1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cổ tích thời hiện đại

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi traixamminh, 23/03/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hellohihi

    hellohihi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    2.034
    Đã được thích:
    2
    Một lần gã post bài lên TTVNOL, dùng hết sở học của mình và gã thực sự ngạc nhiên khi có quá nhiều lời tán dương hoa mỹ. Càng ngạc nhiên hơn có khá nhiều Gái đã khen gã làm cái mũi của gã phổng phao... Gã cười tít mắt để lộ những cái răng vàng úa vì khói thuốc. Đánh ực một phát, gã viết tiếp bài: "chuyện cổ tích thời @", hãy đợi đấy, Gái rồi sẽ tin gã, tin rằng gã có tài năng thiên bẩm, cái tài ở chốn nhân gian đầy lộn xộn này!
  2. traixamminh

    traixamminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/02/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người
    con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà
    vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm cũng mất, nên Tấm phải ở cùng với dì
    ghẻ là mẹ của Cám.
    - Tấmmmm!!!!!!!!! Tao đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaaaaaà.
    Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm.
    - Tấmmmm!!!!!!!!! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???
    Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho
    dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống
    văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám
    cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ
    song toàn.
    Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến
    và rằng :" Hai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch,
    cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đứa nào
    bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ, tôm thì càng tốt".
    Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm lam, chăm làm. Cô nhảy ào
    xuống đồng. Một tay cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ.
    Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau
    rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ.
    Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm cất tiếng gọi Cám đi về. Tỉnh
    dậy, Cám bỗng thấy hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy giỏ của mình trống
    rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn
    chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó bécgiê vì nó trót
    xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy,
    để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất
    giác đưa tay che lấy miệng mình...
    Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám và thưởng cho Cám cái yếm đỏ. Còn
    Tấm, cô khóc tấm tức rồi lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Cô thấy cuộc
    đời sau lắm trái ngang. Cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt đầy giỏ
    tôm tép mang về cho mẹ ghẻ, vậy mà lúc lên bờ, cô đã cả tin khi nghe
    Cám nói :"Chị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ
    mắng". Rồi lừa lúc Tấm quay đi, Cám đã tráo bỏ giỏ rỗng của mình lấy
    giỏ đầy của Tấm rồi phi trâu một mạch về lĩnh yếm mới, bỏ lại đằng sau
    vài viên gạch do Tấm ném với theo.
    " Thôi thì của đi thay người", Tấm tặc lưỡi. Sau đó cô nhẹ nhàng thả
    con cá Bống trong giỏ xuống giếng. Con cá Bống này là của một người
    đàn ông lạ mặt tặng cho. Lúc ở ngoài đồng tép, đang nằm đập thùm thụp
    hai tay xuống đất vì uất ức, bất chợt ngẩng lên, Tấm bỗng thấy ông ta
    từ đâu xuất hiện. Ông tự giới thiệu mình là Bụt. Tấm nhớ rõ lắm vì cái
    tên này lần đầu tiên cô thấy có trên đời. Lúc đầu cô đã nghĩ thầm "Tên
    gì mà xâu tệ, sao không giới thiệu tên khác đi cho đẹp???". Tuy nhiên,
    cô đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi :" Vì sao con
    khóc?". Sau khi nghe Tấm kể lại mọi chuyện, ông Bụt mới cho Tấm con cá
    Bống này và dặn, mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ gọi:" Bống ơi Bống!
    Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người."
    Dặn xong, ông bỏ chạy vì bị con chó bécgiê mà Tấm mang theo nhe bộ hàm
    thiếu bốn chiếc răng cửa ra dọa.
    Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều lén trút một bát cơm nóng
    hổi vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống. Những
    lúc như vậy, Tấm phải vừa nhảy vừa huýt gió để dì ghẻ và Cám khỏi nghi
    ngờ về hành động của mình. Tuy nhiên, hành động đó của Tấm đã không
    qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ...
    "Không điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Vậy mà vừa ăn no xong lại
    nhảy chồm chồm như phải bỏng" ?" Dì ghẻ nghĩ thầm. "Rõ ràng là khuất
    tất rồi đây."
