1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Coffee...Đêm

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi yesterday_today_tomorrow, 14/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Twenty_F

    Twenty_F Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/08/2005
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    cùn đây người wen nầy nhỏ . bắt tận nưi hok ngủ sớm mừ lên nét , tập tọng uống cafe đêm nữa .
    bé làm thía kêu miềng ăn núi seo với cô bạn thân miềng , chị bé biết hok tha đó
    từ nay khéo lại phải canh me bé thui , hok tụ giác à
    may dạo này lạnh miềng cũng ngại vô bar muộn
  2. yesterday_today_tomorrow

    yesterday_today_tomorrow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    1.132
    Đã được thích:
    0
    không bít là ai và cũng không bít có phải nói minh không nưa..?
  3. Twenty_F

    Twenty_F Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/08/2005
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    Lại tật cũ , vờ hok nhận ha. Thui hum nay anh đã mịt , lại cùn vừ bị bé cún yêu box mình cho đau tim , anh vẫn cố gắng nán lại nhắc nhở bé ngủ sớm nghen
    Anh cũng mịt quá rùi . Lạnh Bắc thật lạnh qué
  4. tundohoi

    tundohoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2005
    Bài viết:
    2.901
    Đã được thích:
    0
    Lạnh... có cốc cà phê nóng trong tay...
    Trầm ngâm...
    Ngắm mưa, nghe tiếng mưa tí tách
    Ngẫm sự đời
  5. yesterday_today_tomorrow

    yesterday_today_tomorrow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    1.132
    Đã được thích:
    0
    quả that la em không hề biêt...mà thôi..cũng không cần biết đâu..có người nhắc ngủ sớm là ..ok rồi..thanks!
  6. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Đêm mưa...mưa đêm....Tại sao trời cứ mưa...?...Những cơn mưa thường đem đến nhiều nỗi buồn. Mưa còn đem đến nhiều nỗi nhớ...Nhớ cực kỳ lãng mạn, buồn cực kỳ sâu lắng....Những giọt mưa rơi tí tách, tí tách ...cái điệp khúc đó như dài bất tận...đôi khi buồn đến nao lòng...Buồn vì cuộc đời, buồn vì lòng người....Cuộc đời như một vở kịch lớn...và mỗi người lại là một vai diễn trong vở kịch đó...dòng đời cứ thế cuốn trôi...nhưng mỗi người chúng ta phải là vai chính trong chính cuộc đời của mình...
    ?.Xa xôi quá?.thấy nhớ về con phố hun hút, yên bình, nhớ về những khoảng trời mà một ngày mình chợt vô tình đứng lại, chợt nhìn ngắm và có cảm giác thanh thản sau mỗi ngày và kể cả khi đó là khi nóng bỏng, sục sôi, bận bịu nhất, có lãng mạn quá ko nhỉ, có thằng bạn đã từng bảo ?omày nhiều khi hơi quá lãng mạn và thiếu thực tế?. Ừ, có lẽ là vậy, nhiều khi mình như ở trên mây xanh vậy và 1 phần vì mình ghét cái thực tế trụi trần này quá, nó khiến con ng` ta trở nên vô cảm, mọi thứ cứ cuốn đi và tự cuốn mình vào 2 từ "trách nhiệm" và "tình thương", chẳng ai kịp định hình điều gì để khi thất bại trong cuộc sống hay khi trở về lẻ bóng, khi bước đi đơn độc trên con đường dài mới hiểu thế nào, mới nhớ ra rằng mình chỉ đang 1 mình và những điều mình làm trước đó mang nhiều ý nghĩa cho tương lai thật đấy nhưng cái gì còn lại sau tất cả.......................... tại sao con ng` ta ko nhìn lại từng ngày từng giờ để hiểu mình đang sống cho cái gì, sống để làm gì hay chỉ là đang tồn tại ? câu hỏi cứ lơ lửng, mình nhiều khi cũng cứ tự hỏi và chưa bao giờ tìm được câu trả lời chính xác. Nếu với trách nhiệm, thì sống nghĩa là cống hiến mình, sống hết mình cho một gia đình, cho tương lai của chính mình, phải, như vậy ko chỉ tốt cho mình mà còn trở thành một ng` con có hiếu với đầy đủ ý nghĩa của từ đó nhưng chẳng lẽ, cả cuộc đời con ng` ta chỉ đến vậy thôi sao, chỉ là gây dựng một sự nghiệp vững vàng, tìm kiếm 1 gia đình yên ổn, chỉ bình lặng trôi qua ngày tháng, chỉ đấu tranh khi thấy quyền lợi của mình ko được đáp ứng....................chỉ có vậy thôi sao, sao mình thấy cuộc sống đó chán ngán vậy nhỉ và có lẽ nghĩ vậy nhưng mình vẫn phải bước chân trên con đường đó, con đường mà hầu hết tất cả đều đã bước đi, thành công và thất bại, chỉ có 1 số ít ng` thay đổi để rồi đến cuối cuộc đời họ chỉ tiếc nuối họ chưa từng hạnh phúc khi có 1 gia đình hoặc gia đình ko được họ quan tâm đầy đủ nhưng những gì họ làm được cho ng` khác thì mãi về sau vẫn được ghi nhận, vậy đâu là sự khác biệt và cuộc sống chẳng đơn giản, sẽ chẳng ai có thể trách ai vì thiếu trách nhiệm , tình thương để ích kỷ cho riêng mình hay tự trách mình đã hy sinh quá nhiều cho ng` khác mà chưa chắc mình đã có được gì ngược lại...............................
  7. yesterday_today_tomorrow

