1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CÔ GÁI ĐỒ LONG (Kim Dung)

Chủ đề trong 'Kiếm hiệp cốc' bởi hoainiem_2004, 25/03/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    CÔ GÁI ĐỒ LONG (Kim Dung)

    HỒI 1
    Côn Luân Tam Thánh

    --------------------------------------------------------------------------------

    Kim Dung
    Quách Tường, con gái thứ của Đại hiệp Quách Tỉnh và nữ hiệp Hoàng Dung biệt hiệu Tiểu
    Đông Tà. Hôm nay nàng đi chơi một mình là muốn nguôi sầu, giải muộn. Một người một
    lừa cứ thấy đường là đi. Hết núi này sang núi nọ. Cũng không biết đi bao xa và đi tới đâu.
    Nàng ngửng đầu lên nhìn thấy phía trước có một ngôi chùa tường vàng, ngói xanh lớn rộng
    vô cùng. Quách Tường ngẩn người nhìn giây lát, ngẫm nghĩ:
    - Thiếu Lâm Tự vốn dĩ là nơi nguồn gốc võ học của thiên hạ, nhưng không hiểu tại sao các
    tay cao thủ nhứt thời, hai lần luận kiếm ở trên núi Hoa Sơn lại không có mặt cao tăng của
    phái Thiếu Lâm? Chẳng lẽ các vị sư của Thiếu Lâm tự nhận thấy không đủ tài thi thố, và sợ
    làm mất oai danh của môn phái, nên họ mới không đi dự cũng nên? Hay là võ công của các
    vị sư đó rất cao thâm, nhưng không thích danh lợi, nên không muốn tranh hùng, đua thắng
    với các người bên ngoàỉ Nghĩ tới đó nàng vừa đi đến cửa chùa, liền xuống lừa, từ từ vào bên
    trong. Cây cối rậm rạp, bóng cây bao trùm hai hàng bia đá lớn trồng hai bên lối đi. Đa số
    bia đá đã bị phá hủy, chữ khắc trên mặt bia cũng đã lu mờ, nên nàng không sao xem rõ
    được những chữ đó là những chữ gì? Nàng đang chăm chú xem bia, bỗng nghe tiếng xiềng
    xích lẫn tiếng tụng kinh.
    Nàng quay nhìn về hướng ấy thi thấy trên con đường núi nhỏ đi thẳng lên đỉnh có một vị sư
    đang gánh một đôi thùng lớn, miệng niệm kinh đi từ từ. Nàng liền đuổi theo đại sư ấy, khi
    còn cách nhau độ mười mấy trượng, nàng kinh hãi vô cùng.
    Thì ra đôi thùng ấy bằng sắt, to gấp ba thùng nước thường dùng, và cổ, tay, chân của vị sư
    đều quấn dây xích sắt, nên lúc ông ta đi là có tiếng kêu "xúc, xích"! Đôi thùng sắt ấy ít ra
    cũng nặng tới mấy trăm cân, mà còn chứa đầy nước nữa thì thật đáng kinh người.
    Quách Tường lớn tiếng gọi:
    - Đại hòa thượng, xin hãy lưu bước, tiểu nữ có đôi lời muốn thỉnh giáo. Nhà sư nọ quay đầu
    lại, thấy người gọi là Quách Tường, cả hai đều ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ vị sư tăng
    ấy là Giác Viễn. Ba năm trước, Quách Tường ở trên núi Hoa Sơn, đã được gặp Giác Viễn
    một lần. Nàng biết vị hòa thượng này tánh rất hủ, nhưng nội công thì cao thâm khôn lường
    không kém bất cứ một vị cao thủ mạnh bạo nào! Nàng liền lên tiếng trước:
    - Cháu tưởng là ai, không ngờ lại là Giác Viễn đại sư. Sao đại sư lại bị hành hạ như thế này?
    Giác Viễn gật đầu, mỉm cười, hai tay chắp vái, nhưng không trả lời câu nào đã quay mình đi
    liền.
    Quách Tường lại gọi:
    - Giác Viễn đại sư không nhận ra cháu hay sao? Cháu là Quách Tường đây mà!
    Giác Viễn lại quay đầu lại cười, gật đầu một cái rồi rảo cảng đi ngay.
    Quách Tường chạy theo hỏi:
    - Ai xiềng xích đại sư? Sao người đó lại hành hạ đại sư đến thế này?
    Giác Viễn đưa tay về phía sau xua mấy cái, tỏ vẻ bảo nàng không nên hỏi han như vậy.
    Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Quách Tường vốn thích chuyện kỳ lạ, khi nào chịu bỏ qua. Nàng
    muốn rõ sự thể ra sao, liền phi thân đuổi theo liền, định vượt lên để cản đại sư lại.
    Ngờ đâu Giác Viễn đại sư tuy bị xiềng xích cả chân tay, lại gánh đôi thùng nước nặng như
    vậy, mà Quách Tỉnh rảo cẳng đến thế nào cũng không sao vượt lên trước đại sư được.
    Nàng không chịu thua, giở khinh công gia truyền, hai chân vọt một cái, thân hình như bay
    lên rồi giơ tay ra định nắm chặt lấy một thùng nước. nàng yên trí chỉ bắt một cái là nắm
    được mép thùng ngay, ngờ đâu nàng bắt liền mấy cái đều hụt hết. Cái nào cũng chỉ thiếu có
    hai tấc là trúng đích. Nàng la lớn:
    - Đại hòa thượng bản lĩnh tài ba thật. Thế nào cháu cũng phải đuổi theo kịp mới thôi!
    Giác Viễn đại sư đi rất thong thả, tiếng xiềng xích kêu như âm nhạc càng lúc càng cao.
    Y đi thẳng về hướng hậu sơn. Quách Tường càng đuối sức, hơi thở càng hổn hển, chân càng
    chạy nhanh hơn, nhưng có nhanh đến đâu thân hình nàng cũng cách Giác Viễn đại sư hơn
    trượng. Thấy vậy nàng không thể không thán phục được, liền nghĩ:
    - Lúc cha mẹ mình ở trên núi Hoa Sơn có khen Giác Viễn đại sư võ công rất cao, lúc ấy ta
    vẫn không tin, hôm nay thi thố khinh công ta mới biết không sai chút nào.
    Giác Viễn đại sư quay mình đi vô căn nhà nhỏ, khiêng hai thùng nước đổ vào giếng. Quách
    Tường ngạc nhiên vô cùng liền hỏi:
    - Hòa thượng sao lại gánh nước đổ vào giếng?
    Giác Viễn đại sư sắc mặt vẫn bình thản, chỉ lắc đầu. Quách Tường sực tỉnh ngộ ngay nên
    vừa cười vừa hỏi:
    - à, đại sư đang luyện một môn võ công rất cao thâm thì phải?
    Giác Viễn lại lắc đầu nữa. Quách Tường bực tức vô cùng liền nói:
    - Vừa rồi rõ ràng cháu nghe đại sư tụng kinh chớ có câm đâu, sao bây giờ không trả lời
    cháu?
    Giác Viễn chắp tay vái một vái, sắc mặt có vẻ sượng sùng nhưng vẫn không nói gì hết lại
    tiếp tục gánh đôi thùng sắt đi xuống núi.
    Quách Tường nhìn xuống giếng thấy nước trong suốt và có hơi lạnh bốc lên, tuyệt nhiên
    không có một điểm gì đặc biệt. Nàng ngẩn người ra nhìn Giác Viễn trong lòng thắc mắc vô
    cùng.
    Vừa rồi, vì cố hết sức đuổi theo Giác Viễn nên lúc này nàng cảm thấy mệt mỏi, hơi thở phì
    phèo. Nàng đành ngồi lại trên bờ giếng nghĩ ngợi và ngắm phong cảnh xung quanh. Chỗ
    nàng ngồi cao hơn tất cả chùa chiền của Thiếu Lâm Tự, nhưng phía trên nàng vẫn còn đỉnh
    núi chọc trời.
    Tiếng chuông trong chùa ở dưới núi theo gió vọng lên khiến người nghe đều cảm thấy bao
    nhiêu chuyện trần tục đều tiêu tan. Quách Tường nghĩ thầm:
    - Để tử của vị hòa thượng này không biết đi đâu? Ông ta không chịu nói thì mình tìm hỏi
    thiếu niên kia vậy.
    Đoạn nàng lững thững xuống núi đến gần thiếu niên kia, người đó chính là Trương Quân
    Bảo, đệ tử của Giác Viễn...
    Nàng đi được một quãng đường lại nghe có tiếng xiềng xích kêu, thì ra Giác Viễn đã gánh
    nước lên núi rồi. Nàng núp sau một cây cổ thụ nghĩ thầm:
    - Rõ ràng hòa thượng này không chịu nói cho ta nghe, ta cứ ngấm ngầm theo dõi xem y giở
    những trò quái gì?
    Nàng nghe tiếng xiềng xích càng lúc càng gần. Xa xa nàng thấy Giác Viễn vẫn gánh đôi
    thùng nước, tay cầm một quyển sách vừa đi vừa đọc, có vẻ thích thú lắm. Nàng chờ lúc lão
    đi đến gần bên mình rồi thình lình nhảy ra la lớn:
    - Đại hòa thượng xem sách gì thế?
    Giác Viễn thất thanh kêu lên:
    - ối chà, làm bần tăng giật mình! Cũng lại là cô.
    Quách Tường vừa cười vừa nói:
    - Đại sư câm mà sao bây giờ lại nói được?
    Giác Viễn có vẻ kinh hãi, nhìn xung quanh rồi xua tay mấy cái. Quách Tường lại hỏi:
    - Đại sư sợ hãi gì thế?
    Giác Viễn chưa kịp trả lời, thì đột nhiên từ trong bụi cây có hai vị sư áo vàng đi ra, người đi
    đầu quát lớn:
    - Giác Viễn không giữ pháp giới, tự tiện mở miệng nói chuyện, mà lại đối đáp với một
    người xa lạ, người đó lại là một thiếu nữ trẻ tuổi. Hãy theo bốn đại sư lên yết kiến thủ tọa
    của Giới Luật Đường ngay!
    Giác Viễn nghe xong, cúi đầu tỏ vẻ buồn, rồi gật đầu một cái, theo hai người đó đi liền.
    Quách Tường vừa kinh hãi, vừa tức giận quát lên:
    - Trên đời này không có lệ luật gì cấm người ta nói chuyện như vậy, tôi quen với ông ta, có
    ăn thua gì đến hai ông mà xen vào?
    Người có thân hình to lớn trợn mắt đáp:
    - Nghìn năm nay Thiếu Lâm Tự vẫn cấm đàn bà con gái tự tiện bước vào, mời cô nương
    xuống núi ngay đi khỏi bị đuổi mà mắc cỡ.
    Quách Tường lại càng tức giận, lớn tiếng nói:
    - Đàn bà thì sao? Chẳng lẽ đàn bà không bằng đàn ông? Các người dùng xiềng xích trói ông
    ta lại, còn cấm ông ta nói chuyện, thế là nghĩa lý gì?
    Tăng nhân nọ cười nhạt đáp:
    - Việc của bản chùa đến nhà vua cũng không được can thiệp, cô nương hà tất hỏi nhiều.
    Quách Tường cả giận đáp:
  2. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    như vậy? Còn Thiên Minh hòa thượng, Vô Sắc và Vô Tướng hòa thượng ở đâu? Các người
    hãy mời các ông ấy ra đây để tôi hỏi thử xem làm như vậy có hợp đạo lý không?
    Hai vị đại sư nghe nàng nói đâm ra kinh hãi vô cùng.
    Thì ra Thiên Minh đại sư là phương trượng của chùa Thiếu Lâm. Vô Sắc thiền sư là thủ
    tọa La Hán Đường và Vô Tướng thiền sư là thủ tọa Đạt Ma Đường của nhà chùa.
    Ba người này địa vị rất cao, xưa nay các tăng lữ trong chùa thường gọi là Lão phương
    trượng, Đạt Ma Đường tọa sư và La Hán Đường tọa sư, chứ không ai dám gọi ngay pháp
    danh như vậy.
    Ngờ đâu con nhỏ này dám lên núi kêu la om sòm, còn gọi cả pháp danh của ba vị.
    Người sư gầy và cao, pháp danh Hoàng Minh, là đệ tử của thủ tọa Giới Luật Đường, thừa
    lệnh tọa chủ cùng sư đệ la Hoàng Duyên đi giám thị Giác Viễn. Lúc này y nghe thấy Quách
    Tường lớn tiếng cãi vã liền quát lớn:
    - Nếu nữ thí chủ còn ở trước cửa Phật thanh tịnh này quấy nhiễu thì đừng có trách!
    - Chẳng lẽ tôi lại sợ các hòa thượng hay sao? Các người có mau tháo xiềng cho Giác Viễn
    đại sư không? Bằng không thì tôi sẽ đi tìm Thiên Minh hòa thượng thanh toán ngay!
    Nhắc lại từ khi Quách Tường chia tay vợ chồng Dương Qua và Tiểu Long Nữ ở Hoa Sơn tới
    nay thấm thoắt đã ba năm mà nàng không nhận được tin tức gì của vợ chồng Dương Qua cả,
    nàng nhớ nhung vô cùng, liền xin phép cha mẹ đi du ngoạn sơn thủy, nhưng thâm tâm nàng
    định dò la tin tức vợ chồng Dương Qua, mong biết đôi chút về hành hiệp của hai người trên
    giang hồ.
    Nhưng từ khi chia tay, vợ chồng Dương Qua không hề lộ mặt trên giang hồ và không ai biết
    họ ẩn cư nơi đâu! Quách Tường cứ đi từ Bắc chí Nam, từ Đông sang Tây, lặn lội đã hơn
    phân nửa đất Trung Nguyên rồi mà chưa hề nghe nói đến Thần Điêu Đại Hiệp Dương Qua!
    Một hôm nàng tới Hà Nam chợt nhớ năm xa Dương Qua có quen biết với Phương Trượng
    chùa Thiếu Lâm, nàng định lên chùa hỏi may ra manh mối.
    Ngờ đâu nàng vừa đến chân núi đã gặp việc quái lạ là Giác Viễn đại sư bị hành hạ như kể
    trên.
    Hoàng Minh và Hoàng Duyên thấy nàng ...
    (~~~~~ thiếu một đoạn ~~~~~)
    ... Quách Tường cả mừng lên tiếng:
    - Nơi đây các lão hòa thượng bắt nạt sư phụ bạn, chúng ta mau xa chạy cao bay đi.
    Trương Quân Bảo lắc đầu, đáp:
    - Không ai bắt nạt sư phụ tôi hết.
    Quách Tường lại chỉ Giác Viễn:
    - Hai ác tăng này dùng xiềng xích buộc sư phụ bạn và không cho nói một lời nào, vậy
    không bắt nạt là gì?
    Giác Viễn lắc đầu chỉ tay xuống núi ra hiệu bảo Quách Tường mau chạy đi, đừng ở đây gây
    thêm tai họa nữa.
    Tiểu Đông Tà Quách Tường là người rất nghĩa hiệp, biết trong chùa Thiếu Lâm có rất nhiều
    cao thủ tài ba hơn nàng nhiều nhưng nàng trông thấy sự bất bình trước mặt như vậy không
    thể nào bỏ đi được, mặc dầu nàng vẫn lo các cao thủ trong chùa ra ngăn cản. Một tay nàng
    kéo Giác Viễn, một tay kéo Quân Bảo dậm chân nói:
    - Mau chạy đi! Mau chạy đi! Có việc gì hãy xuống núi nói sau.
    Nàng vừa dứt lời thì thấy dưới sờn núi, phía bên cửa hông chùa đã có 7, 8 vị sư xông ra,
    tay cầm mộc, mồm quát lớn:
    - Con giặc cái ở đâu dám táo gan đến chùa Thiếu Lâm quấy nhiễu như vậy?
