1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Có nên nói thật khi không còn ...?

Chủ đề trong 'Giáo dục Giới tính' bởi khung_hoang, 09/09/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lathuphai

    lathuphai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/10/2005
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Bạn khung_hoang ơi, tôi không biết giờ này bạn còn ghé vào Box và chủ đề này nữa không, nhưng tôi rất muốn biết cách giải quyết của bạn với tư cách là người trong cuộc. Nếu bạn không muốn post lên đây thi để lại vài dòng tin nhắn nhé, tôi sẽ để YM để chúng ta có thể trao đổi thêm. Tks.
  2. subinhyen

    subinhyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Hehe, ko nói là đúng rồi nhưng hoahoa bảo là thực ra đàn ông biết phụ nữ còn hay mất, sao mà biết vì đâu phải ai cũng ra ... trong lúc làm đâu nhỉ, chẳng nhẽ còn dấu hiệu nào khác để nhận ra nữa hả ?
  3. poq

    poq Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/03/2005
    Bài viết:
    881
    Đã được thích:
    0
    Biết chớ! Nhìn dáng đi là biết liền à.
  4. TRIETGIA

    TRIETGIA Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/01/2002
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Theo dõi topic này tôi thấy những ý kiến ở đây rất nhiều chiều. Các bạn ở đây đều có lí lẽ của mình, đơn giản là do quan niệm sống khác nhau. Chẳng bài học nào quý giá bằng khi người ta đã trải nghiệm bằng thực tế. Tôi không muốn đưa ra lời khuyên cho ai, nhưng tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện. Câu chuyện của tôi...
    Tôi và người yêu tôi quen nhau khá lâu trước khi đến với nhau. Giữa tôi và cô ấy trước kia có một sự gần gũi và thân thiết hơn mức bình thường, đến mức mọi chuyện quá khứ của nhau chúng tôi đều nắm khá rõ. Tôi là người thuộc thế hệ 7x, tức không còn trẻ nữa, chưa từng yêu ai trước đây, nhưng have *** thì đã từng, tuy không nhiều, như phần lớn cánh đàn ông một đôi lần từng tìm thú vui ở những khu phố đèn đỏ sau những cuộc vui bè bạn. Chuyện *** của đàn ông có đặc thù riêng, ham muốn dữ dội hơn, đòi hỏi giải tỏa bức xúc hơn so với phụ nữ. Bọn con trai lại hay tò mò, thích khám phá và hay nhồi nhét cho nhau những chuyện nhạy cảm, thật khó để mà giữ mình khỏi lung lạc trong một cơ thể trai trẻ hừng hực. Và con trai luôn luôn không sợ mất gì, nếu đủ tỉnh táo để biết tự bảo vệ mình. Không thể so sánh chuyện *** của đàn ông và đàn bà với nhau vì nó khác nhau khá xa. Còn người yêu tôi, đã từng có bạn trai, một loại tình yêu theo kiểu ngộ nhận của tuổi trẻ, không nhiều cảm xúc mà đơn giản chỉ là sự thông cảm của cô ấy với một đối tượng theo đuổi đã nhiều năm.
    Tôi hiểu rằng, trong tình yêu, khi đôi bên gần gũi, bị tác động bởi nhiều yếu tố của bản năng và đòi hỏi xác thịt thì việc have *** là điều khó tránh khỏi. Tôi không hà khắc với chuyện đó. Đó là việc mà cả thế giới người lớn này vẫn làm hàng ngày, là một niềm hạnh phúc lớn lao mà thượng đế ban cho loài người. Mà đã là hạnh phúc thì tại sao lại phải trốn tránh nó ??? Quan niệm tình yêu của tôi là đã love thì phải có ***, như để làm cho nhau thêm yêu nhau hơn, chứ không chỉ là đòi hỏi xác thịt thuần túy. Đa số giới trẻ ngày nay khi yêu đều có ***, một xu hướng khó tránh khỏi và không thể cấm đoán. Tuy nhiên, không phải ai cũng hiểu được thế nào là love thực sự và thế nào là *** thực sự. Ở trên đời, để tìm kiếm được một tình yêu đích thực là vô cùng khó, không như ***. Tôi hoàn toàn phản đối việc OS, AS hay ONS để tránh khỏi việc have *** thực sự với người yêu, những việc đó không khác gì ***. Không thể thay thế have *** các chỗ khác để tránh tổn hại cái màng mỏng manh. Cũng không thể thay thế việc have *** với người này bằng việc have *** với người khác. Bản chất chỉ là một.