    Rồi mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi; ghi lại mọi diễn biến, việc
    làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một
    hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám
    mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm
    thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về
    thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai...
    Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm
    trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm
    dậy:"Con ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần,
    làng bắt mất trâu". Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở
    nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới hai rưỡi
    sáng đã bị đánh thức, trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được
    bắt đầu vào lúc hai giờ mười lăm.
    Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Từ đằng
    xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Chẳng biết
    họ đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe
    chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh tưởng mất trộm nguyên liệu xây dựng.
    Tôi đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn...
    "Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa
    nhà người." Người ta nghe Tấm gọi mãi, gọi mãi. Và rồi tiếng Tấm rú
    vang khi chỉ thấy một cục máu nổi lên mặt nước. Tấm oà khóc. Kẻ nào đã
    hãm hại Bống? Kẻ nào đã đang tâm làm việc này? Và thế là tối hôm đó,
    lân thứ hai trong ngày, cả làng lại m?t lần nữa phải nghe chửi.
    Bụt lại hiện lên và hỏi: "Vì sao con chửi?". Sau khi nghe Tấm kể lại
    sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn
    vào bốn góc giường nơi Tấm nằm. Nghe lời Bụt, Tấm quay về nhà tìm
    xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại khóc. Khóc mãi thì có một
    tiếng nói the thé vang lên "Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới
    xương cho". Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất
    giọng đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm
    ném thóc cho gà. Gà bới một lúc thì tìm thấy xương. Tấm nhặt lấy bỏ
    vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm...
    Ít lâu sau, nhà vua mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được
    mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng
    sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài đẹp nhất, và đặc
    biệt là bỏ qua thói quen ăn sáng hàng ngày. Tấm cũng muốn đi lắm. Gì
    thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng
    ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế
    hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan
    loại 3kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào thùng và bảo
    Cám quay cho chúng trộn lẫn. Sau đó bà bắt Tấm nhặt thóc gạo riêng ra,
    xong thì mới cho đi hội. Tấm uất lắm. Cô muốn bóp cổ Cám cho hả giận.
    Nhưng khi thấy Cám đang nằm thở phì phò vì chóng mặt, lòng nhân từ đã
    khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi...
    Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi,
    nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc. Bụt hiện lên và hỏi: "Làm sao
    con khóc?", và rồi khi biết rõ câu chuyện, Bụt mới cười mà rằng :"Xời,
    tưởng gì, chuyện nhỏ. Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con".
    Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào thùng thóc. Tấm thích chí
    lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra nổi, Bụt cho chim nhặt
    thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ
    hộ...
    Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy
    hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy
    nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa
    hè, giờ chẳng khác gì bikini 2 mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y
    hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều
    cốt để cho Bụt nghe thấy.
    Và Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng
    khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm,
    và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây???". Sau khi
    nghe Tấm kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm:"Con đào những cái lọ đã chôn
    ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace
    không hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy
    Bụt nữa xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng
    nặc xin chuyển công tác...
    Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn
    lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy chúng. Nào thì áo, nào thì
    quần, nào thì giày, và còn cả một con ngựa. Tấm đóng bộ gọn gàng, nhảy
    lên lưng ngựa và phi thẳng đến nơi trảy hội. Lúc đi ngang qua cầu, táy
    máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ. Loay hoay mãi mà không
    vớt lên được, Tấm tính khóc. Nhưng rồi sợ rằng sẽ đến muộn giờ trẩy
    hội nên Tấm mặc kệ, nhảy lên lưng ngựa và tiếp tục thúc ngựa phi nước
    đại.
    Đến nơi, đúng lúc nhà vua đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc
    giày mà vua mang ra, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn
    giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó
    có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất
    cũng rộng ngót một size. Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày
    của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên
    lắm. Thì ra ban nãy nhà vua đi ngang qua cây cầu, ngài đã vớt được
    chiếc giày của Tấm. Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Nàng trở thành vợ
    của nhà vua từ đó.
    Thấm thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép vua cho nàng trở về nhà.
    Vừa đến nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm.
    Dù gì thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo
    cây cau. Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi
    nghe theo lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày
    đã đi vào lịch sử.
    Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót trên ngọn cây, cả
    hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc. Cây đổ ụp xuống
    ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí điện xuống
    nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách đó không xa
    cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới lấy quần áo
    của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.
    Tấm chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào cung lắm. Nàng
    muốn được nhìn thấy nhà vua hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ
    riêng nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà vua là
    đều bay mất dép. Chả là nhà vua đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất
    bị vua bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng
    chỉ dám đến bên vua mỗi khi đêm về và hót cho vua nghe những điệu nhạc
    mà chính nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim
    lạ cứ quấn quít bên mình, một hôm vua hỏi: "Vàng ảnh vàng anh, có phải
    vợ anh chui vào ống quần". Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt
    chết ngạt trong đó...
    Từ ngày có vàng anh, nhà vua quên cả Cám mỗi khi đêm về khiến Cám tức
    lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra vườn. Từ đám
    lông ấy mọc ra hai cây soan đào. Vua thấy đẹp, bỏ chơi chim chuyển
    sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong vườn và lấy gỗ
    đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau suýt nữa thì
    Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.
    Khung cửi hàng ngày phát ra tiếng kêu: "Kẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh
    chồng chị, chị khoét mắt cho". Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải
    ra đường. Từ đám tro ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một
    quả...
    Lại nói về nhà vua. Từ ngày Cám về cung, nhà vua cảm thấy có điều gì
    lạ lạ. Vua sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây
    khoả. Một hôm, khát nước, vua đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai
    cốc trà đá. Bà cụ mời vua miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống
    của hoàng hậu têm ngày trước, nhà vua mới gặng hỏi, đồng thời xin bà
    miếng nữa...
    Thì ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà
    mới nói :"Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi". Gọi
    mãi, gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp,
    bà lão mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có
    thị, mỗi lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng
    sạch sẽ, cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe,
    và sau đó phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả
    vờ đi ra khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một
    người con gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé
    tan vỏ thị. Từ đó Tấm ở lại với bà lão.
    Khi vua hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng
    tủi tủi. Sau đó vua đưa Tấm về cung lại làm hoàng hậu.
    Gặp Tấm, thấy nàng xinh đẹp hơn xưa, Cám mới hỏi :"Chị Tấm ơi, chị làm
    thế nào mà đẹp thế?". Tấm mới sai đào một cái hố sâu, bảo Cám đứng
    dưới để Tấm giội nước sôi xuống. Cám vui lắm. Vậy là nó lại sắp được
    đẹp như Tấm rồi. Cám cười rạng rỡ và không quên dặn Tấm phải đun nước
    thật sôi giội cho sướng...
    Cám chết, Tấm băm vằm xác Cám làm nghìn mảnh, nấu mắm rồi sai quân
    lính đóng chum dán nhãn Phú Quốc đem biếu dì ghẻ. Dì ghẻ đang ăn khen
    ngon, bỗng có con quạ đến kêu rằng: "Ngon gì mà ngon, ăn thịt con có
    còn xin miếng". Dì ghẻ giật mình, nhìn xuống đáy chum thấy đầu của
    Cám. Mụ kêu to ba tiếng rồi lăn đùng ra chết.
    hết rùi.(st)
  3. phuongnga2310

    phuongnga2310 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/12/2006
    Bài viết:
    581
    Đã được thích:
    0
    Mời tác giả 1 vại bia cho mát mẻ, tinh thần phấn chấn, tăng sức sáng tác các tác phẩm khiến độc giả không thể không
    Lại gọi thêm 1 vại nữa cho độc giả vừa nhâm nhi bia vừa thưởng thức chất giọng kể chuyện tưng tửng từng tưng tứng từng
  4. thuytq

    thuytq Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/07/2006
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    traixamminh viết hay lắm.
    Nhưng mà có vẻ sắp hết vốn rồi thì phải.
    Cố lên.
    Chắc có nhiều người đang chờ đọc.
