1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Coldest Winter - Mùa đông lạnh nhất - David Halberstam

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi TieuNgocLang, 03/04/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Bản đồ trận Unsan (01-02/11/1950)

    [​IMG]

    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------

    Rồi, lúc chừng 1h30 sáng ngày 2 tháng Mười Một, việc đó xảy ra. Quân Trung Quốc tấn công vào tiểu đoàn 3, trung đoàn 8 kỵ binh. Nhiều năm sau, Richardson đọc được rằng quân Trung Quốc đã lẻn vào khu vực trong trang phục lính Nam Hàn, nhưng anh không tin rằng điều đó có thật. Không cần phải cải trang. Họ chỉ tràn xuống từ phía đông, hướng đó hoàn toàn mở rộng. Chỉ giây lát, sở chỉ huy tiểu đoàn là trung tâm chiến sự của phía quân Mỹ, và sau đó hoàn toàn bị lính Trung Quốc tràn ngập. Cùng lúc, cách cánh trái Richardson 350 thước, quân Trung Quốc cũng đánh và tràn ngập đại đội Love. Như vậy là bốn khẩu đại liên của quân Tàu quét cả từ trước ra sau vị trí của Richardson và xé ra từng mảnh.

    Từ phía nam, một trung úy trẻ tên Robert Kies, một trung đội trưởng thuộc đại đội Love, tiểu đoàn ba, một tay mới đến đơn vị, cùng anh bạn Pappy Miller của Richards - trung sỹ trợ tá trung đội, người đã cảnh báo về quân Tàu ngay khi vừa đến Unsan – đã rút về từ một vị trí nằm ở phía đông nam của Richardson chừng hai, ba ngọn đồi, một nơi có tên đồi 904. Richardson không biết mấy về Kies, anh này vội vã dùng đường dây hữu tuyến của Richardson để tìm hiểu xem việc gì tiếp sau. Bởi tình trạng tệ hại của thiết bị liên lạc của mình, nên Kies và quân mình hoàn toàn bị cắt đứt. Rồi khi đường dây của Richardson cũng bị đứt – Kies cho rằng quân Trung Quốc đã cắt dây. Anh quyết định đưa lính của mình lên đường về với tiểu đoàn. Miller bắt tay và chúc Richardson may mắn. (“Lần kế sau tôi gặp lại anh ấy là 52 năm sau khi quân kỵ binh họp mặt” Miller nói). Lúc ấy Richardson cũng không thể liên lạc với đại đội của mình. Anh cho một người lính vượt quảng đường 350 thước để về đại đội Love, nhưng anh ta bị bắn và không thể tiếp tục. Anh ta bò ngược lại về chỗ Richardson, và lia lịa xin lỗi khi đến gần: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không thể làm được”. Lúc Richardson chạm tới anh ta, và mở chiếc áo khoát ra, thì ngập đầy máu; người lính đó chết trên tay anh. Và lúc đó, điều tệ hại nhất, như Richardson hồi tưởng, là anh không thể nhớ nổi tên của người lính đó.
    <FONT face=[/IMG]Cây cầu họ bảo vệ giờ đây hoàn toàn rộng mở cho quân Trung Quốc. Richardson đưa hai hoặc ba người lính còn lại trong đội đi lên phía bắc về hướng tiểu đoàn. Khi chạy trong con mương cạnh đường, anh gặp hai người lính từ hướng khác cũng vừa chạy đến, họ thuộc đội mà anh đã gửi đi cùng Walsh trước đó. “Cả đội chết cả rồi. Walsh cũng chết rồi” một tay nói. Nhân cơ hội, anh ta kể thêm rằng anh thoát ra được chỉ ngay trước khi quân Trung quốc chọc đến và bắn chết những người còn lại khi họ chỉ đứng đợi. Chỉ vài ngày trước, Richardson và Walsh, một người bạn cũ, tiến vào Bình Nhưỡng, họ chúc mừng nhau rằng đã cùng đi đến xa như vậy. Thế mà giờ đây Walsh đã chết, và trung đoàn thì bị hủy diệt.
  2. drasfree

    drasfree Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    11/06/2004
    Bài viết:
    427
    Đã được thích:
    3
    Tsb lão Tiêu, bỏ dở hơn một năm rồi mới nhai trầu nhả bã tiếp. Ngày thì đánh tank, tối lòi mắt đọc ông thế này thì đi mất đôi long nhãn 5 độ hào quang roài.