    Trước khi đến với nhau, người yêu tôi không giấu chuyện đã từng have *** với bạn trai cũ của mình.Tôi không hề trách người yêu tôi vì cô ấy đã từng làm chuyện đó với người khác. Cho dù vì bất cứ lý do nào thì tôi cũng cho đó là một hành động khờ dại, một quyết định thiếu tính toán cho tương lai, chứ không hề xét nét trên khía cạnh đạo đức. Người yêu tôi là một cô gái rất ngoan ngoãn và nhân hậu, luôn sẵn sàng hy sinh vì người khác. Tôi hiểu điều đó hơn ai hết. Một khi người con gái đã lỡ mất đi sự trong trắng, nhất là với người mà họ không yêu thực sự, thì đó quả là một nối bất hạnh. Đau khổ, dằn vặt, tiếc nuối, ân hận... đều không thể lấy lại được những gì đã mất. Con gái mới chính là người phải đối phó với tương lai của mình, trở nên thiếu tự tin trước những cảm xúc thực sự, luôn bị ám ảnh và cản trở của quá khứ đè nặng. Liệu người đến sau mà cô gái tin là thực sự yêu nhau có thể chấp nhận được quá khứ của cô hay không ??? Trước khi chúng tôi đến với nhau, tôi và cô ấy đã gặp phải rào cản này, rất khó vượt qua, cho dù tình cảm của đôi bên đều rất nồng nàn? Người tôi yêu đã từng phải khổ sở trong những giai đoạn dằn vặt đó. Tôi thực sự thấy thương cảm và thấu hiểu cho hoàn cảnh của cô ấy. Trong hoàn cảnh như vậy, con gái cần được sự cảm thông hơn ai hết. Không ai tránh khỏi hết mọi sai lầm vấp váp ở đời, nhất là khi còn trẻ tuổi.
    Là một thằng đàn ông con trai, theo bản năng tự nhiên, tôi không tránh khỏi một nỗi buồn trong sâu thẳm. Nó từng đem đến những mối dằn vặt và cả tiếc nuối... Ai đó đừng vội trách cánh đàn ông ích kỷ. Sinh ra là họ đã vốn như vậy rồi. Có thể bản năng đó đã được tích lũy và cấu thành từ bao đời nay, khi đàn ông luôn thống trị phụ nữ và chiễm hữu họ. Đàn ông luôn muốn người phụ nữ của họ chỉ là của họ mà thôi. Cảm giác là người đầu tiên là cảm giác hạnh phúc của một người đàn ông háo thắng, từ trong tiềm thức. Dù biết rằng cái bản năng ích kỷ là do yêu chính bản thân mình, chứ không đại diện cho tình yêu, nhưng có lẽ 99,99% đàn ông đều không chấp nhận chuyện này một cách dễ dàng. Không gì có thể thay thế được cảm giác hạnh phúc của người đàn ông khi họ là người đầu tiên của người con gái mà họ yêu thực sự, người mà họ quyết định sẽ xây dựng gia đình. Chỉ có những thằng đàn ông luôn sẵn sàng phản bội, hoặc đã từng một vài, hoặc nhiều lần sở hữu cái lần đầu tiên ấy, mới có thể chấp nhận nó như nhẹ nhàng sợi lông hồng. Thế nhưng, ngoài cái bản năng ích kỷ kia thì người đàn ông thực sự cũng có một lý trí sáng suốt, một trí tuệ hiểu biết, một tấm lòng bao dung cao thượng, một trái tim yêu thương và một tâm hồn khoáng đạt... Tôi cũng có vài người bạn rơi vào hoàn cảnh tương tự, và tuy họ cũng chấp nhận chuyện đó, nhưng đều cần một khoảng thời gian nhất định.Thời gian để vun đắp tình yêu và sự tin tưởng với nhau.
