỉ cần biết chúng là gì, sau đó Pháp sẽ có mặt. Một người yêu một người khác rồi cuối cùng người yêu ra đi hay lìa đời. Than khóc hay nhớ tưởng lâu dài, nắm giữ cái đã thay đổi là đau khổ chứ không phải là tình yêu. Khi chúng ta thể nhập chân lý, không còn cần hay muốn nữa, trí tuệ và tình yêu thật sự sẽ lấn át tham ái và tràn ngập thế gian.
    (Mặt hồ tĩnh lặng )
  4. TRANTHIENNHAN

    TRANTHIENNHAN Moderator

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.663
    Đã được thích:
    9
    Bác hỏi làm gì, bên này là Dưỡng Sinh cơ chứ có phải là Triết Gia đâu !
    Nh chỉ khuyên bác là nếu còn băn khoăn thì cứ yêu đi sẽ biết, còn muốn biết tại sao ng ta viết như thế thì hãy yêu và cưới ng nào đó đi rồi bạn sẽ hiểu thật là sâu sắc !
    Sự cô đơn là bản chất của tình yêu chân chính. Hãy tìm cuốn "tình yêu, tự do và cô đơn" của Osho thì bạn sẽ đọc đc nhiều điều hay lắm.
    Nhiều khi mình nói mà bạn chưa có kinh nghiệm qua, bạn sẽ chả nắm bắt đc gì đâu.
    Hãy cưói vợ đi, nếu tốt bạn sẽ có hạnh phúc, hoặc là bạn sẽ thành một triết gia !
    Tình yêu đôi lứa là cái bẫy của tạo hoá để có chỗ cho những con ng mới đc tạo ra. Khi sa vào bẫy rồi thì bạn sẽ biết, nhưng ko có cách nào thoát ra.
    Còn ai đó chỉ cho bạn hiểu cái bẫy đó, bạn sẽ chẵng bao giờ tin đâu !
  5. ly_tieu_long_19121985

    ly_tieu_long_19121985 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    773
    Đã được thích:
    0
    Hình như bác đọc chưa kỹ hoặc là chưa thèm suy nghĩ kỹ . Đoạn trên nó hàm chứa nhiều vấn đề của cuộc sống chứ không gói gọn trong tình yêu. Chuyện lấy vợ hay yêu đương vớ vẩn không phải là việc em muốn đưa ra ở đây .
    Và đây cũng là một chủ đề liên quan đến box ta , hãy để suy nghĩ đi xa hơn nữa .
  6. ly_tieu_long_19121985

    ly_tieu_long_19121985 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    773
    Đã được thích:
    0
    Nhưng vấn đề bác đặt ra cũng có cái hay riêng , mong bác chia sẻ , sau đó em sẽ nói ý kiến của mình . Lúc đó bác sẽ biết ngay là em có nắm bắt được gì hay có tin gì không ngay mà . Đang lắng nghe bác đây
  7. TRANTHIENNHAN

    TRANTHIENNHAN Moderator

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.663
    Đã được thích:
    9
    Muốn yêu ai đó hãy yêu bản thân mình trước.
    Sau đó tìm một ng để mà yêu.
    Nếu sống tốt với tình yêu ấy, hãy tìm nhiều ng khác mà yêu, trong khi vẫn yêu ng đầu tiên !
    Bác vẫn chưa hiểu gì hết, mình đã liệu xem có nên post bài trước ko, mất vài phút, và mình đã post, vì nghĩ rằng bác đã biết thế nào là yêu.
    Hoá ra mình lầm.
    Xin đừng lắng nghe Nh thêm, hãy lắng nghe bác ấy !
  8. ly_tieu_long_19121985