  5. traixamminh

    traixamminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/02/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    ***For the last one who knowns me***
    Chuyện là thế này,quả nhân âm thầm cải trang vi hành qua bên box Tâm sự,thấy anh em đồng bào than khóc vang trời.Nào thì chuyện vẹo vọ buồn thảm,nào thì chuyện tình yêu đôi lứa trái ngang.Kể ra,1 người "chưa đến ngõ răng đã đến cửa " vô địch nhăn nhở như quả nhân đây cũng đôi chút chạnh lòng.Chiều nay,trong một cuộc họp bất bình thường ở quán bia với tiểu muội lẫy lừng yêu đời "Tóc lúc nào cũng rụng" lại chuyện đời,chuyện người,chuyện nhà đất,chuyện cổ phiếu,lòng quả nhân càng xao xuyến tợn.Rồi khi bóng đêm về,sau khi đánh răng bằng bàn chải đánh giầy và rửa ráy một số thứ,quả nhân có nằm đắp chăn trên giường,ngón tay cái chạm vào đốt thứ 2 của ngón tay trỏ,lâm râm đọc khẩu quyết "Tiêu sầu kinh" thì bỗng con bé hàng xóm "lalune" bật "Nỗi sầu đêm vắng" của Gi-Em-Xi.Quả nhân định mở cửa và xả cho nó 1 bài giảng về những từ không có trong từ điển nhưng vì lòng từ bi quảng đại,quả nhân mở tủ lạnh lấy sách ra đọc.Và thế là quả nhân thấy yêu đời một cách lành mạnh.Thiết nghĩ,cũng nên pốt lên đây cho bà con làm tí cho có hương có hoa
    Ngày nảy ngày nay,có 1 Gái,không chỉ quàng khăn đỏ,mà tóc cũng đỏ,khuyên tai cũng đỏ,xe tất nhiên là đỏ,túi xách thì lại càng đỏ và một số ******** chíp khác cũng không khác ngoài màu đỏ.Gọi xừ nó là Gái đỏ cho nó đỡ sái quai hàm.Lành thay!
    Gái đang làm gì?Gái đang cố trợn mắt thật to,môi mỉm cười sao cho thật mỏng và cái đầu phải vẹo về 1 bên duyên dáng.Thì ra,Gái đang pốt ảnh trên mục abcd của TTVNOL.
    Gái đang phê với cái nhan sắc của Gái trên oét-cam thì mẹ ******* di động bảo Gái mang Pizza ngô cho bà ngoại mới trồng răng vàng.Gái tính bật lại nhưng nghĩ đến con xe tay ga mẹ hứa mua,Gái nuốt hận đánh ực 1 phát rồi lên đường.
    Thế còn sói là ai?Sói không đẹp trai,không xấu trai...bình thường!Sói không giàu,không nghèo...bình thườngSói không cao,không thấp...bình thường!Sói không béo,không gầy...bình thường!Tóm tắt những cái bình thường lại là sói...bình thường!Thuở ấy Sói vẫn thường bên chiếc điếu cày lặng ngắm hoàng hôn chết trên hè phố và cầm cuốc khóc bên mộ hoa.
    Xe Gái bon bon trên dặm đường rừng.Bỗng...Gái nhìn thấy đôi tai sói thấp thoáng sau bụi cây.Gái cả cười mà rằng:
    -Sói kia!Ta nhìn thấy ngươi rồi nhé!
    Thế là!kì lạ thay!Sói biến mất bí ẩn như tu-xe-đô mặt nạ,vứt lại hiện trường dăm câu xì xồ tiếng pháp.
    Đi thẳng,rẽ hai bên,Gái thấy chị Hươu cao cổ đang gặm lá non.Gái buông lời ướm:
    -Chi Hươu ới ời,tìm được vẹo chưa?
    Chị Hươu thở dài đến oạch 1 nhát:
    -Chị đóng cửa lầu xanh rồi!Vòng 1 thì có 7 chú lùn tham dự;vòng 2 chỉ còn thằng gù nhà thờ Đức bà Pazi...Ôi bá tước Mông-to-đít-to...chàng ở nơi đâu?
    Gái bồi thêm:
    -Vừa xong em nhìn thấy con sói gian ác trong bụi rậm...bah la bah la
    Thế là chợ được mở mà không cần vịt.Khoảng 3 tuần trà sau,Gái lại lên xe ủ đến nhà bà ngoại.Và rồi,ở đoạn vỉa,Gái chỉ tay vào bụi cây và hét toáng lên:
    -Con sói độc ác kia,ta nhìn thấy mi rồi nhé!
