1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cò ke Biển Đông đã lộ hoàn toàn chân tướng : Tầu Mỹ hợp tác khoan dầu nước sâu.

Chủ đề trong 'Báo chí - Truyền thông' bởi Huyphuc1981nb, 09/02/2014.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. luanvit

    luanvit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2014
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    85
    Muốn đọc hết của HP nhưng toàn viết trường ca thế này đọc hoa cả mắt. Dù sao cũng cảm ơn cái công biên soạn bài và liệt kê các loại động vật bậc thấp:D. MK hôm nay phát hiện thêm từ "miết" , âm thanh phát ra xx ghê.:D
  2. Huyphuc1981nb

    Huyphuc1981nb Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/01/2014
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    682
    Cái vụ giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 này ngày càng lộ nguyên hình là một cố máy sản xuất dịch thủ dâm công suất lớn, một đại hội chó dại đồng loạt thủ dâm cực khoái.

    Chúng ta đã thấy. Các ông nghị, thương viện hạn viện, phủ tổng thống Mỹ, đều đã lên tiếng sủa ngày một lớn. Thủ tướng bao cao su mà ai ai cũng ghét từ cái bựa răng cũng có một chiến dịch la liếm toàn vào các giờ vàng trên tv. Dến dương trung quốc cả xã hội khinh bỉ , đỗ sơn hải tởm lợm, cùng nhứng con chó đẻ chuyên nghề sủa thuê khác cũng đua nhau ông ổng.

    Thậm chí đến cái súng do thái rửa tiền cũng tưng bừng cởi quần áo chụp ảnh sâu hàng.

    Con cháu lên duẩn cúng tưng bừng xóc lọ. Mình có bài trả lời (xanh) vào các post có bài sủa cũ của Lê duẩn (đỏ). Và ví dụ một đường link để các bạn tham khảo cmt.
    https://www.facebook.com/bachduongm/posts/658701024218582
    https://www.facebook.com/bachduongm...id=659591004129584&offset=0&total_comments=30
    "
    Lê Duẩn Xuyên tạc xiên xỏ. Cuộc chiến tranh biên giới phía bắc năm 1979 quân Trung Quốc đanh không lấy thắng, mà lấy thua. Sau đó các khai quốc công thần như Hứa Thế Hữu tư lệnh mặt trận bị đẩy khỏi chính trường, Đặng Tiểu Bình hiện đại hóa. Nếu như không có cuộc bại trận đó, thì bao giờ trung quốc mới hiện đại hóa.

    Chiến tranh đó là một vở kịch. Trong đó, Lê Duẩn đã bắt chúng ta đóng vai trò đẫm máu. Vở kịch đó đã biến thành chuộc chiến tranh tàn khốc với nhân dân Campuchia.

    Hôm nay, chúng ta đang vào TPP và vừa mới ra quyết định thay 3 xếp Than-Dệt may-Dầu Khí.

    Dệt may là ngành sẽ chết tức khắc ngay khi vào TPP. Hiện nay 90% nguyên phụ liệu ngành đó nhập khẩu từ Trung Quốc. Chỉ riêng đàm phán thay đổi nguồn cung đó cũng mất hàng chục năm. Trong hàng chục năm đó, còn các bạn hàng truyền thống sẽ buộc phải trả đũa ngay khi chúng ta vào TPP.

    Than hiện nay vẫn phải bù lỗ cho điện. Trong khi đó, điện lại bù lỗ cho điện gió Cà Mau mua của Mỹ đắt gấp 2-3 lần thường.

    Đảng và nhà nước đang lên kế hoạch đến năm 2018 cấm khai thác than lộ thiên, phương pháp khai thác tốt nhất và chiếm phần lớn sản lược ở ta, để chuyển sang khai thác than hầm lò mua máy của Mỹ.

    Dầu Khí là tên lính xung kích ở vở kịch biển đảo đông á chó dại.

    Dầu khí đã đem lại cho kinh tế cái gì ? ngoài món nợ khổng lồ không ai trả nổi, và bong bóng đất năm 2012 giết chết kinh tế.

    Ngành dầu khí nằm trong tay gia đình Lê Duẩn đến nay. Đến nay chúng lại diễn vở kịch biển đảo chó dại.

    Thử hỏi, cái giàn khoan Hải Dương Thạch Du ra biển chuyến này để làm cái gì ? Đó là cái máy sản xuất dịch thủ dâm công suất kinh khủng khiếp nhất tung ra đúng thời điểm. Từ thủ tướng bao cao su, đến chó sủa thuê dương trung quốc, toàn bộ thượng hạ viện và văn phòng tổng thống Mỹ, chó đến khẩu súng Do Thái rửa tiền... tất cả đều cực khoái trong thác lũ dịch thủ dâm, cong đít sủa như chó.

    Bè lũ Lê Duẩn còn định diễn bao nhiêu vở kịch đấm máu như chiến tranh năm 1979, như giàn khoan Hải Dương Thạch Du.

    "

    ==========


    phần đỏ là bài nói của lê duẩn được các đồng chí quăng lên đợt này
    "
    (Tài liệu lưu tại thư viện quân đội, Hà Nội. Tài liệu do Christopher E. Goscha phát hiện và dịch sang tiếng Anh, Nhóm nghiên cứu Việt Nam đương đại, Trường Khoa học Chính trị, Paris. Bùi Xuân Bách lại chuyển ngữ ngược lại từ Anh sang Việt.- Dấu ngoặc vuông [ ] là của Christopher E. Goscha.)
    -----------------------

    ...Nói chung, sau khi chúng ta đánh bại Mỹ, không đế quốc nào dám đánh chúng ta nữa. Chỉ có những người nghĩ rằng họ vẫn có thể đánh chúng ta và dám đánh chúng ta là những kẻ ********* Trung Quốc. Nhưng người dân Trung Quốc hoàn toàn không muốn thế. Tôi không biết những kẻ ********* Trung Quốc này sẽ tiếp tục tồn tại thêm bao lâu nữa. Tuy nhiên, miễn là họ tồn tại, thì họ sẽ tấn công chúng ta như họ vừa thực hiện (nghĩa là đầu năm 1979).

    Nếu chiến tranh đến từ phương Bắc, thì các tỉnh [Bắc Trung Bộ] Nghệ An, Hà Tĩnh và Thanh Hóa sẽ trở thành cơ sở cho toàn bộ đất nước. Các tỉnh này tốt nhất, là các căn cứ mạnh nhất, tốt nhất và hiệu quả nhất. Vì nếu vùng đồng bằng [Bắc Bộ] tiếp tục là vùng liên tục căng thẳng, thì tình hình sẽ rất phức tạp. Vấn đề không đơn giản chút nào. Nếu không phải là người Việt Nam, thì sẽ không có người nào đánh Mỹ, bởi vì lúc Việt Nam chiến đấu chống Mỹ, cả thế giới còn lại đều sợ Mỹ …

    Mặc dù Trung Quốc đã giúp [Bắc] Triều Tiên chỉ với mục đích bảo vệ sườn phía Bắc của họ. Sau khi cuộc chiến kết thúc [ở Triều Tiên] và khi áp lực lên Việt Nam, ông ta (chỗ này hình như nói đến Chu Ân Lai khi đoạn văn sau đó cho thấy vậy) nói rằng, nếu Việt Nam tiếp tục chiến đấu, thì sẽ phải tự lo liệu. Ông ta sẽ không giúp thêm nữa và gây áp lực với chúng ta để ngừng chiến đấu.

    Khi chúng ta ký Hiệp Định Geneva, rõ ràng là Chu Ân Lai đã chia đất nước ta làm hai [phần]. Sau khi nước ta bị chia thành hai miền Nam – Bắc như thế, một lần nữa ông ta gây sức ép lên chúng ta, không được làm gì đối với miền Nam Việt Nam. Họ ngăn cấm chúng ta đứng lên [chống lại Việt Nam Cộng hòa do Mỹ hậu thuẫn]. [Nhưng] họ, [người Trung Quốc,] không thể làm gì để ngăn cản chúng ta.

    Khi chúng ta ở miền Nam và chuẩn bị chiến tranh du kích ngay sau khi ký Hiệp định Geneva, Mao Trạch Đông đã nói với Đại hội Đảng của chúng ta rằng, ngay lập tức, chúng ta phải buộc Lào chuyển hai tỉnh đã được giải phóng cho chính phủ Viêng Chăn. Nếu không, người Mỹ sẽ tiêu diệt hai tỉnh này, một tình huống rất nguy hiểm [theo cái nhìn của Trung Quốc]! Ngay lập tức, Việt Nam đã phải làm việc với người Mỹ [liên quan đến vấn đề này]. Mao đã bức hiếp chúng ta bằng cách này và chúng ta đã phải làm điều đó.

    Sau đó, khi hai tỉnh này đã được chuyển cho Viêng Chăn, những tên ********* [Lào] ngay lập tức bắt giữ Souphanouvong (Chủ tịch Lào từ năm 1975-1986). Lào có hai tiểu đoàn bị bao vây lúc đó. Hơn nữa, họ vẫn chưa sẵn sàng chiến đấu. Sau đó, một tiểu đoàn đã có thể thoát khỏi sự [bao vây]. Lúc đó, tôi đưa ra quan điểm của tôi là, Lào phải được phép tiến hành chiến tranh du kích. Tôi mời Trung Quốc đến và thảo luận về vấn đề này với chúng ta. Tôi nói với họ: “Các đồng chí, nếu các đồng chí tiếp tục gây áp lực với Lào bằng cách này, thì lực lượng của họ sẽ hoàn toàn tan rã. Bây giờ họ phải được phép tiến hành chiến tranh du kích“.

    Trương Văn Thiên (Zhang Wentian), người trước đó là Tổng Thư ký [Đảng Cộng sản Trung Quốc] và sử dụng bút danh Lạc Phú, trả lời tôi: “Vâng, các đồng chí, điều các đồng chí nói đúng. Hãy để chúng tôi cho phép tiểu đoàn đó của Lào đảm nhiệm chiến tranh du kích“.