    ly_tieu_long_19121985 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    773
    Đã được thích:
    0
    Thật sự là em muốn tìm cách để phát triển tiềm năng bản thân mình nhanh chóng và hiệu quả vì thời gian còn không nhiều . Vấn đề này em suy nghĩ nhiều mấy hôm nay , vừa rồi đọc bài này thấy có những nét mình tìm kiếm nên post lên , và câu hỏi em đưa ra cũng rất rõ ràng và trực tiếp đấy thôi .
    Bạn phải chấp nhận sự cô đơn của bạn, nhiều tới mức sự cô đơn được biến đổi thành sự một mình
    Vậy biến đổi bằng cách nào ???Đó là câu hỏi của em , muốn nghe ý kiến của mọi người xem thế nào . Tuy không rành mạch ở khía cạnh em đang băn khoăn nhưng em biết có sự liên hệ không hề nhỏ giữa mọi thứ nếu ta biết xâu chuỗi lại .
    Bác thử diễn giải hộ em câu bác vừa nói rõ hơn với , có thể từ cách dùng từ mà hướng suy nghĩ của mỗi người là khác nhau thì sao .
    Nếu sống tốt với tình yêu ấy, hãy tìm nhiều ng khác mà yêu, trong khi vẫn yêu ng đầu tiên !
  9. ly_tieu_long_19121985

    ly_tieu_long_19121985 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    773
    Đã được thích:
    0
    Bác Nhân cho em xin lỗi vì lúc nãy nói chuyện với bác hơi .... Tối nay gặp nhiều chuyện bực mình quá ,tính em vốn ngang tàng từ bé nên chưa sửa ngay được , vẫn còn mất bình tĩnh . XIn lỗi bác , lần sau em không thế nữa .
  10. TRANTHIENNHAN

    TRANTHIENNHAN Moderator

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.663
    Đã được thích:
    9
    Bạn trích dẫn 1 câu trong 1 đoạn, làm sao tôi giải thích đây ? Vì bạn đọc từng câu và hiểu riêng từng câu, trong khi ý của tôi lại liên tục.
    Để giải thích cho bác hiểu, tôi phải cố hiểu tôi trước đã, và tôi đành "suy bụng ta ra bụng người" vậy !
    Như tôi nói trong 1 đoạn có trình tự rõ ràng, và mục đích của chung là nói về cái bạn muốn biết.
    Trước hết, tôi nói bạn phải biết yêu bản thân. Điều này rất dễ ngộ nhận với rất nhiều tính xấu khác, nhưng tôi nói điều đó với tất cả nghĩa tốt. Là bạn phải YÊU ĐƯỢC MÌNH TRƯỚC ĐÃ , vì bạn ko yêu nổi bạn thì đừng có nghĩ ng ta sẽ yêu đc bạn !
    Bước đầu tiên, bạn đã bắt đầu hiểu sự cô đơn.
    Bây giờ tôi giả định bạn đã thực sự yêu đc bản thân mình (điều này ko nhiều ng làm đc đâu), bấy giờ bạn hãy hướng ra ngoài, tìm một đối tượng khác để yêu, có thể là ng đạt mọi tiêu chuẩn mà bạn đặt ra, có thể là một ai đó,...
    Bây giờ bạn sẽ hiểu thế nào là sự cho, sự mất, sự ko còn gì cả. Vì lúc này ko chỉ là cô đơn mà là ko còn gì để cô đơn. Tất cả đều đã đặt ở đối tượng mà bạn yêu. (tôi giả định bạn biết yêu là như thế nào)
    Cuối cùng, trong khi đang yêu 1 người, hãy thử yêu thêm 1 thứ rất nhỏ, ví dụ: 1 cọng cỏ thôi (chứ đừng nói chi 1 ng khác ! )
    Bây giờ sẽ có sự mâu thuẫn.
    Cái kinh nghiệm mà bạn chứng kiến trong lúc này là sự ích kỹ, bản chất của tình yêu đôi lứa. Song song đó, bạn sẽ kinh nghiệm đc sự cô đơn tột cùng, khi bạn ko còn cái gì nữa để mà cho (là yêu) dù chỉ 1 cọng cỏ !
    Thế thì đừng có nói là bạn sẽ yêu tất cả nhân loại nhé !
    Tôi nói về thực hành, bạn chưa thực hành mà tôi thì ko phải là triết gia hay chuyên gia ngôn ngữ, tôi chỉ giải thích đc bấy nhiêu thôi.
    Nếu ko thực hành, đừng hỏi tôi thêm.

Chia sẻ trang này