    Trương Quân Bảo lớn tiếng đáp:
    - Các vị sư huynh không được vô lễ, vị này là...
    Quách Tường vội nói:
    - Xin chớ nói tên của tôi ra.
    Vì nàng thấy tai họa gây nên rất lớn, kết quả không biết ra sao, nàng không muốn liên lụy
    đến cha mẹ nên nàng không muốn Trương Quân Bảo nói tới tên mình. Nàng tiếp nhanh:
    - Chúng ta vượt qua núi mà chạy. Xin hai vị chớ nhắc đến tên cha mẹ tôi và bạn tôi.
    Đến đây, bỗng nghe trên đỉnh núi có tiếng quát to, thì ra có 7, 8 vị sư áo vàng xông ra nữa.
    Quách Tường thấy trước sau đều có các vị sư xuất hiện, cau mày nói:
    - Sao hai người cứ sợ sệt như đàn bà con nít vậy? Không có chí nam nhi gì cả! Chẳng hay
    các vị có định chạy hay không?
    Trương Quân Bảo nói:
    - Thưa sư phụ, Quách cô nương có lòng tốt như vậy...
    Nhưng dưới sườn núi, từ ngách chùa, bốn vị đại sư áo vàng đã xông ra, chạy nhanh như gió
    lên núi, không người nào cầm khí giới nhưng thân pháp nhanh vô cùng, đủ thấy võ công của
    họ cao cường biết bao. Quách Tường thấy tình hình bất lợi biết rằng có muốn thoát một
    mình cũng không được, liền đứng bên chờ coi diễn biến ra sao. Vị sư đi trước chạy đến cách
    nàng bốn trượng liền lên tiếng nói:
    - Thủ tọa sư tôn La Hán Đường truyền dụ cho người lạ mặt hãy bỏ khí giới và xuống Lập
    Tuyết Đình ở chân núi tường trình sự thể, rồi nghe pháp dụ định đoạt.
    Quách Tường nghe vậy, cười nhạt đáp:
    - Sao các vị đại hòa thượng ở chùa Thiếu Lâm này lại quan cách đến thế? Xin hỏi các vị hòa
    thượng, các vị làm quan chức gì cho Hoàng Đế nhà Tống hay vua Mông Cổ thế?
    Chùa Thiếu Lâm ở trên đất đai do Mông Cổ cai quản. Mấy năm nay, quân Mông Cổ tấn
    công thành Tương Dương mãi mà không sao hạ nổi. Chúng bận điều binh khiển tướng, nên
    không có thì giờ để ý đến các tùng lâm chùa am, nhờ vậy Thiếu Lâm Tự mới được như cũ.
    Nhà sư nghe Quách Tường mỉa mai một cách sâu sắc, xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng lên,
    cảm thấy ra lệnh cho người ngoài như vậy cũng hơi quá một chút, y liền đổi giọng ôn hòa,
    chấp tay vái và lễ độ nói:
    - Không biết nữ thí chủ có việc gì giáng lâm tệ tự? Vậy xin hãy bỏ khí giới rồi mời nữ thí
    chủ xuống Lập Tuyết Đình uống trà, nói chuyện sau.
    Quách Tường đáp:
    - Các vị không để tôi vào trong chùa thì thôi, tôi có cần gì đâu. Hừ, chẳng lẽ trong chùa này
    có của báu hay sao? Dễ tôi thấy thì tôi được vẻ vang thêm hay sao?
    Nàng thấy tình thế bất lợi cho mình, muốn nhân lúc này rút lui cho êm, liền đưa mắt ra hiệu
    cho Trương Quân Bảo và khẽ hỏi:
    - Thế nào? Có đi hay không?
    Trương Quân Bảo lắc đầu và liếc nhìn Giác Viễn đại sư ngầm tỏ ý là còn phải ở lại phụng
    dường sư phụ.
    Quách Tường lớn tiếng nói:
    - Thôi được! Tôi để mặc cho các người tùy liệu đấy.
    Nói xong, nàng liền chạy thẳng xuống núi. Nhà sư áo vàng thứ nhất né tránh sang bên. Nhà
    sư áo vàng thứ nhì và thứ ba đồng thời đưa tay ngăn lại và nói:
    - Hãy khoan, bỏ khí giới xuống đã.
    Quách Tường cau mày, tay nắm chặt lấy cán kiếm. Nhà sư áo vàng thứ nhất nói tiếp:
    - Chúng tôi cũng không dám giữ lại khí giới của nữ thí chủ đâu. Nữ thí chủ xuống tới chân
    núi là chúng tôi xin gởi trả lại thanh bảo kiếm ngay. Đây là luật lệ của Thiếu Lâm Tự đã có
    từ ngàn năm nay rồi, xin nữ thí chủ lượng thừ cho.
    Quách Tường thấy vị sư đó ăn nói lễ phép, lòng phân vân vô cùng và nghĩ thầm:
    - Nếu không để lại đoản kiếm thì thế nào cũng có một trận đấu ác liệt, ta một mình làm sao
    địch lại bao nhiêu tăng chúng trong chùa? Nhưng nếu ta để lại đoản kiếm thì có phải là làm
    mất sĩ diện của cha mẹ, anh chị, anh rể, đại ca và Long tỷ tỷ không?
    Nàng nghĩ ngợi, chưa quyết định thì đột nhiên trước mặt có cái bóng vàng thấp thoáng và có
    tiếng quát lớn:
    - Mi tới Thiếu Lâm Tự mà dám cầm kiếm đả thương người, thật là bướng bỉnh!
    Tức thì một bàn tay xỉa tới chụp bao kiếm của Quách Tường. Nếu nhà sư đó không làm
    ngang, có lẽ nàng sẽ nhượng bộ buông kiếm ra (bởi tính nàng khác hẳn tính chị nàng là
    Quách Phù, rất táo bạo nóng nảy), và bây giờ nàng đã để bị đoạt kiếm một cách dễ dàng
    vậy!
    Cẩm nã thủ pháp của nhà sư nọ thật độc, lại tinh xảo nên vừa nắm được bao kiếm của nàng,
    liền nghĩ thầm:
    - Nàng này thế nào cũng giằng co, mà một sư một nữ giằng kéo nhau, coi sao được?
    Y liền vận nội công đẩy tréo sang trái, rồi kéo về bên phải. Quách Tường không cầm vững
    được bao kiếm, lúc nguy cấp nàng bèn nắm ngay cán kiếm, rút luôn thanh kiếm ra, nghe
    "xoẹt" một tiếng. Nhà sư nọ tay phải cướp được bao kiếm, nhưng năm ngón bên trái đều bị
    cắt đứt. Y đau đớn vô cùng. liền giơ bao kiếm lên chỉ vào mặt Quách Tường. Quách Tường
    cũng đưa kiếm lên đỡ. chỉ nghe "cương" một tiếng, bao kiếm bị chặt đứt làm đôi. Nhà sư nọ
    bước lùi lại một bước.
    Các tăng nhân thấy đồng môn của mình bị thương, ai nấy đều tức giận liền múa côn và
    trượng xông tới vây đánh Quách Tường. Nàng nghĩ:
    (~~~~~ thiếu một đoạn ~~~~~)
    - Các người hãy ngừng tay!
    Các tăng nhân vội nhảy sang hai bên. Vô Sắc thiền sư liền hỏi:
    - Cô nương quý tánh là chi, lệnh tôn là ai? Cô nương giáng lâm Thiếu Lâm Tự chẳng hay có
    việc gì thế ?
    Quách Tường nghĩ thầm:
    - Ta không thể nào nói tên cha mẹ ta cho ông thày chùa này biết. Còn việc ta đến Thiếu
    Lâm Tự tìm tung tích đại ca ta, thì trước mặt mọi người làm sao nói rõ ra. Hôm nay ta gây
    rối như thế, sau này cha mẹ và đại ca ta hay biết, thế nào cũng trách mắng ta. Chi bằng ta
    lẳng lặng bỏ đi thì hơn.
    Nghĩ đoạn nàng liền đáp:
    - Tôi không tiện nói tên họ cho đại sư rõ. Còn tôi lên trên núi này là vì thấy phong cảnh quá
    đẹp nhân tiện đường du ngoạn. Không ngờ Thiếu Lâm Tự còn lợi hại hơn Hoàng Cung,
    động chút là có người đòi giữ khí giới! Xin hỏi lào sư, tôi đã bước vào tới sơn môn của
    Thiếu Lâm Tự chưa? Năm xưa Đạt Ma sư tổ truyền lại võ nghệ chắc cũng muốn các vị tăng
    nhân được khỏe mạnh thôi, không ngờ tiếng tăm của Thiếu Lâm Tự ngày càng lớn, võ công
    càng cao. Ai ngờ cái danh là cậy ở người nhiều bắt nạt và hà hiếp kẻ khác cũng càng kêu to!
    Các nhà sư muốn giữ khí giới của tôi thì cứ giữ và cũng nên giết tôi luôn, bằng không câu
    chuyện ngày hôm nay giới giang hồ thế nào cũng biết đến.
    Nàng khéo ăn nói, vả lại việc này không phải do nàng gây ra trước, khiến Vô Sắc thiền sư
    không biết trả lời ra sao. Quách Tường lại nghĩ thầm:
    - Ta lên chùa quấy nhiễu như vậy sợ mọi người sẽ biết thì còn gì tên tuổi. Nhưng Thiếu
    Lâm Tự hẳn càng không muốn cho ai biết chuyện hàng chục hòa thượng vây đánh một thiếu
    nữ, nói ra không hay ho gì.
    Nghĩ đoạn nàng bèn hừ một tiếng như đe dọa vừa vứt kiếm xuống, vừa bỏ đi liền. Vô Sắc
    thiền sư tiến lên mấy bước, phất tay áo nhặt thanh kiếm ấy lên, thấy màu đất có lấm chấm
    máu tươi của mấy người đã bị thương vì lưỡi kiếm này, nhưng lỡi kiếm sạch trơn. Đại sư
    đưa hai tay đỡ lấy thanh kiếm và nói:
    - Cô nương không muốn cho lão tăng biết rõ sư môn và sư thừa thì xin thâu hồi lại thanh
    kiếm này. Lão tăng cung kính tiễn cô nương xuống núi.
    Quách Tường nhếch mép cười và đáp:
    - Dù sao hòa thượng cũng thông đạt tình lý hơn, vậy mới phải là phong cách của một danh
    gia.
    Nàng đang thắng thế nên thuận mồm khen Vô Sắc một câu, đoạn giơ tay ra cầm kiếm.
    Nhưng nàng kinh hãi vô cùng vì thiền sư phát ra một lực mạnh giữ chặt đoản kiếm. Quách
    Tường tay nắm được cán cũng không sao nhắc thanh kiếm lên nổi. Đôi ba phen nàng dùng
    hết sức lực mà cũng không sao lấy thanh kiếm cho được liền nói:
    - Hay lắm! Đại sư định biểu diễn võ công đấy!
    Nói xong nàng phảy tréo tay trái một cái, nhắm hai yếu huyệt Thiên Đỉnh và Cự Cốt ở cổ
    bên trái của Vô Sắc thiền sư mà hất tới.
    Lão hòa thượng rùn mình né tránh. Nhờ vậy Quách Tường nhấc bổng thanh đoản kiếm lên
    được. Vô Sắc liền nói:
    - Tuyệt! Tuyệt thay thủ pháp Lan Hoa Hô Huyệt! Chẳng hay cô nương xưng hô với Đào
    Hoa đảo chủ là gì?
    Quách Tường vừa cười vừa đáp:
    - Đào Hoa đảo chủ ấy à? Tôi gọi ông ta là Lão Đông Tà.
    Thì ra Đào Hoa đảo chủ Đông Tà Hoàng Dược Sư là ông ngoại của Quách Tường, nhưng
    tính rất quái dị, xưa nay Dược Sư không câu nệ lễ phép, nên thường gọi cháu ngoại là Tiểu
    Đông Tà, còn bảo Quách Tường gọi mình là Lão Đông Tà.
    Thấy cháu ngoại gọi mình như thế, ông rất thích. Vô Sắc thiền sư làm sao biết chuyện đó,
    nên khi nghe Quách Tường nói vậy, liền nghĩ:
    - Hẳn nàng không liên quan gì với Hoàng Dược Sư, mới dám vô lễ nói bậy như thế!
    nghĩ đoạn Vô Sắc thiền sư không còn úy kỵ về phương diện Đào Hoa đảo chủ nữa.
    Nguyên Vô Sắc thiền sư hồi thiếu thời ở trong lục lâm, sau vào cửa thiền tu hành mấy chục
    năm, Phật học rất tinh thâm, nhưng hào khí xưa vẫn còn.
    Nay thấy nàng không chịu nói rõ sư thừa và lai lịch, đại sư càng muốn thử thách để cho
    nàng nói ra mới thôi. Vô Sắc thiền sư liền vừa cười vừa lớn tiếng:
    - Tiểu cô nương hãy tiếp thử mười hiệp xem nhỡn lực của lão hòa thượng có thể nói ra được
    môn phái của cô nương không?
  3. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Quách Tường đáp lại:
    - Mếu trong mười hiệp mà lão sư không nhận ra thì sao?
    Vô Sắc thiền sư liền cười ha hả:
    - Nếu tiểu cô nương đỡ được 10 hiệp của lão tăng thì còn nói gì nữa! Cô nương sai bảo điều
    gì lão cũng xin chịu.
    Quách Tường bèn chỉ Giác Viễn và nói:
    - Tôi với vị đại sư này năm xưa đã có duyên gặp nhau một lần, nên giờ đây tôi muốn xin
    giúp ông ta. Nếu trong 10 hiệp mà đại sư không nói rõ tên sư phụ tôi là ai thì đại sư phải
    nhận lời tôi đừng bắt tội vị đại sư kia. Được chăng?
    Vô Sắc thiền sư ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
    - Lạ thật! Giác Viễn là người hủ nho, mấy chục năm nay trông coi sách vở trên Tàng Kinh
    Lầu, không hề giao du với người ngoài bao giờ, sao lại quen biết với cô bé này?
    Nghĩ đoạn đại sư đáp:
    - Thú thật, chúng tôi có hành hạ gì y đâu. Các tăng chúng trong chùa bất cứ ai, hễ phạm
    luật thì đều bị phạt cách ấy.
    Quách Tường chu miệng lại cười nhạt, không nói gì.
    Vô Sắc giơ chưởng lên và nói:
    - Thôi được, lão tăng vui lòng chịu hết. Nếu lão tăng thua thì lão tăng sẽ gánh ba nghìn một
    trăm linh tám gánh nước thay cho Giác Viễn. Vậy cô nương cẩn thận, lão ra tay đây!
    Trong lúc Quách Tường nói chuyện với lão hòa thượng, trong lòng đã suy tính thầm:
    - Lão hòa thượng này nội công cao siêu như thế, võ công tất phải lợi hại lắm. Nếu để y ra
    tay trước, hẳn ta phải kiệt lực chống đỡ, lúc ấy thế nào cũng phải giở võ công của cha mẹ
    ra. Chi bằng ta ra tay trước tấn công luôn mười miếng.
    Nàng nghĩ tới đó thì bỗng nghe lão hòa thượng bảo:
    - Cô nương cẩn thận, lão ra tay đây.
    Nàng không để Vô Sắc thiền sư kịp ra tay, liền múa đỏan kiếm nhằm ngực hòa thượng đâm,
    vẫn với Lạc Anh kiếm pháp của Đào Hoa Đảo. Lão sư biết thế công của nàng rất lợi hại nên
    không dám đỡ, liền nhảy sang bên né tránh.