    Đúng là cái kim đâm tới mình mới biết nó đau. Nỗi buồn đó là có thật, và tôi cũng chẳng giấu giếm người yêu tôi chuyện đó. Tôi và người yêu đối xử với nhau rất thẳng thắn. Chúng tôi thà rằng cho nhau biết hết những tì vết của nhau, còn hơn là lừa dối nhau. Lừa dối nhau sẽ không đem đến hạnh phúc thực sự mà chỉ làm nhau thêm mặc cảm và dằn vặt. Những tì vết đó cần phải được xóa bỏ để vun đắp tình yêu của đôi bên. Chúng tôi tin vào tình cảm dành cho nhau. Cảm giác buồn có thể có trong ngày một ngày hai, cũng có thể đôi lúc chợt nhớ lại thấy chạnh lòng, nhưng nó không thể đeo đẳng mãi suốt đời. Cuộc sống có nhiều việc phải làm cho tương lai, hơn là cứ bị ám ảnh của quá khứ, mà cái quá khứ đấy lại chẳng có tội tình gì cả. Tôi cũng từng có quá khứ với những cảm giác sung sướng, buồn vui, đau đớn, hy vọng, thất vọng... sao lại xét nét chuyện quá khứ của người mà tôi yêu ? Người ta cũng không thể sống mãi bằng quá khứ, nhất là những quá khứ không vui, vì như thế là một quan niệm sống cực đoan và u ám. Một khi đã cho quá khứ trôi qua, thì cũng đừng tự mình dằn vặt và ám ảnh mình nữa.
    Hiện tại với chúng tôi, tình yêu là quan trọng hơn tất cả. Có thể tôi không được hưởng niềm hạnh phúc của người đầu tiên, nhưng tôi sẽ được hưởng niềm hạnh phúc khi có một người bạn gái, người vợ tuyệt vời, hợp với tôi về mọi mặt trong quan điểm sống, và thực sự yêu nhau say đắm. Ông Trời không cho ai tất cả và cũng không lấy đi của ai tất cả...
    Nếu là tình yêu thực sự, thì đó sẽ là điều quan trọng nhất...
  5. ca_sau_rang_lom_khom

    ca_sau_rang_lom_khom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2005
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn. Bạn nhìn nhận khá chín chắn !!!
  6. meonhocdangyeu

    meonhocdangyeu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2004
    Bài viết:
    3.337
    Đã được thích:
    0
    Biết để làm gì, anh tự vỗ ngực mình là người nhiều kinh nghiệm, thế xin hỏi làm sao anh tích lũy được những kinh nghiệm đó, đọc bài ở đây chắc, thế thì tôi dám cá là anh chưa đủ trình để nhận biết cái màng mỏng dính đó nó hình ngũ giác hay lục giác, chứ đừng nói là biết nó rách hay lành, còn nếu anh tích luỹ ở cái quá khứ chặt chém oai hùng của mình hay ở những phố đèn mờ thì thiết nghĩ, anh cũng đừng nên cố gắng tìm hiểu xem con vợ anh nó còn hay mất, hoà cả làng thôi mà.
    Thật đúng là, một thằng đàn ông băm bổ nhiều thì cứ huênh hoang vỗ ngực tự xưng là nhiều kinh nghiệm, nhưng con vợ mình nó nhiều kinh nghiệm thì úp sọt luôn nó vào hàng lăng loàn, ca ve, những loại đàn ông đó đáng đem lột trần truồng, bỏ rọ trôi sông mới hả
  7. summer_queen

    summer_queen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    Chuyện tha thứ or not phụ thuộc vào từng người. Có những người đàn ông họ không nhìn vào quá khứ để đánh giá. Love và *** ngày nay đúng là chuyện rất bình thường. Quan trọng là họ thấy đc ng phụ nữ đó yêu họ thật lòng. Nhưng cũng có nhiều người rất ích kỷ và phiến diện. Những man chưa bao giờ xxx và cực kỳ cổ điển thì không nói làm gì, nhiều man cũng xông pha nhiều nhưng lại cứ đòi hỏi vợ mình fải virgin và không thể tha thứ nếu cô ấy đã từng. Loại ấy buồn lắm thay!
