1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cô gái tháng tư

Chủ đề trong 'Văn học' bởi fri13th, 28/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. fri13th

    fri13th Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0
    Cô gái tháng tư

    Cô gái tháng tư


    Khanh nói với tôi rằng rồi Khanh sẽ giới thiệu tôi với cô gái ấy, cô gái có đôi mắt rất trong, và long lanh.

    Lần lần tiên Khanh nhìn thấy cô ấy là khi Khanh chuyển đồ về đây. Khanh thuê được căn phòng nhỏ trên gác hai, đối diện với nhà cô. Khanh thấy cô ngồi trong vườn, ngồi im gần như bất động. Khu vườn tươi tốt nhưng lộ rõ một vẻ hoang dại. Giữa cái thành phố khói bụi và ồn ào này, người ta thi nhau dựng lên những hàng rào sắt và thép gai, riêng khu vườn vẫn giữ một rào ô rô xanh rì, một khu vườn có rào ô rô giữa lòng thành phố! Mang tiếng là giữa lòng thành phố, nhưng thực ra nó nằm trong lòng một con ngõ nhỏ, nhỏ tới mức chỉ đủ để hai người đi sóng đôi mà nếu Khanh dắt thêm chiếc xe của mình thì sẽ chẳng còn đủ chỗ. Tuy vậy nó rất hợp với Khanh, cũng chẳng cần sóng đôi với ai lúc này. Khanh lên đây để học.

    Nhưng không hiểu sao cô gái ấy đã thu hút Khanh. Có thể bởi dáng vẻ im lặng của cô, có thể bởi đôi mắt trong veo và sâu hun hút. Nó có một vẻ quyến rũ bí ẩn đối với Khanh, nhưng dù vậy, Khanh chưa bao giờ cố gắng đánh bạo làm quen. Nhưng một lần, cô em gái của cô đã nói chuyện với Khanh. Cô em cũng xinh đẹp và mảnh dẻ như cô chị, nhưng đôi mắt cô bé thẳm sâu một nỗi buồn mênh mang. Cô chào Khanh qua hàng rào ô rô khi Khanh đang đứng trong con ngõ nhỏ xíu, ngó sang khu vườn. Cô hỏi xem Khanh có muốn vào chơi khu vườn đó không? Đây là một đề nghị gây ngạc nhiên. Bởi ở thành phố, người ta ít biết hàng xóm của mình là ai. Dường như sau rào ô rô xanh rì ấy, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cả từ thế kỷ nay, thời gian đọng lại, và không trôi nữa, sau rào ô rô ấy. Và Khanh nhận lời.

