1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Con Gái Con Trai ! Tình và tiền !?!?

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi sallydespot, 29/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. t_mustang

    t_mustang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    28/12/2004
    Bài viết:
    933
    Đã được thích:
    1
    Phải tự cân đối thôi ........ chậc chậc
  2. VoTinh_DaTinh

    VoTinh_DaTinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    .....Khoảng 4-5 năm trở lại đây, hiện tượng nữ sinh viên ?otầm gửi? ở Hà Nội được nhắc đến ngày càng nhiều. Hầu như trường đại học nào cũng có những nữ sinh sẵn sàng bán rẻ phẩm tiết để nuôi thân, bất cần ?ođối tác? trao tình gửi phận là ai.
    Nhục hơn nô hầu
    T., một nữ sinh viên, ngay từ năm 1 Trường ĐH KTQD đã phải đi làm oshin cho một chủ hộ giàu có ở Kim Liên. Gần một năm học trôi đi, bạn bè trong lớp chỉ biết T. phải làm oshin theo ca để mỗi tháng kiếm 300.000 - 400.000 đồng mua sách vở, đóng học phí... Ai cũng thương nhưng chẳng thể giúp được gì. Đùng một cái có tin cô bị bà chủ đánh ghen, vì bà ta phát hiện cô cặp bồ với anh chồng gần 40 tuổi của mình.
    Trong khi đó, T. cũng đã có người yêu là sinh viên học cùng trường. Nhưng họ chỉ có tình yêu và cảnh nghèo thôi nên cũng chẳng giúp gì được nhau. Anh chồng rất sợ vợ, còn khai rằng hai bên đã lén lút quan hệ được gần 1 năm, đã từng làm T. có thai, phải lén lút xuống Hải Phòng nạo hút. Anh ta cũng đã chi thêm cho T. khá nhiều tiền bao hằng tháng chứ không chỉ khoản tiền công giúp việc nhà. Tại sao T. cặp bồ với anh ta là một câu hỏi ngây thơ mà cũng rất khó lý giải.
    T. không cần tiền để theo trai đến vũ trường, cô cũng không cần nhu cầu đến quán bar, đi hát karaoke, không cần nhiều quần áo đẹp... và lại càng không cần nhu cầu ?ocó đàn ông?, nhưng cuộc đời nó thường cuốn theo chiều gió. Sau vụ đó T. và chàng người yêu sinh viên cũng chia tay. T. cũng không đi làm oshin nữa, gần đây cô lại đang cặp bồ với một gã đàn ông khác.
    Cũng thân ?otầm gửi? nhưng nhiều nữ sinh còn chịu nhục hơn cả nô hầu thời xưa. Một nữ sinh tên L., học năm 2 Trường ĐH NT, cặp bồ với một gã trung niên ngoài 30 tuổi, làm chủ ba cửa hiệu kinh doanh điện thoại di động cũ, mặc dù chưa vợ nhưng anh ta nói thẳng với cô rằng anh ta không có ý nghĩ lấy cô làm vợ.
    Cứ mỗi lần L. ỏn ẻn xin tiền, gã lại lôi *****, cha mẹ cô ra chửi. Lần nào vào ký túc xá đón cô, thấy một số sinh viên trai trẻ thập thò đến phòng tặng hoa gửi quà, hắn cũng lôi L. đến một quán bar tra nã như điều tra viên hỏi cung tội phạm, nhưng L. vẫn không trốn chạy được vì cô còn nợ tiền gã, phải trả lại thì gã mới cho ?ophóng sinh?.
    Nữ sinh viên T.Tr., thì ?oký sinh? vào một gã trung niên đã có vợ và hai con sống tận Hải Phòng, hiện đang làm kiến trúc sư tại Hà Nội. Khi tán tỉnh cô, gã sắm cho cô rất nhiều đồ quí, đắt tiền: nhẫn vàng, bóp, váy, kem, son, túi, xắc, vòng cổ, hoa tai, áo choàng lông... nhưng chỉ yêu nhau được vài tháng, sau khi đã xơi tái ?omột tòa thiên nhiên? thì gã tỉnh queo lột lại tất cả vật dụng mà gã tặng cô rồi ?ochuyển nhượng? cho tay bạn, đương khi T.Tr. đang nóng tiền đóng học phí vì không đóng thì nhà trường cho nghỉ thi.
    Đến lượt gã này bẻ hoa vặt nhụy chán lại ?ochuyển nhượng? tiếp cho một gã bạn buôn xe máy ở Bà Triệu mà T.Tr. cũng đành phải buông xuôi dòng đời vì đối với cô đó là cách duy nhất để sinh tồn!
