1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

*** Cổ Học Tinh Hoa ***

Chủ đề trong 'Tiếng Việt' bởi OThienVuongO, 15/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. OThienVuongO

    OThienVuongO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    *** Cổ Học Tinh Hoa ***


    Nhân thấy bên box Tiếng Trung có chủ đề "Cổ Học Tinh Hoa", TV tự nghĩ lẽ ra phải nên đặt chủ đề này bên Tiếng Việt mới đúng. Bởi nội dung hoàn toàn dùng tiếng Việt. Nên phải để nơi người Việt sinh hoạt thì mới có nhiều người tham gia nhận xét, góp ý, v..v.. Đồng thời tạo điều kiện cho mọi người cùng có cơ hội để hiểu thêm về quan điểm của tiền nhân, về ý nghĩa của từ ngữ ngõ hầu phần nào có thể hấp thu được những tinh hoa đó!

    Do vậy, TV đặt ra mục "Cổ Học Tinh Hoa" ở đây. Mong các bạn như AQ, Mèo v...v... không trách nhé! Càng hoan nghênh các bạn tham gia cho thêm sinh động.

    Về nội dung, TV không đi theo thứ tự, và nhất là chỉ chọn ra những mẩu chuyện nào có nội dung đặc sắc. Hy vọng, mọi người sẽ cùng xem, cùng nhận xét và cùng đưa ra quan điểm của mình. Có vậy thì mới thấy được giá trị thật sự của "Cổ Học" dưới cái nhìn của "Kim Nhân".

    Thân ái,
    -Thiên Vương-
  2. OThienVuongO

    OThienVuongO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    - RẮN DỜI CHỖ Ở -
    Trời nắng, ao cạn, hai con rắn muốn dời đi ở chỗ khác.
    Rắn con bảo rắn lớn:
    - Anh đi trước, tôi theo sau, người ta biết là rắn kéo nhau đi tìm chỗ ở, thì thế nào cũng tìm cách giết chết. Sao bằng anh để tôi ngậm vào mình anh, còn anh thì cõng tôi mà đi, người ta tất nhiên cho là rắn thần, không dám đụng đến.
    Nói xong, hai con rắn làm y như thế mà đi qua đường cái. Quả nhiên, người ta trông thấy, ai cũng tránh sợ, bảo nhau là ?orắn thần?.
    Kẻ nương tựa nhau, thông đồng với nhau để làm điều gian giảo, lừa dối đời, mê hoặc người, thì có khác gì hai con rắn cõng nhau đây mà giả làm rắn thần không?
    Hàn Phi Tử
    Lời bàn:
    Những quân gian giảo định đánh lừa thiên hạ, khi chỉ có một mình, thiên hạ cũng mắc lừa chán. Huống chi là chúng kết bè, kết đảng, đồng tâm bày mưu mà gạt lừa thiên hạ, thì ai dù khôn ngoan đến đâu dễ đã tránh cho được.
    Đoàn kết với nhau để làm điều lành, hay cho thiên hạ bao nhiêu, thì bè đảng với nhau để làm điều ác, nguy cho thiên hạ bấy nhiêu. Vậy ta thấy những điều gì lạ tai, lạ mắt, trái hẳn nhân tình thì một là đánh lừa, hai là lợi dụng, ta trước nên suy xét kỹ đã, rồi sau hãy tin theo.
  3. Tran_Thang

    Tran_Thang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    4.581
    Đã được thích:
    193
    Rất hoan nghênh chủ đề của bác TV.
    Xưa tôi có nghe bà tôi kể 1 câu chuyện. Lâu quá tôi quên mất nội dung. Chỉ nhớ 1 câu rất ấn tượng trong câu chuyện ấy. Câu "Ai mua hành tôi thì thương tôi với". Bác có nguyên văn câu chuyện trên không ?
  4. OThienVuongO

