1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Có một người nằm trên mái nhà - Phan Triều Hải

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi mitthoi, 16/01/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mitthoi

    mitthoi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    474
    Đã được thích:
    0
    Có một người nằm trên mái nhà - Phan Triều Hải

    Có một người nằm trên mái nhà

    Phan Triều Hải

    Khi sao chổi Hale - Bopp đi qua thì tôi đang nằm trên mái nhà. Ban đầu , tôi thấy nó rất mờ, rất nhạt. Tôi thấy nó như vừa chui ra khỏi một đám mây, trước là một cái đầu nhỏ, tiếp theo sau là một chùm sáng đục mà càng lúc càng mượt mà hơn, uyển chuyển như một cái đuôi chồn dựng ngược. Tôi biết chắc là chính nó cho dù chỉ nhìn bằng mắt thường, bởi so với những chùm sao quen thuộc khác thì nó có một vẻ kỳ dị, như một thiếu nữ chưng diện bộ áo váy sáng rực kim tuyến đi dự hội đêm hè. Tôi không biết nó xuất hiện đã bao lâu rồi trước đó. Lẽ ra tôi đã phải leo lên mái nhà sớm hơn, như mọi ngày, để đáp lưng trần xuống cái mái tôn quen thuộc ấy, nơi mà tôi chỉ buộc phải rời khỏi đó vào những đêm mưa. Nếu không, thì tôi đã được chiêm ngưỡng lâu hơn nữa cái cảnh tượng cực kỳ hiếm hoi chỉ diễn ra sau hàng bao nhiêu đời người. Nhưng tối hôm đó, tôi đã bất chợt chợp mắt, không chỉ vì mệt mà còn vì cái lạnh đầy quyến rũ toả ra từ những mái tôn nghiêng nghiêng hai mươi ba độ rưỡi ấy.

    Chính xác là hai mươi ba độ rưỡi. Khi xây nhà, cha tôi đã không hề tuân theo bất kỳ một kiến trúc nào cả.

    - Tao đã ở cái nhà này hai mươi năm nay. Tao cần biết phải xây như thế nào. ông nói.
    Những bản vẽ của các kiến trúc sư kinh nghiệm lẫn những ý kiến đóng góp của đám sinh viên xây dựng đang tập tành đi vào thực tế đều bị gạt bỏ không thương xót. Không có gì lay chuyển được ông. Và cứ dựa trên tinh thần lãnh đạo đó mà ngôi nhà mọc lên từ từ, chậm rãi, bởi không ai muốn làm trước những mệnh lệnh tuỳ hứng và thường khi trái ngược với những nguyên tác cơ bản của vị chủ nhà vừa uy quyền , vừa chủ quan ấy. Trưởng nhóm xây dựng là người hết sức cẩn thận và biết điều khi nhường hẳn quyền quyết định cho cha tôi ngay sau những xung khắc đầu tiên, và một đêm của tháng thứ sáu kể từ ngày ngôi nhà cũ bị đập nát để làm nguyên liệu cơ bản của cái nền của ngôi nhà mới , thì cha tôi đã bị đánh thức bởi người đội trưởng tận tình và cẩn thận
    - Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu làm mái nhà. ông đội trưởng nói nhỏ.
    Cha tôi gật gù
    - ừ, thì cứ làm
    Người đội trưởng quá thừa kinh nghiệm trong những trường hợp này
    - Tôi hỏi xem ông muốn làm thế nào? Làm mái nhà là một việc quan trọng , tất cả mọi người trên trái đất này đều phải sống dưới một mái nhà. Có tương lai hay không cũng tuỳ thuộc vào mái nhà.
    - Đúng đấy. Cha tôi ngẫm nghĩ. Vậy thì, tôi muốn có một mái nhà màu sáng, và nghiêng.
    - Mái tôn màu sáng, và nghiêng. Tất nhiên rồi. Người đội trưởng vẫn nghiêm nghị. Nhưng nghiêng như thế nào? Bao nhiêu độ?
    Cha tôi có vẻ hoang mang, nhưng vốn là người không bao giờ để người khác thấy sự mất chủ động của mình , ông hỏi ngược lại
    - Trái đất này quay trên một trục nghiêng. Cái trục ấy nghiêng bao nhiêu độ?
    Lần này đến lượt ông đội trưởng lúng túng, và phải mất hai giây cho câu trả lời
    - Hình như hai mươi ba độ rưỡi.
    - Vậy thì làm cho tôi một cái mái nghiêng hai mươi ba độ rưỡi . Thật chính xác, không được sai một ly. Cha tôi ra lệnh, kết thúc vấn đề hệ trọng ấy bằng cách nghiêng lật người sang một bên, và như thường lệ giấc ngủ đến với ông nhanh ngay lập tức.