    Nhìn cái bản đồ trận, kiểu đóng quân thế kia ông Johnson chết hãi là phải. Đã ở phía trũng, chân núi ít điểm tựa đồi cản, không triển khai giao thông hào, thêm vụ mấy ông scout đểu thì xong phim rồi.

    Btw, chúc ông thêm hứng chí, giữ sức khoẻ, dịch tiếp đều đều cho ae được nhờ.
  3. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Ông TNL phò thịnh nhể, dịch phẹt ngay Tàu thế kia kể cũng hay hay
  4. bloodheartvn

    bloodheartvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2005
    Bài viết:
    297
    Đã được thích:
    85
    @Tiêu Ngọc Lang: Bác bớt chút thời gian làm thành ebook đc không? Khi rảnh lôi điện thoại ra đọc lại cũng thú phết.
  5. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    @Danngoc và drasfree: nghiêm cấm chửi bới dưới mọi hình thức kekeke :)):))
    @Blood khi nào xong cả quyển tớ sẽ nghiên cứu hoặc nhờ bạn nào nó làm sau
    Tiếp tục...
    Với thiếu tá Filmore McAbee, phòng S-3 của tiểu đoàn, điều tệ nhất là sự hỗn loạn và rối tung. Họ không biết ai đã tấn công họ và lực lượng thế nào. “Mười nghìn, một trăm hay một nghìn? Là quân Trung quốc hay quân Triều Tiên?”, nhiều năm sau này ông nói. Và ngay sau đó là hai câu hỏi chính yếu khác: Ai chịu trách nhiệm chỉ huy các đơn vị Mỹ và mệnh lệnh thế nào? Ormond, tiểu đoàn trưởng, đã cố đi lên phía bắc đến làng Unsan để kiểm tra các vị trí của đơn vị, anh đã bị thương nặng, và đang chết hoặc đã chết. McAbee không còn bao giờ gặp lại anh ta nữa. Veale Moriaty, phó thứ nhất cũng đi nắm tình hình và McAbee cũng không bao giờ nhìn thấy anh nữa. Nhiều năm sau này, anh vẫn thấy tiếc cho sự biến mất của Moriaty – viên chỉ huy này đã quyết đi, nhưng McAbee tin rằng nhiệm vụ của anh ta phải ở ở lại để tổ chức tiểu đoàn.