    Lần thứ 2 trong ngày thứ nhất,Sói lại cụp đuôi lẩn sau những chiếc lá xanh y như Rô-bin-chích(anh trai của Rô-bin-hút).Làm 1 vòng bờ hồ,Gái thấy anh heo rừng đang chúi mũi viết sớ tìm bạn gái,bên cạnh là bác sư tử đang cười phanh cả lông vì đọc tô-phích em trai nào đó trèo cột điện tặng hoa.Gái cả mừng mà rằng:
    -Bớ người ta...hết lở mồm long móng rồi!Em vừa nhìn thấy con sói xảo quyệt...bah la...bah la...
    Quốc hội lại họp.Chừng tàn 5 nén hương,Gái lại rồ ga đạp số phóng vút đi.Lại nói chuyện Gái đang cầm cờ trong đoàn đua thì...lại bỗng!Trong bụi cây gần ngã tư lại có tiếng sột soạt.Định thần nhìn kĩ,không phải công an núp mà chính là sói ta đang hí hoáy.
    -Con sói gian tà kia,cô nương nhìn thấy hết rồi nhé!Gái ngửa mặt lên trời kêu lên mấy tiếng.
    Lần này thì sói nhảy xổ ra,bứt tóc dậm chân và la lớn lên rằng;
    -Em có để yên cho ông...ị không?!Ông đang bị táo bón!
    Gái cười nhạt rồi phi thân phóng đi.Để lại sau lưng làn khói thơm và con sói quên kéo khóa quần.
    Hết phần 1 và đếch biết có nên xuất bản phần 2 không?
    Im so ****in tired of this life!
  6. traixamminh

    traixamminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/02/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Tin nhanh:
    Đêm,xe chết máy--->bật diêm xem xăng còn hay hết--->nạn nhân tròn 28t.
  7. traixamminh

    traixamminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/02/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Vào một tối mùa đông ảm đạm buồn tê tái năm xưa,gã chán đời ngồi bên con láp-tóp què quặt và trầm ngâm với bản tango flamenco quyến rũ.Là 1 đêm với bao lo toan bộn bề cuộc sống như đêm nay,ngoài cửa bọn rệp mắt thâm bắt tay vỗ ngực thùm thụp như king-kông trong góc tối.Là một đêm như mọi đêm khác,mở cửa sổ là chỉ nhìn thấy toàn răng là răng trắng ởn của bọn da đen đội mũ sùm sụp bên ngoài cửa kính.Gái mang đến cho gã 1ly cà-fê số 5 với bơ và muối cùng dăm điếu thuốc quấn.Còn nhớ,Gái nhìn vào màn hình,chỉ tay và nói rằng:"Mọi người điên loạn ngược xuôi pốt bài để làm gì hở Anh?"Gã khà lên một tiếng rồi thâm trầm nhả 2 tiếng lạnh lùng:"Xì pam!".Gái cóc hiểu gì nhưng ngước nhìn gã với ánh mắt đầy khâm phục và sợ hãi.
    Chẳng cần vòng vo lắt léo ngoằn nghèo gì,gần thì xì-pam thằng mở ngoặc con đóng ngoặc người yêu cũ từ 2 thế kỉ trước,xa hơn một chút thì xì-pam gã sếp đếch phải người mình,anh A xì-pam anh B vì cái tội xì-pam hơn mình,mà đôi khi xì-pam những vấn đề trừu tượng quá thể.Rồi chơi ****,thua tá lả,bỏ thuốc lá,giảm cân...bà con nhiệt liệt bỏ xì-pam vào hòm.Nhật kí thì bị xì-pam dăm bãi mặt cười,tâm sự thì ăn mấy câu xì-pam đá đểu,tuyển vẹo thì xì-pam vào ghếch chân xì trum phát rồi đi ra,yêu vạn năm ném đá xì-pam chưa đầy tháng đã nghỉ.