    Quách Tường quát lớn:
    - Coi chừng thế thứ hai!
    Nàng liền múa đoản kiếm từ bên dưới đâm lên. Thế kiếm này là thế kiếm của Toàn Chân
    phái. Vô Sắc thiền sư liền nói:
    - Hay lắm! Đó là Toàn Chân kiếm pháp.
    Quách Tường trả lời:
    - Chưa chắc!
    Nàng thấy đoản kiếm không đâm trúng, mà nhân lúc mình trả lời nên hơi chậm tay một
    chút. Vô Sắc thiền sư đã hóa thủ thành công và giơ tay định nắm lấy cổ tay nàng thì kinh
    hãi nghĩ thầm:
    - Lão hòa thượng này lợi hại thật. Dưới thế kiếm hung hiểm như vậy mà dám tay không
    xông vào phản công chứ!
    Nàng thấy ngón tay của đối phuơng sắp đến trước mặt, vội múa kiếm ra đòn Đả Cẩu Bổng
    Pháp. Nguyên hồi còn nhỏ nàng được Tiền bang chủ Lỗ Hữu Cước dạy môn võ công này.
    Theo luật lệ của bang ấy, môn Đả Cẩu Bổng Pháp là thần kỹ trấn bang nên chính bang chủ
    mới được truyền dạy, nhưng trong lúc trà dư tửu hậu, Lỗ Hữu Cước múa bổng thức này
    chơi, nàng ngồi đó học luôn. Huống hồ mẹ nàng là Hoàng Dung cũng la bang chủ nhiệm kỳ
    trước, còn bang chủ hiện thời là anh rể nàng, do được mục kích thường xuyên môn võ công
    này, nên nàng biết sử dụng một vài thế là thường.
    Lúc ấy ngón tay của Vô Sắc thiền sư gần đụng vào tay nàng, thì thấy đưòng kiếm thấp
    thoáng thần diệu vô phương, xuýt nữa năm ngón tay của đại sư bị chém đứt. Cũng may đại
    sư võ công cao siêu vội lùi lại hai bước để tránh. Nhờ vậy khỏi đứt tay nhưng tay áo cũng đã
    bị nhát kiếm cắt đứt. Đại sư biến sắc, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
    Quách Tường đắc chí vô cùng, vừa cười vừa hỏi:
    - Vậy thế kiếm này là thế kiếm gì?
    Sự thực, trong thiên hạ làm gì có thế kiếm đó? Vì Quách Tường biến Đả Cẩu Bổng Pháp,
    đến Vô Sắc thiền sư cũng ngẩn người không biết đó là thế kiếm gì.
    Quách Tường nghĩ thầm:
    - Ta cứ giở Đả Cẩu Bổng Pháp ra là đánh bại y ngay, nhưng ngoài thế này ta không còn biết
    thế nào khác nữa.
    Nghĩ tới đó, nàng không để cho Vô Sắc được rảnh tay, liền múa kiếm nhảy tới, thân hình
    như tiên nữ hạ phàm vậy, kiếm phong của nàng cứ nhắm hạ bộ của Vô Sắc mà điểm lia lịa.
    Thế kiếm này là Ngọc Nữ kiếm pháp mà nàng học được của Tiểu Long Nữ.
    Ngọc Nữ kiếm pháp do nữ hiệp Lâm Chiêu Anh sáng tác từ hồi xa, không những kiếm thế
    lợi hại mà dáng điệu lại nhanh nhẹn tao nhã. Quách Tường là một thiếu nữ trẻ đẹp như thế,
    sử dụng kiếm pháp này trông càng ngoạn mục vô cùng.
    Bọn tăng nhân đứng quanh đó thấy kiếm pháp vừa đẹp vừa lợi hại, trong đời chúng chưa hề
    mục kích bao giờ, nên càng kinh hãi, lại vừa mừng thầm được học hỏi thêm.
    Phải biết Đạt Ma Kiếm Pháp và La Hán Kiếm Pháp phái Thiếu Lâm đều thuộc loại cương
    thuật, còn Ngọc Nữ Kiếm Pháp đã tuyệt tích giang hồ từ lâu. Tính chất của kiếm thuật đó
    lại tương phản các môn võ thuật của phái Thiếu Lâm. Quách Tường chỉ giở một thế Lăng
    Ba Chi Bộ là đã làm cho Vô Sắc thiền sư ngơ ngác ngẩn người.
    Sự thực Ngọc Nữ Kiếm Pháp không hơn gì hai bộ kiếm thuật của phái Thiếu Lâm, thoáng
    trông môn kiếm của nàng thì tuyệt mỹ tuyệt ảo tựa như trong kinh Phật đã mô tả: ...
    (~~~~~ thiếu một đoạn ~~~~~)
    ... Nghĩa là hình dáng và vẻ mặt trông rất đẹp một cách nhu mì, trang nghiêm, hòa nhã,
    đoan chính, vui vẻ khiến người ta càng nhìn càng ưa. Vô Sắc thiền sư thấy kiếm thuật đẹp
    đẽ và huyền diệu như thế, chỉ muốn xem lại một lần nữa. Lão liền nhảy sang bên để cho
    nàng đánh tiếp thêm một thế nữa.
    Quách Tường múa kiếm, đột biến thế kiếm đó chạy Đông chạy Tây chém thêm mấy kiếm
    nữa.
    Trương Quân Bảo đứng cạnh đấy thấy võ công của nàng cao siêu như vậy cũng ngẩn người,
    bỗng y kêu "ủa" một tiếng.
    Thì ra Quách Tường sử dụng thế kiếm sau cùng là thế Tứ Thông Bát Đạt mà ba năm trước
    đây trên núi Hoa Sơn Dương Qua đã truyền thụ cho y. Quách Tường đứng gần đó đã học
    lỏm được thế ấy giờ lại đem ra dùng. Nhưng lúc đó Dương Qua dạy Quân Bảo là chưởng
    pháp. mà giờ đây Quách Tường lại biến ra thành kiếm pháp nên oai lực kém đi mấy thành,
    huống hồ võ công của Vô Sắc thiền sư hơn nàng nhiều. trước Trương Quân Bảo dùng
    chưởng thế ấy khắc phục được Y Khắc Tây, bây giờ Quách Tường sử dụng thành kiếm pháp
    thì làm sao áp chế nổi Vô Sắc thiền sư?
    Nhưng kiếm thuật đó rất kỳ lạ khiến Vô Sắc thiền sư cũng kinh hãi thầm. Chỉ trong thoáng
    cái, Quách Tường sử dụng 5 thế kiếm liền mà Vô Sắc thiền sư vẫn chưa nhận được đó là kiếm
    pháp gì!
    Lão hòa thượng hồi trẻ tung hoành trên giang hồ nên kiến thức rất phong phú, mười mấy
    năm nay lão làm thủ tọa La Hán Đường lại càng chú tâm nghiên cứu võ công. Vô Sắc đã
    tham chiến và so sánh võ công các môn phái với võ công của chùa, rồi thâu lượm các sở
    trường của các môn võ công các phái bổ khuyết chỗ sở đoản của chùa, nên ông tự tin bất cứ
    cao nhân của môn phái nào chỉ giở vài thế ra là ông biết ngay lai lịch của đối phương.
    Nhưng bây giờ, lão hòa thượng hẹn với Quách Tường mười thế - ấy là lão cũng đề phòng dư
    rồi - ngờ đâu cha mẹ, sư phụ và bạn bè của Quách Tường đều là những tay cao thủ hạng
    nhất đương thời. Nàng chỉ giở ra của mỗi người một thế võ thôi là đủ làm cho Vô Sắc điên
    đầu nhức óc, hoa mắt, giở hết toàn lực ra mới đặng chống đỡ nổi, còn môn phái thì lão hòa
    thượng làm sao biết mà nói.
    Quách Tường vừa sử dụng xong bốn kiếm Bát Thức của môn Tứ Thông Bát Đạt, Vô Sắc
    thiền sư liền nghĩ:
    - Nếu ta để cho nàng ra tay tấn công mãi như vậy thì sợ nàng cứ giở những quái thế ra thì
    đừng nói là mười thế, dẫu đến trăm thế ta cũng không sao biết rõ nguồn gốc ra sao. Bây giờ
    ta phải tấn công lia lịa thì nàng mới giở võ công của bản môn ra mà chống đỡ.
    Nghĩ đoạn thiền sư quay người sang trái giở thế Song Quán Quyền ra tấn công trở lại.
    Quách Tường thấy sức của quyền thế mạnh vô cùng, không dám chống đỡ, vội quay mình
    né tránh. Vô Sắc thiền sư cũng phải khen ngợi:
    - Thân pháp đẹp lắm! Hãy tiếp thêm một thế nữa của lão.
    Đoạn thiền sư giở một môn quyền của Thiếu Lâm Tự là Hoàng Anh Lạc Dã (con chim
    Hoàng Anh hạ xuống cái khung). Vô Sắc thiền sư đứng đầu trong chùa Thiếu Lâm tuy biết
    nhiều rất nhiều môn võ công, không thua gì Quách Tường, nhưng mỗi thức của lão hòa
    thượng sử dụng đều là võ công thuần chính của bổn môn. Những pho quyền của phái Thiếu
    Lâm thoáng trông thì rất tầm thường, không có gì khác lạ, nhưng luyện đến chỗ tinh thâm
    thì quả thực oai lực vô cùng.
    Lão hòa thượng chỉ giơ chưởng trái lên quay một vòng, Quách Tường đã cảm thấy nửa mình
    bị bao vây trong chưởng lực của lão rồi, nàng đành phải quay cán kiếm lại dùng cán kiếm
    thay ngón tay ra đòn Nhất Dương Chỉ mà nàng đã học được của Võ Tu Văn, nhằm ba yếu
    huyệt ở cổ tay Vô Sắc điểm tới. Cách dùng Nhất Dương Chỉ nàng mới học được sơ sơ thôi.
    Môn Nhất Dương Chỉ của Nhất Đăng đại sư lừng danh thiên hạ. Vô Sắc thấy nàng sử dụng
    thì kinh hãi vô cùng, vội thâu tay lại.
    Sự thực nếu Vô Sắc thiền sư không thâu tay lại mà cứ để cho nàng điểm vào ba yếu huyệt
    thì hòa thượng nhận ngay ra Nhất Dương Chỉ của nàng là giả chứ không phải thiệt. Nhưng
    hai bên đang giở hết toàn lực ra đấu, lão hòa thượng khi nào dám mạo hiểm như thế.
    Quách Tường mỉm cưòi nói:
  4. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Đại hòa thượng đã biết lợi hại của ta chưa?
    Vô Sắc dùng giọng mũi "hừ" một tiếng lại đánh ra một thế Đan Phong Trùy Giáng Hạ, hai
    tay giơ lên trên cao đánh xuống, như vậy Quách Tường không sao dùng Nhất Dương Chỉ
    được nữa.
    Nhưng Quách Tường lúc này giở thế Diêu Thủ Không Không của Châu Bá Thông dạy cho.
    Quyền pháp này là do Châu Bá Thông chế biến chưa lưu hành trong giang hồ bao giờ. Vô
    Sắc thiền sư dù uyên bác đến đâu cũng không nhận ra được, liền dùng môn Liên Hoa Thất
    Tinh, hai chương nhanh như chớp chặt thẳng vào bàn tay Quách Tường, nếu nàng dùng nội
    lực phản kháng thì bàn tay của nàng gãy liền.
    Vô Sắc đại sư giở những thế võ xem bình thường vô cùng, trông như chậm chạp, nhẹ nhàng,
    nhưng sự thực thì rất nhanh và rất nặng, thế nào cũng phải dùng đến nội lực, Quách Tường
    thấy bàn tay của mình bị đối thủ kiềm chế thì nghĩ thầm:
    - Chẳng lẽ mi đánh gãy được bàn tay ta hay sao?
    Nghĩ đoạn, nàng thuận tay phẩy một cái, giở Bồ Đề Phiến Thủ (thủ pháp cái quạt sắt) dùng
    chưởng đối chưởng phản công tức thì. Thế võ này nàng học của vợ Võ Tu Văn là Hoàng
    Nhan Bình, vả lại Thiết Chưởng Công là một môn chưởng pháp mạnh nhất trong các môn
    chưởng pháp của các môn phái. Vô Sắc thiền sư nghiên cứu chưởng pháp tinh xảo như thế
    sao lại không biết. Lão hòa thượng thấy nàng giở Thiết Chưởng Công ra kinh hãi vô cùng,
    vội thâu chưởng lại vì hòa thượng không muốn đối chưởng với nàng, một là không muốn đả
    thương nàng, hai là lão cũng hơi sợ môn Thiết Chưởng Công. Là người rất trung hậu, thấy
    thế võ nào của Quách Tường cũng đều là đại diện cho một môn phái cả, nàng lại chưa đầy
    hai chục tuổi mà biết được nhiều võ công của nhiều môn phái như vậy thật là hiếm có. Lão
    hòa thượng thâu chưởng về, liền nhảy ra xa nửa trượng.
    Quách Tường mỉm cười la lớn:
    - Đây là thế thứ mười, lão hòa thượng thử xem thế này của tôi là thế gì?
    Nói đoạn nàng giơ tay trái tiến lên một bước, tay phải đỡ luôn vào cằm của Vô Sắc thiền sư.
    Tăng chúng đứng bên xem và cả Vô Sắc thiền sư cũng đều la lớn. Thì ra thế đó là Khố Hải
    Hồi Đầu.ï Thế võ này xuất xứ ở cẩm nã thủ pháp của phái Thiếu Lâm, chứ phái khác không
    có. Môn cẩm nã này chỉ dùng khi sự sống chết kề bên, nên người sử dụng nếu không nắm
    chắc phần thắng hay không ở trong trường hợp khẩn cấp thì không bao giờ xài tới. Thế Khố
    Hải Hồi Đầu là tay trái nắm đầu, tay phải đỡ cằm kẻ địch rồi bẻ mạnh một cái, nếu thành
    công thì cổ kẻ địch gãy liền, nếu không gãy thì cũng sai khớp xương. Thế sát thủ này lợi hại
    vô cùng.
    Vô Sắc thiền sư thấy nàng sử dụng thế đó không khác gì kẻ đọc cuốn Hiếu kinh trước nhà
    Khổng Tử và múa búa trước cửa Lỗ Ban. Lão hòa thượng tức cũng không phải mà giận cũng
    không nên vì thế võ đó lão đã mấy chục năm thao luyện làu thông dù đang ngủ gật cũng có
    thể sử dụng được. Lão thiền sư liền né mình tiến lên hai bước, tay trái luồn qua ngang người
    Quách Tường, và đụng vào xương hông của nàng. Đây là thế Hiệp Sơn Liên Hải (kẹp núi
    vượt bể) dùng để phá giải thế Khố Hải Hồi Đầu rất tuyệt diệu. lão hoà thượng khẽ nhắc một
    cái, thân hình của đối phương liền rời khỏi mặt đất. Đáng lẽ Quách Tường dùng cánh tay đè
    khuỷu tay của đối phương xuống là thoát ngay và có thể phản công lại nữa, nhưng vì thân
    thủ của Vô Sắc thiền sư quá nhanh, chỉ chớp mắt thân hình của nàng đã bị nâng cao khỏi
    mặt đất rồi, thì làm gì còn giở được thế võ khác ra phản công nữa, như thế tất nhiên nàng
    thua rồi.
    Vô Sắc thiền sư tuy chế phục được Quách Tường nhưng sực ngẩn người ra nghĩ:
    - Nguy tai, ta chỉ để ý đến sự hơn thua mà không nhận xét sư môn của nàng. Trong mười
    thế nàng dùng mười thứ kiếm pháp khác nhau như vậy ta biết nói sao đây? Không lẽ nói
    nàng thuộc phái Thiếu Lâm hay sao?