    Cô em mở chiếc cửa gỗ có những tai nấm xinh xinh - kết quả của ba ngày mưa rả rích - bên cạnh cửa. Khanh bước vào khu vườn có một lối đi rải sỏi và hai bên là thảm lá mục ẩm ướt. Cô em để Khanh lại ngắm những thứ đó, biến mất sau chiếc cửa gỗ của căn nhà và trở ra với cốc nước và một chiếc ghế con. Cô dặn Khanh hãy ngồi chơi uống nước và nói chuyện với chị cô, nếu cần gì cứ gõ cửa cô sẽ ra. Cô em chào Khanh, rồi biến mất rất nhanh, hệt như lúc đầu, làm Khanh có cảm tưởng cô đang lướt chứ không phải đang đi. Còn mình Khanh ngồi lại giữa khu vườn rộng, và một cô gái. Khu vườn trồng đầy cây ăn quả. Những quả chín không ai ăn rụng xuống thảm rồi mục ra như lá. Một vài quả còn sót lại trên cành trông cũng còi cọc và xấu xí lắm. Nắng ở đây có màu trắng xanh chứ không phải màu vàng. Và cô gái, cũng trắng xanh, ngồi yên lặng dưới một gốc cây. Những quả chín rụng đầy dưới chân cô, xung quanh, những con chim lích chích nhảy nhót mổ quả. Mọi thứ đều mới lạ đối với Khanh. Khanh yên lặng, mất một lúc để quan sát những thứ ấy rồi mới cất được một câu chào. Cô gái không đáp lại. Cô quay về phía Khanh, mỉm cười. Khi cô cười, mắt cô sáng hơn một chút, nỗi buồn trong đôi mắt ấy trong hơn một chút, và má cô có nét gì đó như là hơi phơn phớt hồng. Khanh ngỡ ngàng trước dáng vẻ đó, đánh bạo hỏi chuyện cô. Nhưng cô không trả lời. Cô vẫn mỉm cười. Khanh nhắc lại câu hỏi đến khi toan tức giận nghĩ sau cái dáng vẻ đẹp đẽ ấy có thể là một sự kiêu kỳ khó chịu đến vậy, thì Khanh chợt nhận ra nụ cười ấy, ánh mắt ấy, tất cả đều dịu dàng và không chút diễu cợt. Lòng Khanh dịu lại. Nhưng ngay sau đó, có một nỗi sợ hãi xâm chiếm Khanh thấy sợ cái không gian im lặng và tĩnh mịch của khu vườn. Sợ sợi nắng màu trắng xanh trên đôi má đã cố hồng lên mà vẫn còn nhợt nhạt của cô gái ngồi bất động. Khanh vội bước về phía cửa. Vừa lúc ấy cô em đi ra, với con mắt bình thản và nỗi buồn đọng sâu nơi đáy mắt. Cô nói chị cô không thể nhìn, và cũng không nói được. Nhưng chị cô có thể nghe và cô xin Khanh hãy ở lại nói chuyện vì đã lâu lắm không có người lạ nào vào đây, nói chuyện với chị cô. Cô nói hơi dài, rồi đứng im, nhìn thẳng vào Khanh như chờ đợi. Và Khanh ở lại ngồi trên chiếc ghế, gần như run lên giữa tiếng chim lích chích và nhìn không chớp cô gái đang ngồi bất động dưới gốc cây, má cô đã thôi ửng hồng vì nụ cười không còn nữa và mắt cô đựng cả một trời những nỗi buồn trong veo.

    Đêm hôm ấy Khanh đã ngủ rất sâu, và hôm sau, khi đã bình tâm lại, khu vườn ấy vẫn không thôi ám ảnh. Có một điều gì đó thôi thúc Khanh bước vào nơi ấy một lần nữa. Khanh chờ đợi suốt một ngày dài, một buổi sáng, một buổi trưa, một buổi chiều, đến khi trời tối mịt. Chiều hôm sau mới thấy cô em xuất hiện gần rào ô rô và thật may vì Khanh đã không phải cất lời trước. Khanh lại ngồi trong khu vườn có những đốm nắng màu trắng xanh, với cô gái mỉm cười dưới gốc khế có những quả chín rụng đầy dưới chân mà trên đầu cô hoa khế vẫn li ti tím trắng. Khanh ngắm khu vườn hoang sơ, ngắm cô gái có đôi mắt mang màu nắng, đôi mắt không thể nhìn thấy được. Không một người khiếm thị nào có đôi mắt đẹp như thế, đôi mắt đẹp hơn tất thảy những đôi mắt mà Khanh từng gặp. Mắt cô ánh lên màu trong veo và ấm áp của nắng đầu hạ. Khanh không biết tên cô gái, và Khanh cũng không bao giờ hỏi, bởi Khanh đã gọi cô là Cô Gái Tháng Tư - cô gái có màu nắng tháng tư trong đôi mắt.