    OThienVuongO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0

    - RẮN DỜI CHỖ Ở -
    Trời nắng, ao cạn, hai con rắn muốn dời đi ở chỗ khác.
    Rắn con bảo rắn lớn:
    - Anh đi trước, tôi theo sau, người ta biết là rắn kéo nhau đi tìm chỗ ở, thì thế nào cũng tìm cách giết chết. Sao bằng anh để tôi ngậm vào mình anh, còn anh thì cõng tôi mà đi, người ta tất nhiên cho là rắn thần, không dám đụng đến.
    Nói xong, hai con rắn làm y như thế mà đi qua đường cái. Quả nhiên, người ta trông thấy, ai cũng tránh sợ, bảo nhau là ?orắn thần?.
    Kẻ nương tựa nhau, thông đồng với nhau để làm điều gian giảo, lừa dối đời, mê hoặc người, thì có khác gì hai con rắn cõng nhau đây mà giả làm rắn thần không?
    Hàn Phi Tử
    Lời bàn:
    Những quân gian giảo định đánh lừa thiên hạ, khi chỉ có một mình, thiên hạ cũng mắc lừa chán. Huống chi là chúng kết bè, kết đảng, đồng tâm bày mưu mà gạt lừa thiên hạ, thì ai dù khôn ngoan đến đâu dễ đã tránh cho được.
    Đoàn kết với nhau để làm điều lành, hay cho thiên hạ bao nhiêu, thì bè đảng với nhau để làm điều ác, nguy cho thiên hạ bấy nhiêu. Vậy ta thấy những điều gì lạ tai, lạ mắt, trái hẳn nhân tình thì một là đánh lừa, hai là lợi dụng, ta trước nên suy xét kỹ đã, rồi sau hãy tin theo.
    -Nhận xét:
    - Con rắn vốn được coi là loài nguy hiểm, ác độc như trong câu "Khẩu Phật, tâm xà", ấy vậy mà muốn dời chỗ được an toàn còn phải tìm cách thay hình đổi dạng để mong thoát khỏi sự giết hại của con người.
    - Dù nọc rắn có cực độc đến đâu thì mỗi năm, số người chết vì bị rắn cắn vẫn không bằng một phần nhỏ so với số người chết vì bị ...người giết.
    -Con rắn có cắn người chẳng qua cũng chỉ là bản năng tự vệ để sinh tồn. Hiếm khi tự nhiên rắn tự kiếm người để cắn. Nhưng con người thì giết nhau vì đủ mọi lý do, trong đủ mọi hoàn cảnh. Thù ghét nhau giết hại đã đành, nhưng đôi khi thương yêu nhau cũng không khỏi bị chết.
    - Rắn trước khi cắn người thường phùng mang, nhe nanh cho người sợ mà bỏ đi. Còn người giết hại nhau thường dùng thủ đoạn âm thầm, không làm sao biết trước để mà tránh. Nghĩa là một khi ra tay dứt khoát phải đoạt mạng mới vừa lòng.
    - Cho thấy con người mới thật là loài ....đáng sợ nhất!
    - Thiên Vương -
  5. OThienVuongO