    Quách Tường dùng sức dãy dụa vừa la lớn. Bỗng nghe "keng" một tiếng, trong người nàng
    có một vật gì rơi xuống. Nhưng Quách Tường không nghe thấy cứ la tiếp:
    - Lão hòa thượng còn không buông ta ra ?
    Vô Sắc thiền sư là một cao tăng đắc đạo, coi ai cũng bình đẳng chứ không phân biệt nam
    nữ, ngựa bò, heo gì cả. Lão hòa thượng ha hả cười nói:
    - Tuổi của lão tăng có thể nói được bằng tổ phụ cô nương thì còn sợ xấu hổ gì nữa.
    Nói xong Vô Sắc thiền sư hất hai tay một cái. Quách Tường bị băn ra hai trượng.
    Sau trận đấu, Quách Tường thua, nhưng qua 10 thế võ, lão sư vẫn chưa nhận ra được môn
    phái của nàng. Hòa thượng là một người có địa vị nên rất trọng lời nói, đang định lên tiếng
    chịu thua, nhưng vừa cúi đầu lão chợt thấy dưới chân có một vật gì đen thui, nhìn kỹ mới
    biết đó là hai vị La Hán bằng sắt.
    Bỗng Quách Tường lớn tiếng hỏi:
    - Đại hòa thượng đã chịu thua chưa?
    Vô Sắc thiền sư ngẩng mặt lên, hớn hở vừa cười vừa đáp:
    - Lão hòa thương khi nào chịu thua! Lão biết lệnh tôn là đại hiệp Quách Tỉnh, lệnh đường là
    nữ hiệp Hoàng Dung. Còn Đào Hoa đảo chủ là ông ngoại cô nương, lệnh tôn học kiếm
    Giang Hồ thất quái, Đào Hoa đảo chủ, Cửu Chi Thần Cái và các vị tôn trưởng của phái Toàn
    Chân. Quách nhị tiểu thư gia học uyên thâm, lệnh tôn quả nhiên danh bất hư truyền.
    Thấy lão thiền sư thao thao bất tuyệt, Quách Tường trợn mắt thè lưỡi một lúc lâu không nói
    được nửa lời, rồi nghĩ thầm:
    - Đại hòa thượng này ghê gớm thật. Trong 10 miếng võ của ta, bao hàm mười võ công của
    các thân hữu ta thế mà lão vẫn nghĩ ra được.
    Vô Sắc thiền sư thấy Quách Tường ngẩn người như mất hồn, liền tủm tỉm cười, cúi xuống
    nhặt đôi La Hán nhỏ bằng sắt lên, rồi nói:
    - Quách nhị cô nương, lão không nói dối trẻ con đâu. Sở dĩ lão nhận ra cô nương là nhờ ở
    đôi La Hán này. Gần đây cô nương có gặp Dương đại hiệp không? Dương đại hiệp mạnh
    khỏe chứ?
    Quách Tường tỉnh ngộ, liền hỏi lại:
    - Chẳng hay lão hiệp có thấy Dương dại ca và Long tỷ tỷ của tôi đâu không? Tôi đến quý tự
    định thăm dò tin tức của hai người đó. tha lão hiệp, hai người ấy là vợ chồng Dương đại
    hiệp ấy mà.
    Vô Sắc thiền sư liền đáp:
    - Mấy năm trước đây, Dương đại hiệp có tới bổn tự thăm lão tăng, và ở lại chơi vài ngày, rất
    hợp chuyện với lão tăng. Sau nghe nói, đại hiệp giết vua Mông Cổ ở ngoài thành Tương
    Dương, tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ. Tăng chúng của tệ tự hay tin đó, ai nấy đều hân
    hoan vô cùng. Nhưng không hay biết hiện giờ ở đâu? Thế ra đại hiệp đã kết hôn rồi đấy?
    Phu nhân của đại hiệp tất phải là một nữ hiệp văn võ song toàn.
    Hai người đều nóng lòng muốn hay biết tin tức của Dương Qua cả, mỗi người hỏi một câu,
    nhưng không ai trả lời câu hỏi của đối phương hết.
    Quách Tường đứng ở trên sườn núi, ngẩn người ra giây lát, mới tiếp
  5. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Lão hòa thượng còn không biết đại ca của tôi đi đâu, thì còn ai mà biết được chứ?
    Định thần giây lát, nàng lại tiếp:
    - Thế ra lão hòa thượng là Vô Sắc thiền sư đấy? Thảo nào võ công của lão hòa thượng cao
    minh như vậy. à tôi còn cha cám ơn lão thiền sư biếu quà sinh nhật, tiện đây xin cám ơn
    lão hòa thượng luôn thể.
    Vô Sắc thiền sư mỉm cười đáp:
    - Quả thật là không đánh nhau không biết nhau. Khi nào cô nương gặp Dương Qua chớ có
    nói lão tăng thị lớn bắt nạt nhé!
    Quách Tường ngước mắt nhìn những ngọn núi phía xa lẩm bẩm tự nói:
    - Không biết bao giờ mới gặp được anh ấy!
    Thì ra, ngày sinh nhật năm Quách Tường 16 tuổi. Dương Qua bỗng có một ý nghĩ mới lạ, là
    viết thiếp mời các giang hồ đồng đạo đến Tương Dương để mừng sinh nhật Quách Tường.
    Lúc ấy rất nhiều võ lâm cao thủ của Hắc, Bạch hai đạo nể mặt Dương Qua đến chúc thọ.
    Người nào dù có việc bận không thể đến cũng sai người mang lễ vật quý báu đến mừng. Vô
    Sắc thiền sư cũng sai người đem lễ vật đến mừng, món quà lễ chính là đôi La Hán bằng sắt
    mà Quách Tường đã làm rớt ra đó. Trong bụng đôi Thiết La Hán này có máy móc, cứ lên
    giây cót xong là đôi Thiết La Hán có thể đấu với nhau, trình diễn cả một pho La Hán Quyền
    của phái Thiếu Lâm.
    Đôi La Hán này là của một vị tăng chủ chùa xưa kia, tốn bao nhiêu tâm huyết mới chế tạo
    ra. Tinh xảo tuyệt diệu vô cùng, nên Quách Tường rất a thích, cứ đem theo bên mình luôn.
    Không ngờ Thiết La Hán đó ở trong túi rơi ra để cho Vô Sắc thiền sư nhận được thân phận
    của nàng.
    Quách Tường vừa rồi sử dụng mười thế võ học của mười sư hữu khác nhau, nhưng thế võ
    nào cũng ảo diệu tuyệt luân, thế cuối cùng là thế võ của Thiếu Lâm. Thế này nàng học được
    là do tập theo đôi La Hán.
    Vô Sắc thiền su vừa cười vừa nói:
    - Ngại vì qui củ của nhà chùa đã có từ các đời trước, nên lào tăng không thể mời Quách nhị
    cô nương vào chùa ngoạn cảnh được. Xin thứ lỗi.
    Quách Tường có vẻ buồn, đáp:
    - Không sao, việc tôi muốn hỏi đằng nào tôi cũng đã hỏi rồi.
    Vô Sắc thiền sư chỉ Giác Viễn đại sư tiếp:
    - Còn việc sư đệ đây thư thả lão tăng sẽ giải thích cho cô nương biết. Bây giờ lão cùng cô
    nương xuống núi, tìm phạn điếm đãi cô nương vài chén rượu, chẳng hay cô nương nghĩ sao?
    Địa vị của Vô Sắc thiền sư ở trong chùa rất cao mà nay bỗng tôn kính một thiếu nữ trẻ tuổi
    như Quách Tường, còn tiễn xuống núi long trọng khỏan đãi. Các tăng chúng đứng quanh đó
    thấy vậy đều ngạc nhiên.
    Quách Tường liền đáp:
    - Đại sư hà tất phải khách sáo. Tiểu nữ ra tay quá trớn thất lễ với mấy vị sư huynh, mong
    lão thiền sư xin lỗi hộ. Tiểu nữ xin cáo biệt từ đây. Sau này sẽ có ngày gặp gỡ nhau.
    Nói xong, nàng vái chào một cái rồi quay mình đi thẳng xuống núi. Vô Sắc thiền sư vừa
    cười vừa nói:
    - Dù cô nương không muốn lão tăng tiễn đưa, nhưng lão tăng cũng tiễn. Sinh nhật của cô
    nương lão tăng vì bận tọa quan nên không thân đến mừng được, trong lòng áy náy không
    yên. Hôm nay cô nương quang lâm tệ tự, nếu lão tăng không cung kính tiễn đưa ba mươi
    dặm thì trái với đạo đối xử chủ khách.
    Quách Tường thấy lão hòa thượng thật lòng mà lời nói lại hào phóng nên cũng muốn kết
    bạn vong niên với lão. nàng mỉm cười nói:
    - Vâng, mời lão sư đi cùng.
    Rồi hai người sát cánh xuống núi. Khi qua ngang Lập Tuyết Đình bỗng nghe có tiếng chân
    người. Ca hai quay lại xem thì thấy Trương Quân Bảo đang theo sau, nhưng y không dám
    đến gần. Quách Tường thấy vậy vừa cười vừa nói:
    - Bạn họ Trương cũng định tiễn khách xuống núi phải không?
    Trương Quân Bảo mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu. Lúc ấy, trước sơn môn có một tăng nhân chạy
    tới, vì y dùng khinh công nên đi rất nhanh. Vô Sắc thiền su cau mày quay lại hỏi:
    - Làm gì mà hấp tấp thế?
    Tăng nhân nọ chạy tới trưóc mặt Vô Sắc thiền sư, cúi đầu khẽ nói vài câu. Vô Sắc thiền sư
    bỗng biến sắc bảo:
    - Lại có chuyện như thế à?
    Tăng nhân nọ đáp:
    - Lão phương trượng xin mời Thủ tọa hãy trở về để thương lượng.
    Quách Tường thấy vẻ mặt Vô Sắc thiền sư có vẻ phân vân thì biết ngay trong chùa tất có sự
    gì xảy ra, liền nói:
    - Lão thiền sư, chúng ta là bạn hữu tương giao, trọng nhất là chí tâm chứ như tục lệ này có
    nghĩa lý gì. Lão thiền sư có việc cứ quay trở lại. Ngày sau trên giang hồ hữu duyên chắc sẽ
    tái ngộ. Bấy giờ chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu và phỉ tình đàm luận.
    Vô Sắc cả mừng đáp:
    - Dương đại hiệp quý trọng cô nương cũng phải. Cô nương quả thật là một anh hiệp trong
    nhân quần và cũng là nữ trượng phu nữa. Lão tăng rất vui lòng được kết bạn với cô nương.
    Quách Tường mỉm cười đáp:
    - Lão sư là bạn của đại ca thì tất nhiên cũng là bạn của tiện nữ.
    Nói xong hai người cáo biệt nhau. Vô Sắc thiền sư phất phới hai tay áo rộng trở lại sơn
    môn.
    Quách Tường tiếp tục xuống núi, Trương Quân Bảo theo sau nàng cách chừng năm, sáu
    bước, không dám đi sát bên. Quách Tường quay lại hỏi:
    - Trương sư huynh, tại sao bọn sư lại bắt nạt sư phụ của sư huynh như thế? Sư phụ của sư
    huynh nội công thâm hậu hà tất phải sợ chúng?
    Trương Quân Bảo tiến lên hai bước rồi mới đáp:
    - Giới luật trong chùa rất nghiêm ngặt, tăng chúng nào phạm phải lỗi lầm là bị phạt liền,
    chứ không phải ai cố ý hà hiếp ai đâu mà...
    Quách Tường ngạc nhiên hỏi:
    - Sư phụ của sư huynh là người hiền đức quân tử. Thật tôi không thấy ai tốt như ông. Ông ta
    phạm lỗi gì thế? Tôi chắc ông ta thế nào cũng chịu lỗi hộ ai đây, chứ người như ông còn
    phạm lỗi gì nữa.
    Trương Quân Bảo thở dài đáp:
    - việc này chắc cô nương cũng biết căn nguyên của nó. Chỉ bởi cuốn kinh Lăng Già mà nên
    cả.
    - à, tôi nhớ ra rồi, có phải cuốn kinh bị Tiêu Tương Tử và Y Khắc Doãn lấy trộm không?
    - Phải đấy, ngày nọ trên đỉnh núi Hoa Sơn tiểu nhân đã được Dương Qua chỉ bảo cho và
    chính tiểu nhân khám xét người chúng, nhưng khi xuống núi Hoa Sơn không tìm thấy tung
    tích của chúng. Hai thầy trò tiểu nhân đành trở về bẩm cùng phương trượng và Giới Luật
    Đường rằng cuốn kinh Lăng Già là bút tích của Đạt Ma ***** đã mất. Thủ tọa Giới Luật
    Đường khiển trách thầy trò tiểu nhân trông nom không cẩn thận, để mất cuốn kinh vô giá
    đó, nên mới phạt nặng như vậy. Sư phụ tiểu nhân biết đáng tội nên không oán thán gì cả.
    Quách Tường thở dài một tiếng rồi nói:
    ( thiếu một đoạn )
    Đột nhiên có một người hiện ra trên bực thang đá ở sườn núi lớn tiếng gọi:
    - Quách nhị cô nương hãy dừng bước.
    Đó là Vô Sắc thiền sư vừa ở trong chùa chạy ra kêu gọị Quách Tường nghĩ thầm:
    - Lão hòa thượng này cũng đa sự thật, hà tất phải tiễn ta chứ!
    Vô Sắc thiền sư đi rất nhanh, chỉ giây lát đã đến trước mặt Quách Tường. Lão hòa thượng
    nói với Quân Bảo:
    - Ngươi hãy trở về chùa trước, đừng chạy loạn xạ trong núi, nguy hiểm!
    Chờ Quân Bảo đi rồi, Vô Sắc thiền sư lấy trong tay áo ra một mảnh giấy đưa cho Quách
    Tường và nói:
    - Quách nhị cô nương có biết giấy này ai viết không?
    Quách Tường nhảy xuống cầm tờ giấy xem, thấy đó là một lá thư, mực viết chưa khô, và có
    hai hàng chữ như sau: "Mười ngày sau, Côn Luân Tam Thánh sẽ thân hành đến Thiếu Lâm
    Tự thỉnh giáo võ lâm tuyệt học". Chữ viết đẹp và nét bút rất đậm đà. Nàng xem một lúc rồi
    hỏi:
    - Lão thiền sư, Côn Luân Tam Thánh là ai thế?
    Vô Sắc thiền sư hỏi lại:
    - Thế ra cô nương không quen biết họ?
    - Không những không quen mà cả cái tên Côn Luân Tam Thánh tôi cũng chưa hề nghe cha
    mẹ tôi nói đến bao giờ.
    Vô Sắc thiền sư liền hỏi:
    - Thế thì lạ thật.
    Quách Tường vội hỏi:
    - Có điều gì lạ thế hở lão thiền sư?
    Vô Sắc đáp:
    - Dù tôi mới gặp cô nương lần đầu nhưng tôi coi cô nương cũng như cố nhân. Việc này tôi
    có thể nói thật cho cô nương hay. Cô nương có biết tờ giấy này kiếm thấy ở đâu không?
    Quách Tường hỏi:
    - Côn Luân Tam Thánh phái người đem đến, phải không?