    Chiều hôm đó Khanh đã thấy khu vườn ấm áp hơn. Nắng vẫn xanh và cô vẫn ngồi yên lặng, nỗi sợ hãi đã vơi đi một nửa và niềm dễ chịu tăng lên gấp đôi. Cô em vẫn lặng lẽ đem cho Khanh chiếc ghế cùng cốc nước, trao đổi những câu ngắn gọn hệt như lần trước. Nhưng hôm sau thì Khanh đã làm cô nán lại thêm một chút, và nhờ đó Khanh biết được trước đây chị cô cũng có một đôi mắt đẹp biết nhìn, một chiếc miệng xinh có giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng như cô. Nhưng sau một trận ốm, khi gia đình đã chuẩn bị quần áo, chờ nấu một bát cơm úp cùng quả trứng luộc và đôi đũa tỉa hoa cho cô, thì cô từ từ bình phục, nhưng giọng nói và ánh mắt của cô đã ra đi. Mọi người đều ngỡ ngàng. Cô cứ xanh rớt như tàu lá, ngoan ngoãn như một con mèo con, sáng sáng ra ngồi dưới khu vườn. Suốt bao nhiêu năm đã như thế. Cô em bảo chị ngồi nghe những lời ca của lá và câu chuyện của chim. Khanh biết hai cô có một bà mẹ, bố các cô đã mất từ lâu, nhưng bà mẹ đang sống cùng, Khanh chưa bao giờ nhìn thấy.

    Khanh vẫn sang khu vườn đó với Cô Gái Tháng Tư, đã quen với nụ cười đáp trả của cô. Khanh kể với cô những chuyện vặt vãnh và vì cô không thể trả lời được nên cô mỉm cười. Khanh lại có cảm giác thân thuộc và êm ái như trước đây, khi Khanh vẫn ngồi với con mèo yêu quý của mình, con mèo đã lắng nghe biết bao nhiêu câu chuyện vẩn vơ của Khanh, những chuyện mà Khanh không thể nói với một ai. Nhưng con mèo đã mất. Khanh viết bản sonat dài năm trang như một lời tiễn biệt người bạn yêu quý của mình. Và Khanh rời nhà lên đây học.

    Khanh ngồi với cô mỗi buổi chiều, để nói về những chuyện người ta không thể nói với ai khác. Và khi chuyện đã hết thì Khanh đàn cho cô nghe. Cây ghita Khanh đã chơi từ rất lâu không phải một cây đàn chuẩn về âm thanh nhưng Khanh tin nếu như Cô Gái Tháng Tư nghe và cảm thông được những câu chuyện của Khanh thì cô cũng sẽ cảm thông được tiếng đàn. Và vì thế ngoài những tiếng chim lích chích, đôi khi khu vườn còn có thêm tiếng ghita bập bùng, chậm chạp nhưng nhịp nhàng như khi ghé sát tai vào ***g ngực, ta nghe tiếng trái tim cũng chậm chạp và nhịp nhàng như vậy. Khanh đã ngồi với cô biết bao nhiêu chiều nắng và chiều gió, bao nhiêu chiều mây xám xịt bầu trời khi những tia nắng trắng xanh cũng không xuống nổi khu vườn. Chỉ lúc trời mưa tầm tã, Khanh mới ngồi lại trên căn gác của mình, nhìn qua song cửa thấy rào ô rô mướt lên trong gió. Và Khanh chơi những bản nhạc của Khanh, những bản nhạc Khanh viết chẳng riêng cho ai hết. Khanh tin rằng bản thân mỗi giọt mưa cũng tạo nên một âm thanh riêng biệt và khi tiếng đàn của Khanh hoà lẫn trong bản giao hưởng của vạn vạn hạt mưa đó, Cô Gái Tháng Tư sẽ nghe nó rõ hơn và thấy nó hay hơn. Vì thế, Khanh chơi đàn vào những chiều mưa và ngồi bên cô suốt những chiều còn lại, tất cả các buổi chiều.