    Cuối cùng thì mái nhà cũng đã làm xong, nó nghiêng nghiêng theo một góc nào đó mà bất kỳ ai khi nhìn ngắm cũng không thể không nhận thấy sự hoà hợp dễ chịu của nó đối với mình

    - Mái nhà trông rất thoải mái. Mọi người nhận xét
    - Bởi vì nó nghiêng hai ba độ rưỡi. Cha tôi khẳng định .

    Tuy nhiên những ngày đầu tiên ở trong ngôi nhà mới luôn luôn có một cảm giác lạ thật khó chịu. Mùi vôi vữa, mùi sơn cửa, mùi của véc ni đánh trên gỗ chưa kịp khô khiến không ai có thể ngồi lâu được nửa ngày.

    - Đó là do nhà mới. Cha tôi chấn an. Chưa kịp có hơi người.

    Vợ tôi sửa chữa những thiếu sót ấy bằng những sai lầm. Trước tiên nàng hào phóng trích hẳn một phần tiền dành dụm còm cõi để mua những cái chậu hoa kiểng sặc sỡ, với tham vọng không hề che dấu

    - Qua năm, em sẽ trồng chúng thành một rừng hoa trong nhà.

    Nhưng tham vọng ấy nhanh chóng lụi tàn chỉ mươi ngày sau. Nàg phải nhọc công hốt hết lá khô cành khô rơi rụng mỗi ngày, để cuối cùng phát hiện muộn màng là những cây kiểng ấy được người bán trồng đơn giản bằng cách cắm thẳng xuống đất mà không hề có một cọng rễ nào khả dĩ có thể nuôi sống được chúng tới mùa ra hoa tới. Sau đó nàng tiếp tục thực hiện sai lầm kế tiếp là mua một chiếc ***g chim tuyệt đẹp có chậm trổ vài đường viền theo phong cách lăng tẩm của vua quan triều Nguyễn
    - Để cho vui cửa vui nhà khi gia đình ta chưa có trẻ con

    Chú chim nhỏ bé mà lanh lợi, cứ líu lo hót suốt những ngày mới về. Thế nhưng chàng chim ấy cũng chỉ mua vui được một vài hôm. Sau đó là một cảnh tượng ủ rũ, với lông cánh, lông đuôi xơ xác rơi xuống sàn. Và để tránh một kết cuộc bi thảm đang diễn ra từng ngày từng giờ trong ngôi nhà, vợ tôi đã vội vàng giúi cái ***g son với con chim tội nghiệp đang thoi thóp cho thằng bé đổ rác vào một buổi trưa

    - Nó sẽ biết cách chăm sóc con chim.