    Ngay lập tức, tôi hỏi Trương Văn Thiên: “Các đồng chí, nếu các đồng chí cho phép Lào gánh vác chiến tranh du kích, thì không có gì phải sợ việc phát động chiến tranh du kích ở miền Nam Việt Nam. Điều gì làm cho các đồng chí sợ đến nỗi các đồng chí ngăn cản hành động như thế?”

    Ông ta [Trương Văn Thiên] đã nói: “Không có gì phải sợ!”

    Trương Văn Thiên đã nói thế. Tuy nhiên, Ho Wei, Đại sứ Trung Quốc ở Việt Nam lúc đó, đã ngồi ở đó và nghe điều đã nói. Ngay lập tức, ông ta điện cho Trung Quốc (báo cáo điều Lê Duẩn và Trương Văn Thiên đã nói). Ngay lập tức, Mao trả lời: “Việt Nam không thể phát động chiến tranh du kích ở miền Nam. Việt Nam phải nằm chờ trong một thời gian dài!” Chúng ta rất nghèo. Làm sao chúng ta có thể đánh Mỹ nếu không có Trung Quốc làm căn cứ hậu tập? Nên chúng ta phải nghe theo họ, đúng không?

    Tuy nhiên, chúng ta đã không đồng ý. Chúng ta đã bí mật tiếp tục phát triển lực lượng. Khi [Ngô Đình] Diệm kéo lê máy chém khắp miền Nam Việt Nam, chúng ta đã ban hành lệnh thành lập lực lượng quần chúng để chống lại lệnh đã được lập và nắm quyền [từ chính phủ Diệm]. Chúng ta đã không chú ý [đến Trung Quốc].

    Khi cuộc nổi dậy giành chính quyền bắt đầu, chúng tôi đi Trung Quốc để gặp Chu Ân Lai và Đặng Tiểu Bình. Đặng Tiểu Bình đã nói với tôi: “Đồng chí, bây giờ sai lầm của đồng chí đã xảy ra rồi, đồng chí chỉ nên đánh ở mức trung đội trở xuống“. Đó là áp lực mà họ đã áp đặt lên chúng ta.

    Tôi nói [với Trung Quốc]: “Vâng, vâng! tôi sẽ làm điều đó. Tôi sẽ chỉ chiến đấu ở mức một trung đội trở xuống“.

    Sau khi chúng ta chiến đấu và Trung Quốc nhận ra rằng chúng ta có thể chiến đấu hiệu quả, đột nhiên Mao có suy nghĩ mới. Ông ta nói rằng, vì Mỹ đánh chúng ta, ông ta sẽ đưa quân đội [Trung Quốc] đến giúp chúng ta xây dựng đường xá. Mục tiêu chính của ông ta là tìm hiểu tình hình đất nước ta để sau này ông ta có thể tấn công chúng ta và từ đó mở rộng xuống khu vực Đông Nam Á. Không có lý do nào khác.

    Chúng tôi biết rõ ý đồ này, nhưng phải cho phép họ (sự xâm nhập của quân đội Trung Quốc). Thôi thì cũng được. Nhưng họ quyết định đưa quân vào. Tôi yêu cầu họ chỉ gửi người, nhưng quân lính của họ đã đến cùng với súng đạn. Tôi cũng phải chịu điều này.

    Sau đó, ông ta (Mao Trạch Đông) bắt chúng ta phải nhận 20.000 quân của ông ta đến xây một con đường từ Nghệ Tĩnh vào Nam Bộ (thuật ngữ tiếng Việt chỉ miền Nam Việt Nam). Tôi từ chối. Họ tiếp tục yêu cầu nhưng tôi không nhượng bộ. Họ gây áp lực với tôi cho quân của họ vào nhưng tôi đã không chấp thuận. Họ tiếp tục gây sức ép nhưng tôi vẫn không chịu.

    Tôi đưa ra những ví dụ này để các đồng chí thấy họ có âm mưu cướp nước ta từ lâu và âm mưu đó ác độc như thế nào.

    – Sau khi Mỹ đưa hàng trăm ngàn quân vào miền Nam Việt Nam, chúng ta đã phát động cuộc tổng tấn công vào năm 1968 để buộc họ giảm leo thang. Để đánh bại Hoa Kỳ, một điều cần phải biết là làm thế nào để họ từ từ giảm leo thang. Đó là chiến lược của chúng ta. Chúng ta chiến đấu chống một kẻ thù lớn, kẻ thù với dân số 200 triệu người và thống trị thế giới. Nếu chúng ta không thể làm cho họ giảm leo thang từng bước, thì chúng ta sẽ thất bại và không thể tiêu diệt kẻ thù. Chúng ta phải đấu tranh để làm nhụt ý chí họ để buộc họ phải đi đến bàn đàm phán với chúng ta mà không cho phép họ đưa thêm quân.

    Đến lúc họ muốn thương lượng với chúng ta, Ho Wei đã viết một bức thư cho chúng tôi, nói rằng: “Các ông không thể ngồi xuống đàm phán với Hoa Kỳ. Các ông phải đưa quân Mỹ vào miền Bắc Việt Nam để đánh với họ“. Ông ta gây áp lực với chúng tôi cách này, làm cho chúng tôi bối rối vô cùng. Đây không phải là vấn đề hoàn toàn đơn giản. Rất là mệt mỏi mỗi khi tình huống như thế phát sinh [với Trung Quốc].

    Chúng tôi quyết định không thực hiện cách đó (nói đến lời khuyên của Hồ Wei không đàm phán với Hoa Kỳ). Chúng tôi phải ngồi xuống ở Paris. Chúng tôi phải làm cho họ (Mỹ) giảm leo thang để đánh bại họ. Trong thời gian đó, Trung Quốc đã thông báo [với Mỹ]: “Nếu các ông không tấn công tôi, tôi sẽ không tấn công các ông. Nhưng rất nhiều quân lính mà các ông muốn đưa vào Việt Nam, tùy các ông“. Trung Quốc nhất trí điều này và đã gây áp lực với chúng tôi bằng cách đó.

    Họ (Trung Quốc) đã trao đổi nhiều với Mỹ và ép buộc chúng ta phục vụ như là một con bài để mặc cả theo cách này. Khi người Mỹ nhận ra rằng họ đã thua trận, ngay lập tức, họ sử dụng Trung Quốc để [tạo điều kiện] rút quân [ở miền Nam Việt Nam]. Nixon và Kissinger đã đến Trung Quốc để thảo luận vấn đề này.

    - Trước khi Nixon đi Trung Quốc, [mục đích chuyến đi của ông ta là] giải quyết vấn đề Việt Nam bằng cách đó, để phục vụ lợi ích của Mỹ và giảm bớt thất bại của Mỹ, cũng như cùng lúc cho phép ông ta lôi kéo Trung Quốc về phía Mỹ. Chu Ân Lai đã đến gặp tôi. Chu Ân Lai nói với tôi: “Lúc này, Nixon đến gặp tôi chủ yếu là thảo luận về vấn đề Việt Nam, do vậy tôi phải đến gặp đồng chí để thảo luận điều đó với đồng chí“.

    Tôi trả lời: “Đồng chí, đồng chí có thể nói bất cứ điều gì đồng chí thích, nhưng tôi không nghe theo đồng chí. Đồng chí là người Trung Quốc, tôi là người Việt. Việt Nam là của tôi (đất nước của tôi), hoàn toàn không phải của các đồng chí. Các đồng chí không có quyền nói [về vấn đề Việt Nam] và các đồng chí không có quyền thảo luận [các vấn đề đó với Mỹ]. Hôm nay, các đồng chí, chính tôi sẽ nói với các đồng chí điều mà thậm chí tôi chưa hề nói với Bộ Chính trị, rằng đồng chí đã nêu ra vấn đề nghiêm trọng và vì thế tôi phải nói:

    - Năm 1954, khi chúng tôi giành chiến thắng tại Điện Biên Phủ, tôi đã ở [tỉnh] Hậu Nghĩa. Bác Hồ đã điện nói với tôi rằng, tôi phải vào miền Nam để tập hợp [các lực lượng ở đó] và nói chuyện với đồng bào miền Nam [về vấn đề này]. Tôi đi bằng xe tải vào miền Nam. Trên đường đi, đồng bào ra chào đón tôi vì họ nghĩ rằng chúng tôi đã giành chiến thắng. Đau đớn vô cùng! Nhìn đồng bào miền Nam, tôi đã khóc. Vì sau đó, Hoa Kỳ sẽ đến và tàn sát [người dân] một cách khủng khiếp.

    Khi vừa tới miền Nam, ngay lập tức, tôi đã điện cho Bác Hồ để xin ở lại [miền Nam] và không trở lại miền Bắc để tôi có thể đánh thêm mười năm nữa hoặc hơn. Đồng chí đã gây khó khăn cho tôi như thế này (muốn nói đến vai trò của Chu Ân Lai trong việc chia cắt Việt Nam tại Geneva năm 1954), đồng chí có biết không“?

    Chu Ân Lai nói: “Tôi xin lỗi đồng chí. Tôi đã sai. Điều đó tôi sai” (muốn nói đến sự chia cắt Việt Nam tại Geneva). Sau khi Nixon rời khỏi Trung Quốc, một lần nữa, ông ta (Chu Ân Lai) đến Việt Nam để hỏi tôi về một số vấn đề liên quan đến cuộc chiến ở miền Nam Việt Nam. Tuy nhiên, ngay lập tức, tôi nói với Chu Ân Lai: “Nixon đã gặp các đồng chí rồi. Chẳng bao lâu nữa, họ (Hoa Kỳ) sẽ tấn công chúng tôi thậm chí còn mạnh hơn“.

    Tôi hoàn toàn không sợ. Cả hai (Mỹ và Trung Quốc) đã thương lượng với nhau để đánh tôi mạnh hơn. Ông ta (Chu Ân Lai) đã không bác bỏ quan điểm này là vô căn cứ và chỉ nói rằng: “Tôi sẽ gửi thêm súng đạn cho các đồng chí“.