    Cho nên Khunghoang cần xác định rõ anh iu của bạn thuộc tuyp nào để quyết định to tell or not to tell.
    Có người khuyên nên bỏ quách đi cho đỡ fải lăn tăn thì nói chuyện quái jì nữa. Ng ta iu nhau thế, sắp cưới đến nơi rùi (à mà chưa update ko bit đã cưới chưa đấy hử) mà khuyên ng ta bỏ thế nếu sau này gặp (những) ng sau mà cũng thế thì ế chỏng ra đấy à. Không nên bàn lùi.
    Chúc Khunghoang sớm đem tin vui cho mọi người (và đổi nick thành Binhthuongthoi) để lúc ý ta lại có 1 topic khác để debate hah.
  8. chinh_uy

    chinh_uy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Vẫn chuyện love và ***. Tôi 0 phản đối chuyện having *** trước khi cưới. Vì xét cho cùng *** là sự thăng hoa của tình yêu. Khi 2 người đã đạt đến đỉnh cao của tình yêu rồi thì *** là chuyện bình thường. Đối với người con gái VN thì chữ trinh vẫn còn được coi trọng. Những người con gái có hiểu biết thì đều đã suy nghĩ trước khi trao cái quý nhất của mình cho người mình yêu. Trong những trường hợp như thế thì người con gái không cần phải nuối tiếc vì họ chẳng làm gì sai trái. Giả sử 2 người đó không tiến lên vợ chồng được thì người chồng của người con gái đó đừng nên quá coi trọng vào chữ trinh của vợ. *** chỉ là một nhu cầu của cuộc sống, quan trọng nhất vẫn phải có tình yêu. Tình yêu mang lại sự tha thứ và bao dung.
    Bản thân tôi đã từng có một người bạn gái, chúng tôi đã gắn bó với nhau rất lâu và cô ấy đã trao cái quý nhất cho tôi. Tôi đã đón nhận với tất cả sự trân trọng và thương yêu. Nhưng tiếc thay số phận không để chúng tôi được nên vợ nên chồng. Ngày chia tay, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không hối hận vì những việc đã làm. Cô ấy không coi là mình đã sai lầm, tuy rằng lúc đó cô ấy còn rất trẻ. Sau này cô ấy gặp được người yêu cô ấy thực sự thì người ấy sẽ không quá coi trọng quá khứ của cô ấy. Tôi cũng sẽ không quá quan trọng việc người vợ sau này của tôi có còn trinh tiết hay không. Điều quan trọng là có được tình yêu chân thật và sự đồng cảm giữa 2 người.
  9. Mp5navy

    Mp5navy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    chuyện này bình thường mà miễn là khi lấy vợ về , em ý không đi "buôn sừng " cho mình là được , còn lấy được em "vẫn còn " về được vài hôm mà đầu mình cứ ngứa ngứa , gãi một lúc thì thấy đầu mọc lên một số cái sừng thì mệt lắm!
    các cụ nói lấy đĩ về làm vợ ,chứ ko lấy vợ về làm đĩ
  10. mivarick

    mivarick Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Vĩnh viễn không thể cất tiếng
    Người yêu đầu tiên của tôi là bạn cùng đại học, ngoại hình tuy không xuất sắc lắm nhưng tôi rất ngưỡng mộ tài hoa và trí tuệ của anh. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ năm thứ hai. giống như đa số các đôi khác trong trường, tình yêu của chúng tôi vô cùng ngọt ngào và đầy lãng mạn. Rất nhiều lần anh thề với tôi dưới ánh trăng rằng sẽ trọn đời trọn kiếp không phụ tình tôi, rằng sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng nhất định không rời xa tôi?Lúc đó tôi đâu có thể ngờ đời mình lại có ngày rơi vào tình cảnh thống khổ thế này. Thê thảm nhất là tôi cứ ngỡ anh sẽ trở thành chồng mình, rồi vợ chồng tôi vẫn sẽ ngọt ngào và lãng mạn cho tới tận đầu bạc răng long. Suốt ba năm đại học đó, chúng tôi luôn là cặp đẹp đôi nhất trong con mắt bạn bè. Thêm cái may mắn nữa là sau khi tốt nghiệp, cả hai chúng tôi đều tìm được việc làm ở Thủ đô. Ai chẳng biết cái tột cùng đau khổ chính là sự chia cắt một cặp uyên ương. Nhìn thấy tình yêu từng bước thuận buồm xuôi gió, chúng tôi không khỏi ngập tràn niềm tin vào tương lai và hăng hái bàn chuyện hôn nhân. Lúc đó, chúng tôi giao hẹn với nhau sẽ cùng nỗ lực làm việc, trong ba năm phải kiếm được đủ tiền mua nhà và mua nhà được là phải kết hôn ngay. Những ngày tháng đó, cả hai chúng tôi đều cực kỳ tiết kiệm. Đi làm nửa năm trời rồi mà tôi vẫn không dám mua một bộ quần áo mới. Thậm chí khi đi chợ mua rau cũng học được cách mặc cả, chi ly từng xu. Và tôi thấy tất cả những chịu đựng đó đều xứng đáng.