    McAbee xuống phía nam để nắm tình hình. Dọc đường, anh bất ngờ chạm trán với ba tên lính Trung quốc, anh nhận ra ngay bởi những chiếc áo khoát độn bông và mũ chụp tai. Họ cũng lúng túng khi vấp phải anh ta và chính anh cũng vậy. Họ giương súng trường lên chỉ vào anh. Việc giao tiếp là không thể, nên anh chỉ biết chạy ù lên con đường và đáng ngạc nhiên là họ chỉ ngăn chặn nhưng không bắn anh. Thế rồi vận may của anh cũng bắt đầu bỏ đi. Anh bị dính hai phát đạn, có lẽ từ những lính Trung quốc ở cách con đường một quảng, mà anh không thấy họ. Phát thứ nhất cắm vào một bên đầu. Rồi viên còn lại bắn vỡ xương bả vai, anh cảm thấy mọi thứ kết thúc: anh bị mất máu nặng từ vết thương ở đầu và yếu đi từng phút. Anh biết cái lạnh kinh hoàng đang chống lại anh, và anh chắc là mình sẽ chết ở đó, khi ấy có một người lính Mỹ thấy anh và bằng một cách nào đó đã đưa anh về được sở chỉ huy tiểu đoàn.
    <FONT class=imageattach onload=[/IMG]Trung úy Kies, cũng bị cắt rời từ lúc anh chia tay Richardson ở cây cầu, đang đưa trung đội của mình đi về phía sở chỉ huy tiểu đoàn, lúc đó quân Trung quốc bắt đầu bắn cối và đại liên. Anh ráng đưa trung đội xuống một con mương chạy dọc đường, nhưng rồi họ bị kẹt giữa quân Trung quốc và quân Mỹ nên mất khá nhiều người. “Trung úy, tôi nghĩ là bọn da vàng vây quanh ta rồi”, trung sỹ Luther Wise, một tiểu đội trưởng, nói. Ngay sau đó một quả đạn cối đáp xuống giết chết Wise và làm Kies bị thương. Viên trung úy nhận ra mình không thể nhấc nổi một bên cánh tay. Nhưng anh vẫn thúc những ai còn sống của trung đội chạy về phía tiểu đoàn. Trong sự hỗn loạn, tý nữa là anh đã đâm sầm vào một sỹ quan Trung quốc, nhưng anh nhận ra trước và nhanh chóng lùi quân mình lại, rốt cuộc anh cũng đưa họ được về đến sở chỉ huy mới, nơi lúc trước là trạm phẫu tiểu đoàn. Có một khẩu đại liên quân Trung quốc kiểm soát khá tốt lối đến tiểu đoàn của họ, nhưng Kies nhận ra lối bắn của quân địch – dừng một lát, bắn một tràn, dừng – một loạt, gia số chính xác với mỗi lần bắn – và như thể phá mã khóa vậy. Anh đếm thời gian mỗi loạt bắn và đưa quân của mình di chuyển theo từng nhóm nhỏ trong những đoạn dừng. Kies nghĩ họ có được chút đỉnh sự ngăn trở khẩu đại liên của quân địch, vì lúc đó xác quân Tàu bắt đầu chất đống và làm giảm tầm nhìn của xạ thủ. Lúc họ đến được trạm phẫu, Kies ước tính rằng họ chỉ còn tầm mười hai người trong số hai mươi tám lính lúc trước. Ngay từ đầu họ đã không đầy đủ sức mạnh do thiếu quân bổ sung; và giờ thì họ chỉ còn tương đương một tiểu đội. Khi anh đang cố giúp bác sỹ Clarence Anderson, bác sỹ tiểu đoàn, thì một quả lựu đạn đáp xuống gần chân anh, thế là một lần nữa anh bị thương, lần này thì một chân bị gãy bốn chỗ cùng những vết thương ở chỗ khác. Ngay lúc lựu đạn nổ, một quả cối cũng giết chết năm lính còn chiến đấu được trong trung đội của Kies. Anh biết chắc rằng sẽ không còn mấy người thoát ra được – anh rõ ràng là không thể bởi anh không đụng đậy nổi một chân.
  6. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Chỗ sở chỉ huy tiểu đoàn là một thảm họa. Binh lính mụ mẫn, bị thương và hoàn toàn tê liệt trước diễn biến, đang đi lạc lung tung giữa các vị trí. Khi Bill Richardson đến nơi, anh sốc trước sự hỗn loạn mà anh thấy. Quân Mỹ lẫn lộn với quân Tàu – họ dường như không thể nhận thức thấu đáo được chiến thắng của mình, như vẻ thành công vượt quá mức mong đợi của họ. Bây giờ chiếm được sở chỉ huy rồi, họ dường như không biết làm gì tiếp. Bạn có thể đi ngang qua mặt một tay lính Tàu ở trước sở chỉ huy và anh ta chẳng làm gì cả. Một anh lính cứu thương bảo Richardson rằng họ thiết lập được một vị trí nhỏ ngay gần đó để bảo vệ chừng 40 thương binh. Bác sỹ Anderson cũng ở đó cùng với cha Kapaun. Nhưng có một câu hỏi nghiêm trọng, ai là chỉ huy. Cả Ormond cùng McAbee đều bị thương nặng, và không ai biết giờ Moriarty ở đâu. Richardson nghĩ cần phải có lãnh đạo để đối mặt với những gì hiện có.
    <P style=[/IMG]Anh quyết định anh nên quay lại đại đội Love để xem còn có ai cần giúp trở về. Anh quay lui lại con đường cũ và la to tên mình lên nhằm tránh bị quân của anh bắn. Anh tìm thấy trung úy Paul Bromser, đại đội trưởng đại đội Love bị trúng đạn rất nặng, nhưng viên phó phụ trách, trung úy Frederick Giroux, dù cũng bị thương, nhưng vẫn hoạt động được. Thật tồi tệ, Giroux nói. Quân Trung quốc đã quét qua họ. Có lẽ chỉ còn lại 25 binh sỹ trong số 180 người lúc đầu. “Anh có thể đưa họ ra không?” Giroux hỏi và Richardson đáp rằng “Được, nhưng không phải đi qua cầu”. Anh phải vạch tuyến thoát khác, đi vòng vèo tới lui. Trên đường anh lọt vào giữa hai người lính Tàu với những túi lựu đạn, anh hạ một tên. Một trái lựu đạn rơi xuống, và đại liên địch bắn ngay làm nhiều lính của Richardson hoảng sợ. Khi họ đến gần tuyến phòng vệ lâm thời của tiểu đoàn, họ trông thấy hai chiếc tăng và, theo bản năng, một số leo lên ngay – quân Mỹ luôn nhảy lên xe, Richardson nghĩ, như thể xe cộ có thể cứu họ được. Anh chắc chắn rằng quân Trung Quốc tập trung chú ý xe tăng. Nên anh và Giroux bảo phần lớn quân mình leo xuống.

