1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cơ hội của Chúa- Nguyễn Việt Hà

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Lissette, 24/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    "Chị có cần nói gì không"
    Xin phép các anh cho tôi được hút thuốc"
    Ông ta đưa tôi chiếc bật lửa cối Tàu. Vỏ inox trắng có khắc dòng chư xanh "Tặng thưởng cán bộ và chiến sĩ ưu tú". Tôi trả lời những câu hỏi trong vòng chừng hai tiếng. Mọi người biết về tôi như thế là nhiều. Lúc gần kết thúc, viên sĩ quan điều tra có khuôn mặt tôi hơi quen tự giới yhiệu là Huân chợt hỏi.
    Chị có cần phải báo cho ai không
    Tôi đọc số điện thoại và địa chỉ của Sáng. Anh ta ghi nắn nót vào tờ giấy lấy cũng để trống bằng kiểu chữ in, nét chữ của những người đứng đắn.
    Tôi ra Hà Nội vẫn kịp đúng sinh nhật, trễ ba ngày so với dự kiến. Tôi gọi phone báo trước nên Hoàng và bé Phương Phương đứng đón ngoài phòng chờ sân bay Nội Bài. Hoàng vận complé, con bé Phương đội mũ nồi nhỏ xíu mặc bộ đầm hồng. Khi ôm con bé, không kìm được tôi bật khóc. Hoàng cầm bó hồng nhnng đỏ ngơ ngác nhìn. Có lẽ chưa bao giờ tôi là vậy.
    Suốt gần sáu mươi tiếng bị tạm giữ tôi hút hết ba gói Dulhill. Tôi được phép gọi đến số điện thoại mình cần khoảng năm lần, không một ai nhấc máy. Trước đấy Thiếu tá Huân đã nói chuyện được với Sáng, Sáng xác nhận có biết tôi. Tôi hút thuốc nhả khói đặc. Tôi vẫn tin một trăm phần trăm là Sáng phải bay vào đây. Giờ thứ năm mươi hai của thời gian tạm giữ người tôi được gặp là Trần Bình.
    "Chị có muốn ăn gì không"
    "Cũng không thấy đói lắm"
    "Em đã nhờ người ta mua hộ bát mỳ"
    Mình chỉ muốn tắm"
    Bình đi ra ngoài chừng mười phút rồi quay vào.
    Chúng tôi nói chuyện qua chiếc bàn mọt có bình trà to pha loãng kiểu miền Nam.
    "Mọi chuyện, bọn Xamexcô cố vu cáo cho chị".
    "Tôi biết"
    "Vậy chị không nên chấp nhận việc truy thu thuế"
    Tôi không muốn ra toà với tội danh buôn lậu
    "Em nghĩ, mọi việc không phức tạp đến thế đâu"
    "Tôi cũng hoàn toàn không hấp tấp khi quyết định một việc làm thiệt hại phần nửa số vốn của mình. "
    Chứng cớ trong tay cơ quan điều tra chỉ là một phần nhỏ sự thật. Thiếu tá Huân cũng biết vậy nên có khuyên tôi nên cân nhắc kỹ mọi chuyện lợi hại. Tôi thường nghĩ, sĩ quan công an là những người cứng nhắc. Giờ đây tôi biết tôi nhầm. Tất nhiên tôi cũng nghĩ đến việc sử dụng một ảnh hưởng, thậm chí, hối lộ. Nhưng tôi đã mỏi, không phải bây giờ tôi mới mỏi. Thêm chuyện này, một giọt nước tràn cốc.
    "Anh Sáng đang ở đâu".
    Hơn hai ngày qua, đối với tôi đây là câu hỏi quan trọng nhất.
    "Anh Sáng có nói chuyện chị với em".
    Chỉ thế thôi à
    Bình lấy bật lửa châm cho tôi điếu thuốc rồi cũng tự châm một điếu
    Anh Sáng là Phó giám đốc Sở duy nhất được vào vòng hai đợt bầu cử Hội đồng nhân dân lần này"
    "Nhưng không đến nỗi quá nguy hiểm nếu chỉ là trả lời điện thoại cho tôi"
    "Từ xưa đến nay, em vẫn nghĩ chị là người phụ nữ thông minh nhất thế giới"
    Sáng thường hay khen tôi là sắc sảo thông minh. Người yêu đầu của tôi cũng nịnh tôi là thông minh sắc sảo. Lúc tôi cần họ nhất thì tôi chỉ có một mình. Tôi là đàn bà, tôi là phụ nữ, tôi đã là Mẹ và tôi muốn là Vợ. Thông minh giỏi giang để làm gì nếu cái đấy chỉ cho tôi biết những bất hạnh. Lần đầu tôi đã bị bán rẻ cho cái lợi còn lần này, tôi không muốn là nạn nhân của cái danh. Hoàng trao tôi bó hoa và nói lời chúc mừng sinh nhật. Vậy thêm một lần nữa, sinh nhật của tôi chỉ có Hoàng và bé Phương Phương. Ba chúng tôi đi ra cái taxi Hoàng thuê tới đón. Chợt tôi vô thức sững lại. Tôi đã thấy một ánh mắt, mà bảy mươi hai tiếng đồng hồ trước tôi vẫn nghĩ đấy là cái nhìn của hạnh phúc.