    Sau đó ông ta (Chu Ân Lai) nói (về mối lo ngại âm mưu bí mật Trung – Mỹ): “Không có điều đó“. Tuy nhiên, hai bên đã thảo luận làm thế nào để đánh chúng ta mạnh hơn, gồm các cuộc tấn công bằng bom B-52 và phong tỏa cảng Hải Phòng. Rõ ràng là như thế.

    – Nếu Liên Xô và Trung Quốc đã không mâu thuẫn với nhau, thì Hoa Kỳ không thể tấn công chúng ta quyết liệt như họ đã tấn công. Khi hai [cường quốc Trung Quốc và Liên Xô] xung đột, người Mỹ đã không bị [phe đối lập là khối xã hội chủ nghĩa] cản trở. Mặc dù Việt Nam có thể thống nhất và đoàn kết với cả Trung Quốc lẫn Liên Xô, để đạt được điều này rất phức tạp, lúc đó chúng ta phải dựa vào Trung Quốc nhiều thứ. Lúc đó, hàng năm Trung Quốc cung cấp viện trợ 500.000 tấn thực phẩm, cũng như súng ống, đạn dược, tiền bạc, chưa kể đến viện trợ đô la. Liên Xô cũng đã giúp bằng cách này. Nếu chúng ta không thể làm điều đó (đoàn kết và thống nhất với Trung Quốc và Liên Xô), mọi thứ sẽ rất nguy hiểm.

    Mỗi năm tôi đã phải đi Trung Quốc hai lần để nói chuyện với họ (lãnh đạo Trung Quốc) về [các sự kiện] ở miền Nam Việt Nam. Về phía Liên Xô, tôi không phải nói gì cả (về tình hình ở miền Nam Việt Nam). Tôi chỉ nói một cách chung chung. Khi giao thiệp với Trung Quốc, tôi đã phải nói rằng cả hai [nước] đang đánh Mỹ. Tôi đã đi một mình. Tôi phải có mặt về vấn đề này. Tôi đã đến đó và nói chuyện với họ nhiều lần bằng cách này, mục đích chính là để xây dựng quan hệ gần gũi hơn giữa hai bên (nghĩa là Trung Quốc và Việt Nam). Chính xác là vào thời điểm đó Trung Quốc gây áp lực với chúng ta để xa lánh Liên Xô, cấm chúng ta không được đi với Liên Xô.

    Họ đã làm rất căng. Đặng Tiểu Bình, cùng với Khang Sinh đã đến và nói với tôi: “Đồng chí, tôi sẽ giúp đồng chí vài tỷ[có lẽ là nhân dân tệ] mỗi năm. Đồng chí không thể nhận bất cứ thứ gì từ Liên Xô“.

    Tôi không đồng ý điều này. Tôi nói: “Không, chúng ta phải đoàn kết và thống nhất với toàn bộ phe [xã hội chủ nghĩa]“.

    Năm 1963, khi Khrushchev phạm sai lầm, ngay lập tức [Trung Quốc] ban hành một tuyên bố 25 điểm và mời đảng chúng ta đến cho ý kiến . Anh Trường Chinh và tôi đã đi cùng với một số anh em khác. Trong cuộc thảo luận, họ (Trung Quốc) lắng nghe chúng tôi đến, hình như là điểm thứ 10, nhưng khi đến điểm “không từ bỏ phe xã hội chủ nghĩa”, họ đã không nghe… Đặng Tiểu Bình nói: “Tôi chịu trách nhiệm về tài liệu của chính tôi, tôi muốn nghe ý kiến của các đồng chí, nhưng tôi không chấp nhận quan điểm này của các đồng chí“.

    Trước khi chúng tôi ra về, Mao gặp anh Trường Chinh và tôi. Mao ngồi xuống trò chuyện với chúng tôi và cuối cùng ông ta tuyên bố: “Các đồng chí, tôi muốn nói cho các đồng chí biết điều này. Tôi sẽ là chủ tịch của 500 triệu nông dân đang thiếu đất, và tôi sẽ mang một đạo quân tiến xuống khu vực Đông Nam Á“. Đặng Tiểu Bình cũng ngồi ở đó, nói thêm: “Chủ yếu là vì nông dân nghèo, trong tình cảnh khó khăn cùng cực!”

    Khi chúng tôi ra ngoài, tôi nói với anh Trường Chinh: “Đó anh thấy đó, âm mưu chiếm nước ta và Đông Nam Á. Bây giờ đã rõ rồi“. Họ dám tuyên bố điều đó như thế. Họ nghĩ chúng ta không hiểu. Đúng là không lúc nào họ không nghĩ đến đánh Việt Nam!

    Tôi sẽ nói với các đồng chí nhiều hơn để các đồng chí có thể thấy thêm về tầm quan trọng quân sự trong vấn đề này.

    Mao hỏi tôi: Ở Lào, có bao nhiêu cây số vuông đất?

    Tôi trả lời: Khoảng 200.000 cây số vuông.

    Mao hỏi: Dân số của họ bao nhiêu?

    Tôi trả lời: Khoảng 3 triệu!

    Mao nói: Như vậy là không nhiều! Tôi sẽ đưa dân tôi đến đó, thật mà!

    Mao hỏi: Có bao nhiêu cây số vuông đất ở Thái Lan?

    Tôi trả lời: Khoảng 500.000 cây số vuông.

    Mao hỏi: Có bao nhiêu người?

    Tôi trả lời: Khoảng 40 triệu!

    Mao nói: Tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc có 500.000 cây số vuông, nhưng có tới 90 triệu người. Tôi cũng sẽ đưa một số người dân của tôi tới Thái Lan!

    Đối với Việt Nam, họ không dám nói về việc đưa người tới theo cách này. Tuy nhiên, ông ta (Mao) nói với tôi: “Đồng chí, có đúng là người của các đồng chí đã chiến đấu và đánh bại quân Nguyên?” Tôi nói: “Đúng“. Ông ta hỏi: “Có phải cũng chính người của đồng chí đã đánh bại quân Thanh?” Tôi nói: “Đúng“. Ông ta nói: “Và quân Minh nữa, phải không?” Tôi nói: “Đúng, và cả các ông nữa. Các ông có biết điều đó không?“

    Tôi đã nói với Mao Trạch Đôn g như thế. Ông ta nói: “Có, có!” Ông ta muốn chiếm Lào, cả Thái Lan, cũng như muốn chiếm tất cả các nước Đông Nam Á. Đưa người dân đến sống ở đó. Quan điểm đó thật là phức tạp.

    Trong quá khứ (nói đến vấn đề có thể xuất phát từ mối đe dọa của Trung Quốc trong thời gian này), chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều, không phải là chúng ta không chuẩn bị. Nếu chúng ta không chuẩn bị, tình hình gần đây sẽ rất nguy hiểm. Không phải là vấn đề đơn giản.

    Mười năm trước, tôi đã triệu tập các anh em trong quân đội đến gặp tôi. Tôi nói với họ rằng Liên Xô và Mỹ mâu thuẫn với nhau. Đối với Trung Quốc, họ đã bắt tay với đế quốc Mỹ. Trong tình hình căng thẳng này, các đồng chí phải nghiên cứu vấn đề này ngay lập tức. Tôi sợ rằng quân đội không hiểu ý tôi, nên tôi nói với họ rằng, không có cách nào khác để hiểu vấn đề này. Nhưng họ vẫn thấy khó hiểu. Hoàn toàn không dễ. Nhưng tôi không thể nói bằng cách nào khác. Và tôi đã không cho phép những kẻ khác túm lấy tôi.

    Khi tôi đến Liên Xô, Liên Xô cũng làm khó tôi về Trung Quốc. Liên Xô đã triệu tập một cuộc họp gồm 80 đảng [cộng sản] để hỗ trợ Việt Nam, nhưng Việt Nam không tham dự hội nghị này, vì [buổi hợp này] không chỉ đơn giản chỉ nhằm giúp Việt Nam, mà còn có mục đích lên án Trung Quốc. Nên Việt Nam đã không đi.

    Liên Xô nói: “Bây giờ các đồng chí bỏ rơi chủ nghĩa quốc tế [hay] là cái gì? Tại sao các đồng chí làm điều này?” Tôi nói: “Tôi hoàn toàn không bỏ rơi chủ nghĩa quốc tế. Tôi không bao giờ làm điều này. Tuy nhiên, để là người quốc tế, trước tiên phải đánh bại Mỹ. Và nếu một nước muốn đánh bại Mỹ, thì phải có sự thống nhất và đoàn kết với Trung Quốc. Nếu tôi đến hội nghị này, thì Trung Quốc sẽ gây nhiều khó khăn lớn với chúng tôi. Các đồng chí, hãy hiểu cho tôi“.

    Tại Trung Quốc cũng có nhiều ý kiến và tranh luận khác nhau. Chu Ân Lai đồng ý việc hình thành một mặt trận với Liên Xô để chống Mỹ. Một lần, khi tôi đi Liên Xô để dự lễ kỷ niệm quốc gia, tôi có đọc một bức điện Trung Quốc gửi sang Liên Xô, nói rằng: “Bất cứ khi nào có ai đó tấn công Liên Xô, thì Trung Quốc sẽ đứng bên cạnh các bạn“. Đó là vì đã có một hiệp ước hữu nghị giữa Liên Xô và Trung Quốc từ thời trước đó (tháng 2 năm 1950).

