1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cổ tích dành cho người hiểu tui ...............

Chủ đề trong '1982 - Cún Sài Gòn' bởi Rubi19, 21/09/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. goldkey

    goldkey Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Ruby19 ui?
    Ke tiep di , cau chuyen hay lam', nhung hy vong la` ket' thuc' se co' hau ......
  2. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    Có lẽ sẽ là 1 kết thúc ngỏ .
    Tình anh ví như là biển cả
    Tình em ví như mẩu san hô
    Biển thiếu san hô... biển không chết
    San hô thiếu biển... chết cứng đơ !
    Hơ hơ ...
  3. Rubi19

    Rubi19 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Và búp bê đã đưa hai tay mình nắm lấy, nâng niu những hạt nắng hạnh phúc từ trên trời rơi xuống. Búp bê cảm nhận được dường như cô đã tìm được một bãi cỏ êm ái, và cô sẽ được ngủ trên bãi cỏ đầy hương thơm ấy, sau một chuyến đi dài mệt mỏi, cô sẽ đắm chìm trong một giấc ngủ say với nhiều, nhiều những giấc mộng đẹp . Những tưởng búp bê sẽ được ngủ say trong những giấc mơ ấy, cho đến một ngày, trời đột nhiên tối sầm lại, và trời đổ mưa, không tầm tã nhưng dầm dề, không dứt. Ngồi trên thuyền, búp bê lạnh lắm, cô ước gì lúc này có một bờ vai vững chãi, một vòng tay ấm áp, để cô được tựa vào, tránh những hạt mưa to đang quất mạnh vào người. Chiếc thuyền chòng chành, nước mưa trong thuyền càng đầy, thuyền cũng chẳng nói với búp bê một câu, vì thật ra, búp bê hiểu, thuyền cũng đã mệt mỏi khi cứ phải đưa người sang sông. Trời cứ mưa, mưa mãi, nước trong thuyền càng ngày càng nhiều, chiếc thuyền trôi càng ngày càng chậm, chiếc thuyền càng ngày càng nặng, chiếc thuyền càng ngày càng chìm. Búp bê biết chiếc thuyền sắp chìm, nhưng búp bê chẳng biết làm sao vì chiếc thuyền chẳng đưa gàu cho cô tát nước ra. Thuyền lặng im, búp bê cũng lặng im, và cô biết chỉ một chốc nữa thôi, thật gần, cô sẽ chìm xuống dòng nước lạnh buốt này, rồi cô sẽ trôi về một nơi nào đó vô tận... Nhưng búp bê không thể làm gì, chẳng biết làm gì, chỉ chờ đợi và chờ đợi, không hi vọng...vì cuộc đời, vì chuyến hành trình tìm hạnh phúc của búp bê có lẽ càng ngày càng xa, có lẽ con đường đi đến hạnh phúc đã trở thành đường chân trời xa tít, thấy nó, nhưng mãi mãi, nhưng suốt đời, búp bê sẽ không thể đến nơi....mãi mãi sẽ không thể...mãi mãi???
    Dòng nước thật lạnh, quấn lấy búp bê, những dòng xoáy, những cơn gió thổi không ngừng. Không hiểu sao, búp bê không còn cảm thấy lạnh, cô cũng không còn thấy sợ, không còn biết mình đang nghĩ gì, chỉ biết, dòng nước này sẽ đưa cô đến đâu cũng mặc.
    Bất chợt búp bê thấy trái tim mình, trái tim của búp bê đã rời khỏi cô, bỏ rơi cô. Trái tim không còn là một màu đỏ đầy sức sống như ngày xưa nữa mà là một trái tim màu đen, khô héo, già cỗi, và ...trái tim búp bê đã hóa đá. Hình như trái tim đang nhìn búp bê mà trách móc, mà như chào tạm biệt. Thì ra, búp bê bàng hoàng nhận ra rằng, búp bê cứ mãi chạy đi tìm hạnh phúc, tìm những thứ thật xa xăm vô vọng mà vội quên mất trái tim cô đang rỉ máu, đang tổn thương, đang tàn lụi. Thì ra, búp bê cố trốn chạy nỗi buồn của mình, cố quên những gì mà vốn dĩ phải cần rất lâu để quên được để giờ đây trái tim cô chỉ là một thứ vô hồn. Trái tim rơi xuống dòng sông, như một viên đá, để cho cát, cho nước chôn vùi mãi cho đến mai sau...mãi cho đến khi nào búp bê trở lại là một búp bê mộng mơ, lạc quan, có tình yêu. Búp bê không còn trái tim. Búp bê muốn gào khóc cho mình vơi đi nỗi buồn nhưng... không hiểu sao, những giọt nước mắt cứ như chảy ngược vào trong...Trái tim đã bỏ búp bê, tình yêu đã bỏ búp bê...Búp bê không biết khóc, không biết buồn như thế nào để mình cảm thấy thoải mái...Búp bê chỉ biết đứng lặng yên, không nghĩ được gì, không buồn được gì, không khóc được gì, không chờ đợi gì, không hi vọng, không...không... Và búp bê nhắm mắt lại, cứ để cho mình trôi đi, trôi đi.....
  4. monhon

