1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CÔ GÁI THỰC DỤNG

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi kit_bodyshop, 05/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kit_bodyshop

    kit_bodyshop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/08/2005
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    CÔ GÁI THỰC DỤNG

    GIỜ ĐÂY TÔI TỰ NHẬN MÌNH LÀ MỘT CON NGƯỜI THỰC DỤNG!!!!

    SANG SING GẦN MỘT NĂM RỒI QUAY TRỞ LẠI VIỆT NAM.

    NHƯNG TÔI KHÔNG TRỞ VỀ THẲNG NGÔI NHÀ THÂN YÊU

    CỦA MÌNH.

    TÔI QUYẾT ĐỊNH RỜI XA HÀ NỘI , NƠI CÓ GIA ĐÌNH BẠN BÈ

    , NGƯỜI THÂN RỜI VÀO TP.HCM VÀ QUYẾT DỊNH KHÔNG

    NHẬN TIỀN TỪ GIA ĐÌNH.

    CÁI NHÌN ĐỜI CỦA TÔI TỪ NGÀY XA GIA ĐÌNH ĐÃ KHÁC HƠN.

    NÓ KHÔNG CÒN ĐẸP, CÒN MÀU HỒNG NHƯ TRƯỚC NỮA, CÁI HỒI MÀ ĐƯỢC CƯNG CHIỀU TRONG VÒNG TAY YÊU THƯƠNG VÀ BAO BỌC CỦA CHA MẸ.

    CUỘC SỐNG LÚC NÀY KHÓ KHĂN HƠN....
    TÔI VỪA HỌC VỪA LÀM.

    CÁI ĐẤT SÀI GÒN NÀY KHIẾN CHO TÔI BIẾN MÌNH THÀNH MỘT CON NHÍM., LÚC NÀO CŨNG PHẢI CẢNH GIÁC VÀ XÙ LÔNG.
    CÓ QUÁ NHIỀU NGƯỜI GIẢ DỐI,CÓ QUÁ NHIỀU NGƯỜI SỐNG LỢI DỤNG.

    ĐÔI LÚC TÔI CHÙN BƯỚC MUỐN QUAY VỀ VỚI GIA ĐÌNH.NHƯNG LẠI THỨC TỈNH BỞI MỘT LÍ LẼ RIÊNG: "MÌNH KHÔNG ĐƯỢC CHÙN BƯỚC.TÔI CÒN TRẺ VÀ THỜI GIAN LÀ VÀNG.CHẲNG CÓ GÌ PHẢI SỢ CẢ,"

    VÀ CỨ THẾ TÔI BƯỚC NHỮNG BƯỚC ĐI CHẬP CHỮNG VÀO ĐỜI.VÀ TÔI PHẢI CỐ GẮNG NHIỀU HƠN NỮA.

    GIỜ ĐÂY , TÔI CHẲNG MUỐN BỎ PHÍ BẤT KÌ THỜI GIAN QUÝ GIÁ NÀO NỮA.TÔI LAO VÀO HỌC VÀ LÀM .QUAN HỆ XÃ HỘI CŨNG THAY ĐỔI HẲN.

    NẾU NHƯ TRƯỚC KIA TÔI BỎ THỜI GIAN ĐỂ ĐI CHƠI, TÁN GẪU VỚI BẠN BÈ MỘT CÁCH VÔ TƯ, THÌ GIỜ LẠI KHÁC.

    TÔI KHÔNG MUỐN QUỸ THỜI GIAN ÍT ỎI CỦA MÌNH LẠI ĐI TÁN GẪU VỚI NHỮNG NGƯỜI NHÀM CHÁN VÀ KHÔNG CÓ MỤC ĐÍCH TRONG CUỘC SÔNG, SUỐT NGÀY KÊU LA VÀ THAN THỞ.NHỮNG NGƯỜI TÔI MUỐN QUEN BÂY GIỜ LÀ NHỮNG NGƯỜI CÓ CÔNG VIỆC CHÍ HƯỚNG ĐÀNG HOÀNG VÀ HỌ PHẢI KIẾM RA TIỀN.

    TÔI YÊU CŨNG KHÁC ĐI.ĐANG QUAN HỆ VỚI MỘT NGƯỜI THÌ TÔI NHẬN RA YÊU HỌ THẬT NHÀM CHÁN.DÙ CÓ THỂ KIẾM RA TIỀN NHƯNG TÔI VẪN MUỐN HỌ PHẢI DƯ GIẢ KHI BÊN TÔI.
    VẬY ĐÓ.NHƯ VẬY TÔI LÀ MỘT CÔ GÁI THỰC DỤNG.
    NHƯNG TÔI HÀI LÒNG VỀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ TÔI NGHĨ, HÀI LÒNG VỀ BẢN THÂN MÌNH
  2. vinaphone_com