    Tháng thứ ba sau khi đi làm, chúng tôi cùng thuê căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ và bắt đầu cuộc sống chung. Tôi không ham hố chuyện chăn gối lắm mặc dù vẫn biết đó là một phần không thể thiếu, chưa nói rất quan trọng trong cuộc sống vợ chồng. Do chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này nên tôi không hề đòi hỏi. Nhưng ngay từ hôm đầu tiên của cuộc sống chung, người yêu tôi đã lăm le lột sạch quần áo tôi ra. Tôi cự tuyệt, bảo sợ đau. Anh ấy bèn an ủi rằng sớm muộn gì cũng phải đau một lần, thà ?ođau? luôn đi cho xong, khỏi bị ?onó? ám ảnh, đằng nào thì chả mấy lâu nữa cũng là vợ là chồng, vân vân? Tôi nghe mà thấy cũng có lý.
    Song tôi không ngờ cái đau của đêm đầu tiên đó lại tạo ra nỗi đau cho cả cuộc đời mình. Vĩnh viễn tôi chẳng thể quên nổi vẻ ngỡ ngàng, rồi sau đó là tột cùng đau khổ của anh ấy sau khi qua cơn mây mưa không nhìn thấy ?odấu ấn? nào. Dù tôi có giải thích ra sao anh cũng chẳng thèm nghe, cứ một mực cho rằng tôi không còn trinh trắng nữa, một mực dồn hỏi tôi đã đem cái lần đầu tiên ấy cho ai? Do quá oan ức, tôi chỉ những muốn cho anh biết trước khi quen nhau mình vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không có cách nào chứng minh nổi. vì thế tôi chỉ còn biết nhẫn nhịn trước sự ghen tức của anh. Song từ đó, quan hệ của chúng tôi thay đổi hẳn, bạ chuyện gì là cãi nhau chuyện đó, còn anh thì chẳng buồn quan tâm săn sóc gì đến tôi nữa, dù tôi biết, thâm tâm anh vẫn yêu tôi. Nghĩa là mọi rắc rối chỉ vì cái đêm đầu tiên tôi không ?otrình ra? nổi cho anh xem cái dấu hiệu trinh nữ đó.
    Dù vẫn tiếp tục lằng nhằng với nhau, nhưng rút cuộc, chúng tôi cũng không thể bước lên được lâu đài hôn nhân. người yêu tôi tuy miệng thì vẫn nói tôi tuyệt đối không phải dạng con gái dễ dãi, nhưng đối với cái ?osự cố lần đầu tiên? đó thì anh không thể nào cho qua nổi, nghĩ là trước sau nó cũng phá hỏng tình nghĩa vợ chồng, cũng gây đau khổ cho cả hai bên, chi bằng kết thúc luôn ở đây cho xong.