    Vợ tôi nói, rũ sạch nỗi ăn năn với sinh vật bé bỏng ấy một cách nhẹ nhàng như vậy.
    Nhưng sau câu chuyện ấy thì mọi người cũng đã bắt đầu quen với ngôi nhà mới. Tất cả nhận ra rằng, cái hơi người cần có thường được nói đến, chính là kỷ niệm, không có gì gần gũi với người hơn là những kỷ niệm. Giờ thì mọi người đã có những kỷ niệm mới, đã có thể nhìn quanh nhà mà nhớ được những sai lầm của vợ tôi đang diễn ra ở đâu. Này là bốn góc nhà, nơi từng đặt những chậu kiểng, này là hiên nhà, nơi từng trú ngụ của con chim tội nghiệp với chiếc ***g son. Chỉ có tôi là không quen được với nơi ở mới, không quen ở mà trên đầu bị che bởi một mái nhà, và xung quanh là những bức tường có cửa sổ trổ ra lưng những tường nhà hàng xóm. Tôi đã nhiễm phải thói quen sống ở ngoài trời trong suốt thời gian xây nhà , ấy là thói quen được ngắm những ngôi sao hàng đêm. Cái thói quen mới đã dễ dàng xoá đi hoàn toàn những thói quen và sở thích khác mà tôi đã tích luỹ được trong suốt hàng mấy mươi năm sống trên cõi đời này. Và thế là hàng đêm, tôi leo lên mái nhà, tựa cái lưng trần váo mái tôn lành lạnh nghiêng hai mươi ba độ rưỡi, hai chân khép lại xuôi theo sóng tôn về dưới, hai tay khoanh trên ngực và mắt ngước nhìn lên bầu trười đen thăm thẳm đầy sao. Mỗi đêm tôi cứ nằm như thế hàng giờ liền, sung sướng vì chung quanh không có những bức tường, trên đầu mình chỉ một bầu trời, một bầu trời lớn mênh mông, không hề bị chia xẻ. Có rất nhiều sao trong bầu trời đó, cứ mỗi ngày lại có một bố cục những sao khác nhau. Và cứ hàng tháng lại có trăng xuất hiện. Nói chung tôi không thích trăng, vì nó sẽ luôn luôn to quá, tròn quá, sáng quá. Trăng cứ như một thiếu nữ đến hoặc sẽ đến trước ta với khuôn mặt đầy son phấn, nhìn thẳng vào ta với cái nhìn lạnh lẽo và bỡn cợt, rồi nói : tôi rất đẹp, đúng không? Mà ta thì không thể có một lời nào khác ngoài việc phải thừa nhận sự thật đó. Tôi không thích cái kiểu sỗ sàng ấy, tôi chỉ thích tìm những ngôi sao. Phải tìm. Có những lúc ngay ở nơi ấy không hề có một ngôi sao nào, nhưng trong chớp mắt lại có một đốm sáng xuất hiện bé tí như đầu kim, để rồi khi bạn chưa kịp kìm giữ lại thì một cái chớp mắt, nó biến mất khiến không thể biết được thực hư. Và cứ như thế, bạn có thể chơi cái trò này mãi, mà càng chơi càng bị hút vào, như một thứ đam mê không sao dứt ra được, để rồi mỗi buổi sáng bạn lại buộc phải mong chờ đến đêm tối để được ngắm, được chơi cái trò trốn tìm bất tận đó.
    Vợ tôi rất không hài lòng với đam mê này của chồng. Đối với nàng, tất cả những lý do tôi đưa ra đều không thể biện minh được cho một hành động điên rồ như thế, dù đó là một lối thoát cho những công việc cụ thể mà đơn điệu, hay nhằm chống đỡ những rỗng tuếch mơ hồ cứ ngày gặm mòn những ý chí muốn được suy nghĩ một cái gì đó thật riêng cho mình. Nàng tuyên bố rằng không có gì tồi tệ cho bằng việc hàng đêm chồng cứ len lén leo lên mái nhà mà ngắm sao trời, bỏ mặc vợ ngồi tù túng ở dưới nhà trong tiếng choang choang của hết bình luận viên thể thao đến bình luận viên thời sự trên truyền hình. Nhưng nàng cũng chưa thể tìm ra được một lý do nào đủ mạnh để có thể kết liễu công cuộc leo trèo tìm tự do của tôi. Cho đến một ngày tháng tư nóng bức, lúc ấy tôi đang ở trần , đặt bước đầu tiên lên nấc thang tre dẫn từ bếp lên mái nhà thì nàng thông báo
    - Trong tháng này sẽ có sao chổi Hale-Bopp đấy, độ cáo từ mười đến hai mươi lăm độ Tây Tây bắc.
    Tôi sửng sốt. Tôi chưa hề ngờ đến điều này bao giờ. Tôi đứng cheo leo trên thang, hoang mang. Hale -Bopp. Tôi sẽ được trông thấy nó sao. Vợ tôi bình tĩnh tiếp:
    - Và anh sẽ không bao giờ được leo lên mái nhà nữa sau khi ngắm được nó.

    Đó là một thoả thuận hợp lý. Bởi Hale-bopp chỉ quay lại trái đất sau mỗi hai ngàn bốn trăm năm. Tôi biết rõ như thế. Tôi còn biết rằng cho dù cái đuôi của nó dài đến hơn một triệu kilomét thì cũng không dễ gì mà bắt gặp được bằng mắt thường, nhất là trong tuần trăng sáng này.