    OThienVuongO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn sự hưởng ứng của bạn nhé! Về câu chuyện bạn nói đó là truyện "Lọ Nước Thần". Nguyên văn của câu rao là:
    "Dọc bằng đòn gánh,
    Củ bằng bình vôi.
    Ai mua hành tôi
    Thì thương tôi với!"
    Sau đây TV sẽ giới thiệu với bạn câu chuyện này qua thể loại...thơ lục bát của bạn Ái Hoa nhé!
    LỌ NƯỚC THẦN
    Ngày xưa có kẻ thật thà
    Ruộng vườn nối nghiệp mẹ cha mãn phần
    Thiếu thời đôi bạn lý lân
    Nhà nghèo chung cảnh tình thân kết nguyền
    Vợ chồng cá nước bén duyên
    Thương nhau hết mực vẹn tuyền thuỷ chung
    Sáng ngày vác cuốc ra đồng
    Thấy con chim nhỏ lượn vòng cây khô
    Đuổi theo là chú quạ cồ
    Xù lông vụt mỏ mổ cô sẻ vàng
    Chàng không chịu cảnh ngược ngang
    Lượm ngay hòn đá mà phang quạ này
    Đòn đau quạ vội xa bay
    Chàng nâng ấp sẻ trên tay vỗ về
    Đền ơn sẻ mới mách lê
    Chỗ chôn lọ nước đem về mà treo
    Nhà tranh vách lá gieo neo
    Thương thay cô vợ phận nghèo khó khăn
    Bần hàn gạo chẳng đủ ăn
    Thèm dầu gội tóc cho bằng chị em
    Lắc lư chiếc lọ bên rèm
    Tưởng chai dầu gội chồng đem làm quà
    Lấy dầu mang tắm sau nhà
    Tóc tai trở dạng thịt da đổi hình
    Má hồng môi thắm miệng xinh
    Sóng thu đổ nước nghiêng thành như chơi
    Ngẩn ngơ không thốt nên lời
    Anh chồng cứ ngỡ tiên rơi vào nhà
    Mỉm cười thỏ thẻ mặt hoa
    Chuyện đầu tới cuối kể ra tận tường
    Chàng giờ cứ mãi vấn vương
    Vợ chồng quấn quít ruộng nương mặc tình
    Thương chồng xa vợ không đành
    Chân dung nàng hoạ bức tranh trao chàng
    Đồng xa cắm lại bên đàng
    Vừa cày vừa ngắm chẳng màng nắng trưa
    Ngờ đâu chú quạ ngày xưa
    Hận còn ôm hận sầu chưa quên sầu
    Bất thần sà xuống thật mau
    Cắp ngay bức hoạ mang vào hoàng cung
    Vẻ yêu đờ đẫn mặt rồng
    Ba ngàn cung nữ cũng không so bì
    Truyền quân lùng khắp kinh kỳ
    Thâm sơn tịch cốc thôn quê biên thành
    Cố tìm bóng dáng người tranh
    Đem về điện ngọc thoả tình ước ao
    Đất bằng bỗng nổi ba đào
    Sai nha lũ nhặng ào ào như giông
    Chàng đang đi cấy ngoài đồng
    Chợt nghe người báo tin hung ở nhà
    Vợ hiền bị bắt đi xa
    Xót thương phận gái lạc sa miệng hùm
    Hiên nhà trước mọc đôi lùm
    Hành xanh tươi tốt cạnh chum nước vàng
    Từ ngày nàng tắm dội sang
    Cây kia vụt lớn dọc bằng đòn tre
    Củ thì to bự bè bè
    Quả là vật hiếm, khó bề thấy hai
    Nhổ hành bỏ thúng gánh vai
    Chàng đem rao bán đêm ngày chẳng ngơi
    "Dọc bằng đòn gánh người ơi
    Củ thì lớn tựa bình vôi ăn trầu
    Hành mang tâm sự u sầu
    Ai mua xin nhớ thương nhau một lời"
    Nàng từ quê cũ xa rời
    Biếng ăn biếng nói chẳng cười chẳng vui
    Nhà vua dụ ngọt dụ bùi
    Trăm phương ngàn cách không nguôi nỗi buồn
    Dẫu cho bạc ức vàng muôn
    Ngôi cao lộc cả cũng tuồng bó tay
    Ngày kia đang ngự trên ngai
    Chợt nghe quen thuộc tiếng ai rao hàng
    Tim yêu bỗng đập rộn ràng
    Mày thêm tươi đượm mặt càng đẹp xinh
    Gọi người vào tận cung đình
    Bao nhiêu thương nhớ nỗi tình xót xa
    Nói cười rạng rỡ nét hoa
    Bạo quân mê đắm hoá ra dại khờ
    Muốn làm dáng dấp ngu ngơ
    Hàng rong gánh bán giả vờ mua vui
    Áo quần tráo đổi xong xuôi
    Sân rồng đi tới đi lui làm trò
    Ngờ đâu lũ chó dữ to
    Nhào ra cắn xé chẳng cho kịp lời
    Máu me giãy giụa chết tươi
    Mặt mày nát bấy ai thời biết đâu
    Mũ vua chàng đã đội đầu
    Long bào vai khoác lính hầu chẳng hay
    Trá làm hoàng đế liền ngay
    Truyền khiêng xác kẻ ăn mày mang chôn
    Lại sai giải tán tam cung
    Cho về quê cũ lấy chồng làm ăn
    Nhân dân gặp cảnh khó khăn
    Mở kho ban gạo phát chăn kẻ nghèo
    Nhà nông hết cảnh gieo neo
    Đêm trăng mở hội mừng reo thanh bình
    Vợ chồng nồng mặn duyên tình
    Trăm năm cầm sắt ba sinh lửa nguyền
    Hay chi bạo lực uy quyền
    Sống ngay trời giúp ở hiền người thương
    -Ái Hoa-
  6. Tran_Thang