    Vô Sắc thiền sư đáp:
    - Nếu chúng phái người đem tới thì không có gì lạ. Chính vì Thiếu Lâm trụ trì mấy trăm
    năm nay được mệnh danh là nguồn gốc võ học võ lâm nên thỉnh thoảng có những bực cao
    thủ đến khiêu khích để so sánh tài nghệ. lần nào có người dến chùa tỷ võ thì chúng tôi cũng
    khoản đãi tử tế, nếu có thể thoái thác cho xong, vì chúng tôi là người tu hành cần phải chú
    trọng đến hai điểm: Không hờn không giận và không được sinh cường tranh thắng. Nếu
    ngày ngày đánh nhau với người, còn gọi là đệ tử của Phật sao được.
    Quách Tường gật đầu nói:
    - Lão thiền sư nói rất phải.
    Vô Sắc tiếp:
    - Nhưng các võ sư đó đến chùa này không biểu diễn được vài thế võ thì trong người bứt rứt
    khó chịu. La Hán Đường của Thiếu Lâm Tự chuyên môn dùng lễ tiếp đãi các võ sư tới
    khiêu chiến.
    Quách Tường vừa cười vừa đáp:
    - Thế ra lão thiền sư chuyên môn phụ trách đánh nhau với người đấy à?
    Vô Sắc thiền sư gượng cười đáp:
    - Nếu có một võ sư tới khiêu chiến thì đệ tử của bổn đường cũng có thể đối phó, lão không
    cần phải ra tay. nhưng hôm nay thấy thân thủ của cô nương khác thường nên lão mới lên
    đấu thử xem.
    Quách Tường vừa cười vừa đáp:
  6. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Thế ra lão thiền sư tâng bốc tôi quá.
    - Chà, lão tăng nói càng xa vấn đề mất rồi. Không dám giấu cô nương, tờ giấy này chúng tôi
    lấy được trong tay tượng Phật Giáng Long La Hán trong La Hán Đường.
    - Ai để vào tay tượng Phật thế?
    Vô Sắc thiền sư gãi đầu một hồi rồi đáp:
    - Nào có biết. Thiết nghĩ chùa Thiếu Lâm có mấy trăm tăng chúng, nếu có người lên sao lại
    không ai trông thấy? Nhất là trong La Hán Đường lúc nào cũng có 8 đệ tử luôn phiên canh
    gác cả ngày lẫn đêm. Vừa rồi có hai người thấy trong tượng Phật có tờ giấy bay phất phơ,
    mà không thấy ai, thế mới lạ. Chúng vội vào báo cho phương trượng hay và phương trượng
    cho người gọi lão về là thế.
    Quách Tường nghe đến đó đã hiểu rõ ý nghĩ của Vô Sắc thiền sư, liền hỏi:
    - Có phải lão thiền sư nghĩ tôi thông đồng với Côn Luân Tam Thánh chăng? Tôi ở ngoài
    chùa quấy nhiễu để cho ba tên kia lẻn vào đặt giấy phải không?
    Vô Sắc thiền sư đáp:
    - Có khi nào lão nghĩ cô nương, nhưng lão phương trượng và Vô Tướng sư huynh thì quả có
    nghi ngờ cô nương. Vì hai vị đó thấy cô nương vừa rời khỏi chùa bỗng phát hiện tờ giấy
    này, như vậy họ không nghi sao được?
    Quách Tường liền đáp:
    - Tôi đã nói thật với lão thiền sư là tôi không quen biết ba tên ấy. Đại hòa thượng sợ quái
    gì? Mười ngày sau đây, nếu chúng dám tới, thì cứ đấu với chúng một trận, xem ai hơn ai
    kém, đã sao nào?
    Vô Sắc đáp:
    - Lão hòa thượng này có sợ gì hãi gì đâu? Nếu cô nương không liên can với chúng là lão này khỏi lo ngại nữa.
    Lúc này Quách Tường mới hay Vô Sắc thiền sư có lòng tốt với mình. Nàng nghĩ thầm:
    - Có lẽ lão hòa thượng chỉ sợ Côn Luân Tam Thánh quen biết mình, thì lúc đấu võ không
    biết xử trí ra sao cho phải! Lỡ tay một cái, có phải mất lòng ta không?
    Nghĩ đoạn, nàng liền nói:
    - Nếu bọn chúng tới đây, tỏ vẻ lịch sự mà yêu cầu nghiên cứu võ công với nhau thì thôi.
    Bằng không, đại hòa thượng cứ đánh cho chúng một mẻ nên thân. Cứ xem những chữ chúng
    viết trên tờ giấy này, đủ thấy chúng ngông cuồng bực nào...
    Đoạn nàng bỗng nghĩ ra một việc, lại lên tiếng:
    - Hay là trong chùa này có người đã thông đồng với chúng nên đã gài tờ giấy này vào bàn
    tay tượng Phật?
    Vô Sắc liền đáp:
    - Chúng tôi cũng đã nghĩ tới điều ấy, nhưng trong chùa này không ai dám phản trắc đâu!
    Hơn nữa, bàn tay của Phật Giáng Long La Hán cách mặt đất hơn ba trượng, ngày thường
    quét bụi cũng phải đóng giá leo lên. Còn người co khinh công cao siêu đến đâu cũng không
    nhảy lên tới trên ấy. Trong chùa này dù có tên phản nghịch đi chăng nữa, y cũng không thể
    nào nhảy cao như thế.
    Thấy Vô Sắc nói kỳ lạ như vậy, Quách Tường lại càng muốn được gặp mặt Côn Luân Tam
    Thánh để xem chúng là những nhân vật ra sao? Đồng thời nàng cũng muốn được xem Tam
    Thánh đấu võ với các tăng nhân trong chùa, xem ai được ai thua. Nhưng chùa Thiếu Lâm có
    lệ không tiếp đãi nữ khách, nàng chắc rằng không thể nào xem được trận đấu ngoạn mục
    ấy. Vô Sắc thiền sư thấy nàng cúi đầu nghĩ ngợi, lại tởng lầm nàng đang nghĩ kế hộ bổn
    chùa, liền nói:
    - Chùa Thiếu Lâm trong một ngàn năm nay, đã trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão
    táp, nhưng rút cuộc đều bình yên. Nay Côn Luân Tam Thánh đã quyết tâm khó dễ chúng
    tôi, thì chùa Thiếu Lâm này cũng không khi nào để cho họ làm mất oai phong đã gây trong
    ngàn năm qua được. Chỉ nửa tháng nữa là cùng, cô nương sẽ nghe thấy tin đồn của giang
    hồ, và sẽ biết Côn Luân Tam Thánh có phá hủy được chùa Thiếu Lâm này hay không?
    Nói tới đây, Vô Sắc thiền sư bỗng trở nên khẳng khái như hồi tráng niên. Thấy vậy, Quách
    Tường vừa cười vừa nói:
    - Hồi nãy đại hòa thượng nói không hờn giận tại sao bây giờ lại khẳng khái như thế? Chẳng
    lẽ bây giờ đại hòa thượng không phải là nhà sư sao? Thôi được, nửa tháng sau tôi xin chờ
    đợi tin mừng vậy!
    Nói xong, nàng nhảy lên lưng lừa rồi hai người cùng nhìn nhau tủm tỉm cười. Quách Tường
    thúc lừa phi thẳng xuống chân núi, lòng đinh ninh thế nào cũng phải xem cho kỳ được trận
    đấu này.
    Quách Tường nghĩ thầm:
    - Ta phải nghĩ ra một cách thật hoàn hảo để 10 ngày sau sẽ vào Thiếu Lâm Tự thưởng thức
    trận đấu hiếm có ấy. Nhưng chưa chắc bên Côn Luân Tam Thánh là những nhân vật cao thủ
    thực sự. Nếu chúng vừa ra tay tranh đấu đã bị bọn đại hòa thượng đánh ngã thì trận đấu ấy
    thật là chán ngắt! Quí hồ ba người đó có độ một nửa bản lãnh của ông ngoại hay của đại ca
    thì trận đấu đại náo chùa Thiếu Lâm mới náo nhiệt được.
    Nghĩ tới Dương Qua, nàng u uất vô cùng. Trong ba năm nay, nàng đã tìm kiếm khắp mọi
    nơi mà vẫn không thấy hình bóng của Dương Qua mà nàng vẫn nghĩ tới luôn:
    - Sự thật, ta có tìm thấy đại ca thì cũng thế thôi chứ có nghĩa lý gì dâu, mà ta còn mang mối
    tương tư sầu não nặng thêm! Sở dĩ Dương đại ca lánh mặt ta cũng chỉ muốn cho ta khỏi đau
    khổ. Huống chi chàng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, rốt cuộc vẫn hoàn không.
    Nhưng không hiểu sao ta vẫn cứ nhớ, vẫn muốn tìm chàng cho được.
    Nàng vừa đi vừa nghĩ, mặc con lừa xám đi đâu thì đi. Con vật ấy ngao du khắp núi Thiếu
    Thất, rồi di thẳng về phía Tây, không ...
    (thiếu một đoạn)
    ... trời và nói:
    - Ôm trường kiếm, trợn ngược lông mày, tại sao nước xanh và đá trắng lại rời rạc nhau như
    thế? Trên đời nếu không có bạn tri âm, dù sống lâu tới ngàn tuổi cũng vô ích!

  7. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    HỒI 2
    Bạch Y Thư Sinh
    --------------------------------------------------------------------------------
    Kim Dung
    Đoạn người nọ rút thanh y trường kiếm cất dấu dưới cây đàn.
    Quách Tường nghĩ thầm:
    -không ngờ người này văn võ toàn tài, ta xem thử kiếm pháp của y ra sao?
    Vừa khi ấy người nọ ung dung đi tới miềng đất trống ở trước mấy cây thông cổ, dùng mũi
    kiếm vẽ xuống đất mấy vạch. Quách Tường ngạc nhiên vô cùng, nghĩ thầm:
    -Trên thế gian này làm gì có kiếm pháp lạ lùng thế ấy?
    Chẳng lẽ dùng mũi kiếm vẽ loạn xạ trên mặt đất là có thể khắc địch, thắng thù được chăng?
    Người này quái dị quá, ta không thể dùng thường lý mà suy đoán chàng ta.
    Nàng vừa nghĩ vừa đếm thầm những nét kiếm của chàng vẽ trên mặt đất, chỉ thấy chàng nọ
    vạch ngang một nét, rồi vạch rộng mười chín nét nữa. Kiếm thế vẫn không biến đổi, cứ từ
    trái vạch sang phải, mỗi một thế cách nhau một thước. Quách Tường liếc mắt nhìn xuống
    những nét vẽ suýt cười thành tiếng. Thì ra đó có phải là kiếm pháp quái dị gì đâu! Chàng
    ta dùng mũi kiếm vẽ một bàn cờ lớn rồi vẽ một cái vòng tròn phía bên góc trái và phía dưới
    góc phải kẻ vạch một chữ X. Lúc này Quách Tường đã biết bàn cờ này là bàn cờ vây. Tất
    nhiên nàng cũng muốn biết người nọ bày cờ ra sao, những khuyên tròn là quân trắng, những
    chữ X là quân đen. Đoạn chàng ta khuyên một khuyên nữa ở trên góc trái, cách chỗ khuyên
    lúc nãy chừng ba ô và cách khuyên đó chừng hai ô lại vạch một chữ X.
    Khi chàng ta đặt đến quân thứ mười hai thì tỏ vẻ chần chừ, không biết bỏ quân lấy thế
    cờ hay tranh lấy nơi biên góc, chỉ thấy cầm mũi kiếm xuống đất, cúi đầu ngẫm nghĩ.
    Quách Tường nói thầm:
    -Thì ra người này cũng thích tịch mịch như ta, ở trong núi sâu đánh đàn, lấy chim chóc làm
    tri âm, đánh cờ mà không có đối thủ, đành phải đấu với mình.
    Người nọ nghĩ ngợi một hồi, liền giở những thế cờ kỳ lạ từ Nam chí Bắc rồi tranh cướp từng
    bước một cho tới phúc địa ở Trung Nguyên, nhưng vì lúc bố cục quân cờ trắng kém mất
    một nước nên trước sau vẫn bị lép vế. Khi đánh tới nước thứ mười ba thì thế cờ quân trắng
    nguy hiểm vô cùng nhưng chàng vẫn cố hết sức nghĩ cách chống đỡ. Quách Tường thấy vậy
    không nhịn được buột miệng la lớn:
    -Sao không bỏ Trung Nguyên phản công lấy Tây Vực có hơn không?
    Người nọ rùng mình rồi thấy ở phía Tây bên bàn cờ có một chỗ trống rộng lớn. Nếu nhân
    lúc đánh cướp này mà đặt luôn hai quân cờ xuống trước, thì dù có bỏ chỗ giữa vẫn không
    phân thắng bại. Người nọ thấy Quách Tường lên tiếng nhắc nhở như vậy, liền ngẩng mặt
    lên trời, cả cười rồi luôn miệng nói:
    -Hay! Hay!
    Tiếp theo người nọ đi thêm mấy nước, đoạn đột nhiên nghĩ ra có người đứng bên cạnh vội
    vứt trường kiếm xuống đất và hỏi:
    -Vị cao nhân nào vừa chỉ nước cờ cao đó thế? Tại hạ cảm ơn vô cùng.
    Nói xong chàng ta quay về phía Quách Tường ẩn núp, cúi đầu vái.
    Quách Tường thấy người nọ mặc áo dài, mắt sâu, má hõm, trạc độ ba mươi tuổi. Xưa nay
    nàng vẫn quen tính phóng túng, không hề hiềm nghi nam nữ gì cả, nên từ trong bụi cây lướt
    ra, vừa cười vừa nói:
    -Vừa rồi nghe tiên sinh tấu đàn, khiến Bách cầm trong núi cũng phải đến quây quần nơi
    đây, tiểu muội thật cảm phục vô cùng. Sau thấy tiên sinh vẽ bàn cờ trên mặt đất, cầm kiếm
    đi nước cờ, tiểu muội thấy không sao nhịn được mới lên tiếng xen vào. Mong tiên sinh thứ
    lỗi cho!.
    Người nọ thấy Quách Tường là một thiếu nữ ngạc nhiên vô cùng. Về sau chàng nhận thấy
    Quách Tường là người biết thưởng thức ngón đàn của mình, lại càng cao hứng tiếp:
    -Chắc là cô nương rất thông hiểu cầm lý, vậy chẳng hay cô nương vui lòng cho tiểu sinh
    nghe vài bản đàn không?
    Quách Tường vừa cưới vừa đáp:
    -Tuy mẹ tôi có dạy tôi gảy đàn thật, nhưng so với tài thần kỳ của tiên sinh thì thật kém xa.
    Nhưng tôi đã được nghe điêu khúc của tiên sinh rồi, nên bây giờ không gảy một bản cho
    tiên sinh nghe lại thì thật không phải! Vậy tôi xin gảy một khúc vậy, nhưng xin tiên sinh
    chớ cười nhé!
    Người nọ đáp:
    -Đâu dám!
    Chàng vội hai tay trao đàn tới trước mặt Quách Tường. Quách Tường thấy cây đàn rất cổ có
    nhiều chỗ nứt nẻ, càng tỏ ra thâm niên. Khi nàng giơ tay ra đón, thấy cây đàn đó nhẹ lắm.
    Nàng liền lên dây đàn và gảy luôn một khúc cho chàng nọ nghe. Thủ pháp của Quách
    Tường tất nhiên không có gì là xuất kỳ cả, nhưng người nọ vừa nghe, mặt vừa tỏ sắc kinh
    hãi, vừa mừng rỡ. Chàng biết bản đàn của Quách Tường gảy đây xuất xứ từ kinh thi, ý
    nghĩa của bài thi nói: Một đâng truợng phu đang ngao du ở trong núi, tại một dòng suối,
    một mình đi lại, tuy vẻ mặt tiều tuỵ và tịch mịch không có bạn, nhưng chí hương của người
    đó rất cao khiết, không bao giờ cải biến".