    Sáng cũng cầm hoa, mặc áo blouson sẫm màu. Cặp mắt kính đen to trùm gần nửa khuôn mặt. Trông anh ta thật khác cái ảnh chụp ở báo mà tôi vừa kịp đọc sáng nay trên máy bay. Anh ta nhìn quanh một vòng trước khi lại phía chúng tôi. Tôi quay mặt bước tiếp. Gió thổi ***g lộng cả một khoảng trống sân bay. Con bé Phương bỗng khanh khách bật cười, gió lùa thổi tung cái mũ nồi của nó bay vô hướng vào mênh mông
    Trọn một đời người, có nhiều nhiều tháng và nhiều ngày. Cái thời gian không ít tưởng rằng quý báu, chẳng qua cũng là thứ sản phẩm máy móc của cái đồng hồ mà Faulkener ngấm ngầm nguyền rủa. Phương Tây hùng hồn hơn và Phương Ðông tế nhị hơn. "Khi tử thần đến gõ cửa nhà người, người có gì để hiến". Một trong những tâm linh vĩ đại nhất của dân tộc Ấn đã hỏi. Ở đâu có sự thô bạo của kiến thức ở đó có đông đảo đạo đức giả. Rời vòng tay của Chúa, con người ta loay hoay tìm cách hoàn thiện bản thân mình. Nói một cách khác, loay hoay di tìm cái phần linh thể mà Thiên Chúa đã ban cho ngay từ hồi còn oe oe khóc. Chúng ta đã gay gắt chối bỏ ân sủng của Thiên Chúa bằng nhiều lý do nghe có vẻ hữu lý, Một nhà Thần học đã phải đau đớn nói "Con người đã mất đất Mẹ và đã phải lang thang đi tìm Ðất hứa". Cái miền Ðất hứa được thế tục hoá bằng sự giầu sang và tiện lợi của nền văn minh. (Một sản phẩm không có thiên tính mà con người luôn luôn tự hào là đã thai nghén và nuôi dưỡng). Chính vì vậy, xã hội hiện đại luôn thuộc về con người Văn Minh. Những con người nhân hậu suốt đời lo lắng chỉ vì người khác không biết uống Coca và làm việc trên Computer. Những con người sẵn sàng tuyên bố làm việc vì danh và lợi. Tất nhiên, Danh ở đây là cái Danh ưu tú. Lợi ở đây, không những cho mình mà còn cho người. Nghe đạo đức thật. Chữ nghĩa là đã làm cho con người trở nên thông minh như vậy đấy!
    Camus cho rằng sự dốt nát dẫn đến độc ác. Vậy giải thích thế nào về những người có học hình như đã làm điều ác. Phải chăng những người này coi tri thức, thành phẩm cao hơn kiến thức, là sự phô trương. Phải chăng, họ tư giao cho mình một sứ mệnh là dẫn dắt nhân loại. Phải chăng, họ đã coi những giá trị tư tưởng vĩnh cửu của các bậc mình triết tiền bối là lạc hậu. Họ khát khao có một nền giáo dục bằng các phương tiện nghe nhìn qua đó, mỗi cá nhân dễ dàng tự khoe khoang cái gọi là bản ngã. Với cách hiểu ăm ắp đầy sách vở, họ coi mọi phương thức đối thoại với im lặng đều là vô nghĩa. Hình như, tất cả nỗ lực của bọn họ sẽ tạo ra một điều khó tránh, con người đi vào thế kỷ hai mươi mốt bằng tư thế ngã ngửa bởi cú hích bạo tàn của nền văn minh kỹ trị được mệnh danh là tiên tiến. Phải chăng, sẽ là điều ác khi chúng ta quan niệm: con người là sinh vật cao cấp đã biết sử dụng máy móc.
    Kết thúc bài luận vớ vẩn này, đành phải dẫn một giai thoại Thiền đương đại. Một đoàn đại biểu của phong trào bảo vệ môi trường sinh thái, sau hàng loạt những chiến dịch tuyên truyền vất vả có lần gặp một Lạt Ma đang ngồi thiền, họ hỏi: "Một người có tiếng là đạo cao đức trọng như ngài sao thấy việc thiện chúng tôi đang làm mà ngài không tham gia?" Sư đáp: "Mỗi ngày tôi đều đặn ngồi cố rũ bỏ tạp niệm phóng vào hư không những tư tưởng thanh sạch như vậy không phải là giữ gìn sinh thái hay sao?"
    Hà Nội
    3/1989 - 21/2/1997
    HẾT.

Chia sẻ trang này