    Nhưng một hôm Khanh không thấy cô gái đâu nữa, hôm sau và hôm sau nữa. Cả cô em và cô chị như tan vào lòng đất. Ngôi nhà im lặng. Khu vườn im lặng. Khanh thấy những quả khế sắp tan ra giữa thảm lá mục mà những con chim thì đã bay đi đâu mất. Đã bao nhiêu lần Khanh muốn gõ cửa hỏi thăm cô gái rồi lại thôi. Đến khi lòng kiên nhẫn đã gần như không giữ nổi Khanh nữa thì lần đầu tiên, Khanh thấy ngôi nhà mở cửa, khu vườn mở cổng và những người khác bước vào. Tất cả đều lặng lẽ. Những người khách thưa thớt, mặc áo đen, làm những cuộc viếng thăm im lặng và buồn tẻ. Một vài người hàng xóm ghé sang. Cô Gái Tháng Tư tan vào lòng đất, còn cô em dáng vẻ của cô chị, với nỗi buồn thẳm hơn trước và vầng khăn trắng trên đầu. Khanh nhận ra bà mẹ vì bà là người ở lại giữa những người khách lặng lẽ đến và đi. Khu vườn có thêm những vòng hoa trắng. Khanh nghỉ học ba ngày chỉ để nhìn sang khu vườn đó, ngồi im, qua chấn song cửa sổ, thấy rào ô rô vẫn xanh rì, cây khế nở hoa tím ngắt, thảm lá ẩm ướt có thêm một vài tai nấm mới và những vòng hoa thì cứ trắng lên xa xót.

    Bà chủ nhà nói với Khanh ngôi ấy bị ma ám. Cả gia đình ấy bị ma ám và vì thế hàng xóm không ai dám lại gần đó cả. Bà bảo Khanh hãy tránh xa khu vườn đó ra và nói thêm rằng cô gái mất đi có khi lại tốt cho con ngõ này.

    Khanh thấy người ta cắt trụi rào ô rô, đốn những cây ăn quả tán sum sê khu vườn ngập nắng và những tai nấm vì không quen với ánh sáng ấy, héo rũ và khô quắt lại. Gia đình cô gái chuyển đi đâu chẳng rõ. Khanh nhìn qua chấn song, thì bắt gặp một chấn song khác, cũng bằng sắt và kiên cố như phòng trọ của Khanh, sơn màu vàng chứ không xanh rì rậm rạp như rào ô rô cũ.

    Khanh chưa kịp giới thiệu cô gái ấy với tôi, cũng không viết nổi bản sonat nào tặng cô. Nhưng Khanh quả quyết rằng người ta không thể chôn cô, bởi hôm người ta đưa quan tài cô đi, Khanh đã thấy cô ngồi dưới gốc khế, mỉm cười, rồi từ từ đứng dậy và bay lên trời cao, nơi những tia nắng rất hồng và không xanh một màu xanh trắng, nhợt nhạt như qua khe lá.







    bất tri tam bách dư niên hậu...thiên hạ hà nhân khấp fri13th...
  2. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0

    (Trích Lục ngôn thi tập của Thái Bá Tân
    15)
    Đầu thềm giọt nắng thuỷ tinh
    Đang treo trên lá lung linh
    Tôi khum lòng tay, giọt nắng
    Đè lên tim tôi thật nặng
    Như cả đời tôi ở đây
    Trong giọt thuỷ tinh-nắng này
    starry starry nights...
  3. blueeyes