    Tran_Thang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    4.581
    Đã được thích:
    193
    Xưa bà tôi kể bằng văn xuôi. Mà kể đến mấy ngày cơ. Có lẽ tôi nhớ nhầm sang 1 câu chuyện tương tự của Anh.
    Rất cảm ơn bác TV.
  7. OThienVuongO

    OThienVuongO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    - TƯỚI DƯA CHO NGƯỜI -
    Tống Tựu làm quan Doãn một huyện gần biên thuỳ nước Lương, chỗ giáp với nước Sở.
    Người đình trưởng ở biên thuỳ nước Lương và người đình trưởng ở biên thuỳ nước Sở cùng trồng dưa. Người bên nước Lương chăm làm và tưới luôn nên dưa tốt. Người bên nước Sở biếng làm và tưới ít nên dưa xấu.
    Quan Doãn ở ngay huyện biên thuỳ nước Sở, thấy bên Lương tốt, bên mình xấu, lấy làm tức giận lắm.
    Người đình trưởng nước Sở thấy dưa bên Lương tốt hơn dưa của mình, cũng sinh ra ghen ghét, đêm đêm cứ lẻn sang cào vỏ dưa của bên Lương, đến nỗi dưa bên ấy phải héo chết mất một ít.
    Sau người đình trưởng nước Lương biết mới nói với người trưởng trong huyện, ý cũng muốn lẻn sang cào vỏ dưa bên Sở.
    Người trưởng lại đem việc ấy nói với Tống Tựu.
    Tống Tựu bảo:
    - Ôi! Sao lại thế! Thế chỉ là gây thù oán, chuốc tai vạ thôi. Này ta bảo ngươi, chớ sang cào dưa của người ta, cứ đêm lẻn sang tưới dưa cho người ta mà đừng để cho người ta biết.
    Người đình trưởng cứ theo thế mà làm.
    Sau dưa bên Sở mỗi ngày một tốt. Người đình trưởng nước Sở lấy làm lạ, xét mãi ra mới biết người đình trưởng nước Lương làm giúp.
    Quan Doãn nước Sở biết rõ việc ấy, lấy làm vui lòng, tâu lên vua Sở.
    Vua Sở biết chuyện, buồn và có ý thẹn, nghĩ rằng: Ngoài cái tội đi cào dưa của người ta, chắc còn có nhiều việc khác đáng tội với người ta nữa.
    Vua bèn lấy nhiều của đưa sang tạ tội vua Lương và xin giao hảo.
    Vua Lương cũng tin lòng. Thành ra hai nước giao hảo với nhau được lâu.
    Cổ ngữ có câu: ?oChuyển bại nhi vi công, nhân hoạ nhi vi phúc? nghĩa là chuyển bại làm công, nhân cái hoạ mà làm thành phúc. Lão Tử có nói: ?oDĩ đức báo oán.? nghĩa là đem đức để báo oán. Hai câu ấy tức như truyện này.
    Ôi! Người ta đã làm không phải, sao ta lại còn bắt chước người ta!
    -Giả Tử Tân Thư-
    Lời bàn: Thói thường ở đời, mình dở không ưa người hay, mình lười không ưa người chăm, mình trái không ưa người phải, mình nghèo hèn không ưa người giàu sang? Cho nên người với người thường hay sinh sự.
    Gia dĩ những người ở vào chỗ đất phân ra hai nước, chia làm biên thuỳ, thì sự chiến tranh lúc nào cũng nằm sẵn ở đó. Như đây, vì chuyện dưa mà hai người trồng thù hằn, hai quan uý ghen ghét. Nếu không có Tống Tựu khéo khu xử thì biết đâu máu chảy chẳng thành sông, xương chất chẳng thành núi; ở đời những việc ẩu đả, kiện tụng, tranh chiếm, tàn phá thảm hại vô cùng, thường hay do tự những việc nhỏ mọn gây ra. ?oCái sẩy nẩy cái ung? là thế.
    Ta đọc câu chuyện này, ta rất cảm phục Tống Tựu là người có lượng bao dung đủ hoá được cái lòng quân hoạnh nghịch, biết cách khéo xử đủ biến chuyển được cái dở ở đời. Nếu người đã không phải với ta, ta lại không phải với người nữa, thì hai bên có khác gì nhau, mà cái không phải cứ liên miên theo mãi thì sinh ra bao chuyện đáng thương, đáng tiếc! Cho nên ?oDĩ oán báo oán? không phải là cách người quân tử đối với đời. Người quân tử nếu không ?oDĩ trực báo oán? thì ?oDĩ đức báo oán? có thế mới mong địch được quân gian tà, tiêu trừ được thói trá nguỵ vậy.
    *Nhận xét:
    - Một bài học sâu sắc về tài ...lấy đức phục chúng ...của người xưa.
    - Phàm ở đời người ta thường xem nhau mà sống. Người bậc cao thấy người tốt thì mình ráng cố gắng để cho bằng hoặc hơn người ta. Thấy người dở thì tìm cách giúp đỡ người cho bằng hoặc hơn mình. Và lấy đó làm điều hạnh phúc.
    Trong khi kẻ bậc thấp thấy người tốt thì đố kỵ, ghen ghét, tìm mọi cách để phá hoại. Thấy người dở lại cười chê, mai mỉa. Và họ cũng lấy đó làm điều sung sướng.
    Bởi vậy ta thấy có người hạnh phúc trong sự thanh thản, nhẹ nhàng. Có kẻ lại sung sướng trong sự lo âu, nặng nhọc.
    Bởi lẽ:
    Giúp người người lại giúp ta,
    Hại người, người hại, hóa ra hại mình.
    -Thiên Vương-
  8. lonesomes

    lonesomes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2004
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Truyện dùng tiếng Việt nhưng cốt truyện và tích truyện lại là của Trung Hoa. Tại sao không phải là những truyện của người Việt, thế mới đáng để trong Box Tiếng Việt. Không thì để trong box Cùng đọc và suy ngẫm thì hợp hơn.
    Mà bác TV này chuyên gia mở topic trùnh với người khác, kobiết ý là gì?
    Được lonesomes sửa chữa / chuyển vào 21:48 ngày 16/05/2007
  9. OThienVuongO