    yesterday_today_tomorrow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    1.132
    Đã được thích:
    0
    Caphê.....Đắng thật đấy....
  8. yesterday_today_tomorrow

    yesterday_today_tomorrow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    1.132
    Đã được thích:
    0
    Lá rơi đầy những phố dài Hà Nội...Không phải mùa thu sao lá lìa cành...?
    Một chút đắng caphe ..một chút mơn man lạnh giá cảu gió mùa đông bắc....Gió lúc đó có biết mình nghĩ gì không...?
    Những lúc lang thang như vậy mới thấy cảm xúc thực sự lắng đọng lại cùng không gian. Đường Hoàng Diệu hun hút dài,ánh đèn leo lắt như dẫn người ta vào tận sâu suy nghĩ...Một thứ cảm xúc khó nhắc thành lời len lỏi trong từng thớ thịt...Mênh mang,tự nhiên muốn khóc...
    Đó không phải thứ cảm xúc lần đầu tiên có,rất nhiều lần nhưng mỗi lần ở mức đọ khác nhau,hoàn cảnh khác nhau...nhưng đều thấy tim mình nhói đau...Phải chăng lại vì cái vị lâng lâng của caphe chốn cũ...?
  9. deeplyocean

    deeplyocean Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2007
    Bài viết:
    635
    Đã được thích:
    0
    t thường rất hay uống cafe ban đêm vì thấy uống vào thật...dễ ngủ. đó là điều thật thiệt thòi cho 1kẻ cần ngồi học đêm nhưng biết làm sao, tại uống quá nhiều cafe nên thành quen mà. có ngày uống đến hơn 10tách cafe cơ, hix. Nhưng cũng buồn cười vì chỉ luôn luôn uống nóng, cho dù là mùa hè.
    Vì thế mà mỗi khi thấy ức chế và bất an, t lại làm 1 cốc đen đá cũng thấy hiệu nghiệm lắm, cứ như thể mình giành cái đen đá đó cho những lúc mình không còn là mình nữa thì fải.
  10. yesterday_today_tomorrow

    yesterday_today_tomorrow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    1.132
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm mới có thời gian ngồi uống một cốc caphê...Đó không phải là nơi tôi vẫn ngồi nhâm nhi những giọt caphê đắng nhưng nó làm tôi cảm thấy thư thái sau những phút phải bận tâm quá nhiều về cuộc sống...Có thể tất cả được tam quên đi sau những giây phút như thế...Bạn đã bao giờ ngồi nhìn những giọt caphê long tong rôi xuống cốc và cảm nhận sự yên bình của cuộc sống chưa..?Chỉ một chút thôi ,gần như ta tách hẳn khỏi những vuớng bận hàng ngày ,quên đi mọi thứ...
    Bạn bảo tôi giá mà cuộc sống chỉ có ăn và ngủ thôi thì tốt nhỉ...?Tôi cũng mong như vây..Ăn và ngủ ..UH,chậc lưỡi tôi đánh đồng với bạn rằng suy cho cùng người ta cũng chỉ quan tấm tới điều đó thôi mà...Mặt hồ lặng thinh nhưng tôi cảm nhận được trong lòng bạn đang có sóng..Sau những lặng thinh tôi thấy những nếp nhăn dần hiện lên rõ hơn trên vầng trán. Nhìn bạn tôi không khỏi ngập ngừng....Sau những phút buồn như vậy ..hãy lắng nghe nghe chính con tim mình xem bạn đang cần gì và muốn gì để không bao giò phải hối hận về những điều bạn cho là đúng...Gắng lên nào...

Chia sẻ trang này