    blueeyes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    Đọc truyện này lại nhớ đến cái này....
    Cổ Tích Guitar
    (Phạm Anh)
    Sau khi xếp đặt tất cả mọi thứ, ông chủ nhà hỏi tôi :
    -Cháu có muốn ra vườn chơi cho thư giãn một chút không ?
    Năm phút sau, tôi ngỡ ngàng đứng giữa một khu vườn thật đẹp. Hai hàng cây xanh ngút cả mắt viền quanh con đường nhỏ dẫn đến một chiếc ghế đá trắng muốt nằm dưới vòm ngọc lan đầy hoa. Hương ngọc lan ngọt ngào tan trong gió. Hồ nước nhỏ nép vào góc tường xanh rì rêu phong. Chung quanh toàn là hoa hồng. Và một cậu bé trầm ngâm trên ghế đá với dáng vẻ lạ lùng. Không dưng tôi có cảm giác cậu cũng là một phần của thế giới này, lặng lẽ, cô độc và mong manh...
    Thật là kỳ cục nếu mình muốn chia sẻ với một người chưa quen về một giấc mơ. Nhưng tôi đột nhiên muốn kể với ai đó :
    -Chị đã từng mơ thấy một khu vườn như thế này...
    Tôi chờ đợi một câu chế giễu. Nhưng cậu bé nói mà không quay đầu lại :
    -Bao giờ ?
    -Lâu lắm rồi. Từ khi chị biết đọc Andersen.
    Thấp thoáng trong tâm trí cái ngày xa, xa lắm...khi mà tôi lật những trang cổ tích đầu tiên. Trong những câu chuyện cổ tích đó có những dòng nước, những khu vườn đầy hoa hồng, có cả một vòm mộc lan. Dường như trí tưởng tượng của tôi đã kết hợp chúng lại, vì tôi đã mơ thấy một khu vườn...
    -Giống y như thế này à ?
    -Đẹp như thế .
    -Chị kể về khu vườn này cho em nghe đi !
    Tôi bối rối. Có vẻ như tôi đang lạc vào một việc lạ lùng nhất đời. Tại sao có người muốn tôi kể cho nghe về khu vườn cậu ta đang ngồi trong đó ?
    -Kể làm sao ?
    -Chị cứ tả nó cho em nghe : bầu trời thế nào ? hoa hồng màu gì ?...
    -Thì bầu trời màu xanh..-tôi nghe giọng mình băn khoăn.
    -Màu xanh là như thế nào ? Chị tả thử được không ?
    Tôi không tả màu xanh. Tôi không biết nói về màu xanh bằng lời lẽ gì. Thay vào đó, tôi bước đến nhìn sâu vào mắt cậu bé. Đôi mắt ấy đục lờ...
    Tôi lao vào phòng mình lôi cây đàn guitar ra. Tôi chỉ mới là một con bé 18 tuổi. Cây guitar đã theo ba tôi từ hơn 20 năm trước. Tại sao lại không để cho cây đàn kể cho cậu bé nghe những điều tôi không thể diễn tả bằng lời .
    ...Màu xanh là như thế nào ư ? Tôi rải một hợp âm ấm áp. Rồi tiếng đàn cao vút lên, ngân mênh mang. Đó là bầu trời, phải không, cậu bé đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá kia ? Có bao giờ cậu mơ mình là một cánh chim ?...
    ...Vài hợp âm thứ dịu dàng. Cậu bé có thấy hương ngọc lan đang vây quanh mình ? Hoa ngọc lan màu trắng...Những sợi dây đàn rung lên, trong trẻo và ngọt ngào. Sao cậu bé nhặt một cánh ngọc lan rồi ngẩn ngơ ?
    ...Một làn gió vừa xao động mặt nước. Hồ nước bé xíu nhưng trong lắm! Tiếng đàn chuyển thành trong vắt. Có giọt đàn nào vừa rơi xuống chân cậu bé long lanh. Tôi nhắm mắt. Trước mặt tôi không phải là bóng tối. Tôi nhìn thấy những ngọn lá trong vườn vặn mình xôn xao. Vòm lá trên kia sao mà xanh, sao mà mát rượi. Đâu đây một nụ hồng vừa nở. Cậu bé có thấy được điều đó không ? Tự dưng tôi muốn khóc. Có thể cậu bé không hiểu gì cả. Có thể tiếng đàn của tôi không đủ sức vẽ lên những gì đang tràn ngập trong hồn tôi. Nhưng thôi, mặc kệ ! Hôm nay, tôi tạm quên ngón đàn Flamenco nóng bỏng để nhẹ nhàng rải đều lên sáu sợi dây những cảm xúc bất tận. Và cả một tiếng thở dài theo gió lang thang..."Cho tôi xin mảng nắng. Vương trên mắt chiều buồn. Đốt cháy màu đêm tối. Một lần nhìn yêu thương. Một lần tan mù sương. Ngọc lan thôi rụng cánh. Chiều thôi không day dứt. Trút gió ngang qua trời..." Cây guitar buông rơi từng thanh âm vụn vỡ. Cứ như thể nó sẽ không còn được vang lên một lần nào nữa trong đời. Một giọt nước mắt ứa ra, trong như sương mai. Cậu bé khóc..
    Em bảo anh đi đi
    Sao anh không đứng lại?
    Em bảo anh ở lại
    Sao anh đành quay đi?
  4. fri13th