    OThienVuongO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    - TRI KỶ -
    Bảo Thúc chết, Quản Trọng thương tiếc, khóc như mưa, ướt đầm cả vạt áo. Có người hỏi: "Ông với Bảo Thúc không phải là họ hàng thân thích gì, mà sao ông thương khóc quá như vậy?"
    Quản Trọng nói: "Ngươi không rõ, để ta nói cho mà nghe:
    - Ta lúc nhỏ khốn khổ, thường buôn chung với Bảo Thúc, lúc chia lãi, bao giờ ta cũng lấy phần hơn, mà Bảo Thúc không cho ta là tham, vì biết ta gặp cảnh quẫn bách bất đắc dĩ phải lấy thế.
    - Ta ở chỗ chợ búa thường bị lắm kẻ dọa nạt. Bảo Thúc không cho ta là hèn nhát, vì biết ta có lượng bao dung.
    - Ta bàn việc với Bảo Thúc, nhiều khi việc hỏng. Bảo Thúc không cho ta là ngu, vì biết có lúc may, lúc rủi, cho nên công việc thành hay bại.
    - Ta ba lần ra làm quan, ba lần bị bãi, Bảo Thúc không cho ta là bất tiếu biết ta chưa gặp thời, chưa tìm được vua giỏi.
    - Ta ra trận ba lần, đánh thua cả ba, Bảo Thúc không cho ta là bất tài, biết ta còn có mẹ già phải phụng dưỡng.
    - Ta nhẫn nhục thờ vua Hoàn Công, Bảo Thúc không cho ta là vô sỉ, biết ta không giữ tiểu tiết, có chí làm ích lợi cho cả thiên hạ... Sinh ra ta là cha mẹ, biết ta là Bảo Thúc. Mà đối với người biết mình, mình đem cả tính mệnh ra hiến còn chưa cho là quá, huống chi thương khóc thế này đã thấm vào đâu!"
    (Thuyết Uyển)
    Giải Nghĩa:
    Bảo Thúc : Tức Bảo Thúc Nha thường còn gọi là Bảo Tứ, người giỏi nước Tề, tiến Quản Trọng cho Hoàn Công dùng.
    Quản Trọng : Tên là Di Ngô, người nước Tề, làm tướng giúp Hoàn Công giỏi có tiếng.
    Bao dung : Rộng lượng, không chấp những điều người ta phạm lỗi với mình.
    Bất tiếu : Người không ra gì.
    Vô sỉ: Không biết xấu hổ.
    LỜI BÀN
    Khó thật! Ở đời mình giao thiệp với nhiều người, bè bạn tưởng vô số, nhưng hồ dễ đã được mấy người thực gọi là tri kỷ.
    Thế nào là tri kỷ? Tri kỷ là người biết mình, nghĩa là đồng thanh, đồng khí, đồng chí, đồng tâm với mình, chơi với mình rất thân thiết, bao bọc che chở cho mình, lúc sống cùng hưởng, họa cùng đau, lúc chết, tưởng cho chết với nhau cũng không hối.
    Quí thay người tri kỷ! Cho nên cổ nhân có câu nói: "Ðắc nhất tri kỷ, khả dĩ bất hận" nghĩa là ở đời có được một người tri kỷ thì không còn ân hận gì nữa; lúc sống, có được một người biết mình, thì mình chết cũng không lấy làm uổng đời.
    *Nhận xét:
    - Có câu:" Ăn cho, buôn so", ấy thế mà buôn với nhau Quản Trọng lại luôn lấy phần hơn. Dù với lý do gì đi nữa thì cũng phải nhận thấy rằng Bảo Thúc quả là người đại lượng.
    - Thấy bạn bị người bắt nạt mà không chê bạn hèn nhát, chưa chắc Bảo Thúc đã biết được vì Quản Trọng có lòng bao dung, (Bởi người rộng lượng, bao dung có thể tha cho người hoặc không thù ghét người chứ không thể để người bắt nạt được. Chẳng vậy mà người ta có câu:"Sĩ khả sát, bất khả nhục.") nhưng có thể thấy được sự tinh tế rất tâm lý của Bảo Thúc.
    Bởi lẽ người ta một khi vì yếu thế mà bị kẻ khác bắt nạt, tự tâm đã cảm thấy nhục nhã và xấu hổ. Lấy đó làm điều rất đau khổ. Nhưng nếu để người thân biết được thì càng đau khổ gấp bội. Chính vì vậy, là bạn thân trước cảnh ấy, có lẽ Bảo Thúc đã rất tế nhị mà "an ủi" rằng..."Bạn rộng lượng thật! Cứ như tôi thì tôi phải ăn thua, sống còn với chúng chứ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được...."
    - Khi bàn mà hỏng việc, may rủi chỉ có tính tương đối. Bởi lẽ nếu cao tay thì chắc chắn ta phải nghĩ đến những phương án xấu nhất có thể xảy ra. Và như vậy thì đã giảm thiểu đi sự rủi ro rất nhiều. Biết bạn tài chưa thông, nhưng vẫn chấp nhận lý do may rủi, cho thấy Bảo Thúc vừa trí tuệ vừa rất độ lượng. Vì nếu không có trí tuệ, đem sự thất bại của bạn ra mà phanh phui cho hả giận thì kết quả chắc chắn càng xấu đi nhiều mà thôi!
    Những việc sau cũng tương tự như trên. Quản Trọng xưa nay có tiếng tài giỏi, qua chuyện này, ta thấy được Bảo Thúc càng hơn hẳn. Tựa như anh Lưu Bình tuy đỗ cao, quyền trọng hơn Dương Lễ, nhưng trong mắt thiên hạ thì Dương Lễ mới là bậc chân tài - vì đã dùng tâm trí của mình để tạo nên một Lưu Bình công thành, danh toại như vậy.
    Nếu không có Dương Lễ, chưa chắc đã có Trạng nguyên Lưu Bình. Cũng như vậy, nếu không có Bảo Thúc, có lẽ người đời vẫn không bao giờ biết đến Quản Trọng.
    Người đời nay thường trách sao không có được tri kỷ. Nhưng không thấy họ tự hỏi mình ....Liệu mình đã xứng đáng để có một tri kỷ hay chưa? Mình đã bỏ ra bao nhiêu Tâm, bao nhiêu Tình mà mong có người bạn khả dĩ ....đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu?
    Thấy người xưa chỉ với tình bằng hữu mà đã đối đãi với nhau như thế thì ta mới hiểu được tại sao có người vì bạn mà chết như Bá Nha - Tử Kỳ. Vì bạn mà ...cho mượn vợ...như Lưu Bình - Dương Lễ. Thật đúng là ....Bằng hữu chi giao mạc khả vong! Khả quý! Khả tụng!
    - Thiên Vương -
  10. mabun