    Ngồi cạnh Chu Ân Lai, tôi hỏi ông ta: “Trong bức điện gửi đến Liên Xô gần đây, đồng chí đồng ý thành lập một mặt trận với Liên Xô, nhưng tại sao các đồng chí không thành lập một mặt trận chống Mỹ?” Chu Ân Lai nói: “Chúng tôi có thể thành lập mặt trận chống Mỹ. Tôi chia sẻ quan điểm đó. Các đồng chí, tôi sẽ thành lập một mặt trận với các đồng chí[Việt Nam]“. Bành Chân cũng ngồi ở đó, nói thêm: “Quan điểm này cực kỳ chính xác!” Nhưng khi vấn đề được thảo luận tại Thượng Hải, Mao nói là không thể và hủy bỏ nó. Các đồng chí thấy nó phức tạp như thế nào.

    Mặc dù Chu Ân Lai giữ vững một số quan điểm này, ông ta dù sao cũng đồng ý xây dựng một mặt trận và [ông ta] đã giúp Việt Nam rất nhiều. Cám ơn ông ta rằng tôi có thể hiểu [nhiều về những gì đang diễn ra ở Trung Quốc]. Nếu không thì sẽ rất nguy hiểm. Có lần, ông ta nói với tôi: “Tôi đang làm hết sức mình để tồn tại ở đây, sử dụng Li Chiang tích lũy và hỗ trợ cho các đồng chí“. Thì ra vậy (tức là Chu Ân Lai đã sử dụng Li Chiang, để giúp người Việt Nam). Có nghĩa là, không có Chu Ân Lai, điều này sẽ hoàn toàn không thể xảy ra. Tôi đang mắc nợ ông ta.

    Tuy nhiên, không đúng để nói rằng các lãnh đạo khác của Trung Quốc hoàn toàn chia sẻ quan điểm của Chu Ân Lai. Họ khác nhau nhiều thứ. Phải nói rằng, người kiên quyết nhất là người có tinh thần Đại Hán và là người muốn chiếm Đông Nam Á, đó chính là Mao Trạch Đông. Tất cả các chính sách [của Trung Quốc] đều nằm trong tay ông ta.

    Điều tương tự cũng áp dụng đối với các nhà lãnh đạo hiện tại của Trung Quốc. Tuy nhiên, chúng ta không biết tương lai sẽ ra sao, [sự thật của vấn đề là] họ đã tấn công chúng ta. Trong quá khứ, Đặng Tiểu Bình đã làm hai điều mà hiện đang bị đảo lộn. Đó là, khi chúng ta giành chiến thắng ở miền Nam Việt Nam, nhiều [lãnh đạo] Trung Quốc không hài lòng. Tuy nhiên, dù sao Đặng Tiểu Bình cũng chúc mừng chúng ta. Vì lý do này, ngay lập tức ông ta đã bị những người khác xem như là người theo chủ nghĩa xét lại.

    Khi tôi đi Trung Quốc lần cuối, tôi dẫn đầu phái đoàn, và tôi đã gặp phái đoàn Trung Quốc do Đặng Tiểu Bình đứng đầu. Khi nói về vấn đề lãnh thổ, gồm cả việc thảo luận về một số hòn đảo, tôi nói: “Hai đất nước chúng ta ở gần nhau, Có một số vùng lãnh thổ của chúng ta vẫn chưa được xác định rõ ràng. Hai bên nên thành lập các cơ quan để xem xét vấn đề này. Các đồng chí, làm ơn đồng ý với tôi [về vấn đề này]”. Ông ta (Đặng Tiểu Bình) đồng ý, nhưng sau khi làm như vậy, ngay lập tức ông ta bị nhóm lãnh đạo khác xem như là người theo chủ nghĩa xét lại.

    Nhưng bây giờ ông ta (Đặng Tiểu Bình) điên rồi. Bởi vì ông ta muốn cho mọi người thấy rằng ông ta không phải là người theo chủ nghĩa xét lại, cho nên ông ta đã tấn công Việt Nam mạnh hơn. Ông ta để cho họ tiếp tục tấn công Việt Nam.

    Sau khi đánh bại Mỹ, chúng ta giữ lại hơn một triệu quân, các đồng chí lãnh đạo Liên Xô hỏi chúng tôi: “Các đồng chí định đánh với ai mà giữ lại một đội quân thường trực lớn như vậy?” Tôi nói: “Sau này, các đồng chí sẽ hiểu“. Lý do duy nhất chúng ta giữ quân đội thường trực như thế là vì mối đe dọa của Trung Quốc đối với Việt Nam. Nếu không có [một mối đe dọa như thế], thì điều này (quân đội thường trực lớn) sẽ không cần. Gần đây, bị tấn công trên hai mặt trận, [chúng ta có thể thấy rằng] rất nguy hiểm nếu chúng ta đã không được duy trì một đội quân lớn.

    (B) (Ý nghĩa của chữ “B” này trong văn bản gốc không rõ ràng) – Sau Đệ nhị Thế chiến, tất cả mọi người tin rằng tên sen đầm quốc tế là đế quốc Mỹ. Họ có thể tiếp quản và bắt nạt cả thế giới. Tất cả các nước, gồm các nước lớn đều sợ Mỹ. Chỉ có Việt Nam là không sợ Mỹ.

    Tôi hiểu vấn đề này vì công việc đã dạy tôi. Người đầu tiên sợ [Mỹ] là Mao Trạch Đông. Ông ta nói với tôi, đó là, Việt Nam và Lào, rằng: “Ngay lập tức, các ông phải chuyển giao hai tỉnh của Lào đã được giải phóng cho chính phủ Viêng Chăn. Nếu các ông không làm như vậy, thì Mỹ sẽ sử dụng điều đó làm lý do tấn công. Đó là mối nguy lớn”. Về phía Việt Nam, chúng tôi đã nói: “Chúng ta phải chiến đấu chống Mỹ để giải phóng miền Nam Việt Nam“. Ông ta (Mao) nói: “Các ông không thể làm điều đó. Miền Nam Việt Nam phải nằm đợi trong một thời gian dài, đợi một đời, 5-10 đời hoặc thậm chí 20 đời kể từ bây giờ. Các ông không thể đánh Mỹ. Đánh Mỹ là nguy hiểm“. Mao Trạch Đông đã sợ Mỹ đến mức độ đó…

    Nhưng Việt Nam không sợ. Việt Nam đã tiếp tục chiến đấu. Nếu Việt Nam không đánh Mỹ thì miền Nam Việt Nam sẽ không được giải phóng. Một đất nước chưa được giải phóng sẽ vẫn là một đất nước lệ thuộc. Không ai có được độc lập nếu chỉ có một nửa đất nước được tự do. Không có được độc lập cho đến năm 1975, đất nước chúng ta cuối cùng có được độc lập hoàn toàn. Có độc lập, tự do sẽ đến. Tự do phải là tự do cho cả nước Việt Nam …

    Engels đã nói về chiến tranh nhân dân. Sau đó, Liên Xô, Trung Quốc và chính chúng ta cũng đã nói [về vấn đề này]. Tuy nhiên, ba nước rất khác về nội dung [chiến tranh nhân dân]. Không đúng là chỉ vì các bạn có hàng triệu người, thì các bạn có thể làm bất cứ điều gì các bạn muốn. Trung Quốc cũng nói đến chiến tranh nhân dân, tuy nhiên, [họ cho rằng] “khi kẻ thù tiến lên, thì chúng ta phải rút lui“. Nói cách khác, phòng thủ là chính, và chiến tranh được chia thành ba giai đoạn, vùng nông thôn được sử dụng để bao vây thành thị, trong khi [các lực lượng chính] chỉ ở lại trong rừng núi… Người Trung Quốc ở thế phòng thủ và rất yếu [trong Đệ nhị Thế chiến]. Ngay cả với 400 triệu người đọ sức với quân đội Nhật Bản có 300.000 – 400.000 quân, Trung Quốc vẫn không thể đánh bại họ.

    Tôi phải lặp lại điều này như thế, vì trước khi Trung Quốc gửi cố vấn cho chúng ta, một số anh em Việt Nam chúng ta không hiểu. Họ nghĩ rằng [Trung Quốc] rất có khả năng. Nhưng họ không có kỹ năng và do đó chúng ta đã không làm theo [những lời khuyên của Trung Quốc].

    Năm 1952, tôi rời miền Bắc sang Trung Quốc vì tôi bị bệnh và cần điều trị. Đây là lần đầu tiên tôi đi nước ngoài. Tôi đặt câu hỏi cho họ (Trung Quốc) và thấy nhiều điều rất lạ. Có những khu vực [đã bị] quân Nhật chiếm đóng, mỗi khu có dân số khoảng 50 triệu người, nhưng không có lấy một chiến binh du kích…

    Khi tôi từ Trung Quốc trở về, tôi đã gặp Bác [Hồ]. Bác hỏi tôi:

    Đây là lần đầu tiên chú đi ra nước ngoài, phải không?

    Vâng, đây là lần đầu tiên tôi đi ra nước ngoài.

    - Chú đã thấy gì?

    Tôi thấy hai điều: Việt Nam rất dũng cảm và họ (Trung Quốc) không dũng cảm chút nào.

    Tôi hiểu điều này kể từ ngày đó. Chúng ta (Việt Nam) hoàn toàn khác với họ. Lòng can đảm vốn có trong con người Việt Nam và do đó chúng ta chưa bao giờ có một chiến lược phòng thủ (ý nói ở thế thủ). Mọi người dân chiến đấu.

    Gần đây, họ (Trung Quốc) đã mang hàng trăm ngàn quân vào xâm chiếm nước ta. Hầu hết, chúng ta đã sử dụng lực lượng dân quân và quân đội trong vùng để tấn công họ. Chúng ta không ở thế thủ và do đó họ phải lùi bước. Họ không thể quét sạch dù một trung đội Việt Nam, trong khi chúng ta đã xóa sổ vài trung đoàn và hàng chục tiểu đoàn của họ. Có được như vậy là vì chiến lược tấn công của chúng ta.

    Đế quốc Mỹ đã đánh với chúng ta trong một cuộc chiến kéo dài. Họ rất mạnh, nhưng họ đã thua. Nhưng có một yếu tố đặc biệt, đó là những mâu thuẫn gay gắt giữa Trung Quốc và Liên Xô. [Vì điều này,] họ đã tấn công chúng ta mạnh như thế này.

