1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Có Một Người Phụ Nữ Như Thế

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi AnThanh, 17/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AnThanh

    AnThanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Có Một Người Phụ Nữ Như Thế

    CÓ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ NHƯ THẾ?.

    Tôi biết chị được hơn ba năm nay qua một thành viên của CLB Nữ Doanh Nghiệp thành phố Hồ Chí Minh. Còn nhớ ngày đầu gặp chị ở Công ty May mặc Xuất khẩu Minh Châu là ngày mà nhóm thời trang tuổi 40 của chúng tôi tập dợt trình diễn thời trang với nhau ở đó. Qua chị Mỹ Linh, giám đốc công ty Minh Châu, chúng tôi đã được nghe nói về chị, một phụ nữ quảng giao rất thích văn nghệ và có tài nấu nướng. Hôm đó tôi đã nhờ chị Linh mời chị và một vài người bạn của chị đến xem chúng tôi trình diễn thời trang. Đó là một phụ nữ có một dáng dấp rất sang cả và một phong thái nồng ấm. Điểm khiến người khác chú ý nhất khi đối diện với chị là đôi mắt to thông minh sắc sảo và chiếc miệng cười rất tươi với hàm răng trắng và đều tắp.

    Ngay sau buổi diễn tôi đã cả gan ?ovòi? chị đãi cả bọn một chầu bún ốc ở quán cạnh bên công ty, lấy lý do là thay vì đến nhà chị ăn theo lời mời thì chị cho ngay một chầu tại đây. Chị đã rất vui vẻ theo chân chúng tôi qua quán bún ốc và thế là quen nhau. Rồi từ cái duyên văn nghệ đó mà tôi bắt đầu lui tới nhà chị. Ở buổi ban đầu, lý lịch trích ngang của chị mà tôi nắm được chỉ là: một phụ nữø tháo vát, thông minh, giàu có nhờ tài kinh doanh, hiện là vợ của một họa sĩ Việt kiều Mỹ tên tuổi và là người thầy dạy hội họa cho chị và là người yêu đầu đời của chị những năm trung học, thích hát và hát hay, đặc biệt ?ochuyên trị? nhạc Trịnh Công Sơn, có tài nấu nướng và thích mời bạn bè đến nhà thưởng thức các ?otác phẩm bếp núc?T của mình. Những điểm vừa kể, theo tôi thì ở Sài Gòn này cũng khá nhiều người có, chẳng có gì là đặc biệt. Nhưng càng biết chị nhiều hơn, lâu hơn tôi càng thấy chị quả thật là một phụ nữ độc đáo mà một con nhỏ có tiếng bướng bỉnh ít khi nào phục ai như tôi cảm thấy cần phải ghi lại đôi dòng về chị. Không phải là một bài viết về một phụ nữ nổi tiếng, phi thuờng mà là về một người đàn bà rất bình thường đồng thời rất khác thường.

    Thường thì một phụ nữ thành đạt và giàu có hay gặp những bất hạnh, trắc trở về đường tình duyên, gia đạo như ta vẫn thấy qua những chuyện trong xã hội - nhất là xã hội ngày nay ?" được ghi lại trên báo chí, tiểu thuyết hay phim ảnh. Nói một cách nôm na theo kiểu bình dân thì ?o đen bạc đỏ tình? và ngược lại chứ hiếm khi vẹn cả tình lẫn tiền như chị. Chính cái ?o đỏ cả bạc lẫn tình? của chị là cái mà tôi muốn ghi lại nơi đây xem làm cách nào chị có thể đi ngược lại quy luật của muôn đời như thế.