    Một buổi sáng sớm, người đàn ông từng thề bồi yêu tôi mãi mãi, cuối cùng đã ra khỏi cuộc đời tôi, để tôi sống trong cô đơn, oán hận và cay đắng. cách suy nghĩ của anh ta thực ích kỷ, và cũng thực tức cười. Cho dù trước khi yêu anh tôi đã không còn trinh trắng nữa song cũng đâu phải tôi là một đứa con gái hư hỏng? Sau đó, tôi học được cách tự an ủi là may chưa làm đám cưới. Một người đàn ông có tâm hồn hạn hẹp, tư tưởng cổ hủ như vậy thì có đáng để tôi yêu thương và tin cậy giao phó cả cuộc đời mình? Nhưng điều mà tôi không thể giải thích nổi là anh ta có trình độ văn hoá cao, lúc thường nhật còn tỏ ra rất tân tiến trong mọi chuyện, sao chuyện này lại có quan niệm lạc hậu đến thế?
    Cái lần đầu tiên ấy đã giáng cho tôi một đòn nặng nề, nhưng không khiến tôi mất tự tin. Tôi cho rằng, đã bước sang thế kỷ XXI, sẽ không có nhiều đàn ông, như người yêu đầu tiên của tôi, quá coi trọng chuyện đó.
    Có điều, tôi không biết là mình nhầm. Nửa năm sau, bạn đồng nghiệp giới thiệu cho tôi một người. Anh ta cùng độ tuổi tôi, có công việc tốt, tiếng anh lưu loát, đang được khá nhiều cô gái trong công ty nước ngoài mà anh ta đang làm việc theo đuổi. Tôi nghĩ, một người đàn ông từng đi du học nước ngoài hẳn không tính toán so đo gì về chuyện trinh tiết của người yêu mình còn hay mất, do vậy, trước khi quyết định yêu anh, tôi thành thực thổ lộ mình không còn trong trắng nũa. Thật hài hước gã đàn ông mang vẻ ngoài Tây phương từ đầu đến chân đó, vừa nghe xong, đã lập tức thu lại tình yêu. Anh ta nói ?odứt khoát? phải có một phụ nữ còn ?otrinh trắng? làm vợ để tránh ?osự cố? về sau. Tôi cật vấn anh ta, lẽ nào không còn ********** cũng đồng nghĩa với không trinh trắng? anh ta cười lạnh lùng, lại còn nhún vai rất TÂY. ?oXác xuất của sự trong trắng lớn hơn nhiều so với những cô gái đã mất đi cái đó?. Xác xuất? trời ạ! Tôi không biết anh ta học hỏi được ở đâu cái thứ khoa học đó mà dám hùng hổ áp dụng nó vào chuyện này, và hiểu là mình không thể chung sống với người đàn ông ?oxác xuất? như vậy. Nhưng vì muốn giễu cợt anh ta cho hả giận nên tôi hỏi, ?oVậy anh định đi đâu để tìm được cô dâu bảo đảm còn trinh, tới nhà mẫu giáo hay nhà trẻ?? Anh ta biến sắc mặt, đó là việc của tôi, dù sao tôi cũng không lấy làm vợ những phụ nữ đã không còn trong trắng như cô. Tôi rủa ?ocái thứ khốn nạn như anh thì chết đi vẫn là trai tân mà thôi?.
    Đối với gã đàn ông bề ngoài tỏ ra sành sỏi và thời thượng nhưng bên trong lại lạc hậu hôi thối như vậy, tôi thấy vừa tức giận, lại vừa thương hại. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là những người như anh ta hóa ra không hiếm trong thế kỷ XXI này. Trong hơn ba năm cô độc, tôi đã gặp tổng cộng bốn kẻ tỏ tình và đều thẳng thắn cho họ biết cái ?osự thực? mà theo tôi, chẳng đáng kể gì đó. Có hai kẻ phất áo bỏ đi ngay, hai kẻ khác thì thái độ tỏ ra xem thường điều đó, nhưng khi bàn đến hôn nhân thì đều mượn cớ thoái lui. Tức cười nhất là một trong hai kẻ sau lại vừa ly hôn. Còn gã kia thì vô lại đến mức tuyên bố chỉ chơi đùa với tôi để giúp nhau thoả mãn ******** mà thôi, còn người hắn cưới nhất định phải là một cô gái trinh trắng.