    fri13th Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0

    bất tri tam bách dư niên hậu...thiên hạ hà nhân khấp fri13th...
  5. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Cả hai truyện đều hay. Có điều tớ thấy fri13th viết tốt hơn và tớ thích truyện Cô gái tháng tư hơn. Truyện kia có vẻ gì giống với cafe chiều thứ 7 trên HHT quá!
    Em chờ và em tin...
  6. maccasteve

    maccasteve Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    758
    Đã được thích:
    0
    Bà cô đóng cửa quán rồi, khăn gói đi tìm cháu đây! Lâu lắm rồi mới được đọc một áng văn trong trẻo thế này. Không bàn bạc, mổ xẻ nó phí đi. Cho cô bàn với, nhá!
    Đây là một câu chuyện mang sắc thái dịu nhẹ, có thể thấy để đạt mục đích, cháu cô đã lựa chọn âm điệu rất tinh tế. Từ tên gọi của nhân vật: Khanh, Cô gái Tháng Tư (có gì đó để lại dư âm), rồi "rào ô rô".
    Cháu cô xem ra rất ưng ý với âm điệu và hình ảnh "rào ô rô". Thế nên đã sử dụng nhiều lần cụm từ này. Có quá tay trong đoạn 2 không?
    Đoạn thứ ba chưa khái quát được một cái nhìn tổng thể, có thể do quá chú ý đến âm điệu nên nhiều chỗ diễn đạt lòng vòng. Ví dụ, ngay như ở câu đầu tiên: "Cô em mở chiếc cửa gỗ có những tai nấm xinh xinh - kết quả của ba ngày mưa rả rích - bên cạnh cửa". Hình ảnh quả chín rụng trên thảm lá cũng lặp lại 2 lần. Và nên chăng, hình ảnh cánh cổng vào khu vườn và cánh cửa ngôi nhà cần thiết phải có thêm chi tiết để phân biệt.
    Nét hấp dẫn của câu chuyện này là ở sự miêu tả tinh tế và nhạy cảm. Người đọc có thể cảm nhận thấy từng sợi dây cảm xúc khẽ run lên ngay cả khi fri viết về "bệnh tật": "những quả còi cọc, xấu xí", ánh nắng và làn da "trắng xanh". Tất cả đều đượm sắc màu thương cảm rất tình người. Vì thế, dù không miêu tả cụ thể, khu vườn cứ sáng rực lên một vẻ đẹp thanh tao, cao nhã. Những gam màu đều rất dịu nhẹ: nắng thì "trắng xanh", đôi mắt với "nỗi buồn trong veo", đôi gò má "phơn phớt hồng".
    Sự lôi cuốn còn nằm những biến đổi trong thái độ, tâm lý của nhân vật: sự yên ắng tạo nên sự tĩnh tại, thanh thản cho tâm hồn; nhưng rồi khi nó tỏ ra bất thường thì lại gây ra cảm giác sợ hãi "xâm chiếm" (gò má không còn phớt hồng mà "đã cố hồng lên mà vẫn còn nhợt nhạt "); rồi hốt hoảng (vội bước về phía cửa). Cuối cùng là sự run rẩy khi phải tiếp nhận quá nhiều thông tin và bất ngờ trong một khoảng thời gian ngắn. Về phía cô gái, tất cả đọng lại ở đôi mắt "đựng một trời những nỗi buồn trong veo"; tất cả để lại dư âm là một niềm ân hận bứt rứt khôn tả.
    Tuy nhiên trong đoạn này có những hình ảnh không được sát thực. Ví như hình ảnh: "quả chín mục ra như lá". Sự phân huỷ của quả thì phải là "rữa" chứ. Điều duy nhất có thể giải thích cho cách so sánh này có lẽ xuất phát từ vẻ đẹp của ngôn từ: âm điệu của từ "mục" và hình ảnh liên tưởng đến lớp mùn nâu xốp.