    Trong khi các câu chuyện về các quý tử của các gia đình giàu có thế lực học đòi ăn chơi phóng đãng, hút xách đến mức nghiện ngập? đang là thời sự nóng bỏng hiện nay ở các thành phố lớn nước ta thì việc chị một tay nuôi dạy bốn đứa con mình thành những người hiếu hạnh và thành đạt là một điều tôi thực sự khâm phục. Tôi từng biết nhiều gia đình giàu có như chị nhưng con cái lại sớm ỷ lại vào tiền bạc và thế lực của cha mẹ để xem thường người khác, học đòi thói ?otrưởng giả học làm sang?. Tôi đã từng đến chơi những gia đình mà con cái họ đi từ ngoài vào gặp khách chỉ đưa mắt ngó một cái rồi đi thẳng, không một lời chào hay chí ít một cái gật đầu cho phải phép. Còn các quý tử của chị mà người nhỏ nhất cũng đã gần 30 tuổi thì bao giờ đi ngang qua chỗ tôi đang ngồi với chị cũng đều niềm nở lễ phép chào hỏi khách của mẹ. Không phải chỉ với riêng tôi mà bất kể đó là ai, giàu hay nghèo, sang hay hèn.

    Ở chị, tôi tìm thấy chân lý qua nhận định của Sénèque: ?oBiết sống hơn là sống lâu.? Chị hoan hỉ sẵn sàng móc ví để giúp đỡ người cơ nhỡ, khốn khó nhưng lại rất tiếc tiền đi làm tóc hay trang điểm. Tôi đã từng thấy chị tự trang điểm gương mặt và chải tóc trước khi dự tiệc trong vòng dăm ba phút. Phong cách trang điểm và trang phục của chị rất dung dị nhưng không kém phần lịch lãm. Chị có cả tủ mỹ phẩm, quần áo và giày dép do bạn bè, thân thích gửi tặng từ nước ngoài hay do chính chị mua sắm ở Việt Nam. Nhưng chị lại có một sở thích rất dễ thương là hay đem chia sẻ với em út, bạn bè nên tủ mỹ phẩm, quần áo, giày dép của chị giống như một dòng sông cứ tuôn chảy mãi mà lúc nào cũng tràn đầy như cuộc đời của chị. Không chỉ biết và thích chưng diện, nấu nuớng, bày tiệc tùng mời bạn bè đến quây quần ăn uống vui đùa ở nhà, chị còn là một ?ocây? văn nghệ: hát, làm thơ, phổ nhạc các bài thơ chị thích, diễn kịch ?" có một lần chị Minh Ngọc đạo diễn một vở kịch tại nhà văn hóa ở Bình Long, do đường sá xa xôi không thể mời được đầy đủ diễn viên nên đã mời chị đóng thế vai một bà mẹ, vai nhỏ thôi. Chị không ngần ngại nhận lời giúp và lên sân khấu chỉ sau khi chị Minh Ngọc chỉ dẫn kịch bản tại chỗ. Thật bất ngờ là chị diễn rất đạt nên cuối buổi diễn đạo diễn Minh Ngọc đã lắc đầu cười vui nói đùa rằng chỉ trừ có môn mô tô bay là chưa có tên trong danh mục các món ăn chơi thập bát ban võ nghệ tốt nghiệp trường đời của chị mà thôi! --- , rồi là vẽ tranh sơn dầu, viết thư pháp?quên nữa chứ, chị còn là một ?onhánh? thể thao và đã từng đoạt giải bơi lội dành cho những người cao tuổi vài năm về trước. Còn nữa, không ai nghĩ rằng một phụ nữ giàu có, thành đạt như chị lại may vá rất giỏi, đã từng cắt may áo dài cho em út mặc rất khéo. Còn hiện giờ thì ít ai tin rằng các tác phẩm lập thể độc đáo và đẹp mắt trên các gối vuông làm từ các mảnh vụn vải màu là của chị để trang trí salon nhà chị. Cũng như nếu không nhìn thấy tận mắt tôi khó mà tin rằng chị có đủ kiên nhẫn và khéo léo cắt sửa từng chiếc áo chiếc quần mặc đi chơi hay ở nhà.