    vinaphone_com Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    THÀNH THẬT CẢM ƠN NHỮNG GÌ BẠN ĐÃ VIẾT..
    Tôi đã có lúc như bạn ..
  3. kit_bodyshop

    kit_bodyshop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/08/2005
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Chuyện tình cảm đối với tôi giờ chẳng chút gì hào hứng.
    Tôi thờ ơ và không muốn chuyện đó khiến mình trở nên mất thời gian.
    Tôi nhân j ra mình khi yêu thật yếu đuối và khờ dại.Khi yêu là yêu hết mình,cho những gì mình có và nghĩ về người đó nhiều hơn là chính bản thân mình.Để rồi cuối cùng là chẳng nhận được bao nhiêu.Chỉ thấy mình già hơn và lẻ loi khi nhìn về phía xung quanh.
    Tôi nhìn về thế giới, tất cả những gì tôi đang có giờ chỉ như một số 0 to đung.
    Biết bao nhiêu người đang cố gắng , đang và có những thành công nhất đinh.
    Và tôi không muốn bị thua thiệt họ.
    Dù biết mình chỉ là một hạt cát nhỏ trên thế giới này.
    Nhưng tôi sẽ biến mình thành một hạt cát nhỏ có ích......
    Cám ơn các bạn đã , đang, và sẽ đọc bài viết này.
    Chúc các bạn thêm một ngày hữu ích và gặt hái được thành công.
  4. dungwind

    dungwind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    2.502
    Đã được thích:
    0
    các bạn có nhiều tiền rồi các bạn làm gì, xây 1 cai biệt thự để ở, đầu tư cổ phiếu kiêm tiền, có rất nhiều tiền, rồi đi du lịch, rồi buôn dưa lê như xưa, để tìm lại cuộc sống mình đã đánh mất vì tiền, rồi tìm nguồn an ủi nơi tâm linh, đi chùa, đi hành hương rồi buôn dưa lê tiếp,
    xem lại mình cần gì và cuộc sống cần minh cái gì, đừng để cho đông tiền nó nuốt mình.
  5. batbunrieu

    batbunrieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2005
    Bài viết:
    1.129
    Đã được thích:
    0
    Hic hic! xương bạn wá!
    Bạn đã đi rất nhanh mà bỏ qua những điều thú vị trong cuộc đời mình. Bạn đã bao giờ uống cafe hay uống trà chưa! Nếu uống nhanh quá sẽ chẳng cảm thấy mùi vị gì cả. hãy thưởng thức cuộc sống từ từ, từ từ , từng ngụm nhỏ, bạn cảm thấy cuộc sống này thậy thú vị.
  6. life_style2000

    life_style2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Minh Châu có viết trong truyện Hạng cái triết lý con nhím: xã hội loài người cũng giống như xã hội loài nhím, nếu sống sát nhau quá thì gai con này sẽ đâm vào người con kia. Nên cứ hãy sống thực dụng đi, nó tốt cho sự tồn tại trong cuộc sống. Niềm tin với nhau-thứ xa xỉ
  7. firearrow

    firearrow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2003
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    tiền,tiền và tiền dcm cuộc sống của em chỉ đơn giản vậy thôi sao,tiếc cho em quá.đến bố mẹ em còn bỏ vì tiền thì anh thấy khinh em quá
  8. kit_bodyshop

    kit_bodyshop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/08/2005
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Mẹ tôi
    (Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)
    TTO - Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: ?oÊ, tao thấy rồi. ****** chỉ có một mắt!?.
    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: ?oMẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!?.
    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: ?oSao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!?. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời ?oỒ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!? và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
    ?oCon yêu quý,
    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
    Mẹ yêu con lắm,
    Mẹ...".
  9. no_feeling83

    no_feeling83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Để trả lời câu hỏi có là 1 cô gái thực dụng kô thì . . . chắc chắn rồi: CÓ. Trong xã hội bi giờ nhiều kiểu người nhẩy. Hic, nếu A tác dụng vào B một lực F thì B sẽ tác dụng lại A 1 lực F'' cùng phương , ngược chiều nhưng có độ lớn bằng F. Điều này được CM rồi đấy. Cứ xù lông với mọi người lại chảng nhận lại được những cái lông sắc nhọn.
    Còn câu chuyện, đọc xong kô biết nghĩ như thế nào. Cảm xúc lẫn lộn
  10. ngayxuaoi0210

    ngayxuaoi0210 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    965
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng mới đọc được truyện này nhưng thấy nó rất nhạt vì cảm thấy nó không đúng, không có thể xảy ra được, trên đời này chẳng có chuyện đó đâu nên cũng chẳng đáng chú ý.
    Tôi nghĩ lại "chẳng lẽ trên đời cũng có chuyện như thế này thật sao?" và lại khẳng định "người ta chỉ đặt ra mà thôi. Nhưng đặt ra thì cũng nên có lý một chút."

Chia sẻ trang này