    Tuyến phòng vệ lâm thời mà họ lập, có đường kính tầm hai trăm thước, giáp với sở chỉ huy cũ của tiểu đoàn. Họ nhanh chóng đào hầm trên lớp đất mềm do con sông để lại, cùng với ba chiếc xe tăng bên trong, họ có được thêm chút đỉnh hỏa lực cùng với hệ thống thông tin liên lạc yếu ớt với các đơn vị khác. (Khi đó chỉ có hệ thống radio của xe tăng là còn hoạt động). Họ chiến đấu xuốt cả đêm đầu, nhưng kỳ diệu thay, quân Trung Quốc dường như có sức mạnh đủ dứt điểm họ bất kỳ lúc nào, lại không đánh một cú kết thúc. Richardson nghĩ, có thể chính quân địch cũng lúng túng như quân Mỹ trong đêm đầu đó, nhưng sự lúng túng đó, anh nhớ lại, không còn tồn tại ở ngày thứ hai. Lúc bình minh lên, quân Mỹ được thư giãn chút đỉnh. Họ đã tồn tại được qua trận tấn công đầu tiên. Quân địch trong cuộc chiến này hiếm khi tấn công vào ban ngày, và ngay cả đây là trận chạm súng đầu tiên với quân Tàu, họ ngờ rằng rất khác với quân Triều Tiên. Vẫn còn chút ít hi vọng. Một trong những thông điệp vô tuyến sau cùng mà họ nhận được nói rằng quân cứu viện đang trên đường. Ở một vị trí, cha tuyên úy Kapaun - người được nhớ đến bởi sự dũng cảm và lòng vị tha vượt bậc – hỏi Richardson làm thế nào. Cha tuyên úy hỏi: “Con có biết hôm nay là ngày gì không?”. Richard trả lời rằng không biết.
    Hôm nay là ngày lễ các linh hồn(*)
    Thưa cha” Richardson đáp “mọi người tốt hơn là nên trông coi cẩn thận phần hồn của họ bởi chúng ta thật sự đang cần nó lúc này
    Đúng, nên thế, nên thế” cha tuyên úy nói.
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Ghi chú: Ngày lễ các linh hồn (*) là ngày 2 tháng 11. Ngày này là sáng kiến của thánh Odilon, tu viện Cluny từ thế kỷ thứ 9. Lễ nhằm tưởng niệm tất cả những người đã chết của Giáo hội Kito
  7. drasfree