    Người nọ thấy Quách Tường gảy đúng tâm trạng của mình, nên cảm khái vô cùng. Tới khi
    Quách Tường gảy xong, mà người nọ vẫn còn thấy ngây ngất đứng ngẩn người.
    Quách Tường đặt nhẹ cây đàn xuống, quay mình bước ra khỏi bụi cây thông, vừa lớn tiếng
    ca bài hát vừa rồi, vừa vẫy con lừa xám tới. Nàng nhảy lên lừa thủng thẳng đi vào trong
    rừng rậm.
    Hai ngày sau, nàng đang đi. Bỗng sực nhớ tới việc Côn Luân Tam Thánh hẹn ngày đấu với
    Thiếu Lâm cao tăng, liền bấm đốt ngón tay tính toán, mới hay từ ngày nàng đại náo Thiếu
    Lâm Tự đến nay đã được mười ngày.
    Sáng hôm sau, mới sáng tinh sương, nàng thức dậy, cúi đầu ngẫm nghĩ nhưng vẫn không
    tìm ra cách để lẻn vào trong chùa để xem một cuộc so tài hiếm có ấy. Bỗng nàng chợt nghĩ:
    "Ta tuy là con gái của mẹ ta nhung sao ta không thông minh bằng mẹ ta? Bất cứ việc gì mẹ
    ta chỉ cau mày một cái là nghĩ ra được mười mấy diệu kế ngay. Còn sao ta lại dốt thế, nghĩ
    mãi mà không ra một kế nào. Thôi được bây giờ ta hãy đến chùa ngoài xem rồi sẽ liệu
    sau. Biết đâu các tăng nhân bận đối phó ngoại địch, chẳng quan tâm ngăn cản ta vào cũng
    nên".
    Sáng hôm đó nàng ăn qua loa chut lương khô cho đỡ đói rồi quay trở lại chùa Thiếu Lâm.
    Nàng đi tới chỗ cách chùa chừng mười dặm thì bỗng nghe tiếng vó ngựa, nguớc mắt nhìn
    thấy có ba người ở đờng núi bên phía trái cưỡi ngựa đi tới.
  8. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Đoạn người nọ rút thanh y trường kiếm cất dấu dưới cây đàn.
    Quách Tường nghĩ thầm:
    -không ngờ người này văn võ toàn tài, ta xem thử kiếm pháp của y ra sao?
    Vừa khi ấy người nọ ung dung đi tới miềng đất trống ở trước mấy cây thông cổ, dùng mũi
    kiếm vẽ xuống đất mấy vạch. Quách Tường ngạc nhiên vô cùng, nghĩ thầm:
    -Trên thế gian này làm gì có kiếm pháp lạ lùng thế ấy?
    Chẳng lẽ dùng mũi kiếm vẽ loạn xạ trên mặt đất là có thể khắc địch, thắng thù được chăng?
    Người này quái dị quá, ta không thể dùng thường lý mà suy đoán chàng ta.
    Nàng vừa nghĩ vừa đếm thầm những nét kiếm của chàng vẽ trên mặt đất, chỉ thấy chàng nọ
    vạch ngang một nét, rồi vạch rộng mười chín nét nữa. Kiếm thế vẫn không biến đổi, cứ từ
    trái vạch sang phải, mỗi một thế cách nhau một thước. Quách Tường liếc mắt nhìn xuống
    những nét vẽ suýt cười thành tiếng. Thì ra đó có phải là kiếm pháp quái dị gì đâu! Chàng
    ta dùng mũi kiếm vẽ một bàn cờ lớn rồi vẽ một cái vòng tròn phía bên góc trái và phía dưới
    góc phải kẻ vạch một chữ X. Lúc này Quách Tường đã biết bàn cờ này là bàn cờ vây. Tất
    nhiên nàng cũng muốn biết người nọ bày cờ ra sao, những khuyên tròn là quân trắng, những
    chữ X là quân đen. Đoạn chàng ta khuyên một khuyên nữa ở trên góc trái, cách chỗ khuyên
    lúc nãy chừng ba ô và cách khuyên đó chừng hai ô lại vạch một chữ X.
    Khi chàng ta đặt đến quân thứ mười hai thì tỏ vẻ chần chừ, không biết bỏ quân lấy thế
    cờ hay tranh lấy nơi biên góc, chỉ thấy cầm mũi kiếm xuống đất, cúi đầu ngẫm nghĩ.
    Quách Tường nói thầm:
    -Thì ra người này cũng thích tịch mịch như ta, ở trong núi sâu đánh đàn, lấy chim chóc làm
    tri âm, đánh cờ mà không có đối thủ, đành phải đấu với mình.
    Người nọ nghĩ ngợi một hồi, liền giở những thế cờ kỳ lạ từ Nam chí Bắc rồi tranh cướp từng
    bước một cho tới phúc địa ở Trung Nguyên, nhưng vì lúc bố cục quân cờ trắng kém mất
    một nước nên trước sau vẫn bị lép vế. Khi đánh tới nước thứ mười ba thì thế cờ quân trắng
    nguy hiểm vô cùng nhưng chàng vẫn cố hết sức nghĩ cách chống đỡ. Quách Tường thấy vậy
    không nhịn được buột miệng la lớn:
    -Sao không bỏ Trung Nguyên phản công lấy Tây Vực có hơn không?
    Người nọ rùng mình rồi thấy ở phía Tây bên bàn cờ có một chỗ trống rộng lớn. Nếu nhân
    lúc đánh cướp này mà đặt luôn hai quân cờ xuống trước, thì dù có bỏ chỗ giữa vẫn không
    phân thắng bại. Người nọ thấy Quách Tường lên tiếng nhắc nhở như vậy, liền ngẩng mặt
    lên trời, cả cười rồi luôn miệng nói:
    -Hay! Hay!
    Tiếp theo người nọ đi thêm mấy nước, đoạn đột nhiên nghĩ ra có người đứng bên cạnh vội
    vứt trường kiếm xuống đất và hỏi:
    -Vị cao nhân nào vừa chỉ nước cờ cao đó thế? Tại hạ cảm ơn vô cùng.
    Nói xong chàng ta quay về phía Quách Tường ẩn núp, cúi đầu vái.
    Quách Tường thấy người nọ mặc áo dài, mắt sâu, má hõm, trạc độ ba mươi tuổi. Xưa nay
    nàng vẫn quen tính phóng túng, không hề hiềm nghi nam nữ gì cả, nên từ trong bụi cây lướt
    ra, vừa cười vừa nói:
    -Vừa rồi nghe tiên sinh tấu đàn, khiến Bách cầm trong núi cũng phải đến quây quần nơi
    đây, tiểu muội thật cảm phục vô cùng. Sau thấy tiên sinh vẽ bàn cờ trên mặt đất, cầm kiếm
    đi nước cờ, tiểu muội thấy không sao nhịn được mới lên tiếng xen vào. Mong tiên sinh thứ
    lỗi cho!.
    Người nọ thấy Quách Tường là một thiếu nữ ngạc nhiên vô cùng. Về sau chàng nhận thấy
    Quách Tường là người biết thưởng thức ngón đàn của mình, lại càng cao hứng tiếp:
    -Chắc là cô nương rất thông hiểu cầm lý, vậy chẳng hay cô nương vui lòng cho tiểu sinh
    nghe vài bản đàn không?
    Quách Tường vừa cưới vừa đáp:
    -Tuy mẹ tôi có dạy tôi gảy đàn thật, nhưng so với tài thần kỳ của tiên sinh thì thật kém xa.
    Nhưng tôi đã được nghe điêu khúc của tiên sinh rồi, nên bây giờ không gảy một bản cho
    tiên sinh nghe lại thì thật không phải! Vậy tôi xin gảy một khúc vậy, nhưng xin tiên sinh
    chớ cười nhé!
    Người nọ đáp:
    -Đâu dám!
    Chàng vội hai tay trao đàn tới trước mặt Quách Tường. Quách Tường thấy cây đàn rất cổ có
    nhiều chỗ nứt nẻ, càng tỏ ra thâm niên. Khi nàng giơ tay ra đón, thấy cây đàn đó nhẹ lắm.
    Nàng liền lên dây đàn và gảy luôn một khúc cho chàng nọ nghe. Thủ pháp của Quách
    Tường tất nhiên không có gì là xuất kỳ cả, nhưng người nọ vừa nghe, mặt vừa tỏ sắc kinh
    hãi, vừa mừng rỡ. Chàng biết bản đàn của Quách Tường gảy đây xuất xứ từ kinh thi, ý
    nghĩa của bài thi nói: Một đâng truợng phu đang ngao du ở trong núi, tại một dòng suối,
    một mình đi lại, tuy vẻ mặt tiều tuỵ và tịch mịch không có bạn, nhưng chí hương của người
    đó rất cao khiết, không bao giờ cải biến".
    Người nọ thấy Quách Tường gảy đúng tâm trạng của mình, nên cảm khái vô cùng. Tới khi
    Quách Tường gảy xong, mà người nọ vẫn còn thấy ngây ngất đứng ngẩn người.
    Quách Tường đặt nhẹ cây đàn xuống, quay mình bước ra khỏi bụi cây thông, vừa lớn tiếng
    ca bài hát vừa rồi, vừa vẫy con lừa xám tới. Nàng nhảy lên lừa thủng thẳng đi vào trong
    rừng rậm.
    Hai ngày sau, nàng đang đi. Bỗng sực nhớ tới việc Côn Luân Tam Thánh hẹn ngày đấu với
    Thiếu Lâm cao tăng, liền bấm đốt ngón tay tính toán, mới hay từ ngày nàng đại náo Thiếu
    Lâm Tự đến nay đã được mười ngày.
    Sáng hôm sau, mới sáng tinh sương, nàng thức dậy, cúi đầu ngẫm nghĩ nhưng vẫn không
    tìm ra cách để lẻn vào trong chùa để xem một cuộc so tài hiếm có ấy. Bỗng nàng chợt nghĩ:
    "Ta tuy là con gái của mẹ ta nhung sao ta không thông minh bằng mẹ ta? Bất cứ việc gì mẹ
    ta chỉ cau mày một cái là nghĩ ra được mười mấy diệu kế ngay. Còn sao ta lại dốt thế, nghĩ
    mãi mà không ra một kế nào. Thôi được bây giờ ta hãy đến chùa ngoài xem rồi sẽ liệu
    sau. Biết đâu các tăng nhân bận đối phó ngoại địch, chẳng quan tâm ngăn cản ta vào cũng
    nên".
    Sáng hôm đó nàng ăn qua loa chut lương khô cho đỡ đói rồi quay trở lại chùa Thiếu Lâm.
    Nàng đi tới chỗ cách chùa chừng mười dặm thì bỗng nghe tiếng vó ngựa, nguớc mắt nhìn
    thấy có ba người ở đờng núi bên phía trái cưỡi ngựa đi tới.
    Ba con ngựa đó, một xanh, một vàng một trắng đều to lớn khoẻ mạnh, bốn chân rất dài,
    bước đi nhanh nhẹn. Chỉ thoáng cái lướt qua mặt Quách Tường thẳng lên chùa. Ba người
    ấy đèu tuổi năm mươi, mặc áo vai màu xanh lưng ngựa còn treo một cái túi đựng khí giới.
    Quách Tường nghĩ: "Ba người này đều là những tay võ nghệ cao cường, nên mới giám đem
    khí giới lên Thiếu Lâm như vậy, có lẽ là Côn Luân Tam Thánh cũng nên. Nếu ta chậm một
    bước có lẽ phải lỡ mất dịp may không?".
    Nghĩ đoạn nàng bèn vỗ vào mông con lừa một cái, con vật đó nhửng lên, hí một tiếng thật
    dài, rồi phi bốn vó đuổi theo ba ông già nọ. Con lừa xám đó tuy thân hình rát nhỏ nhưng
    chạy rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã đuôi theo tới phía sau ba người nọ. Lúc này Quách
    Tường mới thấy rõ ông già cưỡi ngựa xanh thân hình bé nhỏ, ông già cưỡi lừa xám rất gầy
    và rất cao. Cả ba người không ai dùng yên cả.
    Nàng nhìn kỹ ba con ngựa, thấy con nào con nấy lông bờm rất dài và lông chân phết dưới
    đất, khác hằn những con ngựa thuờng ở miền Trung Thổ.
    Ba con ngựa leo núi, vượt lãnh như đi ở đất bằng vậy. Ba ông già thấy Quách Tường phóng
    lừa đuôi theo, liền quất roi cho ban con ngựa phóng nhanh nước đại, lát sau con lừa xám
    của Quách Tường đã bị ba con ngựa kia bỏ rất xa, nàng liền quất roi liên tiếp vào con lừa
    nhưng không sao theo kịp được.
    Hai ông già cỡi ngựa xanh và ngựa vàng quay đầu lại nhìn, thấy Quách Tường là một thiếu
    nữ trẻ tuổi mà một thân một mình dám lên núi này, kể cũng lạ.
    Quách Tường thúc lừa theo dăm ba dặm nữa thì đã mất hút hình bóng của ba ông già họ.
    Con lừa xám của nàng đã bắt đầu thấm mệt, hơi thở hổn hển, có vẻ uể oải. Quách Tường
    thét lớn:
    -Con súc sinh này thật vô dụng! Ngày thường thì hay giở trò giở quẻ, không bảo chạy
    nhanh thì cứ chạy nhanh, bây giờ cô nương muốn mày chạy nhanh thì lại không chạy nhanh
    được. Thật đáng ghét!
    Nàng thấy thúc mãi cũng vô dụng liền nhảy xuống khỏi mình lừa đi vào trong một cái đình
    đã nghỉ ngơi, để mặc con lừa xám uông nước suối cạnh đường.
    Lát sau nàng nghe tiếng vó ngựa vọng tới. Thì ra ba ông già phi ngựa lúc nãy đang quay
    lại, nàng ngạc nhiên vô cùng, liền nghĩ: "Ba người đó quay trơ lại làm gì? Không lẽ chẳng
    đủ cao tăng của Thiếu Lâm Tự đấu chăng.
    Nàng còn đang nghĩ ngợi thì ba ông già vừa phi ngựa tới, rồi cùng nhảy xuống đất, để cho
    ngựa nghỉ ngơi. Nàng định thần nhìn mặt ba người nọ.
    Người lùn mặt đỏ như chu sa, mũi đỏ như lửa, mồm tủm tỉm cười trông lão thật đáng mến.
    Còn ông già cao như cây tre thì măt xám xanh hình như suốt năm không ra ánh nắng bao
    giờ. Thân hình và mặt mũi của ông này so với ông già lùn tương phản hẳn. Còn ông già
    thứ ba, dung mạo bình thường, không có gì lạ, chỉ phải sắc mặt vàng khè, tựa nhu đang ốm
    nặng vậy. Long hiếu kỳ thúc đẩy, Quách Tường lên tiếng hỏi:
    -Ba bị lão tiên sinh đã tới Thiếu Lâm Tự chưa? Tại sao ba vj lên rồi trở xuống,
    Ông già áo xanh liếc nàng một cái, hình như có vẻ trách móc sao nàng dám hỏi bậy bạ,
    xem vào chuyện chẳng ăn thua gì với nàng?.
    Ông già mũi đỏ mặt hồng cười đáp:
    -Tại sao cô nương biết chúng ta lên Thiếu Lâm?
    Quách Tường đáp:
    -Con đường này là độc đạo, người đã theo đường này nếu không lên Thiếu Lâm thì đi đâu
    chứ?
    Ông già mặt hồng đáp:
    -Cô nương nói rất đúng, còn cô nương đi đâu vậy?
    Quách Tường đáp:
    -Ba vị lên Thiếu Lâm Tự, tôi cũng lên đó.