    Nỗi đau ?odây tầm gửi?
    ?oNữ sinh viên bây giờ thực dụng lắm. Muốn quen thì phải có cái gì cho mấy em. Muốn yêu thì phải có quà đặc biệt. Yêu suông chẳng được đâu? - H., 29 tuổi, nhân viên của một công ty thuê trụ sở trên tòa nhà xanh HITC, nói. H. đã có vợ thế nhưng vẫn săn được một nữ sinh viên năm 3 Trường ĐH Sư phạm Hà Nội. Cô biết H. đã có vợ nhưng vẫn yêu vì H. thoáng tay cung cấp cho cô nhiều thứ đúng lúc.
    Cô công khai với cả phòng ký túc xá: ?oAnh H. chỉ là bồ tao thôi, anh đã có vợ?. Thi thoảng H. cũng ra vẻ nhân văn, bảo: ?oAnh thật có lỗi với em. Anh ăn nằm với em như vậy mà lại không thể lấy em được, không biết rồi đây em ra sao??. Cô thản nhiên: ?oAnh thương em anh cứ cho em thêm tiền chi tiêu là được?.
    Hiện tượng sinh viên ?otầm gửi? khiến tôi giật thót hơn khi được biết hiện ở Hà Nội còn xuất hiện cả những ?ođường dây môi giới cặp bồ sinh viên?, ?ođường dây tầm gửi?, hay phải nói đúng hơn sinh viên ?otầm gửi? đang ngày càng chuyên nghiệp hơn... Nói môi giới cho tiện gọi, thực tế thì không phải bỏ ra khoản phí nào, được thực hiện giữa các nhóm bạn, mối quen, huynh đệ với nhau.
    Theo cách đó, cùng một lúc tôi nhận được lời giúp đỡ từ hai người bạn khi họ tiết lộ hiện trong danh bạ điện thoại của họ có cả tá sinh viên Trường Múa, Trường Sân khấu điện ảnh, Trường cao đẳng Nghệ thuật quân đội, Trường ĐH Ngoại thương, Trường ĐH Luật Hà Nội... có nhu cầu ?oký gửi?, ?omiễn là ông tỏ ra chịu chơi, quần áo, xe cộ, ví tiền, điện thoại... trông mốt, phong lưu một tí, nhưng quan trọng hơn là phải chịu chi một tí?.
    Một người bạn khác hứa hẹn sẽ dẫn đường mở lối nếu tôi có nhu cầu nuôi ?otầm gửi? vì hiện anh ta đang nai lưng nuôi tới 4-5 ?ocon? (tức nữ sinh tầm gửi, cách gọi của anh ta).
    Thật éo le khi xã hội ngày càng xuất hiện những biến động tâm lý mới. Những năm đầu thập niên 1990, ám ảnh nhất của sinh viên khi bước chân vào giảng đường đại học là cảnh những nữ sinh viên tự tử vì tình - hình ảnh dễ bắt gặp và day dứt là nữ sinh treo cổ lên móc trần, uống thuốc độc, nhảy hồ... khi bị người yêu ngoại tình, ruồng bỏ, ?ochạy bụng?...
    Những nữ sinh đó đã sống si tình, coi tình yêu là tặng phẩm thiêng liêng, không chấp nhận giả dối và phản bội. Nay thì có nhiều nữ sinh sẵn sàng bán rẻ phẩm tiết, tình yêu non tơ của mình để nuôi thân, bất cần ?ođối tác? trao tình gửi phận là ai, chỉ cần anh ta, ông ta chi trả nhiều tiền.
    Trong con mắt nhiều người, giảng đường đại học là nơi thật lý tưởng, nhưng phía sau các giảng đường lại tồn tại một tiểu xã hội vô cùng đa dạng thì không phải ai cũng biết được.
    Hầu như trong mùa khai giảng năm nào Trường ĐH KHXH&NV (ĐH Quốc gia Hà Nội) cũng mời một số cán bộ quản lý an ninh trật tự xã hội ở Hà Nội vào nói chuyện chuyên đề cho tân sinh viên, như một cách để nhắc nhở và giáo dục các tân sinh viên chuẩn bị hành trang tinh thần, phẩm chất cần thiết đặng có thể đi suốt 4-5 năm đại học.
    Mỗi lần nói chuyện, họ lại không thể không dẫn ra những trường hợp sinh viên cặp bồ với người già, sinh viên ?otầm gửi? và những kết cục đau thương để giáo huấn lứa sinh viên mới đừng mắc phải vết xe đổ. Nhưng kỳ thực cuộc đời chẳng biết đâu mà lần...
    http://www5.dantri.com.vn/nhipsongtre/2006/5/115622.vip
    Tình ...nhiều khi bị méo mó ...vì Tiền...->.vì cuộc sống thiếu thốn..
    nghĩ cảnh mà đau lòng người
    ..
  3. mthangasy