    drasfree Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    11/06/2004
    Bài viết:
    427
    Đã được thích:
    3
    Copy sang đây một số ảnh minh hoạ từ trang web http://www.kmike.com (mong các tác giả lượng thứ cho bọn em dùng nhờ)

    Trang phục lính phiá Bắc (mũ trùm tai, áo bông chần, mặt mũi phởn phơ hơn vụ trường chinh vĩ đại):

    [​IMG]

    Lính Mỹ trong giá lạnh xứ Kim Chi:

    [​IMG]

    Lính Hàn với những người đồng đội bên kia đại dương:

    [​IMG]

    Địa hình tương tự đại đội Love đóng quân ?

    [​IMG]

    Và chàng med tank đang nổi tiếng làm mưa gọi gió bên WOT game - Patton:

    [​IMG]
  8. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Trung úy Phil Peterson, người đã cùng chia chai sâm banh CS với Walt Mayo ở Bình Nhưỡng, là một quan sát viên pháo binh của đại đội C tiểu đoàn pháo binh dã chiến số 99, hỗ trợ cho tiểu đoàn 3 trung đoàn 8 và được phối thuộc vào đại đội King, nằm gần sở chỉ huy tiểu đoàn. Năm mươi năm sau, ông tin rằng mình vẫn có thể trích ra hầu hết những lời mà những người ở tiểu đoàn đã giải thích cho sự hiện diện của quân Trung Quốc trong vùng chỉ trước khi quân địch tiến công vài giờ “Có lẽ quân Trung Quốc ở đây là để bảo vệ các tổ máy phát điện của Triều Tiên [dọc sông Áp Lục], và các anh không được bắn nếu họ không bắn vào các anh. Không quan sát viên pháo binh nào được gọi pháo bắn vào nhà máy điện”.

    Chỉ sau quân Trung Quốc tiến công, Peterson mới biết được sự khốn nạn của chỉ huy cấp trên khi cho họ biết về mức độ nguy hiểm. “Thứ mà họ cho chúng tôi” sau ngần ấy năm ông vẫn giận dữ nói “là một câu chuyện bịa đặt”. Đêm đó, lúc 9 giờ tối, chỉ một chút trước giờ đại bác nổ, vài lính từ một điểm gác của đại đội King giải đến một tù binh, mặt áo chần. Lính Hàn Quốc trong đại đội King không thể nói chuyện được với anh ta. Peterson xác định ngay rằng anh đã chạm mặt với người lính Trung Quốc đầu tiên. Họ được lệnh bỏ các vị trí ở trên đồi và dịch chuyển về tiểu đoàn; việc bố trí lực lượng trong đêm thật lộn xộn; và đại đội bị chia nhỏ thành nhiều nhóm tầm một tá lính. Khi trận chiến nổ ra, nhóm của Peterson lọt trong một con mương dọc ruộng lúa, đại liên Trung Quốc khóa chặt hai đầu mương. Anh thụp xuống cùng một hạ sĩ trẻ, anh này bị thương vào mông và gần như vui mừng vì điều đó. Anh bảo Peterson “Này trung úy, tôi có một vết thương đáng tiền” – người ta sẽ cho anh ta về nhà. Quê nhà lúc này dường như không xa.
    <FONT face=[/IMG]Khi Peterson bị khốn trong con mương, những người khác thuộc đại đội cố đưa khẩu đội gồm sáu khẩu lựu pháo 105mm ra. Lối thoát của họ bị quân thù nhanh chóng khép kín. Khi họ quyết được tuyến rút và tập hợp đoàn công voa nhỏ bé của mình (chừng sáu chiếc xe – xe tải kéo pháo và xe jeep mang lính, lương thực), thì đã quá muộn. Họ không biết rằng quân Trung Quốc đã cắt đường ở phía nam và phục hai bên lộ. Phần lớn quân địch được trang bị tiểu liên Thompson, thứ vũ khí không còn được quân Mỹ ưa thích, nhưng hàng nghìn khẩu được cướp hoặc mua từ chính kẻ thù của họ - quân đội Quốc gia Trung Hoa (quân Tưởng Giới Thạch – ND) trong cuộc nội chiến vừa qua, và trong thời khắc này là một thứ vũ khí hiệu quả.