    Ông già mặt xanh chen vào:
    -Xưa nay Thiếu Lâm Tự cấm đàn bà con gái lên đó và cũng cầm người ngoài mang khí giới
    vào chùa.
    Giọng ông già rất ngạo mạn, thân hình rất cao nên lúc nói chuyện mắt của ông nhìn qua đầu
    Quách Tường, chớ không nhìn vào mặt. Quách Tường có vẻ tức giận, tiếp:
    -Thế sao các ông lại cũng mang khí giới? Cái túi đeo trên lưng ngựa khi, chẳng phải khí
    giới là gì?
    Ông già mặt xanh lạnh lùng đáp:
    -Cô khác, chúng tôi khác, so sanh sao được.
    Quách Tường cười nhạt một tiếng rồi tiếp:
    -Ba người có gì khác nhau đâu? Chẳng nhẽ lại ngang tàng hơn tôi hay sao? Chẳng hay Côn
    Luân Tam Thánh đấu với bọn hoà thượng trên chùa Thiếu Lâm chưa? Ai thắng, ai bại?
    Nghe nói đến bồn chữ Côn Luân Tam Thánh ai nấy cũng đều biến sắc. Ông già mặt đỏ lại
    hỏi:
    -Cô bé kia, sao cô biết chuyện Côn Luân Tam Thánh?
  9. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Quách Tường đáp:
    -Sao tôi lai không biết!
    Ông già mặt xanh đột nhiên tiến một bước quát lớn:
    -Tên họ của mi là gì? Môn hạ ai? Lên Thiếu Lâm Tự làm gì?
    Quách Tường trợn mắt ngược mắt lên, đáp:
    -không việc gì đến ông!
    Ông già mặt xanh lại càng tức giận thêm, vì từ khi ra đời tới giờ, mấy chục năm được mọi
    người kính trọng, không ai dám chống chọi với ông nửa lời, nên giơ tay định tát nàng một
    cái bạt tai. Nhưng y sực nghĩ lại: "Chẳng lẽ ta là người lớn mà đi bắt nạt trẻ thơ như vậy
    thật không đẹp chút nào, vả lại thân phận ta cao quí như thế, khi nào lại gây gổ với một đứa
    trẻ nhỏ như vậy.?"
    Nghĩ đoạn y lướt tới giơ tay định rút thanh kiếm đeo lưng Quách Tường ra. Động tác của y
    nhanh vô cùng. Quách Tường chỉ thấy một luồng gió lạnh thoáng qua và bóng người thấp
    thoáng một cái, thanh kiếm của nàng đã bị người lấy mất.
    Đột nhiên không kịp đề phòng, bj người ta cướp mất vũ khí, nàng xấu hổ vì từ khi bước
    chân vào giang hồ chưa bao giờ bị thất thế như vậy. Kể võ công và lịch duyệt của Quách
    Tường như thế mà bước chân vào giang hồ kể cũng táo bạo lắm. Nhưng người trong võ lâm
    đều biết nàng là con gái Quách Tỉnh, ngay trong giới Bàng môn tả đạo các tay cao thủ cũng
    biết tiếng nàng. Hơn nữa người ta cũng nể mặt Quách Tỉnh và Dương Qua.
    Quách Tường rất đẹp, tính hào phóng và hiếu khách, không bao giờ phân biệt gia cấp vì bất
    cứ một ai. Thỉnh thoảng nàng còn mua rượu mời cả bọn côn đồ hay những kẻ buôn bán
    rong nhậu nhẹt. Vì thế nàng bước chân vào giang hồ, tuy gặp rất nhiều phong ba hiểm ác
    mà đều thoát khỏi và từ xưa tới nay nàng cũng chưa hề bị thất thế bao giờ.
    Lúc này ông già mặt xanh bỗng nhiên cươp mất thanh bảo kiếm của nàng, khiến nàng
    cuống lên, không biết xử lý ra sao? Nếu tiến lên giật lại thì nàng tin rằng tài nghệ võ công
    của mình còn kém xa người ấy, còn chịu thua như vậy thì nàng xốn xang lắm.
    Ông già mặt xanh dùng ngón tay giữa và ngón tay trỏ bên trái, kẹp chặt cái bao kiếm lanh
    lùng nói:
    -Thanh kiếm của mi, lão tạm giữ. Mi dám vô lễ với anh em ta, có lẽ tại cha mẹ và sư
    trưởng ngươi thiếu dạy dỗ mà nên! Mi về bảo cha mẹ hay sư trưởng mi tới hỏi ta để lấy lại
    thanh kiếm này; rồi ta sẽ dạy cho họ một bài học.
    Những lời đó khiến Quách Tường tức giận đến đỏ mặt. Ông già đã lớn tiếng mắng nhiếc
    nàng là đứa con không có gia giáo. Nàng nghĩ thầm: "được lắm, người chửi ta mà còn chửi
    ông bà cha mẹ ta nữa! Người có bản lãnh thông thiên hay sao mà làm phách đến thế?"
    Nàng định thần giây lát, cố nén long tức giận , rồi hỏi:
    -Ông tên là gì?
    Ông già mặt xanh dùng giọng mũi hừ một tiếng, rồi đáp:
    -Ai bảo mi hỏi tên họ ta một cách vô phép như vậy? Mi nên hỏi như thế này "Cháu không
    dám, xin thỉnh giáo lão tiền bối quí tính đại danh là gì?"
    Quách Tường cả giận vội trả lời;
    -Tôi cứ thích hỏi ông tên là gì đấy, ông nói hay không tuỳ ông, tôi cũng chẳng cần! Thanh
    kiếm đó có đáng là bao, ông lớn tuổi rồi mà không biết tự trọng, lấy trộm và cướp của người
    ta. Tôi cũng chẳng cần đòi lại làm gì nữa.
    Nói xong nàng quay mình định đi khỏi thạch đình. Bỗng nàng thấy một bóng đỏ thấp
    thoáng, thì ra ông già mặt đỏ đã nhảy ra phía trước ngăn lại, mắt lim dim, mồm tủm tỉm
    cười nói:
    -Con gái gì mà nóng tính thế? Sau này về nhà chồng làm dâu người ta, khi nào mẹ chồng
    để cho cô nóng nảy thế đâu. Để lão nói cho cô hay, chúng ta đây là ba anh em sư huynh
    đệ, mấy ngày hôm nay từ Tây Vực đi hàng vạn dặm đường tới Trung Nguyên này.
    Quách Tường bĩu môi, ngắt lời:
    -Ông không nói tôi cũng biết, trong Thần Châu Trung Nguyên chúng tôi xưa nay không ai
    nghe danh hiệu các ông.
    Ba ông già đưa mắt nhìn nhau, ông già mặt đỏ tiếp:
    -Xin hỏi cô nương, tôn sư là vị nào thế?
    Quách Tường ở chùa Thiếu Lâm đã không chịu nói rõ tên cha mẹ ra, lúc này vì quá tức giận
    nên nàng liền đáp:
    -Cha tôi họ Quách tên Tỉnh. Mẹ tôi họ Hoàng tên Dung, tôi không có sư phụ, võ nghệ của
    tôi là do cha mẹ tôi dạy qua loa đó thôi!
    Ba ông già đưa mắt nhìn nhau, ông già mặt xanh lẩm bẩm:
    " Quách Tỉnh? Hoàng Dung? Họ thuộc môn nào, phái nào thế! Là đệ tử của ai?"
    Quách Tường nghe ông già mặt xanh nói như vậy, càng tức thêm, liền nghĩ:
    -"Cha mẹ ta tiếng tăm lừng lẫy, chưa nói đến người trong võ lâm, ngay đến bá tánh tầm
    thường cũng biết tiếng Quách đại hiệp đã vì nghĩa thủ thành Tương Dương".
    Nhưng ba ông già nọ thấy không có vẻ gì là giả dối cả, nàng động lòng hiểu ngay: Ba người
    này là Côn Luân Tam Thánh ở tận Tây Vực, võ nghệ của họ cao siêu như vậy mà xưa nay
    không hề nghe cha mẹ ta nói tới. Như vậy, họ không biết cha mẹ mình cũng không có gì
    lạ. Chắc họ ẩn nấp trong thâm sơn cùng cốc để tập luyện võ nghệ, nên không biết một tí gì
    về bên ngoài".
    Nghĩ đến đây nàng liền hết giận mới trả lời:
    -Tôi họ Quách tên Tường. Còn ba vị quí danh tên là gì?
    Ông già mặt đỏ cười hì hì đáp:
    -Tốt lắm, con bé mới đây dữ quá, mà đã hiền ngay. Vậy mới phải đạo tôn kính bề trên.
    Ông vừa nói vừa chỉ ông già mặc áo vàng tiếp:
    _Đây là Đại sư ca của chúng tôi họ Phan, tên Thiên Canh, tôi là nhị sư huynh họ Phương
    tên là Thiên Lao
    Đoạn ông chỉ ông già mặt xanh nói:
    -Vị này là tam sư đệ, họ Vệ, tên là Thiên Vọng. Ba anh em chúng tôi lấy chữ Thiêm làm
    đệm.
    Quách Tường vừa nghe vừa lẩm nhẩm, rồi nói tiếp:
    -Chẳng hay ba vị còn lên Thiếu Lâm nứa không? Và ba vị đã đấu với bọn hoà thuợng
    chứ? Võ nghệ bên nào mạnh hơn?
    Ông già mặt xanh nghe nàng hỏi thế liền buột miệng kêu lên "ủa" một tiếng rồi lớn tiếng
    quát:
    _Sao chuyện gì ngươi cũng biết hết vậy hử? Chuyện thí võ của chúng ta với các hoà thượng
    ở Thiếu Lâm Tự trên thiên hạ này chưa ai biết tới, mà mi đã biết rồi, tại sao? Nói mau?
    Vừa nói ông già mặt xanh vừa tiến tới truớc mặt Quách Tường, vẻ mặt giận dữ nhìn thẳng
    vào mặt nàng. Thấy thế Quách Tường liền nghĩ thầm:
    "Có khi nào ta chịu cho người uy hiếp dễ dàng. Sự thật ta nói cho mi biết cũng không sao,
    nhưng người có thái độ hung ác như thế mãi thì ta không thèm nói cho mi biết đâu."
    Đoạn nàng trợn mắt nhìn ông già mặt xanh lạnh lùng đáp:
    -Cái tên ông xấu xí lắm, sao ông không đặt là Thiên Aực có hơn không?
    Vệ Thiên Vọng cả giận hỏi:
    -ngươi nói gì hả?
    Quách Tường đáp:
    -người hung ác như ông, quả thật tôi chưa từng trông thấy! Đã lấy trộm và cướp của tôi mà
    lại còn hung hãn như vậy không phải là Thiên Aực trên trời xuống thế là gì?
    Thiên Vọng kêu mấy tiếng "Ồ, ồ" tựa như tiếng thú rống. Ngực y đột nhiên phồng căng lên
    to gấp đôi lúc bình thường, đầu tóc lẫn lông mày dường như dựng đứng. Ông già mặt đó,
    tức Phương Thiên Lao vội gọi:
    -Tam đệ chớ nổi nóng!
    Kế ông già mặt đỏ vội nắm tay Quách Tường giựt về phía sau hơn hai trượng, còn ông thì
    đứng chắn giữa. Quách Tường thấy Vệ Thiên Vọng nổi giận, đoán thầm "Nếu y ra tay, thế
    khí mạnh không thể tưởng tượng". Nàng kinh hãi vô cùng. Liền đó Vệ Thiên Vọng dùng
    tay phải nắm cán vừa rút đoản kiếm khỏi bao, còn tay trái đưa hai ngón tay kẹp chặt lấy lưỡi
    kiếm, dùng sức bẻ nghe "cắc", thanh kiếm gãy làm đôi. Rồi y cắm thanh kiếm đó vào trong
    bao rồi nói:
    -Ai thèm lấy thanh đoản kiếm vô dụng này làm gì?
    Quách Tường thấy sức của hai ngón tay ông già đó mạnh đến thế cũng sờn lòng khiếp sợ và
    nghĩ thầm:
    -Ngón tay của y tuy không bằng môn Đàn chỉ Thần thông của ông ngoại ta nhưng sức mạnh
    cũng hiếm thấy! Ta mà bị đâm một cái, nếu không chết cũng bị thương rất nặng."
    Vệ Thiên Vọng thấy Quách Tờng biến sắc, trong lòng khoái trí, cười ha hả một hồi. Đột
    nhiên nghe "cạch" một cái, đỉnh thạch đình phát nứt và cả một vật gì rơi khiến mọi người
    thất kinh. Khi định thần nhìn kỹ xem vật gì từ trên nóc mới rơi, thì càng kinh dị thêm vì là
    một vị đại hán trạc trung niên, mặc áo trắng hai tay ôm đàn, đang nằm dưới đất ngủ say.
    -Kìa sao tiên sinh lại ở đây?
    Thì ra người đó là thư sinh gảy đàn mà Quách Tường đã mấy hôm trước gặp trong rừng
    thông.
    Mắt vẫn nhắm nghiền, mồm lẩm bẩm như ngâm nga, đột nhiên nghe Quách Tường gọi
    người ấy bèn mở mắt ra ngồi dậy, lên tiếng hỏi:
    -Cô nương ở đây à? Tiểu sinh đi tìm khắp nơi mà không thấy, không ngờ lại gặo nơi này.
    Quách Tường đáp:
    -Tiên sinh kiếm tôi có việc gì chăng?
    Người nọ đáp:
    -Vì tôi quên thỉnh giáo quí tánh đại danh của cô nương.
    Quách Tường lại nói:
    -Tiên sinh hà tất dùng đến câu quí tánh đại danh, nó có vẻ văn chương quá tôi chẳng thích
    chút nào.
    Người đó ngẩn người giây lát rồi vừa cười vừa nói:
    -ừ phải đấy! Càng giở trò văn vẻ hão càng làm bộ làm tịch bao nhiêu lại càng không có
    thực tài thực học bấy nhiêu. Những hạng người đó chỉ lừa dối được những ông già nhà quê
    được thôi!
    Nói xong chàng liếc mắt nhìn Thiên Vọng rồi cười nhạt mấy tiếng. Quách Tường cả mừng
    nghĩ thầm: "không ngờ người này hiểu biết ý nghĩa câu nói của mình nhanh chóng như vậy,
    còn lên tiếng giúp đỡ ta nữa"
    Vệ Thiên Vọng vị chàng thư sinh nọ mỉa mai, bèn trợn mắt, sắc mặt càng xám xanh hơn
    trước, cất tiếng hỏi:
    -Ngài là ai?
    Thư sinh nọ không thèm trả lời, cứ mải nói chuyện với Quách Tường, cất tiếng hỏi:
    -Cô nương tên gì nhỉ?
    Quách Tường đáp:
    Tôi họ Quách tên Tường.
    Người nọ vỗ tay la lớn:
    -Ủa tôi quả thật có mắt mà không thấy Thái Sơn. Thế ra cô nương đã lừng danh bốn bể.
    Lệnh tôn Quách Tỉnh đại hiệp, lệnh đường Hoàng Dung, trừ mấy tên vô ý, vô thức không
    biết đến thôi, còn trên giang hồ ai ai không biết lệnh tôn lệnh đường. Hai vị ấy văn vó song
    toàn: đao thương kiếm kích quyền chưởng khí công, cầm kỳ thi hoạ thi ca từ phú không
    môn nào không biết, thật là thiên hạ vô song. Có ngờ đâu mây tên ngông cuồng không biết
    danh tiếng hai vị ấy.
    Quách Tường khoái chí vô cùng nghĩ "Té ra người đã núp trên đình nghe thấy ta đối đáp với
    ba người kia rồi, chứ sự thực người có biết cha mẹ ta là người như thế nào đâu! Ta thứ hai
    mà gọi ta là Đại cô nương, còn nói cha ta biết thi hoạ ca cầm nữa, thật là buồn cười quá!