    monhon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Lời lẽ sao mà buồn wá, đừng nghĩ thế ruby ơi, bắt chước Htung kìa, vô tư dễ thương phát ghét luôn, lạc quan lên nhé.
    Brave heart
  5. HTung

    HTung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/01/2002
    Bài viết:
    891
    Đã được thích:
    0
    ac, gì lại lôi tui vào đấy hả monhon? Không nên ghen tị với tui nhé !
    Lạc quan, yêu đời --> sống tốt, khoẻ, trẻ
  6. Rubi19

    Rubi19 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Có ngườI viết tiếp câu chuyện cho búp bê rồI nè, đọc đỡ chờ đến ngày búp bê tìm được trái tim nha
    Búp bê cứ mãi trôi đi, trôi đi cho đến 1 ngày dạt vào một vùng đất lạ.Búp bê tỉnh dậy,thấy rất nhiều người vây xung quanh mình, họ nhìn cô với ánh mắt rất lạ, Một con búp bê biết mở mắt , cử động và biết ngơ ngác, sợ hãi.Một sinh vật lạ chăng ?
    Chính vì điều đó đã khiến búp bê trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.Trẻ em quan tâm đến cô - một món đồ chơi đặc biệt, người lớn cũng quan tâm đến cô - một sinh vật hiếm thấy đặc biệt, người già quan tâm đến cô - điều kì diệu mà cả đời họ chưa từng chứng kiến ...Mọi người quan tâm đến cô, chăm sóc cô cẩn thận...ai cũng vui vẻ , cười nói, tâm sự với búp bê.Ban đầu, búp bê cảm thấy vết thương trong lòng vẫn con nhức nhối , đau buốt, cô im lặng, dửng dưng,ngơ ngác trước mọi thứ xung quanh.Cô từ chối mọi thứ, bỏ qua mọi tình cảm chân thành của mọi người xung quanh để tự mình chôn trong cái vỏ ốc mà chính cô tự tạo ra.Đó không phải là vỏ ốc xưa kia mà cô đã dùng để trốn tránh những hiểm nguy và duy trì cho mối tình tốt đẹp của mình nữa mà bây giờ nó là vỏ ốc để cô lẩn tránh cuộc sống,chối bỏ cái thực tại " trái tim tự bỏ rơi chính mình ".Nhưng rồi thời gian cũng dần trôi....tình cảm mọi người xung quanh cũng vẫn không thay đổi, mọi người vẫn yêu quý cô,chăm sóc cho cô, bù đắp cho cô mọi thứ mà họ cảm thấy cô thiếu thốn.Búp bê dần dần nhận thấy rằng, xung quanh cô mọi thứ đều thật ấm áp, đẹp đẽ hơn từng ngày, nó thôi thúc cô tự chui ra khỏi cái vỏ ốc vô hình của bản thân mà hoà nhập với cuộc sống, với tình thương yêu của mọi người xung quanh.Cô tự mình đứng lên bước đi vững chãi hơn, không còn uỷ mỵ mộng mơ như trước nữa.Cô đến với mọi người, chăm sóc lại cho họ, giúp đỡ họ mọi việc...cô không cần giấu diếm những giọt nước mặt nữa, không lẩn trốn nỗi buồn nữa, cô đến với tình thương yêu của mọi người, nắm lấy cái cảm giác hạnh phúc và trên môi luôn nở những nụ cười.Cô xin lỗi với cuộc sống, với mọi người xung quanh rằng mình đã chỉ quay lưng với mọi thứ trong suốt thời gian qua Cô nói "hãy tha thứ cho tôi vì đã làm các bạn buồn"Cô nói "hãy tha thứ cho tôi vì đã chỉ quay lưng với các bạn" và rồi cô thốt lên "Tôi hạnh phúc và hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi tôi muốn bật khóc....Tôi đã cố ghìm nén bản thân và giả vờ bản thân mình đã không còn ý nghĩa tồn tại với cuộc sống ...bởi vì tôi đã nghĩ rằng trái tim tôi đã bỏ rơi tôi mà đi nhưng giờ đây tôi hiểu rằng nó đã quay lại với mình và tôi chỉ cần nắm giữ lấy nó..chính các bạn, không chính tình thương yêu của các bạn đã đưa trái tim tôi trở về....".Thế đấy , tình yêu không chỉ đơn thuần là tình yêu giữa hai người mà nó còn rộng lớn hơn nhiều, nó xuất phát từ mọi người xung quanh và điều quan trọng là mấy ai biết, mấy ai cảm nhận hết tình yêu để rồi không bị rơi vào tuyệt vọng, nỗi cô đơn và " đánh mất con tim và mặc cho bản thân trôi dạt ...".Búp bê ngày càng mạnh mẽ hơn, tràn trề sức sống hơn, cô tham gia giúp đỡ mọi người và tự tin hơn trong cuộc sống.Mọi người lúc này đã coi cô như người trong nhà và cô đã trở thành phần đẹp đẽ trong cuộc sống trong con mắt của mọi người...Bản thân búp bê một cách tự nhiên cảm thấy rằng cô không còn sống trong cái vỏ ốc vô hình đang trôi dạt kia nữa mà đang sống trong một nơi khácđẹp đẽ hơn, ấm áp tình người hơn,nơi mà người ta gọi là " gia đình "...cô thấy mọi người thân thiết hơn và thường nói chuyện với họ mà người ta gọi đấy là " bạn bè "...cuộc sống thật ý nghĩa biết bao.
    Một ngày kia, búp bê cảm thấy mệt mỏi, rã rời, cô búp bê bé nhỏ của chúng ta dần già thiếp đi...cuộc sống của một con búp bê thật ngắn ngủi....trước khi dần nhắm chặt đôi mắt thật to và đẹp đẽ của mình , Búp bê nói "Tôi là một con búp bê biết nói và biết yêu.Tôi tồn tại để đem lại hạnh phúc cho mọi người với danh nghĩa là một con búp bê.Tôi dần trở nên vô dụng kể từ khi mọi người cảm thấy hạnh phúc "...........Mọi người tìm thấy búp bê nằm trơ trọi trên một khoảng sân lúc đó ...rời ra thành từng mảnh nhỏ và họ khóc, khóc thật to và buồn bã.Họ đã thực sự hạnh phúc khi có búp bê ở bên nhưng giờ đây họ hiểu rằng họ không thể thực hạnh phúc như thế này được .....Và họ cầu nguyện "Nếu thực sự có chúa trên thế giới này thì xin người hãy nghe lời chúng tôi cầu nguyện..." .Họ cứ thế cầu nguyện sâu lắng và chân thành ...cứ thế...cứ thế mãi ....và một tia sáng loé lên, một giọng nói vang lên "ta đã nghe được ..."Lời cầu nguyện đã được chấp nhận bởi chúa trời...và sau đó ....Búp bê trở thành người.Cô có một cuộc sống của con người không còn là búp bê nữa. Một con người biết yêu, biết ghét, biết cảm nhận mọi thứ xung quanh mình để rồi sống có ý nghĩa hơn.Một con người không chỉ biết nắm giữ trái tim của bản thân mà còn biết cảm nhận được trái tim của mọi người, cô không được để cuộc đời mình trôi dạt nữa.Cái gì đến nó sẽ đến, tình cảm cũng vậy , đến rồi có thể đi,nắm giữ nó hay không là tuỳ vào búp bê, không cần phải tìm kiếm tình yêu, nó đã có rồi chỉ có điều bạn có nhận ra không hay thôi, tình yêu tốt nhất chưa chắc là cái mà bạn kiếm tìm được...vì ông trời đã cho Búp bê một cuộc sống và sống là một điều tuyệt đẹp.Cô bước đi và theo gót cô trên bước đường đời...là nhưng nụ hoa,hãy đi và dưới chân "búp bê" nở đầy hoa ......
    FROM : HOANGTU_ BOX TINH BAN-TINH YEU

Chia sẻ trang này