    Hỏa lực khóa chặt con đường thật đáng sợ. Trung úy Hank Pedicone, một trong số những sỹ quan tốt nhất trong đơn vị, người đã nhận Ngôi sao Bạc trong thế chiến II, có mặt trong đoàn công-voa đêm ấy, và cũng là một trong số ít người còn sống sót qua trận đó. Sau này, ông kể với Peterson rằng họ không có lấy một mẩu cơ hội, thật là khủng khiếp khi chứng kiến cả một đại đội hiện hữu bị xóa sổ. Ngay trước đêm ấy, Pedicone đã nài nỉ cấp trên cho bắt đầu di tản, nhưng họ trả lời ông ta rằng cần phải có lệnh. “Chúng ta không thể nhận được lệnh” Pedicone nói “bởi chúng ta không có phương tiện liên lạc. Chúng ta phải tự hành động thôi”. Một vài người, như khẩu đội trưởng – đại úy Jack Bolt, đi đầu trên một chiếc Jeep, xoay sở làm điều đó, bởi quân Trung Quốc dừng bắn – có lẽ để chờ vô hiệu hóa thiết bị kéo pháo, không chỉ bởi nó có giá trị lớn mà còn vì có thể khóa chặt được tuyến đường. Nhưng trong số 180 lính thuộc đại đội, có rất ít người sống sót. Đó là đoàn công voa cuối cùng cố chạy khỏi khu vực Unsan. Trong khi đó, Peterson và nhóm của ông chậm chạm rút về phía sở chỉ huy tiểu đoàn và đợi buổi sáng đến. Lúc bình minh, họ đến được một điểm bằng phẳng cách tiểu đoàn chừng 200 thước và rồi từng nhóm nhỏ chạy ù vào trong tuyến phòng thủ.
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Truyện rất hay...thank kiu bác...mong bác cứ tiếp tục đều đều...[r2)][r2)][r2)][r2)]
  10. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Đêm ngày 1 tháng 11, Pappy Miller cùng anh bạn Richard Hettinger và trung đội của họ nằm cách tiểu đoàn chừng một dặm thì nhận được điện gọi về. Tiểu đoàn, mà thực chất là cả trung đoàn đã được gọi quay lại, dù với họ, tin tức đến hơi chậm một chút. Khi vừa vượt qua một trạm gác gần cầu, thì họ nghe thấy những tràng súng liên thanh đầu tiên, và rồi quân thù vây quanh họ, Milller xô trung đội xuống dưới cầu và vượt sông – lúc đó thật ra nó chỉ là một lạch nước nhỏ. Đạn chỉ đường sáng rực trong vùng. Khi hầu hết lính đã qua bờ bên kia thì vài mảnh lựu đạn bắn trúng tay Miller. Những gì anh nhớ được là sự mất tổ chức tuyệt đối, mọi thứ - còn quân Trung Quốc thì ở mọi nơi, dường như từ mọi hướng, không có tuyến rõ ràng cho quân Mỹ lui về. Ông có cảm giác rằng quân thù ở ngay cạnh và rồi đột nhiên hiện ra ngay trên đầu ông và lính của mình. Khi ấy, quân của ông đã đến được con mương dọc đường, và họ nhào xuống đó. Hầu hết họ, như Miller nhớ, là lính mới, vừa đến bổ sung, và không ai trong số đó đã từng thấy một trận chiến như thế. Họ lầm rằng con mương có thể che được họ, trong khi nó không, và nghĩ rằng họ được an toàn trong khi hoàn toàn không có. Không nơi nào là tuyệt đối an toàn, dù là ở điểm cao hay ở sở chỉ huy tiểu đoàn, nhưng Miller hiểu rằng nơi ít an toàn nhất so với tất cả ở đây, chính là con mương, nơi ba mươi lăm quân sỹ, một số thuộc trung đội của ông và số khác ở các đơn vị khác, đang trú. Ông hét gọi bạn “Này, đi tiếp thôi trước khi chúng ta bị giết sạch” và họ bắt đầu ép mọi người thoát ra. Lúc đó là chừng 3 giờ sáng ngày 2 tháng Mười một. Khi ông gần dọn được đám dưới mương, thì một quả lựu đạn Trung Quốc đã xé tét chân ông, băm nát cơ thịt và làm gãy xương bàn chân. Ông không thể di chuyển được nữa.