    fri có cách diễn tả thời gian đằng đẵng của sự chờ đợi rất biểu cảm: "một ngày dài, một buổi sáng, một buổi trưa, một buổi chiều, đến khi trời tối mịt". Và đến lần thứ hai gặp cô gái, trong khu vườn đã thấy rõ thêm cây khế với những đốm hoa li ti tím trắng. Đọc lại đến đoạn này, cô bỗng chột dạ: phải chăng hình ảnh khu vườn với một vẻ đẹp mông lung ở đoạn trước không phải là sản phẩm của một quan sát hạn chế, một cảm nghĩ chủ quan mà đích thực là nội dung, bản chất của cái nhìn đầu tiên, của ấn tượng ban đầu.
    Tuy nhiên, khi fri viết: "Khanhngắm khu vườn hoang sơ, ngắm cô gái có đôi mắt mang màu nắng, đôi mắt không thể nhìn thấy được" thì.. hừm, cô vẫn nghĩ, trong một khung cảnh như thế, trước một đôi mắt buồn mông lung, diệu vợi như thế, người ta không dễ gì quả quyết "đôi mắt không thể nhìn thấy được". Cái hồn của đôi mắt buộc con người ta nghi hoặc, nhất là khi cô gái không thể cất tiếng nói, mối hoài nghi lại càng nạng nề. Rằng, phải chăng cô ấy chẳng đang nhìn thấy một cái gì đó mà ta không thể nắm bắt. Cái gì? Nỗi băn khoăn ấy không dễ dàng bỏ qua.
    Cô thích cách cháu nói về tiếng đàn ghita: chậm chạp, nhịp nhàng như khi ghé sát tai vào ***g ngực, tiếng trái tim cũng chậm chạp và nhịp nhàng như thế.
    Sự tái sinh lặng lẽ của cô gái- lặng lẽ chứ không ồn ã: "mọi người đều ngỡ ngàng"- vẫn là cái rất lặng của một biểu hiện tâm lý. Dường như sự tái sinh ấy cũng chính là sự vĩnh hằng mà vốn dĩ đã là tư hữu của cái chết. Hãy lưu ý, kể từ đó, mọi sự chờ đợi âm thầm của người thân đối với cái chết của cô gái đã chấm dứt hoàn toàn. Và không ngạc nhiên khi cái chết hình thức đến sau lại diễn ra lặng lẽ đến vậy. Dấu hiệucủa nó chỉ là "một hôm, hôm sau và hôm sau nữa" cô gái thôi ngồi dưới tán cây "nghe những lời của lá và câu chuyện của chim".
    Khu vườn cuói cùng bị xoá đi như thể chưa từng tồn tại. Dưới một góc nhìn đau xót: nó vốn lạc lõng giữa nhắp rào sắt thép gai. Dưới một góc nhìn vỗ về: âu đó cũng là một kết thúc có hậu cho một hồi ức cần phải khkép lại. Phối hai gam màu này với nhau, ta thu lại một cảm giác buồn bâng khuâng và mênh mông. Đó là đủ cho một dư âm cần thiết của một câu chuyện nhỏ.
    Và còn một điều này, nếu là cô, cô sẽ không để câu chuyện kết thúc với hình ảnh cô gái mỉm cười, từ từ đứng dậy và bay lên trời cao. Khu vườn không phải đã bị sửa sang, không phải chỉ là sự thay đổi giữa rào ô rô và hàng rào thép gai, không phải chỉ là một cái cây nào đó trong vườn bị đốn. Mà nó hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết nào. Đó là điều tốt hơn. Và cùng với khu vườn, hồi ức nên giữ lại hình ảnh cô gái có đôi mắt rất trong, và long lanh, sáng sáng ra ngồi dưới khu vườn giữa bình yên, dịu lành của nắng và cây lá. Hình ảnh đó tự thân nó đã bất tử rồi, không cần thêm một sự siêu thoát nào nữa!