    … Việt Nam đã chiến đấu chống Mỹ, và đã chiến đấu rất quyết liệt, nhưng chúng ta biết rằng Hoa Kỳ là một nước rất lớn, khả năng tích lũy hơn 10 triệu quân và đưa tất cả các loại vũ khí được xem là mạnh của họ vào để đánh chúng ta. Vì vậy, chúng ta đã phải chiến đấu trong một thời gian dài để làm cho cho họ giảm leo thang. Chúng ta là những người có thể làm được điều đó, Trung Quốc thì không thể. Khi quân đội Mỹ tấn công Quong Tre (Quảng Trị?), ngay lập tức Bộ Chính trị ra lệnh đưa quân đội vào chiến đấu. Chúng ta không sợ.

    Sau đó tôi đi Trung Quốc gặp Chu Ân Lai. Ông ta nói với tôi: “Điều đó (cuộc tấn công vào Quảng Trị) có lẽ là chưa từng có, có một không hai. Chỉ có một [cơ hội] trên đời này, không có cơ hội thứ hai. Không ai dám làm những điều các đồng chí đã làm“.

    … Chu Ân Lai là người đứng đầu Bộ Tham mưu. Ông ta dám nói, ông ta thẳng thắn hơn. Ông ta nói với tôi: “Nếu tôi biết trước cái cách mà các đồng chí sử dụng, chúng tôi không cần Vạn lý Trường chinh“.

    Vạn lý Trường chinh là gì? Vào đầu cuộc hành quân có 300.000 quân, đến cuối Vạn lý Trường chinh chỉ còn 30.000 quân. 270.000 người đã chết. Thực sự ngu ngốc khi thực hiện cách này. Nói như vậy để các đồng chí biết chúng ta đang đi trước họ như thế nào. Trong tương lai không xa, nếu chúng ta chiến đấu chống lại Trung Quốc, chúng ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng … Tuy nhiên, sự thật là nếu một nước khác [không phải Việt Nam] chiến đấu chống lại Trung Quốc, không rõ họ có giành được chiến thắng như thế này không (như Việt Nam).

    … Nếu Trung Quốc và Liên Xô thống nhất với nhau, không chắc Hoa Kỳ có dám đánh chúng ta hay không. Nếu hai nước thống nhất và liên kết với nhau để giúp chúng ta, không chắc Hoa Kỳ có dám đánh chúng ta cái cách mà họ đã đánh. Họ sẽ do dự ngay từ đầu. Họ sẽ do dự như thời Kennedy. Việt Nam, Trung Quốc và Liên Xô, tất cả đã giúp Lào và ngay lập tức Mỹ ký một hiệp ước với Lào. Họ không dám gửi quân Mỹ sang Lào, họ để cho Đảng [Nhân dân Cách mạng] Lào tham gia chính phủ ngay lập tức. Họ không dám tấn công Lào nữa.

    Sau đó, khi hai nước [Liên Xô và Trung Quốc] xung đột với nhau, Mỹ được [Trung Quốc] thông báo là họ có thể tiến tới và tấn công Việt Nam mà không sợ. Đừng sợ [sự trả đũa của Trung Quốc]. Chu Ân Lai và Mao Trạch Đông đã nói với Mỹ: “Nếu các ông không tấn công tôi, thì tôi sẽ không tấn công các ông. Các ông có thể đưa nhiều quân vào miền Nam Việt Nam mà các ông muốn. Tùy các ông“.

    … Hiện tại, chúng ta có biên giới với một nước rất mạnh, một nước với ý đồ bành trướng mà nếu muốn được thực hiện, phải bắt đầu với một cuộc xâm lược Việt Nam. Vì vậy, chúng ta phải chung vai gánh vác, vai trò lịch sử khác nhau. Tuy nhiên, chúng ta chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm lịch sử. Trước đây, Việt Nam đã thực hiện nhiệm vụ của mình, và lần này Việt Nam xác định không cho phép họ bành trướng. Việt Nam giữ độc lập riêng mình và làm như vậy cũng là để bảo vệ nền độc lập của các nước Đông Nam Á. Việt Nam kiên quyết không để Trung Quốc thực hiện âm mưu bành trướng. Trận đánh gần đây [với Trung Quốc] chỉ là vòng một. Hiện họ vẫn còn chuẩn bị nhiều lĩnh vực. Tuy nhiên, bất kể họ chuẩn bị đến mức độ nào, Việt Nam cũng sẽ thắng …

    Tiến hành chiến tranh không phải là đi bộ thong thả trong rừng. Gửi một triệu quân vào cuộc chiến chống lại một nước ở bên ngoài liên quan đến vô số khó khăn. Gần đây họ đưa 500.000 – 600.000 binh lính để đánh chúng ta, nhưng họ đã không có thiết bị vận tải đầy đủ để cung cấp lương thực cho quân đội của họ. Trung Quốc hiện đang chuẩn bị 3,5 triệu quân, nhưng họ phải để lại một nửa số quân đó ở biên giới [Trung-Xô] để ngăn chặn Liên Xô. Vì lý do đó, nếu họ đưa 1 hoặc 2 triệu quân vào để đánh chúng ta, chúng ta sẽ không sợ bất cứ điều gì. Chúng ta chỉ có 600.000 quân tham gia, và trong tương lai gần, nếu chúng ta phải đánh với 2 triệu quân, sẽ không có vấn đề gì cả. Chúng ta không sợ.

    Chúng ta không sợ bởi vì chúng ta biết cách đánh. Nếu họ đưa 1 triệu quân, họ sẽ chỉ giành được một chỗ đứng ở miền Bắc. Đi xuống vùng trung du, vùng đồng bằng và Hà Nội và thậm chí xuống dưới sẽ khó khăn hơn nữa.

    Các đồng chí, như các đồng chí biết, bọn Hitler tấn công quyết liệt theo cách này, nhưng khi họ (Đức Quốc xã) đến Leningrad, họ không thể vào được. Với thành phố, người dân và các công trình phòng thủ, không thể nào thực hiện các cuộc tấn công hiệu quả chống lại mỗi người và mọi người. Thậm chí đánh trong hai, ba hoặc bốn năm, họ vẫn không thể vào. Mỗi làng ở đó (ở miền Bắc) thì giống như thế. Đường lối của chúng ta là: mỗi huyện là một pháo đài, mỗi tỉnh là một chiến trường. Chúng ta sẽ chiến đấu và họ sẽ không thể nào vào được cả.

    Tuy nhiên, không bao giờ đủ khi chỉ đánh kẻ thù ở tiền tuyến. Phải có một đội quân hậu tập trực tiếp mạnh mẽ. Sau trận đánh gần đây kết thúc, chúng tôi đánh giá rằng, trong tương lai không xa, chúng ta phải đưa thêm vài triệu người đến mặt trận phía Bắc. Nhưng kẻ thù đến từ phía bắc, hậu phương trực tiếp cho cả nước phải là Thanh Hoá, Nghệ An, Hà Tĩnh … Hậu phương trực tiếp bảo vệ thủ đô phải là Thanh Hóa và Nghệ Tĩnh. Chúng ta có đủ người. Chúng ta có thể đánh chúng bằng nhiều cách … Chúng ta có thể sử dụng 2-3 quân đoàn để giánh một cú mạnh vào chúng, sẽ làm cho chúng lảo đảo, trong khi chúng ta tiếp tục giữ đất của chúng ta. Để đạt được mục đích này, mỗi người lính phải là một người lính thực và mỗi đội phải là một đội hình thực sự.

    – Bây giờ đã đánh xong một trận rồi, chúng ta không nên chủ quan. Chủ quan và đánh giá thấp kẻ thù là sai lầm, nhưng thiếu tự tin cũng sai. Chúng ta không chủ quan, chúng ta không đánh giá thấp kẻ thù. Nhưng chúng ta cũng tự tin và vững tin vào chiến thắng của chúng ta. Chúng ta cần phải có cả hai điều này.

    – Bây giờ Trung Quốc có âm mưu đánh [chúng ta] để mở rộng xuống phía Nam. Nhưng trong thời đại hiện nay họ không thể đánh và dọn dẹp một cách dễ dàng. Trung Quốc chỉ đánh Việt Nam có vài ngày mà cả thế giới đã hét lên: “Không được đụng đến Việt Nam“! Thời đại hiện nay không giống như thời xưa. Trong những ngày này, không chỉ có chúng ta và họ (muốn nói Trung Quốc). Bây giờ cả thế giới đang gắn chặt với nhau. Loài người vẫn chưa hoàn toàn đi vào giai đoạn xã hội chủ nghĩa, nhưng đây là lúc mọi người đều muốn độc lập và tự do. [Ngay cả] trên các đảo nhỏ, người dân cũng muốn độc lập, tự do.

    Cả nhân loại hiện nay như thế. Điều đó là rất khác với thời xưa. Thời đó, người dân chưa nhận thức rõ những điều này. Do đó, câu của Bác Hồ: “Không có gì quý hơn độc lập tự do” là một ý tưởng của thời đại hiện nay. Đụng đến Việt Nam là đụng đến nhân loại và xâm phạm độc lập, tự do … Việt Nam là một quốc gia tượng trưng cho độc lập và tự do.

    - Khi phải chiến đấu chống Mỹ, anh em chúng ta trong Bộ Chính trị đã thảo luận với nhau về vấn đề này, cân nhắc liệu chúng ta có dám đánh Mỹ hay không. Tất cả đều đồng ý đánh. Bộ Chính trị đã bày tỏ quyết tâm: để chiến đấu chống Mỹ, chúng ta không sợ Mỹ. Tất cả đều đồng tâm. Khi tất cả đã đồng ý đánh Mỹ, không sợ Mỹ, chúng ta cũng không sợ Liên Xô. Tất cả đều đồng ý. Chúng ta cũng không sợ Trung Quốc. Tất cả đều đồng ý. Nếu chúng ta không sợ ba điều này, chúng ta có thể đánh Mỹ. Đó là cách chúng tôi đã thực hiện trong Bộ Chính trị hồi đó.