    Nghĩ tới đó, nàng liền lên tiếng hỏi:
    -Thê tiên sinh tên gì?
    Người nọ đáp:
    -Tôi tên Hà Túc Đạo.
    Quách Tường cười giải nghĩa:
    -Hà Túc Đạo là "không đáng nói tới" Sao tiên sinh lại dùng cái tên khiêm tốn như vậy?
    Hà Túc Đạo đáp:
    -Vì tôi không muốn bắt chước những tên tự cao tự đại, ví mình như thiên, như địa, nói càn
    nói ẩu khiến người ta buồn nôn buồn mửa.
    Hà Túc Đạo lên tiếng mỉa mai ba anh em Vệ Thiên Vọng. Thoạt tiên ba người đó thấy
    người đó đè vỡ đợc đỉnh đình mà xuống, tất không phải là tay tầm thường. Nhưng ban đầu
    còn nhìn được để xem lai lịch của bạch y quái khác đó ra sao, dần dần cang nghe càng thấy
    lời lẽ của quái khách này mỉa mai quả là không sao chịu được. Vệ Thiên Vọng bèn đưa tay
    trái nhắm má Hà Túc Đạo giáng một cái tát.
    Hà Túc Đạo cúi đầu chui qua cánh tay của y để né tránh. Thiên Vọng cảm thấy cổ tay trái
    hơi tê, đồng thời thanh kiếm của mình cũng bị đối phương cướp mất. Khi Thiên Vọng cướp
    thanh đoản kiếm của Quách Tường thì thân pháp nhanh vô cùng, khiến mọi người không
    sao thấy được. Trái lại, khi Hà Túc Đạo cướp thanh kiếm của Thiên Vọng thì thân pháp và
    thủ pháp không có gì là quái dị, nên Thiên Vọng càng kinh hãi thêm. Thiên Vọng tiến lên
    một bước năm ngón tay như năm cái móc sắt nhắm vai Hà Túc Đạo chộp tới liền. Thế là
    Thiên Vọng chụp hụt. Phan Thiên Canh và Phương Thiên Lao đột nhiên nhảy ra ngoài
    đình. Lúc ấy Vệ Thiên Vọng đã tấn công bảy tám thế rồi, nhung Hà Túc Đạo vẫn tránh né
    được, đến vạt áo chàng cũng không bị đụng tới. Tay chàng cầm thanh đoản kiếm mà không
    thèm sử dụng tới mặc cho kẻ thù tấn công như vũ bão, chàng chỉ né mình trốn tránh.
    Quách Tường còn trẻ, võ công chưa cao nhưng kiến thức lại rất cao vì từ nhỏ tới lớn nàng
    luôn được thấy những tay võ công cao thủ hạng nhất đương thời. Nay nàng thấy Hà Túc
    Đạo thân pháp khéo léo vô cùng, võ công cao siêu khác hẳn các phái có tên tuổi trong
    Trung Nguyên, nàng càng xem càng thấy quái lạ và thích thú.
    Vệ Thiên Vọng tấn công liền hai mươi hiệp cũng không sao khiến đối phương ra tay tấn
    công lại, tức giận vô cùng,"hừ" một tiếng, rồi biến đổi quyền pháp, quyền lực rất nặng và
    mạnh.
  10. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Quách Tường đứng trong đình mà cũng cảm thấy quyền phong đàn áp hơi gió tới người, đẩy
    nàng lùi dần ra khỏi đình mà không hay.
    Lúc này, Hà Túc Đạo không dám né tránh nhu trước nữa, nhưng cũng không tấn công lại,
    chàng cắm đoản kiếm vào lưng, hai chân vẫn đứng yên như tảng đá, chàng quát lớn:
    -Ngươi biết sử dụng ngạnh công, chẳng lẽ ta không biết sử dụng hay sao?
    Nói xong chờ cho song chưởng của Thiên Vọng đẩy tới, mới giơ chưởng trái lên dùng
    ngạnh công đối địch. Chỉ nghe "Bùng" một tiềng, thân mình Thiên Vọng loạng choạng mấy
    cái, y lùi mấy bước, còn Hà Túc Đạo thì vấn đứng nguyên chỗ cũ. Thiên Vọng ỷ mình có
    ngoại môn ngạnh công rất cao siêu, từ xưa tới nay ít ai đối thủ, ngò đâu ngạnh công của đối
    phương còn đẩy mình lùi 3 bước. Nhưng y không phục cứ hít mạnh một hơi, giơ song
    chưởng lên xông lại tấn công nữa. Hà Túc Đạo cũng quát lớn một tiếng, phản kích lại một
    chưởng thì nghe thấy hai tiếng "lắc cắc", đỉnh đình cũng bị rung chuyển, cát bụi lỗ hổng
    trên đó bay mù mịt.
    Thiên Vọng lùi lại bồn bước mới đứng vững được, y đổi song chưởng, đầu tóc rồi bù hai
    mắt lồi ra trông thận rùng rợn. Hai tay y ôm đơn điền vận khí mấy cái, chỉ thấy ngực y lép
    vào, bụng phình ra như cái trống, các khớp xương kêu lách cách rồi từ từ tiến từng bước một
    tới trước mặt Hà Túc Đạo.
    Hà Túc Đạo thấy cử chỉ của đối phương nh vậy, biết y đã dôn hết công lực bản thân ra tấn
    công nên không dám khinh thường như trước, chàng vội vận khí công để đối địch.
    Thiên Vọng từ từ tới trước mặt Hà Túc Đạo, khi còn cách chưng bốn năm bước chân giơ tay
    ra tấn công. Chân của y vẫn không ngừng, lại tiến thêm hai bước nữa, đứng đối diện với
    Túc Đạo, đọt nhiên giơ song chưởng lên, một chưởng đánh vào mặt, một chưởng đánh vào
    bụng kẻ địch. Lần này hai tay tấn công, y muốn phân tán sức lực của Túc Đạo. Thế công
    và chưởng lực thât tuyệt diệu.
    Túc Đạo cũng giơ song chưởng ra một lúc, tay trên tay dưới tấn công luông hai chưởng của
    Thiên Vọng, nhưng song chưởng của chàng một cương một nhu.
    Thiên Vọng thấy chưởng tấn công dưới bụng đồi phương như đụng phải chỗ trống không,
    còn chưởng trên tựa như đụng phải tường đồng vách sắt. Lúc này y mới biết nguy tai và
    cảm thấy một sức mạnh đẩy trở lại khiến y bị bắn ra khỏi thạch đình, tới khi y vừa gượng
    đứng lại thì sức mạnh của chưởng đối phương còn đà vừa tới, đẩy y ngã một vòng, hộc máu
    tươi.
    Phan Thiên Canh và Phương Thiên Lao đồng thanh la lớn:
    -Xuất chưởng
    Hai anh em đẩy ra một chưởng, hai chưởng đó tạo thành một bức tươ~ng mềm để đỡ Thiên
    Vọng khỏi lăn thêm mấy vòng nữa. Nhờ có chưởng lực của Thiên Canh và Thiếu Lao mà
    Thiên Vọng không bị thương nặng. Nhưng lục phủ ngũ tạng của y cũng đã đảo lộn, xương
    cốt hầu như bị nứt rạn, chân tay uể oải dường như bệnh nặng vậy.
    Thiếu Lao thấy Thiên Vọng đại bại , trong lòng tức giận và kinh hãi thầm, nhưng mặt làm
    ra vẻ tươi cười;
    -chưởng của các hạ mạnh như vậy, thế gian này ít thấy. Thán phục!thán phục!
    Quách Tường nghĩ thầm: ''Nói đến sức mạnh chưởng lực thì mấy ai bằng Giáng Long Thập
    bát chưởng của cha ta, các người Côn Luân Tam Thánh chốn hoang vu, ếch ngồi đáy giếng
    nhìn trời tự kiêu, tự đại, thế nào cũng có ngày họ nhận thức tài ba của Trung Thổ".
    Nghĩ tới đây, nàng bỗng thấy đau lòng. Thì ra nàng muốn bọn Thiếu Lao kiến thức tại ba
    Trung thổ không phải của cha nàng mà là Dương Qua. Nàng lại thấy Thiếu Lao nói tiếp:
    Tiểu lão nhi bất tài, muốn xin lãnh giáo kiếm pháp của các hạ.
    Túc Đạo đáp:
    -Phương huynh đối xử với Quách cô nương tử tế quá, tại hạ đâu dám trách cứ. Chúng ta tỉ
    thí làm gì.
    Quách Tuờng nghĩ thầm: "Thế ra người này làm cho tên họ Vệ đau khổ như vậy là vì thấy y
    đối xử vô lễ với ta đấy a?"
    Thiên lao đi tới cạnh ngựa, lấy thanh trường kiếm trong túi vải ra, một tay nắm cán kiếm,
    một tay dùng ngón kẹp cong lại, đoạn buông ra, nghe "oang oăng". Thiếu Lao cầm kiếm
    trong tay, sắc mặt mất hết vẻ tươi cười, tay trái nắm kiếm quyết, từ từ đưa ra, tay phải cầm
    kiếm hướng lên trời không cử động. Đó là thế "tiên nhân chỉ lộ"
    Túc Đạo nói tiếp:
    -Nếu sư huynh buộc tôi phải đương đầu thì tôi xin lấy đoạn kiểm của Quách cô nương hầu
    vài thế vậy.
    Nói xong chàng rút thanh kiếm gãy của Quách Tường, thanh kiếm này nguyên dài hai mươi
    thước đã bị Thiên Vọng dùng ngón tay bẻ gãy, nên bây giờ còn lại khoảng bảy tám tấc thôi, mà mũi thì không nhọn. Tay trái, chàng vẫn cầm bao kiếm, tay phải cầm thanh kiếm gãy, đột
    nhiên nhảy tới tấn công. Lần này chàng ra tay nhanh vô cùng. Thiếu Lao chỉ thấy bóng
    trắng thấp thoáng một cái. Túc Đạo đã tấn công ba thế. Mặc dù thanh kiếm quá ngắn,
    không làm cho đối thủ bị thương được, nhưng Thiếu Lao cũng ngấm ngầm kinh hãi và nghĩ
    "Ba thế công của y nhanh nhẹn thực, khiến ta không kịp đề phòng. Đó là kiếm pháp gì
    vậy? Nếu y cầm trường kiếm có lẽ ta đã toi mạng ở đây rồi".
    Túc Đạo tấn công đủ ba thế liền nhảy ra ngoài đứng yên không cử động. Thiếu Lao liền
    giở kiếm pháp ra nửa công nửa thủ, đâm chém Túc Đạo tới tấp. Túc Đạo chỉ né tránh,
    không tấn công lại chỉ thỉnh thoảng lại tấn công ba thế làm cho Thiếu Lao cuông cả chân
    tay rồi chàng nhảy ra ngoài đứng yên. Mỗi phút qua, Thiếu Lao càng tức giận, dùng những
    thế kiếm nhanh chóng và lợi hại hơn trước. Mặc dầu thân hình y nhỏ nhắn và lùn nhung
    kiếm pháp của y lợi hại khôn tả.
    Quách Tường nghĩ thầm "Thế kiếm của lão già này rất giống chưởng pháp họ Vệ, nhưng
    kiếm pháp nhanh nhẹn và lợi hại hơn nhiều".
    Nàng nghĩ tới đây bỗng nghe Túc Đạo quát lớn một tiếng:
    -Cẩn thận nhé!.
    Chàng chưa dứt lời, giơ bao kiếm ở tay trái lên nhanh như điện chụp vào đầu trường kiếm
    của Thiếu Lao, tay phải cầm đoản kiếm dí luôn vào cổ đối thủ.
    Bảo kiếm của Thiếu Lao đã bị bao kiếm của Túc Đạo chụp lại, không sao tự do được, y
    không thể rút kiếm chống đỡ, chỉ trợn trừng nhìn thanh đoản kiếm dí vào cổ mình, rồi lẹ
    làng buông thanh trường kiếm ra lăn xuông đất một vòng khỏi thế công đó.
    Thiếu Lao lăn sang một bên chưa kịp đứng dậy đa thấy một bóng người thấp thoáng. Thì ra
    Thiên Canh đã nhảy ra nắm lấy cán thanh trường kiếm rút mạnh ra khỏi bao. Túc Đạo với
    Quách Tường đồng thanh khen ngọi:
    -Thân pháp đẹp quá.
    Ông già mặt như người bệnh, trước sau không nói nửa lời, không ngờ võ công đứng trên
    hai người kia. Túc Đạo nói tiếp:
    -Võ công của các hạ cao siêu, tại hạ thật thán phục.
    Nói xong, y quay đầu lại nói với Quách Tường:
    -Quách cô nương, từ ngày hôm nọ nghe cô gảy đàn, tôi đã làm một bài ca muốn nhờ cô
    nương phê bình.
    Quách Tường đáp:
    -Bài ca gì thế?
    Túc Đạo ngồi xếp tròn, để đàn lên đầu gối, sửa soạn giây rồi gảy. Phan Thiên Canh nói:
    -các hạ lien tiếp đánh hạ hai vị sư đệ, họ Phan này muốn xin lĩnh giáo vài thế võ, các hạ vui
    lòng chăng.
    Túc Đạo xua tay, trả lời:
    -Tỷ võ xong rồi, tại hạ không thích cái trò ấy nữa, để tại hạ gảy đàn cho Quách cô nương
    nghe. Đây là một bài ca mới, ba vị có thích nghe thì cứ ngồi xuống nghe, còn nghe mà
    không hiểu thì tuỳ quí vị.
    Nói xong tay trái nắm dây, tay phải gảy đàn, tức thí Quách Tường chỉ nghe mấy cung đã
    kinh hãi và mừng rỡ vì tứ khi biết dạo cầm tới nay, nàng chua hề nghe một khúc nào quái
    dị như vậy. Thì ra bản đàn này một nửa là bản đàn cổ mà nàng đã gảy, một phần là bài thơ
    trong tập Tân Phong, Hai điệu khác hẳn thế mà chàng phối hợp được thành một bản, một
    ứng một đáp nghe kỳ diệu vô song, Quách Tường nghe đến đây, thấy bản đàn tỏ vẻ âu yếm
    và nhớ nhung khôn tả, nàng đâm thẹn đến đỏ bừng má.
    Ba anh em Thiên Canh nghe đàn mà không hiểu gì cả. Chúng không biết tính của Túc Đạo
    rất cuồng phóng và có chút hủ nho. Chàng mới sáng tác được bản đàn này, nên cố tìm ra
    Quách Tường để gảy cho nàng nghe. Huống hồ bản đàn này vì nàng mà sáng tác, nên
    chàng chỉ chăm chú vào việc gảy đàn, không nghĩ đến việc khác, cũng không coi Côn Luân
    Tam Thánh vào đâu.
    Ba anh em Côn Luân Tam Thánh thấy người nọ khinh thị mình ra mặt không sao chịu nổi.
    Phan Thiên Canh liền cầm trường kiếm điểm thẳng vào vai trái Túc Đạo quát lớn;
    - Mau đứng dậy, ta đấu thử với các hạ một phen.
    Túc Đạo đang gảy đàn say sa theo tiếng nhạc, tâm hồn đang bay vút tận đâu dâu, bỗng
    nghe vai trái hơi đau, giật mình cảnh giác nhìn lên.
    Thì ra thanh trường kiếm của Thiên Canh đã điểm vào vai chàng cà rạch đứt ít da thịt. Nếu
    lúc này chàng không ra tay chống đỡ thì kiếm của đối phương sẽ đâm trọng thương

Chia sẻ trang này