    mthangasy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bác votinh-datinh
    bác viết hay quá !!!!!,em quá hiểu cảnh trai nghèo bị người yêu bao năm tình cảm đá đít chạy theo tình già lắm tiền nhiều của ,không thể ngờ đc người mình yêu bao năm lại có thể phũ phàng đến thế ..mịa sốc lắm ...hồi ấy chỉ muốn chết thôi rồi nghĩ lại cũng thonog cảm cho nó chỉ giận mình bất tài vô dụng không biết kiếm tiền .mịa ....không có tiền khổ lắm .vì thế bây giờ quyết tâm kiếm tiền để không để vợ con mình nó phải khổ đỡ phải lăn tăn nhiều .....
  4. VoTinh_DaTinh

    VoTinh_DaTinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn..kì thực bài viết này kô phải là mình viết..
    Mình trích dẫn từ báo dân trí...
    Đọc xong mình cũng như bạn..thật sự đau lòng..
    Cuộc sống vẫn còn cảnh như thế này....buồn...
    Xác định như bạn là rất đúng....và mình cũng cố gắng giống như bạn vậy.---> Kiếm đủ tiền
    Sự thực dụng, sự mê tiền ...làm con người ta trở nên thay đổi...
    Mình có thể kiếm thật nhiều tiền để làm thay đổi cuộc sống của mình
    Để Vợ con không phải khổ...
    Miễn sao một điều đừng cậy mình lắm tiền nhiều của mà chà đạp cuộc sống của người khác.
    Đồng tiền giúp mình và giúp đời nó quý lắm
    Ôi..
  5. VoTinh_DaTinh

    VoTinh_DaTinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    (Quyền Linh - Lấy vợ là cuộc chạy trốn Á hậu?)
    Lấy từ : http://www8.dantri.com.vn/giaitri/2006/5/115992.vip

