1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Có thể ngày hôm qua không thật...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi meo_di_guoc, 06/07/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    Thì nhớ phải nói là nhớ, miễn là ko nói với cái con người ko đáng để nhớ là đc chứ gì! Muốn lảm nhảm thì phải lảm nhảm miễn là ko làm phiền người khác thôi. Chung quy lại là cách để giải toả của bạn chủ top cũng như nhiều người trong box này, chứ ngoài đời thực, ai cũng phải khác đi để làm việc cần làm.
    meo_di_guoc: có thể ngày hôm qua ko thật nhưng may mắn là chúng ta vẫn còn ngày hôm nay, và cả ngày mai nữa
  2. dohoinhat

    dohoinhat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2009
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    đọc tiêu đề topic của chị, chợt nhớ tới mấy câu thơ của NVP
    Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thương
    thôi nhìn lại phía sau
    ta mang ý nghĩ của một người đi lạc
    chỉ muốn trở về nhà ôm lấy những gối chăn quen thuộc
    ngủ một giấc từ bình mình của ngày hôm qua đến bình minh của ngày mai
    rồi tự mình đánh thức?
    như chưa hề tồn tại bình minh của ngày hôm nay!
  3. meo_di_guoc

    meo_di_guoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2004
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    Mình thích thơ Nguyễn Phong Việt, rất thật. Lúc buồn ngồi đọc lại thấy như đang đối diện với chính mình.
    Nghỉ hè rồi..
    Về HP chơi với mẹ, đi hóng gió cuối chiều, thấy lòng nhẹ bẫng.
    Lúc nào cũng chỉ muốn ra biển, đứng trước biển. Gần thôi mà, có chưa đến 20km nhưng mà vẫn chưa đi được, chắc tại có tuổi nên ngại đi.
    Vẫn nhớ cảm giác chiều tháng 10 năm ngoái, thằng bạn thân mười mấy năm chở ra biển, vắng người, chỉ có gió và sóng, tự nhiên dở hơi thốt lên: "ai đưa ra biển tầm này ko yêu cũng thành yêu", rồi lại thấy buồn cười.
    Mình vốn sống theo cảm xúc, cảm xúc chi phối tất cả. Thế là tốt hay không? Không biết, chỉ thấy cứ sống như chính mình là được.
    Vì thế nên dù ngàn lần tự dặn mình là mạnh mẽ lên, mà vẫn không thể nào thực hiện được.
    Đó là lý do chốc chốc lại nhìn điện thoại, trông chờ một cái gì đó xa vời lắm..
    Đó là vì sao lòng nặng trĩu...
    Phải gắng lên thôi
  4. meo_di_guoc

    meo_di_guoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2004
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    Chạy đến biển thật rồi.
    8pm.
    2 đứa hùng hục phi ra biển, lượn một vòng từ khu 1 ra khu 3 rồi ngược lại, mình - và thằng bạn 15 năm :) hoặc có thể gọi là 1st love của mình.
    Sao ra đến biển rồi mà cảm giác ngột ngạt, bức bối vẫn còn nguyên vẹn, cứ ngỡ sẽ thả trôi, nhưng dường như không phải.
    Điện thoại vẫn im lặng, sự im lặng đến đáng sợ.
    Nhảy xuống xe, chạy lăng xăng như đứa trẻ lớn xác.
    Thằng bạn 15 năm cười vì cái điệu bộ đó của mình, rồi chợt thấy tóc mình đã thẳng lại, khen xinh hơn.
    Nhiều khi muốn gào lên cho đỡ chán, sự chán nản này còn kéo dài đến bao giờ.. Thằng bạn 15 năm nắm tay mình, mình thử để yên, tay lọt thỏm trong tay bạn, tay mình vốn dĩ rất nhỏ, bàn tay nào nắm vào cũng như đang nắm trọn vẹn bàn tay, che chở :)
    Thằng bạn hỏi: có cảm giác gì ngày xưa không?
    Mỉm cười, chả biết nói thế nào cả.
    Thực ra, không có cảm giác gì cả.
    Chắc tại chân bước qua mối tình đầu rồi, giờ chỉ còn là bạn mà thôi.
    Hơn nữa, lòng còn chưa nguôi, nên giờ vô cảm rồi :P
    Thằng bạn lại cười, hiểu mình nhất mà.
    Mình liều thật đấy.