    Sự đa tài đa năng của chị có thể được giải thích là phát sinh từ tâm hồn mẫn cảm, đa tình của chị mà ở đây được hiểu là tình người. Chị đặc biệt yêu thích nhạc Trịnh Công Sơn và những triết lý nhân sinh bàng bạc trong đó. Tôi nhớ có lần chị kể một cô giúp việc còn trẻ đã cạy tủ lấy 1.000 Mỹ kim của chị bỏ trốn. Khi phát hiện ra chị nói với chồng rằng chị mong sao số tiền đó sẽ giúp cho cô gái trẻ ấy tạo được một tương lai như ý nguyện. Rằng nếu sau nầy thành đạt trở về, biết đâu cô ấy sẽ đến thăm lại vợ chồng chị với lời cảm ơn chân thành. Thay vì giận dữ, tiếc của và đi báo công an chị chỉ chúc phúc cho cô gái ấy. Dường như một tâm hồn mênh mông như biển cả như vậy đã có sức truyền cảm đến một đứa bé con chưa đầy hai tuổi. Bé Ruby, cháu ngoại của chị, đã bất ngờ bập bẹ những câu đầu tiên trong bài hát Một Cõi Đi Về của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn khi bước những bước chập chững xuống thang lầu nhà chị ?" một ngôi nhà đầm ấm ?otứ đại đồng đường?. Bài hát chị hát rất thành công và thường hay hát ở bất kỳ một buổi họp mặt nào nay được làm thành bài hát ru cháu. Hay hát và hát hay đến nỗi mà một đứa bé con đã nhập tâm và yêu thích đến mức bà ngoại phải hát đúng bài hát đó thì bé mới thôi mè nheo ?ongoại hát, ngoại hát?? luôn miệng. Chuyện khó tin nhưng hoàn toàn có thật mà tôi đã được nghe tận tai, thấy tận mắt tại nhà chị.

    Tôi nhớ mãi một đêm sau buổi tiệc khai trương phòng tranh của chồng chị, mọi người đã về hết chỉ còn lại vài người bạn trong đó có tôi. Cạnh chiếc bàn đầy hoa và trong không khí mát dịu của mưa phùn lất phất, chị đã mở quyển nhạc mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn dành tặng cho vợ chồng chị hát một mạch mười mấy bài không cần đến đàn đệm. Chúng tôi ngồi yên lặng trong đêm thanh vắng say mê lắng nghe, thả hồn vào từng nốt nhạc, từng ca từ. Chị hát bằng tất cả cảm xúc của mình. Từng bài hát như một bức tranh vẽ nên cuộc đời của chính chị nói riêng và của thân phận con người nói chung khiến chúng tôi như bước qua một tâm cảnh khác, tạm quên đi thực tại. Tôi tạm biệt chị với những giai điệu mênh mông sâu lắng của nhạc Trịnh vang vọng suốt quãng đường về nhà cũng như suốt cả cuộc đời này.

    Phong cách sống của chị phản ảnh triết lý sống tuyệt vời mà chị đã thể hiện suốt cuộc đời mình, cụ thể qua một số sự việc mà tôi tình cờ được biết để hiểu rằng tại sao cuộc sống của chị được mỹ mãn như thế . Có câu nói rằng: ?o Đồng tiền liền khúc ruột.? Dĩ nhiên, đồng tiền kiếm được bằng con đường chân chính ai lại không xót khi mất đi một cách không chính đáng. Tuy nhiên, chị thật sự ?obiết sống? khi biết quý sự thanh thản của tâm hồn mình và thiên lương của con người mình hơn đồng tiền. Một người tiết kiệm từng giọt nước mắm trên bàn ăn như chị khi bị lừa gần cả trăm cây vàng hẳn là rất đau xót và mất ngủ. Nhất là khi người lừa chị là người chị đã quen biết nhiều năm. Vậy mà, tuy rất tiếc số tiền bị mất và cũng đi trình báo công an đầy đủ thủ tục nhưng chị vẫn ngủ rất ngon, không hề để tiền của ảnh hưởng đến sự thư thái của tâm hồn. Và trên hết tất cả trong việc bị lừa, câu đối đáp của chị với chồng khi bị quở là khờ dại để bị lừa khiến tôi rất thú vị và nể phục chị: ?o Anh nên lấy làm mừng vì có một người vợ bị lừa hơn là có một người vợ đi lừa người.? Một câu đối đáp thật chí lý và cực kỳ thông minh.