    Diễn viên Quyền Linh.
    Đã lập gia đình và vừa lên chức bố. Tuy nhiên, nhiều người biết về cuộc tình của Quyền Linh và người đẹp nổi tiếng đất Sài Gòn trước đây lại cho rằng, hôn nhân của Quyền Linh là một cuộc chạy trốn.
    Dù đã trở thành "người thành phố" gần 20 năm và là diễn viên nổi tiếng gần 10 năm, nhưng Quyền Linh vẫn giữ được sự giản dị, chất phác, chân thật của người miền Tây, và cuộc trò chuyện của anh hôm nay cũng được diễn đạt bằng đặc trưng của con người miền sông nước này.
    Anh từng có cuộc tình khá nổi tiếng với một Á hậu Việt Nam. Khi hai người kết thúc, nhiều người thương anh và ghét cô ấy. Họ cho rằng anh nghèo nên Á hậu bỏ anh. Sự thật có phải như vậy không?
    Đến bây giờ chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau, điều đó chứng minh không phải là tôi nghèo mà cô ấy bỏ tôi. Lý do của sự chia tay là hai người yêu nhau lâu, nhưng công việc quá nhiều. Cô ấy được giải Á hậu Việt Nam xong thì liên tiếp có những chuyến đi nước ngoài, rồi đi làm mẫu, chụp hình lịch... Tôi thì bận rộn với việc đóng phim, nhiều khi ở ngoài Bắc nhiều hơn trong Nam. Đến lúc tôi trở về Nam thì cô ấy ra Bắc, khi tôi về Bắc cô ấy lại vào Nam, tôi ở miền Nam thì cô ấy ở miền Trung...
    Dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng tuổi trẻ đang sôi động, nên chúng tôi dành cho công việc là chính, mà quên việc bồi đắp hạnh phúc cho nhau. Hậu quả là dần dần có một khoảng cách đặt giữa hai người.
    Và khoảng cách đó phải phát huy... tác dụng khi có sự xuất hiện của người thứ 3?
    Không có người thứ 3 nào cả. Chính xác ra thì cuộc tình của tôi và cô ấy không có lời chia tay chính thức. Mà chúng tôi xa nhau dần, đến lúc hai người ngồi lại thì cảm thấy đã xa nhau quá rồi, nên đề nghị thử tạm chia tay một thời gian xem nó như thế nào?
    Trong lúc "tạm chia tay", Á hậu của anh bỏ đi lấy chồng?
    Lúc đó sự việc đến với cô ấy, chứ không phải cô ấy tính trước đâu.
    Phụ nữ dù xinh đẹp và nổi tiếng đến mấy cũng mong có một gia đình. Yêu nhau gần 10 năm sao anh vẫn không mang lại sự ổn định cho Á hậu?
    Vì gia đình tôi khó khăn, em út lại nhiều, dù sao cô ấy cũng là một Á hậu, có chỗ đứng trong xã hội, nên tôi không dám đứng trước mặt cô ấy nói chuyện hạnh phúc.
    Tôi lao vào công việc, không phải vì sự nổi tiếng, mà chỉ muốn tìm kinh tế. Tôi muốn mua một căn nhà, khi có nhà rồi mới dám nói đến chuyện cưới xin. Nhưng càng làm càng thấy mình lún. Một phim được gần 20 triệu, nhưng đi mấy tháng trời, về nhà không còn bao nhiêu. Cứ thế tôi lang thang tìm con đường ra cho mình, có việc gì là nhẩy vào làm. Cuối cùng thì việc gì cũng làm mà chẳng ra gì, và mất tất cả mọi thứ!
    Nghe nói cuộc chia tay này đã lấy của anh khá nhiều nước mắt và thời gian?
    Cô ấy thương tôi khi tôi còn ở kí túc xá, ăn bữa nay không biết ngày mai thế nào, chưa có xe đạp để đi, trong khi cô ấy đã đi bằng xe hơi. Điều đó làm tôi đau nhất! Tại sao lúc mình chưa có gì hết thì cô ấy thương mình? Nhưng chuẩn bị ngóc đầu lên được thì lại chia tay? Lúc đó tôi nghĩ khó tìm được người nào yêu mình chân thật đến như vậy. Dù họ có thương mình chăng nữa, nhưng cũng sợ, vì mình nghèo quá. Tôi cứ bị ám ảnh bởi câu nói: "Trời ơi, lấy thằng đó làm gì để sống, mặc dù nó nổi tiếng, nhưng nó không có nhà, không có xe, lại có một đống em út dưới quê...", càng nghĩ đến điều đó tôi càng đau xót.