    Cánh đàn ông luôn đòi hỏi phụ nữ chúng tôi phải trong trắng khi về nhà chồng, còn họ thì dùng cái gì để chứng minh sự trong trắng của mình? Tôi thường nghĩ vậy để rồi hận ông trời bất công. Và suốt ba năm đó tôi không yêu ai cả, song không khỏi lo buồn cho tương lai, thậm chí còn nghĩ sống một mình suốt đời là tốt nhất. Nhưng sống một mình quả thực khó, tôi chỉ có thể dùng công việc để xoa dịu nỗi khát khao đối với chuyện tình cảm riêng tư. Và tôi đã thay đổi rất nhiều, tự ti hơn nhiều so với thời sinh viên. Buồn hơn, không chỉ mất tự tin trước cánh đàn ông , mà ngay cả trước các cô gái còn trong trắng tôi cũng có cảm giác thất bại. Nhiều lúc tôi rất ngưỡng mộ các nữ sinh trẻ trung, trong sáng và thường tự nhủ, giá được quay lại cái thời học trò đó, nhất định phải quan tâm hơn cho tương lai hôn nhân, tuyệt đối không được quan hệ ******** trước khi cưới dù cho tình cảm có phát triển sâu sắc đến đâu. Có một thời gian tôi còn thấy mình, sau khi trở thành đàn bà, cũng giống như nhân vật nữ chính trong bộ phim Chữ A mầu đỏ. Nhân vật này đã bị thích chữ A lên mặt khi bị phát hiện yêu đương vụng trộm. Chỉ có điều vết thích của tôi tuy không ai thấy nhưng nó hằn sâu mãi trong tim.
    Những ngày tháng âm u đó trôi qua rất dài và rất chậm, cho tới khi tôi quen được với một người sau này tôi được gọi là chồng. Hồi đầu, do là khách hàng của tôi, anh thường lui tới giao dịch công việc. Sau đó, một hôm qua điện thoại, anh bày tỏ tình yêu với tôi. Ngoại hình và phong cách của anh đều khiến tôi hài lòng. Và trong quá trình bạn bè, tôi thấy anh chân thành quan tâm và chăm sóc tôi một cách chu đáo, tế nhị. Sự dịu dàng và ấm cúng đó lâu nay không hề được hưởng khiến tim tôi ngây ngất. nhưng tôi vẫn chưa nhận lời, vì trong ngôn từ của anh, tôi mơ hồ thấy được quan niệm về gái trinh vẫn đượm mùi truyền thống. Tôi sợ rằng, một khi biết tôi không còn trinh trắng nữa, liệu anh có hành xử gì khiến tôi thương tổn như mấy kẻ kia không?
    Đắn đo mãi, để rồi tháng mười một năm đó tôi quyết định tìm tới một bệnh viện chuyên ngành cỡ lớn để làm phẫu thuật vá **********, thấy rất oan ức, như là mình đang phải giấu giếm tội lỗi gì. Hoặc cũng có thể do bị một vết thương nào đó trong quá trình phẫu thuật, tôi thấy trái tim mình như bị ai đó đâm mạnh vào. Tôi nghi ngờ, không biết có thể phục hồi được nguyên vẹn nó không. Rồi tôi nghi ngờ cả những gã đàn ông kia, rốt cục họ yêu tôi hay chỉ mượn tôi để yêu cái ********** mỏng dính của tôi kia?
    Nhưng rồi tôi cũng thấy được an ủi phần nào vì cuối tháng giêng vừa rồi, chúng tôi đã có một lễ cưới đơn giản nhưng ấm cúng ở BK. Vài ngày trước đêm tân hôn, tôi bứt dứt không yên vì nghe cái vụ phẫu thuật vá víu này không phải lúc nào cũng trăm phần trăm thành công. Tôi lo sợ bị dính cái xác suất (lại xác suất???) không may đó vào đêm tân hôn. Sự căng thẳng khiến anh tưởng rằng tôi không được khoẻ, lại càng chăm chút yêu thương hơn.
    Nhưng cô vợ dù xấu xí hay sợ hãi đến đâu cuối cùng vẫn phải gặp mặt chồng. Tôi lấy lại được bình tĩnh, tự nhủ mặc kệ cho đêm tân hôn phán quyết, nếu lần này cũng lại vì chuyện này mà phải chịu giày vò thì suốt đời sẽ không lấy chồng, thậm chí không bao giờ yêu ai nữa.