    Mặc dù Bộ Chính trị đã gặp và tổ chức các buổi thảo luận như thế và mọi người đồng lòng, sau này có một người đã nói với một đồng chí điều mà tôi đã nói. Đồng chí đó đặt câu hỏi cho Bộ Chính trị, hỏi lý do gì mà Anh Ba một lần nữa lại nói rằng, nếu chúng ta muốn đánh Mỹ, thì chúng ta không nên sợ Trung Quốc? Tại sao anh ấy phải nói như vậy nữa?

    Lúc đó, anh Nguyễn Chí Thanh, người đã bị nghi là có cảm tình với Trung Quốc, đứng lên và nói: “Kính thưa Bộ Chính trị và kính thưa Bác Hồ, lời phát biểu của Anh Ba là đúng. Phải nói như thế (ý nói không cần phải sợ Trung Quốc), vì họ (Trung Quốc) gây rắc rối cho chúng ta nhiều điều. Họ chặn chúng ta ở chỗ này, rồi họ trói tay chúng ta ở chỗ kia. Họ không cho chúng ta đánh…“

    Trong khi chúng ta đánh ở miền Nam Việt Nam, Đặng Tiểu Bình quy định rằng tôi chỉ có thể đánh ở mức trung đội trở xuống và không được đánh ở mức cao hơn. Ông ta (Đặng Tiểu Bình) nói: “Ở miền Nam, do các ông phạm sai lầm về việc đã khởi động đánh trước, các ông chỉ nên đánh ở mức trung đội trở xuống, không được đánh ở mức cao hơn“. Họ gây áp lực lên chúng ta như thế.

    – Chúng ta không sợ ai cả. Chúng ta không sợ bởi vì chúng ta có lẽ phải. Chúng ta không sợ ngay cả anh trai của chúng ta. Chúng ta cũng không sợ bạn bè của chúng ta. Dĩ nhiên, chúng ta không sợ kẻ thù của chúng ta. Chúng ta đã đánh họ rồi. Chúng ta là con người, chúng ta không sợ bất cứ ai. Chúng ta độc lập. Cả thế giới biết chúng ta độc lập.

    Chúng ta phải có một quân đội mạnh mẽ, bởi vì đất nước chúng ta đang bị đe dọa và bị bắt nạt … Không thể khác được. Nếu không, thì sẽ nguy hiểm vô cùng, nhưng đất nước chúng ta nghèo.

    – Chúng ta có một quân đội mạnh, điều đó không có cách nào làm nhụt chí chúng ta. Có một số chính sách của Trung Quốc đối với chúng ta: xâm lược và chiếm đóng nước ta, tìm cách làm suy yếu chúng ta về kinh tế và làm cho điều kiện sống của chúng ta khó khăn. Vì những lý do này, để chống lại Trung Quốc, trước hết, chúng ta phải, không những chiến đấu, mà còn làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn. Để đạt được mục đích này, theo tôi, quân đội của chúng ta không nên là một lực lượng lãng phí nguồn lực của nhà nước, mà nên là một lực lượng sản xuất mạnh mẽ. Khi kẻ thù đến, họ (những người lính) cầm súng ngay lập tức. Khi không có kẻ thù, thì họ sẽ sản xuất đàng hoàng. Họ sẽ là biểu tượng tốt nhất và cao nhất trong sản xuất, sản xuất nhiều hơn bất cứ người nào khác. Dĩ nhiên, đó không phải là một câu chuyện mới …

    – Hiện nay, trên vai quân đội của chúng ta đang gánh vác một nhiệm vụ lịch sử: bảo vệ độc lập và tự do của chúng ta, trong khi cùng lúc bảo vệ hòa bình và độc lập trên toàn thế giới. Nếu chính sách bành trướng của bè lũ ********* Trung Quốc không thể thực hiện được nữa, sẽ là lợi ích của cả thế giới. Việt Nam có thể làm điều này. Việt Nam có 50 triệu người rồi. Việt Nam có những người bạn Lào và Campuchia và có địa thế vững chắc. Việt Nam có phe [XHCN] và tất cả nhân loại đứng về phía ta. Rõ ràng là chúng ta có thể làm điều này.

    … Các đồng chí có biết người nào trong đảng chúng ta, trong nhân dân của chúng ta, nghi chúng ta sẽ thua Trung Quốc? Dĩ nhiên là không có ai cả. Nhưng chúng ta phải duy trì các mối quan hệ bạn bè của chúng ta. Chúng ta không muốn hận thù dân tộc. Tôi lặp lại: tôi nói điều này bởi vì tôi chưa bao giờ cảm thấy căm thù Trung Quốc. Tôi không cảm thấy như thế. Đó là họ đánh chúng ta.

    Hôm nay tôi cũng muốn các đồng chí biết rằng trong thế giới này, người đã bảo vệ Trung Quốc là chính tôi! Đó là sự thật. Tại sao vậy? Bởi vì trong hội nghị tháng 6 năm 1960 tại Bucharest, 60 đảng đứng lên chống lại Trung Quốc, nhưng chỉ có mình tôi là người bảo vệ Trung Quốc. Việt Nam chúng ta là thế. Tôi sẽ tiếp tục lặp lại điều này: Tuy họ cư xử tồi tệ, chúng ta biết rằng người của họ là bạn của chúng ta. Về phía chúng ta, chúng ta không cảm thấy xấu hổ với Trung Quốc. Tuy nhiên, âm mưu của một số lãnh đạo (Trung Quốc) là một vấn đề khác. Chúng ta coi họ chỉ là một bè lũ. Chúng ta không nói tới đất nước họ. Chúng ta không nói người dân Trung Quốc xấu với chúng ta. Chúng ta nói bè lũ ********* Bắc Kinh. Tôi nói lại điều này một lần nữa một cách nghiêm túc như thế.

    Vì vậy, chúng ta hãy kiểm soát tình hình chặt chẽ, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, và không bao giờ nới lỏng sự cảnh giác. Về mối quan hệ với Trung Quốc cũng vậy. Tôi tin rằng trong 50 năm, hoặc thậm chí trong 100 năm, chủ nghĩa xã hội có thể thành công, và lúc đó chúng ta sẽ không bị vấn đề này nữa. Nhưng sẽ mất một thời gian [dài] như thế. Vì vậy, chúng ta phải chuẩn bị và sẵn sàng trên mọi phương diện.

    Hiện nay, chắc chắn không ai còn nghi ngờ nữa. Nhưng cách đây năm năm, tôi dám chắc rằng [không có] đồng chí nào nghi ngờ Trung Quốc có thể đánh chúng ta. Nhưng có. Đó là vì các đồng chí [này] không có kiến thức về vấn đề này. Nhưng đó không phải là trường hợp của chúng tôi (Lê Duẩn và ban lãnh đạo). Chúng ta biết rằng Trung Quốc đã và đang tấn công chúng ta [cách đây] mười năm hoặc hơn. Vì vậy chúng ta không ngạc nhiên [về cuộc tấn công của Trung Quốc vào tháng 1 năm 1979]...

    "
    Lần cập nhật cuối: 13/05/2014
  3. gorko

    gorko Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/10/2013
    Bài viết:
    1.224
    Đã được thích:
    2.439
    http://vietnamnet.vn/vn/tuanvietnam/174962/vn-thoat-the-ket-o-bien-dong-the-nao-.html
    Một bài viết rất dài của ông Lê Quang Bình, Viện trưởng Viện nghiên cứu Kinh tế, Xã hội và Môi trường (iSEE).
    Một bài viết cso thể hiện sự nghiên cứu, đánh giá các kịch bản nhưng đáng chú ý đoạn sau:
    "Rõ ràng Việt Nam cần tự thoát khỏi thế kìm kẹp này bằng cách tự đổi mới mình. Là nước nhỏ trong tranh chấp, Việt Nam nhận được sự cảm thông toàn cầu trước o ép từ phía Trung Quốc. Tuy nhiên, thế giới vẫn nhìn Việt Nam như là một đồng minh chia sẻ tư tưởng và ý thức hệ với Trung Quốc. Vì vậy, sự cảm thông với Việt Nam chưa vững chắc vì không dựa trên nền tảng giá trị chung. Việc Việt Nam cải tổ theo hướng thúc đẩy nhà nước pháp quyền, kinh tế thị trường tự do, và một xã hội dân sự phát triển chắc chắn sẽ kết nối Việt Nam với các nước Châu Âu, Úc, Hàn, Nhật và Mỹ. Khi đó, sự ủng hộ Việt Nam sẽ mạnh hơn nhiều, vì bên cạnh tính hợp pháp của chủ quyền Việt Nam có ở Biển Đông, lợi ích kinh tế, đầu tư, và tâm lý nghi ngờ và e ngại Trung Quốc, nền tảng giá trị sẽ là điểm tựa cho việc bênh vực Việt Nam.

    Sự tự cải tổ này sẽ gây khó chịu cho Trung Quốc nhưng sẽ không là nguyên nhân để Trung Quốc gây chiến với Việt Nam. Ngược lại Trung Quốc sẽ mong Việt Nam tiếp tục duy trì vị thế "trung lập" vì Việt Nam đã là một phần của các giá trị toàn cầu. Khi đó, Việt Nam sẽ "thông lưu" với các nước về kinh tế, chính trị và xã hội nhưng vẫn có thể tiếp tục hữu hảo với Trung Quốc."