    Vì một lí lẽ rất đơn giản,đó là 2 chữ Lợi và Danh,nói thế cho vuông!Lợi đây không có nghĩa là lợi,chẳng liên quan gì đến khoa răng-hàm-mặt cả,lợi ở đây mang nghĩa:viết dài quá,em đíu hỉu,tóm tắt lại đi...hay: em nói cũng giống bác...cười xoạch 1 phát rồi lượn...vân vân...tóm lại...là không sợ ăn búa tạ vào alô rồi húp cháo bằng lợi cả tháng.Vậy thì Danh ở đây là gì?Ko phải anh Danh bơm vá xe đầu ngõ mà là cái sự danh tiếng.Mọi người sẽ thấy cái ních kèm theo avatar từ buồng vệ sinh công cộng bờ hồ đến bụi cây nơi quãng vắng.Càng nhiều cái vàng vàng thì càng nổi danh.Quá rõ!
    Đến bây giờ,gã có thể khảng khái nhìn thẳng vào mặt Gái không chớp mắt mà nói rằng:Anh cũng vướng vào cái vòng Lợi Danh luẩn quẩn đó rồi.Anh xì-pam chính Anh.Như anh Danh bơm xe cũng nghĩ lúc nào mình là tiên tri hay thủ tướng.Nhìn cái lốp là nghĩ đến xì -pam nó xịt kiếm 10 vàng.Viết tô-phích như đọc diễn văn nhậm chức.Viết đến đây em bé xinh xinh cạnh nhà mở nhạc Ưng...cái gì nào là ngày không em anh đây xì-pam cho hểt ngày...rồi đến anh hai tàu:hành trang trên vai quay gót...không màng lợi danh.Hự...sống vô tư chẳng nghĩ ngợi đếch gì...hự...sống thanh thản trong cái thời đại @ này...hự...Nhạc bất quần xì-pam kinh quá!
    Hờ hờ...
    Amused to death
  8. tuansinbad_pvmtc

    tuansinbad_pvmtc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    360
    Đã được thích:
    0
    thấy các bac viết truyện cô tích hiện đại sao mà hay vãi, em xin phép dc đưa 1 vài thơ con cóc of mình lên dc ko?
    Tôi ngửi thấy mùi thịt chó
    Ngó bếp thấy có củ riềng
    Tôi liền đưa vào lồi xoong chảo
    Đảo đảo, xào xào món chó thơm
    ( tuansinbad )
  9. traixamminh

    traixamminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/02/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Sau vài tuần trăng đóng cửa luyện công mà sáng nào tỉnh dậy cũng thấy chai nước truyền lủng lẳng treo gần thủ cấp.Cậu chửi đổng vì đếch có Gái nào rảnh tay thay cho cậu chai nước truyền bằng chai Vodka.Đêm nay nghe tiếng cóc nhái kêu ran,tấm lòng động đậy,đóng bộ cánh Vẹc-sạc mết-in-Kim-Liên,chân đi đôi guốc khủng bố đốc-tờ mũi cong,cậu vung vẩy ba-toong khệnh khạng xuống phố.
    Cậu đang buồn,dĩ nhiên,cậu đang chán,tất nhiên,nhìn sắc mặt kém huyết sắc tố của cậu,ai cũng biết nhưng không ai nói ra.Chỉ có con bẹc-giê nhà hàng xóm đối diện là không đủ thông minh để hiểu tại sao bị đá toe mõm vì hành động kì quặc là liếm chân cậu.
    23° kinh đông,17° vĩ bắc,cậu đi như mây xuống phố,trực chỉ 1 động bar quen thuộc.Tất lẽ dĩ ngẫu là bà chủ động đầu hói nhận ra dáng cậu xiêu vẹo thân thiết,lặng lẽ với đôi mắt rỉ ngoèn thật buồn mang đến ly Ricard đúp 4 lần kèm theo 1 lời như gió thoảng:Hôm nay không nợ đâu nhé!
    Cái đếch gì cũng có cái lí do của nó,cậu không buồn vì nàng Thơ cũng chẳng buồn về chị Hằng,cậu buồn theo mốt thượng lưu bây giờ mà thôi.Nhân tình thế thái...hầy à...cậu ợ một tiếng rõ to vì 2 gói mì buổi trưa hôm qua rồi nâng ly dốc cạn.