    Tôi sống trong tâm trạng khổ sở, chẳng làm gì cả năm trời, cứ đi lang thang ngoài đường, xe cộ thì bán hết, vì tôi có làm gì đâu để có tiền. Nhìn tôi trong hoàn cảnh đó, Phước Sang, Lê Tuấn Anh (trước đây, Lê Công Tuấn Anh, Lê Tuấn Anh, Phước Sang, Quyền Linh chơi thân với nhau) sợ tôi giống Lê Công Tuấn Anh, nên cho người đi theo tôi, rồi họ đi theo an ủi, dẫn tôi ra nước ngoài chơi, nhưng cũng không nguôi ngoai được.
    Từ khi nào anh thấy cuộc đời tốt hơn?
    Đạo diễn Quang Đại mời tôi đóng phim Trùng quang tâm sử. Phim dài 30 tập, lại toàn quay ngoài thành phố, những kỷ niệm không còn đập vào mắt mình nữa. Gần 6 tháng làm phim trong ở động Phong Nha, rừng Bảo Lộc, không một lần nào tôi về thành phố. Ban ngày lao vào đóng phim, đêm đến rừng núi yên tĩnh, tôi ngồi như thiền, tịnh tâm suy nghĩ tất cả những gì đã xảy ra với mình để lấy lại sự cân bằng.
    Lúc đó, trong túi tôi luôn có kinh phật, giáo lí, rồi tự nhiên tôi yêu thơ và làm rất nhiều thơ con cóc! Sau 6 tháng xa thành phố, tất cả những điều trong tư tưởng của tôi được giải quyết hoàn toàn, và tôi trở về TPHCM với một con người khác!
    Tuy nhiên, nhiều người lại nghĩ việc anh lấy vợ chẳng qua là một cuộc chạy trốn mối tình cũ?
    Nếu tôi lấy vợ năm 2001 thì đúng là như vậy. Còn bây giờ chúng tôi đến với nhau bằng tình cảm chân thật. Chúng tôi hiểu và thương nhau thật tình. Tôi đã tìm được đúng người phụ nữ của mình, điều đó làm tôi rất hạnh phúc. Cô con gái đầu lòng của tôi vừa chào đời, nên tôi càng hạnh phúc hơn nữa!
    Có khi nào anh so sánh giữa người yêu cũ - Á hậu, người mẫu, diễn viên, ca sỹ và vợ - vừa tốt nghiệp đại học với việc kinh doanh thời trang ở mức khởi điểm?
    Tôi không hề mang hai người phụ nữ ra so sánh. Chỉ có điều, là người gần gũi với sự nổi tiếng, nên sắc đẹp, danh hiệu, sự nổi tiếng đối với tôi đã bị bão hòa. Có so sánh chăng thì tôi so sánh về nhân cách. Vợ tôi là một phụ nữ rất hiền dịu, nhẹ nhàng. Nói cô ấy hoàn hảo về chân thiện mỹ thì quá đáng, nhưng thực chất cũng gần được như vậy.
    Thật lòng thì bây giờ anh còn nghĩ về Á hậu của mình nữa không?
    Khi chưa có gia đình, đi trên con đường nào mà trước đây tôi từng đi với cô ấy là kỷ niệm lại tràn về. Gặp cái gì tôi cũng nghĩ đến cô ấy. Nhưng khi có gia đình, có con rồi thì tôi tự hỏi có nên nghĩ đến điều đó nữa không? Tôi đã xóa quá khứ một cách dễ dàng. Bây giờ chúng tôi vẫn chơi với nhau rất bình thường. Tình cảm không còn, nhưng chúng tôi còn cái nghĩa.
    Vợ anh có ghen với mối tình tốn nhiều giấy mực của anh không?
    Nói không ghen cũng không đúng. Vợ tôi có nghĩ đến, nhưng cái hay là cô ấy hiểu tôi. Tôi không còn vương vấn, không còn lang thang như ngày xưa nữa. Chính điều đó làm cô ấy rất yên tâm về tôi. Thời gian đã giúp tôi "Vượt lên chính mình".
    Bắt đầu từ năm 2005, cuộc đời tôi đã thay đổi gần như toàn bộ. Không còn lãng tử, suốt ngày đi lang thang ngoài đường như ngày xưa nữa, mà hằng ngày tôi đi làm và trở về mái ấm của mình. Nơi đó có hai người phụ nữ tôi rất yêu thương, là vợ và con gái tôi!

    ........Tình và Tiền...luôn chả thể nào xa nhau được...
    Tiền cần phải có..
    Tình càng ko thể thiếu....
    Tình yêu thật sự cuối cùng cũng là một ''điều giản dị'' nhưng thân quen vô cùng..mà nếu thiếu nó..cuộc sống thật vô nghĩa.....

Chia sẻ trang này