  5. meo_di_guoc

    meo_di_guoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2004
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    Dear e...
    A vẫn nhớ như in ngày đầu tiên gặp em, ngượng ngùng, vui, và cũng nhớ tin nhắn đầu tiên nói yêu em, rồi cứ thế ...
    a cũng ko biết a đang nghĩ gì lúc này nữa, ngày xưa anh yêu rất nhiều (như e đã nghe nói đó) nhưng chỉ có duy nhất 1 tình yêu thật sự, và tình yêu đó đã phản bội anh khi mà trong khi yêu anh, yêu cùng lúc thêm 2 người nữa, từ đó hình như anh yêu chỉ để ko cảm thấy mình đang 1 mình , và khi đến với em, trong 1 hoàn cảnh thật tình cờ, anh đã lại yêu, và hy vọng mình sẽ khác trước, nhưng càng ngày a lại nhận thấy mình nhớ e ít hơn, đã lâu lắm rồi a ko nói yêu em, nói nhớ e vì thực sự a dần dần ko thấy nhớ nữa...<- thật tồi tệ phải ko e ?
    thời gian vừa rồi, a đã tự suy nghĩ nhiều đêm liền, nghĩ xem tại sao mình lại như vậy , có thật sự là a đang yêu e ko ? (mặc dù chắc chắn với e là a ko có người khác như e nghĩ) nhưng a cảm thấy tình cảm của a dành cho e ko còn được như trước, do khoảng cách hay do anh vẫn chưa thay đổi được con người mình ?
    a vẫn phải tìm câu trả lời, phải nghiêm túc vì ko còn là trẻ con nữa rồi
    a rất thương e và rất trân trọng tình cảm của em dành cho a .
    thế là xong
    nhẹ cả lòng :)
    Đón chào ngày mới thôi nào.........

  6. meo_di_guoc

    meo_di_guoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2004
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Hen-Gap-Lai-Anh-Luu-Huong-Giang.IWZF0II0.html
    Mai mình sẽ thấy nhau trong chờ mong
    Cảm giác ấy em chưa từng qua từ ngày ta có trong nhau
    Anh ngày đó quá xa để gặp nhau
    Không biết những câu chuyện mộng mơ còn theo anh tới xứ xa
    Anh ra đi tới bên đất mới có bao điều đang chờ
    Anh nghe không em sẽ rất nhớ...
    Nhớ nụ cười lung linh mỗi sáng.
    Hẹn gặp nơi xa xôi 1 ngày có nắng mới
    Những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua
    Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽ rất mới
    Đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhau.
    Nghe đâu đây thoảng hương gió sáng sớm như 1 sáng nào có anh đứng đây
    Bay bay theo từng cơn gió ướt ướt buồn bờ mi xanh..
    Biết bao giờ đến ngày gặp lại....
    Hẹn gặp nơi xa xôi 1 ngày có nắng mới
    Những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua
    Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽ rất mới
    Đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhau.
    Tạm biệt anh yêu thương 1 mình xa quê hương
    Có lúc trong cô đơn tìm về với ai
    Rồi thời gian trôi nhanh ngàn chồi non thêm xanh
    Sẽ thấy bước chân anh nhẹ nhàng bên đời em
    Đón em trong dòng người rạng ngời...khi nhìn nhau.
  7. meo_di_guoc

    meo_di_guoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2004
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    Sự thật là...
    Không ổn lắm.
    Xáo trộn......................... :|
  8. dohoinhat

    dohoinhat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2009
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    tại vì bão ư :)
  9. meo_di_guoc

    meo_di_guoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2004
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    :) chắc là do bão rồi, xáo trộn lung tung :))
    Ngày hôm qua, tôi được tặng cuốn truyện, với lời chúc trong tấm thiệp nhỏ xinh "nhân một ngày nắng trong mắt bão"
    Đó là truyện "Hoá ra anh vẫn ở đây" của Tân Di Ổ.
    Tôi rất thích cách viết ấy, gần gũi, khiến tôi cảm giác như đang nhìn thấy tuổi trẻ của mình trong đó.
    Tôi là một người đọc truyện nhập tâm. Tôi đã khóc với "Cô đơn vào đời" chỉ vì hình ảnh cô gái "lại trở về cô đơn như một đứa trẻ, bước vào đời" sau những tháng ngày hạnh phúc với tình yêu tưởng chừng vĩ đại, như có thể đi với nhau đến cuối cuộc đời. Tôi đã sụt sịt với "Anh có thích nước Mỹ không".... Có nhiều cuốn đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi một thời gian sau đó.
    Được tặng truyện trong một ngày bão, bão của trời và bão trong lòng. Tôi đã đọc, đọc say sưa.
    Và nhận thấy rằng "Hoá ra anh vẫn ở đây" - trong tim em - sau chừng ấy ngày tháng...
    Mặc dù, một người đã có thời gần gũi như da thịt trên người, hoá ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông...
    Yêu thương trong khó khăn tạo nên sự mạnh mẽ, yêu thương trong bình yên sinh ra yếu đuối :)
  10. meo_di_guoc

    meo_di_guoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2004
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    Đừng trách
    (TG: Nguyễn Phong Việt)
    Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
    có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
    nên đừng trách?
    Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
    tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
    tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
    tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
    tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
    bởi vẻ đẹp của những giấc mơ?
    Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
    tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
    thỉnh thoảng hỏi thăm nhau - nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
    thỉnh thoảng cầm tay nhau - cho khác với những người xa lạ
    thỉnh thoảng trách một lời - lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
    rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
    chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân?
    Đừng trách
    khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
    mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
    nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
    chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
    tuyệt đối không tin vào những bất trắc
    cho đến khi?
    Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
    mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
    con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
    trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
    và ta quặn đau?
    Đừng trách
    nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
    khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
    nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
    nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
    nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
    phải một lần được gieo xuống
    trong gió mưa?
    Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
    làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
    ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
    nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
    như một niềm vui?
    Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?

Chia sẻ trang này