    Cậu đảo mắt nhìn quanh động,ai cũng mang nét hao hao giống cậu,buồn bã có,bi thương có,đau khổ có,man mác có.Trông ảnh nào cũng như ảnh con bẹc-giê bị cậu táng vêu phễu lúc nãy giờ.Đít rung bần bật kèm theo âm thanh(chú thích la không có mùi gì đâu nhé):
    -"Bẩm cậu có điện thoại ạ."
    Đó là bạn nghiện "tóc và răng lúc nào cũng sâu" nháy máy.Hôm nay cậu xông xênh nên cậu đánh điện lại.Trích nguyên văn lời của bạn hiền copy&paste:
    -"Traixamminh à,làm thế nào để sống vô tư pốt bài mà chẳng phải nghĩ ngợi kak gì hở Anh?"
    Cậu nhếch mép cười nụ cười Monalisa,xét một cách cục bộ thì lệch,xét một cách toàn diện thì méo,âm trầm gằn giọng nhả từng tiếng:
    -"Kud thật!Cái vô tư nó tuyệt chủng từ lâu rồi em thân yêu à!"
    Thả 1 quan tiền vào đôi tay nhăn nheo chìa thầm lặng từ nãy giờ của chủ động,cậu gọi thêm 1 tuần rượu,refresh lại cái bụng và ngả nghiêng trở về chỗ như lúc rời khỏi nó.
    Những dòng hồi tưởng về cái thời vô tư mải mê chinh chiến và yêu đương bỗng chen chúc nhau ùa về.Cái ngày xa xưa ấy,bao nhiêu đêm cậu mất ngủ nằm miên man trằn trọc suy nghĩ vẩn vơ.Mà như đã biết đấy,những thằng hoang tưởng như cậu thì chẳng nghĩ đến cái quái nào khác ngoài chuyện những em gái xinh tươi mắt to môi mỏng hằng ngày vẫn pốt ảnh cần mẫn bên mấy cái to-phích về hiệu ứng ánh sáng và tính lô-gích của góc cạnh.
    Biết bao nhiêu câu hỏi cứ xoay vần trong cái trí óc non nớt của 1 thằng thanh niên mới ngoài 2 lít như cậu lúc bấy giờ."Sao môi nó đỏ thế? Sao da nó trắng thế,Sao tóc nó dài thế?Sau lớp y phục kia,có gì là lạ?Có dài dài giống như những thổ dân mà cậu thấy bên châu Phi không?Có tròn tròn giống con Ba-bớp trong trang trại của anh gì đó mà cậu được học hồi lớp đệ nhị không?
    Rồi những lần "lỡ tay chạm ngực con gái"...uầy...chạm tay thôi!Cũng đủ làm cậu đêm về đắp chăn cười khúc khích,mặt nóng bừng khi nghĩ đến sự hiện diện vô lí của cái mũi trên khuôn mặt khi 2 người đọ mỏ nhau.Cậu xấu hổ ngay cả trong giấc mơ ướt khi giải bài toán về hình tam giác kì lạ,khác hẳn với cái quần phồng của bé.
    Những ngày vui qua mau,đấy,Chế-Linh đã nói thì cấm có mà sai!Đứa nào bảo sai thì cậu lại sẽ tặng cho 1 cú song phi vào alô như đối với con cún nhà hàng xóm như đã kể ở trên.Đặt câu hỏi và tự trả lời suốt đêm làm sáng sau mắt mũi kèm nhèm,năng suất lao động chiến đấu và học tập kém hẳn đi.
    Cậu nhắm mắt,cúi đầu điên cuồng lao vào vườn yêu.Mặc tất cả những lời khuyên can hết nước mắt của mấy đại ka bề trên đang sống độc thân hoặc đã li dị.Và câu trả lời cho tất cả những câu hỏi(dòng abc từ trên xuống ,xyz từ dưới lên),đó là sự khác nhau giữa cái xe đạp và con xe nouvo.Cái chân lí của những thằng lùn là không bao giờ cao lên được và nó cũng là cái chân lí cậu nghiệm ra sau khi đi qua dăm ba chai cuộc tình.Đó là Gái và Tiền,khi đã biết được 2 điều này thì cái vô tư đã ra đi về nơi rất xa,vô phương cứu chữa.