    Và trên hết mọi sự, sau nhiều năm biết chị, tôi đã hiểu tại sao người chồng cũ của chị dù không được song hành cùng chị trọn cuộc đời vẫn vô cùng yêu quý nể trọng chị. Chị đã từng nói đùa với chúng tôi, lũ đàn em của chị rằng, trong tất cả các ?osĩ? mà chị đã kinh qua một cách rất thành công như ca sĩ, họa sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, kịch sĩ, nấu nứơng sĩ v.v?thì chị còn có một chữ sĩ rất thành công là ?ovợ sĩ?. Điều này có thể là điều cốt yếu giải thích cho trường hợp ?ođỏ cả bạc lẫn tình? của chị. Dù là một phụ nữ tiền của như nước, chị vẫn có thái độ rất trân trọng và sung sướng khi nhận tiền từ tay nguời chồng họa sĩ tài hoa của chị đưa. Số tiền không nhiều so với của cải mà chị đang sở hữu nhưng cái cách nhận tiền của chị làm cho bất kỳ nguời đàn ông nào cũng cảm thấy mình quan trọng hẳn lên trong gia đình, nhất là trong mắt của người đàn bà đầu ấp tay gối với mình. Chồng chị đã từng nói với bạn bè và phát biểu với báo chí rằng sau ngày gặp lại chị, tranh của anh vẽ dường như là đẹp hơn, tươi sáng hơn ngoài sự phong phú về đề tài và số lượng mà trong suốt thời gian dài ở Mỹ anh đã không làm được. Đó cũng là nhờ nguồn cảm hứng do chị mang lại. Về phía chị, bài thơ chị làm dành tặng cho chồng mà tôi đã vẽ thành một bức tranh thư pháp đã bán được khá nhiều: ?o Cuộc hành trình từ A đến Z. Đã quên mất rồi những diểm B,C?Chỉ còn lại điểm A nối liền điểm Z. Em bước ngược chiều đã đến bên anh.?

    Dĩ nhiên, ?o nhân vô thập toàn?, chị cũng có những tật xấu hay những cái bất cập. Tuy nhiên, chị lại là một người ?o biết mình? rất rõ và là một người có tính ?o phản tỉnh? rất cao. Không phải chờ cho người khác vạch ra những cái xấu của mình, chị đã ?o tự kiểm, đi trước, dẫn đường? trong việc tự nói ra hay nhờ người khác vạch ra. ?oĐể sửa chữa?. Đó là phương châm và tiêu chí của chị trong cuộc sống.

    Để thay lời kết cho bài viết này, tôi xin được ghi lại một câu danh ngôn mà tôi quên mất tên tác giả: ?o Trong gia đình, người đàn bà là nhụy của đóa hoa hạnh phúc.? Một phụ nữ như chị hẳn là một loại nhụy hoa mãi mãi không bao giờ tàn rữa theo thời gian mà ngược lại càng giúp cho hoa tỏa hương thơm ngát, không riêng ở gia đình chị mà còn lan ra ngoài xã hội. Đó là đóa Hoa Tâm vậy. Mong sao xã hội loài người nào cũng có nhiều phụ nữ giống như chị để thế giới này mỗi sớm mai đều thức dậy với tâm trạng như trở về ? Từ Cõi An Bình ?o ?" chủ đề một cuộc triển lãm tranh của chồng chị trước đây.

    HẢI ĐỂ

Chia sẻ trang này