    - Anh phải lên mái nhà sớm hơn một chút vì nó chỉ xuất hiện khi trời tối. Vợ tôi nhắc nhở.

    Vào giờ ấy, mái tôn hãy còn âm ấm nóng bởi giấc trưa dài mênh mang nắng. Phần da lưng của tôi dán vào mái tôn cứ rìn rịn mồ hôi. Khi tôi nằm dài, tôi có thể trông thấy hai mũi chân của mình chúc lại ở phía dưới kia. Tôi nằm nghiêng đầu qua hướng Tây Tây bắc một chút, và chọn một cái tư thế nhẹ nhàng nhất với những khớp xương ở khuỷu tay, khuỷu chân sao cho có thể nằm sâu được mà không mỏi. Và trong những ngày chờ đợi khi nằm như thế, thỉnh thoảng tôi bắt gặp một làn khói nhè nhẹ đi lên từ mái nhà bên, một vài ngọn lá khô trượt xuống máng nước và một bãi *** mèo còn mới tươi.

    Lúc chưa có sao chổi xuất hiện thì tôi thường hay nghĩ. Tôi nghĩ là tôi sẽ là gì vào năm ba mươi tuổi. Có lẽ cũng không có gì thay đổi nhiều. Rồi tôi nghĩ là tôi sẽ làm gì vào năm bốn mươi tuổi. Lúc ấy có lẽ tôi đã chậm đi nhưng chắc cũng vẫn đang đi làm thôi. Người ta nói tuổi ấy mới là tuổi chín muồi. Khi tôi chín muồi vào tuổi đó thì tôi sẽ có gì trong tay nhỉ? Tôi không rõ. Nhưng nói thiệt tình là tôi không biết, bởi bây giờ tôi cũng đã có thể ngồi ở nhà mà biết chiến sự đang diễn ra ở đâu qua cái ti vi, tôi đã có thể uống bia lúc nào cũng có sẵn trong tủ lạnh. Tôi đâu cần kiếm thêm hai cái tủ lạnh hay hai cái ti vi để trong nhà mà làm chi. Lúc ấy điều quan trọg nhất có thể có được là những đứa con. Có lẽ lúc ấy tôi sẽ lo cho những đứa con. Rồi tôi nghĩ là tôi sẽ làm gì vào năm năm mươi tuổi. Lúc ấy tôi không thể ôm mãi cái cặp mà đi đến người này người nọ chào hàng như bây giờ. Vả lại người ta cũng không cần một nhân viên già nua như thế cho dù là mẫn cán tuyệt đối đi nưã. Nói chung, những khi nằm chờ sao chổi tôi thường nghĩ rất nhiều như vậy. Nhưng không phải lúc nào cũng nghĩ quá xa, đôi khi tôi nghĩ rất thực tế, chẳng hạn như tôi bây giờ là một gã rất to rất khoẻ . Chẳng hạn như tôi không thích ở trong nhà, mà thích ở ngoài trời. Tôi thèm hít thở khí trời ghê lắm. Nói cái này hơi bậy, nhưng hồi còn nhỏ, lúc nào tôi cũng thích ở truồng. Tôi ở truồng mọi nơi nào có thể được, nhất là những khi chạy ngoài mưa. Những đêm hè không có mưa thì tôi thích tắm ngoài trời, tôi thích dội nước ào ào, nước lạnh ngắt kéo lên từ giếng. Tôi cũng thích ngủ dưới những tán cây, nhất là những đêm mà có gió luồn qua ngực, qua tóc. Tôi thích những điều đó ghê lắm.

    Sau một tuần tôi canh giữ sự xuất hiện của Hale-Bopp trên mái nhà, cha tôi tuyên bố.
    - Mầy sẽ chẳng làm một cái gì cho ra hồn được.

    Nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe một câu như thế. Đối với cha tôi thì người ta sinh ra trên đời này không phải là để ăn, ngủ, kiếm tiền phục vụ chuyện ăn ngủ, rồi chết. Theo ông thì làm một con người còn khó khăn hơn nhiều. Và không chỉ có một mình cha tôi có ý kiến như thế. Có lần tôi nghe người ta ca ngợi một nhà thơ trên truyền hình

    - ông ấy không chỉ là một nhà thơ mà còn là một con người.


    mit

Chia sẻ trang này