    Cái câu mình bôi đạm mới cảm thấy hơi giật mình: thế ra chúng ta thiếu giá trị chung với phần thế giới còn lại?
    Nếu phát triển thêm ý tác giả té ra theo CN XH thì chỉ giống trung quốc mà không giổng thế giới?
    Thế Pháp cũng có đại Công ty nhà nước, cũng chú trọng phát triển CN XH là chả có gì chung với ta?
    Theo tôi, Pháp giống ta còn hơn Pháp giống Mỹ.
    Mà cơ bản là: tại sao phải giống người khác thì họ mới chơi với mình? Israel giống gì ta nào?
    Thật là một bài viết uốn éo để hướng về những cái mơ hồ.
    Cái rõ nét là phát triển sản xuất, luật pháp nghiêm minh.
    Toàn cái Trung quốc đã làm, thành công đã thấy, tệ hại cũng có theo mình chủ yếu do chưa chú trọng đến dân thường lao động giản đơn, làm họ có cảm giác bên lề và chống đối.
    Chúng ta có học theo ai cũng phải đảm bảo nguyên lý "vật chất quyết định ý thức" của Marx.
    Không có tiền, những đồng tiền từ lao động, cung cấp dịch vụ, thương mại một cách đàng hoàng thì có theo nổi những cái cao siêu không.
    Hãy nhìn Ukraina, Gruzia mà xem.
    Lần cập nhật cuối: 13/05/2014
    VasilyTranhalosun thích bài này.
  4. gakocanh

    gakocanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/04/2011
    Bài viết:
    207
    Đã được thích:
    162
    cắt chim,dầu ăn,thông ass là những thứ thiết thực :P:P:P
  5. BAPCUONG

    BAPCUONG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/06/2007
    Bài viết:
    470
    Đã được thích:
    87
    Công nhận cái vụ BDương vừa rồi mới thấy cái chính sách "ngu dân" của lão hp lợi hại thật; Công nhân "lầm than"( mà lần than thật, ngày ngồi may 12 tiếng mới đủ ăn), bị bọn PĐ kích đểu vài tiếng là đứng lên dùng "bạo lực CM", đập tan đám "tư sản" Tàu, Nhật, Hàn.... hehehehe
  6. Huyphuc1981nb

    Huyphuc1981nb Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/01/2014
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    682
    Ảnh và Video đây. Đàn chó dại đi biểu tình nhân vụ giàn khoan này (ảnh ) để giật cờ Tổ Quốc của các bạn giày xéo (video ). Nó biểu tình gì ? nó biểu thị tình cảm của Tổ Quốc các bạn, biển thị sức mạnh dân tộc các bạn ? đây, nó biểu cái tình cảm này đây.

    Ảnh đây. Bình Dương đã thành bạo loạn tan hoang trong ngày 13-4-2014. Bạo loạn lan đến ĐỒng Nai và Thành phố Hồ Chí Minh. Đương nhiên, bạo loạn này phải có tổ chức. Một cuộc bạo loạn tự phát không thể kéo dài lâu và lan rộng vì những vấn đề đơn giản nhất: đái, ỉa, ăn, uống. Trong các tư liệu ghi lại, thì trực tiếp đốt phát do một nhóm "xung kích" trong đoàn, hầu hết đoàn chỉ đi theo cổ vũ và... đương nhiên che chắn cho các chỉ huy. Ờ, nó có tổ chức --- vậy thì ai tổ chức. Vâng, mấy năm qua ai bài hàng tầu. Đảng và nhà nước ta đã làm tay sai cho chó Mỹ lâu rồi, mà làm nghề đó, thì có gì hơn là kích động bạo lực và hằn thù.

    Các bạn cờ vàng rận chủ đêm nay đang tràn trền dịch thủ dâm cực khoái cực điểm, sáng mai thiên hạ sẽ chống mắt mà coi bão của họ.

    Chúng ta cần nhớ là, chiến lược chó má nhất của muôn thủa chủ nghĩa chó dại là: "thiên hạ đại loạn ta đại trị", đập phá tất cả. Bạn đừng nghĩ đại ***************** vô sản là 196x. Mấy năm qua người ta đã đại cách mạng toàn diện rồi. Từ chính tả tiếng Việt đến người lớn ngày nay không biết viết thế nào là đúng đừng nói trẻ con. Cho đến việc chà đạp lên các liên sỹ và các giá trị thiêng liêng. Cho đến việc tôn thờ kẻ thù cũ. Cho đến việc đảng và nhà nước ta bê chúng ta vào thuộc địa làm mồi thực dân ăn thịt để đảng và nhà nước được đế quốc bảo hộ.

    Cái cảnh Ucraina còn có đâu xa. Chúng ta đang như Thổ Nhĩ Kỳ, rồi sẽ như Pakistan, tiến đến sẽ như Gruzia và Rumania.

    Bản chất của vụ giàn khoan này là Trung Quốc cung cấp cho Mỹ ******. Nó là một đại hội chó dại thi nhau sủa. Nó là cái máy sản xuất dịch thủ dâm công suất cực điểm. Nga không tham gia. Tất cả các cơ quan lớn của Mỹ gồm cả thượng-hạ viện, văn phòng phủ tổng thống... đã sủa (theo tin của đài truyền hình Việt nam đến ngày 12-4-2014). Thủ tướng bao cao su mà ai ai cũng ghét đến từng cái bựa răng cũng thiết kế được trận la liếm khắp các "giờ vàng" trên vtv. Đám chó dại sủa thuê hạ đăng nhất vốn chỉ làm ****** nhét cực khoái bọn lợn thối nhất như dương trung quốc hay đỗ sơn hải cũng đã thụt thò dữ dội. Đến những khẩu súng rửa tiền do thái nay cũng được đem ra chụp ảnh tắm dịch thủ dâm.

    Nhưng cao trào chưa hết đâu. Phải chờ đám ccccc hết cá trực đã. Chúng được ném ra đấy lấy "trực tiếp qua chiến đấu", lấy sao lấy tiết. Đến khi con cái nông dân ra thì mới diễn trò mạnh.

    Chúng ta bất ngờ. Nhưng đảng và nhà nước không bất ngờ đâu. Từ đầu năm đến nay đã sủa oăng oẳng về Hoàng Sa, đòi lật lại chuyện 1974, đòi phong anh hùng cho đám ngụy binh bị quan tầy bắn chết ở đó như các liệt sỹ của chúng ta. Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn vừa đòi công nhận cả chính quyền ngụy. Ngay sau đây, Nguyễn Thanh Sơn sẽ tụt quần giơ chim, quân đoàn báo chí chó dại sẽ điên cuồng thồi kèn đánh trống: nhìn xa trông rộng. Bao cao su cũng chuẩn bị sẵn một tập các kịch bản đang được phát trên truyền hình.

    Ngay trước khi vở kịch này xảy ra, là kế hoạch đòi thay 3 xếp Than-Dầu Khí-Dệt may.

    Ngành dệt may là ngành sẽ chết tức khắc khi vào TPP. Hiện nay hơn 90% nguyên phụ liệu dệt may xuất phát từ Tầu. Chỉ riêng đàm phán lại nguồn cung hàng này cũng mất hàng chục năm. Khi các bạn hàng truyền thống trả đũa việc ta vào TPP thì hậu quả sẽ kéo đến tắp lự trước khoảng hàng chục năm đó. Vì thế, cả ngành dệt may hiện nay đang phải tổ chức chặt chẽ, chiến đấu toàn lực dốc túi, theo phương châm: đảng và nhà nước chết hay kinh tế chết, đảng và nhà nước tồn tại hay Tổ Quốc tồn tại. Vào TPP thì cái cảnh nhãn tiền với dệt may là chúng ta ngồn nhìn bạn Campuchia hớt váng mỗi hàng của chính chúng ta.

    Than hiện đang phải bù lỗ cho điện. Nhưng điện đang bù lỗ cho điện gió cà mau đắt gấp 2-3 lần thường vì mua của Mỹ. Đảng và nhà nước đang kêu gào cấm phương pháp khai thác than chủ yếu và có lợi nhất ở ta là lộ thiên, chuyển sang hầm lò, để mua máy móc kiểu Mỹ. Cách mạng đó chứ cách mạng ở đâu.

    Dầu khí thì đó, nó là con chó dại xung kích trên biển đông. Dầu khí đã đem lại gì cho các bạn ngoài món nợ siêu khổng lồ không ai trả nổi, và bong bóng đất 2012 giết chết kinh tế.

    Vở kịch này chúng chuẩn bị lâu rồi. Mục tiêu lớn nhất của toàn bộ biển đảo Đông Á chó dại là đẩy chính trị các nước Hàn Nhật Việt chạy về phía Mỹ. Chính trị Mỹ có nền tảng là rửa tiền qua quân sự nước ngoài. Nền tảng đó có nguy cơ đổ vỡ sau khi Mỹ bại trận ở Iraq Afghan, toàn bộ Mùa Xuân Ả Rập các nước đổ đều là USA'dog. Biển đảo Đông Á Chó dại là cái cọc cứu đuối cuối cùng ném cho phái chó dại bên Mỹ, giúp phái chó bên Mỹ duy trì quân sự nước ngoài quy mô lớn mà không sợ dính dáng đến nửa mảnh đạn.

    Với ta, vở kịch này đẩy chính trị nước ta Mỹ hóa và cao trào này đẩy tụt chúng ta vào TPP.

    Chủ nghĩa chó dại Mỹ kìm hãm kinh tế Mỹ trong khủng hoảng triền miên và tất yếu dẫn đến khủng hoảng kép. Điều này giúp các nước BRICS thuận tiện hơn , né được cạnh tranh khốc liệt, khi họ soán đoạt các ngôi vị thông trị kinh tế thế giới.

    Với Việt Nam. Chủ nghĩa chó dại hết sức thuận tiện. Việt Nam cũng như các nước Gruzia, Rumania, Thổ Nhĩ Kỳ, Pakistan... Việt -Trung , Gruzia - Nga, Rumania và Thổ Nhĩ Kỳ với EU, Pakistan với Ấn Độ. Đó là các nước sống cạnh các nền kinh tế giầu có hay phát triển nhanh. Vì thế, dù đảng và nhà nước các nước này có thối nát đến mấy, thì kinh tế vẫn phát triển trong thời gian dài vì cơm thừa canh cặn bên hàng xóm chảy sang. Việt Nam 6 năm qua phát triển chậm hơn mức trung bình của châu Á trừ Nhật Bản, tức la lao đến đáy cùng nghèo khổ của thế giới. Thế nhưng kinh tế vẫn phát triển nên không xuất hiện các mâu thuẫn chính trị lớn. Điều này dẫn đến định luật: trong một thời gian rất dài đảng và nhà nước các nước này thối nát thả cửa. Thậm chí như Gruzia đòi hãm hiếp mẹ đẻ ngay cả khi đang bú, sống bằng kiều hối từ Nga.