    Ông nằm đó, đợi trời sáng, đợi cái chết. Ông biết, ở đây không có ai để đưa ông đi. CƠ hội duy nhất là bò được đến trạm phẫu tiểu đoàn mà ông nghĩ là ở đâu gần đó, nhưng có lẽ trạm phẫu đó cũng đã bị tràn ngập rồi. Trời rất lạnh, hơi thở của ông ngưng tụ đậm đặc, và ông sợ rằng quân Trung Quốc, khi kiểm xác sẽ biết được ông còn sống bởi làn hơi. Ông cố núp dưới những xác địch. Lúc chừng 2 giờ chiều ngày 2 tháng Mười một, năm hay sáu lính Trung Quốc, đi trên bãi chiến, kiểm tra một cách có phương pháp xác quân Mỹ và quân Trung Quốc, đã tìm ra ông. Một người chỉa khẩu súng trường vào đầu ông. Rồi, ông nghĩ, mình cuối cùng cũng đi đứt. Ngay lúc đó, cha tuyên úy Kapaun xô tới, đẩy người lính Trung Hoa sang một bên, và cứu mạng ông. Miller đợi anh lính Tàu bắn chết cả ông lẫn cha Kapaun, nhưng cha tuyên úy đã rất táo bạo đến nỗi tay lính đó dường như sợ ông ta. Phớt lờ quân địch, cha Kapaun lôi Miller lên và nhấc lên lưng: có lẽ cả hai sẽ là tù binh, nhưng ông sẽ mang Miller đi xa hết mức có thể.<FONT size=3 face=[/IMG]Trận tấn công của quân Trung Quốc diễn ra là một sự kinh ngạc hoàn toàn với quân lính trong tiểu đoàn 1 – trung đoàn 8. Thật ra, trước đó họ đã đánh một trận chiến ngắn gọn mà không biết đó là quân Trung Quốc. Với Ray Davis, một hạ sĩ mười-chín-tuổi thuộc đại đội Dog, tiểu đoàn 1, một đại đội hỏa lực, thì đó một trận tao ngộ chiến, thuộc loại có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Họ đến Unsan vào ngày 31 tháng Mười, anh nằm trong một lực lượng cỡ đại đội hành quân qua một cánh đồng lúa, và rồi họ bắt đầu bị bắn từ vài ngọn đồi gần đó. Davis nhớ rằng anh và người của anh khá bất cẩn khi bị bắn. Hầu hết đều không đội nón trận. Rồi cả hai bên cùng lùi. Trận đánh thật sự đến sau đó một ngày rưỡi.

Chia sẻ trang này