    Để lại mấy hào tiền bo cho cái gương mặt nhàu nát đang lấp ló sau cái máy đếm tiền.Cậu lại cưỡi mây đạp gió ra về sau tiếng chúc ngủ ngon và hẹn gặp lại.Cái cầu thang hôm nay sao lắm bậc thế...con cún bẹc giê nhà hàng xóm thấy cậu về ngoáy cái đuôi cụt tít mù...nhắng vãi...nó tưởng sắp được ăn chè.Khôn vừa thôi con giời ạ,cậu rùn mình xuống tấn định làm quả đấm móc 12 thành công lực thì cô chủ chó xinh xinh xuất hiện.Cậu chu mỏ chíp chíp hôn gió con cún nhỏ đáng yêu,tay thì xoa xoa đầy tình thương trìu mến.Thôi...bôi quệt mấy dòng như thế đủ...chẳng gióng truyên cổ tích tí nào...nhờ...
    Come on baby light my fire!
  10. traixamminh

    traixamminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/02/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Ngày xửa ngày xưa,ở 1 đất nước xa xôi nọ,có một ông vua thích uống rượu mạnh lắm ý nhờ!Vào một mùa hẹ nọ,hoàng hậu hạ sinh cho vua 1 cô công chúa xinh đẹp lắm ý nhờ!Thời gian trôi nhanh lắm ý nhờ,thấm thoắt đã đến lúc cô công chúa đến tuổi lấy chồng.Biết bao chàng hoàng tử đẹp trai đến ngỏ lời cầu hôn nhưng đành về không vì tính cô công chúa đỏng đảnh lắm ý nhờ!À quên,dù đã đi ép nhưng tóc của cô công chúa lúc nào cũng rối tung,lắm ý nhờ!Rồi 1 ngày kia,có 1 chàng chăn cừu,lắm ý nhờ!,đến xì-pam cô công chúa...
    Mà thôi,Anh chẳng kể chuyện hoàng tử công chúa đâu,xưa như Diễm rồi.Nó cũng giống truyện chưởng:rơi xuống vực,ăn trái cây kì lạ tăng 12 thành công lực,nhặt được bí kíp luyện công báo thù,đả thông 2 mạch nhâm đốc...vân vân và vân vân.Nó cũng chẳng khác mấy phim hàn cuốc,yêu đương là phải tự nhiên lăn đùng ra tràn dịch màng phổi hay ung thư não...nói chung là phải bệnh tật trái ngang.Nó na ná giống phim hành động Mĩ,người mình bắn mãi chẳng chết,người ta bắn phát chết ngay.Nó cũng như phim cấp 3,vào là đóng,đóng lia lịa lấy thành tích rồi mỉm cười chào khán giả.Tóm lại là tất cả đều trở về cái máng lợn sứt,em nhỉ...ê ô!Em ngáp gì mà kinh quá thể...Đợi tí Anh hầu em chuyện khác.
    Lại ngày xửa ngày xưa,lại ở một đất nước nọ,hờ hờ,nói tầu nhanh tí em nhỉ,đại khái là như thế này.Có chàng mèo iu nàng miu lắm lắm.2 mèo sống hạnh phúc bên nhau.Một ngày kia 2 mèo rủ nhau ra hồ tây đạp thuyền con vịt.Thuyền đắm vì đơn giản là nó được sản xuất bên tàu.Chàng mèo bơi vào bờ,để mặc nàng miu chới với.Chàng bèn trở về nhà,sống yên vui cùng cô mão khác.Và rồi 1 đêm kia,1 đêm đen như anh da đen làm việc trong mỏ than cũ trong đêm 30 bị mất điện,mưa gió bão bùng,có tiếng chuông cửa,chàng mèo ra mở.Và kì lạ thay,nàng miu đứng đó,ướt sũng,mắt ngầu đỏ,nhìn thẳng mặt chàng mèo chửi 1 câu cực kì bậy bạ.
    Đố em biết nàng miu đã nói gì???
    Chuyện chúng mình ngày xưa,Anh ghi bằng nhiều thu vắng.Đến thu này thì mộng nhạt phai.

Chia sẻ trang này