    mabun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    1
    Bắt chước bác TV làm cái nhận xét cá nhân. . Mong bác đừng giận việc ăn theo
    Nhận xét 2
    Tội nghiệp Bão Thúc, thương thay Bão Thúc. Ông đã nằm xuống vẫn k yên, vẫn phải chịu đem thân làm cớ để Quản Trọng thanh minh với thiên hạ về giai đoạn không mấy vẻ vang của mình. Người thiên hạ đâu có nghe BT nói về QT đâu mà chỉ nghe QT nói về QT mà thôi.
    QT dùng cái chết của BT để tự bào chữa, BT cũng nhờ vậy mà có tiếng hiểu người được truyền tụng. QT rửa được tiếng dơ, BT cũng k phải nuốt than vì tri kỉ như Dự Nhượng ngậm hờn chém áo. Kể ra, mấy giọt nước mắt QT cũng k uổng .
    Mới hay, k phải câu chuyện nào tốt đẹp mà mục đích đều trong sáng cả. Nhưng cũng nhắm mắt cho qua để thấy đời ...đáng sống.
    Ai dám chắc Dương Lễ muốn vợ quay về?
    Nước sông trong, ta giặt dải mũ
    Nước sông đục ta rửa chân ta.​
    Được mabun sửa chữa / chuyển vào 16:45 ngày 24/05/2007

Chia sẻ trang này