    Cái đêm đầu tiên( sao tôi nhiều đêm đầu tiên thế nhỉ?) đó, chồng tôi uống khá nhiều rượu, cả hai chúng tôi chạy ngược chạy xuôi lo cho đám cưới nên đều mệt rã rời. Nhưng anh vẫn sốt ruột được động phòng. Khi chồng tôi nhẹ nhàng đi vào cơ thể tôi không hề cảm thấy đau đớn nhưng vì để ra vẻ như thật, tôi kêu la giãy giụa và nhận thấy, dù những âm thanh giả tạo đó có thể đánh động hàng xóm nhưng anh chẳng những không bực mình hoặc xấu hổ mà nét mặt lại còn đượm vẻ hân hoan, hạnh phúc. Vì sao đàn ông lại ích kỷ như vậy nhỉ? Sao họ lại có thể tìm ra được khoái lạc bằng sự đau đớn của người mình yêu? Cũng may mà tôi chỉ là giả vờ, chứ nếu đau thật, hẳn lúc đó tôi phải kinh hãi trước thái độ ấy của chồng. Tôi kêu đau được một lúc thì anh ngừng lại. Khi thấy anh ấy sốt ruột tìm kiếm trên tấm vải trải giường dấu vết trinh nữ hằng chờ đợi, tôi thấy khuôn mặt đang căng thẳng của anh bỗng trở nên đắc chí. Anh nhìn tôi với vẻ cảm kích rồi ôm ghì lấy tôi, thề thốt yêu thương tôi trọn đời trọn kiếp. Lúc đó tôi vừa mừng vừa giận. Mừng vì mọi sợ hãi đã tan biến còn giận vì không ngờ thực sự anh cũng coi trọng cái thứ đó đến vậy, nghĩa là cũng rất tầm thường. Dám chắc rằng, nếu tôi không ?ová? lại cái thứ đó thì mặt mũi và thái độ của anh sẽ trái ngược hẳn. Còn thực bụng thì tôi đâu vui vẻ gì, còn rất áy náy vì đã lừa dối người mà tôi yêu thương.
    Chồng tôi vẫn chăm sóc tôi chu đáo như những ngày chưa cưới. Nhưng càng như thế, lòng tôi càng trĩu nặng ưu phiền. Nhiều khi, thậm chí tôi thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh. Rất nhiều lần, tôi định nói thật tất cả cho anh nghe, nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã bị nuốt vội trở lại. Một người bạn thân đã thành thực khuyên rằng chuyện như vậy không bao giờ nên thành thật, nếu không muốn gia đình tan vỡ.
    Nhưng tôi vẫn quyết định nói thật, nói hết với chồng. Dù sao đây cũng là chuyện xảy ra trước khi chúng tôi quen nhau, huống hồ chồng tôi lại yêu tôi như vậy, nhất định anh sẽ hiểu và sẽ tha thứ cho tôi. Tôi tin như thế.
    Song phản ứng của đức ông chồng thật nằm ngoài tưởng tượng dù là bay bổng nhất của tôi. Một người vốn nho nhã dịu dàng như anh mà bỗng nổi giận đùng đùng, thậm chí còn đánh tôi, chửi tôi là đồ gái rẻ tiền. Tôi kinh ngạc và đau đớn, nhưng cũng vì thế mà trở nên bình tĩnh lại, thản nhiên. ?oKhông phải nhiều lời, ta chia tay?.
    Thế là kết hôn chưa đầy một năm tôi đã ly hôn. Hôm làm xong thủ tục, chồng tôi đau khổ bảo ?osao cô không giấu tôi cả đời luôn cho xong?? Tôi không buồn nói năng gì, giống như lần đầu tiên được nhìn rõ một thứ độc hại mình cần tránh xa.
    Bây giờ nghĩ lại thấy ly hôn cũng tốt. Sẽ chẳng còn ai truy cứu việc tôi có là gái trinh hay không. Nhưng cũng chỉ vì nó mà đời tôi đã phải trả một giá quá đắt. ( Post lại từ 1 forum)

Chia sẻ trang này