    Một ngày không gọi
    Mà hoa đầy cành
    Một ngày im nói
    mà xanh những xanh.
  7. maccasteve

    maccasteve Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    758
    Đã được thích:
    0
    Nhân tiện cho tớ nói nốt: mấy câu thơ của pittypat đặt dưới truyện của fri rất đồng điệu. Tớ cũng góp mấy câu thơ lượm lặt được của bác Dương Kỳ Anh:
    Có một người trần thế
    Mời Dịu dàng vào nhà
    Cửa Đời nanh độc thế
    Dịu dàng làm sao qua.

    Một ngày không gọi
    Mà hoa đầy cành
    Một ngày im nói
    mà xanh những xanh.
  8. fri13th

    fri13th Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0
    cô già thân yêu!
    lâu lắm mới lại được nghe cái giọng lè nhè vì say rượu của cô. cô đóng cửa quán rồi sao? buồn thật đấy, bán nhà rồi thì giờ cô ở đâu chứ, khi tuổi thì đã cao mà sức lại cực yếu (kết quả của một tuổi trẻ ngập trong rượu chè và thuốc lá)?
    những nhận xét của cô và của tất cả mọi người, tất cả đều thật tuyệt vời! kể ra cháu mà đưa cái này lên đây trước để mà hoàn chỉnh nó trước thì có fải hay ko? ngu thật! thôi thì tuổi trẻ bồng bột, ngựa non háu đá giờ fải đi đóng móng vậy!
    bà cô già đi thăm đứa cháu bỏ nhà mà đi...cây alt lá chắc vẫn xanh, con gà chickie chăm chỉ đi vòng quanh gốc cây réo tên đứa cháu hư của cô lên mà chửi...thôi thì đành vậy, lỗi tại mình cả...
    à, nhưng cháu vẫn thích cái kết này cô ạ. mặc dù nó là đồ đi chôm, cháu tự dưng nhớ đến cô gái bay lên trong Trăm năm cô đơn và cho cô gái bay lên luôn, giết người như thế đỡ thấy ghê tay.
    P!NK
  9. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Ờ, cô gái bay lên trời thì có thể, chớ thời buổi này đào được đàn **** chắc khó hơn cả bay lên trời. Nhờ?

    Nhìn hoàng hôn mây trắng bay đi
    Đưa bóng tối dập dìu khung cửa nhỏ
    Tôi tiếc tôi một lần nào đó
    Lặng lẽ nhìn ra, chẳng nghĩ ngợi gì
  10. blur13

    blur13 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/10/2002
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    lên Sapa vào tháng 6 thì sẽ thấy **** bay rợp trời, Raxun ạ! **** bay vàng cả không gian. **** đập cả vào cửa kính ô tô, xác **** trải đầy mũi xe, trải vàng đường...
    cách đây 2,3 năm chùa Kim Liên gần ks Thắng Lợi (vì HN có tới tận 2 chùa KL!) cũng có **** bay rợp thế. hồi ấy trước sân chùa còn trồng bắp cải và su hào. đến mùa, cây thì tả tơi vì sâu, nhưng sau đó thì **** bay trắng cả khoảng vườn, đẹp lắm! giờ thì ko còn nữa rồi. ng` ta thay bằng 1 vòng âm dương cây lưỡi mèo lưỡi hổ cái con khỉ gì đấy. lại còn hớn hở khoe "30 triệu dân làng góp đấy!"
    đến chùa mà còn thế thì Dịu dàng biết bước vào đâu hả cô Macca?
    à, Người đẹp trăm năm cô đơn bay lên với ga trải giường, trang 417 hay 4X7 gì đấy. **** chỉ bay trong thơ Nguyễn Bính thôi...
    ...i'm the man in the moon...i'm walking on sand...on my own high noon...in love with the moon...and not you...

Chia sẻ trang này