    Nói ngắn gọn. Sự việc giàn khoan Hải Dương Thạch Du này là một cỗ máy sản xuất dịch thủ dâm siêu khủng, mà Tầu dành cho Mỹ và đám chó dại hốc *** Mỹ ở Việt nam. Nó diễn ra khi mâu thuẫn chính trị ở Việt nam đã bắt đầu tăng với cuộc đấu tranh vào hay ra TPP. Nó cho phép đàn đàn lũ lũ chó dại lớn bé mẹ con sủa ầm ỹ và lên chức ầm ầm.

    ----

    Trong bối cảnh đó, trách nhiệm của mỗi người dân yêu nước là làm gì ?

    Bây giờ chiến tranh thì ai đi đánh nhau ? Khi mà đảng và nhà nước đòi tôn vinh giặc, đòi thờ cúng đám ngụy binh chết ở Hoàng Sa, đòi công nhận chính quyền ngụy, đòi liếm đít đế quốc đã bắn chết các Liệt Sỹ... thì ai sẽ làm Liệt Sỹ, ai sẽ đi đánh nhau.

    Đi đánh nhau để đảng và nhà nước bắn vào lưng chết mất xác như Hà Văn Ngạc đã bắn ?

    Chúng ta phải làm gì ? Đương nhiên, trước tiên chúng ta phải nhìn rõ phái chó bên tầu, phái chó bên ta, phái chó bên Mỹ. CHúng ta đã liên minh với phái người bên Tầu bên Mỹ, để thắng phái chó bên tầu bên Mỹ. Nay đảng và nhà nước ta theo chó tầu chó Mỹ.

    Là nhìn rõ những tấn kịch đẫm máu như biên giới phía bắc năm 1979.

    Là biểu tình. Là thể hiện sức mạnh dân tộc ta.

    Nhưng, các bạn có muốn đi biểu tình để xé cờ đỏ sao vàng hay không ?

    Mình nhắc lại rằng, đảng và nhà nước đã đánh đồng biểu tình và chó dại. Vấn đề là mỗi lần biểu tình như thế này, chúng ta dần dần xây dựng các tổ chức chặt chẽ. Ban đầu là thành lập các "vệ binh biểu tình", để bảo vệ cho chính cuộc biểu tình của chúng ta.

    Những tổ chức đó sẽ lớn mạnh.

    Nhớ lấy bài học. Về sau này có ai tổ chức biểu tình yêu nước, thì phải lập "đặc nhiệm biểu tình", thấy bọn phản quốc trà trộn giương biểu ngữ chụp ảnh thì phải đánh ngay. Ta biểu tình yêu nước, nó trà trộn vào nó chụp ảnh phản quốc đem ra nước ngoài bêu ta. Với bọn nó chỉ có tẩn đến nơi đến chốn, tẩn bằng củ đậu nghĩa đen.


    http://i1313.photobucket.com/albums...0179862_6944897970465132215_n_zps891236db.jpg




    [​IMG]

    Video đám phản quốc trà trộn vào biểu tình yêu nước để xé cờ tổ quốc, sau đó quay phim post lên mạng lấy tiền công từ các ông chủ Mỹ.
    linh bản trên face của mình, dự phòng vì bản trên tube có thể bị mất
    linh mình up lại lên youtube. video dưới là bản chính nó up, vào đó xem cmt của chúng nó.
    Lần cập nhật cuối: 14/05/2014
  7. Huyphuc1981nb

    Huyphuc1981nb Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/01/2014
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    682
    Đinh tặc đinh la thăng tham gia vào vụ chó cực khoái, đại hội chó dại xung quanh nhà máy dầu ăn Hải Dương Thạch Du 981 mình để bên báo chí.
    http://www.ttvnol.com/threads/cac-l...ien-tu-viet-nam.220966/page-214#post-21746344

    Cái giàn khoan Hải Dương Thạch Du này nó chỉ ra đấy khai thác dầu ăn làm dịch thủ dâm cực khoái tắm một trận đã đời cho toàn thể các chó dại.

    Tổng thống Mỹ, thượng-hạ viện Mỹ, các NGO Mỹ.... đều đã được sủa tưng bừng. Đến bao cao su mà thiên hạ căm uất đến từng cái bựa răng cũng được một seri la liếm chiếm một chuỗi giờ vàng trên kênh xịn tv. Các loại chó sủa thuê thối tha nhất chỉ còn thậm thụt được trong cực khoái các loại lợn thối nhất như dương trung quốc đỗ sơn hải cũng lớn tiếng.

    Thậm chí cũng như vụ MH370 , hay cái xe RAM2000 đứng trên bờ xóc lọ nhìn BTR nhảy xuống sông Hồng tập trận. Khẩu súng Do Thái cũng được lôi ra chụp ảnh tắm dịch thủ dâm.

    Bản thân các tầu kiểm ngư-hải giám-hải cảnh cũng là một mới ****** tiêu chuẩn dân sự bán giá quân sự, để đám xưởng thủ công bám vào làm giun sán giòi bọ tranh ăn của các quân xưởng chính thống. Bên ta cũng vậy, cái loa của Tầu cảnh sát biển Việt nam đang được các lợn chó la liếm là siêu vũ khí âm thanh kiểu Mỹ.

    [​IMG]
    Lần cập nhật cuối: 14/05/2014
  8. Huyphuc1981nb

    Huyphuc1981nb Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/01/2014
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    682
    Mấy hôm qua, câu hỏi là những kẻ nào đã kích động các vụ bạo loạn từ bình dương đến đồng nai, sài gòn....

    Đây, Petrotimes đây.

    Nhắc lại là. Liền trước vụ giàn khoan trung quốc hải dương thạch du 981 là thông báo thay 3 xếp các ngành nhậy cảm nhất với TPP: dệt may, than, dầu khí. Và cái giàn khoan ấy đến thăm ta ngay liền trước cuộc hội nghị TPP 12-5-2014.

    Ngành dệt may sẽ chết tức khắc khi vào TPP. Hiện nay, 90% nguyên phụ liệu ngành dệt may do Trung Quốc cung cấp, Chỉ riêng việc đàm phán lại nguồn cung đó đã mất hàng chục năm. Trong khi đó, ngay lập tức các bạn hàng cũ sẽ trả đũa ta về TPP.

    Than vẫn đang phải bán bù lỗ cho điện. Trong khi đó điện lại đang bù lỗ cho điện gió Cà Mau mua của Mỹ đắt gấp 2-3 lần thường. Đảng và nhà nước còn quyết tâm cấm kiểu khai thác than chủ yếu của ta là khai lộ thiên, để mua máy khai hầm lò kiểu Mỹ.

    Còn Dầu Khí. Nó đã đem lại cái gì cho các bạn ? ngoài món nợ khổng lồ không ai trả nổi, và bong bóng đất giết chết sản xuất năm 2012. Dầu khí là tên chó điên xung kích ở biển đông đó. Mình vẫn nói, toàn bộ vở kịch biển đông là cái bẫy cò ke xung quanh dầu nước sâu.

    Vâng. Những vụ nổi loạn 2 hôm vừa rồi làm cái gì: đập phá các nhà máy dệt may Trung Quốc. CHúng ta nhắc lại rằng. Cái giàn khoan 981 chỉ là một mà trong đại kịch "Biển đảo Đông Á chó dại". Nó là cái nhà máy sản xuất thức ăn chó dại công suất cực điểm đột biến, là đại hội chó dại tru tréo, nó đẩy chính trị Việt Nam liếm chặt đít Mỹ, nó đá việt nam thụt vào TPP.

    Nó là tâm điểm của tình đoàn kết các chó dại Trung-Mỹ-Việt.

    Nó sẽ đứa nước ta trên con đường hốc *** Mỹ Thổ Nhĩ Kỳ, Pakistan, và cuối cùng là xác xơ Gruzia và Rumania, với 1/3 dân bỏ nước ra đi, chỉ còn lại bã đào thải.

    [​IMG]
  9. 5genfighter

    5genfighter Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    11/01/2011
    Bài viết:
    270
    Đã được thích:
    343
    Có công ty TNHH MTV điện tử viễn thông của tỉnh Bình Phước. Có thể thấy đây là hành động cục bộ của tỉnh BP:
    http://truyenhinhvinasat.wevina.vn/gio-i-thie-u

    II. CẤU TRÚC CÔNG TY TNHH MTV ĐIỆN TỬ VIỄN THÔNG VINASAT:

    Công ty điện tử viễn thông Vinasat có 04 phòng ban nghiệp vụ:


    - Phòng điện máy: Trưởng phòng: Nguyễn Thị Việt Trinh
    - Phòng truyền hình vệ tinh: Trưởng phòng: Nguyễn Quốc Trị
    - Phòng kỹ thuật: Trưởng phòng: Nguyễn Tuấn Anh
    - Phòng kế toán - tổng hợp: Trưởng phòng: Nguyễn Văn Tấn
    - Ban lãnh đạo: Giám đốc Phạm Thanh Tùng - ĐT: 0973 46 39 79
    Huyphuc1981nb thích bài này.
  10. HoXuanHuong

    HoXuanHuong Thành viên quen thuộc Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/03/2014
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    6
    Chú Phúc có mà miết quạt của chị cũng điếu xong:D

    Chu choa, một thằng ngoại tứ tuần mà vẫn chưa biết mùi khí quạt nên nó mới bị tẩu hoả nhập ma đến thân tàn ma dại như thế chứ báu gì;)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này